--> Điều Bí Mật - game1s.com

Điều Bí Mật

tung tăng bơi lội. Cách đó không xa có một giá sách lớn, trên đó có rất nhiều sách.

Nhưng điều khiến Linh kinh ngạc nhất, kinh ngạc tới ngẩn cả người, chính là việc cô thấy trên tường ngay trước mắt mình có treo một bức ảnh lớn. Trong bức ảnh là một cô gái đang đứng cười, ánh mắt tập trung xuống chảo thức ăn bên dưới, có thể nhìn rõ cả hơi nóng bốc lên từ đó. Một tay cô cầm chiếc xẻng đang đảo rau và thịt trong chảo, một tay cầm một lọ gia vị rắc đều lên thức ăn. Điều đáng nhớ nhất của tấm ảnh chính là đôi mắt rạng rỡ và nụ cười của cô gái, dường như mọi vẻ đẹp của bức ảnh đều được đôi mắt và nụ cười ấy hút hết.

Cô gái trong ảnh chính là Linh.

Cô cứ ngây ngốc mà nhìn bức ảnh đó. Nhìn mình trong ảnh, cô thậm chí còn không đoán được thời gian khi tấm hình này được chụp.

Linh định xuống giường, nhưng sức lực của cô dường như đã bị cơn sốt kia hút đi cạn kiệt. Cả người cô uể oải, không còn một chút sinh khí nào cả. Linh nằm phịch xuống, cố đoán già đoán non xem trong lúc mình ngủ đã có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng, như nghĩ ra được một người, cô thở dài. Giường ngủ màu cà phê, căn phòng có tường bằng kính, nhất là bức ảnh kia đã khiến cô nghĩ tới người đó. Vậy mà cô đã suýt nữa quên đi, chỉ có Cường mới sở hữu một căn phòng thế này.

Cô vừa nghĩ ra anh thì cửa bật mở, Cường bước vào, trên tay là một bát thủy tinh lớn đang bốc khói nghi ngút, mà vừa nhìn màu sắc Linh cũng biết đó là cháo bí ngô, món tủ của Cường.

Cường mặc một bộ đồ thể thao màu đen, trang phục yêu thích của anh trong mùa đông, anh vừa nhìn cô vừa cười:

- Ăn cháo thôi

- Sao em lại ở đây? - Linh hỏi, giọng điệu không chút vui vẻ.

- Tất nhiên là anh bắt cóc em về đây rồi - Cường trả lời không giấu giếm.

- Cho em về lại đó đi - Cô nhíu mày.

- Không được. Chừng nào em chưa khỏe hẳn thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây. Mà kể cả có khỏe thì chưa chắc anh đã cho em đi.

- Em phải về. Em muốn về - Linh lạnh lùng nhắc lại.

Cường đặt bát cháo xuống bàn cạnh giường, nghiêm giọng nói:

- Em cứ rời khỏi căn phòng này một bước thử xem, anh sẽ cho Đại biết mọi bí mật của em.

- Anh... - Linh trợn mắt - Anh không có quyền.

- Anh có quyền. Anh là người yêu của em.

- Ai là người yêu của anh chứ? Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ một năm trước rồi - Linh cãi lại.

- Đó là em đơn phương quyết định kết thúc, anh chưa hề nói sẽ kết thúc với em.

- Nhưng còn Như Ý.

- Như Ý... Như Ý... Lúc nào em cũng lấy con bé đó ra làm lá chắn cho mình. Em có thật sự muốn quay về đó vì nó không, hay còn vì một ai khác? - Cường quát lên.

- Em... Anh nói gì vậy? Em đã vì con bé mà làm ra mọi việc như thế này, em không vì nó thì còn vì ai chứ? - Linh hơi bất ngờ trước câu hỏi của Cường, nhưng sau đó vẫn bướng bỉnh cãi lại.

- Em lúc nào cũng tự ý làm mọi việc. Em lo cho nó như thế, sao ngay từ đầu không giữ con bé lại mà nuôi, sao còn mang trả nó cho bố nó làm gì? Anh không thể làm cha nó được sao?

- Anh chẳng hiểu gì hết - Linh thở dài.

- Được rồi, cứ cho là anh chẳng hiểu cái gì đi. Còn bây giờ, anh đã mất cả buổi sáng để nấu cho em bát cháo này, nếu em không ăn hết thì đừng trách anh. Em tự quyết định đi.

- Được, em sẽ ăn - Linh đáp - Nhưng ăn xong rồi anh phải để em về lại đó. Em biến mất như thế, họ sẽ nghi ngờ em.

- Không phải lo chuyện đó. Bây giờ tất cả bọn họ đều cho rằng em đang ở nhà người bà con xa rồi.

- Lần sau anh đừng tự quyết định chuyện của em như thế này nữa.

- Được rồi - Cường dịu giọng. Linh tự xúc cháo ăn còn Cường thì ngồi nhìn cô. Một lúc sau, anh thở dài:

- Em có biết, em như thế này anh đau lòng lắm không?

- Em có sao đâu, chỉ là bị sốt thôi mà - Linh lắc đầu.

- Được rồi, anh còn có chuyện muốn hỏi em.

Linh nhìn Cường lặng thinh. Linh không biết tình cảm của cô dành cho Cường lúc này là thế nào? Cái tình cảm mơ mộng của cô gái mới biết yêu lần đầu dường như đã chết từ lâu rồi nhưng mỗi lần trông thấy anh là cô lại muốn được dựa dẫm vào anh như ngày trước. Cường giờ đây đã khác, không còn dịu dàng như trước, mà thay vào đó là một người đàn ông cương quyết, lạnh lùng và áp đặt. Nhưng cô cũng biết mình không còn là Linh của ngày trước nữa. Cô cũng đã thay đổi rất nhiều. Và có lẽ, thay đổi lớn nhất chính là trái tim của cô. Mặc dù không muốn thừa nhận điều đó, nhưng Linh biết, trái tim của cô đã thay đổi. Thế nên, trước sự quan tâm săn sóc của Cường, cô càng không muốn tiếp nhận, càng muốn chối từ.

- Bây giờ nói thật cho anh biết, trong những ngày anh đi vắng, đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao em lại bị viêm phổi tới nỗi phải nhập viện? - Cường nói.

- Thời tiết lạnh, do em không cẩn thận nên bị thôi mà - Linh giải thích.

- Đến lúc này em còn muốn nói dối anh - Cường cau mày - Vậy những vết trầy xước ở chân và tay em là do đâu?

- Em... Em không cẩn thận nên bị ngã.

- Linh... - Cường nói như quát - Đến lúc này em còn đùa được sao? Hay em nghĩ anh yếu đuối nên không bảo vệ nổi em?

- Thôi, bỏ qua đi... - Linh thở dài.

- Bỏ qua? Không đơn giản thế đâu. Em không nói thì anh cũng có thể đoán được, chỉ là muốn nghe tận miệng em nói ra để chắc chắn hơn mà thôi. Những gì người ta đã gây ra cho em, anh sẽ giúp em trả lại gấp năm, gấp mười lần. Anh nhất định không bỏ qua chuyện này, dù đó là mẹ đẻ của anh đi chăng nữa.

Linh im lặng không nói gì.

- Trừ bà ấy ra, ở cái đất Hà Nội này, chẳng còn ai có lý do để làm chuyện đó cả - Cường hằn học - Còn em nữa, em ngốc lắm. Em tưởng em nhân nhượng thì bà ấy sẽ tha cho em sao? Em tưởng em rời xa anh thì bà ấy sẽ để em yên sao?

- Đó là mẹ đẻ của anh. Dù thế nào thì chính bà ấy cũng sinh ra anh, dành hết tình yêu thương cho anh, nuôi anh lớn khôn, anh không nên có thái độ bất hiếu với mẹ mình được. Hơn nữa, em...

- Chuyện này anh sẽ tự biết cách giải quyết. Ai động tới em thì dù là mẹ đẻ của anh, anh cũng sẽ tuyệt đối không tha thứ - Cường gằn giọng.

- Em không đáng đâu...

Cường nắm lấy tay Linh, định nói tiếp thì cửa bật mở, từ ngoài cửa, một giọng phụ nữ lạnh lùng vang lên:
- Nó nói đúng, nó không xứng đáng để anh phải đối đầu với mẹ anh đâu. Theo tiếng nói, bà Phượng bước vào. Bà lạnh lùng nhìn Linh đang ở trên giường của con trai mình rồi lại đưa mắt sang Cường. Cường giận dữ nói:

- Mẹ còn dám tới đây sao? Cũng được, đỡ mất công con phải tới tìm mẹ.

- Phải, tao tới để tống cổ con hồ ly tinh kia ra khỏi nhà của con trai tao - Bà Phượng hằn học - Mày là con đàn bà hư hỏng, đến tận giờ này vẫn còn nghĩ cách bám lấy con trai tao sao?

- Mẹ im đi... - Cường quát lên.

Rồi anh đứng thẳng dậy, đối mặt với mẹ mình. Anh chưa bao giờ tỏ ra giận dữ như thế. Anh giận mẹ anh vì bà công khai lăng nhục người con gái mà anh yêu. Anh giận mình vì bản thân không biết làm gì để Linh có thể tránh khỏi những lời công kích, thóa mạ nặng nề đó.

- Anh còn dám quát mẹ anh? Con kia nó cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh dám quát tôi? - Bà Phượng gào lên, xông tới đánh lên người Cường.

- Con nói cho mẹ biết, nếu mẹ còn làm bừa thêm một lần nào nữa, con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ - Cường giữ tay bà lại, đẩy bà ra.

- Sao, mày lại đổ tội lỗi lên đầu mẹ mày đấy à? Ối giời cao đất dày ơi, tôi có tội tình gì mà ông lại để tôi sinh ra một thằng con bất hiếu thế này? Đẻ nó ra, cho nó ăn, nuôi nó lớn, cho nó nhà cao cửa rộng, để giờ nó vì một đứa con gái mà quay ra quát mắng mẹ nó. Sao số tôi khổ thế này hả trời ơi! - Bà Phượng tru tréo lên, nước mắt cứ thế chảy ra.

- Mẹ thôi đi. Chính cách xử sự thiếu suy nghĩ của mẹ nên bố con mới chán mẹ đấy. Nếu mẹ khôn khéo hơn thì ông ấy đâu có bỏ mẹ, đâu có bênh vực những người đàn bà khác trong khi mẹ chỉ biết tới đánh ghen, rồi chửi bới - Cường xẵng giọng.

- Mày... mày...

- Nếu mẹ không dung túng, thì liệu cô ta có dám cho người tới bắt cóc Linh hay không? Mẹ đừng tưởng con không có mặt ở Hà Nội thì có thể tùy tiện gây chuyện. Còn Hằng, cô ta là người trực tiếp gây ra chuyện này, con sẽ không tha cho cô ta đâu. Mặc kệ cô ta là con cái nhà ai, động tới người con yêu thì đều phải trả giá.

- Mày được lắm. Được, nếu sau này mày ra đường vì con đàn bà kia, lúc đó cũng đừng chạy tới tìm mẹ mày. Tao coi như không sinh ra đứa con như mày - Bà Phượng khóc tới đỏ cả mặt, phấn son nhòe nhoẹt, nhưng nước mắt cũng không làm động lòng nổi đứa con trai của bà.

Sau khi chỉ tay vào mặt con trai chửi mắng, bà Phượng rời khỏi nhà riêng của Cường. Cường lấy lại bình tĩnh rồi mới quay sang Linh. Linh không vì những lời lăng nhục của bà Phượng mà tỏ ra buồn, cô đã nghe quen rồi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt buồn bã của Cường, cô lại thấy nao lòng. Hôm nay Cường đã vì cô mà có thái độ như thế với mẹ đẻ của anh, điều đó càng làm cô thấy mình bội bạc vì đã không thể yêu anh như anh đã yêu cô, thậm chí là yêu cô rất nhiều.

- Anh Cường - Linh khẽ gọi.

- Không cần suy nghĩ. Mẹ anh cả giận nên mới nói như vậy, đừng bận tâm làm gì. Em phải nghỉ ngơi để lấy lại sức khỏe mới được - Cường đỡ cô nằm xuống rồi kéo chăn đắp cho cô.

- Anh Cường... - Linh nắm lấy tay anh, cảm thấy bàn tay ấy hơi run rẩy.

- Ngủ đi... - Cường nắm lấy bàn tay cô thật chặt - Anh phải làm việc nữa. Ngoan, anh sẽ ở đây thôi, không đi đâu cả.

Linh mỉm cười gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.

Anh đi rồi, Linh mới mở mắt ra và thở dài một hơi.

Tại sao chuyện tình cảm lại khó hiểu đến thế? Dù lúc này Cường có tốt với cô bao nhiêu, thì những yêu đương xưa cũ cũng không thể trở về trong trái tim cô được nữa. Những tổn thương ngày xưa đã nguôi ngoai hẳn, vậy mà cô cũng không thể mở rộng lòng để đón nhận lại tình yêu của anh. Hình ảnh Cường ở trong trái tim cô, dường như đã bị một hình bóng khác thay thế. Con người ấy, mỗi khi nhắm mắt lại là hiện ra rõ mồn một trong đầu cô. Từ nụ cười rất ấm, từ đôi mắt rất sâu, từ những đường nét trên gương mặt, tất cả đều hiện lên rõ ràng. Cô đã từng rất căm ghét con người ấy, nhưng tại sao bây giờ tình cảm lại xoay chuyển như vậy?

Một lần nữa Linh tự hỏi, cô đã yêu người đó thật sao?



Chương 24: Anh yêu em!



Trong suốt năm ngày tiếp theo, Cường gần như không rời khỏi cô một bước nào. Anh nấu cho cô ăn, làm việc ngay tại phòng ngủ của mình. Đến hôm thứ ba, anh còn lái xe đưa cô đi dạo trong thành phố một vòng. Được Cường chăm sóc mấy ngày, Linh khỏe hẳn ra, sắc mặt cũng hồng hào trở lại.

Đến ngày thứ sáu, Cường phải chạy tới công ty để giải quyết ít việc tồn đọng. Khi anh về tới nhà thì Linh đã ra khỏi giường và đang dọn dẹp nhà cửa. Anh vội vàng bắt cô trở lại phòng, nhưng Linh từ chối, sau đó còn đề nghị anh đưa cô đi siêu thị. Tối nay cô muốn vào bếp, tự tay nấu nướng cho anh ăn.

Ban đầu Cường hơi kinh ngạc, nhưng sau đó anh cũng đồng ý. Đợi cô thay bộ đồ anh mới mua, hai người đi siêu thị, vui vẻ giống hệt như một đôi vợ chồng trẻ mới cưới vậy.

- Anh thích ăn món gì để em làm?

- Được Vua Đầu Bếp tự tay nấu ăn cho, anh còn dám đòi hỏi sao. Em nấu gì anh cũng thích mà - Cường cười.

- Ơ hay... Thì cũng phải nói là thích món gì chứ. Món Tây hay món Ta? - Linh lườm nguýt y như một cô vợ trẻ.

- Em biết mà, anh thích ăn món Việt Nam hơn.

- Chứ không phải tại em nấu đồ Tây dở đó chứ?

- Em mà nấu dở đồ Tây thì hồi ở Cali, anh và em đã không phải chạy đông, chạy tây để trốn mỗi lần có người tới mời em tới làm đầu bếp cho khách sạn của họ - Cường phá lên cười.

- Cũng chỉ là học mót được thôi mà - Linh nhún vai.

- Nói mới nhớ, mấy người ở bên đó rất nhớ em.

Linh nghe Cường nói vậy thì chỉ im lặng, không có ý kiến gì. Nhưng Cường đã nhanh chóng đổi chủ đề:

- Hay ăn lẩu nhé!

- Lẩu? Ừm, cũng hay đó. Mấy bữa nay anh toàn bày ra mấy món tôm với thịt, ăn ngấy tới tận răng rồi, tự nhiên thèm rau xanh quá! - Linh gật gù.

- Vậy quyết định ăn lẩu nhé! Em thích ăn lẩu gì?

- Lẩu nấm - Linh nói gần như không tốn thời gian suy nghĩ.

- Ừ, thì lẩu nấm - Cường gật đầu đồng ý.

Cả hai về tới nhà, trong khi Linh bắc bếp chuẩn bị nồi lẩu thì Cường cắm hoa. Sau đó anh phụ cô nhặt rau. Hai người làm rất vui vẻ, thỉnh thoảng Cường lại làm trò cười khiến Linh cười không ngừng. Lâu rồi Cường mới lại có cảm giác vui vẻ như thế. Đây chính là điều mà anh vẫn mong mỏi, một không khí ấm cúng của gia đình, vợ nấu bếp, còn chồng lăng xăng phụ giúp ở bên cạnh. Trước đây khi ở Cali, anh và Linh cũng từng vui vẻ như thế, vui vẻ tới nỗi những người phụ việc trong nhà hàng phải ghen tị.

