Điều Bí Mật
àm ăn, nhưng cũng giống ông ở tính tình bộc trực, thẳng thắn, không bao giờ làm ăn lươn lẹo, lừa đảo. Chắc chắn là còn có ẩn tình trong đó mà mọi người chưa biết.
Khi Linh tới, bà Nguyệt đang nằm sưởi nắng trên một chiếc trường kỷ êm ái. Bà không nói được, chỉ nhìn hai dì cháu. Người bà gầy tọp đi, tóc cũng bạc hết, trông không còn một chút gì sót lại của người phụ nữ ngoài năm mươi đẹp đẽ linh họat trước đây nữa. Bà không cử động được, trên bụng có đắp một tấm chăn mỏng. Linh hơi cau mày khi tới gần, cô có thể ngửi thấy rõ ràng một mùi khai nồng của nước tiểu. Rõ ràng người giúp việc đã không chăm sóc cho bà tốt. Ngôi nhà toàn đàn ông này cũng không ai có thể chăm sóc cho bà chu toàn được.
- Cơn tai biến đã đánh gục bà ấy thành như vậy đấy.
Ông Phương thở dài nói với cô khi cô ngồi xuống bên cạnh bà Nguyệt. Linh quay đầu nhìn theo cái bóng già nua của ông khi ông bế Như Ý vào nhà trước, nén một tiếng thở dài trước mặt bà Nguyệt. Cô ngồi lại bên bà Nguyệt, kể cho bà nghe chuyện chú thím ở quê gửi lời hỏi thăm sức khỏe của bà. Cô vừa kể, vừa nắn tay, nắn chân cho bà. Khi nghe cô kể rằng Như Ý đã biết gọi “ông”, “bà”, “ba”, “Linh” thì nước mắt bà chảy ra. Không biết do bà vui khi thấy cháu nội mình lớn lên, hay bà khóc cho chính hoàn cảnh của mình lúc này?
- Con dại cái mang. Hai bác cũng rất xấu hổ với gia đình cháu. Bác muốn đưa thằng Lâm về quê cháu, vừa để thắp cho con Lệ nén hương, vừa muốn xin lỗi và thưa chuyện với gia đình cháu, cho phép nhà bác lập bàn thờ cho con Lệ như con dâu trong nhà, cho nó được an ủi nơi suối vàng. Nhưng hoàn cảnh nhà bác lúc này, cháu thấy đấy, buồn thảm lắm cháu ạ! Thôi thì cháu cứ nói với các ông, các bà ở quê lượng thứ cho bác. Bao giờ bác gái khỏe lại, hai bác nhất định sẽ về đó một chuyến.
- Việc trước mắt là cả gia đình phải chăm sóc tốt cho bác gái đã ạ! Chú thím cháu ở quê cũng muốn lên thăm bác gái, nhưng ở quê đang bắt đầu vụ thu hoạch cà nên chú thím sẽ lên sau.
- Bác cảm ơn gia đình cháu nhiều lắm. Nhưng cháu cứ nói với ông bà không cần phải lên, đi lại vất vả ra. Thằng Lâm cũng nghỉ hát, đang đi làm phục vụ ở nhà hàng, đợi đi học nghề rồi sẽ xin đi xuất khẩu lao động.
- Anh ấy biết nghĩ như thế thì mừng rồi ạ!
- Bây giờ bác lo nhất thằng Đại. Có lẽ đây là vấp ngã đau đớn nhất của nó. Dù bác tin nó sẽ vượt qua, nhưng nghe con Huyền nói, ngày nào nó cũng uống rượu. Cái con Huyền cũng là đứa có tình, thằng Đại bị như thế mà con bé vẫn lo lắng, quan tâm cho nó. Nếu không có nó thì thằng Đại giờ này chắc vẫn bị tạm giam… - Ông Phương lại thở dài một tiếng nữa.
Thấy Linh lặng im không nói gì, ông lại thêm vào mấy câu giải thích:
- Người nhà của nó làm công an và trong tòa án nhiều nên đã xin bảo lãnh được thằng Đại ra ngoài chờ điều tra. Nhà bác vẫn giấu bà ấy chuyện này, sợ nếu bà ấy biết sẽ lại càng suy sụp thêm.
- Tối nay cháu sẽ sang thăm anh ấy. Nhưng anh ấy ở đó với chị Huyền ạ?
- Ngày nào con Huyền cũng tới đó cơm nước cho nó xong mới về nhà, nhưng cũng không khuyên bảo được thằng Đại cái gì. Nó bướng bỉnh lắm. Nếu cháu có gặp thì khuyên nó vài câu giúp bác nhé!
- Vâng. Cháu tới đây còn định bàn với bác về chuyện của Như Ý. Mặc dù cháu rất lo lắng cho bé, nhưng thay đổi hoàn cảnh sống liên tục cũng không phải là tốt cho nó. Nếu gia đình vẫn có thể chăm sóc tốt cho con bé được thì cháu sẽ để bé sống ở đây với gia đình. Nhưng nếu khó khăn quá thì cháu sẽ nuôi và chăm sóc bé, đợi tới khi con bé đủ tuổi đi học hãy tính tiếp, ý bác thế nào ạ?
- Như Ý là giọt máu của gia đình bác, dù thế nào thì hai bác vẫn muốn con bé được sống ở đây cùng ông bà, cùng bố và các chú nó. Nhưng chuyện này bác không quyết định được, phải chờ xem ý thằng Đại thế nào đã. Bác không muốn cháu có thêm gánh nặng, cháu còn cuộc sống riêng, rồi còn lập gia đình…
- Cháu không phải là người may mắn trên con đường học hành, nhưng công việc hiện tại của cháu cũng cho cháu một mức lương đủ sống. Còn lập gia đình thì lúc này cháu vẫn chưa có ý định tiến xa hơn với bạn trai của mình. Cháu muốn dành thời gian nhìn Như Ý lớn khôn đã.
- Cậu con trai nào mà lấy được cháu thì thật có phúc. Hay chuyện này cứ để bác bàn thêm với thằng Đại đã nhé! Bây giờ cháu cứ để Như Ý ở đây, bác sẽ bắt nó về nhà để chăm lo cho con bé.
- Vâng. Chiều nay cháu ở đây, ăn cơm chiều xong cháu sẽ về.
- Hay quá! Lâu rồi bác không được ăn cơm cháu nấu.
Ông Phương cười, những nếp nhăn lại hiện ra nơi khóe mắt. Trong đôi mắt già nua đó còn ánh lên một chút niềm vui.
Chương 50: Trận chiến của những bóng hồng
Khi Linh quay lại khu chung cư thì trời bắt đầu đổ mưa. Những cơn mưa đầu mùa không bao giờ báo trước khi nào sẽ tạnh. Có khi mưa đấy rồi lại tạnh ngay đấy, cũng có khi mưa dầm mưa dề hết ngày tới đêm. Linh không thích những cơn mưa khi nó luôn đem lại cho cô cảm giác ướt át và khó chịu vô cùng.
Cô vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy có hai người đang ngồi dựa vào một góc hành lang nói chuyện với nhau. Một trong hai người đó nhận ra cô trước, bằng giọng vui vẻ, anh ta reo lên:
- Sư phụ…
Mặc dù còn hơi kinh ngạc một chút về sự xuất hiện đột ngột này nhưng cô vẫn nhận ngay ra chàng trai đó. Chàng trai hơn tuổi đáng mến luôn gọi cô một cách thành kính là “sư phụ” dù những gì cô dạy cho anh chỉ là tình yêu với nghề đầu bếp mà thôi.
Anh là một chàng trai đặc biệt khi lặn lội từ Nevada sang tận California tìm Linh chỉ để học nấu ăn. Ban đầu cô không biết tại sao anh lại phải làm như thế, sau đó An nói rằng anh đã xem cô thể hiện tài năng ở cuộc thi Master Chef và giống với rất nhiều người khác, anh thích mê phong cách của cô. Dù không được nếm những món ăn cô làm ra sao nhưng chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được tài năng của cô và sự tuyệt vời của những món ăn. Hay nói một cách khác, An thần tượng cô. Cô chính là người đã cho anh quyết tâm đi học nấu ăn trong những ngày lông bông không biết định hướng cuộc đời mình thế nào.
An lặn lội từ tận Cô Tô về Hà Nội tìm cô. Tìm không thấy cô, anh lại tìm đến Nhật Lệ, xin Nhật Lệ địa chỉ của cô tại California và bay sang đó tìm cô. Anh đã hăng hái xin làm đầu bếp phục vụ trong nhà hàng Việt nơi cô làm chỉ để có cơ hội làm quen và học nấu ăn cùng cô. An và Cường, hai người vừa là đồng môn khi cùng tham gia học nấu bếp, vừa là tình địch khi cùng theo đuổi cô. Nhưng cuối cùng, An từ bỏ tình cảm của mình. Sau này, cô về nước trước, An vẫn đang theo học ở một trường đại học tại Los Angeles. Mặc dù nghe Cường nói An đã về nước, nhưng Linh vẫn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy An trước cửa nhà mình vào lúc này.
Ngạc nhiên hơn khi An đi cùng với Tường Vi, một trong những cô bạn gái của Đại mà Linh từng gặp qua. Khi cô về, họ còn đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ, không giống như hai người xa lạ. Tường Vi không tỏ ra kinh ngạc khi thấy An gọi cô như thế, rõ ràng là cô gái này biết mối quan hệ giữa Linh và An.
- Ngạc nhiên quá, sao anh lại biết em ở đây? - Linh mỉm cười khi An bước lại gần, nếu cô không nhanh lùi lại một chút thì có lẽ An đã ôm chầm lấy cô.
Chợt nhận ra đang ở Việt Nam và nghĩ tới khoảng cách giữa hai người, An ngượng ngùng thu lại hai cánh tay đang chuẩn bị dang ra. An nhìn cô một lượt rồi mới thực sự cảm thấy yên tâm khi cô vẫn khỏe mạnh, chỉ hơi gầy hơn trước một chút.
Tường Vi cũng tiến lên chào cô. Hai người đã gặp nhau một lần, nhưng vẫn có cảm giác hơi xa lạ, có lẽ là do mối quan hệ với Đại mà cả hai người đều ngầm đặt đối phương ở vị trí đối thủ của mình.
- Em đã nghe nói anh về nước và làm ở resort của gia đình ở Cô Tô - Linh nói với An khi mang nước ra cho anh và Tường Vi.
- Anh về được một thời gian rồi, cũng muốn về Hà Nội thăm mọi người ngay nhưng do công việc mới bận rộn quá.
- Mà sao hai người lại đi cùng nhau?
- Anh và Vi tới thăm anh Đại. Lần trước gọi cho anh Cường thì nghe nói em vẫn đang ở quê nên anh không nghĩ gặp được em thế này? Nghe nói giờ em làm ở nhà hàng của anh ấy?
- Vâng. Em làm ở đó mới từ đầu năm nay thôi. Sao tới thăm anh Đại mà lại không vào nhà?
- Bọn chị gọi cửa rồi nhưng không có ai mở. Cửa khóa từ bên trong! - Tường Vi giải thích.
Linh liếc nhìn vẻ mặt của Tường Vi, cô gái này dường như cũng đang lo lắng khi không gặp được Đại, không biết tình hình hiện tại của anh thế nào.
- Hay anh ấy không ở trong nhà?
- Chị có gọi điện thoại, chỉ thấy có chuông vọng ra từ trong phòng, sau đó có người bên trong ngắt cuộc gọi, không nghe máy. Chị đã lên tiếng nhưng anh ấy cũng không chịu mở cửa - Tường Vi nói đầy bất lực.
- Mọi người cứ ngồi chơi một chút đi, để chút nữa em thử sang gọi cửa xem sao! - Linh nhìn ra phía cửa, không biết cô đang nghĩ gì trong đầu lúc này.
Một lúc sau, sau khi những chén trà đã vơi quá nửa, mọi người mới đứng dậy đi sang căn hộ đang khép kín cửa của Đại. Linh gõ cửa, bên trong im lặng không một lời đáp. Cô quay đầu nhìn hai người đang đứng đằng sau mình:
- Anh Đại, em Linh đây. Em đưa Như Ý về trả lại cho anh.
Hơn một phút, vẫn không có người nào mở cửa. Linh lại nói tiếp:
- Mở cửa đi. Em biết anh đang ở trong nhà. Lại đợi. Lần này chỉ khoảng ba mươi giây là có tiếng lách cách mở cửa. Nhưng khi cánh cửa hé ra, một thân hình to lớn chồm lên người Linh mừng rỡ thì cô mới hiểu, chính Tuyết mở cửa cho mình chứ không phải Đại.
Cô vỗ vỗ bộ lông rối xù của Tuyết một chút rồi quay đầu ra hiệu cho hai người phía sau cùng vào nhà với mình.
Phòng khách tối om không một chút ánh sáng, kể cả rèm cửa cũng được kéo kín như bưng. Mùi sơn tường còn mới khiến Linh cảm thấy ngột ngạt đến nỗi phải nhăn mũi lại. Nhờ cấu trúc các căn hộ giống nhau nên Linh có thể dễ dàng tìm ra công tắc điện của căn phòng.
Đèn sáng, Linh đưa mắt nhìn quanh phòng khách vốn vô cùng sang trọng, nhưng bây giờ trống rỗng, ngoài một màn hình ti vi lớn mới lắp và một bộ ghế salon mới. Trận hỏa hoạn lần trước đã thiêu rụi mọi thứ, từ những giá sách cao ngất, những bức tranh đá quý trên tường tới bể cá Hồng Long.
- Chắc anh ấy ở trong phòng ngủ - Tường Vi nhìn về phía phòng ngủ, thì thào như tự nói.
Rồi không đợi Linh hay An nói gì, cô đi thẳng về phía cửa phòng. Linh liếc nhìn An, thấy trên mặt anh xuất hiện một vẻ đau khổ thì cô đã lờ mờ đoán được ẩn tình giữa hai người này. Nén một tiếng thở dài, cô ngồi xuống ghế.
Cửa phòng ngủ khóa từ bên trong nên Tường Vi không thể nhìn vào được. Linh nhìn Tuyết vừa nhảy phốc lên ghế và dúi đầu vào lòng mình, ánh mắt nó rất buồn. Có lẽ từ khi Đại gặp chuyện không may, anh đã không chăm sóc nó cẩn thận và chu đáo như trước đây được nữa.
- Anh Đại, anh mở cửa ra đi. Nếu anh không mở cửa thì em sẽ đợi ở ngoài này - Tường Vi nói như van nài.
Đáp lại lời của cô chỉ là sự im lặng.
Linh nhìn An vừa ngồi xuống bên cạnh mình, thấy hai tay anh cứ đan chặt vào nhau không nói gì, cô định nói vài câu nhưng lại thấy không thích hợp. Tường Vi còn gọi thêm vài câu nữa nhưng cũng chẳng ăn thua gì.
Đúng lúc này, cửa chính mở ra, người bên ngoài chưa bước vào nhưng người bên trong đã nghe thấy tiếng nói:
- Ơ, sao cửa lại mở thế này?
Linh là người duy nhất không có phản ứng gì vì cô đã nhận ra chủ nhân của âm thanh êm ái, dễ nghe này.
Huyền bước vào trong phòng, kinh ngạc nhìn ba vị khách, mãi sau mới có phản ứng:
- Mọi người là ai? Sao lại vào được trong nhà? Tôi đã khóa cửa trước khi đi làm rồi mà?
- Chào cô, chúng tôi là bạn của anh Đại. Là con chó của anh ấy mở cửa cho chúng tôi vào - An lên tiếng thay hai cô gái.
Huyền lại bị kinh ngạc một lần nữa khi thấy con Ngao Tạng màu trắng như tuyết đang ngoan ngoãn rúc vào lòng Linh. Con chó ấy chưa bao giờ thân thiện với ai ngoài chủ của nó, điều này đủ để trong đầu Huyền xuất hiện một dấu hỏi to đùng về cô gái nhìn vừa lạ vừa quen đang ngồi trên ghế kia. Ngay từ lúc vừa nhìn thấy Linh, Huyền đã ngờ ngợ, nhưng rồi lại nghĩ chuyện đó không thể xảy ra nên gạt ngay ý nghĩ đó đi.
Mặc dù chuyện Lâm là bố đẻ của bé Như Ý đăng đầy trên báo, nhưng chuyện Linh là dì của nó thì lúc này mới chỉ có người trong gia đình ông Phương biết mà thôi.
Hơn nữa, làm sao Huyền có thể nghĩ được, cô gái người làm nhìn quê mùa, thô kệch khi ấy lại là cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt mình bây giờ. Cô gái trước mắt cô không chỉ quý phái trong cách ăn mặc, mà ngay cả khí chất cũng đặc biệt, khí chất này không phải một cô gái quanh năm ở nơi đồng ruộng có thể có được.
Một cô gái thế nào mà có thể gần gũi được với Tuyết?
Huyền càng tò mò hơn về mối quan hệ giữa cô gái đó và Đại. Nhìn cô ngồi trên ghế, Huyền chợt có cảm giác cô ta mới chính là nữ chủ nhân trong căn phòng chứ không phải cô, mặc dù cô đã đinh ninh trong đầu rằng không sớm thì muộn, cô và Đại cũng sẽ làm đám cưới. Việc anh không từ chối sự chăm sóc cũng như dâng hiến của cô mấy hôm nay càng củng cố suy nghĩ đó trong đầu Huyền.
Rồi Huyền đưa mắt nhìn Tường Vi, đúng lúc bắt gặp cô gái nhỏ đang nhìn mình. Khi Huyền còn đang mải thăm dò Linh thì Tường Vi cũng đồng thời đặt câu hỏi về Huyền. Trong thâm tâm, Tường Vi cũng đoán được Huyền chính là người mà Đại từng nhắc tới trước đây, rằng có thể anh sẽ kết hôn cùng một trong những cô bạn gái mà anh đang chính thức hẹn hò. Trong lần gần đây nhất ở cùng cô, Đại đã tâm sự rằng anh đã cắt đứt hết quan hệ với những cô bạn gái khác, và đang nghĩ tới mối quan hệ nghiêm túc với một người mà anh định lấy làm vợ. Hôm nay cô gái này đã ở đây chăm sóc cho anh, có chìa khóa ra vào nhà anh tự do thoải mái, nên người mà Đại từng nhắc tới chỉ có thể là người này mà thôi.
An cảm nhận rõ ràng không khí nặng nề, đầy căng thẳng trong phòng, dù bọn họ không ai nói với ai câu gì. Anh cảm thấy một cuộc đối đầu ngấm ngầm giữa họ đang diễn ra. Anh vội hắng giọng để đánh tan không khí căng thẳng như sắp nổ ra chiến tranh này:
- Còn cô? Cô là gì của anh Đại vậy? Anh ấy có trong nhà chứ? Chúng tôi gọi cửa phòng ngủ nhưng không thấy anh ấy trả lời.
- A… - Huyền như bừng tỉnh trước câu hỏi của An - Tôi… Tôi là bạn gái của anh Đại. Anh ấy ở trong phòng ngủ, nhưng mọi người đợi cũng vô ích thôi, anh ấy sẽ không mở cửa đâu, trừ khi anh ấy thực sự muốn ra ngoài.
- Anh ấy ổn chứ? - Tường Vi lo lắng hỏi.
- À, ừm, anh ấy khỏe, chỉ hơi mất tinh thần với những chuyện vừa xảy ra. Chỉ cần cho anh ấy một chút thời gian thôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn - Huyền gật đầu, tỏ ra mình mới là người hiểu Đại nhất ở đây.
- Nếu như vậy chúng ta về thôi - An đề nghị - Đợi khi nào anh ấy bình tĩnh lại, chúng tôi sẽ lại tới thăm.
- Mọi người ngồi chơi nói chuyện chút đã, đằng nào cũng tới đây rồi. Đợi tôi cất thức ăn vào bếp rồi lấy nước cho nhé!
- Chúng tôi vừa uống nước rồi, cảm ơn cô - An lắc đầu sau đó đứng dậy và đi ra cửa trước.
Tường Vi quay đầu nhìn cánh cửa phòng khóa kín một cách đầy lưu luyến, sau đó cũng dợm bước theo An.
Linh là người đứng dậy cuối cùng. Tuyết nhảy phốc xuống đất rồi chạy ra cửa trước. Huyền giật mình quát gọi:
- Tuyết, quay về…
Con chó không quay đầu mà vẫy vẫy cái đuôi rồi đi ra ngoài.
- Không sao đâu - Linh quay lại nói với Huyền - Nhà tôi ngay ở đầu hành lang, tôi là hàng xóm của anh Đại. Cứ để nó qua đấy, tôi sẽ tắm cho nó.
Cho đến khi mọi người đều ra khỏi căn phòng và chỉ còn lại Huyền, cô vẫn đứng ngây ra đó. Trong đầu cô vẫn còn quanh quẩn một câu nói của Đại trước đây:
“Anh đã từng yêu một cô hàng xóm…”.
Chương 51: Anh trai và em trai
- Két…
- Này cô, cẩn thận.
- Á…
Liên tiếp những tiếng phanh xe, tiếng một người đàn ông, rồi sau đó là tiếng kêu hoảng hốt của một cô gái trên con phố sầm uất.
Cú phanh gấp ngay đúng vũng nước đọng của cơn mưa đêm qua làm nước bắn lên tung tóe, chiếc Toyota màu đỏ lại lướt đi, ngúng nguẩy như một cô nàng đỏng đảnh, điệu đà, sau đó nó đỗ lại trước một salon làm tóc cách đó không xa.
Trên vỉa hè chỉ còn lại một cô gái mặc váy trắng, trên tà váy có lem mấy vệt nước bẩn và một chàng trai mặt vest đen lịch thiệp cùng đôi giày màu đen đắt tiền đã ướt sũng nước. Nếu vừa rồi chàng trai không nhanh chân bước tới chắn ngang trước người cô gái thì có lẽ giờ này bộ váy trắng kia đã ướt nhèm nhẹp rồi. Những người đi bộ xung quanh bị vấy lên người chút nước vẫn nhìn theo chiếc xe bằng ánh mắt chán ghét, có người còn sỗ sàng mắng thành tiếng mấy câu. Vài người lại hiếu kỳ nhìn đôi trai gái vừa hứng trọn vạt nước bắn lên, lúc này họ đang đứng cạnh nhau và lúng túng lau nước trên quần áo đi.
- Xin lỗi, anh không sao chứ? - Linh cuống quýt nhìn chàng trai quên cả việc lo cho chiếc váy trắng xinh đẹp lúc này đã rất khó nhìn.
- Tôi không sao. Nhưng sao cô lại phải xin lỗi tôi chứ?
Chàng trai cau mày hỏi lại, gương mặt điển trai của anh ta không vì vẻ xộc xệch của mình lúc này mà mất đi sự cuốn hút.
- Đó là thói quen.
- Một thói quen không tốt. Cô không có lỗi thì không nên xin lỗi người ta - Chàng trai càu nhàu.
- Anh lấy tạm khăn tay của tôi mà dùng này - Linh lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay trắng tinh và đưa cho chàng trai.
Anh ta cầm lấy không hề khách khí, đưa lên lau mái tóc cũng bị dính nước của mình.
- Chiếc xe chết tiệt - Anh ta lẩm bẩm.
Linh quay đầu nhìn người vừa bước xuống từ chiếc xe đỏ đậu cách chỗ họ đứng một quãng xa. Váy đỏ, tóc quăn hung hung đỏ, giày đỏ, túi xách đỏ, nguyên một cây màu đỏ nhìn vô cùng hợp với chiếc xe, người đó đúng là Hằng, cô gái vẫn không ngừng theo đuổi Cường và gây ra cho Linh không ít rắc rối. Linh có cảm giác trước khi bước vào salon tóc, Hằng còn quay sang nhìn mình cười đầy đắc ý nữa.
- Nhà anh có gần đây không? Hay anh về tạm nhà tôi đi, anh ướt hết cả rồi - Linh đề nghị.
- Và tôi sẽ mặc quần áo của chồng cô ra về à?
- Tôi chưa có chồng - Linh phản bác.
- Ô… tôi ngạc nhiên là một cô gái đẹp thế này lại chưa có chồng. Cảm ơn cô, nhưng cô không nên tùy tiện mời một người đàn ông xa lạ về nhà. Tôi sẽ tìm chỗ mua bộ đồ khác và thay đồ ngay. Mà cô đang có hẹn sao?
- Sao anh biết? - Linh ngạc nhiên hỏi lại.
- Tôi thấy cô cứ nhìn đường suốt, chắc là đang chờ ai tới đón. Cô chờ bạn trai sao?
- Vâng.
- Để một người đẹp phải chờ là không tốt.
Linh định tiếp tục phản đối ý kiến của chàng trai hay tò mò này thì chợt thấy xe của Cường đang tấp vào lề, bèn cười:
- Anh ấy tới rồi. Anh có thể cho tôi số điện thoại được chứ? Tôi sẽ mời anh đi uống cà phê để cảm ơn anh chuyện hôm nay.
- Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Với lại…
Chàng trai còn đang định nói tiếp thì Cường đã bước xuống xe, vội vã đi tới cạnh Linh, kéo cô giật lùi lại một bước, sau đó quay sang gằn giọng nói với anh chàng kia:
- Anh muốn làm gì cô ấy?
- Ô, vậy ra đây là bạn trai của cô. Ngạc nhiên quá nhỉ? - Phớt lờ lời của Cường, chàng trai quay sang cười nói với Linh, giống như cuộc gặp hôm nay chỉ là vô tình mà thôi.
- Hai người quen nhau sao? - Linh lại hỏi.
- Tôi cảnh cáo anh, muốn chơi thế nào tôi cũng chiều. Nhưng biết điều thì tránh xa cô ấy ra, nếu không tôi giết anh đấy.
- Tôi chờ xem cậu sẽ giết tôi thế nào?
Chàng trai cười nhạt khi nhìn Cường kéo Linh vào xe, sau đó chiếc xe chạy thẳng về cuối phố.
Chiếc Cayenne đi rồi, chàng trai mới đưa chiếc khăn tay trắng ngát hương nước hoa Victoria Secret lên nhìn, sau đó đút nó vào trong túi. Và cuối cùng, mặc những ánh nhìn khác dành cho mình, anh chàng quay người đủng đỉnh bước đi.
Trên chiếc Cayenne, bản tình ca đang phát cũng bị Cường thô bạo tắt phụt đi. Linh nhìn anh, biết anh đang nổi nóng, lại không thể phát tiết ra với cô nên mới làm thế. Nhưng cô cũng thấy không hài lòng về cách cư xử giống như trẻ con vừa rồi của anh. Dù hai người này có quen nhau và có khúc mắc gì với nhau thì anh cũng không thể tỏ ra bất lịch sự với người đã giúp cô như thế được.
- Có chuyện gì với anh ta thế? - Cường cục cằn hỏi.
- Em hỏi mới đúng chứ? - Linh tỏ vẻ không vui - Sao anh lại có thể cư xử thiếu văn hóa như thế được? Anh ta vừa mới giúp em lãnh nguyên một vạt nước. Thế mà anh lại cư xử như thế?
- Sao em lại nổi nóng với anh? Em có biết hắn là ai không?
Cường kinh ngạc trước vẻ giận dữ của cô, cơn giận của anh cũng vì thế mà tăng vọt lên. Bạn gái anh lại đang bênh vực cho hắn - người mà anh căm ghét nhất cuộc đời này.
- Em không quan tâm giữa anh và anh ta có khúc mắc gì, đó là chuyện của hai người. Nhưng hôm nay anh ta đã giúp em. Anh nhìn đi, váy em còn ướt mất chỗ đây này, chuyện tốt đẹp do cô vợ tương lai của anh đem lại đấy - Linh bực dọc chỉ vào mấy vệt đen trên váy của mình.
- Em nói cái quái gì thế? Anh đã nói rồi, anh không có vợ tương lai nào hết - Cường giải thích - Còn hắn, anh hy vọng em không can hệ gì với hắn thêm lần nào nữa. Nếu có thấy hắn thì cũng tránh xa hắn ta ra là được.
- Đây là lần đầu tiên em gặp anh ấy. Vậy mà anh lại nói như thể em lén lút gặp gỡ anh ta vậy.
- Linh, em nghĩ đi đâu thế, anh hoàn toàn không có ý đó - Cường quát lên.
- Nhưng sao em lại thấy là anh đang có ý đó.
- Em… - Cường phanh xe đột ngột, nén lại cơn giận dữ, sau đó hạ giọng - Em có biết hắn là ai không?
- Em đã nói rồi, em không quan tâm anh ta là ai - Linh khoanh tay nhìn ra cửa sổ.
- Tên đầy đủ của hắn là Vũ Tuấn Phong. Hắn là anh cùng cha khác mẹ với anh.
Cường dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng ra phía trước. Những dòng xe vụt qua mắt anh, những hàng cây thẳng tắp kéo dài với những chồi non lộc biếc đang sinh sôi nảy nở. Chẳng biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Linh ngạc nhiên vô cùng trước câu giải thích đó của Cường. Cô chợt cảm thấy có thể thông cảm cho cơn giận dữ khi nãy của anh.
Là bạn gái của Cường từ khi còn ở nước ngoài, những bí mật của gia đình anh, cô cũng biết một vài điều. Cường từng nhắc tới những người anh em cùng cha khác mẹ với mình, hầu hết đều không sống cùng gia đình anh, ngoài một người tên là Phong. Mặc dù là anh trai của Cường nhưng anh ta chỉ hơn Cường vài tháng tuổi. Mẹ Phong đã mất vì bệnh ung thư nên anh ta sống cùng gia đình Cường tới năm mười tám tuổi thì vào miền Nam học và làm việc cho chi nhánh công ty của gia đình ở trong đó. Mặc dù xung khắc với nhau nhưng hai người, một Nam, một Bắc nên coi như nước sông với nước giếng, không ai phạm ai, không ai tranh chấp của ai cái gì.
Linh không ngờ chàng trai mà cô gặp hôm nay lại chính là người đó, người mà Cường ghét nhất trong gia đình. Anh luôn coi Phong chính là người ngoài tới phá hạnh phúc gia đình của anh. Cường chưa bao giờ che giấu sự khinh ghét đó mỗi khi nhắc tới anh ta trước mặt cô khi trước.
- Hắn ta rất nguy hiểm. Không phải ngẫu nhiên mà chỉ có mình hắn ta sống lại được trong gia đình anh, được ông già hết sức bao bọc và che chở, dù mẹ anh luôn tìm mọi cách tống hắn ra đường - Cường giải thích - Thế nên anh không thể không nghi ngờ rằng anh ta tiếp cận em là có mục đích.
- Em thì có thể làm gì được chứ? - Linh lạnh nhạt hỏi lại. Cô cảm thấy chán ghét vô cùng cách suy nghĩ kỳ thị, ích kỷ của những người quen sống trong cảnh giàu có như Cường.
- Ông già anh quyết định sẽ về hưu trong vài năm tới, để lại tập đoàn cho anh và hắn cùng quản lý. Nhưng chỉ có một người duy nhất được ngồi vào chiếc ghế Tổng Giám đốc, người đó sẽ là người thừa kế của tập đoàn. Hắn sẽ dùng mọi cách để chơi anh, kể cả việc dùng em để uy hiếp anh, em hiểu không? Vì vậy anh mong em đừng để hắn tiếp cận, nếu em có bị làm sao, anh sẽ bị phân tâm mất. Em rất quan trọng đối với anh, Linh ạ!
Cường vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bàn tay cô, anh lại chợt cảm thấy tay cô đang run rẩy.
- Anh chạy xe tiếp đi - Cô để mặc cho anh nắm lấy tay mình, khẽ giục.
- Vậy em muốn đi ăn tối ở đâu?
- Ăn gì cũng được, rồi về sớm nhé! Mai em bắt đầu đi làm lại rồi, cần phải về ngủ sớm một chút.
- Cũng tốt. Em tới khách sạn thì anh cũng đỡ lo em bị hắn quấy rầy - Cường gật đầu, sau đó anh buông tay cô và tiếp tục cho xe chạy đi.
***
Linh về nhà được một lúc thì Minh tới. Anh tới để lấy đồ đạc của Như Ý về. Đã hai ngày kể từ sau khi cô đưa Như Ý về lại nhà ông bà nội của con bé, và cũng là hai ngày kể từ sau khi cô tới thăm Đại nhưng anh không chịu ra gặp.
- Hy vọng anh không làm phiền em lúc khuya thế này? - Minh cười khi cô đem nước ra cho anh.
- Đồ đạc của cháu, em đã sắp xếp gọn và để ở kia rồi, chút nữa anh chỉ việc xách về thôi. Con bé ổn chứ ạ?
- Như Ý nhớ em nên hơi quấy một chút, nhưng sẽ ổn thôi. Anh Đại về nhà tối qua rồi.
- Vậy thì tốt, có người chăm sóc con bé cũng đỡ. Còn bác gái thì sao ạ, bác khỏe không anh?
- Hai ngày nay mẹ anh bắt đầu mấp máy miệng tập nói. Nhưng vẫn chưa có tiến triển gì. Bác sĩ nói mẹ anh muốn nói lại được thì cần thêm thời gian luyện tập rất nhiều - Minh đan hai bàn tay vào nhau, trầm ngâm nói.
- Thế đi lại thì có hy vọng gì không ạ? Minh lắc đầu. Linh thở dài.
- Còn… còn anh Đại? - Linh ngập ngừng hỏi.
- Đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm, người nhìn như con quỷ đói, vừa nhìn thấy Như Ý đã khóc ầm lên. Bây giờ thì tốt rồi, vài hôm nữa chắc lại phong độ như xưa thôi.
- Còn vụ án nhà hàng của anh ấy thì thế nào ạ? Anh ấy có nói gì không?
- Không phải anh ấy. Giấy tờ là do người khác kí nên anh ấy không bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Nhưng giấy phép kinh doanh chắc không lấy lại được. Mà dù có lấy lại được thì Phương Đông cũng không thể cứu được nữa đâu - Minh lắc đầu thở dài.
- Ừm…
- Anh sắp đi bộ đội.
- Sao? - Linh ngạc nhiên tròn cả mắt nhìn Minh, dường như điều cô vừa nghe được lạ tai lắm - Anh nói sao? Sao lại đi bộ đội?
- Ừ… Anh sẽ đi bộ đội. Đã khám tuyển xong rồi, chờ sang tháng năm sẽ nhập ngũ.
- Thế còn việc học của anh thì sao? Anh định bỏ bê ư?
- Anh bảo vệ tốt nghiệp xong thì vừa lúc nhập ngũ - Minh cười, giống như chuyện này là vô cùng bình thường.
- Nhưng tại sao tự nhiên lại nhập ngũ?
- Tự nhiên anh thấy là anh nên nhập ngũ - Minh lắc đầu giải thích.
Nhưng Linh không cười nổi trước cách giải thích vô lý này của anh. Cô chỉ lo lắng nhìn Minh giống như đang nhìn một sinh vật lạ chưa thấy bao giờ.
- Thế bác trai có ý kiến gì không?
- Bố giận anh. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Mẹ thì khóc, nhưng anh nghĩ mẹ cũng hiểu. Mặc dù gia đình lúc này cần anh, nhưng đó không phải là tất cả, em hiểu không?
- Anh sẽ đi trong bao lâu?
- Mười tám tháng, theo luật. Sau đó anh có thể về đi làm, hoặc tiếp tục học lên chuyên nghiệp. Anh đi rồi sẽ rất ít khi được về thăm nhà, thỉnh thoảng em tới thăm gia đình anh nhé!
- Tới thăm anh thì sao?
- Anh không biết sẽ được điều đi đóng quân ở đâu? Nhưng chắc không ở Hà Nội đâu, vì thế không cần thăm anh. Mười tám tháng cũng ngắn thôi mà.
Linh trầm mặc không nói. Minh thấy cô im lặng thì lảng sang chuyện khác:
- Người không ổn duy nhất là anh Lâm. Anh thấy lo cho anh ấy.
- Sao vậy?
- Chắc bố anh cũng nói với em là anh ấy đang chờ đi học nghề, sau đó đi xuất khẩu lao động?
- Vâng.
- Nhưng đó chỉ là quyết định của bố anh. Anh thấy anh Lâm vẫn còn yêu nghề hát lắm. Anh ấy nói dối bố mẹ là đang đi làm phục vụ ở nhà hàng, nhưng thực ra là anh ấy đi hát ở mấy phòng trà nhỏ.
- Cứ lông bông mãi cũng đâu phải cách. Em thấy nghe lời bố anh cũng tốt. Nếu anh ấy không biết cố gắng thì cuộc sống sau này sẽ còn gian khổ hơn. Đi làm vài năm, quên hết chuyện cũ, sau đó quay lại hát cũng không ai cấm. Nghiệp diễn đâu phải là nghiệp vui… - Linh thở dài - Mặc dù còn giận anh ấy lắm, nhưng em sẽ nói chuyện với anh ấy nếu có cơ hội. Dù gì anh ấy vẫn là bố đẻ của Như Ý, nên sống thế nào cho con gái mình sau này phải tự hào mới được.
- Anh tin là anh ấy sẽ nghe em nói - Minh gật đầu rồi đứng dậy - Thôi, anh về đây, em nghỉ sớm đi nhé!
Minh xách túi đồ ra cửa. Cánh cửa khép lại sau lưng rồi anh mới dám quay lại. Thực ra, anh chưa bao giờ nói với cô gái này rằng, anh vẫn không thể quên được cô!
Chương 52: Thỏa thuận
- Cú phanh xe đẹp đó. Đàn bà khi ghen đôi khi cũng hay thật.
Phong dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, ánh mắt không rời cô gái đang chậm rãi châm thuốc lá ở đối diện. Cô gái mặc váy đỏ sát nách, chân vắt lên chân, cánh tay thon thả và trắng trẻo, mười đầu ngón tay được sơn đỏ bắt mắt. Cô gái hít vào một hơi rồi chậm rãi nhả khói thuốc, có vẻ thờ ơ với chàng trai bảnh bao phía đối diện.
- Còn anh là thằng ngốc đã làm anh hùng cứu mỹ nhân đó sao? Tính tìm tôi bắt đền à? - Hằng kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, bàn tay duỗi thẳng trên thành ghế êm ái, khẽ nhịp nhịp theo tiếng nhạc.
- Tôi không nhận mình là anh hùng - Phong lắc đầu cười - Tôi thấy hứng thú với cô.
- Còn tôi thì không có hứng thú với anh.
- Tôi biết, nhưng tôi nghĩ cô sẽ hứng thú với những gì tôi sắp nói.
- Tôi không biết anh, nên tôi không muốn mất thời gian với người xa lạ. Hằng túm lấy túi xách tay định đứng dậy vì cô cảm thấy người ngồi đối diện mình kia rất nguy hiểm, nhất là đôi mắt của anh ta.
- Cường là em trai tôi. Tôi muốn tác thành cho cô và nó. Tư cách và lý do đó của tôi đủ để hầu chuyện cô chưa?
Lời nói của Phong lập tức có tác dụng. Hằng vừa định bước đi đã sững ngay lại, quay đầu nhìn anh vẻ đầy nghi ngờ.
Phong cười một cách thỏa mãn khi thấy Hằng ngoan ngoãn ngồi lại ghế, thái độ kiêu căng cũng giảm đi thấy rõ. Hằng vẫn cố nói thêm một câu:
- Anh đừng tưởng tôi không biết quan hệ giữa anh và Cường, và đừng tưởng tôi sẽ ngây thơ tin vào lòng tốt của anh. Tôi muốn xem xem anh sẽ làm gì, nếu là gây bất lợi cho anh ấy thì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.
- Xem ra tôi luôn là người mang tiếng xấu nhỉ? - Phong nhún vai đầy vẻ bất đắc dĩ - Cô không thấy là tôi đang cố gắng muốn giúp cô vào làm dâu nhà tôi sao?
- Đổi lại là gì?
- Thật thông minh. Tôi thích những cô gái thông minh như cô. Tiếc là cô không chọn tôi, nếu không chúng ta sẽ là một cặp đôi ăn ý đấy.
- Đừng nói lảm nhảm nữa, lật bài ngửa của anh đi. Anh cần gì ở tôi?
- Số cổ phần của ông già cô ở Hoàn Mỹ, được không?
- Chỉ có hai phần trăm, anh muốn dựa vào đó để chiếm lấy ghế Tổng sao? - Hằng không ngạc nhiên vì đã đoán trước được mục đích của Phong ngay sau khi anh ta xưng danh.
- Tôi chỉ muốn kiếm thêm chút tiền cho bản thân mà thôi - Phong tỏ ra buồn bực nói - Cô nghĩ với số tài sản ít ỏi này mà tôi có thể chiếm được ghế Tổng sao? Bà vợ của ông già tôi còn nắm hơn hai mươi phần trăm cổ phần, bà ấy giữ nó thì tôi làm sao dám mơ cao chứ? Tôi chỉ muốn lo liệu cho bản thân mình, phòng khi ông già tôi về vườn, mẹ con bà ấy sẽ tìm cách hất cẳng tôi ra khỏi Hoàn Mỹ.
- Vậy nếu tôi giúp anh thì chẳng phải sẽ phản lại ý muốn của anh Cường sao? Điều đó không hề có lợi cho tôi - Hằng nhếch môi cười.
- Nhưng nếu tôi không giúp cô thì một phần trăm cơ hội bước chân vào nhà tôi cô cũng không có, đúng không? - Phong nhướn mày hỏi đầy vẻ chắc chắn - Mặc dù bà già tôi ủng hộ cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể bằng con trai của bà ta được. Chẳng phải dạo này bà ấy đã không còn phản đối gay gắt chuyện giữa cô gái kia và em trai tôi hay sao? Hai phần trăm cổ phần của ông già cô với tôi chỉ là có giá, chứ với bà già tôi thì chẳng có chút ý nghĩa gì. Cô nghĩ là cô còn bao nhiêu cơ hội?
Hằng yên lặng suy nghĩ, dường như đang đắn đo cân nhắc những lời Phong vừa phân tích. Phong lặng im, vươn tay cầm lấy ly cà phê và nhấp một ngụm trong khi đợi Hằng suy tính.
- Vậy anh sẽ giúp tôi như thế nào?
- Tôi có cách của tôi.
- Nếu là làm tổn hại tới anh Cường thì quên đi.
- Tất nhiên là tôi không dùng cách hèn hạ đó. Tôi sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa thằng em tôi và người yêu nó, như tán tỉnh cô gái kia chẳng hạn. Thế nào?
- Tôi không chắc…
- Vậy thế này đi, tôi giúp cô về làm dâu nhà tôi trước, sau đó cô sẽ bán lại cho tôi số cổ phần của ông già cô ở Hoàn Mỹ. Chẳng phải đó sẽ là của hồi môn của cô đi lấy chồng sao? Như thế cô đã yên tâm là không bị tôi lừa rồi chứ? - Phong vừa nói vừa đưa sang phía trước mặt Hằng tấm danh thiếp của mình.
Hằng cầm tấm danh thiếp lên, nhìn qua sau đó bỏ nó vào trong túi xách.
- Vậy tôi chờ tin tốt lành của anh.
- Tốt lắm. Chỉ cần cô phối hợp với tôi là được. Nhưng cô đừng nghĩ cách quên thỏa thuận hôm nay của chúng ta, nếu không thì tôi sẽ có cách cho cô không những không ở lại nổi Hoàn Mỹ, mà ngay cả ông già yêu quý của cô cũng không có cách nào bảo vệ nổi con gái mình đâu - Phong mỉm cười, nhưng lời nói lại làm cho đối phương cảm thấy lạnh gáy.
Hằng rùng mình một cái, sau đó lấy lại tinh thần và nghiêm giọng:
- Anh đừng hòng đe dọa tôi. Tôi đã hứa thì tôi làm…
Sau đó cô gái đứng dậy và vội vã đi ra phía cửa. Phong đưa mắt nhìn theo cái bóng đỏ chói chang, nụ cười nửa miệng lại một lần nữa xuất hiện trên môi hắn.
***
Phố Kim Mã, con phố của sắc tím bằng lăng mùa hè, con phố sầm uất xuôi ngược nối từ ô Cầu Giấy chạy về phía trung tâm thành phố. Con phố của những tàng cây cao mát, của những tay thợ ảnh mê săn những góc ảnh đẹp, của những đôi lứa hẹn hò thích tản bộ trên vỉa hè rộng rãi. Mùa này hoa bằng lăng chưa nở nhưng chỉ một thời gian nữa thôi, trên đầu, dưới gót chân, trong đáy mắt người đi đường sẽ tím lịm một màu. Linh nhớ trước cửa nhà Đại cũng có một cây bằng lăng lớn. Ngày đầu tới đó, cô đã ngủ quên dưới gốc bằng lăng.
Linh và An ngồi ở một nhà hàng nước giải khát ven hồ Thủ Lệ. Gió từ ngoài hồ thổi tới khiến cô có cảm giác lành lạnh. Có thể đêm mai sẽ có đợt rét cuối cùng tràn về, cái rét mà người ta vẫn gọi là “rét nàng Bân”, cái rét ngọt nhất của mùa. Đã lâu lắm rồi, cũng là lần đầu tiên cả hai ngồi riêng với nhau như thế này.
Mặc dù An gọi Linh bằng cái tên thân mật là “tiểu sư phụ”, nhưng cô luôn coi anh như một người anh, một người bạn. Cô chia sẻ cho anh những kinh nghiệm, những cảm xúc của mình khi làm bếp, và đương nhiên anh cũng thế. Có lẽ vì có chung tình yêu với bếp mà hai người dễ dàng trở thành những người bạn thân thiết. Hôm trước gặp nhau ở ngay khu chung cư nơi cô ở, nhưng An đi cùng Tường Vi nên hai người không nói chuyện với nhau được nhiều, lại càng không tiện hỏi chuyện riêng của nhau. Tối nay, An gọi điện mời cô đi uống nước, Linh hiểu là anh muốn nói chuyện riêng với mình nên cũng không đi cùng Cường tới đây.
Lúc này, Linh tay dùng ống hút khuấy loạn nước trong quả dừa, mặt quay ra nhìn ánh đèn sáng trưng từ cây cầu bên trong công viên Thủ Lệ. Ánh đèn in bóng xuống mặt nước thành một vệt cong cong méo mó. Mãi đến khi An nói tiếp, cô mới lại quay vào:
- Anh đã đăng ký dự thi Master Chef.
- Vậy à? Em nghĩ là anh sẽ thi tốt thôi - Linh mỉm cười nói một cách chắn chắn.
- Anh cũng không chắc lắm. Còn tùy ở từng giám khảo nữa chứ. Nhưng anh muốn thi để khẳng định cho bố anh biết là anh đã chọn một con đường đúng đắn, anh thực sự yêu nó, thực sự muốn theo đuổi nó - An đáp.
- Bố anh không cho anh theo nghề đầu bếp ư? - Linh ngạc nhiên hỏi.
- Ừ, ông ấy vẫn muốn anh quản lý resort của gia đình. Gia đình anh chỉ có mình anh là con trai mà. Hai bà chị cũng lấy chồng và sống ở trong Nam hết rồi.
- Bố anh cũng có điều khổ tâm, nhưng em tin chỉ cần anh thuyết phục thì bác ấy sẽ hiểu thôi mà.
- Bố anh nói, nếu anh đoạt giải quán quân trong cuộc thi này thì sẽ để anh được làm theo sở thích của mình… - An thở dài, khẽ lắc đầu một cách không chắc chắn.
An lo lắng là đúng, Linh hiểu nên cũng không khuyên giải thêm nữa. Cuộc thi Master Chef không phải tổ chức ra chỉ cho vui, mà là cuộc thi tìm kiếm tài năng nấu ăn thực sự. Nếu An không tự tin vào chính mình thì anh rất có thể sẽ không đi được tới cùng, và những đối thủ của anh trong cuộc thi cũng không phải là những người tầm thường.
- Họ từng mời em làm giáo khảo cho cuộc thi, nhưng em đã từ chối.
- Thế cũng tốt, nếu không lỡ anh đoạt giải quán quân, người ta lại bảo em thiên vị anh thì chết - An cười phá lên, trái ngược hoàn toàn với vẻ đầy tâm sự vừa rồi của anh.
Linh cũng chỉ cười. Rồi như chợt nhớ ra, cô lại hỏi lái sang chuyện khác.
- Hôm trước anh và Tường Vi đi với nhau, anh quen chị ấy à?
- Ừ, bọn anh quen nhau cũng một thời gian rồi, qua một diễn đàn về du lịch. Đợt vừa rồi cô ấy nói ra Bắc du lịch nên anh mời cô ấy ra Cô Tô chơi, không ngờ cô ấy đã quen với anh Đại từ trước. Em cũng biết Tường Vi à?
- Có một lần chị ấy theo anh Đại tới nhà em ăn cơm rồi - Linh gật đầu - Vậy chuyện anh với chị ấy như thế nào?
- Như thế nào là như thế nào? - An không hiểu hỏi.
- Anh yêu chị ấy mà, đúng không?
An không thừa nhận cũng không phủ nhận câu hỏi này của cô, chỉ cười đầy gượng gạo. Linh lại đắn đo không biết có nên hỏi nữa không, vì cô cảm thấy hình như mình vừa chạm vào nỗi lòng của anh. Khi cô còn đang phân vân thì lại nghe An kể:
- Sự đời đúng là trớ trêu nhỉ? Gần đây tiếp xúc nhiều với Tường Vi, anh cũng nhận ra là mình có tình cảm với cô ấy. Nhưng cô ấy lại chỉ nghĩ tới anh Đại. Mỗi lần đi với nhau, cô ấy luôn miệng kể về anh ấy, kể họ đã đi ăn cùng nhau ở những đâu, đi chơi những chỗ nào, nói những chuyện gì? Hầu như không có lần nào là anh ấy không xuất hiện trong câu chuyện giữa bọn anh. Anh biết là cô ấy yêu anh Đại, ánh mắt si mê của cô ấy mỗi lần kể về anh ấy đã tố cáo điều đó. Anh Đại thế nào mà anh không biết, nhưng mỗi lần anh gặng hỏi thì Tường Vi lại chỉ trả lời rằng họ là bạn, không hơn không kém. Có thể là cô ấy đang đơn phương, giống như anh.
Những gì An nói lại làm Linh nhớ đến những lời Cường kể trước đây. Đại và Tường Vi đã từng cùng nhau trong suốt thời gian ở Cô Tô, vậy mà cuối cùng họ lại chỉ - là - bạn. Cô cảm thấy khó chịu khi nghĩ tới việc họ đã từng đi chơi, từng gần gũi nhau nhưng cô còn khó chịu hơn khi Đại lại là người đàn ông dửng dưng và thực dụng như thế, đến với người khác chỉ vì những ham muốn xác thịt, cô càng băn khoăn hơn về những gì anh từng nói với cô. Hơi thở dồn dập, những nụ hôn nồng cháy và choáng váng vì men rượu của anh, là anh nói do anh say, hay anh mượn say để nói? Sao những lời anh đã nói lại làm cô cảm thấy ấm áp và thật lòng như thế? Đâu là thật, đâu mới là giả?
Có lẽ là do cô đa tình mà thôi!
- Em với Cường tốt chứ? - Cô chợt nghe An hỏi.
- Em nghĩ là tốt - Linh gượng cười.
- Em nghĩ? Sao lại vậy? Trước khi anh Cường về nước, anh ấy có nói rằng về để tìm em. Anh mừng là hai người đã quay lại, nhưng hình như có gì đó rất gượng gạo trong nụ cười của em? - An nhíu mày.
- Có lẽ, xuất phát lần thứ hai là một sai lầm - Linh lại nhìn ra hồ, lảng tránh ánh nhìn của An.
- Là thế nào?
- Em cứ nghĩ anh ấy còn yêu em như thế, chỉ cần em đồng ý quay lại thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Phụ nữ rất dễ chấp nhận mà. Em cứ nghĩ là rồi em sẽ lại yêu được anh ấy giống như trước đây, nhưng…
- Tình cảm thay đổi?
- Em không biết - Linh lắc đầu - Ở bên anh ấy, em nhớ tới một người khác, em không dừng được nỗi nhớ ấy. Nó làm em có cảm giác rất có lỗi với Cường, nhưng em không sao gạt nó đi được. Khi xa anh ấy, em cũng thấy nhớ anh ấy, muốn ở gần anh ấy, được anh ấy yêu chiều và chăm lo như trước đây. Em thực sự không hiểu bản thân mình lúc này nữa. Em thấy hình như em đang bắt cá hai tay… - Linh nói tới đây thì ngừng lại, giọng cô nghèn nghẹn như sắp khóc.
- Bình tĩnh nào - An vươn tay vuốt nhẹ lên tóc cô - Bình tĩnh và suy nghĩ cho thật kỹ nhé! Anh Cường cũng là người tốt, anh ấy yêu em thì sẽ tôn trọng ý muốn của em, kể cả khi em ra đi. Sẽ không ai trách em khi em phụ một người tốt như thế, nhưng nếu em tiếp tục ở bên anh ấy và nghĩ tới một người đàn ông khác, như thế mới là có lỗi với tình cảm mà anh ấy dành cho em, hiểu không?
Linh không đáp, chỉ hít vào một hơi thật sâu rồi lắc đầu.
- Em hãy dũng cảm đối mặt với sự thật. Muốn ở bên ai thì chạy tới bên người đó, không ai có quyền bắt em phải ở bên họ. Trái tim em là của em, dù nó đập vì ai thì nó cũng là của em - An phân tích - Anh không phải là người trong cuộc nên anh biết đây là một lựa chọn khó khăn đối với bất kỳ ai. Nhưng nếu em cứ tiếp tục thì đến một lúc nào đó, em sẽ đánh mất bản ngã của mình và trở thành người bắt cá hai tay thật đấy.
Linh vẫn im lặng. Gió đêm làm cô run rẩy cả người. An cởi áo khoác ngoài đưa cho cô rồi đứng dậy gọi tính tiền, sau đó quay vào nói:
- Để anh đưa em về.
Nhưng lúc này, trong đầu Linh chỉ còn duy nhất một câu mà anh vừa nói: “Muốn ở bên ai thì chạy tới bên người ấy”.
Chương 53: Vết rạn
Phía sau khu nấu ăn cao cấp nhất của khách sạn có một sân thượng nhỏ, là nơi nhân viên thường ra hóng gió sau mỗi ca làm mệt mỏi. Có một bộ bàn ghế mây được đặt dưới một cái ô lớn ở ngoài sân, bên cạnh những chậu hoa cẩm tú cầu. Từ khi bắt đầu đi làm ở đây, Linh đã có thói quen ra đây uống trà mỗi buổi trưa rồi mới ra về.
Trưa nay cũng vậy, một ca làm vất vả cuối cùng cũng trôi qua. Hôm nay ở khách sạn tổ chức họp báo nên cô phải làm việc luôn chân luôn tay cùng mọi người mới kịp phục vụ bữa trưa cho khách. Cũng vì bận bịu chuẩn bị công việc ngày hôm nay mà Cường cũng không thể tới đón cô vào buổi sáng, đến trưa cũng gọi điện bảo cô cứ ăn trưa cùng mọi người trong nhà bếp rồi về trước, còn anh có thể sẽ bận tới tối. Từ tối hôm kia, sau khi gặp An, Linh chưa gặp lại Cường. Một phần vì những lời khuyên của An, suy nghĩ lại mọi chuyện, suy nghĩ về những lời khuyên của An, suy nghĩ về tình cảm của chính mình cho thấu đáo. Đã có lúc cô muốn rũ bỏ tất cả, chạy tới bên Đại, ôm lấy anh và nói rõ cảm tình của mình. Nhưng một mặt, chính suy nghĩ về trách nhiệm khiến cô không nỡ phũ phàng với Cường. Quanh Đại có bao nhiêu cô gái như thế, biết anh có đang nghĩ gì, biết anh thực sự coi trọng cô hay không, hay cũng chỉ là lời chót lưỡi đầu môi của kẻ say? Cường không hề hứng thú với bất kỳ một cô gái nào ngoài cô. Anh là tuýp người đã yêu là sẽ chung thủy, cũng không phải loại người đa tình, thế nên ở bên anh, cô chắc chắn sẽ có được cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn ở bên người yêu mình và cảm giác lo lắng khi ở cạnh người mình yêu, lựa chọn thật quá khó khăn. Nếu là một cô gái dũng cảm, cô có thể chấp nhận phiêu lưu với tình cảm, để lựa chọn ở bên Đại, nếu là một cô gái nhút nhát, cô có thể chọn Cường để có một chỗ dựa vững vàng. Nhưng Linh lại ở giữa hai kiểu người đó, nửa muốn, nửa lại không, cô chần chừ với chính lựa chọn của mình, luôn luôn có suy nghĩ ‘không nỡ, không đành’, vì thế mà cô mới phải khổ tâm như lúc này.
Còn Đại, từ ngày lên Hà Nội, cô không gặp anh, cũng không gọi điện cho anh. Cũng không biết tình hình bố con anh mấy hôm nay thế nào? Còn bà Nguyệt nữa, dù khi đi cô có dặn dò người giúp việc phải chăm sóc cho bà cẩn thận, nhưng không biết chị ta có làm đúng như lời cô dặn hay không? Nếu vệ sinh không sạch sẽ, để người bệnh trong môi trường hôi hám như vậy, lại không thường xuyên nắn bóp chân tay thì bà Nguyệt sẽ càng không có cơ hội đi lại hay nói năng gì được. Nghĩ như thế, Linh quyết định sẽ ghé nhà ông Phương để xem tình hình thế nào.
Đúng lúc cô định đứng dậy thì sau lưng lại có tiếng đàn ông vang lên, rõ ràng là nói cho cô nghe:
- Không ngờ ở đây lại có chỗ đẹp như thế?
Giọng nói hơi quen khiến Linh không khỏi phải quay đầu lại nhìn, nhận ngay ra chính là người mà cô đã từng gặp một lần cách đây mấy hôm, chính là người đã chắn nước bẩn bắn vào váy áo cô, cũng chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Cường - Phong.
