Ngược Chiều Kim Đồng Hồ
Và anh tin tình cảm của em dành cho anh hơn nó, ngược lại con tim anh cũng vậy. Ngay từ lần gặp em ở dãy hành lang ấy, anh đã coi em thực sự là máu mủ rồi, nên anh không thể sửa đổi được. Anh muốn được bảo vệ em, muốn bù đắp tất cả vì con tim em cần phải được như thế! - Mes nói dài, anh muốn bộc lộ toàn bộ những suy nghĩ về em, về tình anh em cao cả này - Anh sẽ đứng ở đây để dang tay đón em, anh không lại gần đâu, em được quyết định, sẽ nhận tủy từ anh và trở thành em gái anh, hoặc là em sẽ mất đi một người thân và cuộc đời mình. - Mes không hề ép buộc, anh biết xét về lí thì giữa anh và em chẳng có chút giá trị nào cả, chỉ phụ thuộc vào chính em thôi, anh cứ đứng giữa phòng chờ đợi.
Ken rời chỗ ngồi trên chiếc giường để nhường đường cho em, hắn cảm thấy sự thừa thãi khi hiện diện ở nơi này. Gì nhỉ?, hắn đã từng nói sẽ đè bẹp dí anh trai em như chiếc bánh kem, thế mà lúc này hắn thấy ngưỡng mộ Mes biết nhường nào. Hẳn là quyết định này sẽ khiến anh dằn vặt với người em mình, anh đã phải đấu tranh rất nhiều để đem lại hạnh phúc sót lại cho Chris. Tình yêu thương của anh dành cho em thật lớn lao, vậy mà cứ nghĩ Mes chẳng hơn một tên sát thủ máu lạnh. Hắn ra hẳn ngoài mà ngước lên trời cao, ánh trăng phản chiếu một thứ sắc màu lung linh.
z
- Anh nói sao? - Perry lo lắng nhìn Mes từ trên xuống dưới, dạo này họ không mấy dành thời gian bên nhau, có chăng cũng toàn bàn việc công sự - Anh sẽ hiến tủy cho một cô gái không thân thích?
- ... Moon... là em... gái anh! - Mes nhìn Perry mà trầm ngâm, thật tình anh vì muốn tìm em gái mới đi lại với cô gái quyền quý này, nay lại đem lòng yêu Perry thật thì thấy mình quá nhỏ nhen.
- Vậy sao? Quả thực rất bất ngờ! - Perry vô cùng ngạc nhiên, vì lí do này đương nhiên cô sẽ đồng thuận để Mes cho em tủy sống và tạm hoãn kế hoạch thăng tiến của anh sau một thời gian.
- Ừ! Anh thấy thương con bé và không muốn nó phải sống trong bệnh tật, đây sẽ là món quà ý nghĩa nhất mà anh có thể đem tới - Mes cười buồn.
- Đáng lẽ ra anh phải vui mừng vì tìm được em gái chứ? Mà em nghe anh Ken nói, anh ấy sẽ đầu tư cho ca phẫu thuật này rất nhiều.
- Nhưng... - Mes thở dài thượt - ... em gái anh không đồng ý! Ôi Trời ơi!!! - Mes thất vọng, hai bàn tay chụm lại để trước mặt, sao em lại không chấp nhận chứ. Hôm ấy dù anh đã nói hết lời, một mực Chris vẫn cứ thờ ơ.
- Vì sao?
- Anh không biết, chẳng thể biết! - Mes suốt mấy ngày đã tẩm bổ nhiều thực phẩm để chuẩn bị cho đợt phẫu thuật tới, nào ngờ em vô tình quá. Ánh mắt em nhìn anh chẳng còn chút hy vọng nào cả.
- Để em thuyết phục em ấy cho!!! - Perry truyền niềm tin cho Mes, cô đã từng giúp đỡ em thì chẳng lẽ lời nói của cô không có chút giá trị.
- Không được đâu! Ngay cả anh và Wine nói mãi cũng không được... - Wine cũng được Ken mời đến, khuyên răn mà em nào có chuyển ý, em sợ sẽ làm ảnh hưởng tới Mes. Việc chọc và hút tủy đối với người cho là một thanh niên khỏe mạnh như anh thì không vấn đề, dẫu là người bình thường sau khi hiến vẫn có thể đi lại ngay trong ngày, tuy nhiên, đối với một chiến binh hàng đầu của DEVILS điều này nên tránh, vì anh cần vận dụng tối đa tiềm lực trong cơ thể.
- Thế thì dùng biện pháp ép buộc, tiêm thuốc mê rồi tiến hành phẫu thuật là được mà anh? - Perry thầm nghĩ, mấy cái đầu siêu đẳng như Mes mà không nghĩ ra cách này, cô ngưỡng tưởng Mes sẽ gật đồng ngay trước sáng kiến, nhưng không, anh tiếp tục thở dài:
- Tinh thần bệnh nhân không tốt thì khó mà qua khỏi lắm em à, bệnh này đâu phải chỉ cần công nghệ cao là chữa trị được.
Mes thôi không nói về em nữa, nhất định anh sẽ ép được em lên bàn mổ, chắc chắn là thế. Đối với anh thì việc chăm sóc em gái phải là một trách nhiệm không thể thiếu trong suốt phần đời còn lại, dù sau này cả hai có gia đình riêng hay thế nào chăng nữa. Mẹ anh đã từng che chở cho em đến hơi thở cuối cùng...
z
Ruby tìm cơ hội tiếp cận với Perry, cô nàng đang ngấm ngầm cho một kế hoạch.
- Dạo này chị và Mes giữ khoảng cách quá! - Cô nàng kém tuổi Perry và căn cứ vào cấp bậc nên hạ mình dù vẫn khao khát một ngày Perry và Arrow phải gọi mình là chị.
- À ừ! - Perry tỏ ra không mấy thân thiết, đơn giản người phụ nữ này sống theo trường phái khép kín, cũng như Arrow, đều không ưa những người tình của Ken.
- Chỗ thân thiết tôi mới nói, thực sự tôi chưa bao giờ thấy hai người tỏ ra thân mật! - Ruby cười nham hiểm nhưng cuốn hút, bày cách để Perry bị rối lòng.
- Sao? Chẳng lẽ cứ phải tỏ ra suồng sã mới là yêu? - Perry không kém lời, cô tin vào tình yêu của mình và luôn nhìn bằng nhiều khía cạnh để nói một vấn đề, do đó ít khi phạm sai lầm và nổi nóng. Giữa hai người anh trai, cô quả thật ngưỡng mộ Arrow hơn là Ken, cô ghét cái tính lăng nhăng của anh mình.
- Ồ! - Ruby biết ngụ ý của câu nói đầy đay ghiến kia, nhưng vẫn phải tỏ ra niềm nở để được việc - Tôi nghi ngờ giữa hai người có kẻ thứ ba!
- Linh tinh! - Ruby nắm được điểm yếu của Perry, dẫu có mạnh mẽ, quyết đoán trong công việc, nhưng Perry rất phụ thuộc vào chuyện tình cảm. Từ ngày yêu Mes, cô chưa từng được anh đi quá giới hạn hai chữ x, và càng ngày, nhất là khi chuyển về nước, anh tỏ ra quá thờ ơ, đôi khi còn lãng quên cuộc hẹn của hai người, để một quý cô cao giá phải đợi chờ.
- Tính tôi không thích lòng vòng, vậy nên sẽ nói luôn: Con nhỏ mà Mes gọi nó bằng cái tên Moon đó chính là kẻ xấu xa, một con rắn độc! - Đứng trên lập trường Ruby thì kết luận này không sai.
- Cô nói gì vậy, Moon và Mes là hai anh em ruột, còn thân hơn cả Wine ấy chứ!!! - Perry bắt đầu mất bình tĩnh, dù gì cô cũng không thích Mes dành nhiều thời gian cho bất kì ai ngoài cô kể cả người đó là em anh.
- Chị nghe đây! Tôi có đủ bằng chứng để xác định nó không phải là Moon, nó chẳng khác nào con hồ ly tinh hút hết hồn của cả đám đàn ông rồi! - Ruby quyền quý, nhưng khi ghen thì không thể kiềm chế, móng tay ả sắc nhọn hằn vào lòng bàn tay.
- ... - Perry suy nghĩ một lát, ở cương vị này đối với Ruby, hai người lớn sẽ chẳng làm trò trẻ con mà ăn đơm nói đặt, cô ngẫm lại. Nếu là anh em thì sao đôi mắt tinh tường như cô không nhận diện ra, ít nhiều thì họ phải có một điểm chung nào đó, đằng này cô thấy trái ngược hoàn toàn. Trừ cái lúm đồng tiền, à không, không phải thế,... Perry hoang mang. Hai người ấy không có gì giống nhau hết.
- Chắc chắn Mes đã giấu chị sự thật về thân thế con hồ ly tinh đó, nó là con của hai kẻ hạ cấp và chẳng may được ngài Arrow vứt về trại mồ côi. Việc nó leo lên vị trí hiện tại quả thật may mắn, chị có thể chấp nhận được việc cả hai người anh đứng đầu DEVILS của chị cùng với người chị thương yêu “dâng hiến” cho con nhỏ đó?
- Anh... - Perry chưa kịp nói lên lời thì ả Ruby tiếp tục.
- Chính xác tôi hiểu chị đang nghĩ gì, chúng ta cùng là phụ nữ, việc bị đâm lén từ sau lưng...
- Im đi, cô là gì của Ken mà đòi lên lớp! - Perry không cho Ruby nói nữa, đến lúc này thì dường như ả đã đạt được mục đích với Perry rồi.
- Một thời gian nữa người hỏi câu đó phải là tôi mới đúng! Không biết lúc đó chị sẽ trả lời thế nào nhỉ? - Ruby vẫn mang tham vọng lớn. Cô cười lớn - Quay lại câu chuyện dang dở, tôi cam đoan chị đang nghĩ vì sao tôi lại đem cả Arrow vào chuyện này. Thuộc hạ của tôi vừa mới bắt gặp Sếp đi cùng con nhỏ đó đấy!
...
Cuộc nói chuyện tiếp tục cho đến khi nào Perry trở thành một tội đồ của tình yêu. Cô không phân biệt được tình yêu của Mes, cho rằng anh đã đang và sẽ tiếp tục lợi dụng mình. Đó là sự sỉ nhục rất lớn đối với con người cao ngạo và càng không thể chấp nhận cho Arrow hay Ken qua lại với con bé mà cô đã từng cưu mang.
z
Arrow nhìn Ken một cách thất vọng, hắn quyết định bắt đầu lại từ con số không và mặc xác Ken. Đã nhiều lần cho anh ta cơ hội dường như chẳng bao giờ Ken hiểu và chịu nhường nhịn lấy một lần, để tuột mất người con gái yêu thương thì lúc này đây, là thời điểm phải giành giật lại.
Chẳng ai ngờ hắn lại có một sức quyến rũ tới thế, một làn hơi thở ấm áp cùng với vòng tay ôm siết chặt quấn lấy em, hắn chẳng quan tâm đến sự có mặt của Ken, Mes và sự cho phép của thân chủ. Hắn ôm thật chặt, thủ thỉ những lời nói chan chứa:
- Mẹ Renny muốn nhìn thấy em được làm việc cho anh! - Hắn đã thức trắng đêm mới tìm ra một câu chuyện bịa đặt để kể - Anh đã từng được tiếp xúc với bà ấy - Xét về độ tuổi giữa Renny và Arrow thì không cần phải dùng giọng tôn kính đến như vậy, hắn dựng ra cốt chỉ mong những điều tốt đẹp, nhưng lại kính nể thật lòng.
- ... - Câu nói nếu xuất phát từ một người nào khác, thì hẳn Chris sẽ không tin, nhưng từ Arrow, có đôi chút làm em xao động - Nói dóc!
- Mẹ em đã từng chăm sóc cho chị anh - Arrow không nói nhiều, phần lớn dùng biểu cảm của con mắt, chừng đó quá đủ để chiếm trọn sự quan tâm của người đối diện.
- Mẹ đã nói những gì? - Em tin, nếu nói em nhẹ dạ thì không sai, vì lòng tin của em đã bao giờ đặt đúng chỗ, vậy nên khi Arrow làm chủ được nguyện vọng thì thật dễ để khai thác. Em cất lên tiếng nói yếu ớt của một đứa trẻ ngu ngơ, tưởng tượng khi ấy chị hắn đã được mẹ mình ân cần biết bao.
- Mẹ nói nhiều thứ lắm, để anh nhớ lại đã, lâu lắm rồi - Arrow dùng tư cách của một người anh, một người bạn tâm tình, hắn sẵn sàng làm mọi thứ để được thấy nụ cười của em. Ngày hôm nay, hắn đã chủ động đến nhà và yêu cầu Ken phải cho mình được gặp em, cũng là ngày đầu tiên những người khác có thể nhìn thấy hắn cười tràn đầy sức sống, đôi mắt cong lại để hàng mi đen gợi cảm phô diễn. Và hắn cứ nói, nói cho thỏa những điều em mong ước, vì ngoài những lời lẽ này ra, không còn thứ gì làm em để tâm.
Arrow hiểu vì sao em không muốn nhận tủy, hắn biết rằng em sợ việc hy sinh của Mes là vô nghĩa và càng đẩy nhanh ngày mình vĩnh biệt thế giới. Thứ nhất, việc hiến tủy sẽ mất đi của Mes mấy trăm ml dịch não, sẽ khiến phần xương sống và xương chậu của anh gặp đôi chút ảnh hưởng. Thứ hai, một cơ thể vốn quá yếu mềm lại phải phá hủy hoàn toàn tủy sống, giết tất cả tế bào ung thư và chờ đợi việc tiếp nhận tủy được ghép vào, nếu giai đoạn này thành công, tủy mới không chứa tế bào ung thư sẽ sinh sôi trong cơ thể em, và chuyển nhóm máu của em giống với anh, tỉ lệ bị nhiễm trùng rất cao. Em sẽ mất đi kháng nguyên nên dù có kiêng khem thì các tế bào bạch cầu cũng không đủ sức chống đỡ nổi ồ ạt các ô nhiễm từ môi trường ngoài và từ chính nguồn tủy mới, ngộ nhỡ em không qua khỏi,... hắn biết em sẽ nghĩ vậy, ngộ nhỡ không thể thì sự cho đi của Mes cũng là công cốc. Ừ nếu cho mà người kia dù muốn tiếp nhận nhưng không thể có được thì phí phạm quá.
Arrow để em ngả trên vai, hắn thừa hiểu em tỏ ra lạnh lùng như thế vì mục đích gì, em mà tỏ ra thân thiện như trước, yêu cuộc sống như thế liệu khi Ken hay Mes ép buộc phải làm phẫu thuật, liệu em có thể từ chối không? Thất bại đồng nghĩa em sẽ mất đi tất cả.
- Có thật là mẹ bảo thế không? - Em nghi ngờ ngước mắt lên nhìn Arrow, trong lòng đắn đo nhiều thứ lắm.
- Không chỉ mẹ mà còn cả cha em nữa, ông ấy đã viết một bức điện yêu cầu em phải cố gắng hết mình để được làm việc cho anh! - Arrow giả dối, hắn còn chưa từng biết Trac là ai, và cũng không bao giờ nói chuyện với Renny một từ nào. Hắn biết em là đứa con hiếu thảo.
- Mẹ em hồi ấy như thế nào? - em mở tròn mắt và cố tìm kiếm niềm vui nơi Arrow, đối với em lúc này, hắn là một sứ giả kết nối hai thế giới âm dương.
- Mẹ em à, biết nói ra sao đây, anh không nhớ, nhưng anh biết cha em vì sao lại chọn bà ấy.
- Vì sao? - Em choi người lên để hắn đỡ mình, mường tượng qua những bức ảnh về mẹ.
- Vì đôi mắt mẹ em sáng lắm, long lanh như mặt hồ trong vắt mà lại khó đoán.
- Là sao?
- Mẹ em thánh thiện! - rốt cucc Arrow cũng nói ra được, hắn không chỉ nói Renny mà nói cả con gái cô. Có lẽ vì đôi mắt này mà đã phải lòng em chăng, rồi ngay cả việc em cứu Yun ngay trước mặt, hắn vẫn cho phép, vì em... còn hơn cả thiên thần.
Như thế ngày qua ngày hắn trở thành người bạn mở ra muôn vàn giấc mơ ngọt ngào, em thường lặng im mỗi khi được nghe kể, nhưng từng câu chữ của hắn thì không bao giờ bỏ xót, bởi có một gia đình của em trong đó. Dường như chỉ mỗi hắn đủ hiệu lực để khiến em ngoan ngoãn, đi đâu hắn cũng cho bám theo, rồi thức đến tận khuya để trả lời tường tận những thắc mắc mà nếu người ngoài nghe sẽ nghĩ em chỉ mới năm sáu tuổi. Hắn là một dòng nước lũ cuốn em lao đao, rồi lại xuất hiện như một khúc gỗ cho phép bám víu. Thời gian ở bên lúc này quả thực là hạnh phúc tột cùng, nhưng hắn cũng nhận ra tình cảm của Ken sâu đậm tới cỡ nào. Ken đứng ngồi không yên mỗi khi em nũng nịu hắn, rồi áp mặt vào thân hình cường tráng của mình. Có lúc lại thấy anh ta nhìn mình bằng ánh mắt đối đầu, có phần bất lực, cũng đúng thôi, giờ cầu nối giữa em và thế giới bên ngoài chỉ là hắn.
z
Chẳng biết có phải nhường nhịn không nhưng Ken chấp nhận như thế, đã quá mệt mỏi với người trong cuộc, hắn không buông xuôi, mà đang chờ đợi. Hiểu em giận mình muôn vàn lần, hiểu em vẫn còn mong muốn được làm Moon nhiều lắm, và em cũng vẫn khát khao được sống với mẹ Renny và bố Trac,... hiểu rằng mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ mình, Ken khổ sở với những suy nghĩ dằn vặt. Không đêm nào hắn ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại thôi là hình ảnh em cứ dạt dào xâm chiếm khôn nguôi. Thậm chí đã cố uống rất nhiều thuốc ngủ mà những cơn u mê vẫn thầm gọi tên em, hắn yêu quá nhiều và cũng đau khổ tương xứng, tại sao em lại đày đọa hắn tới mức này, cũng như bóp nghẹt trái tim đã được bảo vệ an toàn. Vì sao em lại tồn tại trong tâm trí hắn như một lẽ thường tình và bất biến? Liệu trong em, hắn còn một nơi để đứng?
Đèn đỏ bật sáng, sau những nỗ lực của Arrow, cuối cùng thì em chấp thuận phẫu thuật. Hắn hứa sẽ giúp em thực hiện nguyện ước về một đứa con thành đạt của gia đình, vậy nên cần phải có sức khỏe để sống.
Ken chẳng biết làm gì hơn khi trả một khoản tiền khủng lồ cho đám y bác sĩ, hắn nằng nặc không cho Arrow làm việc này, bởi lẽ ngoài ra hắn chẳng còn biết giúp em bằng cách nào. Nếu người hiến tủy mà là hắn, sẵn sàng cho em lấy hết một nửa của mình, chỉ cần cả hai cùng tồn tại.
Arrow đã dặn Ken không được gây áp lực cho các giáo sư y sĩ, vậy mà hắn đâu có làm theo. Việc ghép tủy đối với các chuyên gia không khó, chỉ cần tập trung trong khoảng từ bốn đến năm tiếng dưới sự giám sát nghiêm ngặt của các trang thiết bị hiện đại, đáng lẽ không cần nói Ken cũng khắc biết ca phẫu thuật dễ dàng nhưng hắn tỏ ra quá đỗi lo lắng và dùng những lời lẽ hăm dọa đến nhân thân của tất tần tật nhân viên y tế, nên họ chịu sự chi phối phần lớn sức ép nặng nề này. Mỗi tín hiệu của bệnh nhân đều phải theo dõi sát sao, ngộ nhỡ ca phẫu thuật kết thúc mà người bệnh không gắng sức mà qua khỏi thì cũng chết hết.
Trưởng khoa gây mê của Đại Học Hoa Kì được đài thọ qua đây chỉ để tiêm một liều thuốc cho em, ông ta cẩn thận đến mức dò kĩ lưỡng huyết mạch tránh cho em không bị đau và thuốc vừa đủ lượng. Đèn bật sáng cũng là lúc em chìm dần vào giấc ngủ, coi như rơi vào trạng thái lâm sàng. Chỉ có ý thức được sự sống, may ra cơ thể này sẽ làm lại một cuộc đời mới, nhất định phải hạnh phúc.
F. đề nghị Ken vào phòng chờ riêng, không thể để Sếp cứ đi đi lại lại giữa hành lang phòng mổ gây rối trật tự. Hẳn khi có một y sĩ bước ra Sếp sẽ lao tới và hỏi dồn dập đến nỗi người ta không kịp thở và sợ hết vía, vậy nên cả Sếp Arrow và tên đồng cấp Wine kia, F. cũng ngoan cố không cho tiếp cận gần phòng bệnh. Thôi thì để mỗi người một phòng theo dõi qua hệ thống camera.
Chỉ mới nửa tiếng mà ngực áo Ken đã ướt đẫm, cứ như đang trực tiếp cầm dao mổ. Mồ hôi đầm đìa và đua nhau ứa ra, đầu óc không thể minh mẫn nghĩ về thứ gì khác ngoài việc cầu nguyện. Một kẻ hiểm ác, một con quỷ trong lốt người cũng có lúc lại tin tưởng vào Thượng đế, hắn quỳ xuống và lẩm nhẩm biết bao lời, mong em được may mắn, rằng cơ thể sẽ chấp nhận lượng tủy kia.
Tiếp đó, Mes được mời vào phòng bên, anh rất vui khi ngày này đến, em có biết không, việc trao tủy cho em tức là một phần cơ thể của anh tồn tại trong em, vì thế anh sẽ có quyền chăm sóc mặc dù em chẳng có gì trong anh. Như vậy dù muốn hay không thì vẫn phải coi anh là người thân tuyệt đối.
- Anh à! - Perry mang tới một vài món ăn cho Mes, cô muốn ở bên.
- Xin lỗi mời quý bà ra ngoài để chúng tôi thực hiện chuyên môn! - Vị giáo sư già lên tiếng. Ông đang đeo găng tay.
- Đúng đấy em, ra ngoài để anh làm việc nào! Khoảng hai, ba tiếng là anh hoạt động bình thường...
- Em đã trực tiếp làm những món ăn này - Perry giơ cặp lồng lên, cắt lời.
- Cảm ơn em nhiều lắm, nhưng anh phải dùng thực phẩm chức năng kê đơn trong mấy ngày đầu... thôi nào, để anh còn ngủ chứ! - Mes không muốn người yêu nhìn thấy lượng tủy của mình bị chọc lấy ra, hẳn cô thương anh nhiều.
- Không! - Perry cương quyết, cô đứng lì ra một chỗ, cấm không ai thuyết phục. Cô ghét lời cảm ơn khách sáo của Mes, tại sao đã yêu nhau bao năm mà anh vẫn giữ khoảng cách tới thế.
- Thôi, các vị cứ làm đi! Cô ấy sẽ không làm phiền đâu! - Mes hiểu một khi đã quyết thì người phụ nữ cứng đầu như Perry dẫu có uốn lưỡi cũng không thể thay đổi.
- Các người mà làm anh ta đau thì biết tay ta đấy! - Đang bắt đầu tập trung, ê kíp lại phải khựng lại. Đoàn phụ trách bên người nhận bị đe dọa và giờ tới lượt bên này, quả là khó hiểu cho ba anh em Sếp. Mes định trả lời để cho Perry yên tâm, nhưng anh lại thôi, thuốc gây tê đang tiêm vào hông trái.
Anh nằm sấp và ngủ li bì, các bác sĩ tiến hành việc hút dịch não. Ống tiêm ban đầu ở trạng thái chân không, từ từ nâng pittong lên và dịch nước màu trắng chảy vào, ít một. Mọi thao tác thực sự phải nhanh, làm lạnh dịch tủy để nó hóa đá và mang vào phòng bên. Vì cơ thể người bệnh không tốt nên thời gian bảo quản càng ngắn càng tránh được những hệ lụy miễn dịch sau này.
- Dịch tủy! Nhanh lên nào!!! - Cô phó khoa thúc giục, ngay sau thì có một bác sĩ đem tới.
- Đây rồi! Kiểm tra lần cuối rồi cho xuất!
- Không kịp đâu! Điện não đồ đang hạ - Một bác sĩ khác nói nhanh.
- Nhưng... - Người khác lo sợ trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
- Không nhưng nhị gì cả, khớp mã số X203 trên lọ rồi! - Chiếc lọ chứa dịch vừa lúc lấy từ Mes có một kí hiệu riêng đặc biệt, sang phòng của em thì người ta chỉ nhìn mã số thích hợp là chuẩn xác. Ai ngờ đâu, Perry đã nhanh mắt nhìn thấy mã số và gửi qua mail cho Ruby, trà trộn một lọ tủy của nhóm người khác. Khi đem qua phòng em, một nội gián đã thực hiện hành vi “chôm” trong tích tắc để người bác sĩ vận chuyển không nhận ra.
Vậy là một sự nhầm lẫn sắp đặt trước, các bác sĩ không có nhiều thời gian để kiểm nghiệm, lọ tủy vô tình được đưa vào ống tiêm và tiến hành truyền cho em.
- CÁC NGƯỜI MÀ TIÊM KHÔNG CẨN THẬN THÌ GIA ĐÌNH SẼ BỊ CHÔN SỐNG HẾT! - tranh thủ lúc F. không để ý, Ken lôi máy bộ đàm trong túi ngực có kết nối với phòng bệnh. Hắn dặn dò trước một thao tác được coi là sống còn đối với bệnh nhân, nếu em ra đi, hắn còn thấy đời giá trị được sao? Câu hét của hắn ghê gớm với trọng lực cực lớn, khiến toàn thể các bác sĩ giật bắn người dẫu họ có dày dạn kinh nhiệm. Chỉ riêng hai người bệnh vẫn li bì trong giấc ngủ.
- Keng! - Lọ dịch tủy rơi xuống sàn.
Ken và Arrow đứng tim nhìn thứ quan trọng nhất lúc này nằm dưới nền đất. Ken không kiềm chế được, hắn đánh vào bụng mình một cái đau đớn.
- Nguy rồi! Lọ dịch đã ô nhiễm! - Các bác sĩ căng mày, lọ chưa vỡ, nhưng xác suất không dùng được là rất cao, bởi lẽ nếu cho vào cơ thể người kia sẽ gây ra không ít phản ứng phụ.
- Tủy thay thế!!!
- Không kịp nữa rồi, thời gian gây mê không cho phép! - Ngoài Mes, còn có thêm một người da màu nữa phù hợp với em mà tổ chức đã chuẩn bị, trong trường hợp khẩn cấp thì người này sẽ được thay thế, nhưng tế bào của Mes tương thích hơn. Nếu giờ cho người đó lên giường mổ sợ không kịp vì phải làm lại công tác sát khuẩn sau khi vệ sinh cơ thể do yêu cầu khử trùng vô cùng quan trọng. Hơn nữa người dự bị đột nhiên xuất huyết não.
- Tủy của bệnh nhân đã hút hết ra rồi! - Nguy hiểm quá, nếu chưa hút tủy của bệnh nhân còn có cơ hội tạm hoãn ca phẫu thuật, nhưng đằng này tế bào ung thư đã được thải ra ngoài.
Kẻ thuộc hạ của Ruby vừa kết thúc việc thủ tiêu lọ tủy thật đề phòng trường hợp Sếp phát hiện. Dưới nhiệt độ 2000°C, cấu trúc ADN bị phá hủy nên không thể kiểm nghiệm được, mọi bằng chứng kết tội an toàn trong trường hư vô.
- LẤY THÊM TỦY CỦA MES ĐI! - Lần này là Wine, hắn đạp cửa mà lao vào phòng Ken dành lấy máy bộ đàm. Trong bộ quần áo xộc xệch, hắn vội vàng lôi tờ giấy viết tay của Mes ra - XEM ĐÂY, TỜ GIẤY NÀY CHỨNG MINH NGƯỜI HIẾN TỦY CHO PHÉP BÁC SĨ LẤY ĐI CƠ QUAN TRONG CƠ THỂ PHỤC VỤ CHO VIỆC CỨU BỆNH NHÂN! - Có giấy xác minh thì việc giám hộ các hành động tổn hại tới sực khỏe Mes được đảm bảo, người nhà không thể kiện cáo bệnh nhân được tủy. Tối qua Mes viết vội vài chữ nhờ Wine giữ.
- KHÔNG ĐƯỢC! ĐÃ LẤY RỒI MÀ, SAO CÓ THỂ LẤY HẾT ĐƯỢC! - Perry hét lên, cô không cho phép.
- TÔI QUYẾT ĐỊNH THAY ANH TRAI! - Wine khẳng định, Mes tạm thời trao cho hắn quyền này, còn Perry trên pháp lí chẳng là gì.
- CẬU ĐIÊN À! LẤY NỮA THÌ ANH CẬU KHÔNG CHỊU NỔI ĐÂU! - Perry mất bình tĩnh. Cô bắt đầu ân hận vì những việc mình làm.
- TỦY CÓ THỂ SINH RA BÙ ĐẮP LẠI LƯỢNG ĐÃ MẤT ĐỐI VỚI MES! - Wine tiếp tục đấu tranh, không có nhiều thời gian để đôi co - Nếu bệnh nhân mà chết, anh tôi sẽ...
- Tiến hành tiếp! - F. ra lệnh. Nhìn đồng nghiệp đang mơ màng giấc ngủ và hai Sếp dù rất thương yêu người con gái kia cũng không thể quyết định, F. đứng ra dàn xếp. Đối với Ken, Mes quá trung thành, không thể ủng hộ Wine, nếu chẳng may không thành, sự sống còn đe dọa tới cả cậu thanh niên đó. Khó nghĩ quá, hắn tiếp tục hành hạ bản thân, chỉ tại sự nóng nảy.
- Rõ! Chúng tôi sẽ lấy ít hơn lần một để đảm bảo an toàn cho ngài đây, Quý bà hãy yên tâm. Tuy có ảnh hưởng sức khỏe nhưng khả năng hồi phục là khả quan.- Dừng ca phẫu thuật tại đây thì các chuyên gia phải chết, đâm lao rồi phải theo lao, họ bắt tay vào công việc và cử người tiêm thuốc mê chế ngự Perry. Ken hay những người khác lặng im, họ muốn sự việc tiếp diễn,...
z
Một tháng sau, trời đã bắt đầu vào đông, tới ngày MOON tròn 18, đồng nghĩa sắp tới ngày giỗ của Trac và Renny. Những làn gió se lạnh tăng cường cuốn bay lá bụi xa mãi, chẳng còn thấy nắng trên con đường. Một màu xám ảm đạm trên nền trời, lòng người trào lên nỗi nhớ nhà da diết, hay chỉ muốn tìm về tổ ấm sau một ngày làm việc, cảm xúc dâng lên nỗi buồn ngây ngất khó tả. Arrow đẩy chiếc xe lăn một vòng quanh khuân viên rộng lớn, thoáng chốc lại dừng lại để Chris được nghỉ.
- Em sắp đi lại được rồi đấy! - Hắn cười và động viên. Sau những ngày chật vật với hóa chất, cơ thể em đang dần tiếp nhận tủy từ Mes, hiện giờ cần hạn chế ra ngoài và luôn có máy móc hỗ trợ đem theo nhưng sắc hồng đã chuyển biến trên khuôn mặt non nớt.
- Dạ! - Em tỏ ra linh hoạt hơn, cười với hắn.
- Có người muốn gặp em! - Arrow không hiểu mình nghĩ gì nữa, tình yêu của hắn đi về đâu đây, chưa một lần thổ lộ, cũng chưa từng nở hoa, thế mà đã cao thượng quá rồi.
- ... - em không nói gì, vì biết hắn đang nói tới ai.
- À, người đó muốn gặp Moon - Hắn muốn tránh quá khứ đau khổ của Chris. Em tham lam quá, vừa muốn làm Moon lại vừa muốn là chính mình, và mọi người đều đón nhận em như hai nửa cuộc đời.
- Nhưng... Chris không muốn gặp! - Em không được khóc nhưng nước mắt đã chờ chực trong sâu thẳm. Ước gì người đó chỉ dừng lại những tội ác như Arrow... Tại sao sau bao nhiêu đớn đau thể xác, những lần xạ trị ngất lên ngất xuống, những viên kháng sinh ảnh hưởng không ít đến trí nhớ, rồi cả hệ thống thần kinh có khi bị tê liệt do việc kiểm tra sức khỏe của nhân viên y tế mà những hận thù ấy vẫn không nguôi ngoai? Nếu như em là cảnh sát viên và người đó là kẻ phạm tội thì tình yêu vẫn còn nơi dừng chân, hay như hắn vẫn là một ông trùm còn em là một con người bình thường, tình yêu sẽ vượt qua rào cản, nhưng mãi mãi hắn là một tên tử tù không thể tha thứ.
Em hận nhiều hơn hay là yêu? Có thật chỉ mỗi hận thù đè bẹp nỗi đau tinh thần, hay còn tồn tại một giá trị vô hình nào nữa hả em? Mắt buồn rười rượi, mái tóc dài ngày nào đã cắt ngắn thành đầu nấm. Ngày ấy có một người vẫn hay vuốt làn tóc mây, rồi tỏ vẻ tóc em không có hương thơm mà vẫn cứ ôm vào lòng âu yếm, cũng người ấy nắn cho cách đánh máy bằng mười ngón tay, cốc đầu mỗi khi không làm theo, rồi lại kéo em ra khỏi những giấc mơ kinh hoàng. Người ấy vì em mà thích ăn trứng, muốn em chọn áo cho mà giả bộ mắng mỏ, muốn em làm việc nhà để dựng xây tổ ấm. Người ấy đã nói muốn em là mẹ của những đứa trẻ mà người ấy là bố, rồi hứa hẹn sẽ cho em chăm sóc chúng theo ý mình, để gửi cuộc đời mình vào một định mệnh khác mà em được quyền định đoạt.
Arrow nhường cho Wine đẩy chiếc xe lăn, rồi hắn đi mất. Em biết phía đằng xa kia có một người mong mỏi được gặp biết nhường nào, và mỗi khi nghe nhắc đến Chris, Arrow đều gọi Wine đến để thay thế cho người khách ấy. Giả vờ người khách muốn gặp là anh trai Moon đây.
Ngồi bên Wine, em giơ đôi bàn tay gân guốc lên chạm vào từng nét mặt, em thích thú nhìn hắn, đây là người đã truyền tình thương mến mà em mong muốn. Wine là người thay thế? Hắn thay thế Mes để làm anh trai, rồi lại thay thế người đó đến tìm em... Giá mà khi ấy em cứ mãi giả tưởng chỉ có một người anh này thôi, chắc đã chẳng biết hận con người kia.
Arrow bước tới cuối dãy hành lang, hắn chậm lại khi qua cái cột trụ lớn, nhìn vào đó rồi lại bước đi, đôi mắt đượm buồn. Hắn không biết tại sao anh ta lại tiều tụy đến thế, lớp vỏ bọc bên ngoài không thể che đậy tâm hồn héo khô. Mỗi lần ẩn dưới bức tường để dõi theo em, hẳn anh ta luôn cố tỏ ra hoàn mĩ nhất, mái tóc đen cố gắng chải gọn, cẩn thận cạo sạch từng vùng râu quai nón, chiếc áo sơ mi cài lịch sự tất cả các cúc, thậm chí anh ta còn không dùng sản phẩm nước hoa quen thuộc vì sợ em dị ứng,... cốt chỉ để ánh mắt vô tình kia chạm tới. Bao nhiêu lần hỏi em có người muốn gặp, hắn nhìn thấy trong mắt anh ta ánh lên những tia hy vọng lấp lánh, một màu đen tỏa sáng chứ không tối sầm lại như khi Wine xuất hiện thay cho. Chính xác lúc này đôi mắt ấy tựa hồ như lỗ đen, ánh sáng không thể lọt qua, cũng chẳng còn khái niện không gian, thời gian nữa.
Anh ta ngượng ngùng nhìn hắn rồi đi vào bóng tối, biết anh ta “thèm thuồng” cảm giác được như hắn biết bao, thèm được là bàn tay hắn dù chỉ một lần để được vuốt lên mái tóc em, hay dảo bước bên em trong buổi chiều tà... dường như chỉ cần được bên em một giây phút ngắn ngủi thôi, Ken sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ. Không phải thương hại, nhưng Arrow rất muốn giúp, hắn thừa hiểu tâm trạng của em, em cũng muốn được ngắm nhìn Ken lắm chứ, đôi mắt kia cũng đang kiếm tìm ánh mắt đen của Ken, chẳng qua, nếu đặt mình vào em hắn cũng sẽ từ chối như thế này thôi.
Vì sao hắn yêu em mà lại muốn giúp người khác có được người mình yêu?
Câu hỏi này cũng khó giải đáp như tại sao Mes dù yếu đi nhiều bởi hai lần lấy tủy vẫn vui mừng trước sự bình phục của em và còn sẵn sàng cho nhiều hơn thế nữa.
Tình yêu của hắn, Ken và Mes dành cho em là khác nhau. Không thể so sánh giữa mình và Ken ai yêu em nhiều hơn đâu, nhưng hắn có thể khẳng định là câu trả lời không bao giờ kém. Mes yêu em như một người em gái, có lẽ là thương nhiều hơn, còn Ken, tình yêu của anh ta là phải sở hữu, phải nắm bắt và giữ mãi bên mình. Đối với Arrow, yêu không phải sợi xiềng xích ràng buộc, yêu là sự giải thoát cho cuộc sống bòng bong rối loạn. Hắn tìm đến tình yêu để làm dịu đi những sóng gió ở cái mác con robo cao cấp hạng hai này, yêu và không cần nhận lại, Arrow chợt nghĩ ra...
... thì ra... Mes tìm tới em để rửa trôi những vẩn đục của một con ác quỷ, nhờ em khử trùng bàn tay máu…
… thì ra… hắn cũng còn một chút lương tâm… thì ra tất cả những con quỷ ở đây đều có trái tim… và đã thể hiện những nỗ lực của mình nơi em - sứ giả của Thượng đế.
Đã có quá nhiều tội lỗi, nên những người đàn ông này mới tìm đến một số phận cơ cực cầu mong được vơi bớt dã tâm.
z
Ruby vẫn không từ bỏ, cô ta lại năn nỉ Perry. Nghe theo cô ả, kế hoạch lần trước tại Sếp đe dọa đột ngột làm đội ngũ y bác sĩ giật mình, hoàn toàn ngoài ý muốn. Perry đau xót trước sự hy sinh của Mes, giờ đây anh đâu còn thể hiện tài bắn súng cự li xa được nữa, hơn nữa tháng tới tiếp tục lại phải làm phẫu thuật cho người kia để cân bằng lượng tủy mà anh đã cho. Kể mà lần ấy không có chuyện gì chắc Chris đã nhanh chóng phục hồi và Mes cũng không đến nỗi lo lắng thêm.
-Chị chưa hiểu ra vấn đề sao? - Ruby cao giọng - Nếu như Mes giải thích với chị chỉ coi con nhỏ đó như người em thì việc gì phải giấu giếm việc nhượng cho Wine quyền quyết định thể xác mình, anh ta chẳng coi chị là gì cả. Chị nhìn xem, giờ anh ta mỗi khi thức dậy, mở mồm ra đều hỏi han con nhỏ đó thế nào, nó có khó chịu ở chỗ nào không, hay mệt mỏi ra sao, có bao giờ hỏi chị lấy một câu quan tâm dù đã dành ra cả đêm chăm sóc? - Ruby để ý từng nét giận dữ trong đôi mắt Perry rồi tăng thêm mức độ - Tôi đã từng làm việc với Mes, một con người đầy tham vọng và sẵn sàng lươn lẹo để thăng tiến, không đời nào lại hy sinh vô mục đích vì con nhỏ đó.
-Cô đang nghĩ gì chứ? - Perry nóng lòng muốn Ruby phải phân tích kĩ càng hơn, Sếp luôn chọn người cầu tiến và bất chấp mọi thủ đoạn để thu được kết quả có lợi cho DEVILS chứng tỏ Mes phải là mẫu người đúng y như Ruby nói. Anh cứu cô gái đó để được lợi ích gì?
-Vì anh ta yêu nó! - Ruby bặm môi - Chị hiểu chứ, chỉ có tình yêu mới làm con người ta hy sinh nhiều như thế, thử hỏi xem ngoài những món đồ hàng hiệu ra, anh ta còn cho chị thứ gì khác không?
-Không tin! Tôi sẽ đi hỏi - Perry nóng mặt, có cảm giác như dưới chân là một đống lửa ngun ngút khó chịu không tả. Cô không muốn tưởng tượng thêm gì nữa.
-Người sáng suốt như chị cũng có lúc hồ đồ quá! Chị nghĩ đến hỏi trực tiếp thì anh ta sẽ nói ra ư? - Ruby chen ngang - Có đời nào ăn vụng quên chùi mép, làm điều xấu xa lại khai nhận ra không. Việc anh ta yêu con nhỏ đó không xấu, nhưng việc lừa dối một phụ nữ đầy tự trọng có chấp nhận được không? Không đời nào chị nhận được câu trả lời thỏa đáng.
-Nhưng… tôi biết phải làm sao bây giờ? - Perry run run, cô muốn có một điểm tựa, nhưng Ruby không phải bức đệm tốt.
-Còn sao nữa! Chị mất người ta rồi! - Ruby thẳng thừng - Chị có níu kéo thế nào chăng nữa cũng chẳng còn gì đâu!
-Cô… tôi không muốn thế! - Nào ngờ thật dễ đối với cô ả để khiến Perry phải khóc.
-Ở đây ai cũng biết anh ta yêu chị chỉ để lợi dụng, để giành giật con nhỏ đó với Sếp! - Nhịp tim của Ruby cũng không ngừng mãnh liệt, ả cũng mang một tâm trạng ghen tuông cực điểm - “KHÔNG ĐƯỢC THÌ ĐẠP ĐỔ”, câu nói này luôn là phương châm của tôi! - Đôi mắt phái nữ gầm lên một màu uất hận và những quỷ kể khó lường.
-… nhưng anh ấy đâu còn yêu tôi! - Perry ngờ nghệch chấp nhận sự sắp xếp trong câu phán xét của kẻ chủ mưu.
-Nếu con nhỏ đó biến mất khỏi thế gian này, nếu nó không tồn tại… tôi sẽ mang Mes đến với chị như chưa có chuyện gì xảy ra!
z
Yun, Luci và những người bạn đang cố gắng tập luyện, họ sắp sửa làm một đợt tấn công DEVILS. Mọi nỗ lực trong bao nhiêu năm qua nay sẽ đổ dồn vào trận vây bắt quyết liệt này, đi và không trở về, dẫu biết là thế những họ vẫn sẵn sàng lao mình vào bóng tối. Cần phải có một ngọn nến đủ sáng để thắp lên giữa trời đông mịt mù.
Cơ quan đầu não của DEVILS đang có dấu hiệu mâu thuẫn. Arrow vẫn điều chỉnh được hoạt động trong phạm vi khu vực mình quản lí, khối lượng công việc ở DEVILS.5 hiện đang quá tải. Ken hầu như không thể tập trung, trước kia thường giải quyết số lượng lớn vấn đề trong một khoảng thời gian nhất định, vậy mà một công việc vừa tầm hắn lại đang phải chia nhỏ lúc này. Arrow không thể đảm nhận hết được, thái độ quá thời ơ của Perry và Ken gây không ít khó khăn. Nếu còn hỗ trợ cùng Mes vẫn triển khai được, nay khi làm việc với F. không thể ăn nhập hoàn toàn. Tập đoàn hoạt động phồn thịnh, nhưng liệu để lộ ra sơ hở của bộ máy cấp cao thì rất nguy hiểm. Tuy vậy nhưng qua hơn trăm năm thành lập, DEVILS luôn trú trọng xây dựng hệ thống anh ninh, cơ sở máy móc an toàn túc trực, hệ điều hành bảo mật của Ken và Arrow ở mức tuyệt đối.
Công việc của Sếp lớn dưới sự tiếp nhận của những nhân viên trung thành tiến triển, họ phải làm gấp đôi ngày thường và Ken chỉ đủ sức để đồng thuận hay hủy bỏ bản kế hoạch do hội đồng đề ra. Với hắn những ngày này chẳng khác địa ngục, làm việc vô mục đích, lệ thuộc vào những kỉ niệm đã qua để sống, mường tượng có một người con gái vẫn đang chờ đợi ở nhà. Đôi lần mặc kệ những tội lỗi, muốn lao đến bên em và ôm thật chặt cho thỏa những mong ước từ tận đáy lòng nhưng không, mỗi khi đôi chân đi trên con đường quen thuộc, hắn lại không thể bước tiếp. Khuôn mặt em làm hắn sợ hãi, hình bóng em làm hắn u mê. Tại sao em yêu anh trai như thế, Mes cũng yêu người em mình mãnh liệt, mà hắn lại có thể táng tận lương tâm sát hại chính máu mủ của mình. Ôi, hối hận thì được gì đây khi đã mất đi một người em. Nếu nó còn sống, hắn đã có thể bắt chước Mes chăm sóc cho em mình, nó cũng sẽ đáp lại tình cảm như em, nó sẽ cười, nói, nhảy lên tấm lưng này để hắn chiều chuộng. Và sẽ chẳng có lỗi với đôi vợ chồng trẻ kia…
z
Em ái ngại nhìn Mes, anh cười rõ tươi, để lộ cái lúm đồng tiền duyên dáng.
-Chào anh…ạ! - Câu nói ậm ờ đầy cảm tạ. Mọi người đều đã giấu em việc lấy tủy quá liều lượng, nhưng Perry nói thẳng ra luôn. Điều này làm em áy náy mãi, nếu là ruột thịt của anh thì không sao, nhưng đằng này khó nghĩ quá.
-Ơ kìa! Nhìn thấy anh mà mặt mày ủ rũ như thế coi được à? - Mes cố tỏ ra chưa hề có sự chia cắt tình anh em, anh thể hiện mình là một người trưởng thành, không chấp vặt những giận dỗi của cô em bé bỏng.
-Em ấy cứ bắt em phải đi nhanh để đến gặp anh đấy! - Wine thêm vào, đây thực sự gọi là gia đình.
-Không phải! - Mặt em phúng phíu.
-Thật thế à? Vậy thì không tiếp khách nữa! - Mes giả vờ mệt rồi lại nằm xuống, nhìn anh trong bộ đồ bệnh nhân ốm yếu mà tồi tội. Có lẽ ông trời đã nghe lời thỉnh cầu của em mà ban một thiên thần kiêm ác quỷ đến bên.
-Cảm… ơn anh! - Em nói lí nhí, mắt không thể hướng lên, môi mím chặt và ngừng thở.
-Ơn huệ gì hả! - Mes nhào ra khỏi giường và ngồi xuống bên em, anh vội vàng đưa tay lau những giọt nước mắt ồ ạt từ khóe mi. Mắt em lại đỏ ngàu, những dây thần kinh hiện rõ màu đỏ trong lồng tử, anh đang dỗ dành người em mình, bàn tay lành lạnh áp lên má em mà sao ấm tới thế, ngỡ như họ là hai giọt nước chảy cùng nguồn. Và em vươn người ôm chầm lấy cổ anh, dây truyền nước bị kéo theo cũng không làm dừng cảm xúc mãnh liệt này lại. Em gào lên rằng mình rất muốn được anh chăm sóc, rất muốn nhận tình thương từ anh…
Ở bên ngoài, Perry đã nhìn thấy hết, cô giận dữ khi Mes để em ôm như thế và lại còn đỡ lấy, vỗ về. Perry chưa từng nhận được ánh mắt dịu hiền đó, ánh mắt anh sao dễ thở và giàu tình thương đến thế…
Có một điều, chẳng bao giờ cô biết, anh thương hại Chris. Có nhiều thứ đã được đẩy đến kịch điểm.
z
Ngày hôm nay Chris đã có thể tự đi trên đôi chân mình, em không muốn mãi phải bó buộc ở chiếc xe lăn cần người đẩy đi giúp. Các bác sĩ đồng thuận cho em di chuyển quãng ngắn để vận động, kích thích tuần hoàn, thú đẩy quá trình trao đổi oxi trong tế bào, tới đây họ sẽ thực hiện thêm một ca mổ cuối cùng, tuy nhiên việc kiếm thêm tế bào sống từ Mes quả thật hơi khó, anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Cứ để em hoạt động bình thường, tư tưởng được thoải mái thì cơ chế tự hồi sẽ càng tiến triển.
Bao nhiêu khó khăn gian nan qua, đến giờ em phải tập đi lại ở cái tuổi trưởng thành. Mes ở bên cho em vịn vai và cổ vũ. Hồi nhỏ ấy, khi còn bé tý, em đã học bò, học đi bằng cách nào nhỉ, hình như chẳng có ai dạy cả, năm đầu ngón tay tự mò mẫm nhìn những đứa trẻ khác đã biết chạy. Khi này, người ta đã vồn vã, nhắm mắt cũng vẫn chạy được thì có người cho em biết cảm giác của một đứa trẻ.
- Đừng bao giờ để em lại một mình anh nhé! - Em không ngừng nghỉ, hăm hở một sức sống.
- Anh hứa! - Mes khẳng khái, những giọt mồ hôi của hai người quyện vào nhau, nóng hổi, đôi mắt em long lanh ý thức quyền sống. Tuy nhiên em buồn lắm vì còn dang dở phía đằng xa, một người vẫn đứng đợi để thực hiên một lời hứa: Bảo vệ em suốt đời.
- Anh à! - Em hốt hoảng khi thấy Mes đứng im một lúc! - Anh sao vậy? - Từ “Anh” đã bấy nhiêu lâu muốn thoát ra từ tận sâu trong trái tim, em bây giờ có thể gọi lên thành tiếng thỏa thích.
-Không! Anh hơi mệt thôi em! - Mes thấy buốt sống lưng, những cơn co thắt nóng lên từng hồi. Có vẻ như bác sĩ cho rằng anh thể trạng tốt nên việc phục hồi nhanh chóng và cho liều lượng hơi nặng. Không muốn làm em lo lắng, anh lại gượng cười vui vẻ. Anh có dự cảm không tốt cho em, chẳng biết tại sao, dù biết Sếp mình luôn dõi theo từng bước đi, cảm giác đã quá an toàn rồi mà tưởng sẽ không giữ được em mình nữa, một nỗi sợ về lời hứa không thể thực hiện hiện hữu trong anh lúc này.
-Chiều nay anh lại đến? - Em không muốn ở một mình và cũng không muốn hình bóng người kia cứ xâm chiếm, Mes là liều thuốc duy nhất.
-À, ừ… à mà… không được rồi! Chiều nay Perry muốn… - Tự nhiên anh lại muốn làm tất cả mọi việc trong ngày hôm nay.
-Dạ, em hiểu! Hì! - Anh thật may mắn khi có một tình yêu như thế, không biết có phải đang ghen tị hay không, nhưng em cần một tình yêu mà hai người yêu nhau có thể đến được với nhau, còn em và người ấy thì không thể
-Chiều nay Wine sẽ qua chỗ em. - Mes đôi khi muốn quyết định chuyện tình cảm cho em gái, anh hiểu tình cảm của em trai mình dành cho, nó không phải một người đàn ông tốt, nhưng em làm nó thay đổi, cũng có khi lại muốn cậu nhóc hay đi kề bên em gái thật sự của mình đến được với em. Còn Sếp thì sao? Anh không muốn, em phải được sống những tháng ngày bình yên, chứ không phải gồng mình trước hàng tá quỷ kế của đám đàn bà. Thế đấy, chắc anh đang thực hiện nghĩa vụ của người cha.
-Dạ! Anh à, anh phải quan tâm tới chị Perry nhiều vào anh nhé! - Thứ em muốn anh hiểu là cần phải biết trân trọng tình yêu. Em không phải có kinh nghiệm, đơn giản, em đang phải trải qua cảm giác đau đớn khi lìa xa thứ thuộc về mình. Em đã từng không tưởng tượng ra Arrow, Ken có một trái tim, thế mà họ lại có, và Perry chắc là yêu anh nhiều lắm. - Anh có biết em từng lo lắng anh sẽ lập gia đình rồi bỏ rơi em lắm không ?
-Đồ ngốc! Vợ là vợ và em gái là em gái! - Mes cười lớn - Sau này cũng phải gả chồng cho “cái đuôi” này thôi! - Khoảng cách giữa hai anh em càng được rút ngắn.
z
Mes ngồi đối diện với Ken, anh đã nghỉ phép dài ngày.
-Sếp! Cạn ly nào! - Anh lấy chai rượu phía bên Ken, đổ đầy vào cốc nước lọc phía mình sau khi đã uống hết.
-Được thôi! Nhưng… tôi - họ giống như hai người bạn - uống rượu còn cậu uống nước lọc! - Ken giật lại chai rượu.
-Chưa bao giờ tôi được uống riêng với Sếp cả! - Mes đề nghị.
-Rồi sẽ có lần! Còn bây giờ thì sức khỏe cậu không cho phép! - Ken uống thay phần ly rượu của Mes luôn.
-Không! Tôi muốn lần này! - Mes nhìn thẳng, giành lấy ly của Ken - Nghe tôi nào! Tôi nhỉnh hơn Sếp đó! - Mes đang nghĩ ra kế hoạch gì chăng?
-Hơn thì sao? - Ken chưa bao giờ phải nhường nhịn bề trên, nhưng hắn thoải mái với Mes, và tạm gác cương vị ra một bên.
Anh rót thêm rượu vào ly mà Ken đang cầm, chạm ly mình rồi uống ực, chẳng để Ken phản ứng. Hôm nay tâm trạng anh lạ lắm, chẳng còn coi Sếp là đấng tối cao nữa. Dù biết đang trong trạng thái ăn uống nghiêm ngặt, nhưng anh thử hiểm trái luật.
-Sếp có muốn gả em gái cho tôi không? - Khuôn mặt Mes lại không đùa nữa, thăm dò ý kiến.
-Không! - Ken thẳng thừng, - Perry không thích những người kém khỏe mạnh! - Hắn cũng hù vào theo, rồi lại mơ mộng rằng Mes sẽ đồng ý nếu mình hỏi ngược lại. Nhưng nếu thế, thì biết gọi nhau là gì đây?
-Yêu cầu cao quá! - Anh thừa biết Sếp đang khích lệ mình giữ gìn sức khỏe chứ không phải phũ phàng tới mức chê trách ốm yếu. Chắc chắn rằng việc anh uống rượu sẽ không lộ đến tai Perry, cô ấy mà biết chắc lại giận ngay.
Ken uống cạn ly rượu còn lại rồi không thấy họ nâng ly nữa. Một tiếng sau đó vẫn ngồi trò chuyện như hai người đồng môn, thì ra họ cũng có nhiều điểm tương đồng.
…
Mes trở về với bó hoa trong tay, có lẽ giờ này Perry đã dọn sẵn một bàn tiệc đợi. Từ lúc anh nhập viện cô thay đổi hẳn, dịu dàng và biết nghĩ cho anh nhiều hơn, thay vì cứng nhắc trong công việc. Mấy lần anh ngủ mê giữa đêm mà bật dậy, đều thấy cô ở bên và nắm chặt tay chăm sóc, rồi khi anh đau mệt, bàn tay thon thả của cô mềm mại xoa dịu… Đối với người đàn ông, họ cần một người phụ nữ biết lo cho gia đình hơn là chăm chăm sự nghiệp, vì thế nên đã có lúc anh cảm thấy chán ngán cô nhưng lại mong muốn thay đổi. Dạo này anh cũng thấy mình vô tâm quá, chắc cô cũng buồn, cần phải tận dụng thời điểm này chỉ cho cô biết hình hài con tim mình.
Mes hồ hởi nhìn bó hoa, đêm nay, anh muốn để tình yêu thăng hoa và bùng cháy. Cửa phòng mở ra, Perry không ở nhà. Mes vẫn nghĩ là cô sẽ tới, anh đợi chờ một nửa vẽ lên khúc ca, đôi tay nâng niu chiếc nhẫn.
z
Yun tuyệt đối cẩn trọng, nếu bị phát hiện ra chắc chắn sẽ liên lụy tới em, cậu phải nhớ đó là người mở ra cho cậu cuộc sống mới cùng niềm tin. Cậu đã từng bỏ cuộc khi nghĩ một cục đá không thể đập vỡ cả tòa nhà DEVILS đồ sộ, chẳng lẽ sẽ lật đổ cả một giang sơn khát máu kia với sức người nhỏ bé, nhưng cô gái ấy đã thắp cho cậu nghị lực, chỉ cần có niềm tin sẽ vượt qua được phải không?
Điện thoại của Luci chợt rung lên một tiếng nhỏ, có một tin nhắn với nội dung: “Anh xin lỗi!” từ một số lạ và đầu số mạng cũng không xuất hiện trên thị trường bao giờ. Trước khi lên tiếng nói với hai người đi cùng, cô nhắn lại: “Anh là ai?”. Luci không cho nhiều người biết số của mình vì tránh tin tặc gây rối loạn đường truyền, thật lạ khi có người giấu tên lại nhắn dòng tin gây cho cô sự khó chịu về tình cảm tới thế, như thể anh ta làm tổn thương mình ghê gớm.
“Em đừng nên đặt câu hỏi và tìm kiếm anh! Xin lỗi vì anh không thể làm bất cứ điều gì cho em cả! Sống tốt vào em nhé!” - tin nhắn thứ hai có nội dung dài hơn, càng làm Luci muốn tìm ra chủ nhân số điện thoại.
-Cậu này! Có người nhắn cho tớ một cái tin lạ cực kì! - Luci chia sẻ.
-Ờ, mình cũng có đây này! - Yun và Poise đồng thanh lên tiếng. Hai người cùng nhận được một nội dung: “Cậu là một người anh tốt đối với Luci! Cảm ơn cậu nhiều lắm!”. Ba người họ nhìn nhau, không thể hiểu cho hành động của kẻ đó.
Mấy dòng tin ngắn ngủi nhưng lấy hết yêu thương của Mes, anh trình bày cẩn thận tới cả dấu chấm cuối câu, đối với người em thật sự của mình anh day dứt khi không thể gọi lên thành tên “Moon” dẫu chỉ một lần, giữa anh và Luci có khoảng cách lớn lắm, y như cha mẹ của họ, hai người, hai lối đi đối ngược, giao nhau ở chính giữa anh và em gái. Dù mẹ là một kẻ xấu xa đối với DEVILS, nhưng anh không hận bà và cũng không phản đối việc mong ước đứa con thứ hai phải tách rời DEVILS, vì thế anh mới không thể nhận Luci. Anh cũng giấu biến cha mình việc Chris không phải Moon, không ông sẽ bắt em phải moi tủy đền anh mất. Thật là trớ trêu, nếu một ngày chính tình máu mủ lại phải chĩa súng vào nhau, để viên đạn định đoạt quyền sinh sát, anh không muốn nghĩ tới nữa, và nhường quyền làm anh của mình cho Yun hay những người theo bên Luci, cũng như cố gắng chăm sóc cho Chris để gửi tình thương này tới đứa em tên Moon.
Và anh lại đặt một ngày mới trên đôi tay Chris.
-Em tôi đâu rồi? - Mes lên tiếng hỏi mấy y sĩ, anh cứ tưởng em quanh quẩn trong phòng, nhưng chờ mãi không thấy đâu.
-Dạ, Quý bà Perry đến và rủ bệnh nhân đi, hai người hình như muốn tâm tình, tôi thấy họ cười rất tươi!
-Vậy ư? - Mes đâu có hỏi rõ tâm trạng của em mà người kia trả lời như thế nhỉ, đặc biệt từ hôm qua đến giờ anh mong muốn làm mọi thứ, uống rượu, cầu hôn Perry, đi xe cùng Wine, nhắn tin cho Luci, và cuối cùng là đến đây.
-Vâng! Họ vừa đi cách đây không lâu.
-Sếp có đến không? - Ý Mes là Arrow.
-Sếp có đến nhưng thấy bệnh nhân đi với Perry thì không ra mặt.
-… - Sáng nay, Wine thông báo có cuộc họp khẩn với Sếp nhỏ để phụ trách việc khai thác vùng cần sa phục vụ cho thị trường Hồng Kông, cuộc họp vẫn đang diễn ra thì chăng cô ta đang nói tới Sếp lớn. Không đúng, chiều qua khi ngồi cùng, anh đã khuyên Sếp nên nghỉ ngơi ở nhà một ngày và Sếp đồng ý. Người như Ken không nuốt lời dù chỉ việc cỏn con. Hay là cô y sĩ này đã nói theo sự chỉ đạo của một nào đó. Bản tính của người DEVILS luôn nghi ngờ, Mes dù tin tưởng Perry tới cỡ nào cũng có lúc họ bất đồng, anh hỏi vặn thêm cô y tá vài điều, mập mờ suy đoán, dường như em đang bị bắt cóc.
Thứ nhất, em không được phép ra ngoài quá một tiếng, luôn phải mang theo xe lăn, nước truyền. Thứ hai cô ta nói Perry đi cùng, tại sao lại không gọi anh đến, chẳng phải Perry thừa biết anh rất thương em sao.
z
-Chị ơi! Mình nghỉ một tí được không, em mệt quá! - Nước lấm thấm trên khuôn mặt Chris, đôi môi mấp máy vài lời.
-Sắp tới nơi rồi em! - Perry đưa đi lòng vòng, cô lấy cớ chỉ cho em nhà của Mes. Nếu như trước đây nhìn em mệt nhoài cô hẳn có chút thương mến và sẵn sàng khom đỡ, từ giờ thì không, chẳng mảy may hỏi han lấy một câu chân thành, cũng không thích đưa vai cho vịn.
-Dạ! - Nghĩ rằng anh trai sẽ ở nhà theo lời của Perry nên Chris vui vẻ đợi chờ.
Nhưng chẳng phải thế, Perry bỏ em ở căn nhà hoang tàn. Sau bức tường đen là một phụ nữ có màu son bóng quyến rũ, cô ta đã chuẩn bị nhiều điều thú vị dành đặc biệt cho em.
- Chị bảo em vào trong nhà này ạ? Em sợ lắm! - Chris thỏ thẻ giật nhẹ vạt áo của Perry, ngôi nhà này có sắc màu chàm lạnh lẽo, heo hắt trên bãi cỏ hoang, chẳng lẽ nào Mes lại ở nơi đây. Mới vào tới bậc thềm mà em đã ho hoắng, làn da bắt đầu nổi mẩn, rón rén đi từng bước bởi rơm rạ phủ đầy sàn, những con rết nhỏ bò lồm ngồm khiếp sợ, y như vị chủ nhà đã đi vắng từ rất lâu.
- Vào đi, có người muốn gặp cô đấy! - Perry quay ngoắt, đanh giọng và đứng khoanh tay trước cửa ra duy nhất.
- Sao ạ? - Chris lại đặt lòng tin nhầm chỗ, em giật mình trước thái độ tỉnh bơ của Perry khi cô đẩy vào. Bẩn thì không đáng sợ, những con bò sát kia cũng chẳng khiến em lao đao, cái hãi hùng là lòng người đổi thay. Ai cho em một lí do vì hành động này của người đã từng cho chỗ ở và cưu mang? Nhưng Chris không thể chống cự, Perry là cấp trên, mặt khác phản ứng dữ dội của cơ thể khiến đầu óc choáng váng.
- Đến đây rồi mà mày vẫn còn tỏ ra yếu mềm à? - Ruby trong bộ đồ da màu đen bó sát và tóc buộc bổng, nàng ta sẵn sàng lâm trận.
- Dạ! - Theo thói quen em lên tiếng, quay người ra.
- Mày bỏ ngay bộ mặt non tơ sói già đội lốt cừu non đi! Nhìn tởm lắm! - Cô ta nghĩ sao nói vậy, thừa biết mặt Chris đang tái mét do bệnh tật. - Không biết mày dùng mỹ phẩm ở đâu mà khuôn mặt xanh non thế? Đóng đạt thật ấy! - Cô ta tiến lại gần, vẫn đang kiềm chế được hành vi.
- Mày nghĩ mày là ai mà tao nói không trả lời, HẢ???
Trước những lời lẽ như thế thì em biết nói gì được.
- Mes không tới đâu! - Perry thẳng thừng - Đừng có hy vọng sẽ có người tới cứu! - Không di chuyển khỏi chỗ đứng, Perry để cho Ruby tùy ý xử.
-Chị nói vậy là sao? Em không hiểu, chị có chủ định đưa em tới đây ư? -
Chris cũng chẳng nghĩ tới trường hợp có người đến cứu, một phần vì đã quá quen với những việc mình trải qua.
-Mày đừng dùng ánh mắt của một con điếm ở đây! Chúng tao là đàn bà, không ngu xuẩn như bọn đàn ông bị mày mồi chài đâu? - Ruby ghét ánh mắt lúc nào cũng ngấn lệ, may là cô ta đang dở đeo găng nên chưa manh động.
Đứng trước người phụ nữ kia, em đâu có khóc, nước từ hốc mắt chảy ra theo phản xạ khi bụi bay vào. Em không hiểu ý cô ta.
-Tao cũng nể mày thật đấy, thứ quý giá của người phụ nữ mà cũng đem cho bừa bãi được ! Không hiểu mày ngủ với bao nhiêu thằng rồi mà mới nhuần nhuyễn đú đởn với cả ngài Arrow! HA HA!!! - Cô ta cười với vẻ mặt mỉa mai, cô ta yêu Ken và chỉ dành riêng cho hắn, thật khó tin khi Ken lại chấp nhận con nhỏ này, theo cách nghĩ của ả, em là kẻ hư hỏng.
-Chị nói gì vậy? Tôi không phải loại người đấy! - Dù kính trọng quyền cao chức tước của Ruby, nhưng em không cho phép cô ta đặt điều.
-Thế không phải mày bán thân để lấy tủy à? Tao nghe nói mày không những ngủ với anh, còn ngủ với cả em nhà Norwood! - Ruby cố tình nhấn mạnh tới họ của Mes, tiếp thêm lửa vào ánh mắt Perry.
-Nói gì? Cô dám ngủ với Mes á? - Perry điên lên, cô không hề kiểm nghiệm thực hư mà lồng lộn xắn tay áo tiến vào trong. Tình yêu của cô lúc này sụp đổ.
-Chị… - Em biết có nói lúc này cũng chẳng ai làm chứng nhưng vẫn cần thanh minh - Em với hai anh ấy là anh em mà!
-Chà! Lại còn bịa đặt cơ đấy! Bọn tao có ngu đâu mà không biết mày là con rơi con vãi, mà không chừng lại bắt trước bà mẹ, đẻ con ra rồi bắt người ta chịu trách nhiệm. Nói cho mày biết nhé! Ken của ta không mù mắt mà theo mày đâu!
-Im đi! Tôi có cha mẹ đàng hoàng, cha tôi là…
-Á à, dám bảo tao im à, cho mày biết thế nào là im này! - Nói rồi Ruby bịt khẩu trang, ném vào em một vũng nước màu vàng có mùi khai, chứa kí sinh trùng.
Kiên quyết không khụy lụy, dù biết thứ nước trên người mình là gì, Chris không nhìn cô ta, loại người như Ruby không thể giải thích, em muốn cho Perry biết Mes chỉ coi mình không hơn một người em.
-Ruby à, nó sẽ bị chết vì nhiễm trùng đấy! - Không cam, Perry vẫn còn chút tình người.
-Không chết mới là lạ! Dù sao tý nữa cũng thiêu sống nó rồi thì… - Ruby chỉ cho Perry mấy thùng dầu xung quanh.
-Không được! Ta không bao giờ giết