Những ngón tay đan
hân viên cấp dưới tên Liễu vội vàng hô:
- Sếp về rồi, bắt sếp đi khao thôi mọi người.
Mấy cô nhân viên khác cũng cười nói hùa theo trước vẻ mặt ngơ ngác đến tội của Hoàng Anh. Hoàng Anh có sáu nhân viên thì có tới bốn người là nữ thế nên lúc các cô vui vẻ hay lúc các cô tranh cãi thì đều khiến cho anh nhức đầu muốn chết.
- Sếp sắp lấy vợ mà cứ im ỉm như thế thì anh em trong phòng trở tay sao kịp được ạ?
- Nghe nói người yêu mới của sếp đẹp lắm, còn hơn cả… - Câu nói bị ngắt đột ngột bởi bàn tay của một ai đó đã nhanh nhẹn chụp lấy cái miệng vô duyên kia, chỉ còn lại mấy tiếng “ư ư” vô nghĩa.
Khi Hoàng Anh và Linh Trang còn yêu nhau, cũng có không ít nữ nhân viên tỏ ra đố kị với cô. Nhưng vì Trang đẹp, lại thực sự có năng lực nên chẳng ai có lý do gì để nói ra nói vào. Sau khi hai người chia tay, Linh Trang trở thành tiêu điểm chỉ trích của vô số bóng hồng trong công ty. Có lúc Hoàng Anh cảm thấy hả hê khi cô phải khổ sở chịu đựng những lời công kích ác ý, nhưng khi thấy cô lặng lẽ khóc, lòng anh lại mềm nhũn, mọi sự hằn học dành cho cô cũng hoàn toàn tan biến. Dù là chạy theo sự giàu sang thì Linh Trang cũng có nỗi khổ của riêng mình, cô vốn không phải là người dễ bị phù hoa cám dỗ. Nếu như anh sớm chấp nhận lời đề nghị cưới của cô, cho cô một sự an tâm, không bắt cô phải đợi anh đạt được mốc sự nghiệp như bây giờ thì có lẽ cô cũng không vội vàng chạy theo người đàn ông khác như thế.
- Các cô lại nghe tin đồn ở đâu thế? - Hoàng Anh kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, tỏ vẻ hờ hững với cái tin giật gân trên trời mà anh vừa nghe được.
- Không phải tin đồn, chị Hạnh vừa công bố với tụi em thế mà.
- Gì? - Hoàng Anh từ tư thế đang ngồi dựa trên ghế bật dậy thẳng tưng. - Cô ấy lại công bố chuyện gì?
Vì biết thỉnh thoảng Linh Trang vẫn tỏ ra hối tiếc khi rời bỏ anh, nhất là sau khi anh được thăng chức, Hạnh thường chọc tức cô bằng cách tung mấy cái tin kiểu như anh có bạn gái mới, anh sắp lấy vợ, bạn gái mới của anh rất đẹp, vân vân và vê vê, thường xuyên tới mức Hoàng Anh gần như miễn nhiễm rồi. Nhưng hôm nay thì khác, giờ anh mới chợt nhớ ra nơi anh đưa Thạch Thảo đi mua nữ trang chính là trung tâm mua sắm cao cấp mà Hạnh đang làm quản lý, có thể hai người đã rơi vào tầm ngắm của cô nàng lắm chứ?
- Chị Hạnh bảo thấy anh đưa cô nào ấy đi mua nhẫn cưới ở Luxury Kingdom mà, mới sáng nay này. Chị ấy đang ở bên phòng Kinh doanh, định rủ mọi người đi ăn để chúc mừng anh đấy. - Liễu hớn hở khoe.
Hoàng Anh lắc lắc đầu, anh biết ngay là Hạnh lại đang cố tình muốn chọc tức Trang rồi. Hình như Hạnh muốn trút giận thay cho anh nên thường “vô tình” chạy sang phòng kinh doanh để thông báo những tin động trời về anh như thế. Hôm trước là thông báo anh có cô người yêu mới xinh như mộng, còn tới hôm nay thì đã phát triển tới mức “đi mua nhẫn cưới” rồi. Không biết cô nàng có ý định bày luôn ra một đám cưới giả không nữa?
- Nào nào, mọi người đi ăn thôi… A, anh trưởng phòng cũng về rồi, định lén lút cưới hỏi mà không thông báo gì cho anh em đấy hả? - Cái giọng khàn khàn của Hạnh vang lên từ ngoài cửa, khi vào tới nơi, thấy Hoàng Anh đã có mặt thì không ngần ngại tới vỗ vỗ vai anh mấy cái.
- Bà lại làm dân tình sốt sình sịch với cái tin vịt gì thế? - Hoàng Anh lừ mắt nhìn cô.
- Tin nào là tin vịt. Này, tôi có ảnh đàng hoàng nhé, có cần tôi show ra không? - Hạnh cười phá lên đầy vẻ tự tin.
- Điều bà trông thấy không hẳn như điều bà vẫn nghĩ. - Hoàng Anh lắc đầu thở dài.
- Cái gì mà không giống như điều tôi vẫn nghĩ? Hai anh chị tình tứ chọn nữ trang thế cơ mà… - Hạnh nháy mắt, sau đó ghé tai anh hạ giọng hỏi - Nhặt được em ở đâu đấy, nhìn đẹp và phúc hậu lắm, hơn hẳn cô nàng đỏng đảnh cũ của ông đấy.
Không để cho anh kịp phản bác, Hạnh ngồi thẳng dậy, sau đó hô lên với mọi người:
- Thôi đi ăn nào các bạn trẻ, phòng Kinh doanh đang đợi rồi đấy.
Rồi cô nhìn anh, nhe răng ra cười, sau đó vươn tay kéo anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi và dẫn đầu mọi người ra khỏi phòng.
Quả nhiên, nhờ cái “loa phường” Hạnh mà nguyên cả phòng Kinh doanh cũng háo hức kéo đi liên hoan chúc mừng Hoàng Anh sắp yên bề gia thất. Trước đây, Trang làm ở phòng phát triển dự án, sau này mới chuyển về phòng kinh doanh. Phòng kinh doanh và phòng nhân sự của anh lại nằm cạnh nhau, vì thế nhân viên của hai phòng tương đối thân quen, lại thêm mối quan hệ giữa Hoàng Anh và Trang nữa nên hai mà như một, tất cả đều thân nhau như người một nhà vậy. Sau này, khi Hoàng Anh và Trang chia tay rồi, đôi bên đều có chút e ngại khi gặp nhau, nhưng đấy chỉ là khi có mặt hai nhân vật chính thôi, còn nếu không có thì họ vẫn hẹn hò, đàn đúm nhau như thường.
Hoàng Anh hơi bất ngờ vì Trang cũng đi theo mọi người chứ không hề tránh mặt anh và Hạnh. Dạo gần đây, Trang có vẻ muốn hai người nối lại mối quan hệ như hai người bạn, nhưng mỗi lần có mặt Hạnh thì cô đều rất e ngại. Dường như cô sợ cái sự báng bổ không kiêng nể gì của Hạnh ở bất cứ đâu, trước mặt bất kỳ ai. Nhân viên của hai phòng gặp nhau ở ngoài hành lang, thấy Hạnh đang kéo cánh tay Hoàng Anh (đã có lúc Hoàng Anh từng nghĩ, nếu không phải Hạnh lùn hơn anh rất nhiều thì có khi cô nàng đã không kiêng nể mà khoác vai anh luôn rồi), Linh trang hơi mỉm cười gật đầu chào anh, sau đó lại cùng với một cô bạn trò chuyện như không có gì xảy ra. Thấy Hoàng Anh hơi sững bước chân lại, Hạnh lại kéo anh một cái, miệng không ngừng liến thoắng, dường như còn cố tình nói thật to để người khác nghe thấy:
- Đi nào, hay gọi luôn em yêu của ông qua đây cho mọi người làm quen đi. Đằng nào chẳng phải có bữa ra mắt.
- Đúng đấy sếp, chị Hạnh khen vợ sếp nức nở đi thôi, làm bọn em ai cũng muốn diện kiến một hai. - Một cô nhân viên phụ họa theo.
- Bậy mày, chị có bảo là vợ đâu, là em yêu thôi, chưa cưới mà vợ vợ chồng chồng còn ra cái thể thống gì. - Hạnh lừ mắt, mắng cô nàng nhanh nhảu.
Khóe môi Hoàng Anh giật giật, rõ ràng là cô nàng đang muốn nói mát Linh Trang.
Đàn bà cũng khó đỡ thật! Nhất là đàn bà ghét nhau thì càng khó đỡ.
Hoàng Anh chợt nhớ một câu mà cô giáo dạy văn của mình từng nói: “Đàn bà thường cay nghiệt với đàn bà!”, giờ anh mới thấy đúng.
