--> Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3) - game1s.com
XtGem Forum catalog

Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)

đã đến khu nghiên cứu từ lúc nào. Vừa lên đến đầu dốc cô đã thấy một anh chàng mang ba lô leo núi đang tranh cãi với bác Huy- bảo vệ cổng của trung tâm. Anh chàng nói tiếng miền Nam nghe rất dễ thương, lúc này đang cố phân trần điều gì đó.


-Cháu thề có Chúa là cháu nói thật mà. Vợ chưa cưới của cháu đúng là làm ở đây mà.


-Tôi không quan tâm chúa của anh, tôi chỉ biết nhiệm vụ của tôi.- Bác Huy phát cáu lên với cậu thanh niên cứng đầu này- Ở đây là khu nghiên cứu, không tiếp khách du lịch, không có nhiệm vụ miễn vào. Cậu còn lởn vởn ở đây đừng trách tôi lập biên bản và bắt giữ.


-Cháu không lởn vởn, cháu chỉ muốn vào tìm gặp vợ cháu.


-Cậu nằm mơ à? Tôi hỏi vợ cậu cao, thấp, gầy, béo thế nào cậu cũng không trả lời được. Đến cái tên cũng không đúng, ở đây toàn người Việt Nam, không có người Tây.


-Không. Cô ấy là người Việt mà bác. Cháu quên mất tên Việt của cô ấy rồi, nhưng cháu đảm bảo với bác là đó là tên ở nhà của cô ấy. Bác cứ cho cháu vào tìm. Cô ấy trông rất xinh.


-Cậu tuổi con đỉa à?- Bác Huy trợn mắt- Tôi không quan tâm vợ cậu xinh hay xấu. Con gái trong trung tâm này ai cũng xinh cả.


Anh chàng kia đã nói đến đỏ mặt tía tai nhưng vẫn không tài nào lay chuyển được bác bảo vệ khó tính. Rồi như sực nhớ ra, anh chàng nói:


-Cháu có ảnh. Đúng rồi, cháu có ảnh của cô ấy. Bác đợi cháu một chút.


Không để bác bảo vệ nói câu gì, anh chàng đã vứt “phịch” ba lô xuống đất và hăng hái lục lọi để tìm ảnh.


Lúc này, Hạ Chi đã gần đi tới nơi, đang định lên tiếng thì thấy Đại Tướng Quân vẫy tít cái đuôi ngắn, chạy tới, còn sủa lên mấy tiếng chào đầy vui vẻ.


Nghe thấy tiếng sủa, anh chàng miền Nam kia ngẩng phắt đầu dậy và làm ngay một động tác mà cả bác Huy và Chi đều phải há hốc mồm: chạy phắt đến cây mít bên cạnh chốt bảo vệ và leo lên, miệng thì la hét:


-A…a… chó… chó… cứu cháu…


Việc anh chàng bỏ của chạy lấy người làm Chi tròn mắt nhìn anh ta, và rồi không tự chủ được, cô bắt đầu ôm bụng cười ngặt nghẽo.


Thêm một cô gái đột ngột xuất hiện làm anh chàng hơi lúng túng và ngượng ngùng, nhưng mắt vẫn không ngừng liếc về phía Đại Tướng Quân đề phòng.


Còn Đại Tướng Quân, bị tiếng hét chói tai của anh chàng dọa nên nó cũng một phen dựng đứng cả lông trên lưng, sau đó nhận ra kẻ lạ mặt, nó cứ đứng dưới gốc mít mà sủa vọng lên.


Một người trên cây khóc không ra nước mắt.


Một chó bên dưới không ngừng sủa lên giận dữ.


Anh chàng kia rõ ràng là có chết cũng sẽ không xuống nếu Đại Tướng Quân còn đứng đó. Còn Đại Tướng Quân chắc chắn sẽ không dừng sủa nếu “quả mít” trên kia không rụng xuống.


Hạ Chi vẫn cười ngặt nghẽo, nước mắt trào cả ra ở khóe mắt. Bác Huy vốn nghiêm túc như vậy mà cũng phải bật cười ha hả.


Vẻ mặt anh chàng kia co rúm ại, âm thầm quyết tâm thi gan với Đại Tướng Quân, nhưng khi nhìn về phía Hạ Chi, anh ta lại hét lên một câu khiến Chi giật mình suýt lăn từ đỉnh dốc xuống:


-A… vợ… Vợ ơi cứu anh!


Hạ Chi bị câu gọi dọa làm cho không dám cười tiếp nên gương mặt cô nhất thời bị méo mó đi, cố gắng đè nén cơn buồn cười ban đầu lại. Bác Huy giật mình trợn mắt nhìn cô vẻ không hiểu.


-Anh gọi tôi à?- Hạ Chi nhìn quanh, hy vọng anh ta đang gọi một ai đó khác cô.


-Đúng… đúng… em… vợ ơi cứu anh với…!- Anh chàng kêu lên như muốn khóc.


Trong đầu Hạ Chi và bác Huy đều nghĩ: “Chắc anh ta bị dọa đến phát khùng rồi.”


-Xin lỗi… tôi không phải vợ anh. Nhưng nếu anh cần giúp thì tôi có thể bảo nó đi vào.- Hạ Chi nhìn vào Đại Tướng Quân đang nhe nanh bên dưới gốc cây, tủm tỉm cười.


-Không cần… à... cần… cần… Vợ bảo nó đi đi.


-Nếu anh thôi không gọi tôi là vợ anh thì tôi sẽ giúp.- Giờ đây Hạ Chi đang độc ác nghĩ có nên để Đại Tướng Quân xẻo một miếng mông của anh ta vì cái tội dám nói bậy nói bạ hay không.


-Thế thôi anh không cần. Em là vợ anh, không gọi em là vợ thì gọi là gì…- Anh chàng giãy nảy lên đáp.


-Vậy anh cứ ngồi trên đó chơi. Hy vọng anh không sợ sâu bọ…


-Á…- Anh chàng nghe thấy thế buông cả hai tay đang ôm thân cây ra nhưng rồi lại vội vàng chụp lại, mồ hôi đã túa ra đầy trên mặt- Thôi, thôi, anh xin. Vợ lùa con chó dữ tợn này vào đi. Không gọi là vợ cũng được.


-Anh luôn mồm nói tôi là vợ anh, anh lấy gì chứng minh?- Hạ Chi hứng thú hỏi.


-Anh có ảnh của em mà. Ảnh lúc vợ mới chụp lúc tốt nghiệp đó.


-Ảnh tôi thường up lên Internet rất nhiều. Không lẽ ai có ảnh tôi thì cũng có thể xưng là chồng tôi sao?


-Anh còn có vật đính ước của chúng ta nữa.


-Ồ… anh lấy ra đây.


-Được…- Anh chàng gật đầu và hùng hổ định nhảy xuống nhưng vừa buông tay lại vội vàng nói tiếp- Nhưng em phải bảo nó đi đi đã.


-Anh cứ xuống đi. Nếu anh lấy được vật đính ước đó ra, tôi đảm bảo nó sẽ không ăn thịt anh đâu.- Hạ Chi lại thầm nghĩ: “Chỉ tợp anh một hai cái thôi, he he.”


-Không… em phải bảo nó đi vào đi đã.- Anh chàng quyết tâm đáp.


-Anh có phải đàn ông không thế? Chồng tôi mà lại sợ chó à?


-Em thật vô lý, Melia. Chồng của em thì liên quan gì tới sợ chó hay không chứ?- Anh ta kêu lên đầy uất ức.


Hạ Chi đờ người trong mấy giây, đến cả tim cũng dường như ngừng đập sau câu nói đó. Cô nhờ bác Huy dắt Đại Tướng Quân vào rồi chờ sau khi anh chàng lục đục leo xuống mới hỏi tiếp:


-Nói đi… anh thật ra là ai?


-Em thật là kỳ cục, Melia. Anh là chồng chưa cưới của em mà. Đầu óc em có bị gì không vậy trời?- Anh ta kêu lên.


Cô không tìm thấy một chút bối rối nào từ mắt anh chàng này, rõ ràng là không nói dối.


-Tôi không nhớ gì cả! Nhưng anh hãy chứng minh đi. Tôi không tin tôi là vợ gì đó của anh.


-Anh Lâm đâu? Đi, anh muốn gặp anh ấy. Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra?


-Anh tôi mất tích lâu rồi.- Cô trầm giọng đáp.


-Mất tích?- Anh ta túm lấy vai cô- Em nói Thanh Lâm mất tích? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại mất trí nhớ?


