Mưa nhỏ hồng trần
là bậc quân tử".
Nghiêu Vũ cười, nhìn ánh mắt Hứa Dực Trung đã trở lại trong sáng hiền hòa. Cô đâu có ngốc, mọi cử chỉ của Hứa Dực Trung là gì nếu không phải là mập mờ? Đến lúc này cô mới thôi cảnh giác với anh. Hứa Dực Trung nói đúng, đã không biết nên như thế nào với Đồng Tư Thành, sao không tiếp xúc trở lại như một người mới?.
Hứa Dực Trung đứng lên, mỉm cười cáo từ, "Cũng muộn rồi, cô nghỉ sớm đi, hôm nào có thời gian ta lại hàn huyên".
Đó là một quán bar nhở trong khu dân cư. Trên cửa kính dán hình thần tài, đẩy cửa vào, tiếng chuông gió bằng đồng "ding dang" ngân dài. Bên trong đặt rải rác mấy bộ salon bọc vải in hoa, bàn gỗ màu nâu nhạt, trên tường treo những bức ảnh phong cảnh, ảnh cũ, tranh sơn dầu khung nhỏ. Bên trên treo chiếc đèn lồng hình vuông, tang đèn bằng vải bố trang trí rất nghệ thuật. Trời lạnh, lại đã muộn, trong quán chỉ có hai ba bàn có khách.
Ánh đèn đỏ nhờ ấm áp tỏa xuống bàn, Tiêu Dương rít hơi thuốc cuối cùng, rồi dụi đầu mẩu vào trong cái gạt tàn to, nông bằng gốm.
Đồng Tư Thành nhón một trái mai bỏ vào bát gốm, lại rót thêm một ít rượu vàng Thiệu Hưng thượng hạng đã hâm nóng, anh hít hơi rượu, cái chếnh choáng đọng lại trên khóe miệng hơi nhếch.
"Sư huynh, xin mời!". Tiêu Dương bê bát rượu uống cạn.
"Khổng Ất Kỷ[1'> thường gọi một chung rượu, nhâm nhi với đậu hạ hồi hương". Đồng Tư Thành thong thả nói, quay đầu hỏi chủ quán, "Ở đây có không?".
[1'> Nhân vật chính trong tác phẩm cùng tên của Lỗ Tấn, suốt đời theo nghiệp khoa cử, đến khi đỗ đạt tuổi đã quá cao.
"Đậu tàm được không?". Chủ quán cười tít mắt bê ra một đĩa đậu tàm chiên.
"Được". Tiếng cười bật ra từ cổ họng, Đồng Tư Thành nhìn bát rượu, "Phiền bác hâm lại giúp. Trời lạnh, rượu Thiệu Hưng phải nóng mới hay".
Áo khoác đã bị vứt một bên, anh chỉ mặc may ô và sơ mi, xắn tay áo, lại mở khuy cúc cổ. Anh thong thả uống hết rượu trong bát, chất men cay nóng từ họng vào thẳng dạ dày lan khắp toàn thân nóng bừng, anh gật gù khen ngon, vẻ hả hê ngang tàng.
"Biết không? Trong các loại rượu tôi thích nhất Tương Hương, uống vào miệng không cảm thấy gì, nhưng đến họng là như có cục khí nóng rẫy xoay tròn. Dư vị rất lâu. Say rồi mới biết".
Xoay xoay cái bình sứ xanh trong tay, Đồng Tư Thành nhìn Tiêu Dương: "Người ta bảo phụ nữ như trà, càng pha càng nhạt. Nghiêu Nghiêu lại như rượu vàng Thiệu Hưng, Nữ Nhi Hồng mười tám năm, ủ lâu như vậy, lấy ra mới biết say người".
Tiêu Dương châm điếu thuốc, đôi mắt lóe sáng trên khuôn mặt anh tuấn. Nhìn làn khói thuốc lẩn quất mãi dưới ánh đèn, không tan, anh khẽ thở dài, "Phụ nữ, rốt cuộc họ muốn gì?".
"Ngốc ạ!". Đồng Tư Thành cười, "Đến khi cậu có tiền, bố mẹ Thiên Trần có còn phản đối không?".
"Huynh nói đi, thích cô ấy điểm gì?". Tiêu Dương hơi hoang mang, câu hỏi vừa nói ra, đôi tròng đen long lanh như nước của Thiên Trần đã hiện lên ra trước dài, ngửa cổ uống cạn bát rượu, Thiên Trần là hình ảnh hoàn mĩ nhất trong lòng anh, tất cả đều hoàn mĩ, hỏi cũng bằng thừa.
Đồng Tư Thành nhón một hạt đậu tàm, vị ớt tươi cay sộc như bốc lửa ở đầu lưỡi. Lòng cũng co lại vì cay, ngực bức bối khó thở. Anh tợp một ngụm rượu to, rượu gặp lửa bốc khói, trong màn khói lửa hiện ra người đàn ông mày thanh, mắt sáng, đẹp ngời ngời, một bàn thức ăn và Nghiêu Nghiêu của anh. Nghiêu Nghiêu má đỏ dậy, mắt ướt long lanh.
Đôi tròng đen vốn lặng tĩnh của anh hút hết ánh sáng của cả phòng, tụ lại nơi đáy mắt âm ỉ nỗi đau thống thiết.
Anh nhớ lại trước khi đi du học, một mình đến văn miếu, vòng qua bức tường Thất Khủng khắc nổi hình cá chép vượt vũ môn. Anh nhìn thấy cầu Trạng Nguyên với hai thành cầu hình đôi rồng phục, cửa trung môn đóng kín, anh nhẹ nhàng đi vào từ cửa ngách, đứng ở chính giữa nhìn bức tượng Khổng Tử ở đại điện phía xa, lòng xốn xang bao cảm xúc. Anh không lên cầu Trạng Nguyên, chỉ đứng ở đầu cầu, qua cái đuôi rồng uốn cong, thấy thân rồng cuồn cuộn và đầu rồng vươn cao.
Thời khắc đó anh quyết định chia tay.
Ra khỏi văn miếu. Có mưa bay nhẹ, tơ liễu khắp trời như lưu luyến, đàn chim nhạn sập sè trên mặt hồ ngoài tường cung Vạn Nhẫn, đuôi chỉ thoáng chạm mặt nước, rồi lại vút lên, vòng qua bức tường cung, cái bóng nhỏ nhoi chầm chậm vỗ cánh như lưu luyến.
Chính lúc đó, anh lại muốn để cho thân hình mềm mại kia đậu xuống tay mình. Anh sẽ lại vuốt tóc cô, hít mùi hương trong đó, không kìm được, anh bước đến giơ tay ra, cành liễu phất phơ, mấy lá liễu dài lướt qua mặt anh, hơi nước ẩm lạnh thấm vào da, con nhạn đen bay liệng trước mặt anh, gợi lên từng chỗ đau. Mưa bụi giăng không còn bóng nhạn, hoa buồn rơi, tịch mịch tầng không.
Thích gì ở cô? Nghiêu Vũ đôn hậu, một lòng đợi anh, lúc nào cũng dán vào anh. Một cô gái sinh ra để yêu, anh quá thực tế nên càng trân trọng cô.
"Sư huynh!". Tiêu Dương biết tửu lượng của Đồng Tư Thành, anh chỉ hưng phấn sau khi uống rượu Thiệu Hưng, không thể liên tục hết bát này sang bát khác như thế.
"Tiêu Dương, đừng dễ dàng nói chia tay!".
Tiêu Dương trầm ngâm, lại rút điếu thuốc, gần đây anh hút thuốc càng nhiều. Đôi mắt trong veo của Thiên Trần đã vương từng sợi tơ buồn, như dải mây vấn vít trong ngày nắng, xua không đi, đuổi không được.
Tiêu Dương nhẩm tính, mắt lại sáng lên hi vọng, mới ba tháng, thời gian ít hơn dự tính, bằng giờ này sang năm, mua nhà mua xe, đều không thành vấn đề. "Sư huynh, anh đã nhớ cô ấy, tại sao phải nhẫn nhịn?".
Miệng chỉ khẽ nhếch, Đồng Tư Thành lại rót thêm bát rượu, uống vào miệng đã mất đi chất men thuần, nuốt xuống họng cay chát. Hai chung, ba chén tàn cuộc rượu, hơi men không đủ sưởi ấm lòng người trong đêm! Gió đêm xuân vẫn mang hơi lạnh của mùa đông, anh đột nhiên đứng dậy, nghiêng đầu nhìn Tiêu Dương, cười nói: "Đúng, tại sao phải nhẫn nhịn!.
Từng bước chân nặng nề giẫm sáng đèn hành lang, cầu thang hẹp dưới ánh đèn vàng ệch càng thảm hại. Đồng Tư Thành nheo mắt nhìn, mỉm cười, giơ tay gõ cửa.
Chúa nói, hãy gõ cửa ba cái, thiên đường sẽ mở ra cho con!
Anh thận trọng gõ ba cái.
Nghiêu Vũ chưa ngủ, nằm lặng lẽ suy nghĩ lời nói của Hứa Dực Trung. Gần gũi Đồng Tư Thành mới biết có phải là anh không, nhưng cô sợ. Sợ đến gần Đồng Tư Thành lại nhận ra anh không còn là anh nữa.
"Cộc! Cộc! Cộc!".
Nghiêu Vũ thấy lạ, xỏ dép ra mở cửa, tim tức thì ngừng đập.
Gió hút từ hành lang lùa vào phòng, Đồng Tư Thành mang theo một trận gió mưa, tiết xuân tháng ba trời vẫn lạnh. Mắt anh điên loạn và ma quái, uể oải tựa khung cửa, nhìn cô không chớp.
Nghiêu Vũ lắp bắp mở miệng. "Tư Thành, muộn thế này, anh...".
Lời chưa hết, Đồng Tư Thành đã kéo cô vào lòng, hơi thở lẫn mùi rượu hòa trong gió lạnh thoảng qua. Đầu Nghiêu Vũ hơi choáng, đẩy anh một cách bản năng.
Anh buông tay, quay người đi vào, lại quàng tay ôm cô, "Nghiêu Nghiêu, anh nhớ em!". Cùng với lời nói nụ hôn ập xuống, quyết liệt và hung hãn.
Nghiêu Vũ không chịu nổi mùi rượu, chỉ thấy ngực tức, hít thở không được, lại không thể cựa quậy. Mùi hương đã nhớ quá lâu, người đã nhớ quá lâuĐồng Tư Thành có một cảm giác mập mờ, tay anh bất chợt sục vào trong áo ngủ của Nghiêu Vũ.
Bàn tay lạnh đánh thức thần kinh cô, Nghiêu Vũ đẩy mạnh, "Tư Thành, anh say rồi!".
Đồng Tư Thành tựa chéo vào tường nhìn cô, không quá một giây, sau đó anh nhắm mắt, nhưng âm thanh khàn khàn từ cổ lọt ra: "Anh say, nhưng chưa bất tỉnh. Nghiêu Nghiêu, phải thế nào em mới chịu tha thứ cho anh? Chỉ bởi vì anh nói chia tay? Chỉ bởi vì anh nói anh không dám tin vào tương lai?".
Nghiêu Vũ không nói, thở dài một tiếng, bước tới kéo anh đến cạnh sofa, "Anh ngồi xuống, em đi pha trà".
Đồng Tư Thành giật mạnh, Nghiêu Vũ mất thăng bằng rơi vào lòng anh. "Nghiêu Nghiêu, anh đã nói, nếu trở về anh nhất định đi tìm em, anh đã trở về, đã nỗ lực mở công ty, kiếm tiền, anh muốn em được sống sung sướng, không hiểu sao?!".
Giọng anh bi phẫn, như con sói bị thương, ánh mắt thê thảm.
Nghiêu Vũ mềm lòng, không vùng ra nữa, "Em không biết, Tư Thành. Hai năm đã qua, chúng ta thật sự không phải là Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành ngày trước".
"Đúng, em vẫn là Nghiêu Nghiêu của anh, em vẫn uể oải hờ hững cuốn hút anh, anh muốn chúng ta từ từ làm lại, anh muốn bắt đầu từ làm bạn với em, anh nghĩ em có thể chấp nhận anh, Nghiêu Nghiêu!".
Đồng Tư Thành ôm cô, đầu ngả vào hõm vai cô. Đúng, anh lại thấy mùi hương trong tóc cô, muốn mãi buông mình trong đó.
"Nghiêu Nghiêu...". Anh khẽ gọi, dịu nhẹ âu yếm như xưa. Anh nhắm mắt, chỉ muốn đây không phải là giấc mơ.
"Tư Thành?". Nghiêu Vũ cảm thấy sức mạnh toàn thân anh đều áp tới. Cô xốc anh lên, thở hổn hển chật vật đẩy anh vào sofa.
Đồng Tư Thành đã ngủ. Cô cởi giày, đắp chăn cho anh, xong xuôi mới mệt mỏi ngồi xuống.
Ngọn đèn tỏa ra quầng sáng nhạt. Đồng Tư Thành mặt xanh gầy, hơi thở đều dần, cặp lông mày từ từ giãn ra.
Nghiêu Vũ ngây người nhìn anh, tay khẽ vuốt sống mũi thẳng tắp, vầng trán rộng, đây là người đàn ông cô yêu suốt bốn năm, cô luôn thích kiểu đàn ông điềm tĩnh hướng nội như vậy.
Cô lại thở dài. Tắt đèn ra khỏi phòng khách, quay đầu nhìn, anh yên lặng ngủ trên sofa, phát ra tiếng ngáy nhẹ. Nghiêu Vũ nhớ lại những lời anh nói, ánh mắt đầy thương xót, anh vẫn yêu cô sao?
Thần trí bàng hoàng mãi vẫn chưa bình tĩnh được, suốt đêm cô ngủ không yên, mấy lần thức giấc, không kìm được lại ra cửa phòng nhìn anh, cô đứng ngây bên cửa hồi lâu. Thời gian đã qua như một sợi dây đàn, lại ngân lên đơn âm đẹp đẽ, chờ dây đàn của cô ngân lên hòa tấu. Làn gió nhẹ làm xao động mặt hồ, gợn lên từng vòng sóng nhỏ, lay động mặt hồ sâu, sẽ đến lúc có thể dấy lên con sóng lớn.
Trong tâm trí không hiểu sao lại hiện lên một khuôn mặt tuấn lãm khác, đó là tia nắng mặt trời, với nụ cười sáng rỡ, thỉnh thoảng hơi trẻ con. Nghiêu Vũ kinh ngạc, lui về phòng ngủ, nhất định là do cô quá mệt, đầu lại nhức. Nhắm nghiền mắt, tự nhủ mau ngủ đi. Đồng Tư Thành chẳng qua say rượu, anh rất mệt.
Vừa sáng, Nghiêu Vũ mở mắt lại há mồm định kêu. Lại sực nhớ đã từng gặp một lần với Hứa Dực Trung, vội vàng ngậm miệng.
"Làm em sợ phải không?"". Đồng Tư Thành cười cười nhìn đôi mắt tròn xoe của Nghiêu Vũ, anh tiện tay cầm lên chiếc áo len bên cạnh, "Giơ tay ra!".
"Để tự em". Nghiêu Vũ hơi ngượng. Hai năm không tiếp xúc với Đồng Tư Thành, cô đã quên sự chăm sóc của anh.
Đồng Tư Thành thở dài, "Tối qua anh uống hơi nhiều, đừng sợ, Nghiêu Nghiêu".
Cô không nói, giơ tay để anh giúp mặc áo.
Anh ngồi bên giường chăm chú nhìn cô, "Nghiêu Nghiêu, quan niệm của chúng ta khác nhau. Hồi đi học còn chưa cảm thấy, chia tay rồi mới dần dần nhớ lại, chúng ta hơi khác nhau. Em là người cảm tính, còn anh quá lí tính".
"Không phải, em chỉ trách anh không muốn cùng em. Hai chúng ta tại sao không thể ở bên nhau? Ngay chờ đợi, anh cũng không cho em cơ hội". Cuối cùng Nghiêu Vũ nói ra tâm tư của mình. Người nhẹ nhõm, chuyện cũ như gió thoảng qua.
"Nghiêu Nghiêu, không phải anh không muốn ở bên em, anh chỉ muốn em sống tốt hơn".
"Nếu anh không quay về? Chỉ là chuyện áo mới người xưa ư?". Đồng Tư Thành dịu dàng nhìn cô, "Sao em không nhớ một câu khác? Xưa ta ở, dương liễu lưu luyến. Nay ta đến, mưa tuyết tơi bời...". Anh giơ tay xoa mặt cô: "Anh không quên được em, Nghiêu Nghiêu".
Nghiêu Vũ ngây người, đôi môi âm ấm của anh đã in lên trán cô, "Đừng nghĩ nhiều, dậy rửa mặt chải đầu, chúng ta đi ăn sáng!".
Anh đứng dậy đi ra phòng khách. Nghiêu Vũ chợt ngây ra, cô cảm thấy cô và anh hình như không nói cùng một vấn đề. Khi cô rửa mặt đánh răng đi vào phòng khách, thấy Đồng Tư Thành đang sững người nhìn những ly cốc trong tủ sách của cô.
Nghiêu Vũ chợt đỏ mặt, "Cảm thấy hay hay nên sưu tầm".
Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt lạ lùng, "Con dấu anh tặng em vẫn giữ?".
Nghiêu Vũ liếc nhanh tủ sách, đầu ngoảnh sang quay một bên, "Anh khắc rất đẹp. Phải, rất đẹp...".
Một nụ cười thoáng qua bên miệng, Đồng Tư Thành sải bước đến đứng trước mặt cô, "Hôm nào nói cho anh nghe, những ly, cốc này anh không biết lai lịch".
Lời nói đó khiên Nghiêu Vũ có cảm giác kì lạ, nhớ tới lần đầu Hứa Dực Trung đến đây, cô đã kể cho anh nghe. Người thực sự muốn kể đang ở trước mắt, nhưng cô lại không muốn nói, "Em đói rồi, đi ăn thôi".
Chương 31 - Hai lưới nhện giăng
Anh hiểu, nửa tháng nay Nghiêu Vũ không chủ động hẹn anh một lần, đâu chỉ có nửa tháng! Anh cười đau khổ cô chưa một lần chủ động hẹn anh, ngay điện thoại cũng không gọi bao giờ. Cô đã quay lại với Đồng Tư Thành thật rồi sao?
Cuối tuần, Đồng Tư Thành hẹn Nghiêu Vũ đi xem nhà. Anh nắm tay cô, Nghiêu Vũ hơi rụt lại, anh lặng lẽ ngước nhìn cô, "Nghiêu Nghiêu, chúng ta xa nhau hai năm, đã xa lạ, nhưng không phải là người lạ, thử tiếp xúc với anh, dần dần sẽ quen. Bây giờ cứ coi anh là bạn".
Nghiêu Vũ mím môi, anh cười, vuốt mũi cô, nói đùa: "Hẹp hòi, làm tổn thương lòng tự tôn của người ta. Bây giờ tiền mới đủ trả đợt đầu, đến cuối năm là có thể mua được xe".
Lúc ngồi taxi đi xem nhà, Nghiêu Vũ mới hiểu mua xe mà anh nói là thế nào. Đồng Tư Thành nói: "Có xe rất tiện, chúng ta có thể đi chơi xa".
Trước đây, họ cũng thường đi rất xa, đến tận công viên rừng Bắc Sơn, dùng xe địa hình, đạp hai tiếng đồng hồ. Anh đẩy cô đi, bây giờ không đi xe đạp nữa. Nghiêu Vũ nhìn ra ngoài cửa kính, ngơ ngẩn nghĩ, anh, thì ra vẫn là anh sao?
"Tư Thành, việc gì anh phải vội mua nhà như thế?".
"Giá nhà đang tăng nhanh, mua sớm vẫn tốt, hơn nữa bây giờ công ty đã có lãi, tháng nào cũng tăng ổn định, kiếm được tiền đủ trả đợt đầu, anh cũng muốn có cái tổ của mình".
Xem qua hai khu chung cư, anh đưa Nghiêu Vũ đến một nơi cô quen thuộc, cô hơi sững ra một lát, mỉm cười nói: "Đây là chung cư do công ty em quảng cáo. Nếu anh ưng, chưa biết chừng có thể được giảm vài phần trăm".
Đồng Tư Thành vui vẻ nắm tay cô đi vào.
Vừa vào khu giao dịch, đã chạm trán với Hứa Dực Trung và Đỗ Lối. "Thật khéo quá!". Hứa Dực Trung làm như không nhìn thấy hai người nắm tay nhau, tươi cười chào Nghiêu Vũ.
Đỗ Lối cũng cười, mặt tươi như hoa, "Đồng Tư Thành phải không? Về bao lâu rồi? Nghiêu Vũ, hai người...". Cô liếc nhanh bàn tay nắm chặt của họ, ánh mắt đó khiến Nghiêu Vũ ghét.
"Chúng tôi đến xem nhà," Giọng Nghiêu Vũ lanh lảnh, "Nếu ưng đừng quên ưu tiên giảm cho chúng tôi mấy phảy".
Đồng Tư Thành mỉm cười gật đầu với Đỗ Lối, "Nghiêu Nghiêu, không giới thiệu đi, đây có phải là vị khách đã gặp ở nhà em?". Ánh mắt anh hướng vào Hứa Dực Trung.
Không đợi Nghiêu Vũ lên tiếng, Hứa Dực Trung đã chìa tay: "Hứa Dực Trung tập đoàn Gia Lâm. Thích căn hộ thế nào? Tôi sẽ đích thân giới thiệu".
Đồng Tư Thành cũng lịch sự bắt tay, cười nhạt, "Sao có thể phiền anh? Chúng tôi sẽ tự đi xem".
"Đừng khách khí, nào!" Hứa Dực Trung dẫn đầu đi về phía sa bàn mô hình.
Đỗ Lối cười hớn hở hỏi: "Thế nào? Định cưới rồi ư?".
Ánh mắt Đồng Tư Thành tươi cười dừng trên người Nghiêu Vũ, "Nếu Nghiêu Nghiêu bằng lòng".
Anh vẫn nắm tay cô. Không hiểu sao Nghiêu Vũ đột nhiên không có tâm trạng. Đứng ở một phía sa bàn nghe Hứa Dực Trung giới thiệu các kiểu căn hộ, mắt cô nhìn về phía khác.
"Nghiêu Nghiêu," Đồng Tư Thành lại nghe rất chăm chú, lát sau, ngoái đầu gọi cô, "Em ưng loại nào?".
"À...". Nghiêu Vũ hơi giật mình. Hứa Dực Trung ở một phía sa bàn cười cười nhìn cô, Đỗ Lối cũng vậy. Cô ngẩng đầu, cảm thấy có gì là lạ trong ánh mắt dịu dàng của Đồng Tư Thành.
"Thực ra hai người, dù kết hôn căn hộ tám mươi mét vuông là được rồi. Bây giờ loại nhà này đang bán chạy nhất". Đỗ Lối mỉm cười nói.
Đồng Tư Thành nhìn Nghiêu Vũ, rõ ràng nhận ra sự phân tâm của cô. "Hôm nay đi mấy nơi, có phải mệt không?".
Anh rất tự nhiên giơ tay vén mấy sợi tóc mai xõa xuống trán cô.
"Hơi một chút, em ra kia ngồi, anh xem tiếp đi". Nghiêu Vũ cũng tự nhiên rút khỏi tay anh, đi về phía khu nghỉ chân bên cạnh. Cứ gặp Đỗ Lối là mệt mỏi, mới mấy câu đã nhắc đến chuyện cưới xin, cô ta mong cô và Đồng Tư Thành nhanh chóng hòa giải, nhanh chóng cưới hay sao?
Ngồi trên sofa, nhân viên ở phòng giao dịch mang cho cô cốc nước, Nghiêu Vũ nhìn ba người phía xa, chỉ cảm thấy váng đầu. Cưới ư? Bây giờ cô còn chưa quyết định thế nào! Trước đây mỗi khi nói đùa với Đồng Tư Thành về chuyện tương lai, cô luôn vừa ngượng nghịu vừa sung sướng. Cô luôn muốn lấy anh, bây giờ quả thật đã khác rồi.
Già rồi chăng? Phụ nữ qua tuổi hai nhăm là đã xuống dốc, trái tim không phải của tuổi mười tám, đôi mươi.
Nghiêu Vũ nhìn Đồng Tư Thành chăm chú lựa chọn căn hộ, lòng hoang mang. Mỗi ngày anh đều đến đón cô, sự dịu dàng cưng chiều của anh sắp làm cô chết ngạt. Anh chu đáo hết mực, đón về, đưa đi ăn, tiễn về nhà, thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm, không chê vào đâu được, khiến cô không có lý do từ chối.
Ngay Thiên Trần thấy vậy cũng thở dài, "Tư Thành càng chín chắn, ưu tú hơn trước. Tiểu Vũ rốt cuộc anh ấy có chỗ nào cậu chưa vừa ý? Nếu hai người vẫn luôn như vậy, thì hạnh phúc bao nhiêu!". Nói xong đôi mắt trong sáng của cô lại tối.
Đúng, rốt cuộc chỗ nào chưa vừa ý? Nghiêu Vũ không nghĩ ra, ở bên Đồng Tư Thành không phải không vui, anh tinh tế ân cần hơn cả ngày xưa.
Tuệ An cũng khuyên, "Tiểu Vũ, liệu có bao nhiêu người được như Đồng Tư Thành, si tình như vậy? Mối tình đầu không phải ai cũng có kết quả! Bây giờ anh ấy vẫn tốt với cậu như thế".
Lát sau, ba người cười nói đi đến, chung cư giai đoạn hai vừa khánh thành lại gặp ngày cuối tuần, người đến xem rất đông. Hứa Dực Trung khoác vai Đỗ Lối, đến chỗ đông người anh giơ tay gạt người xung quanh để cho cô đi. Đỗ Lối nhạy cảm nhận ra, ngẩng đầu cảm ơn, cử chỉ quyến rũ đó của Đỗ Lối, Nghiêu Vũ cũng thấy kinh ngạc.
Cô ta quả xứng với Hứa Dực Trung, hai người bên nhau quả là một cặp tuyệt vời.
"Nghiêu Nghiêu, anh quyết định chọn căn hộ này. Đây là sơ đồ em xem đi". Đồng Tư Thành đưa tư liệu cho cô, ngoái đầu nói với Hứa Dực Trung và Đỗ Lối, "Có thể ưu đãi nhiều như vậy, rất cảm ơn".
"Đừng khách khí, quảng cáo là do công ty Nghiêu Vũ làm, chỗ bạn bè cũ, áp dụng giá nội bộ, nhưng vẫn nên cảm ơn Dực Trung, không có chữ kí của phó tổng cũng không thể có giá đó".
"Bạn của em đương nhiên phải ưu tiên, huống hồ quảng cáo lại do Nghiêu Vũ làm". Hứa Dực Trung cười xởi lởi, giọng ôn hòa nói với Đỗ Lối.
Nghiêu Vũ vẫn cúi đầu, lơ đãng xem tư liệu, chờ Đồng Tư Thành làm hợp đồng mua nhà.
"Chúc mừng hai người trước, thật quá ngưỡng mộ!". Đỗ Lối miệng nói chúc mừng, sao Nghiêu Vũ nghe như chích vào tai. Cô bỗng giật mình, lẽ nào mình cũng bắt đầu so bì với cô ta? Vừa nghĩ vậy, đã buột miệng nói, "Hai người cũng thế, chú Đỗ vẫn mong hai người sớm lo liệu".
Dứt lời, Nghiêu Vũ lại kinh ngạc, tại sao cô lại trả đũa Đỗ Lối như thế. Vội cúi đầu, đọc tiếp, cầm cốc nước đưa lên miệng, lại nhận ra trong cốc đã hết nước.
"Rót nước cho khách!". Hứa Dực Trung gọi nhân viên.
"Không cần!". Nghiêu Vũ thấy Đồng Tư Thành đã điền xong vào tờ khai, đứng lên định đi, "Nghiêu Nghiêu, em cứ ngồi, anh đi giao tiền đặt cọc".
Nghiêu Vũ bất lực lại ngồi xuống, trước mặt Đỗ Lối và Hứa Dực Trung cô quả thực quá bối rối, không biết nói gì. Ánh mắt hai người nhìn cô đều mang rất nhiều thông tin.
"Hòa giải được là tốt". Hứa Dực Trung nhìn theo Đồng Tư Thành vui vẻ nói.
Nghiêu Vũ cười nhạt.
Đỗ Lối hôm nay hình như đặc biệt vui, "Nghiêu Vũ, mấy ngày nữa chúng tớ về thành phố chúng mình kí hợp đồng, cậu có cần đưa Đồng Tư Thành về nhà? Nhân tiện có thể đi nhờ xe chúng tớ".
Nghiêu Vũ lạ lùng nhìn cô, hình như Đỗ Lối vẫn chưa biết, "Bố mẹ tôi đã chuyển đến đây rồi".
Đỗ Lối quả nhiên ngớ ra, "Chuyển nhà đến đây?".
"Ừ, sắp được một tháng, sau này có lẽ tôi ít về đó". Nghiêu Vũ đột nhiên vui vẻ, cuối cùng cô đã có thể nhìn Đỗ Lối một cách hàm ý.
Từ nay cô không phải cùng quê với Đỗ Lối, không cần quan tâm chuyện thị phi ở thành phố đó. Thật là tốt.
Đồng Tư Thành đã làm xong thủ tục, Nghiêu Vũ vui vẻ đứng lên, "Cảm ơn, hôm nay làm mất thời gian của các vị. Tư Thành, chúng ta đi thôi, em mệt rồi".
Đồng Tư Thành nhướn mày, mắt lộ vẻ ngạc nhiên, chào Đỗ Lối và Hứa Dực Trung, cùng Nghiêu Vũ đi ra.
Hứa Dực Trung ngây người đứng bên cửa sổ. Tháng tư vẫn còn mùa xuân, thời tiết đã mỗi ngày một nóng. Anh thấy buồn phiền. Liệu lời khuyên của mình có sai lầm? Lần đầu tiên anh hoài nghi chính mình. Nửa tháng trước Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành nắm tay nhau xuất hiện ở khu chung cư của tập đoàn Gia Lâm, từ đó anh không gặp lại cô nữa.
Nghiêu Vũ chưa bao giờ chủ động hẹn anh một lần, đâu chỉ nửa tháng! Anh cười đau khổ, cô chưa từng hẹn anh, điện thoại cũng không gọi! Cô quay lại với Đồng Tư Thành thật rồi sao? Anh hầu như không còn lòng tin, không còn kiên nhẫn.
Vương Lũy chỉ nói với anh: "Tôi thấy cậu chắc không còn hi vọng, hầu như ngày nào người đó cũng đến đón cô ấy".
Anh cười hồ hởi giới thiệu căn hộ với Đồng Tư Thành, mặt cười đến sắp cứng cả hàm. Nếu không nhìn thấy biểu hiện kì lạ của Nghiêu Vũ khi thấy anh khoác vai Đỗ Lối, nếu không thấy Nghiêu Vũ bê cốc nước lên miệng, che giấu bối rối, anh đã tưởng mình đại bại rồi. Nghĩ tới đây, Hứa Dực Trung lại bực. Đúng là dồn anh vào chỗ không từ thủ đoạn.
"Dực Trung!". Đỗ Lối gõ nhẹ cửa phòng.
Hứa Dực Trung quay đầu, Đỗ Lối mặt tươi rói nhìn, ánh mắt long lanh. "Nghe bố em nói, hai bên đàm phán rất thuận lợi, nếu thành công sẽ ký hợp đồng, anh có đến đó không?".
Kế hoạch đầu tư vào thành phố B, anh không phụ trách. Một mình Hứa Dực Dương quả thật quá bận, kế hoạch làm xong giao cho phòng kế hoạch đưa cho Hứa Dực Trung xem. Xem xong Hứa Dực Trung cũng không mấy hào hứng, "Em có thể nhân tiện về thăm nhà, tôi không đi".
Đỗ Lối thất vọng, rụt rè nói, "Dực Trung, còn một chuyện, chiều nay bố em sẽ đến đây, một số quan chức thành phố cũng đến, bố muốn gặp anh, chuyện này nên làm thế nào?".
"Đỗ Lối, em cứ tìm lí do thoái thác, vả lại tối nay đúng là tôi có việc, cứ thế này đến lúc đó càng khó xử lí, em càng khó giải thích". Hứa Dực Trung nói thẳng với cô.
"Vâng, thế cũng được". Đỗ Lối khép cửa đi ra.
Hứa Dực Trung thầm nghĩ, gia đình Nghiêu Vũ đã chuyển khỏi thành phố đó, tôi còn cùng cô về đó làm gì? Anh biết, hôm nay có người của thành phố B đến, anh đã nói với anh trai có việc riêng không tham gia tiếp khách. Để khỏi gặp bố Đỗ Lối lại bị ông ta vồn vã lôi kéo coi như con rể.
Liếc tờ giấy mời trên bàn, đầu lóe lên ý nghĩ, anh gọi điện cho Vương Lũy, "Giữ Nghiêu Vũ ở lại công ty cho tôi". Nói xong cúp máy hào hứng lao đi.
Đỗ Lối ngồi phòng ngoài, nhìn anh đi, nghĩ rất lâu liền gọi điện cho Đồng Tư Thành, "Đồng Tư Thành, em là Đỗ Lối, công ty anh chuyên về lập trình quản lí phải không? Gia Lâm hình như đang cần phần mềm mới, em quen với người của phòng hậu cần, để xem có thể nhận vụ này không. Vâng, bốn giờ anh đến công ty, em sẽ giới thiệu với anh".
Nụ cười gằn hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong đồng tử của đôi mắt hạnh đào có một điểm đóng băng.
Nghiêu Vũ ngồi trong phòng làm việc chat với Thiên Trần.
Gần đây tâm trạng Thiên Trần ngày càng xấu. Cô đã mấy lần thoái thác những cuộc gặp gỡ mối lái, không khí trong nhà càng lạnh lẽo. Thiên Trần gõ hàng chữ:
Tiểu Vũ, công ty A Dương làm được ba, bốn tháng, kiếm được tiền, nhưng không thấy anh ấy tích lũy. Đồng Tư Thành đã mua được nhà, tiền của A Dương lại phung phí hết vào bạn bè và mình, tiêu rất mạnh tay, nói không được, vẫn chơi bài, vẫn lí do phải tiếp khách, không hề nghĩ cho mình. Mệt quá chừng!
Nghiêu Vũ nghĩ một lúc trả lời:
Tiêu Dương giao thiệp rộng, nhiệt tình với bạn, chỉ cần không sa đà vào trò đó, cũng không phải là chuyện gì quá xấu. Bây giờ điều kiện khá lên, dù gì cũng có thể coi là tay trắng lập nghiệp, bố mẹ cậu có lẽ sẽ nhượng bộ.
Tiểu Vũ, A Dương dù có tiền, mẹ mình cũng không đồng ý, mẹ bảo ghét nhất tầng lớp mới phất. Quan niệm dòng dõi của mẹ vẫn rất nặng nề. Tiểu Vũ, cậu với Đồng Tư Thành thế nào rồi?
Một bóng đen lướt qua mắt, Nghiêu Vũ gõ hàng chữ:
Không biết, không còn cảm giác ngày xưa. Có phải bây giờ có tuổi rồi, không còn cảm xúc nữa?
Sao ai cũng có nỗi phiền như vậy? Tuệ An cũng buồn, Trương Lâm Sơn đã ba mươi sáu, mong mỏi có con, Tuệ An cũng muốn, nhưng mãi không có.
Nghiêu Vũ và Thiên Trần đều ngồi ngây trước màn hình máy tính.
Bên ngoài gió xuân đã mang hương vị đầu hè. Đi làm đã ba năm, dần dần không còn niềm vui đơn thuần như trước. Nghiêu Vũ thở dài.
Hứa Dực Trung đến công ty Đại Đường, chào hỏi những người quen, ngoái đầu thấy Nghiêu Vũ ngồi ngây trước máy tính, liền gọi, "Tiểu Vũ!". Nghiêu Vũ lườm anh một cái, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của đồng nghiệp, bước nhanh tới, "Đây là công ty, gọi loạn gì thế, có việc gấp sao?".
"Tôi có người bạn mới khai trương nhà hàng, hôm nay tôi sẽ chơi đàn ở đó, cô nhất định phải đến cổ vũ! Mời luôn giám đốc Lũy và Vương Lâm".
"Anh? Chơi đàn? Thật sao?". Nghiêu Vũ nhìn Hứa Dực Trung, lại nghĩ tới Đỗ Lối, "Anh mời những ai?".
"Đều là người quen của cô, có cả Sơn Tử và Tuệ An".
Mắt Nghiêu Vũ sáng lên, lâu lắm không gặp Tuệ An, không thấy có Đỗ Lối, vui vẻ gật đầu.
"Hết giờ làm tôi đến đón".
Nhà hàng nhộn nhịp, hôm nay khai trương người đến góp vui rất đông. Tiếng nhạc rộn rã, không khí tưng bừng. Hứa Dực Trung, Vương Lũy, Vương Lâm và Nghiêu Vũ bốn người đi vào, phục vụ dẫn họ đến bàn đã đặt trước. Không lâu sau Nghiêu Vũ nhìn thấy Trương Lâm Sơn và Tuệ An đi tới, vui vẻ vẫy tay. Tay còn chưa kịp hạ xuống, nụ cười đã đông cứng trên mặt.
Đằng sau Tuệ An là Đỗ Lối, bố cô ta và Đồng Tư Thành.
Nghiêu Vũ không thể ngờ, Đồng Tư Thành lại có thể cùng đi với Đỗ Lối, lại còn bố cô ta nữa, bỗng sững sờ.
"Sao thế?". Hứa Dực Trung nhìn Nghiêu Vũ, rồi nhìn theo hướng mắt cô, cũng sững người, sau đó nhướn mày, tối nay thật đông vui, khóe mắt vừa nhếch, chuyển thành nụ cười phởn phơ, đang không biết làm thế nào khám phá uẩn khúc của Nghiêu Vũ, thì cơ hội đã đến.
Đỗ Lối cũng nhìn thấy họ, khoác tay bố đi đến. Chủ nhiệm Đỗ mặt nở nang, "Chiều nay đến tập đoàn không gặp cháu, nghe Tiểu Đỗ nói cháu có việc ở đây, liền đến góp vui".
Hứa Dực Trung lễ phép nhường chỗ cho chủ nhiệm Đỗ, "Xin mời chú Đỗ. Sơn Tử, sang ngồi với tôi".
Đỗ Lối kinh ngạc nhìn Hứa Dực Trung, anh gọi bố cô là chú Đỗ? Không phải là chủ nhiệm Đỗ, vậy là cười bẽn lẽn, ngồi xuống cạnh anh.
Nghiêu Vũ lặng lẽ nhìn họ, duy trì nụ cười nhạt trên mặt, mắt vô tình bắt gặp ánh mắt Đỗ Lối, đôi mắt hạnh đào rất đẹp đó lóng lánh ngạo mạn, khuôn mặt thản nhiên tươi cười như tuyên bố, đây là vật sở hữu của tôi. Nghiêu Vũ cười cười, quay sang chào bố Đỗ Lối.
"Tiểu Vũ cũng ở đây à, Tiểu Vũ của chúng ta đã lớn lắm rồi, một chàng trai tốt như vậy mà còn giấu gia đình? Đưa về cho bố mẹ vui". Chủ nhiệm Đỗ đặc biệt thân thiết với Nghiêu Vũ, phấn khởi nhìn Đồng Tư Thành nói.
Tuệ An liếc Đồng Tư Thành cũng lộ vẻ vui mừng, liền xen vào, "Phải đấy, vừa rồi mình nói với anh Sơn, hai người lại có thể quay về với nhau, quá tuyệt vời".
Đồng Tư Thành rất tự nhiên đặt tay lên vai Nghiêu Vũ, "Tuệ An vẫn đẹp như xưa, giới thiệu ông xã đi!".
Giới thiệu làm quen xong, rượu cũng bắt đầu rót ra.
Hứa Dực Trung tiếp chuyện chủ nhiệm Đỗ. Tối nay Đỗ Lối dáng vẻ đặc biệt hiền thục, Trương Lâm Sơn và Vương Lũy chúc rượu cô, Hứa Dực Trung đều đón lấy uống thay cô, cười thật tươi, "Đỗ Lối không uống được rượu, đừng có chỉ chúc cô ấy".
Đỗ Lối ngạc nhiên, cũng mỉm cười, chủ nhiệm Đỗ thấy Hứa Dực Trung chăm sóc con gái mình như thế, rất hài lòng.
Hứa Dực Trung nhìn đồng hồ, đứng lên nói với mọi người, "Đến giờ rồi, tôi có việc, mời mọi người tiếp tục cuộc vui".
Sau đó tất cả đều nhìn về phía sân khấu. Hứa Dực Trung xuất hiện trên đó, rõ ràng rất quen mấy người trong ban nhạc, phối hợp rất ăn ý. Nữ ca sĩ được mời đến, hát bài Cuộc sống hoàn mĩ[1'>.
[1'> Bài hát của ca sĩ Hứa Ngụy.
Tuổi thanh xuân chúng ta không làm chủ, bởi do lòng nung nấu ước mơ. Ôi tuổi xuân, tuổi xuân cuồng dại, để thời gian trôi như nước qua cầu... Anh khao khát thời gian trở lại, để gặp em, thấy lại nụ cười xưa, anh lần nữa buông mình theo tiếng gọi,...
Ba người trong ban nhạc cùng với ca sĩ hát xong đoạn cuối, tiếng hát khuấy đảo không khí trong nhà hàng, tiếng vỗ tay rầm rầm.
Nghiêu Vũ không biết Hứa Dực Trung còn có tài đó, sung sướng mỉm cười, cô thích phong cách phóng túng như vậy. Đồng Tư Thành lặng lẽ nhìn cô, khẽ thở dài. "Nghiêu Nghiêu, sao không nói với anh tối nay em đến đây chơi? Đỗ Lối nói anh mới biết".
Nghiêu Vũ chợt ngơ ngẩn, lại có cảm giác giấu diếm Đồng Tư Thành, cô nhìn Vương Lũy và Vương Lâm nói với anh, "Giới thiệu với anh đây là giám đốc Vương công ty em. Đây là Vương Lâm ở phòng giao dịch".
Đồng Tư Thành nghe vậy hiểu ý, cười, "Đi cùng đồng nghiệp phải không?". Nói xong cầm ly rượu đến chúc Vương Lũy và Vương Lâm.
Vương Lũy cười tít mắt, cũng là người lõi đời, cảnh này anh không lạ, đã bấm bụng cười ngay từ đầu, nhân cơ hội nhìn kĩ tình địch của Hứa Dực Trung.
Hát xong bốn bài, Hứa Dực Trung cười bước xuống sân khấu, "Xấu hổ quá!".
Trương Lâm Sơn đưa rượu cho anh, "Khá lắm, Dực Trung, học từ lúc nào thế?".
"Hồi đại học ham chơi. Đỗ Lối, em cũng biết, lần trước ở quán bar đã nói với em. Anh lớn tuổi rồi, chẳng mấy khi chơi vui như thế này".
Đỗ Lối sung sướng gật đầu, Hứa Dực Trung hôm nay quả thực khiến cô không hiểu. Ánh mắt chuyển đến Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành, lẽ nào thực sự do hai người đó đã quay lại với nhau, cho nên Hứa Dực Trung thất vọng, mới bắt đầu nghĩ đến những việc cô đã làm cho anh?
Chủ nhiệm Đỗ đứng lên vỗ vai Hứa Dực Trung, "Cảnh này người già không quen, chỉ ghé thăm, các bạn trẻ cứ tiếp tục vui, tôi về trước".
Hứa Dực Trung đương nhiên cùng Đỗ Lối ra tiễn.
Nghiêu Vũ bóp đầu, nói với Đồng Tư Thành, "Em ngồi lâu hơi nhức đầu, đi trước được không?".
"Được, anh đưa em về". Anh đứng lên.
"Chẳng phải anh có việc cần bàn với Đỗ Lối?".
Đồng Tư Thành nhíu mày, Nghiêu Vũ cười uyển chuyển, "Nếu không có việc gì, sao lại cùng cô ấy đến đây? Không cần tiễn, em tự gọi xe về".
"Không sao, hôm khác bàn cũng được". Đồng Tư Thành kiên quyết.
Ra khỏi nhà hàng, Nghiêu Vũ nói với anh: "Em không phải trẻ con, chuyện anh cần bàn mới quan trọng, em về nhà sẽ nhắn tin cho anh".
Đồng Tư Thành băn khoăn nhìn cô, giải thích: "Nghiêu Nghiêu, Gia Lâm muốn thay phần mềm quản lí, định dùng thử của công ty anh, nếu thỏa thuận thành công, công ty anh có thể phụ trách bảo dưỡng toàn bộ máy tính của họ".
"Cho nên, nhân cơ hội phó tổng Hứa ở đây, anh ngồi với họ thêm lát nữa".
Nghiêu Vũ không hề có vẻ giận dỗi, giọng tự nhiên. Đồng Tư Thành đột nhiên bật cười, "Nếu quả thật em không thích, anh không làm vụ này nữa, đi thôi, anh đưa em về".
"Không cần mà, sao lại không làm? Em không thích Đỗ Lối, không có nghĩa không thích kiếm tiền. Hơn nữa hợp tình hợp lí. Cô ấy giới thiệu là một chuyện, quan trọng là phần mềm và dịch vụ của công ty anh phải tốt," Nghiêu Vũ khẽ cười, "Anh không cần thận trọng như thế, chỉ vì ở đây ồn quá, hay ta ra ngoài một lát lại quay vào, để anh yên tâm, anh cứ như sợ em giận ấy".
Hứa Dực Trung và Đỗ Lối tiễn chủ nhiệm Đỗ quay về, nhìn thấy hai người đứng sát nhau bên ngoài. Đỗ Lối khẽ cười, giả bộ không nhìn thấy, kéo Hứa Dực Trung đi vào.
Nghiêu Vũ cúi đầu, "Tư Thành, trước đây anh không thận trọng như vậy. Em chỉ đứng ngoài một lát. Bên trong quá ồn, anh vào trước đi, lát nữa em vào, bàn xong với Đỗ Lối, anh đưa em về".
Mắt Đồng Tư Thành sáng lên. Anh cúi hôn cô, "Đứng một lát rồi vào nhé? Anh bàn nhanh thôi".
"Vâng!".
Nghiêu Vũ còn chưa kịp vào, Đồng Tư Thành đã đi ra, "Việc công nên bàn trong giờ làm việc, ở chỗ đông người không tiện nói, anh đưa em về".
Đồng Tư Thành không đưa cô lên nhà, chỉ đứng đợi dưới ánh đèn đường. Nghiêu Vũ hiểu, cô bật đèn trong phòng, thở một hơi, vẫn đến bên cửa sổ ngó đầu ra.
Cách xa như vậy, độ cao nhà bảy tầng. Cô vẫn nhìn thấy mắt anh chợt sáng. Đồng Như Thành quay người đi, trước khi đi, lại giơ tay vẫy như ngày nào.
Nghiêu Vũ ngây ra nhìn. Trước đây cô vội vàng chạy đến cửa sổ là muốn nhìn anh thêm chút nữa, mắt âu yếm nhìn theo bóng anh, lòng tràn ngập hạnh phúc. Khi anh mới trở về, cô ngó nhìn như một thói quen, hôm nay lại vì biết anh đứng đợi dưới đèn đường mà làm như vậy. Rốt cuộc cô có chỗ nào không phải? Cuộc chia tay đó đã nhạt dần, tình cảm của anh còn nặng hơn trước. Tại sao cô vẫn không tìm lại được cảm giác xưa?
Không phải không có cảm giác ngày xưa, mà tất cả đã khác. Cô cũng không thể nói rõ khác chỗ nào, như Thiên Trần nói, dường như không còn cảm xúc, không còn rung động.
Chương 32 - Gian nan muôn nỗi
Khép chặt hai cánh tay ôm ngực, cô đột nhiên nghĩ, cơ thể này từng qua hai người đàn ông ôm ấp, ngực hơi tức, há miệng thở, lại nghĩ đôi môi này đã lưu hơi ấm của hai người đàn ông. Giơ tay nhìn, lòng bàn tay hằn những vết móng tay sâu, đỏ bầm. Đã có hai người đàn ông lưu dấu ấn trên đó.
Nghiêu Vũ đóng cửa sổ, mở máy tính, lên mạng đọc tiểu thuyết, lòng bất an, đọc không vào.
Tiếng gõ cửa lại vang. Cô thở dài, lại ai đây? Ra mở cửa.
Hứa Dực Trung điềm nhiên bước vào, "Sao mở mắt to thế? Tưởng ai? Đồng Tư Thành ư?".
"Có chuyện gì?".
"Quan tâm cô không được sao?". Hứa Dực Trung thầm đắc ý, mặt tỉnh khô.
Đầu Nghiêu Vũ lại buốt, "Sao anh lắm chuyện thế? Nửa đêm chạy đến đây, không sợ Đỗ Lối ghen à?".
"Tôi sợ cô ghen!". Hứa Dực Trung thong thả quay người đăm đăm nhìn cô.
Mặt Nghiêu Vũ bỗng đỏ bừng, miệng hơi hé, trợn mắt nhìn Hứa Dực Trung, quá kinh ngạc vì câu nói đó. Ngây ra mãi mới khẽ kêu, "Anh nói bừa gì thế? Muộn quá rồi, tôi buồn ngủ".
Hứa Dực Trung một bước đến gần cô, Nghiêu Vũ bị ép lùi về sau, ngồi sụp xuống sofa, không đợi cô đứng lên, Hứa Dực Trung đứng chắn trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, "Tại sao cô khó chịu? Thấy tôi đối tốt với Đỗ Lối cô liền khó chịu? Tại sao?".
Nghiêu Vũ hừ một tiếng, ngoảnh đầu sang bên, "Đỗ Lối cố ý, cố ý đưa Đồng Tư Thành đến, tôi sợ anh ấy hiểu lầm sẽ không vui".
"Thật sao?".
"Đương nhiên là thật? Tại sao tôi lại ghen với Đỗ Lối, nực cười!". Nghiêu Vũ xoay đầu nhìn thẳng Hứa Dực Trung, anh đứng quá gần, cô đỏ mặt, giơ tay đẩy ra, "Thôi đi, đừng thần kinh!".
Hứa Dực Trung vẫn không nhúc nhích, vẫn lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên bật cười, ngồi xuống sofa vẫn còn cười, "Trêu cô thật thú vị!".
Nghiêu Vũ nhảy lên, "Thích trêu đi trêu Đỗ Lối, bớt trêu tôi, có gì hay ho chứ?".
"Không phải, tối nay tôi rất buồn chán, nếu không muộn thế này sao còn đến tìm cô?".
"Anh buồn chán nỗi gì? Nhạc phụ tương lai đích thân đến thăm, lại còn buồn, còn chán?". Nghiêu Vũ nói xong không nhịn được, cũng cười.
"Cô cũng biết là giả mà? Còn phải giữ thể diện không tiện nói, kì thực tôi rất bực".
"Anh cũng có lúc không tiện nói?".
"Sao lại không? Chủ nhiệm Đỗ cùng phái đoàn đến khảo sát tập đoàn, bàn về chương trình đầu tư của chúng tôi vào thành phố đó. Ông ấy một lòng coi tôi là con rể tương lai, vỗ ngực nói riêng với anh tôi, có ông ta giúp sẽ không có bất kì trở ngại nào, anh trai tôi cười mỏi quai hàm, lúc này sao tôi có thể nói thẳng nội tình?". Hứa Dực Trung nghĩ chuyện đó lại thấy bực. Đỗ Lối đã nhìn ra điều đó, nên gọi bố đến, lại còn Đồng Tư Thành, nói là nhân tiện bàn vấn đề mua phần mềm quản lí, nhưng sao anh không biết, Đỗ Lối chỉ muốn để anh nhìn thấy Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành bên nhau.
Hứa Dực Trung cười khẩy, về điểm này Đỗ Lối còn non tay, làm sao lừa được anh? Xem chừng cô cũng không muốn giấu, muốn để anh chứng kiến, tự hiểu ra. Nếu anh không đến tìm Nghiêu Vũ, e rằng sau này thật sự không thể nói được gì.
"Chỉ vì một dự án đầu tư đã phải dùng nam nhân kế. Vậy nếu có lợi nhuận lớn hơn, có khi anh gán cả thân mình?".
"Tôi đâu có dùng nam nhân kế, rõ ràng tôi là người bị hại! Tuyết rơi tháng sáu!". Hứa Dực Trung nghiêm trang phản đối.
Nghiêu Vũ cười khanh khách, không hiểu sao tâm trạng đột nhiên thay đổi, "Anh có muốn uống trà? Trà Minh Tiền, mới có hôm nay".
"Không phải em tự xao chứ?". Hứa Dực Trung nhớ có lần Nghiêu Vũ kể chuyện xao trà.
"Không, là mẹ tôi xao, búp trà mới hái, tôi không có thời gian đi với mẹ". Nói xong lấy bình sứ Thanh Hoa, đổ trà vào cốc pha nước. Lúc quay người, bắt gặp ánh mắt âu yếm của Hứa Dực Trung.
Rõ ràng là ghen còn nói cứng! Anh nghĩ, có nên lợi dụng Đỗ Lối, cho thêm củi vào lò? Nhưng lại xua đi ý nghĩ, sợ quá rắc rối, trong đầu lướt nhanh bao ý nghĩ, cảm thấy mình cũng bỉ ổi, dùng đến cả thủ đoạn đó. Trước đây đâu có thấy theo đuổi phụ nữ mệt như vậy? Lại còn dùng cả chiến lược, chiến thuật, biết người biết ta, thăm dò tình hình, phân tích tâm lí.
Đón cốc trà Nghiêu Vũ đưa, anh ngớ ra, "Sao keo kiệt thế? Chỉ có bốn lá trà?".
"Nhà Phật coi trọng tứ đại giai không, lúc này tâm anh không tĩnh, khí bế vô cùng, uống trà nhạt để hạ hỏa". Nghiêu Vũ nén cười, nói nghiêm túc.
"Ồ, tôi không tĩnh tâm, tôi bế khí, tôi không thể tứ đại giai không, còn em? Quyết định quay về với Đồng Tư Thành rồi à?". Hứa Dực Trung uống một ngụm trà nhạt "tứ đại giai không" chỉ thoang thoảng vị trà, thủng thẳng hỏi Nghiêu Vũ.
"Vâng".
Hứa Dực Trung để cốc xuống, "Không được, nhạt quá, pha cốc khác!".
"Tự làm lấy, sướng quen rồi. Hôm đó anh nói rất đúng, tôi vẫn nên gần gũi anh ấy, để nhìn rõ hơn".
Hứa Dực Trung chợt lạnh người, trong quan hệ khác giới sự mập mờ như vậy lại rất có sức cám dỗ. Anh vừa rót trà vừa nói: "Thực ra vẫn còn một cách nữa, cũng có thể khiến cô nhìn rõ".
"Sao?".
"Ví dụ, làm bạn gái của tôi. Nếu như cô vẫn suốt ngày nghĩ đến anh ấy, nhớ anh ấy, thì vấn đề đã rất rõ ràng. Nhân tiện thêm dầu vào lửa, khiến anh ấy càng dốc sức theo đuổi cô". Hứa Dực Trung không quay lại nhìn Nghiêu Vũ, nửa đùa nửa thật, cảm thấy lẽ ra lần trước nên đưa ra chủ ý này, nhân lúc Nghiêu Vũ tâm thần bất ổn, đành một đòn ăn ngay, cứ phải nhìn cô và Đồng Tư Thành cặp kè anh em, anh sợ mình không nhẫn nại được.
Nghiêu Vũ nhìn lưng Hứa Dực Trung rất lâu, cười vang, "Hứa Dực Trung, anh thật nghĩa khí với bạn bè, giúp đến thế là cùng. Nói thật, tôi thà tìm một hòn đá khác để thử cũng tốt hơn anh, tôi không muốn rắc rối với Đỗ Lối".
Hứa Dực Trung quay đầu lại, cười tươi, "Tôi cầu xin cô không được sao? Tôi cũng không muốn rắc rối với Đỗ Lối, bây giờ tôi đang vướng vào một rắc rối lớn với cô ấy! Cô cũng nghĩa khí một chút được không?".
Nghiêu Vũ cười nghiêng ngả, "Cầu xin cũng không được, làm thế là hại bạn!".
"Hừ!". Hứa Dực Trung than thở, "Vậy tôi theo đuổi cô được không? Nếu tổn thương mọi người đều chịu!".
"Anh đừng nói bừa, tôi không có hứng đối phó với Đỗ Lối. Cô ấy nhất định đến tận nhà tìm tôi cho xem!".
"Thật thế à, thỏa thuận vậy nhé, tôi quyết định theo đuổi cô, để cho Đỗ Lối quấy rầy cô!". Hứa Dực Trung cười hi hí, nửa đùa nửa thật thổ lộ lòng mình.
Giống như chơi cờ, Hứa Dực Trung từng bước bao vây, khéo léo dẫn dắt Nghiêu Vũ vào cục diện anh bố trí, chặn cửa khẩu, khép vòng vây, làm loạn thế cục không để cô nhận ra.
"Đừng trách tôi không nhắc anh, tôi ngán nhất đối đầu với Đỗ Lối, không muốn dây dưa với cô ấy nữa, tôi sẽ không đi vào vũng lầy đó. Làm bạn gái của anh, đừng nói thật, giả cũng không được. Anh đi tìm người khác, tôi nhìn thấy hai người là mệt, vẫn là Đồng Tư Thành tốt. Có lúc tôi nghĩ cứ ở bên anh ấy như vậy, cũng thấy yên ổn, cứ bình tĩnh, nhẹ nhàng, có lẽ có tuổi rồi, bình yên mới là hạnh phúc".
Nụ cười vụt tắt trên môi Hứa Dực Trung, anh chăm chú nhìn cô, mọi mưu toan, dự định vứt hết sang một bên, vứt hết mọi dàn dựng, mọi thủ đoạn, bỗng xúc động, buột miệng, "Em tinh tế như vậy, lẽ nào thật sự không nhìn ra, tôi đã theo đuổi em từ lâu?".
Nghiêu Vũ phì cười, xua tay, "Thôi, anh đừng lúc thế này lúc thế khác".
Toàn thân đột nhiên va vào một cơ thể rắn chắc, Nghiêu Vũ không kịp định thần, Hứa Dực Trung đã hôn cô, làn hơi nóng ập tới, trùm lên, đầu cô chợt trống rỗng, trong bàng hoàng đã để anh tùy ý, môi anh dịu dàng chiếm hữu môi cô, triền miên quấn quýt. Khi Nghiêu Vũ ý thức được, ra sức đẩy, tay vừa vung, một cái tát văng ra.
m thanh đanh giòn, phá vỡ không gian tĩnh mịch.
Nghiêu Vũ hơi há miệng, không hiểu chuyện gì.
Cái tát giống như bàn tay vị thần hô phong hoán vũ, một chưởng vừa tung, đêm xuân hoa lệ chớp mắt đã chớp giật sấm rền. Trong tia sáng lóe của ánh chớp, một cơn sóng trắng xóa cuồn cuộn trồi lên, cô đứng ở đầu con sóng, kinh hãi bàng hoàng chìm vào đôi đồng tử sâu hút không đáy, trong điểm sâu đen thẳm đó phản chiếu khuôn mặt thất thần trắng bệch của cô.
Phẳng lặng như tấm gương, soi rõ bóng tim đập dồn.
Gió muộn tháng tư mát dịu, kéo từng sợi đau khổ thành những hơi thở dài.
Rất lâu, đôi môi rõ nét đó từ từ nhả tiếng, "Em thực sự không nhận ra lòng tôi với em? Đồng Tư Thành hôn em, em cũng như vậy?".
Nghiêu Vũ nắm chặt tay, ngón run run, móng ấn vào lòng bàn tay đau điếng, "Anh... anh ấy khác! Tôi không phải Đỗ Lối, cũng không phải những cô gái anh thường đùa bỡn, anh đi đi!".
Hứa Dực Trung xám mặt chòng chọc nhìn cô, lòng kiêu hãnh như bị một mũi kim chích, giật nảy mình đau đớn, nhưng mặt anh lại lộ vẻ ngang tàng.
"Đá vào sắt thì ra mùi vị là thế!".
"Sai rồi, đó là đá vào không khí!". Nghiêu Vũ không chịu thua, bồi thêm một câu.
Lưng Hứa Dực Trung cứng đờ, nhướn mày, nói: "Cảm ơn đã chỉ giáo! Tạm biệt!".
Hứa Dực Trung cảm thấy đường gân trên thái dương giật mạnh, máu nóng trong đó chảy ra rần rần. Anh không nói gì, đi thẳng ra cửa, không ngoái lại.
Đi xuống đường, tung chân đá vào xe của mình, còi báo động "u u" réo vang. Anh mở cửa xe, phóng như bay khỏi nhà Nghiêu Vũ.
Anh đã sai, anh tưởng ít nhiều cô đã động lòng, tưởng là cô chỉ không hiểu, chỉ chưa nhìn rõ. Thì ra cô ghét anh như vậy, cự tuyệt anh như vậy! Mọi việc anh làm thì ra đều là trò cười không hơn! Mới vượt bãi mìn một bước, không, nửa bước, cô đã thế?!
Tiếng cửa đóng "rầm" một tiếng, con chó Muội Muội dưới tầng sủa vang. Nghiêu Vũ nhũn người, đổ xuống sofa, người nảy lên trên tấm nệm. Đầu réo ù ù, người bức bối không thể chịu.
Khép chặt hai tay ôm ngực, đột nhiên nghĩ, cơ thể này từng qua hai người đàn ông ôm ấp, ngực tưng tức, vừa há miệng thở, lại nghĩ đôi môi này đã lưu hơi ấm hai người đàn ông. Giơ tay nhìn, lòng bàn tay hằn những dấu móng tay sâu, đỏ bầm. Đã có hai người đàn ông lưu dấu ấn trên đó.
Đồng Tư Thành nói, anh không thể quên cô.
Hứa Dực Trung nói anh theo đuổi cô từ lâu.
Mắt Đồng Tư Thành sâu lặng như đêm.
Đáy mắt Hứa Dực Trung như sóng dậy.
Nghiêu Vũ bất chợt hồ nghi, họ thích gì ở cô?
Cô đứng dậy đi đến nhìn tấm gương ở tủ quần áo, vầng trán đầy đặn, nhưng không đủ rộng, cặp mày không thật thanh tú, mắt sáng nhưng không to, mũi nhỏ nhưng không thật thẳng, miệng hơi hé, còn tàm tạm. Ngậm lại nhìn, không xấu. Không dịu dàng như Tuệ An, không thanh thoát như Thiên Trần, không rực rỡ như Đỗ Lối, chỉ có mái tóc mềm như thác nước là tạm được, khẽ xoay người, suối tóc xổ tung, có thể thêm vài phần duyên dáng, đột nhiên, cô nhìn thấy cái kéo bên cạnh, vừa chộp lấy đã cắt xoẹt một nắm.
Khi lưỡi kéo cắt vào tóc phát ra tiếng "xoẹt", dường như cắt đứt một sợi ưu phiền, Nghiêu Vũ nghe rất dễ chịu, đưa lưỡi kéo như bay, khoan khoái cắt đi mái tóc dài chấm lưng, lát sau, trong gương xuất hiện một cái đầu tóc ngắn nham nhở.
Cô sờ tay lên cổ, đầu nhẹ đi nhiều, tựa như nhấc đi hòn đá đè lên đỉnh đầu. Liếc vào gương, thì ra cô còn có cái cổ cao, thon trắng muốt như bạch ngọc. Ha!
Cũng chính tích tắc đó, Nghiêu Vũ bật khóc, vừa khóc tay vừa cuống quýt vơ đám tóc rơi trên sàn, những sợi tóc trơn tuột như đã mất đi sự sống, khô sắc đâm vào tay. Cô ngồi sụp xuống nền, cầm lên một nắm ôm vào lòng, áp vào mặt, nước mắt trào ra, thấm ướt cả nắm tóc. Nỗi tủi hờn trong lòng phút chốc tràn ra như đê vỡ, cô vớ điện thoại gọi cho mẹ, "Mẹ".
Tiếng khóc nức nở khiến mẹ cô hốt hoảng, cuống quýt gọi, "Nghiêu Nghiêu, sao thế?".
Cô vừa khóc vừa nói, "Con không còn tóc nữa, mẹ! Con cắt tóc rồi!".
Đầu mẹ cô "ù" một tiếng, sửng sốt. Nghiêu Nghiêu cắt tóc rồi? Nó khóc đau lòng như vậy, nó tự cắt tóc rồi?
Khi Nghiêu Vũ tám tuổi, theo bố ra ngoại tỉnh học hai năm, bố không biết chải đầu tết bím cho con, đưa cô đi cắt tóc, kết quả Nghiêu Vũ đứng khóc nửa ngày trước tủ gương, hôm sau còn dỗi không chịu đi học.
Từ đó cô chưa từng để tóc ngắn, mỗi năm cắt một ít, chưa bao giờ cắt quá một gang tay. Hôm nay lại tự tay cắt đi.
Bà kinh sợ thất đảm, Nghiêu Nghiêu của bà định xuất gia ư? Vừa nghĩ vậy, đã kinh hãi gọi chồng nghe điện, thấy Nghiêu Vũ vẫn khóc to, bà đỏ mắt cố bình tĩnh hỏi, "Nói mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì?".
Nghiêu Vũ chỉ khóc, đầu bên kia mẹ ra sức dỗ dành. Mãi lâu sau trận mưa nước mắt từ mưa rào trở thành mưa nhỏ, cuối cùng chỉ còn tí tách, Nghiêu Vũ mới nghẹn ngào nói: "Con chỉ có mái tóc là đẹp nhất, cắt đi rồi chẳng còn gì đẹp nữa".
Mẹ cô nghe vậy, thở phào, dở khóc dở cười, nhỏ nhẹ dỗ cô, "Ngày mai đến spa sửa lại một chút, mẹ sẽ mua quần áo khác cho con, đảm bảo còn đẹp hơn bây giờ, nha?".
"Vâng". Cuối cùng Nghiêu Vũ bình tĩnh trở lại, cúp máy, nhìn món tóc thấm nước mắt trong tay, lại lặng lẽ khóc. Vừa sụt sùi thu gom sắp xếp lại, dùng một sợi tóc buộc chặt, tết thành bím, ướm lên đầu con tinh tinh bằng vải, thầm nghĩ, phải đội một cái mũ da mới phù hợp.
Cô đi tắm, ôm bím tóc to dày lên giường ngủ.
Ngày hôm sau Nghiêu Vũ đi làm muộn. Sáng sớm, lắc lắc cái đầu nhẹ bẫng, lại nhìn bím tóc dày cộm vẫn nằm trong tay, mắt liếc thấy những sợi tóc còn vương trên sàn nhà, không tin nổi tối qua mình đã ra tay mạnh như vậy, ngơ ngẩn hồi lâu mới đi thu dọn.
Một lúc sau mẹ cô mang hai cái hộp to đến. Bà nhìn mái tóc cô, không dám nhắc lại, cười vui vẻ: "Nhìn xem mẹ mua gì này?".
Nghiêu Vũ mở ra, toàn là sườn xám bằng nhiễu Hương Vân mới tinh, lại còn một đôi giày hoa đế nhọn bảy phân.
"Mặc vào nhất định sẽ đẹp!".
Nghiêu Vũ cười khúc khích mặc lên người, cùng mẹ đi xuống, đến thẳng hiệu tóc.
Một giờ sau, cô ung dung ra khỏi cửa hiệu. Dễ chịu quá, cảm giác mới mẻ hoàn toàn thật dễ chịu. Sau đó, hai mẹ con lại vào trung tâm tư vấn trang điểm.
Lúc gần trưa, cô bước những bước nhỏ, thanh lịch đi vào phòng làm việc. Vương Lũy ngồi trong văn phòng, đang nói điện thoại với Hứa Dực Trung, tiếng Hứa Dực Trung giận dữ: "Đừng nhắc đến Nghiêu Vũ với tôi, tôi sẽ hẹn hò với Đỗ Lối...". Mắt liếc Nghiêu Vũ một cái, lập tức sặc nước bọt, cầm điện thoại đi ra cửa, lại nhìn kĩ lần nữa, xác nhận chính là cô.
Hứa Dực Trung vẫn cằn nhằn trong máy, "...người đâu có sắc nước hương trời, lại ra vẻ như ngàn vàng... đừng trách tôi không nhắc anh, anh từ bỏ ý định với Đỗ Lối đi, đằng nào bây giờ nhà anh đã có một con hổ cái...".
"Dực Trung, cậu vừa nói gì?". Vương Lũy ngắt lời anh.
"Tôi nói là Đỗ Lối sẽ trở thành bạn gái tôi, anh nên từ bỏ ý định, đằng nào nhà anh...".
"Được rồi, tôi bao Nghiêu Vũ được không?".
"Cái gì?".
"Tôi quả thực chưa nhìn ra, sau khi trang điểm cô ấy trở thành một người khác".
"Anh nói gì?".
Vương Lũy cười hi hí, "Tối qua cậu và cô ấy có chuyện gì? Sao gây ra chấn động lớn như thế!".
"Rốt cuộc anh định nói gì!".
"Đừng trách anh đây không tiết lộ với cậu thông tin về cô ấy, đằng nào cậu cũng rút lui, chuyển sang Đỗ Lối rồi, xin miễn quan tâ