-->
Quảng Kiệt bất giác mỉm cười lại đặt kiếm xuống. Hắn muốn bước lại nói mấy lời ôn hòa nhưng nghĩ đến chướng ngại mình sắp gặp. Thế là tức tối, ngạo mạn nói:
- Đêm nay Giang Tiểu Nhạn vị tất đã đến. Nếu đến thì tốt thôi. Ta hiện giờ đang chuẩn bị đối phó với hắn. Hắn chưa gặp ta thì đã tử mạng rồi. Sau đó …
Quảng Kiệt tự nghĩ:
“Thay Côn Lôn phái tiêu trừ oan gia này thì A Loan sẽ dịu dàng với hắn”.
Nhưng A Loan lại trừng mắt bước xuống giường, cầm lấy đao đi ra ngoài.
Quảng Kiệt vội vã đuổi theo thì thấy A Loan phi thân lên mái phòng. Quảng Kiệt mỉm cười “hừ” một tiếng cũng phi thân theo.
Lúc này, một tên tiểu tốt đang nấp canh, thấy trên phòng có người, sợ quá hét to:
- Có tặc nhân!
Thuận tay đánh phèng la. Quảng Kiệt nhảy xuống đá tên tiểu tốt khiến hắn hoảng kinh ném hết đồng la, té lăn xuống.
Quảng Kiệt mắng lớn:
- Đồ ngu. Mi không gặp bọn ta từ trong phòng ra sao?
Nghe tiếng người lào xào. Chí Cường, Chí Long, Chí Tuấn, Chí Cẩn, Chí Hiệp đều cầm binh khí chạy ra, đèn đuốc đốt sáng lên, còn có người cầm phèng la gõ loạn.
Quảng Kiệt giơ cao bao kiếm nói gấp:
- Không việc gì! Không việc gì! Là ta cùng thê tử lên phòng khám xét thôi. Tên ngu ngốc này chưa thấy rõ đã la làng.
Đá thêm một cước nữa khiến tên tiểu tốt vừa mới lồm cồm bò dậy lại té ngã lăn, rồi đánh thêm hai bạt tai vào tên mới gõ phèng la.
Chí Cường vừa nghe biết bọn mình chỉ hoảng loạn không đâu, bất giác vừa giận dữ vừa xấu hổ, khoát tay nói:
- Không sao, không sao. Đừng để người ngoài biết được họ cười cho. Ây da!
Chí Cường trấn tĩnh mọi người, nhưng lúc này bên ngoài lại có tiếng đập cửa rầm rầm vang lên.
Thì ra tiếng gõ phèng la vừa rồi đã bị người tuần canh nghe thấy báo cáo với quan môn Thần Nã Đặng Nhị dẫn nhiều sai nha chạy đến.
Bọn quan nhân tay cầm móc câu, thước bang, còn Đặng Nhị giơ cao cương đao, hỏi:
- Tặc nhân ở đâu?
Chí Cường đỏ mặt tía tai đành nói:
- Tặc nhân chạy rồi. Vừa rồi có người nghe thấy trên phòng có tiếng động, nhưng bọn ta chạy ra xem thì không còn thấy tung tích.
Thần Nã Đặng Nhị nói:
- Đây nhất định là phi tặc, có lẽ chạy không xa. Không chừng đang ẩn núp đâu đó.
Thế là hắn ra lệnh cho mọi người lục soát, còn mình chạy lên phòng điều tra.
Nhưng khắp nơi lùng sục mà không thấy hình bóng tặc nhân đâu. Thần Nã Đặng Nhị nói với Cát Chí Cường:
- Lục gia đừng lo lắng. Đêm nay ta sẽ lưu lại mấy người ở nơi này bảo hộ chư vị.
Chí Cường nói:
- Bất tất như vậy. Ơû đây bọn ta cũng có nhiều người canh giữ, chỉ cần vây chặt tặc nhân, nghe bọn ta la lên, nhị ca cho người giúp đỡ bọn ta là được.
Đặng Nhị suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Vậy cũng được. Bọn ta về đây. Ta nghĩ nghe tiếng phèng la khi nãy tặc nhân chẳng dám trở lại đâu.
Nói xong, hắn dẫn đám quan nhân ra về. Hỗn loạn một hồi giờ mới yên tĩnh lại.
Quảng Kiệt giận dữ nói:
- Nàng xem đám người này làm gì vậy. Ta không biết bao nhiêu năm nay họ làm sao mà giữ vững được bảo tiêu này? Bọn người bất tài như vậy sao lại có thể hành tẩu giang hồ mà kinh doanh buôn bán chứ. Trước nay ta nghe nói Cát lục gia là anh hùng hảo hán, hiện giờ mới rõ Kim Đao Ngân Tiên Thiết Bá Vương chỉ là như vậy. Nếu không có đám người vô dụng này ở đây, thì ta đã sớm bắt được Giang Tiểu Nhạn rồi.
A Loan cứ lặng lặng yên lặng để mặc cho Quảng Kiệt muốn nói gì thì nói. Mặt giận bừng bừng, đặt mạnh cương đao xuống bàn, rồi ngồi xuống chiếc ghế dựa vào bàn, một tay chống lên bàn một tay đỡ lấy trán mình.
Quảng Kiệt lại phẫn hận thầm nghĩ:
“Đây là lý gì? Ta giúp Côn Lôn phái, Bào lão gia gả tôn nữ cho ta, thế nhưng sao nàng lại tỏ ra những hành động khó hiểu thế này, khiến ta chịu bao tức giận. Hay họ muốn ta phải lỡ cả tiền đồ, bán mạng vì nữ nhân? Quảng Kiệt ta nếu vẫn còn ở lại đây thực chẳng phải là nam tử hán. Ngày mai, ta sẽ ra đi bỏ mặc bọn Côn Lôn phái với gã tiểu tử họ Giang”.
Hắn lại đưa mắt nhìn trộm A Loan đang ngồi cạnh bàn, đang vuốt ve bím tóc thật đáng yêu. Tuy nàng đối với hắn lạnh nhạt vô tình, nhưng chẳng hiểu vì sao hắn cứ một lòng một dạ yêu mến nàng. Thế nên lòng lại càng thêm buồn bã, lại nghĩ:
“Quả Bào lão đầu lợi hại. Ta đã trúng mỹ nhân kế rồi. Từ đây ta không chỉ phòng bị Giang Tiểu Nhạn mà còn phải phòng bị bọn người Côn Lôn phái không cho chúng biết được tâm ý của ta”.
Do vậy, hắn chợt nghĩ đến một việc:
“Lúc sắp rời khỏi Đại Tán quan, Bào lão đầu đã giao cho ta hai phong thư. Một đưa cho Chí Cường, một chuyển cho Giang Tiểu Nhạn, nhưng sao lại có một phong thư khác để trong thư Chí Cường. Lẽ nào hai phong thư có điều khác lạ?”.
Thế là hắn lấy ra phong thư đó đến cạnh ngọn đèn mở ra xem, chỉ thấy bên trong có mấy hàng chữ.
“Giang Tiểu Nhạn nhã giám, Nếu ngươi muốn báo thù giết ta, ta sẽ giao mạng già này. Hãy đến Lạc Dương huyện, Sơn Âm cốc, ta sẽ đền bù thủ cấp bạc đầu này cho ngươi không chút hối hận.
Bào Chấn Phi ký tên”.
Quảng Kiệt đọc xong rồi đưa đến cho A Loan xem, lại sợ A Loan không thèm nhìn nên đọc lớn cho nàng nghe. Sau đó, Quảng Kiệt cười lạnh nói:
- Nàng xem rồi. Bức thư này lão gia dặn chúng ta đến lúc vạn bất đắc dĩ mới giao cho Tiểu Nhạn. Nhưng cho dù vạn bất đắc dĩ thế nào, dẫu kiếm của Tiểu Nhạn có cắm trên ngực ta thì Quảng Kiệt ta cũng không thể nào tiết lộ chỗ ẩn thân của lão gia. Ta biết giúp đỡ Côn Lôn phái là vô ích, ta càng hiểu nàng đối với ta rất vô tình nhạt nhẽo.
Ta nói thật với nàng, võ nghệ Tiểu Nhạn cao cường hơn ta rất nhiều, nhưng đã giúp rồi ta phải giúp đến cùng, trừ phi ta bị Tiểu Nhạn giết chết mới thôi. Đây không phải là ta ngu muội, mà vì ta muốn giữ tròn tín nghĩa.
Nói dứt, hắn bèn lấy lá thư ra xé nát, rồi đưa lên đèn đốt tiêu. Sau đó, không nói với A Loan một lời quay người lên giường, bảo kiếm đặt bên cạnh buồn bã mà nằm ngủ.
Cử chỉ khẳng khái của Quảng Kiệt khiến A Loan kinh ngạc. Nàng không những không nổi giận, trái lại còn quay nhìn Quảng Kiệt thì thấy trượng phu tuấn tú đã từng cùng mình bái lễ thành thân danh nghĩa vợ chồng. Tuy nằm trên giường, nhưng y phục và cả đôi giày cũng không cởi ra. Nếu như lúc này Tiểu Nhạn đột nhiên xuất hiện, hắn nhất định sẽ kịp thời quyết đấu cũng có thể hắn lập tức bị giết chết, nhưng nếu quả thật hắn phải chết đi, thì thật đáng thương quá.
Lần thứ nhất đối địch với Lý Phụng Kiệt, nếu không được hắn tương trợ thì Côn Lôn phái không biết phải tử thương bao nhiêu người. Lần này, là Giang Tiểu Nhạn chưa biết ra sao, nhưng hắn đã tận lực giúp đỡ. Tuy ta đối với hắn không tốt, nhưng hắn đã vì lão tổ phụ đáng thương của ta chết sống không màng. Trên danh nghĩa ta đã gả cho hắn, nhưng kỳ thực ta coi hắn như thù nhân.
Nghĩ vậy, nàng bất giác lại cảm thương vô ngần. Nhẹ nhàng bước qua đẩy vai Quảng Kiệt muốn nói mấy câu tình nghĩa, nhưng lòng lại nổi bi ai, nước mắt chan hòa, nàng lại ngồi xuống hai tay bụm lấy mặt khóc nức nở.
Quảng Kiệt cũng không đứng lên khuyên nàng, nếu lúc này Quảng Kiệt đến an ủi, chắc nàng sẽ ngả đầu vào vai hắn. Thì ra Quảng Kiệt đã ngủ ngon rồi.
A Loan quẹt nước mắt muốn đứng lên đắp tấm mềm cho Quảng Kiệt, nhưng lại có tâm sự khác ngăn chặn nàng.
Lúc này trong viện chợt nghe “ầm ” một tiếng dường như tiếng núi lở.
A Loan vội vã tuốt đao. Quảng Kiệt cũng bật ngồi dậy, cầm đao chạy ra. Bọn tiểu tốt canh giữ trong viện sợ quá không nhớ đến gõ phèng la, toàn bộ chạy vào trong phòng.
Quảng Kiệt thấy trong viện nằm ngang một tảng đá cực to, hắn vội bảo người đốt đuốc.
Lúc đó, Chí Cường, Chí Tuấn, Chí Long, Chí Cẩn… giật mình, chạy đến. Bọn tiểu tốt đã mang đèn đến lại có tiểu tốt đã đánh phèng la.
Giờ mọi người mới nhìn rõ giữa viện đã nằm sẵn một tảng đá to lớn, đó chính là tảng đá có khắc chữ “Thái sơn thạch cản đường” nằm cạnh tiêu điếm, không biết bị ai vác lên ném vào đây. Mọi người thất kinh biến sắc. Quảng Kiệt nói:
- Nhất định là Tiểu Nhạn!
Hắn theo bọn Chí Cẩn chạy lên phòng khám xét, nhưng tông tích của Tiểu Nhạn nơi đây vẫn bặt tăm.
Thần Nã Đặng Nhị và quan nhân cũng đã đến thám sát tứ bề. Lúc này, trong ngoài náo loạn cả lên.
Bào A Loan thấy Tiểu Nhạn làm nên việc khiến mọi người kinh tâm như vậy, nàng không chút ngạc nhiên, lòng chỉ thấy thập phần buồn bã. Nàng cầm đao lên đang định đi vào phòng, chợt nhìn thấy nơi cửa sổ phòng hé mở khiến nàng hết sức kinh ngạc.
Nàng nhớ lúc mình cùng Quảng Kiệt nghe tiếng động bên ngoài, đồng chạy ra thì đèn đuốc trong phòng đã tắt ngúm, hiện giờ đèn phòng vẫn tắt, bên ngoài thì mọi người đang chú tâm tìm kiếm tặc nhân. Riêng A Loan thấy kỳ dị, có chút khả nghi, nàng cầm đao đi vào phòng đốt đèn lên, nàng soi rõ chung quanh phòng tìm kiếm, nhưng tuyệt nhiên không có một bóng người.
Quảng Kiệt cùng đi vào phòng hỏi:
- Nàng tìm cái gì?
A Loan đứng thẳng người lên, trong lòng hết sức lo lắng, gương mặt đỏ ửng, nhưng tuyệt nhiên không nói lời nào. Đột nhiên, nàng nhìn lên thì thấy trên cao có dán một mảnh giấy, trên có viết chữ. A Loan vọt lên, nhưng Quảng Kiệt nhanh hơn đã phóng lên chụp lấy mảnh giấy đó. A Loan vội chạy đến giựt lấy, cầm đao nói lớn:
- Mau đưa ta xem!
Quảng Kiệt không chịu đưa, hai người giằng co mảnh giấy bị xé toạc làm đôi.
Quảng Kiệt vội cầm nửa mảnh giấy nhảy ra xa, trong tay A Loan cũng cầm phân nửa.
Nàng hít mạnh một hơi, tay run run đến gần ánh sáng mà xem, thì thấy nửa trang thư viết:
“A Loan hiền muội, Tương biệt mười năm lúc nào cũng nhớ … Việc đã đến … Ta hai người tất phải …
rõ … Giang…”.
Những chữ còn lại đều nằm trong nửa mảnh giấy Quảng Kiệt cướp đi, chỉ lưu lại tấm giấy rách không đến hai mươi chữ, nhưng A Loan từ đây cũng hiểu được ý tình của Tiểu Nhạn. Thốt nhiên nước mắt rơi như mưa, bèn đem mảnh giấy rách ấy đốt trên ngọn lửa.
Lúc này, Quảng Kiệt cũng đã đi vào phòng khác tìm ngọn đèn, lấy tờ giấy rách ra xem, tuy không tròn câu, đại khái là:
” …nói chuyện … sáng sớm gặp nhau ở cầu … Tiểu Nhạn”.
Còn có một chữ nhớ một chữ ta. Quảng Kiệt bèn nghĩ:
“Ta nhớ, nhất định là chỉ hắn ném tảng đá làm tin, biểu hiện sức mạnh thần lực của hắn”.
Thế là Quảng Kiệt mỉm cười, tắt đèn đi vào trong viện gặp Chí Cường, kêu lớn:
- Giang Tiểu Nhạn nhất định chưa đi xa. Các vị mau cho người truy tìm.
Hắn lại trở vào phòng, thấy A Loan đang nằm trên giường, bèn nói:
- Tiểu Nhạn thừa lúc hỗn loạn chui vào đây lưu lại phong thư. Nàng mau đem phân nửa đó cho ta xem.
A Loan vẫn nằm dài không nói, trên tay vẫn cầm thanh đao. Quảng Kiệt không dám đến gần, khẩn trương giậm chân nói:
- Việc này rất gấp, quan hệ đến Côn Lôn phái, quan hệ đến sự sinh tử của lão gia gia. Mau đưa ra đây cho ta xem. Việc này rất gấp!
A Loan giận dữ nói:
- Ta đã đốt rồi.
Quảng Kiệt nghe, chợt ngẩn người, nhưng rồi mỉm cười nói:
- Nàng bất tất đối xử với ta như vậy. Sự tình lầm lỡ đối với ta vô can. Nhiều lắm thì ta buông tay không màng đến.
A Loan ngẩng đầu đưa mắt nhìn nói:
- Mi không thể không màng đến. Mi không thể buông tay trước sự việc mình làm ra.
Quảng Kiệt cười nhạt nói:
- Đúng vậy. Điều thứ nhất ta đã nói là vì tín nghĩa, điều thứ hai chúng ta là phu phụ.
A Loan hừ lạnh một tiếng, tiếp theo nàng lại nằm dài xuống. Quảng Kiệt nói:
- Nàng bất tất phải như vậy. Lòng nàng như thế nào, ta tuy không biết, nhưng nàng ghét ta như vậy khiến ta thực đau lòng. Mấy chữ vừa rồi tuy bị xé hai, nhưng ý của Giang Tiểu Nhạn ta đã rõ. Hắn ước hẹn sáng mai chúng ta đến bên cầu tỷ võ. Lúc đó, nàng không cần đi, chỉ ở đây chờ đợi là được. Ngày mai chưa đến chính ngọ, ta có thể bị Tiểu Nhạn đả thương cũng có thể bị hắn cầm giữ, những lời tiễn biệt chúng ta cũng không cần phải nói.
Nói đến đây, Quảng Kiệt quay người ra khỏi phòng. A Loan nghe lời Quảng Kiệt thì rất kinh ngạc, lại khiến nàng thương tâm hơn.
Lúc này, Quảng Kiệt đã vào trong viện mời Chí Cường, Chí Long và cả Thần Nã Đặng Nhị vào trong phòng. Mấy người họ bí mật đàm luận.
Quảng Kiệt lên tiếng:
- Vừa rồi Giang Tiểu Nhạn nổi loạn đã chui vào phòng ta để lại một bức thư.
Chí Cường và Thần Nã Đặng Nhị vừa nghe bất giác kinh hoàng. Quảng Kiệt lại nói:
- Giang Tiểu Nhạn có công phu phi thân cực kỳ cao diệu. Muốn truy nã được hắn thực không dễ dàng, chỉ có nghĩ cách bắt hắn hoặc giả dùng ám khí đả thương. Trong tay ta có mấy phi tiêu của bổn gia, chỉ tiếc là không có loại độc môn của bổn gia, nhưng tạm thời cũng có thể dùng thay thế. Nếu Giang Tiểu Nhạn lướt ngang mặt ta, ta chỉ cần vung tay là có thể đả thương hắn. Long Môn phái ta sở truyền là tiêu pháp, tuy trước nay không dám khinh suất sử dụng, nhưng ta cam đoan khi dùng sẽ bách phát bách trúng. Vừa rồi Giang Tiểu Nhạn lẻn vào phòng ta lưu lại phong thư …
Hắn vừa nói đến đây,Thần Nã Đặng Nhị vội hỏi:
- Thư để đâu? Thư viết những gì?
Quảng Kiệt nói:
- Lúc ấy ta tức giận đã xét nát rồi. Cũng không có viết nhiều, chỉ hẹn chúng ta sáng sớm mai đến dốc cầu tỷ võ cùng hắn.
Chí Cường nghe nói sợ hãi mặt biến thành trắng bệch. Vì vậy trước, bọn họ đã bị Lý Phụng Kiệt giáo huấn một lần. Ngay Lý Phụng Kiệt mà bọn họ còn bắt không được, đánh không lại, huống hồ gì Giang Tiểu Nhạn. Ngày mai nếu đến đó, bọn họ chắc chết cả thôi. Phi tiêu của Quảng Kiệt chưa chắc đáng tin cậy. Cuộc hẹn ngày mai nếu không đi, thì không còn đáng mặt kẻ giang hồ, mà Tiểu Nhạn quyết cũng sẽ tìm ra, bằng như đi thì không thể đoán được sẽ có bao nhiêu người mạng vong. Côn Lôn phái nếu vì chuyện này lánh đi thì không bị người giết chết, cũng tự mình vì xấu hổ mà chết.
Lúc này thấy Thần Nã Đặng Nhị và Quảng Kiệt thấp giọng bàn luận, Chí Cường cũng bước qua nghe.
Tuy võ nghệ của Thần Nã Đặng Nhị không cao, nhưng thủ đoạn của hắn rất là cao cường. Hắn chỉ nói sơ lược qua biện pháp đã khiến Quảng Kiệt và Chí Cường mừng rỡ. Thế là Chí Cường cũng không còn âu lo nữa, nhỏ giọng nói với Thần Nã Đặng Nhị:
- Được. Ngày mai bọn ta sẽ nghinh tiếp Đặng Nhị gia. Biện pháp này ngàn lần không được tiết lộ ra cho người khác, không phải vì sợ Tiểu Nhạn mà chỉ lo hắn nghe trộm rồi phòng bị.
Quảng Kiệt khoát tay nói:
- Cát sư thúc không cần lo lắng như vậy. Ta xem tài nghệ của Tiểu Nhạn cũng không đến độ thần xuất quỷ nhập như vậy đâu. Giờ xin Đặng Nhị gia về ngơi nghỉ.
Thần Nã Đặng Nhị nói:
- Bọn ta sẽ lưu lại đây mấy người, chờ mai cùng nhau tụ hội đi đến cầu, nhất định bắt sống được Giang Tiểu Nhạn. Nhưng như thế ta không thể bắt hắn phạm tội trọng mà định tội chết.
Quảng Kiệt nói:
- Không cần định tội chết, chỉ cần bắt được hắn ghép vào phi tặc kết án bốn, năm năm. Bao nhiêu năm tháng trong tù sẽ khiến võ nghệ của hắn tiêu mòn dần thì khi hắn ra ngục, bọn ta cũng chẳng còn gì phải lo sợ.
Chí Cường nói:
- Chỉ cần giam hắn trong ngục bốn, năm năm là được rồi. Người luyện võ không thể ngồi mãi một nơi bốn, năm năm dài đằng đẵng. Lúc hắn ra ngoài thì cũng không thể luyện tập được nữa, vì gân cốt đã cứng lại cả rồi.
Trao đổi dăm ba câu nữa, Thần Nã Đặng Nhị dắt bọn quan nhân từ giã ra về.
Chí Cường, Quảng Kiệt cùng nhau vào trong viện thì thấy tảng đá to đó đã được tiểu tốt trong tiêu điếm đem đặt về chỗ cũ.
Chí Cường bất giác lại lo sợ nghĩ thầm:
“Tiểu Nhạn có sức lực kinh người, lại thần xuất quỷ nhập như vậy, dẫu ngày mai có bắt được hắn. Nếu hắn vượt khỏi nơi đó tất tìm bọn ta báo thù, sợ rằng chừng đó sẽ chẳng còn ai có thể sống sót”.
Nghĩ thế, Chí Cường lại cau mày, bảo Chí Long, Chí Cẩn hết sức đề phòng. Còn mình trở về phòng, đóng chặt cửa, còn chặn thêm một cái bàn mới yên tâm đi ngủ.
Nhưng vì lòng cứ phập phồng lo sợ, nghĩ đến chuyện ngày mai nên không thể nào an giấc.
Lúc này, Quảng Kiệt đã đi tuần sát một vòng, rồi trở về phòng, nhìn thấy đèn vẫn còn sáng, còn A Loan đã nằm trên giường, tuy là ngủ ngon nhưng tay vẫn cầm thanh đao.
Quảng Kiệt cầm đèn bước đến rọi vào mặt A Loan. Dung mạo nàng khiến hắn mê mẩn xốn xang, nhưng hắn không thể thành thân với khuê nữ này, lòng hắn vừa đau vừa tức, khó mà diễn tả. Quảng Kiệt không dám chiếu đèn lâu vào mặt nàng, hắn đặt đèn lên bàn ngẩn ngơ, lòng nghĩ:
“Nếu ta cứ bám theo nàng chỉ càng khiến nàng ghét thêm, chi bằng ngày mai sau khi bắt Tiểu Nhạn xong, chỉ cần mình ngỏ ý muốn ra đi, có lẽ A Loan sẽ ngăn cản, cũng có thể sẽ thành thân với mình”.
Thuận tay Quảng Kiệt đóng cửa, tắt đèn rồi lên giường đi ngủ, bao kiếm vẫn để bên cạnh. Hắn cố ý nằm xa A Loan, nhưng hy vọng nàng sẽ gọi.
Ngủ chẳng bao lâu thì trời đã sáng. Ra cửa phòng nhìn thấy mọi người nhộn nhạo.
Hôm nay bầu trời âm u, mưa như trút nước. Quảng Kiệt định bảo tiểu tốt chuẩn bị ngựa, hắn chạy vào trong phòng gọi. Chí Cường đang rửa mặt, hắn nói:
- Hà tất phải rửa mặt, nhanh lên kẻo không sẽ trễ. Nếu cơ quan của ta bố trí bị lộ ra. Tiểu Nhạn có thể chạy thoát.
Chí Cường vội đáp:
- Được. Kỷ cô gia mau bảo chúng chuẩn bị ngựa, ta sẽ ra ngay.
Quảng Kiệt lại trở ra ngoài viện, thì thấy Chí Long, Chí Hiệp, Chí Cẩn, Chí Tuấn, Chí Dũng toàn bộ đang lăm lăm vũ khí trong tay chuẩn bị xuất phát. Quảng Kiệt vội trở về phòng thay chiếc áo màu xanh, ngầm mang theo phi tiêu, cầm bao kiếm ra khỏi phòng.
Lúc này Chí Cường cũng cầm Côn Lôn đao từ trong phòng bước ra, ngửa mặt nhìn trời dường như đất trời cũng đang buồn thay cho họ. Chí Cường cố thản nhiên lấy dũng khí nói:
- Hôm nay chúng ta cùng nhau đến Bá Kiều đối địch với Giang Tiểu Nhạn, nhưng lần này không giống với lần đánh nhau cùng Lý Phụng Kiệt. Chúng ta giao thủ với Lý Phụng Kiệt chỉ vì thể diện của Lợi Thuận tiêu điếm. Trái lại bây giờ chúng ta phải vì sinh tồn của mọi người, mà trừ đi kẻ thù địch, vì sư phụ mà trừ một oan gia. Trong lần xuất phát này, không có người ngoài tham dự, chỉ có môn đồ của Côn Lôn phái và cháu rể của Bào sư phụ. Chúng ta vừa thấy phải liều mạng mà tấn công Tiểu Nhạn, hoặc bị hắn đả thương hoặc bắt được Tiểu Nhạn, tuyệt không được để hắn chạy thoát.
Quảng Kiệt đứng bên cạnh nói:
- Cát sư thúc đừng nói nhiều. Đi mau lên!
Lúc này, tiểu tốt đã cột sẵn bảy, tám tuấn mã ngoài cửa. Chí Cường cùng chư huynh đệ bước ra. Trái lại Quảng Kiệt quay lại vào phòng, thấy A Loan đang nằm trên giường nhắm mắt ngủ ngon, cương đao vẫn ở bên mình. Quảng Kiệt kéo mềm đắp lên người nàng, rồi với nón cỏ đội lên đầu.
Bước ra ngoài phòng, thấy Chí Cường đã lên lưng ngựa, hối thúc hắn:
- Nhanh lên! Nhanh lên!
Quảng Kiệt dặn dò tiểu tốt đóng cửa điếm lại, rồi phóng lên ngựa vung roi vun vút lao về phía trước. Bọn Chí Cường phi ngựa theo sau. Tiếng ngựa rầm rập vang lên trên đường, sau vó câu của bảy, tám con tuấn mã, bùn văng lên tung tóe. Ra khỏi thành, qua làn mưa khói mịt mù, bọn họ chạy thẳng đến Bá Kiều.
Đến Bá Kiều toàn bộ ghìm cương dừng ngựa, lòng người nào cũng khẩn trương, tuốt gươm ra. Quảng Kiệt lấy ra mấy mũi cương đao, nhưng mà đưa mắt nhìn xung quanh chỉ thấy rặng dương liễu mờ mờ, mặt sông mờ mịt dưới làn mưa. Trên Bá Kiều trừ một đôi người tay cầm dù, tay xách giỏ qua lại, còn chẳng thấy có gì lạ.
Chí Cường nói:
- Chúng ta đến sớm quá.
Chí Tuấn nói:
- Hay là Tiểu Nhạn đã lừa chúng ta?
Quảng Kiệt ngồi trên lưng ngựa đưa mắt nhìn chung quanh, ngay cả trên ngọn cây liễu hay trên sông hắn đều tỉ mỉ quan sát, chỉ sợ Tiểu Nhạn ẩn nấp một nơi nào đó.
Chí Dũng đề nghị:
- Chúng ta hãy tìm một chỗ nào để nghỉ ngơi. Phía đông cầu này có một quán trà.
Thế là mấy con ngựa cùng nhau vượt qua cầu.
Chương 13: Hận Ái Giao Triền Tùy Thời Đan Nhiệt Lệ Phong Loan Đối Tùng Bất Ý Ngộ Ngân Tiêu
Phía đông cầu này có hai quán trà đều che bằng lều. Dưới lều xây mấy đài cao, thấp không đều nhau dùng làm chỗ ngồi.
Tuy trời mới sáng sớm và mưa không ngớt, nhưng hai quán trà vẫn buôn bán nhộn nhịp. Có kẻ đi hái dưa, có người đi xa mang hành lý.Họ đều dừng chân ghé lại quán trà để nghỉ ngơi dùng cơm, tránh mưa gió. Họ ngồi chật các nơi, có người cùng nhau chuyện trò, có người lặng yên chậm rãi nhấp trà.
Nhưng Quảng Kiệt ngầm hiểu phần lớn trong họ là sai nha trong nha phủ hóa trang thành, đến đây để tróc nã Giang Tiểu Nhạn.
Chí Cường sợ lộ hành tích, bèn nói với Chí Cẩn:
- Chúng ta hãy về trấn đi, nơi đây đông người quá.
Bọn họ vừa định đi về phía trấn tìm quán trà khác, thì thấy từ hướng đông đi đến một người. Một tay cầm dù, một tay cầm lồng chim họa mi giống như chưởng quầy của một tiệm nào đó. Khi đến gần Chí Cường mới nhận ra là Thần Nã Đặng Nhị.
Đặng Nhị giả ý chào hỏi Chí Cường, rồi đi đến trước ngựa Chí Cường nói nhỏ:
- Đã dò la được tin rồi. Giang Tiểu Nhạn hiện trú ngụ ở Phúc Nguyên điếm ở phía đông, nhưng đêm qua hắn chưa về. Ta nghĩ nếu hắn trở về sẽ đến đây. Hiện giờ thôn trang lớn nhỏ trong vòng năm dặm đều bố trí người của ta, trừ phi hắn biết bay, nếu không hắn đừng mong chạy thoát. Ta nghỉ ở đây, nếu Tiểu Nhạn đến các vị nhớ ra hiệu cho ta rõ, ta sẽ hạ thủ.
Quảng Kiệt đứng bên cạnh nên những lời Đặng Nhị nói, hắn đều nghe hết. Hắn bèn nói:
- Nếu Tiểu Nhạn đến đây, mọi người không cần phải hoang mang. Trước tiên cho vài người ngăn cản, nhưng không phải động thủ với hắn, chỉ cần nói ít lời thôi. Sau đó bọn ta sẽ xông lên bao vây bắt hắn.
Đang nói đến đây, thình lình nghe tiếng chuông ngân, thì thấy trên đường hướng đông phi đến một con hắc mã, trên lưng là một thanh niên cao lớn mặc áo xanh, đội nón cỏ, chính là Giang Tiểu Nhạn.
Chí Tuấn tuy mười năm cách biệt không gặp lại Tiểu Nhạn lần nào, nhưng hắn vẫn nhận ra. Chí Tuấn vội vã kéo Chí Cường kinh hoàng nói:
- Tiểu Nhạn tới kìa. Chính là hắn.
Lúc này Thần Nã Đặng Nhị vội vã né sang một bên. Nhãn quang của mọi người đều chú mục nhìn vào người trên lưng ngựa chỉ thấy gương mặt tuấn nhã vẫn thản nhiên vui vẻ, tiếng chuông ngân cùng tiếng vỏ kiếm vang lên thanh âm rộn ràng.
Tiểu Nhạn cho ngựa lướt qua ngựa của bọn Chí Cường, Quảng Kiệt, rồi tiếp tục phi ngựa về phía tây. Sau đó, Tiểu Nhạn quay đầu, gật chào Quảng Kiệt, mỉm cười gọi:
- Huynh đệ đến đây.
Phi tiêu của Quảng Kiệt nắm chặt trong tay, vừa thấy thái độ bình thản của Tiểu Nhạn như vậy, nên hắn ngần ngại không dám ném ám khí ra, bèn dặn Chí Cường:
- Chư vị phải cẩn trọng quan sát không được khinh suất hành động, không nên để quan nhân động thủ. Tiểu Nhạn tinh thông thủy tính, nếu từ trên lưng ngựa nhảy xuống sông thật cũng hết cách, chúng ta phải giữ hắn.
Dặn dò xong, Quảng Kiệt giựt cương ngựa phi lên cầu nói với Tiểu Nhạn:
- Bằng hữu, hôm nay thắng bại tồn vong, chúng ta phải phân rõ ràng. Ngươi nói trước đi, chúng ta đấu bộ chiến hay là mã chiến?
Tiểu Nhạn dường như bất ngờ, ngạc nhiên hỏi lại:
- Ai bảo các ngươi đến đây tranh đấu với ta?
Quảng Kiệt phẫn nộ nói:
- Chính ngươi đã ước hẹn đêm qua, thư ngươi lưu lại trong phòng ta.
Tiểu Nhạn mỉm cười nói:
- Ta không đến tìm ngươi. Ta đến Quan Trung là để báo thù. Trừ họ Bào và họ
Long ra, ta không tìm một ai nữa cả.
Quảng Kiệt cầm chuôi kiếm giận bừng bừng nói:
- Đêm qua, lời ước hẹn trong thư nói sáng nay cùng người tỷ võ không phải là ngươi viết sao?
Tiểu Nhạn ngạo nghễ gật đầu đáp:
- Không sai! Chữ là ta viết, lời là ta nói, nhưng ta đâu phải hẹn các ngươi?
Quảng Kiệt giận dữ nói:
- Vậy ngươi hẹn ai?
Tiểu Nhạn sầm mặt nói:
- Ta hẹn với tôn nữ của Bào Chấn Phi là A Loan. Vô can với bọn vô danh tiểu tốt các ngươi.
Lời Tiểu Nhạn vừa dứt, Quảng Kiệt đã rút kiếm ra đâm vào ngực chàng. Tiểu Nhạn nhẹ nhàng giật cương ngựa né sang một bên.
Kiếm thứ hai của Quảng Kiệt nhanh như chớp đã chém tới Tiểu Nhạn tức khắc, chàng vội rút kiếm ra ngăn cản kiếm đối phương.
Lúc này, Chí Cường một tay cầm roi sắt một tay cầm Côn Lôn đao, phía sau có Chí Trung, Chí Cẩn, Chí Tuấn đều vọt lên cầu, nhất tề xông lên vây lấy Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn đang định ác chiến với bọn này thì chợt thấy từ phía tây phi đến một tuấn mã, cưỡi trên lưng ngựa chính là Bào A Loan. Chàng bèn hoành kiếm hộ thân rồi nói:
- Đừng động thủ. Ta ước hẹn cùng Bào A Loan, giờ nàng đã đến. Bọn ta cần nói ít câu, sau đó chúng ta sẽ giao đấu.
Thế rồi chàng dựa ngựa vào sát thành cầu, tay hoành kiếm, mắt dõi nhìn Bào A Loan.
Chỉ thấy A Loan như một đại cô nương, mái tóc vẫn không thay đổi, chỉ là hai bím tóc nhỏ đã thành bím to, càng xinh đẹp hơn thời ấu thơ, nhưng không còn nét ngây thơ như ngày xưa. Nàng không đánh phấn tô son, chỉ mặc một chiếc áo trắng tinh, đôi chân mang hài thêu, cưỡi con hồng mã, bên yên ngựa treo một thanh đao, nhưng không phải là đao ngắn và nhẹ như lúc xưa, mà là một thanh Côn Lôn đao.
Tiểu Nhạn đưa mắt nhìn A Loan, bất giác cười khổ nói:
- Bào cô nương, mười năm không gặp, nàng có nhận ra ta không?
Sắc mặt A Loan lúc này hoa dung trong có vẻ u buồn ủ dột, đô
đôi mắt đẹp của nàng trợn tròn, nước mắt long lanh, nhưng nàng gắng gượng đè nén nên chưa trào ra, nói không nên lời, toàn thân nàng run rẩy. Mưa lúc này lớn hơn, ướt cả tóc nàng, ướt cả thân nàng, chẳng rõ nước mắt hay nước mưa đã chan hòa trên mặt.
Bọn Chí Cường đang bao vây Tiểu Nhạn thấy tình hình giữa A Loan và Tiểu Nhạn như vậy, ai nấy lấy làm ngạc nhiên, thắc mắc.
Quảng Kiệt thừa cơ Tiểu Nhạn không phòng bị, một kiếm đâm mạnh đến. Chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm của hắn đã bị kiếm Tiểu Nhạn ngăn lại.
Quảng Kiệt thu kiếm định đâm tiếp, A Loan đã dùng đao ngăn lại, đồng thời nói với bọn Quảng Kiệt:
- Không ai được động thủ, để ta giết hắn. Ta còn phải hỏi hắn mấy điều.
Giang Tiểu Nhạn cũng nói:
- Đúng, việc họ Giang và họ Bào của chúng ta, vô can với người khác.
Quảng Kiệt tức giận nói:
- Nhưng ngươi phải hiểu rõ, nàng giờ đã là thê tử của ta. Chúng ta đã bái đường thành thân, nếu ngươi khuất nhục nàng, ta lập tức lấy mạng ngươi.
Tiểu Nhạn lại cười khổ, hai mắt nhìn A Loan nói:
- Chúng ta hãy tìm một nơi để nói chuyện. Trong mười năm có nhiều chuyện phải nói rõ mới được. Sau khi nói xong, ta có thể báo thù thì báo thù, nếu không báo thù ta để cho bọn họ giết cũng không hối hận.
A Loan khóc gật đầu nói:
- Ta đang định tìm mi để nói cho rõ. Đi. Chúng ta qua cầu đi về phía đông.
Tiểu Nhạn cũng gật đầu nói:
- Được, bọn ta đi về phía đông.
Rồi chàng vòng tay nói với bọn Chí Cường:
- Chư vị chờ một chút. Ta và Bào cô nương đi về phía đông đàm luận mấy câu.
Chí Cẩn lên tiếng ngăn:
- Bào cô nương không được đi với hắn, hắn không có hảo ý đâu.
Chí Cường thống lãnh mọi người đi theo vì sợ A Loan gặp chuyện nguy hiểm.
Quảng Kiệt ngăn mọi người:
- Không cần, để bọn họ đi đi.
Vừa nói vừa đưa ánh mắt ra hiệu cho mọi người.
Lúc này A Loan cũng giật cương ngựa đi về phía đông.
Bọn Chí Cường nhường đường, Tiểu Nhạn đi theo A Loan. Đi chưa được mười bước, chợt nghe phía sau có tiếng gió thổi, chàng vội mọp người trên lưng ngựa, cảm thấy một mũi cương tiêu lướt ngang trên đầu.
Quảng Kiệt đứng trên đầu cầu, vung tay tiếp mũi thứ hai đã bay tới. Tiểu Nhạn xòe hai ngón tay kẹp lấy phi tiêu. Quảng Kiệt thúc ngựa tới mấy bước, mũi tiêu thứ ba lại chuẩn xác bắn tới.
Tiểu Nhạn dùng mũi tiêu bắt được gạt mũi tiêu vừa bay tới lập tức rơi xuống đất.
Chàng cười hỏi:
- Quảng Kiệt còn không?
Lúc này mười mấy móc câu đều nhất tề vung ra. Ba móc câu móc vào chân ngựa, một cái móc vào cánh tay phải của Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn xòe tay trái chụp lấy móc câu giật qua. Phi tiêu bắn tới hai mũi, nhưng Tiểu Nhạn đã né khỏi. Tuy nhiên, lúc này hắc mã đã bị móc câu hất té, bọn Chí Cường cầm đao xông lên, tình thế của chàng thập phần nguy kịch. Thế nhưng tay chân chàng nhanh lẹ linh hoạt, ngựa tuy té ngã, chàng vẫn nhảy xuống đứng vững vàng, chỉ có điều tay chàng đã bị móc câu giựt lấy hai miếng thịt, máu tuôn ướt đẫm.
Tiểu Nhạn nén đau, phấn khích vung kiếm huyết đấu với Quảng Kiệt, Chí Cường, Chí Long, Chí Dũng, Chí Hiệp, Chí Cẩn và đám quan nhân do Đặng Nhị lãnh suất.
Người ngựa quây quần. Một trận hỗn chiến nổ ra. A Loan cưỡi ngựa đi trước, lòng ngổn ngang trăm mối, thập phần bi thương, đang nghĩ sẽ không biết nói những gì với Tiểu Nhạn. Nàng đâu ngờ Quảng Kiệt và bọn Đặng Nhị sắp xếp âm mưu ám toán Tiểu Nhạn. Chợt nghe phía sau hỗn loạn thì thấy ngựa của Tiểu Nhạn đã ngã té rồi, hơn nữa chàng đã bị thương, tay phải tuôn máu tươi xối xả. A Loan hoảng kinh thúc ngựa quay lại.
Lúc này, Tiểu Nhạn hết sức chống đỡ. Chàng đánh ngã Chí Hiệp và Chí Cẩn.
Một trên ngựa, một dưới ngựa, hai thanh kiếm giao chiến bốn, năm hiệp. Một kiếm của Tiểu Nhạn đã khiến Quảng Kiệt không chống nổi phải té nhào xuống ngựa. Tiểu Nhạn cướp ngựa phi thân chạy về phía tây.
A Loan rượt theo. Nàng ở trên lưng ngựa thê thảm kêu lên:
- Tiểu Nhạn! Tiểu Nhạn!
Sắc mặt Tiểu Nhạn giận đến biến sắc, lúc đỏ lúc tím. Chàng cho rằng A Loan cùng bọn Quảng Kiệt hợp mưu ám toán mình. Chàng phẫn hận dùng kiếm phạt đứt một nhánh liễu. Trong màn mưa, nhìn chằm chằm A Loan, phát ra tiếng cười lạnh, nói:
- Được! Các người thực cao minh, thực ác độc. A Loan, nàng là tặc phụ. Nàng quên lúc trước đã từng đồng ý làm thê tử cho ta. Mười năm nay ta…
Nói đến đây, lòng chàng đau đớn, nỗi đau này còn hơn cả vết thương trên tay…
Lúc này, ở phía tây lại kéo đến một đám quan nhân cưỡi ngựa. Chí Cường và Đặng Nhị từ phía đông cũng đuổi tới.
Nhánh liễu trong tay Tiểu Nhạn vung về A Loan đánh xuống. Sau đó, chàng giật cương ngựa chạy về bờ sông phía nam.
A Loan tránh được nhánh liễu này, lại thúc ngựa đuổi theo, miệng không ngừng kêu:
- Tiểu Nhạn! Tiểu Nhạn! Trở lại đi!
Tiểu Nhạn không ngoảnh đầu lại, phẫn hận phi ngựa mà đi.
A Loan đuổi theo hơn một dặm, thì thấy Tiểu Nhạn cưỡi con ngựa của Quảng Kiệt đi xa rồi. Nàng phải thu cương đứng lại, nước mắt chan hòa với nước mưa, chảy ướt nhòe cả mặt.
Bọn Chí Cường và Đặng Nhị lúc này cũng đã dẫn bọn quan nhân chạy đến.
Đặng Nhị lại lãnh suất bọn quan nhân đuổi theo.
A Loan hét lớn:
- Đừng đuổi theo, Tiểu Nhạn đã thọ thương rồi.
Chí Cường nói:
- Đây là công sự của nha môn, chúng ta không thể nào ngăn cản họ. Hiện giờ Kỷ cô gia và một số người của bọn ta đã bị thương, mau đưa họ về tiểu điếm để trị liệu.
A Loan chùi nước mắt cùng nước mưa trên mặt, cưỡi ngựa theo Chí Cường đến Bá Kiều thì thấy mấy quan nhân ở đó đã đẩy đến hai chiếc xe rồi khiêng Chí Cẩn, Chí Hiệp và Quảng Kiệt lên xe.
Chí Hiệp là người bị thương nặng nhất, còn Quảng Kiệt chỉ mang thương tích nhẹ.
Chí Hiệp và Chí Cẩn nằm dài trên xe rên rỉ, thở hồng hộc, còn Quảng Kiệt ngồi không yên, hắn bèn nhảy xuống xe. Tuy gối phải của hắn máu chảy dầm dề, y phục đã nhuộm đỏ, nhưng hắn vẫn nhảy nhót, la hét như sấm, đòi người đưa ngựa, đưa bảo kiếm để hắn đuổi theo Tiểu Nhạn.
A Loan vừa đến nơi, Quảng Kiệt cười lạnh nói:
- Nàng xem Quảng Kiệt ta vì Côn Lôn phái mà thọ thương. Máu này đổ ra chỉ vì nàng, chỉ vì lão nhân gia.
Hắn lại vỗ ngực nói tiếp:
- Hôm nay trượng phu của nàng thọ thương, nhưng trượng phu của nàng là anh hùng, sớm tối ta sẽ cho Giang Tiểu Nhạn nếm mùi khiến hắn phải chịu thương thế trầm trọng hơn ta.
Chí Cường một mặt than thở, một mặt khuyên nhủ:
- Được rồi! Được rồi! Kỷ cô gia đừng nổi giận nữa, hãy trở về thành nghỉ ngơi.
Hiện giờ Đặng Nhị gia đã lãnh suất nhiều người truy đuổi, tất sẽ bắt được hắn trở về.
Tiểu Nhạn đã thọ thương tất không thể chạy xa đâu.
A Loan vẫn không ngừng rơi lệ, hơn nữa lại thấy Quảng Kiệt thọ thương, nàng cảm thấy mình cũng có lỗi với Quảng Kiệt, thấy hắn thật đáng tội nghiệp. Thế là nàng thu ngựa chạy đến trước xe của Quảng Kiệt, nuốt nước mắt khuyên:
- Mi bất tất nổi giận. Hãy mau trở về thành đi. Mi đã vì việc của nhà ta mà chịu khổ, khiến lòng ta thực buồn bã.
Lời này của A Loan khiến lòng Quảng Kiệt hớn hở, mát lòng mát dạ, toàn thân dễ chịu, ngay cả vết thương cũng không còn cảm thấy đau đớn. Hắn cơ hồ muốn reo lên, nhưng lại mỉm cười nói:
- Đây có kể gì, đừng nói thọ thương, sau này ta có thể vì nàng, vì lão nhân gia, vì Côn Lôn phái bị Tiểu Nhạn giết chết cũng không hối hận.
A Loan lại chùi nước mắt, Chí Cường bảo:
- Chúng ta về thôi.
Lúc này hai chiếc xe cùng Chí Cường, A Loan, Chí Long, Chí Dũng, Chí Tuấn kẻ đi bộ, người cưỡi ngựa lần lượt đi về thành Trường An.
Mưa mỗi lúc thêm nặng hạt. Ruộng lúa, thôn xóm chìm đắm trong làn mưa giăng mờ mịt. Xa xa, thành Trường An phảng phất như ẩn sau lớp sương mù.
Lần này, tuy là đại bại trở về, nhưng Chí Cường không xấu hổ như lần huyết đấu với Lý Phụng Kiệt, bởi vì chính Giang Tiểu Nhạn cũng bị thương. Hơn nữa, bọn quan nhân lúc trở về cũng có thể bắt được Tiểu Nhạn. Thế nhưng, nếu không bắt được Tiểu Nhạn, thì về sau ắt gặp nhiều khó khăn, nguy khốn.
Hôm nay nhìn kiếm pháp của Tiểu Nhạn cùng thủ pháp linh hoạt của chàng bắt lấy phi tiêu không những cao minh hơn Lý Phụng Kiệt nhiều, mà có thể nói cao siêu hơn cả Kỷ Quảng Kiệt.
Chí Cường từng cảm phục sư phụ của mình nhưng mười năm qua sư phụ e sợ việc này xảy đến, có lúc hắn cho rằng người chỉ lo hão, nay đã tận mắt chứng kiến mới thấy thật đáng quan ngại.
Bào lão sư phụ tuy hiện giờ là danh chấn võ lâm, nhưng võ nghệ lão nhân gia vẫn còn kém rất xa Tiểu Nhạn. Chỉ có Loan cô nương…
Chí Cường chợt nghĩ đến cảnh lúc A Loan mới gặp Tiểu Nhạn cho đến lúc Tiểu Nhạn đánh nàng, nàng khóc gọi Tiểu Nhạn đừng chạy. Mỗi việc hiển hiện ra khiến Chí Cường bất giác phát sinh nghi ngờ, tự nghĩ:
“Đây là chuyện gì? Lúc Tiểu Nhạn còn nhỏ ở nhà sư phụ, trừ phi hắn cùng A Loan có tình ý gì, nhưng khi đó cả hai vẫn còn ấu thơ”.
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, vì nghĩ ngợi chuyện này mà tạm quên những chuyện khác.
Thoáng chốc, đoàn người đã vào đến thành trở về Lợi Thuận tiêu điếm. Chí Cường bảo người khiêng những kẻ bị thương vào trong. Chí Long bảo tiểu tốt mời đại phu đến chuẩn trị.
Tất cả những quyền sư, tiêu đầu trong thành đều đến thăm hỏi cùng nghe ngóng sự tình việc này.
Chí Cường miễn cưỡng ra tiếp đãi, ứng đáp. Hồi lâu, bọn người này mới ra về.
Chí Cường thở dài nhẹ nhõm, vội vã đi thăm thì thấy vết thương của Chí Cẩn, Chí Hiệp không nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó, Chí Cường đến phòng Quảng Kiệt thì gặp Quảng Kiệt đang nằm trên giường cùng A Loan trò chuyện.
A Loan vẫn còn chau mày, nước mắt vẫn rơi lã chã. Chí Cường hỏi thăm thương thế của Quảng Kiệt. Quảng Kiệt ngồi dậy vỗ vỗ vào vết thương cười nói:
- Đây thì kể gì, nếu lúc này hắn đến đây, tiểu điệt sẽ liều mạng với hắn.
Tuy Quảng Kiệt nói như vậy, nhưng trên mặt hắn đã trắng bệch, mồ hôi từng giọt to tướng nhỏ xuống. Chí Cường lại nói:
- Kỷ cô gia bất tất phải nổi giận. Theo ta nghĩ, lần này đám quan nhân nhất định bắt được Tiểu Nhạn. Dù hắn chạy khỏi thì sau việc hôm nay, hắn đã trở thành tội phạm, sớm muộn cũng bị bắt mà thôi. Ngươi lo dưỡng thương, chừng nào thương thế lành hẳn, chúng ta sẽ bàn định biện pháp.
Nói xong, Chí Cường đưa mắt ra hiệu cho A Loan ngầm bảo thương thế của Quảng Kiệt không nhẹ, phải cố chăm sóc đừng để hắn quá kích động.
Lúc này, dung mạo A Loan càng sầu khổ, ai bi. Chí Cường xem ra tình thế về sau càng khó xử. Bất giác lòng thấy buồn rầu, chậm rãi bước ra ngoài.
Chí Cường về phòng cùng bọn Chí Long, Chí Tuấn dùng cơm trưa. Lúc đó, Đặng Nhị trở về, hắn thở hồng hộc, dường như đã trải qua một đoạn đường dài. Vừa nhảy xuống ngựa, Chí Cường đã vội hỏi:
- Đặng gia, có bắt được tặc tử họ Giang không?
Đặng Nhị khoát tay nói:
- Không được! Không được. Ta đã biện án hai mươi năm, bắt thảo khấu cường đạo không ít, mà chưa từng thấy tặc nhân nào giảo hoạt như tên này. Ngựa của cô gia không phải là khoái mã, vậy mà qua hắn thì như rồng bay vậy. Bọn ta đuổi theo hắn qua mấy miếng ruộng, qua mấy cánh đồng, cuối cùng không hiểu vì sao cả người và ngựa đều biến mất. Tên này từ ngoại tỉnh vào đây, lẽ nào thông thuộc đường lối nơi này hơn bọn ta?
Chí Cường nghe nói càng thêm âu lo, ngẩn ngơ một hồi, rồi nói:
- Lần này để hắn chạy thoát thật hậu quả khó lường?
Đặng Nhị nói:
- Đêm nay, nếu hắn trở lại đây là tốt rồi, bọn ta sẽ không để hắn thoát. Bây giờ, bọn ta về nghỉ ngơi. Cát lục gia đừng lo lắng. Đêm nay, ta sẽ mang người đến đây phòng thủ.
Chí Cường lại dặn dò một hồi, Đặng Nhị mới ra về. Trong này, mấy người đã dùng cơm xong, Chí Cường mời sư đệ Chí Tuấn vào bí mật đàm luận.
Chí Cường chau mày nói:
- Sư đệ, hôm nay Loan cô nương ở Bá Kiều khi gặp Tiểu Nhạn đệ có thấy khác lạ gì không? Bình thường chúng ta nhắc đến tên tiểu tử đó, cô nương đã biến sắc, trợn mắt, nghiến răng, nước mắt tuôn trào. Theo lý, hôm nay gặp nhau, hai thù nhân gặp mặt mắt long lên sòng sọc đầy sự oán hận. Vậy mà Tiểu Nhạn chỉ mỉm cười, còn A Loan chỉ khóc. Không lập tức rút đao liều mạng mà lại muốn cùng đi với Tiểu Nhạn về phía đông, nói lén sau lưng bọn ta những gì? Sau đó, Đặng Nhị đem quan nhân truy đuổi theo Tiểu Nhạn thì A Loan lại khóc cản, nói rằng Tiểu Nhạn đã thọ thương rồi. Việc này thật khiến ta nghi hoặc, trừ phi tính tình của A Loan thay đổi, nên không còn hận thù nữa, hay là trước kia hai người đã có chút tư tình. Nhưng mà việc này cũng không giống vậy.
Chí Tuấn ngẩn người suy nghĩ một hồi, mới lên tiếng:
- Việc này đệ không dám nói. Hôm nay thấy tình hình của họ có chút kỳ lạ, Tiểu Nhạn lúc nhỏ thường vui đùa với A Loan, nhưng lúc đó họ chỉ là những hài tử thôi. Tiểu Nhạn mười bốn, còn A Loan mới mười hai.
Chí Cường vừa nghe, càng nghi hoặc hơn, thở dài nói:
- Một người mười bốn, một người mười hai, nhưng cũng chưa chắc là chưa biết chuyện gì!
Chí Tuấn lắc đầu nói:
- Đệ nghĩ không đến nỗi có chuyện gì đâu. Sư phụ nghiêm khắc như vậy. Hơn nữa, Tiểu Nhạn ở trong nhà sư phụ chỉ một thời gian ngắn, sau đó đả thương huynh đệ Long sư huynh rồi bỏ trốn. Về sau Tiểu Nhạn ra ngoài, chính mắt đệ thấy A Loan phẫn hận, nghiến răng ngày ngày mắng Tiểu Nhạn. A Loan và Tiểu Nhạn tuyệt đối không có tơ tình gì. Đệ thấy phu phụ A Loan và Quảng Kiệt rất nồng thắm.
Chí Cường nghe nói lòng hết nghi hoặc, hai người thương lượng đêm nay phải phòng thủ như thế nào, Chí Tuấn bàn định xong thì trở ra phòng ngoài.
Đến chiều, trời đã dứt cơn mưa. Cả chiều nay, Chí Cường chau mày nhăn mặt, trời càng tối đôi mày của hắn càng nhíu chặt.
Trời tối như có ma vương phảng phất đâu đây, mọi người đều run rẩy, lòng phập phồng lo sợ. Chỉ cần nghe một tiếng động nhỏ, tất cả đều cầm đao đi lùng sục.
Sau cơm tối, Chí Cường hạ lệnh cho nhà bếp chuẩn bị cơm nước và rượu cho những người canh phòng đêm ăn uống. Chí Cường lo lắng mong ngóng Đặng Nhị mau đem quan nhân đến trợ giúp, nhưng chờ đợi mãi tới sang canh hai, mới có bổ đầu họ Trương dẫn mười mấy quan nhân đến nói:
- Đặng Nhị gia hôm nay nhiễm phong sương không đến được, bảo bọn ta đến đây cùng Lục gia phòng bị. Trong quán đình bọn ta đã chuẩn bị người, chỉ cần nghe tiếng phèng la ở đây, họ sẽ lập tức chạy đến.
Chí Cường nói:
- Đêm nay có thể không xảy ra chuyện gì, vì Tiểu Nhạn thọ thương không nhẹ, hắn có lẽ không đến đây được.
Bổ đầu họ Trương nói:
- Nếu có một mình Giang Tiểu Nhạn thì không có gì đáng lo. E rằng hắn cấu kết cùng Lý Phụng Kiệt, khi đó thật đáng ngại.
Chí Cường cũng cười nói:
- Giang hồ rộng lớn, người biết võ nghệ cũng nhiều. Tiểu Nhạn và Phụng Kiệt chưa chắc đã gặp nhau.
Chí Tuấn ở bên cạnh cũng chen lời:
- Võ nghệ hai người này cùng cao cường, nhưng chúng đều bị thương, khó chiếm thượng phong. Bọn ta bất tất phải lo âu.
Chí Cường mời mấy quan nhân vào phòng, do Chí Dũng, Chí Tuấn bồi tiếp cơm rượu, Chí Cường ngầm dặn nhà bếp đừng cho họ uống nhiều. Mười mấy người uống hết khoảng hai cân, vì lo sợ họ say sưa đến khi xảy ra sự việc, họ bò dậy cũng không nổi, làm sao có thể bắt Tiểu Nhạn.
Lúc này đã đến canh ba, đèn trong phòng sáng rực. Tuy người đông rượu ít, nhưng mọi người chuyện trò rất là náo nhiệt, ồn ào.
Trong viện có hai ngọn đèn to dùng cái giá ba góc chống đỡ. Đèn lồng này được mệnh danh là Khí Tử phong, bất luận gió lớn thế nào cũng không thổi tắt được. Bên cạnh đèn lồng có đặt hai cái ghế dài, trên đó có bốn tiểu tốt ngồi. Ba tên đang ngồi canh, còn một tên cầm phèng la láo liên nhìn xung quanh. Thỉnh thoảng lại nhìn lên phòng trên lầu, dường như sợ trên lầu có người ném tảng đá xuống đánh nát đầu hắn.
Đối diện với khách sảnh là phòng của A Loan và Quảng Kiệt. Quảng Kiệt cứ thấp thỏm lo đề phòng Tiểu Nhạn, nên không ngủ được. Hơn nữa, vết thương trên gối vô cùng đau đớn, nhưng vì có A Loan bên cạnh nên hắn nén đau, nghiến răng nghiêng mình sang bên.
A Loan ngồi dựa lưng vào tường. Nàng tuy chưa ngủ, nhưng lặng thinh không nói, trong lòng bi thương, uất ức, khóc thầm một hồi.
Hiện giờ, đèn đuốc trong phòng nàng tuy đã tắt rồi, nhưng ánh đèn từ ngoài phòng chiếu vào cũng rất sáng sủa. Nàng nhìn thấy Quảng Kiệt nằm trên giường cũng rất đáng thương. Nàng nhớ đến tổ phụ đã vì Côn Lôn phái mà cả đời gian khổ, lại nhớ đến Tiểu Nhạn ở nơi xa xôi, hôm nay vừa mới gặp nhau chưa nói được lời gì, chàng đã gặp ám toán. Nếu chàng võ nghệ không cao thì đã táng mạng ở Bá Kiều hay đã bị giam cầm. Vết thương trên tay chàng không nặng lắm, nhưng chắc là chàng rất hận ta, dùng nhánh liễu đánh ta chính là biểu thị sự oán hận.
A Loan lại nhớ đến hình ảnh Tiểu Nhạn sáng nay nơi Bá Kiều cưỡi ngựa, hoành kiếm cười khổ nói với mình mấy câu “Mười năm nay lời nói rất nhiều cần phải nói rõ mới được”, đủ thấy mười năm trôi qua Tiểu Nhạn vẫn không quên mình. Chàng chắc chẳng ngờ rằng ta đã gả cho Quảng Kiệt. Chàng không thể lượng thứ cho ta dù xuất giá lần này là vạn bất đắc dĩ. Chàng lại càng không thể biết ta cùng Quảng Kiệt danh nghĩa là phu thê, nhưng như khách qua đường…
Đang nghĩ tới đây, bên ngoài chợt có người hỏi lớn:
- Kỷ cô gia đã nghỉ chưa?
Tư tưởng của A Loan bị câu hỏi này cắt đứt. Nàng nghe ra thanh âm của Chí Cường, nên vội nói:
- Hắn đã ngủ rồi, Cát sư thúc có việc sao?
Chí Cường đứng bên ngoài nói:
- Không có việc gì. Ta bảo Kỷ cô gia cứ yên tâm ngơi nghỉ. Hiện giờ có mười mấy quan nhân phòng thủ, Tiểu Nhạn không dám đến đâu.
A Loan định đáp lời thì nghe Quảng Kiệt cười ha ha, mới cười hai tiếng, vết thương trên đầu gối làm hắn đau quá ngưng bặt, rồi hắn nói:
- Ta không ngủ. Ta liệu định Tiểu Nhạn đêm nay nhất định sẽ đến đây. Ta đang chờ hắn ở đây để quyết đấu sinh tử.
Chí Cường ở bên ngoài nghe lời này, bất giác rùng mình. Vì vốn đã mệt mỏi vô cùng, muốn đi nghỉ ngơi, nhưng nghe lời này của Quảng Kiệt làm sao dám ngủ, miễn cưỡng cười nói:
- Kỷ cô gia yên tâm đi. Đêm nay quyết không có việc gì đâu.
Dứt lời, hắn lui mấy bước đi lên phía trên phòng mà xem xét. Vào trong viện chỉ thấy còn một đèn Khí Tử phong do Chí Long và một tiểu tốt canh giữ. Phòng của nhi tức, nhi tử, thê tử của hắn vẫn còn sáng choang, đủ thấy họ sợ hãi đến không ngủ được. Chí Cường thấy bầu trời âm u, lòng nghĩ:
“Tốt nhất mưa càng lớn càng tốt, để cho Giang Tiểu Nhạn không thể đến đây”.
Tiếp theo Chí Cường ngáp dài hai cái, nói với Chí Long:
- Huynh muốn nghỉ một lúc. Khi tỉnh dậy, huynh sẽ thay phiên cho đệ.
Chí Cường bước vào phòng mình thấy trong không có đèn đuốc, nhưng do ánh đèn bên ngoài hắt vào, nên cũng có vẻ sáng sủa, tiện tay đóng cửa rồi ngáp dài một cái, ngồi lên giường cởi giày.
Vừa cởi một chiếc giày, đột nhiên thấy dưới gầm giường đưa ra một bàn tay cầm kiếm sáng ngời. Chí Cương kinh hoảng đứng lên, định chạy ra ngoài, nhưng đã sớm bị Tiểu Nhạn chui ra ấn lại trên giường.
Tiếng kêu của Chí Cường khiến cho Chí Long ở bên ngoài nghe thấy, vội vã cầm đao chạy đến bên cửa sổ hỏi:
- Có chuyện gì?
Chí Cường vốn thân thể cường tráng, sức lực mạnh bạo, nhưng giờ giống như con chuột bị con mèo dũng mãnh đè chặt.
Tiểu Nhạn cầm kiếm kề vào cổ hắn khiến Chí Cường sợ đến không dám nói một tiếng, Tiểu Nhạn lại nói nhỏ vào tai hắn:
- Ta không giết ngươi, nhưng ngươi phải cho ta biết Bào Chấn Phi và huynh đệ họ Long ẩn nấp nơi nào?
Chí Cường sợ hãi lắp bắp:
- Ta sẽ nói.Ta sẽ nói.
Tiểu Nhạn cười nói:
- Được! Ta sẽ tha cho ngươi!
Thế là chàng buông tay thu kiếm về, Chí Cường bò dậy ngồi trên giường, thở hắt một hơi nói:
- Giang huynh đệ, bọn ta cùng mi vô thù vô oán, mi hà tất phải đến tìm chúng ta.
Tiểu Nhạn cười nói:
- Sao lại nói là vô thù vô oán? Mười năm trước ở Thái Lĩnh, nếu không có sư phụ ta cứu giúp, ắt ta đã tử mạng rồi, nhưng mối thù nhỏ đó hiện giờ ta không tính toán.
Người ta muốn tìm chính là Bào lão đầu và huynh đệ họ Long. Mau nói rõ ra!
Chàng lại dùng kiếm dí vào ngực Chí Cường.
Chí Cường nói:
- Chí Đằng giờ cũng ở Tử Dương, Chí Khởi mấy hôm trước từ nhà ta đi ra không biết về đâu. Sư phụ của ta thì ẩn náu ở nhà bằng hữu, nhưng bằng hữu của người rất đông ta không rõ là ai. Nghe A Loan nói lão gia gia của nàng tự mình mà đi. Đi về đâu nghe cả A Loan cũng không biết.
Tiểu Nhạn cười lạnh, Chí Cường cười nói:
- A Loan có mang đến một phong thư của sư phụ ta gởi cho mi, hiện giờ ở trong phòng. Nếu mi muốn xem, ta lấy cho mi xem.
Tiểu Nhạn gật đầu nói:
- Ta muốn xem trên thư viết những gì. Ta sẽ đi cùng mi.
Thế là Tiểu Nhạn mở cửa để Chí Cường đi phía trước, mình dí kiếm phía sau.
Lúc này trong viện và phía ngoài đứng đầy cả người. Có người cầm móc câu, có người cầm phi tiêu và cung tiễn.
Chí Cường sợ đến hai chân co rúm nhấc lên không nổi. Tiểu Nhạn phía sau đẩy tới, mỉm cười nói:
- Đừng sợ, bọn họ không dám đả thương ngươi đâu. Ta quyết cũng không đả thương ngươi.
Chí Cường khẩn trương cao giọng nói với mọi người đang hiện diện:
- Các người bất tất phải động thủ. Tiểu Nhạn đến lần này không có ý xấu. Chúng ta chỉ nói mấy câu thôi.
Chí Cường lấy xâu chìa khóa trong ngực ra, ném cho Chí Long, rồi nói:
- Sư đệ vào trong khách sảnh, mở cái rương to, đem phong thư gởi cho Tiểu Nhạn đến đây để hắn xem. Đi mau đi!
Chí Long nhặt xâu chìa khoá, rồi vào lấy thư. Lúc này mấy quan nhân và tiểu tốt, tiểu đầu đều đã vây chặt Tiểu Nhạn.
Chỉ vì Chí Cường đã bị Tiểu Nhạn nắm giữ khiến bọn chúng không dám sơ suất ra tay, nhưng tất cả đều chăm chú theo dõi mọi cử động của Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn một tay cầm kiếm, một tay nắm lấy Chí Cường ngang nhiên đứng đó, sắc mặt ngạo mạn chẳng lộ chút lo lắng, dù quanh chàng trùng trùng kẻ bao vây.
Lúc này, A Loan cũng cầm đao đi ra khỏi phòng, nhưng nàng không tiến đến gần, chỉ tựa vào một cánh cửa mà nhìn, lòng chỉ nghĩ:
“Phong thư lão gia gia gởi cho Tiểu Nhạn, thật tha thiết thê lương, một mực nhận tội với Tiểu Nhạn. Dù lão nhân gia lúc đầu có sai lầm gì, ngày nay đã van xin thảm thương như vậy chắc Tiểu Nhạn cũng cảm động mà bỏ qua hiềm khích trước đây, kết giao hòa ái. Lúc đó mình sẽ ngăn mọi người lại không cho họ đả thương chàng, bảo chàng cùng ta đến một nơi mà kể rõ nỗi lòng thương nhớ bấy lâu nay”.
Vì thế, nàng cố ý nấp kín một bên để Tiểu Nhạn không thể nhìn thấy. Nàng dựa vào ánh đèn để quan sát Tiểu Nhạn.
Thoáng chốc, Chí Long đã mang phong thư đưa đến giao cho Tiểu Nhạn nhưng chàng khoát tay nói:
- Ta không thể tự mình xem, các ngươi hãy đọc cho ta nghe.
Chàng vẫn cầm kiếm nhìn chung quanh, phòng bị kẻ khác thừa cơ ám toán. Chí Long mở phong thư, dựa vào ánh đèn đọc lớn. Mọi người yên lặng lắng nghe.
A Loan chú ý từng câu từng chữ. Nghe xong bức thư của tổ phụ, A Loan không nén được nước mắt rơi dài. Nàng mở to mắt nhìn Giang Tiểu Nhạn đang ở cách nàng mười mấy bước dưới ánh đèn, chỉ thấy lúc đầu Tiểu Nhạn tỏ ra cảm động, nhưng sau khi nghe xong, chàng phẫn nộ cười lạnh nói:
- Hay cho Bào Chấn Phi thực là gian giảo. Giờ viết thư dùng lời bi thiết hòng gạt ta khiến ta động từ tâm tha cho lão, để sau này lão sẽ chỉ huy các ngươi ám toán ta.
Bọn ngươi hãy báo cho lão biết, dù lão có đáng thương thế nào ta cũng không tha cho lão. Lúc trước, phụ thân Giang Chí Thăng của ta bị lão bức đến nỗi ở trong núi chịu mấy ngày lạnh lẽo, đói khát, phải lén lút về nhà vốc mấy nắm cơm nguội mà ăn, cầm mấy lượng bạc sợ sệt mà đào tẩu. Dẫu cho phụ thân ta là người xấu, nhưng lúc đó cũng đáng thương vô cùng. Hơn nữa, người cũng không phạm vào tội tử, nhưng Bào Chấn Phi không chịu tha thứ đuổi cùng giết tận. Trước lão không chịu dung cho phụ thân ta, giờ sao muốn ta tha cho lão?
Nói đến đây, hai mắt chàng bắn ra hàn quang phẫn hận sáng tựa ngọn đèn.
Chàng lại cầm bảo kiếm nói:
- Sau khi lão sát tử phụ thân ta, không viết cho nhà ta một bức thư, khiến quả mẫu cô nhi họ Giang này thực đáng tội nghiệp. Lão đầu tử có lần gạt ta vào ruộng lúa lấy mũi dao mà đâm ta. Tuy lão sợ người khác trông thấy, nên không giết ta, nhưng di phụ Chí Hiền nếu không khuyên bọn ta vào thành, chắc là lão đã giết chết ta rồi. Gia đình ta chịu bao lần khổ sở đáng thương mà lão còn bảo ta đến nhà lão trú ngụ, giả vờ lộ vẻ hiền từ, thương mến. Kỳ thực là bắt ta nuôi ngựa chăn heo, lại dung túng cho nhị nhi tử của lão là Bào Chí Lãm đánh đập nhục mạ ta. Bao nhiêu việc đó ta có thể quên sao?
Hiện giờ, ta xem những người khác là kẻ vô can, chỉ cần ta giết được Bào Chấn Phi và huynh đệ họ Long để báo thù, chẳng ai có thể ngăn được ta. Bào Chấn Phi dù có quỳ xuống đất ta cũng không tha cho lão.
Nói đến đây, chợt thấy một người cầm đao phóng tới