-Anh còn chưa trả lời tôi.- Hạ Chi rụt tay lại, sau câu chuyện ban trưa của Quân, cô cảm thấy mọi chuyện đều không thể tin được.


-Đây đây, chúng ta có đồ đính hôn mà. Em còn giữ nó đúng không?


Không thấy cô trả lời, anh chàng vội hỏi:


-Em còn giữ không? Cái mặt đá bên trong có bông Hải Thạch Lan ép khô ấy?


Hạ Chi lùi lại, trên mặt đầy vẻ khó tin. Ngoài Thiên Anh ra còn có ai biết bí mật này nữa đâu.


-Điều đó cũng có người biết rồi.- Cô lắc đầu.


-Em vẫn không tin à? Đúng là em bị tẩy não rồi. Đây, hy vọng em không còn lý do gì để bắt bẻ anh nữa…- Anh chàng vừa nói vừa dúi vào tay cô một thứ gì đó mát lạnh.


Hạ Chi cúi xuống nhìn, giật mình khi thấy một miếng ngọc tương tự như của cô. Miếng ngọc có khoen ở phía trên có thể lồng dây qua và đeo vào cổ.


-Em mở ra nhìn đi. Bên trong không có Hải Thạch Lan nhưng có ảnh em đó. Hai miếng này đều đươc cắt ra từ một khối ngọc, là vật đính ước của trưởng nam dòng họ nhà anh đó.


Hạ Chi gần như chết đứng trước vẻ kiên quyết của anh chàng này. Trông anh ta hoàn toàn không giống kẻ đang diễn trò, đến sự vò đầu bứt tai vì bối rối cũng thật không thể phủ nhận được.


Sự xuất hiện của anh ta làm cho những sắp xếp trong đầu của cô một lần nữa rối tinh lên.


-Vậy vừa rồi tại sao anh lại nói không nhớ tên thật của tôi?


-Trời ơi… Sao em lại trở nên đa nghi như vậy? Từ trước đến giờ anh và mọi người đều gọi em là Melia nên lúc nãy anh quên. Bây giờ thì anh nhớ ra rồi. Tên em là Hạ Chi, đúng chưa vợ nhỏ của tôi? Em thì chắc chắn không nhớ ra tên anh rồi. Anh là Trung.


Bức tường nghi ngờ mỏng manh cuối cùng cũng bị anh chàng xô đổ hoàn toàn.


-Bây giờ em đang ở đâu?- Anh chàng hỏi ngay trước khi cô kịp nghĩ ra điều gì để vặn vẹo tiếp.


-Khách sạn.


-Vậy anh sẽ tới đó cùng em.


-Không được.


-Tại sao? Chúng ta đính hôn rồi mà.


-Không tại sao hết. Không được là không được.- Cô lúng túng đáp.


Làm sao cô có thể nói với kẻ (tạm nhận) là chồng chưa cưới của mình rằng mình đang ở chung với một người đàn ông khác.


-OK. Thì không ở chung. Anh sẽ mướn phòng bên cạnh.- Anh chàng nhún vai chịu thua.


-Tùy anh. Tôi nghĩ anh sẽ chẳng vui chút nào đâu.- Cô nhún vai rồi quay người đi vào trong.


-Này, em đi đâu vậy?- Anh chàng vội vàng kéo lại ba lô, chạy theo.


-Vào thăm Princess và Đại Tướng Quân.


-Công chúa? Là ai?


-Trẻ sơ sinh.


-Sặc. Anh tưởng đây là khu nghiên cứu sinh quyển? Thành nhà trẻ từ bao giờ vậy?- Chàng trai vừa đi lùi vừa nhìn cô hỏi.- Thế Đại Tướng Quân? Em đừng nói là một lão tướng về hưu nha. Nhà trẻ và viện dưỡng lão từ khi nào ở chung một chỗ vậy?


-Anh gặp rồi mà.


-Ai?


-Đại Tướng Quân.


-Ông già đó… à không… bác bảo vệ khó tính đó hả?


-Không.


-Em đừng nói là con chó nhuộm lông đỏ đó nha.


-Tôi không nghĩ đầu óc chồng chưa cưới của tôi lại chậm tiêu thế. Hơn nữa, Đại Tướng Quân không phải là chó, nó là sói.


-A…- Anh chàng bị dọa đến nỗi đứng sựng lại không dám đi tiếp.


-Sao vậy?-Hạ Chi quay lại.


-Thôi, anh đợi em ở ngoài này nhé! Anh không thích trẻ con lắm.- Anh chàng cười cười.


-Tốt thôi.- Cô nhún vai, trong lòng cũng thầm thở phào. Cô không muốn vi phạm quy định chặt chẽ của khu nghiên cứu này là không cho phép người lạ vào. Hơn nữa, cô cũng cần thoát khỏi anh chàng nói nhiều này để bình tâm lại một chút.


Hạ Chi không ngờ khi trở ra thì anh chàng vẫn đang đợi cô thật. Anh ta đang đặt mông trên ba lô, ngồi dựa vào gốc cây nghe nhạc và chơi điện tử một cách nhàm chán. Thấy cô trở ra, yên tâm khi không thấy con sói lông đỏ đi theo, anh chàng mới vui mừng đứng dậy, đeo ba lô lên vai. Đến lúc này Hạ Chi vẫn không thể kiềm chế được muốn phì cười với cái anh chàng này. Thì ra anh ta lựa chọn ngồi ở cạnh gốc cây cũng là có chủ ý cả, nếu thấy bóng Đại Tướng Quân chắc chắn sẽ bằng tốc độ nhanh nhất nhảy tót lên cây.


-May quá, chờ thêm lúc nữa chắc anh chết vì buồn chán mất.


-Buồn chán cũng chết được cơ đấy.- Hạ Chi giễu cợt hỏi.


-Tất nhiên rồi. Nên thời gian ở nhà, không đi học gì thì anh lên núi bái một ông thầy làm sư phụ. Thầy ấy vốn là dân giang hồ gác kiếm về ở ẩn mà.


-Thú vị đấy.- Hạ Chi khẽ cười, cô bắt đầu cảm thấy anh chàng trẻ con này thật sự không nhàm chán cho lắm.


-Tất nhiên rồi. Vợ anh giỏi võ thế, anh cũng phải đi học mấy chiêu về còn đối phó chứ.- Anh chàng hí hửng cười.


Cứ đối qua đối lại như thế, chẳng mấy chốc cả hai đã về tới khách sạn. Sự hứng thú ban đầu của Hạ Chi cùng không còn duy trì được nữa. Cô chưa biết phải giải thích thế nào với Nguyên về vị hôn phu từ trên trời rơi xuống này.


Vừa đến sảnh lớn cô đã gặp ngay Long cùng một đám đàn ông mặt mũi hung dữ đi ra. Vừa nhìn thấy cái dáng cao lớn của anh từ xa cô đã muốn tránh đi, nhưng Trung vẫn còn đang ngơ ngáo nhìn ngó khắp nơi nên cô chưa kịp kéo anh ta đi thì nhóm người của Long đã tới nơi.


Cố lấy vẻ tự nhiên nhất, cô chào anh, nhưng giọng rõ ràng không được to lắm. Long khẽ mỉm cười và liếc nhanh về phía anh chàng miền Nam kia, nụ cười đầy vẻ châm chọc, sau đó thì anh đi thẳng ra cửa và lên ô tô.


-Cái xe đẹp quá! Người cũng đẹp! Em quen anh ta hả?- Trung thốt lên đầy ngưỡng mộ, nếu giọng anh chàng có chút nữ tính chắc người ta sẽ nghĩ anh là dân gay.


-Có chút chút.


-Khong biết anh có thể trả được mấy đêm tiền phòng ở đây nhỉ?


Hạ Chi vừa định nói gì thì đã thấy Nguyên từ trong thang máy đi ra. Anh chưa nhìn ra cô, nhưng Trung đã nhìn ra Nguyên, hét lên:


-Nguyên… Nguyên… tao ở đây.


Hạ Chi nghe tiếng hét vui sướng của anh chàng mà rụng rời cả chân tay. Anh chàng này chạy vội lên trước túm chặt lấy Nguyên, mặc kệ ánh mắt của mọi người đang nhìn.


-Sao mày tới được đây?- Nguyên nhíu mày.


-Tao có chân thì sao tao không tới được đây chớ. Đùa thôi, tao đi với vợ tao.


-Vợ mày?- Nguyên nhíu mày rồi đưa mắt nhìn về phía trước, chẳng thấy cô nào có vẻ như là “vợ” của Vincent cả, ngoài Hạ Chi đang đứng ở cửa ra vào, thất thần nhìn cả hai.


-Ừ… Tao gặp cô ấy ở bên ngoài. Không ngờ lại ở chung khách sạn.- Vincent hớn hở nói.


-Vợ mày đâu?- Nguyên cảm thấy nuốt nước bọt cũng bắt đầu khó khăn, khàn khàn hỏi.


-Đó… áo vàng kìa… Thấy không? Xinh chứ? Nói trước là vợ tao là con nhà võ đó nha, đai đen tam đẳng Karatedo đó.


-Giỡn vừa thôi mày.- Nguyên thấy phía trước như tối sầm lại.


-Giỡn? Giỡn gì? Vợ tao thiệt mà. À, không, chỉ là vợ chưa cưới thôi, nhưng thế đâu phải là giỡn, chỉ là nói quá chút chút thôi à. Đi, qua đây, tao giới thiệu hai người với nhau.- Vincent hăm hở kéo Nguyên nhưng thấy Nguyên vẫn không nhúc nhích gì, anh kỳ quái một chút rồi hướng Hạ Chi vẫy tay gọi- Melia, em lại đây. Anh giới thiệu thằng bạn thân nhất của anh cho em.


Bản thân Hạ Chi lúc này cũng không nhấc chân lên nổi. Cô nhìn Nguyên, anh cũng không rời khỏi ánh mắt của cô, cả hai như tìm thấy trong mắt người kia sự đau đớn không thể nói thành lời.




-Vincent, chuyện này không đùa.- Nguyên nghiêm túc nói với bạn- Mày nói tao nghe, từ khi nào cô ấy là vợ chưa cưới của mày.


-Có gì không đúng sao?- Trung ngơ ngơ không hiểu


Nguyên nhìn vẻ mặt vô tội của thằng bạn mà chỉ muốn đấm cho nó một cái. Anh nói tiếp:


-Mày đứng yên ở đây. Đứng yên đây cho tao. Rồi tao sẽ quay lại nói chuyện với mày.


Nói rồi anh rảo bước về phía Chi. Anh nhìn vẻ thất thần của cô, rõ ràng cô cũng đang phải chịu sự đả kích không thua kém gì anh.


-Không sao đâu em.- Anh vỗ nhẹ lên vai cô.


-Tại sao lại như thế?- Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh, giọng run run, gương mặt thì tái mét.


-Không sao đâu mà.- Anh trấn an cô, cũng là cố làm cho mình cảm thấy khá hơn.- Em về phòng ngủ một giấc đi. Anh sẽ về anh. Anh sẽ ôm em ngủ.


-Anh về ngay đấy, nhé!


-Được rồi. Về đi. Đừng lo gì cả. Dù em có là vợ người ta thì anh cũng cướp em về bên anh. Nó là bạn của anh, nó sẽ hiểu nếu anh giải thích.


Hạ Chi gật gật đầu như một phản ứng không điều kiện rồi lê bước về phía thang máy, cũng không đủ dũng cảm để nhìn vào Vincent như lúc đầu nữa.


Một lúc sau, Vincent ngồi đối diện với Nguyên tại café Melody ngay phía sau Paradise, trả lời rành rọt từng câu hỏi của Nguyên một cách vô cùng kiên nhẫn, y như những gì đã nói với Hạ Chi.


-Mày làm sao quen Hạ Chi trong khi mày chỉ về trước tao có ba tháng?- Nguyên hỏi.


-Anh Lâm và bà chị tao là bạn học Đại học nên bả giới thiệu bọn tao với nhau thôi.


-Chỉ ba tháng mà có thể làm quen và đính hôn sao?


-Tình yêu sét đánh mà. Mày không tin tao hả Nguyên? Tao cũng không biết tại sao vừa thấy cô ấy là tao đã không thể dứt ra được rồi.- Trung nhăn nhó.


-Không ai biết chuyện này. Tất cả những đứa chơi cùng tao và mày, kể cả đứa bạn thân nhất của mày là tao cũng chưa từng nghe mày nói.


-Tao quá mê mẩn cô ấy, còn có thời gian mà đi báo cáo với tụi mày sao? Còn chưa kịp báo cáo thì anh em cô ấy đột nhiên biến mất. Chẳng lẽ tao lại đi báo tao có một cô vợ chưa cưới và cô ấy đang mất tích.




-Vậy sao bây giờ mày mới đi tìm cô ấy trong khi cô ấy mất tích đã được gần bốn tháng? Và làm sao mày tìm được tới đây?


-Không phải bây giờ mới đi tìm, mà là bây giờ mới tìm ra. Cũng không đúng, nói đúng ra là bà chị gái của tao tìm được, bà ấy quen biết nhiều, cũng mãi mới tìm ra được cô ấy. Bà ấy cho tao địa chỉ trung tâm nghiên cứu sinh quyển. Vậy đã được chưa? Giờ đến lượt tao hỏi mày, mày và Melia rốt cục là thế nào?


-Melia? Tao còn tưởng tên mặt trắng kia bịa ra cái tên đó để lòe bọn tao, không ngờ cô ấy có cái tên đó thật.


-Đó là tên ở nhà cô ấy, viết tắt từ Michelia.-Vincent nhún vai giải thích đầy vẻ thông thuộc rồi chợt giật mình hỏi- Mày nói tên mặt trắng nào?


-Chắc mày cũng phải biết tên hắn chứ? Là bạn thân của Thanh Lâm. Hơn nữa, hắn nói… hắn nói hắn và Hạ Chi mới là một đôi.


-Hả? Thằng đó là thằng nào?- Vincent bất mãn kêu lên.


-Tên là Quân, thành viên của Phong Lan hội. Mày có quen người ở hội đó không?


-Không… Nhưng tao phải gặp hắn hỏi cho ra lẽ, dám nói vợ tao và hắn có quan hệ à?


-Cô ấy còn chưa lấy mày mà.- Nguyên nhăn nhó, anh cảm thấy khó chịu khi người mình yêu bị người khác luôn mồm gọi là vợ- Tao hy vọng mày tôn trọng lựa chọn của cô ấy.


-Lựa chọn? Lựa chọn gì? Hơn nữa, tao chưa bao giờ không tôn trọng vợ tao.- Vincent khịt mũi nói.


-Vậy là được rồi.


-Mà mày nói vậy là có ý gì? Mày còn chưa nói cho tao biết mày quan hệ như thế nào với Melia?- Vincent nhíu mày.


-Tao…- Nguyên con đang định lựa lời để nói thì đột nhiên anh ngẩn ra.


Thấy mắt Nguyên nhìn về phía sau mình, Vincent cũng giật mình quay lại. Cách hai người không xalaf một phụ nữ đang đứng nhìn về phía này. Cô mặc một chiếc váy giản dị nhưng vẫn không che đi được vẻ sang trọng từ tận trong cốt cách của mình, gương mặt hơi hốc hác, nhưng vẫn đẹp. Cô xách một chiếc túi trên tay, nhìn chằm chằm vào Nguyên, nước mắt chậm rãi chảy ra từ lúc nào. Đôi mắt cô chới với nhìn anh như nhìn thấy một chiếc phao khi bản thân đang lênh đênh trên biển rộng. Chẳng mấy chốc đôi mắt đẹp ấy đã giàn giụa nước mắt.



Chương 20: Rơi!

-Chị Dung!- Nguyên đứng dậy ngạc nhiên.


Khi anh trai anh bỏ đi thì Nguyên cũng không thấy Dung sa sút đến thế. Cả người cô gầy rộc, nước da tái xanh chứ không hồng hào như trước đây. Đôi mắt thâm quầng và sưng lên, dù đã được trang điểm che bớt đi nhưng nó chứng tỏ cô đã một thời gian dài sống với lo âu, mất ngủ và nước mắt. Nguyên gần như không nhận ra Dung, nếu không phải đôi mắt nhìn anh như cầu cứu kia, đôi mắt của người đang loay hoay tìm cho mình một điểm dựa, giống hệt như cô đã từng nhìn anh nhiều năm về trước. Trái tim Nguyên chợt như bị ai đó nắm lấy, siết lại đau nhói từng cơn.


-Sao chị dâu mày lại ở đây?- Vincent ngây ngô hỏi.


Dung chạy tới bên cạnh anh, cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, cô ôm chầm lấy anh. Cô chỉ muốn dựa vào anh khóc thỏa thích một lần cho những ngày nặng nề đã qua.


Nguyên bối rối hết sức trong cái nhìn tò mò và rõ ràng là bị shock của Trung. Là bạn thân của Nguyên, Trung hoàn toàn biết mối tình đơn phương của anh với chị dâu, nhưng Trung biết Nguyên luôn biết cách giữ giới hạn và khoảng cách với người phụ nữ này. Nhưng lúc này, chứng kiến cảnh họ ôm ấp nhau như vậy, anh cũng thấy có chút không tiêu hóa được. Những người khác đều nhìn họ như đôi tình nhân vừa qua giận dỗi, còn Vincent thì nhìn họ đến lác cả mắt như nhìn hai người vừa làm điều điên rồ nhất.


-Chị Dung.- Nguyên vỗ nhẹ lên vai cô rồi đỡ cô đứng thẳng dậy-Có chuyện gì vậy? Ở nhà có chuyện gì sao?


-Chị không muốn sống nữa. Chị thật sự không muốn sống nữa.- Dung khóc đến rung cả người, vẫn úp mặt vào ngực anh.


-Chị bình tĩnh nói em nghe xem đã có chuyện gì xảy ra?


Nguyên nhăn mặt hỏi. Rồi nhìn thấy Vincent ở bên cạnh vẫn còn đang nhìn đến méo xệch cả miệng thì vội nói với bạn.


-Tao không đưa mày đi ăn được rồi. Để sau nhé!


-Không sao, tao đi với Melia.


Nguyên nghĩ tới Hạ Chi, lại có một ý nghĩ không nỡ, nhưng rồi anh gật đầu:


-Ừ, mày đưa cả cô ấy đi ăn đi.




Nói rồi anh nắm lấy tay Dung kiên quyết kéo cô đi về phía cửa ra vào, mặc Vincent ở phía sau còn chưa kịp khép miệng lại (có lẽ do cứng hàm vì há hốc quá lâu).


Khi họ đi rồi, một lúc sau, Vincent mới khẽ nhún vai, đi về phía quầy lễ tân đặt phòng rồi gọi cho Chi.


-Vợ chuẩn bị đi nhé! Anh tắm xong sẽ gọi em rồi mình đi ăn.- Anh hớn hở nói với cô, dường như chuyện của Nguyên và Dung vừa rồi đã qua từ mấy thế kỷ trước.


-Anh Nguyên đâu rồi?


-Nó á, anh đuổi nó đi rồi. Anh không thích nó ở lại làm kỳ đà cản mũi đâu. Tầm nửa tiếng nữa anh gọi rồi đi ăn nha. Anh mệt và đói lắm rồi.




Hạ Chi chưa kịp nói gì thêm thì Trung đã cúp máy trước. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi bấm gọi cho Nguyên, nhưng anh đã tắt máy. Không biết họ đã nói gì với nhau? Nguyên đang ở đâu? Tại sao cô lại có một linh cảm rất lạ? Cô lại gọi cho Quân, không ngờ Quân cũng tắt máy luôn. Buồn bực, cô nằm ra giường, nhắm mắt lại.


Một ngày quá nhiều chuyện khiến cô có cảm giác khó mà tiếp thu được hết.


*



Đó là mặt biển rộng và xanh ngắt, không biết là màu của trời bên trên hay màu của nước. Hạ Chi đang nằm ngửa, thả trôi mình trên mặt nước đó. Hai mắt của cô mở to nhìn lên bầu trời cao xanh ở bên trên. Đó là một cảm giác thật tuyệt, thật thư thái, và cũng thật lạ. Sóng nước vỗ nhè nhẹ lên mặt, lên da thịt mát lạnh, như ru. Biển cả mênh mông không có bóng một con tàu, một hòn đảo, thậm chí một cánh chim nào. Chỉ có trời, có biển, và cô. Hạ Chi thấy bản thân mình như sắp tan vào trong miên man bất tận màu xanh đó. Hòa tan hoàn toàn.


Cho đến khi cô có cảm giác bị màu xanh kia nhấn chìm, khi cô thấy mình bị ngạt thở và như bị cái mềm mại như ru ấy trói chặt thì cô bừng tỉnh. Tiếng chuông điện thoại reo lên kéo cô khỏi cơn mơ kì lạ đó. Là Trung gọi. Cũng chẳng biết cô đã thiếp đi bao lâu, nhưng nghe tiếng chuông cô lại cảm giác như trong đó có vài phần nóng nảy và sốt ruột.


-Trời ơi, anh đói nhũn người rồi nè cưng. Em đang ở đâu vậy? Anh đang ở dưới sảnh lớn, em xuống ngay nha.- Tiếng của Trung vang lên ở đầu dây với âm lượng lớn khác thường, cô thầm nghĩ, đói nhũn người mà lại đủ sức hét to đến vậy?


Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Chi cũng không đoán ra trước khi mất trí nhớ mình là người như thế nào? Nếu Trung thực sự là chồng chưa cưới của cô, hẳn cô từng có con mắt nhìn người rất “có vấn đề”. Với tính cách hiện tại của cô, sẽ không đời nào cô thích một anh chàng tính tình kỳ cục và trẻ con như vậy.


Khi cô gặp Trung ở dưới sảnh thì chàng trai bụi bặm và nhếch nhác ban chiều đã được thay đổi hoàn toàn. Mái tóc bù xù, rối tinh đã được anh dùng lược “cưỡng ép” vào hàng lối. Áo sơ mi kẻ xanh nhìn có vẻ như đã được là lượt kĩ càng. Đôi giầy thể thao trắng muốt như chưa từng dính một hạt cát nào. Nhưng Hạ Chi nhìn thế nào thì cũng thấy anh chàng Trung lếch thếch có mùi vị của cao nguyên ban chiều đáng mến hơn anh chàng có vẻ ngoài đạo mạo và tươm tất này.


-Í, vợ đừng nhìn anh như vậy, anh ngượng đó.- Trung đỏ mặt kêu lên.


-Tốt thôi.- Cô nhún vai và quay người đi ra cửa.


-Ủa, mình đi đâu đây?- Trung hớt hải chạy theo hỏi.


-Anh nói anh đói lắm rồi, chẳng phải mình đi ăn sao?


-À…ừ…ừ…Anh tưởng ở đây có nhà hàng mà, sao phải ra ngoài?


Hạ Chi quay lại nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của anh chàng, chìa tay ra:


-Anh đưa ví của anh đây.


-Làm gì?- Vincent kỳ quái hỏi.


-Thì anh cứ đưa đây. Chẳng lẽ vợ chưa cưới muốn cầm ví của anh cũng không được sao?


-A, có thể, tất nhiên là có thể rồi.- Vincent cười híp mắt rồi đưa ví cho cô.


Hạ Chi cầm lấy rồi thản nhiên mở ra, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến giấy tờ bên trong, cô cầm thẻ thanh toán đa năng lên ngắm nghía rồi đút trở lại, tiếp tục lấy ra một tờ tiền rồi dúi vào tay anh chàng, nói:


-Anh không thể làm chồng nếu không biết cách tiêu xài. Tối nay chúng ta chỉ ăn với số tiền này. Ví của anh em sẽ trả lại sau khi ăn xong.


-Hả, anh tưởng học cách tiêu xài phải là người vợ chứ? Thật sự có thể ăn một bữa với ngần này sao?- Trung nhăn nhó hỏi.


-Sao lại không? Vì đây là nơi du lịch nên em đã đưa nhiều hơn rồi đấy. Ngày trước em đi thi nấu ăn với vai trò khách mời do một cơ quan tổ chức, khi em bày ra bữa ăn với tổng giá tiền là 165 000, ông giám khảo đã hỏi em: “Với 165 000 có thể nấu được một bữa ăn sao?” Ông giám khảo đó có vẻ ngạc nhiên lắm. Nhưng với nhiều người, số tiền đó đủ để họ nuôi gia đình mình vài ngày. Và có nhiều người, cả đời họ chưa khi nào có quá 100 000 trong túi.- Hạ Chi vừa nghĩ tới chị em Phượng vừa nói.


-Thật chứ?- Trung chớp chớp mắt hỏi-Nhưng chẳng phải em đang bị mất trí nhớ sao?


-Chỉ là thỉnh thoảng chợt nhớ ra.


-Ừ…- Vincent mỉm cười, trong mắt anh đầy vẻ tán thưởng-Vậy thì mình đi. Đi bộ nhé! Anh sợ trả tiền taxi xong chúng ta sẽ phải nhịn đói đấy. Nếu em không đi bộ được anh sẽ cõng em. Đừng lo, anh đi bộ rất giỏi nha.


-OK, đi lối này. Em biết một vài quán khá ngon và vừa tiền.


Một lúc sau, trong một quán ăn ngoài trời gần bờ biển, Hạ Chi nhìn vẻ mặt đầy sung sướng và thỏa mãn của Trung sau khi gọi ra một đống đồ ăn ngon, cô khẽ mỉm cười. Rồi như chợt nhớ ra, cô hỏi:


-Anh nói thật đi, anh Nguyên đâu rồi? Em gọi cho anh ấy không được.


-Anh không biết.- Trung lắc đầu- Bọn anh đang nói chuyện vui vẻ thì chị dâu nó đến. Bả khóc lóc một chặp rồi hai người dắt nhau đi rồi.


-Chị dâu?- Hạ Chi sửng sốt, rồi sau đó một nét thoáng buồn xuất hiện trên gương mặt cô.


Hóa ra Nguyên tắt máy chỉ vì không muốn bị làm phiền khi đi với Dung.


-Ừ… Bà Dung ấy.- Trung gật gù- Em biết bà ấy không?


-Không.


-Ừa, thôi ăn đi, Em ăn thử món sò huyết này xem, ngon ghê.


-Anh kể cho em nghe về anh đi.- Cô đột ngột chuyển chủ đề.


-Mọi thứ chứng minh thân phận của anh em đều cầm rồi mà.


-Không phải mấy thứ giấy tờ đó. Anh kể về nhà anh cho em nghe. Tại sao chúng ta quen nhau?


-Ôi, phải kể lại thật sao? Chuyện dài lắm đó, kể hết đêm cũng không hết đâu.


-Thì anh cứ nói tình tiết chính đi. Làm sao chúng ta lại quen nhau?


-Anh Lâm và chị gái anh là bạn thân, em nói xem chúng ta quen nhau thế nào?


-À, vậy chị gái anh cũng là nhà báo à?


-Không, bả đi theo con đường kinh doanh.- Vincent lắc đầu.


-Nhà anh chính thức là ở đâu?


-Quê gốc ở Di Linh, nhưng hiện tại ba mẹ và chị gái anh đều ở Đà Lạt. Khi trước mình dự định cưới xong cũng sẽ sống ở Đà Lạt luôn mà. Nhưng chắc em không nhớ đâu. Haizz.


Hai người cùng nhau ăn tối, và sau khi đi dạo lòng vòng ngoài bãi biển một lúc, Trung đưa Hạ Chi quay lại khách sạn lúc 10h. Ngày hôm nay mới từ máy bay xuống đã chạy đi tìm Chi ngay nên anh cũng khá mỏi mệt và muốn đi ngủ ngay.


-Anh cứ về phòng đi, em tự về phòng mình được mà.


-Làm sao thế được. Yên tâm, anh chỉ đưa em đến cửa phòng rồi về liền.- Trung đáp và theo chân cô vào thang máy.


Thấy Hạ Chi không lên tiếng đồng tình cũng chẳng phản đối, anh lại hỏi tiếp:


-Ngày mai em có kế hoạch gì chưa? Hay em đưa anh đi tham quan ở đây nhé!


-Cũng được!- Hạ Chi gật đầu một cách không chú tâm lắm.


Ra khỏi thang máy, cô vừa đi vừa tự hỏi không biết Nguyên đã về phòng hay chưa? Nếu chưa, thì anh đang ở đâu và làm gì? Còn rồi, thì cô hy vọng Nguyên và Trung sẽ không chạm mặt nhau lúc này. Cả cô, cả họ đều cần thời gian để thích ứng với mối quan hệ rắc rối này. Đang đi, chợt cô đứng sững lại và quay ngoắt người về phía sau, va cả vào Trung đang đi tới. Trung ngạc nhiên chưa kịp lên tiếng thì đã bị cô cầm lấy tay kéo tuột lại, nép sau một cây cột lớn.


-Gì thế?- Anh thì thầm hỏi.


-Không có gì. Anh về phòng trước đi. Tới phòng em rồi.- Cô lắc đầu.


Trung không hỏi nữa mà khẽ nghiêng người nhìn ra, chỉ thấy cách chỗ hai người đang đứng không xa, Dung đang tiến tới từ hướng ngược lại, vừa đi vừa ngước nhìn số phòng nên không thấy hai người vừa mới lùi lại. Cuối cùng, cô dừng trước căn phòng cuối cùng, phòng 424 và gõ cửa.


Khoảng cách không quá xa nên Trung có thể nghe rõ tiếng mở cửa, sau đó là tiếng của Nguyên.


-Chị Dung? Sao chị lại tới đây?


Dung không đáp lại mà chỉ đứng nhìn anh. Nguyên ngần ngừ như suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp:


-Chị vào đi. Em tắm xong sẽ đưa chị về khách sạn. Ở đây không tiện.


Sau đó anh nghiêng người cho Dung đi vào và khép cửa lại.


-Thằng này bệnh nặng rồi.- Trung lẩm bẩm rồi quay lại nhìn Chi.


Chi vẫn đứng nép sát vào cây cột, răng cắn chặt vào môi, dường như cô đang cố kìm nén điều gì đó.


-Em có về phòng chứ? Hay anh đưa em đi kiếm cái gì ăn khuya nhé! Anh thấy hơi đói rồi.- Anh đề nghị.


-Thôi, anh đi một mình đi, em không thấy đói. Em về phòng và ngủ luôn đây. Ngày mai đi lúc nào thì gọi cho em.


-OK, vậy hẹn mai gặp lại.- Trung mỉm cười đưa tay lên xoa đầu cô và quay người đi về phía thang máy.


Có lẽ anh hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh đủ tế nhị để không làm cho cô phải khó xử. Hạ Chi nhìn theo dáng đi có vẻ cô đơn của Trung, một cảm giác tội lỗi nhen nhóm trong lòng. Phải chăng cô đã phụ người đàn ông mà mình sẽ cưới làm chồng này, nếu như những chuyện xấu không xảy đến với anh em cô?



Chương 21: Cuộc đua!

Hạ Chi không biết mình ngủ quên từ lúc nào, khi cô mở mắt ra thì trời bên ngoài đã tang tảng sáng. Chăn gối xung quanh đều nhàu nhĩ- hậu quả của việc cô đã khóc rất nhiều trước khi ngủ quên vào đêm qua. Cô chỉ nhớ một điều là lần cuối cùng cô xem giờ thì khi ấy đã gần 2h sáng. Cô đợi Nguyên đến tận lúc đó để có thể nói chuyện với anh, nhưng rốt cục Nguyên đã không về, và lúc này anh đã về hay chưa cô cũng không biết nữa.


Chợt cô lắng tai nghe, có tiếng Nguyên đang nói chuyện ở bên ngoài, hình như là qua điện thoại.


-Mẹ cư xử như thế rồi làm sao còn mặt mũi mà nhìn bố mẹ đẻ chị ấy nữa. Mẹ nên để thằng Boo ở với chị ấy hơn là giữ khư khư nó bên mình hay để nó sống với một người cha vô trách nhiệm và một bà mẹ kế.


-…


-Tại chị ấy hay tại anh con? Mà suy cho cùng cũng là tại mẹ. Ngày ấy mẹ biết anh con đã có người yêu mà vẫn ép anh ấy lấy chị Dung. Nếu không phải tại anh ấy sống không đúng trách nhiệm của một người chồng, một người cha thì chị ấy có cần phải đi tìm một chỗ dựa khác hay không? Vì sao bắt chị ấy phải sống như một người vợ góa và thủ tiết thờ một ông chồng còn sống sờ sờ và rất hạnh phúc bên người phụ nữ khác ở trước mắt?


-…


-Tại con sao? Con đã chấp nhận ra đi cả chục năm trời, chẳng phải cũng vì cái danh dự của gia đình như mẹ nói sao?


-…


-Được rồi, có phải con lấy vợ và quên hẳn chị ấy thì mẹ sẽ nhượng bộ phải không?


-…


-Con hy vọng mẹ giữ lời nói ngày hôm nay. Chiều nay con đưa chị Dung về và mong bố mẹ thu xếp ổn thỏa mọi việc. Con chào mẹ.


Sau câu chào đó, căn phòng lại trở về với vẻ lặng ngắt đến rợn người. Hạ Chi nhắm mắt lại khi nghe tiếng mở cửa phòng. Nguyên bước vào, ngồi xuống bên giường, khẽ đưa tay gạt tóc cô sang một bên rồi cúi xuống hôn lên thái dương cô. Anh cứ như thế ngồi nhìn cô cho tới tận khi Hạ Chi không nhịn được đành giả vờ cựa mình rồi mở mắt ra.


Thấy cô thức giấc, anh cúi xuống nhìn, thấy đôi mắt cô hơi đỏ không biết là do thiếu ngủ hay do cô đã khóc nữa?


-Hôm qua Vincent đưa em về lúc mấy giờ?- Anh cười hỏi.


-Tầm 11h.- Giả vờ như không hề biết chuyện gì xảy ra, cô đáp lại- Anh uống rượu sao?


-Ừ, tối qua có uống hơi nhiều nên anh ngủ ở ngoài salon, em không thích mùi rượu mà.


Hạ Chi nhìn nụ cười gượng ép của anh, định hỏi mọi chuyện mà mình vẫn ôm trong lòng từ hôm qua đến giờ, nhưng rồi cô lại cố gắng đè nén nó xuống. Nụ cười như muốn chứng minh rằng anh đã làm gì có lỗi với cô khiến Hạ Chi có phần hơi cay đắng trong lòng.


-Mình lấy nhau nhé!- Nguyên nắm lấy tay cô và đột ngột đề nghị.


Câu nói là Chi sững lại trong mấy giây. Nếu như không nghe được cuộc nói chuyện của anh với mẹ khi nãy, có lẽ cô sẽ cảm thấy hạnh phúc lắm. Nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy có chút đau đớn ê chề khi biết anh đề nghị đám cưới chỉ vì thỏa thuận với mẹ anh. Anh chỉ muốn đánh đổi hạnh phúc của cô lấy hạnh phúc của một người phụ nữ khác mà anh cũng rất yêu mà thôi.


Sự thực thì một người đa tình như anh sẽ yêu cô được bao nhiêu phần? Cô có thể trói giữ anh được bao nhiêu ngày? Có thể được anh yêu hơn người phụ nữ bị chồng bỏ kia hay không?


-Em đang nghĩ gì vậy? Em không tin anh sao?- Nguyên ngạc nhiên khi thấy cô ngồi thẫn người ra.


-Không sao. Em chỉ đang nghĩ tới anh Lâm thôi.


Nguyên siết lấy tay cô an ủi:


-Thanh Lâm sẽ bình an thôi, em đừng lo lắng quá!


-Em còn có một mình anh ấy là người thân, nếu anh ấy còn sống thì em muốn đợi đến ngày anh ấy có thể tiễn em về nhà chồng.


-Anh có thể đợi cùng em, nhưng đó là trước khi Vincent xuất hiện. Từ khi biết mối quan hệ giữa hai người, anh luôn có cảm giác lo sợ. Anh sợ khi em nhớ lại, em sẽ không còn là của anh nữa.


-Chuyện đó để sau đi anh. Em nghe anh Trung nói có gặp chị dâu anh ra đây tìm anh. Ở nhà có chuyện gì sao?


-Ừ, cũng có chút rắc rối, chiều nay anh phải về Hà Nội ngay. Em đi cùng luôn chứ? Anh sợ về đó rồi sẽ không ra đây ngay được đâu. Công việc đợi anh sắp ngập cổ rồi.


-Em ở lại cho tới cuộc đua của bác sĩ rồi sẽ về cùng chị Hương.


-Vậy cũng được. Nhớ về sớm đấy, anh sẽ rất nhớ em.


-Vâng.


-Nhưng còn chuyện của em và Vincent…- Nguyên ngập ngừng mãi cũng không tìm ra được lời nào thích hợp để nói.


-Cho tới khi em nhớ ra, thì em chỉ biết rằng em yêu mình anh mà thôi. Em nghĩ anh ấy sẽ hiểu và thông cảm.


-Anh về Hà Nội rồi, em nhất định không được để nó tán tỉnh đâu đấy.- Anh dí một tay lên trán cô, trừng mắt.- Thôi dậy đi, anh đưa em đi ăn sáng và qua chỗ Thiên Anh chút.


***


Hạ Chi không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu cô gọi cho Quân và đều được thông báo là thuê bao không liên lạc được. Sau khi xuất hiện và đặt cho cô một đống nghi vấn, anh lại biến mất một cách kì lạ như thế. Cô nên tin ai đây? Thiên Anh? Nguyên? Vincent? Hay Quân? Chưa lúc nào cô lại mong gặp lại anh trai mình như lúc này, có lẽ chỉ có Thanh Lâm là người duy nhất không lừa dối cô.


Nguyên đã về Hà Nội cùng Dung cách đây hai ngày. Và cho tới tận khi anh đi, cô đã nhiều lần muốn hỏi đêm đó anh đã ở đâu, có ở cạnh người phụ nữ kia hay không? Nhưng câu hỏi cứ tới cửa miệng lại bị nuốt chửng trở lại, không sao thốt ra được. Một nửa cô tự an ủi mình rằng Nguyên sẽ không bao giờ làm điều không đúng đó, rằng anh không hề đến và ở bên người đàn bà đó như cô tưởng tượng, nhưng một nửa cô lại hoài nghi lòng tin ấy của mình. Người như anh có thể dễ dàng dứt bỏ tình cảm với người mà anh đã yêu đơn phương suốt mười năm trời hay sao?



Và cả Trung nữa. Cô chưa biết phải nói gì với anh về chuyện giữa cô với Nguyên, hoặc cũng có thể Trung đã đoán ra hết nhưng không nói gì. Ngày hôm qua đi cùng Trung dạo khắp đảo nhưng cô vẫn chưa tìm ra cơ hội để nói chuyện đó với anh. Mặc dù cho tới lúc này cô không dám chắc mình và Nguyên sẽ đi được tới đâu, nhưng cô cũng không muốn lừa dối một người như Trung.


-Anh có ở khách sạn chứ?


-Ừ, anh vừa về tới. Chút anh mời em đi ăn tối nha.- Vincent nhiệt tình đáp lại.


-Cũng được. Em đang ở phòng khám, chút nữa sẽ về khách sạn. Em cũng có chuyện muốn nói với anh mà.


-OK, vậy lúc nào về tới nơi thì gọi cho anh.


-Vâng.


Thở dài một hơi, Hạ Chi đứng dậy và quay sang nói với Phượng.


-Chị về khách sạn đây. Hôm nay em chịu khó ở lại phòng khám một mình nhé! Ngày mai cuộc đua diễn ra nên chắc đêm nay bác sĩ không về đây đâu. Có gì thì em cứ gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ về ngay.


-Dạ em biết rồi.


Hạ Chi cười chào cô bé rồi ra khỏi phòng khám. Hôm nay thời tiết tương đối dễ chịu, lại đang là buổi chiều nên trời tương đối mát mẻ. Ngày mai đã là lễ ra mắt câu lạc bộ đua xe rồi nên mấy hôm nay Thiên Anh cũng rất bận rộn, hết chạy lên trung tâm làm việc lại ghé qua phòng khám rồi tới khách sạn họp mặt với anh em của đội đua xe. Cũng nhờ có sự kiện ồn ào này mà mấy ngày nay Cát Bà đông khách đột biến. Các khách sạn lớn nhỏ đều hết phòng, xe lớn xe nhỏ chạy ào ào trên phố. Công tác chuẩn bị cho cuộc đua đầu tiên này cũng được giám sát chặt chẽ.


Đường từ phòng khám về khách sạn khá xa nên bình thường, nếu Nguyên không đưa cô đi thì Hạ Chi thường đi lại bằng xe bus. Từ nơi xuống xe về đến khách sạn khoảng chừng 1km thì cô đi bộ, coi như ngày hai buổi thể dục.


Ngày mai sau khi cuộc đua kết thúc, cô sẽ đi cùng Hương về Hà Nội. Cô sẽ kiếm một công việc nào đó ở thành phố và đợi cho tới khi có tin tức của Thanh Lâm. Mặc dù cho tới nay không có tin tức gì, bản thân cô cũng biết là dữ nhiều lành ít, nhưng cô không tỏ ra vô vọng mà vẫn tin sẽ có một ngày anh trai mình trở về. Từ giờ cho tới lúc đó, cô cần phải tiếp tục sống, tiếp tục tồn tại. Cô cũng không muốn mãi để Thiên Anh hay Nguyên lo cho mình. Cho tới hiện tại, cô cũng đã nợ họ một ân tình quá lớn rồi. Đó là những điều Hạ Chi dự định sẽ nói cho Trung biết vào tối nay. Anh sẽ về Lang Biang của anh, còn cô có cuộc sống của mình ở Hà Nội, ít nhất cho tới khi cô nhớ ra mọi chuyện.


Vừa đi vừa nghĩ thơ thẩn nên chẳng mấy chốc khách sạn Paradise đã xuất hiện trước mắt Hạ Chi. Ở khách sạn hàng đầu này không lúc nào là vắng khách, vắng xe đẹp hay người đẹp ra vào. Mấy ngày này, phóng viên nhà báo cũng tới đây để phỏng vấn thành viên của hội đua xe rất nhiều nên càng nhộn nhịp hơn. Phía trước khách sạn, đèn hoa treo vô cùng tráng lệ, một tấm bảng quảng cáo lớn treo ngay trên mái cao giới thiệu về các thành viên hội đua xe cũng như những chiếc xe con cưng của họ. Không biết những anh chàng công tử của hội chơi xe đã bỏ ra bao nhiêu tiền bạc cho sự kiện ồn ào và vô cùng hoành tráng này, nhưng chỉ nhìn người ta cũng biết đó không phải một con số nhỏ. Mặc dù quen Thiên Anh và Long- hội trưởng và hội phó của câu lạc bộ này nhưng Hạ Chi cũng chưa bao giờ trực tiếp tiếp xúc với các thành viên còn lại. Họ luôn có một vẻ xa lạ và cao ngạo quá đáng khiến cô cảm thấy không muốn làm quen một chút nào. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy những anh chàng này càng lắm tiền thì càng nhiều tật, ngoại trừ Thiên Anh ra thì ngay cả Nguyên cũng không tránh khỏi những tật xấu của đám con nhà giàu nói chung.


Đang định rẽ vào con đường dẫn vào khách sạn thì cô nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi từ phía sau. Hạ Chi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một chiếc Toyota màu đen đang trờ tới, cũng chẳng cần quá ngạc nhiên vì mấy ngày nay xe ra vào ở đây rất nhiều, tới nỗi khách sạn phải thuê thêm hẳn một bãi đậu xe ở cách đó không xa cho khách để xe. Cô khẽ tránh sang một bên để xe đi vào. Chiếc xe chầm chậm tiến tới, nhưng đầu xe vừa vượt qua cô thì nó chợt dừng lại.


Hạ Chi ngẩn người khi thấy có mấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, không để cô kịp có phản ứng thứ hai, một trong ba người đàn ông nhanh chóng khóa tay cô lại, người thứ hai bịt ngay lấy miệng cô còn người thứ ba thì mở cửa xe. Tất cả các hành động diễn ra quá nhanh, gần như là chớp nhoáng nên Hạ Chi một tiếng cũng không kêu được, một phản ứng cũng không thể có, cô bị bọn họ lôi tuột vào trong chiếc xe màu đen. Và chiếc xe quay đầu chuyển bánh chạy thẳng về phía ngược lại với hướng mà cô vừa đi.


Cùng lúc đó…


Trường đua xe Ngư Long- trường đua xe chuyên nghiệp đầu tiên được xây dựng ở Việt Nam. Quãng đường đua dài hơn 10km tạo thành một vòng khép kín quanh nửa hòn đảo. Hai bên đường đua là hàng rào chắn kiên cố bảo vệ để tránh những tai nạn thảm khốc có thể xảy ra. Mặt đường được thiết kế theo tiêu chuẩn của đường đua quốc tế với những đoạn đường thẳng tắp xuyên qua núi hay những khúc cua- được coi là điểm nhấn kinh điển của các đường đua xe men theo bờ biển. Tại những khúc cua này, nếu tay đua không bản lĩnh và quyết đoán thì rất dễ xảy ra tai nạn, thậm chí là lao cả xe xuống vực núi hay biển. Bắt đầu từ ngày khởi công xây dựng cho tới lễ khánh thành vào ngày mai, trường đua này đã trở thành tâm điểm của những hội mê tốc độ cao. Những tay đua xe ô tô hay mô tô đều hướng về nó, khát khao một ngày được bay trên những cung đường này.


Ngày cuối cùng trước khi chính thức khai trương đường đua, hầu như không có phóng viên nhà báo nào được phép tới đây vì các tay đua thường xuyên tới đây để thử xe cũng như làm quen với mặt đường và các khúc cua, nếu không cẩn thận rất dễ xảy ra tai nạn. Lúc này, ở vị trí xuất phát của đường đua có ba chiếc xe ô tô đang đỗ, ngoài ra còn có vài chiếc mô tô dừng ở đó không xa. Nổi bật nhất trong số đó là chiếc xe màu trắng, thon dài, mui trần mà bất cứ ai nhìn vào cũng không thể rời mắt ngay sau đó được. Tên chiếc xe là Windy. Ngồi bên trong chiếc xe là một anh chàng vẻ mặt hơi u uất, có chút dữ tợn và lạnh lùng. Chủ nhân chiếc xe này không phải ai khác, chính là người lâu nay nhận lời Thiên Anh để mắt tới Hạ Chi- Hải Long, đồng thời là chủ tịch câu lạc bộ đua xe. Chiếc xe thứ hai có màu xanh da trời- một chiếc Porsche mới coóng, ngồi trong xe là Thiên Anh- anh chàng bác sĩ đa tài. Chiếc xe thứ ba có màu da cam- một chiếc Ferrari được đặt tên là Prince Sun. Nó còn có một tên khác là Hoàng Tử Chói Chang vì màu sắc quá nổi bật luôn khiến người ta phải nóng rực mắt lên vì vẻ hấp dẫn của nó. Ngồi trong chiếc xe thứ ba này là Huy Khánh- một anh chàng đào hoa và lãng tử, đồng thời cũng là một nha sĩ trẻ ở Hà Nội. Ba chiếc xe xếp theo thứ tự đường đua 1, 2, 3, dường như đang chuẩn bị cho một cuộc đua thử.



Phía sau họ là vài chiếc mô tô phân khối lớn mang nhãn hiệu của Suzuki- một tập đoàn sản xuất xe phân khối lớn có thương hiệu trên toàn thế giới. Mấy cậu thanh niên đang ngồi vắt vẻo trên xe vẻ ung dung nhàn hạ, có lẽ họ chỉ tới đây để xem cuộc đua của ba chiếc siêu xe trước mặt mà thôi.


Hải Long đang chỉnh lại dây an toàn thì đột nhiên điện thoại rung lên. Khẽ cau mày một cái không vừa lòng, nhưng rốt cuộc anh cũng cầm máy lên nghe:


-Đại ca, cô gái ấy bị bắt cóc rồi.


-Cái gì?- Hải Long lạnh lùng buông một câu hỏi khiến cho người ở đầu giây bên kia vừa nghe mà tóc gáy đã dựng đứng.- Bao giờ? Là ai?


-Mới vừa rồi. Hiện tại bọn em đang bám sát chúng ở trên đường, phải làm gì đây đại ca? Có theo chúng tới tận sào huyệt không hay cứu người luôn?- Người đầu dây bên kia trả lời, trong điện thoại còn nghe rõ cả tiếng xe máy và tiếng gió vù vù.


-Bắt cóc bằng ô tô à?


-Dạ đúng.


-Bọn nó có mấy người?


-Cả lái xe là bốn.


-Tụi mày có mấy người ở đó rồi?


-Ba. Em, thằng Tiến, thằng Mạnh.


-Đều đi xe riêng phải không?


-Dạ phải.


-Hai thằng áp phía sau, một thằng chặn đầu, ép nó đi vào đường đua đi. Chừng bao lâu sẽ tới được khúc cua số 9?


-Khúc cua số 9? Nếu vừa đi vừa ép xe chắc chỉ tầm 15 phút.


-Được, vậy 15 phút dồn chúng vào đường đua từ đường cắt ngang duy nhất ở khúc cua đó. Hiểu ý tao chứ?- Long vẫn giữ thái độ lạnh lùng đều đều.


-Hiểu rồi đại ca.


Cúp máy, Long quay sang nhìn Thiên Anh, lúc này cũng đang tò mò nhìn mình vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Anh vẫy tay để mấy người đi mô tô tới gần rồi mới nói tiếp:


-Cô bé của anh bị bắt cóc rồi. 15 phút nữa chúng sẽ tới khúc cua số 9. Tụi mày đi trước, tới con đường nhỏ cắt vào khúc cua đó để hỗ trợ bọn thằng Tiến, đảm bảo không được để cho chúng nó thoát.


-Dạ rõ, đại ca.- Mấy anh chàng đi mô tô vừa nghe Long nói thì lập tức đáp ứng và chạy ra xe, nổ máy, chốc lát đã đi khuất khỏi tầm mắt.


-Cậu nói Hạ Chi bị bắt cóc?- Thiên Anh giờ mới có cơ hội để hỏi, mặt anh khẩn trương hẳn lên so với vẻ mặt bình thản gần như vô tâm của Long.


Huy Khánh thì không hỏi nhiều vì anh cũng đã nghe qua về việc Long đồng ý giúp Thiên Anh bảo vệ một cô gái bị mất trí nhớ.


-Phải rồi, ta sẽ chặn và tóm gọn chúng ở khúc cua số 9.


-Khúc cua số 9?- Thiên Anh cau mày rồi như hình dung ra được địa thế ở đó, anh gật đầu- Được, vậy đi tới đó mau.


Nói rồi, không đợi Long và Huy Khánh nói gì, anh nổ máy và cho xe chạy vút về phía trước.


-Thế nào, đi chứ?- Khánh hất đầu thách thức, anh dường như đang nghĩ đến việc đua hơn là giải cứu cô gái lạ kia.


-Được, chấp mày 10s.- Long nhếch miệng cười.


-Là mày nói đó.- Huy Khánh cười vang sau đó Prince Sun cũng chạy thẳng tới.


Nhìn chiếc xe của Huy Khánh vừa vọt đi, Long mở máy xe, khóe miệng vẫn hiện một nét cười tàn nhẫn:


-Muốn chơi? Vậy để tao đùa với tụi mày đến chết.



Chương 22: Cuộc chơi

Vô vàn hình ảnh rời rạc và mờ ảo hiện ra trong đầu Hạ Chi, giống như một cuốn phim nhanh được tua ở tốc độ nhanh nhất. Toàn những hình ảnh khó hiểu, khó định hình chợt xuất hiện rồi vụt biến mất khi cô bị lôi vào trong không gian chật hẹp và đầy mùi mồ hôi đàn ông trong chiếc xe. Bọn chúng trói cả tay và chân cô lại, dùng băn keo dán chặt miệng. Cô bị ngồi kẹp cứng giữa hai gã đàn ông mà cô chưa một lần nhìn thấy mặt.


Trong phút choáng váng ban đầu, có lúc cô như nhớ được gì đó, nhưng lại không tài nào định hình được rõ ràng. Những thứ đang xuất hiện trong đầu cứ mơ mơ thực thực, dường như đã từng có một tình cảnh rất giống thế này đã xảy ra với cô trước đây.


Chỉ là cô không thể nào nhớ ra được đó là chuyện gì!


Thấy Hạ Chi vẫn không thôi giãy giụa, gã đàn ông ngồi bên cạnh bực bội rút con dao nhíp ra, kề lên cổ cô gằn giọng:


-Mày không ngồi im tao sẽ cắt cổ mày ngay lập tức.


Cảm giác lạnh ngắt từ con dao nhỏ trên da thịt truyền đến khiến Chi rùng mình một cái rồi cô cũng không dám phản ứng mạnh nữa. Vừa ngồi im, vừa lén đưa mắt nhìn bốn gã đàn ông trên xe. Mặc dù không thấy gương mặt nào quen thuộc nhưng cô cũng thầm đoán, có thể những tên này chính là bọn đã bắt cóc cô và Thanh Lâm, và lần trước có lẽ cô đã từng thoát ra từ tay chúng. Không ngờ đúng như Thiên Anh dự đoán, chúng vẫn quanh quẩn trên đảo này để tìm cô.


Thấy Hạ Chi ngồi im nên chúng cũng để cho cô ngồi thoải mái hơn một chút, nhưng con dao nhỏ vẫn kề trên cổ cô. Có thể chúng sẽ thực sự ra tay nếu cô có ý định phản kháng.


-Tao đã bảo rồi, chuẩn bị thuốc mê đi thì không chuẩn bị. Lỡ xảy ra chuyện gì về không bị ông chủ thịt mới lạ đó.- Tên ngồi cạnh ghế lái xe cằn nhằn.


-Mày nghĩ lúc nào cũng có cơ hội tốt thế này sao? Ông chủ ra lệnh phải lập tức đưa nó về, đợi chuẩn bị xong có khi chẳng còn cơ hội nào.- Tên đang cầm dao đáp lại.


-Đừng có cãi nhau nữa.- Gã đàn ông đang lái xe nói chen vào- Lo mà giữ nó cho tốt, cẩn thận không bị nó đạp bay ra ngoài cửa đó, còn chưa no đòn với nó à?


Gã nói xong thì hai gã còn lại đều cười, chỉ có vẻ mặt của gã cầm dao là hết trắng lại đỏ, hình như gã bị xấu hổ vì những câu trêu chọc của đồng bọn. Gã không thể quên được trước đây mình đã bị con nhỏ này cho ăn quả đắng như thế nào, thế nên vừa thấy Hạ Chi giãy giụa, gã đã không ngần ngại mà rút dao ra đe dọa.


-Chết tiệt thật…- Đột nhiên gã lái xe gằn giọng khi nhìn vào gương chiếu hậu.


-Chuyện gì vậy?


-Bị bám đuôi rồi.


-Bọn nào?


-Không biết. Ba thằng ranh đi mô tô.


-Cắt đuôi đi.


-Dễ lắm sao?


-Không cắt được đuôi thì mệt lắm đấy. Dẫn về chỗ ông chủ là coi như xong đời.


Trong khi bọn này còn đang bàn tán tìm cách cắt đuôi thì bỗng nhiên một chiếc mô tô ở bên trái tăng tốc rồi vượt lên trên. Lúc vượt qua xe, người lái mô tô còn quay vào nhìn ghế sau, nơi Hạ Chi đang bị hai tên khống chế, rồi tiếp tục nhấn ga vọt thẳng lên trước đầu xe. Chiếc Mercedes đang đi nhanh đột ngột phải giảm tốc độ vì nếu không sẽ đụng ngay phải chiếc mô tô phía trước.


-Chết tiệt.


Tên lái xe chửi thề một câu thật khó nghe rồi đập lên vô lăng mấy cái.


-Sao thế?


-Chúng đang ép xe mình.


-Đâm chết nó đi.


-Chưa biết bọn nó là ai, tốt nhất không nên manh động.- Tên lái xe lắc đầu- Gọi cho ông chủ xem phải xử lý sao đi.


-Để chết cả bọn à? Lão đang điên lên chuyện thằng con bị bắt cóc, còn chưa tìm ra kẻ chủ mưu sau lưng.


-Chứ mày giỏi thì lên lái xe thay tao đi.- Tên lái xe bực mình càng cáu gắt hơn- Lái xe thế này thì chỉ muốn đập đầu vào vô lăng mà chết thôi.




Chiếc mô tô đằng trước liên tục đánh võng trước mũi chiếc ô tô khiến cho gã lái xe không biết phải làm gì, chỉ có thể kiềm chế tốc độ để đi sau nó. Mà hai chiếc mô tô phía sau vẫn bám sát chiếc xe với một vẻ ung dung, dường như là đã có chủ định tiếp theo nên họ không hề luống cuống tìm cách giải thoát cho Hạ Chi ngay.


Đột nhiên đang đi, chiếc xe phía trước tăng tốc rồi bỏ xa chiếc ô tô đang khổ sở phía sau, lát sau thì mất hút ở phía trước. Bốn gã trên xe còn đang nghệt ra với nhau chưa hiểu chuyện gì thì ở phía sau đã có thêm 3 chiếc mô tô nữa bám sát. Mấy người đi mô tô này đều là do Hải Long cho tới hỗ trợ thêm nên sau khi nhập bọn với hai người đi mô tô ban đầu, cả năm chiếc xe vẫn ung dung bám sát chiếc Mercedes. Thậm chí họ còn giơ tay lên ra hiệu cho nhau những kí hiệu gì đó mà chỉ bọn họ hiểu được, nhưng dường như họ đang nói chuyện với nhau, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ.




Chiếc ô tô thấy phía trước không còn chướng ngại vật thì vội tăng tốc, muốn cắt đuôi ngay những kẻ đằng sau. Nhưng tốc độ của ô tô tại những cung đường núi này làm sao có thể thắng được với mô tô, nên dù có tăng tốc bao nhiêu chúng cũng không thể thoát khỏi sự bám đuôi của những chiếc xe phân khối lớn phía sau. Tất nhiên tên lái xe cũng không phải dân đua như Hải Long hay Thiên Anh nên cuối cùng cũng không dám đi quá nhanh nữa. Không
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4549
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN