Hàng đã nhận, miễn trả lại
a thích ngắm nhìn anh chàng đẹp trai nổi tiếng lạnh lùng này. Nhưng hôm nay, người mà cô mong ước bấy lâu đang ngồi đối diện cô đây, vậy mà cô chỉ biết cúi mặt nhìn cốc cà phê, ngại ngùng không lên tiếng.
Do dự một hồi, Lục Vi lấy hết dũng khí, ấp a ấp úng mở lời: “Nghe nói căn phòng hiện tại tôi đang thuê là của anh Quý, khi còn nhỏ anh đã ở đó cùng mẹ ruột, hai người bây giờ đã chuyển đi đâu vậy? Tại sao không trực tiếp đứng ra quản lý mà lại cần người thân của mình đứng tên?”
Nói xong, Vi Vi ngẩng đầu nhìn Quý Vân, thấy anh đang khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn cô với ánh mắt sâu xa. Cổ họng như nghẹn lại, cô giả vờ tự nhiên nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp: “Tôi hơi đường đột, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết trong căn phòng đó đã từng xảy ra chuyện gì hay không thôi, ví dụ như...”
“Ví dụ như cái gì?”
Lục Vi có chút nản lòng, khẽ đảo mắt ra phía ngoài khung cửa sổ, nói sang chuyện khác: “Tôi hỏi anh điều này, anh Quý, anh... anh có tin trên đời này có ma quỷ không?”
Quý Vân từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay trước ngực, nhưng nghe xong câu hỏi này, ánh mắt đen huyền của anh ta chợt sáng lên. “Cô Lục, rốt cuộc cô đang muốn nói điều gì?”
“Tôi muốn hỏi tại sao anh phải mời thầy phong thủy đến, đó chẳng phải vì trước đây trong nhà anh đã xảy ra chuyện gì đó sao, thậm chí từng có người chết chẳng hạn?”
Xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ, Quý Vân khẽ nheo mắt nhìn thẳng vào Lục Vi, dường như anh ta muốn nhìn xuyên cả cơ thể cô vậy. Rất lâu sau đó, anh ta mới thản nhiên nói: “Cô Lục, cô nói những chuyện này không phải quá thất lễ rồi sao? Nếu cô cảm thấy không thoải mái khi ở căn hộ đó, cô có thể lập tức chuyển đi, tôi sẽ bảo cô tôi trả lại đầy đủ số tiền nhà mà cô đã đặt cọc trước đó.”
Nói dứt câu, Quý Vân đứng dậy định rời đi, Lục Vi thấy thế thì nhanh chóng túm chặt ống tay áo của anh ta, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi cũng biết làm như vậy là thất lễ, nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy một số chuyện nên nếu không hỏi rõ ràng, trong lòng tôi cảm thấy rất bất an.”
Quý Vân hơi xoay người lại, hỏi: “Cô đã nhìn thấy gì?” “Dưới tòa nhà có trồng một cây ngô đồng rất lớn. Có một người phụ nữ đứng trên tầng... Sau đó, một người đàn ông thân hình mập mạp rơi từ trên tầng xuống, tiếp đó... người phụ nữ ấy bước vào căn phòng tôi đang thuê bây giờ...”
Leng keng!
Bàn tay Quý Vân chợt run rẩy, chiếc thìa rơi xuống đất, cà phê đổ loang lổ khắp mặt bàn.
Chương 9: Con trai của Thần Long
Sau khi tan ca, trên đường về, Lục Vi không ngừng cầu trời khấn Phật cho tên “thú cưng” to lớn trong nhà kia đừng gây thêm chuyện gì rắc rối, nhưng vừa bước vào nhà, cô liền phát hiện mình thực sự đã suy nghĩ quá nhiều. Nam Huyền đang ngoan ngoãn ngủ say trên chiếc giường mới mua, nhưng vấn đề là, quần áo, váy vóc của cô đều bị xé tan tành, vung vãi khắp sàn nhà, lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Vi Vi nhíu mày, bước lại gần đống quần áo nhàu nhĩ trước mặt, nhìn qua thì thấy có lẽ sáng nay Nam Huyền đã cố mặc chúng lên người nhưng sao có cái lý đó chứ? Hay là tên “thú cưng” ngốc nghếch này cũng giống những con chó, con mèo nhà người ta, bị chủ nhân nhốt trong nhà một mình thì buồn chán nên mới trút giận vào đống quần áo này?
“Vi Vi!!” Lục Vi đang chống cằm, trầm tư suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, còn chưa kịp phản ứng, Nam Huyền đã lao tới ôm chầm lấy, cô bất giác ngã lăn ra giường.
“Vi Vi Vi Vi!” Lục Vi mặc kệ Nam Huyền nằm bò trên người mình, hết cọ cọ lại dụi dụi khắp nơi trên mặt. Mà tên “thú cưng” ngốc nghếch này lại đang... trần truồng... Khụ khụ! Kỳ thực, trần truồng khi ngủ có thể giúp máu lưu thông tốt hơn, tuyến bã nhờn bài tiết mồ hôi dễ dàng hơn, cũng... tốt thôi.
Nhưng! Điểm mấu chốt lại nằm ngay ở một chữ “nhưng” ngắn gọn!! Tên Nam Huyền đáng chết này... Ngươi có... có... Tất cả mọi thứ của ngươi đang phủ lên người một đồng chí nữ, lại còn cọ qua cọ lại hết gáy lại cổ đồng chí ấy nữa, hành vi này thực sự quá - vô - sỉ! Ngươi thực sự không hiểu hay cố tình giả vờ không hiểu đây?
Vi Vi siết chặt bàn tay, cơ thể cứng ngắc cuối cùng cũng tìm lại được mảnh linh hồn nhỏ bé đi lạc trở về, từ từ lên tiếng: “Anh đứng lên trước đi đã!”
“Thú cưng” ngốc nghếch vẫn tiếp tục làm nũng. “Không muốn, không muốn!”
Khóe miệng Vi Vi run rẩy, cố ngẩng đầu lườm anh ta một cái, sau khi lẩm bẩm đến một trăm lần câu “không nhìn thấy gì cả”, cuối cùng cô gắng sức gào lên: “Anh còn không chịu đứng lên à, anh có muốn tôi vứt anh cho người khác không?”
Nghe thấy thế, toàn thân Nam Huyền cứng đờ, buông chủ nhân ra, nằm sang một bên, hỏi với giọng đầy tổn thương: “Tại sao?”
“Tại vì...” Lục Vi chậm rãi ngồi dậy, để trấn tĩnh tinh thần, cô vỗ nhẹ lên ngực, nói tiếp: “Anh là “thú cưng” thì không thể ngủ trên giường được.”
“...” Đây đúng là lý do tồi tệ nhất vũ trụ.
Sau khi thoát khỏi nanh vuốt của tên đẹp trai đó, vấn đề tiếp theo là... tên “thú cưng” đáng chết này lại bắt đầu bộc lộ tính bướng bỉnh giống hệt một đứa trẻ được chiều chuộng, nói thế nào cũng nhất định không chịu mặc quần áo. Đến khi mặt Lục Vi nóng bừng lên vì giận dữ, Nam Huyền mới ra vẻ chịu khuất phục: “Không thích... Vì sao không thể mặc y phục như trước kia, đầu tóc cũng ngắn ngủn thế này...”
Lục Vi thở dài, phát hiện ra khi đối mặt với tên đẹp trai này, cô hoàn toàn không có cách nào để tức giận, đành vừa khoác chiếc áo sơ mi trắng lên người Nam Huyền vừa dịu dàng nói: “Bây giờ đã là thời đại của một nghìn năm sau, cách sống của con người cũng đã thay đổi rất nhiều. Nam Huyền, anh cần phải học cách thích ứng, hiểu không?”
Trong nhà Lục Vi vốn không có quần áo của con trai, nhưng tối hôm qua, lúc kiểm tra phòng, cô liền phát hiện trong tủ có đến một nửa là quần áo dành cho nam giới, nào là áo sơ mi, áo thun, quần tây... cái nào cũng hợp mốt cả. Không cần đoán cũng biết đây chính là “kiệt tác” từ cửa hàng thú cưng kia đem đến. Sau khi đã quen với mọi chuyện kỳ quái xảy ra xung quanh mình, suy nghĩ đầu tiên của Lục Vi chính là: cửa hàng thú cưng này có chế độ đãi ngộ khách hàng thật chu đáo.
Mặc dù vì ý nghĩ này mà Lục Vi đã tự khinh bỉ mình rất lâu, nhưng xét theo tình hình thực tế, nếu không có những bộ quần áo được chuẩn bị sẵn này, cô đã phải mất công, mất tiền ra phố mua vải để che tạm cho tên tiểu quỷ thích khỏa thân này rồi.
“Nhưng...” Nam Huyền dụi dụi mắt, vẫn giữ nguyên bộ mặt khó chịu như trước, bối rối quay đầu, do dự nói: “Nhưng những bộ quần áo này cởi ra thì dễ mà mặc vào lại khó.”
Sắc mặt Lục Vi xám ngoét, cuối cùng cô cũng biết được nguyên nhân vì sao đống quần áo trước mặt kia lại bị xé thành trăm mảnh như vậy. Thì ra tên “thú cưng” ngốc nghếch này không phải không thích những chiếc quần bò, áo thun hiện đại mà là vì không biết cách mặc chúng ra sao. Lục Vi nheo mắt nhìn Nam Huyền chằm chằm, đối phương cũng ngơ ngác nhìn lại, để mặc chiếc áo còn chưa cài cúc, anh ta lặng lẽ tiến sát lại phía cô, nghiêng đầu thì thào: “Vi Vi!”
Ý tứ đã quá rõ ràng: chủ nhân, cô dạy tôi cách mặc quần áo đi.
Hai tay Lục Vi ôm ngực, toàn thân lạnh ngắt, nổi hết da gà. Cho dù Nam Huyền là tên vô sỉ giả vờ ngốc nghếch hoặc anh ta thực sự không biết thật, thì Lục Vi vẫn phải dạy anh chàng này cách mặc quần áo, đặc biệt là mặc quần... Điều này thực sự không có sự lựa chọn nào khác!
Lục Vi suy nghĩ giây lát, sau đó không chút do dự mở laptop lên, vào trang video lựa chọn một video ngắn, sau khi kích vào biểu tượng mở, cô mới ngẩng lên, nói: “Anh quan sát người trong này để học cách mặc quần áo, anh nhìn anh ta mặc thế nào thì làm theo như thế!!”
_ _ _ _ Tôi là đoạn phân cách video đặc sắc_ _ _ _ _
Đợi Nam Huyền mặc quần áo chỉnh tề, Lục Vi mới dẫn “thú cưng” ra ngoài ăn cơm.
Là một nhân viên công sở bình thường, tiền lương mỗi tháng của Lục Vi cũng không cao lắm, tối nào cô cũng tìm một quán cơm bình dân ăn qua loa cho xong bữa. Nhưng hôm nay có thêm Nam Huyền nên Lục Vi đặc biệt chọn một cửa hàng lớn hơn một chút, so với những quán cơm bình dân thì thức ăn ở đây cũng có vẻ ngon miệng hơn. Không ngờ sau khi thức ăn được mang lên, Nam Huyền lại nhìn chằm chằm vào chủ nhân, do dự không động đũa.
“Tại sao anh không ăn, không thấy đói à?” Nam Huyền lắc đầu.
“Anh không thích những món ăn ở đây hay là thế nào?” Nam Huyền vẫn lắc đầu.
“Vậy anh muốn ăn gì?”
“Tôi không thể ăn những thứ này, Vi Vi không nhớ sao?” Lục Vi bất giác cảm thấy nghẹn họng, không nói nên lời, cái gọi là “chủ nhân” này chính cô cũng không biết là thật hay giả, một số “chuyện cũ trước kia” mà Nam Huyền nói, cô lại càng không hiểu gì, bây giờ biết phải trả lời anh ta thế nào đây?
Vi Vi cắn chặt răng, cầm đũa lên, nói: “Thật sự có rất nhiều chuyện tôi không thể hiểu được. Ý tôi là... Nam Huyền, anh có nghĩ là anh đã nhận nhầm người rồi không, ví dụ tôi vốn không phải chủ nhân mà anh cần tìm?”
Lục Vi vừa dứt lời, Nam Huyền liền ngẩng lên, vẻ mặt đầy cảnh giác, kinh ngạc nhìn Lục Vi, trong ánh mắt đong đầy vẻ hoảng sợ xen lẫn ai oán. Ách! Chẳng lẽ anh ta lo sợ bị chủ nhân vứt bỏ sao? Lục Vi chột dạ cúi đầu, đang do dự không biết phải làm thế nào để xoa dịu tình hình thì bỗng nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của “thú cưng” ngốc nghếch: “Từ nay về sau, tôi hứa sẽ không nằm lên giường của chủ nhân, cũng sẽ không làm hỏng đồ hay gây ra những chuyện rắc rối cho chủ nhân nữa.” Ngữ khí trong lời nói của anh ta đáng thương vô cùng, trong nháy mắt, trái tim Lục Vi bỗng tan ra thành nước.
“Không phải tôi muốn đuổi anh đi, chỉ là mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi nhất thời không thể dễ dàng tiếp nhận.” “Tôi biết, Vi Vi bây giờ đã trở thành người phàm, không còn nhớ những ký ức trước kia, không còn thần lực nữa, nhưng không sao, tôi sẽ bảo vệ cô.”
“...” Lục Vi nén tiếng thở dài, phát hiện ra cô hoàn toàn không thể bình thường mà suy xét mỗi khi đối diện với Nam Huyền. Thôi bỏ đi, cho dù cô không thể dễ dàng chấp nhận những chuyện này thì Nam Huyền rõ ràng vẫn đang tồn tại trước mắt cô đây, hơn nữa, dù có đá qua đá lại thì trước sau quả bóng vẫn nằm dưới chân mình, vậy thì... chấp nhận số mệnh đi. Nghĩ vậy nên Lục Vi khéo léo chuyển sang chủ đề khác: “Đúng rồi, tôi có một chuyện vẫn muốn hỏi Nam Huyền, anh là... Ừm, ý tôi là Nam Huyền không phải người phàm, vậy anh là gì? Yêu quái sao?”
Nam Huyền lặng lẽ suy tư, dường như có chút thương cảm cho chủ nhân của mình, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cô cũng quên sạch rồi sao? Hồi lâu sau, anh ta mới nhẹ nhàng nói: “Tiêu đồ.”
Thoáng chốc, Lục Vi cúi đầu, kề sát cằm lên mặt bàn, im lặng. Tiêu đồ... Tiêu đồ là con trai của Thần Long? Chính là Tiêu đồ với tính cách lập dị, lẻ loi, ít nói và hung dữ trong truyền thuyết đó sao? Sự chênh lệch này... Lục Vi ngước mắt nhìn anh chàng dung mạo tuấn tú đang ngồi đối diện, sự khác biệt này quả thực rất lớn! Lát sau, Lục Vi cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, tất cả các giác quan dường như tê liệt.
Chẳng trách lúc nhìn thấy cánh cửa đó, Nam Huyền lại ngây người ra như vậy, chắc hẳn anh ta cảm thấy con người thật vô lý, sao có thể đem hình dáng của anh ta đóng lên cánh cửa, còn cảm giác không thể bảo vệ chu toàn cho những người trong nhà đó nữa, chắc hẳn trong lòng anh ta áy náy lắm, thế nên lúc đó mới muốn vào trong để đuổi bắt lũ Địa Phược Linh kia? Chẳng trách anh ta không biết ăn cơm, chẳng trách Nhạc Lăng cũng phải khiếp sợ Nam Huyền...
“Vi Vi?” Nam Huyền nhìn vẻ mặt ngây ngốc của chủ nhân, cảm thấy khó hiểu, vò đầu bứt tai. Lục Vi vẫn giữ nguyên tư thế cầm đũa ban đầu nhưng vẻ mặt lại mơ hồ, đờ đẫn. Hồi lâu sau, cô mới lẩm bẩm: “Tôi đang nuôi dưỡng con trai của Thần Long sao?”
“Phong cách rất Tây đó chứ! So với những người nuôi sư tử hay hổ làm thú cưng thì cô quả thực oai hơn nhiều!”
Vi Vi quay đầu nhìn, thiếu chút nữa thì hét lên. Dạ Ly mặc một bộ quần áo đen xì từ đầu đến chân, chống cằm ngồi ngay bên cạnh, cặp mắt phượng long lanh đang nhìn cô chăm chú.
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Ồ! Vì những bảo bối bé nhỏ của tôi đã điều tra được một chút manh mối liên quan đến việc khu nhà hình ống không thể di dời, cô có muốn nghe không?”
Lục Vi nhìn khuôn mặt ra vẻ cao thâm bí hiểm của Dạ Ly, nghĩ đến những chuyện xảy ra tối hôm đó đều do “bảo bối bé nhỏ” của anh ta đặc biệt “hỗ trợ” mà ra, chỉ cảm thấy cơn tức giận trào dâng trong lồng trực, muốn trút hết lên mặt anh ta cho hả, Lục Vi lạnh nhạt quay đi, mặc kệ anh ta đắc ý một mình. Nhìn thấy vẻ thờ ơ, lãnh đạm của Lục Vi, Dạ Ly không hề tỏ ra tức tối, thậm chí còn vui vẻ nói:
“Những người công nhân đến làm nhiệm vụ phá dỡ khi tìm đến khu nhà chẳng phải đều bị lạc đường hay nghe thấy tiếng kêu kỳ quái đó sao? Hừm! Thực ra tất cả những chuyện đó đều do bảo bối bé nhỏ của tôi gây nên. Có điều tôi cần phải thanh minh chuyện này, cái chết của chủ nhiệm công trình có lẽ không liên quan gì đến thú cưng của tôi, mà do bà ta quá sợ hãi nên khi bỏ chạy đã ngã đập đầu xuống đất, mất máu mà chết. Hơn nữa, những bảo bối của tôi cũng là chịu sự sai bảo của người khác, bản thân chúng không có lý do gì...”
Bộp!
Dạ Ly mới nói được một nửa, Lục Vi liền đập đôi đũa xuống bàn, cắt đứt những lời ngụy biện của anh ta, tức giận nói: “Anh Dạ, nếu anh muốn đến đây để ăn cơm, vậy thì bên kia còn chỗ trống, cảm phiền anh cút qua bên đó. Còn nếu anh muốn đến đây tìm tôi để báo cáo tình hình công việc, vậy thì anh có thể về được rồi, đối với những chuyện giả thần giả quỷ của anh, xin thưa là tôi không mấy hứng thú.”
Dạ Ly vẫn không hề oán giận, thậm chí còn lì lợm ngồi cười ngây ngốc rồi gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, làm sao cô có thể thông minh đến mức chỉ nói một lần là hiểu luôn được cơ chứ. Chậc! Đúng là giả thần giả quỷ thật, có điều không phải tôi giả thần giả quỷ đâu mà là người phụ nữ nào đó đang ở trong phòng cô gây ra.”
Dạ Ly vừa dứt lời, miếng cà tím Lục Vi đang gắp suýt rơi xuống bàn. Cô run rẩy, nói như rít qua từng kẽ răng: “Anh... nói... cái... gì? Trong nhà tôi thực sự có ma sao?” Cảm nhận được sự căng thẳng của chủ nhân, Nam Huyền cũng bắt đầu nhe răng, nhếch miệng hăm dọa.
Dạ Ly khẽ cười, vẫn giữ bộ dạng dương dương tự đắc, nói: “Để tôi phụ đạo miễn phí cho cô Lục chút kiến thức thông thường về cuộc sống vậy. Trên thế giới này không có cái gì gọi là “ma” cả. Con người sau khi chết, hồn lìa khỏi xác, chỉ trong khoảng bảy giờ đồng hồ sẽ tự động tiêu tán, hòa tan vào không khí giống như nước hoa vậy. Chỉ một bộ phận nhỏ có duyên mới có thể chuyển thế luân hồi đầu thai kiếp khác, cái này đúng là âm hồn không tan... Ha ha, thông thường đều là do bất bình, hận thù, hoặc không cam lòng một việc gì đó nên mới cố “níu giữ cuộc sống” đến cùng, chúng ta thường gọi đó là chấp niệm. Sau nhiều năm nghiên cứu cho thấy, những âm hồn đó không có khả năng tấn công người khác, mà người ta chỉ bị hù dọa cho phát khiếp. Haizz, tôi chỉ có thể nói con người thật là yếu ớt!”
“...” Vi Vi im lặng, cơ thể gần như đã hóa đá, lẩm bẩm chửi: “Chết tiệt!” Điều này so với việc luôn miệng nhắc tới chuyện ma quỷ có gì khác nhau? Lẽ nào chỉ cần thay đổi cách gọi là có thể thay đổi bản chất kinh dị của nó sao?
Sau khi đã trấn tĩnh tinh thần, Lục Vi mới lắc đầu, nói: “Không thể nào, nếu trong phòng tôi thực sự có cái gì là chấp niệm, quỷ niệm ấy thì Nam Huyền lợi hại như vậy sao lại không phát hiện ra? Loại gian thương như anh, có phải ngay cả tôi cũng dám lừa không?!”
Dạ Ly nhếch miệng đáp: “Loại chấp niệm này là một loại vô hình vô thể, vô sắc vô hương, cho dù khứu giác của con trai Thần Long có lợi hại đến đâu cũng không thể phát hiện ra. Hơn nữa, Nam Huyền mới tỉnh dậy, thần khí vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nên loại chấp niệm này có thể dễ dàng lẩn trốn.”
Nói đến đây, Dạ Ly dừng lại một chút, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm, giọng nói bỗng nhiên trầm hẳn xuống: “Cũng là do tôi sơ suất, cho nên mới để chúng tác oai tác quái lâu như vậy.”
Nam Huyền nghe vậy cũng không lên tiếng phủ nhận.
Trước tình cảnh này, Lục Vi càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh người phụ nữ có mái tóc dài chậm rãi mở cửa, bước vào phòng cô, lại nghĩ đến trưa nay, khi nói những chuyện này cho Quý Vân nghe, sắc mặt anh ta trở nên rất khó coi, Lục Vi càng nghĩ càng thấy khiếp sợ.
“Lẽ nào trong khu nhà này thực sự từng có người chết? Vong hồn đó thường lai vãng đến những nơi gần khu nhà để gây rối, không cho người ta phá dỡ?”
Nam Huyền nhíu mày. “Bây giờ chúng ta quay về kiểm tra, xem có tìm được manh mối nào không?”
Chương 10: Chuyện cũ trong ngôi nhà xưa
Dưới khu nhà hình ống, 19 giờ 52 phút, giờ Bắc Kinh.
Lục Vi đứng cạnh cột đèn đường mờ tối, nhìn về phía khu nhà bốn bề lặng ngắt như tờ, vừa liếc nhìn Nam Huyền bên cạnh vừa cắn răng không hạ nổi quyết tâm. Tóm lại là cô không muốn lên trên đó, thực sự không muốn. Tất cả những chuyện này đều tại tên gian thương Dạ Ly đó mà ra.
Sau khi gặp nhau tại quán cơm, Dạ Ly liền bám theo Lục Vi và Nam Huyền trở về khu nhà, nhưng khi mọi người vừa đi đến đầu ngõ, anh ta đột nhiên dừng bước. Lục Vi nhìn nụ cười giả tạo trên khuôn mặt Dạ Ly, bất giác chột dạ, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Dạ Ly lắc đầu, ánh mắt nhìn vào trong ngõ tối sâu thăm thẳm, nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra còn có chút việc nên không thể đi cùng hai người được nữa.” Nói xong, anh ta quay người bước đi.
Hành động này đã hoàn toàn đánh gục tâm lý nhát gan của Lục Vi. Tất cả những chuyện mà Dạ Ly nói ban nãy đều khiến cô lạnh cả sống lưng. Lúc này, rõ ràng anh ta đã phát hiện ra điều gì đó nên mới vội vã chuồn nhanh như vậy, càng khiến Lục Vi do dự không dám bước lên gác.
Nấn ná dưới lầu hồi lâu, Lục Vi vẫn run rẩy không dám bước tiếp, nhưng sắc trời càng lúc càng tối, dưới khu nhà, gió lạnh từng cơn thổi tới khiến cô bất giác nghĩ lại cảnh trông thấy ảo ảnh tối hôm đó. Cô đang hoang mang sợ hãi chợt nhìn thấy một sợi dây màu đỏ phất phơ trước mặt.
Nam Huyền đột nhiên đặt sợi dây đó lên tay cô. “Đây là...”
Nam Huyền vòng sợi dây qua cổ tay cô rồi buộc lại một cách cẩn thận, nói: “Vi Vi đừng sợ, có cái này rồi, bọn chúng không dám đến gần cô nữa đâu.”
Vi Vi giơ tay, nhìn ngắm thật kĩ sợi dây đó, trong các sạp hàng bày bán bên lề đường dường như không có loại này hoặc là không giống lắm. Cô chưa từng nhìn thấy bất cứ kiểu đan dệt nào như thế này, cũng không có bất cứ đồ trang sức nào như vậy. Nhưng mặc dù như thế, trong lòng cô vẫn không nén nổi cảm giác ấm áp lạ thường, “thú cưng” đã nói dùng được thì cứ dùng thôi.
Lục Vi liếc mắt nhìn Nam Huyền. “Cảm ơn anh, Nam Huyền!” “Chúng ta đi thôi!”
“Ừ!”
Mặc dù đã được “thú cưng” hộ giá nhưng dọc đường đi, Lục Vi vẫn có chút sợ hãi, tự nhắc nhở bản thân không được để ý tới mọi thứ xung quanh, chỉ chú tâm chuyện trò với Nam Huyền. Nhưng vừa lên đến nơi, cô liền nhìn thấy trước cửa phòng mình xuất hiện một bóng người thấp thoáng di chuyển dưới ánh đèn mờ ảo, bất chấp tất cả, cô hét lên một tiếng nhưng ánh mắt lại nhanh chóng định thần trở lại. Thì ra là Quý Vân, anh ta mặc một bộ âu phục, giày da chỉnh tề đang đứng trước cửa phòng cô. Trong tay anh còn cầm một chiếc túi xách, nhìn bộ dạng này xem ra anh đã đến đây ngay sau khi tan ca.
“Anh... Quý...” Lục Vi nhất thời cảm thấy xấu hổ, khẽ lắp bắp chào hỏi.
Quý Vân nghe thấy thế cũng không có phản ứng gì, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Nam Huyền đang đứng bên cạnh. Lục Vi toát mồ hôi lạnh, cô chỉ tay về phía Nam Huyền cao hơn mình hẳn hai cái đầu, giới thiệu: “Đây là em trai tôi, Nam Huyền.”
Nam Huyền nghiêng đầu nhìn chủ nhân với vẻ kỳ quái. Em trai? Anh ta từ lúc nào đã trở thành em trai của Lục Vi vậy?
Lục Vi không dám nhìn thẳng vào mắt Nam Huyền, sau khi tự khinh bỉ mình một trăm lần mới thêm một câu: “Em trai ruột.” Được rồi, Lục Vi, ta toàn tâm toàn ý khinh bỉ ngươi.
Trong đáy mắt Quý Vân chợt lóe lên những tia sáng lấp lánh, không truy vấn mà chỉ khẽ gật đầu, nói: “Xin chào, anh Lục.”
Nam Huyền vẫn cúi đầu, tiếp tục nghịch gấu áo của Lục Vi, hoàn toàn coi Quý Vân không tồn tại. Không khí lúc này chợt đông cứng, Lục Vi toát mồ hôi lạnh, nở nụ cười gượng gạo, nói lảng sang chuyện khác: “Anh Quý có việc gì mà đến đây muộn vậy?”
“Tôi muốn đến để xin lỗi cô. Thật ngại quá, lúc trưa nay tôi hơi kích động nên có lẽ đã mạo phạm tới cô.” Quý Vân ngừng lại một lát, vẻ mặt trầm xuống, sau đó mới nói tiếp: “Với lại, tôi cũng muốn đến xác nhận một số chuyện.”
“Chuyện gì cơ?”
Quý Vân vẫn cúi đầu lặng lẽ, rất lâu sau mới lên tiếng, giọng nói trầm hẳn xuống: “Người phụ nữ mà cô đã nhìn thấy là mẹ tôi.” Quý Vân vừa dứt lời, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến rợn người, dường như còn có thể nghe rõ tiếng chó sủa từ rất xa vọng lại, cả hai đều chìm đắm trong những cảm xúc của riêng mình, không ai lên tiếng.
Rất lâu sau, Lục Vi phá vỡ bầu không khí nặng nề đó bằng một nụ cười gượng gạo. “Chúng ta vào trong nhà rồi nói tiếp.”
“Không cần đâu, tôi nói xong sẽ đi ngay. Tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, lúc đó cô đã nhìn thấy...” Nói đến đây, Quý Vân bỗng dừng lại, tựa như rất khó để có thể mở miệng. Anh hít một hơi thật sâu như để tự trấn an mình rồi mới tiếp tục nói: “Cô Lục, có phải cô đã trông thấy người phụ nữ đó đẩy một người đàn ông xuống lầu không?”
Cổ họng Vi Vi như nghẹn đắng. “Đầu tiên tôi trông thấy người đàn ông rơi xuống trước, sau đó mới nhìn lên lầu, thấy có một người phụ nữ đang đứng ở đó, nhưng có phải bà ấy đã đẩy người đàn ông hay không thì tôi cũng không biết.”
Quý Vân nghe vậy thì ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm, dường như có chút thất vọng, bàn tay anh bám chặt vào thành ban công, ánh mắt nhìn xa xăm, nặng nề nói: “Mẹ tôi là một người trí thức sinh ra và lớn lên ở nông thôn, sau tám năm lên thành phố lập nghiệp, bà kết hôn với cha tôi. Cha tôi là một kẻ nghiện rượu, mỗi lần say rượu trở về là ông lại đánh chửi mẹ tôi. Những lúc như vậy, mẹ tôi chỉ nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng, để mặc cho ông ấy hành hạ. Nhưng mỗi khi ông ấy tỉnh rượu là lại ăn năn nhận lỗi, ra vẻ hối hận hứa không bao giờ có lần sau nữa. Cứ như thế hết lần này đến lần khác, đừng nói là chúng tôi mà ngay cả hàng xóm xung quanh cũng cảm thấy vô cùng phiền toái. Nhưng lúc đó, mẹ tôi ngại điều tiếng, và cũng vì thương tôi còn nhỏ, cho nên bà không dám nghĩ đến chuyện ly hôn.
Cứ như vậy, mấy năm sau... Có một tối, cha tôi lại say rượu, trên đường về nhà đã bị ngã mà qua đời, chính là chỗ này... từ chỗ này rơi xuống.”
Quý Vân chỉ ngón tay xuống phía dưới, mỉm cười, nụ cười có gì đó rất đau đớn và bất lực. Lục Vi cắn chặt môi, khuôn mặt không chút biểu cảm. Cô không ngờ Quý Vân đột nhiên lại kể cho cô nghe những chuyện này, càng không thể ngờ một Quý Vân luôn được người khác ngưỡng mộ lại có một tuổi thơ đau lòng đến vậy. Một người cha nghiện ngập, nóng nảy và thô bạo, một người mẹ yếu đuối, cam chịu, phải chăng tất cả những điều đó đã tạo nên một Quý Vân như ngày hôm nay: đơn độc, lạnh lùng và xa cách?
“Cái chết của cha tôi lúc đó đã được xác định là một tai nạn. Cảnh sát sau khi điều tra đã đưa ra kết luận do ông uống rượu say, không cẩn thận nên ngã từ trên tầng xuống, đầu đập vào tảng đá bên dưới rồi qua đời. Tôi cũng không nghi ngờ gì về những kết luận này cho đến mấy năm trước, lúc mẹ tôi bị bệnh nặng. Trước khi mẹ tôi qua đời, bà đã nói cho tôi biết... thực ra buổi tối hôm đó, chính tay bà đã đẩy cha tôi ngã xuống lầu, vì bà không thể tiếp tục chịu đựng cuộc sống này nữa.”
Ngón tay khẽ xoa xoa sống mũi, vẻ mặt có phần mệt mỏi, Quý Vân kiên nhẫn nói tiếp: “Nhiều năm nay, tôi luôn cho rằng những lời nói đó của bà chỉ là do mê sảng, vì bệnh nặng mà trở nên hồ đồ, lú lẫn, nhưng cây ngô đồng mà cô nhìn thấy đó...” Quý Vân chợt bật cười, nhắm mắt lại, giọng nói trầm trầm: “Mười năm trước, dưới tòa nhà có trồng một cây ngô đồng, khi tôi vào đại học, vì bị sét đánh nên cây ngô đồng đó mới bị nhổ lên trồng ở chỗ khác.”
Nghe xong những lời này, Lục Vi không biết phải nói thế nào nhưng cô có thể chắc chắn một điều, vẻ mặt của mình bây giờ rất khó coi, thậm chí là vô cùng khó coi.
“Quý Vân, phải chăng anh cũng tin việc khu nhà không thể phá dỡ và mẹ anh...” Lục Vi không thể nói cho trọn vẹn câu. Nếu như Quý Vân không tin vào điều này thì có lẽ anh cũng không mời Dạ Ly đến điều tra?
“Tôi cũng không thể nào lý giải được tại sao cô có thể nhìn thấy những chuyện xảy ra tối hôm đó, tôi cũng không quan tâm trên thế giới này rốt cuộc có tồn tại ma quỷ hay không, tối nay, tôi đến đây để nói cho cô Lục biết, với tư cách là người thuê nhà, cô có quyền được biết tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó trong căn nhà này. Nếu cô thực sự kiêng kỵ, tôi sẽ nói với cô tôi trả lại tiền thuê nhà cho cô. Cô hãy suy nghĩ kĩ về vấn đề này, tôi xin phép về trước.”
Nói xong, Quý Vân quay người bước xuống lầu, dứt khoát rời đi.
_ _ _ _ Tôi là đoạn phân cách những chuyện đã qua_ _ _ _ _
Sau khi Quý Vân đi khỏi, Lục Vi mới mở cửa bước vào nhà. Cánh cửa vừa được mở ra, cô lập tức hóa đá ngay tại chỗ.
Trong nhà đèn bật sáng trưng, trên màn hình ti vi cũng phát ra ánh sáng êm dịu. Một người con trai đang nằm dài trên chiếc sofa, tay cầm điều khiển ti vi bấm lên bấm xuống, thấy chủ nhà trở về, anh ta thản nhiên, không chút bối rối ngồi dậy oán trách: “Ai da! Đầu phát này sao mà bắt được ít kênh thế chứ, kênh truyền hình mà tôi thích nhất cũng không bắt được.”
Lục Vi sa sầm nét mặt, chậm rãi bước vào phòng, điều chỉnh lại nhịp thở, cảm thấy dễ chịu hơn một chút mới lên tiếng: “Ai cho phép anh nằm trên sofa nhà tôi, còn không mau đứng dậy! Còn nữa, thanh sô cô la trên tay anh và những thanh kẹo trong tủ lạnh của tôi tại sao lại giống nhau như đúc thế hả?”
Dạ Ly nghe thấy vậy thì không chút hoang mang, quay người nhìn thẳng vào Lục Vi, chớp chớp đôi mắt phượng, làm ra vẻ vô tội rồi thản nhiên cắn một miếng sô cô la, chậc lưỡi nói: “Chậc, chậc, đắng quá... Đây là đồ cô chuẩn bị để đem tặng Quý Vân sao? Tiểu Vi Vi, cô nên cảm ơn tôi mới phải, con người mà ăn những thứ này đảm bảo là “mất điện” ngay.”
Vi Vi không thừa hơi tốn lời với loại người như anh ta. Nam Huyền đang đứng bên cạnh cũng trừng mắt nhìn “kẻ trộm” thản nhiên ở trong nhà mình với ánh mắt nảy lửa, như sắp xảy ra một cuộc đại chiến. Nhưng trong nháy mắt, Dạ Ly đã bước từ trên sofa xuống đứng bên cạnh Lục Vi, nháy mắt, nói: “Tôi không thích chơi đùa với “thú cưng” của cô, có điều nếu thực sự muốn ức hiếp tôi, ha ha, tôi cũng không nương tay đâu. Nhưng Vi Vi, cô nên suy nghĩ kĩ, nếu cả sofa và giường của chủ nhà mà bị làm hỏng lần nữa thì tôi không chịu trách nhiệm đâu...”
Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến người ta ngộ ra nhiều điều, Lục Vi nghe xong những lời này, vội vàng ngăn cản “thú cưng” lao đến cắn xé tên người sao Hỏa Dạ Ly kia. Nam Huyền thấy hành động giữ nhà của mình bị ngăn cản, mà chủ nhân lại đang cùng phe với kẻ trộm, trong lòng đầy ấm ức, “gầm gừ” vài tiếng rồi lui vào một góc.
Vi Vi vừa trấn an Nam Huyền vừa phẫn nộ nói: “Đồ Dạ trứng thối kia, anh tự nhiên đột nhập vào nhà người khác, còn cố ý nghe lén chuyện của người ta nữa là sao hả!?” Chẳng trách vừa rồi anh ta đi được nửa đường rồi lại viện cớ rời đi, có lẽ anh ta đã sớm phát hiện ra Quý Vân đang đứng đợi trước cửa nhà, sợ bị vạch trần thân phận thật nên mới lén lút lẻn vào nhà cô rồi nằm chình ình ở đây.
Dạ Ly tỏ vẻ thờ ơ, nhún vai nói: “Tôi mới là người không có hứng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, tôi vẫn luôn nằm ở đây xem ti vi đấy thôi... Có điều cũng cần phải hỏi lại, cô bắt đầu thầm yêu trộm nhớ anh ta từ bao giờ thế hả?”
Nghe vậy, Lục Vi bất giác “xì” một tiếng. Thích ư? Đặt tay lên ngực tự chất vấn lòng mình, nói là thích chi bằng nói là tôn kính, ngưỡng mộ còn chính xác hơn...
Cũng không biết là trùng hợp hay tạo hóa trêu ngươi, bắt đầu từ lúc học tiểu học, Lục Vi và Quý Vân đã luôn học chung một trường. Có điều Quý Vân lớn hơn Vi Vi hai tuổi, anh lên lớp sáu thì cô mới học lớp bốn, anh học năm thứ ba thì cô mới học năm thứ nhất. Học đại học thật không dễ dàng, nhưng anh và cô vẫn có thể học chung một trường, hơn nữa trời xui đất khiến thế nào, đến khi đi làm, anh và cô cũng cùng làm trong một tòa nhà, mỗi ngày đi đi về về, cô đều có thể gặp được anh.
Lần đầu tiên gặp anh trong thang máy, Lục Vi không dám cả chớp mắt, liên tục chất vấn lòng mình, không phải là khéo gặp quá sao...
Sự trùng hợp luôn là khởi đầu tốt đẹp cho một cuốn tiểu thuyết lãng mạn ra đời, nhưng đáng tiếc là Lục Vi và Quý Vân hữu duyên vô phận. Đã “quen biết” nhiều năm như vậy rồi mà cô và anh chỉ có thể được xem là “người xa lạ quen thuộc nhất”, thậm chí Lục Vi còn luôn hoài nghi, với tính cách lạnh lùng, lãnh đạm của Quý Vân, chắc chắn anh sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của cô. Còn anh vẫn luôn tồn tại trong thế giới của cô, bắt đầu từ lúc còn học tiểu học, cô luôn được nghe những tin tức về Quý Vân từ cô giáo hoặc từ những bạn học sinh khác.
“Quý Vân là học sinh giỏi nhất mà tôi từng dạy, bài kiểm tra của cậu ấy tôi nhắm mắt cũng có thể cho điểm cao nhất, những bạn lớp mười có ai đủ bản lĩnh vượt qua cậu ấy không?”
“Cậu có biết Quý Vân học lớp mười hai không? Đẹp trai lắm, nghe nói anh ấy cũng tham gia trận đấu bóng rổ ngày mai. Vi Vi, cậu có đi xem không?”
“Vi Vi, nghe nói cậu và Quý Vân học cùng trường trung học à? Cậu có biết anh ấy có bạn gái hay chưa không?”
“Vi Vi, mau nói cho tôi biết đi, Quý Vân là người như thế nào?”
Ngay đến loa phát thanh của trường cũng không buông tha cho Lục Vi:
“Chúc mừng Quý Vân, học sinh ưu tú của trường chúng ta đã giành giải nhất trong cuộc thi XX toàn thành phố.”
“Chúc mừng Quý Vân, học sinh ưu tú của trường chúng ta đã giành danh hiệu một trong ba học sinh xuất sắc nhất toàn thành phố.”
“Các bạn học sinh thân mến, khách mời đặc biệt của chúng ta hôm nay chính là Quý Vân, cựu học sinh tốt nghiệp thủ khoa của trường ta, anh sẽ chia sẻ cho chúng ta phương pháp học tốt tiếng Anh của mình...”
...
Cơn “ác mộng” Quý Vân không biết vô tình hay hữu ý cứ thế lớn dần lên, ám ảnh từng ngóc ngách trong cuộc sống của Lục Vi, nhưng cô không nghĩ mình cũng sẽ háo sắc như biết bao nữ sinh khác theo đuổi anh. Anh cao ngạo như thế, lạnh lùng, băng giá như thế, làm sao có thể để mắt tới cô được. Nhưng số mệnh hết lần này tới lần khác đùa cợt cô, khiến Quý Vân như “âm hồn bất tán” bám riết cuộc sống của cô đến tận hôm nay.
Đây rốt cuộc là “yêu thích” hay chỉ là giấc mộng “háo sắc” như biết bao nữ sinh khác đã phạm phải, đến chính Lục Vi cũng ngây ngô không hiểu.
Từ dòng ký ức mơ hồ trở về với hiện tại, Lục Vi liếc nhìn Nam Huyền đang cuộn mình nằm ngủ bên cạnh, chép miệng nói: “Chắc là Nam Huyền mệt lắm! Dáng vẻ nằm ngủ mới đáng yêu làm sao!”
“Không sao, đợi thêm một thời gian nữa, khi đã hoàn toàn hồi phục thần lực, cậu ta sẽ tốt hơn thôi.”
Lục Vi gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng thực ra trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, ví dụ như một nghìn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Nam Huyền lại phải rời xa chủ nhân để chìm vào giấc ngủ triền miên như thế, vì sao bây giờ lại tỉnh lại... Hơn nữa, bản thân cô chỉ là người thay thế, ai mới thực sự là chủ nhân của anh ta? So với những chuyện này, việc Quý Vân có nhớ đến cô hay không chỉ là một vấn đề nhỏ bé đến nỗi không đáng để bận tâm hay thắc mắc.
Vùng vẫy khỏi những suy nghĩ đang vẩn vơ trong đầu, Lục Vi nói: “Hiện tại tôi chỉ muốn biết trong căn nhà này rốt cuộc còn có “vị khách trọ” nào khác nữa không? Nếu có thật thì chắc tối nay tôi không ngủ nổi mất!”
“Hừm!” Dạ Ly vân vê cằm, nhìn không gian bao la như được phủ lên chiếc áo đen mờ mờ hư ảo ngoài cửa sổ, cười nói: “Đợi một chút, trò chơi này cần phải đợi khi trời tối hẳn, khi màn đên buông xuống, không gian trở nên yên tĩnh mới có thể chơi vui được.”
Lục Vi: “...” Chơi vui cái đầu anh!
Chương 11: Ghen tuông
14 giờ 40 phút đêm.
Trong suốt thời gian anh ta nhởn nhơ hưởng thụ, Lục Vi chỉ còn biết tự chửi mắng mình hàng trăm hàng, vạn lần, tại sao cô lại có thể tin tưởng con người này cơ chứ? Ngay cả người ngốc nghếch như Nam Huyền so với anh ta còn tốt hơn gấp ngàn lần!
“Không ăn nữa, nói chuyện với tôi đi!”
“À...” Dạ Ly đưa tay quệt mẩu khoai tây dính bên khóe miệng, ra vẻ thành thật, nói: “Tiểu Vi Vi, cô tức giận rồi sao, vết nhăn trên khóe mắt đã xuất hiện rồi kìa.”
Dạ Ly vẫn giữ nguyên vẻ thảnh thơi, nhàn tản ngồi xem ti vi, chưa thấy anh ta có động tĩnh bắt tay vào làm việc gì. Bên này, Lục Vi lại như ngồi trên đống lửa, cảm thấy toàn thân rệu rã, sợ hãi. Đến uống nước cũng có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, mở máy tính cũng cảm giác như có người đang ngoái cổ nhìn vào màn hình của cô, ngay cả khi quay sang đắp chăn cho Nam Huyền cũng không thoát khỏi cảm giác đó, cô luôn cảm thấy còn có một người nữa đang nằm bên cạnh anh ta...
Trước khi hoàn toàn gục ngã, Lục Vi cất tiếng hỏi Dạ Ly: “Rốt cuộc anh còn đang đợi cái gì nữa? Muốn tìm cái gì thì nhanh chóng tìm đi!”
Dạ Ly quay lại, ánh mắt vừa ra vẻ vô tội vừa tiếp tục đưa miếng khoai tây sấy vào miệng. Nghe rõ tiếng nhai giòn tan của miếng khoai tây trong miệng anh ta, khóe môi Vi Vi giật giật, sắc mặt tái xanh. Từ lúc Dạ Ly bắt đầu bước chân vào căn phòng này, cái miệng giảo hoạt của anh ta chưa lúc nào ngừng hoạt động, từ sô cô la đến hạt dưa, Coca-Cola đến khoai tây sấy... Trong nhà Lục Vi có bao nhiêu đồ ăn vặt đều bị con chuột ham ăn Dạ Ly ăn cho bằng sạch, nhưng điều khiến người ta khó chịu là anh ta chỉ mải mê ăn uống mà không hề có biểu hiện sẽ bắt tay vào công việc.
“...” Lục Vi rốt cuộc cũng phải thừa nhận, Dạ Ly chính là tên đê tiện nhất mà cô từng gặp, là kẻ đê tiện nhất trong những kẻ đê tiện, không có người thứ hai.
“Chuyện này không cần anh phải bận tâm! Nếu anh còn không ngoan ngoãn nói chuyện tử tế với tôi thì xin mời anh đi khỏi đây cho!”
Nghe xong câu này, cuối cùng Dạ Ly cũng khôi phục được chút vẻ đứng đắn, nói: “Ai da, bảo bối của ta không cần phải nóng tính như thế, đợi thêm một chút nữa thôi, rất nhanh nữa sẽ xuất hiện thôi mà.”
“Cái gì?”
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Dạ Ly thản nhiên như đang ở nhà mình, nhanh nhẹn bước ra mở cửa. Vi Vi nghiêng đầu nhìn, liền thấy Nhạc Lăng đang ôm một chiếc hộp đựng thú cưng bước vào. Trông thấy Lục Vi, Nhạc Lăng liếc mắt chào hỏi: “Vi Vi!”
Lục Vi chỉ ngay vào chiếc hộp đựng thú cưng, ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
Dạ Ly đáp: “Không phải chúng ta đang chờ cái này sao? Chấp niệm ẩn sâu như vậy, ngay cả Nam Huyền cũng không phát hiện ra, không có vũ khí bí mật thì làm sao mà tìm ra được chứ?”
Lục Vi nghe vậy thì cảm thấy nghẹt thở, đưa mắt quan sát kĩ càng cái được gọi là vũ khí bí mật kia nhưng nhìn thế nào cũng thấy nó giống một cái hộp nhốt thú cưng hơn. Đúng lúc đó, Nhạc Lăng mở chiếc hộp ra, trong nháy mắt, từ bên trong nhảy ra một con con mèo tai cụp, lông trắng muốt. Vi Vi thở phào, tốt rồi, sự thật đã chứng minh, đây quả thực chỉ là một chiếc hộp đựng thú cưng mà thôi.
Chú mèo tai cụp thoắt cái đã nhảy tót lên vai Dạ Ly, dụi qua dụi lại ra vẻ thân thiết để lấy lòng, nổi bật trên khuôn mặt tròn xinh của nó là một đôi mắt to màu tro. Lục Vi đang cảm thấy con mèo này có điểm gì đó rất quen mắt thì nghe tiếng Dạ Ly cười, nói: “Tiểu Tri, đừng nghịch nữa!”
Thì ra... đây chính là con mèo nhỏ mà Dạ Ly ôm ấp, vuốt ve hôm đầu tiên đến cửa hàng thú cưng tìm anh ta sao? Lục Vi chậc lưỡi. “Không phải anh muốn nói vũ khí bí mật của anh chính là con mèo nhỏ này đấy chứ?”
“Đúng vậy!” Dạ Ly dương dương tự đắc, ngẩng lên đáp. “Tiểu Tri nhà chúng tôi mặc dù trên không biết thiên văn, dưới không tường địa lý nhưng tài bắt chuột lại vô cùng lợi hại, nó vừa thông minh vừa hiểu chuyện...”
“Stop! Stop! Stop!” Không đợi Dạ Ly nói hết câu, Lục Vi liền ngắt lời. “Tất cả những gì anh nói từ bấy đến giờ có cái gì liên quan với nhau không hả?”
“Được rồi, sở trường nổi trội nhất của Tiểu Tri nhà chúng tôi chính là có thể đánh hơi được mùi của chấp niệm...”
Dạ Ly còn chưa kịp nói hết câu, Lục Vi đã nghe thấy một tiếng gầm đầy giận dữ phát ra từ phía sau: “Nam Huyền cũng biết!!!”
Lục Vi bị tiếng gầm đó làm cho sững sờ, quay đầu nhìn, liền thấy Nam Huyền vừa rồi vẫn còn cuộn tròn ngủ say trên sofa giờ đã tỉnh dậy, đưa ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn về phía Dạ Ly, trong ánh mắt sâu thẳm còn ngân ngấn nước, vẻ mặt thất vọng, uất ức nhìn thẳng vào Lục Vi... điệu bộ gần như sắp khóc. Vỗn dĩ Nam Huyền đang mơ màng ngủ bỗng nhiên cảm nhận rõ ràng mùi thú lạ xâm nhập vào lãnh địa của mình, vừa mở mắt ra, anh ta đã trông thấy chủ nhân đang chăm chú nhìn chú mèo trước mặt, còn cười nói với vẻ rất thích thú.
Mèo ư? Trong đầu Nam Huyền chợt vang lên tiếng “lộp bộp”, đột nhiên nhớ đến chuyện trước đây Dạ Ly từng nói muốn tặng Vi Vi một con thú cưng nữa liền sững sờ, miệng há hốc đứng nguyên một chỗ. Dạ Ly thực sự... muốn tặng thú cưng cho chủ nhân sao? Vi Vi cũng đồng ý nhận? Đúng lúc Nam Huyền đang lo sợ mình sẽ bị chủ nhân hắt hủi thì lại nghe thấy Dạ Ly khoe khoang: “Tiểu Tri có thể đánh hơi được mùi của chấp niệm...”
Thì ra, Vi Vi không hài lòng về mình nên cô ấy mới muốn nuôi dưỡng một thú cưng khác sao? Nghĩ đến đây, Nam Huyền cảm thấy vô cùng tủi thân, không cam lòng để một thú cưng khác ở bên cạnh chủ nhân của mình, vội vàng gầm lên với vẻ uất ức: “Ta cũng có thể tìm được chấp niệm, không cần người khác giúp đỡ, oa oa oa...” Lục Vi nghe thấy Nam Huyền la hét ầm ĩ, Dạ Ly đứng bên cạnh khẽ lẩm bẩm: “Nguy rồi!” Đợi anh ta kịp lao ra ngoài thì cũng đã muộn...
Trong khoảnh khắc, Lục Vi cảm thấy căn nhà bỗng nhiên rung chuyển, dường như có một trận động đất vừa xảy ra, cả cơ thể chao đảo rồi ngã nhào. Kỳ lạ là trong gian phòng vô duyên vô cớ lại xuất hiện một khối sương mù dày đặc. Lục Vi mở to mắt nhìn xung quanh nhưng không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ biết hốt hoảng kêu lên: “Nam Huyền?”
“Nam Huyền, anh ở đâu?”
“Hừm, không sao, không sao đâu!” Người lên tiếng trả lời cô không phải Nam Huyền mà chính là Dạ Ly.
“Anh có sao không? Những người khác đâu rồi?”
“Không sao, gã hồ đồ đó nhất thời dụng thần quá mạnh, đã ngất đi rồi.”
“Trời ơi, làm tôi sợ muốn chết, cứ tưởng sắp bị anh ta ăn tươi nuốt sống rồi.” Phía bên trái, Lục Vi nghe thấy một tiếng kêu nức nở, nghe ngữ điệu có thể biết đó chính là giọng của Nhạc Lăng.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào. Tại sao lại có sương mù bao phủ nơi này vậy?” Vi Vi vừa nói vừa cố gắng bò lên nhưng vừa nhoài lên, cô liền phát hiện đầu gối của mình bị thương, chỉ khẽ cử động cũng cảm thấy đau nhói.
Dạ Ly vội nói: “Cô đừng vội cử động, lớp sương mù này là do Nam Huyền tạo ra để vây hãm chấp niệm, nó sẽ không gây hại cho cô đâu, đợi một lúc nữa nó sẽ tự tiêu tan thôi.”
Lục Vi nghe thấy vậy thì khẽ thở phào một tiếng, đang muốn kiểm tra vết thương ở đầu gối, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng mèo kêu sắc nhọn, đúng lúc ấy, có cái gì đó mềm mại giống như chiếc đuôi mèo quệt qua tay cô. Vi Vi run rẩy, nhanh chóng rụt tay về, nghĩ có thể đó chính là Tiểu Tri, mới khẽ lên tiếng: “Tiểu Tri, là mày sao?”
“Meo...” Tiếng mèo gào như muốn đâm thủng màng nhĩ. Trước đây, khi Lục Vi còn nhỏ, trong nhà cũng nuôi mèo, vì thế cô có thể dễ dàng nhận ra tiếng kêu này ngầm cảnh báo có nguy hiểm đang rình rập. Cùng với tiếng mèo gào quỷ dị đó, sống lưng Lục Vi cũng toát mồ hôi lạnh nhưng cô vẫn không dám cử động, ngoan ngoãn nằm nguyên tại chỗ.
Một lúc sau, lớp sương mù cuối cùng cũng dần tan biến, Lục Vi mơ hồ nhìn thấy Tiểu Tri đang đứng phía trước mình, chiếc đuôi dựng đứng, lông xù lên, trên mặt đất còn vương vãi một nhúm lông mèo.
“Hả? Tiểu Tri, vì sao mày...” Còn chưa nói hết câu, một ý nghĩ đã chợt lóe lên trong đầu Lục Vi, cánh tay đang giơ lên khựng lại giữa không trung. Dạ Ly nói Tiểu Tri có thể đánh hơi thấy mùi của chấp niệm, nói như vậy, từ nãy đến giờ Tiểu Tri vẫn luôn ở bên cạnh cô kêu gào hoảng hốt không phải là...
Dừng một chút, Lục Vi nuốt nước miếng, run rẩy quay đầu nhìn về phía sau, cảm giác hồn như lìa khỏi xác, sững sờ đến ngây dại, một từ “kinh hãi” không thể nào diễn tả hết những gì đang xuất hiện trước mắt cô lúc này.
Sau lưng Lục Vi là một người phụ nữ có mái tóc xõa dài, mặc váy liền màu đen, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía trước, bà ta hoàn toàn không giống những gì mà cô từng tưởng tượng. Nhưng đáng sợ nhất là, đôi chân của bà ta chênh vênh, nghiêng ngả về phía trước, bàn chân kiễng lên, bám chặt xuống nền nhà, tứ chi co quắp nép sát vào cơ thể giống như bị trói lại một cách vô cùng khó chịu. Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, bà ta đưa ánh mắt mơ hồ nhìn xuống từng chút, từng chút một, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lục Vi.
Lục Vi: “...”
Bốn bề yên ắng đến lạ thường. Dường như chỉ trong một giây, Dạ Ly, Nhạc Lăng, Nam Huyền đều biến mất, bên cạnh cô chỉ còn lại người phụ nữ này. Lục Vi vẫn giữ nguyên tư thế nửa bò nửa ngồi trên mặt đất, da đầu giật giật, một cảm giác khó chịu bỗng trào ra.
“A... a... a!!”
Thời gian gần đây, vì liên tiếp phải trải qua những trận “huấn luyện” rùng rợn, từ một kẻ nhát gan, Lục Vi đã trở thành người quả cảm, phi thường. Chuyện lần này không những không dọa cho Lục Vi sợ hãi đến mức choáng váng mà ngược lại, cô đã tự ý thức được phải nhanh chóng bật dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, nhưng vừa chạy chưa đầy hai bước, cô lại vấp phải vật gì đó, bất giác ngã nhào, bắp chân mềm nhũn.
Thở hổn hển, Vi Vi chợt cảm thấy trong dạ dày trào lên cảm giác khó chịu hết đợt này đến đợt khác, vừa ngẩng lên liền trông thấy khuôn mặt Dạ Ly ở ngay dưới cằm mình. Tên Dạ Ly khốn khiếp này! Thật khó có thể thấy anh ta đứng đắn dù chỉ một lần. Dạ Ly vừa vỗ nhẹ vào bả vai Vi Vi vừa an ủi: “Đừng sợ, bà ta không thể gây hại cho cô.”
Vi Vi nghe vậy thì cũng có chút yên tâm, đang định nhắm mắt trấn tĩnh liền nghe thấy Dạ Ly cười một cách quỷ quyệt: “Chả trách Nam Huyền lại thích gục mặt vào người cô đến vậy, thì ra chí ít cô cũng thuộc loại C+1, ha ha ha ha...”
Lục Vi nghe thấy vậy, chợt nhớ ra mình vẫn đang nằm đè lên người Dạ Ly, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt gian xảo của tên sao Hỏa Dạ Ly kia quả nhiên đang đảo qua đảo lại trước ngực cô.
Sau nửa giây im lặng, khắp nhà chợt vang lên tiếng la hét đau đớn của Dạ Ly và tiếng mắng chửi của Lục Vi: “Dạ Ly, ngươi đúng là đồ bệnh hoạn!”
“A... a... Chân của tôi, cô đè lên nó rồi, đau quá!”
Hai người ồn ào, lời qua tiếng lại mãi không thôi. Vi Vi coi như đã tìm lại được một nửa linh hồn vừa mới bị dọa cho sợ bay mất. Lớp sương mù kỳ ảo đó cuối cùng cũng tan biến, Nhạc Lăng chậm rãi bước ra từ một góc tường, nhưng trên đỉnh đầu cô ấy bỗng nhiên xuất hiện một đôi tai kỳ dị. Chuyện đã đến nước này, cho dù Tiểu Tri có đột nhiên biến thành người, Lục Vi cũng cảm thấy không có gì kỳ lạ, nhưng cô vẫn không thể không dán mắt vào đôi tai kỳ dị ấy được.
Nhạc Lăng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, cô mím môi, tủi thân nói: “Nam Huyền là linh thú thượng cổ, nếu anh ta không vui, chỉ cần giơ móng vuốt là có thể hạ gục tôi rồi, hu hu, vừa rồi anh ta còn dọa cho tôi sợ chết khiếp.”
Lục Vi hoảng hốt, muốn đến an ủi Nhạc Lăng nhưng lại không biết phải nói thế nào. Dạ Ly thấy thế cũng chỉ cười nhạt, ôm ngực, nói: “Tôi thấy cô không phải bị dọa đến chết mà là cô mắc cỡ muốn chết, vì thế cô đừng thò hai cái tai kia ra trước mặt loài người nữa.” Nhạc Lăng nghe vậy lại vênh mặt, bĩu môi, lặng lẽ ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra trong khóe mắt.
Dạ Ly khẽ hắng giọng. “Được rồi, bây giờ sương cũng đã tan hết, chấp niệm cũng đã hiện nguyên hình. Nào đến đây, Quý phu nhân, chúng ta nói chuyện một lát. Tại sao ngày nào bà cũng nhẫn nhịn, chấp nhận chịu khổ hình ở đây mà không rời khỏi khu nhà này?”
Dạ Ly vừa dứt lời, Lục Vi mới định thần, nhớ đến người phụ nữ còn đang đứng bên cửa sổ... được gọi là chấp niệm gì đó kia. Cô hít một hơi thật sâu rồi lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía bà ta nhưng ánh mắt vừa chạm tới, toàn thân cô chợt trở nên cứng đờ, vị “Quý phu nhân” kia từ lúc nào cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Mẹ ơi, con muốn về nhà! >_<
Chương 12: Chờ đợi
Trong phòng, Lục Vi, Nam Huyền đứng một bên, “Quý phu nhân” đứng một bên, cả hai bên đều bất động.
Dạ Ly khoanh tay trước ngực, hắng giọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Tôi đã tìm hiểu qua về Quý phu nhân, bà họ Lam tên Vân Thanh, sinh ra trong một gia đình lao động bình thường, là một trong những thành phần trí thức sau khi trở về quê được cử làm giáo viên dạy tiểu học. Năm 1995, chồng bà qua đời vì một tai nạn ngoài ý muốn, bà một mình ở vậy nuôi dạy Quý Vân trưởng thành. Năm 2000, bà mắc bệnh ung thư vú, sau một thời gian chạy chữa nhưng không khỏi, bà đã qua đời tại bệnh viện không lâu sau đó.”
Trong lòng Lục Vi run rẩy từng cơn, tự trấn an mình rồi cả gan đưa mắt nhìn người đàn bà tên Lam Vân Thanh vẫn đứng bất động, vô hồn đó. Năm 2000... Nói như vậy, bà ta vẫn ở trong căn phòng này suốt hơn mười năm qua. Rốt cuộc chuyện gì khiến bà ta lưu luyến không muốn rời đi, lẽ nào là vì Quý Vân?
Dạ Ly vẫn khoanh tay, nói: “Năm đó, bà không chịu nổi người chồng bạo ngược, buổi tối hôm đó, thừa dịp ông ta say rượu, bà đã đẩy ông ta ngã từ trên tầng xuống mà chết, nhưng bà cũng vì chuyện này mà ân hận suốt cuộc đời, cho nên sau khi chết, mỗi đêm bà đều phải lặp đi lặp lại hành động giết người trước đây mình đã làm, đúng không?”
Nghe xong những lời này, Lục Vi bất giác mở to mắt. Trước đây, cô từng nghe các cụ già kể, những người tự sát sau khi chết, đêm nào cũng phải trải qua những việc chính mình đã làm trước lúc chết, nhưng cô không ngờ những kẻ giết người cũng phải nhận hình phạt tương tự như thế. “Lẽ nào cảnh tượng mà buổi tối hôm đó tôi trông thấy chính là...” Lục Vi nói được nửa câu lại sợ hãi nhìn về phía Lam Vân Thanh, thấp giọng nói tiếp: “... chính là quá trình giết người khủng khiếp mà bà ấy phải trải qua hay sao?”
Dạ Ly gật đầu. “Nhưng không phải ai cũng bị bắt buộc như những linh hồn tự sát phải làm, Quý phu nhân đây đã tự nguyện...” Cố ý kéo dài ngữ điệu, Dạ Ly nhếch mép nói: “Bà ta chẳng những tự nguyện ở lại khu nhà hình ống để mỗi đêm nếm trải nỗi thống khổ của một kẻ giết người, mà khi nghe nói có người muốn đến phá dỡ khu nhà, bà ta còn dùng cả niệm lực của mình để điều khiển Địa Phược Linh của tôi đuổi người. Ha ha, Quý phu nhân, bà có thể nói cho tôi biết vì sao lại như thế không?”
Dạ Ly vừa dứt lời, Lam Vân Thanh vốn lặng lẽ đứng phía đối diện cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ và sống mũi thấp tịt của bà ta không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của Lục Vi. Đứng trước mặt cô lúc này là một người phụ nữ hao gầy, xanh xao, một đôi mắt u uất, thẳm sâu khiến người khác nhìn vào có chút hoang mang, khó lòng thấu hiểu được. Bà ta khẽ mấp máy môi, giọng nói thốt ra cũng mỏng manh, yếu ớt vô cùng: “Tòa nhà hình ống... không thể phá... không thể phá...”
Nhạc Lăng nghiêng đầu, chau mày nói: “Tại sao? Chẳng phải nếu phá dỡ nơi này rồi thì bà có thể tự giải thoát cho mình sao? Kỳ thực đây là lần đầu tiên tôi gặp một chấp niệm kỳ lạ như bà, đó có phải là ngược đời không cơ chứ?”
Dạ Ly cười lớn. “Vết thương lớn nhất của loài người chính là làm việc theo cảm tính, thậm chí không thiết dùng cả sinh mệnh của mình chỉ để bảo vệ cho cái mà họ gọi là người yêu hoặc người nhà. Quý phu nhân toàn tâm toàn ý trông giữ khu nhà như thế, tôi đoán, haizz, không phải bà đang đợi người nào đó mà chỉ đang canh giữ một cái gì đó đúng không?”
Nghe thấy những lời này, bộ dạng chậm chạp, xanh xao của Lam Vân Thanh đột nhiên như hồi sinh tinh khí. Bà ta mạnh mẽ ngẩng cao đầu, ánh mắt đờ đẫn, vô hồn cũng trở nên kích động, sắc bén, đưa năm ngón tay vuốt mặt mình, thì thào nói: “Ngươi... ngươi đã biết hết... Ngươi không được để cho người khác biết... nếu không... giết... ta sẽ giết ngươi... giết ngươi!!”
“A...”
Lam Vân Thanh đột nhiên như phát điên, bổ nhào về phía Dạ Ly. Lục Vi đứng bên cạnh bị dọa cho sợ chết khiếp, hét lên một tiếng rồi ngã nhào. Nhưng điều đáng sợ hơn là, Lục Vi ngã xuống đất lâu như vậy rồi mà vẫn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, khẽ ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Lam Vân Thanh vẫn đứng nguyên một chỗ, mười đầu ngón tay giương nanh múa vuốt trước mặt Dạ Ly, chỉ tiếc là đã không thể nhúc nhích được nữa. Bà ta vẫn gắng sức lao về phía Dạ Ly, đôi mắt giận dữ nhìn đối phương trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lúc này, thần sắc Dạ Ly vẫn không mảy may biến đổi, anh ta nhẹ nhàng cúi người vòng qua Lam Vân Thanh, thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn và ánh mắt nảy lửa của bà ta rồi tiếp tục nói: “Khu nhà hình ống này không thể phá dỡ hay bà sợ điều gì đó sẽ bị phơi bày ra ánh sáng? Quý phu nhân, rốt cuộc bà đang sợ điều gì, hãy nói hết ra đi!”
Lam Vân Thanh bị treo lơ lửng giữa không trung, sắc mặt cau có, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giết ngươi... Ta sẽ giết các ngươi...”
Dạ Ly bình thản ngồi tựa lưng trên sofa, bắt tréo chân, điềm nhiên nói: “Lòng kiên nhẫn của ta có giới hạn, nếu không phải hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc ngươi vì cái gì mà phải chịu khổ, ở lại đây càn quấy thì đã sớm đánh tan hồn phách của ngươi rồi. Nói đi, nếu ngươi không nói ta sẽ thiêu trụi âm hồn của ngươi, khiến ngươi hồn siêu phách lạc, ngay sau đó tòa nhà này sẽ lập tức bị phá dỡ. Đến lúc đó, tất cả những điều ngươi muốn giấu cũng sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.”
Nghe xong những lời này, Lam Vân Thanh tựa hồ có chút dao động, mím chặt môi, không lên tiếng.
Nhạc Lăng nghẹ nhàng khuyên nhủ: “Bà hãy mau nói đi, chưa biết chừng sau khi biết chuyện, chúng tôi còn có thể giúp đỡ bà. Bà không thể thoát khỏi ma thuật của Boss đâu, anh ấy rất lợi hại và cũng rất độc ác.”
Lam Vân Thanh nghe thấy vậy, độ