Thấy Linh chỉ quay đầu lại nhìn mình rồi dửng dưng quay đi, Phong nhếch miệng cười. Cô gái này đúng là thú vị. Phong cứ tưởng rằng sau khi nghe Cường nói về mình thì cô nàng này thấy mình sẽ phải như thấy cọp hoặc thấy một bệnh truyền nhiễm mà muốn tránh xa chứ, đằng này chỉ là thản nhiên quay đi như chưa từng để tâm vậy.
Phong tiến lại, ngồi xuống ghế đối diện với Linh, chào cô đầy lịch sự:
- Chúng ta lại gặp nhau rồi! Tôi không biết là cô cũng làm ở đây đấy?
- Thế mà tôi lại nghĩ là anh biết - Linh quay vào nhìn hắn, hời hợt đáp một câu.
- A… xem nào… tôi cũng mới chỉ biết cô là bạn gái của em trai tôi thôi mà - Phong tỏ vẻ vô tội - Chắc nó nói nhiều về tôi lắm? Nó không khuyên cô tránh xa tôi sao?
- Đó là việc riêng của hai người, không liên quan tới tôi - Linh lắc đầu sau đó chống tay đứng dậy, định đi vào trong.
- Nó ghét tôi vì tôi biết bí mật của nó. Cô là bạn gái của nó, có muốn nghe không?
- Không có hứng thú - Linh nhàn nhạt buông một câu.
- Kể cả việc này liên quan tới bạn thân của nó? - Phong cười cợt.
Linh đứng sững lại, quay ngoắt đầu nhìn về phía hắn đầy nghi ngờ. Liên quan tới bạn thân của Cường, chẳng phải là Đại sao? Giữa Đại và Cường còn có bí mật gì to lớn đến nỗi Cường không muốn cô biết, thậm chí là đe dọa cả người anh trai này không được tới gần cô? Chỉ là sợ anh ta sẽ vô tình để lộ sao?
Thấy cô quay lại nhìn mình bằng ánh mắt nửa nghi ngờ, nửa tò mò, Phong hài lòng cười:
- Hóa ra cô có hứng thú với chuyện này? Cô có biết bạn thân của Cường không, nghe nói cậu ta cũng là một ông chủ nhà hàng năm sao đấy? Nhưng nhờ phúc của ai đó mà hiện nay cậu ta đang chuẩn bị hầu tòa rồi.
- Anh muốn nói tới Đại phải không? Phải, tôi có quen anh ta, nhưng thế thì sao? Họ là bạn thân, bí mật giữa những người bạn thân là chuyện bình thường mà.
- Ah, nhưng bí mật này lại chỉ có em trai tôi và may mắn là cả tôi biết nữa. Cô nghĩ nó có đáng đồng tiền bát gạo để thằng em quý hóa của tôi phải lấp liếm che đậy đi không? Nhất là khi nó có liên quan mật thiết tới chính cô?
- Tôi nghĩ rằng việc anh chắn nước cho tôi hôm trước là có mục đích. Vì thế tôi sẽ không tin những gì anh nói. Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì đã chắn nước cho tôi.
- Thế còn vụ mời tôi cà phê thì sao, cô muốn quỵt ư? - Phong thích thú hỏi với theo, không giải thích bất cứ điều gì những lời nghi ngờ của Linh.
- Chừng nào tôi hết cảm thấy chán ghét anh thì tôi sẽ mời - Linh nói xong, quay người dứt khoát đi vào trong.
Phong nhìn theo cô, nụ cười trên môi vẫn không lắng xuống. Chỉ cần gieo vào lòng cô gái nhỏ này một chút nghi ngờ, việc còn lại là đợi xem kịch hay.
Quả nhiên, những lời của Phong đã đặt vào trong lòng Linh một dấu hỏi lớn đến nỗi cô không thể ngồi yên được mà lập tức gọi điện cho Cường.
- Có chuyện gì thế em? Đã ăn trưa chưa? - Cường ngạc nhiên hỏi khi thấy cô gọi điện cho mình. Thường thì cô rất ít khi chỉ động gọi cho anh.
- Anh Cường… - Linh hít vào một hơi thật sâu, cố sắp xếp cho ngay ngắn những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Cường ngẩn ra, trừ phi có việc nghiêm trọng, nếu không Linh sẽ không gọi hẳn tên anh ra như thế.
- Ừ? - Tự nhiên tim Cường đập loạn lên.
Hôm nay hắn cũng tới đây dự họp báo, từ lúc ăn trưa đến giờ anh không nhìn thấy hắn đâu cả, chẳng lẽ…
Chẳng lẽ hắn chạy đi tìm Linh?
- Anh nói đi, chuyện anh Đại phá sản có liên quan gì tới anh hay không? - Linh đè mạnh hơi thở hỗn loạn xuống, bình tĩnh hỏi một câu.
Cường điếng người, lặng đi trong vài giây. Hình như cô đã biết gì đó?
- Em nói gì lạ vậy? Anh thì có liên quan gì tới chuyện đó chứ? - Cường cố gắng cứu vãn bằng một câu nói dối. Biết đâu cô chỉ mới đang nghi ngờ, nếu không cô đã không hỏi anh như thế?
- Khi anh ngập ngừng, có nghĩa là anh đang nói dối. Nếu anh không nói, em sẽ tự đi hỏi.
- Linh, em đang ở đâu? Chúng ta cần gặp nhau.
- Và anh sẽ nói thật chứ?
- Anh đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì tới anh. Em nghe ai nói xằng bậy gì phải không? Em đang ở đâu, anh sẽ tới đón em?
- Không cần đâu, em sẽ tự đi tìm câu trả lời.
Linh không đợi Cường có thêm câu giải thích nào đã lập tức cúp máy. Cô quay lại khoảng sân thượng sau khu nấu ăn cao cấp của khách sạn. Phong vẫn ngồi đó, nhìn dáng vẻ vừa vô cùng thảnh thơi lại giống như là đang đợi cô vì biết rằng nhất định cô sẽ quay lại.
- Anh mau nói cho tôi biết đi, tôi sẽ mời anh đi cà phê - Linh buông ngay một câu như mặc cả khiến Phong suýt không giữ được vẻ mặt nghiêm túc mà phải phì cười.
- Cô nói gì, tôi nghe không hiểu? Tôi phải nói cái gì cơ, mà cà phê thì cô đã hứa mời tôi rồi còn gì? - Phong ngây ngô hỏi lại.
- Nói cho tôi biết bí mật gì đó mà anh vừa nói, đổi lại tôi sẽ mời anh cà phê ngay cả khi tôi đang rất ghét anh.
- A ha, cô có vẻ tự đánh giá mình cao quá, tôi có nói thực sự muốn đi uống cà phê với cô sao? Cái giá này là cô hoàn toàn được lợi, người làm ăn như tôi không thể chấp nhận được - Phong cười cợt.
- Vậy anh muốn gì?
- Cô tới làm giám khảo cho Master Chef!
- Chuyện đó thì có liên quan gì tới anh? Hơn nữa tôi đã từ chối rồi, họ cũng đã tìm được giám khảo mới - Linh ngạc nhiên.
- Tập đoàn Hoàn Mỹ chính là đơn vị tổ chức chương trình, và chương trình sẽ diễn ra ngay tại khách sạn này, còn tôi chính là Trưởng Ban tổ chức. Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ đá bất kỳ người nào ra để cô vào ghế giám khảo. Thế nào? Đồng ý?
- Tôi có giá như thế sao?
- Cô cần bí mật từ cô, còn tôi cần mượn danh tiếng của Master Chef trẻ tuổi nhất là cô, như vậy là trao đổi hoàn hảo. Yên tâm đi, cái giá này để lấy được bí mật từ phía tôi không hề thiệt thòi cho cô đâu.
Phong rót cho cô một chén trà, cũng không biết nó được mang ra từ lúc nào nữa. Linh nhấp chén trà ướp hương hoa nhài, mặc dù trong lòng đang dậy sóng nhưng cô cũng không thể không thừa nhận rằng người đàn ông đối diện này rất biết cách thưởng thức.
- Không biết có hợp với khẩu vị của một siêu đầu bếp như cô không? Nghe nói ngoài nấu ăn, cô cũng rất có kiến thức về trà? - Phong nhìn Linh hỏi đầy hứng thú.
- Câu này phải là tôi khen anh mới đúng chứ? Tìm được một người biết uống trà ngon cũng không phải dễ.