--> Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm - game1s.com
Ring ring

Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm

cô còn chưa nói xong: "Có phải vì chuyện nộp đơn ngày mai không?"

Cô sửng sốt một chút, tò mò nhìn về phía vẻ mặt ung dung điềm tĩnh của anh ta. Đề tài thạc sĩ của cô liệu có thể nghiên cứu một chút xem cái đầu này làm từ vật liệu gì không!

Rất có ý nghĩa nha!!!

"Mời em ngồi." Anh ta chỉ chỉ sô-pha, chờ cô ngồi xuống, anh ta mới kéo ghế qua, ngồi đối diện cô, thậm chí đến dáng ngồi cũng thật tao nhã. "Tại sao em lại chọn tôi làm giáo viên hướng dẫn?"

"Bởi vì mọi người đều nói thầy rất tốt, kiến thức học thuật rất lợi hại."

Anh ta bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng đều đặn trắng bóng, nụ cười so với trẻ nhỏ còn trong trẻo hơn.

"Cảm ơn lời khen của em."

Cô cũng cười theo, nụ cười còn đáng yêu ngây thơ hơn cả anh ta: "Em nói thật đó!"

Xin thứ lỗi cô từ nhỏ đã là học sinh ba tốt, luôn tôn kính thầy giáo.

Tất nhiên, cô sẽ không ngu đến mức nói với sếp tương lai của mình lý do quan trọng nhất là: Bởi vì thầy biến thái, em chán ghét thầy! Nhưng trừ thầy ra không ai chịu nhận em cả!

Dương Lam Hàng cong ngón tay gõ gõ vào môi trên của mình, che lại ý cười nơi khóe miệng, nhưng trong mắt anh ta toát lên thần thái rất sáng lạn: "Tôi vốn nghĩ em có thành kiến với tôi, định đề cử em đến tổ của thầy Chu."

"Dạ?" Nụ cười của cô có chút cứng đờ, nghe nói thầy Chu khoa Vật liệu nổi tiếng hiền lành.

Hiện tại sửa miệng còn kịp không?

Hình như là không kịp rồi!

Cô cố nén hối hận trong lòng, thấy chết không sờn nói: "Không cần đâu ạ, em đi theo thầy có thể học được nhiều thứ."

"Nếu như vậy, em chọn chuyên ngành Khoa học Vật liệu đi, môn chuyên ngành chọn loại thứ nhất.

"Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn thầy Dương."

"Ôn thi thế nào rồi? Em có gặp khó khăn gì không?"

Cô vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi, nghe thấy câu hỏi này mới sực nhớ ra mục đích chính của mình: "Dạ có một chút... Em vốn không phải chuyên ngành này, môn chuyên ngành với em mà nói rất là khó..." Cô âm thầm quan sát thần sắc anh ta một chút, vừa chạm đến thần thái chính trực liêm khiết tuyệt đối trên người anh ta, câu nói tiếp theo liền bị nuốt ngược trở vào.

"Đề năm nay quả thực có hơi khó." Dương Lam Hàng nói xong, từ trên bàn cầm lên ba tờ giấy đưa cho cô. Cô tò mò nhìn thoáng qua, trên mặt viết ngay ngắn tên đề mục, đáp án, bao gồm cả phân tích cụ thể.

Có phải cô đang vượt thời gian không gian đến thời đại khác không vậy?! Cái này nhìn hơi giống đề thi nha.

"Đây là đề ôn tập, em cầm về coi kỹ xem, chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi tôi bất cứ lúc nào." Anh ta lại trịnh trọng bổ sung một câu: "Không nên đi hỏi người khác."

Cô vì muốn xác định phỏng đoán của mình một chút nên khéo léo hỏi: "Em chỉ cần ôn tập cái này là đủ ứng phó với bài thi thạc sĩ sao thầy?"

Anh ta nhìn cô, màu mắt tựa như hoa tulip, trong đen tuyền ánh lên sắc tím thẫm: "Năm nay chắc là đủ..."

Lăng Lăng cảm thấy máu nóng chảy ngược lên đầu, tay cầm bài tập run run không ngớt. Ngoài hưng phấn ra, cô không khỏi bị tập "văn kiện cơ mật" này dọa cho hơi kinh hoảng. Cô tay chân luống cuống nhìn Dương Lam Hàng, trên mặt anh ta vẫn duy trì vẻ ung dung lạnh nhạt như nước.

Đó là lần đầu tiên, cô bắt gặp được sắc tím thẫm lóe lên rồi biến mất trong đôi mắt đen của anh ta, cũng là lần đầu tiên cô nhận ra... Dương Lam Hàng người này thâm sâu không lường được!

Cô căng thẳng thu thập bài tập, đứng lên: "Vậy em đi trước, không quấy rầy không việc của thầy nữa ạ."

"Em chờ một chút." Khi cô đi tới cửa, Dương Lam Hàng gọi cô lại: "Thi thạc sĩ áp lực rất lớn sao?"

"Không sao ạ."

Anh ta nhìn cô, do dự một chút rồi mới nói: "Em so với lúc bảo vệ tốt nghiệp... gầy đi rất nhiều."

Đề tài này... Lăng Lăng thật sự không tìm được ngôn từ nào để đối đáp.

Cô xấu hổ sờ sờ hai má đang nóng lên của mình, chạm qua mới thấy, đúng là gây đi không ít.

"Không cần tạo cho bản thân áp lực quá lớn, chỉ cần kết quả của em cao hơn điểm chuẩn quy định của trường là được... Không cao hơn điểm chuẩn cũng không quan trọng, trong khoa còn vài chỉ tiêu thạc sĩ kỹ thuật."

"A." Cô không biết đáp lại ra sao, suy nghĩ hồi lâu mới bật ra được một câu: "Chào thầy ạ!"

"Chào em." Anh ta rất ga-lăng giúp cô mở cửa, tiễn cô ra khỏi phòng.

Cô đi đến đầu cầu thang, lúc chuẩn bị đi xuống nhìn thoáng qua thấy anh ta vẫn còn đứng trước cửa, nhìn theo cô rời đi.

Lăng Lăng không cách nào lý giải được lời nói cử chỉ kỳ cục của anh ta, trong lúc mơ hồ đã quên mất dưới chân là cầu thang, liền trượt chân... Cũng may kịp thời vịn lấy thành cầu thang nên không bị ngã xuống.

Cho nên, cô lại bổ sung thêm một lý do chán ghét anh ta: Nói năng hành động không thể hiểu được!

***

Vừa đi ra đến cửa khoa Vật liệu, Trịnh Minh Hạo đang đứng dưới tàng cây đã bước nhanh lại, quan tâm hỏi: "Thế nào rồi?"

Cô cẩn thận nhìn xung quanh, thần thần bí bí kề sát vào tai Trịnh Minh Hạo, chìa ra mấy tờ giấy: "Là Dương Lam Hàng cho em, hình như là đề thi năm nay."

"Ừ!" Trịnh Minh Hạo cẩn thận coi kỹ: "Đáp án chuẩn đều giúp em làm sẵn, bạn của em mặt mũi quả không nhỏ!"

"Tất nhiên rồi!" Cô ngẩng đầu lên, tươi cười vô cùng tự hào: "Anh ấy thực sự là một "khoa học gia" rất xuất sắc, cuộc đời anh ấy là phải theo đuổi giải Nobel."

"Giải Nobel?! Từ bao giờ em lại chơi với loại bạn bè không bình thường như thế hả?"

"Hứ!" Cô tức giận đánh nhẹ vào ngực: "Anh thì bình thường chắc, anh ngoài hút thuốc, đánh bạc, uống rượu, đá bóng thì còn có thể làm gì?! Anh biết viết hai chữ "lý tưởng" sao?"

"Anh..."

Thấy Trịnh Minh Hạo bị mình đả kích đến nghiến răng nghiến lợi, ra vẻ oán hận đầy người, tâm tình cô vô cùng vui vẻ, ánh mặt trời so với ngày thường còn sáng chói hơn.

Cô lấy lại bài tập: "Anh muốn ăn gì? Em khao!"

"Em đừng tưởng mời anh ăn cơm là có thể bù đắp lại tâm hồn thương tích của anh!"

"Được rồi, bạn học Trịnh Minh Hạo trẻ tuổi đầy hứa hẹn, em phải làm sao để an ủi tâm hồn mong manh của anh đây?"

"Rạp chiếu phim của trường hôm nay có "Tân Tây Du Ký"(*), em bao!"

"Thật hả?!" Hai mắt Lăng Lăng lập tức phát sáng.

"Tân Tây Du Ký", bộ phim siêu cấp nhảm nhí nhưng siêu cấp cảm động của Châu Tinh Trì này vẫn luôn là phim yêu thích nhất của cô.

Tháng trước Lăng Lăng thấy poster đã cực kỳ vui vẻ, vừa muốn mua vé thì nhận ra đã không còn kịp, buồn bực hết một buổi sáng. Trịnh Minh Hạo đến đưa tài liệu cho cô, thấy cô gục trên bàn không nói tiếng nào, lo lẳng hỏi này hỏi nọ, sau lại nghe nói là vì cô không có xem được "Tân Tây Du Ký" lần thứ tám, thiếu chút nữa phun máu mà chết.

Trịnh Minh Hạo không biết, trong bộ phim kia có một câu thoại vô cùng thâm tình: "Nếu nhất định phải cho mối tình này thêm một kỳ hạn, ta hy vọng sẽ là một vạn năm." Cô nghe bảy lần thì hết bảy lần đều cảm động muốn khóc.

Cô từng lau nước mắt nói với Liên Liên: "Nếu có chàng trai nào có thể yêu tớ một vạn năm thì dù anh ấy có giống Tôn Ngộ Không cả người đầy lông tớ cũng chấp nhận..."

Liên Liên tức giận đến mức lấy cuốn sách về mạch điện đập vào đầu cô: "Bệnh sợ tình yêu của cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Đây là bệnh, đừng sợ tốn tiền, đi chữa đi!"

***

Quầy bán vé của rạp chiếu phim trường nằm gần căn-tin, lúc Lăng Lăng mua vé thì nghe thấy một giọng khinh khỉnh của bạn học: "Phim từ tám đời rồi mà cứ chiếu đi chiếu lại, thật chán phèo!"

"Tớ rõ ràng nghe nói sẽ chiếu phim "Kim cương" mà..."

"Mấy người trong hội điện ảnh nghĩ cái gì vậy chứ?!"

"..."

.....

Tay Lăng Lăng đang cầm tiền bỗng cứng đờ, quay đầu liếc mắt nhìn Trịnh Minh Hạo đang chờ cô dưới tán cây.

Cô nhớ rõ chủ tịch hội điện ảnh trường có quan hệ rất tốt với Trịnh Minh Hạo.

Cô đã chia tay Uông Đào từ lâu, tại sao anh ta lại đối xử với cô tốt như vậy...

Chẳng lẽ là?

Cô dẹp bỏ ý nghĩ quái dị này ra khỏi đầu, Trịnh Minh Hạo làm sao có khả năng thích cô được chứ.

Xem ra thói tự kỷ này cũng lây truyền nữa.

Mua vé xong, Lăng Lăng vui vẻ cầm hai tấm vé chiếu phim chạy về phía Trịnh Minh Hạo đang đứng dưới tán cây. "Em đã chọn chỗ đẹp nhất..."

Trịnh Minh Hạo không nói gì, ánh mắt xuyên qua cô, nhìn ra phía sau cô.

Cô kinh ngạc quay đầu, Uông Đào cùng Lý Vi đang đứng đằng sau, trên người cũng mặc đồng phục đá bóng giống như Trịnh Minh Hạo.

Cô đứng chết trân một chỗ, toàn thân cứng đờ.

Cơn gió thê lương thổi bay những phiến lá vàng trên cây bạch hoa, rơi trên mái tóc đen nhánh tung bay trong gió của cô rồi chậm rãi trượt xuống...

Trịnh Minh Hạo kéo cánh tay cô: "Đi thôi, đi ăn cơm."

"Ơ..."

Cô vừa định cất bước, Uông Đào bỗng nhiên chạy qua đây, tung một cú đấm vào má phải Trịnh Minh Hạo.

Trịnh Minh Hạo nhìn đám đông chung quanh, không nói gì.

Lúc này là giờ cao điểm của căn-tin, bọn họ mặc đồng phục đá bóng của đội mình vốn đã thu hút ánh mắt người khác. Một đấm này của Uông Đào, cơ hồ làm cho mọi sinh viên đều dừng lại bước chân, nhìn về phía họ.

Xấu hổ trong lòng Lăng Lăng bị một đấm mà Uông Đào không hề nể nang thượng lên mặt Trịnh Minh Hạo xóa sạch, cô giận dữ đẩy Uông Đào: "Chúng ta đã chia tay rồi, em kết bạn với ai là tự do của em, anh dựa vào đâu mà đánh người!"

"..."

Uông Đào đối mặt với chất vấn của cô không thể trả lời, quay mặt về phía Trịnh Minh Hạo: "Tớ biết rõ gian lận sẽ bị hủy tư cách lên thẳng thạc sĩ, nhưng mỗi lần thi tớ đều ném bài cho cậu. Cậu đánh nhau với sinh viên trường ngoài, là tớ giúp cậu chặn một nhát dao kia... Trịnh Minh Hạo, tớ là bạn thân nhất của cậu mà cậu lại đối xử với tớ như vậy sao?"

Trịnh Minh Hạo giải thích nói: "Không phải như cậu nghĩ, tớ và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi."

"Bạn bè bình thường? Cậu thích cô ấy, cậu tưởng tớ nhìn không ra sao..."

Mặt Trịnh Minh Hạo biến sắc, nhìn Uông Đào với vẻ không thể tin được.

Lăng Lăng bất giác lùi ra sau một bước, vé xem phim trong lòng bàn tay bị vò nhăn nhúm.

Trịnh Minh Hạo đứng thẳng, nhìn cô không nói gì.

Lăng Lăng khẩn cầu nhìn anh ta, khẩn cầu chờ mong anh ta phủ định lời của Uông Đào.

Nhưng anh ta lại gật đầu, nói với Uông Đào: "Đúng vậy! Tớ yêu cô ấy, so với cậu còn lâu hơn, nhiều hơn..."

———————————

(*) "Tân Tây Du Ký" hay "Đại Thoại Tây Du" (tiếng Anh: A Chinese Odyssey) là một cặp hai phim Hồng Kông của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ phỏng theo bộ tiểu thuyết kinh điển Tây du kí của nhà văn Ngô Thừa Ân, cả hai bộ phim đều được công chiếu năm 1995. (Theo Wiki)



Chương 19


Trịnh Minh Hạo yêu cô! Còn lâu hơn Uông Đào, còn sâu sắc hơn Uông Đào?

Nếu không phải chính tai mình nghe thấy thì dù bất kỳ ai nói với cô, cô cũng đều không tin.

Trớ trêu thay, chính cô lại nghe được chân thực rõ ràng!

Rốt cuộc cô đã làm gì?

Nhớ lại khi cô cùng Uông Đào thành đôi, Trịnh Minh Hạo nét cười cô đơn, tim Lăng Lăng đau thắt từng cơn...

Cô thực sự rất muốn ích kỷ cùng Trịnh Minh Hạo tiếp tục làm bạn bè tốt, đón nhận sự quan tâm chăm sóc của anh. Nhưng cô không thể, đã không đáp lại được điều anh muốn, hà cớ gì bắt anh trả giá cho cái anh không đáng phải trả giá!

***

Hôm đó, Lăng Lăng cùng Trịnh Minh Hạo ngồi trong nhà ăn cơm Tây, mặt đối mặt, Trịnh Minh Hạo kể cho cô nghe một đoạn chuyện cũ...

Thời Trịnh Minh Hạo học năm ba, đúng là rất ham mê game online.

Trong trò chơi, sau một cuộc thánh chiến đẫm máu, pháp sư tay cầm quyền trượng bạc chỉ còn vài giọt máu, kéo áo bào trắng lặng lẽ đi về phía chân trời thê lương.

Đứng giữa Bích Thiên Huyết, trông xuống những kẻ tranh đoạt chiến lợi phẩm vì sinh tồn, Trịnh Minh Cảm cảm nhận rõ ràng một loại chiến tranh bi thương...

Đây là trò chơi online, là một thế giới ảo còn chân thực hơn bất kỳ thứ gì!

Thoát ra khỏi mạng, Trịnh Minh Hạo mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, chớp chớp đôi mắt khô mỏi, hướng tiểu Lý phụ trách quản lý hàng net phất tay hô to: "Tiểu Lý Tử, mang anh chai Coca, anh bù tí máu."

"Có ngay đây!" Tiểu Lý đưa ly nước chanh đá trên tay cho cô gái ngồi bên xong, lấp tức quay về phía Trịnh Minh Hạo ra dấu OK, bước nhanh đi chỗ khác.

Trịnh Minh Hạo vừa định thu hồi tầm mắt thì đột nhiên bị một cảm giác rung động đặc biệt giữ lại.

Anh thấy cô gái đối diện kia chậm rãi lấy ra một miếng khăn giấy, cẩn thận dùng khăn lau những giọt nước đọng trên ly nước chanh, từng chút từng chút, hết sức cẩn thận, nhưng nước mắt trên mặt cô không ngừng tuôn rơi, không ai vì cô mà lau chúng đi.

"Coca đây!" Tiểu Lý kêu to một tiếng, dọa anh thiếu chút đứng tim. Đưa tay đón lấy chai coca, ánh mắt lại bất giác liếc nhìn người con gái đối diện, đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái khóc yên lặng đến thế, không có ngôn ngữ, không có biểu hiện, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy xuôi.

"Cô em này cũng tốt đúng không? Vừa nhìn đã biết con gái nhà lành! Cô ấy tên là Bạch Lăng Lăng, chuyên ngành Điện tử, năm ba."

"Vậy à!"

Nếu nói mỹ nữ, anh đã thấy qua rất nhiều. Lúc mới vô năm nhất Trịnh Minh Hạo đã được hưởng thụ hiệu quả thị giác tuyệt vời kiểu đó, anh cũng giống như mấy nam sinh nhàm chán cùng phòng ngủ, chán đến nỗi tự do rảnh rỗi lên mạng tán tỉnh mấy em gái, đến những nơi như khoa Truyền thông hoặc mấy trường ngoại ngữ sẽ thấy mỹ nữ, nhưng sau này gặp càng nhiều gái đẹp, anh dần cảm thấy không còn thú vị, đề tài tán gẫu quanh quẩn chỉ có chuyện trăng hoa trai gái, những nơi lui tới chẳng gì khác ngoài khu mua sắm, khách sạn, rạp chiếu phim, quán bar.

Chỉ có hai chữ "vô vị"!

Còn không bằng cùng mấy thằng bạn chơi bài, đánh mạt chược.

Thế nhưng, nữ sinh có khí chất thanh tân hôm nay bỗng nhiên lại khiến anh có một loại cảm giác đặc biệt – muốn nói về thứ tình yêu "ngu ngốc".

Cũng như những nam sinh khác, mỗi sáng bảy giờ đứng chờ cô ấy dưới lầu nhà trọ nữ sinh để cùng đi ăn sáng, buổi tối mười giờ lại đứng dưới lầu nhà trọ nữ sinh mà lưu luyến không rời.

Buổi tối tắt đèn cô ấy sẽ gọi điện thoại cho anh, nói nhớ anh.

Cô sẽ xem anh đá bóng, nhìn anh dẫn bóng mà hò hét cổ vũ.

Cô sẽ đưa anh một chiếc khăn quàng cổ, chống lại mọi giá rét trong mùa đông...

Trịnh Minh Hạo càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống như vậy thật thú vị, có vẻ so với game online còn hay ho hơn.

Bàn tay to của tiểu Lý huơ huơ trước mắt anh: "Em có số QQ của cô ấy, nếu muốn nói chuyện thì dùng quyền trượng trao đổi nha."

"Biến! Anh chú muốn biết QQ của cô ấy còn cần nhờ chú sao!"

"Anh Hạo à, không phải em khinh thường anh! Nếu anh có thể theo cô ấy lấy được số QQ, em đem tài khoản game của em cho anh luôn!"

"Chú chống mắt lên mà coi!"

Trịnh Minh Hạo ung dung đứng dậy, kéo ghế đi về phía đối diện, đặt bên người Lăng Lăng, ngồi xuống.

Lần đầu tiên anh phát hiện cảm giác chính mình hóa ra không tồn tại là như vậy, tư thế anh cool là thế, nhưng người ta đến cả một cái liếc mắt cũng không có!

Trịnh Minh Hạo nhìn lướt qua màn hình máy tính của cô, hơi kinh ngạc – cư nhiên là "tuyển tập truyện cười"!

Đọc truyện cười mà khóc, sở thích kiểu gì vậy?!

Trịnh Minh Hạo dùng ngón trỏ gõ gõ lên bàn trước mặt Lăng Lăng, dùng một giọng tự nhận là có chút lôi cuốn nói: "Đọc truyện cười đến rơi nước mắt, bạn thật sự cũng rất đặc biệt đó!"

Lăng Lăng lạnh lùng nhìn liếc anh một cái rồi quay đầu tiếp tục đọc truyện.

Anh cảm thấy chán, vừa đứng dậy thì tiếng di động của Lăng Lăng vang lên. Cô thở dài, đằng hắng cổ họng rồi mới bắt điện thoại: "Alô?! Mới đó đã nhớ tớ rồi sao?" Giọng điệu của cô nghe thật thoải mái, thật vui vẻ.

"Đi shopping á?!" Cô nhíu mày thực sâu, tay đặt trên con chuột bất giác đưa lên day day trán, vẻ mặt miễn cưỡng, nhưng giọng trả lời không hề nghe ra một chút khó xử: "Vậy à... Cậu ở trong phòng chờ tớ, tớ về tìm cậu ngay đây."

Cô vịn bàn máy tính đứng lên, đứng yên trong chốc lát rồi mới chậm rãi rời đi.

Nhìn đôi vai gầy yếu của cô, bước chân hỗn loạn, Trịnh Minh Hạo bỗng nảy sinh ý muốn nâng đỡ cảm xúc của cô, cô trông có vẻ thực sự rất mỏng manh yếu đuối, giống như không thể chịu được một chút thương tổn nào...

"Tự ti hả?" Tiếu Lý không biết từ lúc nào lại xuất hiện bên cạnh, nặng nề vỗ vỗ vai anh.

"Tự ti gì?" Trịnh Minh Hạo lạnh lùng trừng mắt liếc cậu ra một cái, "Anh chỉ đang nghĩ – trạng thái tinh thần cô ấy như vậy mà đi shopping không biết có nguy hiểm đến tính mạng không."

"Anh Hạo, không phải anh thực tình đấy chứ?"

"Đi! Chú ý đến quyền trượng của anh kìa, anh mẹ nó mất ba đêm liền mới đánh ra nó!"

Tiểu Lý cười cười mờ ám, không nói gì nữa.

Từ hôm đó về sau, Trịnh Minh Hạo không gặp lại cô, đôi khi sau mỗi cuộc "thánh chiến" anh sẽ nhìn sang máy tính đối diện kia, nhớ lại làn váy trắng tinh, mái tóc đen mềm mại, cả bóng dáng mỏng manh kia nữa... Nhưng cũng chỉ là đôi khi mà thôi.

Vài ngày sau, khi anh đang ở ngoài cửa khoa Tin học lại gặp được Lăng Lăng lần nữa, tim đột nhiên bị bóp mạnh.

Cô và cô gái có chút nhu nhược đáng thương ở hàng net hoàn toàn khác nhau.

Khi mới gặp ở hàng net, cô trông thực sự rất yếu đuối, giống như không thể chịu được một chút thương tổn, rất cần người che chở và an ủi...

Hôm nay cô cười ngọt ngào kéo cánh tay một cô gái khác, vừa cười vừa tán gẫu, tóc dài mềm mại bay bay trong gió nhẹ, làn váy dài màu trắng tựa như mưa bụi lượn lờ, dịu dàng nhưng vẫn rất tự tin.

Anh như bị ma ám, tin vào một điều anh chưa bao giờ mảy may tin tưởng trước đây – mới gặp đã yêu, gặp lại say lòng!(*)

***

Khuya hôm đó, khi Trịnh Minh Hạo đã buồn bực cả đêm ở hàng net trở về phòng ngủ, lão Tam cao to dũng mãnh Lý Vi của phòng bọn họ đang ở trên mạng tán gái, anh ta vừa thấy Trịnh Minh Hạo trở về lập tức bày ra vẻ mặt nhìn thấy đấng cứu thế: "A Hạo, cậu trở về rồi, mau giúp tớ thu phục em gái này đi."

"Tớ hôm nay bực bội trong người, cậu đi tìm Đào Tử đi."

"Đào Tử bị đồng hương của nó tìm được kéo đi phòng tự học rồi. Cậu bực bội chuyện gì?"

Trịnh Minh Hạo đặt mình lên giường, nhớ tới quyền trượng bạc anh gian nan khổ ải mới đánh ra được trong trò chơi, tim vẫn còn nhoi nhói đau. "Tam ca, cậu có tin tình yêu sét đánh không?"

"Tin! Nhưng tớ càng tin... tình một đêm hơn!"

"Shit! Cậu có đi học lớp Giáo dục tố chất sinh viên đại học không vậy?" Trịnh Minh Hạo chửi thề một tiếng, xoay người, từ trong túi quần lấy ra một dãy số, trong đầu lại hiện lên nụ cười xinh đẹp dịu dàng của cô, anh nghĩ lúc cô khóc rất đẹp, không thể tưởng tượng nổi khi cô cười còn đẹp hơn!

Nhớ lại đôi vai gầy yếu của cô, bước chân hỗn loạn và cuối cùng là nụ cười xinh đẹp dịu dàng, anh không khỏi cảm thán: "Cậu chưa từng gặp cô ấy, nhìn thấy cô ấy cậu sẽ hiểu được cái gì là tình yêu sét đánh..."

Lão Nhị đang nằm trên giường đọc sách hết hồn ngồi dậy, trợn tròn mắt nhìn anh: "A Hạo, quá nửa đêm rồi, cậu nói tiếng người đi, được không?"

"Được! Hôm nay tớ đã đem quyền trượng đổi lấy số QQ của một nữ sinh."

Một tiếng rầm vang lên, lão Tứ Cao Nguyên nãy giờ vẫn nằm tầng trên bỗng nhiên hiện thân tại đồng bằng, đứng dậy phủi phủi đất trên người.

"Tứ ca, hôm nay cậu luyện được công phu gì vậy? Di hình hoán ảnh hả?"

Lão Tứ Cao Nguyên nghiến răng nghiến lợi xoa cánh tay. "Rảnh rỗi sinh nông nổi đi đùa kiểu này, cũng may tớ thân thủ linh hoạt..."

"Tớ nói thật đấy."

"Gì!!"

Trịnh Minh Hạo còn chưa kịp hiểu ra tiếng huýt chói tai kia là vì chuyện gì, chợt nghe Cao Nguyên nói: "Tớ với Tương Lâm rốt cuộc cũng có hi vọng!"

Lý Vi đang trên mạng tán gái còn không quên bổ sung thêm chút thuyết minh: "Nữ sinh ngành mình rốt cuộc cũng chịu để mắt nhìn đến tớ!"

Trịnh Minh Hạo nhíu mày nhìn số QQ trong tay: "Chuyện... chuyện đó có liên hệ trực tiếp với tớ sao?"

Không ai trả lời anh!

Một thời gian sau, trong khi các bạn cùng phòng anh nhiệt huyết sôi sục ngồi bàn luận làm thế nào phân chia mỹ nữ các ngành, trong lòng Trịnh Minh Hạo chỉ mắc mứu một câu hỏi: Tại sao cô ấy lại từ chối add anh vào danh sách bạn bè?

"Mình học ngành Tin học trường đại học T, có thể chat với nhau không, làm quen nhé?"

Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời cho đến nay anh nói chuyện uyển chuyển như thế, kết quả bị từ chối ba lần, thậm chí ngay cả một chữ cũng không hồi âm!

Anh đành phải đem tên họ ra, thể hiện thành ý: "Giới thiệu một chút, mình tên là Trịnh Minh Hạo khoa Tin học."

Lần này có hồi đáp một câu: "Không biết! Làm ơn đừng quấy rầy!"

"Bạch Lăng Lăng", cái tên này anh nhớ kỹ, thực sự có cá tính!



Chương 20


Sáng sớm hôm sau, chưa đến tám giờ Trịnh Minh Hạo đã rời khỏi giường mặc quần áo, một chuyện trăm trăm hiếm thấy, Cao Nguyên nằm giường trên cầm đồng hồ báo thức nhìn thoáng qua, nửa tỉnh nửa mơ hỏi: "Cậu nửa đêm nửa hôm lăn qua lăn lại cái gì vậy?"

"Tớ đến lớp."

"Shit!" Anh ta rống to: "Cậu bệnh nặng rồi!"

"Cậu lo ngủ phần cậu đi!"

Đối với một người chưa bao giờ rời khỏi giường trước giờ ăn trưa như Trịnh Minh Hạo mà nói, tám giờ đi học đương nhiên là chuyện nghìn lẻ một đêm(*)!

Anh sở dĩ dậy sớm như vậy là vì muốn đến phòng lưu trữ hồ sơ xem xem Bạch Lăng Lăng là thần thánh phương nào!

Sau nhiều phen lật tới lật lui, anh cuối cùng cũng tìm được hồ sơ của Bạch Lăng Lăng trong phòng lưu trữ hồ sơ của khoa Điện đại học T, trước đây cô tên là Sử Lăng Lăng, lên trung học, hồ sơ học sinh chuyển đến tỉnh Sơn Đông, đổi tên thành Bạch Lăng Lăng. Trong mục thành viên gia đình chỉ có tên của mẹ cô, họ Bạch.

Không có cha đại khái có ba khả năng, nhưng đến trung học mới sửa thành họ mẹ, khả năng chỉ có một: ba mẹ cô vô cùng hận nhau mà ly hôn.

Lật lại trang đầu xem ảnh chụp, anh dùng ngón tay che đi nụ cười xinh đẹp của cô, mới nhận ra trong ánh mắt cô là lạnh lùng vĩnh cửu.

Có nhưng người dù ở cùng bao nhiêu năm vẫn không có cách nào hiểu biết, có những người chỉ trong nháy mắy đã có thể nhìn thấu.

Trịnh Minh Hạo thực sự trong nháy mắt đã có thể nhìn thấu cô, anh biết cô là loại người đem nụ cười cho người bên cạnh, đem cô đơn tịch mịch giữ lại cho chính mình. Cô sẽ ở trong thời điểm đau khổ nhất mà vẫn giả vờ như không sao cả, cùng bạn bè đi shopping, cũng không muốn những khi rơi lệ có người ở bên chăm sóc, giúp cô lau khô nước mắt, an ủi cô.

Nhưng cô, khi còn chưa kịp biết tình cảm thắm thiết của anh thì đã lựa chọn bạn thân nhất của anh, Uông Đào.

***

Với Trịnh Minh Hạo, ngày cứ thế trôi qua, game cứ thế chơi như thường lệ.

Thiếu mất ngân trượng có khả năng nhanh chóng tiếp máu và tấn công mạnh nhất, cũng giống như kiếm khách mà không có kiếm sắc, chờ đợi pháp sư chính là cái chết oanh liệt. Nhìn kẻ khác giẫm đạp lên thi thể pháp sư, điên cuồng cướp lấy trang bị hắn vất vả đánh ra, Trịnh Minh Hạo lần đầu tiên nếm phải mùi vị thất bại.

Anh hiểu được, đây là quy tắc trong thế giới game, ngươi có thể rời đi lúc thắng lợi, để lại tôn nghiêm cho người chết, nhưng ngươi vĩnh viễn đừng nên vọng tưởng người khác sẽ lưu lại tôn nghiêm cho ngươi.

Nhưng anh không hiểu, vì cớ gì tình bạn cũng như vậy, anh có thể ngầm đồng ý để cho bạn chí cốt theo đuổi cô gái mình yêu mến, nhưng bạn của anh lại không thể trong lúc hưởng thụ tình yêu ngọt ngào đừng giẫm đạp lên tình yêu đã chôn vùi của anh.

Đêm hè phiền muộn, khói thuốc tràn ngập phòng ngủ.

Trịnh Minh Hạo và các bạn cùng phòng Lý Vi, Cao Nguyên, Nam Lục, hừng hực sát phạt nhau trên bàn mạt chược, Uông Đào ngồi lì trên giường Trịnh Minh Hạo, cầm điện thoại buôn lời ngon tiếng ngọt không dứt với Lăng Lăng, vẽ ra tương lai tươi sáng của bọn họ.

Lý Vi thực sự buồn nôn không chịu được nữa, đạp Uông Đào một phát: "Cậu đừng có sến vậy được không, tớ van cậu ra dáng nam nhi giùm đi!"

Uông Đào mặt mày hạnh phúc mỉm cười đáp lại anh ta.

"Nói nhiều mấy lời vớ vẩn ấy làm gì chứ! Cậu chỉ cần dẫn cô ấy đi tìm một phòng rồi chậm rãi mà tâm sự!"

Trịnh Minh Hạo vươn tay sờ sờ bao thuốc lá, đã hết từ lâu, cũng giống như trái tim anh đã sớm trống rỗng.

Lý Vi nhìn anh. "A Hạo, cậu trước đây chỉ hút chơi thôi, sao dạo này lại nghiện thuốc càng ngày càng nặng thế hả?"

"Ngày qua ngày mỗi lúc một chán."

"Tớ thấy em hoa khôi khoa Quản trị kinh doanh kia rất là nhiệt tình nha."

"Hoa khôi?!" Trịnh Minh Hạo nghĩ mất nửa ngày mà đầu óc vẫn trống không: "Cô nào vậy?"

"Tên Trương Tâm Di, hôm qua còn đến sân bóng cổ vũ cho cậu đó."

Cao Nguyên nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, cố tình gợi ý một chút: "Chính là em mặc váy ngắn á."

Trịnh Minh Hạo đang cố gắng nhớ lại xem hôm qua đứng ngoài rìa sân bóng ngoài Bạch Lăng Lăng ra còn có cô gái nào không, chợt nghe thấy Uông Đào kinh ngạc hỏi: "Đây không phải số QQ của Bạch Lăng Lăng sao? A Hạo, làm sao cậu có được QQ của cô ấy vậy?"

Trong phòng ngủ yên lặng dị thường.

Trịnh Minh Hạo không cần ngẩng đầu cũng vẫn có thể cảm giác được sự kinh ngạc của mấy tên ngồi chung quanh.

"Không nhớ rõ thuận miệng hỏi khi nào nữa, coi như rác nên làm mất từ lâu rồi." Anh thuận miệng trả lời lấy lệ.

"Vậy à!"

Uông Đào không hỏi gì nữa, dọn dẹp trên giường một chút rồi ngủ.

Trịnh Minh Hạo làm như không có chuyện gì tiếp tục ra bài, Lý Vi nhìn Trịnh Minh Hạo, cố ý vô tình cảm thán: "Haiz! Ôi tình yêu, thật là mẹ nó nghiệp chướng!"

Cao Nguyên thuận miệng tiếp một câu: "Haiz! Ôi phụ nữ, thật là mẹ nó tai họa!"

Trịnh Minh Hạo trừng mắt liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói: "Hai tụi bay mỗi đứa ít tạo nghiệt đi một chút, thế giới tất hòa bình!"

.....

Chơi một mạch đến rạng sáng, Trịnh Minh Hạo thua cháy túi không còn một xu thì cả đám mới tan.

Anh một mình ngồi trên thềm cửa sổ ngoài hành lang hóng gió lạnh, nhìn thế giới u ám mờ mịt dần dần sáng lên.

Bỗng nhiên, một điếu thuốc vừa châm xuất hiện trước mắt anh.

"Không phải nói chơi chán rồi sao?" Lý Vi hỏi.

Trịnh Minh Hạo trầm mặc nhận lấy điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, vị ni-cô-tin nồng đậm chảy xuôi vào cơ thể, vờn quanh cõi lòng trống rỗng, lấp đầy sự trống trải trong máu.

Không lâu trước đây, khi Uông Đào cùng Lăng Lăng vừa mới bắt đầu, Lý Vi cao hứng hỏi Trịnh Minh Hạo: "Cậu với em QQ xinh đẹp tới đâu rồi?" Anh nhìn liếc qua Uông Đào vẻ mặt tò mò, thản nhiên nói: "Chơi chán rồi."

Mọi người trong phòng ngủ hẳn nhiên cười một trận, không ai nhắc lại chuyện này nữa.

"Tại sao cậu không nói rõ với Đào Tử?" Lý Vi hỏi.

"Bạch Lăng Lăng cũng không phải bạn gái tớ, tớ dựa vào đâu mà không cho cậu ấy theo đuổi?" Kỳ thật điều quan trọng nhất là, anh cứ tưởng Bạch Lăng Lăng trong lòng đã có người khác, tuyệt đối sẽ không chấp nhận Uông Đào. Không ngờ, tất cả đều ngoài dự đoán của mọi người.

Lý Vi ôm vai Trịnh Minh Hạo. "Ít nhất có thể cạnh tranh công bằng."

"Quên đi! Với tình tình của tớ, Bạch Lăng Lăng căn bản thấy tớ rất chướng mắt." Anh biết, cô thích dạng người như Uông Đào, ổn trọng, kiên định, tiến thủ. Anh cũng rất thích, nhưng đáng tiếc tính anh không như vậy.

"Thật không?"

"Tớ hỏi cô ấy có em gái hay không, giới thiệu cho tớ làm bạn gái..."

"Cô ấy nói thế nào?"

"Cô ấy nói: Trịnh Minh Hạo, đừng nói em không có em gái, cho dù có em cũng không đem nó ném vảo hố lửa."

"Ặc!" Lý mỉm cười. "Đôi mắt của Bạch Lăng Lăng rất đẹp, nhưng mắt nhìn người tại sao lại kém thế chứ?"

Trịnh Minh Hạo cũng cười. "Mắt cô ấy không phải kém! Căn bản là cô ấy không có mắt."

***

Nghe đến đây, Lăng Lăng rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: "Anh đừng nói nữa!"

"Chúng ta..." Cô muốn nói: "Chúng ta sau này không cần gặp nhau nữa." Lời đã dâng đến bên môi nhưng không thể thốt ra. Một dòng nước mắt chảy xuống.

Lăng Lăng xoay mặt che đi, lại thấy Trịnh Minh Hạo cầm một miếng khăn giấy đưa đến trước mắt cô. "Chỉ là biết anh thích em thôi mà, đâu cần phải kích động đến vậy chứ!"

Lời nói bị anh nói ra với ngữ điệu giấu diếm buồn thương như vậy, càng khiến lòng cô đau đớn.

"Tại sao không nói cho em biết?" Cô cố hết sức ổn định hô hấp, lời nói ra vẫn còn rung rung.

"Nói em biết? Em có thể chấp nhận anh sao?"

"Ít nhất em có thể chia tay với Uông Đào sớm hơn một chút."

"Anh chỉ muốn biết..." Anh chụp lấy tay cô, bao vây trong lòng bàn tay nóng bỏng của mình: "Em có thể chấp nhận anh không?"

"..." Cô dùng hết sức rút tay về – đây là câu trả lời của cô.

"Vì sao? Chúng ta đã làm bạn bè lâu đến thế, anh đối với em thế nào chắc em cũng biết rõ, tại sao em có thể cho Uông Đào cơ hội mà lại không cho anh cơ hội?"

"Em đã bỏ lỡ một lần, em không thể sai lầm một lần nữa." Cô đã từng tổn thương Uông Đào, cô không thể lại làm tổn thương Trịnh Minh Hạo.

"Anh với cậu ta không giống nhau, so với cậu ấy anh hiểu em hơn, anh biết em cần gì, anh biết làm thế nào để em được vui vẻ."

"Anh cũng biết trong lòng em đã yêu người khác rồi!!!"

Ánh mắt cao ngạo của Trịnh Minh Hạo trở nên ảm đạm. "Vậy thì sao? Tất cả đều đã trôi qua, em không thể cả đời sống trong hồi tưởng."

"Em chưa từng." Thời điểm này, cô không thể giấu diếm anh thêm nữa, để làm cho anh hết hy vọng, cô quyết định thẳng thắn thành thực nói với anh tất cả. "Bọn em lại cùng với nhau..."

Trịnh Minh Hạo giận dữ bắt lấy tay cô, mười ngón tay bao lấy cổ tay cô thật chặt: "Không thể nào, cho đến giờ anh vẫn chưa từng thấy anh ta!"

"Em cũng chưa bao giờ gặp anh ấy. Chúng em yêu qua mạng..."

"Shit!" Trịnh Minh Hạo chửi thề một tiếng. "Em có lầm không vậy?!"

"Em biết chuyện của mình không thực tế. Em cũng từng thử từ bỏ quên đi, đem anh ấy cho vào blacklist. Nhưng hôm bảo vệ tốt nghiệp đó, anh ấy lại add em... Em căn bản không từ bỏ được, dù đếm bao nhiêu lần số ô vuông trên rèm cửa, em cũng không thể nào quên được anh ấy!"

"Nếu yêu anh ta như vậy, tại sao bọn em không gặp mặt nhau?"

"Anh ấy ở Mỹ." Cô ngừng một chút, nói: "Anh ấy có giấc mơ của mình, em không muốn anh ấy vì em mà từ bỏ thứ anh ấy kiên trì theo đuổi."

Bàn tay anh cầm cổ tay cô dần nới lỏng rồi buông ra: "Là cái nhà khoa học biết viết hai chữ "lý tưởng" kia ư?"

"Em xin lỗi, hôm nay em không nên nói anh như thế!" Nếu sớm biết Trịnh Minh Hạo thích cô, cô nhất định sẽ không nói lời tổn thương người khác như vậy.

"Em đối với anh ta chỉ là một dạng ham mê, giống như trước kia anh ham mê game online."

"Em biết!" Biết rõ sẽ đâm người ta bị thương, Lăng Lăng vẫn cố ý nói ra: "Nhưng em yêu anh ấy..."

Trịnh Minh Hạo nghe vậy, quay mặt đi, hai đấm tay nắm chặt. Cô không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những lời này làm anh tổn thương sâu đến bao nhiêu.

Nhưng cô phải làm như thế, cô không thể cho anh cái anh muốn, ngay cả hy vọng cũng không thể cho.

Cô không dám nhìn vẻ mặt Trịnh Minh Hạo nữa, quay đầu nhìn ra con đường nhựa xam xám tang thương ngoài cửa sổ. "Sau này... chúng ta không cần gặp lại nhau."

"Em!"

"Em đi trước đây!"

Khi cô đứng lên, Trịnh Minh Hạo chắn trước mặt cô: "Ngay cả làm bạn cũng không được sao?"

"Chờ anh gặp được một người con gái khác có thể khiến anh rung động, chúng ta sẽ lại làm bạn bè..."

Lúc Lăng Lăng rời đi không có quay đầu lại, mặc dù cô rất muốn quay đầu nhìn vẻ mặt của Trịnh Minh Hạo, muốn biết liệu anh có đau lòng lắm không!

———————

(*) Ý là "chuyện khó tin".



Chương 21


Lúc Lăng Lăng quay về phòng ngủ, trong phòng tụ tập rất nhiều nữ sinh ngành Tin học, đang sôi nổi thảo luận chuyện trận bóng vừa rồi.

Cô khách khí chào họ một tiếng rồi đi thẳng đến trước máy tính ấn nút khởi động.

Trong lúc chờ máy khởi động, Lăng Lăng nghe một giọng nữ xa lạ nói: "Dẫn 2:0 rồi mà còn thua, thật là tức chết mà!"

"Trịnh Minh Hạo rốt cuộc bị làm sao vậy? Đây chính là trận chung kết, sao cậu ta lại có thể bỏ đi giữa trận đấu chứ!"

"Tớ thấy Lý Vi hô cậu ấy bắt điện thoại, cậu ấy nhận điện thoại xong liền bỏ đi..."

"Nhất định là có chuyện gì quan trọng lắm."

Lăng Lăng rốt cuộc hiểu được đằng sau vẻ ung dung của Trịnh Minh Hạo che giấu một tình yêu say đắm biết bao nhiêu, bao nhiêu trả giá không nói thành lời, nhưng cô đáp lại anh hóa ra chỉ có tổn thương vô tình!

Nhất thời xúc động, cô bỏ con chuột trong tay xuống, nhanh chóng lấy điện thoại ra... Bấm được một nửa dãy số, cô dừng lại.

Cô gọi điện liệu có thể nói được gì, hỏi anh có buồn không ư? Hay là nói cô không muốn mất đi một người bạn như anh...

Cô buông điện thoại, càng hiểu về anh càng đau lòng, lại càng không muốn tra tấn anh thêm nữa.

QQ vừa tự động đăng nhập đã có một tin nhắn chuyển đến: "Em có đó không?"

Lăng Lăng đang buồn rười rượi, gặp được anh, nỗi buồn rốt cuộc không thể kiềm nén nữa, suy nghĩ rối loạn căn bản khiến cô không khống chế được ngón tay: "Tại sao, tại sao vận mệnh lại đối xử với em vậy chứ?! Em không cam tâm, không cam tâm! Em không có làm gì sai, dựa vào đâu mà đối xử với em như thế!"

"Xảy ra chuyện gì vậy em?"

"Một người bạn có quan hệ rất tốt với em bỗng nói yêu em."

Anh lập tức hỏi: "Em trả lời cậu ta ra sao?"

"Chúng ta sau này không cần gặp lại nhau."

"Tại sao?"

'Bởi vì anh, bởi vì ngoài anh ra em không thể tiếp nhận được người nào khác'. Cô không thể thốt ra những lời ấy, chỉ có thể hàm hồ trả lời: "Bọn em không hợp nhau, anh ấy không phải loại người em thích!"

"Anh có thể hỏi em tại sao cả gặp mặt nhau cũng không được không?"

"Em không thể để cho trái tim anh ấy hy vọng, em không muốn anh ấy lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm vào em." Thấy anh không trả lời, cô thử thăm dò hỏi: "Em làm sai sao?"

"Sự thiện lương của em... có đôi khi rất tàn nhẫn!"

Nhìn những lời này xuất hiện trên màn hình, đầu cô nóng lên, mất lý trí gõ một câu: "Thiện lương của anh mới là tàn nhẫn nhất!"

Nhiều khi, cô rất hận sự tàn nhẫn của anh.

Anh đối với cô không xa không gần, không lạnh không nóng, đôi khi anh dường như vô tình nói một câu khiến cô cảm nhận được thâm tình, có khi anh lại trầm mặc hồi lâu, nhàn nhạt giống như bạn bè bình thường. Cô rất muốn biết, có phải anh đã từ bỏ rung động thuở ban đầu, đơn thuần muốn làm bạn với cô? Hay là vẫn như cô, không dứt bỏ được phần tình cảm này, không thể đè nén. Nhưng anh cứ luôn luôn khiến cô không thể đoán ra.

Phỏng đoán mập mờ không rõ này khiến Lăng Lăng vốn đã mâu thuẫn rối bời càng thêm khó xử, khiến cô lúc muốn cự tuyệt lại không thể nào cự tuyệt, khiến cô lúc muốn chấp nhận lại không thể nào chấp nhận.

"Anh xin lỗi, anh lỡ lời!" Thấy cô nóng giận, anh vội xin lỗi.

Cô vẫn chưa nguôi giận, hung hăng gõ bàn phím: "Anh nói rõ cho em, anh rốt cuộc có ý gì? Đến tột cùng anh coi em là cái gì?!"

"Anh là bạn của em, không phải bạn cậu ta. Trong lúc anh rơi xuống đáy, là em đã giữ anh lại, lúc này anh chỉ muốn giúp em, khiến em có thể tự tin mà đối mặt với chính mình, đối mặt với tình cảm của em."

Lăng Lăng không biết nói gì để đáp lại, tuyệt vọng nhìn những dòng chữ rỉ máu trên màn hình máy tính.

Hóa ra anh chỉ hành động như một người bạn của cô, rung động trước kia đã sớm bị chôn vùi trong dĩ vãng.

Anh giúp cô tìm giáo viên hướng dẫn, cổ vũ cô, nâng đỡ cô, đều chỉ vì cô đã từng giúp anh.

Cô cười chua xót, ngẩng đầu ngăn không cho nước mắt chảy xuống!

"Em gặp giáo viên hướng dẫn chưa?" Anh hỏi.

"Rồi!" Nhắc tới chủ đề này, Lăng Lăng hít vào một hơi, cố hết sức không để lộ ra nỗi buồn trong những dòng chữ: "Anh với Dương Lam Hàng quan hệ tốt lắm hả? Làm thế nào hắn chịu nể mặt anh vậy?"

"Không phải, một người bạn của anh có quan hệ rất tốt với anh ta."

"Khéo vậy sao?!"

Vĩnh viễn có xa không: "Cũng không phải khéo! Đúng rồi, con người anh ta thế nào? Làm việc với nhau tốt chứ?"

"Em bí mật nói anh biết nhé, anh nhất định không được kể với người khác... Con người này bề ngoài làm ra vẻ đạo mạo nhưng nội tâm thì vừa âm u vừa gian trá."

"Anh thật khâm phục con mắt thấu suốt của em!"

"Hắn ta cư nhiên dám tiết lộ đề thi với em, đây không phải việc một thầy giáo liêm khiết nên làm đúng không?"

Vĩnh viễn có xa không: "Anh nghĩ, việc anh ta tiết lộ đề thi cho em không liên can gì đến nhân phẩm, có thể là anh ta đánh giá cao em. Ở nước ngoài, đại học là nơi có tính học thuật, giáo viên có quyền lựa chọn sinh viên mình thích, ngay cả quyền miễn thi cũng có. Hơn nữa so với kết quả thi cử, họ càng coi trọng năng lực thực sự của sinh viên hơn."

"Thật sao?"

"Người dạy sinh viên là giáo viên, không phải đại học T, lại càng không phải là Bộ Giáo dục! Làm nghiên cứu không cần một thiên tài phòng thi, mà cần người siêng năng hiếu học, có nghị lực, có quyết tâm bền chí, quan trọng nhất là, có năng lực biểu đạt tốt, cũng như năng lực giao tiếp với người khác – nhưng điểm này em đều có được."

"Ặc! Có chuyện này sao!"

...

Anh nói chuyện với cô cho đến khuya.

Hơn bảy giờ tối, Lăng Lăng mới luyến tiếc thoát khỏi mạng, một mình đi siêu thị. Một khi thoát khỏi Internet, cô tựa như một người bị cả thế giới vứt bỏ, vô hồn tùy tay cầm lên một món đồ ăn màu sắc sặc sỡ.

"Bạch Lăng Lăng!" Một tiếng gọi rất nhẹ, trong phút chốc trở nên thật quý giá.

Cô quay đầu, không ngờ lại thấy một người mình không muốn thấy nhất – Dương Lam Hàng.

"Chào thầy ạ!"

Lăng Lăng cất tiếng chào, đẩy một xe toàn đồ ăn vặt thất thểu đi ngang qua cạnh anh ta, không ngờ Dương Lam Hàng gọi cô lại: "Em ăn tối chưa?"

"Em ăn rồi ạ!"

"Tôi vẫn chưa ăn, em có muốn cùng nhau ăn chút gì không? Vừa hay tôi cũng đang muốn tìm hiểu một chút tình hình cụ thể của em."

"A!" Cũng may Lăng Lăng không đến nỗi quá ngu, nhanh chân nói: "Em đã sớm muốn mời thầy ăn cơm, nhưng sợ thầy bận rộn nên ngại mở lời ạ."

Dương Lam Hàng nghe thấy lời mời của cô, hơi giật mình, lập tức cười nhẹ: "Vậy đi thôi, tôi biết một nhà hàng cơm Tây cũng ngon lắm!"

"Được ạ! Thầy thích là tốt rồi!" Cô cười theo cứng ngắc, hai chân muốn nhũn cả ra.

Nhà hàng cơm Tây? Không cần giết cô như vậy chứ!

Cô sờ sờ ví tiền dẹp lép, tiền mặt không nhiều lắm, trong lòng thầm cầu nguyện nhà hàng kia chấp nhận quẹt thẻ.

"Để tôi giúp em." Dương Lam Hàng không đợi cô trả lời, kéo lấy xe đẩy trong tay cô, đi về phía quầy thu ngân.

Lăng Lăng bước nhanh đi theo, đang định trả tiền thì anh ta đã nhanh gọn lấy ra thẻ tín dụng, giúp cô thanh toán. Trong lúc xếp hàng hóa, anh ta không cần nhờ thu ngân, tự mình bỏ từng món đồ vào túi nilon, trước khi cho vào đều xem qua toàn bộ một lượt.

Thói quen quái gì đây nữa!

Làm ơn tha thứ cho cô luôn khinh bỉ anh ta, nhưng anh ta thực sự kỳ quái à! Đi siêu thị cái gì cũng chưa mua, còn túm lấy cô bắt mời cơm – tuy rằng chính cô chủ động mời, nhưng anh ta ít ra cũng nên khéo léo từ chối một chút chứ!

Ra khỏi siêu thị, Dương Lam Hàng nhấc lấy đồ đạc, đi đến trước một chiếc Jetta còn khá mới, đầu tiên kéo cửa để Lăng Lăng ngồi vào xe, sau đó đem đồ bỏ lên ghế sau rồi chính mình mới lên xe.

"Xe thầy tốt lắm!" Cô tuyệt đối không nói xạo, giáo viên trẻ như vậy mà đã có thể nuôi xe hơi là khá lắm rồi.

"Thật không?" Anh ta nghi hoặc nhìn bài trí trong xe, vẻ mặt như là đang nghiên cứu, loại xe kém như vậy có chỗ nào tốt đâu ta?

Cô ngượng ngùng gật gật đầu, lặng lẽ le lưỡi, xem ra nói bậy rồi!

Sau này có một hôm, Lăng Lăng ở cửa khu mua sắm thấy Dương Lam Hàng bước ra từ một chiếc xe bên đường, mới hiểu được vẻ mặt nghi ngờ này của Dương Lam Hàng là có ý gì – "Tôi còn chưa đủ khiêm tốn sao?!"



Chương 22


Suốt đường đi, Lăng Lăng không dám nói năng lung tung, giữ vững nguyên tắc im lặng là vàng!

Dương Lam Hàng dường như cảm thấy không khí có phần cứng nhắc, thuận miệng hỏi: "Em năm nay bao nhiêu tuổi?"

Câu hỏi rất có chiều sâu. "22 ạ."

"Bình thường em thích làm gì?"

"Lên mạng, đọc sách, nghe nhạc ạ."

"Em thích thể thao không? Chẳng hạn đá bóng..."

Cô nhịn cảm giác muốn ngáp, lơ đễnh trả lời: "Tiểu não em có chút vấn đề, hễ là cái gì tròn tròn em đều không điều khiển được."

"Hả? Nói vậy chắc em chơi cầu lông cũng khá nhỉ?"

"Cầu lông không phải hình tròn sao ạ?" Lời vừa vọt ra khỏi miệng, cô thấy Dương Lam Hàng khóe miệng co rúm một chút, không có biểu hiện gì, lập tức cô ý thức được mình vừa thất lễ liền ngoan ngoãn ngồi yên, cúi đầu chờ đợi thầy giáo phê bình.

"Em thường làm gì trên mạng?" Anh ta thay đổi đề tài.

Lần này cô tỏ thái độ nghiêm chỉnh, thành thật trả lời: "Dạ, xem tin tức, tìm tư liệu, thỉnh thoảng theo dõi một chút tình hình phát triển Internet."

Trả lời chuẩn như sinh viên chăm ngoan nha!

Lăng Lăng đương đắc chí thì nghe thấy Dương Lam Hàng nói: "Việc Trung Quốc dỡ bỏ liên hệ tỷ giá giữa đồng nhân dân tệ và đô-la Mỹ, em thấy thế nào?

Cô suýt chút nữa buột miệng hỏi: "Bỏ khi nào vậy?"

Cô len lén liếc mắt nhìn Dương Lam Hàng đang mỉm cười với mình, giả vờ như hơi đăm chiêu nói: "Quan hệ Trung-Mỹ càng ngày càng nóng."

Anh ta im lặng một hồi, lại đổi chủ đề: "Bình thường em thích đọc sách gì?"

Cô trả lời thật cẩn thận: "Văn học ạ."

"Em thích tác giả nào?"

"Lỗ Tấn. Văn của ông ấy ý tứ thâm thúy, ngoài lạnh trong nóng, các tác gia hiện đại của Trung Quốc không người nào có thể so được với ông. Tuy vậy, quá ít người thời nay có thể đọc hiểu triết lý của ông ấy!"

"Đúng không? Tôi cảm thấy văn của ông ta giống như đao nhọn, từng câu từng chữ đều đâm cho người ta máu chảy đầm đìa."

Cô thích chủ đề này, cuối cùng hai người cũng tìm được tiếng nói chung. "Con người thời đại đó rất lãnh đạm, nhất định phải có tài năng văn chương mang máu và nước mắt như vậy thức tỉnh họ."

"Không chỉ con người thời đại đó..." Lúc đèn đỏ, anh ta nhẹ nhàng quay sang, mỉm cười với cô nói: "Tôi mười sáu tuổi đã đi học ở Mỹ nên hiểu biết rất ít về văn học và lịch sử Trung Quốc. Tôi luôn tin rằng: Khoa học không có biên giới... mãi cho đến một ngày, tôi vì tò mò mà mở xem một cuốn sách của Lỗ Tấn."

Lăng Lăng không nói gì, chăm chú nhìn anh ta, chờ anh ta nói tiếp.

"Lúc đọc "Nhật ký người điên", tôi thật sự sợ hãi. Lúc ấy tôi nghĩ, tại sao có..." Anh ta tạm ngừng một chút, tiếp đó nói: "Có người thích chữ nghĩa thô tục như vậy!"

"Văn của ông ấy không thô tục."

"Đúng vậy, là tôi đã rất nông cạn. Sau đó có một thời gian, tôi rất đắn đo, cha mẹ rất hy vọng tôi về nước làm việc, nhưng tôi lại không bỏ được thành quả nghiên cứu của mình. Một hôm, tôi lại mở ra tập "Bàng hoàng" của Lỗ Tấn tiên sinh... Văn chương của ông ấy khiến tôi nhìn thấy rõ hàng trăm năm nhục nhã của Trung Quốc, nhớ rõ một ký ức không thể nào quên. Tôi đọc sách ông ấy xong, không còn do dự, tôi không màng đến sự phản đối của giáo sư, đem thành quả nghiên cứu quan trọng nhất của mình công bố trên tạp chí khoa học." Anh ta nhìn ánh mắt của cô, thản nhiên nói với cô: "Thành quả vất vả của tôi nếu không thể mang về Trung Quốc thì cũng không để lại cho nước Mỹ."

Cô không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Cũng vì lý do này mà thầy quyết định về nước sao?"

"Cũng không hoàn toàn. Kỳ thật, còn có một nguyên nhân khác..."

Đèn xanh bật sáng, anh ta chuyên chú lái xe, không nói nữa.

Cô bất giác bị lạc trong bóng lưng thẳng tắp của anh ta, đường cong hoàn mỹ kia bày ra trước mắt cô một tư thái cao ngạo bất khuất.

Cô bỗng nhiên rất muốn được nhìn qua dáng vẻ của người ấy, nếu anh cũng có một phần thanh cao cùng cao ngạo như vậy thì thật tốt biết mấy...

"Em còn có vấn đề gì cần tôi giúp không? Nếu có cứ việc nói." Giọng nói của Dương Lam Hàng rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cô cảm thấy toàn thân như bị điện giật.

Cô âm thầm xoa xoa cánh tay. "Cảm ơn thầy Dương, em không có chuyện gì cần phiền thầy đâu ạ!"

"Em lưu số điện thoại của tôi đi, có việc gì có thể gọi cho tôi."

"Ơ!"

Cô lấy di động từ trong túi ra, khởi động máy, toan lưu số điện thoại anh ta.

Di động vừa khởi động xong, trên màn hình đã hiện lên thông báo SMS mới. Ngón tay cô run run, mở ra tin nhắn:

"Anh hiểu em khó xử, cũng hiểu được nếu có anh ta thì em không thể tiếp nhận anh. Anh có thể cho em thời gian, để em chuyên tâm ôn thi thạc sĩ, để em tận hưởng niềm vui mình hằng khao khát! Em hãy nhớ kỹ: Chúng ta vẫn là bạn! Bất kỳ lúc nào em cần đến anh, chỉ cần xoay người là có thể nhìn thấy anh... Nếu có một ngày, em thoát khỏi tình cảm hư ảo này, hãy nhớ gọi điện cho anh, điện thoại anh luôn mở suốt hai mươi tư giờ vì em..."

Những lời này thực sự khiến Lăng Lăng tan nát cõi lòng.

Đêm yên tĩnh, xe chậm rãi chạy trên đường lớn, Lăng Lăng ngơ ngẩn cầm di động, nước mắt nóng hổi rơi trên màn hình điện thoại – vì người đã bị cô làm tổn thương sâu sắc kia lại cũng là người sẵn lòng làm cho cô vui vẻ hạnh phúc!

Đêm cô quạnh, Dương Lam Hàng yên lặng nhìn người con gái ngồi bên gần trong gang tấc.

Anh từng rất muốn nhìn xem dung mạo của cô, rất muốn ở bên cô những khi vui vẻ lẫn khổ đau.

Anh từng nghĩ cho dù cô không yêu anh, chỉ cần có thể ở cạnh cô, anh cũng thỏa nguyện.

Nhưng giờ phút này, khi anh nhìn thấy những giọt lệ trong suốt chảy xuống trước mắt mình, từng giọt từng giọt khiến tim anh bỏng rát...

Bởi anh biết, chúng là vì một người con trai khác!

Anh cười khổ nhìn ra ngoài cửa xe, sao băng phía chân trời xa vẽ nên một đường cong đẹp đẽ.

Vĩnh viễn có xa không?

Rất gần, gần trong gang tấc!

Anh vượt Thái Bình Dương trở về, chỉ vì muốn cô ngẩng đầu là có thể trông thấy anh.

Nhưng khi nhìn thấy rồi, thì sẽ thế nào?

Anh đối với cô mà nói, chỉ là một người xa lạ!!!

......

Lại có đèn đỏ, Dương Lam Hàng dừng xe, nhìn Lăng Lăng: "Em không sao chứ?"

"Không việc gì đâu ạ!" Cô lấy khăn giấy ra, lau lau nước mắt.

"Em với bạn trai giận nhau sao?" Anh thử thăm dò hỏi.

Lăng Lăng biết anh ta hỏi đến Uông Đào, lắc đầu nói: "Bọn em đã chia tay nhau lâu rồi."

"Chia tay?" Vẻ mặt Dương Lam Hàng dường như rất kinh ngạc, nhìn cô vẻ đăm chiêu.

Lăng Lăng cười gượng, không giải thích nhiều. Chuyện tình cảm, có giải thích cũng vô ích.

Đêm đó, tâm trạng Dương Lam Hàng dường như rất tốt, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang ý cười, anh ta chủ động cùng cô hàn huyên rất nhiều chuyện, còn giúp cô cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ để cô tiện ăn, càng không ngừng khuyên cô ăn nhiều một chút.

Tuy vậy tâm trạng Lăng Lăng cực kỳ rối rắm, miễn cưỡng cười lịch sự đáp lại anh ta.

Lúc trở về dạ dày đau suốt một đêm.



Chương 23


Từ lần Lăng Lăng cùng Dương Lam Hàng ăn tối khiến cô bị đau dạ dày trở về sau, việc học tập của cô vẫn tất bật, không có cơ hội gặp lại Dương Lam Hàng.

Anh ta thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho cô, quan tâm hỏi han một chút tình hình học tập cũng như cuộc sống của cô.

Mãi đến khi kết quả thi thạc sĩ được thông báo, hôm Lăng Lăng tham gia thi vòng hai, cô mới lại thấy Dương Lam H
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 9266
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN