--> Mưa nhỏ hồng trần - game1s.com

Mưa nhỏ hồng trần

làm chuyện xấu xa!".

Nghiêu Vũ cười "khạch" một tiếng, "Thôi được, cũng không trách anh, lòng tốt ban phát quá rộng".




Chương 28 - Lòng rối như tơ

Hứa Dực Trung giật mình, mím môi. Anh nhìn Nghiêu Vũ qua gương chiếu hậu, vẫn vẻ lơ đãng, nhàn tản, ánh mắt như cười như không. Cô nói câu đó cho ai nghe? Cô muốn đưa Đồng Tư Thành về nhà thật sao?

Bố Nghiêu Vũ dè dặt liếc nhìn con gái, thong thả nói: "Nghiêu Nghiêu hôm nay chú Hoàng bảo gặp con ở ngoài đường đi với một cậu rất bảnh trai, cậu ta là ai?"

"À, một người bạn ở thành phố A". Nghiêu Vũ vừa thu dọn đồ vừa trả lời.

"Bạn trai của Đỗ Lối?".

Nghiêu Vũ để món đồ trên tay xuống, chăm chú nhìn ông: "́y, bố đừng đoán lung tung, chỉ là bạn, chuyện anh ta và Đỗ Lối không liên quan đến con".

"Bao giờ con cũng mang bạn trai về?".

Nghiêu Vũ nhăn nhó, Hứa Dực Trung nói đúng, thì ra bố mẹ cô cũng sốt ruột. "Bao giờ tìm được con sẽ mang về".

"Ừ, vậy con đã nghĩ ra chưa, Đồng Tư Thành...".

"Bố! Cứ chai nước nào chưa mở nắp là mang về sao?!". Cô sầm mặt, không nói nữa.

Bố cố hơi hoảng, "Bố không có ý đó, nhưng con nên nghĩ cho thông nếu vẫn còn thích nó. Không tha thứ cho nó được sao? Người ta muốn vươn tới một cuộc sống tốt có gì không hay? Coi như vẫn có chí tiến thủ. Con người ta chẳng có lúc sai, biết sai mà sửa là tốt, nếu thực lòng không thích, thì tìm người khác".

Nghiêu Vũ thở dài, "Cứ để con tự giải quyết. Bố mẹ lo vừa thôi, con nói trước, không ai được xen vào!".

Bố cô cười: "Được, bố tin con mắt Nghiêu Nghiêu nhà ta, con định vẫn tiếp tục làm ở công ty đó à?".

"Mẹ nói với bố rồi à?".

"Ừ, đằng nào con muốn làm gì, bố mẹ cũng không ngăn cản, đừng có để mình quá mệt là được".

Nghiêu Vũ đến ôm bố nũng nịu, "Bố bao giờ cũng tốt nhất".

"Đến lúc đó đừng khóc nhè".

"Ha ha, nếu không nuôi được mình con sẽ quay về".

Đỗ Lối xám mặt nghe điện thoại của bố. Chủ nhiệm Đỗ trách con gái: "Thật ấu trĩ, sao lại nhờ Nghiêu Vũ đưa Dực Trung đi mua đồ? Con nên đi với nó. Buổi tối hai đứa đến đây, bố đã chuẩn bị ít quà để Dực Trung mang về biếu ông cụ bên đó".

Đỗ Lỗi giận sôi người, sao anh ta có thể vừa quay người đã đi tìm Nghiêu Vũ? Lại rất mực thân thiết. Nghiêu Vũ đã làm gì cho anh ta? Đỗ Lỗi không tin cô lao tâm khổ tứ vẫn không làm Hứa Dực Trung động lòng. Cô sẽ dốc sức thúc đẩy Gia Lâm đầu tư vào thành phố này. Cô đã nhận ra vẻ phấn khởi và thái độ tán thưởng của Hứa Dực Dương, cô nhất quyết không bỏ qua.

Nhấn chuông phòng Hứa Dực Trung, nghĩ tới thái độ của Nghiêu Vũ hờ hững chào một câu rồi dắt chó đi, cô không kìm được, lại cười.

"Có chuyện gì? Đỗ Lối?".

Đỗ Lối ngẩng nhìn anh, mỉm cười, "Dực Trung, ngày mai về rồi, bố mẹ em muốn gặp anh, còn chuẩn bị quà để anh mang về".

Hứa Dực Trung thở dài, "Đỗ Lối, sao phải phiền hà như vậy? Lần này đến gặp bố em tôi đã rất khó xử".

"Em cũng không biết tại sao như thế, tưởng là sau Tết anh không cần lộ diện, không ngờ lại có chuyện đầu tư này. Lúc đầu em chỉ nghĩ tập đoàn đầu tư cũng có lợi, nên hối thúc coi như làm việc tốt cho thành phố mình. Em đâu dám nói với bố chuyện kia là giả, bố sẽ tức chết mất!".

Hứa Dực Trung nhìn vẻ mặt rầu rĩ của cô, vội an ủi: "Cũng tại tôi, nếu không nhận lời cùng em về đây, đã không xảy ra chuyện, đi thôi! Tôi đưa em về, vấn đề đầu tư nếu thỏa thuận được, lần sau để anh trai tôi đến, sau này chỉ cần em có bạn trai là không sao?".

Chủ nhiệm Đỗ làm cơm thịnh soạn, ông bảo con gái ra ngoài, mình ông muốn uống rượu với Hứa Dực Trung trong phòng ăn: "Đây là rượu tự làm, người một nhà, không cần câu nệ".

Hứa Dực Trung khoán khái uống hết một cốc, "Chủ nhiệm Đỗ rượu thuốc này rất tuyệt!".

"́y, đến nhà đừng chủ nhiệm, chủ nhiếc gì, gọi chú Đỗ thôi". Ông lại rót cho anh một cốc, "Tiểu Lối nhà chú tính hiếu thắng. Cháu hơn nó sáu tuổi, nhường nhịn nó một chút, được không?".

"Đỗ Lối rất thông minh, cũng rất biết điều. Làm việc trong tập đoàn rất có uy tín".

"Con gái, không cần quá coi trọng sự nghiệp, tìm được người thương mình mới tốt. Chú và mẹ nó ly hôn sớm, không chăm sóc nó được bao nhiêu, sau này cháu nên đối tốt với nó!". Chủ nhiệm Đỗ càng nhìn Hứa Dực Trung càng ưng. Bất luận về ngoại hình, điều kiện gia đình, hay tiếp xúc trong công việc lần này, năng lực của Hứa Dực Trung hoàn toàn khiến ông hài lòng.

Hứa Dực Trung liên tục nén thở dài, mặt tươi cười, lại cùng ông uống cốc nữa, "Đỗ Lối rất tốt, rất hiểu biết".

Chủ nhiệm Đỗ đã uống liền mấy cốc, mặt đỏ ửng, vỗ vai Hứa Dực Trung nói thẳng, "Lúc đầu chú không muốn nó ở lại thành phố đó. Không có người chăm sóc, bây giờ thì yên tâm rồi, Tiểu Lối, chú có thể giao cho cháu. Mấy ngày nữa chú đến, nhân tiện thăm ông cụ bên đó".

Hứa Dực Trung giật mình, thế này thì to chuyện rồi, làm thế nào bây giờ? Anh mập mờ nhận lời, vừa uống rượu vừa nghĩ, lần sau ông đến, bất luận thế nào cũng phải để Đỗ Lối giải thích rõ.

Chủ nhiệm Đỗ rất vui vì con gái tìm được chàng trai tốt như vậy, có hơi men, ông cười sang sảng: "Sau này hai đứa làm đám cưới, chú sẽ mở đại hỉ tiệc trăm mâm cỗ!".

Chưa chi đã nói tới chuyện cưới xin? Hứa Dực Trung vui vẻ, "Cũng muộn rồi, hôm nay uống rượu rất vui, cảm ơn chú Đỗ. Chú cũng nghỉ sớm đi".

"Chú không say, đang vui, muốn uống với cháu vài cốc nữa". Chủ nhiệm Đỗ kéo tay Hứa Dực Trung không cho đi, lại nói tới Đỗ Lối: "Cháu biết không, Tiểu Lối nhà chú xưa này kĩ tính, cháu là bạn trai đầu tiên của nó, nó chịu mang về nhà, không dễ đâu! Tục lệ ở đây, nếu chưa chắc chắn, con gái sẽ không đưa bạn trai về gặp bố mẹ, gặp rồi, nghĩa là đã ưng thuận. Con gái ở đây hai nhăm, hai sáu phần lớn cũng lập gia đình, tuổi cháu cũng không nhỏ, mấy ngày nữa xem ngày, lo liệu chuyện này, chúng tôi cũng yên tâm".

Hứa Dực Trung không ngờ, ở đây đưa bạn trai về nhà còn có quy định bất thành văn như vậy. Anh thầm trách Đỗ Lối, không nói trước. Thảo nào dạo Tết hai nhà đều long trọng như vậy.

"Đỗ Lối!". Hứa Dực Trung xông ra khỏi phòng gọi to.

Đỗ Lối đi đến, Hứa Dực Trung lườm cô. Cô nhấc cái cốc trong tay bố, "Bố, ngày mai chúng con đi sớm, tối nay không nên uống nhiều".

"Được, được!". Chủ nhiệm Đỗ cười tít mắt.

Hứa Dực Trung vội đứng kên, "Chúng cháu đi đây, chú nghỉ sớm đi ạ".

Tiễn hai người ra đến cửa chủ nhiệm Đỗ lại kéo tay Hứa Dực Trung, nói một câu đầy hàm ý, "Thành phố này còn rất nhiều dự án có thể làm, nhất định chú sẽ hết lòng tạo điều kiện cho cháu!".

"Cảm ơn chú!".

Trở về khách sạn, Hứa Dực Trung thấy đầu hơi váng rượu thuốc ngấm lâu, anh gõ tay vào đầu, lên giường nằm, không nén gọi điện thoại cho Nghiêu Vũ. "Tiểu Vũ, ngủ chưa?".

Nghiêu Vũ đang tắm, bố cô tiện tay nhấc máy, Đồng Tư Thành? Ông không lên tiếng, đang nghĩ nên nói thế nào, thì thấy giọng đàn ông bên kia lại tiếp, "Ngày mai tôi đến đón em, đừng tắt máy".

"Nó đang tắm, anh là ai?".

Hứa Dực Trung giật mình đầu tỉnh hơn, "Xin lỗi, cháu tưởng là cô ấy, cháu là Hứa Dực Trung, ngày mai Nghiêu Vũ đi xe của chúng cháu về thành phố, bác trai phải không ạ?".

"Để tôi nói lại với nó". Bố Nghiêu Vũ trả lời vắn tắt, cúp máy, Hứa Dực Trung? Bạn trai Đỗ Lối? Anh ta gọi Nghiêu Nghiêu là Tiểu Vũ? Ngữ khí của người đó có gì không ổn. Ông bỗng nghi ngờ, Nghiêu Vũ vì người này mà do dự chuyện của Đồng Tư Thành?

Nhớ tới có người quen nói gặp hai người trên phố, ông lại thấy lo cho con gái.

Nghiêu Vũ tắm xong đi ra, thấy bố đang ngây người nhìn di động của cô, thấy lạ hỏi, "Bố!".

"Nghiêu Nghiêu, vừa rồi có Hứa Dực Trung gọi điện thoại, nói ngày mai đón con, con đi nhờ xe anh ta à?".

"Vâng!".

"Nghiêu Nghiêu," Bố cô do dự: "Chủ nhiệm Đỗ rất ưng anh ta, muốn thúc đẩy đầu tư của tập đoàn Gia Lâm."

"Bố, con nói rồi, chỉ là bạn, không có gì khác". Nghiêu Vũ nhìn bố, thái độ tự nhiên, ánh mắt trong trẻo.

Bố cô kéo con gái ngồi xuống, âu yếm xoa đầu, "Bố chỉ lo cho con."

"Vâng, con biết".

Nghiêu Vũ ngồi dựa vào bố, se sẽ thở dài.

Sáng hôm sau, chủ nhiệm Đỗ và một số quan chức liên quan của thành phố, cùng ăn sáng ở khách sạn với phái đoàn của Gia Lâm, sau đó tiễn họ đi, Nghiêu Vũ từ nhà đến thẳng khách sạn.

Tập đoàn Gia Lâm cho hai xe đến. Hứa Dực Trung tự lái xe của mình, Đỗ Lối ngồi ghế bên cạnh. Nghiêu Vũ chào chủ nhiệm Đỗ xong lên xe. Chủ nhiệm Đỗ vui vẻ nói với Hứa Dực Trung, "Dực Trung, đi đường cẩn thận, Tiểu Đỗ, lên đường cao tốc nhớ thắt dây an toàn. Dực Trung đi chậm thôi, Tiểu Vũ say xe".

"Vâng, chào chú". Hức Dực Trung cười trả lời, anh vừa lái xe, vừa liếc bàn tay nắm chặt của Đỗ Lỗi, lại nhìn Nghiêu Vũ qua gương chiếu hậu, hình như cô vừa lên xe đã muốn ngủ. Thật thú vị! Chủ nhiệm Đỗ lại thân thiết và quan tâm Nghiêu Vũ không kém đối với con gái mình. Nghiêu Vũ quan hệ thế nào với nhà Đỗ Lối? Có phải vì thế khiến Đỗ Lỗi không ưa cô?

Nghiêu Vũ giả bộ ngủ, không định nói chuyện trên xe.

Đỗ Lối không ngủ, tinh thần rất tốt, tìm chủ đề nói chuyện với Hứa Dực Trung, không e ngại có Nghiêu Vũ trên xe, còn nói đùa cả chuyện Hứa Dực Trung đóng giả bạn trai cô. Đỗ Lỗi nhìn Hứa Dực Trung chăm chú lái xe, mặt tươi như hoa: "Dực Trung, nếu bố em đến thành phố chúng ta thật thì làm thế nào?".

"Em tìm một bạn trai dẫn đến gặp ông ấy, nói đây mới là nhân vật chính, đã sớm đá bay tôi rồi".

"Chủ ý này không tồi. Ở thành phố chúng em dân tình bảo thủ, con gái hai nhăm hai sáu phần lớn đã kết hôn, cho nên bố mẹ sốt ruột, phải không, Nghiêu Vũ?".

"Ừ!" Nghiêu Vũ mắt lim dim, gật gù. Đỗ Lối nóng vội thế sao? Cảm thấy một sự chán ghét ngấm ngầm, lúc này cô rất buồn ngủ. Nhưng Đỗ Lối không định để cô yên.

"À, Nghiêu Vũ, bố mẹ cậu đã giục chưa?".

"Chưa, ở nhà, mình là người quyết định, cậu cũng biết". Nghiêu Vũ thủng thẳng trả lời.

Đỗ Lối cười, "Mình không tin, bố mẹ nào chẳng sốt ruột?".

Cô ta muốn nghe điều gì? Hoặc là cô ta muốn Hứa Dực Trung nghe điều gì? Nghiêu Vũ dứt khoát ngồi thẳng ngươi, cũng cười nói, "Đúng, lần này mình về bố mẹ cũng hỏi rồi? Mình bảo, lần sau sẽ đưa Đồng Tư Thành về, đơn giản, khỏi cần mất công suy nghĩ".

Hứa Dực Trung giật mình, mím môi. Anh nhìn Nghiêu Vũ qua gương chiếu hậu, vẫn vẻ uể oải, lơ đãng, ánh mắt như cười như không. Cô nói cho ai nghe? Cô định đưa Đồng Tư Thành về nhà thật sao? Anh bỗng thấy ghét hai người, bọn họ bỗng dưng trở nên lắm điều, nói đủ thứ chuyện, cười cợt rất đáng ghét, anh liên tục bấm còi, tăng tốc vượt qua xe trước.

Đỗ Lỗi liếc anh, cười như hoa mùa xuân, miệng vẫn nói không ngớt, "Mình đã bảo mà, hai người tình cảm sâu nặng như vậy, hèn nào có thể quay lại với nhau, may mắn hơn mình nhiều, một nửa của mình không biết còn đang ở đâu?."

"Biết làm thế nào, tiêu chuẩn của cậu quá cao".

Đỗ Lối than thở, "Cũng chưa tìm được ai nặng tình như Đồng Tư Thành!".

Nghiêu Vũ không tiếp lời, nhắm mắt ngủ.

Hứa Dực Trung đến thẳng công ty. Hứa Dực Dương nhìn tư liệu, phấn khởi gật gù: "Tốt, có thể làm được, phải họp bàn thảo luận".

"Anh à, chuyện này em không tham dự nữa, quá phiền phức".

"Dực Trung, thực ra anh đã nói với bố chuyện này, bố rất vui, em chỉ một lần giả làm bạn Đỗ Lối là có thể mang cơ hội cho tập đoàn, sau này vẫn nên dùng nam nhân kế. Nói thật, anh thấy Đỗ Lối rất khá, gia đình cũng được. Có nên xem xét?". Hứa Dực Dương cười hỉ hả nói đùa cậu em.

"Đừng nhắc nữa, anh trai, vì việc này, em đã rơi xuống hố. Tiểu Vũ chắc chắn không chấp nhận em, nhà cô ấy rất quen Đỗ Lối".

"Gọi cô ta là Tiểu Vũ?". Hựa Dực Dương mặt nhăn nhở, cuối cùng biết tâm sự của cậu em.

