Điều Bí Mật
Những thứ màu đỏ nhìn như bột xay ấy chính là con ruốc. Nó rất nhỏ, nhỏ tới mức khó mà nhìn thấy bằng mắt thường, thường sống ở vùng cửa sông nước lợ, xuất hiện vào mùa đông - Linh giải thích - Vì nó quá nhỏ nên trong quá trình vớt lên sẽ lẫn rất nhiều bùn đất phù sa và rác, nên thường một cân ruốc, khi lọc sạch chỉ còn tầm năm đến sáu lạng mà thôi.
Linh nhìn sang, thấy Minh không nói gì, dường như đang cố gắng tiêu hóa những gì cô vừa nói thì lại cười tiếp:
- Khi chưa chế biến, mùi của nó rất tanh. Chính nhờ có khế, gừng, ớt mà mùi tanh bị át đi. Còn ruốc rang, là do em đun kỹ qua nhiều lần, lại cho gừng và lá chanh, rang khô kiệt nước nên mới khử được hết vị tanh.
- Nghe giống con rươi nhỉ? - Minh chợt nói. Linh cười hỏi:
- Anh thấy con rươi bao giờ chưa?
- Trước đây nghe anh Đại nói về nó nên tò mò, sau khi nhìn thấy thì sợ quá nên nhớ mãi, tới giờ cũng không dám ăn - Minh gãi gãi đầu.
- Thực ra, cùng xuất hiện ở vùng nước lợ, cùng xuất hiện vào những thời điểm đặc biệt, nhưng rươi và ruốc khác nhau một trời một vực. Rươi là món ăn được coi là quý, hiếm, lại rất được ưa chuộng với những người yêu món ăn Việt. Còn món ruốc này, anh có biết nó có một tên khác nữa là gì không?
- Là gì vậy?
- Món ăn của người nghèo - Linh cười và chợt bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm cũ.
- Thật sao?
- Ừ, vì nó tanh tưởi, cũng chẳng quá bổ béo. Cả tuổi thơ của em ở vùng quê này đều gắn bó với món ấy. Mẹ thường dỗ dành em là ruốc cá voi. Ăn nhiều tới nỗi phát ngán, cứ ngửi thấy mùi là đã không muốn ăn cơm rồi. Vậy mà đến khi xa quê thì chỉ thèm nó, chỉ nhớ nó, cũng chẳng có mà ăn. Đi rồi mới biết, nó đã trở thành một phần kỉ niệm vô cùng đáng quý trong lòng mình. Ở quê em bây giờ, có ruốc người ta cũng chẳng thèm ăn, khá giả rồi mà, còn mấy ai nhớ tới món ăn ngọt miệng mà đắng lòng này đâu.
- Anh thấy nó rất ngon - Minh nói một câu như an ủi.
- Tất nhiên là ngon rồi - Linh nhoẻn miệng cười - Nếu không ngon sao em dám mời anh ăn. Hì hì, sắp tới sân bãi rồi, đi nhanh lên anh.
Linh nói rồi sau đó rảo bước nhanh hơn. Minh đi theo, ngắm cô từ phía sau. Nghe những lời kể đầy chua xót của cô, bây giờ anh cũng cảm thấy cô nói đúng.
Quả đúng là một món ăn ngọt miệng đắng lòng.
Chương 29: Chạy trốn
Màn đêm đã buông xuống.
Đêm xuân lành lạnh, sương đã giăng khắp miền quê. Trống hội đã ngừng để mọi người chìm vào giấc ngủ. Sân bãi ban ngày đông vui là thế, giờ cũng chỉ còn lác đác ít người. Tiếng trò chuyện về năm mới, mùa màng mới của những người đàn ông lớn tuổi, tiếng cười rúc rích của nam nữ thanh niên trong làng, tiếng củi lửa cháy lép bép, tiếng thở phập phồng của thời gian.
Minh ngồi trước nồi bánh chưng lớn, mắt nhìn chòng chọc vào củi lửa cháy rừng rực phía dưới, khẽ cười. Hôm nay là lần đầu tiên anh được chứng kiến cảnh gói bánh chưng, lần đầu tiên được ngồi trông một nồi bánh chưng thật sự, và cũng là lần đầu tiên anh biết thế nào là gói bánh. Chiếc bánh đầu tiên mà Minh gói được nhìn vô cùng thảm hại, nếu không nói là không hề giống một cái bánh chưng chút nào. Không những nó xiêu vẹo, không hề vuông vắn mà còn ọp ẹp, như Linh nói, là thiếu đi sự vững chãi, chắc chắn của mặt đất. Sau đó Linh vẫn để nó lại, nhờ các cụ trong họ cho cùng vào với nồi bánh đang luộc trước mặt kia.
Nhưng rồi khi nghĩ tới ngày mai, tâm trạng Minh lại chùng xuống. Nếu có một điều ước, có lẽ anh sẽ ước thời gian đêm nay dừng lại, ngày mai không bao giờ đến, và anh sẽ ở bên Linh mãi mãi. Càng tiếp xúc với Linh, anh càng thấy Linh đẹp, không phải là vẻ đẹp bề ngoài, mà là một tâm hồn thuần khiết, lương thiện và đầy hòa ái. Lời yêu nói ra lúc này có lẽ đã muộn rồi...
- Sao anh lại ngồi thừ người ra ở ngoài này thế? - Tiếng Linh vang lên bên tai, sau đó cô ngồi xuống cạnh anh.
- Mọi người đang đánh cờ, anh không biết chơi nên ra đây ngồi trông nồi bánh. Tưởng em về nhà ngủ rồi.
- Không, em về lấy cái này - Linh cười rồi chìa ra mấy bắp ngô sống.
Nói rồi cô dùng mấy cái xiên bằng tre đã vót nhọn một đầu, xiên qua bắp ngô và bắt đầu hơ lên bếp lửa. Minh cũng nhặt lên một bắp ngô và làm theo y hệt những gì cô vừa làm. Linh quay sang thấy anh cười thì cũng cười rồi quay vào nhìn bếp lửa đỏ rực trước mặt.
- Sao em cười? - Minh chợt hỏi.
- Vậy sao anh cười?
- Từ khi biết em, có rất nhiều việc anh làm là lần đầu tiên.
Bếp củi rực hồng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Minh, từng đường nét như trở nên rõ ràng hơn: sống mũi cao, đôi mắt sáng một cách yêu dị, cánh môi mỏng, vầng trán kiêu kỳ. Trong ba anh em, nếu như Đại có vẻ quyến rũ nam tính nhất, Lâm dịu dàng nhất thì Minh có vẻ đẹp lạnh lùng nhưng trong sáng nhất. Dù ngồi ngay bên cạnh nhưng anh luôn khiến cho người ta cảm giác xa xôi vời vợi, một thứ vẻ đẹp khó có thể tiếp cận được.
- Lần đầu tiên anh cảm thấy không ghét ăn thịt lợn và ăn hành. Lần đầu tiên anh chở một cô gái sau xe mình. Lần đầu tiên anh đua xe không phải vì đam mê. Hôm nay cũng là lần đầu tiên anh gói bánh chưng, nướng ngô. Lần đầu tiên trong đầu anh không còn nghĩ tới những cuộc vui thâu đêm suốt sáng trong những quán bar. Lần đầu tiên anh phóng xe gần trăm kilomet chỉ để tìm gặp một cô gái. Và...
- Sao? - Thấy Minh dừng lại không nói nữa, Linh quay sang hỏi tiếp.
Minh nhìn cô, qua ánh lửa, đôi mắt của cô càng long lanh hơn, phải kiềm chế lắm anh mới không thốt ra câu cuối cùng: “Lần đầu tiên anh biết yêu một người con gái”.
- Không có gì... - Minh lắc đầu - Còn em? Vì sao em cười?
- Vì hiếm khi em thấy anh cười lắm. Anh cười rất đẹp mà.
- Anh ít cười lắm hả?
- Ừm... Chỉ có những lúc chơi với bọn trẻ anh mới chịu cười một chút.
- Từ khi còn nhỏ, anh đã lì lợm như thế. Trên anh là hai ông anh, anh cả là một tượng đài cao sừng sững, cái gì cũng giỏi, học giỏi, đánh nhau giỏi, tán gái cũng giỏi. Anh thứ hai thì hát hay, được đi biểu diễn ở phường, rồi quận, rồi thành phố... Anh hay bị đem ra so sánh với hai anh lắm. Thế nên, lúc nào bản thân anh cũng căng thẳng, căng thẳng tới mức không thể cười nổi. Nhưng bây giờ...
Minh quay sang nhìn Linh, ngập ngừng một chút rồi lại tiếp:
- Anh nghĩ anh sẽ là một người đàn ông tốt, một người chồng, người cha tốt hơn họ...
- Ừ... - Linh nhìn anh gật đầu, đưa tay tẽ ra vài hạt ngô ăn thử sau đó nói - Ngô chín rồi này, anh ăn trước đi.
- Em ăn đi, anh nghĩ anh không làm cái này tệ như gói bánh chưng đâu - Minh lắc đầu và thử bắp ngô mà mình đang nướng.
Linh cũng vươn tay thử một hạt ngô trên bắp anh vừa nướng và gật gù khen một câu.
- Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
- À... Tất nhiên rồi. Một anh chàng nhìn như siêu mẫu dừng xe trước cổng, sau đó anh ta trèo qua cổng vào nhà, không thèm nhìn cô gái giúp việc đang ngẩn ngơ lấy một lần.
- Anh có nhìn em mà.
- Đó là liếc, không phải nhìn - Linh cãi lại.
- Ừ, thì cũng là đã nhìn rồi. Còn em, quê mùa, nhếch nhác, da đen, lông mày sâu róm, tóc tai xơ xác... Em cũng khéo ngụy trang đấy chứ nhỉ? Mà khuya rồi, sao em còn chưa về ngủ đi? Con gái thức khuya nhiều không tốt đâu.
- Em còn đang chờ - Linh nhìn chòng chọc vào Minh và buông một câu.
- Chờ gì?
- Chờ anh nói ra chuyện của anh.
- Chuyện của anh? Anh thì có chuyện gì chứ? - Minh vờ ngạc nhiên hỏi lại.
- Thật là không có sao?
- Thật.
- Không sao, em có thể chờ... - Linh cười nhẹ tênh rồi lại quay về với bắp ngô của mình.
Minh thấy cô im lặng không nói nữa thì cũng quay về với bắp ngô trên tay mình. Nhưng gặm được vài miếng, chỉ thấy miệng nhạt thếch, anh lại ngừng lại suy nghĩ. Cuối cùng, anh ngẩng đầu đưa đôi mắt đẹp nhìn vào đống lửa bập bùng trước mắt.
- Nếu anh làm một chuyện gì đó rất tồi tệ, thì em có ghét bỏ anh không?
- Còn xem tâm địa anh xấu xa thế nào đã. Thế nào? Anh đã gây ra chuyện động trời gì vậy?
Nhìn vào đôi mắt thản nhiên của Linh, Minh hơi run lên. Mọi cố gắng đè nén sự sợ hãi từ đêm qua tới giờ lúc này hoàn toàn vô nghĩa, Minh cố gắng để giọng nói không trở nên hoang mang:
- Bọn anh đã đánh nhau...
- Ai? Anh với ai? - Linh nhìn chòng chọc vào anh chờ đợi.
- Bọn cùng tổ đua với anh và bọn cùng tổ đua với thằng đã bắt cóc em hôm trước.
- Cái gì? - Linh sững sờ.
- Không cần bận tâm, không liên quan gì tới em đâu - Minh gượng cười - Hai bên ngứa mắt với nhau từ lâu rồi, sự việc lần trước cũng chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
- Rồi sao? Nếu chỉ đánh nhau bình thường thì anh đã không thế này, đúng không?
- Ừ... đã có người chết - Minh thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng thốt ra điều khiến anh run sợ từ đêm hôm qua.
- Sao? - Linh ngây ra nhìn anh - Không phải anh...
- Ừ, không phải anh - Minh lắc đầu phủ nhận ngay - Nhưng là kẻ trong nhóm anh đã làm đối phương mất mạng và tất cả bọn anh đều có liên quan.
Minh dần dần nhớ lại khung cảnh hỗn loạn và đầy kinh hoàng tối qua. Không phải lần đầu tiên tham gia đánh nhau, cũng không phải lần đầu tiên thấy đổ máu, nhưng hình ảnh của ngày hôm qua đã hằn sâu vào trong tâm trí Minh tới nỗi, chỉ cần nhắm mắt là anh có thể mường tượng ra khuôn mặt méo mó và kinh hoàng của người bỏ mạng.
Không biết là ai đã lấy súng ra. Sau tiếng nổ, Minh cũng cúi người xuống theo bản năng. Và khi ngẩng đầu lên, đã có người nằm xuống, máu từ đầu chảy xuống mặt đường lênh láng. Cho đến tận lúc ấy, Minh mới nhận ra bản thân mình đã dấn sâu vào tội ác đến chừng nào. Nhưng ân hận cũng không thể cứu người đang nằm sóng soài dưới kia sống lại được.
Lần đầu tiên Minh run rẩy khi thấy máu.
Không biết ai là người đầu tiên, nhưng Minh cũng hòa vào đám đông nhốn nháo, bỏ lại tất cả vũ khí nóng, lạnh mà bỏ chạy. Chỉ vài phút sau, tiếng còi cấp cứu hòa lẫn với tiếng còi cảnh sát rú lên inh ỏi, đánh thức nửa thành phố dậy giữa đêm khuya.
Minh sợ hãi và hoảng loạn, cứ thế chạy xe, cố chạy về nơi càng xa tiếng còi của cảnh sát càng tốt. Cho đến khi không còn nghe thấy những âm thanh đầy ám ảnh ấy nữa, anh mới dừng lại, dựng xe, gục xuống ven đường mà thở. Cả người anh run lên bần bật khi nghĩ lại cảnh máu me kinh khủng ấy, rồi cảnh nhà tù, cảnh mình đứng giữa tòa án trong bộ đồ của tù nhân. Anh cứ thế tựa vào một bên xe mà nghĩ ngợi. Đến gần sáng thì điện thoại trong túi anh rung lên ầm ĩ, lúc đó Minh mới sực tỉnh lại, run run cầm điện thoại lên. Là số điện thoại bàn ở nhà. Minh đoán có lẽ công an đã tìm tới nhà rồi. Anh bấm từ chối, sau đó vội vàng tắt điện thoại đi.
Đút điện thoại trở lại vào trong túi, lúc này anh mới khó nhọc đứng dậy, suy nghĩ xem mình phải làm gì. Việc anh nghĩ tới đầu tiên là đi trốn. Trốn đi đâu đây? Đến một nơi xa xôi hẻo lánh, cách xa thành phố chăng? Nhưng rồi khi nghĩ tới bố mẹ, tới gia đình, anh lại tự hỏi nếu như vậy thì bố mẹ sẽ thế nào? Bố mẹ có bị ảnh hưởng gì không? Nếu anh chạy trốn, chẳng phải anh sẽ là kẻ hèn nhát hay sao? Bố đã từng dạy anh, làm đàn ông phải dám làm dám chịu, rắc rối của mình thì phải tự mình giải quyết. Ngày đó bố dạy dỗ anh, không biết ông có nghĩ tới rằng đứa con trai mà ông hằng tin tưởng chỉ nhớ lại lời của mình khi đã gây ra chuyện động trời này?!
Minh cắm chìa khóa vào ổ, bàn tay anh vẫn run rẩy không ngừng, nhưng trong lòng anh quyết tâm sẽ quay về đối mặt vói tất cả. Rồi đột nhiên anh nhớ tới Linh. Phải, ngày nào anh cũng nhớ tới cô và chưa bao giờ anh nhớ cô nhiều như lúc này. Anh lục tìm trong ví tờ giấy ghi địa chỉ nhàu nhĩ mà cô để lại cho anh ngày trước. Thế là Minh nổ máy, kiên quyết về ngôi làng này tìm cô.
Dù là lần cuối, anh cũng muốn được nhìn thấy Linh.
Một cái siết tay ấm áp kéo Minh về với thực tại. Bàn tay run rẩy của anh đang được bàn tay nhỏ nhắn của Linh nắm lấy. Linh nhìn anh, nói như an ủi:
- Không ai muốn thế cả. Anh không cần tự trách mình nữa. Anh có thể dũng cảm đối mặt với chuyện này, đó là việc tốt.
- Em không khinh ghét anh sao?
- Nếu anh cứ thế này chạy trốn, sau này gặp lại, nhất định em sẽ khinh ghét anh.
Linh rụt tay lại, cười dịu dàng. Trong đầu cô không hiểu sao lúc này lại hiện lên hình ảnh của Đại, cô thất thần trong chốc lát rồi chợt hạ thanh âm, nói như thì thầm:
- Đàn ông, cầm lên được cũng phải bỏ xuống được...
- Đừng lo, trời sáng anh sẽ về lại Hà Nội, sẽ đi đầu thú. Vì sợ sau này sẽ không được gặp em nữa nên anh mới về đây - Minh đột ngột cầm tay cô, siết lấy.
Bàn tay nhỏ này, anh mong muốn được nắm lấy cả đời.
Linh rụt tay lại, đôi má cô lúc này đã ửng hồng lên, không biết do lửa đỏ hay do hành động giống như tỏ tình này của Minh.
- Anh thật ngốc, tại sao lại quay về tìm em làm gì? - Linh lắc đầu.
- Khi tay anh nhúng chàm, thì anh biết anh không còn xứng đáng ở bên em nữa. Anh chỉ muốn một lần thẳng thắn đối mặt với tình cảm của bản thân, để sau này không hối tiếc mà thôi.
- Em không tốt và đơn giản như anh nghĩ đâu. Em là người tham vọng, tham vọng đổi đời, tham vọng trả thù, tham vọng lấy lại những gì đã mất đi. Em đã một lần bị chuyện tình cảm che lấp đi những tham vọng đó, nhưng bây giờ thì không... Đối với em, đó là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này. Khi giành lại được tất cả, em sẽ để lại tài sản đó cho Như Ý, sau đó em sẽ lên chùa, ngày ngày cầu kinh niệm Phật, thắp hương cho bố mẹ và chị Lệ...
- Đừng dại dột như thế chứ.
- Ấy, nước cạn rồi, em phải đi lấy nước đổ thêm vào đã - Linh vội kêu lên, cố tình chuyển chủ đề mà hai người đang nói.
- Thôi để anh làm cho. Em về nhà ngủ đi.
- Anh cũng về luôn chứ?
- Thôi, anh ở đây với các anh ấy cũng được - Minh lắc đầu - Yên tâm, lúc nào anh về anh sẽ gọi em.
- Ừm, vậy cũng được - Linh mím môi gật đầu.
- Thế ai đưa em về? Muộn vậy về một mình nguy hiểm lắm.
- Em đi cùng mấy cô bạn nữa mà, đừng lo - Linh cười như cố nén đi một cái thở dài - Ngủ ngon nhé!
Minh gật đầu nhìn theo khi cô rời đi. Anh cố khắc ghi bóng dáng thân thương đó vào trí nhớ.
Đến bao giờ mới gặp lại em đây?
Chương 30: Trái Đất, Mặt Trời và Mặt Trăng
Linh về nhà nhưng cũng không ngủ được ngay. Cô cứ trằn trọc khi nghĩ tới Minh. Không phải cô không hiểu tình cảm của Minh, nhưng bản thân cô vốn không thể tiếp nhận được nó. Dù đã cố gắng gạt đi, nhưng cô vẫn không thể nào quên đi được hình ảnh người đàn ông có lúc dịu dàng, trầm lắng, đôi lúc lạnh lùng, tàn nhẫn kia. Ban đầu, cô nhắc mình không được quên anh, vì anh là người đã gây đau khổ cho chị gái cô, đã làm cho chị gái cô phải chết trong tủi hờn, đau khổ. Rồi khi nhớ tới anh nhiều hơn, cô cũng tự an ủi mình, vì anh là bố của Như Ý, của đứa cháu bé bỏng tội nghiệp mà cô đã nuôi nấng nâng niu từ khi nó đỏ hỏn trên tay cô. Nhưng cuối cùng, cô nhận ra, cô nhớ anh chẳng vì ai cả, cô nhớ anh vì trái tim cô đã có anh từ lâu lắm rồi.
Bên ngoài vẻ đẹp khiến người ta phải si mê, ngây dại là một tâm hồn gai góc, lạnh nhạt, một trái tim luôn khép cánh cửa cuối cùng đi vào nơi chứa đựng những tâm tư tình cảm thầm kín nhất. Người ta nói, người hay cười nhất chính là người che giấu được nhiều đau thương nhất, có lẽ điều này đúng với Đại. Đã bao lần cô lén nhìn anh trầm lặng bên ly cà phê nghi ngút khói, và cô luôn tự hỏi, người đàn ông này tại sao lại cô độc đến thế? Vẻ cô độc đó khiến cho cô muốn chạy tới ôm ấp anh, xoa dịu trái tim anh, hòa tan anh vào mình. Đằng sau đôi mắt biết cười, đằng sau nụ cười quyến rũ khiến người ta phải điên cuồng đó là cả một vùng trời bí ẩn, chỉ là anh đã quá khéo léo để người ta không nhìn thấy mà thôi.
Nếu không thường xuyên ở gần anh, thường xuyên nhìn trộm anh, có lẽ cô cũng chẳng nhận ra được điều đó.
Tuyết chính là bằng chứng hùng hồn nhất để khẳng định bản chất con người Đại. Không gì nhạy cảm, cương trực và thẳng thắn bằng cách một con chó đối đãi với chủ nhân của mình, nhất là khi Tuyết còn mang giống nòi của loài chó vốn chỉ trung thành với một người chủ duy nhất. Nếu Đại là một người đàn ông hời hợt về mặt tình cảm, có lẽ Tuyết sẽ chẳng bao giờ thừa nhận anh.
Đại như một thỏi nam châm, sẽ hút chặt những người xung quanh lại gần anh. Chị Lệ cũng vậy. Cô nhà văn kia cũng thế. Và còn nhiều cô gái khác nữa. Chính bản thân cô cũng không thể thoát khỏi lực hấp dẫn đó, cô còn có lý do để oán hận anh đã mê hoặc chị gái mình hay sao? Chị Lệ chọn lựa tới làm cho anh, chọn lựa sống ở gần anh, chọn lựa hy sinh mạng sống của mình để sinh Như Ý ra, tất cả đều là tự nguyện. Đó vốn không phải lỗi của Đại.
Tối hôm ấy, khi anh ôm cô, hôn cô điên cuồng, khiến cô ngây ngất trong vòng tay anh, ngây ngất với vị rượu hòa với mùi thuốc lá còn chưa kịp tan, cô biết, bản thân mình đã không thể trốn tránh được tình cảm của mình nữa rồi. Dù cho sáng hôm sau, khi ra khỏi cơn say, Đại đã không còn nhớ gì chuyện của đêm hôm trước, nhưng cô thì không say, và cô vẫn nhớ như in, nhớ cả hơi thở nóng hổi của anh khi thì thầm vào tai cô, nhớ cả nhịp tim dồn dập của anh. Cô đã gần anh đến thế! Nhưng rồi một cơn ghen bất chợt đã khiến cô đẩy anh ra thật xa mình.
Anh nói yêu cô thì đã sao?
Dù sao cũng chỉ là lời trong cơn say. Dù sao thì sau đó anh cũng đã quên. Và quan trọng nhất, dù sao đi nữa, cô cũng không phải cô gái duy nhất được nhận lời tán tỉnh yêu đương mùi mẫn đó.
Và cô yêu anh thì đã sao? Cô vẫn phải đi con đường mà cô đã chọn. Cô vẫn phải sống để đòi lại tất cả những gì đã mất. Cô vẫn phải nhìn nhận anh như nhìn nhận một người mà chị gái cô đã yêu, là bố của cháu gái cô. Anh là anh rể cô.
Từ khi Như Ý ra đời thì mối quan hệ đó giữa anh và cô đã vô tình được thiết lập rồi. Cô không đủ dũng cảm và cũng không nghĩ mình đủ tự tin để bước qua sự ràng buộc đó.
Mãi mãi, cô chỉ có thể lặng lẽ yêu anh, đứng từ xa mà yêu anh thôi.
Nghĩ tới đây, Linh đặt tay lên miệng, nơi vị hôn ngày ấy dường như vẫn váng vất trong giấc ngủ hằng đêm của cô. Nó hoàn toàn khác với những gì giữa cô và Cường trước đây. Cường luôn cho cô cảm giác an toàn, đầy đủ. Còn Đại, dù rất gần, nhưng vẫn cho cô cảm giác xa vời vợi, cảm giác không bao giờ chạm tới được.
Phàm là những cái gì khó đạt được thì dường như người ta lại càng điên cuồng muốn đuổi theo nó, kể cả tình yêu cũng vậy mà thôi.
Một đêm miên man trong suy nghĩ, đến gần sáng Linh mới mỏi mệt thiếp đi. Đến khi cô tỉnh lại thì đã tám giờ sáng, Minh đã rời đi rồi. Thím Mơ nói anh trở về, thấy cô còn ngủ say nên không gọi dậy, chỉ để lại một lá thư ngắn và cứ thế chào chú thím rồi ra đi.
“Anh về Hà Nội đây. Hy vọng sẽ sớm được gặp lại em. Dù thế nào đi chăng nữa, hãy luôn tươi cười nhé. Trong lòng anh, em mãi là một đóa hoa rạng ngời nhất. Yên tâm, chuyện về Như Ý và chị Nhật Lệ anh sẽ giữ kín. Tạm biệt em, người anh yêu thương nhất”.
Linh thẫn thờ cả người khi đọc lá thư mà Minh để lại. Cô tự trách bản thân đã quá vô tâm với anh, đến nỗi anh đi mà cũng không chào anh một tiếng. Minh đã lặn lội về đây, đã chạy trốn nguyên một ngày, chỉ để được gặp cô, vậy mà cô lại mất ngủ cả đêm chỉ vì nghĩ tới một người đàn ông khác, một người mà cô không bao giờ chạm tới được.
Đến gần trưa, sau khi đã đấu tranh tư tưởng cả trăm vạn lần, cuối cùng cô mới dũng cảm lấy điện thoại ra và bấm gọi đi một số điện thoại mà cô đã thuộc làu trong đầu từ lâu. Đó là số điện thoại của người đàn ông mà mỗi ngày cô đều gọi, lấy cớ bà Nguyệt bảo, chỉ để hỏi anh có ăn cơm tối ở nhà không, tối nay anh muốn ăn gì?
- A lô... - Đáp lại cô là giọng nói đầy mỏi mệt.
Tiếng đáp thờ ơ và lạnh nhạt khiến cho tim Linh nảy lên một nhịp.
- Ai vậy? - Đại lại hỏi tiếp.
- Em Linh đây anh - Cô hít vào một hơi thật sâu.
- Linh? - Đại ngạc nhiên, và như nhớ ra, anh lại nói tiếp - À, ừ, chào em. Thế nào, ăn Tết vui chứ?
- Vâng. Anh Minh đã về tới nhà chưa anh?
- Minh? Nó đi tìm em sao? - Đại giật mình hỏi.
- Vâng, sáng nay anh ấy đã quay về Hà Nội rồi, anh ấy nói sẽ ra đầu thú - Linh nói và sau đó kể lại chuyện Minh về đây tìm cô từ hôm qua.
- Vậy là em cũng biết chuyện rồi à?
- Vâng.
- Được rồi, không cần lo lắng. Anh đã giải quyết ổn thỏa rồi. Hy vọng đây là bài học xương máu để nó nhớ, cả đời này không tái phạm nữa - Đại nghiêm khắc nói - Nhưng sao nó về đấy mà em không báo cho anh sớm?
- Trước khi đi anh ấy mói nói cho em chuyện này - Linh ấp úng.
- Ra vậy.
- Anh ấy liệu có bị nặng không anh?
- Nếu thẳng thắn ra thì sẽ vài năm chứ không ít. Nhưng anh và bố anh đã thu xếp ổn thỏa rồi.
- Nghĩa là sao anh? - Linh ngạc nhiên hỏi lại.
- Chuyện này cũng rắc rối, không nên nói ra thì hơn. Nó thuộc về một mặt khác của xã hội thôi mà.
- À, em hiểu rồi. Chắc anh ấy cũng sắp về tới nhà rồi đấy ạ!
- Ừ, dù sao cũng cảm ơn em đã báo cho anh.
- Em sợ hai bác và anh lo lắng.
- Mẹ anh phát ốm vì nó.
- Bác gái không sao chứ ạ?
- Ừ, chắc sẽ nhanh khỏe lại thôi. Còn em thế nào, dạo này khỏe không?
- Em khỏe. Bé Như Ý ngoan chứ anh?
- Ừ. Mấy hôm nay bà nội ốm, cô giúp việc cuối tuần mới lên nên con bé quấy khóc suốt. Chị gái anh thì đưa cu Tin về bên ông bà nội rồi.
- Ôi... - Linh vừa nói tới đây thì chợt nghe vang lên trong điện thoại có tiếng khóc của trẻ con.
- Không sao đâu em. Thế nhé! Nếu lên Hà Nội thì gọi cho anh.
Linh chưa kịp đáp lại thì đầu máy bên kia đã tắt rồi. Cô thở dài một tiếng khi nghĩ tới đứa cháu bé bỏng của mình. Không biết Đại sẽ chăm sóc nó như thế nào trong khi anh chẳng có chút kinh nghiệm nào cả? Có lẽ anh đang chật vật lắm? Đột nhiên Linh lại có ý nghĩ muốn quay lại ngôi nhà tường rêu xanh xám ấy để làm một cô gái giúp việc quê mùa, để được hàng ngày chăm bẵm đứa cháu thân yêu, và mỗi ngày cũng được nhìn thấy hình bóng quen thuộc của người đàn ông cô thầm thương nhớ ấy.
Nhưng cô biết điều đó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Giữa hai người không chỉ là một khoảng cách vô bờ bến do hai chữ anh rể - em vợ tạo ra, mà còn là một người đàn ông khác. Cường - người đàn ông cũng biết yêu điên dại, không ngần ngại ghen tuông và sẵn sàng đạp đổ mọi chướng ngại để giữ lấy cô, dù là người bạn thân nhất của mình. Có lẽ, cô sẽ phải dần dần giúp Cường hiểu ra, đoạn tình yêu đẹp của hai người đã chấm dứt rồi. Cô không hối hận vì từng yêu anh, nhưng cô cũng không hối hận khi rời xa anh, và lúc này càng không hối hận vì đã quên anh để yêu một người đàn ông khác.
Dù sao, trái tim sinh ra vốn chỉ để đập vì người khác mà thôi!
Dù Cường có tốt với cô tới đâu, thì anh cũng đang ở trong một ngăn trái tim đã khép lại của cô. Dù khi xa anh, cô tức giận và đau đớn, nhưng rồi mọi thứ cũng đã được xoa dịu. Cô không trách anh, cũng không nghi ngờ tình cảm của anh, nhưng cũng không cố níu giữ đoạn tình cảm càng lúc càng phai nhạt đó. Dù Cường có tốt tới đâu thì anh cũng sẽ không thể giúp cô trả thù và lấy lại những gì đã mất, kể cả khi anh làm được điều đó, cô cũng không muốn anh phải vì mình mà đánh đổi nhiều như thế. Trong tình yêu, anh vẫn chỉ như một đứa trẻ, mù quáng và khờ khạo, sẵn sàng nổi điên và đánh đổi mọi thứ để cứu vãn nó. Điều này hoàn toàn khác với Đại. Đại tỉnh táo trong tình cảm, không bao giờ để nó chiếm hữu hay lấn át mình, và càng không bao giờ để nó chi phối bản thân.
Hai người đàn ông ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau, như Mặt Trời với Mặt Trăng. Đại như Mặt Trời nồng cháy, mãnh liệt và rực rỡ. Cường như Mặt Trăng dịu nhẹ, bảng lảng mà nhu hòa. Một thứ ánh sáng chói lòa, khiến người ta phải điên lên vì nóng bỏng; thứ ánh sáng còn lại thì bàng bạc, mượt mà, khiến người có cảm giác muốn ôm lấy mà vuốt ve.
Bản thân Linh lúc này giống như Trái Đất. Trái Đất mãi quay quanh Mặt Trời. Còn Mặt Trăng thì không ngừng xoay quanh, ấp ôm Trái Đất.
Ái tình chẳng khác gì vòng xoay của tạo hóa, bất biến, trường tồn.
Chương 31: Ẩm Thực Đạo Quán
Linh biết cuối cùng cô vẫn sẽ phải quay lại Hà Nội. Cô cũng như bao người, chẳng ở cả đời mà vẫn si mê như phải lòng thành phố ấy tự bao giờ. Cô yêu cái bụi bặm nhếch nhác của Hà Nội lúc chiều tà nơi những con thuyền chìm nổi trên một góc sông Hồng. Cô yêu cái thanh khiết, tinh tươm của Hà Nội lúc sớm mai nơi những giọt sương lăn dài trên mép lá. Cô yêu cả những phần đẹp nhất và những phần méo mó, những góc cạnh tiêu điều nhất của thành phố này.
Nếu sóng gió không tới với gia đình cô, có lẽ cô cũng sẽ là một thiếu nữ Hà Nội, chẳng cần phải lo cuộc sống tương lai xa vời. Nếu cô được sống trong tuổi thơ của một cô bé luôn xúng xính áo quần, không phải sợ rằng nếu nhà hết tiền sẽ không được đi học… Nếu như thế, có lẽ bây giờ cô cũng chẳng trải qua những cảm xúc này. Và có lẽ, nếu cứ bình yên như thế, cô sẽ chẳng yêu thành phố này nhiều đến vậy.
Từ sau khi về nước, chuẩn bị cho việc vào làm trong nhà ông bà Phương một cách hợp pháp để chăm lo cho đứa cháu mới chào đời, lo lắng bị người ta tìm thấy, Linh đã không liên hệ với bất kỳ một người bạn chung nào của cô và chị Lệ. Họ hầu hết cũng là đầu bếp, có người thành công, có người không, nhưng họ đều là những người tốt bụng đã giúp đỡ chị em cô rất nhiều.
Họ không nhìn Linh như một thiên tài giống cách người khác vẫn nhìn cô. Cô cũng chỉ như cô em gái của họ, cô em gái không bao giờ ngần ngại che dấu đam mê của mình trước họ. Cô luôn bất chấp những thử thách, tự mình tìm tòi, tự mình thử sức, tự mình rung động trước những món ăn mới, để rồi từ đó, cô càng tiến xa hơn, xa hơn bất kỳ ai ở Ẩm Thực Đạo Quán - một câu lạc bộ dành cho những người đam mê nấu ăn, đam mê nghiên cứu ẩm thực mà cô và chị Lệ đều là thành viên trong đó.
Sau khi Minh trở về nhà, Linh cũng không liên lạc được với anh nữa. Cô có gọi cho Đại một lần và được biết Minh bị bố cấm túc ở nhà, thu hết chìa khóa xe, giấy tờ cũng như các phương tiện liên lạc. Cô thở phào khi thấy Minh khỏe. Đó cũng là lần gần đây nhất Linh nói chuyện với Đại. Anh vẫn thế, hời hợt, thờ ơ, dường như giữa anh và cô chưa từng có một cái ôm hôn nào như đêm hôm ấy. Có lẽ là anh đã quên hẳn rồi.
Mãi mãi, cô sẽ chỉ có thể đứng ở một góc thật khuất, thật xa để nhìn theo anh mà thôi.
Chiều xuân. Nắng ấm áp làm cho đường phố Hà Nội vốn đã náo nhiệt trở lại sau dịp Tết Nguyên Đán lại càng đông vui hơn. Linh đi bộ vào trong một ngõ lớn vô cùng yên tĩnh, cuối cùng dừng lại ở trước một cái cổng gỗ cao chăng đầy dây leo. Giữa những ngôi nhà cao tầng, chiếc cổng gỗ sơn màu đỏ gạch càng nổi bật vô cùng, không ai lần đầu đi qua đây mà không liếc nhìn nó ít nhất một lần.
Trên cái cổng ấy có một cái biển gỗ màu nâu, trên viết bốn chữ uốn lượn kiêu kì: “Ẩm Thực Đạo Quán”. Dưới biển gỗ này, ở hai bên cổng treo hai chiếc đèn lồng tròn màu vàng. Nơi này từng là nơi rất quen thuộc với Linh nhưng cô vẫn dừng lại tần ngần ngắm nhìn cái biển đó, vẻ mặt không thể che dấu đi được những rung động mãnh liệt.
Cuối cùng cô cũng có thể quay lại nơi này!
Linh cứ đứng như thế cho tới khi nghe thấy tiếng cười của hai cô gái mang tạp dề màu trắng đang đi ngang. Những người mang tạp dề trắng là học viên của Đạo Quán này, nói cách khác, họ tới đây để học nấu ăn. Ngoài ra, những người hướng dẫn sẽ được mang tạp dề màu xanh, danh hiệu của họ ở đây là Đạo sư.
Ở Hà Nội có rất nhiều những câu lạc bộ đầu bếp, mà trong số đó, Ẩm Thực Đạo Quán chính là nơi được ít người biết rằng, vô số những đầu bếp tài năng đã trưởng thành từ đây. Người đứng đầu Đạo Quán này lại không cho phép học viên sau khi rời nơi này đi khoe khoang về nơi mà họ đã từng theo học. Ông quan điểm, Đạo Quán không phải trường đào tạo nấu ăn mà chỉ là nơi dành cho những người thực sự yêu công việc nấu bếp, yêu bếp, yêu thưởng thức vẻ đẹp của ẩm thực.
Ông từng là một người rất nổi tiếng với danh hiệu Ngân Thủ Vương - ông vua có bàn tay bạc trong nghề nấu nướng, chỉ đứng sau một người duy nhất. Sau khi người bạn thân của ông mất đi, ông cũng quyết định giải nghệ, về mở Đạo Quán này. Người bạn đã mất kia, Kim Thủ Vương nức tiếng ở Hà Thành thời bấy giờ, chính là bố đẻ của Linh. Vì vậy, Ngân Thủ Vương Trần Nguyên Cương luôn coi hai chị em Nhật Lệ, Nhật Linh như báu vật của riêng ông. Với ông, Linh chính là đồ đệ tâm đắc nhất. Ông không hối tiếc công sức truyền thụ cho cô tinh hoa một đời làm bếp của mình. Ông cũng dự định sẽ trao lại cho cô chiếc tạp dề màu vàng làm bằng tơ lụa, thêu kim tuyến óng ánh, vốn là thứ mà người anh em kết nghĩa với ông, bố đẻ của Nhật Linh đã nhận được từ những người Pháp tổ chức ra cuộc thi này, sau khi dành lấy danh hiệu cao quý nhất - Bàn Tay Vàng. Sau khi giải nghệ do bị bệnh, không thể vào bếp được nữa, Kim Thủ Vương Đặng Huy Lâm đã tặng lại nó cho ông, giống như thừa nhận từ nay ông chính là Kim Thủ Vương mới. Chiếc tạp dề ấy được ví như quyền trượng của Vua Đầu Bếp trứ danh một thời, nó vẫn cứ vàng óng ả, mềm mượt, cũng giống như tình yêu của ông dành cho ẩm thực chưa bao giờ phai nhạt.
Ông từng giải thích với Linh về chữ “Đạo” trong cái tên “Ẩm Thực Đạo Quán”. Với ông, nấu bếp cũng như một cuộc đời, cũng có đắng, cay, chua, chát. Ẩm thực cũng có những thứ ăn vào khiến người ta phải rơi nước mắt, đôi khi sống mũi cay cay, đôi khi phải ửng hồng hai má. Cuộc đời cũng như nấu một nồi canh, nếu cho gia vị quá tay, đun quá lửa, thì nồi canh sẽ chỉ còn là thứ ăn vào để no, ăn vào để tồn tại, thậm chí chẳng thể nuốt trôi. Ngoài cuộc sống, nếu con người không biết vừa đủ và bằng lòng với chính cuộc sống của mình, nếu quá tham lam thì họ sẽ biến đời mình thành một nồi canh chỉ đáng đổ đi.
Học nấu bếp cũng là học đạo làm người. Học làm sao để có thể kiên nhẫn khi cuộc sống quá nhiều thứ phức tạp, cũng như một món ăn cần phải chế biến qua nhiều công đoạn thôi là món ăn sẽ chẳng còn được như ý nữa. Học cách chấp nhận cuộc sống của bản thân dù nó nghiệt ngã cỡ nào, cũng như chấp nhận một sự thực rằng giả cầy sẽ không thực sự là giả cầy nếu không có mắm tôm, nấu canh cải thì phải cho gừng, canh cá phải có rau thì là…
Những bài học làm người ấy chính là những gì quý báu nhất mà Linh nhận được từ vị sư phụ đáng kính của mình.
Lúc Linh còn đang ngẩn ngơ đứng nhìn thì một bóng người đã xuất hiện trước dãy nhà đầu tiên, vốn là nơi tiếp khách của Đạo Quán. Người đàn ông giản dị trong bộ quần áo vải màu trắng xám, mái tóc điểm bạc, gương mặt già nua đi thêm mấy chục tuổi so với lần cuối cùng cô gặp ông cách đây hơn bốn năm.
- Con chào thầy.
Thấy ông xuất hiện ở trước thềm, vẻ mặt cô hơi hồng lên, vội vàng tiến lại lễ phép chào.
- Cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Con thật cứng đầu, Linh ạ! - Với nụ cười hiền lành, người đàn ông bước xuống thêm một bước, tiến lại gần hơn như muốn nhìn cô học trò nhỏ rõ thêm.
- Thầy khỏe không ạ?
- Còn tốt... - Ông Cương gật đầu, vốn định vươn tay ra xoa đầu cô nhưng lại chợt nhận ra cô đã không còn là con bé gầy nhỏ năm xưa nữa nên hai tay lại bắt chéo sau lưng.
- Nơi này thay đổi nhiều quá so với khi con còn ở đây.
Có vài học viên tíu tít đi ra từ dãy nhà học nghệ phía sau, thấy ông Cương thì vội vàng chào, ánh mắt ai cũng đều toát ra sự sùng kính. Trong mắt họ, ông chính là một huyền thoại sống, là đỉnh cao mà họ muốn vươn tới.
Ông Cương khẽ gật đầu chào lại rồi vươn tay vẫy vẫy ra hiệu cho Linh:
- Đi, ra Vấn Tâm Đình uống trà với thầy.
Trước ánh mắt hiếu kỳ và đầy tò mò của đám học viên, Linh lặng lẽ bước theo sau ông Cương, về phía nơi mà cô từng yêu thích nhất: Vấn Tâm Đình.
Mỗi cách đặt tên của ông Cương đều rất sâu sắc.
Nếu nấu ăn là học Đạo thì uống trà chính là để Vấn Tâm. Tâm cũng như trà, có trong, có đục...
Vấn Tâm Đình là một đình nhỏ giữa hồ. Đình được xây theo hình lục lăng, mái đình cong lên như một đoá sen đã nở bung cánh. Mái đình này không hoàn toàn lộ thiên mà được che bằng năm chiếc mành trúc đã được vén lên so le nhau khiến cho nắng xuân ấm áp tràn vào trong đình.
Giữa đình có một bộ bàn ghế bằng đá xanh. Chiếc bàn hình tròn, năm chiếc ghế đá nhỏ cũng hình tròn được gắn chặt với nền đình. Mùa này còn lạnh nên trên ghế có đặt những miếng đệm ngồi.
Ở trên bàn đã có một bộ ấm chén Nghi Hưng, do một người học trò cũ của ông Cương đặt mua tận bên Trung Quốc đem về tặng, hiện giờ người đó đang làm đầu bếp ở khách sạn lớn, rất giàu có và danh tiếng.
- Ngồi đi. Còn nhớ cách pha trà chứ? - Ông Cương chỉ vào chiếc ghế đối diện, hỏi cô.
Trước đây, ngoài tự mình pha trà ra, cũng chỉ có ấm trà Linh pha mới có thể làm ông vừa lòng.
- Không phải hoa sen nào cũng có thể ướp hương. Trong ba loại hoa nhài cũng chỉ có một loại có thể đem ướp trà. Nên dùng nước suối hoặc nước lọc đun sôi để pha trà... Sở thích của thầy, không phải mấy loại trà đắt tiền mà chỉ là thứ trà móc câu được ướp hương quê nhà, nước trà thơm nhưng tạo cảm giác chát chúa nơi đầu lưỡi khi uống vào...
Linh cười và sau đó vươn tay với lấy bình nước nóng trên bàn rót lên ấm và ly để tráng cho sạch, sau đó lại đổ chúng xuống thuyền trà.
- Vẫn thuộc bài nhỉ?
Ông Cương dịu dàng nhìn theo bàn tay thoăn thoắt của Linh, từ lúc cho trà vào ấm, tráng trà, tráng chén một lần nữa. Sau một loạt những hành động thành thạo, cô kính cẩn đặt xuống trước mặt ông một chén trà nước xanh vàng, trong veo.
- Con mời thầy.
Ông Cương nhè nhẹ gật đầu với cô sau đó chậm rãi cầm chén trà lên, khẽ hít hà, mãi sau ông mới lại nhấp một ngụm, dè dặt như không nỡ lòng uống hết một thứ trà quý giá bằng vạn bạc vàng.
Linh cũng tự rót cho mình một chén.
Hương trà dịu dàng giống như đang gạt đi những hương thơm phù phiếm khác sang một bên, mở đường cho làn hương tao nhã đi vào.
Lòng cô thấy thư thái hẳn. Cô ghé miệng nhấp một ngụm, cũng dè đặt chẳng kém ông thầy mình, vị chát chát chạm vào lưỡi chỉ trong chốc lát liền tan ngay ra, thành một thứ hương ngọt ngào, kể cả khi đi xuống bụng rồi mà vị dịu dàng vẫn cứ miên man mãi. Với người vội vã, liệu có bao giờ có thể cảm nhận được hết sự ưu nhã đến tột cùng khoái cảm khi uống trà hay chưa? Hương trà, vị trà, sắc trà, lắng đọng như tâm hồn cô gái đẹp! Thanh thoát, dịu dàng cuốn hút, khiến cho người ta không dừng được cảm giác muốn si mê.
- Đứa bé khỏe chứ? - Ông Cương bất chợt hỏi.
- Thầy biết chuyện rồi sao? - Linh khẽ khàng đặt chén trà xuống, ngạc nhiên hỏi.
- Cậu Kiên đó vẫn thường xuyên tới đây chơi mà. Gần đây cậu ấy có kể cho ta nghe. Con định tiếp theo thế nào?
- Con làm việc thôi, thưa thầy. Con còn nhiều việc phải làm mà.
- Con à, đừng để những hận thù đó làm hỏng tâm hồn mình - Ông Cương nén một tiếng thở dài.
- Con chưa từng bắt thầy phải nói ra bất cứ chuyện gì liên quan tới bố con ngày trước, vì thế con cũng mong thầy để kệ cho con làm điều con cho là đúng, được không thầy?
- Con sẽ chẳng làm được gì đâu - Ông Cương lắc đầu - Con càng cố chấp thì con càng đau khổ. Số phận đã được an bài hết rồi con ạ!
- Con không tin số phận - Linh lắc đầu mỉm cười đầy bướng bỉnh - À, nhân tiện con rất muốn hỏi, con có thể làm gì ở đây không thầy nhỉ? Con cần một chỗ ở và một công việc.
- Làm Đạo sư, nếu con muốn. Còn chỗ ở, con có thể ở lại đây, con biết điều đó mà.
- Chắc con không hợp với nghề dạy học đâu. Con làm phụ bếp cho các Đạo sư thì được chứ thầy?
- Con nghiêm túc chứ?
- À không, con đùa đấy - Linh xua tay - Con có việc khác rồi. Nhưng chắc chắn là con sẽ ở nhờ Đạo Quán một thời gian cho tới khi con tìm được phòng trọ.
- Con có thể ở lại đây bao lâu cũng được - Ông Cương nói bằng giọng gần như là đang thuyết phục cô.
- Không, con không phiền thầy quá lâu đâu.
- Còn ngôi nhà của Nhật Lệ, con cũng không định về đấy sao? Nghe ông Cương hỏi vậy, Linh chợt nhớ tới Đại, cô lắc đầu:
- Con không muốn về đó. Nơi ấy, con sẽ rất đau buồn.
- Thôi tuỳ con. Nhưng nếu con cần gì, thì đừng quên rằng đây vẫn luôn là nhà của con.
- Con hiểu. Con cảm ơn thầy - Linh lại rót cho ông thêm một chén trà nóng nữa.
Chương 32: Một món ăn đêm
Ở Ẩm Thực Đạo Quán, không có nhiều người biết rằng, học trò cuối cùng mà ông Cương dạy dỗ chính là cô gái gần đây đã dọn tới ở nhờ trong Đạo Quán. Cô gái có nước da trắng hồng, lúc nào cũng bừng bừng sức sống, rất nhanh nhẹn khi các Đạo sư cần cô giúp đỡ. Cũng không có nhiều Đạo sư biết Linh vì những người cũ đã rời nơi này gần hết. Nhưng dù sao, những học viên và Đạo sư mới ở đây đều rất tò mò về cô, nhất là khi cô là một trong số hiếm hoi những người được ra vào khu nghỉ riêng của ông Cương.
Linh vẫn ở Đạo Quán, cô cũng chưa muốn đi tìm Cường ngay. Chưa tới thời gian hẹn quay lại gặp anh, mà cô cũng không muốn đối mặt với anh lúc này, khi mà trong đầu cô chỉ bề bộn hình ảnh của Đại. Cô không lý giải được tại sao mình lại nhớ tới Đại nhiều như thế?
Buổi sáng, vừa bước chân ra khỏi khu vực học tập của học viên, Linh nghĩ ngay tới cái hẹn với Kiên. Kiên đã biết cô ở đây, anh nói hôm nay sẽ sang đón cô về chơi với bà Ngân. Đang định đi tìm ông Cương để nói cho ông hay thì bỗng có tiếng gọi cô, tiếng gọi ngập ngừng và vui vẻ.
Linh nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy đó là một cô gái cao hơn cô một chút, mái tóc búi gọn gàng, nhìn vô cùng thanh lịch, vừa có nét quý tộc đầy quyến rũ, lại vừa có nét dân dã gần gũi.
Linh cũng nhận ra ngay cô gái này dù mới chỉ gặp có một lần ở nhà hàng của Đại lần trước - là Thủy.
Sau mấy giây ngỡ ngàng, cô mỉm cười tiến lại. Thấy mình có vẻ không nhận nhầm người, Thủy lập tức cười rất tươi.
- Tớ cứ sợ mình nhận nhầm. Nhìn cậu khác quá, như mới lột xác ấy!
Nói chuyện một hồi, Linh hơi ngần ngại nhưng cuối cùng vẫn quyết định cho Thủy số điện thoại của mình, sau đó cô tạm biệt cô. Với những cô gái có học, khéo léo và giàu có như Thủy, Linh không bài xích, nhưng cũng không muốn thân quá mức. So với cô gái có tiền nhưng đầu óc rỗng tuếch như Hằng - người đã được hứa hôn với Cường, Linh tự tin là mình có thể đối phó được. Nhưng Thủy lại khác, ở Thủy có sự lanh lẹ, đủ tinh tế và dư thừa tính toán để có thể đưa tham vọng của bản thân đi tới đỉnh cao. Nếu cô không cẩn thận, có thể một ngày nào đó, cô cũng chỉ là một quân cờ trong tay những cô gái sắc sảo như thế.
***
Đại bước vào phòng Như Ý. Con gái đã ngủ say từ sớm, nhưng anh vẫn muốn ngắm nhìn nó ngủ để tĩnh lặng suy nghĩ. Từ sau sự việc của Minh, mẹ anh ốm nặng và cho tới giờ anh cũng không muốn làm phiền mẹ hơn nữa. Người giúp việc đã trở lại làm, nhưng mẹ anh càng lúc càng thúc giục việc anh cưới vợ. Tất nhiên, cô con dâu mà bà muốn anh cưới về chính là Huyền, cô gái trẻ ấy cũng rất đồng tình chuyện này, không hề quan tâm tới việc anh đột nhiên có một đứa con rơi.
Tới lúc này thì Đại không thể thờ ơ thêm được. Nhưng cứ nghĩ tới việc mình sẽ cưới Huyền, anh lại có chút gì đó không đành lòng. Huyền chưa bao giờ là người mà anh muốn cưới làm vợ.
Đại hôn lên gương mặt bầu bĩnh, xinh xắn của con gái xong, định quay về phòng đọc sách thì điện thoại chợt đổ chuông. Là cô nhà văn của anh...
Con mèo nhỏ này đã quay trở lại Hà Nội khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Sau khi suy nghĩ cân nhắc một chút, cuối cùng Đại cũng gật đầu đồng ý sẽ qua đưa cô đi ăn đêm. Mấy ngày mỏi mệt, có lẽ cũng nên nghỉ ngơi thư giãn một chút.
Đại khẽ cười, về phòng mặc thêm áo ấm rồi rời khỏi nhà.
Tới khách sạn, Đại thấy Tường Vi đã đang đứng ở dưới cổng đợi mình. Tường Vi còn ngạc nhiên hơn anh khi thấy Đại lững thững đi bộ tới, cả người mặc bộ đồ thể thao màu xanh đen khiến cho dáng dấp của anh càng có lực hấp dẫn vô hình mà Tường Vi, dù chẳng còn xa lạ gì nữa, cũng phải ngẩn ra nhìn.
Khi Đại tới gần, cô có thể nhìn rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh, chỉ cảm thấy anh đẹp hơn bao giờ hết. Đại không có chiều cao thuộc dạng khủng như những anh chàng hotboy hay siêu mẫu, nhưng cả vẻ mặt tới vóc dáng đều rất hút mắt người khác. Khắp người anh đều tỏa ra một loại khí chất cao ngạo và khó nắm bắt. Đúng, dù cô có gần gũi anh tới bao nhiêu thì vẫn không thoát khỏi cảm giác anh xa vời, không thể nào chạm vào được ấy.
- Xe của anh đâu? Anh đi tới đây bằng gì vậy? - Tường Vi hỏi.
- Anh chạy bộ, cũng gần thôi mà. Nhóc ra Hà Nội bao giờ vậy? Sao không báo trước một tiếng, làm anh bất ngờ quá? - Đại cười, những giọt mồ hôi nóng hổi và cả cơ thể vẫn đang bừng bừng của anh đã khẳng định lời anh nói là thật.
- Chính là muốn anh bất ngờ đấy.
- Thế thì thành công rồi. Nhưng sao lại quay lại Hà Nội?
- Đã hết duyên với nó đâu. Em nghe nói, ai cứ ở Hà Nội một thời gian rồi sẽ bị gắn lại với nó bằng một sợi dây tình cảm vô hình, gọi là duyên. Bao giờ trả hết tình cảm cho nó rồi thì mới có thể dứt bỏ và quên nó đi được.
- Hà Nội vốn thế mà. Ai cũng coi nó như mối tình đầu, đẹp, lãng mạn, không thể nào quên đi được - Đại cười - Đi thôi, anh dẫn em đi ăn, vừa đi vừa nói chuyện.
Tường Vi gật đầu bước theo anh, nhưng vẫn tò mò:
- Nhưng mà ăn gì?
- Tất nhiên là một món của riêng Hà Nội rồi, nói đúng hơn là của riêng đêm Hà Nội. Đảm bảo em ăn rồi sẽ nhớ nó cả đời cho mà xem - Đại cười đầy thần bí.
- Nói tới ăn đêm thì Sài Gòn là số một - Tường Vi phản bác một cách tự tin.
- Đúng, nhưng nó không thể khiến em nhớ cả đời như món này được, anh đảm bảo đấy.
- Anh lại thần thánh hóa lên chứ gì? Chúng ta không phải đi bộ xa đấy chứ?
- Không, chỉ cách đây một dãy phố thôi. Với lại món này cũng không phải món nổi tiếng gì, thậm chí hầu hết mọi người hiện tại đều không hoặc rất ít biết về nó - Đại lắc đầu - Nhưng nó sẽ khiến em khắc ghi cả đời buổi tối hôm nay cho mà xem. Món ăn không nổi tiếng, lại càng không đắt đỏ, không cao sang, không dành cho những người đi ô tô, mặc áo vest, không dành cho những quý ông đạo mạo, đĩnh đạc, không dành cho những quý bà sang trọng, cao quý… Nó dành cho những người biết thưởng thức và có chút may mắn.
Nghe Đại nói một thôi một hồi, máu hiếu kỳ của Tường Vi đã bị kích thích tới cực độ. Chỉ thấy cô túm lấy cánh tay săn chắc của anh, xuống giọng năn nỉ:
- Tên nó là gì thế anh? Nói cho em nghe coi nào. Nào, nào…
- Ăn xong món đó anh sẽ nói cho em biết tên - Đại lắc đầu từ chối ngay.
- Tại sao?
- Nói ra thì chắc gì em đã dám ăn.
- Anh ăn được thì có gì mà em không ăn được. Hồi lên Tây Bắc, món thắng cố mà em còn ăn được, hừ hừ…
- Ha ha, món này không cần bàn cãi về mùi vị đâu nhóc. Chỉ là cái tên có chút… ờ… hơi thô tục, nói ra sợ em ăn tiêu không được, nên thôi, để ăn xong anh sẽ nói cho em biết.
- Nhớ đó…
Đêm xuân Hà Nội đã ấm áp trở lại, người ra phố không cần phải co mình trong những trận gió lạnh tê tái như dịp cuối năm nữa.
Như ai đó từng nói.
Hà Nội đẹp nhất về đêm…
Ánh đèn phố phường hòa nhịp hơi thở cùng màn đêm sâu lắng khiến cho Hà Nội như một bức tranh nhiều màu, có những khoảng tối và khoảng sáng hòa quyện lẫn nhau. Những người yêu Hà Nội, có lẽ nhớ nhất là những đêm Hà Nội, rong ruổi suốt từ con phố này sang con phố khác, chạy dưới những tán cây cao như đi trong một đường hầm dài thâm trầm và bí ẩn, hay buông thả mình để tự đi lạc trong những con phố mà vài chục mét lại có một nhịp đèn. Đi qua những con đường dài hun hút gió quanh những hồ lớn trong lòng thành phố, giữa mùa hè mà đôi khi có cảm giác rét lạnh cả người. Không gian Hà Nội là sự giao hòa giữa những nét cổ điển Á Đông với những nét hiện đại Tây phương, giữa quá khứ và hiện tại, giữa hối hả và bình yên.
Hà Nội như một cô nhân tình, xinh đẹp trẻ trung khi ra phố, rất mộc mạc, chân phương, dịu dàng, đằm thắm khi chào đón người thân yêu trở về nhà. Nó làm người ta yêu si mê, yêu điên đảo, yêu không dứt ra được.
Hai người cứ thế sóng bước bên nhau, rì rầm trò chuyện, như một đôi nhân tình dìu nhau trên phố. Đi qua con phố dài đèn điện sáng trưng thì cả hai rẽ vào trong một ngõ nhỏ. Con phố đã vắng hẳn người, chỉ còn vài cửa hàng ăn đang hoàn thành nốt công việc dọn dẹp cuối cùng trước khi nghỉ bán.
- Đến rồi.
Đại cười và dừng lại trước một cửa hàng đã vắng hẳn khách, chỉ có một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế băng dài, lặng lẽ đốt thuốc. Phía sau ông, một đôi vợ chồng trung niên đang bận rộn thu dọn hàng quán của mình. Tường Vi ngẩng đầu lên nhìn thì biết đây là một hàng phở.
- Anh đúng là nói dóc, ăn phở thì nói luôn là ăn phở… - Tường Vi vươn tay nhéo một cái vào eo của Đại tước khi anh bước hẳn vào quán đó.
Đại cười và lên tiếng chào ba người ở trong. Thấy anh, hai ông bà chủ quán cười chào lại, còn người đàn ông đang hút thuốc trên ghế băng thì hớn hở vẫy tay:
- A, chú em, lâu lắm rồi mới thấy. Lấy vợ rồi đấy à?
Thấy người đàn ông nhìn vào mình và hỏi như thế thì Tường Vi hơi đỏ mặt, lí nhí chào ba người lớn tuổi này.
- Dạ không, đây là cô bạn cháu ở Sài Gòn ra chơi, hai anh em đi ăn đêm thôi - Đại giải thích.
- A, là con gái miền Nam hả? Ngồi đi cháu, không cần phải ngại, thằng nhóc này uống rượu với chú suốt ấy mà.
Tường Vi phải cố gắng lắm mới nhịn cười được khi nghe người đàn ông gọi Đại là “thằng nhóc”. Đại cầm lấy chai rượu ở một bên, mở nút chai bằng gỗ rồi rót vào hai cái chén. Sau khi uống cùng người đàn ông một chén, Đại mới nói tiếp:
- Dạo này cháu bận quá! Hôm nay chú cũng về muộn nhỉ?
- Tao tính về lâu rồi, mà ông bà chủ quán bảo chú mày sắp ra vét mẻ cuối nên mới ngồi nán lại đợi. Lâu rồi không uống rượu cùng chú mày đấy.
- Hôm nay kiếm khá không chú?
- Cũng tàm tạm. Dạo này đang mùa lễ hội nên khách cũng đông lắm. Mỗi tội khách nhiều thì phải đạp xe nhiều, đau hết cả lưng. Chắc làm hết năm nay rồi tao nghỉ hẳn, về quê chăn gà cho bà ấy - Người đàn ông cười vui vẻ, những nếp nhăn theo nụ cười đó càng hiện lên rõ hơn.
Tường Vi để mặc hai người đó uống rượu và nói chuyện phiếm, cô chỉ ngồi im. Hai vợ chồng chủ quán vẫn đang cọ rửa và sắp xếp bát đũa, dường như ba người khách ngồi đây không phải đang đợi họ làm đồ ăn vậy. Tường Vi cúi nhìn xuống bàn gỗ, chỉ thấy mặt bàn cáu cạnh những vệt đen bẩn, có lẽ do dầu mỡ dính vào, cọ rửa không sạch, qua nhiều ngày tháng nên mới làm cho nó cũ kỹ, đen đúa như thế. Ở ngoài đường, thỉnh thoảng có một chiếc xe máy phóng vèo qua phá tan sự yên tĩnh của ngõ nhỏ. Trước cửa quán có một chiếc xích lô được trang trí bằng đệm đỏ và vải ren trắng. Cô thầm đoán có lẽ người đàn ông đang ngồi nói chuyện với Đại chính là chủ nhân của chiếc xích lô ấy.
Lúc này, người đạp xích lô đưa cho Đại một điếu thuốc lá Thăng Long nhưng Đại từ chối. Thấy thế, người đàn ông ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế? Hay là chú mày chê loại thuốc lá rẻ tiền này?
- Không ạ - Đại cười phân bua - Gần đây cháu cai thuốc rồi, không hút nữa ạ!
- Ồ, bỏ thuốc à? Chú mày giỏi thật. Tao bỏ mấy bận rồi mà cuối cùng chẳng bỏ được. Bà vợ tao cằn nhằn suốt, mà tao tuyên bố thẳng, vợ có thể bỏ chứ thuốc lá thì không. Khà khà!
- Cháu có con nhỏ nên bỏ để đỡ ảnh hưởng tới con bé thôi.
- A! - Người đàn ông kinh ngạc đến nỗi đang rót rượu cũng phải khựng lại, ngẩng đầu nhìn Đại rồi lại liếc sang Tường Vi - Chú mày lấy vợ mà còn có con rồi cơ à? Sao lần trước gặp đã thấy gì đâu?
Rồi ông lại nháy mắt thì thầm nhỏ một câu:
- Thế nửa đêm còn bỏ ra ngoài dẫn bạn gái đi ăn, vợ nó không lên cơn à?
- À, chuyện của cháu rắc rối lắm. Nói chung là giờ cháu có một đứa con gái nhưng không có vợ chú ạ!
- Chà, chú mày nói thế tao cũng chả hỏi thêm làm gì. Uống đi nào… Ông Hải, xong xuôi chưa nào, ra làm vài chén đi… Tôi đói lắm rồi đây.
- Xong rồi đây… - Ông chủ quán được gọi tới tên thì hô lên.
Sau đó, dưới con mắt kinh ngạc và đầy tò mò của Vi, ông chủ quán đặt lên bàn, ngay trước mặt ba người một cái mâm, sau đó đặt tiếp lên mâm một cái rổ tre lớn, vốn thường để rửa rau sống. Cuối cùng, ông tiến lại bếp, nhấc cái nồi lớn để đun nước dùng lên, bê thẳng ra phía bàn và đổ mọi thứ ở trong ra cái rổ tre. Đồ trong nồi vẫn nóng nên khói bốc lên nghi ngút. Chút nước còn sót lại chảy hết vào mâm ở bên dưới.
Ông chủ quán đặt cái nồi xuống đất rồi ngồi xuống cạnh người đàn ông đạp xích lô. Đại cười và lại rót tiếp ba chén rượu nữa. Tường Vi nhìn vào trong cái rổ đẩy hơi nóng bốc lên, chỉ thấy bên trong rất nhiều xương, đủ các loại mà cô cũng không phân biệt nổi là xương của con gì. Ba người đàn ông cụng chén và uống rượu, trong khi Vi vẫn ngồi nhìn đống xương đã rũ hết cả thịt trong cái rổ ấy, lóng ngóng một hồi cũng không biết phải làm gì.
Không chén, không đũa, chẳng lẽ là dùng tay?
Chương 33: Tên của món ấy là…
Trước con mắt mở lớn của Tường Vi, hai người đàn ông đối diện cùng xoa xoa tay sau đó thò vào trong rổ lấy ra một khúc xương và bắt đầu… gặm. Đại cũng cầm lên một khúc xương, nhìn kỹ lại thì đúng là một khúc đuôi bò vô cùng ngon lành, anh cười và đưa nó cho Tường Vi:
- Ăn đi em. Không chút nữa hết là nhịn đói đó.
- Cứ thế này ăn sao? - Tường Vi nhìn cái đuôi béo ngậy trong tay mình, ngẩng đầu hỏi Đại - Cái này là gì?
- Đuôi bò đấy, thằng nhóc này cũng tinh thật, chọn được đúng cái ngon nhất - Ông chủ quán cười khà khà đầy vẻ đắc ý.
- Chưa ăn thế này bao giờ à? - Người đạp xích lô lại hỏi tiếp - Thế thì thử một lần đi cho biết. Thịt gà luộc phải ăn bằng tay mới ngon. Mà món này dùng tay còn ngon hơn thịt gà, không phải ai cũng có cơ hội nếm qua đâu.
Tường Vi cười gượng gạo sau đó cũng đưa cái đuôi bò đã hầm nhừ lên cắn một miếng, vị mằn mặn của nước dùng, của nước mắm, của gia vị đã ngấm trong nhiều giờ tràn vào miệng, thẩm thấu qua đầu lưỡi khiến trong lòng cô cũng phải trầm trồ. Đúng là ngon thật!
Cứ thế, ba người đàn ông, hai già, một trẻ vừa uống rượu vừa nói chuyện trời, chuyện đất, say sưa như quên hẳn bây giờ đã tới nửa đêm, nhiều người đã đi qua mấy giấc, ấy thế mà ở đây vẫn có một cuộc nhậu chưa tàn. Đống xương đã được ninh tới nhừ tơi cả ngày trong rổ cũng vơi dần, bị gặm sạch sẽ, hết cả thịt, cả mỡ, cả sụn, cả tủy ở trong cái nồ