Điều Bí Mật
đi ra mở cửa. Mới hơn ba giờ chiều, chắc chắn không phải là Đại. Cửa vừa mở, cô đã nghe thấy tiếng Cường:
- Em làm gì mà anh bấm chuông cả chục lần cũng không mở vậy? Điện thoại cũng không nghe. Đợi chút nữa chắc anh phá cửa vào rồi.
Linh ngạc nhiên lách người sang bên để cho Cường đi vào. Thấy cô mặc một bộ đồ phong phanh, Cường nhíu mày:
- Đang có đợt gió mùa mà em mặc mát mẻ nhỉ? Em mà ốm thì ai làm thay em được?
- Anh không còn gì để nói nữa sao?
Linh đưa cho Cường cốc nước ấm sau đó đi vào phòng khoác thêm áo gió. Cô cũng không lấy làm bực mình vì sự căn vặn của Cường.
- Hẹn hò với em cũng khó quá đấy. Em mới có hơn hai mươi tuổi đầu, nên tận hưởng đi chứ, suốt ngày đi làm rồi về trốn trong nhà như một bà già thế này à?
- Em không rảnh lắm, dạo này đang phải trông bé Như Ý - Linh ngồi xuống ghế đối diện, bắt đầu gọt hoa quả.
- Như Ý? Tới phiên em nữa sao? Hay là Đại nó cố tình đây? - Cường nhíu mày.
- Dù sao thì nó cũng là cháu em mà.
- Đại có biết điều đó đâu - Cường nhún vai - Anh nghĩ nó chỉ lợi dụng để được ở gần em thôi.
Linh không nói gì. Lúc này cô vẫn đang rối bời bởi những tình cảm phức tạp trong lòng mình. Đại có thể ôm cô, có thể hôn cô, nhưng cũng chưa một lần bày tỏ tình cảm với cô. Anh có lẽ chỉ coi cô như những cô gái khác quanh mình. Dạo này vì chuyện trông nom Như Ý mà cô không thể tránh né gặp anh, nhưng dường như anh cũng quá bận bịu mà không quan tâm đến điều đó. Trong mấy lần than thở về sự thờ ơ với chuyện lập gia đình của con trai, bà Nguyệt nói rằng Đại luôn đặt công việc là số một, gia đình chỉ là số hai. Những chuyện tình cảm với anh cũng như cơn gió thoảng qua, để lại chút mùi hương váng vất nhưng rồi cũng sẽ tan dần theo thời gian. Dù anh có nói muốn cô làm mẹ của Như Ý, nhưng cô biết, với cá tính của anh thì cô gái nào cũng thế cả thôi.
- Nhìn em có vẻ không bằng lòng, anh nói sai sao? - Cường nhíu mày khi thấy Linh không nói năng gì thêm.
- Em không quan tâm mục đích của anh ấy, em chỉ quan tâm đến Như Ý thôi.
- Tại sao em vẫn một mực cự tuyệt tình cảm của anh? Chúng ta đã từng rất vui vẻ. Nếu là chuyện trước đây, anh thừa nhận là anh sai, đúng là anh đã từng có suy nghĩ muốn lợi dụng em để kéo Nhật Lệ về công ty mình. Nhưng sau đó mọi chuyện đã thay đổi, em biết mà, đúng không?
- Anh Cường, chuyện của chúng ta đã chấm dứt lâu rồi.
- Anh muốn đưa nó quay lại vạch xuất phát.
- Em đã từng rất yêu thương anh, nhưng đó là chuyện thuộc về quá khứ. Và tới giờ phút này, chúng ta không thể quay lại với nhau, lý do hoàn toàn không phải vì những chuyện hiểu lầm trước kia.
- Vậy tại sao?
Linh nhìn vẻ tức giận của Cường và nuốt câu trả lời vào trong lòng. Cô không thể nói là vì cô đã có tình cảm với một người đàn ông khác, người đó không phải ai xa lạ mà chính là Đại. Cô không muốn tạo thêm bất kỳ xung đột nào giữa hai người này nữa. Cô như đứng giữa hai người họ, quá xa Cường mà cũng không gần Đại.
Còn Cường, dù không nghe thấy những câu nói sau cùng của Đại với Linh trong cái đêm anh quay lại Đạo Quán vì muốn nói rõ ràng chuyện tình cảm với cô, dù không thấy hai người họ ôm hôn nhau, nhưng anh biết, đã có sự thay đổi trong thế giới tình cảm của hai người ấy, một sự thay đổi mà anh không thể nào len vào nổi. Anh phát điên lên vì điều đó, nhưng vẫn cố gắng tự mình đè nén sự tổn thương lại. Anh không biết làm cách nào để cứu vãn được chuyện tình vô vọng của mình.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bấm chuông. Linh đặt con dao làm bếp xuống, chậm rãi đi ra mở cửa. Cường ngồi im, cố gắng sắp xếp lại sự hỗn loạn trong lòng mình. Mỗi lần đối diện với Linh anh đều bị vẻ bình thản và lạnh nhạt của cô làm cho mất hết bình tĩnh.
Linh sửng sốt khi thấy Đại ở sau cánh cửa, phía sau anh, còn một cô gái khác nữa. Đại mỉm cười giải thích:
- Đây là bạn anh, cô ấy muốn tới thăm Như Ý. Cô gái ấy nói tiếng miền Nam. Linh mở hẳn cửa để hai người họ bước vào. Thấy Cường đang ngồi ở trên ghế salon lười nhác đọc một cuốn tạp chí về ẩm thực, Đại kinh ngạc hỏi:
- Sao ông lại ở đây?
- Vì cô con gái quý hoá của ông nên chúng tôi không thể ra ngoài hẹn hò được chứ sao? - Cường trả lời Đại với vẻ giễu cợt.
Khi nhìn thấy Tường Vi, anh nói tiếp:
- Chào cô nhà văn, cơn gió nào đã đưa cô tới đây thế này?
Linh nghe thấy Cường chào vậy thì cũng liếc mắt nhìn sang cô gái đi cùng Đại, người mà Cường đã từng kể cho cô nghe một lần - cô bạn gái mới nhất của Đại. Tường Vi thấy Cường nói đến mình thì ngạc nhiên hỏi lại:
- Ủa, anh biết em hả?
- Ở ngoài Cô Tô... Nhanh quên vậy sao? - Cường nháy mắt.
Như nhớ ra, Tường Vi “à” lên một tiếng nhìn Đại nhưng Đại đã đi vào phòng Như Ý rồi.
- A, nghe nói em từng đạt giải Master Chef? - Tường Vi háo hức hỏi - Chị cũng rất thích nấu ăn, lúc nào chị có thể hỏi em vài chuyện để lấy ít tư liệu viết được không?
Linh gật đầu cười với cô gái hoạt bát này. Cô cũng có thể nhìn ra tại sao Đại lại có hứng thú với Tường Vi như thế. Một người năng động, cá tính và đặc biệt, dù không thể khiến đàn ông thất điên bát đảo nhưng cũng đủ khiến người ta say mê không dứt ra được.
Trong phòng chợt vang lên tiếng trẻ con khóc. Tường Vi nhổm dậy, tò mò chạy vào trong. Ngoài ghế chỉ còn Cường và Linh ngồi lại.
- Nó vẫn thoải mái chạy vào phòng ngủ của em như thế sao? - Cường rướn mày hỏi Linh, giọng anh đã mất hoàn toàn vẻ tự nhiên vốn có của mình.
- Không. Chưa từng.
- Anh thấy không giống như lần đầu - Cường khoanh tay ngồi ngả hẳn ra salon.
- Có lẽ khi chị Nhật Lệ còn ở đây, anh ấy đã từng ra vào quen rồi - Linh đáp lại thẳng thừng.
Đáng lẽ ra, Cường phải cảm thấy vui vẻ khi Đại công khai đưa cô bạn gái mới quen về nhà chơi. Nếu thế thì mối quan hệ giữa Đại và Linh chắc chắn là không sâu sắc như anh vẫn tưởng. Vậy mà Cường lại không thấy vui một chút nào. Anh có thể thấy được thái độ gượng gạo của Linh sau vẻ bình thản, thờ ơ này.
Mấy phút sau, Đại bế Như Ý đi ra khỏi phòng. Tường Vi cũng đi theo sau. Như Ý có vẻ như đã nín sau trận hờn khóc khi bị ông bố xấu tính của mình phá giấc ngủ ngon. Lúc này con bé đang cầm con vịt đồ chơi trên tay, miệng bi ba bi bô những từ vô nghĩa. Đại ngồi xuống ghế, ôm con gái vào lòng, mỉm cười hiền từ:
- Ban ngày nó mà ngủ nhiều quá thì tối lại chơi khuya, chẳng làm việc được.
- Em bé nhìn yêu quá, vậy mà em ẵm là lại khóc - Tường Vi vẫn cố gắng làm quen với Như Ý.
- Như Ý biết theo rồi, lạ người là khóc ngay. Em phải chơi với nó một lúc - Đại giải thích.
- Ông nên kiếm hẳn một người trông trẻ đi, không lẽ cứ thế này mãi à? - Cường gợi ý - Nhỡ ngày mai tôi bắt nhân viên của tôi tăng ca, làm cả ngày thì sao?
- Lúc đó phải xem ông có giữ được chân nhân viên không đã - Đại cười nhạt.
- Anh ấy nói đúng đấy - Linh chợt lên tiếng - Nếu anh không tìm được thì em sẽ tìm cho. Bác Ngân, bác họ xa của em trước đây cũng từng trông trẻ con rồi. Em sẽ nói bác ấy sang trông giúp một thời gian.
- Vậy thì hay quá. Nói thật là giao con cho người xa lạ anh không yên tâm chút nào.
Rồi như chợt nhớ ra, anh nói tiếp:
- À, chút nữa Lâm với Minh cũng sang đây, em cho anh mượn bếp và đầu bếp luôn nhé!
Linh còn chưa kịp lên tiếng thì Cường đã nói chen vào:
- Lâu rồi tôi cũng không gặp hai đứa nó. Làm một bữa nhậu cũng hay đó. Sẵn có đầu bếp siêu hạng ở đây rồi.
- Ờ, từ hôm hai bố con tôi chuyển về đây, bà nội không yên tâm nên bảo hai đứa nó sang thăm cháu dùm. Bà mà dậy được chắc bà cũng đòi sang đây lâu rồi. Đồ ăn anh với Vi đã mua về rồi đấy, chỉ việc vào bếp là xong thôi.
***
Mọi người ăn xong bữa tối cũng tới gần mười giờ. Mấy người đàn ông đều say hết một lượt. Lâm thì được Trang tới đón về ngay sau đó, Đại được Tường Vi đưa về phòng mình ngủ, Minh và Cường cũng về luôn. Linh thu dọn đống bát đĩa ngổn ngang để vào bồn rửa rồi quay ra lau dọn nhà. Như Ý cũng đã ngủ được một lúc nên cô mới rảnh tay lau chùi như thế này. Đang lúi húi lau nhà thì Tường Vi đến gần.
- Hôm nay em vất vả quá, đồ ăn em nấu rất ngon nha!
- Chúng ta cùng làm mà. Chị chưa về sao? - Linh ngẩng đầu nhìn Tường Vi, thấy cô đang dọn đống đồ chơi trên ghế salon.
- Chị cũng về ngay đây, sang xem em có cần giúp gì không?
- Không có gì, cũng xong rồi - Linh lắc đầu.
- Sau này có cơ hội, em cho chị tới học nấu ăn cùng em nha.
- Vâng, được, nếu chị tính ở lại đây lâu dài.
- Chị mới đi phỏng vấn xin việc ở ngoài này, người ta nhận rồi. Sang đầu tháng là chị đi làm luôn - Tường Vi hào hứng khoe.
- À, thế là chị tính ở ngoài này luôn ạ?
- Ừ... Chị thấy mình có duyên với Hà Nội lắm nên muốn ở đây một thời gian dài xem thế nào. Nhưng chị không có nhiều bạn ở ngoài này, nên thỉnh thoảng được tới chơi với em là chị vui lắm rồi.
Tường Vi dọn hết đống đồ chơi của Như Ý rồi chào Linh ra về.
Linh tiễn cô gái ra cửa. Sau khi Tường Vi ra về rồi, cô mới thở ra một hơi thật dài. Thật may là tối nay đã không có chuyện gì khó xử xảy ra. Minh gặp lại cô nhưng thái độ vẫn lặng như nước. Cả hai đối với nhau bằng một thái độ không xa cũng chẳng gần, giống như hai người bạn thân lâu ngày mới gặp lại, nhẹ nhàng và đầy tình cảm.
Mặc dù tối nay mệt mỏi làm cô buồn ngủ tới díp cả mắt, nhưng Linh vẫn thấy khoan khoái khi được đứng ở bếp. Cô nghiện nấu ăn, nghiện mùi bếp, và nghiện cả việc đứng dọn dẹp, lau chùi căn bếp cho tới khi nó sáng bóng lên. Nó gần như trở thành thói quen mỗi ngày trước khi đi ngủ của Linh. Không khi nào căn bếp của cô bừa bộn hay có một vệt bẩn nào. Ngay cả trong những lúc buồn nhất, bối rối nhất, lo lắng nhất, chỉ cần cô ngồi ở một góc nào đó trong căn bếp, mọi thứ trong lòng cô sẽ từ từ lắng đọng.
Hành động của của Linh đột ngột dừng lại khi đột nhiên có hai bàn tay từ phía sau vươn tới, vòng qua eo và ôm lấy cô. Linh rùng mình khi một hơi thở nóng cháy và đầy mùi rượu phả vào một bên tai, xộc tới trước mặt, một mái đầu gục hẳn xuống vai cô. Linh giãy ra nhưng hai cánh tay kia tưởng ôm hờ hững mà vẫn vô cùng chặt, lưng cô dán chặt vào tấm thân rắn chắc của người đàn ông thoang thoảng mùi nước hoa mang vị biển ấy.
- Đừng giãy, cho anh ôm em chỉ năm phút thôi.
- ...
- Được rồi, thì hai phút, hai phút cũng được. Cho anh ngủ một lúc.
Tiếng Đại thì thầm như ru ngủ ở bên tai cô. Sau một phút đình chỉ, Linh lại tiếp tục lách cách với đống bát đĩa trong bồn, coi như Đại không hề đứng đó.
- Em thật giống... giống... một cô vợ... - Đại hơi nhếch miệng cười, giọng nửa say nửa tỉnh, chỉ có vòng tay là vẫn không buông.
- Anh vào phòng ngủ với Như Ý một lúc đi, để em còn dọn bếp. Phiền chết đi được - Linh cố đẩy anh ra một lần nữa.
- Đừng manh động. Anh mà không kiềm chế được là có chuyện đấy. Tất cả những cô gái đi qua đời anh, đều bắt nguồn từ... những cơn say - Đại siết chặt tay hơn một chút - Mà tại sao nhỉ? Tại sao anh lại không dám làm gì em nhỉ? Có cái gì đó nhắc nhở anh... ừ... nó cảnh cáo anh... không nên đánh đồng em với những cô gái kia...
Linh chợt nhớ đến Tường Vi và một cảm giác không vui chợt ùa tới khiến cô không giữ nổi bình tĩnh nữa. Cô mạnh mẽ xô Đại ra, gắt gỏng:
- Cần gái thì gọi cô nhà văn của anh quay lại đi, đừng ở đây lải nhải nữa.
Đại bị đẩy ra, mất đà, va vào chiếc bàn ăn ở đằng sau, ngã ngồi xuống sàn nhà cái “uỵch”. Linh nghe thấy tiếng ngã, vội quay đầu nhìn, sau đó cô tháo tạp dề đặt lên bồn rửa, chạy lại đỡ Đại ngồi lên ghế:
- Trời ạ! Say với chả sưa. Anh có sao không? Đi về phòng ngủ nhé!
- Em cứ làm việc của em đi, anh uống nhiều nhưng cũng chưa ăn thua gì đâu. Mà khi nãy em nói cái gì ấy nhỉ? Cô nhà văn của anh, ý em là Tường Vi ấy hả?
Đại nhếch miệng cười:
- Sao? Cô ấy được không? Làm mẹ của Như Ý được không?
- Đó đâu phải việc của em - Linh quay trở lại với công việc của mình, cố tình lảng tránh vấn đề.
Cô sợ Đại lúc anh say còn hơn là lúc anh tỉnh. Vì lúc say, anh hay làm những việc điên rồ, mà đau khổ nhất là cô lại không biết những lời anh nói ra khi đó là thật lòng hay nói rồi quên. Vì sau mỗi cơn say, anh chẳng nhớ gì những lời bản thân đã nói, thế thì có khác nào nói đùa đâu.
Đại vụt đứng dậy, tiến tới túm lấy cánh tay cô, kéo cô xoay người lại, ép cô đứng dựa thành bếp, ghé sát mặt cô khiến Linh phải hơi ngả người ra sau:
- Em đang ghen đúng không? Nói đi, em đang ghen đúng không?
- Không - Linh bị mùi rượu nồng nặc làm khó thở, vội quay sang một bên đáp.
- Có mà, em ghen mà. Anh biết... - Đại cười cười và bất ngờ hôn lên tai cô khiến Linh bủn rủn cả người.
- Anh có thôi đi không? - Linh vội đẩy Đại ra.
- À... ừ... một cô gái như em, không cần để ý tới một thằng như anh làm cái gì, có thì có lẽ cũng chỉ vì con gái anh... - Đại cười khẩy, quay đầu đi, cay đắng nói.
Rồi anh cất bước định đi ra phòng khách. Đi được vài bước, anh chợt quay lại nhìn vào lưng cô, cười nói tiếp:
- Những thằng đàn ông quanh em... anh cũng biết ghen đấy.
Câu nói đầy vẻ hờ hững này của Đại làm cho Linh khựng lại trong giây lát, cả người cô run bắn lên.
Chương 39: Trận hỏa hoạn
Đại đặt tập hồ sơ xuống bàn và lấy tay bóp bóp trán. Không hiểu sao từ lúc đi làm tới giờ anh không thể tập trung làm được việc gì, trong lòng cứ thấp thỏm bất an. Nếu không phải nhà hàng có việc gấp cần giải quyết thì hôm nay anh đã nghỉ trọn vẹn ở nhà với Như Ý rồi. Không ngờ, Thư vừa tới thăm hai bố con anh thì viên trợ lý lại điện đến nói có việc gấp cần tới giải quyết. Thế là anh để Thư trông Như Ý, chạy vội lên đây và bị mắc kẹt với đống giấy tờ suốt từ sáng tới giờ. Anh càng muốn giải quyết cho xong để về bao nhiêu thì đầu óc lại càng mất tập trung bấy nhiêu. Mỗi lúc anh điện về, Thư đều nói Như Ý đang ở cùng cô và rất ngoan nên anh mới yên tâm một chút. Qua bữa trưa, Linh sẽ đi làm về. Có Linh trông Như Ý thì anh không cần phải lo lắng gì nữa.
Ngồi đọc thêm một lúc, đột nhiên ruột gan Đại nóng bừng bừng. Chẳng lẽ anh sắp ốm? Đại còn đang định gọi thư ký mang cho mình chút nước mát thì có điện thoại của Minh.
Đại bắt máy. Minh chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng với Đại không khác nào sét đánh ngang tai. Tới gần ba mươi giây sau, khi anh sực tỉnh lại thì điện thoại đã rơi xuống đất từ bao giờ. Cũng không thèm nhặt điện thoại lên, không cần mặc áo vest đang vắt trên ghế, Đại chạy ra khỏi văn phòng với tốc độ nhanh nhất có thể. Trong đầu anh lúc này vẫn còn vang vang câu nói của Minh:
“Khu chung cư nhà anh bị cháy, về nhanh lên”.
Khi Đại về tới sân khu chung cư, anh quẳng chiếc xe máy mượn của một nhân viên đổ nhào vào bồn hoa, đầu tóc rối bù lên vì phóng xe quá nhanh, lại không đội mũ bảo hiểm, quần áo xộc xệch, hoàn toàn không còn một chút phong thái nào của ông giám đốc trẻ thường ngày nữa. Dưới sân khu chung cư lúc này có tới hai chiếc xe cứu hoả, người đứng nhốn nháo chật ních, một vòng dây được căng trước lỗi lên khu chung cư để đảm bảo không ai được đi vào. Đại ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy khói đen vẫn bốc ra, mắt anh như nhoè đi khi nhìn thấy đó đúng là vị trí căn hộ của mình.
Mắt Đại đỏ ngầu, anh gầm lên một tiếng khiến hàng chục người đang đứng bàn tán nhốn nháo phải đưa mắt nhìn, chỉ thấy một thanh niên trẻ đang cố gắng vượt qua những người bảo vệ để chạy lên trên, mặc cho những lời can ngăn.
- Anh không được vào đó, lửa còn chưa được dập xong, rất nguy hiểm tới tính mạng.
- Buông tôi ra... - Đại gầm lên - Con tôi còn ở trên đó... Buông tôi ra ngay...
- Giữ chặt lấy anh ta - Mấy người bảo vệ vội vàng giữ chặt lấy Đại, không nghĩ gã thanh niên nhìn thư sinh này lại khoẻ tới như thế.
- Bỏ tôi ra... Con tôi... Con của tôi... - Đại vẫn cố giãy giụa.
Trong đầu anh lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh của Như Ý, nụ cười ngây thơ hồn nhiên của con bé, tiếng nó ê a, bập bẹ nói chuyện với anh, bàn tay trắng mĩm mĩm, đôi mắt đen láy, cái má lúm đồng tiền xinh xắn... Tất cả hiện rõ mồn một trong đầu Đại. Một sự sợ hãi xâm chiếm hoàn toàn lấy tâm trí anh, khiến anh không thể bình tĩnh lại, khiến anh chỉ muốn vượt qua những người này để chạy lên trên kia.
- Anh Đại...
Tiếng Minh quát lên bên tai khiến Đại sực tỉnh. Anh quay lại nhìn, thấy bố đang đứng nhìn anh lo âu, mẹ anh thì khóc ngất trong tay cô Năm. Minh xông tới giữ chặt lấy anh, nói như quát:
- Anh chạy lên đó làm vướng chân người ta, ở đây đợi đi.
Đại nhìn những người thân trong gia đình, chẳng còn tâm trí mà chào hỏi họ. Đôi mắt anh lúc này đã dại đi khi thấy một thân hình đang quỳ sụp ở một chỗ, gục đầu xuống mà khóc. Mặc dù người đó gục đầu, nhưng anh vẫn có thể nhận ra. Anh lao tới như điên, túm chặt lấy vai người đó, kéo cô đứng dậy, gầm lên như một con mãnh thú:
- Con tôi đâu? Tại sao cô lại ở đây? Cô ở đây còn con tôi đâu rồi?
Cô gái bị anh siết chặt hai vai thì đau quá vội hét lên, nhưng Đại vẫn không có chút thương xót nào. Đôi mắt Đại đã toàn một màu đỏ của tơ máu:
- Cô nói đi? Con tôi đâu?
- Em... Em không biết... Em đi ra ngoài mua giấy vẽ, lúc về tới đây thì đã... Em xin lỗi anh... - Thư nấc lên từng cơn, cả người run bần bật, giọng cũng khản cả đi, rõ ràng cô đang hoảng sợ và đã khóc rất nhiều.
- Khốn nạn... - Đại không nhịn được vung tay tát Thư một cái khiến một bên má trắng mịn của cô hằn rõ vết những ngón tay đỏ - Cô đi mua giấy vẽ để con tôi lại một mình sao? Cô... Tôi giết cô...
Thư co rúm cả người lại, trong hai mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ khi nhìn vào đôi mắt điên cuồng của Đại. Anh đang tức giận không cách nào kiềm chế được.
- Anh Đại... - Minh túm lấy Đại kéo ra trước khi anh doạ cho cô gái trước mặt mình chết khiếp - Bình tĩnh đi...
Minh cao lớn hơn Đại nên dễ dàng giữ được anh. Đôi mắt đỏ của Đại lúc này đã được phủ một tầng nước, có lẽ anh đang cố kiềm chế bản thân không khóc rống lên như một đứa trẻ. Hơn bất kỳ lúc nào, anh cảm nhận rõ được nỗi đau mất mát. Lúc này, anh lại hoàn toàn bất lực, cả người khuỵu xuống, không gượng dậy nổi. Và khi anh nghe thấy ai đó nói rằng: “Cả căn nhà đều cháy thành tro hết rồi” thì anh không thể kìm chế được những giọt nước mắt của mình nữa.
Bà Nguyệt chỉ kịp thốt lên một tiếng: “Cháu ơi...” rồi cũng ngất xỉu và được đưa tới bệnh viện. Ông Phương nắm chặt hai tay, nén nước mắt nhìn thằng con trai lớn của mình, đứa con chưa từng khóc một lần kể cả khi ông đánh nó. Minh đứng ngay cạnh Đại cũng đưa tay áo quẹt nước mắt đi. Từ lúc tới đây, anh đã cố liên lạc với Linh nhưng không được. Như Ý cũng là cháu của Linh, nếu cô biết chuyện, liệu cô có vượt qua được cú sốc này hay không?
- Nguyên nhân của vụ hoả hoạn này là gì? Các anh đã tìm ra chưa? - Ông Phương lên tiếng hỏi người lính cứu hoả. Lúc này, chỉ có ông là giữ được bình tĩnh nhất.
- Đám cháy bắt đầu từ căn hộ 608. Ngọn lửa bắt đầu từ phòng khách. Ở phòng này có rất nhiều sách nên đám cháy càng bén nhanh hơn. Mấy căn hộ cùng tầng không sao nhưng hệ thống điện của toàn khu chung cư đã bị cháy chập hoàn toàn. Cũng may khi đó không có ai sử dụng thang máy. Chi tiết chúng tôi sẽ điều tra thêm.
- Vâng, vậy nhờ các anh - Ông Phương đưa mắt nhìn Đại rồi thở dài nói. Những chiếc xe cứu hoả cuối cùng chuyển bánh rời đi, để lại đám người vẫn không ngừng nhốn nháo. Ông Phương định nói với Đại mấy câu thì thấy Lâm chạy tới, mồ hôi nhễ nhại, trang phục diễn cũng không kịp thay.
- Bố, mọi chuyện thế nào rồi.
Ông Phương đưa mắt nhìn về phía Đại, không trả lời mà chỉ lắc đầu. Lâm thấy anh trai mình đang khóc thì rùng mình một cái, dường như đã hiểu toàn bộ mọi chuyện. Trong điện thoại, dù ngắn gọn nhưng Minh cũng đã nói cho anh biết qua rồi. Lâm mím môi, hai tay siết chặt lại rồi đột nhiên anh xông tới túm lấy cổ áo Đại, gầm lên:
- Anh đứng dậy cho tôi... Anh nói đi, một đứa bé mà anh cũng không chăm nổi là sao? Anh có thể bỏ con ở nhà và yên tâm chạy đi làm được sao?
- Bỏ tao ra... - Đại bị Lâm túm cổ như thế thì cơn tức giận lại bắt đầu bộc phát.
- Hai đứa có thôi ngay đi không? - Ông Phương gầm lên.
- Tao bảo bỏ tao ra cơ mà - Đại gằn giọng và rồi như muốn xả hết mọi thứ trong lòng, anh vung tay đấm thẳng vào mặt em trai mình.
- A... - Lâm bị đánh một cú thì đưa tay bưng má, hai mắt long sòng sọc quay lại nhìn Đại, rồi anh cũng trả đòn - Khốn kiếp, anh là thằng khốn kiếp. Anh đã giết Như Ý của tôi...
- Minh, ngăn hai thằng điên đó lại - Ông Phương nhìn sang thằng con út lúc này đang ngây ra vì hành động bất ngờ của hai người anh lớn.
- Mày câm mồm lại. Con bé là con tao, mày có phải cha nó đâu mà mày hiểu nỗi đau mất con... - Đại điên tiết trả đòn.
- Ai nói là con anh. Như Ý là con tôi. Anh nghe rõ chưa, nó là con tôi...
- A... - Minh đang định ra tay ngăn lại thì bị câu nói đó của Lâm làm cho chết sững tại chỗ.
- Mày... nói cái gì? - Đại đang vung tay lên định xông vào Lâm thì cũng sững sờ, rồi anh túm lấy cổ áo sơ mi trắng của Lâm, gằn giọng - Mày nói lại cho tao nghe, mày vừa nói cái gì.
- Buông ra... - Lâm thở hồng hộc, gạt tay Đại ra - Phải, Như Ý là con tôi chứ không phải con anh đâu. Là tôi đã giở trò với kết quả xét nghiệm ADN đó, con bé thực ra là con của tôi. Anh giết nó, tôi sẽ giết anh...
- Câm... - Trong khi Đại còn đang sững sờ với câu nói này thì ông Phương đã bất ngờ xông tới tát bốp vào má Lâm - Mày... mày... mày...
Ông Phương chỉ nói thêm được ba tiếng này rồi đột ngột mặt ông đỏ bừng, ông đưa tay ôm lấy, và ngã đổ vào người Minh.
- Bố... bố ơi... - Minh gào lên, vội đỡ lấy người ông Phương, nói như quát - Các anh đánh nhau đủ chưa? Còn không mau gọi cấp cứu đi... Bố ơi...
Chương 40: Bí mật của Lâm
Đại thẫn thờ bước vào ngôi nhà đã cháy đen của mình, đến cả cửa cũng không còn nữa, mọi thứ tan hoang, chỉ còn lại màu tro tàn và mùi khét lẹt. Những rèm cửa, giá sách, giường chiếu, tủ,... tất cả đều cháy rụi.
Và cả con gái anh nữa...
Trong phòng của Như Ý cũng chỉ còn lại mấy cái khung sắt của chiếc giường nơi con bé vẫn ngủ.
Không còn gì cả. Mất Như Ý là coi như anh đã mất đi mọi thứ rồi.
Đại ngồi phịch xuống giữa nhà, hai tay chống xuống nền, ngửa người ra, đầu ngẩng lên trần nhà nhám đen, sau khi ôm cái giường chỉ còn lại khung sắt méo mó khóc rống lên một hồi, giờ đây anh cũng chẳng còn sức đâu mà khóc nữa. Vệt máu trên mép do trận ẩu đả với Lâm vẫn còn nguyên, đã khô lại, anh cũng chẳng buồn lau đi.
Cái tin mà Lâm nói ra cũng chỉ làm anh sửng sốt một chút, bất ngờ một chút mà thôi. Khi đứa bé đã không còn thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa hết. Bố anh đã qua cơn nguy hiểm, mẹ anh cũng đã về nhà. Chị Tâm đang ở nhà chăm sóc mẹ, Minh và Lâm ở trong bệnh viện với bố.
Cho tới giờ phút này, anh vẫn không dám tin rằng anh đã mất đi Như Ý. Anh không tin rằng từ nay sẽ không được nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình nữa. Dù không tin vào những điều ước, nhưng lúc này anh ước có điều kỳ diệu xảy ra, con gái anh sẽ trở lại trong vòng tay âu yếm của anh. Nếu có thể, anh nhất định sẽ tìm cho nó một người mẹ thật tốt.
Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, Đại cũng không buồn quay lại nhìn. Anh đã quá mỏi mệt rồi. Lâm đi tới bên cạnh anh, cũng ngồi xuống, tư thế không khác anh là bao.
- Sao không ở trong đó với bố?
- Bố bảo đi tìm anh - Lâm đáp.
Anh quay sang nhìn Lâm, gương mặt trắng trẻo đẹp trai của anh chàng ca sĩ giờ đã sưng múp lên một bên.
- Ừm... Xin lỗi vì đã đánh chú. Lúc đó anh giận quá!
- Em cũng thế! Mất hết cả lý trí. Không ngờ anh em mình lại có ngày đánh nhau như hồi còn bé thế này - Lâm cười buồn bã.
- Câu nói kia chắc không phải nói ra vì mất lý trí chứ? - Đại chậm rãi hỏi một câu.
- Cả nhà chắc đều giận em vì đã giấu chuyện này?
- Bây giờ có giận thì cũng có làm gì được đâu - Đại thở dài.
- Em là một người cha không đáng được tha thứ - Lâm ngửa mặt lên trần nhà, nói bằng giọng buồn thảm.
- Chú không phải là một người cha - Đại lắc đầu.
- Ừm, có lẽ thế, em đúng là không xứng đáng để xưng là cha của Như Ý.
- Chỉ vì sự nghiệp thôi sao? Có đáng không?
- Không đáng - Lâm lắc đầu - Khi bắt đầu mọi chuyện em đã thấy không đáng, nhưng lại không có cách nào để thú nhận. Em là một kẻ nói dối hèn hạ, càng hèn hơn khi không dám thú nhận những sai lầm của mình. Thật may mắn vì còn có anh.
- Vậy mẹ đứa bé thì sao?
- Em không biết.
- Không biết mẹ đứa bé là ai sao? Vậy Trang biết chuyện này không?
- Trang biết, biết hết. Thực ra, em biết mẹ đứa bé là ai, chỉ là em không biết cô ấy đã đi đâu mà thôi.
- Một mối tình một đêm?
- Không... Em yêu cô ấy.
- A! - Đại bật lên một tiếng sửng sốt, quay sang nhìn Lâm.
- Khi ấy em và Trang vẫn chưa yêu nhau - Lâm giải thích - Vì sự nghiệp của em, cũng vì bảo vệ cô ấy, chúng em buộc phải bí mật mọi chuyện. Cô ấy là một cô gái rất tốt, chỉ là bản thân em lại quá cầu toàn, vừa mong có sự nghiệp, lại vừa mong có được tình yêu đẹp như mơ với người mình yêu.
- Rồi sao?
- Cô ấy nói với em là chúng em đã có một đứa con.
- Như Ý đúng không?
- Ừm, em nghĩ thế. Ngay khi nhìn thấy Như Ý là em nhớ tới cô ấy.
- Mọi chuyện thế nào?
- Khi cô ấy nói cô ấy có thai, em nói em cần có thời gian suy nghĩ. Nhưng có lẽ em đã suy nghĩ và im lặng với cô ấy quá lâu, cô ấy không chờ được. Cô ấy tới gặp em, nói vì bảo vệ sự nghiệp cho em nên đã bỏ cái thai đó và cô ấy muốn chia tay. Em không giữ được cô ấy, nhìn vào đôi mắt cô ấy lúc đó, em chỉ thấy sự khinh ghét và ghê sợ. Cô ấy khinh ghét và ghê sợ em có lẽ vì em quá hèn.
Đại lặng thinh nghe câu chuyện của em trai mình và nhớ tới Như Ý. Một đứa bé đáng thương!
Đại định hỏi mẹ đứa bé là ai thì đột nhiên anh nghe thấy tiếng chó sủa. Tiếng chó sủa làm Đại như bừng tỉnh, chợt nhớ ra từ lúc xảy ra hoả hoạn tới giờ, anh không nhìn thấy Tuyết đâu. Tuyết thông minh như thế, chắc chắn không có chuyện nó chịu chết cháy ở đây rồi. Trong lòng Đại như dậy sóng khi nghĩ tới chuyện này và một hy vọng mong manh nhen nhóm trong đầu anh.
- Tiếng của Tuyết đấy.
Đại vụt đứng dậy và chạy ra ban công. Những cây cảnh ngoài ban công cũng cháy đen một góc. Đại ngó xuống dưới, chỉ thấy con chó trắng đang đứng ở dưới sân khu chung cư, nghển cổ lên sủa ầm ĩ, dưới chân nó còn có một cái gì đó màu đỏ rất nhỏ.
Đại vội vàng phóng một lèo cầu thang bộ từ tầng sáu xuống. Vừa thấy anh, Tuyết vẫy đuôi, cúi xuống ngậm cái vật nhỏ màu đỏ kia lên, phóng tới. Tới gần, nó nhả vật đó ra rồi chồm lên người anh mà hít, mà liếm, cái đuôi ve vẩy đầy mừng rỡ.
- Chó ngoan. Mày không sao là tốt rồi - Đại ôm lấy cổ nó, vỗ về con vật cưng của mình.
- Anh Đại, cái này là... - Lâm nhặt vật màu đỏ lên và đưa cho Đại.
Dù vật đó dính đất, nhìn rất bẩn thỉu nhưng Đại vừa trông thấy đã thốt lên:
- Là giầy len của Như Ý. Sáng lúc đi làm anh đã đi vào chân con bé cho ấm. Con Tuyết sủa lên mấy tiếng như đồng tình với chủ nó.
- Tuyết, mày vừa ở chỗ Như Ý về đúng không?
Tuyết lại sủa thêm mấy tiếng, ánh mắt nó sáng ngời khi nhìn anh.
- Ở đâu, mau dẫn tao đi - Đại mừng như điên, vội vàng giục nó.
Tuyết vẫy vẫy cái đuôi sau đó quay người chạy thẳng ra khỏi khu chung cư, đi về phía đường lớn.
- Để em đánh xe.
- Anh chạy bộ, chú cứ lái xe theo cũng được - Đại nói rồi sau đó lập tức chạy theo Tuyết.
Mọi sự mỏi mệt trong người Đại lúc này theo hy vọng dấy lên mà hoàn toàn tan biến. Điều kỳ diệu đã xảy ra rồi...
***
- Con bé ngủ chưa Linh? - Tiếng bác Ngân hỏi vọng vào từ ngoài cửa.
- Ngủ rồi bác ạ, chơi cả chiều rồi mà.
- Cháu đã gọi điện cho bố nó chưa? Chắc nhà bên đó lo lắng lắm?
- Cháu gọi rồi nhưng anh ấy không bắt máy. Điện thoại của cháu hết pin nên cũng không gọi cho người khác được nữa. Thôi để chút cháu chạy về đó xem thế nào. Không biết vụ cháy có lớn không? Mà cũng tại anh ta, đi đâu bỏ cả con ở nhà, hôm nay không phải cháu ốm xin nghỉ ở nhà thì có phải Như Ý
nguy hiểm rồi không?
- Thôi, ai muốn như thế đâu cháu. Tranh thủ con bé đang ngủ thì lấy xe anh Kiên chạy về đó xem tình hình thế nào đi.
- Dạ, ơ mà bác có thấy Tuyết đâu không ạ?
- Lúc nãy nó còn nằm trong nhà mà. Con chó đẹp thế, chạy ra ngoài bị bắt thì uổng lắm.
- Nó thông minh lắm đó bác, chắc không chạy xa đâu.
- Ai mà biết được. Mấy khu quanh đây nhốn nháo nhộn nhạo, đủ các hạng người. A, cậu hỏi ai? - Giọng bác Ngân có chút kinh ngạc.
- Cháu...
Tiếng Đại hổn hển vang lên làm Linh vội vàng đi từ trong nhà ra. Thấy anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặt đỏ bừng, hai tay đang chống vào đầu gối thở dốc không ngừng. Trước mặt anh là Tuyết đang nhìn cô vẫy vẫy đuôi. Vừa nhìn là cô hiểu chính Tuyết đã đưa anh tới đây.
- Linh... Như Ý... Như Ý đâu em?
- Nó đang ngủ rồi - Linh bước ra khỏi cửa đáp.
Đại như trút được cục đá đè nặng trong lòng, anh cười một cái rồi sau đó ngồi phịch ngay tại chỗ, mặc cho cơ thể mệt nhoài.
- Anh sao thế? - Linh lo lắng ngồi xuống muốn đỡ anh dậy.
Đại cười lớn rồi đột nhiên ôm ghì cô vào lòng, nói không ra hơi:
- May quá... Cảm ơn em... Cảm ơn em...
Thấy bác Ngân vẫn đang ngồi nhặt rau ở gần đó tủm tỉm cười, Linh đỏ mặt xô Đại ra. Đại quá mệt nên buông thõng tay, thở hổn hển không ngừng, nhưng gương mặt anh lúc này lại vô cùng rạng rỡ.
Lúc này Lâm cũng đã đến nơi. Gương mặt méo mó sưng múp của anh làm Linh kinh ngạc một chút. Thấy Đại vẫn đang ngồi bệt ngay dưới nền đất, khác hoàn toàn so với ông giám đốc lịch lãm ngày thường thì Lâm bật cười. Nhìn vẻ mặt của Đại là anh biết mọi chuyện cuối cùng cũng ổn rồi. Anh lấy điện thoại nhắn tin về cho Minh và chị Tâm để cả nhà yên lòng rồi mới lại quay vào nói với Linh:
- Nếu hôm nay không có em chắc anh ân hận cả đời mất. Cảm ơn em đã cứu Như Ý.
- A, em đang ngủ thì Tuyết sủa ầm ĩ liên tục nên em đã ra mở cửa. Không ngờ thấy khói từ trong nhà anh bốc ra, em chạy vội vào thì thấy mấy giá sách đã bén lửa cháy hừng hực rồi, phòng Như Ý cũng ở cách xa nên không sao. Còn may là cửa sổ mở nên con bé không bị chết ngạt đó. Anh đi đâu mà lại bất cẩn như thế? - Linh cau mày nhìn Đại vẻ trách móc.
- Anh đi làm từ sáng nên có nhờ một cô bạn trông con bé dùm.
- Hiểu rồi, mấy cô bạn gái của anh toàn là mấy cô tiểu thư chỉ bày việc chứ đâu biết làm việc.
- Thôi, thôi, được rồi... - Đại cười - Nhưng sao hôm nay em ở nhà vậy?
- Sáng nay em thấy đau đầu nên đã xin nghỉ.
- Mẹ anh nghe tin thì ngất đi, còn bố anh thì vào viện cấp cứu - Đại nói tới đây liếc mắt nhìn Lâm.
Lời nói của anh mập mờ nên Linh không hình dung được hết ý tứ của nó.
- Sao? Hai bác giờ sao rồi ạ?
- Không sao rồi em! Nếu biết Như Ý vẫn an toàn thì các cụ khoẻ ngay thôi mà.
- Em gọi cho anh để báo tin nhưng điện thoại anh không ai bắt máy cả.
- Anh chạy về vội quá, để quên cả điện thoại ở văn phòng - Đại gãi đầu.
- Thôi, có khi bọn anh đón Như Ý về nhà đã, có gì để nói sau đi - Lâm giục đầy vẻ sốt ruột.
- Ừ, còn phải về giải thích cho bố mẹ nữa đấy - Đại nghĩ tới câu chuyện động trời mà Lâm đã tiết lộ khi nãy thì cũng trở nên nghiêm túc hơn.
- Có chuyện gì sao anh? - Linh ngơ ngác hỏi lại.
- Ừm, chuyện này đúng là hơi rắc rối - Đại ngập ngừng như muốn suy nghĩ xem có nên tiết lộ cho Linh hay không - Thực ra anh không phải bố đẻ của Như Ý, mà là Lâm. Vậy đấy...
- Cái gì?
Linh vừa nghe tới đây thì sắc mặt trở nên trắng bệch, cô hét lên một tiếng thất thanh.
Chương 41: Sóng gió bắt đầu
- Anh vừa nói cái gì? - Tiếng quát lạnh lẽo của Linh làm cả Đại và Lâm đều ngẩn ra, không nghĩ cô lại phản ứng mạnh mẽ với tin tức không mấy liên quan tới mình như thế.
- Anh rất tiếc không thể nói ra chuyện này sớm hơn, nhưng Như Ý đúng là con của anh, không phải con của anh Đại đâu - Lâm cười gượng - Nhưng…
“Chát” tiếng một cái tát vang lên làm Đại và bà Ngân giật nảy cả người. Chỉ thấy lúc này trên cái má sưng bầm của Lâm khi trước lại hằn thêm mấy vết tay đỏ lừ. Cái tát này của Linh đúng là không có một chút chùn tay nào.
- Anh là đồ khốn. Anh còn dám mở miệng tự nhận là bố của Như Ý sao? - Mặc dù vung tay tát Lâm một cách tức giận nhưng khi nói câu này thì mắt Linh rớt ra hai dòng nước, đến giọng cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa.
- Linh, chuyện này… - Đại đứng dậy cười khổ - Cũng không nên trách Lâm, chú ấy có nỗi khổ riêng mà.
- Vậy sao anh không giữ nó làm bí mật cả đời luôn đi - Linh nhìn thẳng vào mắt Lâm gằn giọng - Như Ý thật là đáng thương mới có một người cha như anh.
Đại lặng yên, lòng đầy kinh ngạc, không hiểu tại sao Linh lại trở nên giận dữ như thế? Nếu nói là vì tức giận thay cho Như Ý, thay cho anh thì cũng hơi thái quá rồi, lý do đó không đủ để Linh phản ứng dữ dội như thế này được.
- Thôi nào, cãi cọ ở đây thì còn ra cái thể thống gì nữa - Bác Ngân lo lắng kéo Linh ra xa một chút - Còn hai cậu, vào đón Như Ý về đi.
Lâm mím môi gật đầu rồi định bước vào nhà, Linh định vùng chạy theo giữ lại thì nghe thấy tiếng Đại ở đằng sau:
- Khoan đã…
Cả ba người đều quay lại nhìn Đại, Đại đưa mắt nhìn bác Ngân, thấy vẻ mặt bác hơi bối rối giống như đang lo lắng vì bị anh nhìn thấu tâm can, anh lại đưa mắt sang nhìn Linh, cô vẫn chưa nguôi cơn giận. Anh chậm rãi buông ra từng từ một, nhưng mỗi chữ rơi vào tai Linh lại khiến cô choáng váng cả người:
- Các người vẫn còn có gì đó giấu tôi đúng không?
Không ai trả lời, điều này càng làm Đại thêm bực bội, anh bước nhanh tới gần Linh, túm lấy cánh tay cô, hỏi lại:
- Em nói đi, em còn có gì chưa nói cho anh phải không?
- Không…
Linh còn chưa nói hết câu thì phải im bặt khi nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Đại. Đôi mắt như nhắc nhở cô rằng, thà cô lặng im còn hơn tiếp tục nói dối anh.
- Lâm, chú nói đi, mẹ của Như Ý là ai?
- Cô ấy… - Lâm bị hỏi một câu này cũng điếng cả người, lúng túng mãi không nói được.
Mặc dù trước đó anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nói ra tên của Nhật Lệ, nhưng lúc này, đối diện với anh trai mình, cũng là một người đàn ông từng yêu cô, Lâm lại không thể mở lời được. Sự sợ hãi đối với uy nghiêm của anh trai đã khiến Lâm không dám nói thẳng ra.
- Là… Nhật Lệ, đúng không?
Đại nói nốt câu cuối cùng, một câu hỏi nhưng hoàn toàn là lời khẳng định. Chỉ từ những thông tin manh mún, rời rạc và dường như chẳng liên quan, anh đã có thể xâu chuỗi ra sự thật này. Điều này có thể giải thích cho tất cả, từ việc Nhật Lệ đột ngột biến mất, tới việc Linh vào làm trong gia đình anh như một người đi ở, từ việc Như Ý xuất hiện đầy bất ngờ, cho tới cách Linh chăm chút nâng niu đứa trẻ. Tất cả đều nói lên một điều, mẹ của đứa trẻ này chính là Nhật Lệ, cũng chính là chị gái ruột của Linh.
- Ừm, phải - Linh lặng lẽ gật đầu thừa nhận.
- Em giỏi lắm… - Đại buông tay cô ra, giọng của anh tràn đầy thất vọng.
Chỉ thừa nhận mà không hề giải thích gì, điều đó còn khiến Đại cảm thấy buồn hơn là khi biết cô đã nói dối mình. Anh bước vào trong nhà, thấy con gái đang ngủ say trên chiếc giường đơn sơ thì chỉ muốn ôm chặt lấy con mà ôm hôn. Nhưng anh ngăn ý nghĩ đó lại, con bé còn sống sót sau đám cháy đó đúng là một điều kỳ diệu, mà người mang điều kỳ diệu ấy tới cho anh không ai khác chính là Linh. Anh có thể trách cô sao, khi cô hành động chỉ theo bản năng của một người dì yêu cháu!
Thấy Đại bế Như Ý đi ra ngoài, Linh hơi cau mày, nhưng cô cũng không hề có ý định ngăn cản. Anh đưa mắt nhìn Lâm, chỉ thấy Lâm thở ra đầy nhẹ nhõm. Anh bước tới gần nhìn cô và khẽ nói:
- Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế, anh sẽ đau lắm đấy!
Và rồi không quan tâm xem biểu hiện của cô thế nào, anh lặng lẽ bước qua cô, đi ra khỏi khu trọ. Lâm thì vẫn đứng ở đó, dường như muốn nói gì mà lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Sau cùng, anh nhìn thẳng vào mắt Linh:
- Về chuyện của Nhật Lệ, anh thực sự xin lỗi em! Em có thể cho anh biết cô ấy hiện đang ở đâu không? Anh muốn bù đắp cho mẹ con cô ấy, anh không muốn cô ấy phải chịu thiệt thòi thêm nữa.
Linh lạnh lùng nhìn vào người đàn ông mà tới giờ cô mới biết là người đã mang tới cho chị mình vô vàn đau khổ, đau khổ tới tận khi mất đi. Một mặt cô không muốn nhìn thấy anh ta, không muốn nói với anh ta lời nào, nhưng một mặt cô lại cảm thấy người đàn ông này quá đáng thương! Anh ta đáng thương vì đã không dám đứng thẳng như một người đàn ông, thẳng thắn nhìn nhận vấn đề. Khi nghĩ Đại là bố của Như Ý, cô cảm thấy người đáng thương là chị gái cô, vì đã trao lầm trái tim cho một người đàn ông không đáng tin. Cô không quá giận Đại như lúc này cô đang giận Lâm.
- Linh, anh xin em.
Thấy cô im lặng, Lâm lại nhắc lại, giọng nói đầy sự cầu khẩn.
- Muộn rồi! Anh về đi, tôi không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa. Linh quay đi, định bước vào nhà, nhưng rồi cô lại nói thêm một câu:
- Còn nữa, đừng bao giờ nhận mình là cha của Như Ý, anh không xứng đâu!
- Anh…
Lâm không nói được thêm lời gì, chỉ có thể đứng nhìn cô đi vào trong nhà.
Anh hiểu, lúc này Linh có đầy đủ lý do để hận anh. Có lẽ cô cần thời gian để nguôi ngoai trước khi anh quay lại gặp cô lần nữa.
Anh muốn gặp Nhật Lệ!
Tình cảm anh dành cho Nhật Lệ hoàn toàn xuất phát từ trái tim, không giả dối, không chia sẻ. Anh đã mừng như điên khi biết tin cô có thai. Nhưng rồi áp lực từ công ty, từ vị trí của bản thân, anh đã chần chừ, hay nói đúng hơn là anh không dám thẳng thắn khẳng định những gì mình muốn và những gì mình phải bỏ. Nhật Lệ đã không chờ được anh!
Từ đầu đến cuối là anh sai. Nhật Lệ đã từ bỏ một người tuyệt vời như Đại để chấp nhận yêu anh, yêu một người của công chúng, yêu một người luôn phải ép mình thuộc về nhiều người khác. Thế nhưng tất cả những gì anh mang đến cho cô là những cuộc hẹn lỡ làng, những đêm dài chờ đợi và một lễ cưới vô cùng xa vời.
Anh có thật sự hạnh phúc với hào quang hiện tại hay không? Anh có thật sự vui vẻ khi hàng trăm cô gái vây quanh và reo hò tên anh hay không? Anh chưa bao giờ cảm thấy mình là chính mình khi là một ngôi sao điển trai, tài năng biểu diễn trước họ. Thế mà, chỉ một nụ cười của Nhật Lệ thôi đã khiến anh cảm thấy muốn là mình, không gò bó, không kiêng dè nữa.
Vậy mà anh đã để mất một cô gái tuyệt vời như thế!
Đại sẽ không tha thứ cho anh, Linh cũng không tha thứ cho anh. Kể cả đứa con gái bé bỏng kia, khi nó lớn lên, nếu nó biết chuyện này, có lẽ nó cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Ca sĩ thành danh ư? Có đáng để đánh đổi cho vị trí của một ông bố thất bại hay không?
- Lái xe đi. Chúng ta về nhà. Sẽ không ai biết chuyện này, cho tới khi chúng ta tìm được Nhật Lệ - Đại đưa tay vuốt má Như Ý sau đó nói với Lâm, giọng anh lạnh lẽo, khô khốc.
***
- Anh nói cái gì?
Một tiếng nói như hét chói tai vang lên khiến không khí trong căn phòng cách âm cũng nóng lên theo. Trang đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào Lâm đang ngồi ở đối diện, cả người cô run lên vì giận.
- Em nghe rồi đó. Anh sẽ tìm Nhật Lệ về, sẽ công khai cưới cô ấy, sẽ thừa nhận Như Ý là con anh! Anh không muốn giấu giếm nữa.
- Anh có biết anh đang nói cái gì không hả? - Trang gằn giọng hỏi lại.
- Anh chắc chắn là anh hiểu mình đang làm gì. Anh chỉ muốn thông báo cho em biết vậy thôi.
- Thế còn bao nhiêu công sức chúng ta đã đổ ra thì sao? Còn hình ảnh của anh mà em đã nỗ lực gây dựng thì sao? Sự nghiệp đang trên đà đi lên của anh? MV mới ra thì sao? Và em nữa, em thì sao? - Trang tuôn ra một tràng những câu chất vấn.
- Anh xin lỗi. Nhưng anh phải bù đắp cho mẹ con Nhật Lệ - Lâm thở dài.
- Anh muốn bù đắp cho cô ta, thế còn ai bù đắp cho tôi. Tôi vất vả vì anh thế nào? Tôi chạy ngược chạy xuôi lo cho anh thế nào? Tôi chăm sóc anh cẩn thận thế nào? Thế mà cuối cùng tôi không bằng một con đàn bà chỉ biết có việc chạy trốn và đẻ ra một đứa con hay sao? Anh nói đi… Chỉ một câu xin lỗi là anh có thể phủ nhận tất cả thôi sao? Anh đang cư xử như một tên khốn nạn.
Trang nói tới đây thì dừng lại thở hồng hộc, cơn giận của cô đã lên tới đỉnh điểm. Cái cách Lâm trầm mặc không nói lại càng làm cho cô phát điên lên:
- Anh nghĩ cho kỹ đi, tôi cho anh cơ hội cuối cùng đấy. Không có anh, tôi vẫn có thể tìm được người khác để đưa họ đi lên. Nhưng không có tôi, anh sẽ thê thảm mà thôi. Anh không là cái gì cả đâu… - Trang khoanh tay ngồi phịch xuống ghế, lạnh lùng nói.
Thấy Lâm vẫn im lặng đến lì lợm, Trang cười khẩy:
- Sao anh không nói gì đi? Anh giỏi lấy lòng đám fan nữ của anh lắm mà? Anh cũng khốn kiếp chẳng khác gì anh trai anh. Nghĩ mình đẹp, nghĩ mình có tiền là có thể chà đạp lên lòng tự trọng của người khác sao? Yêu các anh cũng là một cái sai hay sao mà chúng tôi phải chịu đựng như thế?
“Chát”.
Lâm giận giữ đứng bật dậy, vươn tay tát Trang. Anh gằn giọng nói:
- Anh không quan tâm em phán xét anh thế nào vì anh là người sai. Nhưng nếu em còn tiếp tục nói một câu xúc phạm tới người nhà anh thì đừng trách anh. Chúng ta đã làm việc với nhau quá lâu để hiểu nhau rồi…
- Anh dám tát tôi? - Trang ôm lấy má, trợn tròn mắt nhìn Lâm với vẻ không dám tin.
- Cái tát đó xứng đáng với em, đừng tùy tiện đánh giá người khác, nhớ đấy
- Lâm cứng giọng đáp, cố giấu đi vẻ hối hận của bản thân mình khi đã hành động lỗ mãng như thế.
- Anh sẽ hối hận. Đồ khốn, rồi anh sẽ hối hận.
Ngay cả khi bước ra khỏi phòng, Lâm vẫn nghe được tiếng hét chói tai của Trang.
Anh đứng sững lại, thở dài một hơi, sau đó lẩm bẩm:
- Hối hận ư? Anh đã hối hận lắm rồi!
Chương 42: Với vợ, anh sẽ tuyệt đối chung thủy!
Sức khỏe của bà Nguyệt và ông Phương đều tốt lên trông thấy khi đứa cháu gái đáng yêu lại về sống trong ngôi nhà của ông bà. Mâu thuẫn giữa ông Phương và Đại cũng đã được quên đi. Đứa cháu nhỏ đã làm ngôi nhà u ám như có đầy nắng ấm, chỉ một tiếng cười khanh khách của nó thôi cũng làm cả nhà rộn rã. Đại không nói gì thêm về Nhật Lệ và dường như anh cũng không có ý định chia sẻ Như Ý cho người cha thật sự của nó. Anh coi như bí mật đó chưa hề tồn tại. Dù không phải cha đẻ Như Ý thì sao, đây vẫn là đứa con gái mà lâu nay anh yêu thương hết mực, là con của cô gái anh từng yêu. Và anh không muốn san sẻ tình cảm ấy cho bất kỳ ai, kể cả Lâm.
Đại đã từng nghĩ, yêu hay không yêu một cô gái có thể là vấn đề của bất kỳ người đàn ông nào, ngoại trừ anh. Anh không quan tâm họ muốn gì và cũng chưa từng thực sự bỏ công sức ra để tìm hiểu điều đó. Ngay cả tình yêu với Nhật Lệ cũng thế, anh luôn chia sẻ với cô mọi thứ, nhưng lại chưa từng nghĩ xem cô cần gì, cô muốn gì, cô nghĩ gì trong đầu. Anh là kẻ ích kỷ. Có lẽ đó là lý do anh không thể tiến được vào trái tim của cô gái ấy được.
Anh không hề căm ghét Lâm khi biết chính em trai của mình đã lấy được tình cảm của Nhật Lệ. Anh nghĩ Nhật Lệ đã đúng khi không chọn anh, bởi vì anh cũng thực sự không biết, sau khi tiến tới với cô rồi, bản thân mình có thể dứt bỏ được những mối quan hệ cũ hay không. Thời điểm đó anh không chắc và bây giờ nghĩ lại anh cũng không chắc.
Với Linh, anh luôn tự hỏi, tại sao cũng chỉ là một cô gái bình thường, không quá nổi bật hay xuất chúng, lại có thể khiến anh điên đảo đến thế. Trước mặt cô, anh đã bộc lộ những hành động mà chưa bao giờ anh biểu hiện trước mặt những cô gái khác. Anh có thể cười khi thấy cô cười hạnh phúc, anh có thể đau nếu cô nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt. Nỗi nhớ cô là điều duy nhất có thể xen vào giữa những bộn bề công việc của anh.
- Con tiễn Huyền về đi… - Bà Nguyệt lên tiếng nhắc khi thấy con trai chợt ngồi thần người ra trong khi mọi người đang trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Đáp lại mẹ một tiếng rồi mới đứng dậy đi ra cửa.
- Chà, nhiều sương quá! - Đại thốt lên khi ra tới cổng.
Đợi Huyền nổ máy rồi mới vào nhưng dường như Huyền không có ý định về ngay. Cô đứng nhìn anh, lúc này đang ngẩng đầu nhìn màn sương đêm giăng xuống. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Đại giản dị với bộ đồ thể thao nhưng vẫn đẹp một cách ma mị, khiến người khác không thể rời mắt được. Huyền đứng ngây ra, kể cả những câu định nói cũng quên sạch.
- Về nhanh đi em, trời còn lạnh đấy - Đại khẽ nhắc. Huyền không để ý tới lời nhắc của anh mà hỏi lại:
- Anh nghĩ sao về lời đề nghị của mẹ anh lúc nãy.
- Ờ, hả, mẹ anh nói gì nhỉ? - Đại gãi gãi đầu.
- Khi nay anh không tập trung à? - Ánh mắt Huyền tràn đầy thất vọng.
- Ừ, anh đang mải nghĩ chuyện khác - Đại nhún vai.
- Một cô gái nào đó sao?
- Em nghĩ vậy à? - Đại mỉm cười trước câu hỏi đầy ghen tuông đó.
- Em không nghĩ còn việc gì khiến anh mất tập trung tới mức như thế ngoài những cô gái trẻ đẹp. Có rất nhiều mà, đúng không?
- Nếu là trước đây, thì chắc chắn là em sai, thứ anh ít phải bận tâm nhất, chính là phụ nữ. À, ngoại trừ mẹ và chị gái anh.
- Vậy bây giờ thì sao?
- À, ừ, đúng là chuyện liên quan tới phụ nữ. Mẹ anh đang bắt anh lấy vợ mà, ha ha, đúng là nhức đầu thật đó.
- Anh đã nghĩ đến điều đó một cách nghiêm túc chưa?
- Có chứ. Anh đã nghĩ rất nhiều là đằng khác. Từ lúc mẹ anh bắt đầu ốm, anh đã nghĩ tới chuyện đó. Mẹ ốm làm anh rất sợ hãi, chỉ sợ một lúc nào đó sự việc tệ hơn sẽ xảy ra. Anh sẽ vô cùng ân hận nếu còn tiếp tục sống ích kỷ nữa.
Bản thân mình không bao giờ có thể biết được còn có thể sống với những người thân được bao lâu, về thăm cha mẹ được bao nhiêu lần. Anh muốn bố mẹ yên lòng, không phải lo lắng gì cho anh nữa.
- Lấy em đi - Huyền đột ngột xoay người đối diện với anh, dõng dạc đề nghị.
Đại nhìn vào gương mặt đầy vẻ nghiêm túc của Huyền, không biết phải nói thế nào với cô gái bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại vô cùng mạnh mẽ này. Đúng là trước đây anh đã có ý định làm theo lời bố mẹ, tiến tới hôn nhân với cô. Nhưng có một người, vào thời khắc quyết định nhất đã thay đổi toàn bộ những tính toán của anh.
Bây giờ, anh muốn lấy cô gái anh yêu, chứ không phải một cô gái ngoan ngoãn gật đầu với cuộc hôn nhân này và tự lừa dối mình rằng chỉ cần có hôn nhân thì sớm muộn gì cũng phát sinh tình cảm.
- Với anh thì lấy cô gái nào cũng vậy thôi mà, đúng không?
- Không, khác chứ, không có cô gái nào giống cô gái nào cả - Đại xua tay.
- Một người có thể chăm sóc cho con gái anh, có thể hiếu thuận với bố mẹ anh, có thể chung thủy và đi cùng anh hết cuộc đời này. Không phải anh chỉ cần như vậy thôi sao?
- Nếu cô ấy không yêu anh thì cô ấy không thể chăm sóc tốt cho con gái anh. Nếu cô ấy không yêu anh thì cô ấy cũng sẽ không chăm sóc bố mẹ anh tốt. Và nếu cô ấy không yêu anh, liệu cô ấy có chung thủy cả đời được không?
- Đại nghiêm túc nhìn cô, lúc này anh không dám có thái độ cười cợt nữa.
- Nhưng em yêu anh…
- Em yêu anh, vì cái gì?
- Không vì cái gì cả, tình cảm thực sự thì chẳng cần vì cái gì cũng có thể nảy sinh. Em đã thích anh từ khi chúng ta còn nhỏ, cùng sinh hoạt trong nhà văn hóa của phường. Khi đó anh là Liên đội trưởng, còn em chỉ là một cô nhóc bình thường, luôn đứng từ xa len lén nhìn anh chơi đùa cùng đám con trai. Và cho tới giờ, tình cảm đó của em vẫn không thay đổi.
- Em không phải không biết tính cách của anh…
- Em biết, tất nhiên rất biết. Anh luôn được rất nhiều những cô gái xuất chúng vây quanh, điều đó sẽ không thay đổi ngay cả khi anh kết hôn. Nhưng em có thể chấp nhận điều đó, anh có thể ngoại tình, miễn là không bao giờ anh bỏ rơi gia đình là được - Huyền vươn tay ôm chặt lấy anh, đầu tựa vào vai Đại, nói như thì thầm.
- Em nghĩ như vậy? - Đại không đẩy cô ra, chỉ thở dài hỏi lại.
- Đúng, em nghĩ như vậy, vì em biết sẽ chẳng có cô gái nào thực sự giành được trái tim anh.
- Nghe này… Anh sẽ không lấy một cô gái có thể bình thản mà nói rằng: “Lấy em rồi, anh vẫn có thể ngoại tình”. Dù có thể anh không yêu cô gái đó, nhưng nếu cô ta chấp nhận bỏ cuộc ngay khi chưa bắt đầu, thì cô gái ấy không đủ khả năng làm hậu phương cho anh. Dù có thể anh sẽ ngoại tình đấy, nhưng nếu người anh lấy không hề tỏ ra ghen tuông với chuyện đó thì anh sẽ thất vọng lắm.
Đại khẽ nói rồi kéo tay Huyền đang ôm mình xuống và đứng lùi lại một chút.
- Em có thể hiểu là anh đang từ chối em?
- Em nghĩ thế nào cũng được. Nhưng anh muốn em biết điều này, dù cho trước đây anh có hàng trăm cô gái, dù anh có yêu hay không yêu bao nhiêu người, nhưng nếu anh quyết định lập gia đình thì anh sẽ tuyệt đối chung thủy với vợ mình! Tuyệt đối! Đó là quyết định của anh, và anh là người nói được thì làm được. Em cứ tin như vậy đi.
Huyền nhìn anh, đôi mắt không những không thất vọng mà còn xuất hiện ý cười:
- Tuyệt, có lẽ em đã chọn đúng người rồi nhỉ? Anh càng thế này, em càng muốn làm vợ của anh. Em sẽ cố gắng…
- Em cố gắng cái gì chứ? - Đại ngơ ngác nhìn cô.
- Cố gắng để một lúc nào đó, anh phải mở lời cầu hôn với em - Huyền cười, nhón chân hôn lên má anh một cái thật nhanh, sau đó cô chạy xe đi luôn.
Đại nhìn theo chiếc xe đi xa rồi mới đi vào trong nhà.
Phải tới mấy phút sau, từ sau một gốc cây lớn ở bên kia đường, một thân hình mới bước ra. Lúc này cô mới có thể bình tĩnh lại sao khi chứng kiến một cảnh cầu hôn kỳ lạ.
Huyền - cô gái ấy thật mạnh mẽ.
Và anh, chàng trai mà cô yêu, hình như không có ý định từ chối một cuộc hôn nhân tốt thế này. Dù những lời sau đó họ nói với nhau rất nhỏ, nhưng ít nhất thì cô đã thấy họ ôm và hôn tạm biệt nhau.
Từ đầu, họ vốn đã là một đôi thật đẹp!
Chương 43: Em làm anh đau đấy
Đại gật đầu mỉm cười cảm ơn người phục vụ vừa lịch sự mở cửa cho mình, sau đó đưa mắt tìm kiếm một vòng. Quán cà phê Lily có một không gian rất đẹp nhìn