"Anh đừng nói với bố, chuyện chưa đâu vào đâu, khó khăn lắm". Hứa Dực Trung lòng rối như tơ nghĩ tới lời Nghiêu Vũ, định đưa Đồng Tư Thành về nhà, "Anh à, dịp này giao cho em ít việc thôi".

"Anh nghĩ lại, đợi chuyện đó qua rồi hãy tính". Hứa Dực Dương nghiêm nghị nhìn em trai.

"À, em đang định hẹn Trương Lâm Sơn".



Chương 29 - Quen mà lạ

Cô sắp mất anh rồi sao? Thái độ bất cần của Tiêu Dương khiến Thiên Trần lòng đau như xé, chớp mắt họ đã trở thành xa lạ?

Nghiêu Vũ liếc trộm anh, hai người vẫn cùng ăn cơm như trước, thói quen cũng không thay đổi, nhưng anh có còn là Đồng Tư Thành ngày xưa?

Mấy ngày nay Thiên Trần đặc biệt không vui. Hôm nay viết bài suýt nhầm lẫn thứ tự tên các vị lãnh đạo, bị chủ biên quạt cho một trận, cô biết mình sai, cúi đầu nghe mắng.

Buồn bã gọi điện thoại cho Tiêu Dương, đã đau đầu vì chuyện trong nhà, công việc lại không thuận lợi, cô nhớ Tiêu Dương.

Thiên Trần như con chim sẻ bị ướt cánh trong mưa, lao đến muốn nấp dưới cánh Tiêu Dương. Sáu năm, cô đã quen có gì phiền phức là đi tìm anh. Giọng nói dịu dàng của anh, sẽ khiến dòng nước hung dữ trở lại hiền hòa, khiến bão tố thôi gầm thét.

Nhưng điện thoại hôm nay không đem lại an ủi như cô mong đợi, đầu bên kia vẫn truyền đến tiếng xóc bài, lọc xọc khô cứng chích vào tai. Thiên Trần bỗng thấy mệt mỏi đã rời, lặng yên một lát, nhẹ nhàng hỏi anh: "A Dương, anh lại chơi bài?".

"Ừ, với khách của công ty".

Tiêu Dương bối rối, "Thiên Trần, xong là anh đến tìm em được không, bây giờ thật sự không đi được". Tiếng giục ra bài vọng vào trong máy.

Hôm nay đúng lần chơi với khách, mấy vị đều là người quen cũ của công ty, hôm nay nhận của họ một đơn hàng, công việc xong xuôi, có người đề nghị chơi vài ván. Đồng Tư Thành không chơi, chỉ có Tiêu Dương nghênh tiếp.

Tiêu Dương rất vui, cứ đà phát triển hiện nay của công ty như Đồng Tư Thành nói, trong vòng một năm là đã tương đối khả quan. Đồng Tư Thành cũng từ bỏ ý định đi làm ở trung tâm phần mềm. Quyết định dành toàn bộ tâm sức cho công ty. Hai người phân công, công việc đối ngoại, giao cho Tiêu Dương, Đồng Tư Thành chuyên phụ trách kĩ thuật và khai thác sản phẩm. Tính cách hai người một trầm tĩnh, một sôi nổi, phối hợp khá ăn ý.

Tiêu Dương rất nóng lòng muốn thấy kết quả, sớm xóa bỏ thành kiến của bố mẹ Thiên Trần với anh. Dạo này Thiên Trần càng quyến luyến anh, anh biết gia đình gây áp lực rất lớn đối với cô, nhưng mỗi lần nghe cô than thở, bố mẹ cô lại so bì con cái nhà nọ nhà kia. Dù kiên nhẫn đến mấy Tiêu Dương cũng thấy mệt mỏi.

Anh thở dài, "Xong là anh đến tìm em ha? Đợi tí... tôi đập!".

Thiên Trần thấy anh nói chuyện với cô vẫn không quên chơi bài, cảm thấy tim mình như từ trên cao rơi thẳng xuống, đập vào mặt đất, bắn lên hỏa khí quay cuồng, nỗi tủi hờn bất chợt bùng lên: "Em ghét anh ham hố trò đó, Đồng Tư Thành cùng làm với anh, sao anh ấy không như anh?".

Giọng Thiên Trần trong điện thoại hơi to,Tiêu Dương "tạch" một tiếng, tắt máy, gượng cười lắc đầu, nói với người xung quanh, "Phụ nữ là thế, mặc kệ, tiếp tục!".

Thiên Trần sững người.

Bàng hoàng nhìn di động trên tay không dám tin. Bằng ấy năm Tiêu Dương chưa bao giờ ngắt cuộc gọi của cô, cho dù buồn bực anh cũng chưa bao giờ cúp máy khi cô chưa nói hết.

Mắt bỗng cay đỏ, cô cúi đầu bước nhanh khỏi phòng làm việc, đi thẳng vào công viên gần đó, nỗi uất ức đè lên ngực như tảng đá, tan thành suối nước mắt nóng hổi trào ra.

Trước đây Tiêu Dương chơi bài, cô giận dỗi là anh không chơi nữa, vội chạy đến dỗ dành, cho dù ở lại chơi tiếp cũng không sống sượng ngắt máy như vậy.

Sao anh có thể như thế? Cô mới nói một câu, anh đã phản ứng như vậy? Anh không biết ngày hôm nay cô mệt mỏi thế nào? Sao anh không nghĩ một chút cho cô? Có thể phũ phàng như vậy?

Khóc một lát, bình tĩnh lại, cô gọi cho anh, "A Dương, anh có thể không chơi bài nữa không?".

"Thiên Trần!". Giọng Tiêu Dương như rên rỉ. Anh vẫn áy náy vì hành động vừa rồi của mình, thầm nghĩ nhất định cô rất giận, "Xong việc lần anh đến tìm em, được không?".

"Anh không cần đến tìm em nữa, chúng ta chia tay!". Thiên Trần đột nhiên hét lên. Cô bàng hoàng nhìn di động, cô vừa nói gì?

Điện thoại lặng ngắt, tiếng bước chân Tiêu Dương đi ra ngoài, "Thiên Trần".

"Anh đã quên, hôm nay là ngày lễ tình nhân".

Tiêu Dương im lặng: "Xin lỗi, anh định xong việc, sẽ đi tìm em".

Xong rồi mới tìm em? Đón lễ tình nhân? Trước đây chưa bao giờ anh quên. Nghĩ tới cú điện bị ngắt giữa chừng, nỗi chán chường chưa từng có ập đến. Cô chợt nghĩ, có phải nếu chia tay, cả hai đều được giải thoát?

"A Dương, chúng ta chia tay đi". Giọng cô run run uất giận, cơ hồ như vậy mới có thể cứu vãn những lời vừa hét một cách vô thức.

Tiêu Dương trầm ngâm một lát, "Được".

Được? Anh chỉ nói gọn một chữ? Sao anh không dỗ cô? Sao anh không nhận sai, không xin lỗi. Không hứa hẹn từ nay bỏ đánh bài? Anh đồng ý ngay? Thiên Trần kinh ngạc nghe hơi thở nặng nề của Tiêu Dương trong máy. Nỗi tủi hổ lại trào lên, uất nghẹn. Cô vội vàng tắt máy.

Cô đã nói chia tay với anh? Thiên Trần sững sờ giây lát, cuối cùng ý thức được điều mình vừa nói. Nước mắt từng giọt lớn rơi xuống ngực, cô khóc to, không thể nào kìm chế, anh và cô chia tay! Sao cô có thể nói chia tay anh. Còn anh lại không níu kéo?! Không dỗ dành, anh thích chơi bài như vậy, dù chia tay cũng không bận lòng? Chia tay... Thiên Trần một lần nữa nghĩ đến hai chữ đó, cô lại gọi điện.

Cô không nói, trong điện thoại chỉ có hơi thở và tiếng nấc.

Tiêu Dương rõ ràng đã rời khỏi đám bài, anh cũng không nói.

Hai người lặng lẽ cầm máy như vậy.

Trong lòng Thiên Trần có tiếng gào thét, chỉ cần anh dỗ dành cô. Cô đợi, đợi rất lâu, đầu bên kia vẫn yên lặng. Nước mắt lại tuôn. Cô tắt máy lần nữa.

Nắm chặt di động trong tay, trên màn hình là ảnh cô và Tiêu Dương. Anh cười rạng rỡ đôn hậu, khuôn mặt thanh, sáng sủa kề sát cô, tràn trề sung sướng. Mười phút trôi qua, anh vẫn không gọi lại, anh thật sự muốn chia tay cô? Nếu là trước đây anh đã gọi điện bảo cô đợi, anh đã chạy đến... huống hồ, hôm nay là ngày lễ tình nhân! Thiên Trần bất chợt thấy lòng đau thắt, đau không đứng lên được.

Bầu trời âm u, một trận mưa lớn sắp ập xuống, lòng cô cũng âm u, trĩu nặng. Vậy là cô mất anh? Sao anh có thể bằng lòng? Không cần cô nữa? Sự bất cần của Tiêu Dương khiến lòng cô đau như xé. Chớp mắt họ đã thành xa lạ rồi sao? Cô và Tiêu Dương? Thiên Trần không dám tin, yêu nhau khó khăn như vậy, chia tay lại dễ dàng như thế.

Cô thẫn thờ, lặng lẽ khóc, lẽ nào tình cảm của cô, tình cảm của cô và Tiêu Dương không qua được sóng gió như vậy?

Di động đột nhiên đổ chuông. Thiên Trần mừng rỡ, vội nghe, "Thiên Trần, mình quay về rồi, cậu đang làm gì".

Là Tiểu Vũ, không phải anh, anh thật sự không cần cô nữa! "òa" Thiên Trần như tìm được chỗ xả, bật khóc.

Nghiêu Vũ hốt hoảng, vội hỏi: "Thiên Trần, sao thế? Đừng làm mình sợ!".

Thiên Trần vẫn nức nở, vừa khóc vừa nói, "Tiểu Vũ, mình không sống nổi nữa... mình... mình và A Dương chia tay rồi!".

Chia tay? Thiên Trần và Tiêu Dương chia tay? Có chuyện gì?! Nghiêu Vũ kinh ngạc, lập tức hiểu ra, "Cậu ở đâu, để mình đến?".

"Ở bên ngoài!".

"Bên ngoài là đâu!". Nghiêu Vũ luống cuống. Không biết có chuyện gì?

Thiên Trần nức nở, "Cậu có nhà không, mình đến đó?".

Cô lau nước mắt, gọi xe đến nhà Nghiêu Vũ. Nghiêu Vũ mở cửa, mắt Thiên Trần đờ đẫn, mặt trắng bệch như bóng ma, miệng cười thê thảm: "Hết rồi, Tiểu Vũ!".

Nghiêu Vũ giật mình kéo cô vào phòng, "Cái gì hết rồi?.

"Mình nói là chia tay rồi, mình đã nói chia tay với A Dương, mình và A Dương chia tay rồi!". Thiên Trần nhắm mắt, đổ người xuống giường.

Nghiêu Vũ lấy chăn đắp cho cô, "Nằm một chút cho ấm, đừng vội, cứ từ từ nói".

Thiên Trần giơ tay túm lấy cô, bàn tay mảnh dẻ chống lên người cô, Nghiêu Vũ bất giác rùng mình, đôi tay lạnh ngắt. Thiên Trần nhắm mắt, môi tím tái, lúc này cô giống như bóng ma. Đột nhiên thấy xót xa. "Thiên Trần, đừng vội, cậu nói Tiêu Dương như vậy, có khi anh ấy cũng giận. Để mình hỏi Tiêu Dương, nào ngủ một giấc đi, mình đi một lát rồi về".

"Anh... anh ấy đồng ý rồi. Không ngờ anh ấy lại đồng ý! Anh ấy bảo, được!". Hai hàng nước mắt lại tuôn, Thiên Trần nói như mê ngủ.

Nghiêu Vũ hốt hoảng, cô chưa bao giờ nhìn thấy Thiên Trần như vậy. Một Thiên Trần hăng hái năng nổ trong công việc, lúc nói đến Tiêu Dương giọng vẫn dịu dàng, Thiên Trần trong cương ngoài nhu, nhưng chưa bao giờ suy sụp như thế.

Nhiệt độ trong phòng hình như hơi thấp, Nghiêu Vũ ớn lạnh rùng mình. Cô nắm chặt tay Thiên Trần nhưng không sao làm cho nó ấm lên. "Tiêu Dương sai rồi! Để mình đi mắng anh ấy một trận, cậu ngủ đi, phải tìm hiểu tình hình rồi mới định tội anh ấy, được không? Mình đảm bảo giúp cậu xả hận".

Dỗ dành Thiên Trần, nhìn đôi mắt đỏ mọng của cô, Nghiêu Vũ thở dài, ra cửa gọi cho Tiêu Dương: "Anh đang ở đâu?".

"Công ty!". Tiêu Dương rõ ràng cũng khó chịu, trả lời gọn lỏn.

"Đợi tôi ở đó".

Nghiêu Vũ vội vàng đi vào công ty của Tiêu Dương và Đồng Tư Thành, đây là ngôi nhà hai tầng, diện tích gian hàng khoảng hơn hai chục mét vuông, sắp đặt gọn gàng, xem ra có vẻ không tồi, cô liếc nhanh một lượt, ánh mắt lướt qua Đồng Tư Thành, tư lự dừng lại ở Tiêu Dương

Tiêu Dương mặt sa sầm ngồi xuống bàn. Im lặng nhìn Nghiêu Vũ bước vào.

Lúc này không có khách, Đồng Tư Thành ngồi một bên chăm chú nhìn cô, cũng không nói gì.

Nghiêu Vũ nhìn Tiêu Dương hít sâu một hơi, nói: "Anh giỏi thật! Đã đánh bài lại còn tinh tướng? Thiên Trần giận nói một câu anh liền tắt máy? Vậy là lí gì?!".

"Nghiêu Nghiêu!". Đồng Tư Thành khẽ nói, thanh minh cho Tiêu Dương, "Buổi trưa mới có một đơn hàng, khách là người quen, muốn chơi, đành phải tiếp, Tiêu Dương bỏ đi sao tiện?".

Nghiêu Vũ ngẩn người, mắt liếc Tiêu Dương, "Thiên Trần bị áp lực thế nào không phải anh không biết! Anh cúp máy cậu ấy quá giận mới nói chia tay, anh liền đồng ý? Một câu dỗ dành cũng không? Chỉ một chữ đã kích động cậu ấy? Anh có biết Thiên Trần đau khổ thế nào? Nếu quả thật phải tiếp khách không đi được, sao anh không nói rõ với cậu ấy? Lại có thái độ như thế? Anh có biết tôi đã nhìn thấy bộ dạng Thiên Trần thế nào không? Anh cứ đợi mà nhìn cậu ấy khóc đến chết".

Tiêu Dương mím môi, đôi mắt đen tối sằm. Nghe Nghiêu Vũ nói liền một hơi, mặt anh lộ vẻ đau đớn.

Nghiêu Vũ thấy bàn tay Tiêu Dương nắm mép bàn, khớp ngón tay trắng bệch, lại thở dài, "Phụ nữ cần được dỗ dành, anh luôn nâng niu Thiên Trần như báu vật, làm sao cậu ấy chịu nổi cú sốc này?".

"Cô ấy ở đâu?". Tiêu Dương giọng khàn đặc khẽ hỏi.

"Ở nhà tôi, chìa khóa đây!". Nghiêu Vũ đưa chìa khóa cho Tiêu Dương.

Anh liếc Đồng Tư Thành một cái, cầm chìa khóa chạy biến như cơn gió.

Tiêu Dương đi rồi, Nghiêu Vũ mới nhận ra mình không có chỗ đi, cô đứng ở cửa, hơi bối rối không biết làm gì.

Đồng Tư Thành dịch cái ghế cho cô, "Ngồi một lát đã!". Anh quay đi lấy cho cô cốc trà, "Cầm cho ấm".

Nghiêu Vũ ngồi xuống, đón cốc trà, ôm trong tay.

"Buổi tối muốn ăn gì?".

"À...".

"Ăn cá nhé, anh vẫn nhớ em thích ăn cá ở quán đó. Ăn một chút cho ấm". Đồng Tư Thành quyết định luôn. Anh nhìn cô, ánh mắt cười cười, "Ốm thật chứ?".

"Sao anh biết là ốm giả?". Nghiêu Vũ cúi đầu uống ngụm trà, bị nóng bỏng lưỡi, xuýt xoa.

Đồng Tư Thành vội đón cốc trà, đưa cốc của anh cho cố, "Uống ngụm trà lạnh".

Nghiêu Vũ làm theo, đầu lưỡi tê rát.

Đồng Tư Thành buồn cười nhìn cô, "Ngốc quá!".

Không cần ngẩng đầu, cũng có thể hình dung sắc mặt anh, vừa buồn cười vừa âu yếm. Ánh mắt anh nhìn cô nhất định là dịu như nước mùa xuân, nếu trước đây, cô đã lao vào lòng anh nũng nịu, vừa đấm anh vừa nói: Không phải, không phải, không phải thế!

Nghiêu Vũ tay ôm cốc trà, đầu cúi càng thấp, kí ức xa xôi, cô chỉ nhớ lại, nhưng không còn xúc động muốn lao vào lòng anh, thật sự không thể trở lại ngày xưa ư?

Anh không nói vì sao anh biết, chỉ là trực giác, từ lúc Nghiêu Vũ bước vào công ty anh đã nghĩ vậy, cô đã nhờ bác sĩ cho giấy xác nhận giả, bệnh án giả, ở nhà nghỉ chơi. Hai mươi ngày, cô đã nghĩ thông chưa? Anh không biết, cũng không muốn hỏi.

Quán cá bên sông, bầu không khí cũng ấm nóng. Nghiêu Vũ thầm nghĩ thì ra cô vẫn có thể bình tĩnh đến đây, bình tĩnh cùng ngồi ăn với Đồng Tư Thành.

"Ăn cá chiên trước!". Đồng Tư Thành đẩy đĩa cá đến trước mặt cô.

Nghiêu Vũ vẫn sợ anh hỏi tại sao không ra bến tàu. Nhưng anh tuyệt nhiên không đả động, hình như không có cuộc chia tay với cô, hình như không có lần đón cô sau Tết. Anh vẫn chăm sóc cô như ngày nào, quen thuộc như thói quen đẩy đĩa cá đến trước mặt cô, sau đó mỉm cười nhìn cô ăn.

Trên mặt Nghiêu Vũ vẫn là nụ cười nhạt. Đồng Tư Thành quan sát kĩ nụ cười đó, chỉ hai giây Nghiêu Vũ cố định nụ cười trên mặt, ánh mắt Đồng Tư Thành quét trên mặt cô giống như một thiết bị thăm dò, cuối cùng anh cầm cốc nước lên uống.

Hai giây nghĩa là gì? Là khoảng thời gian đủ hai cái chớp mắt, đủ nói một câu, Nghiêu Vũ cảm thấy hai giây đó là sự khảo nghiệm, khảo nghiệm sự trưởng thành của cô trong hai năm qua, thực ra cô nên mừng mới phải? Nên đắc ý và hãnh diện vì bạn trai ngày trước vẫn tha thiết với mình và dùng hư vinh đó thay thế nỗi hoang mang trong lòng! Nghiêu Vũ cúi đầu tiếp tục ăn, cô phát hiện hành động của mình lại đi trước phản ứng bình thường.

Còn phản ứng tiếp theo khiến cô kinh ngạc, cô vẫn hưởng thụ những chăm sóc của anh như ngày xưa. Anh gắp cá, rót nước ngọt cho cô, khuyên cô ăn chậm, cẩn thận bị hóc xương.

Nghiêu Vũ liếc trộm anh, hai người vẫn cùng ăn như trước, ngay thói quen cũng không thay đổi, nhưng anh có còn là Đồng Tư Thành ngày xưa?

Đồng Thành không ngẩng đâu, vừa ăn vừa nói. "Anh ngon hơn cá sao?".

Nghiêu Vũ giật mình, vội uống một ngụm nước ngọt, che giấu sự lúng túng bị bắt quả tang.

Anh thở dài, ngẩng đầu chăm chú nhìn cô, nói giọng chân thành, "Nghiêu Nghiêu, đừng hoảng loạn, không phải ăn với anh bữa cơm nghĩa là quay lại với anh, em có bằng lòng cùng anh làm lại hay không anh cũng vẫn ở đây. Chúng ta ít nhất cũng là bạn, hiểu nhau hơn bạn bình thường, không phải sao?".

Nghiêu Vũ ngẩng đầu, ánh mắt Đồng Tư Thành quá dịu dàng, mặt đầy âu yếm. Đôi mắt đó vừa chớp, nụ cười, cùng ánh đèn chìm vào đáy mắt. Chỉ còn một ngôi sao cô đơn lấp lánh trong đêm đông, sau đó cô nhìn thấy anh cười, sáng trong như ánh trăng trải trên đồi, khi đám mây tan.

"Đừng nhìn nữa, nhìn thế anh sẽ xấu hổ". Đồng Tư Thành nói đùa.

Cô đỏ mặt, cúi đầu, anh lại gắp miếng cá bỏ vào bát cô, "Cá này em thích nhất, hồi đó thực ra anh cũng thích, nhưng lần nào cũng nhường em. Mau ăn đi!".

Nghiêu Vũ không nhịn được cười, hai má ửng hồng, buột miệng, "Em khác rồi!".

Đồng Tư Thành cũng nghiêm túc nói, "Anh cũng thế".

Một nụ cười xóa hết oán thù. Chính là thế sao? Đầu Nghiêu Vũ nhẹ bẫng, hít một hơi dài, dần dần trở nên sôi nổi. Cô không cần nhọc lòng suy nghĩ nên như thế nào, chỉ cần làm theo trái tim.

Đồng Tư Thành mỉm cười ngồi nghe cô nói, anh cũng kể chặng đường hai năm của mình.

Trước đây anh không nói nhiều như thế.

Trên bàn là nồi lẩu nghi ngút khói, tỏa mùi cay thơm phức, hơi bốc ra lại tản đi, khuôn mặt tươi cười của Đồng Tư Thành lúc ẩn lúc hiện. Con người là vậy, dù minh mẩn đến mấy cũng có lúc bị sương khói che phủ. Hai người dường như rất gần nhau. Dường như hiểu lầm tan, dường như không còn khoảng cách. Nhưng khi làn hơi bốc mù mịt, cô lại thấy giữa họ có gì ngăn cách, giống như làn khói, sờ không thấy, bắt không được, chớp mắt đã tiêu tan.

Mặt anh ẩn trong hơi khói, nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng thâm trầm hơi nhếch. Chỉ có đôi mắt sâu lạnh điềm nhiên, đen như mực. Anh đang cười, nhưng cô không hiểu ánh mắt đó.

Ngày trước, Nghiêu Vũ thoáng qua là biết anh đang nghĩ gì, mọi xúc cảm của anh đều hiện lên trong mắt, còn bây giờ cô không thể nhận ra cái gì ẩn trong đôi mắt tĩnh lặng đó.

Đây là nguyên nhân khiến cô do dự? Không còn thấy an toàn và tin tưởng như xưa?

Tiễn cô đến khu nhà cô, Đồng Tư Thành rút bông hoa trong túi, "Valentine vui vẻ! Anh vừa hái ở vườn hoa bên đường".

Valentine? Đầu óc Nghiêu Vũ rối tung vì chuyện của Thiên Trần nên quên mất. Cô nhận món quà, tay vuốt cánh hoa, mỉm cười, "Cảm ơn".

Thiên Trần và Tiêu Dương đã làm lành với nhau, mọi hiểu lầm đã được hóa giải. Hai người càng quyến luyến. Thiên Trần than thở với Nghiêu Vũ: "Tiểu Vũ, nếu A Dương không đến giải thích, có lẽ bọn mình cũng chia tay, yêu càng nhiều, giận càng sâu".

Nghiêu Vũ hiểu ý bạn. Những kí ức đẹp càng khiến cô đau đớn vì cuộc chia hai năm trước, càng khó gạt khỏi lòng mình. Hai năm trôi qua, sâu trong lòng cuộc chia tay đó vẫn chưa phai? Mắt Nghiêu Vũ mơ màng, nhớ lại hồi nhỏ có lần về quê nghỉ hè, được ăn ngô nếp nướng. Ngố nếp vừa bứt từ ruộng lên, bóc qua lớp bẹ ngoài, bỏ vào bếp củi, mấy phút sau mùi ngô nướng đã thơm dậy khắp gian bếp, dùng kẹp sắt lôi ra, giũ lớp tro xung quanh, cầm trên tay liên tục đảo cho bớt nóng, mùi thơm sực nức, vị ngọt tận chân răng, ăn cả những hạt hơi cháy vẫn ngon lành, bùi ngậy. Bây giờ trên phố chỗ nào cũng có thể mua được ngô chiên bơ đựng sẵn trong túi giấy, nhưng không còn vị thơm ngọt như ngày xưa. Không ít lần đi dã ngoại, cô cũng mua ngô đốt lửa nướng, nhưng không sao thấy lại vị ngô nướng quê nhà.

Không phải vị ngô nướng quê nhà đặc biệt hơn, mà ấn tượng tuổi thơ đã ăn sâu vào kí ức, Nghiêu Vũ cười, "Thiên Trần, không phải mình còn giận anh ấy vì cuộc chia tay đó, chỉ là mình nhận ra, mọi người đã thay đổi, cứ như mình không hiểu anh ấy, quen mà lạ, không phải là vấn đề làm lại từ đầu. Có lẽ mình không quên được những kí ức đẹp, chứ không phải là con người anh ấy".

"Nhưng Tiểu Vũ, cậu cứ coi anh ấy là người mới, cậu khó quên quá khứ, tại sao không cho anh ấy một cơ hội?".

Nghiêu Vũ khoác tay Thiên Trần đi tiếp. Nụ cười lại hiện, khuôn mặt thanh tú bất chợt vui rạng rỡ, cô nói nhỏ với Thiên Trần: "Không phải mình không cho anh ấy cơ hội. Chỉ là mình không biết bọn mình liệu có thể có lại cảm xúc ngày xưa hay không".

Mắt Thiên Trần sáng lên, "Tiểu Vũ, cậu đồng ý cùng Đồng Tư Thành làm lại?".

"Không phải làm lại, mà là mình muốn hiểu lại một con người, cả hai đều không còn là chính mình thời đại học. Giống như cậu vừa rồi, cậu đã nói chia tay với Tiêu Dương. Trước đây dù bực, giận thế nào, cậu tuyệt đối không nói đến hai chữ chia tay, bây giờ vì áp lực, vì mệt mỏi, cậu đã nói ra hai chữ đó, suy nghĩ của cậu giờ đã khác".

Thiên Trần cúi đầu, thờ dài, "Nói thật, Tiểu Vũ, mình và A Dương đã hòa giải, nhưng mình vẫn mệt mỏi vô cùng, ở bên A Dương rất vui, nhưng về nhà, vừa nhìn thấy bố mẹ là hết vui. Ánh mắt mẹ luôn như nói, biết mình nói dối, nhưng vẫn im lặng, chỉ đau khổ nhìn mình, ánh mắt đó, mình không chịu nổi...".

Nghiêu Vũ ôm Thiên Trần, lại thở dài, chuyện này cũng khó, cô và Thiên Trần là hai tính cách khác hẳn. Thiên Trần từ nhỏ đã quen nghe lời bố mẹ. Nếu bắt Thiên Trần phải chọn giữa bố mẹ và Tiêu Dương, sẽ khó khăn thế nào! Lúc này Nghiêu Vũ càng biết ơn bố mẹ luôn ủng hộ suy nghĩ của cô. "Thiên Trần, hay là cậu nói chuyện lần nữa với bố mẹ? Nói rõ tình cảm của cậu với Tiêu Dương? Họ thương cậu như vậy, nên nói chuyện nhiều hơn!".

Thiên Trần chỉ lắc đầu, cô không dám chắc. Nhưng giấu bố mẹ đi lại với Tiêu Dương như thế này giống như vụng trộm! Cô và Tiêu Dương quan hệ đến mức đó, nếu bố mẹ biết, quả thật Thiên Trần không dám nghĩ tới hậu quả. "Trì hoãn thêm một thời gian đã, công ty hiện nay đang phát triển tốt, đợi khá lên chút nữa, có kết quả, cũng dễ ăn nói với bố mẹ".



Chương 30 - Một đêm khó nói

Đồng Tư Thành lo ngại chuyện xưa cản trở anh và Nghiêu Vũ quay lại với nhau, còn Hứa Dực Trung lo ngại Nghiêu Vũ chìm trong quá khứ không chấp nhận anh theo đuổi công khai.

Tháng ba, khai mạc đại hội đại biểu toàn tỉnh, vấn đề giới bất động sản quan tâm nhất bao gồm: Bầu cử khóa mới và kiến nghị của đại biểu xung quanh vấn đề khống chế giá nhà đất tăng cao, đẩy mạnh xây dựng loại hình nhà ở phù hợp điều kiện kinh tế. Vừa hết tháng ba, thị trường bất động sản thành phố đã xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ. Hoa viên Lệ Thành của tập đoàn Đông Nam ở khu Giáng Dương vi phạm quy định xâm chiếm mười mét vành đai xanh theo quy hoạch của thành phó, chiếm dụng hơn một vạn ba ngàn mét vuông đất, gây thiệt hại kinh tế hơn bốn mươi triệu tệ. Hiện người phụ trách hữu quan của tập đoàn bị thẩm vấn, phó phòng quy hoạch thành phố và một kĩ sư bị cơ quan kiểm sát khởi tố vì tội lạm dụng chức quyền, nhận hối lộ, sở hữu khối tài sản lớn không rõ nguồn gốc. Ba tòa nhà của hoa viên Lệ Thành xây trên đất chiếm dụng sẽ bị cưỡng chế dở bỏ.

Trái lại, khu chung cư mới của Gia Lâm ngay cạnh hoa viên Lệ Thành mới khánh thành vào dịp Tết lại bán rất chạy, bầu không khí phấn khởi tràn ngập công ty.

Nghiêu Vũ nhìn qua cửa sổ, tìm Đồng Tư Thành. Từ sau buổi tối đi ăn ở quán cá, anh nói, công ty không còn bận như hồi đầu, cách mấy ngày lại đón Nghiêu Vũ đi ăn. Anh luôn đứng dưới bóng cây trên vỉa hè đối diện bên đường đợi cô.

Nhìn từ xa, anh chỉ là một điểm nhỏ, Nghiêu Vũ biết, tay anh chắc chắn bỏ trong túi quần, mắt nhìn đăm đăm dòng xe qua lại trên đường. Đồng Tư Thành có thói quen suy nghĩ vào lúc đó, chỉ đến lúc nhìn thấy Nghiêu Vũ, đôi mắt đen tư lự của anh mới bừng lên như có lửa.

"Chị Nghiêu, nhìn gì vậy?". Tiểu Điền cũng ngó đầu nhìn ra.

Nghiêu Vũ cười, "Xem trời có mưa không".

"Thôi đi, rõ ràng nhìn anh chàng đẹp trai bên kia đường. Mấy lần thấy anh ta đón chị, bạn trai hả?". Tiểu Điền cười khúc khích.

Nghiêu Vũ đỏ mặt, "Vớ vẩn, bạn thôi, vừa đi du học về, hẹn đi chơi". Nói xong Nghiêu Vũ quay vào thu xếp đồ chuẩn bị ra về.

Vương Lũy từ văn phòng đi ra, gọi cô, "Nghiêu Vũ, đừng đi, bảo mọi người ở lại, lát nữa công ty có cuộc họp". Nói xong quay về văn phòng.

Nghiêu Vũ không có cách nào, đành nhắn tin cho Đồng Tư Thành, cô phải họp muộn một chút mới có thể cùng ăn tối. Lát sau Đồng Tư Thành gọi điện, Nghiêu Vũ đi đến bên cửa sổ nhìn ra, Đồng Tư Thành vẫy tay chào, rồi quay đi.

Nụ cười trên mặt, giọng dịu dàng anh nói: "Hôm nay trời lạnh, họp xong về nhà nhắn tin cho anh".

Trong lòng Nghiêu Vũ bất chợt như có sợi tơ lay động. Nhưng lập tức lại thất vọng, Đồng Tư Thành ngày trước nhất định sẽ cau mày không vui, còn bây giờ có phải anh sợ cô giận nên lúc nào cũng vui vẻ dịu dàng?

Cùng một sự quan tâm, cách biểu đạt khác nhau, Nghiêu Vũ băn khoăn, có phải anh vẫn là Đồng Tư Thành ngày xưa?

Vương Lũy triệu tập cuộc họp toàn công ty. Thong thả tổng kết tình hình năm ngoái, công bố mục tiêu nhiệm vụ năm nay, lại yêu cầu mọi người phát biểu. Bắt đầu từ phó giám đốc Chung Cường, đến các trưởng phòng đều thể hiện quyết tâm nỗ lực trong năm mới, giám đốc Vương liếc nhìn đồng hồ vui vẻ nói: "Hoa viên Lệ Thành do chúng ta làm quảng cáochuyện này gây ảnh hưởng không nhỏ, cũng may họ đã thanh toán tiền thù lao sớm, cũng không bị tổn thất gì. Nhưng thiết kế quảng cáo dự án mới của Gia Lâm lại rất thành công, họ đang triển khai dự án giai đoạn hai, Đường Lan, Nghiêu Vũ vẫn tiếp tục phụ trách!".

Họp xong, ra khỏi công ty, trời đã tối, nhân viên ai cũng sầm mặt phàn nàn giám đốc vô nhân đạo, kéo dài cuộc họp đến tận bảy giờ tối, thực ra cũng chẳng có nội dung gì lớn.

Trời lại có mưa phùn, Nghiêu Vũ thu mình trong áo khoác, nghe sau lưng có tiếng còi xe hơi, liền đó là tiếng Hứa Dực Trung gọi cô, ngoái nhìn, Hứa Dực Trung ngồi trong xe lại bấm còi, "Lên xe, đi ăn tối".

Nghiêu Vũ nghi hoặc đi đến, "Sao lại là anh?".

"Đến đưa cô đi ăn, nghe giám đốc Vương nói bên này phải họp hơi muộn, nên đến đón cô. Đi, tôi đưa đến một chỗ rất ngon, nghe nói mới khai trương, các món vô cùng đặc sắc". Hứa Dực Trung nói vẻ tỉnh bơ, dường như hôm nay Vương Lũy mở cuộc họp giữ nhân viên lại không phải là chủ ý của anh.

Dạo này anh rất bận, nhưng không quên thông qua Vương Lũy nắm tình hình của Nghiêu Vũ. Đồng Tư Thành liên tục đến đón cô sau giờ làm anh đều biết, nhưng anh không có thời gian, lòng như lửa đốt, mãi mới xong công việc. Anh nghĩ, nếu không ra tay, e là không còn cơ hội nữa.

"Mệt rồi, muốn về nhà, không muốn ăn". Nghiêu Vũ khép chặt áo khoác, mỉm cười từ chối.

Mặt cô hơi tái vì rét, nhưng cặp môi vẫn mềm mại, căng ướt. Lòng anh bỗng nóng ran, chỉ muốn hôn lên đó, sưởi cho nó thêm nóng ấm và nhuận sắc. Rồi lại nén thở dài, xem ra, điều đó còn rất xa vời.

"Lên xe đã, bên ngoài rất lạnh". Hứa Dực Trung mở cửa xe cho cô, anh đã quen bị Nghiêu Vũ từ chối, không hề phật ý, "Tôi tìm được bộ phim rất hay, cô xem chưa?". Nói xong đưa cô chiếc đĩa.

Tiểu mĩ nữ mặt trời Nghiêu Vũ lắc đầu, "Chưa xem, nói về cái gì?".

"Tôi cũng không biết, có bạn giới thiệu, nói là rất hay, cùng xem nhé? Tôi cũng chưa ăn, không đến nhà hàng, chúng ta mua về, ở nhà sưởi, uống trà nóng, vừa ăn vừa xem, sung sướng biết mấy!". Hứa Dực Trung nhìn Nghiêu Vũ nhận cái đĩa, đã biết cô sắp sa bẫy.

Đề nghị của anh thật hấp dẫn. Cứ đến mùa đông Nghiêu Vũ thích ở nhà bật lò sưởi, uống đồ nóng, vừa ăn vừa đọc sách, hoặc xem phim. Cô liếc Hứa Dực Trung, gương mặt đẹp, sáng rỡ, nụ cười từ đáy mắt, tràn trề năng lượng sống. Cô cảm giác nhìn thấy ánh mặt trời tỏa hơi ấm, bất giác khẽ cười. Cái bóng thâm trầm của Đồng Tư Thành vừa thoảng qua, cô quyết định để cho đầu óc thoải mái một chút, không nghĩ đến anh nữa.

"Ờ, được! Chúng ta đi An Ký mua đồ về ăn, sau đó xem băng".

Hứa Dực Trung mặt mày nở nang. Anh đã công phu lựa chọn bộ phim này, anh dám cược Nghiêu Vũ chưa xem, dù đã xem cũng muốn xem lại! Trên xe của anh ít nhất có ba mươi băng đĩa, nhất định có một chiếc hấp dẫn cô.

Hai người mua xong đồ ăn, hớn hở ra về, Nghiêu Vũ xuống xe, tay cầm đĩa phim đi trước. Hứa Dực Trung xách túi thức ăn, thong thả theo sau, bóng anh nhe răng với cái lưng cô, rồi lại thấy buồn cười, bộ dạng của mình vừa rồi nhất định trông rất gian.

Vào trong nhà, Nghiêu Vũ lấy ra lò sưởi cắm điện. Hứa Dực Trung đảo mắt nhìn quanh, phởn phơ cười nhìn cô bận rộn.

"Dùng tạm vậy, nhà cũ mùa đông lạnh, mùa hè nóng, tháng ba, nhưng buổi tối vẫn lạnh chân, lại chưa có điều hòa".

"Dùng điều hòa lâu trong phòng rất ngột ngạt, ở đây không khí trong lành, rất dễ chịu!".

Nghiêu Vũ nghe vậy ngoái đầu, mỉm cười, "Có phải ở chỗ tôi anh nhìn gì cũng thấy dễ chịu?".

"Đúng đây, tôi thích nhà kiểu cũ thế này, rất thân thiện! Lúc nhỏ tôi còn chuồn sang hàng xóm lục cơm ăn, bây giờ ai biết ai?".

Hai người cùng bày thức ăn ra bàn. Nghiêu Vũ bày biện xong, ngả mình trên sofa, hai chân gác lên lò sưởi, thể hiện tư thế dễ chịu nhất.

"Trông cô thế này tôi nghĩ đến bà địa chủ thời xưa".

"À, tôi không có a hoàn bóp chân. Nhưng...". Nghiêu Vũ thong thả nhón một miếng thức ăn, "Liệu có thể phiền anh lấy cho tấm chăn, nhân tiện pha cốc trà, rồi cho đĩa phim vào máy bật lên để tôi hưởng thụ cảm giác làm bà địa chủ không?".

"Sao lại thế? Tôi là khách!" Hứa Dực Trung giả bộ bất bình, "Biến tôi thành a hoàn lúc nào vậy?!".

Nghiêu Vũ cười khì khì, "Đùa thôi, để tôi làm". Nói xong ngồi dậy.

"Thôi, để tôi cho cô làm bà địa chủ!". Hứa Dực Trung lấy tấm chăn bên cạnh đắp cho Nghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ cười hỉ hả chỉnh lại cái chăn, đưa đĩa cho Hứa Dực Trung nhìn anh làm, cô bắt đầu vừa ăn vừa xem, "Cảm ơn!".

"Phục vụ Nghiêu Vũ, cảm thấy rất đáng". Hứa Dực Trung cho rằng anh tuyệt đối nói thật lòng! Nhìn Nghiêu Vũ ung dung nhởn nhơ ngồi sưởi trên sofa, mắt anh lóng lánh, "Nhưng, có nên cho tôi hưởng thụ lò sưởi với không?".

Nghiêu Vũ liếc cái lò sười điện bé tí, thờ dài, dịch chân sang bên cạnh.

Hứa Dực Trung dạn mặt lui về phía cô, cũng giơ chân ra sưởi, "Có nên chia cho tôi một nửa cái chăn?".

"Không được!".

"Tại sao?".

"Quá mờ ám!". Nghiêu Vũ lườm anh.

Hứa Dực Trung thầm nghĩ, chúng ta đã thế này không mờ ám thì là gì. Anh giả bộ thở dài, "Được thôi, vậy thì cứ để tôi chết cóng!".

Nghiêu Vũ tập trung xem phim, lúc cười hết cỡ, lúc nhăn nhó. Hứa Dực Trung không nói nữa, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát cho cô. Nghiêu Vũ xem rất say sưa. Hứa Dực Trung ngồi nhìn, lòng lâng lâng, cô rất hồn nhiên, khóc cười cùng nhân vật trong phim.

Hai người dần dần bị cuốn hút vào bộ phim, không ai nghe thấy tín hiệu tin nhắn từ di động của Nghiêu Vũ.

Khi xem đến đoạn Tiểu mĩ nhân thoát y nhảy múa, khiến ban giám khảo sững sờ, Nghiêu Vũ cười ra nước mắt. Cô vừa lấy tay lau, vừa cười nói với Hứa Dực Trung: "Rất xúc động!".

Hứa Dực Trung thầm thở dài từng tiếng, dịu dàng nhìn cô: "Trên đời này có bao nhiêu kiểu gia đình khác nhau, dù xấu dù tốt, cũng có lúc có những cảnh ngộ vô cùng xúc động".

Anh mỉm cười, trong đôi mắt sâu chợt cháy lên ngọn lửa, nhìn thẳng vào mắt Nghiêu Vũ. Cô đột nhiên đỏ mặt, ngồi thẳng người, đưa cốc trà lên miệng, Hứa Dực Trung nghe thấy tiêng tim đập, một luồng nhiệt bất ngờ trào trong lòng ngực. Anh khẽ gọi: "Tiểu Vũ!".

Nghiêu Vũ đột nhiên hơi hoảng loạn, cô không hiểu tại sao mình như thế, lại không dám quay đầu nhìn mắt Hứa Dực Trung. Đang lúng túng thì có tiếng gõ cửa, vội nhảy xuống, lắp bắp: "Để tôi mở cửa".

Hứa Dực Trung rẫu rĩ nhìn cô, bực mình cái người gõ cửa không đúng lúc, khi anh sắp có cơ hội nếm vị ngọt ngào lại đến phá hỏng.

Nghiêu Vũ mở cửa, sững người. Đồng Tư Thành đứng ngoài, tay cầm túi đồ ăn, cô lập tức nhớ ra, lúc hết giờ làm anh bảo cô về nhà nhắn tin cho anh. Nghiêu Vũ thầm rên, liếc túi xách đã bị vứt một bên, lúng túng mở miệng, "Tư Thành...".

Đồng Tư Thành nhìn Nghiêu Vũ đỏ mặt, mắt đã kịp liếc thấy Hứa Dực Trung ngồi trong phòng khách, lại còn những đĩa thức ăn trên bàn. Anh không hề cau mày, nụ cười trên mặt vẫn sáng, "Không thấy em nhắn lại, anh đến xem em về chưa, ăn cơm rồi thì tốt, cái này mua cho em, coi như đồ ăn khuya, ha?".

Nghiêu Vũ bảo anh vào nhà, Đồng Tư Thành vẫn đứng yên, nhìn cô đăm đăm: "Em có khách, anh không quấy rầy, anh về đây, ngày mai lại đến".

Nghiêu Vũ đứng ngây không biết nói gì.

Đồng Tư Thành nhét túi đồ vào tay cô, cười nói, "Ngốc quá!" Nói đoạn quay người đi ra.

Nghiêu Vũ cầm túi đồ ăn, nhìn bóng anh khuất ở lối rẽ cầu thang, tiếng chân anh càng nặng nề, sau đó nhẹ bẫng, không nghe thấy nữa, lòng cô chùng xuống, lại ngoái nhìn Hứa Dực Trung, thở dài.

"Có bạn đến sao?". Hứa Dực Trung biết là Đồng Tư Thành, thầm đắc ý hôm nay anh đã vô cùng sáng suốt bảo Vương Lũy giữ Nghiêu Vũ lại. Anh thản nhiên quan sát phản ứng của Nghiêu Vũ.

Lòng rối ren, cô cúi đầu như làm sai việc gì.

"Tiểu Vũ, nếu tôi đoán không nhầm, anh ấy là Đồng Tư Thành, bạn trai cũ của cô? Cô đang sợ anh ấy hiểu lầm?". Hứa Dực Trung nói thẳng.

Nghiêu Vũ lắc đầu, "Vâng, là Đồng Tư Thành... à, không phải sợ anh ấy hiểu lầm. Cô buồn bã ngồi lên sofa, "Tôi cũng không biết".

Vẻ rầu rĩ của Nghiêu Vũ lại khiến Hứa Dực Trung mừng rơn. Thì ra cô không biết có nên quay lại với Đồng Tư Thành, tình trạng hiện nay của Nghiêu Vũ thích hợp nhất để... thừa cơ chen vào! Hứa Dực Trung vỗ nhẹ vai cô, nhỏ nhẹ, "Chúng ta là bạn phải không? Hăy nói với tôi, biết đâu tôi có có thế giúp cô phân tích tình hình".

Nghiêu Vũ ngẩng nhìn anh, Hứa Dực Trung thản nhiên đứng trước mặt cô, dáng thoải mái, nụ cười trên môi, vẻ chân thành trong mắt. Tất cả một vẻ thân thiết bạn bè. Nghiêu Vũ bàng hoàng, lắp bắp mở miệng, "Tôi không biết, hình như tôi chưa quên anh ấy, lại hình như cảm thấy anh ấy rất xa lạ".

Lòng Hứa Dực Trung nhẹ nhõm, chỉ cần cô chịu nói với anh đã là thắng lợi. Chó sói chẳng phải luôn thích khoác bộ lồng cừu? Bây giờ anh quyết định bọc kĩ mình trong bộ lông cừu đó. Anh đưa cô cốc trà nóng, "Có phải cô cảm thấy ngày xưa rất đẹp, bây giờ qua hai năm lại thấy anh ấy thay đổi rất nhiều, như không phải là người cũ?".

"Vâng!".

"Con người ta, chắc chắn thay đổi theo hoàn cảnh. Đồng Tư Thành nhất định có thay đổi. Anh ấy ở nước ngoài hai năm, nền giáo dục được tiếp thu và phương thức tư duy đều thay đối. Ví dụ, nếu là trước đây, nhìn thấy cô ăn cơm, xem phim trong phòng với người đàn ông khác, anh ấy sẽ phản ứng thế nào?".

"Trước đây tôi sẽ không cùng với người đàn ông khác".

"Giả sử có!".

"Ồ, anh ấy sẽ giận, rất giận, lẽ nào không?".

"Vậy hôm nay?".

"Anh ấy rất lịch thiệp, xem ra rất bình thường".

"Cho nên, cô dùng tư duy ngày trước nhìn nhận anh ấy, nghĩ là anh ấy chắc chắn nổi giận, nhưng bây giờ không thấy, cô cảm thấy kì lạ? Có vẻ như anh ấy không phải là Đồng Tư Thành cô quen thuộc ngày xưa, đúng không?".

"Đúng!".

Hứa Dực Trung ngồi xuống sofa, nghĩ một lúc, nói tiếp: "Nhưng cô vẫn áy náy, như làm chuyện gì có lỗi với anh ấy? Cho nên mới muốn đuổi tôi đi? Chúng ta chỉ là bạn, việc gì cô phải lo lắng thế?".

Nghiêu Vũ đỏ mặt, cắn môi, dấu răng in trên môi giống những cánh hoa nhỏ đều đặn xếp bê nhau, lát sau mới nói, "Xin lỗi!".

"Nói gì vậy? Đó chỉ là phản ứng bình thường của cô, ngoài anh ấy, cô chưa hề tiếp xúc với người đàn ông khác như thế".

Hứa Dực Trung cảm thấy Nghiêu Vũ rất chất phác, "Đừng nghĩ nhiều, cô cứ làm theo tiếng lòng, coi anh ấy là một người bạn, có thể hợp thì hợp, không thể thì thôi. Hãy nhìn nhận và tiếp xúc với anh ấy như một người mới, không nghĩ đến quá khứ nữa, như vậy là được".

"Tôi cũng nghĩ như thế, chỉ là không biết tại sao...". Nghiêu Vũ buồn bã, cúi đầu khẽ nói.

Bộ dạng của cô, khiến Hứa Dực Trung như cắn vào quả táo xanh, chua nhức răng. Coi như vừa rồi anh đã nhìn trực diện Đồng Tư Thành. Anh nhận ra vẻ kinh ngạc, ghen tức thoáng qua rồi lập tức tiêu tan trong đôi mắt thâm trầm như màu đêm của anh ta. Đồng Tư Thành mặt không hề biến sắc, kiêu hãnh đứng đó, điềm tĩnh và tiết chế, khoan dung độ lượng, khiến Nghiêu Vũ cảm thấy tâm tư anh ta không hề xáo trộn.

Cô làm thế nào đối phó với người đàn ông như vậy? Người đàn ông đầy bản lĩnh ngay anh cũng khâm phục, chỉ có cô bé thật thà này vẫn không hay biết. Cô cũng không nghĩ, một người đàn ông muốn quay lại với cô khi chứng kiến cảnh đó sao có thể dửng dưng như mây bay gió thoảng không một chút chạnh lòng? Thực ra lòng như nham thạch sục sôi? Hứa Dực Trung thầm nghĩ, như vậy có nghĩa, anh và anh ta cùng thực hiện một sách lược giống nhau tấn công Nghiêu Vũ, không chỉ mình anh khoác bộ lông cừu, Đồng Tư Thành cũng dùng bộ lông cừu ngụy trang thành bộ mặt hiền hòa.

Đồng Tư Thành sợ quá khứ trở ngại anh ta và Nghiêu Vũ quay lại với nhau, còn Hứa Dực Trung lại sợ Nghiêu Vũ chìm mãi trong quá khứ không chấp nhận anh theo đuổi công khai.

"Tiểu Vũ, có phải cô đang hoang mang, chủ ý đã định nhưng không thế làm được như đã nghĩ?". Hứa Dực Trung quyết định dùng một chiêu hiếm, "Hay là, cô cứ coi anh ấy vẫn là bạn trai của mình, đừng nghĩ gì nữa, yên tâm cùng anh ấy làm lại từ đầu".

"Nhưng, bây giờ tôi không coi anh ấy là bạn trai".

"Cô cứ coi anh ấy là bạn trai, vẫn tốt như ngày xưa, gần gũi anh ấy, cô càng nhìn nhận rõ hơn". Hứa Dực Trung mỉm cười vô hại, thà mạnh tay như vậy còn hơn để Nghiêu Vũ sống trong hoang mang. Cái nhọt nếu cứ băng kín, cả đời cô sẽ sống không yên.

Chủ ý vừa nói ra, Hứa Dực Trung lại thấy thương Nghiêu Vũ. Cô mới qua sinh nhật hai lăm tuổi, bốn năm đẹp nhất trong đời cô đã trao cho Đồng Tư Thành, cô chỉ có anh ta là bạn trai thân thiết, dù cô tỏ ra dửng dưng thế nào cũng không chống lại được nỗi đau. Anh đột nhiên giật mình, nếu cô quay lại với Đồng Tư Thành thì sao? Anh bỗng thở mạnh, vừa kinh ngạc vừa mừng. Một nỗi buồn đã lâu không có! Nỗi đau khổ chát chúa nhói qua lòng! Anh đã tưởng cho dù lưỡi dao sắc thế nào cũng không thể làm anh tổn thương. Vậy mà bất chợt anh lại bắt gặp cảm xúc đó.

Hứa Dực Trung một lần nữa nhìn rõ lòng mình, như búi tơ rối sợi sợi đau. Anh cười vang, "Hãy tin tôi, dù gì tôi cũng
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 6763
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN