Điều Bí Mật
ới vợ chồng ông rằng, cuộc hôn nhân của con gái mình từ nay sẽ đổ bể.
Hôn nhân của Đại sau đó thực sự đi vào bế tắc. Huyền chủ động đòi ly hôn, Đại cũng không phản đối hay níu kéo gì. Một cuộc hôn nhân chóng vánh cứ như thế cũng kết thúc chóng vánh theo.
Ba tháng sau khi Đại và Huyền ly hôn, bà Nguyệt đột ngột qua đời.
Bà Nguyệt đi không nhắm mắt, có lẽ vì không được nhìn thấy mặt hai đứa con trai lần cuối. Đại vừa vuốt mắt cho mẹ vừa sụp xuống mà khóc. Mất mẹ là mất tất cả, chưa bao giờ anh cảm thấy tuyệt vọng hơn thế. Cả thế giới quanh anh như hoàn toàn sụp đổ theo hơi thở hắt ra cuối cùng của mẹ…
Chương 63: Một cuộc hôn nhân khác
Nếu như đám cưới của Đại được tổ chức tương đối gọn nhẹ, đơn giản thì đám cưới của Cường và Linh lại vô cùng đình đám và nổi tiếng. Sự kết hợp giữa người thừa kế tập đoàn Hoàn Mỹ và Master Chef trẻ nhất trong lịch sử trở thành tâm điểm của báo giới suốt thời gian dài. Đám cưới được tiến hành ở ngay tại khách sạn Winter với số lượng khách dù không nhiều nhưng hoàn toàn là những người có mặt mũi trong giới kinh doanh cũng như các quan chức lớn trong thành phố. Linh không hề quan tâm tới những điều đó, hay nói đúng hơn, cả lễ cưới này, cô không quan tâm tới một điều gì. Cô để cho Cường sắp xếp và lựa chọn tất cả, từ váy cưới, nhẫn cưới, tiệc cưới tới địa điểm đi tuần trăng mật. Cô chẳng hào hứng gì, chỉ là không muốn Cường thất vọng nên mới không tỏ ra quá hờ hững mà thôi.
Cuộc hôn nhân này cô không mong muốn, nhưng cũng không bài xích nó. Cô biết, rồi đây cô sẽ quên Đại, sẽ đền đáp sự yêu chiều của Cường bằng cách học làm một người vợ tốt. Cô sẽ lại học cách chấp nhận anh, yêu thương anh. Mặc dù lúc này cô không thể quên đi mối tình tuyệt vọng kia, nhưng biết đâu, thời gian sẽ thay đổi được tất cả.
Tuần trăng mật của hai người kéo dài tới nửa tháng. Cường chọn hẳn một tour du lịch Địa Trung Hải, đó thực sự là một thời gian không tệ của cô. Cô được men theo bờ Địa Trung Hải, đi qua nhiều nước trên một chiếc du thuyền hạng sang, hàng ngày được nếm qua rất nhiều món ăn thú vị, được nằm sưởi nắng ở bể bơi trên khoang hạng nhất. Có lần cô còn tham gia cuộc thi trổ tài nấu bếp nho nhỏ được tổ chức ngay trên chính con tàu, cuối cùng giành được hai suất vé du lịch bằng tàu ngầm dưới đáy biển. Đôi khi, Cường còn đưa cô lặn xuống biển, tận tay sờ vào những dải san hô sống, chỉ cho cô thấy sự sống phong phú trong lòng biển khơi.
Đôi khi Linh cảm thấy, chấp nhận ở bên cạnh một người mình không yêu đôi khi cũng không phải chuyện không tốt. Cô mới biết tin Huyền đã sẩy thai qua Thủy. Sau khi cô chia tay với Đại và rời khỏi quán ăn, Thủy lại tới đó làm.
Về cuộc thi Master Chef, Thủy chính thức phải dừng chân ở vòng thi đối đầu. Khi gặp nhau ở trường quay, chính Thủy đã nói cho cô nghe tình hình của vợ chồng Đại. Cô thấy lo lắng cho anh, lo lắng cho Như Ý, nhưng mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó. Cô không muốn thay đổi quyết định một lần nào nữa, cuộc đời này cô đã mắc nợ tình cảm với quá nhiều người rồi.Cường đối xử với cô rất tốt, thậm chí anh còn không cho bà Phượng tới nhà, sợ bà sẽ làm tổn thương tới cô.
Nhưng Linh không biết rằng, Cường không cho bà Phượng tới thăm vợ chồng anh, chỉ vì sợ Linh sẽ phát hiện ra sự thật của quá khứ mà anh đã giấu nhẹm đi. Sau khi nhận ra Linh chưa hề biết những chuyện trong quá khứ giữa bố cô và mẹ anh, Cường vừa cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, vừa nơm nớp lo sợ. Nếu cô biết được chuyện này, chỉ sợ đó sẽ là đả kích lớn nhất đối với cô. Anh chỉ tự nhủ lòng mình, sẽ dùng cả cuộc đời này của anh để yêu cô, cũng là để chuộc lại những lỗi lầm mà mẹ anh đã gây ra, sẽ dùng tình yêu của mình để xóa đi những vết thương lòng của cô. Anh biết, Linh chọn ở bên anh không phải vì cô yêu anh, mà vì cô muốn chạy trốn lòng mình, muốn tìm một nơi để dựa vào, muốn tìm một cái cớ để quên đi người đàn ông trước đó. Anh biết và chấp nhận, chấp nhận lấy chân tình của mình để bù đắp những thương tổn trong lòng cô. Linh là người trong nóng ngoài lạnh, chỉ cần anh thành thật đối xử với cô, cô sẽ sớm bị mềm lòng, sẽ lại toàn tâm toàn ý yêu anh.
Đúng là Linh đã định sẽ toàn tâm toàn ý theo Cường, nhưng mọi sự thật rồi có lúc cũng sẽ phơi bày, như một cái bánh, dù bóc bao nhiêu lớp lá, cuối cùng cũng sẽ để lộ ra phần chân thật nhất…
Sau đám cưới, Linh muốn cùng Cường đi Mỹ ngay, nhưng cuối cùng vẫn bị kẹt lại do cuộc thi Master Chef chưa kết thúc. Quán quân của giải năm nay chính là An. Linh không bất ngờ về điều đó. Đó là điều mà tất cả các giám khảo đều công nhận. Master Chef kết thúc, Linh thở phào, điều cuối cùng giữ chân cô ở lại Việt Nam cũng không còn nữa, cô và Cướng sẽ nhanh chóng rời khỏi Hà Nội, rời khỏi đất nước thân yêu, quay lại nơi mà hai người đã từng có những tháng ngày vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Ngày bà Nguyệt mất, Linh cũng tới dự đám tang. Nhìn thân ảnh gầy guộc và hốc hác của Đại,c ô thấy tim nhói lên từng cơn. Dù có được yêu thương bao nhiêu thì trong lòng cô vẫn không thể gạt bỏ đi hình bóng của người đàn ông này được. Kí ức về những tháng ngày bên nhau ngắn ngủi nhưng đầy vui vẻ, hạnh phúc ùa về khiến cô như ngã quỵ xuống. Cô muốn nhào tới bên anh, muốn ôm lấy anh, muốn vỗ về anh để anh được khóc một cách thoải mái nhất, nhưng lý trí gắng gượng cuối cùng đã ngăn cô lại. Giờ đây cô là người đã có chồng, hơn nữa chồng cô lại đối xử vô cùng tốt với cô, cô làm sao có thể làm điều có lỗi với anh được. Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đến vô cảm của Đại lúc anh nhìn cô, cô biết mình chẳng còn là gì với anh nữa. Suốt quãng thời gian cô ở lễ tang, anh không nhìn cô thêm một lần nào, cũng chẳng nói với cô một câu gì, luôn chỉ lẳng lặng đứng bên bàn thờ của mẹ. Minh cũng đã về tới nhà, chỉ có Lâm là không có mặt. Ông Phương ngồi chết lặng một chỗ, dường như ông chẳng còn chút sức nào để nói năng nữa. Đôi mắt ông mờ đục, nhìn hai đứa cháu chơi đùa bên chân, ông cũng chẳng thể cười.
Linh theo xe ô tô đưa bà Nguyệt ra tận nghĩa trang sau đó mới lẳng lặng ra về. Đi bộ ra tới cổng nghĩa trang, cô xuýt ngồi sụp xuống vì bụng đột nhiên lên cơn đau âm ỉ, nếu không phải có một bàn tay vươn ra đỡ lấy cô.
- Để tôi đưa em về.
Linh ngẩng đầu, trong ánh nằng hè gay gắt, cô chỉ thấy một gương mặt cương nghị, đôi mắt thường rất lạnh lẽo nhưng lúc này lại nhìn cô một cách ấm áp. Cô không hiểu tại sao Phong lại có mặt ở đây, đang định lên tiếng hỏi thì đã nghe anh giải thích:
- Tôi đến thắp hương cho mẹ.
Giọng anh hoang lạnh, u ám khiến Linh nhận ra lúc này tâm trạng anh ta cũng không được tốt. Phong đỡ cô ngồi vào xe, chỉnh nhiệt độ điều hòa, quay sang nhìn sắc mặt tái nhợt của cô hỏi:
- Em gầy đi đấy. Thằng chồng em không biết cách chăm sóc vợ sao?
- Nếu anh tốt bụng như thế, làm ơn hãy đưa tôi về nhà. Còn không thì cho tôi xuống, tôi tự đi được – Linh cau mày lại để kìm hãm tiếng rên do cơn đau gây ra.
- Được rồi, để tôi đưa em tới bệnh viện, nhìn em sắp ngất tới nơi ấy – Phong không nhịn được lắc đầu đầy ai oán.
Đám cưới của Cường và Linh không chỉ tạo ra một đả kích lớn cho Hằng, mà ngay cả chính anh, người luôn nghĩ sẽ không bao giờ bị dao động bởi bất cứ điều gì, cũng cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng. Phong không lí giải được tại sao, nhưng cứ nghĩ tới việc Linh đi lấy chồng là trong lòng lại có cảm giác mất mát và tiếc nuối, giống như vừa để tuột khỏi tay một thứ gì đó vô cùng quý giá, ngay cả tiền bạc anh có trong tay cũng không giúp anh lấy lại được. Nhìn Linh ngồi run rẩy như một con mèo nhỏ, có lẽ vì cơn đau bất chợt nào đó, lòng anh như có lửa đốt. Phong lái xe với tốc độ nhanh nhất tới thẳng bệnh viện, sau đó mặc kệ sự phản đối của Linh, anh bế thẳng cô vào tìm bác sĩ.
- Chúc mừng anh, vợ anh đã có thai được sáu tuần rồi – Cô y tá mỉm cười với anh thật tươi khi bước ra từ trong phòng khám.
- Có thai?
Phong lẩm bẩm hỏi lại, ngẩn ra không biết nên cười hay nên mếu lúc này. Nếu đứa bé là con anh, có thể anh sẽ giống như những ông bố trẻ khác, sẽ nhảy cẫng lên, thậm chí lao cả vào phòng khám, ôm lấy vợ và tung hô, hò hét rằng: “Tôi sắp được làm cha”. Nhưng đứa bé này đâu thuộc về anh và cô gái này cũng không phải của anh.
- Nhưng cái thai hơi yếu, hôm nay lại bị động thai nên cần phải hết sức cẩn thận. Tốt nhất anh nên để vợ nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng, đặc biệt không được gần gũi, quan hệ trong thời gian này – Bà bác sĩ nghiêm mặt dặn dò khi tiễn cả hai ra về.
Linh đỏ mặt khi nghe bà bác sĩ nói mấy tiếng sau cùng, còn Phong thì tỏ ra như không có gì. Trong lòng anh chỉ muốn nổi giận, muốn đi tìm thằng em trai để tính sổ vì có mỗi cô vợ cũng không chăm sóc chu đáo nổi.
- Hôm nay cám ơn anh.
Linh bước xuống xe, quay sang cười nói với Phong, định mời anh vào nhà nhưng nghĩ Cường cũng đang ở nhà nên lại không dám.
- Nhớ lời bác sĩ dặn đó.
- Ừm…
Linh gật đầu, đang định quay vào mở cổng thì thấy Cường đi ra. Ở trong nhà Cường đã thấy xe của Phong tới. Đang định hỏi Linh tại sao lại đi với hắn thì Phong đã cướp lời:
- Thôi, em vào nhà đi, tôi có chuyện muốn nói với nó – Phong giục, có vẻ như không ngần ngại đối đầu với Cường.
- Thật tốt, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh – Cường vươn tay kéo Linh lại gần mình, sau đó đẩy cô vào trong cổng.
Cường gật đầu với Linh thêm một cái khi cô quay lại nhìn hai người đầy lo lắng, ý như bảo cô hãy cứ yên tâm, anh sẽ biết chừng mực.
Linh đi vào nhà rồi, Cường mới lại quay ra nhìn vẻ mặt đầy thách thức của Phong. Gần đây trong tập đoàn rộ lên không ít thông tin nói rằng Phong gần đây như đã nắm chắc quyền kiểm soát tập đoàn trong tay. Mặc dù Cường không để ý lắm tới việc tranh quyền đoạt lợi, nhưng anh lại cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng cơ ngơi của gia đình sẽ nằm trong tay người anh cùng cha khác mẹ này. Cường hoàn toàn không biết rằng, vì để giấu giếm những chuyện mình gây ra trong quá khứ, bà Phượng đã phải cắn răng thỏa hiệp với Phong, bán cho hắn một nửa số cổ phần của mình, đồng thời kèm theo một phiếu ủng hộ cho hắn lên vị trí Tổng Giám Đốc điều hành. Nếu như bà Phượng biết được con trai không những đã biết chuyện từ mười năm trước, hơn nữa còn biết vô cùng tường tận, không biết bà ta sẽ có cảm nghĩ gì?
- Tôi cảnh cáo anh không nên tiếp cận Linh cơ mà – Cường lạnh lùng nhìn Phong, lúc này đang ung dung châm thuốc hút.
- Hừ… – Phong nhếch miệng cười – Không chăm sóc được vợ thì tốt nhất hãy câm miệng lại. Hôm nay nếu không có tao, thì vợ mày, thậm chí là con mày đã gặp nguy hiểm rồi.
- Anh nói cái gì? – Cường giật mình, trừng mắt hỏi lại – Anh nói Linh có thai?
- Đáng tiếc đúng là như thế – Phong nhún vai – Tao không phải người thích làm phúc, nhưng tao rất có hứng thú với vợ mày, vì thế tao khuyên chân thành mày một câu, có thì tốt nhất hãy giữ cho chặt vào, nếu không có lúc nào đó buông tay ra, tao sẽ không ngần ngại mà cướp lấy đâu.
- Đừng có mơ, cô ấy là của tôi – Cường quát lên.
Chứng kiến Cường đỏ mặt lên cãi như một đứa trẻ con, Phong lại thấy buồn cười. Trong trí nhớ của anh, đứa em trai này ngoài vẻ lạnh lùng ra thì chưa từng trưng một vẻ mặt nào khác cả, không ngờ lúc này lại có dáng vẻ đáng yêu như thế. Có lẽ vẫn còn đang sốc với tin Linh có thai nên Cường chẳng còn tâm trí nào mà đôi co với Phong nữa.
- Ha ha, được, chẳng ai thèm tranh giành với mày đâu. Thôi, tao cũng chẳng mong nhận được một lời cảm ơn từ mày, tao chỉ muốn dặn mày mấy lời mà bác sĩ đã dặn tao. Để vợ mày nghỉ ngơi thật nhiều, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, không được lo nghĩ, và… gì ấy nghỉ? À, cấm được gần gũi trong thời gian này.
Phong cười phá lên, sau đó lái xe đi thẳng. Chiếc xe vừa chuyển bánh, Cường đã đóng cổng lại, chạy biến vào trong nhà. Chỉ một phút sau, từ trong nhà truyền ra tiếng hét vô cùng sung sướng: “A, tôi sắp được làm cha rồi. Vợ muôn năm!”.
Chương 64: Tuyệt thực trong tù
Nếu không phải Linh nói rằng sau khi sang Mỹ sẽ chuẩn bị tất cả, có lẽ Cường đã khuân hết những đồ đạc ở cửa hàng bán đồ dành cho trẻ sơ sinh về nhà. Không thể miêu tả nổi sự vui mừng của anh khi biết tin Linh mang thai, và có lẽ trên đời này cũng không có người chồng nào chu đáo hơn anh nữa. Anh không cho cô làm bất cứ việc gì, từ đi chợ, nấu cơm, giặt đồ tới lau nhà, rửa bát mà thuê một bà giúp việc về làm thay cô. Thậm chí anh bắt cô nằm trên giường cả ngày, nếu không phải sau đó Linh đã phản đối và anh đành nhượng bộ vì không muốn cô nổi giận, ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng.
Những ngày này, bất chấp sự phản đối mãnh liệt từ bà Phượng, Cường đã gần như hoàn tất mọi thủ tục sang Mỹ, cũng như bàn giao hồ sơ giấy tờ của công ty cho tập đoàn. Bà Phượng mặc dù vẫn còn rất định kiến với cô con dâu, tuy nhiên từ sau khi biết Linh đã có thai, bà biết bà không thể can thiệp được gì nữa rồi. Thậm chí mẹ mình mà Cường cũng không cần, trong lòng anh giờ đây chỉ có hai mẹ con Linh. Bà Phượng biết, nếu để Cường đi thì mọi hy vọng nắm tập đoàn trong tay của bà coi như mất sạch, mặc dù không cam lòng nhưng bà lại không biết làm thế nào. Một nửa số tài sản của mình phải ngậm ngùi giao lại cho Phong để đổi lấy một sự im lặng không chắc chắn, vậy mà cuối cùng bà Phượng vẫn mất đi đứa con trai mà bà mất bao nhiêu công sức để dưỡng dục. Bà Phượng cảm thấy vô cùng cay đắng, nhưng lại không dám căng thẳng với con trai. Bà chỉ sợ rằng, nếu như Cường biết được bà đã từng làm những gì trong quá khứ, chỉ sợ Cường sẽ căm hận bà, nhất là khi cô gái mà con trai bà lấy lại chính là con gái của người đàn ông đó.
Là số phận trêu người hay là hậu quả mà bà phải gánh chịu cho quá khứ sai lầm đây?
Đến khi Linh nhận được một cuộc gọi từ Minh thì cô không thể ở yên trong nhà được nữa. Sau đám tang bà Nguyệt, Minh cũng hết thời gian nghỉ phép và phải trở về đơn vị, nói với cô rằng Lâm đã tuyệt thực ở trong tù được năm ngày rồi, kề từ sau khi biết tin mẹ anh qua đời. Hiện tại Lâm đang nằm ở phòng cấp cứu tại khu khám bệnh của trại giam. Minh rất lo lắng nhưng không thể xin nghỉ thêm được nữa nên mới gọi điện cho cô, mong cô hãy đi khuyên giải Lâm một chút. Cả ông Phương, chị Tâm và Đại đã lên đó gặp anh nhưng Lâm kiên quyết không gặp ai, chỉ một mực khóc lóc trong phòng giam của mình và nhất định không ăn uống gì. Đến ngày hôm qua, Lâm đã hoàn toàn kiệt sức nên được đưa vào trạm xá.
Linh là người một khi đã quyết định thì không ai thay đổi được, vì thế Cường cũng chỉ đành biết lái xe đưa cô lên tận khu trại giam ở Bắc Giang để thăm Lâm. Chặng đường khá xa nên Cường vừa đi vừa nghỉ, sợ cô bị mệt. Thậm chí khi tới những đoạn đường gồ ghề anh còn cố tình đi thật chậm, trong khi Linh thì rất sốt ruột, nhưng cũng không đành lòng mắng mỏ hành động quá mức cẩn thận của Cường. Cô vừa bực, lại vừa buồn cười, không nghĩ rằng Cường lại có lúc cẩn trọng quá mức như thế.
Cuối cùng thì cũng tới nơi, vì Lâm không có ai chăm sóc nên sau một hồi nói khó, Linh và Cường cũng được cho vào thăm.
Khi Linh vào phòng bệnh, căn phòng có tới mấy cái giường nhưng chỉ có một mình Lâm đang nằm bẹp dí một góc. Cả hai tay, hai chân anh bị trói chặt vào giường, người y tá dẫn hai vợ chồng cô vào giải thích rằng nếu không trói lại, Lâm sẽ giật đứt dây truyền nước ra, thậm chí tự gây hại tới tính mạng của mình. Lâm gầy rộc, da tái xanh, mặt mũi đầy vết bầm dập, vẻ đẹp trước đây hoàn toàn không còn nữa, thay vào đó là dáng vẻ tiều tụy, hốc hác đến thảm thương. Khi hai người bước vào, Lâm đang nằm quay mặt nhìn bức tường trắng tinh, không biết đang nghĩ gì. Lúc cô và Cường bước vào, Lâm quay mặt ra nhìn.
Thấy cô, Lâm thoáng ngạc nhiên. Hôm qua khi anh được đưa đến đây, bố và anh trai anh có vào thăm nhưng khi đó Lâm đang dùng thuốc an thần nên không tỉnh lại, không ngờ rằng người lên thăm anh tiếp theo lại là Linh. Cô đi cùng một người mà anh không biết là ai, nhưng thấy người đó đứng gần cô như thế thì anh cũng có thể đoán được phần nào.
Lâm không nghĩ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vừa mới nhận được tin Đại và Linh yêu nhau, thì ngay sau đó không lâu lại nghi tin Đại cưới Huyền, cô con dâu mà bố mẹ anh đã chọn. Giờ tận mắt thấy Linh đi cùng một người đàn ông khác, lại nhìn thấy nhẫn trên ngón tay áp út của cô, anh biết có lẽ cô cũng đã êm ấm rồi. Trong lòng anh có hơi tiếc nuối cho anh trai mình, nhưng số phận đã an bài hết thảy, người không thuộc về nhau thì dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng vậy mà thôi. Anh và Trang là một ví dụ rõ nhất. Yêu nhau rồi cuối cùng trở mặt tới tận nước này.
Khi Linh chưa vào đây thì Lâm đang bần thần nhớ tới mẹ. Anh không còn nước mắt mà khóc, mà dù có còn thì cũng không còn đủ sức để nhỏ thêm một giọt nước mắt nào nữa. Năm ngày tuyệt thực, năm ngày vứt bỏ hoàn toàn ý chí sống làm anh hoàn toàn kiệt quệ, cả về sức lực và tinh thần. Mẹ đi mà không nhắm mắt, anh biết là tại anh. Mẹ đi mà anh cũng không được nhìn thấy mặt bà lần cuối, không được thắp cho bà một nén hương, không được đưa bà về nơi an nghỉ. Chị Tâm nói rằng, lúc bà mất, đôi mắt bà vẫn nhìn chằm chằm vào khung ảnh gia đình phóng to treo trên tường. Không ai hiểu nỗi khổ của anh trong những ngày qua, đến nỗi anh chỉ muốn chết đi cho nỗi đau đỡ dày vò tim gan. Mỗi lần nghĩ tới mẹ, nghĩ tới việc sẽ không được gọi một tiếng “mẹ” mỗi lần về nhà, không được ngồi chung một mâm cơm với bà, được bà gắp cho miếng ăn ngon nhất, anh lại thấy không tài nào thở nổi. Lòng anh như bị bóp nghẹt lại, từng cơn đau xốc lên tận trí não.
Anh ân hận vì mình chỉ là một đứa con gây họa. Nhật Lệ vì anh mà ra đi trong ngậm ngùi, bẽ bàng. Trang vì anh mà mang thương tật cả đời. Anh trai, chị gái vì anh mà phải lao đao. Bố vì anh mà cúi đầu đi cầu cạnh người khác. Còn mẹ, mẹ đã vì anh mà đến lúc mất đi vẫn không nhắm mắt được. Anh chỉ muốn đi theo mẹ cho xong, ngày tháng tương lại đối với anh gần như không còn ý nghĩa gì cả.
Linh ngồi xuống giường bệnh kế bên, lặng yên lục lọi trong túi xách một lúc, sau đó cô lấy ra một cuốn sổ hơi cũ, đặt lên trên bàn kê sát đầu giường bệnh của Lâm. Thấy Lâm đứa mắt nhìn cuốn sổ, cô mới lên tiếng giải thích:
- Em sắp ra nước ngoài định cư nên muốn mang cho anh cuốn sổ này. Đây là nhật kí mà chị Lệ đã viết trong suốt thời gian mang thai Như Ý. Chị ấy viết cho anh và con bé. Vì vậy, em mong anh hãy giữ gìn nó, sau này nếu hai bố con có nhận nhau, anh hãy đưa cuốn sổ này cho con bé.
- Như Ý… – Hình ảnh đứa bé xinh xắn xuất hiện trong đầu Lâm khiến anh vô thức gọi ra tên con gái mình. Mặc dù giọng anh khàn đặc nhưng Linh vẫn nghe rõ.
- Bác Ngân nói con bé khỏe, đã biết chạy và nói rất sõi – Linh nói thêm – Em rất hy vọng hai bố con anh có thể nhận nhau, nhưng em không hy vọng con bé biết nó có một người cha yếu đuối thế này.
- Anh chỉ là một thằng đàn ông vô dụng – Lâm nhìn cô, phều phào nói nhưng sắp hết hơi.
- Nếu anh cứ như thế này thì anh thực sự là kẻ vô dụng – Linh gật đầu – Anh tưởng bác gái sẽ yên lòng khi thấy anh tự đày đọa mình thế này sao? Còn bố anh nữa, anh có biết nỗi đau nào lớn hơn việc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh không? Anh sống ích kỷ với chị Nhật Lệ, với Như Ý còn chưa đủ sao? Anh còn muốn tiếp tục làm khổ cả nhà anh nữa ư?
Cường thấy Linh tức giận thì vội vỗ nhẹ lên vai cô, ý bảo cô hãy bình tĩnh lại.
- Xin lỗi – Lâm nhìn cô, nỗi thống khổ tràn ra trên gương mặt xanh xao và đôi mắt đỏ sọng.
- Vậy là anh đã suy nghĩ thông suốt? – Linh thấy Lâm như thế thì cũng hơi bối rối một chút, cô không ngờ có lúc mình lại dám to tiếng với cả anh.
Lâm khẽ gật đầu và khẽ nhắm mắt lại.
- Còn nhiều việc đang chờ anh về để giải quyết – Một hồi lâu sau, khi Linh tưởng Lâm không còn muốn nói chuyện nữa thì anh lại mở mắt ra và nói – Cảm ơn em đã không ngại đường xa mà lên đây thăm anh.
- Mọi người đều lo lắng cho anh. Anh đã gần ba mươi tuổi, tốt nhất đừng nên xử sự như một đứa trẻ nữa. Cố gắng rèn luyện và cải tạo cho tốt, không chừng anh sẽ được ra tù sớm hơn một chút – Linh căn dặn.
- Ừm, anh biết. Ở trong này, anh có nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện đã qua.
Thấy Lâm đã hoàn toàn thông suốt, Linh mới tạm yên lòng một chút. Sau khi sắp xếp nói chuyện với mấy người y tá, Linh để lại cho Lâm hoa quả cùng bánh kẹo rồi mới ra về. Cô bước ra tới cửa còn nghe Lâm gọi lại. Khó khăn lắm anh mới thốt được thành câu:
- Nhờ em… hãy giúp anh thắp hương cho Nhật Lệ nhé! Anh xin trễ hẹn với cô ấy sáu năm. Sáu năm sau, anh nhất định sẽ tới trước mộ cô ấy xin lỗi.
Linh sững lại, sau đó cô khẽ gật đầu đáp ứng và theo Cường rời khỏi trạm xá.
- Bà xã anh thật tuyệt – Cường thốt lên khi lái xe quay trở lại Hà Nội – Bà xã quá uy vũ. Chỉ quát mấy câu đã khiến cậu anh phải hồi tâm chuyển ý.
- Anh ấy thực sự là một người rất đáng thương.
Chương 65: Người anh yêu nhất
Trong căn phòng làm việc rộng rãi và sang trọng bậc nhất ở Winter, Phong vừa đọc mấy tờ fax mới được gửi đến vừa cau mày. Muốn dồn bà Phượng vào chân tường nên anh quyết tâm lục lọi lại chuyện quá khứ trước đây của người đàn bà này. Chỉ không ngờ, đến lúc này, thứ mà anh biết được lại làm anh lưỡng lự. Anh cảm thấy số phận đúng là rất biết trêu ngươi người khác. Cô gái mà anh nóng lòng muốn tìm ra tung tích không ngờ lại là Nhật Lệ, chị gái của Linh. Bố của Linh và mẹ của Cường từng có quan hệ tình cảm với nhau, đến bây giờ hai đứa con của hai người lại lấy nhau. Linh hoàn toàn không biết điều đó. Phong không biết nếu anh cho Linh biết chuyện này, thì cô có đủ dũng cảm để rời bỏ Cường hay không? Đó là kết quả mà anh muốn thấy, nhưng một mặt, anh lưỡng lự vì không muốn cô gái này bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Từ sau khi tan vỡ chuyện tình cảm với Đại và cưới Cường, Linh không còn cười như trước đây.
Phong không lý giải nổi con tim mình kể từ sau khi gặp Linh. Vì thấy hình ảnh mẹ mình trong cô gái đó nên anh muốn dang tay che chở cho cô, hay anh thực sự bị cô làm cho rung động? Phong không muốn đào sâu vào trái tim mình, anh sợ phải đối mặt với những điều mà mình không muốn. Từ lâu nay, trong trái tim anh chỉ có duy nhất một mục đích, mục đích này trở thành bản năng sống, thành mục tiêu phấn đấu, thành bức tường vững chãi để anh dựa vào, từng bước đi tới đỉnh cao của quyền lực ở tập đoàn Hoàn Mỹ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé cô độc ấy, anh lại muốn bỏ đi tất cả, muốn trở thành người che chở cho cô, muốn được một lần nữa khiến cô có thể hạnh phúc.
- Sao, anh bất ngờ ư? – Đại mỹ nhân của Phong đang ngồi đối diện, ung dung chơi game trên chiếc smart phone màu trắng thấy anh đột nhiên trầm tư thì thích thú hỏi – Nếu tin này mà lên báo, đảm bảo thiên hạ sẽ có chuyện tha hồ mà buôn. Dù sao, hào quang của Kim Thủ Vương Đặng Huy Lâm quá mức huy hoàng, nhiều người coi ông ta như một đỉnh cao.
- Người cũng đã mất rồi, em có cần thiết phải bới lại đời tư của họ không? – Phong bất bình hỏi.
Đại mỹ nhân – nữ hoàng truyền thông bị câu nói này của anh làm cho kinh ngạc đến nỗi suýt đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Phong mà cô biết từ khi nào lại biết nói lời bênh vực người khác thế này?
- Sao? Anh động lòng thương người ta sao? Hay vì anh không muốn thấy cô con gái của ông ta phải rơi lệ?
Phong nhìn cô gái đang cười ma mãnh, trong lòng cũng thấy nhột, chỉ một câu thôi mà cô gái sắc sảo này đã nói trúng tim đen của anh rồi.
- Từ bao giờ em lại quá quan tâm tới đời tư của anh như thế?
- Dù sao thì chúng ta cũng từng là một đôi, mặc dù giờ đây chỉ có quan hệ công việc, nhưng chẳng phải khi cô đơn anh vẫn tìm tới em đó sao?
- Anh nói rồi, tiền chu cấp cho em anh vẫn gửi đều đặn không thiếu một đồng nào. Em chỉ cần làm tốt những gì anh bảo là được, còn lại tốt nhất đừng động vào những điều không liên quan tới em.
Phong lạnh lùng đáp trả, lúc này anh chẳng hề để tâm tới thân hình mê người của cô gái nữa, thay vào đó chỉ còn vẻ đề phòng. Bởi chỉ có anh mới biết, đằng sau vẻ quyến rũ này là một con rắn độc tới mức nào, không cẩn thận sẽ bị nó giết chết.
- Được rồi, không đùa anh nữa. Anh yếu đuối hơn xưa rồi, em mất hứng quá – Cô gái chống tay vào bàn đứng dậy.
* * *
Cường thực hiện chuyến công tác cuối cùng của mình trên cương vị giám đốc điều hành công ty con của gia đình, còn Linh cũng dành thời gian này để về thăm quê, chào người thân. Sau khi từ quê trở về thành phố, cô lại tới chào ông Cương, dành trọn vẹn một ngày ở Đạo Quán để nói chuyện và thưởng trà cùng ông, hai thầy trò còn cùng nhau vào bếp rất vui vẻ.
Linh biết, sẽ rất lâu nữa cô mới trở lại mảnh đất thân yêu này, vì thế cô muốn tận dụng thời gian để ở bên cạnh những người mà mình yêu quý nhất. Cô muốn dành thời gian nhiều nhất cho Như Ý, nhưng mỗi khi nghĩ tới lời mà Đại đã từng nói, rằng không muốn gặp lại cô thì cô lại chần chừ. Mỗi lần cô gọi điện cho bác Ngân đều hỏi thăm tình hình con bé. Bác Ngân vẫn trông Như Ý giúp Đại khi anh bận bán hàng cả ngày. Con bé lười ăn hơn và không còn được bụ bẫm như trước nữa, nhưng lại có làn da bánh mật và duyên giống mẹ. Bác Ngân thường mở ti vi mỗi khi chương trình Master Chef phát sóng và chỉ cho con bé đâu là dì Linh. Bây giờ Như Ý đã gọi “dì Linh” rất sõi, chỉ tiếc là cô chưa có cơ hội được nghe.
Khi cô còn đang ngần ngại không biết có nên tới thăm Như Ý hay không thì đột nhiên lại nhận được cuộc gọi từ Đại. Anh muốn gặp cô. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Quán cà phê quen thuộc của hai người vẫn như xưa, chỉ có tâm tình của mỗi người là thay đổi. Mặc dù đã cố tỏ ra thản nhiên, nhưng Linh vẫn không tài nào giấu nổi sự bối rối hiện ra trong mắt. Đại lãnh đạm nhìn cô, gương mặt điển trai phủ thêm một tầng từng trải nữa khiến anh trông càng già dặn hơn, càng quyến rũ hơn.
- Anh gặp em vì muốn cảm ơn em chuyện của Lâm. Nhờ em mà nó đã suy nghĩ thông suốt – Đại đi ngay vào vấn đề chính của cuộc hẹn, nhưng Linh biết, nếu chỉ vì điều đó thì anh đã không hẹn gặp cô.
- Không có gì, đó cũng là việc em muốn làm thôi. Dù sao em cũng đã coi anh ấy là anh rể mình.
Đại lặng yên ngắm nhìn cô khi cô nói. Linh đã béo lên một chút, da dẻ mỡ màng hơn, nụ cười của cô cũng buồn hơn vài phần, nhưng dù sao, nó vẫn làm anh cảm thấy chếnh choáng hệt như khi cô còn ở bên anh. Chỉ có mấy tháng thời gian thôi, vậy mà tất cả thay đổi thật chóng vánh, anh đã qua một đời vợ, còn cô cũng đã có chồng. Cô đi rồi, không biết cuộc đời này anh còn cơ hội nào được ngồi đối diện mà ngắm nhìn cô như thế này hay không? Thế nhưng Đại lại không có cách nào nói tỏ được lòng mình cho cô. Mọi thứ đã qua đi, anh không muốn cho cô thấy anh đã yếu đuối như thế nào những ngày không có cô. Mặc dù anh nói không muốn gặp lại cô, nhưng anh chưa từng quên cô một giây, một phút nào. Trong thâm tâm anh luôn muốn gặp lại cô, được nhìn thấy cô, thế nhưng lòng tự trọng của người bị phản bội lại không cho anh tìm bất cứ lý do nào để làm thế. Dù cho sau khi Linh rời bỏ anh, Đại cũng chấp nhận lấy Huyền vì cái thai, nhưng cuối cùng anh vẫn là người bị phản bội trước.
- Anh nghe nói em sắp ra nước ngoài? – Đại hỏi.
- Vâng. Em ra nước ngoài định cư luôn – Linh gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cốc sữa chua trước mặt.
- Thế cũng tốt, ở nước ngoài tốt cho sự nghiệp của em hơn – Đại gật đầu.
- Trước khi đi, em muốn tới nhà thăm bác trai và thắp hương cho bác gái, anh đồng ý chứ?
- Được, dù sao bây giờ cũng chỉ có mình ông ở nhà, em tới chơi cho ông đỡ buồn – Đại lại tiếp tục gật đầu nhưng trong lòng thầm thở dài.
Linh lại hỏi cả ý kiến anh chuyện này, có lẽ cô đã để bụng quá sâu câu nói kia của anh. Anh thật sự không muốn làm tổn thương cô đến như vậy, nhưng nếu cô cứ tiếp tục xuất hiện trước mặt anh, anh có thể sẽ không kìm lòng được mà tìm cách đưa cô quay lại bên cạnh mình.
- Em có thể đón Như Ý về nhà chơi một ngày được không?
- Ngày mai em tới chỗ bác Ngân đón hai bác cháu về chơi đi. Không cần mua quà gì cho con bé đâu, trẻ con được chiều qua sẽ sinh hư – Đại đồng ý và dặn dò thêm.
Linh gật đầu mỉm cười, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô rốt cuộc cũng được cởi bỏ.
- Cảm ơn anh.
Đại không nói gì. Cô làm sao có thể biết được vị trí của cô trong lòng anh quan trọng thế nào, dù cô có đề nghị khó khăn đến đâu anh cũng sẵn sàng đáp ứng, đừng nói mấy chuyện cỏn con này. Cô là người anh hận nhất, hận vì đã rời bỏ anh lúc anh cần cô, hận vì cô lại đi lấy chính người đã làm anh khốn đốn và trở thành tay trắng, hận vì cô đã làm cho anh cảm nhận được nỗi đau mà anh chưa từng trải qua trong tình yêu, hận vì cô làm anh tổn thương đến mức phải đóng băng mọi tình cảm của mình lại, từ một người hay cười đùa thành một người đàn ông lạnh lùng và trầm lặng. Nhưng cô cũng là người mà anh yêu nhất, yêu đến mê muội và điên dại, cô làm anh không có cách nào tiếp nhận bất kỳ một cô gái nào khác bước vào cuộc đời mình. Nếu nói lý do lớn nhất dẫn đến cuộc hôn nhân không hạnh phúc của anh đổ vỡ, thì đó chính là cô. Cô là một định số bất biến trong lòng anh, không ai, không có gì có thể thay thể được.
- Em hạnh phúc chứ?
Khi cô đứng dậy và chuẩn bị bước ra về, anh đột nhiên lên tiếng hỏi. Linh quay lại nhìn anh sửng sốt, nhưng sau đó cô khẽ mỉm cười, đặt một tay lên bụng nói:
- Em sắp có con đầu lòng rồi.
Rồi cô bước ra về. Nhìn Linh bước xuống phố từ trên tầng hai của quán cà phê trong chiếc váy trắng tinh khôi, Đại bần thần cả người. Câu cuối cùng của cô rót vào tai anh như một tiếng sét đánh vào tầng hy vọng mỏng manh cuối cùng.
- Ừ, em nhất định phải hạnh phúc đấy.
Chương 66: Chia sẻ quá khứ
Linh ngồi trên ghế đá, mỉm cười nhìn Như Ý đang rụt rè cho một chú dê con ăn lá cây, chiếc váy hồng rực rỡ quét cả xuống đất. Mỗi khi chú dê con thò đầu ra cố gặm chiếc lá, Như Ý lại rụt tay trở về và cười khanh khách một cách thích thú. Đúng như bác Ngân nói, con bé càng lớn càng giống Nhật Lệ, nước da bánh mật, tóc loăn quăn, mắt to và đen, nhìn rất lanh lợi, đáng yêu.
Nhưng đến khi nhìn sang người đàn ông điển trai đang ngồi bên cạnh cô bé và chơi cùng nó với một thái độ vô cùng yêu chiều, Linh lại không khỏi cau mày lại. Thật chẳng hay ho chút nào khi đi cùng người mang danh là anh chồng của mình thế này, nhưng cô lại không thể làm gì khác khi Phong kiên quyết đòi hộ tống hai dì cháu đi chơi.
Sáng hôm qua, Linh đang định tới nhà Đại để đón Như Ý, không ngờ bác Ngân lại bế Như Ý tới nhà cô, còn chuyển lời của Đại rằng hôm nay anh bận ở nhà, làm giỗ một trăm ngày cho mẹ nên muốn nhờ cô chăm sóc Như Ý hai ngày. Linh rất cảm kích vì biết Đại cố tình tạo điều kiện cho hai dì cháu được ở bên nhau. Cả ngày hôm qua, bác Ngân ở lại nhà cô, đợi cho Như Ý quen cô rồi mới về. Như Ý thiếu đi sự quan tâm chăm sóc của mẹ bé từ bé, nhưng ngược lại, con bé được rất nhiều người chăm lo nên tính tình dạn dĩ vô cùng, chơi với Linh nửa ngày là nó đã bén hơi dì, cô đi đâu nó cũng lẫm chẫm chạy theo như cái đuôi.
Sáng nay, Linh quyết định đưa cháu gái đi sở thú chơi, không ngờ vừa ra đến cổng thì Phong lái xe tới. Thoạt đầu anh nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô, sau lại thấy hai dì cháu đang háo hức đi chơi thì lại đổi ý, nói rằng sẽ đưa hai dì cháu đi chơi ngày hôm nay. Linh từ chối thế nào cũng không được, còn bị Phong mạnh mẽ ép ngồi vào xe, cứ thế một đường tới thẳng công viên Thủ Lệ.
Bây giờ đang là tháng chín, thời tiết chưa chuyển mùa nên vẫn rất oi nồng nhưng trận mưa dông đêm qua khiến cho ngày hôm nay mát mẻ hẳn. Khí trời ôn hòa như đã vào thu, đúng là một ngày cuối tuần vô cùng lý tưởng để đi chơi. Công viên Thủ Lệ cũng vì thế mà đông như trẩy hội. Từng gia đình lớn, nhỏ đưa nhau tới đây thăm thú. Phong cưng chiều Như Ý tới mức cho con bé chơi không sót trò nào, còn chụp cho hai dì cháu tới mấy trăm tấm hình, mặc kệ cho Linh vẫn luôn trừng mắt không vừa ý.
Dù cho những người xung quanh không để ý chút nào vì ai cũng cho rằng họ là một gia đình ba người như bao gia đình khác, nhưng chính vì thế mà Linh lại càng cảm thấy buồn bực hơn. Cô hoàn toàn không muốn có chút liên quan gì tới con người này, nhưng da mặt của anh quả thật không mỏng chút nào, hoàn toàn phớt lờ sự khó chịu của cô, dùng cách hiệu quả nhất để tham gia vào chuyến đi chơi này, đó là lấy lòng Như Ý. Con bé quả nhiên quấn lấy Phong không rời, hết đòi xem con vật lại đòi chơi trò chơi, điều này càng làm cho Linh có cảm giác mình như người thừa vậy.
Linh không biết, Phong vì lo rằng cô đang mang thai, nếu lại phải bế Như Ý nhằng nhẵng cả ngày hôm nay trong công viên thì cô sẽ không chịu nổi. Chính vì thế anh mới phải biến mình thành một ông bố bất đắc dĩ, vui vẻ làm theo mọi yêu sách của cô “con gái” nhỏ để cho cô được yên. Vừa chơi đùa với Như Ý, thỉnh thoảng anh lại len lén nhìn vẻ mặt của Linh, không thể lý giải nổi tại sao một ngày đẹp trời như thế này, ở một nơi đông vui đến thế này mà cô lại quá mức để ý tới thân phận như thế.
Phong rất muốn nói cho Linh biết bí mật kia, nhưng lại sợ những lời mình nói ra sẽ làm hỏng một ngày vui vẻ của cô. Từ những phản ứng của Linh trước đây, anh có thể đoán được phản ứng của cô với chuyện anh sắp nói sẽ như thế nào. Chắc hẳn nó sẽ đưa cuộc hôn nhân của cô đến bên bờ vực thẳm. Một mặt anh rất lưỡng lự, không muốn đôi mắt xinh đẹp kia phải rơi thêm một giọt nước mắt nào, không muốn cô phải mang thêm đau buồn, nhất là khi cô đang mang thai. Mặt khác, anh lại muốn chuyện đó xảy ra để anh vừa có cơ hội kéo cô về bên mình, vừa tạo bàn đạp để hạ gục Cường. Anh biết Cường yêu Linh thế nào, nếu Linh rời bỏ, đó sẽ là một nhát dao chí mạng khiến Cường không gượng dậy nổi. Thứ duy nhất ngăn cản anh làm việc đó bây giờ chính là tình cảm phức tạp của anh dành cho cô gái xinh đẹp này. Phong rất giận mình, không hiểu sao từ khi biết cô đến giờ anh lại hay mềm lòng đến vậy? Trước đây, anh là người quyết đoán, tàn nhẫn bao nhiêu thì bây giờ anh lại hay do dự bấy nhiêu.
Đến đầu gió chiều, Như Ý chơi đã mệt nên rúc đầu vào lòng Phong mà ngủ. Phong đưa con bé cho Linh sau đó kiếm một quán nước sạch sẽ cho cô ngồi nghỉ.
- Hôm nay cảm ơn anh nhiều.
Dù không vừa lòng đến cỡ nào thì Linh vẫn không thể không cảm ơn sự nhiệt tình của Phong. Mặc dù những giờ phút riêng tư của hai dì cháu đã bị người đàn ông này ngang nhiên cướp mất, nhưng nếu không có anh ta thì hôm nay cô sẽ rất mệt. Như Ý giống hệt Nhật Lệ, là người hướng ngoại nên cái gì cũng tỏ ra thích thú, rất hoạt bát, chạy nhảy khắp nơi.
- Vậy mà còn tưởng em ghét tôi vì đã làm phiền hai dì cháu chứ? – Phong cẩn thận cho đá vào cốc nước dừa, sau đó mới đưa tới cho Linh.
- Con bé này lớn lên sẽ nghịch như quỷ, giống mẹ nó – Linh cúi nhìn Như Ý
đang ngủ say trong lòng mình, mỉm cười.
- Thật tiếc, nghe nói chị gái em cũng là một những siêu đầu bếp trẻ rất có tiếng tăm.
Linh ngẩng đầu nhìn Phong, thấy vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối của anh thì trong lòng cô lại dâng lên một nỗi niềm khó tả. Đáng lẽ cô phải thay Nhật Lệ chăm sóc cho Như Ý mới đúng, nhưng lúc này cô lại vì một mối tình tuyệt vọng mà nhẫn tâm rời bỏ đứa cháu đáng thương này. Lớn lên rồi, có thể Như Ý sẽ rất oán trách cô, nhưng cô còn có lựa chọn khác sao? Như Ý là con của Đại, con của người đàn ông cô yêu nhất, làm sao cô có thể đối mặt với anh mà coi như không có gì được. Anh đã nói không muốn nhìn thấy cô nữa và cô cũng không thể nào cùng chung sống với anh dưới cùng một bầu trời như hai người xa lạ. Cô yêu anh còn nhiều hơn cô nghĩ, tới nỗi mỗi lần nghĩ tới chuyện cả đời này hai người coi như vô duyên là cô cảm thấy nghẹt thở, giống như đang bị vây trong một không gian bức bối, chật hẹp vậy. Không thể ở bên, vậy thì chỉ còn một nước là đi thật xa, để không bao giờ còn tơ tưởng đến những điểu xa vời nữa.
- Em thật sự phải đi sao?
- Có thể không đi ư? – Linh nhìn Phong bằng ánh mắt đầy đau thương.
Đúng thế, cô còn có thể ở lại đây sao? Rời bỏ Đại, cô thậm chí còn cưới người đàn ông đã đẩy sự nghiệp của anh xuống đáy vực, cô và anh còn có thể nhìn nhận nhau như hai người bạn bình thường được sao? Cường là mối tình đầu khiến cô day dứt, còn anh là người đàn ông khiến cô ghi tâm khắc cốt cả đời. Cô có thể cứ sống ở thành phố chật hẹp này mà không cần phải ra đi sao?
Đi tới đâu, ở góc phố nào cô cũng có thể mường tượng ra quá khứ ngắn ngủi nhưng vô vàn hạnh phúc của hai người. Cung đường nào cũng có dấu chân anh.
Người phụ nữ, đôi khi cả đời không thể quên được người đàn ông đã đi qua trái tim mình.
- Em không yêu nó, tại sao lại cưới? – Phong bất mãn hỏi.
- Lý do gì thì cũng không quan trọng nữa rồi – Linh lắc đầu cười.
- Nếu…
Phong định hỏi, nếu bây giờ có cơ hội quay lại thì cô có dám quay đầu hay không, nhưng sau lại nghĩ câu hỏi này có phần khiếm nhã nên lại thôi.
Thấy Phong đang nói lại đột ngột ngưng lại, Linh nhíu mày nhìn anh. Mãi một lúc sau, vẫn thấy Phong im lặng, quay ra nhìn hồ nước trong mát đang ánh lên nắng chiều vàng ruộm, cô mới tò mò hỏi lại:
- Sao vậy?
Phong quay vào, âm thầm thưởng thức đôi mắt đẹp của cô.
- Không, anh chỉ đang nhớ tới những chuyện ngày anh còn nhỏ, khi ấy mẹ anh chưa mất, đó là thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời anh.
- Đúng thế, thời gian ở bên người thân luôn là thời gian hạnh phúc nhất.
- Mẹ anh cũng là một đầu bếp, thậm chí còn là đàn em của bố em. Nếu bà ấy không yêu và theo ông già, có lẽ bà ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn nhiều.
Linh lặng im không nói, từ câu chuyện của Phong, cô chợt nghĩ tới gia đình mình. Nếu bố cô không có người đàn bà khác ở bên ngoài, có lẽ gia đình cô cũng không sa sút tới mức ấy, và biết đâu, đến giờ vẫn còn là một gia đình bốn người hạnh phúc.
- Hồi anh còn nhỏ, mẹ cũng thường hay đưa anh đi chơi công viên thế này. Có lần anh ngồi chơi đu quay, không cẩn thận bị ngã, gãy một bên tay, mẹ khóc và mất ngủ cả tuần liền.
- Mẹ anh rất yêu thương anh, đúng không?
- Ừ, mẹ nào mà chẳng thương yêu con mình. Mẹ em không vậy sao? – Phong ngạc nhiên hỏi lại.
- Vậy bố anh có yêu mẹ anh không? – Linh không trả lời câu hỏi của anh mà tiếp tục hỏi.
- Anh nghĩ là có. Ông già anh có rất nhiều người đàn bà bên ngoài, nhưng chủ yếu là chỗ ông ấy muốn phát tiết dục vọng, chỉ có mẹ là không. Nếu không thì sau khi mẹ anh mất, ông ấy cũng không đưa anh về sống cùng, thậm chí còn cho anh quản lý một phần công ty.
- Ít ra mẹ anh cũng có được tình yêu của bố anh – Linh cười – Mẹ em không được may mắn như thế. Suốt đời, bà chỉ được bố em coi như cái bóng của một người đàn bà khác.
Mẹ Linh vốn chỉ là một nhân viên lễ tân khách sạn, nơi ông Lâm – bố cô làm bếp trưởng. Là người tài hoa, lại đẹp trai nên ông Lâm rất được lòng các cô gái trẻ. Mẹ cô là con gái miền sơn cước, một thân một mình xuôi về thành phố mưu sinh, là người có nhan sắc, lại khéo léo, ngoan ngoãn nên cũng có không ít người theo đuổi. Nhưng tình yêu của bà lại thầm trao cho người đầu bếp trẻ trung, đầy tài hoa của khách sạn.
Thời gian ấy, ông Lâm yêu say đắm một người đàn bà đã có chồng, vốn từng là người yêu của mình thời trẻ, khi ấy cũng làm cùng trong nhà hàng. Tưởng đứa con trai của người tình là con của mình, ông Lâm không tiếc tiền bạc, có bao nhiêu cũng đưa hết cho người tình tiêu xài.
Khi chuyện của hai người có nguy cơ vỡ lở, nhân viên khách sạn xì xào khắp nơi, ông Lâm mới vội vàng kết hôn để che mắt thiên hạ. Mẹ cô chỉ là kẻ hy sinh cho cuộc tình sai trái đó. Thế nhưng bà lại bất chấp tất cả, bỏ qua tất cả, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu chính là hạnh phúc của bà. Bà còn tin, chỉ cần có con cái, chỉ cần bà đối xử tốt với chồng thì ông Lâm sẽ hồi tâm chuyển ý mà quay về với bà.
Khi lớn lên Linh mới hiểu duyên cớ những trận đòn roi của mẹ dành cho hai chị em hồi bé. Khóc đòi bố cũng bị đánh, ương bướng cũng bị đánh, có lẽ trong thâm tâm bà giận chính mình vì sinh ra toàn con gái nên không giữ được chồng, vì mình dạy con không tốt nên mới không thể khiến chồng gắn bó với gia đình. Bà luôn tự đổ lỗi cho mình, yêu không dám yêu, ghen chẳng dám ghen, nơi trút giận của bà chỉ có thể là hai cô con gái. Tuy vậy bà cũng rất yêu thương hai chị em cô. Từ nhỏ đến lớn đều là bà dạy dỗ hai chị em cô, bố cô luôn ở trên thành phố làm ăn, thỉnh thoảng mới về thăm nhà, có chăng cũng chỉ ôm cô vào lòng và kể chuyện cho cô nghe mà thôi.
Linh chưa bao giờ ghét mẹ, lúc này lại càng xót xa thay cho cuộc đời bà. Cô cũng vì tình yêu mà từng làm những chuyện điên rồ nên cô không thể trách mẹ năm đó vì yêu bố mà nhắm mắt đưa chân được.
- Chuyện năm đó của bố em, mẹ anh cũng biết một phần, vì họ từng làm cùng trong một nhà hàng.
Linh sững sờ nhìn Phong, nếu vậy chẳng phải chỉ cần tìm hiểu một chút là cô có thể tìm ra người phụ nữ đã khiến gia đình cô tan nát, và tìm được cả đứa trẻ mà cô phải gọi là anh trai hay sao? Nhưng cô có nên hỏi hay không? Linh chần chừ, nên để quá khứ ngủ yên hay một lần nữa làm rõ tất cả?
Phong liếc nhìn phản ứng của Linh. Lúc này, khi mục đích sắp đạt được thì anh lại do dự. Không phải tự nhiên mà anh nhắc về gia đình mình, về quá khứ ngập tràn tủi nhục và nước mắt của người mẹ mà anh luôn khắc cốt ghi tâm trong lòng, tất cả cũng chỉ vì một mục đích cuối cùng này mà thôi. Thế nhưng hiện tại, khi nhìn vẻ mặt tái đi của Linh, anh lại thấy mình thật đê tiện. Từ tư liệu điều tra, Phong đã nắm rõ hoàn toàn chân tướng của những chuyện năm xưa.
Nếu không phải bởi bà Phượng, sự nghiệp của ông Lâm có lẽ còn rạng rỡ hơn, và cuộc đời ông cũng không gặp nhiều phong ba bão táp đến thế.
Nhưng năm ấy, tên tuổi của ông Lâm như một ngôi sao sáng chói trên bầu trời, các chuyên gia ẩm thực không ai không biết đến ông. Các nhà hàng, khách sạn danh tiếng không nơi nào không muốn lôi kéo ông. Khi ấy, ông Lâm làm bếp trưởng tại nhà hàng Sunny, ở đây, ông đã gặp là người yêu cũ là bà Phượng, lúc này đã lấy một người giàu có ở Hà Nội. Khi ấy, bà Phượng vì hận chồng yêu một người đàn bà khác – là mẹ Phong – nên đã quay lại tiếp tục quyến rũ ông Lâm. Không bao lâu sau, bà Phượng có thai và nói rằng đó là con trai của ông Lâm. Dù như thế, bà Phượng kiên quyết không nghe lời ông Lâm ly dị chồng, tiếp tục giữ mối quan hệ vụng trộm này. Được hơn hai năm thì mọi người xung quanh bắt đầu đàm tiếu về chuyện của hai người, vì vậy mà ông Lâm mới cưới một người phụ nữ khác, đó là một cô gái miền núi rất xinh đẹp và đã từng ngỏ lời yêu ông.
Mặc dù cả hai đều đã có gia đình và con cái, nhưng mối quan hệ lén lút này vẫn không chấm dứt. Ông Lâm vẫn chu cấp đều đặn cho bà Phượng và đứa bé mà ông luôn tưởng là con mình.
Vài năm sau, khi những đứa trẻ đã lớn hơn một chút, ông Lâm nghe lời người tình bán nhà, góp vốn làm ăn với chồng bà ta, sau đó bị hai vợ chồng bà Phượng ngang nhiên chiếm đoạt số tiền ấy. Nói cách khác, tập đoàn Hoàn Mỹ có được như ngày hôm nay, một phần là nhờ vào số tiền khổng lồ góp vốn ngày đó của ông Lâm, và khách sạn Winter được xây dựng cũng dựa vào số tiền ấy. Biết mình bị lừa gạt, ông Lâm không những không oán trách người tình, mà còn coi đó như một khoản đầu tư cho tương lai của con trai. Năm Linh được mười tuổi, ông Lâm mắc bệnh nặng nên không thể tiếp tục làm việc trong nhà hàng được nữa, bắt buộc phải trở về quê. Khi về quê, ông Lâm biết mình không còn sống được bao lâu nữa, lúc này mới thú nhận với vợ chuyện mình có con riêng, và muốn được nhận đứa con ấy để có người chống gậy cho mình khi mất đi. Mẹ Linh ngậm ngùi giấu nước mắt đồng ý với ý nguyện đó của chồng.
Nhưng không ngờ, khi hai vợ chồng đưa nhau về Hà Nội tìm gặp bà Phượng, lại bị bà ta phũ phàng phủ nhận tất cả, kể cả chuyện Cường vốn không phải là con của ông Lâm. Cũng vào ngay hôm đó, khi hai vợ chồng chở nhau về quê đã gặp tai nạn và đồng thời qua đời. Chính bà Phượng đã nói ra chuyện này cho Nhật Lệ khi cô tới tìm bà ta hơn ba năm về trước. Bây giờ, Phong lại sắp nói ra cho Linh nghe tất cả sự thật. Hoàn Mỹ nợ gia đình cô, ông già anh và bà Phượng nợ cô, cả Cường và anh cũng nợ cô quá nhiều. Phong đã từng vô cùng hối hận khi không quyết tâm phá bĩnh đám cưới của Cường và Linh.
- Thực ra anh đã biết những gì?
Linh không trực tiếp hỏi mẹ Phong đã từng làm ở đâu. Trong lòng cô biết rõ, không phải tự nhiên mà Phong buột miệng nói ra chuyện này. Chắc chắn anh ta đã biết được một số chuyện mà cô chưa biết.
- Em có chắc là em muốn biết chứ? – Phong nhìn cô và hỏi.
- Nếu nó là chuyện liên quan tới gia đình em… – Linh gật đầu kiên quyết.
- Nhưng nếu em biết nó, cuộc đời em từ đây có thể sẽ hoàn toàn thay đổi, em vẫn muốn ư?
- Đôi khi, chính những điều bí mật tạo nên số phận. Nếu chuyện anh nói làm thay đổi cuộc đời em, thì đó là số phận đã an bài rồi.
- Bí mật tạo nên số phận. Hay! Vậy khi nào về tới nhà em anh sẽ đưa em một số tư liệu mà anh đã điều tra được. Tin hay không là tùy ở em. Nếu em nghĩ em có thể đối mặt được với nó thì hãy đọc, còn nếu không muốn, em hãy đốt nó đi, từ nay về sau hãy quên mọi chuyện trong quá khứ và sống cho thật hạnh phúc là được.
Linh liếc nhìn Phong, thấy anh có vẻ cực kỳ nghiêm túc thì chỉ biết gật đầu. Dù sự thật có tệ hại thế nào thì cô vẫn phải đối mặt với nó như Nhật Lệ đã từng. Và cô sẽ kết thúc nó, kết thúc quá khứ đau đớn khiến cho người phải ngậm ngùi, tiếc hận.
Chương 67: Tiểu quỷ
Chuyến bay dài từ Mỹ về Việt Nam cuối cùng cũng hạ cánh an toàn xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Tại sảnh đợi hành khách, một người đàn ông chừng ba lăm, ba sáu tuổi, ăn mặc lịch sự và bảnh bao, trên tay ôm một bó hoa, không ngừng nhìn vào đám đông đang ùa ra, cố gắng tìm cho được người mình đang chờ. Vì lý do thời tiết nên chuyến bay tới trễ gần hai tiếng khiến anh ta vô cùng sốt ruột, không ngừng liếc nhìn đồng hồ trên tay. Tìm kiếm một hồi, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy người mình cần tìm. Đó là một phụ nữ trẻ đẹp, mặc một chiếc váy màu cam cổ tim, làm lộ ra những đường cong mê người. Vẻ thành thục và quyến rũ một cách tự tin của cô khi sải bước trong sảnh làm không ít người đàn ông phải ngoái đầu nhìn. Nhưng những ánh mắt si tình đó lại khiến cho cậu nhóc con đang ngồi chễm chệ trên xe hành lý vô cùng khó chịu. Cậu bé con chừng năm tuổi, mặc quần đùi và áo phông sát nách màu vàng cam giống mẹ, đeo một cái túi vải đồng màu chéo bên hông, thoạt nhìn đã thấy rất phong cách. Mấy người phụ nữ đi ngang cũng không ngừng trầm trồ, ước ao có một đứa con xinh xắn như thế, có người còn giơ máy ảnh lên chụp.
Thấy hai mẹ con vừa đi ra đã làm những người xung quanh xôn xao như thế, người đàn ông đang đứng đợi họ cũng phải lắc đầu đầy cảm thán. Hai mẹ con nhà này từ trước đến nay đều như thế, hễ đi tới đâu là khiến người ta chú ý ở đó.
Người đàn ông còn chưa kịp lên tiếng gọi thì cậu nhóc con đã nhận ra anh, nó vẫy vẫy bàn tay trắng mũm mĩm, hô to:
- Bác Phong, cháu ở đây. A…a…aaaaaaaaaa!
Phong cũng đành phải toét miệng cười đáp lại thằng nhóc con lém lỉnh này. Mặc dù con trai tỏ ra hào hứng khi nhìn thấy Phong nhưng Linh lại khẽ cau mày, thầm nghĩ khi trở về khách sạn nhất định phải phạt thằng tiểu quỷ này một trận. Lần này cô về Việt Nam vốn không muốn cho ai biết, không ngờ con trai bảo bối của cô lại gọi điện cho bác Phong của nó thế này.
- Alex, là con gọi điện cho bác Phong, đúng không? – Linh lừ mắt, hỏi con trai bằng giọng đe dọa.
Thấy mẹ hỏi như thế, Alex quay lại nhìn cô bằng ánh mắt oan khuất, sau đó đáp lại bằng giọng nịnh nọt:
- Mẹ xinh đẹp đừng tức giận, tuyệt đối không nên tức giận, sẽ rất không xinh đẹp đâu. Không phải con gọi cho bác Phong mà, thật đấy.
- Không phải con gọi thì còn ai gọi nữa. Về khách sạn xem mẹ phạt con thế nào.
Nghe đến từ phạt, thằng nhóc không dám cãi, chỉ lẩm bẩm:
- Là bác ấy gọi cho con trước mà. Mẹ xinh đẹp không biết nói lý lẽ.
Nghe Alex lý sự, Linh bật cười. Mặc dù nói là phải phạt nhưng cô đâu phải người thích đánh con vô lý. Sự xuất hiện của Phong cũng chỉ gây ra cho cô một chút phiền chán mà thôi, không phải vấn đề gì nghiêm trọng cả.
Người đàn ông này, vậy mà theo đuổi cô tới sáu năm liền.
Phong đưa hoa cho Linh sau đó vui vẻ túm lấy thằng nhóc, in lên má nó mấy cái hôn khiến nó cười khanh khách, cuối cùng mới thay cô mang hành khách hành lý ra xe.
- Mẹ xinh đẹp, khi nào thì mình đi gặp daddy? – Alex chạy theo mẹ, vươn bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, ngẩng đầu sốt sắng hỏi.
- Nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ ra Hà Nội gặp bố sau – Linh cúi xuống chỉnh lại chiếc túi vải cho con trai, khẽ đáp.
Phong đi đằng trước nghe thấy thế thì quay đầu lại hỏi:
- Bảo Bảo không muốn ở đây đi chơi với bác à? Bác đưa con đi Đầm Sen, đi Đại Nam, đi Vinpearl chơi – Phong lên tiếng dụ dỗ.
- Đầm Sen, Đại Nam có to bằng Disneyland không bác? Có khủng long bạo chúa không ạ? Không có cháu không đi. Cháu muốn đi tìm daddy.
- Thằng tiểu quỷ này càng ngày càng thông minh, bác sắp không cãi nổi cháu rồi – Phong cười, chỉ tiếc là hai tay đều đang bận nên không thể véo má thằng nhóc mấy cái.
- Cháu không phải tiểu quỷ, cháu là Tiểu Bảo Bảo – Thằng nhóc trợn mắt, phồng má phản bác.
- Được rồi, cháu là tiểu bảo bối, được chưa? – Phong rốt cuộc cũng phải chịu thua nó.
Đang là tháng chín, thời tiết ở Sài Gòn cũng không khác gì so với California nhưng sự chênh lệch múi giờ khiến Alex mệt mỏi và lăn ra ngủ ngay sau khi lên xe.
- Em định chừng nào ra Hà Nội để anh đặt vé máy bay? – Phong vừa lái xe vừa quay sang hỏi Linh.
- Chắc hai hôm nữa. Để Alex thích nghi đã – Linh ôm con trai trong lòng, đưa mắt nhìn dòng xe cộ ngược xuôi bên ngoài. Giữa lúc cảm xúc ngổn ngang này, cô cũng không muốn nói dài dòng.
Đã quen với thái độ lãnh đạm của Linh nên Phong chỉ biết cười trừ.
- Anh không ngờ là em lại đột ngột về nước thế này.
- Năm nay chú thím quyết định cải mộ cho chị Lệ nên em phải về.
- Xong việc thì sao? Hai mẹ con lại quay về Mỹ?
- Ừm, chắc vậy – Linh thờ ơ đáp. Phong càng tỏ ra quan tâm thì cô lại càng có cảm giác không thoải mái. Phong mặc kệ ngườ