Bàn ăn thịnh soạn được dọn ra, Cường còn khui một chai rượu vang để hai người cùng uống. Rượu vang làm Linh đỏ hồng cả má khiến Cường cũng phải ngây ra.

- À, em định ngày mai trở về nhà bác Phương - Giữa bữa ăn, Linh đột ngột đề nghị.

- Em đã khỏe hẳn đâu? - Cường có một chút không đành lòng.

- Em khỏe lắm rồi - Linh cười - Em phải quay về đó còn chuẩn bị về quê nữa, tuần sau là Tết rồi.

- Bao giờ em rời khỏi đó? - Cường chợt hỏi.

- Chắc là hai, ba hôm nữa. Em cũng không thể cứ thế đường đột đi ngay được.

- Ừ…

- Không biết mấy ngày nay tình hình Như Ý thế nào? - Hôm nay anh vừa gặp Đại, nó nói đã tìm người giúp việc mới rồi - Cường kể.

- Thật sao? - Linh kinh ngạc - Người đó là ai? Có làm được việc không?

- Anh không hỏi kỹ, nghe nói là tìm qua trung tâm giới thiệu việc làm. Một người trung tuổi.

- Mấy người tìm qua trung tâm giới thiệu việc làm chẳng mấy ai đáng tin. Em chỉ sợ lại không chăm sóc tốt được cho Như Ý.

- Em không cần lo, nghe Đại nói thì người này cũng thạo việc lắm, chỉ là...

- Là sao? - Linh tò mò khi Cường bỏ lửng câu nói.

- À... - Cường cười - Nó nói hơi nhớ cô đầu bếp cũ...

Linh lặng thinh trước câu nói nửa đùa nửa thật của Cường.

- Em không tin sao?

- Em không quan tâm. Anh ta mà nhớ em mới lạ đó.

- À, ý nó là nó nhớ những bữa cơm em nấu. Chắc ăn ngon quen rồi, giờ người khác nấu dở quá nên không ăn nổi - Cường cười.

- Làm người, cũng không nên quá kén chọn - Linh gắp tiếp thức ăn cho Cường.

- Anh thấy rất ghen tị với nó, ngày nào cũng được em nấu cơm cho ăn...

- Cô bạn gái anh ta đang hẹn hò cũng nấu nướng khá lắm. Nhưng mà em không thích cô gái này lắm, mặc dù cách ăn nói, cư xử làm người ta nghĩ cô ta hiền, nhưng em lại thấy không phải lúc nào cô ta cũng hiền lành, ngoan ngoãn như thế.

- Em ghen đấy à? - Cường chống đũa hỏi vu vơ.

- Em lo cho Như Ý thôi vì dường như bác Nguyệt đã chấm chị ta làm con dâu.

- Cũng chưa chắc... - Cường nhún vai.

- Sao không?

- Anh thấy Đại nó đang hẹn hò với một cô gái khác nữa mà. Ở Cô Tô, hai người họ quấn quít với nhau lắm, đêm nào chẳng tách ra đi riêng. Nghe nói cô gái này viết văn, xinh đẹp và rất lãng mạn.

Linh tỏ vẻ không quan tâm:

- Anh ta hẹn hò với nhiều người lắm, chẳng biết đâu được, cũng chẳng biết anh ta có thật lòng với ai trong số đó không?

- Đại là bạn thân của anh nên anh hiểu tính nó mà. Cũng chẳng hiểu sao đàn bà, con gái thấy thế mà vẫn bám riết lấy nó?

- Anh ta có tiền, lại có tài ăn nói, đàn bà dù yêu bằng mắt hay bằng tai thì cũng không thoát khỏi lưới tình của anh ta. Mong là sau này anh ta cưới được một cô vợ không quá tệ.

- Ừ... - Cường mỉm cười, nhưng sự thay đổi trong thái độ của Linh sau khi nghe anh nói về Đại đã không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của anh.

Quả đúng như lời Cường nói, gia đình ông bà Phương đã rối tung lên ngay sau khi Linh vắng mặt. Bà Nguyệt một lúc phải chăm hai đứa cháu, Lâm đã trở về công ty, ông Phương phải vào bếp nấu ăn cho cả nhà.

Sang ngày thứ ba, Đại buộc phải tới trung tâm giói thiệu việc làm tìm thuê một người giúp việc mới. Sau khi lựa chọn kỹ càng, anh đã chọn được một phụ nữ ngoài năm mươi tuổi. Cũng may, đó là một phụ nữ hiền lành, thật thà, lại có nhiều kinh nghiệm chăm trẻ con nên anh cũng yên tâm phần nào.

Nhưng việc khiến anh đau đầu nhất chính là Như Ý bắt đầu biết lạ người, con bé khóc ngặt nghẽo mỗi khi được bà Năm - tên người phụ nữ giúp việc mới - bế. Phải đến tận hai hôm sau nó mới quen dần và thôi không khóc nữa. Đúng lúc ấy thì Linh quay về.

Vừa quay về, cô đã vội xin lỗi ông bà Phương vì đi mà không xin phép trước. Bà Nguyệt thấy cô đã khỏe trở lại thì mừng lắm. Linh lấy lý do đã tới Tết, lại có người thay thế cô làm ở đây rồi nên sáng hôm sau cô sẽ về quê. Mặc dù bà Nguyệt tỏ ra rất tiếc nhưng cũng không có cách nào thay đổi được chuyện này nữa.

Cả ngày hôm ấy, Linh chỉ có mỗi việc là chơi với Như Ý. Bà Nguyệt cũng biết cô gái trẻ này rất lưu luyến cháu nội của bà nên không có ý phản đối. Dù sao thì từ khi Như Ý về nhà này tới nay, Linh mới là người gần gũi và chăm sóc con bé nhiều nhất. Linh lo cho cháu gái bà từng miếng ăn giấc ngủ, không nề hà chuyện gì, thậm chí khi nó ốm, người lo lắng nhất không phải là ngưòi trong gia đình bà mà chính là Linh.

Minh đã nghỉ Tết, thấy cô về nhưng không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm cô đã khỏe hẳn chưa rồi sau đó lại nhốt mình trong phòng.

Hơn một giờ sáng, Đại chợt tỉnh giấc, trong phòng khách sạn của Tường Vi. Không hiểu sao tự nhiên trong lòng anh có linh cảm thúc giục phải về nhà ngay. Cơn say của buổi tối chưa tan đi, nhưng Đại vẫn kiên quyết vùng dậy. Khi anh đang mặc quần áo thì Tường Vi cũng thức giấc, cô ngạc nhiên hỏi:

- Anh đi đâu vậy?

- Đi về - Đại trả lời cộc lốc.

- Sao không đợi sáng mai rồi hãy về? - Tường Vi phụng phịu hỏi.

- Ừ... ngủ đi, anh về đây.

Đại đút điện thoại vào túi quần, cúi xuống hôn lên má cô mỉm cười.

- Ngủ ngon, honey.

Tường Vi xụ mặt không nói gì.

Đại lái xe trở về trong tình trạng nửa tỉnh, nửa say, đầu óc mơ màng. Khẽ khàng mở cửa không để phát ra tiếng động nào, anh định đi lên phòng. Đi tới chân cầu thang, anh nhìn về phía cửa phòng Linh. Rồi sực nhớ ra, giờ người ở trong căn phòng đó không phải là cô gái ấy nữa, anh tự cười giễu mình rồi lại nặng nề cất bước.

Mở cửa bước vào phòng của Như Ý, trong ánh đèn ngủ mờ mờ, Đại thấy một người đang nằm trên giường cùng con gái anh. Cứ nghĩ đấy là bà Nguyệt nên Đại không dám bước vào nữa, sợ làm mẹ thức giấc. Nhưng rồi bước chân anh khựng lại.

Người đó là Linh.

Đại cứ đứng như trời trồng, dường như anh bối rối không biết phải làm gì tiếp theo. Không hiểu sao đột nhiên anh lại nhớ tới cái đêm Linh bị sốt và ngủ trong lòng anh. Anh muốn tới hôn con gái mình, nhưng lại sợ làm Linh thức giấc. Anh cũng không muốn đi ra vì rất muốn nhìn Linh thêm một chút nữa.

Bỗng Linh tỉnh dậy, hơi giật mình khi thấy có người đang đứng giữa phòng. Sau khi nhận ra Đại, cô ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh lại ở đây?

- À, ừ, anh mới về, vào nhìn Như Ý chút - Đại gãi đầu giải thích.

- Như Ý ngủ rồi, mai anh hãy sang đi - Linh bật dậy.

- Em khỏe hẳn chưa?

- Em khỏe hẳn rồi. Sáng mai em về quê sớm.

- Mai à? Nhanh vậy sao? - Đại lẩm bẩm như tự hỏi.

Dù Linh đang mỉm cười nhưng anh vẫn nhìn thấy trong mắt Linh có một chút buồn. Đại vội quay gót bước đi nhưng khi Linh định khép cửa lại thì anh bất ngờ vươn tay túm lấy cánh tay Linh, kéo cô ra ngoài bằng một động tác vô cùng dứt khoát.

Khi Linh còn đang bất ngờ, anh đã cúi xuống, phủ lên môi cô một nụ hôn tham lam.

Linh đờ cả người vì hành động táo bạo này. Cô cắn chặt răng, cố đẩy anh ra nhưng hai cánh tay Đại vẫn ôm chặt lấy cô, thậm chí càng lúc càng siết chặt hơn nơi bờ eo mảnh mai đó. Anh kéo cô dán chặt vào người mình, tới nỗi cả hai có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau, khiến cô không tài nào giãy dụa được. Mùi rượu, mùi thuốc lá và cả mùi của cơ thể đàn ông phủ hết tâm trí Linh. Anh vẫn đang ngấu nghiến hôn đôi môi cô giống như thưởng thức một món ăn ngon nhất trên đời. Nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt tới mức cuối cùng Linh phải đầu hàng cảm xúc, đầu hàng trái tim mình. Dù không quá tự nguyện, nhưng cô vẫn đáp lại anh bằng nửa lý trí còn sót lại, nửa kia đã chìm hẳn vào trong những rạo rực đang bùng nổ nơi trái tim của hai người.

Linh run rẩy nép sát vào người Đại, để mặc anh dắt cô đi qua những cung bậc cảm xúc trong nụ hôn bất tận ấy. Đến tận khi cô khẽ kêu lên vì cảm thấy môi đang bị Đại cắn chặt thì cả hai mới bừng tỉnh. Nhưng đôi tay Đại vẫn ôm chặt lấy cô không buông. Trong hơi thở đầy mùi rượu, anh thì thầm vào tai cô một câu khiến Linh run bắn cả người:

- Anh yêu em mất rồi!



Chương 25: Về quê



“Anh thấy Đại nó đang hẹn hò với một cô gái khác nữa mà. Ở Cô Tô, hai người họ quấn quýt nhau lắm, đêm nào chẳng tách ra đi riêng. Nghe nói cô gái này viết văn, xinh và rất lãng mạn”.

Những lời kể của Cường trong bữa tối hôm trước lại vang lên trong đầu Linh khiến cô tưởng tượng ra cảnh Đại đang ôm ấp một cô gái xa lạ, cũng tay trong tay như thế này ở Cô Tô. Nghĩ tới đây, cô như bừng tỉnh, lập tức đẩy Đại ra. Đại loạng choạng lùi vào tường, cô vội chạy ngay vào trong phòng và khóa trái cửa lại.

Đại bật cười, khẽ nhắm mắt thưởng thức nốt dư âm còn sót lại của nụ hôn. Một nụ hôn không giống những nụ hôn nhạt nhẽo mà anh vẫn thường trải qua. Anh nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt, cười một mình, sau đó dợm bước về phòng.

Đêm ấy, có hai người không thể ngủ được vì chợt nhận ra những rung động từ sâu thẳm trái tim mình.

Sáng hôm sau, Linh dậy sớm để ra bến xe về quê. Cả nhà ông Phương cũng dậy sớm để tiễn cô.

Đại đưa cho cô một cái phong bì, nói là tiền thưởng thêm và tiền bồi dưỡng sức khỏe mấy ngày cô phải nằm viện. Thái độ của anh thờ ơ và bình thản, dường như đêm qua không có gì xảy ra giữa hai người. Trong lòng có chút không vui vì thái độ đó của Đại, Linh cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ lí nhí cảm ơn. Cả đêm qua, cô đã thầm mắng bản thân không biết bao nhiêu lần về cách mình hưởng ứng nụ hôn của Đại.

“Phải rồi, nếu anh ta mà có thể nhớ được những gì mình làm sau cơn say thì Như Ý đâu có phải thế này”, Linh thở dài trong lòng.

Chào mọi người lần cuối, Linh rời khỏi ngôi nhà mà cô đã gắn bó gần bốn tháng qua.

Ngồi đợi xe buýt ở bến xe gần đó, Linh lặng lẽ nhìn dòng người xuôi ngược lướt qua. Từng trận gió mang theo đám lá vàng bay lạo xạo dưới lòng đường, bị những chiếc xe chạy ngang cuốn tung lên.

Linh không có nhiều thời gian gắn bó với Hà Nội, nhưng cô rất yêu thích nơi này. Cô thích những con đường nhỏ rợp bóng cây, thích tiếng còi xe inh ỏi, thích băng qua những phố xá đông người nhưng trong lòng vẫn tìm được sự tĩnh lặng. Cô thích cái cách người Hà Nội ăn, thích cách họ thưởng thức cuộc sống. Đôi khi, chỉ là một bác xe ôm ngồi phì phèo điếu thuốc ở hàng trà đá vỉa hè, đôi khi chỉ là bà bán báo với sạp nhỏ đầu hẻm vắng, đôi khi chỉ là quán cà phê cóc với cốc cà phê nhạt nhẽo nhưng hương vị lại rất ám ảnh, chỉ bấy nhiêu đó cũng làm cho cô phải mỉm cười khi lướt qua.

Hà Nội với cô là duyên và cũng là phận. Cuộc sống cơ cực buộc cô phải rời bỏ nó, rồi đam mê và tình yêu lại kéo cô về đây. Dù đôi lúc bản thân cô muốn trốn chạy, nhưng cô biết, cuối cùng cô vẫn về lại nơi này.

Chiếc xe buýt màu vàng dừng lại trước mặt, cửa xe xịch mở. Linh đứng dậy, xách túi định bước lên. Bất chợt, có một bàn tay vươn tới xách lấy hai túi đồ nặng trĩu trên tay cô. Minh mỉm cười khi cô quay lại nhìn anh:

- Để anh giúp em.

Hai người bước lên xe. Thấy Minh không có ý định xuống, Linh ngạc nhiên hỏi:

- Anh không về sao? Bác không cho anh ra ngoài mà?

- Không cho thì không trốn được à? - Minh cười.

- Nhưng...

- Về quê rồi, em có lên lại không?

- Anh nghĩ thế nào? - Linh không muốn nói dối anh.

- Anh nghĩ em sẽ sớm quay lại đây thôi - Minh cười.

- Em cũng không biết được.

- Được rồi, cứ về quê chuẩn bị đi, anh sẽ về quê em một chuyến đấy - Minh nói nửa đùa nửa thật.

- Ồ, thật không? - Linh ngạc nhiên.

- Thật đó. Nghe chị Nhật Lệ nói quê em nhiều đồ ăn ngon lắm, anh muốn về đó lâu rồi.

Câu chuyện của hai người cứ thế kéo dài ra mãi. Đến khi xe dừng ở bến, Minh xuống xách đồ cho cô, tiễn cô lên tận xe khách rồi anh mới chịu quay về.

Nhung Minh đi không lâu, Linh vừa mới ngồi ấm chỗ thì một người bước lên xe. Cái dáng cao lớn của anh làm cho chiếc xe như bé lại. Anh đảo mắt rất nhanh, dừng lại ở chỗ Linh đang ngồi. Anh nhếch môi cười, túm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy.

- Anh Cường, sao anh lại ở đây? - Linh sửng sốt hỏi.

Cường không nói gì, một tay nắm lấy tay cô kéo đi, một tay vơ hết cả mấy thứ đồ cô mang theo.

- Anh Cường? Anh kéo em đi đâu vậy? - Linh cuống quýt hỏi.

- Đê anh đưa em về.

- Em đi xe khách được rồi mà - Linh tỏ vẻ phản đối.

- Từ lúc bước chân ra khỏi ngôi nhà đó, em chính thức là nhân viên của anh. Sếp nói mà nhân viên cứ cãi là sao hả? - Cường quay sang thắt dây an toàn cho cô rồi lái xe ra khỏi bến.

- Hứ, vậy anh đuổi việc em đi, em cám ơn - Linh khoanh tay quay ra ngoài.

- Tốt, anh sẽ thăng chức cho em. Thư ký nhé? Hay trợ lý giám đốc? - Cường cười đầy xấu xa.

- Không có hứng thú.

- Vậy thì cứ ngoan ngoãn cả đời này nấu ăn cho anh đi - Cường quay sang nhìn cô, dường như anh đang rất vui vẻ.

