Điều Bí Mật
g em quá!
- Bút danh của em là Gió Mùa à? Thế tên thật của em là gì? – Đại liếc nhìn tên tác giả trên bìa sách rồi hỏi.
- Tường Vi.
- Một cái tên hay đó. Anh tên là Đại.
- Em biết tên anh là Đại rồi mà. Trên cái card ấy – Tường Vi gật gù tỏ vẻ biết thừa rồi.
- Nói mới nhớ, tại sao em không gọi cho anh?
- Tại sau đó em cũng rời Hà Nội ngay. Ở Sài Gòn mưa hoài, chạy xe bị dính nước mưa, cái card cũng nát luôn, không còn nhìn ra số của anh mà gọi nữa.
- Em là người Sài Gòn à?
- Vâng, em sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn.
- Bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi ba.
- Trẻ quá!
- Anh cũng có già đâu.
Tường Vi khuấy mạnh ly cà phê trong tay rồi khẽ nhấp một ngụm.
- Nhóc nghĩ anh bao nhiêu tuổi rồi?
- Nhìn anh còn trẻ mà, hơi ông cụ non chút thôi – Tường Vi nheo mắt nhìn anh rồi buông tiếp một câu.
Đại bật cười vì câu nói đó, nhưng anh cũng không bàn luận gì thêm.
- Em ra Hà Nội lâu chưa? Ra làm việc hay đi du lịch? – Anh hỏi tiếp.
- Lần trước khi gặp anh thì em mới ra đây được hai ngày.
- Chà, coi bộ Hà Nội cũng hấp dẫn ghê. Đi rồi mà còn quay lại nữa – Đại nhịp nhịp ngón tay lên bàn đầy thích thú.
- Em cũng đi thăm thú được gì nhiều đâu. Muốn hiểu Hà Nội thì phải ở lâu lâu một chút. Lần trước ra đây em đã tính ở lại một thời gian rồi, mà sau đó có công chuyện nên phải bay vào Sài Gòn gấp. Giờ mới lại có thời gian trở ra.
- Đúng là nhà văn có khác, mơ mộng quá! – Đại gật gù nhận xét.
- Không có vốn sống làm sao mà viết chứ? Mà muốn có vốn sống thì phải nhích thôi.
Tường Vi cười nói nhưng trong mắt lại xẹt qua nét buồn bã, điều này không thể thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Đại.
- Mỗi người một mục đích. Đừng quá sa đà, quá mơ mộng là được. Dù sao anh cũng rất khâm phục em, dám làm điều mình thích.
Ngừng một chút, Đại tiếp:
- Anh cũng thích viết, nhưng chắc là không viết nổi…
- Sao lại không?
- Bận. Hơn nữa anh cảm thấy anh không có khả năng cầm bút, anh không tự tin.
Đại định nói tiếp thì điện thoại đổ chuông. Nói chuyện điện thoại xong, anh quay lại với cô nhà văn vẫn đang ngồi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa kính.
- Em định ra Hà Nội bao lâu?
- Cũng chưa biết, để xem Hà Nội giữ chân em được bao lâu đã – Tường Vi nhún vai – Nhưng cũng lâu đó vì Hà Nội có nhiều cái để khám phá mà.
- OK, nếu cần giúp gì thì cứ gọi anh!
Tường Vi thốt lên vui mừng nhanh tay nhận tấm card từ Đại. Họ chia tay trong lòng mỗi người đều như có một niềm vui nho nhỏ.
Chương 15: Đối mặt
Ngày cuối năm, Đại quyết định đưa Như Ý tới nhà hàng chơi. Linh đi cùng anh để chăm sóc cho con bé. Thế nên khi Linh vừa xuống ô tô và đưa Như Ý cho Đại bế ở sân trước thì tin này đã lập tức truyền tới tai từng nhân viên của anh. Ai nấy đều tò mò chạy ra nhìn cô gái và đứa bé đi cùng giám đốc, ai cũng cố đoán xem thân phận của hai người này là gì? Nhìn Đại và cô gái kia đi cùng nhau thì không giống một cặp vợ chồng, thậm chí là một đôi tình nhân. Cô gái ăn mặc quê mùa lại không có nét nào xứng với một giám đốc hào hoa như Đại cả. Hơn nữa chẳng ai nhìn thấy trong hai mắt hai người có một chút tình yêu nào, ngoài sự quan tâm chung dành cho đứa bé.
Đến khi Đại giới thiệu rằng đứa bé là con anh, còn cô gái kia là bảo mẫu của đứa bé thì ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau. Đám nhân viên nữ vốn vô cùng ngưỡng mộ giám đốc của mình thì thẫn thờ, mọi ước mơ Lọ Lem cứ thế mà tan vỡ.
Trong lúc Đại giải quyết công việc thường ngày thì Linh cho bé Như Ý vào xe đẩy đi dạo trên bãi cỏ trước nhà hàng. Mùa đông nên trời không có nắng, chỉ có gió se se lạnh. Vì sợ con gái bị lạnh nên Đại ít khi cho ai bế nó ra ngoài chơi, nhưng vì bà Nguyệt nói trẻ con thì cần có ánh sáng tự nhiên mới phát triển khỏe mạnh được nên hôm nay anh mới quyết định đưa nó đến đây để thay đổi không khí. Con Tuyết chạy tung tăng bên cạnh xe đẩy, thỉnh thoảng lại chạy tới cọ mình vào xe và để Như Ý dùng tay túm lấy bộ lông của nó, cười khanh khách. Nó dường như cũng nhận ra, cô con gái bé nhỏ này là một người rất quan trọng đối với chủ của mình. Khi Linh định đẩy xe quay trở lại thì thấy có hai người đàn ông đang đi tới. Cả hai đều mang dáng dấp từa tựa nhau, đang nói chuyện gì đó khá vui vẻ. Một trong hai người là Đại, người đi bên cạnh anh là Cường.
Cường nhìn Linh, hai mắt anh hơi nheo lại cười, một nụ cười đầy ẩn ý. Linh khẽ bặm môi, chầm chậm tiến về phía họ.
Đại không để ý tới hai người mà vui vẻ bế Như Ý lên, nựng nó mấy câu, quay sang nói với Cường:
- Đây, giới thiệu với ông, thiên thần nhỏ của tôi. Bất ngờ không?
- Hóa ra đây là tin vui mà ông định nói với tôi đấy à? – Cường đánh ánh mắt sang nhìn đứa bé kháu khỉnh trên tay Đại – Nó giống ông quá!
- Chuyện, không giống tôi, chẳng lẽ giống ông à?
- Thế mẹ nó đâu? – Cường lại hỏi tiếp, nhưng ánh mắt thì liếc nhìn sang Linh. Sau câu hỏi này của Cường, mặt Linh tái đi, cô trừng mắt nhìn anh.
Cường lờ đi làm như không thấy ánh mắt đó.
- Cũng không biết nữa – Đại nhún vai – Mà có quan trọng lắm đâu. Cường chỉ sang Linh, hỏi han vờ như không quen biết.
- À, bảo mẫu của con gái tôi đấy. Cô ấy tên Linh, cùng quê với Nhật Lệ - Đại trả lời.
- Thế à? – Cường cười và tiến lại, đưa tay về phía Linh – Chào cô, tôi là
Cường.
Linh cảm thấy hơi tức giận khi bị anh đùa bỡn, nhưng cũng không còn cách nào khác đành đưa tay ra bắt, lí nhí chào lại. Cường hơi siết lấy tay cô, dường như không có ý định buông ra, mà quay sang nói với Đại:
- Tôi cũng có tin vui đây. Em gái của Nhật Lệ đã đồng ý về làm cho tôi.
Câu thông báo này của Cường khiến Linh run lên, Đại cũng hơi sững lại, nhưng rồi anh thản nhiên nói:
- Thế à? Chúc mừng ông vì đã có được siêu đầu bếp hàng đầu Châu Á.
- Ừ… Nếu vậy thì việc tranh hợp đồng mở nhà hàng ngoài Resort Cô Tô sắp tới, kết quả thế nào cũng còn khó nói lắm! – Cường không giấu nổi vẻ đắc ý.
- Quy luật của sự cạnh tranh thôi mà – Đại tỏ ra không quá bận tâm tới điều mà Cường vừa nói.
- Hình như ông đã thay đổi, không còn hiếu thắng như xưa nữa – Cường nhận xét.
- Từ khi biết mình có một đứa con gái, tôi không còn muốn phiêu lưu nữa, thích những gì chắc chắn hơn.
- Ông làm tôi thèm lấy vợ quá! – Cường liếc nhìn Linh rồi cười vang.
- Còn chờ gì nữa? – Đại cũng cười theo.
- Tôi còn chờ cô dâu của tôi lớn thêm chút đã – Cường nhìn Linh, sau đó chào hai người rồi đi thẳng.
***
Vừa cho xe nổ máy, định lái ra khỏi hầm thì một người thình lình xuất hiện ở ngay đầu xe, Cường ngẩng đầu nhìn người đó, không xuống xe mà để mặc cô tự mở cửa xe và ngồi vào ghế bên cạnh mình.
- Sao thế, có gì muốn nói với anh sao? – Cường châm chọc.
- Hoặc dừng lại việc lôi tôi ra làm trò cười, hoặc giữa chúng ta sẽ chẳng có hợp đồng nào cả - Linh lạnh lùng nói với anh.
- Anh lôi em ra làm trò cười khi nào? – Cường kêu lên đầy oan uổng.
- Anh còn nói là không… - Linh tức giận đáp.
- Tất nhiên là không thì anh phải nói không rồi – Cường có vẻ thờ ơ trước sự tức giận của cô – Anh không thể từ không mà nói có được, hơn nữa…
- Hơn nữa làm sao? – Linh dường như vẫn không hết giận dữ.
Cường không nói mà vươn tay ghì lấy cổ cô, chồm người sang hôn lên môi Linh thật nhanh. Nụ hôn bất ngờ và mãnh liệt làm Linh không thể có phản ứng gì được. Đến khi người cô bắt đầu run lên thì Cường mới ngừng lại, vẫn ghé sát mặt cô, thì thầm:
- Em biết anh yêu em, em biết là anh ghen khi thấy em hàng ngày vẫn quanh quẩn trong ngôi nhà đó, hàng giờ chăm sóc con của bạn anh… Vì thế, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của anh.
Linh đẩy Cường ra, nhìn ánh mắt say đắm của anh, cô run rẩy nói:
- Anh điên rồi.
- Phải, anh điên rồi. Từ lúc anh yêu em thì anh đã điên rồi – Cường nhếch miệng cười – Em có chạy cũng không thoát khỏi anh đâu…
- Anh…
- Lấy cho anh bản kế hoạch tham gia đấu thầu xây dựng nhà hàng ở Cô Tô của Đại – Cường đột ngột đề nghị.
- Không… - Linh lập tức từ chối.
- Chẳng phải em muốn trả thù sao?
- Phải, nhưng không bằng cách đê tiện đó – Linh lạnh lùng.
- Được, vậy thì có cách đường hoàng cho em đây, chính em ra mặt tham dự cuộc thi nấu ăn để lấy về cho anh hợp đồng mở nhà hàng ở đó.
- Anh… - Linh giận dữ muốn hét lên, nhưng cuối cùng vẫn tự kiềm chế lại được – Anh biết thừa tôi không bao giờ mang công sức của mình ra để phục vụ việc tranh giành của các anh cơ mà.
- Quanh đi quẩn lại vẫn là em không đành lòng, đúng không? – Cường cười nhạt – Không đành lòng thấy nó bị anh đánh bại à?
- Anh đừng có nói nhảm.
- Trong trận chiến này, Đại không bại, thì anh bại. Mà nếu anh thua, thì anh sẽ không nhớ nổi mình đã hứa với em những gì đâu.
Linh lạnh lùng nói:
- Tôi sẽ suy nghĩ và sớm cho anh câu trả lời.
- Tốt, nhưng đừng để anh phải đợi lâu – Cường tặc lưỡi.
Linh không nói gì nữa mà lập tức quay sang, mở cửa xe và bước xuống, mím môi nhìn theo đuôi chiếc Porsche Cayenne lặng lẽ rời đi.
***
Cường lái xe chạy thẳng về phía nội thành. Một tay anh chống lên vô lăng, nụ hôn ngọt ngào vẫn còn vương vấn trên môi khiến anh ngây ngất. Lúc anh hôn Linh, cô chỉ chống cự yếu ớt, như vậy có nghĩa là cô vẫn còn tình cảm với anh chứ không hề tuyệt tình như bề ngoài cô vẫn thể hiện.
Lúc nhìn thấy cô và Đại đứng cạnh nhau, chứng kiến vẻ mặt hạnh phúc của Đại, thấy sự quan tâm ấm áp trong ánh mắt cô, không hiểu sao trong lòng anh không thể ngăn được nỗi hờn ghen. Anh ước gì không phải là Đại mà chính là mình đang đứng đó. Cứ nghĩ đến việc mỗi ngày họ đều gặp nhau, đều trò chuyện với nhau là anh lại không thể kiểm soát được sự tức giận của mình. Nói là anh đang ghen thì cũng chẳng sai.
Anh muốn cô đi lấy bản kế hoạch đấu thầu ở chỗ Đại không phải vì anh muốn chơi trò hèn hạ đó. Anh muốn cô ra mặt dự thi cuộc thi để tranh hợp đồng không phải vì anh không tự tin nếu không có cô là anh không thắng được. Anh chỉ muốn Linh không còn đường lui trên con đường này nữa, ngoài việc tiến thẳng về phía anh, làm người của anh, làm vợ của anh, làm mẹ của các con anh. Anh muốn cô hiểu rằng, chỉ có anh mới có thể yêu thương và bao bọc cô cả đời này, chứ không phải người đàn ông kia, người mà anh vẫn coi là bạn thân, người mà khi cô nhìn hắn, anh thấy trong đó có cả hận thù lẫn yêu thương.
Chương 16: Theo dõi
Cuộc sống vẫn trôi qua bình lặng như thế, chẳng mấy mà đã sang năm mới.
Nhiều ngày nay, Đại về nhà muộn hơn thường lệ. Anh thường ở lại nhà hàng đến tận đêm khuya. Hôm nay cũng vậy, Đại về tới nhà thì đã gần nửa đêm. Ngày mai anh bắt đầu chuyến công tác 5 ngày ở Cô Tô nên hôm nay phải ở lại nhà hàng để giải quyết cho xong mọi việc. Thời gian này anh ít có thời gian dành cho gia đình, nhưng được cái Như Ý rất ngoan nên anh cũng yên tâm phần nào. Được bà nội và Linh chăm sóc, nó tăng cân nhanh, khỏe mạnh, ai nhìn cũng thấy nó đáng yêu. Nó bắt đầu biết bò, miệng bi bô tập nói. Mẹ anh nói, Như Ý chắc sẽ nhanh biết nói hơn những đứa trẻ khác.
Đại mở cửa phòng Như Ý, đèn ngủ mờ mờ. Anh khẽ bước vào. Con gái đã ngủ say nên anh cũng không muốn nó bị giật mình. Tuyết nằm ngay dưới sàn nhà, thấy động liền ngóc đầu dậy thám thính, thấy anh thì vẫy vẫy đuôi, nhưng cũng không đứng dậy mà lười nhác nằm nguyên tại chỗ. Từ ngày về đây, Tuyết được Linh chăm sóc cẩn thận nên nó béo ú ra thấy rõ. Nó dần dần quen với nếp sống của một gia đình.
Đại đi tới bên giường. Anh lặng yên nhìn vào gương mặt ngây thơ của con gái, đăm chiêu suy nghĩ. Anh gần như đã quên hẳn việc tìm mẹ đẻ của Như Ý. Dù có chút tò mò, nhưng anh không muốn đặt nhiều sự quan tâm vào một người đàn bà sẵn sàng từ bỏ đứa con của mình. Cả cuộc đời này, anh chỉ cần có đứa con gái nhỏ này cũng đủ rồi.
Có tiếng mở cửa lần thứ hai, con Tuyết lại ngóc đầu dậy, cái đuôi lại một lần nữa ngoáy tít lên. Linh bước vào, trên tay là một đống quần áo gấp gọn gàng.
Linh ở nhà này cũng đã được gần bốn tháng. Từ ông bà Phương cho tới anh em Đại đều coi Linh như một thành viên trong gia đình. Linh rất chu đáo, từ việc chăm sóc nhà cửa, cây cối, cho tới việc chăm chút từng bữa ăn cho cả nhà. Cô tinh tế trong việc đối xử nên kể cả người trái tính trái nết như Minh, dần dà cũng chẳng tìm được cớ gây sự với cô nữa. Mỗi lần Đại nhìn thấy Linh chăm lo cho bé Như Ý, trong lòng anh lại dâng lên một thứ tình cảm khó nói. So sánh cô với Huyền, dù hai người cùng quan tâm lo lắng cho Như Ý, nhưng anh vẫn thấy trong cách chăm sóc của Huyền thiếu đi sự tỉ mỉ, chăm chút, thiếu đi sự lo lắng thực sự mà Linh có.
- Em chưa ngủ sao? – Đại đứng dậy hỏi.
- Em vừa giặt đồ xong. Anh về muộn nhỉ? – Linh đặt quần áo vào tủ một cách nhẹ nhàng, đáp lại cũng rất nhỏ nhẹ.
- Ừ, mấy hôm nay anh nhiều việc. Em nấu cho anh một bát mì nhé. Anh đói quá!
Linh gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Vừa vào bếp, Đại đã ngửi thấy mùi mì thơm phức. Anh hít một hơi thật sâu để cảm nhận trọn hương vị đó rồi mới kéo ghế ngồi xuống. Linh đặt bát mì còn nóng xuống trước mặt anh.
- Cám ơn em. Làm phiền em quá! – Đại cười – Mà em không có ý định làm đầu bếp thật sao?
- Em thấy thế này cũng được rồi. Với lại… - Linh ngập ngừng một hồi rồi mới nói tiếp – Chắc về nghỉ Tết xong em sẽ ở nhà luôn…
- Sao vậy? – Đại bị thông báo này của cô làm cho bất ngờ.
- Nhà em neo người. Em định mấy hôm nữa nói chuyện với hai bác để về luôn – Linh ngập ngừng.
- Chà, có vẻ gấp vậy? Chẳng phải gia đình em đang cần tiền sao? – Đại gặng hỏi.
- Nhưng không có người ở nhà thì còn vất vả hơn nữa. Chị gái em nói ở quê giờ cũng có mấy công ty may, em về đó làm vừa gần nhà, lương cũng ổn.
- Tiếc nhỉ. Anh vẫn thấy em nên đi làm đầu bếp – Đại thở dài.
- Chắc là em không có duyên rồi – Linh cười.
- Thế chừng nào em về quê? – Đại hỏi tiếp.
- Hôm qua em nghe mẹ anh nói là đến ngày cúng ông Táo thì chị gái anh sẽ về nước. Chắc tầm đó em cũng xin nghỉ luôn.
Đại cũng không biết nói thêm gì nữa nên anh ăn xong rồi đứng dậy, đi lên phòng. Linh quay đầu nhìn theo bóng anh, ánh nhìn của cô đầy mâu thuẫn.
***
Đại dậy từ rất sớm. Sau khi mặc đồ chỉnh tề, đi sang phòng con gái, Đại ngạc nhiên khi thấy Linh đang ngủ cùng Như Ý trên chiếc giường nhỏ, tay cô vẫn còn cầm bình sữa đã vơi quá nửa. Anh ôm cái chăn bông đắp lên người Linh. Đúng lúc đó Linh mở choàng mắt, hơi bối rối khi thấy anh. Đại bèn hỏi:
- Anh phải đi bây giờ. Em cứ ngủ thêm chút đi. Sao đêm qua ngủ mà không lấy thêm chăn?
- Nửa đêm bé khóc nên em lấy sữa cho bé uống. Nằm chơi một lúc mà ngủ quên mất – Linh ngồi dậy giải thích.
- Cảm ơn em – Đại nhìn cô rồi chợt thở dài – Giá như Như Ý có mẹ… Chợt nghe tiếng còi ô tô ở dưới cổng, Đại vội vã ra ngoài. Chiếc xe chuyển bánh đi rất xa rồi mà cô vẫn cứ đứng ngẩn ra ở đó.
Linh càng ngày càng không lý giải được bản thân mình. Một mặt cô luôn suy nghĩ trong đầu rằng nhất định phải khiến cho người đàn ông này trả giá vì tất cả những gì anh ta đã gây ra cho cả gia đình cô. Vậy mà, hàng ngày, khi chơi đùa với bé Như Ý, nhìn thấy tình cảm của anh ta dành cho con bé, cô lại thấy nao lòng, quyết tâm ban đầu dường như đã bị phai nhạt đi rất nhiều. Cô không thể ngăn mình mỗi chiều bế Như Ý ra cổng để đợi anh ta trở về, rồi để anh ta bế con gái và chơi đùa với nó.
Anh ta đã có thể sống trong một khung cảnh hạnh phúc như thế, với một cô vợ xinh đẹp, mỗi chiều bế con ra cổng tha thẩn đợi chồng về. Họ sẽ cùng cười nói bên mâm cơm, cùng dỗ đứa trẻ ăn, cùng chơi với nó trước khi đi ngủ. Nhưng cô không hiểu tại sao anh lại xô đổ tất cả. Có thật là anh ta không hề biết gì về sự tồn tại của đứa con này, cho đến khi nó xuất hiện, hay anh ta chỉ đang giả vờ như không biết? Một người đàn ông mang quá nhiều bộ mặt: một người đàn ông thành đạt nhưng lạnh lùng trên thương trường, một người tình hào hoa và lãng mạn khi hò hẹn, một người cha luôn vui vẻ và hiền hòa bên đứa con gái nhỏ của mình, một người luôn hấp dẫn người đối diện bởi sự chín chắn và thông tuệ của mình… Cuối cùng thì đâu mới là con người thật của Đại? Cuối cùng thì anh ta có biết yêu hay không, khi luôn đặt quanh mình hàng chục những cô bồ đẹp đẽ và chỉ nhớ đến họ trong những phút say sưa?
Cô phải làm thế nào đây khi sự mâu thuẫn trong lòng ngày càng rõ ràng hơn?
Linh thở dài một hơi, kéo lại cổ áo cho đỡ lạnh sau đó quay vào trong. Cô không hề biết rằng, ở cách cổng không đầy ba mươi mét, đỗ ngay trên vỉa hè là một chiếc ô tô Toyota bốn chỗ, màu đen. Thực ra nếu ai trông thấy nó thì cũng chỉ nghĩ rằng nó thuộc về một gia đình nào đó ở quanh đây mà thôi.
Trên xe lúc này có hai người đàn ông, họ đều mặc áo phao màu đen và không ngừng hút thuốc. Trên gạt tàn mới có vài ba cái đầu lọc, chứng tỏ họ cũng chỉ mới tới đây không lâu. Khi Linh và Đại đi ra cổng thì lập tức ngồi thẳng dậy, chăm chú theo dõi. Sau khi chiếc xe chở Đại đi xa và Linh quay vào trong, một trong hai người lấy ra một tấm ảnh. Trong ảnh là một cô gái búi tóc cao, da trắng hồng, cái miệng nhỏ đang cười, để lộ ra hàm răng trắng đều đặn. Gương mặt trái xoan và cân đối nên càng nhìn càng thấy cô gái này đẹp, nhất là ánh mắt trong sáng càng làm cô cuốn hút hơn.
- Có phải không? – Người đàn ông ngồi sau vô lăng ngoảnh sang hỏi.
- Hơi giống thôi.
- Nhà này chỉ có mình cô ta là trạc tuổi đó.
- Vậy thì chắc là cô này rồi. Nhưng sao lại khác quá vậy, đây chắc là ảnh photoshop à? – Người đàn ông đang cầm bức ảnh nhíu mày vẻ khó hiểu.
- Đó không phải là việc của chúng ta. Nếu là người ta thuê chúng ta tìm thì chỉ cần quay về báo cáo công việc là xong – Người kia nhún vai sau đó nổ máy, cần gạt nước lập tức hoạt động để lau đi những giọt mưa đang chảy thành vệt.
***
Chín giờ sáng, bà Phượng đang trò chuyện thân mật với cô con dâu tương lai trong phòng làm việc thì Cường đẩy cửa bước vào, trên mặt không hề giấu đi sự tức giận. Thấy con trai, bà Phượng tỏ ra ngạc nhiên, sau đó lại ngay lập tức thản nhiên nhấp một ngụm trà hỏi:
- Sáng nay con phải đi công tác cơ mà, sao giờ còn tới đây vậy?
Cường liếc mắt nhìn sang Hằng đang ngồi ở đối diện bà Phượng. Cô đứng dậy định chào và giải thích nhưng bà Phượng xua xua tay bảo cô ngồi xuống. Không đợi Cường trả lời, bà tiếp:
- Hằng và mẹ chuẩn bị đi spa, con có chuyện gì thì nói nhanh lên.
Cường nhếch miệng cười rút từ trong túi áo ngực ra một chiếc phong bì, quẳng lên mặt bàn một cách ngỗ ngược:
- Sáng nay con có việc ghé qua văn phòng thám tử. Họ nhờ con chuyển cho mẹ cái này.
Bà Phượng giật mình, dường như hiểu được nguyên nhân khiến con trai mình tỏ ra hằn học nãy giờ, nhưng vẫn giả vờ cầm lấy phong bì nói:
- Vậy à? Cảm ơn con. Còn việc gì không?
Vừa hỏi bà Phượng vừa cất phong bì vào túi xách, không hề có ý bóc ra trước mặt con trai mình.
Cường đưa mắt nhìn Hằng, đề nghị một cách lạnh nhạt:
- Cô ra ngoài chút đi, tôi có chuyện muốn nói với mẹ tôi.
- Đây là văn phòng của mẹ, ai đi, ai ở là việc của mẹ - Bà Phượng tức giận quát.
Cường vẫn không hề có ý nhún nhường:
- Tùy mẹ. Vậy con cũng nói luôn, mẹ thôi ngay việc điều tra về Linh đi. Con không cho phép mẹ làm bất cứ điều gì tổn thương cô ấy nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ đừng trách con bất hiếu với mẹ.
- Mày… - Bà Phượng giơ tay lên định tát Cường nhưng Hằng đã kêu lên và vội giữ lấy tay bà.
- Bác bình tĩnh đi bác. Chắc anh ấy nhất thời tức giận mà nói vậy thôi – Hằng cố xoa dịu bà.
- Con hy vọng những lời con vừa nói mẹ đã đều nghe thấy rõ. Con đi đây. Cường nói và đi nhanh ra cửa, ào ào như một cơn gió, để lại trong căn phòng một không khí nặng trịch. Bà Phượng gần như nghẹt thở vì nén cơn tức
giận với con trai. Bà đập bộp tay xuống thành ghế, gằn giọng nói:
- Thằng bất hiếu. Nó coi trọng một con đàn bà hơn cả mẹ đẻ của nó.
- Bác uống ly nước này đi bác – Hằng đưa cho bà Phượng cốc nước.
Bà Phượng uống xong cốc nước, cảm thấy cơn tức giận đã xuôi đi một chút, lúc này bà mới nhìn tới vẻ mặt của Hằng. Bà thầm khen ngợi cô con dâu tương lai này, dù trong lòng có tức giận và tổn thương nhưng vẫn đủ mạnh mẽ để kiềm chế lại. Bà dịu giọng nói:
- Bác xin lỗi con. Tại bác không biết dạy dỗ nên thằng Cường nó mới như thế. Nhưng con yên tâm, ngoài con ra, sẽ không một đứa con gái nào được phép bước chân vào cửa nhà bác.
- Con biết mà bác. Anh Cường cũng cần phải có thời gian để quên đi cô ta nữa.
- Nó bị con bé đó mê hoặc rồi, suốt ngày chạy đi tìm nó, rồi tìm mọi cách bảo vệ nó. Chỉ có nước đẩy con bé đó đi thật xa mà thôi – Bà Phượng trầm ngâm nói, trong đôi mắt bà lúc này hiện lên một nét cay nghiệt rõ ràng.
- Bác định làm gì? – Hằng tò mò hỏi.
- Bác định cho người tới gặp cô ta, đưa cô ta một ít tiền và bắt cô ta đi thật xa. Nếu cô ta ương ngạnh không chịu thì buộc phải dùng tới biện pháp mạnh, hủy đi gương mặt, làm tàn phế, gieo chút bệnh… Bất cứ cách gì khiến cô ta tự cảm thấy nhục mà tránh xa thằng Cường ra.
Hằng im lặng nhìn bà mẹ chồng tương lai của mình, trong đôi mắt xinh đẹp không ngờ lại hiện lên vẻ đồng tình. Cô chợt cười, chìa tay ra nói:
- Bác đưa con chiếc phong bì kia đi.
- Để làm gì? – Bà Phượng hỏi lại.
- Anh Cường cấm bác, nhưng không có cấm con. Để con làm giúp bác. Bác cần làm như thế nào cũng được, thậm chí… thậm chí là khiến cô ta biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời này.
Nụ cười độc địa của Hằng lúc này khiến bà Phượng ngồi đối diện cũng không tự chủ được mà rùng mình một cái. Trong giây lát, trên gương mặt bà thoáng hiện lên vẻ kinh sợ.
Chương 17: Cô Tô
Nếu nói tới những hòn đảo hoang sơ nhất Việt Nam, không thể bỏ qua cái tên Cô Tô.
Nếu ai đó từng một lần dạo bước trên bãi cát trắng của Cô Tô, để những con sóng bạc ru ngủ đôi chân trần, nước biển như ngọc, trời trong vắt, rừng xanh tít tắp nơi xa, lúc ấy sẽ có cảm giác như đang say, đang mê luyến một người con gái ở độ tuổi xuân thì rạng rỡ. Bước dưới biển trời Cô Tô mà như đang lạc trong một vũ điệu hoang dã bất tận của thiên nhiên.
Mặc dù tới đây vào mùa đông, không được ngắm những ngày trời trong nắng đẹp, nhưng màu nước biển xanh mênh mang cũng khiến Đại cảm thấy nơi đây đúng là một thiên đường.
Chuyến công tác ra đảo lần này của anh chủ yếu là để tham gia vụ thầu mở nhà hàng năm sao ở đây. Nhà hàng này nằm trong khu resort Biển Xanh sắp đi vào hoạt động trong năm tới, vì vậy nó thu hút được sự chú ý của khá nhiều ông chủ lớn trong ngành kinh doanh nhà hàng ở Việt Nam. Đại cũng không hoàn toàn nắm chắc rằng mình sẽ thắng nhưng điều đó cũng không thể bắt anh ngừng quyết tâm được.
Vận may luôn đi liền với sự cố gắng, thành công chỉ theo đuổi người ưu tú mà thôi.
Sau khi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm của một trong những căn phòng VIP nhất khu resort, Đại gọi cho trợ lý của mình đang ở trong một căn phòng khác. Sau khi hỏi lại về những tài liệu cần thiết cho buổi thầu, Đại không quên nhắc nhở người trợ lý về bữa tiệc chiêu đãi tối nay ngay tại vườn hoa lớn nhất khu resort.
Thực ra cũng nhờ có Nhật Lệ mà Đại quen được với con trai của ông chủ khu resort này. Khi đó anh chàng kia từng ngỏ ý muốn theo học nấu ăn với Nhật Lệ nhưng đã bị cô khéo léo từ chối. Sau đó anh ta ra nước ngoài học một thời gian, mới về nước chừng hơn một năm nay. Từ ngày về nước, anh ta ở luôn ngoài đảo để giúp bố mình xây dựng và quản lý resort. Cách đây không lâu, khi phát thư mời cho các chủ nhà hàng, anh ta cũng gửi cả cho Đại, kèm theo một bức thư riêng mời Đại ra đây nghỉ ngơi ít ngày. Đáng tiếc, khi Đại tới đây trưa nay thì anh ta lại có việc vào đất liền từ hôm qua, tới tối mới về.
Đại lau khô tóc, mặc một bộ đồ thể thao ấm áp rồi ra ngoài đi dạo, đồng thời tham quan luôn khu resort mới này.
Men theo những lối đi lát bằng đá, hai bên là cỏ xanh và hoa cẩm tú cầu. Trong bãi cỏ đặt rất nhiều chậu cảnh, những hòn non bộ lớn và cả những cây đào đã trổ đầy nụ, chỉ cần nắng ấm lên là sẽ nở bung ra đón xuân sang.
Đi một lúc, Đại đã có mặt ở bãi biển. Cát trên bãi biển trắng xóa, nước biển trong xanh, sóng chỉ lăn tăn gợn nhỏ, khiến cho mặt biển phẳng lặng và trong suốt như một tấm gương khổng lồ. Nếu là mùa hè, được thả mình ở đây để ngắm mây trời, hay những đàn cá bơi lội dưới nước thì thật là tuyệt vời.
Trời mùa đông chẳng mấy chốc đã chuyển sang nhập nhoạng rồi nhanh chóng tối hẳn. Gió biển lành lạnh khiến Đại rùng mình, tự nhiên thèm cảm giác được ôm một ai đó đi dạo trong không khí cuối đông này. Anh nghe nói Cường cũng đã đến đây và đang ở trong khu VIP. An – con trai ông chủ resort cũng đã về tới và hẹn gặp vào bữa tối.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Đại tự tin bước về phía bữa tiệc.
Khu vườn hôm nay được trang hoàng vô cùng lộng lẫy với những giàn đèn treo cao, những bàn thức ăn được trải khăn màu trắng xanh, tiếng nhạc du dương. Người tới dự bữa tiệc cũng khá nhiều, nam cũng có, nữ cũng có, ai nấy đều đang bận rộn làm quen với nhau. Đại vừa cúi nhìn đồng hồ thì có một bàn tay vỗ vỗ lên vai anh, sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Bảnh quá, ông bạn!
Đại cười nhìn Cường, sau đó đấm nhẹ một cái lên vai người bạn của mình.
- Các cô gái đang nhìn ông đấy chứ, đâu phải tôi.
- Xem ra ông bố một con hấp dẫn chị em hơn hẳn nhỉ?
Cường và Đại cứ đẩy qua đẩy lại cho nhau, mặc dù có thể nói, cả hai gần như trở thành nhân vật trung tâm của mọi ánh nhìn, nhất là những cô gái trẻ xinh đẹp thì không ngừng liếc về phía họ.
Một lúc sau, một người đàn ông với cái bụng phệ, trông có vẻ nặng nề đứng lên tuyên bố lý do và mở rượu khai tiệc, người này chính là bố của An, ông chủ của resort Biển Xanh này.
Khi Đại còn đang loay hoay giữa những lời mời rượu tới tấp thì An tìm thấy anh và kéo anh ra khỏi đám người đó. An bắt tay anh, sau đó dẫn anh tới gặp bố mình.
Ông Khải vui vẻ và cởi mở hơn Đại nghĩ. Sau khi An dẫn anh tới giới thiệu thì ông lập tức bắt tay anh, vui vẻ nói chuyện.
- Tôi từng ăn ở nhà hàng Phương Đông của cậu vài lần, đúng là nhà hàng cao cấp, đồ ăn vừa miệng, vừa mắt, phục vụ lại nhiệt tình. Tôi cũng muốn đám nhân viên của tôi ở đây phải có được lòng nhiệt tình và tận tụy với công việc như thế - Ông Khải vỗ vỗ vai anh nói.
- Với cháu, ẩm thực không chỉ là ngành nghề kinh doanh, nó còn là cái đẹp. Mà sự giả dối không thể tạo ra cái đẹp hoàn hảo được, vì thế cháu đặt sự vừa lòng của người thưởng thức món ăn lên hàng đầu, sau đó mới tới lợi nhuận – Đại cười.
- Nhưng nếu không có lợi nhuận, liệu có thể tạo ra được sự tận tình trong phục vụ? – Ông Khải hỏi lại.
- Câu nói “kinh doanh không vì lợi nhuận” là câu nói dối lớn nhất mọi thời đại. Cháu là người biết dùng trí óc của mình để kiếm tiền, và cũng là người biết sử dụng đồng tiền của mình đúng mực nhất – Đại đưa ly rượu trắng lên mời ông Khải rồi uống một hơi.
- Cậu rất tự tin. Tôi cũng chỉ mong con trai tôi được như cậu, chắc chắn khi ấy tôi sẽ không ngần ngại mà giao resort này lại cho nó.
- An là một người thông minh, nhưng cậu ấy hợp với những công việc đòi hỏi sự tinh tế và khéo léo hơn. Ví dụ như… đầu bếp – Đại nhận xét.
- Nó luôn mơ ước được làm đầu bếp - Ông Khải thở dài.
- Chú nên tôn trọng lựa chọn của cậu ấy, đừng ép buộc cậu ấy làm gì.
- Tôi chưa hề ép buộc nó.
Ông Khải nói tới đây thì An lại quay lại, kéo theo một người, không ngờ lại chính là Cường.
- Bố… đây là anh Cường, anh ấy đã giúp đỡ con rất nhiều khi học ở bên ấy. Anh ấy chính là đồng môn cùng học nấu ăn và làm việc trong nhà hàng với con đấy – An cười giới thiệu.
Trong lúc Đại còn ngẩn ra vì ngạc nhiên thì ông Khải lại bắt tay làm quen với Cường. Sau đó ông nói với cả hai:
- Các cậu đúng là tuổi trẻ tài cao. Nhưng dù thế nào thì buổi đấu thầu sắp tới cũng phải dựa vào chính năng lực của các cậu thôi. Còn cuộc thi nấu ăn, tôi cũng không giấu giếm, người ra đề và chấm điểm chính là con trai tôi – Ông Khải chỉ sang An.
Sau đó ông chào cả hai và đi ra tiếp mấy người khách khác.
An tưởng hai người chưa quen nhau nên định giới thiệu, không ngờ lại thấy Đại vừa cười khùng khục vừa nói:
- Ông mà cũng đi học nấu ăn sao?
Cường chưa kịp trả lời thì An đã ngạc nhiên hỏi:
- Hai anh quen nhau à?
- À phải, bọn anh là bạn học từ cấp hai tới tận đại học mà – Cường giải thích, sau đó quay sang Đại giải thích – Sao lại không được học. Ít ra tôi còn hơn ông cái đó đó.
- Thế ông học được bao nhiêu tuyệt chiêu rồi? – Đại cười vang.
- Thừa để knock-out ông là được rồi – Cường cũng cười đầy vui vẻ.
An thấy hai người vui vẻ thì lấy chai rượu rót thêm rồi cả ba cùng uống cạn. Đại vừa uống xong, thì chợt anh trông thấy một người. Anh ngẩn người, chớp mắt để chắc là mình chưa bị say quá mà nhìn nhầm, sau đó anh vội bỏ lại hai người kia để đi về phía người mà anh vừa trông thấy.
Cường thấy Đại tiến về phía một cô gái thì cũng không lấy làm lạ gì, lại tiếp tục câu chuyện với An.
- Anh về, chắc sư phụ cũng về rồi nhỉ?
- Ừ, về rồi, về trước cả anh.
- A, vậy mà không báo gì cho em cả. Dù sao cũng là đệ tử ruột cơ mà – An kêu lên.
- Cũng đâu có báo cho anh. Nhưng giờ anh có địa chỉ của cô ấy rồi, lúc nào em lên Hà Nội anh sẽ đưa em đi gặp – Cường vỗ vai An.
- Có à? Thế cho em số điện thoại của sư phụ luôn đi. Thỉnh thoảng gọi điện trêu mới được.
- À, cô ấy không dùng điện thoại.
- Gì? Thời buổi nào rồi còn không dùng điện thoại? – An trợn mắt kêu lên – Để mai em mua một cái, anh mang về biếu sư phụ giúp em nhá.
- Ôi dào, cậu chẳng bảo cô ấy mãi là bà già cổ lỗ sĩ sao. Kệ đi, không chạy mất được đâu – Cường xua tay.
- Dù gì cũng là sư phụ mình cơ mà. Để mấy hôm nữa, em sắp xếp lên Hà
Nội, thế nào cũng nhét cho sư phụ cái điện thoại.
Cùng lúc ấy, Đại đã đi tới phía sau người mà anh vừa trông thấy. Đó là một cô gái thân hình nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy dạ màu xanh, trên cổ quàng một chiếc khăn. Cô gái đang loay hoay nướng mấy con tôm to tướng, trong miệng thì hát khe khẽ mấy câu. Đại lắc đầu rồi bước tới, dựa lưng vào bàn thức ăn quay sang nhìn cô:
- Ăn nhiều thế không sợ béo à?
Cô gái quay sang nhìn anh, dường như không kinh ngạc lắm, cô bĩu môi:
- Béo càng đẹp.
- Làm thế nào mà em lại có mặt ở chốn thiên đường này vậy, văn sĩ lang thang? – Đại vừa hỏi vừa quay vào, rót cho mình thêm một ly rượu trắng.
- Anh có thể ở đây, sao em lại không chứ?
- Chà, cô bé chế giễu anh sao? – Đại cười hỏi lại, rượu đã bắt đầu làm anh ngây ngất.
- Có vợ con rồi mà chẳng đứng đắn chút nào hết – Tường Vi lầm bầm, tay liên tục lặt những con tôm trên vỉ nướng.
Đại nhìn cái miệng đang làu bàu của Tường Vi, uống một ngụm rượu, sau đó anh bất ngờ vươn tay ôm lấy cái eo thon của cô, kéo cô sát lại gần mình.
Tường Vi bị hành động này của anh làm cho bất ngờ, nhưng chẳng kêu được gì khi gương mặt Đại đã ghé sát mặt cô. Đại nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh mắt anh không giấu được một ánh nhìn đa tình. Cô nhắm chặt mắt lại nhưng sau đó chỉ nghe tiếng Đại thì thầm:
- Thế này vẫn còn đứng đắn chán, nhóc ạ!
Rồi Đại buông tay, dường như tỉnh táo trở lại, anh tiếp tục cầm lấy ly rượu của mình, uống cạn.
Rồi lại rót đầy.
- Mùi rượu ghê quá trời! – Tường Vi phẩy tay, nhăn mặt, hai má đỏ ửng lên.
- Sauvignon Blanc. Rượu vang trắng nổi tiếng của New Zealand, đặc biệt thích hợp với các món nướng, nhất là hải sản – Đại hít hà một hơi.
- Rượu chè bê tha, chả có gì tốt – Tường Vi cáu kỉnh đáp trả.
- Ha ha, em không nghiên cứu về đồ uống thì cái đam mê của em chỉ có thể gọi là thực thôi, chưa có ẩm đâu – Đại trêu chọc.
- Kệ tui, làm như mình rành lắm.
- Được rồi, không tranh cãi nữa. Muốn đi dạo để đổi gió chút không? – Đại đề nghị.
Tường Vi nhìn anh, sau đó ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô đặt đĩa thức ăn xuống:
- Thì đi…
Đại mỉm cười đặt ly rượu đã cạn rọt xuống bàn, sau đó rất tự nhiên, anh vòng tay qua eo Tường Vi rồi hai người chầm chậm rời khỏi bữa tiệc, đi về phía bãi biển.
Chương 18: Tri kỷ
Đại cùng Tường Vi đi trên con đường dẫn ra bãi biển. Khi tới bãi cát trắng mịn, ngửi được vị mặn của muối ở trong gió, thấy sóng mơn man bờ cát trải dài, cả hai ngồi xuống.
Tường Vi ngồi bên cạnh Đại, mùi rượu vang hòa quyện với mùi nước hoa đàn ông của anh khiến cô cảm thấy ngây ngất. Cô không lý giải được tại sao mình lại theo người đàn ông này ra đây. Từ lần trước gặp mặt, cô đã không ngừng nghĩ về người này, một người đàn ông thành thục và hấp dẫn, khác hẳn những anh chàng vẫn theo đuổi cô trước kia.
- Cô này cũng liều thật, dám theo một người đàn ông xa lạ ra chỗ vắng vẻ này cơ đấy – Đại cười nửa tỉnh nửa say – Em không sợ anh làm gì em à?
- Có mồm mà, không biết kêu sao? – Tường Vi bướng bỉnh cãi lại.
- Kêu nổi không? – Đại cúi đầu nhìn cô hỏi.
- Thử biết liền – Tường Vi bĩu môi, nhưng vẫn nhìn anh bằng ánh mắt đầy đề phòng.
Đại nhìn cô hồi lâu rồi đột nhiên anh bật cười, lại quay đầu nhìn ra biển, nói tiếp:
- Không trêu em nữa. Làm sao em lại có mặt ở đây vậy?
- Em là bạn của anh An – Con ông chủ ở resort này. Hôm qua em tới Quảng Ninh nên anh ấy vào đất liền đón em ra đây chơi – Tường Vi giải thích.
- Ra Trái Đất thật sự tròn. Không những An quen Cường mà còn quen cả em nữa – Đại gật gù.
- Thế anh ra đây làm gì? Đừng nói là cũng có thời gian rảnh rỗi đi chơi như em nha? – Tường Vi tò mò.
- Anh ra đây công tác. Anh mà có thời gian rảnh như em thì anh đã ở nhà ôm con ngủ rồi.
- Con anh là con trai hay con gái, xinh không?
Đại nhớ tới gương mặt bụ bẫm của đứa con gái bé bỏng, nhớ tới những lúc con bé toét miệng ra cười, để lộ ra mấy cái răng sữa. Anh không tự chủ được mà bật cười:
- Con gái. Xinh lắm. Nó giống anh.
- Anh có đẹp đâu. Chắc giống vợ anh thì mới xinh.
Đại lắc đầu, trên gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng nụ cười đã có phần gượng gạo:
- Anh không có vợ.
- Đùa nha… Không có vợ vậy anh tự sinh ra trẻ con hả? – Tường Vi tỏ vẻ không tin.
- Thật mà. Cô ấy sinh đứa trẻ ra rồi đem tới trước cửa nhà anh.
Tường Vi trố mắt nhìn anh, dường như cô đang phải nghe một câu chuyện rất hoang đường.
- Em không tin à? – Đại thấy cô há hốc mồm nhìn mình thì cười hỏi lại.
- Không… À, ý em là có… - Tường Vi hết lắc rồi lại gật, loạn lên một hồi – Thảo nào mà em thấy anh không đeo nhẫn cưới. Ngón tay đeo nhẫn cũng không có vệt hằn.
- Cũng tinh tế ghê nhỉ?
- Tinh tế bình thường thôi – Tường Vi lại nhìn thẳng ra biển để anh không nhận ra niềm vui nho nhỏ xuất hiện trong mắt cô.
Cô vui vì biết người đàn ông này chưa hề kết hôn sao?
Tường Vi lắc đầu, cố dẹp tan những mơ mộng hão huyền vừa xuất hiện trong đầu mình.
Đại ngả người nằm dài xuống bãi cát, hai tay gối lên đầu, đưa mắt nhìn bầu trời đen kịt bên trên. Ánh sáng từ ngọn hải đăng phía xa lấp lóe giữa biển đêm mênh mông.
Tường Vi quay đầu nhìn anh, trong ánh sáng mờ mờ của đèn điện từ xa hắt lại, cô thấy trong mắt Đại có chút suy tư. Phía biển đêm, gió lạnh thốc vào khiến cô hơi run rẩy. Bỗng Đại đã cởi chiếc áo vest bên ngoài ra, khoác lên vai cô. Rồi anh lại nằm dài ra bãi cát. Anh hỏi cô những chuyện liên quan đến tuổi thơ. Hỏi cô về những chặng đường cô đã đi qua. Hỏi cô về công việc viết lách. Đổi lại, Đại cũng kể cho cô nghe những kỷ niệm nghịch ngợm thời còn đi học khiến cô phá lên cười. Sương buông xuống càng lúc càng nhiều.
Đại lại đột nhiên hỏi:
- Nhóc đi hoài thế này, bạn trai không có ý kiến gì sao? Tường Vi lắc đầu không đáp, cô chợt buồn bã hơn.
- Sao vậy? – Đại thảng thốt.
Cô quay lại nhìn anh, cười gượng, cũng không biết có nên trải lòng với người đàn ông xa lạ này hay không.
Rồi cô kéo cánh tay anh ra, sau đó ngả người, nằm gối lên cánh tay đó của anh. Đại vẫn gối đầu bằng một tay, cười hỏi:
- Sao nhắc tới bạn trai mà buồn vậy?
- Em chia tay bạn trai rồi.
- Lâu chưa?
- Lần em từ Hà Nội quay về Sài Gòn. Có lẽ là tại em vô tâm với người ta, cũng lại quá đa tình.
- Lý do có vẻ hợp lý – Đại nhận xét.
- Sau khi chia tay thì em lại quay lại đây, bắt đầu hành trình khám phá miền Bắc. Cũng nhờ đó mà chuyện tình cảm nguôi ngoai dần.
- Đa tình muôn đời là một cái tội. Anh cũng là người đa tình lắm. Phụ nữ đi qua cuộc đời anh vốn anh không thể đếm hết được, cũng chẳng thể nhớ hết. Anh có một trái tim quá nhiều ngăn. Mỗi một người đi qua cuộc đời anh, lại chiếm giữ một ngăn trong đó. Cũng có thể đó là lý do mẹ của Như Ý kiên quyết không tới với anh. Anh hiểu nên không muốn đi tìm. Anh sợ anh sẽ làm khổ cô ấy vì sự đa tình của mình.
- Cái đa tình của người đàn ông và của phụ nữ khác nhau. Người phụ nữ chỉ cần ngoại tình trong tư tưởng cũng đủ nguy hiểm rồi – Tường Vi thở dài.
- Cái này cũng tùy người nữa. Bạn gái trước đây của anh, người mà anh yêu thật lòng, vốn không chỉ ngoại tình trong tư tưởng. Nhưng anh yêu cô ấy nên vẫn bỏ qua cho mọi lỗi lầm ấy, chỉ là sau cùng cô ấy vẫn rời bỏ anh.
- Vì anh là người đa tình à? – Tường Vi tò mò hỏi.
- Vì nhiều chuyện. Có thể là do khi đó hai đứa còn quá trẻ. Cũng có thể là cô ấy tìm được một tương lai tốt hơn ở một người khác. Cũng có thể là do anh quá mải mê với công việc nên không chăm lo được cho cô ấy đầy đủ… Sau đó anh mới đắm mình trong những mối quan hệ chẳng đi tới đâu. Không cô gái nào giữ nổi chân anh quá lâu. Khi anh cảm thấy họ thú vị, anh theo đuổi họ, và họ ngả vào vòng tay anh. Nhưng rồi anh cũng rất nhanh chán, cuộc chơi cũng kết thúc theo. Nhiều người mắng anh là khốn nạn, là sở khanh. Họ thừa biết anh có nguyên tắc của anh, và người nào phạm phải nguyên tắc đó thì phải ra khỏi cuộc chơi.
- Nguyên tắc gì vậy?
- Không tình yêu – Đại lạnh lùng nói ba chữ - Anh có thể chiều chuộng họ, có thể lên giường với họ, đối xử đúng mực với họ như một người bạn trai. Nhưng nếu họ yêu anh, anh sẽ rời bỏ họ.
- Như thế là không tốt – Tường Vi lắc đầu.
- Trò chơi nào cũng có nguyên tắc cả.
- Nếu cứ chạy theo nguyên tắc đó, anh sẽ chẳng bao giờ tìm được một tình yêu thực sự.
- Cả đời này, anh có Như Ý là đủ rồi.
- Con gái anh rồi sẽ lớn, rồi sẽ đi lấy chồng, nó không thể ở bên anh cả đời được.
- Bỏ qua đi, chuyện đó là chuyện của mấy chục năm về sau rồi – Đại cười lắc đầu.
- Vậy nếu con gái anh nói nó cần một người mẹ thì sao? – Tường Vi thắc mắc.
Đại quay sang nhìn Tường Vi, không hiểu sao lúc đó trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh của một cô gái quê mùa cần mẫn và rất dịu dàng. Tường Vi cũng quay sang nhìn anh, thấy anh không nói gì, cô nhổm dậy:
- Trời lạnh hơn rồi, mình về thôi.
- Ừ… - Đại cũng ngồi dậy, chìa tay ra cho Tường Vi đề nghị - Để anh đưa em về.
***
Linh ngắm nhìn Như Ý đã ngủ say sau một ngày bận rộn chơi đùa, cô vén những sợi tóc tơ của con bé sang một bên. Cuối cùng, cô vươn tay tắt điện.
Cô cúi xuống, vò đầu Tuyết và cười với nó. Con chó vẫy đuôi tít lên, có vẻ rất thích được cô vuốt ve như thế. Ngoài Đại và hai đứa trẻ con trong nhà ra thì chỉ có Linh mới có thể ôm ấp, vuốt ve con chó này thân thiết như thể chính cô là chủ nhân của nó vậy.
Khi Linh vừa bước ra ngoài thì Minh cũng ôm mũ bảo hiểm về tới. Thấy cô, anh không nói gì mà đi thẳng về phòng mình. Nhưng vừa chạm tay vào cửa, nghĩ thế nào anh lại nhìn theo cô gọi:
- Khoan đã.
Linh dừng bước, quay lại nhìn anh, yên lặng chờ đợi.
- Nấu cho tôi bát mì.
Ăn bát mì nóng hổi, Minh thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Linh. Cô vẫn tỉ mẩn lau bệ bếp, dường như không hề biết mệt với công việc có vẻ nhàm chán này. Nhìn dáng vẻ cần mẫn và chăm chú của cô, Minh muốn cất lời cũng không được, anh có cảm giác mình sẽ làm phiền cô.
Khi Linh lau xong bệ bếp thì thấy Minh đang ngồi khoanh tay nhìn mình, bát mì trước mặt đã hết từ bao giờ. Cô ngạc nhiên hỏi:
- Anh muốn ăn nữa sao?
- Không. Chỉ muốn nhìn cô làm việc một chút thôi. Cô có vẻ yêu thích công việc này? Nó có gì hay ho sao?
Linh kéo ghế ngồi xuống đối diện anh và hỏi:
- Anh đọc Kitchen của Banana chưa?
- Kitchen à? Con gà? Quả chuối? – Minh ngây ngô hỏi lại.
- Không… - Linh bật cười – Kitchen chứ không phải Chicken. Kitchen có nghĩa là bếp mà. Đó là một tác phẩm văn học. Còn Banana Yoshimoto là tác giả của cuốn sách ấy.
- Cô hỏi sai người rồi, tôi không phải là người có hứng thú đọc sách, cũng rất dở môn tiếng Anh. Cái đó phải hỏi anh trai tôi – Minh lắc đầu.
- Đó là một cuốn sách rất hay, với một phong cách viết rất rung động. Nữ nhân vật chính trong truyện đó có một tình yêu đặc biệt với căn bếp. Cô ấy bỏ ra hầu hết thời gian của mình trong căn bếp, thậm chí phải ngủ ở bếp cô ấy mới có cảm giác an toàn…
- Cô cũng thế à? – Minh chống tay lên cằm.
- Từ nhỏ, bố đã dạy em, căn bếp chính là nơi giữ lửa cho hạnh phúc gia đình. Bếp phải sạch sẽ, gọn gàng thì ngôi nhà mới có cảm giác êm ấm. Ở quê, nhà chỉ có bếp đun rơm rạ, rồi bếp củi, bếp lò, nhưng mẹ em vẫn luôn giữ bếp rất ngăn nắp. Thói quen này của mẹ ảnh hưởng nhiều tới hai chị em em.
- Cô có thể trở thành một người vợ hoàn hảo trong việc giữ lửa cho hạnh phúc gia đình mình. Nhưng đàn ông họ cũng tham lam lắm.
- Trên đời này có việc gì vẹn tròn được đâu, nên bằng lòng với những gì mình có và phải trân trọng nó.
Minh nhìn cô rất chăm chú, sau đó anh đột ngột nói:
- Tôi không tin cô chỉ là một cô gái nhà quê, lần đầu lên thành phố, đi làm người giúp việc…
Linh giật mình, hơi bối rối khi nhìn vào đôi mắt thản nhiên của anh.
Những điều Minh nói không phải là không có lý. Trong khi Đại suốt ngày bận rộn với công việc ở nhà hàng, chỉ tiếp xúc một chút vào buổi tối hoặc sáng sớm. Lâm cũng không mấy khi về nhà, mỗi lần về đều rất vội vàng. Ông bà Phương thì luôn mải lo lắng cho con, cho cháu. Chỉ có Minh là người có thời gian quan sát Linh nhiều nhất, nên anh mới có thể đưa ra những cảm nhận như thế. Từ phong cách làm việc và sinh hoạt hàng ngày của Linh, anh có thể thấy cô không hề đơn giản là một cô gái từ nhỏ sống ở nông thôn, lên thành phố làm người giúp việc. Không phải cô thiếu sự thật thà, chân chất của con gái nông thôn, mà là càng ngày anh càng cảm thấy cách nói năng, cách đi lại, cách chăm sóc người khác của cô đều là của một cô gái có hiểu biết và từng trải.
- Tôi không biết phía sau gương mặt này của cô là một người như thế nào, cũng không quan tâm trước đây cô làm gì, chỉ cần biết cô tới nhà tôi không phải vì ác ý là được rồi – Cuối cùng Minh kết luận.
- Em có thể là ai được chứ? – Linh cười gượng.
- Cái cách cô nhìn anh trai tôi ngay từ lần đầu tiên gặp, tôi đã thấy có gì đó không ổn. Cô vào nhà tôi vì anh ấy sao?
Linh không đáp, chỉ lắc đầu.
- Vậy vì Như Ý, đúng chứ?
Lần này thì Linh giật mình, không lắc đầu nữa mà chỉ nhìn chăm chăm vào Minh, Minh khẽ cười:
- Vậy là đúng. Cô tới trước, rồi sắp xếp cho con bé vào sau. Cô là người thân của con bé sao? Cô biết mẹ đẻ của nó? Hay… cô chính là mẹ đẻ của nó?
Linh run rẩy cả người, không nói được câu nào. Một lát sau, lấy lại được sự tự nhiên rồi, cô mới đáp:
- Anh không cần đoán mò đâu.
- Không phải đoán mò. Nếu không phải lần trước tôi tình cờ thấy ảnh của Như Ý dưới gối của cô thì tôi đã không nghĩ gì. Mỗi lần để ý, tôi thấy cô đối xử với Như Ý không đơn giản chỉ là một người giúp việc, một bảo mẫu. Thậm chí khi nó ốm, cô còn lo lắng cho nó hơn cả bố mẹ hay anh trai tôi. Cô dỗ dành nó, chơi với nó, dành tình cảm cho nó, giống như chính là mẹ của nó vậy…
- Như Ý còn quá nhỏ, nó lại không có tình thương của mẹ. Chăm sóc nó lâu dần em mới có tình cảm đặc biệt với nó thôi.
- Không cần giải thích với tôi. Những chuyện đó tôi không quan tâm đâu. Đó là việc của anh tôi, và anh tôi sẽ giải quyết nó chứ không phải tôi – Minh thờ ơ nói.
- Anh không cần bận tâm nhiều như thế, em cũng sắp nghỉ làm ở nhà anh rồi.
- Nghỉ làm?
- Người nhà ở quê gọi em về. Em chỉ làm tới Tết Nguyên Đán thôi. Cho tới lúc ấy em hy vọng anh vẫn nhắm mắt coi như không biết chuyện gì. Em cũng không làm hại gì cho bất kỳ ai trong gia đình anh. Em hy vọng mình không phải nói ra mọi chuyện. Nó là một chuyện không vui vẻ gì. Những ngày cuối năm này em chỉ muốn dành hết tình cảm, thời gian cho Như Ý… Xa nó là một chuyện khó khăn, nhưng như thế tốt hơn.
- Cô có yêu anh trai tôi không? – Minh đột ngột hỏi một câu khiến Linh sợ tới ngây cả người.
Nhưng không đợi cô trả lời, Minh đã nói tiếp:
- Cô nhìn anh tôi rất khác. Không biết có phải vì anh ấy là bố của Như Ý, hay còn vì lý do nào khác. Nhưng tôi không hi vọng cô yêu anh ấy, nếu không cô sẽ khổ cả đời. Vì anh ấy có thể là một người cha tốt, nhưng không phải là một người chồng chung thủy. Tôi nghĩ đó là lí do tại sao mẹ Như Ý không muốn ra mặt. Có lẽ người đó cũng rất yêu anh tôi, đúng không?
Minh liếc nhìn Linh, thấy cô cứ ngồi lặng yên, tâm trí dường như không còn ở nơi này nữa. Anh lắc đầu, không làm phiền cô thêm mà đứng dậy đi lên phòng.
Chỉ còn Linh ngồi lại trong căn bếp vắng lặng với câu hỏi cứ vướng vất mãi trong đầu: “Cô có yêu anh trai tôi không?”
Rốt cuộc là cô có yêu Đại hay không?
Chương 19: Âm mưu
Cơn mơ dữ dội khiến Tường Vi bừng tỉnh. Cả người cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy lạnh toát. Kéo chăn trùm lên tận cổ, cô quay sang nhìn người đang nằm bên cạnh mình. Trong ánh đèn mờ mờ của căn phòng, người đàn ông đẹp trai ấy đang ngủ rất ngon, hơi thở đều đều.
Những hình ảnh của buổi tối hôm qua lần lượt hiện về trong tâm trí Tường Vi. Đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy khó tin với những gì đã xảy ra.
Đêm qua, khi Đại đưa cô về đến cửa phòng, hai người còn đứng nói chuyện thêm một hồi. Sau đó, cũng không biết là ai bắt đầu trước, rồi hai người điên cuồng trong một cơn mưa ái tình bất tận. Sự từng trải và thành thục của Đại khiến cô không thể làm chủ được mình mà buông thả theo từng đợt ái ân của anh. Hoặc chính bản thân cô cũng muốn buông xuôi bản thân như thế, không gò bó, không gượng ép, hoàn toàn để anh chinh phục.
Trời chưa sáng, nhưng cơn ác mộng đã khiến Tường Vi không thể ngủ tiếp được. Cô đột nhiên thấy lạnh. Mặc dù Đại cuồng nhiệt nhưng anh lại không đem đến cho cô cảm giác ấm áp như người yêu cũ. Lúc này, dù nằm cạnh anh, nhưng cô lại thấy anh xa xôi vời vợi, lạ lẫm vô chừng. Có thể đêm qua, do men say mà hai người đã không làm chủ được mình. Anh say rượu. Còn cô say anh, say hương vị rượu ngọt ngào trong hơi thở của anh, say hương nước hoa có vị biển khơi của anh. Cô say cả những câu chuyện mà anh đã kể cho cô nghe về những chuyến đi xa, về những trải nghiệm trong cuộc sống và về cả những vấp ngã đầu đời.
Khi Tường Vi cựa mình lần thứ hai thì Đại cũng thức giấc. Anh mở mắt, vài giây sau anh thở dài một hơi khi nghĩ ra tình huống hiện tại của mình. Rồi anh quay sang nhìn cô hỏi:
- Sao em không ngủ nữa đi?
- Em lạnh – Tường Vi lắc đầu, thành thật đáp.
Đại mỉm cười, sau đó anh dang một tay ra, kéo cô lại gần cho cô gối đầu lên đó, rồi anh vỗ nhẹ lên vai cô:
- Người miền Nam thường không chịu được mùa đông miền Bắc.
- Phải đi vào thời gian này mới biết thế nào là mùa đông chứ… - Tường Vi cười.
Đại lại đưa mắt nhìn lên trần nhà:
- Không nghĩ là chúng ta lại thành thế này.
- Em cũng không nghĩ được.
- Khi đó anh hơi say, sao em không đạp anh ra chứ?
Tường Vi lặng yên không đáp, chẳng lẽ cô phải nói rằng thực sự thì cô cũng muốn anh ở lại bên mình. Cuối cùng cô thở dài:
- Quên đi, coi như chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau.
- Ừ, có lẽ như thế tốt hơn – Đại gật gật đầu – Em còn có tương lai, sự nghiệp của em. Đừng đánh đổi nó vì thứ tình cảm xa vời này. Anh cũng sẽ không thay đổi quan điểm của mình đâu.
Đại yên lặng, sau đó quay sang nhìn gương mặt có phần thẫn thờ của cô nói tiếp:
- Hơn nữa, anh thực sự coi em như một người bạn tri kỷ. Dù chúng ta mới chỉ gặp nhau có ba lần, nhưng anh rất thích nói chuyện với em. Trước đây, anh chưa từng kể cho ai nghe những câu chuyện liên quan tới anh cả, ngoại trừ một người. Và em là người thứ hai. Anh quen rất nhiều bạn gái, nhưng để tìm ra một người tri kỷ thực sự thì không có. Vì thế, anh không muốn thay đổi mối quan hệ bè bạn này với em.
“Không thể thay đổi sao?”, Tường Vi thầm nghĩ trong đầu.
- Vậy người thứ nhất là ai?
- Một người anh yêu. Nhưng cô ấy không yêu anh, chỉ coi anh là tri kỷ của cô ấy – Đại cười khi nhớ tới Nhật Lệ.
- Em tưởng anh không biết yêu ai chứ? – Tường Vi ngạc nhiên hỏi lại.
- Thì cứ coi như là ngoại lệ đi. Nhưng cô ấy cũng đi rồi, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh – Đại thở dài.
Tường Vi nhìn vẻ mặt anh, không hiểu sao cô chẳng thể tìm ra một lời an ủi nào dành cho anh cả. Cô xoay người, ôm lấy anh nói khẽ:
- Ngủ đi anh. Đêm còn dài lắm.
Đại cúi đầu chỉ thấy Tường Vi đã nhắm mắt lại, rõ ràng là cô không còn muốn tiếp tục câu chuyện này nữa. Anh cố gắng kéo mình quay lại với giấc ngủ dở dang. Giấc ngủ của anh sau đó cũng không sâu, trong cơn mơ chập chờn, anh thấy hình dáng quen thuộc của Nhật Lệ ở trong bếp, với chiếc tạp dề màu xanh biển và đôi đũa nấu. Nhưng khi nhìn lại, người con gái đứng trước mặt anh không phải là Nhật Lệ nữa, mà từ lúc nào đã đổi thành hình dáng cần mẫn và nhu mì của cô gái giúp việc nhà anh. Hình ảnh hai người này cứ thế liên tục đan xen vào nhau, đến nỗi khi tỉnh dậy, anh không biết là mình đã nhớ tới ai và mơ thấy ai trong hai n