--> Điều Bí Mật - game1s.com
80s toys - Atari. I still have

Điều Bí Mật

i phụ nữ trẻ im lặng với những suy nghĩ của riêng cô, thỉnh thoảng anh lại lén ngắm cô qua gương. Cô vẫn không thay đổi gì nhiều sau ngần ấy năm, chỉ có vẻ quyến rũ thì càng ngày càng mê người. Anh không ngờ cô lại sắt đá sống độc thân nuôi con tới tận sáu năm liền.

Sáu năm trước, sau khi biết toàn bộ sự thật, Linh đã tuyệt tình mà ra đi, bỏ lại sau lưng tình yêu và hạnh phúc gia đình mới chớm nở, một mình tới xứ người. Cô vừa làm, vừa nuôi con, vừa hoàn thành nốt chương trình học còn dang dở trước đây. Không có cách nào có thể lay chuyển được trái tim cô, Cường đành đau khổ kí tên vào đơn ly hôn. Cứ nửa năm anh lại sang Mỹ thăm con trai một tháng. Dù biết không thể nào xoay chuyển được quyết tâm của Linh, nhưng Cường vẫn ôm ấp hi vọng một ngày nào đo cô sẽ vì con mà hàn gắn lại với anh. Cho đến một năm gần đây, Cường không sang Mỹ nữa nhưng vẫn thường xuyên gọi điện cho con trai, Linh cũng không hề ngăn cản anh đến với con, vì thật tâm cô không hề ghét anh.

Sau khi Linh ra đi, Phong cũng tạm buông tay với ý định thâu tóm tập đoàn, ông già anh ra mặt ủng hộ Cường, đưa anh lên ghế chủ tịch tập đoàn khi Cường mới vừa bước sang tuổi ba mươi. Phong sang Mỹ tìm Linh, mặc cho cô xua đuổi thế nào cũng quyết tâm ở lại giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, giúp cô chăm sóc Alex và hiện tại anh đang cùng cô điều hành một hệ thống siêu thị mini vô cùng lớn ở Việt Nam. Tiền vốn do hai người cùng bỏ ra, cộng với óc kinh doanh siêu việt của Phong đã giúp cho hai người không những đứng vững tại thị trường Việt Nam mà còn nhanh chóng mở rộng mạng lưới làm ăn khắp cả nước. Hiện tại, Phong bắt đầu lấn sân sang cả kinh doanh nhà hàng.

- Em không thể bắt mình anh đương đầu với tất cả được. Làm bà chủ như em cũng quá sung sướng nha! – Phong tỏ vẻ đau khổ.

- Chừng nào anh lấy được Winter, chúng ta sẽ bàn tới chuyện này. Hiện tại em thấy anh vẫn rất nhàn rỗi đấy, nếu không thì làm gì có thời gian đợi mẹ con em tới tận hai tiếng đồng hồ ngoài sân bay như thế.

- Ặc… – Phong tắt tiếng, hoàn toàn hiểu rõ sự ương ngạnh của Alex là di truyền từ ai.

Nhưng rồi anh chợt nghiêm túc hẳn khi nói tới Winter:

- Em thật sự muốn lấy lại Winter sao? Vấn đề đó không khó, tập đoàn Hoàn Mỹ sắp không chèo chống nổi những chi phí đắt đỏ cho Winter rồi, anh có thể mua lại với giá rẻ nhất có thể. Nhưng nếu em không làm gì thì cuối cùng Alex vẫn có khả năng thừa kế cao nhất mà.

- Vậy chẳng lẽ để những gì bố em bỏ ra cứ thế mất đi sao? Em chỉ cần Winter, những tài sản khác của tập đoàn Hoàn Mỹ, em không có hứng thú. Alex sẽ tự lo cho cuộc đời nó. Những món tiền thừa kế chỉ làm nó thiếu đi bản lĩnh đương đầu thôi.

- Những lời này của em làm anh nghĩ tới ai, em biết không?

- Ai?

- Nguyễn Đại. Hắn ta sinh ra đúng là để làm kẻ đứng đầu. Chỉ không ngờ sau sáu năm, hắn thậm chí còn tiến xa hơn cả trước đây. Không chỉ là ông chủ của hệ thống của hàng ăn nhanh Vietfood có mặt trên khắp các thành phố lớn tại Việt Nam mà hiện tại hắn còn đang mở rộng ra khắp châu Á, thậm chí sắp sang châu Âu và Mỹ. Em có tin được không?

Nghe Phong nhắc tới cái tên này, tim Linh tưởng như đã lạnh băng bỗng nảy lên một nhịp hoảng hốt.

Anh hiện nay đã tiến xa đến thế sao? Chắc hẳn anh đã làm việc điên cuồng mới có thể đạt được như vậy? Anh có khoẻ không, đã có gia đình mới hay chưa? Như Ý của cô có khoẻ không, đã lớn đến chừng nào rồi? Tính ra thì năm nay con bé sẽ vào lớp hai. Ở Mỹ cô có nhiều bạn bè, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào thoát khỏi cảm giác lạc lõng mỗi đêm ôm con ngủ. Mặc dù mỗi lần hai mẹ con đi xa, Phong hầu hết đều đi theo, nhưng cô không thể tiếp nhận tình cảm của người đàn ông này được. Cảm giác cô quạnh luôn đeo đuổi cô mỗi đêm, và những lúc ấy, cô điên cuồng vùi mình vào quá khứ hạnh phúc khi còn ở bên Đại và Như Ý. Đó là những tháng ngày ngắn ngủi nhưng đẹp nhất cuộc đời cô.



Chương 68: Cuộc gặp gỡ bất ngờ



Trẻ con rốt cuộc vẫn là trẻ con. Dù đã đi tới hàng trăm khu vui chơi nổi tiếng trên thế giới nhưng Alex vẫn không thể nén nổi sự vui vẻ khi được mẹ đi chơi công viên Thủ Lệ chơi.

Hồ Thủ Lệ vẫn trong và phẳng lặng như ngày nào. Những đôi tình nhân vẫn dập dìu bên nhau. Những gia đình vẫn vui vẻ với tiếng cười ngập tràn hạnh phúc.

- Mẹ, tại sao bố không đi cùng chúng ta? – Alex ngây ngô hỏi mẹ.

Lảng tránh câu hỏi của con trai, Linh nhìn ra xa phía hồ để cảm nhận những làn gió thổi về từ quá khứ tươi mát tâm hồn mình

- Linh…

Linh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau lưng có một người đàn ông, tay dắt một bé gái đang kinh ngạc nhìn cô. Dù đã qua một thời gian dài không gặp nhau, người có già đi đôi chút, nhưng Linh vẫn nhận ngay ra anh. Sáu năm, Minh hiện giờ trông phong trần hơn xưa rất nhiều. Vẻ cương nghị, rắn rỏi của người lính hiện rõ lên gương mặt anh, dáng đứng của anh, và cả đôi mắt anh. Ánh mắt của Linh trượt từ trên người Minh xuống đứa bé gái được anh dắt theo. Cô bé chừng bảy tuổi, da bánh mật, mắt to tròn, đen láy, lúc này con bé cũng đang chớp chớp mắt nhìn cô lạ lẫm. Linh khẽ giật mình khi nhận ra con bé hao hao giống Nhật Lệ. Chẳng lẽ đây là…

Cô còn đang nghi ngờ, Minh đã trực tiếp khẳng định với cô bằng cách cúi đầu nói với đứa bé gái:

- Như Ý, chào dì đi.

- Cháu chào dì – Như Ý ngoan ngoãn khoanh tay lại chào cô.

Có thể thấy con bé đã được nuôi nấng và giáo dục vô cùng chu đáo

Linh run run đứng dậy, nhìn hai chú cháu họ. Alex thấy tay mẹ run lên thì ngơ ngác nhìn cô, lại nhìn tới hai người xa lạ ở đối diện bằng ánh mắt hằn học. Nó không hiểu “dì” nghĩa là gì, chỉ thấy mẹ run rẩy như muốn khóc thì nghĩ rằng hai người đối diện kia đang bắt nạt mẹ.

- Như Ý ngoan của dì – Linh bước lên mấy bước, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy đứa cháu gái bé bỏng của mình.

Sáu năm trời, cô chưa một phút nào nguôi nhớ và lo lắng cho đứa nhỏ này. Alex thấy mẹ đột nhiên rời khỏi mình và đi ôm một đứa nhỏ khác thì bắt đầu mếu máo, hai mắt ầng ậc nước. Sau đó nó khóc òa lên:

- Oa oa, mẹ không cần Alex nữa. Mẹ bỏ rơi Alex rồi.

Bất ngờ nghe tiếng khóc của thằng bé, cả Minh và Linh đều nhìn nó. Linh bối rối buông Như Ý ra, sau đó bế con trai lên vỗ về nó:

- Alex ngoan. Mẹ không bỏ rơi Alex đâu. Mau chào chú và chị đi.

Được mẹ dỗ dành, lập tức thằng nhóc nín khóc ngay, nhưng nó vẫn ương bướng không chịu chào Minh và chị nó.

- Xin lỗi anh… – Linh gượng cười – Tại em chiều con quá nên nó mới bướng bỉnh như thế.

- Không sao. Thật bất ngờ khi gặp em ở đây. Em về nước lâu chưa? – Minh cười hiền lành.

- Mẹ con em mới về tuần trước. Anh đưa Như Ý đi công viên chơi sao? Như Ý, con đi chơi có vui không? – Cô cúi đầu nhìn đứa cháu đang đưa đôi mắt to tròn nhìn không dứt mắt vào người phụ nữ trước mặt mình.

- Dạ, vui lắm ạ!

- Ừ, dì có mang quà cho con đấy. Đợi một hai ngày nữa, dì sẽ tới xin phép bố con, cho con tới chơi với dì và em Alex nhé!

Như Ý dường như chưa hiểu ý cô, lại ngẩng đầu đợi ý kiến của Minh. Minh cười, xoa đầu con bé giải thích:

- Như Ý, đây là dì Linh của con. Chú đã từng kể cho con nghe rồi mà. Hồi con còn nhỏ, chính dì đã nuôi con đấy.

Như Ý nghe Minh nói vậy thì mắt càng mở lớn hơn, “A” lên một tiếng, sau đó lại chăm chú đánh giá cô. Sau đó con bé thốt lên:

- Dì đẹp quá!

Linh gật đầu cười, nếu không phải cô đang bận bế Alex thì chắc chắn sẽ ôm lấy đứa cháu này cho thỏa bao ngày mong nhớ rồi.

Linh nhìn đồng hồ, sau đó đề nghị:

- Cũng muộn rồi, hay là em mời hai chú cháu đi ăn, vừa ăn vừa thong thả nói chuyện nhé!

- Thôi, để khi khác, anh vẫn đang nghỉ phép nên còn nhiều thời gian. Hôm nay bố Như Ý đi công tác xa về nên hai chú cháu phải về ăn tối ở nhà.

Linh ngần ngừ, sau đó miễn cưỡng gật đầu

- Vậy cũng được, thật mừng vì gặp hai chú cháu ở đây.

Hai người dẫn hai đứa trẻ đi về hai ngả, trong lòng người nào cũng ngổn ngang suy nghĩ.



Chương 69: Thay đổi sau sáu năm



Trong một phòng ngủ rộng rãi có tới hai cửa sổ, bên bàn làm việc, có một người đàn ông đang ngồi chăm chú đọc báo cáo. Ai bước vào căn phòng này cũng sẽ bị kinh ngạc tột độ, bởi ngoài một chiếc tủ đựng quần áo, tất cả còn lại chỉ có sách và sách. Đáng tiếc là trừ người thân trong nhà của anh, chưa có một ai có cơ hội được nhìn thấy gia tài khổng lồ này cả. Nội thất trong phòng đều lấy màu kem và cà phê làm chủ đạo nên càng làm không khí trong phòng thêm trầm ổn. Lúc này, dưới ánh đèn tỏa ra từ chiếc đèn nhỏ trên bàn, gương mặt người đàn ông sáng bừng lên một vẻ đẹp hà khắc, lạnh lẽo. Nhiều năm nay, người đàn ông này đều mang theo gương mặt lãnh đạm này gặp mọi người, trừ những phút nhỏ nhoi bên cô con gái của mình.

Sáu năm qua, nếu nói tới đổi khác, có lẽ thay đổi lớn nhất của Đại là tính cách. Người đàn ông luôn vui vẻ, lạc quan khi trước đã gần như không còn tồn tại nữa, thay vào đó là một con người chỉ biết sống chết với công việc. Sáu năm, Đại làm việc điên cuồng, không còn biết tới mọi thứ xung quanh nữa, và thành quả anh đạt được có thể khiến bất kỳ một người nào cũng phải ghen tỵ. Một khu vui chơi giải trí ngay rìa thành phố, một series nhà hàng ăn nhanh có mặt khắp cả nước, anh trở thành một trong những ông chủ trẻ nổi bật nhất trong giới doanh nhân, thường xuyên góp mặt trên các thời báo kinh tế. Nhưng về gia đình, anh lại vô cùng kín đáo, người ta cũng chỉ biết anh có một cô con gái riêng vừa bước vào tuổi đi học, còn về mẹ của cô bé ấy, chưa ai từng nghe nói qua. Những bí ẩn quanh cuộc sống gia đình của anh làm nhiều người phải bàn tán. Đặc biệt là các cô gái, không ít người bạo dạn tấn công anh, nhưng thứ mà họ nhận được chỉ là sự từ chối vô cùng lịch sự. Sáu năm, anh trở thành người cha đơn thân mẫu mực nhất trong mắt mọi người. Sáng đi làm, tối trở về nhà, rảnh rỗi đưa con đi chơi, dạy con học bài, có lẽ trên đời này không còn người cha nào tuyệt vời hơn thế.

Không ai biết nỗi buồn, nỗi đau âm ỉ trong sâu thẳm tim người đàn ông ấy. Không ai chạm được vào nó, kể cả người mà bao năm nay anh coi là tri kỷ: Tường Vi. Sáu năm, Tường Vi đã có những bước tiến dài trong sự nghiệp, nhưng trong tình cảm, cô lại biến mình thành một người mù quáng và cố chấp. Dù anh có cố gắng giải thích thế nào, cô vẫn ương bướng lựa chọn ở bên anh. Sáu năm nay, cô sống như người tình của anh, chấp nhận làm cái giỏ trút mọi phiền muộn cho anh, cô tìm mọi cách chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh, nhưng hoàn toàn vô ích. Đại ở bên cô giống như một sự đền đáp, giống như một thói quen khó bỏ, nhưng anh không thể nào yêu cô. Dường như, trái tim anh đã hoàn toàn bị phong bế bởi một chiếc lồng nỗi đau không bao giờ gỡ bỏ ra được, và anh cũng không muốn cởi. Không tới được với nhau thì sao? Xa nhau thì sao? Anh vẫn yêu người ấy, lại vẫn hận cô, vẫn nửa mong mỏi cô, nửa lại nguyền rủa cô.

Cô là người phụ nữ duy nhất được phép tồn tại trong tim anh.

Đại đang chăm chú nghiên cứu bản báo cáo thì chợt nghe có tiếng gõ cửa. Anh ngẩng đầu, trán hơi nhăn lại đầy phiền muộn, nhưng rồi lại giãn ra ngay. Không đợi anh lên tiếng, người bên ngoài cứ thế mở cửa bước vào.

- Không phải chú đang dạy Như Ý học bài sao? – Đại cau mày hỏi khi thấy cậu em trai út.

- Em cho con bé nghỉ rồi. Trẻ con không nên đánh mất tuổi thơ, mới vào cấp một thôi mà, không cần ép nó học nhiều – Minh kéo ghế ngồi xuống.

Đại liếc mắt nhìn cậu em trai, bao năm rồi mà cái tính ngông cuồng vẫn không bỏ được.

- Anh có cần bận rộn thế không? Như Ý càng ngày càng lớn, con gái lại trưởng thành sớm hơn con trai. Con bé rất nhạy cảm, anh nên quan tâm tới con nhiều hơn một chút – Minh thấy anh trai vẫn dán mắt vào mấy tờ báo cáo thì bất bình góp ý.

- Chú rảnh vậy sao? Vậy thì kiếm một cô gái rồi cưới đi cho bố đỡ buồn – Đại phớt lờ lời phê bình của em trai, lảng sang một chủ đề khác.

- Không phải chúng ta đang nói chuyện của anh sao? – Minh chán nản lắc đầu – Hôm nay em đưa Như Ý đi chơi, con bé nói rằng lâu lắm rồi anh không đưa nó đi đâu hết, toàn là “mẹ Tường Vi” nào đó dẫn đi. Sao anh không cưới quách cô gái đó đi, cho con bé có một người mẹ thực thụ.

- Việc của anh, chú không cần xen vào. Ngày mai chú đưa bố và Lâm sang nói chuyện người lớn với gia đình bên kia, quà cáp anh đã nhờ người chuẩn bị chu đáo rồi, mai lấy xe của anh mà đi, anh sẽ gọi người tới đón đi làm.

- Em nghe nói nhà cô gái ấy ở xóm lao động, ô tô không đi vào được đâu. Hay là đi xe máy thôi, cũng ngay ngoại thành thôi mà.

Đại ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.

- Ừ, tùy chú sắp xếp, hỏi ý kiến thằng Lâm xem. Mà nó về chưa?

- Chưa. Nghe nói tối nay hai người đi chọn váy cưới và địa điểm chụp hình, xong lại còn phải đưa cô kia về nhà, chắc khuya mới về.

Lâm ở trong tù năm năm thì được trả về nhà vì cải tạo tốt. Sau khi về nhà, nhờ Đại sắp xếp, anh vào làm ở một vị trí bán hàng trong khu vui chơi do Đại làm chủ. Ở đây anh đã gặp một cô gái bán hàng xinh xắn. Hai người yêu nhau và quyết định mùa thu này sẽ tổ chức lễ cưới.

- Ừ. Thế thôi, chú cho Như Ý đi ngủ giúp anh rồi cũng về phòng nghỉ đi.

Mặc dù Đại đã lên tiếng đuổi nhưng Minh vẫn gan lỳ ngồi lại. Thấy cậu em trai không có vẻ đứng dậy, Đại lại ngẩng đầu nhìn lần nữa. Minh thấy Đại nhìn mình thì cười, sau đó mới quyết định nói ra điều mà mình rất muốn nói:

- Chiều nay em và Như Ý đã gặp một người ở công viên.

- Ai? – Đại thờ ơ hỏi, tay hí hoáy gạch xóa, ghi chép lên bản báo cáo.

- Linh. Cô ấy và con trai đã về nước rồi.

Bàn tay đang viết của Đại đột ngột ngưng lại, mặt anh cũng cứng ngắc, trái tim đang đập nhịp nhàng trong lồng ngực như hẫng một nhịp. Mặc dù trong lòng tưởng đã lạnh giá, nhưng khi nghe người khác nhắc tới tên người đó, Đại không hiểu tại sao tâm trí mình lại loạn lên như thế. Những con chữ dưới tay như đang nhảy múa anh không thể nào tập trung nổi vào công việc nữa.

Minh thu hết mọi phản ứng của anh trai vào trong mắt. Dù cho những phản ứng đó chỉ là thoáng qua, rất nhanh Đại đã lấy lại vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng vốn có của mình, nhưng Minh biết có một con sóng ngầm vô cùng lớn trong lòng anh trai. Thôi vậy, nếu hai người này còn tình cảm với nhau thì anh cũng không ngại làm ông mai một phen!

- Thì sao? – Đại lạnh nhạt hỏi lại.

- Cô ấy đã thấy Như Ý và nói rằng sẽ tới xin phép anh cho con bé tới chơi với mẹ con họ,

- Không bao giờ – Đại lạnh lùng gạt đi.

- Vì sao vậy? Dù sao Linh cũng là dì ruột của Như Ý cơ mà. Không thể vì khúc mắc giữa hai người mà để trẻ con phải chịu thiệt thòi được.

- Không liên quan gì tới khúc mắc của người lớn cả. Nhưng cô ta vốn đâu có quan tâm gì tới Như Ý, cô ta không xứng nhận làm dì của con bé.

- Đã có chuyện gì sao? Chẳng lẽ anh vẫn giận chuyện cô ấy không thể về thăm Như Ý khi con bé ốm? – Minh cau mày.

- Đây không phải chuyện của chú, chú ra ngoài đi.

- Anh không hối hận chứ? – Minh bật dậy, cười như không hề có cuộc tranh cãi nào vừa diễn ra.

- Hối hận? Chú thấy tôi sẽ hối hận sao?

- Được, vậy thì em yên tâm rồi. Nếu anh không có hứng thú, vậy em sẽ để cô ấy trở thành em dâu của anh.

Minh chốt câu cuối cùng rồi xoay lưng bỏ ra ngoài. Những lời của Minh làm Đại không thể tập trung làm việc nữa. Minh muốn lấy cô và biến cô thành em dâu của anh ư? Người đàn bà của anh, phải, dù hai người không tới với nhau nhưng đến lúc này trong lòng anh vẫn mặc định là như thế. Anh ngả người ra ghế dựa, đầu óc lại bắt đầu quay cuồng với những hình ảnh đan xen giữa quá khứ và hiện tại.

Cuối cùng, khi không thể bắt mình quay lại với đống giấy tờ ngổn ngang được, anh đi sang phòng Như Ý.

- Như Ý, ngày mai bố đưa con đi chơi nhé! – Anh vuốt tóc con bé khi thấy con gái đang nằm vẽ tranh trên giường.

- Vâng? Nhưng bố không bận sao? – Như Ý nhổm dậy, sà vào lòng anh, vui vẻ hỏi lại.

Con bé biết anh luôn bận bịu nên mỗi lần muốn đi chơi, nó đều hỏi xem bố nó có bận gì hay không? Đại lắc đầu cười với con:

- Không, ngày mai bố được nghỉ. Con thích đi đâu? Tới khu vui chơi của bố chứ?

- Không, ở đó con chơi chán rồi – Như Ý lắc đầu ngẫm nghĩ, rồi sau đó reo lên – A, bố đưa con lên Vincom xem phim nhé!

- Đồng ý!

- Mẹ Tường Vi có đi cùng không bố?

- Không. Chỉ có bố và con gái bố hẹn hò với nhau thôi – Đại cúi đầu hôn lên cái má lúm đồng tiền của con.

- A, tuyệt vời. Con yêu bố nhất – Như Ý ôm lấy cổ anh và cũng hôn chụt lên má bố.

Khi con gái đã ngủ, Đại kéo chăn cho con gái, rồi mới rời khỏi phòng. Đêm nay sẽ là một đêm rất dài.



Chương 70: Cháu bị lạc mất daddy rồi



Công viên giải trí Fairy Tail nằm ngay ngoài rìa thành phố, cạnh một trong những con đường giao thông lớn dẫn lên phía Bắc. Mất ba năm xây dựng không ngừng nghỉ, hiện tại, dù mới đi vào hoạt động được hơn một năm nhưng Fairy Tail đã trở thành điểm tới lý tưởng cho rất nhiều khách, đặc biệt là trẻ em. Ngoài những trò chơi vận động ngoài trời, trẻ em còn có thể tham gia các trò chơi điện tử, chơi bắn súng sơn, có sân trượt patin, hồ câu cá, còn có bể bơi cao cấp. Ngoài ra, tại đây còn có mô hình rừng núi thu nhỏ để phục vụ cho các hoạt động cắm trại dã ngoại và giáo dục các em ý thức bảo vệ môi trường, bảo vệ rừng. Đặc biệt nhất là nơi này có các khu mô phỏng cảnh sắc và trang phục của các câu chuyện cổ tích như nhà của Bảy chú lùn, vỏ ốc sên khổng lồ trong truyện “Chú bé tí hon”, thế giới của “Nghìn lẻ một đêm” hay không gian của “Tấm Cám”, của “Cây tre trăm đốt”, của “Thánh Gióng”. Nơi này còn có một hệ thống các cửa hàng ăn nhanh độc quyền của Vietfood, làm cho thương hiệu của Vietfood càng ngày càng nổi tiếng.

Không có nhiều người biết ông chủ thực sự của Công viên giải trí này là ai, nhưng người ta không thể không thán phục ý tưởng xây dựng của con người đó. Phải yêu trẻ con tới thế nào mới có thể tạo ra được một nơi như thiên đường dành cho chúng thế này? Hơn nữa, dù chi phí các dịch vụ có cao một chút nhưng vẫn khiến người ta hài lòng khi rời đi, khiến người ta cảm thấy số tiền mình bỏ ra không uổng phí chút nào.

Lúc này, ông chủ trẻ đó đang nhàn tản đi bộ trong bãi cỏ cạnh hồ câu cá, giống như một người khách hơn là ông vua của nơi này. Anh nhìn những đứa trẻ đang ngồi cạnh người thân trong các chòi câu, thấy chúng cười hồn nhiên, dù miệng không cười nhưng đôi mắt anh cũng ngập tràn hài lòng. Khi anh xây công viên giải trí này, anh luôn nghĩ tới cô con gái bé bỏng của mình, muốn con gái mình sẽ là cô công chúa xinh đẹp nhất trong xứ sở cổ tích diệu kỳ tại Fairy Tail. Anh xây dựng nó vì tình yêu với con gái nhiều hơn là mục đích kinh doanh, chỉ không ngờ tới giờ phút này, Fairy Tail đã mang lại cho anh một nguồn lợi nhuận khổng lồ, không thua kém gì hệ thống cửa hàng ăn nhanh Vietfood.

Đang đi chầm chậm, chợt ánh mắt Đại dừng lại trong một chòi lá nhỏ. Trong chòi ngoài hai bộ đồ câu cá, một cho người lớn, một cho trẻ con, một hộp bánh bọc dở, hai chai nước suối đã vơi nửa và một cậu bé con đang ngủ lăn trên sàn chòi. Ánh nắng chiếu vào, hắt thẳng lên khuôn mặt bụ bẫm và trắng trẻo của cậu bé, nhưng nó vẫn không tỉnh lại. Nếu chỉ bình thường thì anh sẽ bỏ qua, nhưng lúc này, tư thế ngủ của cậu bé làm cho anh cảm thấy chỉ cần nó lật người một cái sẽ lập tức bị rơi xuống hồ. Đại nhìn quanh, không thấy có bảo vệ nào ở gần, anh đành thở dài một hơi và tiến tới, trong đầu thầm nghĩ không biết người nhà của cậu nhóc này ở đâu mà để con cái ngủ ở một nơi nguy hiểm như thế này?

Đại nhẹ nhàng bước vào chòi, cậu bé vẫn ngủ say, đầu gối lên một cái túi vải mềm màu xanh, rất phù hợp với trang phục trên người. Khuôn mặt cậu bé nhìn nghiêng rất xinh và đáng yêu. Anh cúi xuống, ôm lấy cậu bé, định đánh thức nó. Không ngờ vừa mới ôm lấy cậu nhóc thì cậu nhóc đã ôm chặt cổ anh, mắt nhắm mắt mở nói bằng giọng ngái ngủ:

- Daddy, sao bố đi lâu vậy?

Đang trong tình trạng ngái ngủ, mà Đại lại đứng chắn ánh nắng mặt trời nên cậu nhóc chưa thể phân biệt được người đang ôm nó là một người lạ. Nó lại gục đầu lên vai anh ngủ ngon lành. Đại thấy tim mình ấm áp hẳn, không hiểu sao lại có cảm giác gần gũi với cậu nhóc này như thế, giống như đó là con trai anh vậy. Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, sau đó bước ra ngoài.

Đại đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy anh chàng bảo vệ đang lững thững ở đằng xa, anh lập tức vẫy tay ra hiệu cho anh ta tới gần.

Tất nhiên người bảo vệ này không biết đây là ông chủ của mình, nhưng do được đào tạo khá tốt nên thái độ của anh vẫn vô cùng lịch sự.

- Anh có phải người quản lý khu vực hồ câu này hay không?

- Dạ đúng, anh cần gì ạ?

- Vậy anh có biết ai là người thuê chòi câu số chín này không? – Đại quay đầu hướng về nơi mình vừa bước ra.

Người bảo vệ tỏ ra kinh ngạc. Anh ta tất nhiên biết người thuê chòi số chín này là hai bố con, giờ này thấy Đại ôm thằng nhóc bước ra từ đó nên anh ta vẫn nghĩ Đại và thằng nhóc chính là hai người đó. Không ngờ bị hỏi một câu như thế, anh ta cứ thừ người ra không biết đáp thế nào. Lúng túng một hồi, cuối cùng anh ta cũng gật đầu”

- Vâng, có một người đàn ông cùng con trai của họ ở đây. Họ thuê ba tiếng, lúc này cũng còn ba mươi phút nữa mới hết giờ câu.

- Vậy anh có biết bố chú nhóc này đi đâu không?

Người bảo vệ lắc đầu. Hỏi thế này khác gì làm khó anh ta. Anh ta quản lý cái hồ câu này có tới hơn chục chòi, làm sao có thể quan tâm tới một người nào đó được.

Đại thừ người ra suy nghĩ, sau đó nói:

- Nếu người đàn ông đó quay lại, nói với anh ta lên đón con ở phòng Trưởng quản lý. Thằng bé này ngủ một mình ở đây sẽ có thể bị rơi xuống hồ, rất nguy hiểm.

Người bảo vệ cau mày, mặc dù không thích cách nói chuyện như ra lệnh của người đàn ông này, nhưng lại không thể phản kháng trước uy áp vô hình tỏa ra từ anh ta. Đại thấy anh ta biểu hiện như thế thì khẽ thở dài, sau đó nói:

- Thôi, vậy anh kiếm một tờ giấy, viết và để lại trong chòi đó, nếu anh ta quay lại sẽ thấy và tới nhận con.

Nói rồi, Đại ôm cậu bé đi về phòng Trưởng quản lý.

Sáu giờ tối, Đại định bụng sẽ về nhà sớm thì lại thấy quản lý hớt hải chạy tới:

- Anh Đại, vẫn chưa có ai tới nhận thằng bé kia? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ có người cố ý bỏ nó ở đây?

Đại giật mình, bận bịu một hồi khiến anh quên đi việc mình đã để thằng nhóc ngủ lại ở phòng quản lý. Lúc này, không ngờ người nhà của nó vẫn chưa tìm tới, chẳng lẽ là không nhận được lời nhắn của anh? Nhưng nếu bị lạc con, người ta thường sẽ tìm tới ban quản lý để thông báo tìm trẻ lạc chứ? Linh cảm có chuyện gì đó khác thường, anh hỏi:

- Thằng bé dậy chưa?

- Đã dậy, đang khóc bù lu bù loa lên, nhưng nó nói bằng tiếng Anh, bọn em nghe không hiểu – Người quản lý nhăn nhó đáp.

- Được rồi, để tôi đến.

Đại mặc lại áo vest sau đó rảo bước theo chân người quản lý về phòng của anh ta. Chỉ thấy thằng nhóc đang khóc, mặt tèm lem nước. Lúc anh bước vào, nó nhìn anh nhưng không nói gì, miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu bằng tiếng anh:

- Cháu muốn mẹ.

- Được rồi, nhóc, cháu là đàn ông và cháu không nên khóc – Đại bước lại gần, xoa tóc thằng bé và nói với nó bằng chính ngôn ngữ mà nó đang nói.

Thằng nhóc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn, ngây thơ của nó dường như đang tìm kiếm một sự thân thiện từ người đàn ông này.

- Chú là ai? Cháu muốn mẹ.

- Cháu biết nói tiếng Việt mà, đúng không? – Đại đột ngột chuyển sang hỏi nó bằng tiếng Việt.

Thằng bé gật đầu, không hiểu tại sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này.

- Chú sẽ đưa cháu về với mẹ. Nhưng cháu có biết mẹ cháu đang ở đâu? Hôm nay cháu tới đây cùng bố mẹ sao?

- Không. Cháu với daddy tới đây. Nhưng daddy bỏ cháu đi rồi. Oa oa… Daddy không cần cháu… – Thằng nhóc đang nước mắt ngắn nước mắt dài, vừa nói tới đây thì lại khóc ầm lên một cách đầy tủi thân.

- Nào, có phải chú đã nói, là con trai thì nhất định không được khóc, đúng không? – Đại ngồi xuống cạnh nó – Trước hết nói cho chú biết tên của cháu, sau đó nói cho chú biết cháu ở đâu, chú sẽ đưa cháu về.

Thằng nhóc nhìn anh, cảm thấy anh rất đáng tin cậy thì lập tức lục từ trong chiếc túi vải cạnh người ra một mẩu giấy gấp tư và đưa cho anh. Đại ngạc nhiên, mở ra thấy trong có mấy dòng chữ:

“Alex Vũ. Địa chỉ: Ẩm Thực Đạo Quán, số 8, ngõ 201, đường X, Hà Nội. Số điện thoại: 0915 xxx xxx hoặc 0944 xxx xxx.”

- Cháu ở đây sao? – Đại giật nảy người khi đọc tới dòng địa chỉ và số điện thoại trên tờ giấy.

Một trong hai số điện thoại này chẳng phải là của ông Cương, ông chủ của Ẩm Thực Đạo Quán hay sao? Thằng nhóc này không ngờ lại là con cháu của ông. Đại còn đang ngẩn ra trước sự trùng hợp này thì người quản lý, sau khi gặp một nhân vien bảo vệ, lúc này đã trở lại, nói nhỏ với anh:

- Anh Đại, có thể bố cậu nhóc này chính là người đã được người của chúng ta đưa xuống bệnh viện dưới Hà Nội chiều nay.

- Sao? Anh ta bị làm sao? – Đại giật mình hỏi lại.

- Anh ta đột nhiên nôn ra rất nhiều máu, sau đó ngất đi ở bãi gửi xe. Nhân viên của chúng ta đã đưa anh ta vào thẳng trong thành phố. Xe ô tô của anh ta hiện vẫn ở trong bãi.

- Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đưa cậu bé này về nhà nó.

Nói rồi anh lại quay sang nhìn thằng bé, sau đó rút điện thoại ra và bấm số gọi số của ông Cương.

- Cháu là Đại. Hiện tại bé Alex Vũ đang ở chỗ cháu, bố thằng bé bị bệnh nên đã được chuyển thẳng về bệnh viện bằng xe cấp cứu. Một lát nữa cháu sẽ đưa thằng bé về chỗ bác.

Đại nghe ông Cương cảm ơn, sau đó đưa máy cho Alex:

- Ông cháu muốn nói chuyện với cháu.

Thằng bé cầm lấy điện thoại áp lên tai, sau khi nghe tiếng của ông Cương ở đầu máy bên kia thì nó bỗng trở nên vui vẻ hẳn:

- Con không sao? Chú nói chú sẽ đưa con về.

- …

- Vâng, con sẽ ngoan mà. Ông ngoại không cần lo lắng.

Nói xong, thằng nhóc đưa điện thoại lại cho anh, Đại lại nói thêm với ông Cương vài câu, hứa sẽ đưa thằng bé về nhà an toàn, sau đó ông Cương mới yên tâm cúp máy.

- Đi nào nhóc, chú đưa cháu về.

Đại vừa lái xe, thỉnh thoảng lại ngoảnh sang nhìn gương mặt đang dán chặt vào cửa kính nhìn ra bên ngoài của thằng nhóc. Bất chợt, anh nghĩ ra một vấn đề, ông Cương vốn không hề có con gái, tại sao thằng bé nhóc này lại ông là ông ngoại? Rồi như có một linh tính, anh thấy tim đập loạn lên, khó khăn lắm anh mới kìm lại được sự kích động của mình. Anh hỏi thằng nhóc một câu bâng quơ.

- Alex, chú thấy tiếng Anh của cháu rất giỏi. Cháu mới ở nước ngoài về sao? Bố mẹ cháu cũng ở đó luôn à?

Alex quay vào nhìn anh, sau đó đưa tay xoa xoa đầu, cuối cùng gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu. Đại bật cười hỏi:

- Sao thế? Sao lại gật rồi lại lắc?

- Chỉ có cháu với mẹ ở nước ngoài về thôi. Còn daddy ở Việt Nam.

- Sao vậy? Bố mẹ cháu không sống cùng nhau sao? – Lúc này, Đại gần như có thể chắc chắn thân thế của thằng nhóc này rồi.

Nó là con cô, là con trai của người mà anh yêu thương nhất, nhớ nhung nhiều nhất. Nó cũng là con của người bạn thân nhất của anh, người đã vì tình yêu mà đẩy anh vào con đường phá sản, khiến anh mất đi Phương Đông, và cướp mất cả người mà anh yêu. Nhưng anh không thể ghét bỏ đứa bé này, thậm chí vừa gặp đã thấy yêu thích nó.

- Mẹ và daddy không sống chung với nhau. Chỉ có cháu và mẹ thôi.

- Mẹ cháu làm nghề gì?

- Mẹ cháu là đầu bếp.

- Woah, chắc là mẹ cháu nấu ăn rất ngon, đúng không? – Anh cười, giọng điệu tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.

- Chắc chắn rồi – Alex hếch cái mũi nhỏ lên một cách tự hào – Mẹ xinh đẹp của cháu nấu ăn là tuyệt nhất.

- Mẹ cháu rất đẹp sao?

- Đúng vậy, mẹ rất đẹp. Các chú mang hoa tới tặng mẹ đều nói như thế.

- Chà, vậy là mẹ cháu được rất nhiều người theo đuổi? Cháu có thích ai trong số họ không?

- Các chú cho cháu rất nhiều chocolate và đồ chơi đẹp, nhưng cháu không thích chú nào hết.

- Vì sao?

- Vì mẹ đều không thích. Mẹ không thích thì cháu cũng không thích.

- Vậy nếu mẹ cháu thích thì cháu sẽ thích? – Đại cười hỏi.

Nghe anh hỏi vậy, thằng nhóc ra chiều ngẫm nghĩ, sau đó đáp:

- Cháu sẽ thích, nhưng sẽ không thích bằng daddy.

Đại cười không nói gì nữa mà tập trung vào lái xe. Con trai của Linh thật sự rất đáng yêu giống mẹ và thông minh giống bố. Chắc hẳn cô đã dạy dỗ nó rất tốt? Anh chỉ không ngờ là cô có thể gan lỳ sống độc thân và nuôi đứa trẻ này một mình ngần ấy năm trời. Trong lòng Đại chợt thấy vui vui. Anh lại đề nghị:

- Alex, chú cháu mình đi ăn tối đã nhé!

- Vâng. Cháu cũng đói lắm rồi – Alex xoa xoa cái bụng nhỏ của nó, đầu gật lia lịa.

- Nhưng nếu chúng ta về trễ, mẹ cháu sẽ không phạt cháu chú?

- Mẹ cháu về quê rồi, chú đừng lo. Nếu mẹ cháu có biết thì chắc chắn ông ngoại cũng sẽ nói cho mẹ biết là cháu không sao.

- Nhóc con thông minh lắm. Vậy cháu muốn ăn gì, chú chiêu đãi.

- Gà rán nhé chú!

- Đồng ý.

Đại gật đầu cười, còn thằng nhóc ngồi bên cạnh thì hoan hô không ngớt. Mặc dù mẹ yêu chiều nó nhưng cũng rất khắt khe trong việc ăn uống, rất ít khi mẹ cho phép nó ăn KFC. Mẹ còn nói nếu ăn nhiều gà rán, nó sẽ bị phình to ra như quả bóng, sẽ rất xấu xí. Thế nên lúc này khi Đại hứa đưa nó đi ăn gà rán, tất nhiên là nó rất vui vẻ rồi.



Chương 71: Những nỗi đau âm thầm



Trong nhà hàng Vietfood trên phố Bà Triệu, lúc này là gần tám giờ tối, trên tầng hai, ngay ở góc phòng nơi có thể nhìn xuống con đường phía dưới, có một người đàn ông và một chú nhóc đang ngồi. Thằng nhóc đang cầm một cái đùi gà rán trên tay, phùng má trợn mắt mà gặm một cách ngon lành, dầu rán dính đầy trên tay và má nó khiến người đàn ông ngồi đối diện không khỏi bật cười. Anh không ăn gì, chỉ có một chai bia trước mặt đã vơi đi một nửa.

- Ngon chứ? – Đại thích thú ngắm nhìn thằng bé ăn.

Alex không đáp, chỉ gật đầu một cái. Sau khi nuốt vào một miếng thịt gà lớn, nó vươn bàn tay nhỏ dính đầy dầu ra, cầm lấy cốc pepsi của mình và hút một hơi thật mạnh. Cái bụng đã tạm thỏa mãn rồi, nó mới tạm buông chiếc đùi gà rán đã bị gặm nham nhở xuống, để yên cho Đại lau tay, lau mặt giúp nó.

- Nếu ngon, lần sau chú đưa cháu tới đây ăn, chịu không?

- Nhưng chú đừng nói với mẹ cháu nhé, mẹ không thích cho cháu ăn gà rán – Alex gật đầu, sau đó còn cẩn thận dặn dò.

- Được, có chú, mẹ cháu nhất định cho phép.

- Chú quen mẹ cháu sao? – Alex chớp chớp mắt hỏi. Đại ngẩn ra, sau đó lại cười đáp:

- Ừ, chú và mẹ cháu là người quen cũ.

- Mẹ sẽ không cho phép nếu chúng ta xin phép đâu. Bác Phong nói mà mẹ còn không đồng ý – Alex lắc lắc cái đầu nhỏ của nó, thì thào nói với anh như đang nói một chuyện vô cùng bí mật.

- Bác Phong là ai? – Đại nhíu mày hỏi, một chút không vui chợt xuất hiện khi nghe tới tên một người đàn ông khác ở bên cô.

- Là bác Phong ạ! – Alex ngây thơ giải thích.

- Là bạn của mẹ cháu à?

Alex ra chiều suy nghĩ, sau đó gật đầu thay cho câu trả lời. Rồi nó lại tiếp tục chuyên chú vào việc gặm cho hết cái đùi gà rán.

Đại quay mặt nhìn ra bên ngoài, nhưng ánh mắt cũng chẳng tập trung được vào một cái gì cả. Trong đầu anh lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: vậy là cô cũng chẳng chịu nổi cô đơn. Nhưng tại sao cô lại không tái hôn? Chẳng lẽ cô thực sự muốn sống như vậy cả đời?

- Thế mẹ cháu không cho phép thì chúng ta bó tay à?

- Không ạ. Bác Phong thường lén dẫn cháu đi. Mẹ không biết, hoặc có biết thì cũng chỉ mắng bác Phong thôi. Hi hi.

- Cháu thích bác Phong không?

- Có. Thích chứ ạ! Bác Phong là người chiều cháu nhất, sau daddy. Nhưng daddy rất ít khi ở với cháu. Nên chỉ có bác Phong là người hay bênh cháu mỗi khi mẹ muốn phạt cháu.

- Cháu có muốn bác Phong làm daddy của cháu không? Alex lắc đầu.

- Tại sao? – Đại mỉm cười hỏi.

- Vì mẹ không thích.

Đại ngẩn người. Trẻ con không khi nào nói dối, nhưng anh cũng không nghĩ rằng thằng bé này lại hiểu chuyện tới như thế. Những đứa trẻ khác, nó có thể sẽ không thích cha hay mẹ nó tái hôn, không thích phải chia sẻ người mà nó yêu nhất với một người xa lạ khác, đó chỉ là sự ích kỷ đáng yêu của con trẻ. Nhưng Alex lại không như thế, nó không thích ai đó chỉ vì mẹ nó không thích người ấy. Vậy nếu Linh muốn ở bên ai đó, hẳn là đứa nhóc này sẽ không phản đối gì?

Hai chú cháu ngồi ăn tới hơn chín giờ, sau đó có lẽ vì chơi cả ngày mệt nên vừa ngồi vào xe là Alex ngủ luôn. Kể cả khi Đại bế nó vào Ẩm Thực Đạo Quán, theo chân ông Cương đưa nó vào giường, thằng nhóc vẫn không hề tỉnh lại. Đại lặng nhìn ông Cương kéo chăn cho Alex, sau đó theo sự ra hiệu của ông, hai người đi tới phòng khách. Đại vừa uống trà vừa kể lại cho ông Cương nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay, kể cả chuyện Cường đột nhiên bị ngất và được đưa đi cấp cứu canh cũng không giấu giếm. Mấy năm qua, Đại thỉnh thoảng vẫn ghé thăm ông Cương những khi rảnh rỗi, đôi khi còn đưa cả con gái theo.

- Cháu còn giận Linh ư? – Ông Cương trầm ngâm nhấp một ngụm trà, sau đó mới nhìn thẳng vào anh hỏi.

Đại lặng yên không đáp. Anh không biết cách nào để nói rõ cho người khác hiểu những mâu thuẫn trong lòng mình, và anh cũng không muốn nói. Ông Cương thấy anh không trả lời chỉ khẽ thở dài nói tiếp:

- Rốt cuộc thì các cháu cũng vẫn phải đối mặt với nhau. Con cái của cả hai đều đã lớn, chú nghĩ các cháu cũng đủ chín chắn để không cư xử như những đứa trẻ mới yêu nhau nữa.

- Chú đừng hiểu lầm. Chuyện của chúng cháu đã hoàn toàn kết thúc từ hơn sáu năm về trước rồi – Đại lắc đầu.

- Không có cách nào sao? Chú vẫn nghĩ các cháu còn có cơ hội tái hợp với nhau.

- Chuyện đó là không thể – Đại kiên quyết lắc đầu.

- Phải rồi, chuyện này chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Chú cũng không thể cưỡng cầu – Ông Cương khẽ gật đầu.

Đại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông Cương, chỉ thấy trong đôi mắt ấy có thêm chút ưu phiền. Nhưng trong lòng anh đã quyết, mà một khi anh đã quyết thì sẽ không thay đổi nó, chuyện hàn gắn sẽ không bao giờ xảy ra. Anh yêu cô thì sao? Cô có đoái hoài tới anh ư? Ngay cả khi cháu gái của mình phải đứng giữa lằn ranh sinh tử cô cũng đâu có đoái hoài tới. Thay vào đó, cô thậm chí vẫn còn tâm trí đi thi đấu và giảnh giải quán quân Đầu bếp Toàn cầu. Với một người đàn bà tham vọng và ham vinh như thế, anh có hy vọng có thể giữ cô cho riêng mình ư?

Chào tạm biệt ông Cương, Đại ra xe trở về. Nhưng đi được tới nửa đường, anh lại như nhớ ra liền lái xe về hướng bệnh viện, nơi mà Cường được đưa về cấp cứu chiều nay.

Sau khi cấp cứu, Cường đã được đưa về phòng hồi sức. Nhưng Đại không vào phòng bệnh thăm mà chỉ ghé qua nhìn. Có một y tá riêng được phụ trách chăm sóc anh, ngoài ra không có người nhà nào cả.

- Ung thư gan? – Đại nhướng mày khi nghe vị bác sĩ nói ra căn bệnh của Cường.

- Đúng, thậm chí đã là giai đoạn cuối.

- Không điều trị gì sao? – Đại sững sờ khi nghe tin này.

- Bệnh nhân đã từng làm phẫu thuật cắt bỏ một phần gan một năm trước, nhưng hiện tại thì tế bào ung thư gan đã lan khắp hai lá gan rồi. Không có cách nào cả. Hơn nữa, dù biết bệnh nhưng bệnh nhân này vẫn liên tục uống rượu có nồng độ cồn cao, chúng tôi có muốn cứu cũng lực bất tòng tâm.

- Vậy… còn có thể sống được bao lâu? – Đại chần chừ một chút rồi lại hỏi, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót thay cho bạn mình. Những oán hận với Cường cũng đã hoàn toàn tan biến.

- Cầm cự được cùng lắm chỉ hai, ba tháng thôi – Bác sĩ lắc đầu.

Đại thẫn thờ đi về phía phòng bệnh đặc biệt của Cường. Chỉ thấy Cường nằm trên giường, nước da vàng vọt, gương mặt tràn đầy sức sống trước đây lúc này cũng trắng xác, đáng thương. Vậy mà lúc này Cường lại chỉ có một mình trong bệnh viện. Đại không cần hỏi cũng có thể tưởng tượng ra được những tháng ngày qua của Cường như thế nào. Biết bệnh mà vẫn thường xuyên uống rượu ư? Phải ở trong một tâm trạng thế nào thì Cường mới tìm tới rượu điên cuồng như thế, hẳn là rất tồi tệ, chắc chắn còn tệ hơn cả trước đây, khi bản thân anh bị Cường gián tiếp xô vào đường cùng. Nhưng lúc đó, anh có Linh. Cô từ bỏ tất cả và tới với anh, kéo anh ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực và tối tăm. Còn Cường thì cô độc, hoàn toàn cô độc.

Cường đã bất chấp tất cả, đánh đổi tất cả, kể cả tình bạn để có được Linh, nhưng cuối cùng lại vẫn không giữ được cô. Điều ấy với Cường là một cơn ác mộng khủng khiếp. Đại cũng từng nghe nói, một thời gian dài Cường luôn tha thẩn tại các quán rượu, uống tới tận khi say mèm và được người ta đưa đi. Chính trong thời gian này, một cô gái phục vụ ở quán bar đã mang thai với Cường và sau đó sinh ra một đứa bé gái. Gia đình Cường đã bỏ ra một số tiền rất lớn để ép cô gái để lại đứa con này cho họ, còn cô ta thì phải hứa sẽ không bao giờ quay lại tìm con. Đứa bé gái năm ấy năm nay cũng đã bốn tuổi, đang ở cùng bố và bà nội nó. Nhưng Cường không có nhiều tình cảm dành cho đứa nhỏ đáng thương này, trong lòng anh vốn chỉ có đứa con trai do người mà anh yêu sinh ra. Hầu hết thời gian ở Việt Nam, Cường đều giành cho công việc của mình, sau khi mọi công việc hoàn tất trước thời hạn thì anh lại sang Mỹ với con trai. Tất cả những chuyện này Đại đều điều tra được, vậy mà chuyện Cường bị bệnh thì anh lại hoàn toàn không biết.

Đại thở dài rồi lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, trở về nhà.



Chương 72: Cuộc sống mới



Nếu người nào đó chú ý thì có thể thấy được, sáng sớm nào cũng có hai người một lớn, một nhỏ đạp xe vài vòng quanh Hồ Gươm. Lớn là một người phụ nữ trẻ chừng hai bảy, hai tám tuổi, tóc cột gọn gàng, đầu mang mũ bảo hiểm xanh. Nhỏ là một cậu nhóc xinh xắn, trắng bóc, ăn mặc rất có phong cách, mang mũ có màu giống mẹ. Hai mẹ con vừa đạp xe vừa nói chuyện với nhau, đôi khi còn cười rất vui vẻ.

Đến ngày hôm nay, Linh và bé Alex cũng dần hòa nhập được với nếp sống ở Hà Nội. Căn hộ chung cư cũ của Linh đã được dọn dẹp lại sạch sẽ nên hai mẹ con chuyển về đó sống. Ông Cương không muốn hai mẹ con chuyển đi, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng lựa chọn của cô vì biết cô vốn là người tự lập từ rất sớm, hơn nữa đó mới chính là nhà của cô. Ông cũng lờ mờ nhận thấy Linh có ý định ở lại Hà Nội lâu dài, lúc nào ông cũng có thể gặp và chơi với Alex, thế nên ông hoàn toàn vui vẻ khi để hai mẹ con ra sống riêng. Sau sự việc xảy ra bất ngờ tại công viên giải trí Fairy Tail, Cường đã ra viện và gặp con trai trước khi Linh từ quê trở lại Hà Nội. Hai bố con nói chuyện và thống nhất với nhau sẽ không cho mẹ biết chuyện gì xảy ra, vì thế đến nay Linh vẫn hoàn toàn không biết chuyện Cường bị bệnh phải nhập viện, hay việc Đại đã gặp và chơi với con trai cô suốt một buổi tối.

- Alex này – Linh gọi con trai khi hai mẹ con ngồi ăn phở mặn tại phố Hàng Giấy.

- Dạ? – Alex vừa xì xoạp ăn phở, miệng lúng búng thưa.

- Từ tuần sau mẹ cần phải tới cửa hàng. Con sẽ tới lớp học với các bạn.

- Con không thể đến cửa hàng với mẹ ạ? Trước đây con vẫn tới cửa hàng của mẹ mà? – Alex tròn mắt nhìn cô thắc mắc.

- Không thể – Linh dứt khoát lắc đầu – Bây giờ không giống như khi còn ở California nữa, con cần phải đến lớp giống các bạn. Sang năm con cũng vào lớp một rồi, chẳng lẽ con muốn học kém hơn các bạn sao?

- Không, daddy nói con là người thông minh nhất trên đời – Alex lắc đầu nguây nguẩy, cho là không đúng.

- Nhưng nếu con không đi học, thì con chắc chắn sẽ không giỏi bằng các bạn.

- Không.

- Thế nên con phải tới lớp, đúng không?

- Con sẽ là người học giỏi nhất lớp – Alex kiên quyết nói.

- Ừ, thế mới ngoan chứ – Linh xoa cái đầu tròn tròn của con, mỉm cười dịu dàng.

Linh nhìn con trai cặm cụi nhặt nốt những miếng bắp bò trong bát phở, lòng cô chợt nhớ tới Như Ý. Con bé sinh ra đã không có mẹ, nhưng thật may khi nó có được một người cha tốt. Nhìn Như Ý, cô biết con bé được sống trong một hoàn cảnh không thiếu thốn về vật chất cũng như tình cảm, có chăng nó chỉ thiếu tình thương của mẹ mà thôi. Từ hôm về Hà Nội tới nay, cô vẫn rất muốn gặp Như Ý và đón con bé về chơi với hai mẹ con cô, nhưng đến nay cô vẫn chần chừ khi nghĩ tới việc sẽ phải đối mặt với Đại. Cách đây không lâu, ông Cương có gọi riêng cô tới và đưa cho cô một cuốn sổ tiết kiệm, nói rằng Đại mở tài khoản ngân hàng này ngay sau khi cô đi, và hàng tháng đều gửi một phần tiền lãi từ việc kinh doanh vào đó, nói rằng đây chính là phần tiền của cô, một trong những người góp cổ phần đầu tiên với anh. Sau sáu năm, tới nay, số tiền trong thẻ đã lên tới một con số khổng lồ, đủ để hai mẹ con cô có thể sống thoải mái cả đời mà không cần làm gì. Đại dứt khoát về tiền bạc như thế càng làm cô có cảm giác anh thật sự tuyệt tình với mình. Năm đó, mặc dù cô vì cái thai trong bụng Huyền mà tự buộc mình rời xa Đại, nhưng cô vẫn cảm thấy mình có lỗi. Cô nghĩ Đại vẫn còn giận cô và cho rằng cô vì ham vinh hoa, phú quý nên mới bỏ anh, và có lẽ đó là lý do anh gửi tiền cho cô một cách sòng phẳng như thế.

Mặc dù băn khoăn trong lòng, nhưng buổi sáng hôm ấy, Linh vẫn quyết định đưa Alex tới thăm ông Phương.

Ngôi biệt thự cũ có những mảng tường màu rêu vẫn y như trong tâm trí của cô, chỉ là nó có thêm một phần trống trải. Vườn cây cảnh vẫn như thế, đẹp tới nỗi Alex vừa bước vào cổng đã reo ầm lên, sau đó chạy ùa vào, sờ hết gốc cây này tới cây khác.

- Thằng bé này hoạt bát đấy – Ông Phương cười sau khi đã khép cổng lại cẩn thận và dẫn hai mẹ con cô vào nhà.

Linh thắp một nén hương cho bà Nguyệt, sau đó mới dẫn con lại ghế ngồi. Ông Phương rót cho cô một cốc nước chè tươi, đồ uống ưa thích mà ông vẫn uống nhiều năm nay, sau đó cười nói:

- Cháu đi cũng được mấy năm rồi nhỉ?

- Sáu năm bác ạ – Linh đón lấy cốc nước, vừa đáp, vừa đưa mắt nhìn quanh nhà.

Bài trí trong phòng khách vẫn không có gì đổi khác, chỉ khác là có thêm một khung ảnh cưới. Nhật Linh ngỡ ngàng một chút rồi nhận ra người đàn ông trong hình là Lâm. Lâm đã ra tù, lại còn lấy vợ rồi sao?

Thấy cô chăm chú nhìn vào khung hình treo trên tường, ông Phương giải thích:

- Thằng Lâm mới ra tù được mấy tháng, giờ đang làm ở nhà hàng của anh nó. Bác vừa mới đi thăm nhà vợ chưa cưới của nó tuần trước. Được cái con bé kia cũng ngoan, hai đứa làm cùng chỗ với nhau.

- Cháu cũng mừng cho anh ấy – Linh gật đầu cười, nhưng trong lòng lại nghĩ tới chị gái mình.

- Tháng sau bác tính tổ chức cho hai đứa nó luôn. Lấy vợ là lấy liền tay cháu ạ – Ông Phương cười cười – Ông bà dưới quê vẫn khỏe chứ cháu? Tết vừa rồi bác ốm một trận nên chỉ có hai bố con thằng Đại về chúc Tết được thôi.

- Dạ, các ông, các bà vẫn khỏe bác ạ. Cháu cũng vừa mới ở quê lên. Sắp tới gia đình cháu muốn cải mộ cho chị Lệ.

- Thế à? Thế hai mẹ con về một thời gian hay về hẳn. Cuộc sống ở bên đó tốt chứ?

- Vâng, nhưng vẫn không bằng ở Việt Nam. Cháu đang suy nghĩ, có lẽ mẹ con cháu sẽ ở lại Việt Nam luôn. Alex cũng sắp tới tuổi đi học, không thể nay đây mai đó với cháu như trước được.

- Alex là tên con trai cháu à? – Ông Phương lại nhìn thằng nhóc lúc này đang nhấp nhổm nhìn bể cá lớn gần đó.

- Đó là tên mọi người hay gọi khi ở nước ngoài, con tên thật của cháu là Gia Bảo! Như Ý đi học trưa có về không bác?

- Như Ý học bán trú, sáng bố đưa đi học, tối thì ông đón. Mới vào cấp một mà thấy khổ thân, học rõ nhiều. Trẻ con bây giờ mất hết cả tuổi thơ.

- Cháu định hôm nào cuối tuần thì đón Như Ý về nhà cháu chơi, cho hai đứa trẻ này làm quen với nhau luôn.

- Thế thì phải đợi tới cuối tuần thôi!

- Hôm trước cháu có tình cờ gặp anh Minh, anh ấy cũng chưa lập gia đình ạ?

- Mấy thằng con nhà này nói tới cưới vợ là như đỉa phải vôi, giãy đành đạch – Ông Phương cười cười – Thằng lớn cũng thế, mà thằng bé cũng thế. Nó mới về lại đơn vị cách đây hai hôm, chắc tháng sau cưới thằng Lâm, nó mới lại về. Mà trưa nay hai mẹ con ở lại ăn cơm với bác nhé?

- Dạ, mẹ con cháu xin phép bác, chắc chút nữa mẹ con cháu về luôn. Trưa nay cháu muốn đưa Alex sang thăm bác Ngân nữa, bác ấy mới có đứa cháu nội thứ hai mà.

- Bà Ngân ấy cũng tốt lắm. Mấy năm trước, nếu không phải bà ấy thương tình coi sóc Như Ý cho thì thằng Đại làm sao có thể yên tâm làm việc được. Mà bà ấy chăm con bé nhưng không nhận tiền, thằng Đại phải nài nỉ mãi bà ấy mới chịu nhận cho. Giờ con trai bà ấy đang làm quản lý tại một cửa hàng của thằng Đại, thỉnh thoảng nó vẫn tới đây chơi mà – Ông Phương cảm thán nói.

Hai mẹ con ngồi chuyện trò được thêm một lúc, sau đó Linh đứng dậy chào ông Phương và ra về.

* * *

Sáu năm đủ để Linh không thể nhận ra khu phố ẩm thực cũ nữa. Mọi thứ thay đổi tới ngỡ ngàng. Hai gian hàng nhỏ của Đại và Kiên nằm kề nhau trước đây, bây giờ đã được thay thế bằng một cửa hàng ăn nhanh cao bốn tầng nhìn vô cùng bề thế. Theo lời bác Ngân thì Đại đã bỏ tiền ra mua mảnh đất này, sau đó cho xây dựng cửa hàng Vietfood đầu tiên ngay tại đây. Hiện tại, nơi này đã trở thành cửa hàng Vietfood có doanh thu cao nhất, cũng là nơi đặt văn phòng làm việc chính của Tổng giám đốc Nguyễn Đại. Trong vòng sáu năm, vừa bằng những đồng tiền chắt chiu tối đa, vừa kêu gọi bạn bè đóng góp cổ phần, hiện tại, Vietfood đã lớn mạnh không thể nào ngờ nổi, có người còn nói nó chính là một Phương Đông thu nhỏ. Và có lẽ chẳng mấy nữa, Đại sẽ mua lại được Phương Đông, nhà hàng mà cách đây sáu năm anh đã phải ngậm ngùi nhượng lại cho người ta với giá rẻ mạt vô cùng. Trước đây Đại cũng từng tâm sự với Linh, mục tiêu lớn nhất của anh sau khi phá sản chính là tìm mọi cách mua lại bằng được Phương Đông một cách sớm nhất, để Phương Đông lại bừng sáng như trước đây. Giờ thì anh đã làm được, thậm chí còn làm được rất tốt nữa.

Còn Kiên, dưới sự giúp đỡ và dìu dắt của Đại, hiện tại anh chính là một trong những cổ đông lớn trong công ty, là cánh tay đắc lực nhất của Đại, và là người điều hành chính tại Vietfood ở phố Ẩm thực này. Gần một năm sau khi Linh rời khỏi Việt Nam, Kiên có thể mua được một căn hộ chung cư ở gần đây, sau đó lấy vợ và hiện tại là bố của hai cậu con trai kháu khỉnh. Linh mừng cho anh.

Hai mẹ con Linh chào bà Ngân và vợ Kiên ra về sau khi dùng bữa trưa tại gia đình họ. Kiên cũng gọi điện về nhà, mời hai mẹ con ghé qua chỗ anh làm việc, xin lỗi vì buổi trưa rất đông khách nên anh không thể về nhà tiếp cô được. Linh ngần ngừ một chút, sau đó cũng vui vẻ đồng ý. Cô không nghĩ mình sẽ xui xẻo tới mức sẽ đụng độ Đại ở đó. Mà dù có gặp, cô cũng sẽ cố gắng tỏ ra bình thường nhất, coi như mình chỉ là một thực khách ghé ngang mà thôi.



Chương 73: Lạnh lùng



Từ một cửa hàng món cuốn có quy mô nhỏ, sau sáu năm, nơi bắt đầu kinh doanh của Đại và Linh đã trở thành một trong những nhà hàng bán đồ ăn nhanh được ưa chuộng nhất Hà Nội, nhất là về các món cuốn. Nói tới Vietfood là phải nói tới món cuốn. Không nơi nào có đa dạng các món cuốn và những đồ chấm độc đáo, hấp dẫn như ở Vietfood. Tân Phương Đông, tên của nhà hàng này, chính là đầu tàu trong series đó. Linh không ngờ rằng chỉ từ một ý tưởng bột phát của cô khi ấy, cốt để kéo Đại ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực, lại được phát triển rực rỡ tới mức này. Đúng như Phong từng nhận xét. Đại sinh ra để làm người dẫn đầu.

Khi Linh và Alex tới Tân Phương Đông, Kiên đã chờ cô ở đó cùng với một người mà cô không ngờ tới, Lâm. Lâm hoàn toàn khác khi xưa, vẻ lãng mạn của một ca sĩ đã không còn tồn tại nữa, thay vào đó là dáng vẻ phong trần, khí độ trầm ổn của một người đàn ông đã đi qua cơn sóng dữ. Hiện tại, Lâm đang tới đây để học cách điều hành nhà hàng với Kiên, có lẽ Đại sẽ giao cho em trai của mình quản lý một trong những nhà hàng mà anh đang có.

Một lúc sau, Kiên đưa Alex xuống dưới chơi, còn lại Lâm và Linh ngồi ở trên tầng hai nói chuyện riêng, Lâm kể cho cô nghe những tháng ngày ở trong tù, rồi tới việc anh gặp và yêu người vợ sắp cưới như thế nào. Giọng kể của anh buồn buồn làm Linh không khỏi thầm than thở cho số phận một con người từng đứng trên đỉnh cao vinh quang của làng giải trí. Đã từng được săn đón, từng được tung hô, từng được yêu thích ở mọi lúc, mọi nơi, vậy mà có lúc người đàn ông ấy lại sống một cuộc đời lặng thầm và tẻ nhạt như vậy.

- Anh nghe nói em đã ly dị và nuôi con một mình ở Mỹ? Cuộc sống có vất vả không? – Sau khi kết thúc câu chuyện của mình, Lâm mới hỏi tới cuộc sống của cô.

- Cũng bình thường thôi, lúc đầu Alex còn nhỏ thì hơi vất vả một chút.

- Em đã gặp Như Ý chưa?

- Em có tình cờ gặp con bé một lần ở công viên, hôm ấy anh Minh đưa nó đi chơi. Cũng muốn tranh thủ thời gian rảnh rỗi chưa đi làm này đón con bé về chơi ít hôm, nhưng bây giờ tụi nhỏ học hành bận rộn quá – Linh thở dài.

- Như Ý học bán trú, đi cả ngày từ thứ hai tới thứ sáu. Thứ bảy học múa ở cung thiếu nhi, còn chủ nhật thì học Piano tại nhà với một cô gia sư, lúc nào cũng thấy con bé tất bật với việc học hành. Đến anh gặp cũng khó, tối mịt đi làm về, hôm nào may lắm, con bé chưa ngủ thì mới gặp được, không thì cũng chịu. Anh Đại biết em về nước chưa?

- Em không biết? – Linh lắc đầu

- Anh ấy thì lúc nào cũng ôm cả đống việc, trưa nay cũng tranh thủ đi ăn với đối tác và bàn công việc. Bố anh cũng giục anh ấy lấy vợ để sinh cho ông thằng cháu nối dõi mà anh ấy lì lắm. Anh cũng nghĩ là anh ấy nên lấy vợ để còn có người chăm sóc nhà cửa chứ. Như Ý càng lúc càng lớn, nếu dạy dỗ không cẩn thận thì sẽ rất dễ hư hỏng, nhất là cả ông nội và anh Đại đều rất nuông chiều nó. Anh thấy cứ thế này mãi cũng không ổn.

- Con bé vẫn rất ngoan mà, đúng không? – Linh giật mình hỏi.

- Ừ, nhưng được nuông chiều nên hơi cứng đầu và ích kỷ một chút – Lâm lắc đầu nói.

Linh liếc nhìn vẻ mặt Lâm, trong lòng không khỏi chua xót. Như Ý vốn không có mẹ, ông nội và bố nó lại coi như bảo bối, không nuông chiều mới lạ. Nhưng cây còn non mà không uốn, lớn lên muốn uốn thì rất dễ gãy cành, chỉ sợ Như Ý nhận được quá nhiều sự quan tâm sẽ trở thành một đứa trẻ thiếu tính tự giác và ỷ lại mà thôi. Nhưng cô có thể làm gì được đây? Cô chỉ l
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 8353
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN