Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm
bấy nhiêu cho tớ, ai thiếu một hớp cũng đừng mơ đứng dậy bước chân ra khỏi phòng này!"
"Tớ thực sự không uống được, lát nữa tớ bò về được không?" Cao Nguyên nói.
"Không uống cũng được!" Trịnh Minh Hạo nói như đinh đóng cột: "Vậy thì nhảy qua cửa số mà về."
"Mẹ nó! Đây là lầu bốn à!"
"Cùng lắm là tàn tật, muốn chết cũng đâu có dễ vậy?!"
"Trịnh Minh Hạo, đồ ác độc nhà cậu!" Cao Nguyên cầm ly lên, nói bằng một giọng anh dũng hy sinh: "Tớ con bà nó không tin mình uống không lại một nữ sinh!"
Hôm đó, Lăng Lăng không nhớ rõ mình uống bao nhiêu, chỉ nhớ trên mặt đất lăn lóc đầy vỏ chai, tất cả mọi người đều say, Cao Nguyên gục xuống bàn ngủ, Lý Vi cùng Nam Lộc nói chuyện loạn cào cào, Trịnh Minh Hạo vẫn trầm mặc như trước, càng uống càng trầm mặc.
......
Trong toilet, Lăng Lăng một tay chống trên bồn rửa, một tay ôm dạ dày, dạ dày của cô đau như ướp lạnh, đau đến mức muốn cắt bỏ luôn, ném qua Mỹ, để cho cái kẻ quan tâm sốt sắng kia tự mình đi nâng niu nó!
Trái tim cô đau như lửa đốt, đau đến mức cô cũng muốn móc nó ra ném đến Mỹ, dù sao nó cũng đã không còn thuộc về cô.
Chất cồn làm tê liệt thần kinh, khiến cô không thể duy trì lớp ngụy trang giả dối nữa, sự cô độc bất lực của cô, sự mâu thuẫn giằng xé của cô không thể nào đè nén tiếp.
Cô nhớ anh, cô muốn nói với anh: Anh thực sự hiểu ý nghĩa câu "Huyết ốc Trung Nguyên phì kình thảo" sao? Nếu vậy, chắc anh cũng hiểu câu "Khoa học không biên giới, nhưng mỗi nhà khoa học đều có tổ quốc của riêng mình..." Anh... trở về đi!
Tiếc rằng, đã quá muộn!
Cô đã có bạn trai, cô không còn tư cách gì để yêu cầu anh...
Lăng Lăng từ trong bồn rửa đón lấy nước lạnh như băng, vỗ lên mặt, nhìn chính mình trong gương mỉm cười nói: "Ai xa ai mới không sống được chứ..."
Trong gương đột nhiên xuất hiện một người khác, là Trịnh Minh Hạo cầm một viên thuốc cùng ly nước đứng bên cạnh cô.
Cô ngây người nhìn anh ta trong gương, nhất thời không biết phải nói gì.
Gu thẩm mỹ của Lăng Lăng đều bị tất thảy mọi người khinh bỉ, điều duy nhất cô đồng chí hướng với nhóm bạn cùng phòng là: Trịnh Minh Hạo trông khá là đẹp trai.
Trong đôi mắt anh ta phủ một lớp sương mù, hàm chứa vài phần phản nghịch, vài tia tình cảm sâu thẳm bên trong, đó chính là ánh mắt khiến con gái hai mươi si mê nhất.
Anh ta có làn da ngăm ngăm trơn nhẵn, một màu sắc vừa khỏe mạnh vừa gợi cảm, từng được các bạn nữ bầu chọn là màu da kinh điển nhất của nam sinh.
Nhưng thời điểm quyến rũ nhất của anh ta là ở trên sân bóng, tựa như cầu thủ yêu thích nhất của cô, Inzaghi(*).
Là một thanh kiếm sắc bén nhất, lợi hại nhất, bạn không biết anh ta khi nào sẽ tuốt khỏi vỏ, nhưng chỉ cần cho anh ta một cơ hội nhỏ, anh ta tuyệt đối có thể chém bạn một nhát trí mạng!
Giờ phút này, cô thực sự cảm thấy chính mình bị anh ta đâm một kiếm, trái tim rỉ máu.
Trán anh ta đẫm mồ hôi, một đường lăn xuống bên mặt.
Anh ta chạy thực nhanh, hiệu thuốc gần nhất cũng cách đây chí ít năm trăm mét.
"Đào Tử nói dạ dày của em không tốt, bảo anh lấy thuốc cho em uống!" Lúc anh ta nói chuyện vẫn còn thở gấp, có lẽ là do chạy quá nhanh.
Lăng Lăng cầm lấy thuốc, uống vào, nước vẫn còn âm ấm, làm ấm dạ dày, ấm cả tim gan.
"Em còn tưởng anh ấy say đến quên trời đất... Chung quy anh ấy đối với em vẫn thật cẩn thận quan tâm!" Cô cười nói.
Kỳ thật, cô biết Uông Đào căn bản không nhớ rõ, cho dù anh ấy không uống say cũng sẽ không nhớ.
Trịnh Minh Hạo đưa tay cầm lấy chiếc ly không, nắm trong lòng bàn tay, đổi giọng hỏi: "Dạ dày của em không tốt, tại sao lại muốn uống rượu?"
"Tâm trạng tốt nên uống cho vui thôi!"
"Vậy sao!" Anh ta lôi từ trong túi quần một gói khăn giấy đưa cho cô rồi ung dung xoay người đi, dừng một chút, lại quay đầu nói với cô: "Ai xa ai không sống được, trong xã hội nào rồi mà vẫn còn có chuyện chung tình đến chết chứ!"
..........
Anh ta đi rồi! Để lại một câu nói bí ẩn khó hiểu, khiến cô mơ hồ có dự cảm xấu...
Lăng Lăng hít sâu, áp chế suy nghĩ miên man của chính mình, soi gương dùng khăn giấy lau nước trên mặt, trở về phòng ăn.
Cô ngồi xuống an vị xong thì Trịnh Minh Hạo mới vào cửa.
Lý Vi say rượu có chút mơ hồ chạy lại chỗ Trịnh Minh Hạo nháy mắt nói: "Gái cậu cua đi rồi à?"
Trịnh Minh Hạo bực bội nói: "Tớ mà cần phải cua gái à? Cậu đánh đồng tớ với cái đồ vô dụng nhà cậu? Gái đi cua tớ thì có."
"Cậu không vô dụng, tớ tạo cơ hội cho cậu, cậu..."
"Cậu thôi đi được không?!"
Cô cúi cầu, phát hiện ly bia đã được đổi thành tách trà, nước trà còn đang bốc khói nghi ngút.
Cô cẩn thận cầm tách lên, hương trà bay vào mũi, cô bỗng nhiên nhớ lại người đàn ông ban chiều, mùi thơm thanh thoát tao nhã trên người anh ta chính là mùi hoa nhài, nhẹ mà không nhạt, thơm nhưng không nồng, tiết chế vừa đủ nhưng ngược lại dư âm thật quyến rũ...
Cô nhủ thầm trong lòng, không nhìn rõ mặt mũi anh ta ra sao thật có chút tiếc nuối!
...
Tiếc nuối của Lăng Lăng nhanh chóng được bù đắp, bù đến mức thẩm mỹ của cô cũng phát ốm, vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh ta liền đau muốn nứt đầu!
"Dương Lam Hàng", ba chữ xuất hiện trong đời cô sau đó khiến cuộc sống Lăng Lăng quay cuồng đảo lộn, cô tự nhận mình có tố chất tâm lý siêu mạnh nhưng cũng bị người nào đó tra tấn đến mức muốn đập đầu vô tường, chết đi cho rảnh nợ!!!
Cô vĩnh viễn không quên được, hôm bảo vệ đồ án đó, cô ngồi trên ghế cảm thấy hơi căng thẳng, Uông Đào ngồi ngay bên cạnh nắm lấy tay cô, khuyên: "Đừng lo, không sao đâu."
"Phần hậu trường đều do anh làm giúp, em không hiểu nhiều cho lắm..."
"Dù sao giáo viên chuyên ngành của bọn em cũng không hiểu mấy, sẽ không hỏi sâu quá đâu."
"Ừ!" Cô gật gật đầu.
Mùi hoa nhài thoang thoảng chậm rãi phiêu tán trong không gian, cô tò mò ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt mênh mông như sóng triều...
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Lăng Lăng bỗng cảm thấy như chìm đắm trong một mảnh thế giới tĩnh lặng, cảm giác ức chế lẫn tiếng ồn chung quanh đều dạt ra thật xa.
Anh ta có đôi mắt hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp, to hơn một chút sẽ không đủ thâm sâu, nhỏ hơn một chút sẽ không đủ trong sáng. Hơn nữa, ánh mắt xuyên thấu kia dường như dụ dỗ cô tiến vào thế giới nội tâm của người đó – thâm sâu u uẩn, bình yên, ẩn hàm rất nhiều cảm xúc phức tạp mà cô không thể đọc rõ...
Có người nói, đàn ông và phụ nữ nhìn nhau quá bảy giây tức có ma sát lẫn nhau làm bắn ra tia lửa tình ái.
Lần đầu tiên cô và Dương Lam Hàng nhìn nhau mất ít nhất mười bảy giây!!!
Khi cô cảm nhận được máu nóng của mình dâng trào, lập tức xấu hổ tránh né ánh mắt biến chuyển khó lường của anh ta... thì cùng lúc, cô nhìn rõ khuôn mặt anh.
Cô thở dài một tiếng trong lòng: Xét theo vẻ ngoài mà nói, dung mạo kia chính là điển hình của cảm giác không an toàn! Thậm chí xứng đáng gọi là thiếu an toàn nhất trong số đàn ông không an toàn.
Một câu khái quát: Đẹp trai hoàn hảo!
Màu da nếu đen thêm một chút sẽ mất tao nhã, trắng thêm một chút sẽ mất đi nam tính.
Khuôn mặt nếu ốm đi một chút thì hơi gầy, nếu béo hơn một chút thì không đủ anh tuấn.
Về phần đôi môi, mỏng thêm một chút hóa ra lạnh lùng vô tình, dày thêm một chút lại thiếu đi một phần mỹ cảm...
Lăng Lăng dời tầm mắt xuống, cổ áo sơ-mi màu xanh dương đậm, Âu phục màu xanh mực...
Ngay cả mặc Âu phục mà vẫn làm toát lên hương vị đặc trưng của đàn ông Trung Hoa, quả thực là hàng cực phẩm!
Ngôn từ của cô không đủ, không thể tìm ra từ ngữ nào thích hợp để mô tả khí chất của anh ta, đẹp trai phóng khoáng không đủ để miêu tả tài năng anh ta, tao nhã lịch thiệp không đủ để miêu tả thanh khí của anh ta.
Tóm lại, sức quyến rũ của anh ta nhìn qua chính là nằm ở nội hàm, ở nhân cách.
"Đây là buổi bảo vệ tốt nghiệp của sinh viên khoa Điện."
Một giọng nói bất ngờ vang lên giúp Lăng Lăng đang mơ màng cảm thán hoàn hồn trở lại.
Cô quay mặt nhìn về phía người nói, không ngờ là phó hiệu trưởng phụ trách đào tạo của đại học T, nhân vật lớn cỡ này cô chỉ có thể hân hạnh thấy qua một lần trong buổi lễ khai giảng, còn tưởng lần sau gặp lại chắc là trong buổi lễ tốt nghiệp.
Dương Lam Hàng rốt cuộc thu hồi ánh mắt lưu luyến của anh ta, hỏi phó hiệu trưởng: "Hiệu trưởng Chu, tôi có thể đến nghe một lúc không?"
Giọng nói tao nhã khác thường, ôn hòa lại không quá nồng nhiệt, khinh đạm nhưng không lạnh lùng.
"Đương nhiên là được, hiệu trưởng Vương đang muốn làm cho phong cách học tập của đại học T hòa nhập với trào lưu quốc tế, vừa hay cậu cho ý kiến, xem đại học T so với Massachusetts thực sự khác biệt nhau ở chỗ nào."
"Cám ơn thầy!" Dương Lam Hàng thản nhiên xoay người, hướng về phòng bảo vệ của các cô.
Từ MIT về á?!
Cùng một người như vậy tồn tại trong một không gian thật là áp lực, cô phát hiện bản thân mình nhỏ bé như một hạt bụi.
Lăng Lăng nhìn bóng dáng anh ta mà cảm khái muôn phần, cố gắng tìm kiếm lấy một điểm thiếu sót nhằm cân bằng tâm lý bản thân một chút! Còn về phần lý do tại sao tâm lý lại mất cân bằng thì cô cũng không rõ!
Nhìn kỹ xuống dưới, cô phát hiện Âu phục trên người anh ta không những được thiết kế cắt may vô cùng thanh lịch, mà cổ áo, cổ tay áo, hông, không chỗ nào không vừa vặn, rõ ràng là: Bộ Âu phục này được đặt may dành cho riêng anh ta!
Trời ạ! Coi trọng tiểu tiết đến thế, cô bái phục sát đất!
"Ngắm đủ chưa?" Uông Đào ngồi bên vỗ vỗ vai cô, giọng nói nồng nặc mùi ghen tuông.
"A!" Lăng Lăng hơi chột dạ, chuyên chú nhìn chằm chằm xuống ngón chân, nhỏ giọng đáp: "Em chỉ tò mò thôi mà."
Uông Đào không thèm nói gì, rõ ràng là bị biểu hiện mê trai của cô làm tổn thương tự ái.
Tuy rằng ai trong lòng cũng ưa thích cái đẹp, thưởng thức cái đẹp là bản tính trời sinh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất áy náy.
"Em thật chỉ hiếu kỳ thôi mà." Cô cố gẳng thể hiện lập trường bản thân: "Em tự hỏi... một người như anh ta, có phụ nữ nào dám cưới nhỉ."
"Tại sao lại không có?"
"Cảm giác rất không an toàn nha!" Cô cười an ủi bạn trai ngồi bên vẻ mặt ghen tuông chưa ngớt. "Dù sao nếu cho em chọn, em sẽ chọn người như anh..."
Cô chỉ là giả sử một chút mà thôi, dù sao, cô cũng không có cơ hội chọn...
Nghe thấy lời của Lăng Lăng, Dương Lam Hàng đang định đi vào bỗng khựng lại trước cửa, một lát sau, anh ta nhẹ nhàng quay đầu lại, lông mày khẽ nhướng, liếc nhìn qua Uông Đào vẻ mặt hạnh phúc ngập tràn, lại nhìn sang cô, bên môi thoáng một nụ cười ảm đạm.
Cô dường như có cảm giác kỳ quặc rằng, ánh mắt cuối cùng của anh ta để lộ ra chút trào phúng, tựa hồ như muốn nói: Bộ dạng của bạn trai cô quả thực rất có cảm giác an toàn!
Chương 12
Chẳng mấy chốc đến lượt Lăng Lăng lên bảo vệ, nhận thấy từng nữ sinh sau khi đi ra đều nhất trí tấm tắc khen thầy giáo cực phẩm luôn ngồi yên lặng kia, cô cũng nhất trí cho rằng lúc nhìn thấy anh ta cảm giác hồi hộp một chút cũng không có, chỉ có sém hoa mắt chóng mặt mà thôi.
Lúc Lăng Lăng đi vào, việc đầu tiên là tìm kiếm vị trí của Dương Lam Hàng, đảm bảo chuẩn bị sẵn sàng, ai ngờ một khi đã xác định được vị trí, ánh mắt của cô cứ vô thức thường xuyên theo hướng đèn chiếu mà chuyển đến trên người anh ta. Anh ta tuy ngồi ở dãy bàn cuối cùng, nhưng so với các các thầy giáo lơ đễnh bên trên thì tỏ ra lắng nghe hết sức chăm chú, cơ hồ là nhìn cô chằm chằm không rời mắt, ánh mắt mênh mông như khói kia cùng với dáng ngồi hơi nghiêng về trước hoàn toàn biểu lộ ra rằng... anh ta tràn ngập hứng thú với "đề tài của cô"!
Trong cảm giác vừa được tôn trọng vừa được thưởng thức, Lăng Lăng tìm được tự tin chưa hề có trước giờ, chẳng những trình bày rõ ràng chính xác, đến lúc trả lời các "câu hỏi đi kèm" đơn giản do giáo viên phản biện đặt ra cũng đối đáp rất trôi chảy.
Khi cô nghe hấy giáo viên phản biện nhỏ giọng thảo luận: "Tuy rằng đề tài này có hơi lệch chuyên ngành, nhưng đề tài được chọn có tính sáng tạo mới mẻ, đầu tư nghiên cứu rất nhiều..."
Cô đang chuẩn bị cung kính nói lời cảm ơn, thuận lợi rút lui, thì có một tiếng nói chen vào.
"Tôi có thể hỏi một câu không?" Thực đúng giọng điệu thảo luận học thuật tiêu chuẩn, Lăng Lăng không cần nhìn cũng biết là giọng của ai.
Hiệu trưởng Chu nói: "Anh có vấn đề gì thì cứ việc hỏi."
Tuy rằng biểu hiện trái ngược với vẻ yên lặng tuyệt đối ban nãy của anh ta khiến Lăng Lăng có chút kinh ngạc, nhưng cô vẫn chân thành nhìn anh ta, chờ nghe xem anh ta hỏi vấn đề cao siêu gì.
Dương Lam Hàng hơi chỉnh lại thế ngồi, vô thức toát ra phong thái ưu nhã. Nhưng nhìn qua anh ta cũng không phải hoàn toàn thong dong, khi cùng cô bốn mắt giao nhau, mười ngón tay anh ta đặt ở trên đùi đan vào nhau, siết chặt, đầu ngón tay thon dài hơi tái đi, giọng nói cũng có chút cứng nhắc: "Em cho rằng em làm trang web này có giá trị gì?"
Đây là câu hỏi gì vậy!? Quả nhiên là trở về từ đất nước tư bản chủ nghĩa, mở miệng một cái là "lý luận giá trị".
Cô nghĩ nghĩ, nói: "Trang web của em cung cấp một nơi để sinh viên có thể tiến hành trao đổi học thuật, có kèm tính năng học tập trực tuyến hoặc tải e-book, còn có tính năng tự tính toán rất nhiều công thức chuyên môn, sinh viên có thể giảm bớt rất nhiều tính toán rườm rà, trực tiếp lấy được số liệu cần thiết."
Lăng Lăng không trực tiếp khẳng định thành quả của mình, chỉ dùng một ánh mắt thực ngây thơ, thực khiêm tốn hỏi anh ta: Thầy cho rằng như thế có giá trị hay không?
Anh ta nghênh đón ánh mắt của cô, hắng hắng giọng, lại hỏi: "Tại sao em lại chọn cơ sở dữ liệu nền là ORACLE?"
Bởi vì nó mạnh nha! Hậu đài dùng ORACLE có vẻ làm đồ án tốt nghiệp của cô chiều sâu hơn nhiều.
Cô đương nhiên không thể ăn ngay nói thật, kính cẩn trả lời: "Bởi vì nó có tính an toàn cao, có thể lưu trữ lượng dữ liệu lớn!"
"Em cho rằng lượng dữ liệu của mình rất lớn ư?"
"Trước mắt thì không lớn, nhưng về sau có thể cần chứa nhiều dữ liệu hơn."
"Em muốn đem mọi dữ liệu tính toán bằng công thức chuyên môn chuyển đến lưu trữ ở cơ sở dữ liệu, ý tưởng này rất hay. Tuy nhiên, em cho rằng công tác nhập dữ liệu vừa rườm rà vừa yêu cầu tuyệt đối chính xác như vậy, ai có thể làm?"
"..." Cô lo lắng vuốt vuốt tóc, nhỏ giọng lí nhí: "Em có thể làm."
"Em sinh thời có thể làm xong sao?"
"..."
Cô sẵn lòng, làm gì được nhau!
Lăng Lăng liếc mắt nhìn Dương Lam Hàng khóe môi còn mang ý cười, xem anh ta cười đến tao nhã như thế, cô quyết định không thèm so đo với anh ta, vấn đề này không đáng trả lời!
"Trước khi làm trang web, em có phân tích tính khả thi không?"
Cô gật đầu.
Cô đương nhiên có làm, chính mình ở trong phòng ngủ đột nhiên bật ra linh cảm, cứ thế phân tích ra.
"Vậy em có biết giá thành của cơ sở dữ liệu ORACLE không?"
"..." Cô cúi mặt xuống, lẳng lặng le lưỡi, cô có biết đâu!
Thời buổi này còn ai bỏ tiền ra nữa chứ, trên mạng cả đống đồ chùa.
"Em cảm thấy em làm đề tài này có ý nghĩa sao? Nói cách khác, có người sẵn lòng mua ư?"
"..."
Ý nói thứ cô làm không đáng một xu!!!
Nếu bên dưới không phải còn có các giáo viên khác, cộng thêm phó hiệu trưởng rỗi rãi không có việc gì làm chạy tới dự thính, cô sớm đã móc lại: "Em không bắt người ta dùng thử, em ủng hộ sự nghiệp công ích, em quyên góp công trình hy vọng(*), thầy làm gì được em?"
Lăng Lăng hít vào một hơi, lén trừng mắt với anh ta một cái, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại bực bội mà không dám nói gì, chỉ có thể tự khuyên mình: Kiềm chế, kiềm chế! Lấy đại cục làm trọng!
Cô cung kính nói: "Trang web em làm là một kiểu thử nghiệm, tuy rằng nó không đủ thành công, nhưng nó có thể mang lại cho người khác một suy nghĩ nào đó, tham khảo rút kinh nghiệm."
"Làm trang web như vậy em không sợ khiến người khác sai theo sao?!"
Chủ tịch hội đồng bảo vệ rốt cuộc nhịn không được, quay đầu nhìn anh ta.
Nhìn ánh mắt khác thường của người khác, anh ta lập tức nhận ra mình lỡ lời, giải thích nói: "Just a joke..."
Phát hiện mình vô tình nói tiếng Anh, anh ta lại bổ sung một câu: "Tôi chỉ đùa một chút thôi."
Lăng Lăng tức muốn hộc máu, hài hước kiểu Mỹ cái gì chứ, anh ta tưởng đây là nước Mỹ à!
Giáo viên khoa Điện mặt hơi biến sắc, hiệu trưởng Chu thức thời đi ra ngoài dàn xếp một chút, nói với anh ta: "Là thế này, quan điểm của các khoa đối với đồ án tốt nghiệp của sinh viên đại học có chút bất đồng, giáo viên khoa Vật liệu chúng tôi thông thường sắp xếp đưa cho sinh viên các đề tài thực tiễn để làm, nhưng cũng có khoa cho rằng đồ án tốt nghiệp của sinh viên đã đáp ứng được lượng công việc yêu cầu, sinh viên trải qua quá trình học tập cùng rèn luyện như vậy là được rồi."
Thấy Dương Lam Hàng gật đầu hiểu ý, cô mới nhẹ nhàng thở ra, anh ta bỗng nhiên lại hỏi: "Em dùng ngôn ngữ ASP để thuyên chuyển cơ sở dữ liệu ORACLE như thế nào?"
Hỏi câu này làm Lăng Lăng á khẩu luôn, không phải vì cô không thể trả lời.
Mà là... vừa nãy ở ngoài cửa khi cô cùng Uông Đào nói chuyện, anh ta tám chín phần mười đã nghe thấy được. Anh ta cố ý đặt câu hỏi này, rõ ràng là muốn làm khó cô.
Điều đầu tiên trong yêu cầu về đồ án tốt nghiệp của sinh viên đại học chính là "độc lập hoàn thành", câu hỏi này của anh ta có thể khiến cô không được tốt nghiệp, anh ta có biết hay không vậy?!
Thấy Lăng Lăng không nói tiếng nào, giáo viên chuyên ngành khoa Điện bổ sung: "Cứ trình bày quy trình của em một cách đơn giản thôi."
"Em..." Bằng những thứ cô hiểu đem đi lừa giáo viên khoa Điện còn được, nhưng có thể giấu diếm được Dương Lam Hàng hay không thì cô không dám chắc.
Lăng Lăng mờ mịt thất thố nhìn anh ta, trong mắt dâng lên chua xót, loại cảm giác mất mát nghẹn ngào này, giống như chứng kiến một món đồ tốt đẹp bị nghiền vụn trước mắt, khiến cô nhìn rõ sự tàn khốc của hiện thực...
Cô chỉ nghĩ anh ta là một gã đàn ông không giống người thường, nhưng cô không thể nào ngờ rẳng chỉ vì một câu nói đùa: "Dung mạo anh ta không có cảm giác an toàn, sẽ không có phụ nữ nào muốn cưới anh ta.", mà anh ta lại để bụng không cho cô tốt nghiệp thuận lợi.
Có lẽ nhận ra sự nhẫn nhịn uất ức của cô, anh ta nhíu mày có chút áy náy, muốn nói gì đó lại thôi. Cuối cùng, thản nhiên nói: "Tôi không còn câu hỏi nào nữa."
Cô cúi chào anh ta thật thấp, cắn môi dưới nói một câu: "Cảm ơn ạ!"
...
Uông Đào nãy giờ vẫn đứng bên cửa thấy Lăng Lăng đi ra, ân cần ôm lấy hai vai run run của cô, an ủi nói: "Không sao cả đâu!"
Cô lắc đầu. Trong lòng trào dâng mãnh liệt cảm giác thất bại cùng mất mát, giống như chính mình chỉ là một cọng cỏ nhỏ hết sức tầm thường, để cho người ta dẫm đạp lên.
Dương Lam Hàng đi ra cửa, vừa mới thấy Uông Đào không coi ai ra gì ôm cô dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi, anh ta nhanh chóng xoay người đi về hướng khác.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn theo bóng dáng anh ta, cố ý nói bằng một giọng để anh ta có thể nghe thấy: "Tâm lý người này tuyệt đối biến thái! Ở Mỹ về thì có gì hơn người chứ..."
Bước chân Dương Lam Hàng khựng lại một chút, hiệu trưởng Chu đi bên cạnh khuyên giải nói: "Hàng à, ở đây là Trung Quốc, đôi khi không cần tích cực quá."
"Bảo vệ tốt nghiệp ở các trường đại học trong nước đều như vậy sao?" Dương Lam Hàng than nhẹ: "Tôi rốt cuộc đã biết đại học nước ta khác với đại học Mỹ ở chỗ nào rồi: MIT có thể đem gỗ mục điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật, còn đại học T thì đem kim cương mài đi góc cạnh của nó... Cứ cái kiểu "vào khó ra dễ" mù quáng(**) như vậy thì chất lượng chung của sinh viên Trung Quốc sẽ không thể nâng cao được."
Trước nay cô chưa từng oán hận một ai như thế, thậm chí hận đến nỗi nước mắt không thể kìm nén.
Cô đẩy Uông Đào ra rồi chạy về phía phòng ngủ ký túc xá, đem nước mắt trút xuống ở một góc không ai trông thấy.
Cho nên, Dương Lam Hàng còn nói một câu mà cô không nghe được: "Tôi hy vọng nhìn thấy một sinh viên ưu tú tự tin nhanh nhạy biểu đạt quan điểm, ý tưởng của cô ấy. Nhưng cái tôi vừa chứng kiến lại là cảnh cô ấy ẩn nhẩn một cách hèn mọn đến dường nào, tức giận mà không dám nói... Cô ấy là một sinh viên rất ưu tú, nếu có thể, tôi hy vọng cô ấy có thể trở thành sinh viên đầu tiên của mình..."
"Về nguyên tắc mà nói, em ấy phải thông qua kỳ thi nghiên cứu sinh, tự mình chọn cậu làm giáo viên hướng dẫn, nếu không cậu không có đặc quyền trực tiếp nhận em ấy."
"Tôi hiểu rồi!"
Dương Lam Hàng hiểu rằng, trong lòng Bạch Lăng Lăng từ lâu đã không có chỗ dành cho anh, hoặc có thể nói từ đầu đến cuối đều không có chỗ nào cả.
Anh toan tính điều gì? Mở chức năng Search Friends của QQ ra, có ngàn vạn người giống như anh. Nói không chừng trong danh sách bạn bè QQ của cô cũng có hàng trăm hàng ngàn bạn online như anh.
Nhưng cô là friend duy nhất trong danh sách bạn bè QQ của anh, là người bạn khi anh rơi xuống vực thẳm cuộc đời đã cổ vũ anh đứng lên, cũng là người con gái đầu tiên khiến trái tim anh rung động.
Vô tình vô cớ, Dương Lam Hàng vẫn muốn giúp cô thực hiện ước mơ của mình – trở thành một giảng viên đại học.
***
Phụ nữ trong những lúc yếu ớt thường luôn khao khát có một người để mình có thể ỷ lại dựa dẫm, chỉ cần nghe được một câu an ủi, một lời thăm hỏi ân cần từ người ấy, cô đã có thể kiên cường đứng lên.
Lăng Lăng quay về phòng ngủ, trời đất như tối sầm trước mắt, cô không bao giờ còn tìm thấy dù chỉ một tia nắng nhỏ thuộc về mình.
Uông Đào gọi điện cho cô, bảo cô không cần lo lắng, nói rằng bảo vệ tốt nghiệp chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.
Cô phát hiện giọng nói trong điện thoại trở nên thật xa lạ, có lẽ từ trước đến nay vẫn luôn xa lạ như thế.
Lăng Lăng tự nhủ phải bình tĩnh một lát, hờ hững ngắt điện thoại.
Ngày trước cô đồng ý tiếp nhận Uông Đào bởi vì cô lầm tưởng mình thích tiến đến với người trên mạng kia, trầm ổn, tinh tế và ân cần...
Cô những tưởng mình cũng sẽ yêu thương Uông Đào, người có được những ưu điểm ấy, nếu không đến mức nồng nàn cháy bỏng thì ít nhất cũng có thể lâu ngày sinh tình.
Nhưng cô đã sai, dãy số hư ảo kia có thể mang đến cho cô niềm vui, bất luận người nào cũng không thể thay thế! Cô cùng Uông Đào bên nhau hơn nửa năm, không hay giận dỗi, cũng không trải qua chuyện gì thực sự buồn bã, tựa như chiếc răng sứ trong miệng cô, không đau cũng chẳng có vị!
Lăng Lăng mở QQ, tra tìm dãy số của anh, mất đi lý trí mà gửi đi gửi lại yêu cầu kết bạn, mạng liên tục hiện lên thông báo: Đối phương từ chối mọi yêu cầu kết bạn mới.
Cô gục xuống trước máy tính, cảm giác bất lực không thể kiềm nén được nữa theo nước mắt tùy ý tuôn rơi, phá vỡ lớp ngụy trang của cô...
Cô nhớ anh, cô cần anh.
Không biết đã khóc bao lâu, QQ của cô vang lên hai tiếng, cô vẫn tiếp tục khóc.
Tiếng tin nhắn kêu liên tục, cô chớp chớp mắt, nhấp chuột mở ra thông báo hệ thống đang nhấp nháy.
"Vĩnh viễn có xa không" yêu cầu bạn xác nhận thân phận, tin nhắn đính kèm: "Chỗ anh trời đang mưa, anh dường như thấy em đang khóc..."
Ngón tay cô chợt run lên, thông báo tiếp theo được mở ra:
"Vĩnh viễn có xa không" yêu cầu bạn xác nhận thân phận, tin nhắn đính kèm: "Thực ra anh không nhớ em tí nào hết,"
"Ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh chưa từng nhớ đến em..."
———————
(*) Ý là "công trình từ thiện".
(**) "严进宽出" (nghiêm tiến khoan xuất) nghĩa là thi vào đại học thì khó mà tốt nghiệp thì dễ. Đây cũng là điểm yếu chung của giáo dục ĐH ở Trung Quốc giống như VN vậy ^^
Chương 13
Tay cô không tự chủ được run lên, ngón tay mất cảm giác đã không còn kiểm soát được con chuột...
Cô dùng sức lắc lắc bàn tay tê liệt mới lấy lại được ý thức, dùng tốc độ nhanh nhất nhấn vào nút đồng ý.
Ava của anh vừa xuất hiện trong danh sách bạn QQ của cô, liền bắt đầu nhấp nháy.
Vĩnh viễn có xa không: "Em khỏe không?"
Nước mắt cô tuôn rơi như thác, nhưng miệng thì cười xinh đẹp tựa đóa hoa bách hợp. Nếu anh ở bên cô, cô nhất định sẽ sà vào lòng anh, khóc lóc nói với anh: "Em nhớ anh, em yêu anh, anh đừng bao giờ rời khỏi cuộc sống của em nữa..."
Cô kích động đặt tay lên bàn phím, muôn ngàn lời nói không biết làm sao để thốt lên, lại thêm một tin nhắn chuyển đến:
Vĩnh viễn có xa không: "Với em mà nói, anh rốt cuộc là gì..."
Trái tim cô tựa như bị hai bàn tay anh bóp nghẹt, xé nát.
Cách nhau cả Thái Bình Dương, gần một năm bặt vô âm tín, bên cô đã có bạn trai, vậy quan hệ của bọn họ hiện tại được xem gì?!
Bạn online? Bạn tốt? Hay là người yêu trên tinh thần?!
Ai có thể cho cô một đáp án?
Cô gần như không đánh chữ, mất một lúc lâu mới gõ được vài câu chính xác: "Là ba trăm bốn mươi sáu ngày, anh nhớ sai rồi!"
"Anh không nhớ sai! Với anh mà nói là ba trăm bốn mươi lăm ngày..."
Rõ ràng nhớ sai còn không chịu nhận, cô tức giận dậm chân: "Không nhớ rõ thì đừng có làm ra vẻ cao thâm với em, lượn ra chỗ khác chơi, cô nương đây bề bộn nhiều việc!"
Vĩnh viễn có xa không: "Anh sợ tâm trạng em không tốt!"
"Tâm trạng em rất tốt, cùng lắm là ở buổi bảo vệ tốt nghiệp bị một tên thầy biến thái phê bình tan tác, em đang lo báo thù thế nào đây!"
"Thực sự rất biến thái sao?"
Nhắc tới tên biến thái kia, cô lập tức lau khô nước mắt, thu hồi biểu hiện đa sầu đa cảm vốn không nên thuộc về mình.
Khó khăn lắm mới túm được một đối tượng để xả, cô làm sao có thể lãng phí!
Cô bắt đầu phăm phăm trút ra một bụng bất mãn: "Không phải rất biến thái mà là tương đối biến thái, hắn ta nói đề tài em làm không đáng một xu, còn cố ý làm khó dễ em! Chỉ là một con rùa biển bơi từ MIT ở Mỹ về, có gì hơn người đâu chứ!"
Vĩnh viễn có xa không: "Rùa biển? Hóa ra từ này có thể dùng như vậy! Văn hóa Trung Quốc quả nhiên bác đại tinh thâm."
"Tất nhiên rồi! Tên biến thái kia còn nói chất lượng chung của sinh viên Trung Quốc kém! Chất lượng anh ta cao lắm chắc?! Cao ngạo tự phụ, không coi ai ra gì, truyền thống khiêm tốn lễ phép tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa bị anh ta đánh mất không còn một mẩu, trước mặt thầy hiệu trưởng còn tự cho mình ngon đi hạ thấp em, phô diễn tài năng hơn người của hắn. Hừ! Nếu không phải nghĩ cho danh tiếng của đại học T, em đã sớm tháo giày ném vô mặt hắn, cho hắn chạy về Mỹ, đừng có mang hệ thống giá trị của Tây ra lên mặt ở đất Trung Quốc nhé!"
Vĩnh viễn có xa không: "..."
Vĩnh viễn có xa không: "Nếu em gặp anh, liệu có lấy máy tính đập vô mặt anh không vậy?"
"Anh với hắn sao giống nhau được? Anh là kết quả của sự dung hòa văn hóa Trung-Tây, anh giống người phương Tây ở chỗ tôn trọng sự nghiêm cẩn, theo đuổi chân lý, nhưng anh càng biết tôn trọng người khác, sự chân thành khiêm tốn của anh xuất phát từ nội tâm, anh tuyệt đối không hạ bệ người khác để nâng cao chính mình, càng không đi hạ thấp phong tục văn hóa Trung Quốc!"
"Anh không có tốt như em tưởng đâu, anh cũng có chút dị nghị đối với giáo dục trong nước đó."
Nhìn coi! Cái gì gọi là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa!
Khiêm tốn lễ nghĩa biết bao, đáng yêu đáng kính biết bao! Cùng là ở Mỹ, nhưng cách làm người sao khác nhau một trời một vực vậy chứ!
Vĩnh viễn có xa không: "Em thực sự ghét anh ta đến vậy sao?"
"Em nghĩ tới hắn thôi đã muốn ói, một tháng không muốn ăn, người như hắn mà vẫn còn dũng khí sống sót, tố chất tâm lý mạnh thật nha!"
Vĩnh viễn có xa không: "Anh đồng cảm sâu sắc!"
Đã lâu mới cảm động, đã lâu mới ăn ý dường này!
Lời nói của anh lại một lần nữa làm xúc động từng ngóc ngách mềm mại tận đáy lòng cô.
Ở trước mặt anh, cô luôn luôn bị sự thấu hiểu, quan tâm của anh làm cho cảm động.
Ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn lạc quan mà đối diện với hết thảy khó khăn.
"Anh thật là tốt! Anh là người đàn ông tốt nhất thế giới!"
Vĩnh viễn có xa không: "Chuyện này... Anh không có ý kiến!"
"Cảm động rồi hử? Ngầm vui sướng rồi hử?" Nước mắt còn chưa khô, cô đã cười đến ngọt ngào khắp mặt.
Một năm dường như chỉ là chuyện trải qua trong một đêm, sự ái muội đặc biệt giữa họ gần như không thay đổi, e rằng cũng chỉ có Internet mới có sức hấp dẫn như thế.
Vĩnh viễn có xa không: "Theo anh thấy, quả thật văn hóa Trung-Tây khác nhau rất lớn, ở phương Tây, sinh viên và giáo viên ai nấy đều giữ chính kiến của mình, việc đối chọi gay gắt là bình thường. Anh ta phủ định em, đó là quan điểm của anh ta, cũng không có nghĩa em phải phủ định chính mình, chỉ là do em quá mất tự tin vào bản thân!"
"Em không hiểu ý anh."
"Lời nói của anh ta đúng là có hơi quá, nhưng dường như cũng không thương tổn em quá mức. Là do em không đủ tự tin đối mặt với anh ta mà thôi."
"Thực vậy sao?"
"Lấy một ví dụ, từng có một sinh viên trong buổi bảo vệ luận văn tiến sĩ đã đưa ra một lý luận do chính mình nghĩ ra. Chuyên gia tham gia phản biện rất quyền uy, đánh giá thành quả anh ta khổ tâm nghiên cứu là: "Không có mục tiêu, không đáng một xu." Thành quả nghiên cứu của anh ta hoàn toàn bị phủ định, nhưng sinh viên này vẫn kiên trì với quan điểm của mình, tìm mọi cách trình bày lý luận của mình với người khác, cuối cùng lý thuyết của anh ta đã đạt được giải Nobel."
"Thật là lợi hại!"
"Người bình thường đều không thể lý giải được thiên tài. Cho nên, anh ta càng khinh thường em, em càng phải thể hiện sự tự tin, cho anh ta thấy mình đã sai rồi!"
"Nói cũng có lý."
Vĩnh viễn có xa không: "Em là người đã thay đổi anh, em nhất định sẽ tìm ra cách cho anh ta thấy mình xuất sắc như thế nào!"
Dưới sự cổ vũ của anh, tự tin của cô tăng vùn vụt, hơn nữa còn thầm hạ quyết tâm: Một ngày nào đó cô sẽ đem tên biến thái kia phủ định không còn một xu, khiến hắn phải tự ti xấu hổ không chỗ chui trước mặt cô!"
Cô không nhịn được tưởng tượng ra cảnh kẻ biến thái kia bị cô làm cho xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, hình dung cái kẻ trên trán khắc hai chữ "ghê tởm" đó lộ ra vẻ mặt lúng túng khó xử, tâm trạng liền sung sướng hết chỗ nói.
"Anh yên tâm, nhất định sẽ có ngày đó!!!^_^!"
"Anh sẽ chờ xem!"
"Không nhắc tới tên biến thái kia nữa." Cô hỏi anh: "Đúng rồi, đề tài của anh tiến triển tới đâu rồi?"
Cô đợi gần năm phút đồng hồ mới thấy tin nhắn trả lời của anh: "Anh đã tìm ra một hiện tượng đặc thù rất có giá trị, anh đã đem mọi kết quả nghiên cứu công bố rộng rãi, sau này ai có hứng thú đều có thể tiếp tục nghiên cứu đi lên..."
Cô không hiểu lằm về giới học thuật gì đó, nhưng nghe giọng anh giống như đem con mình giao cho người khác.
"Tại sao anh không tự mình nghiên cứu?"
"Tại vì anh đã phát hiện ra một đề tài khác cũng có giá trị nghiên cứu."
"Thật không? Anh tin mình có thể thành công sao?"
"Không! Một chút cũng không... Anh cũng muốn thử một lần."
"Vậy sao!" Cô ngơ ngác nhéo hai má nhìn màn hình máy tính.
Vậy là anh càng không thể trở về!
***
Vài ngày sau, kết quả bảo vệ được thông báo, khoa Điện chỉ có một mình Lăng Lăng không đạt. Nguyên nhân là phó hiệu trưởng phụ trách đào tạo nảy sinh nghi ngờ chất lượng một số đồ án tốt nghiệp của sinh viên, kiểm tra ngẫu nhiên một bộ phận đồ án của sinh viên đại học, phát hiện rõ ràng có hiện tượng sao chép cũng như giả mạo. Lãnh đạo nhà trường vì thế nghiêm túc thảo luận một hồi, nhận thấy cần phải đưa ra yêu cầu nghiêm khắc trong việc bảo vệ tốt nghiệp của sinh viên, chỉnh đốn thái độ của sinh viên đại học T đối với đồ án tốt nghiệp.
Vì thế, lãnh đạo nhà trường còn ban hành chỉ tiêu cứng rắn, mỗi khoa năm nay phải lấy một sinh viên thành tích kém cỏi nhất để hoãn tốt nghiệp nhằm cảnh cáo răn đe. Hơn nữa, bắt đầu từ năm sau, nhà trường sẽ thành lập một tổ chuyên gia, hàng năm từ các khoa lấy ra một bộ phận sinh viên để thẩm tra, nếu như không đạt chuẩn sẽ tuyệt đối không nể mặt lưu tình.
Khi giáo viên hướng dẫn nói với cô như thế, cô tức muốn sôi máu, thật muốn vọt đến văn phòng trưởng khoa tìm thầy ấy lý luận cho ra nhẽ – dựa vào đâu mà không cho cô tốt nghiệp, đề tài của cô tuy làm không tốt nhưng khối người còn tệ hơn cô.
Giáo viên hướng dẫn thấy cô xúc động, âm thầm đi về phía cửa, tận tình khuyên bảo cô: "Lãnh đạo khoa vì chuyện của em mà đặc biệt tìm tôi nói chuyện, tôi bảo đồ án tốt nghiệp thực sự là em làm, nhưng lãnh đạo cho rằng đề tài em chọn có chút vấn đề..."
Chọn đề tài không đúng là lỗi của cô sao?
Vậy thì cần giáo viên hướng dẫn để làm gì?!
Cô nắm chặt hai tay, bình phục hô hấp một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô cũng hiểu được, giáo viên hướng dẫn của mình trẻ tuổi không vai vế, lý lịch thành tích không cao, có tâm muốn giúp cô cũng không thể nói ra. Muốn trách chỉ có thể trách cô ban đầu không nhìn xa trông rộng, chọn một giáo viên có địa vị, có sẵn hạng mục đề tài thì sẽ không có ngày hôm nay.
Sau này, khi Dương Lam Hàng trở thành giáo viên của cô, cô càng thấm thía nghiệm ra một chân lý: Chọn sếp có khả năng che chở cũng quan trọng như chọn chồng có khả năng bao bọc được mình!!!
Giáo viên hướng dẫn thấy cô không nói tiếng nào, lại giảng giải thực tế cùng đạo lý với cô: "Bị hoãn tốt nghiệp, em nhất định không được nghĩ sai lệch... Cải cách giáo dục đại học trong nước đang là xu thế lớn, hiệu trưởng Vương cùng hiệu trưởng Chu đã nhiều lần đề xuất cần phải dạy dỗ nghiên cứu nghiêm cẩn, có trách nhiệm với sinh viên. Lần này, em vô tình đứng mũi chịu sào..."
Cô hy sinh lừng lẫy chỉ trách số mình xui. Đây là đạo lý khỉ gì vậy?!
"Dù sao em cũng học bằng đôi, tốt nghiệp muộn cũng không thực sự ảnh hưởng đến em mấy. Về phần hồ sơ, có thể lưu tại khoa ta, sang năm em tìm được công tác chúng tôi sẽ trực tiếp gửi lại cho em."
Nói thật dễ nghe, cô có nên nói một câu "Cảm ơn!" không nhỉ! Vỗ tay nào!
Làm lãnh đạo thật không dễ dàng, đối trên phải bày ra thiết diện vô tư, đối dưới phải thể hiện sự quan tâm của tổ chức!
Dù sao, nhắc tới bằng đôi, cô cũng hít thở thông hơn, đầu cũng không có phừng lên nữa!
Nhìn vẻ mặt áy náy của giáo viên hướng dẫn, cô cũng không định giận cá chém thớt với người ta. Thôi quên đi! Thù này cô sẽ ghi tạc lên người kẻ đầu sỏ nào đó đã gây nên sóng gió!
"Em hiểu rồi, em sẽ không nghĩ gì đâu ạ."
Dù không cam lòng, cô vấn rất lễ phép chào tạm biệt giáo viên, rời khỏi văn phòng.
***
Rời khỏi phòng giáo viên, cô nhìn đồng hồ: Mười một giờ hai mươi.
Uông Đào hẹn cô cùng đi ăn trưa, định đúng mười một rưỡi chờ nhau ở cửa căn-tin. Mặc dù ý muốn nhanh chóng bay về phòng ngủ của cô đối chọi với "tinh thần phấn đấu" của bản thân, nhưng cô vẫn cố đè nén khao khát mà đến dưới tàng cây trước cửa căn-tin chờ Uông Đào.
Uông Đào là một người được cho là có tính tình khoan thai, nói trắng ra là chậm chạp, mỗi khi hẹn giờ gặp nhau, anh ta mười lần thì hết tám lần tới muộn.
Lăng Lăng không phải loại con gái thích tính toán chi li, chậm dăm ba phút cô cũng không để bụng, nhưng hôm nay khác, giờ này ở Mỹ là buổi tối, "Vĩnh viễn có xa không" nói sẽ online chờ cô, Lăng Lăng vừa nhìn đồng hồ vừa đi qua đi lại trước cửa căn tin, gấp đến độ trong lòng nóng như lửa đốt.
Mười một giờ ba lăm, cô thấy Uông Đào cùng Trịnh Minh Hạo "khoan thai" đi về phía mình. Thái độ ung dung tự tại của Uông Đào vô tình đổ thêm dầu vào lửa lên tâm tình buồn bực lẫn sốt ruột của Lăng Lăng.
"Không phải hẹn nhau đúng mười một rưỡi sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?" Giọng của cô không lớn nhưng ngữ điệu rất không tốt.
Uông Đào xem đồng hồ, ngay cả động tác coi giờ cũng không nhanh không chậm.
Cô hiện tại không nhịn được nữa, cũng không thèm quan tâm ánh mắt khác thường của Trịnh Minh Hạo. Nói một câu: "Anh về đem đồng hồ đeo tay chỉnh lại theo giờ Bắc Kinh đi." Rồi xoay người đi luôn.
"Lăng Lăng!" Uông Đào vội vàng kéo tay cô. Lăng Lăng rất hiếm khi nổi nóng, nhưng mỗi lần nóng lên thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ngay cả điện thoại của anh cũng không nhận, chỉ có khi nào Trịnh Minh Hạo ra mặt thay anh khuyên can hòa giải thì mới xong.
Nhất thời bối rối, anh vốn không giỏi ăn nói không biết phải dỗ cô ra sao, đành phải liên tục nói: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi!"
Lăng Lăng không cách nào thoát khỏi sự níu kéo của Uông Đào, cô hơi nổi cáu: "Buông em ra!"
Không phải cô tức giận, mà là phản cảm, lúc tâm tình cô không tốt ghét nhất là cùng Uông Đào dây dây dưa dưa.
Uông Đào lo lắng, trán lấm tấm mồ hôi, càng không biết phải nói gì.
Trịnh Minh Hạo hoàn hồn sau một thoáng kinh ngạc liền đi tới giúp anh ta giải vây: "Hôm nay trong khoa có cuộc họp phổ biến các chính sách mới của trường, Đào Tử sợ em sốt ruột, họp còn chưa xong đã..."
Nghe Trịnh Minh Hạo giải thích, giọng cô dịu đi chút ít: "Anh bỏ em ra, tâm trạng em không tốt, muốn về phòng an tĩnh một chút."
Uông Đào nói: "Vì sao tâm trạng không tốt? Không thể nói với anh ư?"
"Em không muốn nói."
Uông Đào mặt xanh mét, nắm lấy tay cô mạnh hơn một chút: "Em rốt cuộc có coi anh là bạn trai của em không vậy?"
Cô thấy anh ta lo lắng mồ hôi chảy thành giọt trên trán, có chút không đành lòng, cố hết sức làm cho giọng điệu có vẻ bình tĩnh. "Em không coi anh là bạn trai, anh không biết à?"
Mặt Uông Đào từ xanh chuyển sang trắng, nghiến răng nói: "Anh biết, căn bản em không hề yêu anh, trong lòng em..."
"Đào Tử!" Trịnh Minh Hạo ngắt lời, nắm lấy cổ tay anh ta: "Cậu đừng nói lung tung!"
Lăng Lăng sợ hãi không biết phải nói gì, cô cho rằng ngoại trừ một lần Uông Đào định hôn bị cô kịch liệt từ chối thì những việc một bạn gái nên làm cô đều đã làm hết...
Xem ra cô đã sai, sai hoàn toàn!
Uông Đào giận dữ vùng khỏi tay Trịnh Minh Hạo, anh ta quả thật tức giận, giận đến mức yết hầu run run.
"Em không quên được anh ta, em đừng tưởng anh không biết! Anh thích em, dù biết rõ mình chỉ là vật thay thế anh vẫn toàn tâm toàn ý đối với em. Nhưng em căn bản không xem anh là bạn trai, chẳng qua em chỉ lợi dụng anh mà thôi!"
Trách móc của Uông Đào như một đòn giáng mạnh khiến cô hoa mắt choáng váng.
Cô chưa bao giờ có ý lợi dụng anh, thậm chí cố hết sức không cho phép mình làm tổn thương anh.
Lăng Lăng không hề giải thích, cô chỉ im lặng rời đi.
Có một số việc, đã không còn cần phải giải thích nữa!
Chương 14
Lăng Lăng rảo bước về phòng ngủ.
Nhóm bạn cùng phòng đang tám khí thế vừa thấy Lăng Lăng vào cửa liền trao nhau một ánh mắt, lặng im phăng phắc.
Cô không nói tiếng nào ngồi ngây người trước máy tính, khi nhìn thấy ava đầu hói nhỏ trên QQ sáng lên thì bao phiền muộn tràn ngập trong lòng tựa như hồng thủy vỡ đê, tuôn trào cuồn cuộn.
Cô đánh chữ nhanh như bay: "Anh có bận không?"
Anh nhanh chóng trả lời: "Không có! Anh đang viết một cái báo cáo hạng mục."
"Kết quả bảo vệ của em đã có, em trượt rồi."
"Nghiêm trọng vậy sao?!" Anh lập tức gửi tiếp tin nhắn: "Em đừng lo lắng, sự tình nhất định còn cách cứu vãn."
"Có cách nào cứu vãn đâu, kết quả đã công bố rồi!"
"Nhanh vậy ư! Em đừng sốt ruột, anh sẽ giúp em tìm biện pháp."
Cô biết rõ anh không có cách nào, nhưng cảm nhận được sự lo lắng, để tâm của anh, trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp.
"Không cần đâu! Em học hai bằng, vốn dĩ em đang phiền não chuyện ngành Tin học(*) không cho quay về, nhưng bây giờ vừa đúng lúc khoa lại chịu nhận."
Vĩnh viễn có xa không: "Thực sự không sao chứ?"
"Thật mà! ^_^! Nhà trường yêu cầu mỗi khoa đánh trượt một sinh viên, em không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?!"
"Em là cô gái kiên cường nhất, rộng lượng nhất anh từng thấy!"
"Cảm ơn anh!" Khóe miệng cô cong lên, ý cười lấp lánh trên mặt, sương mù trong lòng bị một câu khen ngợi của anh đánh tan. "Nhưng em tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho thủ phạm hãm hại em, cái kẻ biến thái đã hại em bị hoãn tốt nghiệp kia, em nhất định khiến hắn ta phải trả giá đắt vì việc đó."
"Hả?!" Vĩnh viễn có xa không: "Em có thể nói anh biết trước em có kế hoạch khủng bố gì không, để anh còn chuẩn bị tâm lý."
"Tại sao anh phải chuẩn bị tâm lý?"
"Trước tiên anh giúp em mời một luật sư giỏi, phòng ngừa tình huống bất trắc."
"Em quyết định đêm nay sẽ đi đập bể kính nhà hắn, anh đừng ngăn cản em."
"Em biết anh ta sống ở đâu sao?"
"Tí nữa em sẽ theo đuôi hắn."
Vĩnh viễn có xa không: "Vậy em biết anh ta là ai sao?"
"Biết chứ!" Trịnh Minh Hạo đã giúp cô hỏi thăm tin tức. "Hắn tên gọi Dương Lam Hàng, tiến sĩ mới về nước hơn một tháng trước, gần hai mươi tám tuổi, đến giờ vẫn chưa kết hôn, nghe nói hắn ta ở Mỹ làm cũng tốt lắm, lúc về nước MIT cực lực giữ lại. Hắn ta còn chưa về nước, Học viện Khoa học Trung Quốc đã để dành chỗ cho hắn nhưng hắn không làm, sống chết ở lại khoa Vật liệu của trường em."
Anh chậm rãi trả lời: "Có thể là do khoa Vật liệu trường em tốt."
"Tất nhiên rồi, quan trường Trung Quốc coi trọng vua nào triều thần nấy, trong giới học thuật Trung Quốc cũng coi trọng quan hệ phe phái, ở khoa Vật liệu trường em lại càng rõ. Hiệu trưởng trường em xuất thân từ khoa Vật liệu, phó hiệu trưởng phụ trách đào tạo, chủ nhiệm văn phòng khoa đều xuất xứ từ cùng một nơi. Dương Lam Hàng ngay từ đầu đã vào nhóm phản biện của phó hiệu trưởng, tìm được một chỗ dựa tốt, với lý lịch của hắn ta, tiền đồ thênh thang rộng mở." Kể xong, cô còn không quên thêm vào một câu nhận xét tổng kết: "Hừ! Chẳng trách lại chạy đến khoa em khoa tay múa chân."
Vĩnh viễn có xa không: "Em không làm việc cho Bộ An Ninh Quốc Gia quả là một tổn thất lớn của đất nước!"
Hiếm khi cô khoa môi múa mép một lần mà còn được tán thưởng hết lời như thế, cô rất đắc chí. "Em đang lo tốt nghiệp xong không tìm việc làm, đề xuất này của anh em có thể cân nhắc!"
Vĩnh viễn có xa không: "Có chuyện này anh muốn nhắc em một chút, trước khi em đi đập kính nhà anh ta, phải xác định xem nhà anh ta ở lầu mấy."
Đúng rồi! Nếu quá năm tầng cô có chết cũng đập không tới, nghĩ kỹ lại, chiêu đập kính này không sáng suốt lắm, lại càng không đủ độc ác, cô không chơi.
Cô khiêm tốn thỉnh giáo cao nhân: "Chỉ số thông minh anh cao, giúp em nghĩ chiêu báo thù nào có chỉ số thông minh cao đi."
"Anh đề nghị em thi lên nghiên cứu sinh, cho anh ta biết thế nào là nhân tài..."
Cô sợ tới mức cằm muốn rơi xuống đất, cẩn thận đọc lại chữ nhằm chắc chắn mình không có nhìn lầm. "Anh muốn báo thù hắn hay là báo thù em vậy? Thi lên thạc sĩ? Chi bằng đem em đi nướng còn hơn!!!"
"Hiện tại trong nước tình hình sinh viên ra trường tìm việc làm không tốt lắm, sang năm có khi càng tệ, học thạc sĩ đối với em mà nói là lựa chọn tốt nhất. Không phải em muốn làm giảng viên đại học sao, chờ tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong là em có thể thực hiện được giấc mơ của mình rồi."
Cô đương nhiên biết điều đó. "Vấn đề là căn bản em sẽ không thi đậu nổi đâu."
"Sao em lại không tin tưởng chính mình như vậy?" Vĩnh viễn có xa không: "Lăng Lăng, anh tin em! Nhất định em sẽ thi đậu. Em là cô gái thông minh nhất mà anh từng gặp đó."
Cô choáng váng!
Bị ba câu liên tiếp của anh lừa phỉnh, cô mê muội không biết trời trăng mây gió gì nữa! Hoàn toàn quên mất mình ngay cả bằng tốt nghiệp đại học chính thức còn chưa thấy tắm hơi đâu.
"Em sẽ thử xem, dù sao phí dự thi cũng không đắt, em thì suốt ngày nhàn rỗi."
"Anh sẽ toàn tâm toàn lực giúp em."
"Anh thật là tốt với em!"
Cô bị sự vô tư cùng thiện lương của anh cảm động sâu sắc, nghĩ đến việc anh tình nguyện dốc toàn tâm toàn lực giúp đỡ một cô gái chưa bao giờ gặp mặt thực hiện ước mơ, tình yêu của cô dành cho anh lại sâu thêm một chút!
Cảm động xong, cô lấy lại chút bình tĩnh: "Nhưng mà, em nên thi vào ngành gì? Em không bao giờ muốn học Điện tử nữa, ngành Tin học thì lấy điểm rất cao."
"Em nghĩ ngành Vật liệu thế nào? Khoa Vật liệu trường đại học T của em cũng không tồi..."
"Vật liệu á! Tại sao lại là khoa Vật liệu?" Cô lại bị chấn động thêm lần nữa, ở chung khoa với cái tên biến thái kia.
"Anh làm nghiên cứu cũng có chút dính líu tới Vật liệu nên cũng biết vài giáo sư ở khoa Vật liệu đại học T, nếu em thi vào ngành Vật liệu, anh có thể giúp được em."
"Em không biết gì về vật liệu cả."
"Anh có thể dạy em, môn chuyên ngành em không cần lo, anh sẽ giúp em tìm biện pháp."
Cô có chút dao động, nếu cô học cùng ngành với anh thì khi chat với anh sẽ có thêm nhiều tiếng nói chung, biết đâu sau này còn có cơ hội cùng anh hợp tác...
Họ cùng nhau thảo luận những vấn đề học thuật trong phòng thí nghiệm, cùng nhau làm thí nghiệm...
Tưởng tượng cảnh đó nước miếng cô trào ra, nhiệt huyết sôi sục, cô nhất thời bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, ngồi trong phòng ngủ lớn tiếng tuyên bố: "Tớ muốn thi thạc sĩ, nhất định phải thi ngành Vật liệu."
Các bạn trong phòng trợn tròn mắt nhìn cô, đang bàn bạc xem có nên đưa cô tới khoa Tâm thần của bệnh viện trường khám hay không thì điện thoại trong phòng reo lên, Liên Liên vừa định nhấc máy, Lăng Lăng đã dặn trước: "Nếu tìm tớ thì nói tớ không có ở đây."
Không phải cô cố chấp, cô chỉ muốn cho mình một chút thời gian, suy nghĩ kỹ càng xem liệu quan hệ của cô và Uông Đào có cần thiết tiếp tục hay không.
Liên Liên nhận điện thoại: "Xin chào, xin hỏi cần tìm ai ạ?"
"Xin chào, Bạch Lăng Lăng có ở đó không?"
"Bạn ấy..." Sau một cái ngắt quãng đầy thâm ý, Liên Liên nhìn cô nói: "không có đây."
"Tôi là Trịnh Minh Hạo, tìm cô ấy có chút chuyện."
Liên Liên cười nháy mắt mấy cái với cô: "Lăng Lăng, là anh Trịnh Minh Hạo đó!"
"Anh Trịnh Minh Hạo! Thiệt hả!" Từ xa tiếng thét chói tai đồng thanh vang lên.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Lâm chớp chớp bắn hào quang chói lóa: "Trai đẹp nha, cậu không tiếp tớ tiếp!"
Vừa nghe là Trịnh Minh Hạo, Lăng Lăng vô cùng khổ sở vò vò tóc, Trịnh Minh Hạo khó chơi khỏi phải nói!
"Cậu nói tớ đang ngủ trưa, bảo anh ta có việc gì thì hôm khác nói."
Lâm Lâm bỏ lại cuốn tiểu thuyết tình cảm chạy đến bên điện thoại, giọng nói ngọt phát ốm cất lên làm người ta muốn nổi hết da gà toàn thân: "Bạn ấy nói đang ngủ trưa... có việc gì hôm khác nói sau ạ!"
Cái đồ trọng sắc khinh bạn này!
"Anh tìm Lăng Lăng có việc gì? Em giúp anh nhắn lại với bạn ấy... Vậy à, được ạ!" Lâm Lâm cúp điện thoại, ánh mắt ngập tràn hâm mộ nhìn cô, nói một câu khiến cô toàn thân phát rét: "Anh ấy năm phút nữa sẽ đến chờ cậu ở dưới lầu. Anh ấy bảo tớ nhắn với cậu: Em dám không đi xuống thử xem!"
...
Hơ! Cô không dám!!!
Bởi vì cô còn nhớ như in một lần, cô nghĩ mình không có cách nào yêu thương Uông Đào nên đề nghị chia tay với anh.
Khi cô tránh gặp Uông Đào tới ngày thứ mười, Trịnh Minh Hạo dưới ánh nắng chói chang bỏng rát đứng đợi cô bên dưới ký túc xá nữ, dùng âm lượng toàn ký túc nghe được mà hô to: "Bạch Lăng Lăng! Anh cho em năm phút, nếu em không xuống anh lập tức đi lên!"
Mười mấy cái cửa sổ đồng thời mở ra...
Từ đó về sau, cô tự biết mình "không còn mặt mũi", lúc đi qua hành lang không bao giờ dám ngẩng đầu!
Vì không muốn lịch sử lặp lại, cô lưu lưu luyến luyến mà đánh chữ: "Em có chút việc, phải out đây!"
"Gì gấp vậy? Việc quan trọng lắm à?"
Cô phân tích lợi hại một chút: "Đại sự vô cùng quan trọng!"
"Được, anh đi ra ngoài ăn chút gì đây!"
Cô đến máy tính cũng chưa kịp tắt, thu hết tốc lực chạy xuống lầu.
"Anh tìm em có chuyện gì?" Cô giữ khoảng cách an toàn một mét với Trịnh Minh Hạo, cảnh giác nhìn xung quanh, xác định cửa sổ các phòng ký túc trên lầu đều