Đi sau nên Hoàng Anh không biết vẻ mặt Trang lúc này như thế nào, nhưng rõ ràng cô đã hơi sững lại khi Hạnh nói câu đó. Trước đây, Trang và anh thường xưng hô vợ - chồng trước mặt tất cả mọi người, kể cả đồng nghiệp trong công ty, nên nhiều khi người ta mới nhầm lẫn rằng hai người đã cưới nhau. Đến bây giờ Hạnh lại đâm thẳng một dao vào quá khứ như thế, dù có là Hoàng Anh cũng cảm thấy trong lòng một trận đau nhói.
- Bà nói nhiều quá, tí bà trả tiền nhá! - Hoàng Anh vùng vằng với Hạnh, muốn cô bớt lời đi một chút, nếu không bữa đi ăn vui vẻ có khi lại hỏng hết mất.
- Gì? Ông có người yêu chứ có phải tôi đâu mà tôi phải trả tiền. - Hạnh trừng mắt - Có mỗi cô em mà giấu như mèo giấu… ấy thế, thì cũng công nhận là em xinh thật, đẹp thật, nhưng ông càng phải vì thế mà tự hào chứ? Này, thế nãy mua nhẫn gì, chắc hẳn phải kim cương chứ?
- Không phải chuyện của bà. - Hoàng Anh lừ mắt nhìn cô đe dọa.
- Kinh… Kinh đây… Này, tôi chỉ cần đi hỏi mấy đứa nhân viên bán hàng ở đó là ra luôn, ông không phải thách nhá!
- Chị Hạnh, ăn gì bây giờ? - Đã ra tới khu ẩm thực ở tầng 2 tòa nhà, mấy nhân viên nhao nhao bàn tán, bàn tới bàn lui không thành bèn quay sang hỏi Hạnh. Mấy trò ăn uống thì Hạnh luôn là chủ chòm.
- Ăn bò bít tết đi. - Hạnh vênh mặt nhìn anh, sau đó bước vượt lên trước, dẫn cả đám người đi vào trong cửa hàng Number One, một hàng ăn rất nổi tiếng với món bò bít tết ở mấy tòa nhà văn phòng quanh đây.
Hoàng Anh lắc đầu với sự trẻ con của cô nàng, sau đó cũng dợm bước theo vào. Dường như Trang cố tình đi thụt lùi lại, khi chỉ còn anh và cô đi sau cùng, cô quay sang phía anh, cười đầy tự nhiên:
- Chúc mừng anh!
Hoàng Anh hơi cau mày, nhưng sau đó hai hàng lông mày lại giãn ra, anh cũng không muốn lên tiếng phủ nhận chuyện này. Muốn Trang phải bất ngờ trong đám cưới, nhưng Hạnh đã có lòng giúp đỡ anh thì anh cũng không chối từ. Anh chỉ nhún vai, cười đáp lại đầy lạnh nhạt:
- Cảm ơn em. Cũng nhờ em mà anh mới tìm được một người con gái tuyệt vời như thế.
Nụ cười trên môi Trang gượng gạo hẳn đi, gương mặt trang điểm của cô càng trắng bệch thành một mảng. Cô chưa bao giờ nghĩ, sẽ có lúc hai người lại xa lạ tới mức như thế này.
- Anh phải dẫn cô ấy tới dự đám cưới của em đấy nhé!
- Sẽ như ý em! - Hoàng Anh cười khẩy, sau đó bước vụt lên trước cô, tiến về phía Hạnh đang ngồi cùng với đám nhân viên của mình.
Chương 4: Quà cưới
Điểm hẹn để Hoàng Anh đón Thạch Thảo là quán cafe hai người đã hẹn gặp nhau hai lần trước, và mặt anh đã đần ra khi Thạch Thảo bước ra từ trong quán. Cô như một nàng công chúa bước ra từ cánh cửa cổ tích. Hoàng Anh đang nghĩ, có lẽ Trang mặc chiếc váy trắng tinh khôi kia cũng không thể đẹp bằng Thạch Thảo được, nó dường như được may ra để cho cô mặc chứ không phải bất kỳ ai khác. Mái tóc cô búi cao nhẹ nhàng, cài một chiếc ghim đính hoa xếp bằng những viên đá trắng, cổ mang sợi dây chuyền mảnh dẻ màu trắng bạc, ở giữa có một viên ngọc trai lớn. Hôm trước Hạnh bắt gặp anh với Thạch Thảo ở Luxury Kingdom chính là khi hai người đi chọn mua trang sức, và Thạch Thảo đã chọn mặt dây chuyền có gắn duy nhất một viên ngọc trai này. Lúc ấy anh chỉ cảm thấy nó quá đơn điệu, nhưng bây giờ khi cô mang nó lên người, cùng với đôi bông tai ngọc trai và đôi giầy cao màu trắng bạc có đính đá lấp lánh, anh lại thầm thán phục sự tinh tế tuyệt vời này của cô. Ngay cả lối trang điểm của cô cũng khiến Hoàng Anh mê mẩn. Đôi mắt đen to, hai hàng mi cong vút nằm dưới đôi lông mày kẻ thẳng, nhũ mắt màu khói nhẹ nhàng, má hồng nhạt làm nổi bật đôi môi xinh màu đỏ hồng rực rỡ. Tất cả tạo cho Thạch Thảo một vẻ đẹp tinh khiết, mỏng manh nhưng cũng vô cùng quý phái. Có lẽ hôm nay, Thạch Thảo sẽ còn nổi bật hơn cả cô dâu mất.
Thấy Hoàng Anh cứ nhìn mình chăm chăm không nói, Thạch Thảo chớp chớp hàng mi cong, sau đó cúi nhìn mình một lượt, cuối cùng khẽ mở đôi môi đẹp, hỏi:
- Anh không hài lòng sao?
Câu hỏi của Thạch Thảo kéo Hoàng Anh trở về với thực tại, nhắc nhở anh rằng đây không phải là buổi hẹn hò của anh, mà đơn giản chỉ là một cuộc làm ăn hai bên cùng có lợi mà thôi.
Hoàng Anh bèn lắc đầu cười:
- Không, em rất đẹp. Nhìn em anh lại muốn mua một chiếc ô tô.
Thấy Thạch Thảo tỏ vẻ không hiểu, anh bèn giải thích:
- Anh nghĩ một cô gái đẹp kiêu sa như thế này không thể ngồi trên một con ngan già cũ kỹ thế này được. - Hoàng Anh cười cười cúi nhìn xe của mình. - Nếu em đội mũ bảo hiểm thì sẽ hỏng hết mái tóc đẹp mất. Hay chúng ta đi taxi nhé! Anh sợ tới đó em sẽ chết cóng mất, với lại chắc anh sẽ uống không ít, sợ lái xe thì nguy hiểm lắm, mặc dù anh lái xe lúc say cũng chưa ngã bao giờ. Nhưng ai biết được có người đẹp ngồi sau thì nó sẽ như thế nào.
Thạch Thảo không cười, cô nhìn đồng hồ trên tay, nói:
- Vậy anh gọi taxi đi, đứng mãi ở đây lạnh quá!
- Được, em đợi chút, anh vào đó gửi xe rồi ra liền. - Hoàng Anh gật đầu, sau đó phi xe lên vỉa hè và đi về phía bãi đỗ xe của một bệnh viện cách đó không xa.
Khi Hoàng Anh và Thạch Thảo tới khách sạn thì đã tới thời gian đón khách. Linh Trang mặc chiếc váy cưới cô dâu kiểu đuôi cá với tay váy dài, cổ cụp cao, xẻ ở ngực, cài khăn voan dài ngang hông, mang một bộ trang sức bằng đá quý, nhìn cũng biết là vô cùng giá trị. Cô đứng bên cạnh người chồng đại gia hơn mình tới một giáp nhìn vô cùng khập khiễng. Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Anh nhìn thấy người đàn ông đã cướp đi người anh yêu này, có vài lần anh thấy anh ta lái xe tới công ty đón Trang, nhưng cũng mới chỉ loáng thoáng thấy mặt anh ta qua tấm kính ô tô. Bây giờ thấy anh ta đứng cạnh Trang, anh mới tận mắt thấy được sự khập khiễng của hai người là như thế nào. Anh ta còn già hơn Hoàng Anh nghĩ, người nhỏ thó, còn thấp hơn cả Trang, và dĩ nhiên là không có một chút gì đó gọi là đẹp trai hay phong độ giống như tưởng tượng của anh. Chẳng lẽ gu thẩm mỹ của Trang đã hạ thấp tới mức này? Hoặc chẳng lẽ, tiền của anh ta có thể mua được cả bản tính chỉ chuộng sự hoàn mỹ của cô? Hoặc đúng như Huy nói, có lẽ tiền của anh ta đủ để đè bẹp tôn nghiêm và lòng tự trọng của bất kỳ người đàn bà nào anh ta muốn, kể cả một người không phải dễ chạy theo sự phù phiếm như Trang?
Hoàng Anh không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng anh lại hiện lên một chút coi thường người đàn bà mà anh đã từng yêu say đắm kia. Bàn tay anh đang đặt trên eo Thạch Thảo hơi siết lại khiến cô phải quay sang nhìn anh. Cô đoán hình như anh đang căng thẳng. Ánh mắt Hoàng Anh đang nhìn Trang không thể thoát khỏi sự tinh tường của cô. Cô lập tức hiểu ra, có lẽ sự xuất hiện của cô ở đây là vì chính người đang mặc váy cô dâu ấy. Là người yêu cũ của anh ta sao?
Tự hỏi như thế nhưng cô cũng không thắc mắc gì, chỉ mỉm cười với anh một cái, sau đó nhẹ thì thầm:
- Mình lên thôi.
- Ừ… - Hoàng Anh đáp một tiếng nặng nề, sau đó dìu cô bước lên những bậc thềm của khách sạn.
Hai hàng phù dâu, phù rể đã đứng sẵn ở hai bên chào khách. Khi Hoàng Anh và Thạch Thảo bước lên những bậc thềm cuối cùng, cô dâu chú rể và bố mẹ hai bên đã nhìn ra hai người. Bên phía nhà chú rể căn bản không biết là ai nên hiển nhiên cười đón chào rất tươi, còn ba người trong gia đình Trang vẻ mặt lại đầy gượng gạo. Hoàng Anh vẫn chào bố mẹ cô rất đàng hoàng, sau đó quay sang nhìn Thạch Thảo giới thiệu:
- Đây là bạn gái của cháu.
Trong lúc Thạch Thảo chào hai người lớn, Hoàng Anh lại liếc mắt nhìn Trang. Gương mặt cô hơi nhợt nhạt, nhìn chằm chằm vào Thạch Thảo như đánh giá gì đó, nhưng khi thấy anh đang nhìn mình thì cô lại vội quay sang nói với chồng mình:
- Giới thiệu với anh đây là trưởng phòng nhân sự ở công ty em, anh Hoàng Anh. Giới thiệu với anh Hoàng Anh, đây là chồng em, anh Hòa.
Hai người đàn ông xa lạ bắt tay nhau, cũng chẳng vì cái gì ngoài cái gọi là thủ tục gặp mặt. Buông tay chú rể ra, Hoàng Anh quay sang nói với bố mẹ cô:
- Bọn cháu xin phép vào trước.
Sau đó anh lại ôm eo dẫn Thạch Thảo vào trong khu bày tiệc cưới. Lúc đi qua, dường như anh đã nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của bố Trang. Hoặc cũng có thể anh nghe nhầm, bởi đáng lẽ ông bà phải mừng lắm khi vớ được ông con rể giàu có chứ.
Thạch Thảo không hỏi gì nhiều, Hoàng Anh thầm cảm ơn cô vì sự im lặng đó, chắc cô cũng là người có nhiều kinh nghiệm làm việc này rồi. Lòng anh lúc này rồi như tơ vò, có chút đau, có chút hận, có chút tiếc nhớ, có chút ngẩn ngơ. Cuối cùng anh cũng được ngắm nhìn người anh yêu trong bộ váy cô dâu mà cô hằng ao ước, chỉ tiếc người trao bó hoa cưới cho cô lại không phải là anh. Linh Trang thật đẹp, dù công bằng mà nói nếu đứng cạnh Thạch Thảo hôm nay, cô sẽ ít nhiều bị cô gái trẻ này lu mờ, nhưng cái vẻ đẹp quý phái và có phần xa lạ của Thạch Thảo lại khác hoàn toàn với vẻ mặn mà của Trang. Mà ở cái tuổi này, Hoàng Anh sẽ dễ bị cuốn hút bởi những người đàn bà quyến rũ hơn là những cô gái nhìn trong veo như một tờ giấy trắng. Mấy anh cu nhỏ tuổi có lẽ sẽ thích kiểu của Thạch Thảo hơn.
Đám đồng nghiệp chào đón Hoàng Anh bằng một tràng vỗ tay nhiệt liệt, có lẽ vì họ đã trông thấy cô gái khép nép đi bên cạnh anh. Mấy gã đàn ông thì dán mắt nhìn Thạch Thảo, nhìn tới đờ cả người, còn mấy cô gái trẻ cũng nhìn cô không rời mắt. Một đằng si mê, một đằng ganh ghét, Hoàng Anh chỉ âm thầm cảm thán trong lòng, có lẽ cuộc làm ăn này sẽ có tác dụng hơi quá so với anh tưởng tượng.
Phải nói Thạch Thảo vào vai đạt tới nỗi Hoàng Anh đã nghi ngờ phải chăng cô là sinh viên trường Sân khấu điện ảnh. Từ những cử chỉ quan tâm, từ ánh mắt nhìn của cô đều giống y hệt một cô người tình nhỏ vậy, Hoàng Anh đã không dưới năm lần bị giật mình trong bữa tiệc vì chính bản thân anh cũng bị lừa rằng hai người đang yêu nhau. Ngay cả khi anh hôn lên má cô trước sự cổ vũ của đồng nghiệp, cô cũng đỏ mặt e thẹn như thật. Nhờ cô mà anh cũng bớt cảm thấy cô đơn hơn trong bữa tiệc này, khi có tới hàng chục đôi mắt nhìn vào anh, có người thương cảm, có người tò mò, có người vui trước nỗi đau của người khác. Nếu không có Thạch Thảo tới cùng, có lẽ anh sẽ càng đáng thương, tội nghiệp hơn trong mắt những con người ấy.
Sau màn trao nhẫn và mở champagne của cô dâu chú rể, Hoàng Anh uống bia như uống nước, cũng chẳng quan tâm là mình có say hay không, cho đến lúc mọi người đẩy anh lên hát thì anh đã say rồi. Ở công ty, Hoàng Anh nổi tiếng là một anh chàng đàn hát hay, đó cũng là một trong những lý do rất nhiều các cô gái trẻ chết mê chết mệt anh. Khi Hoàng Anh cất lên lời hát bài “Hoa bằng lăng” bằng cái giọng não nề thì lập tức cả cô dâu lẫn bố mẹ cô dâu và đều tái mặt nhìn nhau, còn khách bên nhà trai thì có người nhíu mày không hài lòng, có người xì xèo to nhỏ gì đó. Nếu còn tỉnh táo, chắc chắn Hoàng Anh không bao giờ sẽ cư xử ngốc nghếch như thế này, ít ra anh cũng hiểu việc này sẽ trở thành đề tài đàm tiếu một thời gian dài trong công ty, cũng như sẽ biến gia đình cô dâu thành trò cười cho quan khách. Nhưng lúc này anh đang say, mà khi say thì người ta sẽ đủ dũng cảm để làm những việc mình muốn làm, nói những lời mình muốn nói, bao nhiêu uất ức đau thương dồn nén trong lòng, đến bây giờ như bị mở bung ra, khiến cho Hoàng Anh trong một lúc không thể khống chế nổi nữa. Anh mang theo tâm tư chất hết vào lời nhạc buồn, mặc kệ người ta nhìn, mặc kệ người ta nói, lúc này anh chỉ hướng ánh mắt về người con gái mặc váy trắng ấy, người con gái ngay cả trong mơ anh cũng chưa từng quên. Gương mặt cô tái nhợt, run run siết chặt lấy bó hoa cưới trong tay, không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ khẽ cúi đầu. Anh đưa Thạch Thảo tới đây, âu yếm cô trước mặt mọi người, vừa muốn trêu chọc Linh Trang, nhưng mặt khác, anh cũng muốn nói cho Trang biết, anh vẫn ổn dù không có cô bên cạnh. Ở một góc nào đó trong lý trí của mình, anh không muốn cô phải cảm thấy có lỗi vì đã bỏ rơi anh. Cô có thể hối tiếc vì đánh mất anh, nhưng cô không thể thương hại anh. Nếu vì anh tỏ ra xuống tinh thần trước mặt cô, và nếu cô vì thế mà sống không hạnh phúc với chồng thì anh sẽ chỉ căm hận bản thân mình mà thôi. Nhưng lúc này, một bài hát đã tố cáo tất cả mọi tâm tư tình cảm mà anh cố tình che dấu hơn nửa năm nay.
Hoàng Anh hát được nửa bài thì dừng lại. Cả hôn trường im phăng phắc, hàng trăm ánh mắt đổ vào anh như một vật thể kỳ dị. Hoàng Anh trả mic, cố giữ cho mình tỉnh táo và bước thẳng, anh chậm chạp tiến về phía cô dâu và chú rể đang đứng. Không một lần đánh mắt sang chú rể, cũng không để vẻ mặt hậm hực của anh ta vào trong mắt, Hoàng Anh đứng trước mặt Linh Trang, sau đó thò tay vào trong túi áo vest, lấy ra một cái hộp vuông màu xanh thẫm. Trước đây nó là hình trái tim màu đỏ, nhưng trước khi đi dự lễ cưới, Hoàng Anh đã mua một cái hộp khác phù hợp với hoàn cảnh hơn. Trước con mắt tò mò của hơn trăm quan khách, Hoàng Anh mở chiếc hộp, rút chiếc nhẫn đính kim cương ở bên trong ra, sau đó anh nâng tay trái của Trang lên. Bàn tay mảnh mai của cô đã từng quá quen thuộc với anh, nhưng chưa bao giờ anh thấy nó run rẩy đến thế. Hoàng Anh lặng yên siết chặt tay như muốn trấn an cô, sau đó lồng chiếc nhẫn vào ngón giữa của cô, cạnh chiếc nhẫn cưới bằng vàng mà cô mới được trao cách đây không lâu. Chiếc nhẫn vốn để đeo vào ngón áp út của cô thay cho lời cầu hôn, bây giờ lại được anh đeo lên ở ngón tình bạn, lại còn rất vừa vặn nữa. Hoàng Anh cười hơi chua chát.
- Anh không có phong bì cho em. Tặng em chiếc nhẫn này làm quà! Chúc em hạnh phúc! - Anh nhìn cô cười như không cười, chỉ thấy khóe mắt Linh Trang đã đọng đầy nước.
- Chiếc nhẫn quá quý giá, em không thể nhận. - Cô lắc đầu, lại muốn tháo nó ra.
- Vậy thì vứt nó đi. Nó làm ra để dành cho em. - Hoàng Anh lắc đầu, sau đó xoay người đi về bàn của mình.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, anh kéo tay Thạch Thảo một mạch rời khỏi hôn trường.
Chương 5: Sức ép của gia đình
Hoàng Anh thức dậy lúc xế chiều trong trạng thái vô cùng tồi tệ. Đầu anh đau như búa bổ, hơn bất kỳ lần uống say nào trước đây. Căn phòng lạ vắng tanh, đệm ga trắng muốt, thêm vào rèm cửa màu khói càng làm cho căn phòng lạnh lẽo vô cùng. Không khó khăn để Hoàng Anh nhận ra mình đang ở một khách sạn nào đó, dĩ nhiên là một mình. Một cơn rùng mình kéo đến, nhắc nhở anh rằng lúc này anh không mặc gì trên người. Hoàng Anh đưa mắt nhìn nhưng không thấy quần áo đâu, chỉ thấy ở trên bàn cạnh giường có một chiếc phong bì màu trắng được đặt dưới ví và điện thoại của anh. Bên cạnh đó là chiếc mặt dây chuyền gắn viên ngọc trai mà anh đã mua cho Thạch Thảo hôm trước, cùng với đôi bông tai ngọc trai của cô. Hoàng Anh nhoài người cầm cái phong bì lên, lập tức nhận ra nó là phong bì tiền mà anh đã đưa cho cô, nó thậm chí còn chưa được bóc ra nữa. Trên bì thư có mấy dòng chữ viết vội:
“Quần áo của anh bị bẩn hết, em đã gửi xuống lễ tân giặt là, anh dậy thì có thể gọi họ xem đã khô chưa. Mặt dây chuyền ngọc trai em cũng gửi lại trả anh luôn. Còn nữa, chiếc váy mà anh đưa cho em mặc đã bị rách do em sơ ý ngã nên em sẽ đền cho anh bằng tiền vậy. Em cũng không biết giá chính xác của chiếc váy đó, nhưng em biết là rất đắt tiền. Em gửi lại anh 1,5 triệu mà anh đã trả công cho em, cùng với đôi bông tai của em. Đây là ngọc trai thật, anh có thể đem ra cửa hàng trang sức để định giá. Nếu vẫn thiếu thì số còn lại coi như anh cho em xin. Chúc anh sớm tìm được cô dâu của riêng mình!”
Hoàng Anh không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này, nửa đầu anh vẫn đau như búa bổ, mặt khác trong lòng lại có gì đó trống rỗng và khó chịu vô cùng. Anh cảm thấy như mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng, nhưng lại không tài nào nhớ ra được. Anh chỉ nhớ sau khi kéo Thạch Thảo rời khỏi khách sạn nơi đám cưới được tổ chức, anh vẫn còn chút tỉnh táo để kéo cô tới quán bar quen thuộc của mình. Lúc ấy trong đầu anh chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là muốn uống say tới chết thì thôi. Chắc Thạch Thảo đã đưa anh về đây rồi mới rời đi? Nhưng việc cô nói váy bị rách do cô ngã là thế nào? Cô ngã vì phải đưa một người say to dềnh dàng như anh về khách sạn này ư? Lại còn để lại tiền và nữ trang gán nợ nữa. Nếu như cô biết rằng chiếc váy này vốn chỉ là đồ bỏ đi, không biết cô sẽ có cảm nghĩ gì nữa.
Dù sao, Hoàng Anh cũng thấy nể cách hành xử của cô gái này, cũng không nhân lúc anh say rượu mà bỏ của chạy lấy người, lại còn tử tế viết thư nhắn lại. Hoàng Anh với lấy điện thoại, muốn gọi cho cô nói cảm ơn, nhưng không ngờ chỉ nhận được thông báo “thuê bao không liên lạc được…”. Anh chán nản nằm vật xuống nệm, quăng cái điện thoại sang một bên, nghĩ vẩn vơ một hồi. Cuối cùng anh mới nhổm dậy bấm máy bàn gọi lễ tân. Nhìn cuốn menu đơn giản dưới điện thoại, Hoàng Anh mới biết mình chỉ đang ở trong một nhà nghỉ trong một cái hẻm heo hút ở gần quán bar. Hoàng Anh biết ở đây có nhiều nhà nghỉ bình dân, đám gái ở quán bar thường đưa khách tới khu này, thậm chí anh cũng ở trong số đã tới đây rồi. Chắc Thạch Thảo cũng từng tới đây với khách nên mới biết mà đưa anh vào khu này?
Lúc Hoàng Anh vừa bước ra từ nhà tắm với cái khăn quấn quanh hông thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Là nhân viên của nhà nghỉ mang quần áo lên cho anh. Hoàng Anh mặc quần áo chỉnh tề, gập đôi cái phong bì, cho nó cùng mấy món đồ trang sức của Thạch Thảo vào trong túi áo và rời khỏi phòng.
Cô nhân viên nhìn anh bằng ánh mắt hơi kỳ quái, sau đó đưa cho anh Chứng minh thư của anh, miệng đáp lạnh tanh:
- Của anh hết 750 nghìn.
- Ủa sao đắt quá vậy em? - Hoàng Anh trợn tròn mắt hỏi lại.
Cô gái liếc nhìn anh, sau đó giải thích:
- Hai tiếng ở phòng 301 là 70 nghìn. Bốn tiếng ở phòng 303 là 180 nghìn. Tiền giặt là bộ vest của anh, áo sơ mi và áo lót hết 500 nghìn.
- Tại sao lại 2 tiếng ở phòng 301 rồi lại 4 tiếng ở phòng 303? - Hoàng Anh tỏ vẻ không hiểu.
Ánh mắt của cô gái liếc anh sắc lẹm, không hiểu sao Hoàng Anh có cảm giác cô ta không thích anh.
- Đầu tiên anh ở phòng 301, sau đó chị ấy xin đổi sang phòng 303 vì phòng 301 đầy… - Cô gái nói tới đây thì lại im không nói gì nữa.
- Đầy cái gì? - Hoàng Anh nhìn cô ta đầy kỳ quái.
- Anh thật sự không nhớ gì hả?
- Tôi không nhớ gì cả, tôi say mà. Nhưng tôi đã nôn rất nhiều ra phòng đúng không?
Cô gái không đáp, ánh mắt càng thêm kì quái.
Hoàng Anh rút tiền trong ví ra trả, sau đó sực nhớ ra bèn hỏi tiếp:
- Cô gái đi cùng tôi ấy, cô ấy rời đi lâu chưa?
- Chị ấy đi ngay sau khi cho anh sang phòng mới.
- Cô ấy đã tới đây bao giờ chưa? - Hoàng Anh không hiểu sao tự nhiên lại buột mồm hỏi một câu như thế.
- Đã từng… - Cô gái đáp không hề giấu diếm, nhưng thái độ giống như đã không thể kiên nhẫn mà tiếp chuyện một cách bình thường với anh nữa rồi.
Hoàng Anh định nhờ cô ta gọi cho một chiếc taxi, nhưng thấy thái độ của cô ta như vậy thì anh bỏ ngay ý định đó, một mình đi bộ ra phố và bắt taxi về chỗ gửi xe máy.
Thì ra, Thạch Thảo cũng chẳng thanh cao như cái cách cô ta tỏ ra như thế. Thì ra, chỉ cần có tiền, thì con thiên nga kiêu hãnh ấy cũng sẽ lập tức cúi đầu phục tùng mà thôi. Con gái làm nghề này, làm gì có ai giữ được trinh tiết nữa đâu. Tự nhiên, trong lòng Hoàng Anh có một cảm giác chán ghét tột độ với người con gái mà anh đã từng ví như tờ giấy trắng ấy, và ý nghĩ sẽ tìm lại cô để trả cho cô đôi bông tai cùng tiền công đã hoàn toàn vụt mất.
Thôi, thế này mới là một vụ làm ăn công bằng.
Sau đám cưới của Linh Trang, cô xin nghỉ để cùng chồng đi tuần trăng mật một tuần, cũng là để tránh những ì xèo không đáng có trên công ty. Còn Hoàng Anh, chẳng có nhân viên nào dại dột mà đụng tới trưởng phòng nhân sự cả, thế nên ngoài những lời xì xầm to nhỏ sau lưng, Hoàng Anh vẫn được hưởng những tháng ngày yên bình. Hơn nữa trong mắt những con người này, anh là người bị bỏ rơi chứ không phải kẻ gây tội, và phần nhiều người ta thấy cảm thông và tội nghiệp cho anh hơn. Hầu hết đều tin rằng Hoàng Anh đã sẵn sàng để bắt đầu mối quan hệ mới với cô gái xinh đẹp có cái tên kỳ lạ - Thạch Thảo. Chỉ có Huy và Hạnh là không tin vào mối quan hệ này của anh, nên cứ hễ gặp nhau là họ ra sức gặng hỏi anh về Thạch Thảo cho bằng được. Huy nói rằng chẳng có cô gái nào có thể yên lặng nhìn người yêu mình hát trong đám cưới người yêu cũ, rồi còn tặng cả nhẫn kim cương cho người ta mà có thể bình thản được. Đến Hạnh, cô nàng còn nói một câu phũ phàng hơn:
- Trừ phi nó có bệnh nó mới theo một thằng như ông.
Rồi cô nàng chốt lại một câu:
- Hay là nó có vấn đề về trí não thật?
Lúc nghe câu ấy, thật sự Hoàng Anh chỉ muốn dúi đầu cô nàng vào cốc rượu đốt vừa được cô nàng bartender châm lửa cháy rừng rực trước mặt.
Ban đầu, Hoàng Anh cũng đã từng có ý định đi gặp lại Thạch Thảo để trả lại cho cô số tiền và đôi bông tai mà cô nói là đền bù cho chiếc váy, bởi một người con gái mạnh mẽ và sòng phẳng như thế làm cho anh cực kỳ bội phục. Nhưng sau đó anh quên ngay ý định này, bởi một cô gái làng chơi sẽ chỉ có cơ hội đi qua đời anh một lần mà thôi. Nếu anh và Thạch Thảo có duyên, thì cái duyên ấy cũng kết thúc rồi. Bởi vậy, Hoàng Anh lại trở về với nhịp sống cũ, ngày đi làm, tối đi bar uống rượu với Hạnh hoặc lang thang đâu đó một mình. Tất nhiên anh đã không còn sầu não như trước nữa, tinh thần có phấn chấn hơn, theo như nhận định của Hạnh. Hạnh chẳng mất thời gian để chuốc cho anh say rồi bắt anh khai ra lý lịch của Thạch Thảo, cuối cùng cô nàng chốt lại bằng một câu: “Người như thế mà phải đi làm cái nghề ấy, đúng là khổ!”
Hoàng Anh cười khẩy, anh vốn chẳng quan tâm tới những điều đó. Có thể quay về trạng thái cân bằng như trước khi yêu làm cho anh vô cùng khoan khoái. Lâu lắm rồi anh mới lại có cảm giác tự tin của một anh chàng độc thân chính hiệu.
Nhưng cái sự sung sướng ấy của Hoàng Anh cũng chẳng kéo dài được lâu, sau cuộc gọi điện kéo dài tới hơn hai mươi phút của mẹ tối hôm ấy. Mẹ anh thông báo là bố đã nằm viện tỉnh được hai ngày, bác sĩ thông báo về bệnh tình của ông không được khả quan cho lắm, có lẽ cần phải mổ ngay. Bà vừa nói vừa khóc lóc khiến cho Hoàng Anh cũng quýnh quáng cả lên. Cuối cùng bà chốt lại:
- Con thu xếp về thăm bố đi, bận rộn gì mà mấy tháng rồi không về thăm nhà được một lần.
- Vâng, cuối tuần con với Hương sẽ về. - Hoàng Anh hứa - Điều kiện dưới ấy cũng không tốt, có gì bọn con sắp xếp đưa ông lên Hà Nội điều trị luôn.
- Thôi, anh cứ thu xếp mà về ngay đi, con Hương nó đang bận làm luận văn tốt nghiệp, đừng làm em nó phân tâm.
Hương là em gái út của anh, hiện đang là sinh viên năm cuối ngành Tài chính - ngân hàng, một ngành cực kỳ hot vào thời điểm cách đây bốn năm. Cho đến bây giờ, sinh viên chuyên ngành ngân hàng ra trường, có tới quá nửa đi làm trái ngành trái nghề, hoặc phải làm ở những vị trí không tương xứng với năng lực của mình. Hương may mắn hơn vì có một ông anh giỏi giang và có mối quan hệ cực kỳ rộng, lại thêm với việc cô là một sinh viên giỏi, được tốt nghiệp sớm một học kỳ, thế nên cơ hội của cô so với các bạn cùng khóa cũng lớn hơn nhiều. Hương đang thực tập tại một ngân hàng cổ phần lớn ở Hà Nội, cũng không phải ngồi vào vị trí của một giao dịch viên như những sinh viên mới ra trường khác.
- Vâng, thế cuối tuần con về.
- Ừ, thế thì dẫn luôn bạn gái về cho bố xem mặt đi, ông ấy nghe tin mà cứ ngóng mãi đấy. - Mẹ anh chợt đổi giọng, ngọt nhạt căn dặn.
- Bạn gái nào ạ? - Hoàng Anh cảm giác như mình đang bị xỏ mũi chuyện gì đó mà anh không biết.
- Thì bạn gái mới của con ấy. - Giọng mẹ anh vui như nông dân được mùa - Mẹ nghe con Hương nói là bạn gái mới của con xinh lắm, sao không dẫn về cho bố mẹ duyệt?
- Con Hương thì biết gì… - Hoàng Anh vừa nói tới đây thì lại ngậm tăm, chợt nhớ ra Hương đang hẹn hò cùng với một thằng nhóc tập sự ở phòng kinh doanh của Trang, có thể hôm cưới Trang thằng nhóc ấy cũng có mặt và về kể hết cho em gái anh nghe rồi.
Hoàng Anh bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Lần gần đây nhất khi bố mẹ anh ‘nghe tin’ con trai mình có bạn gái là do sự ‘tuyên truyền’ quá đà của Hạnh ở công ty đã tới tai của Hương, sau đó ông bà đề nghị anh phải mang người yêu về ra mắt ngay lập tức. Khi ấy vừa mới nhận được tin Trang đã đi chụp ảnh cưới nên Hạnh cũng chỉ muốn nói cho sướng mồm, không ngờ lại tạo ra tình huống oái oăm ấy. Anh vội vàng nói dối, vâng vâng dạ dạ, nhưng tới ngày về quê thì lại nói dối rằng “bạn gái” bận đột xuất nên không về chơi được. Lần một. Lần hai. Rồi tới lần thứ ba, hôm ấy, bố anh đã nói một câu khi anh đi: “Mày có thể nói dối cả xã hội, nhưng đừng bao giờ về nói dối bố mẹ. Tao còn đẻ ra mày.”, và Hoàng Anh cảm thấy hơi chán nản khi ông thể hiện gay gắt ra mặt với việc anh lần lữa không chịu lấy vợ. Mẹ anh thì vừa thương con, lại không thể làm trái ý chồng, chỉ có thể sụt sùi khuyên bảo, rằng bố biết ông sống không được thọ nên muốn sớm có cháu trai nối dõi. Đời ông là con trai duy nhất trong nhà, khi lấy vợ ông cũng chỉ có một con trai duy nhất là anh, ông muốn được nhìn thấy cháu đích tôn ra đời thì mới yên lòng đi gặp ông bà, tổ tiên. Thế nên sau hôm ấy, Hoàng Anh đã phải thú nhận với bố mẹ về việc tất cả chỉ là do Hạnh - cô bạn thân của mình - đồng thời còn là con của sếp mình, dựng chuyện lên. Một lần nữa, bố anh lại nói một câu: “Bao giờ có bạn gái thì hãy về nhà!”
Hoàng Anh chán hẳn!
Lần này không thể bổn cũ soạn lại, sử dụng lời nói dối ấy được nữa, cũng không thể nói dối là trò đùa của Hạnh nữa. Thắng, bạn trai của em gái anh đã tận mắt thấy Thạch Thảo, người thật việc thật sờ sờ ra ấy, làm sao chối được nữa.
Hoàng Anh ngán ngẩm đáp cho qua chuyện:
- Vâng, để con hỏi xem cuối tuần này cô ấy có rảnh không? Nếu rảnh con sẽ đưa cô ấy về chơi.
- Cuối tuần thì có gì mà không rảnh. Thế nó làm gì, bao nhiêu tuổi, quê ở đâu? - Mẹ anh hỏi dồn.
Hoàng Anh toát mồ hôi hột, vội vàng đáp:
- Lúc nào gặp mẹ có thể hỏi cô ấy mà.
- Ừ, thế hai đứa cố gắng cuối tuần này về nhé. Con Hương với thằng Thắng cũng về đợt này đấy.
Hoàng Anh đang định sẽ tiếp tục bài cũ, đi tìm thuê một cô gái nào đó làm người yêu cho qua chuyện này rồi sẽ tính, nhưng nghe mẹ anh nói vậy thì lập tức bỏ ngay ý định ấy. Anh không thể đưa một cô gái khác Thạch Thảo về được, bởi Thắng đã thấy mặt cô rồi, mà cái thằng mồm miệng nhanh hơn chân tay này, dù anh có mua chuộc để nó im lặng thì cũng sẽ có lúc nó lộ ra. Lúc ấy không biết bố anh có từ mặt anh không nữa?
Ngay lập tức Hoàng Anh đã có một quyết định dứt khoát: tìm ngay Thạch Thảo và kí kết một hợp đồng mới với cô.
Nhưng vẫn như lần trước, đáp lại anh vẫn chỉ là lời thông báo lạnh lùng từ tổng đài tự động rằng thuê bao không liên lạc được. Với hy vọng cô chỉ tạm thời tắt máy, Hoàng Anh lập tức nhắn cho cô một cái tin rồi mới yên tâm đi ngủ. Đến sáng hôm sau, khi ngủ dậy, Hoàng Anh thấy có tin nhắn trả lời, nhưng là của tổng đài báo trả lại tin nhắn. Đến công ty, anh lại bấm gọi cho Thạch Thảo thêm vài lần nữa nhưng cô vẫn không mở máy. Anh chán nản và nghĩ rằng có lẽ mình lại phải tranh thủ giờ nghỉ trưa tới công ty môi giới kia một lần nữa vậy.
Chỉ còn 3 ngày nữa là lại tới cuối tuần.
Công ty TNHH Hoa Linh, dưới cái vỏ là một công ty môi giới việc làm, ngoài ra còn một hoạt động ngầm là cho thuê bạn gái trọn gói từ A tới Z, được đám đàn ông rỉ tai nhau đã từ lâu. Hoàng Anh cũng mới được một người bạn xã hội, hay nói đúng hơn là một đối tác của công ty mách nhỏ cho địa chỉ này trong một lần đi nhậu chung. Đám đàn ông tới đây, độc thân cũng có, không độc thân cũng có. Những gã độc thân thì muốn kiếm một cô bạn gái tạm thời để cho qua những ngày cô quạnh, hoặc để khoe mẽ, hoặc để lừa bịp, đủ mọi lý do. Còn đám đàn ông không độc thân, tệ hơn nữa, chỉ có một ý nghĩ là muốn đổi gió, đổi món, đổi khẩu vị, muốn tìm một thứ rau lạ nhưng vẫn sạch, hơn nữa những cô gái mà họ tìm đến có thể đóng bất cứ vai gì họ muốn, cho họ sống lại những cảm giác họ cần, hay trải qua những cảm giác mà mình chưa từng có trong đời. Đàn ông khi thật sự yêu thì rất chân thành, nhưng đôi lúc cũng ích kỷ và xấu xa lắm, khi bị một người đàn bà làm đau trái tim, họ sẽ tìm và làm đau một người đàn bà khác, như để hả hê và xoa dịu nỗi đau của chính mình.
Ngày đầu tiên Hoàng Anh tới đây và nói rõ mục đích của mình, lại nói rõ tên tuổi người giới thiệu nên được đám nhân viên ở đây săn đón rất nhiệt tình. Trước thái độ đó, Hoàng Anh thầm đoán người bạn kia của mình hình như là khách vô cùng quen thuộc của chỗ này. Anh thẳng thắn trình bày về khả năng chi trả của mình, và lập tức người ta đưa tới trước mặt anh ảnh của ba cô gái đẹp nhất của công ty. Hoàng Anh, ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã không ngần ngại chọn Thạch Thảo. Anh được hướng dẫn làm hợp đồng và nộp lệ phí môi giới, sau đó người ta trao cho anh số điện thoại của cô gái ấy.
Đó là cách mà Hoàng Anh đã quen Thạch Thảo.
Lần thứ hai tới, không khó khăn để Hoàng Anh nhận ra căn phòng cũ kỹ với tường vôi đã tróc vữa của trụ sở công ty môi giới Hoa Linh kia. Lần đầu tới đây, nếu không phải có một biển tên hiệu rất rõ ràng treo trước cửa, Hoàng Anh sẽ cho rằng đây là một nhà kho bỏ hoang thì đúng hơn. Nó nằm trong cái ngõ nhỏ chỉ đủ đường cho hai xe máy lách qua nhau, đầy bụi bẩn và rác rưởi. Hoàng Anh đã tự nhủ sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa, không ngờ nói trước bước không tới, anh lại một lần nữa phải quay lại đây.
Lần này đón tiếp anh lại là một nhân viên khác, có lẽ những người ở đây thay phiên nhau làm theo ca hoặc theo ngày thì phải. Gã trai trẻ với mái tóc rẽ ngôi giữa nhìn vô cùng sến súa đang dán mắt vào cái màn hình laptop cũ trên bàn, thấy anh bước vào thì lập tức đứng dậy hỏi han.
- Chào anh, anh tới tìm việc làm hay tìm người làm việc?
- Tôi tới tìm người. - Hoàng Anh ngồi xuống ghế, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. - Hai tuần trước tôi có thuê cô ấy đóng giả bạn gái một ngày, bây giờ tôi lại tiếp tục muốn thuê cô ấy nữa, nhưng hình như cô ấy đã đổi số nên tôi không thể liên lạc được.
- À… - Gã trai trẻ lập tức hiểu ra vấn đề, sau đó lại cười cười. - Những cô gái của công ty chúng tôi thường xuyên đổi số để tránh bị khách hàng làm phiền. Nếu anh muốn liên lạc lại với họ, anh lại phải một lần nữa thông qua công ty chúng tôi.
Hoàng Anh không nói nhiều lời, rút ví, lấy ra một tờ hai trăm nghìn, đẩy về trước mặt hắn, nói:
- Lấy cho tôi số của Thạch Thảo, số tiền này anh cứ giữ luôn cũng được, khỏi cần làm hợp đồng phiền phức.
Đang hí hửng chuẩn bị ghi ghi chép chép, gã trai chợt ngẩng phắt đầu khi nghe tới cái tên kia, sau đó gã nhíu mày một cái, buông cây bút, thờ ơ nói:
- Tiếc quá, nó nghỉ hẳn rồi.
- Nghỉ rồi? - Hoàng Anh sửng sốt, sau đó lại ngẩn ra. - Cô ấy nghỉ bao lâu rồi?
- Hai tuần.
Hoàng Anh giật mình, có vẻ trùng hợp với thời điểm anh thuê cô giả làm người yêu mình để tới đám cưới của Linh Trang. Chẳng lẽ cô nghỉ ngay sau lần ấy? Khi ấy Hoàng Anh có gọi cho cô một lần nhưng số máy cũng không liên lạc được, chẳng lẽ cô tắt máy từ tận lúc đó?
- Anh có biết tại sao cô ấy nghỉ việc không?
- Không biết. - Gã lắc đầu, từ chối cung cấp thông tin.
- Anh có thể cho tôi địa chỉ của cô ấy không? Chẳng phải khi cô ấy mới tới đây đăng kí môi giới việc làm, các anh đã xem chứng minh thư của cô ấy. Hoặc anh có biết cách nào để tìm cô ấy không? Tôi có việc rất gấp.
- Việc kiểm tra chứng minh thư là để đảm bảo số tuổi hợp pháp của người tới xin việc, ai quan tâm để ý xem nó ở đâu chứ. Hơn nữa, Thạch Thảo làm ở đây ba năm rồi, tên thật của nó còn chẳng ai nhớ nổi chứ nói gì là địa chỉ. Thôi, hay tìm đứa khác đi, ở đây thiếu gì đứa xinh đâu…
- Cảm ơn anh, vậy tôi sẽ quay lại sau.
Hoàng Anh đứng dậy, cũng chẳng buồn lấy lại tiền của mình, dợm bước đi ra cửa. Gã trai nhìn tờ tiền vẫn nằm yên trên bàn, suy nghĩ thoáng qua, sau đó vội vàng gọi giật lại:
- Này, khoan đã…
Hoàng Anh dừng bước, quay đầu lại nhìn gã, ánh mắt nghi hoặc.
- Tôi không biết nó ở đâu, cũng không biết tên thật của nó là gì, nhưng hình như nó vẫn đang là sinh viên, chuyên ngành vẽ thì phải, không biết là của trường nào. Có lần đã vô tình thấy nó mang theo cuốn giáo trình đồ họa…
Hoàng Anh đứng hình, gần như ngay lập tức nghĩ tới buổi tối cách đây gần ba tuần, khi anh tình cờ gặp Uyên đi cùng một cô gái khác mà anh thấy giống Thạch Thảo tới 90%, chỉ khác là cô gái đi cùng Uyên nhìn chân phương và giản dị hơn mà thôi. Sau đó, lần anh hẹn Thạch Thảo đi cafe tiếp theo, anh có dò hỏi sở thích của cô, và trong một phút sơ ý, Thạch Thảo cũng đã nói với anh rằng cô thích đọc sách về hội họa. Nghĩ tới đây, tim Hoàng Anh như nảy lên một cái và đập mạnh vào lồng ngực khiến anh cảm thấy khó thở. Anh chỉ gật đầu một cái với gã trai của công ty Hoa Linh, sau đó lại dợm bước rời khỏi cái văn phòng tồi tàn bậc nhất này.
Anh linh cảm rằng, dường như anh đã biết nơi anh có thể tìm thấy cô.
Một cô gái như thế, chưa bao giờ anh nghĩ lại có thể chỉ là một cô gái kiếm tiền nhờ vào thân thể và sắc đẹp của mình.
Sau cái vẻ ngoài dụ hoặc đó là một khối óc mẫn tiệp và thông minh đáng kinh ngạc.
Hoàng Anh tin là như thế!
Chương 6: Phượng Cầu Hoàng
- Em đang ở đâu mà ồn thế? - Hoàng Anh nói như hét qua điện thoại, ở bên kia đầu dây, tiếng loa đài to đập cả vào tai làm anh phải kê điện thoại ra xa một chút.
- Anh - đợi - em - tí… - Ở bên kia, Uyên cũng hét to không kém, cố át âm thanh nhạc chát chúa gần đó.
Sau đó mấy giây, Hoàng Anh nghe tiếng nhạc nhỏ dần, tới gần nửa phút sau mới lại nghe thấy tiếng Uyên, lúc này đã rõ ràng hơn.
- Em đây ạ! Em đang ở trường. Hôm nay khoa em kỷ niệm ngày thành lập, câu lạc bộ tình nguyện của bọn em phải tới để làm công tác trật tự. - Giọng Uyên đầy háo hức khi trả lời anh.
Hoàng Anh đã từng được nghe Uyên kể rằng cô có tham gia hoạt động đoàn hội ở trường, sinh hoạt trong câu lạc bộ tình nguyện trẻ có quy mô lớn nhất trong khối các trường Đại học trong thành phố, tên của câu lạc bộ ấy là gì thì anh cũng không nhớ nổi nữa. Uyên là một cô gái năng động và giỏi giang, chỉ là Hoàng Anh không thể nào thay đổi cảm giác dành cho cô được. Cô mãi mãi chỉ là một đứa em gái trong lòng anh mà thôi.
- Anh muốn gặp em một chút để hỏi chuyện này, em có rảnh không?
- Không được anh ơi, hôm nay là hội thi văn nghệ, lớp em cũng chưa thi nữa, em không đi được đâu. Hay anh tới đây chơi đi, ở đây đông vui lắm, còn có hội trại nữa đó.
Hoàng Anh chần chừ một chút, nhìn đồng hồ trên tay, sau đó đáp:
- Vậy cũng được, để anh tới trường em. Tới nơi anh sẽ gọi em, thế nhé!
- Vâng, anh tới ngay đấy. - Uyên vui vẻ đáp, sau đó lập tức cúp máy.
Hoàng Anh đồng ý tới trường Uyên vì anh hy vọng, nếu như cô gái đi cùng Uyên hôm trước đúng là Thạch Thảo, thì có thể họ là bạn cùng lớp, hoặc cùng câu lạc bộ, có thể anh cũng sẽ gặp được cô ở đó.
Uyên tìm ra anh chỉ sau hai phút, khi anh gọi điện và nói với cô rằng anh đang đứng ở sân thể dục, trước một gian hàng đồ lưu niệm sinh viên. Khu hội trại rất rộng, và Hoàng Anh, nổi bật giữa những cô cậu sinh viên với bộ vest đĩnh đạc và chín chắn, gương mặt ưa nhìn. Vừa nhìn thấy anh, Uyên đã lập tức tiến lại, cười một cách vui vẻ:
- Em tưởng anh trêu em. Có việc gì quan trọng mà anh phải tới tận đây tìm em thế?
Hoàng Anh nhìn cô nhỏ nhắn trong chiếc áo sinh viên tình nguyện màu xanh da trời, bên trong là áo len cao cổ màu đen, cột tóc đuôi ngựa, gương mặt tươi tắn hơi trang điểm nhẹ, cả người mang một dáng vẻ năng động và lanh lợi khiến ai nhìn cũng phải yêu quý.
Nhìn lướt qua cô một chút, sau đó anh nghiêng đầu nhìn những gian trại rực rỡ cờ hoa xung quanh, sau đó nhún vai buông một câu nhận xét rất không liên quan:
- Trường em đẹp thật, lần đầu tiên anh tới đây đấy. Đúng là dân nghệ thuật, chỉ làm trại thôi cũng thấy độc đáo và tinh tế mà những sinh viên trường khác không làm được rồi.
- Hì, anh mà nhìn trại lớp em thì anh còn choáng nữa. Thôi, anh đi vào đây với em đã, sắp tới tiết mục biểu diễn văn nghệ của lớp em rồi.
- Ừ… - Hoàng Anh cũng không từ chối, dợm bước đi theo cô.
Uyên đi một mạch, dẫn anh vào trong hội trường lớn, nằm trong khu giảng đường cách đó không xa. Trong hội trường chật kín người, mang đủ loại băng rôn khẩu hiệu cổ vũ, tiếng nói cười không ngớt. Vừa bước vào, Hoàng Anh đã bị một cỗ nhiệt khí đập vào mặt, có lẽ do trong này có quá nhiều người nên không khí trở nên nóng nực hơn bên ngoài rất nhiều. Uyên rẽ qua những sinh viên đang đứng dọc hai bên hành lang vì không còn ghế ngồi, một tay kéo tay áo của anh, sau đó đi về phía những hàng ghế đầu tiên. Ở đấy, có mấy cô bé cũng mặc áo xanh tình nguyện đang ngồi xem văn nghệ, thấy Uyên dẫn theo Hoàng Anh vào thì cười chào, sau đó nhường đường cho cô đi vào trong, nơi có sẵn hai ghế trống mà Uyên đã nhận từ đầu tới giờ.
- Mấy bạn ấy cũng ở trong câu lạc bộ với em, nhưng khác lớp. - Sau khi cả hai đã ngồi xuống ghế, Uyên cười giải thích.
Ngồi ở hàng ghế thứ ba nên Hoàng Anh có thể dễ dàng quan sát sân khấu. Anh không tự chủ đưa mắt tìm kiếm một vòng, dù biết quá khó để xảy ra khả năng có thể tìm thấy Thạch Thảo giữa hàng trăm con người này, nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại nhen nhóm một chút hy vọng nhỏ nhoi.
- Sau tiết mục này là tới tiết mục múa của lớp em. Anh đừng đi đâu cả nhé, đảm bảo sẽ cực kỳ hay. - Uyên quay sang dặn dò.
- Lớp em đi cổ vũ có đông không? - Hoàng Anh tỏ vẻ quan tâm, hỏi.
- Đông chứ anh, ngoài mấy đứa ở ngoài trang trí trại thì lớp em ở trong này hết đấy. - Uyên quay đầu nhìn ra phía sau, sau đó khẽ ghé vào gần anh, nói tiếp - Cái đám mặc áo đồng phục màu xanh có chữ YOLO màu trắng trước ngực kia kìa anh. Đồng phục của lớp em đấy ạ!
Hoàng Anh đưa mắt theo hướng Uyên chỉ, quả nhiên thấy một đám đông sinh viên nam có, nữ có, đều mặc đồng phục màu xanh lá cây, chữ YOLO trắng nổi bần bật trước ngực, tất cả ngồi tụm lại ở một khu khán đài, đầu mang băng đô đỏ dán chữ trắng cũng nổi không kém. Hoàng Anh đưa mắt thật nhanh, cố gắng tìm gương mặt quen thuộc mà anh đang tìm kiếm.
- Anh, tới tiết mục của lớp em đây rồi… - Uyên vội vàng túm lấy cánh tay anh lắc lắc.
Một bản nhạc du dương nổi lên, Hoàng Anh chỉ hơi quay lên, thấy sân khấu được chiếu đèn mờ, có người từ trong cánh gà đi ra, rồi anh lại lập tức quay đầu, cố gắng tìm kiếm gương mặt quen thuộc mà từ sáng tới giờ vì cô mà anh bị xoay như chong chóng, chạy ngược chạy xuôi khắp mọi nơi. Sau cùng, dường như đã mỏi cổ, anh nén một tiếng thở dài thất vọng, lại quay lên, dự định sẽ ngồi hết chương trình này rồi kéo Uyên ra ngoài hỏi thăm một chút.
Trên sân khấu, năm cô gái mặc váy dài màu đỏ, thân áo thiết kế theo kiểu yếm, điểm những họa tiết theo hình lông chim màu vàng, trông như những nàng phượng hoàng xinh đẹp chuẩn bị vỗ cánh bay lên trời cao. Mỗi người đều mang một dải lụa đỏ trên người, càng nhìn càng thấy chói mắt. Hoàng Anh khẽ chắt lưỡi, đúng là có sự đầu tư khá kỹ lưỡng nên người xem đã bị mê hoặc ngay từ trang phục rồi.
Năm cô gái vừa ra đã lập tức ngồi thành hình tròn, chụm đầu vào nhau, nhạc dạo cũng đột ngột dừng lại, không hiểu sao hội trường cũng theo đó im phăng phắc. Hoàng Anh cảm thấy kỳ quái, đưa mắt sang nhìn Uyên như muốn thắc mắc, nhưng Uyên chỉ cười cười và lại đưa mắt nhìn lên sân khấu. Đột nhiên, lại có tiếng nhạc vang lên, nhưng không phải bản nhạc vừa nãy, nó dường như là được độc tấu từ một loại nhạc cụ vậy. Cùng với tiếng nhạc vừa vang, tấm màn nhung trên sân khấu cũng được từ từ kéo ra. Một màn khói mỏng lan ra, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, Hoàng Anh chỉ thấy đó là một cô gái mảnh mai đang ngồi sau một chiếc bàn, tay khẽ gẩy lên cây đàn đặt trên bàn. Người này vừa xuất hiện, cả hội trường, đặc biệt là chỗ lớp của Uyên đã reo hò ầm ĩ. Hoàng Anh không biết tại sao, nhưng vẫn cứ chăm chú nhìn lên sân khấu. Khói dần tan, điệu nhạc vẫn tiếp tục, năm cô gái ngồi trên sàn đồng loạt hất tung dải lụa đỏ của mình lên, khán giả lại một lần nữa hò reo ầm ĩ. Lúc này, Hoàng Anh mới có cơ hội nhìn kỹ cô gái kia một chút, bởi trên sân khấu, chỉ có chỗ của cô là sáng nhất. Cô mặc váy đỏ dài giống những cô gái đang múa, nhưng phần áo trên không phải áo yếm mà là váy cổ vuông, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, tay áo dài, hơi xòe ở phần cổ tay. Cô gái vẫn cúi mặt, chăm chú đánh đàn tranh, dường như lúc này một mình cô ở riêng một thế giới.
Hoàng Anh lại bị vũ điệu thướt tha của năm cô gái thu hút sự chú ý. Bản nhạc rất hay, thực sự thích hợp với điệu múa uyển chuyển và mềm mại này, thảo nào mà Uyên lại tự tin với tiết mục văn nghệ của lớp mình như thế.
Bản nhạc vừa kết thúc, cả hội trường đã vỡ òa trong tiếng reo hò, cổ động, tiếng vỗ tay rào rào. Uyên quay sang nhìn anh, cười hỏi:
- Anh thấy hay không?
- Ừ hay. - Hoàng Anh gật đầu trả lời, muốn nhanh chóng tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện hơn là ngồi đây. - Lớp em hết tiết mục chưa? Anh em mình ra ngoài kiếm chỗ nào uống nước…
Hoàng Anh còn chưa nói hết câu thì lập tức im bặt, bởi lúc này anh hoàn toàn rơi vào trạng thái đứng hình, mắt không chớp, càng không rời khỏi người con gái mặc váy đỏ vừa bước ra khỏi nơi ngồi đàn trên sân khấu để ra chào khán giả. Anh gần như shock toàn tập, dù đã nghĩ ra mọi tình huống về việc có thể sẽ gặp lại Thạch Thảo ở đây, nhưng chưa bao giờ nghĩ lại thấy cô trong hoàn cảnh này. Thạch Thảo, trong mắt anh,vẫn mỹ lệ như lần đầu gặp mặt, nhưng màu váy cô mặc trên người cùng với cách trang điểm làm cho anh có cảm tưởng cô thật giống một con phượng hoàng kiêu sa đang tự đốt cháy mình trong lửa đỏ.
Cùng lúc ấy, một cảm giác nóng rát lan tỏa khắp người, cảm giác như có ai đang dùng ánh mắt đốt cháy mình làm cho Thạch Thảo không khỏi đưa mắt về một hướng theo bản năng mách bảo. Mắt cô bắt gặp ánh mắt nửa sững sờ, nửa si mê, nửa nghi hoặc của người đàn ông mà cô đã cố gắng gạt ra khỏi tâm trí thời gian cách đây không lâu, mà người đàn ông đó, còn đang ngồi cạnh bạn thân nhất của cô, Uyên thậm chí còn đang lay lay cánh tay anh một cách thân mật. Người đàn ông ấy vẫn không rời mắt khỏi cô, Thạch Thảo bối rối quay đi, hơi mỉm cười chào khán giả, sau đó vội vã lui vào sân khấu, quên đem theo cả chiếc đàn tranh của mình.
- Anh Hoàng Anh, làm gì mà ngây ra thế, cảm nắng hoa khôi nào của lớp em rồi à? - Uyên lay tay Hoàng Anh lần nữa.
- Đâu có, tại anh đang mải nghĩ mấy chuyện. Dàn hoa khôi của lớp em đấy à, xinh nhỉ? Múa cũng dẻo, đàn cũng hay nữa. - Hoàng Anh như người trong mộng trở về với thực tại, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất anh cũng chắc chắn biết được có thể tìm Thạch Thảo ở đâu.
- Chuyện, anh không thấy cả trường em reo hò khi họ biểu diễn đấy à? - Uyên hếch mặt đầy tự hào. - Mà anh vừa bảo đi uống nước ạ? Có chuyện gì thế?
- À, ừ, tự nhiên anh thấy khát. Với lại lâu rồi anh em mình cũng không đi uống nước với nhau rồi còn gì. Đi thôi, hôm nay ở hội chợ cũng có nhiều hàng quán mà. - Hoàng Anh cười, sau đó đứng dậy.
Hai người đi vòng vòng trong khu trại, cuối cùng rẽ vào một quầy bán cafe dạo. Nhận hai cốc cafe bằng giấy, Hoàng Anh đi về phía ghế đá mà Uyên đang ngồi.
- Cảm ơn anh. Mà sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tới đây thế? Chắc phải có chuyện gì rồi? Hay ông anh trai em lại cãi nhau với chị dâu nên anh đi tìm em để giúp họ giảng hòa?
- Không, anh có việc ra ngoài, định gọi cho em hỏi cái này, em đang bận nên anh ghé qua đây luôn. - Hoàng Anh bối rối giải thích, trong đầu nghĩ thật nhanh ra một lý do nào đó để lấp liếm cho mục đích thật sự của mình.
- Ủa, vậy là có chuyện gì? - Uyên nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quặc.
- À… - Rốt cục cũng nghĩ ra được lý do to tát, lập tức cười. - Lần trước anh nghe em nói là câu lạc bộ của bọ