Rồi sau đó như nhớ ra, anh lại hỏi tiếp:

- Chừng nào em quay lại Hà Nội?

- Không biết.

- Không biết là sao? Hợp đồng lao động cũng kí rồi, em định trốn việc à? - Cường cau mày tỏ ý không vừa lòng.

- Ra Tết rồi tính đi.

- Được, nếu em không chịu lên làm việc là anh sẽ về bắt em lên đó... Hay là em về chào họ hàng đi, rồi lên đón Tết với anh. Hoặc mình sẽ tranh thủ thời gian nghỉ Tết, đi thăm mọi người ở bên kia một chuyến.

- Không, năm nay em sẽ ở quê - Linh lắc đầu từ chối ngay.



Chương 26: Em gái của Nhật Lệ



Một ngày đầu năm mới, không khí Tết dường như vẫn còn đọng lại trên chồi non lộc biếc, đọng lại trong làn gió xuân ấm áp, trong không khí hanh hanh trong lành của vùng quê yên ả. Con sông nhỏ như một dải lụa đào mềm mại, vài cụm lục bình êm trôi xuôi theo dòng nước trong vắt. Lúa xuân như cô gái đẹp nhất ở tuổi đôi mươi, nõn nà, mơn mởn. Những khóm tre già đong đưa nhè nhẹ trong gió, tóc xanh buông thả bên những ao hồ dọc hai bên đường làng. Mấy đứa trẻ chơi những trò chơi của trẻ con nông thôn mà những đứa bé thành phố sẽ không bao giờ biết đến; những trò chơi nhuốm màu đất, bàng bạc, nâu nâu, nồng nồng, ngai ngái của đất, của cát, của đường làng, của rơm rạ, của cỏ may bám đầy áo quần.

Con đường nhỏ nối liền từ làng chạy lên huyện men theo con sông. Một bên đường là cánh đồng lúa rộng mênh mông, kéo dài thẳng tắp. Một bên đường, ngay cạnh bờ sông là những luống cải đã trổ hoa vàng tươi. Mỗi khi có một cơn gió lớn thổi qua, từng đợt cánh hoa vàng bị cuốn theo xuống dòng nước đang lững lờ chảy, khi ấy mặt nước sông sẽ như một tấm lụa xanh lơ được dính thêm những điểm hoa vàng.

Một buổi sáng Chủ nhật giữa mùa xuân, khi người lớn bắt đầu tất bật với công việc đồng áng, trẻ con không phải tới trường nên kéo nhau ra đường nô đùa huyên náo, có một chiếc mô tô màu đen tiến vào trong làng. Tới chỗ đám trẻ con đang nô đùa, chiếc xe đỗ xịch lại. Lũ trẻ ngơ ngác đứng nhìn người trên xe từ từ bỏ mũ xuống. Đó là một thanh niên trắng trẻo, đẹp trai, toàn thân mặc bộ đồ đen, găng tay đen, giầy thể thao màu ghi, đôi mắt cũng đen và sâu thẳm. Anh chàng lấy từ trong túi ra một mẩu giấy rồi cúi đầu hỏi lũ trẻ con.

Một đứa trẻ mạnh dạn bước ra chỉ đường cho anh chàng. Anh ta mỉm cười sau đó lại nổ máy đi tiếp.

Một hồi lâu, sau khi đã đi lạc vòng vèo trong ngôi làng nhỏ, hỏi thăm rất nhiều người, cuối cùng anh chàng cũng tới được địa chỉ cần đến. Khi anh ta phóng thẳng xe vào trong sân gạch của một ngôi nhà hai tầng mới xây, một người phụ nữ đang giặc quần áo bên giếng nước đứng dậy nhìn bằng đôi mắt tò mò. Sau khi chàng trai cất tiếng hỏi, người phụ nữ mới bỏ tay áo đang xắn cao xuống, tất tả mời anh vào nhà.

Chàng thanh niên đó là Minh. Còn người phụ nữ đón tiếp anh chính là thím của Linh.

- Cái Linh nó đưa bạn ra ruộng cải chụp ảnh cưới rồi - Thím Mơ mời Minh lên nhà, rót nước mời anh.

Chén nước chè đặc nóng làm Minh ấm cả người lại sau khi đã đ i liên tục suốt một chặng đường xa mà không hề nghỉ ngơi.

- Cháu uống nước đi, để cô gọi Linh về.

- Nếu Linh bận thì cháu sẽ đợi ạ! – Minh điềm tĩnh nói.

- Cháu cứ ngồi chơi đi nhé, cô đang dở tay một chút. Đợi một lát nữa Linh sẽ về ngay.

Minh gật gật đầu. Sau khi uống hết chén nước chè, anh lôi điện thoại ra, tần ngần một chút rồi mở máy, nhắn một tin cho Đại: “Ngày mai em sẽ về. Nói với bố mẹ yên tâm nhé!”. Tin nhắn vừa gửi đi thành công, anh tắt máy rồi nhét lại vào túi.

Minh bước ra ngoài. Khung cảnh tĩnh lặng tới buồn tẻ của vùng quê làm Minh cảm thấy không quen chút nào. Anh bước ra sân, nhìn khoảng vườn nhỏ trước mặt có một cây đào đang nở hoa rực rỡ. Bên trái của khoảng sân là một nhà cấp bốn lợp ngói. Lúc đầu Minh tưởng đó là một căn bếp, nhưng khi anh liếc mắt trông vào, lại thấy có đèn sáng mờ mờ và mùi hương bay ra. Hình như là một nhà thờ!

Minh nghĩ có lẽ bố mẹ Linh cũng được thờ ở trong này nên anh muốn vào thắp cho họ một nén hương. Anh chầm chậm bước vào bên trong, ánh mắt không còn chút ngạo nghễ nào nữa mà thay vào đó là vẻ trầm tư đầy thành kính.

Trong nhà có một tủ thờ rất lớn, trên có bày ba bát hương, phía dưới bày không ít bánh kẹo, hoa quả. Minh rút ra ba cây hương, dùng lửa ở chiếc đèn dầu đang leo lét cháy gần đó đốt hương và cắm vào mỗi bát hương một cây.

Sau đó anh đi tới một bàn thờ kê ở bên tay phải. Bàn thờ này có hai bát hương, trên còn có hai di ảnh. Cả hai bức ảnh còn mới, chắc chỉ mới chụp khoảng mười năm về trước. Một bức ảnh là một người đàn ông có ánh nhìn nghiêm nghị, vầng trán cao và đôi mắt sáng. Bức ảnh còn lại chụp một người phụ nữ rất đẹp, ánh nhìn hiền hậu và nụ cười ấm áp, Linh rất giống người này. Minh đoán đây chính là bố mẹ của Linh. Anh cũng châm hương, cắm vào bát hương, sau đó còn thành kính vái ba vái.

Bên trái của điện thờ còn có một bàn thờ nữa. Sau khi thắp hương cho bố mẹ của Linh xong thì anh dợm bước đi sang bên bàn thờ nhỏ đó. Nhưng vừa nhìn vào di ảnh đặt ở bàn thờ này, Minh đã sững người lại.

Khoảng khắc này, chân anh như đã bị chôn chặt tại chỗ, ánh mắt không tài nào rời khỏi khung hình của người con gái trẻ kia được. Khuôn mặt này, nụ cười này, ánh mắt này, tất cả đều vô cùng quen thuộc với anh.

Cô gái trong di ảnh đó chính là Nhật Lệ!

Đầu óc Minh trống rỗng hoàn toàn, anh thậm chí không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa? Ngay cả khi tiếng Linh vang lên ở ngoài sân anh cũng không nghe thấy, tiếng bước chân dồn dập của cô tiến lại đây anh cũng không nghe thấy. Chỉ đến tận lúc Linh chạm khẽ vào cánh tay anh, gọi bằng giọng kinh ngạc, anh mới quay lại.

- Linh, kia có phải là chị Nhật Lệ không? - Minh quay lại nhìn cô, đó là câu hỏi duy nhất anh có thể cất lên.

Bởi anh không dám tin đó là Nhật Lệ.

Linh bối rối nhìn Minh, cô cũng không biết phải thừa nhận như thế nào nữa.

- Linh, em là gì với chị Nhật Lệ? - Minh không chờ đợi câu trả lời của cô, sự im lặng của Linh đã nói lên tất cả rồi.

- Anh Minh, anh thắp hương cho chị ấy đi đã rồi đi với em - Cuối cùng, Linh thở dài đề nghị.

- Ừm… - Minh gật đầu, tiến lại gần. Anh đốt hương nhưng mắt vẫn không thể rời khỏi đôi mắt biết cười của Nhật Lệ trong khung ảnh.

Sau khi Minh làm xong tất cả, Linh lặng lẽ dẫn anh ra ngoài.

Cô đi trước, anh theo sau, cứ thế bước ra ngõ, đi vòng vèo trên đường làng. Minh không biết cô định dẫn anh đi đâu, nhưng anh cũng không hỏi, cứ thế yên lặng bước theo. Hai người đi một hồi lâu thì trước mắt là cánh đồng, con sông yên ả nằm kế bên. Cuối cùng, không nhịn được, Minh lên tiếng:

- Chúng ta đi đâu?

- Anh cứ đi theo em, đừng hỏi gì cả - Linh lắc đầu từ chối câu trả lời, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Hai người đi men theo đường bờ ruộng thêm gần mười phút nữa thì trước mắt Minh hiện lên khung cảnh của một cánh đồng hoa cải vàng rực rỡ, đẹp mê hồn. Trong ruộng cải lúc này có vài người đang đứng, nổi bật là một bộ váy cưới trắng tinh, cô dâu cười rạng rỡ trong nắng ấm, chú rể rất điển trai bẽn lẽn cười. Linh vẫy tay chào họ, sau đó tiếp tục dẫn anh ra một góc khác. Sau cùng, cô dừng lại và ngồi xuống vệ cỏ, ngay dưới những gốc hoa cải, hướng nhìn ra con sông trước mặt. Minh cũng ngồi xuống cạnh cô. Mùi cải hăng hăng xộc vào mũi làm Minh có cảm giác thê lương lạ.

Linh thấy anh ngồi xuống thì ngoảnh mặt, vươn tay chỉ sang bên kia bờ sông nói:

- Chị ấy nằm ở bên kia.

- Em nói Nhật Lệ sao? - Minh hỏi lại, cũng nhìn về phía đó. Chỉ thấy bên đó là bờ bãi xanh um một màu của cỏ, khó mà nhìn ra những ngôi mộ nằm ở phía sau đám cỏ cao đó.

- Phải, Nhật Lệ, chị gái của em - Linh gật đầu.

- Chị Nhật Lệ là chị gái của em? - Minh hỏi lại.

- Ừ…

- Tại sao? - Minh khẽ thì thào như tự hỏi, giờ phút này, trong lòng anh có muôn vàn điều muốn hỏi, nhưng tất cả đều nằm trong một chữ “tại sao” này.

- Gần một năm rồi. Chính xác là mười tháng hai mươi hai ngày. Đó cũng là tuổi của Như Ý - Linh kể tới đây thì giọng đã nghẹn ngào, dường như đó là một kỉ niệm vô cùng đau đớn với cô.

- Ra là vậy…Đó là lý do tại sao em cố tình vào làm trong nhà anh, phải không? Em lo Như Ý sẽ không được chăm sóc kỹ hoặc không được đối xử tốt ở nhà anh, đúng không? - Minh quay sang nhìn cô, thấy nước mắt cô rơi ra, nhưng anh lại không đủ dũng cảm để lau đi cho cô.

Linh gật đầu.

- Nhưng anh Đại yêu chị Lệ mà, tại sao chị ấy lại bỏ đi, tại sao phải lặng lẽ sinh con rồi lặng lẽ chết đi như thế? - Minh bần thần hỏi.

- Chẳng phải anh cũng nói, anh ấy chỉ có thể làm một người cha tốt, không thể làm một người chồng tốt đó sao? - Linh lau nước mắt, nhìn ra dòng nước trước mặt - Chị Lệ là người sống tình cảm, chị ấy sẽ khó lòng chấp nhận cách sống của anh trai anh được. Có lẽ chị ấy sợ, một ngày nào đó, chị ấy sẽ bị anh ấy bỏ rơi để chạy theo người đàn bà khác, giống như… giống như bố em khi trước.

- Không phải bố em…?

- Khi nhà em còn ở Hà Nội, khi cuộc sống thừa thãi và giàu sang, ông ấy đã bỏ ba mẹ con em tới với một người đàn bà khác. Rồi khi ông ấy sa cơ, người đàn bà đó bỏ ông ấy, và ông ấy quay về với gia đình. Sự phản bội đó làm mẹ em vô cùng đau khổ, chị Nhật Lệ cũng bị ám ảnh rất nhiều. Nên chị ấy sợ…

- Làm sao chị ấy mất? Vì sinh bé Như Ý sao?

- Chị ấy bị tai nạn - Linh buồn bã kể, đôi mắt lại bắt đầu long lanh những giọt nước - Người ta đưa chị ấy vào bệnh viện, bác sĩ nói rằng chỉ có thể giữ được mẹ hoặc con. Chị ấy chọn sinh đứa bé ra. Khi ấy em đang ở nước ngoài. Chỉ có anh Kiên và bác Ngân ở đó. Chị ấy không trăn trối được gì, ngoài việc nói đưa đứa bé về cho cha nó. Thậm chí cha đứa nhỏ là ai chị ấy cũng không kịp nói.

- Vậy làm sao mà em…?

- Khi em nhận được tin báo và về nước, anh Kiên có giao cho em tất cả đồ đạc tư trang mà chị ấy dùng khi còn ở với mẹ con anh ấy trong thời gian mang thai Như Ý. Trong cuốn sổ tay của chị ấy có ghi số điện thoại nhà riêng của anh, ngoài ra không còn gì cả. Thế nên em đã tìm hiểu và mạo hiểm đánh cược. Nếu như Như Ý đúng là con của một trong ba anh thì coi như em đã làm xong lời dặn dò của chị Lệ. Còn nếu như không phải, em sẽ lại mang nó đi trong trường hợp gia đình anh không chấp nhận nó. Trước khi anh Đại đặt tên con bé là Như Ý, thì em gọi con bé là Thiên Ý.

- Vậy tại sao em không nói cho anh trai anh biết mẹ của Như Ý là ai? - Minh lắc đầu thở dài - Em định một mình ôm bí mật này cả đời sao?

- Em đã nghĩ rằng, nếu anh ấy tha thiết muốn tìm mẹ của Như Ý thì có thể em sẽ nói ra. Nhưng anh ấy thậm chí còn không coi trọng điều đó, anh ấy không cần quan tâm mẹ đứa bé là ai, nên em cũng không muốn nói - Linh bặm môi, lắc đầu.

- Sau vẻ xấu xí, quê mùa, cũ kỹ, không ngờ em lại là một con thiên nga đẹp và đầy kiêu hãnh - Minh cười - Anh được một đầu bếp đại tài phục vụ miễn phí mấy tháng liền, thế mà lại không nhận ra. Chị Nhật Lệ lúc nào cũng khen ngợi và tự hào vì có một cô em gái xinh đẹp và giỏi giang như em.

- Với em, chị ấy vừa là chị, lại vừa là mẹ. Khi bố mẹ em qua đời, em mới chỉ mười tuổi. Chính chị ấy đã tự bỏ học, lên thành phố kiếm việc và nuôi em. Khi em vào cấp ba, chị ấy đón em lên Hà Nội để hai chị em được ở cùng nhau. Khi ấy chị ấy là một đầu bếp của một nhà hàng nhỏ, và em bắt đầu học nấu ăn với chị ấy ở đấy. Trước đây, bố em là một đầu bếp, và chúng em có tình yêu đặc biệt với nghề đầu bếp. Năm em học lớp mười một, cuộc thi Master Chef được tổ chức ở Việt Nam. Chị ấy khuyên em dự thi. Chị ấy muốn em đi học một cách bài bản, chỉ có như vậy hai chị em mới có thể đòi lại những gì mà người ta đã lừa lấy đi của bố em, đẩy gia đình em vào cảnh sa cơ lỡ vận. Dưới sự trợ giúp của chị ấy, em đoạt được danh hiệu Vua Đầu Bếp, nhận được học bổng đi Mỹ. Em cứ nghĩ rằng, sau khi về nước, em và chị ấy sẽ có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, không ngờ… Được rồi, giờ tới lượt anh đó. Nói đi, anh về đây làm gì vậy? Em cứ nghĩ là anh nói đùa? - Linh quay sang nhìn Minh.

- Anh nhớ em - Minh cũng nhìn thẳng vào mắt cô, đáp ngay. Linh sững lại một chút, sau đó bối rối quay đi, cười gượng gạo:

- Lý do bất ngờ đấy.

- Em không tin sao? - Minh thất vọng hỏi lại.

- À…

- Anh chỉ về để được nhìn thấy em thôi. Sáng mai anh sẽ lại về Hà Nội. Anh sợ nếu như lần này anh không tới gặp em, chẳng biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại nữa - Minh thẫn thờ nói, anh ngẩng đầu nhìn ra phía dòng sông. Dòng nước trong vắt khiến lòng anh càng thêm mênh mang.

- Anh Minh, đã có chuyện gì vậy? - Linh nhìn vào mắt anh, nghiêm túc hỏi. Dường như cô cảm nhận được chuyện gì đó không ổn đang xảy ra với Minh.

- Không có gì… - Minh vỗ nhẹ lên đầu cô cười bâng quơ - Dọa chơi em thôi. Ra Tết anh phải đi thực tập nên bận rộn mà, đâu có thời gian chạy về đây tìm gặp em chứ. Mà em thì nhất định là không bao giờ tự chạy đi tìm anh rồi, đúng không?

- Thật là không có chuyện gì chứ?

- Ừm, quê em đẹp thật đó, đúng như chị Lệ nói. Nhưng mà vẫn không biết có gì ngon như chị ấy kể không?

- Từ đầu em đã nói không rồi mà… À, cũng có một món, món này dù là nhà hàng năm sao của anh Đại cũng tìm không ra đâu… - Linh cười bí hiểm.

- Món gì? Có món gì mà ở đó không có chứ? - Minh tò mò - Dù em muốn ăn tổ yến, bào ngư, tay gấu, sụn vi cá mập thì ở đó cũng có thể phục vụ cho em.

- Ruốc cá voi, có không? - Linh nháy mắt tinh nghịch hỏi.

- Hả? Sông này nuôi được cá voi luôn hả? - Minh trêu lại.

- Tất nhiên là cá voi ngoài biển rồi. Nhưng có thể đông lạnh rồi mang về mà. Món này đặc biệt lắm, chỉ có ở quê em mới có thôi.

- Không phải chứ?

- Không tin thì trưa nay em sẽ cho anh ăn.

Dưới ánh nắng mùa xuân ấm áp, giữa biển hoa vàng tươi, giữa nhàn nhạt hương hoa và vị cay cay của ngồng cải, Linh cười vô cùng rạng rỡ, màu hoa vàng tươi bỗng nhạt nhòa hẳn đi trong mắt anh. Giờ phút này, Minh nhìn theo dáng cô cảm giác như đang ngắm một nàng công chúa vừa bước ra từ trong câu chuyện cổ tích cũ kỹ. Nụ cười ấy ấm hơn cả nắng mặt trời, làm lòng anh đột nhiên thoảng thốt, muốn lưu giữ thật kỹ nó vào trong kí ức của mình.

Nụ cười ấy, cả đời này anh sẽ chẳng thể quên.



Chương 27: Hội làng



Khi cả hai về tới nhà, thím Mơ vẫn còn đang lúi húi ở ngoài sân giếng. Linh cất tiếng nói:

- Chú ăn cơm luôn bên nhà thờ họ à thím?

- Ừ. Mọi người tập trung ăn rồi chuyển đồ ra sân bãi luôn. Các cháu cũng sang đấy ăn luôn đi.

- Thôi ạ, cháu ở nhà nấu cơm thôi. Các em đâu ạ?

- Hai đứa nó đang ở trên nhà chơi, cháu gọi xem - Thím Mơ cười.

- À, thím này… - Linh cười rồi đi lại gần hỏi - Ruốc lúc sáng thím mua đã làm gì chưa ạ?

- Ruốc hả? Chưa, vẫn để trong nồi ở trong bếp ấy cháu. Thím bận quá nên từ sáng đến giờ mới lọc được một lần, vẫn chưa nấu cho…ư… ư… - Thím Mơ vừa định nói thì đã bị Linh giơ tay bịt miệng lại.

Rồi sau đó cô nháy mắt với thím của mình, khẽ cười và đứng dậy:

- Thế để cháu làm cho. Thím có ăn cơm ở nhà không hay cũng sang kia luôn ạ?

- Ừ, thím với thằng Nghĩa sang đó ăn luôn - Thím Mơ như hiểu ra ý của cô cháu gái thì cười xòa - Mấy đứa ở nhà nấu cơm cũng được, hay lên chợ mua thêm cái gì đi.

- Thôi, thế là được rồi thím ạ! Thím cứ đi đi.

Linh nói rồi quay lại cười với Minh như không có chuyện gì xảy ra, sau đó cô cất cao giọng gọi hai cô em họ xuống. Ngay sau đó, hai cô bé trạc mười ba, mười bốn tuổi chạy xuống, thấy Minh thì cả hai tò mò nhìn mãi. Linh chỉ vào hai cô bé nói với Minh:

- Đây là Nga, đây là Ngọc, em họ em. Một đứa học lớp bảy, một đứa học lớp tám. Còn giới thiệu với hai đứa, đây là anh Minh bạn chị, mới ở Hà Nội về.

Không đợi Minh nói gì, Linh lại tiếp:

- Nga dẫn anh Minh ra cây khế ở cuối vườn, anh ấy cao, bảo anh ấy hái cho chị mấy trái khế to vào nhé! Còn Ngọc, ra vườn hái rau sống cho chị. Nhổ xà lách, rau mùi, rau răm, đào ít gừng nữa…

- Vâng - Cả hai đứa đều đồng thanh dạ ran.

Sau đó cô em tên Ngọc chạy ngay vào trong bếp cầm ra một cái rổ tre và đi ra vườn trồng rau sống đằng trước. Còn cô chị là Nga thì sau một chút bối rối với anh bạn cao lớn đẹp trai của chị họ mình thì cũng không nói không rằng đi ngay về phía vườn sau.

Minh quay lại nhìn theo cô bé, rồi lại nhìn Linh đầy khó hiểu. Linh cười như nắc nẻ:

- Con gái mười bốn tuổi là cũng biết e thẹn rồi, có gì mà anh phải kinh ngạc? Đi đi, nhớ hái nhiều vào đấy.

Minh khẽ “ừ” sau đó cũng đi về hướng mà cô bé Nga vừa đi. Linh vào trong bếp, mang theo một cái nồi đậy vung kín mít và một miếng vải xô đi ra sân giếng. Vừa mở vung ra, cô đã vội nhăn mũi vì một mùi tanh vô cùng kinh khủng. Thím Mơ thấy vậy thì hỏi:

- Cháu định làm cái này đãi bạn đấy à?

- Vâng - Linh gật đầu.

- Hay thôi, sợ thằng bé đó không ăn được đâu - Thím Mơ ái ngại.

- Không sao đâu ạ! Lúc nãy thím mà nói ra hết câu thì anh ta mới không dám ăn thật - Linh bật cười.

- Thì thím cũng tính mua về nấu cho lợn thật mà. Dạo này đang rẻ…

Linh bắt đầu buộc tấm vải xô lên trên miệng một cái thùng nhựa nhỏ, sau đó cô đổ cái chất màu nâu đen sền sệt như bùn và tanh tanh lên mặt tấm vải, bắt đầu lọc lại cho sạch.

Một lúc sau, khi cô đã làm xong xuôi công việc thì mới thấy Minh và Nga về. Trên tay Nga là một rổ lớn những quả khế chua xanh, mặt cô bé thì nghệt ra. Cô bé không nghĩ là anh cao lớn đẹp trai này lại nghe lời chị mình tới nỗi hái rất nhiều khế như vậy.

- Thế này đủ chưa? - Minh chỉ vào rổ khế hỏi.

Linh phì cười khi thấy cả rổ khế to đùng đặt ở giữa sân.

- À, đủ rồi, món ruốc này cần nhất là khế chua đó - Linh gật đầu.

- Đâu, cho anh xem nào? - Minh tiến vào, định mở vung nồi ra xem.

- Không được, em đã xay nhuyễn hết ra rồi, có gì mà xem. Với lại thịt cá voi rất tanh, chưa nấu lên thì rất khó ngửi - Linh đang bóc hành cũng vội vàng quay sang cản anh lại.

- Ừ… - Minh gật đầu, cũng không ý kiến gì thêm.

Trong lúc hai cô bé Nga và Ngọc ngồi nhặt rau sống thì Linh thái khế, đập hành, gừng và thái ớt cho vào trong nồi ruốc. Minh lững thững ở trong sân, hết nhìn trời lại nhìn đất, nhìn cây, cảm giác chân tay quá mức thừa thãi.

Một lát sau, Linh từ trong bếp bước ra, cười nói với anh:

- Anh về cũng thật đúng lúc đó chứ.

- Xong rồi hả? - Minh ngạc nhiên.

- Chưa - Linh lắc đầu - Còn đun lâu lắm.

- Mùi vị có vẻ không được khoái khẩu lắm - Minh hít hít vài hơi, nhận xét.

- Lúc ăn hãy nói.

- Mà khi nãy em nói về đúng lúc là sao?

- À, thì đúng lúc làng em tổ chức hội làng.

- Hội làng à? Có gì hay không?

- Có. Hội làng em cứ hai năm tổ chức một lần, chính là một cuộc thi về ẩm thực.

- Ồ…

- Làng em trước kia có rất nhiều đầu bếp có tiếng, từng phục vụ trong nhiều triều đại vua chúa. Bản thân ông nội em cũng là một đầu bếp rất nổi tiếng thời Pháp thuộc ở Hà Nội - Linh giải thích - Hội làng không biết có từ bao giờ, nhưng nó là truyền thống rồi.

- Em là đầu bếp nổi tiếng thế, còn ai đọ nổi nữa.

- Anh nhầm rồi. So với các bậc tiền bối trong làng, tay nghề của em còn non nớt lắm - Linh lắc đầu - Anh biết quê em nổi tiếng nhất là gì không?

- Là gì?

- Muối dưa.

- Muối dưa? - Minh trố mắt ngạc nhiên.

- Ừ…mùa hè dưa cà, mùa thu đông muối cải, xuân về muối dưa hành. Mỗi mùa mỗi món, ba thứ dưa này chính là ba thứ dưa phổ biến nhất nhưng cũng lâu đời nhất.

- Nhưng sao anh có thấy nổi tiếng đâu?

- Vì nghề truyền đời không phải để buôn bán, mà chủ yếu để thưởng thức thôi. Khắp các chợ trong huyện đều có người của làng em tới bán dưa muối, cà muối, không một nơi nào có thể cạnh tranh được. Nhưng cho tới nay thì cũng mai một lắm rồi. Làng có nhiều người đi thoát ly, làm những nghề nghiệp khác. Công thức muối dưa tiêu chuẩn vẫn còn, nhưng càng có ít người theo đuổi công việc này. Hay nói cách khác, người ta không còn mặn mà lắm với nghề kinh doanh theo thời vụ lãi ít này, nhất là khi không còn cạnh tranh nổi với những mặt hàng dưa muối công nghiệp - Linh thở dài một hơi.

- Thế hội làng em là hội thi muối dưa à?

- Nhiều lắm, thi gói bánh chưng, dưa hành, gói giò và nấu chè bí đỏ.

- Sao qua Tết rồi còn gói bánh chưng? - Minh cau mày hỏi.

- Lễ hội để đón Tết Nguyên Tiêu mà. - Linh cười.

- Ra vậy. Thế là anh về đúng dịp có hội này hả? Chiều nay à?

- Ừm… Chiều nay bắt đầu. Sau khi gói bánh chưng và giò xong thì sẽ đem luộc. Đêm nay là đêm mọi người tụ tập bên nồi bánh chưng, ăn giò với xôi gấc. Ngày mai sẽ có hội thi cờ tướng, đánh cờ người và cuối cùng là chấm chung khảo.

- Ồ, hay. Vậy chiều nay dẫn anh đi xem. Anh chưa bao giờ xem lễ hội gì, ngoài lễ hội chọi trâu ở Hải Phòng - Minh hứng thú gật đầu.

- Được thôi, hy vọng không làm anh chán là được.

Nói xong, Linh lại quay vào trong bếp với món ruốc cá voi của mình.



Chương 28: Cao lương mỹ vị chính là đây!



Bữa trưa nhanh chóng được dọn ra. Minh nhìn xuống mâm cơm thấy có hai bát gì như bột đỏ au, một bát sánh nước bốc khói nghi ngút, một bát thì khô cong. Một đĩa rau sống để bên cạnh. Còn có một đĩa bánh chưng và giò có sẵn trong tủ lạnh nữa. Linh cười chỉ vào bát sánh nước và nói:

- Đây là ruốc cá voi sốt cà chua, khế xanh và ớt, ăn kèm rau sống. Rồi cô chỉ tiếp sang bát khô:

- Đây là ruốc rang. Cái này không ăn hết có thể cho vào lọ để ăn dần, giống như ruốc thịt hay muối vừng đấy. Anh ăn thử đi, xem thế nào. Nếu ngon thì em cho vào lọ để anh mang về Hà Nội ăn.

Linh lừ mắt về phía hai cô em đang khúc khích cười rồi đơm cho Minh một bát cơm đầy giục anh.

- Ừ… - Minh cầm lấy bát cơm, chống chống đũa, cũng chưa biết phải ăn như thế nào hai món quái lạ này.

Dù sao thì so với lúc ở trên bếp, mùi vị của hai món đúng là không tệ. Anh dùng đũa gắp một chút ruốc rang, cho lên miệng ăn thử, chỉ thấy một cảm giác mềm mại, vừa cho vào dường như đang tan dần ra trên đầu lưỡi. Anh khẽ nhún vai rồi lại gắp tiếp một chút nữa cho lên miệng. Hai cô em họ của Linh vừa nhìn anh đầy kỳ quái vừa cố nhịn cười.

- Anh cứ ăn vã thế sẽ bị khát nước mà chết đấy - Linh nhắc, rồi dùng thìa con xúc một chút rắc lên bát cơm của anh. Bát cơm trắng lập tức bị phủ một lớp đỏ như bột gạch.

Minh cười rồi bắt đầu và cơm. Cảm giác lạ miệng làm anh ăn như sói đói, càng ăn càng cảm thấy ngon, chẳng mấy chốc đã hết veo một bát.

- Ngon chứ? - Linh vừa đơm bát cơm thứ hai vừa hỏi.

- Ừ…

- Ăn thử món sốt đi, chan vào bát rồi ăn kèm rau sống… Hai đứa kia, ăn đi, nhìn cái gì.

Minh ăn tiếp bát thứ hai với món ruốc sốt cà chua. Lần này ăn còn bị kinh ngạc hơn vì không ngờ chỉ với mấy chất liệu đơn giản thế kia mà lại có thể làm thành một món ngon như thế. Vừa có vị chua gắt của khế, vị cay của ớt, có vị dịu ngọt ngậy bùi của ruốc, lại có mùi thơm của gừng và rau răm.

Cao lương mỹ vị chính là đây!

Dù đã ăn không ít món ăn Ta, Tây, nhưng không có món nào khiến Minh thật sự thích thú và rung động như món ăn lạ này. Nó ngon như vậy, tại sao lại không hề nổi tiếng? Nếu nó có trong thực đơn của nhà hàng Phương Đông, chắc chắn nhiều người cũng sẽ phát điên vì nó như anh thôi.

Điều khiến anh thấy kỳ lạ nhất là hai cô em của Linh lại không hề động đũa tới món này một chút nào, trong mắt còn có sự ngán ngẩm, dường như đã ăn món này quá nhiều tới mức bây giờ nhìn cũng đủ chán rồi.

Nơi này có thể ăn uống xa xỉ như vậy sao? Vậy mà Linh và Nhật Lệ luôn miệng nói là quê nghèo? Minh thầm tự nhủ.

Bữa trưa hôm ấy, một mình Minh ăn hết năm bát cơm rưới nước ruốc sốt cà chua, vét sạch sẽ bát nước sốt cũng như đĩa rau sống ở trên mâm khiến Linh, vốn vẫn chăm lo từng bữa cơm cho anh khi ở Hà Nội cũng phải kinh ngạc.

Anh chàng này có sức ăn đáng sợ thật!

Nghỉ trưa một lúc, đầu giờ chiều, Linh dẫn Minh đi bộ về phía sân bãi tổ chức hội làng. Lúc này tiếng trống hội đã bắt đầu dồn dập như gọi mọi người hãy nhanh nhanh chân mà tới. Linh cũng không vội vã mà vẫn chầm chậm đi như tản bộ. Hai bên đường đã cắm đầy những cây cờ lớn.

- Này… - Minh gọi.

- Sao anh?

- Nói thật đi? Món hồi trưa anh ăn là món gì vậy? Nó ngon như thế, tại sao anh chưa bao giờ nghe thấy?

Linh nhìn anh cười:

- Đồ ngốc. Bộ anh từng nghe người ta xẻ thịt cá voi làm ruốc rồi sao?

- Vậy rốt cục nó là món gì? - Minh ngẩn ra hỏi lại.

- Ruốc - Linh hờ hững đáp.

- Ruốc gì mới được chứ? Cá mập, cá sấu hay ngựa vằn, tê giác?

- Ruốc. Tên con ấy là con ruốc.

- Hả? Thật hả?

- Ừm… Ở biển cũng có một con gọi là con ruốc, nhưng khác con ruốc này.
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 8343
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN