--> Kỳ Hiệp Côn Lôn Kiếm - game1s.com
Insane

Kỳ Hiệp Côn Lôn Kiếm

oan mặc một chiếc áo màu hồng. Tiểu Nhạn bất giác đỏ mặt cúi đầu nhưng khi hắn nhìn thấy Bào lão sư mắt lại long lên sòng sọc như muốn thiêu chết lão.

Bào Chấn Phi tay cầm Côn Lôn đao ngăn bọn môn đồ, rồi đơn độc bước lên, mặt mày tím ngắt râu tóc dựng ngược, dáng vẻ như hết sức căm hận. Lão khoát tay lớn tiếng nói:

- Vị nào là Lang Trung Hiệp, xin mời xuống ngựa.

Lang Trung Hiệp một mặt ngăn thúc điệt Viên gia, một mặt xuống ngựa tay cầm bảo kiếm, nói:

- Tại hạ chính là Lang Trung Hiệp Từ Lân.

Bào lão sư trợn mắt ngắm nghía Lang Trung Hiệp một hồi rồi mới vòng tay chào hỏi. Lại hít một hơi chân khí mới hỏi:

- Từ đại hiệp đến đây phải chăng thay Giang Tiểu Nhạn báo phụ thù. Phụ thân Tiểu Nhạn là do lão giết chết. Từ gia cứ động thủ với với lão, nhưng đừng đả thương đồ đệ của lão.

Lang Trung Hiệp lắc đầu nói:

- Không phải, Giang Chí Thăng là đệ tử của Côn Lôn phái. Thù hận giữa sư đồ các người không liên quan gì đến tại hạ. Lúc này tuy Tiểu Nhạn đi theo ta nhưng không ai giúp ai. Tại hạ đến vì việc của riêng mình với lão sư.

Bào Chấn Phi nói:

- Ta chưa từng gây hấn với người.

Lang Trung Hiệp nói:

- Lão tuy chưa gây chuyện gì nhưng đồ đệ của lão hoành hành ở vùng Xuyên Bắc.

Bào lão sư nói:

- Vậy thì dễ rồi. Đại hiệp cứ chỉ tên nào đã phạm lỗi, lão sẽ bảo chúng ra tạ lỗi.

Lang Trung Hiệp nói:

- Trừ phi bảo hắn đền mạng. Hiện giờ Long Chí Đằng đang thọ thương, ta không muốn giết hắn. Còn Long Chí Khởi đang có mặt tại đây, tại hạ muốn mang hắn đi.

Bào lão sư lắc đầu nói:

- Lang Trung Hiệp đừng nên ép người thái thậm. Các đồ đệ của lão theo lão bao nhiêu năm như nhi tử, trừ khi chúng phạm tội dâm ô thì lão sẽ giết chết không chút dung tình nhưng phải do lão hạ thủ, người khác muốn giết hắn trước mặt lão cũng không được. Hừ! Đừng nói Lang Trung Hiệp chỉ là giang hồ vãn bối cả Thục Trung Long, Long Môn Hiệp cũng đừng mơ tưởng.

Lang Trung Hiệp nghe nói lập tức cầm kiếm đến gần.

A Loan đứng dưới gốc cây cầm kiếm chạy đến la lớn:

- Gia gia, coi chừng. Hắn muốn ám toán người.

Bào lão sư ngoảnh đầu mỉm cười nhìn tôn nữ:

- Điệt nữ, đừng lo. Lang Trung Hiệp không phải hạng người đó đâu.

Sau đó quay đầu nói với Lang Trung Hiệp:

- Ta biết võ nghệ của Từ đại hiệp hơn hẳn các đồ đệ ta nhưng Bào Chấn Phi này tự tin đủ sức thắng ngươi. Nếu hai mươi năm trước, Bào lão tự quyết không để ngươi tìm đến Trấn Ba để đả thương mấy đồ đệ của lão.

Nói đến đây, Bào lão sư trợn đôi mắt hung ác nhìn, Lang Trung Hiệp cũng giận dữ trợn mắt lại, nói:

- Bất tất nhiều lời. Chúng ta động thủ.

Bào lão sư một tay hoành đao, một tay khoát khoát nói:

- Đừng gấp. Ta có vài lời muốn nói.

Rồi lão vuốt râu nói tiếp:

- Ta đã già rồi. Đồ đệ rất đông, nhi tử có hai người nhưng tất cả võ nghệ đều tầm thường. Ta chẳng muốn chúng kết thù với ai. Nếu không khi ta chết chúng sẽ bị áp bức nên ngay cả với Giang Tiểu Nhạn cũng không muốn gây hấn.

Lang Trung Hiệp nói:

- Nếu vậy lão để tại hạ mang một mình Long Chí Khởi đi thôi, tất cả đồ đệ còn lại và cả lão cũng vô can.

Bào lão sư nói:

- Như vậy thì không được. Dù thế nào ta cũng phải bảo hộ đồ đệ của mình. Hiện giờ chỉ như vậy được thôi.

Nói đến đây, lão sư vung đao chém xuống.

Lang Trung Hiệp vội dùng kiếm đỡ đao nhưng cảm thấy sức lực của lão sư rất trầm trọng.

Bào lão sư lại đột nhiên trợn mắt nói:

- Chúng ta giao thủ mấy hiệp. Nếu ngươi thắng, ta sẽ dùng đao tự sát, đồ đệ ta do ngươi định liệu. Bằng như ta thắng thì sao.

Lang Trung Hiệp hậm hực nói:

- Ta vĩnh viễn không đến Thiểm Nam nữa, còn vùng Xuyên Bắc tùy các ngươi qua lại.

Bào lão sư cao giọng nói:

- Được.

Kiếm, đao lập tức chạm nhau vang leng keng. Rồi Lang Trung Hiệp thu kiếm về vung ra một chiêu ba thức bổ xuống, chân như không chạm đất từng bước tiến lên.

Ba kiếm đầu, lão sư hoàn bộ thoái lui tránh né. Đến kiếm thứ tư chém đến, Côn Lôn đao của lão sư mới vung lên. “Keng” một tiếng lớn, kiếm bị đánh bạt ra.

Lang Trung Hiệp vội rút tay về, một kiếm đâm vào vai phải của Bào lão sư.

Lão sư vội vã nghiêng người sang phải tránh né nhanh nhẹn vung đao bạt bảo kiếm ra đồng thời đao lại quét xuống hạ bộ đối phương.

Kiếm của Lang Trung Hiệp vội vã quét xuống, thân nhảy lên nhưng sức lực của Bào lão sư rất hùng hậu. Đao không bị kiếm tạt ra mà còn đè lấy bảo kiếm dùng sức mà đẩy.

Lang Trung Hiệp thu kiếm đằng không như một cánh chim bằng xòe cánh, bảo kiếm quét vào bụng Bào lão sư nhưng đã bị đao đánh giạt ra.

Qua lại năm, sáu hiệp người hai bên chăm chú theo dõi nhưng không phân biệt thắng bại.

Thình lình, Lang Trung Hiệp nhảy qua một bên, thu kiếm lại, Bào lão sư cũng vậy, thu chân khí.

Lang Trung Hiệp mặt mày trắng bệch, chạy đến bên ngựa phóng lên ra roi chạy mất.

Giang Tiểu Nhạn cùng bọn họ Viên đều kinh ngạc chẳng rõ có chuyện gì cũng tức tốc phi ngựa tất cả đuổi theo.

Lang Trung Hiệp đang chạy theo đại lộ về hướng nam nên Tiểu Nhạn cùng thúc điệt họ Viên cũng ra roi cho ngựa về hướng nam, nhưng không dám hỏi chuyện gì.

Một thoáng đã qua khỏi Nam Sơn, đi về Xuyên Bắc thì Lang Trung Hiệp ở phía trước mới ghìm cương ngựa lại. Tiểu Nhạn vượt lên hỏi:

- Sư phụ. Người chưa bại sao lại thoái lui?

Lang Trung Hiệp mỉm cười thảm não nói:

- Mi đừng gọi ta là sư phụ nữa.

Theo đó, giơ cánh tay áo lên, Tiểu Nhạn mới nhìn thấy cánh tay áo màu xanh đã bị cắt một khoảng lớn bên trong thấm ra một dòng máu tươi.

Lang Trung Hiệp nói:

- Đây là Bào Côn Lôn không muốn kết thù nên ra tay còn lưu tình bằng không cánh tay này đã bị tàn phế rồi. Bào lão tài nghệ quả danh bất hư truyền. Ngày nay lão đã già thân thể nặng nề sức lực đã kém trước, nếu là trước đây ta thật chẳng phải là đối thủ.

Nghe đến đây Tiểu Nhạn và thúc điệt họ Viên đều biến sắc. Lang Trung Hiệp tiếp tục nói:

- Từ giờ trở đi, ta sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến Thiểm Nam này nữa.

Rồi quay sang nói với Tiểu Nhạn:

- Mi cũng đừng học võ với ta nữa, nếu không vĩnh viễn chẳng thể nào thắng được Bào Côn Lôn. Mi nên tìm một danh sư khác.

Giang Tiểu Nhạn nhảy xuống ngựa hỏi:

- Ở đâu còn có danh sư khác?

Lang Trung Hiệp trầm tư một lát nói:

- Khai Phong phủ có Thần Ưng Cao Khánh Húy tuyệt nghệ về môn điểm huyệt, võ nghệ hơn hẳn ta một bậc. Mấy năm trước, ta cùng hắn đánh cờ ở hậu viên Khai Phong phủ, hắn thường lấy thuật điểm huyệt ra trêu chọc ta. Mi cứ nói việc này chắc rằng hắn sẽ thu mi làm đồ đệ. Nếu mi không học điểm huyệt ngoài võ nghệ ra ta đoan chắc muôn đời mi cũng thất bại trước Bào Côn Lôn.

Lang Trung Hiệp khoát tay

từ giã Tiểu Nhạn rồi cùng thúc điệt họ Viên đi khỏi.

Giang Tiểu Nhạn đứng nhìn đám bụi mù càng lúc càng xa, ngờ ngẩn hồi lâu rồi thầm nghĩ:

“Lang Trung Hiệp nói không sai, trừ khi học điểm huyệt mới có thể báo phụ thù. May mà lộ phí ta có đủ. Ta phải mau đi Khai Phong phủ mới được”.

Vừa lên ngựa cảm thấy bụng đói, Tiểu Nhạn nghĩ phải tìm nơi ăn uống nghỉ ngơi nên thúc ngựa đi về phía đông không xa thì thấy một tiểu thôn trấn, thầm tính:

“Nơi đây thật vắng vẻ, yên tĩnh có lẽ bọn Bào Côn Lôn không tìm đến đây, có thể dừng chân tạm nghỉ được”.

Tiểu Nhạn tìm một tửu điếm gọi rượu thịt ăn uống xong, lòng chợt sầu não, ưu tư nghĩ:

“Lang Trung thật là một tay anh hùng hảo hán thế mà cũng không địch nổi Bào Côn Lôn. Võ nghệ Bào lão đầu quả thật đáng sợ. Trước đây ta không biết càng không đoán định được chính lão là thủ phạm đã hạ sát thân phụ”.

Nghĩ đến phụ thân bị giết lòng thực thảm thương lại nghĩ:

“Ta đã mất không một chuyến về gia hương, cả mẫu thân và bào đệ Tiểu Lộc cũng không được gặp. Tuy mẫu thân đã cải giá với Đồng Đại nhưng vẫn là kẻ sinh thành ra ta, bất luận thế nào ta cũng phải về thăm họ mới được vì biết đâu sau này khó lòng gặp mặt”.

Hắn gạt nước mắt, định lén trở về Trấn Ba thăm mẫu thân. Hắn nghĩ phải hết sức lưu tâm nếu không bị bọn Bào Côn Lôn bắt được thì chẳng còn tính mạng. Lần này ta về cùng Lang Trung Hiệp không chừng bọn họ càng hận ta hơn. Nhìn thấy lúc nãy A Loan trợn mắt nghiến răng có vẻ căm hận. Lẽ ra A Loan không hận ta mới phải. Bao năm sống với Bào gia chịu bao nỗi khổ đau cực hình nhục nhã A Loan không biết sao.

Tuy ta đối với A Loan thực lòng yêu mến nhưng cũng khó có thể ngăn ta báo thù.

Càng uống càng buồn nên đổ ly rượu, tính tiền, lên ngựa đi thẳng về hướng bắc tìm một con đường vắng vẻ, len lén trở lại Ba Sơn. Sau đó định phương hướng ra đường lộ, cố ý đi tránh Bào Gia thôn, quất ngựa về phía bắc.

Lúc này trời đã chập choạng tối, khắp nơi đều nhuộm đỏ ánh tà dương.

Lại chạy một lúc ngoảnh đầu thì thấy Trấn Ba huyện đã ở phía sau. Tiểu Nhạn vội quay đầu ngựa lại, lấy can đảm thúc ngựa đi vào đông môn thành.

Nhìn thấy lại đường phố chốn cố hương lòng bần thần mang chút bị ai. Hắn cảnh giác cẩn thận tìm những đường không có người quen.

Thoáng chốc đã đến tiệm lụa của Đồng Đại. Tiệm này rất nhỏ, bên trong mờ mờ tối chỉ có Đồng Đại nằm ngủ cạnh quầy.

Tiểu Nhạn cột ngựa ngoài cửa, đi vào mặt mày đỏ bừng.

Đồng Đại đang định đứng dậy hỏi mua gì.

Tiểu Nhạn vòng tay nói:

- Đồng Đại thúc không nhận ra cháu sao? Tiểu điệt là Giang Tiểu Nhạn. Hôm nay đi ngang đây muốn vào thăm mẫu thân và bào đệ Tiểu Lộc, mong địa thúc cho gặp.

Đồng Địa nghe lời này ngẩng đầu quan sát Tiểu Nhạn một hồi, giận dữ mắng:

- Ai da! Thì ra là tiểu tử. Mi quên vừa rồi đã náo loạn Bào gia ra sao. Tiểu tử mi to gan thật. Đi mau! Đi mau! Ta không thèm nhận ra mi. Mẫu thân mi đã cải giá với ta thì là người của ta. Ta không cho ả gặp mi thì không thể gặp. Đi mau. Nếu không ta sẽ la lên là mi đã giết người ở Bào Gia thôn.

Tiểu Nhạn giận qua định nhảy vào đánh chết Đổng Đại. Nhưng lúc này bên ngoài bước vào một người kéo hắn lại. Tiểu Nhạn hoảng sợ giật mình ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra đó là di phụ Mã Chí Hiền.

Mã Chí Hiền nói không ra tiếng:

- Chạy mau, Chí Khởi đang ở trong thành. Hôm nay điệt nhi kết thù hận lớn như vậy, chắc chắn hắn khó buông tha.

Giờ này, Tiểu Nhạn mới lo sợ vội vã chạy ra khỏi tiệm, mở ngựa, ngoảnh đầu nói với Chí Hiền:

- Di phụ, tạm biệt.

Thúc ngựa chạy ra khỏi tây môn, tìm đường đi về phương bắc. Qua một dãy núi, Tiểu Nhạn mới cho ngựa đi chậm lại, hai mắt không ngừng tuôn rơi lệ, lòng nghĩ:

“Nếu không vì Bào lão đầu giết phụ thân ta để bây giờ ngay cả mẫu thân ta cũng không thể gặp mặt, ngay cả cố hương cũng chẳng dám dừng chân”.

Nghĩ vậy lòng như lửa đốt buông cương cho ngựa chạy nhanh về hương bắc.

Chẳng bao lâu, trời đã tăm tối. Tiểu Nhạn đi đến một tiểu thôn trấn, tìm một khách điếm nghỉ qua đêm.

Sáng hôm sau, hắn rời tiêu điếm đi về Tây Hương huyện rồi chuyển sang đông mà đi. Đến trưa đã vào Tử Ngưu trấn.

Tử Ngưu trấn cũng là một nơi náo nhiệt. Đi về phía bắc qua Tử Ngưu hà lại chạy bốn, năm mươi dặm thì đến Chung Nam. Chỉ cần qua Chung Nam sơn thì đến Chung Trung.

Hắn vừa đi vừa hỏi thăm đường đến Khai Phong phủ. Đến đây vì trời nóng, miệng khát lại đến lúc dùng cơm trưa nên hắn xuống ngựa trước một tửu điếm rồi đi vào.

Chân trước vừa bước vào quán, chân sau đã có người bước theo. Tiểu Nhạn lo lắng ngoảnh đầu lại nhìn thì ra đó là một lão tiên sinh, trạc tuổi lục tuần, mắt đeo cặp kính, râu đã hơi bạc, đầu đội một cái nón nhỏ, thân mặc áo bào màu lam.

Lão tiên sinh này ngồi đối diện với hắn. Tiểu Nhạn muốn uống rượu, lão tiên sinh đó cũng uống rượu đồng thời lão lấy ra một quyển sách trong bọc hành lý nhỏ, vừa uống rượu vừa xem sách đến độ xuất thần.

Tiểu Nhạn thầm ái mộ, lòng nghĩ:

“Biết chữ thật là tốt quá! Cầm một quyển sách xem có thể tiêu sầu giải muộn, còn ta một chữ cũng không thông”.

Vì thế hắn cười hỏi:

- Lão tiên sinh đọc sách gì thế?

Lão tiên sinh rời mắt khỏi cuốn sách, ngửng lên nhìn Tiểu Nhạn rồi nói:

- Lão xem đường thi.

Giọng nói là khẩu âm phương nam nên Tiểu Nhạn nghe hiểu được, lòng nghĩ:

“Có lẽ lão tiên sinh này là một tú tài, chắc tài học tuyệt luân”.

Hắn uống hai chung rượu thấy lão tiên sinh vẫn thích thú xem sách, Tiểu Nhạn không biết trong sách có những điều thú vị gì nên cung kính hỏi:

- Lão tiên sinh là tú tài phải không?

Lão tiên sinh đó lắc đầu nhưng không nói, vẫn thản nhiên xem sách.

Tiểu Nhạn uống rượu rất nhiều lại muốn ăn cơm trưa bèn hỏi:

- Lão tiên sinh cũng dùng chút thức ăn chứ?

Lão tiên sinh đó khoát tay nói:

- Ta không ăn.

Tiểu Nhạn bèn ăn một mình. Một hồi lâu, lão tiên sinh mới đặt sách xuống, nghiêng tay rót một chung rượu rồi nhìn Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn mỉm cười hỏi:

- Lão tiên sinh làm quan à?

Lão tiên sinh lại lắc đầu:

- Lão phu trước nay chưa vào chốn quan trường. Ta đến đây chỉ để nhàn du thôi.

Tiểu Nhạn gật đầu nói:

- Tinh thần lão tiên sinh sảng khoái quá.

Tiểu Nhạn nghĩ:

“Người đọc sách thái độ họ hòa nhã. Ví như lão tiên sinh này với Bào Côn Lôn thì vị tiên sinh này giống như một Bồ tát, còn bào Côn Lôn tựa một hung thần”.

Lão tiên sinh mỉm cười nhìn Tiểu Nhạn:

- Tiểu hài, ngươi từ đâu đến đây, lại muốn đi về đâu?

Tiểu Nhạn nói:

- Tiểu bối từ Trấn Ba huyện đến, lại muốn đi về Khai Phong phủ.

Lão tiên sinh kinh ngạc nói:

- Ái chà! Xa như vậy hài tử mi có thể đi được sao?

Tiểu Nhạn chỉ ngoài cửa:

- Tiểu bối có ngựa!

Lão tiên sinh vội hỏi:

- Ngươi đến Khai Phong phủ làm gì? Phụ mẫu mi lại có thể mi đi vậy sao?

Lời nói này khiến Tiểu Nhạn càng thương tâm, thở dài lắc đầu nói:

- Tiểu bối không có phụ mẫu. Lão tiên sinh, tiểu bối chỉ là một khổ hài tử. Tiểu bối tuy năm nay mới chỉ mười bốn tuổi nhưng cái khổ nào cũng đã trải qua. Trên đời, người hòa nhã như lão nhân gia ở đây thực là hiếm có.

Lão tiên sinh càng kinh ngạc hỏi:

- Tại sao vậy? Mi làm việc gì? Nếu phụ mẫu chết rồi thì lấy gì mưu sinh. Lần này đến Khai Phong phủ để tìm ai?

Tiểu Nhạn đáp:

- Tiểu bối đến Khai Phong phủ là cốt tìm cho được Thần Ưng Cao Khánh Húy do Xuyên Bắc Lang Trung Trung Hiệp khuyên bảo tìm người đó để đầu sư.

- Ai da!

Tiểu Nhạn tiếp – Lão tiên sinh là người đọc sách nên tiểu bối mới nói rõ, tiểu bối là người học võ.

Phụ thân của tiểu bối bị người giết chết, hại tan cửa nát nhà, mẫu thân và bào đệ cũng không được gặp mặt. Tiểu bối tìm đến Khai Phong phủ gặp Cao Khánh Húy để mong học điểm huyệt về báo thù thân phụ.

Nói đến đây hắn nghẹn ngào khóc.

Hiện giờ, chẳng có thực khách nào nữa, Tiểu Nhạn để mặc tâm tình kích động.

Lão tiên sinh nghe nói không ngừng gật đầu:

- Hài tử ngươi thật có chí khí.

Tiểu Nhạn lại nói:

- Lão tiên sinh có chuyện gì cần đến Khai Phong phủ không? Tiểu bối có thể thuận đường làm giúp.

Lão tiên sinh lắc đầu:

- Lão chẳng có việc gì phiền hài tử mi.

Tiểu Nhạn gọi tính tiền còn định trả thay cho lão tiên sinh nhưng lão khoát tay nói:

- Đừng khách sáo, lão hủ còn dùng cơm không biết bao nhiêu mà tính.

Tiểu Nhạn ôm quyền cung kính nói:

- Lão tiên sinh, tiểu bối xin cáo biệt.

Lão tiên sinh gật đầu không đứng dậy, Giang Tiểu Nhạn ra khỏi tửu điếm quất ngựa về hướng bắc tìm một bãi cỏ cho nó ăn. Sau đó, lên ngựa vung roi về Tử Dương hà.

Chạy thẳng về phía bắc ước khoảng hai, ba mươi dặm thì gặp núi Chung Nam.

Lúc này, trời hãy còn sớm. Người đi đường thưa thớt. Xe ngựa vắng tanh, Tiểu Nhạn cảm thấy khó khăn, lòng nghĩ:

“Chung Nam sơn còn cao hơn núi cao nhất ở quê ta. Không biết sơn lộ bao nhiêu xa. Hiện giờ, trời còn sớm nhưng đi trong núi khoảng ba mươi dặm thì đã tối đen rồi. Nếu trong núi không có khách điếm ta sẽ nghỉ ở đâu? Gặp hùm beo thì ta biết làm sao?”.

Thế là tìm một nông phu gần đó, dắt ngựa hỏi:

- Xin hỏi đại ca, muốn qua Chung Nam sơn đi đến Quang Trung không biết vào núi đi bao xa mới có khách điếm.

Người nông phu đó nói:

- Trong núi không có khách điếm, chỉ có nhà người ta có thể nghỉ nhờ qua đêm được nhưng tiểu hài tử mi không thể một mình vào núi. Trong núi có …

Nói đến đây, nông phu bước đến cạnh ngựa chỉ vào núi cao phía bắc nói:

- Ngươi vào núi một mình là dâng mạng đó. Trên núi có mười mấy sơn trại. Trại chủ đều là người nổi tiếng, bản lĩnh Ngân Tiêu Hồ Lập không vừa, thường thường cưỡi ngựa ra ngoài du ngoạn. Ngươi đừng nên qua núi một mình, tốt nhất đến Từ Ngưu trấn mà chờ. Chờ đôi ba ngày có xe của tiêu đầu, ngươi xin đi nhờ theo sau. Bằng không chỉ cần mi đi chưa quá hai dặm là đã xảy ra chuyện.

Tiểu Nhạn vừa nghe vừa nghĩ thầm:

“Xe hàng trên đường này đều là của Côn Lôn phái, ta đâu có thể theo được. Thôi ta cứ đành một mình lên núi cao. Chưa hẳn đã gặp cường đạo, chẳng may gặp thì trên ngựa ta có treo chuông bạc, lại cùng chúng nói mấy câu nghĩa khí giang hồ. Chúng biết ta là người của Lang Trung Hiệp chắc không đến nỗi đả thương ta”.

Nghĩ thế nên cảm tạ nông phu rồi phi ngựa theo hướng núi mà đi. Thoang chốc đã đến sơn khẩu.

Đi trên sơn lộ ước khoảng mười mấy dặm, Tiểu Nhạn mới nhìn ra thế núi Thái Lĩnh này thật khác với các núi ở Xuyên Bắc. Không chỉ núi cao hiểm trở, nhấp nhô trập trùng. Mỗi ngọn núi cao ước khoảng mấy trăm trượng, kéo dài bất tận. Hơn nữa, cây cối rậm rạp, um tùm, có nhiều chỗ cây mọc xanh biếc giống một rừng hoang dã chưa có dấu chân người.

Đi rất lâu cũng chẳng thấy người nhưng thỉnh thoảng lại thấy trong mấy hang động lững lờ bay lên những cụm khói mịt mờ. Trong đó có lẽ có người ở.

Theo sơn lộ khúc khủyu quanh co đi hơn hai mươi dặm đường đi càng lúc càng hẹp lại và dốc, Tiểu Nhạn không thể cưỡi ngựa nên xuống ngựa, từng bước từng bước đi lên. Lên càng cao thấy mình và ngựa sắp lên một đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn xem đột nhiên nhìn thấy một người mang bao tải nhỏ nhẹ nhàng đi hướng lên trên, sắp gần đến đỉnh núi. Tiểu Nhạn thầm bái phục nghĩ thầm:

“Người này sao lên núi nhẹ nhàng như vậy. Khi nãy nghe nông phu nói cường đạo trên núi này còn nhiều hơn đá núi. Mười bảy, mười tám người không dám đi còn người đó dám đi một mình, lưng lại mang hành lý quyết không giống người cư trú trong núi”.

Vừa đi vừa nghĩ lại đi thêm mấy bước, tỉ mỉ quan sát thì thấy người trước mặt rất quen thuộc, Tiểu Nhạn bất giác kinh ngạc “a” lên một tiếng. Thì ra người trước mặt chính là lão tiên sinh gặp nơi quán rượu.

Tiểu Nhạn thầm nghĩ:

“Lúc ta lên đường thì lão còn ở đó chậm rãi ăn uống mà, còn ta không ngừng chân ngựa đi hơn năm, sáu mươi dặm đường lại đi nửa ngày trong núi, tại sao lão nho sinh lưng mang hành lý lại có thể đi trước ta. Thật khó tin”.

Cho nên hắn mở miệng gọi lớn:

- Lão tiên sinh.

Người đi trước sắp đến đỉnh núi, ngoảnh mặt lại nhìn. Giang Tiểu Nhạn kinh ngạc lại kêu lên, vội nhảy lên lưng ngựa chạy thục mạng lên đỉnh núi, không ngừng nói:

- Lão tiên sinh, sao người lại lên núi nhanh như vậy. Ái chà! Lão tiên sinh, người quả thật là thần cước đó.

Lão tiên sinh trước mặt nhìn xuống cười lớn, gật đầu. Gió núi thổi râu tóc lão bay bay trông tựa vị thần tiên. Tiểu Nhạn nghĩ:

“Đây quả là một lão thần tiên”.

Hắn thúc ngựa khó khăn lắm mới lên được đỉnh núi, mệt đến độ không kịp thở, mồ hôi tuôn như mưa. Còn lão tiên sinh thì từ lâu đứng trên đỉnh núi chờ hắn, nét mặt thản nhiên chẳng lộ chút mệt nhọc, nhẹ nhàng như áng mây trôi, như cánh hạc từ ngàn dặm bay về đỉnh núi.

Tiểu Nhạn ghìm cương, thở hổn hển hỏi:

- Lão tiên sinh, sao người đi nhanh đến vậy? Chỉ cần có cước bộ như lão nhân gia, qua lại giang hồ đâu cần dùng ngựa.

Lão tiên sinh vẫn bình thản cười nói:

- Lão đi đường tắt đó mà.

Tiểu Nhạn hỏi:

- Lão tiên sinh, tiểu bối đi đường này có đúng không?

Lão tiên sinh gật đầu nói:

- Đúng rồi. Hài tử mi đi hết ngọn núi này, qua hai ngọn núi nữa, đường đi bên đó rộng rãi, có nhà người ta, có thể xin nước uống.

Tiểu Nhạn ôm quyền nói:

- Đa tại lão tiên sinh. Tạm biệt!

Hắn phóng ngựa thuận theo sơn lộ chập chùng mà đi xuống dưới. Chạy một lúc hắn ngoảnh đầu nhìn lại thì vẫn thấy lão tiên sinh còn đứng trên đỉnh núi.

Tiểu Nhạn tiếp tục ra roi đi về phía bắc ước khoảng năm, sáu mươi dặm thì gặp phải ngọn núi cao hơn ngọn núi vừa rồi. Đang suy nghĩ không biết có nên cưỡi ngựa lên không, thoáng ngẩng đầu nhìn lên chợt “á” lên một tiếng nữa. Lão tiên sinh tóc bạc, lưng mang hành lý đang thản nhiên đi trên đỉnh núi chập chùng, nhưng nháy mắt lại không thấy đâu nữa.

Tiểu Nhạn sững sờ một hồi, tay chân đổ mồ hôi dầm dề nhưng cảm thấy tay chân lạnh ngắt, thầm nghĩ:

“Không xong, đây không phải thần tiên cũng là ma quỷ quyết chẳng phải người”.

Thể là hắn cho ngựa đi vào một sơn lộ khác.

Sơn lộ này âm u, cây cối um tùm. Tiểu Nhạn cảm thấy phát run nhìn mỗi một tảng đá, mỗi gốc cây giống như di nhân đó đang hiện diện chốn này.

Đi trên sơn lộ khúc khủyu, chập chùng phải gian nan vất vả mới vượt qua hai quả núi đó thì không còn thấy lão tiên sinh đó nữa.

Chợt nghe tiếng động véo von bên tai tựa như tiếng chim đêm lại tựa như tiếng sáo mà bọn tặc nhân thường gọi nhau trong núi. Tiểu Nhạn cảm thấy lo lắng, tuốt đao bên yên ngựa cầm tay, nhìn quanh cảnh giác. Chỉ thấy gió núi thổi lá cây xao động xào xạc nhưng Tiểu Nhạn cũng hết sức đề phòng, không dám tra đao vào vỏ vừa đi vừa ngoảnh lại đầu nhìn.

Lại chuyển qua hai, ba dốc núi thì nhận thấy sơn lộ dần rộng ra nhưng đi chưa xa thì chuyện tán đởm kinh tâm lại hiện ra trước mắt.

Hóa ra trên sơn lộ nằm ngang dọc mấy thi thể.

Tiểu Nhạn hãi sợ nghĩ:

“Kỳ quái thật”.

Hắn dừng cương xuống ngựa chầm chậm đi về phía trước.

Hắn thấy tuy là trên mặt đất nằm la liệt năm, sáu người, đao còn văng tung tóe nhưng tuyệt nhiên chẳng có vết máu. Hắn bước đến gần hơn thì nghe người nằm trên mặt đất rên hừ hừ nói:

- Huynh đệ mau báo cáo trại chủ đi, bọn ta … không thể cử động được.

Tiểu Nhạn kinh ngạc đến thốt chẳng nên lời, cẩn thận quan sát thấy đám người này toàn bộ đều mặc áo ngắn giống như đám cường đạo mà hắn đã gặp qua ở Xuyên Bắc. Bọn họ chẳng bị thương, mắt mở to, có người nằm ngang có ngườ

người nằm ngửa nhưng lại chẳng hề nhúc nhích như những tượng gỗ tuy nhiên có người nói chuyện được có người chỉ rên ư ử như người chịu sự gì thống khổ lắm.

Tiểu Nhạn trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên nói:

- Các ngươi bị làm sao vậy? Đã động thủ với ai? Họ dùng cách gì đánh?

Bọn người bất động này nhìn thấy Tiểu Nhạn không phải là đồng bọn nói:

- Bằng hữu … xin nhờ giúp chút việc. Đến núi phía đông đưa giúp một tin. Bọn ta đều là thủ hạ của Ngân Tiêu Hồ Lập Hồ trại chủ. Vừa rồi có một lão đầu tử râu trắng thi triển điểm huyệt pháp khiến bọn ta té ngã nơi đây, bằng hữu bảo họ đến đưa bọn ta trở về.

Tiểu Nhạn vừa nghe điểm huyệt pháp hắn như bị điểm huyệt, lập tức chẳng nói chẳng rằng tra đao vào vỏ nhảy lên ngựa phi đi vừa nghĩ:

“Đúng rồi! Lão tiên sinh mà ta gặp chính là một đại hiệp lừng danh. Lão biết thuật điểm huyệt không chừng đấy chính là Cao Khánh Húy. Ái da! Ta thật ngốc nghếch. Lý ra trên đỉnh núi ta đã có thể bái lão làm sư phụ. Giờ người đã đi rồi, biết tìm nơi đâu”.

Thế là hắn tiếc nuối nhìn đông ngó tây, càng lúc càng nóng nảy. Lại leo qua hai, ba đỉnh núi cao thì người mỏi ngựa mệt không còn đủ sức bò xuống.

Trời đã về chiều. Sương mù trong sơn cốc phủ đầy. Dần dần chẳng còn nhìn rõ cảnh vật nữa. May là con đường hắn đang đi vừa bằng phẳng, vừa rộng rãi. Tiểu Nhạn cứ thúc ngựa theo đường thẳng đi ước khoảng mười dặm. Chợt nghe phía trước có người cao giọng hỏi:

- Ai đó? Từ đâu đến đây? Ta hỏi mi đó?

Tiểu Nhạn đến gần một chút mới nhìn ra, trước mặt là một thung lũng bằng phẳng, có mấy nóc nhà cùng một đám đông người cùng xe ngựa lừa.

Người hỏi hắn giống như một tiêu đầu. Tiểu Nhạn thu ngựa đến gần nói:

- Tại hạ từ Tử Ngưu trấn đến đây, còn bằng hữu thì sao, quý tính là gì? Vì sao ở đây? Nơi đây là chốn nào?

Hán tử đó nói:

- Bọn ta từ Tây An phủ Lợi Thuận tiêu điếm theo các chưởng quỹ đi đến Hán Trung.

Tiểu Nhạn vừa nghe, bất giấc kinh hoàng nói thầm:

“Không xong. Ta đã gặp phải Cát Chí Cường nổi tiếng còn hơn cả huynh đệ họ Long. Thế này thì làm sao?”.

Hán tử đó lại hỏi:

- Phía sau mi còn có ai không?

Tiểu Nhạn đáp:

- Không có ai chỉ một mình ta.

Đối phương ngạc nhiên hỏi:

- Một mình ngươi? Một mình ngươi mà dám qua núi sao? Tiểu tử ngươi đi trên giang hồ không thể tùy tiện mà đùa giỡn được được đâu?

Tiểu Nhạn không dám xuống ngựa, lẳng lặng gật đầu nói:

- Thật đấy, chỉ một mình ta, chẳng qua vì có việc gấp nên dù đao sơn núi lửa ở Tiêu Lĩnh này thì ta cũng phải vượt qua. Ta không thể ở đây nghỉ ngơi, phải mau chóng đi mới được.

Nói xong vội vã thúc ngựa muốn nhanh chóng rời khỏi bọn người Côn Lôn phái.

Không ngờ đầu ngựa bị bọn họ giữ lại. Tiêu đầu đó nói:

- Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa sao, ngươi quá lớn mật to gan. Ngươi vượt qua hơn ba mươi dặm đường núi, Ngân Tiêu Hồ Lập không phải không thấy ngươi, chắc tại gã thấy ngươi là một hài tử nên không đáng cướp. Ngươi hãy mở mắt mà nhìn, ở đây dừng lại bao nhiêu là xe hàng, các chưởng quỹ của ta tại sao không dám đi xuống, vì sợ ngân tiêu bách phát bách trúng của Hồ Lập. Nếu ngươi đi về phía bắc phải cẩn thận, bọn chúng còn có bắc trại. Đừng để chúng nhìn thấy, chẳng những đầu ngươi mà ngay cả đầu đá cũng có thể cắt gọn.

Tiểu Nhạn nghe hán tử này nhiều lời lòng nóng nảy giận dữ nhưng không tiện phát tác, nén giận cười nhạt nói:

- Bằng hữu đừng chen vào, dù chết ta cũng phải lo chuyện của ta.

Tiểu Nhạn định vọt ngựa thoát ra ngoài đột nhiên phía sau có người đánh vào vai của Tiểu Nhạn.

Trong lúc xuất kỳ bất ý, Tiểu Nhạn “á” một tiếng té nhào xuống ngựa.

Phía sau chính là nhi tử của Bào Côn Lôn là Bào Chí Lâm. Lần này được thư của huynh đệ họ Long đi Tây An phủ để mời Cát Chí Cường bảo tiêu thuận tiện đi về phía nam. Đến núi này vì úy kỵ phi tiêu của Hồ Lập không thể đi xuống phải dừng lại nơi đây, không ngờ hắn lại gặp Tiểu Nhạn.

Tuy Chí Lâm không biết hai ngày trước Tiểu Nhạn cùng Lang Trung Hiệp đại náo Tử Dương cùng Trấn Ba nhưng hắn vốn đã có ác ý với Tiểu Nhạn nên khi đẩy được Tiểu Nhạn té xuống ngựa bèn bước lên đạp một chân lên ngực Tiểu Nhạn nói:

- Con rùa rúc đầu, đến giờ mà ngươi vẫn còn sống sao? Đại gia họ Long bị một đao của mi đến giờ còn chưa đi được, đồ tạp chủng.

Tiểu Nhạn lăn người bật dậy, chạy đến bên mình ngựa, tuốt đao chỉ Chí Lâm mắng:

- Cẩu tạp chủng, mi dám đánh Giang đại gia. Đại gia đang tìm mi đây.

Bào Chí Lâm dang hai tay mà chạy. Vừa chạy vừa la:

- Đây là nhi tử của Giang Chí Thăng. Long nhị sư ca của chúng ta đã bị tặc tử này đả thương đó.

Lập tức có ba, bốn tiêu đầu của Lợi Thuận điếm cầm đao côn vây chặt Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn biết mình người cô thế yếu nhưng việc đã như vậy nên liều mạng mà đánh, đao quang loang loáng.

Bọn tiêu đầu mấy người không phải là yếu nhưng nhất thời chưa thể tiếp cận được hắn.

Đánh nhau hơn mười mấy hiệp, chợt thấy Bào Chí Lâm kéo ra một người.

Trong sơn cốc, lúc hoàng hôn, tuy không nhìn rõ mặt người này nhưng nhìn thoáng qua thấy người này thân thể cường tráng, khí độ hiên ngang, tay cầm một Côn Lôn đao giống như Bào lão sư thường dùng.

Đến gần, người này cầm đao chỉ ra, hét lớn:

- Giang Tiểu Nhạn là ai?

Bọn kia vội vã giạt ra. Tiểu Nhạn hít một hơi hoành đao ngang người cười nói:

- Chính ta là Giang Tiểu Nhạn, còn ngươi là ai?

Bào Chí Lâm đứng bên cạnh người đó cười nói:

- Tiểu tử, ngay cả lục sư ca của ta mà cũng không biết. Đây chính là anh hùng nổi tiếng nhất trong đồ đệ của phụ thân ta chính là Thương Đao Ngân Tiên Thiết Bá Vương Cát Chí Cường.

Tiểu Nhạn giờ mới biết người này là Cát Chí Cường mà Lang Trung Hiệp từng nhắc qua. Hắn là môn đồ có bản lĩnh cao siêu nhất của Bào Chấn Phi, cho nên Tiểu Nhạn lo lắng nói:

- Ta không gây hấn với các người, vậy còn các người ỷ đông áp bức một hài tử như ta sao đáng mặt hào kiệt.

Chí Cường “hừ” lạnh, tay cầm Côn Lôn đao bước lên mấy bước, Tiểu Nhạn vội lui ra sau, Chí Cường nói:

- Bỏ cương đao trên tay mi xuống, đưa tay ngoan ngoãn chịu trói để bọn ta đưa về Trấn Ba cho sư phụ phát lạc, nếu ngoan cố kháng cự thì một đao này chẳng dung tính mạng. Đồ tặc tử! Phụ thân Giang Chí Thăng của mi đã khiến cho Côn Lôn phái mất hết thanh danh, tiểu tặc mi lại còn đả thương nhị sư huynh của ta rồi đào thoát, giờ xem mi chạy đâu cho thoát.

Dứt lời, một đao dũng manh, hung hiểm chém xuống.

Tiểu Nhạn vội đưa đao lên đỡ, chỉ nghe “keng” một tiếng, hổ khẩu Tiểu Nhạn tê chồn, khẩu cương đao rơi xuống đất. Hắn quay người định chạy nhưng Chí Cường phía sau vung chân đá một cước như bài sơn đảo hải khiến Tiểu Nhạn té lăn oằn oại như một côn trùng.

Bọn tiểu đầu chạy đến chụp lấy Tiểu Nhạn. Tiểu Nhạn giãy giụa rất dữ dội, lại la hét nhưng cổ hầu đã bị bóp chặt tựa con gà trước móng vuốt diều hâu.

Bào Chí Lâm la lớn:

- Đem dây, đem dây. Trói tên tiểu tử lại.

Hắn đang dương dương tự đắc chợt cảm thấy phía sau tê chồn, “ây da” một tiếng rồi té lăn xuống đất.

Hóa ra, phía sau hắn đột ngột xuất hiện một lão nhân sau lưng mang bao hành lý nhỏ.

Người chung quanh thất kinh, Cát Chí Cường giận dữ hét to vung đao chém tới.

Lão nhân đứng thản nhiên chẳng thèm tránh né chờ đao chém đến lão mới nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy lưỡi đao.

Chí Cường dùng hết sức giật lại nhưng lưỡi đao vẫn không nhúc nhích.

Còn hai ngón tay của lão nhân như ẩn tàng một nội lực kinh người chỉ giật nhẹ một chút là đã đoạt được cương đao của Chí Cường ném xuống đất, một chân dẫm lên.

Chỉ nghe “rắc” cương đao đao gãy làm đôi.

Khẩu Côn Lôn đao dẻo dai, rắn chắc chỉ một cái đạp nhẹ đã gãy đôi!

Thiết bá vương Cát Chí Cường kinh hãi, biến sắc hỏi:

- Lão là ai?

Lão nhân vẫn thản nhiên chắp tay sau lưng mỉm cười nói:

- Lão phu là sư phụ của hài tử này, không thể an nhiên nhìn bọn ngươi áp bức nó.

Lúc này, người chung quanh đều khiếp vía. Người đang nắm giữ Tiểu Nhạn cũng vội buông hắn ra. Còn Chí Cường toàn thân phát run, chắp tay vái một cái:

- Lão tiền bối xin lưu lại đai danh.

Lão nhân lắc đầu nói:

- Lão phu không nói tính danh ra, chỉ cần mi quay về gặp sư phụ Bào Chấn Phi, hỏi lão mấy mươi năm trước ở Đồng Bách sơn đã gặp qua người nào. Lão tất rõ danh tính của ta.

Cát Chí Cường liên tiếp đáp “vâng vâng” không dám hỏi nhiều.

Lúc này Tiểu Nhạn đã khóc lớn, khấu đầu tạ lễ lão tiên sinh, lão nhân từ bi nói:

- Đừng sợ. Ngựa của mi đã đi xuống dưới. Lão giữ giùm mi này.

Tiểu Nhạn bò dậy, cả khẩu đao cũng không màng, dắt ngựa theo lão nhân dưới sắc trời tăm tối mà đi về phương bắc.

Sau khi họ đi khỏi, bọn tiêu đầu trong sơn cốc và Cát Chí Cường đều nhỏ giọng bàn tán, làm việc cũng nhẹ nhàng chẳng dám gây tiếng động, dường như hành động thần kỳ của lão hiệp đó khiến thần trí họ bay mất rồi. Chỉ còn lại tiếng gió núi thổi cây rừng xào xạc. Thanh Côn Lôn đao gãy đôi nằm chơ vơ trên mặt đất.

Bọn chúng khiêng Bào Chí Lâm giờ thân đã tàn phế đem vào nhà dân trong sơn cốc mà nghỉ một đêm. Sau đó đưa Bào Chí Lâm đi khỏi Tiên Lãnh.

Chí Cường mỗi lần đến Thiểm Nam đều khoa trương thanh thế rầm rộ vì hắn không chỉ là đồ đệ đắc ý nhất của Bào Côn Lôn hơn nữa còn là nhà cự phú ở Quang Trung, một nhà bảo tiêu nổi tiếng.

Nhưng lần này, đến đây không thanh không tiếng. Hắn lệnh cho thủ hạ đưa xe hàng lặng lẽ đi đi về Hán Trung. Hắn chỉ mang theo hai tiêu đầu, ba con ngựa, một chiếc xe, trên xe đặt Bào Chí Lâm thân bất động đưa về Trấn Ba huyện.

Lúc này Bào Chấn Phi vừa đuổi được Tiểu Nhạn vừa chế phục được Lang Trung Hiệp nên tinh thần có chút vui vẻ, vô buồn vô lo, oán thù đã giải.

Sáng nay, khi Cát Chí Cường về đến thì Bào lão sư cùng A Loan, Chí Hiền, Chí Tuấn, Chí Bảo, Chí Viễn đều ở trước cửa, thấy từ trên xe khiêng Bào Chí Lâm xuống, trông hắn như một tử thi, mọi người thất kinh.

Cát Chí Cường tinh thần bạc nhược, thần sắc bất an, gã làm lễ với lão sư phụ xong, bèn mời sư phụ bước sang một bên nói nhỏ thuật lại chuyện đêm qua.

Ban đầu, Bào lão sư nghe Tiểu Nhạn một mình đi vào núi Tiêu Lãnh, giận dữ nghiến răng kèn kẹt sắc mặt đỏ tía, đến khi nghe có một lão nhân một chỉ điểm huyệt Bào Chí Lâm ngã nhào, một cước đạp gãy Côn Lôn đao, lão thần sắc hoảng sợ, mặt biến sắc trắng bệch chừng nghe lão nhân bảo không cần xưng danh tính chỉ cho đồ đệ biết về hỏi sư phụ mấy mươi năm trước ở Đồng Bách sơn.

Nghe Chí Cường thuật đến đây, Bào Chấn Phi hốt hoảng kinh tâm la lên một tiếng hộc máu tươi ngã nhào bất tỉnh.

Bọn đồ đệ sợ hãi vội đỡ lão sư đưa vào trong.

A Loan chạy theo khóc lớn.

Bào Côn Lôn nằm trên giường đặt ở phòng lớn, bọn đệ tử cùng A Loan đều quây quần chung quanh lo lắng săn sóc.

Đại phu đổ thuốc gần nửa ngày, Bào lão sư mới từ từ tỉnh lại.

Bào A Loan nằm mọp trên người lão gia gia rấm rức khóc. Bào lão sư than thở hồi lâu mới thở dài nói:

- Hết rồi! Hết rồi. Bào Chấn Phi ta ngày trước đã làm nhiều việc ác độc khiến ngày nay di lụy đến các con phải nhận thay quả báo. Người đó ta biết, ba mươi năm trước khi ta còn là một thanh niên tráng kiện. Ở Hà Nam, Đồng Bách sơn từng gặp qua người này, từng bị giáo huấn. Người như ta, võ nghệ như vậy mà trong tay hắn chỉ như cỏ rác. Việc thua ở Đồng Bách sơn ta chưa từng nói qua với ai. Ta cho rằng lão đã chết rồi nào ngờ vẫn còn tại thế. Hơn nữa lại mang Tiểu Nhạn đi. Tiểu tử đó chịu khổ chịu cực, bền gan vững chí, có quyết tâm lớn, nếu trong ba năm tiểu tử đó học xong tuyệt nghệ trở về thì toàn gia họ Bào với hơn ba mươi môn đồ Côn Lôn phái chắc chẳng toàn tính mạng. Đây chỉ là bình sinh Bào Chấn Phi này làm nhiều việc quá ác, sau đó lại do dự không quyết nên mới lưu lại cái hậu quả khó giải này.

Lão sư nói xong, bọn đồ đệ thê thảm rơi lệ. Chí Hiền vội quẹt nước mắt, khuyên Bào lão sư:

- Sư phụ, xin đừng buồn bã. Sau này nếu như Tiểu Nhạn học xong võ nghệ về đây báo thù, đồ đệ sẽ gặp hắn mà khuyên nhủ mấy lời.

Bào lão sư nhìn Chí Hiền có chút giận, nói:

- Mi là di phụ của hắn, đem hắn về nhà nuôi dưỡng, tất nhiên hắn sẽ không hại mi. Còn Côn Lôn phái ta quyết không phải là đối thủ của hắn, nhưng dù chết chứ phục tùng hắn thì không thể.

Bào A Loan cũng dậm chân mắng lớn:

- Gia gia đừng sợ. Nếu Tiểu Nhạn đến đây, tôn nữ sẽ giết hắn.

Bọn Chí Khởi cũng giận dữ nói:

- Bọn ta cố gắng luyện tập võ nghệ, sau đó liên kết anh hùng thiên hạ mà đối phó hắn. Cho dù hắn cùng sư phụ hắn đến một lượt, cũng không thể đối địch.

Bào lão sư nằm dài suy nghĩ nửa ngày. Gương mặt trắng bệch không chút máu của lão từ từ đen tía. Bất ngờ, lão ngồi bật dậy, hiên ngang vỗ ngực nói:

- Không sợ!

Lão nắm chặt quyền đấm ngực, cao giọng nói:

- Võ nghệ của các con còn chưa học xong vì ta truyền thụ còn lưu lại bốn bộ quyền và tám bộ đao. Từ đây về sau, ta sẽ truyền thụ hết cho các con để mỗi đệ tử đều bằng sư phụ. Ba mươi Bào Chấn Phi lẽ nào không địch nổi một Tiểu Nhạn sao?

Tất cả bọn đồ đệ nghe vậy đều đổi buồn thành vui, nhất tề phấn chấn tinh thần.

Kể từ hôm đó, Bào lão sư tập hợp bọn Long Chí Khởi, Cổ Chí Minh, Cát Chí Cường, Lỗ Chí Trung, Mã Chí Hiền, Trần Chí Tuấn, Thái Chí Bảo, Tưởng Chí Diệu, Miêu Chí Anh, Hàn Chí Tín, Trương Chí Tài ngay cả đại nhi tử Bào Chí Văn tất cả mười bốn đệ tử, ngày ngày đến Bào Gia thôn tập luyện võ nghệ bí truyền của Bào lão sư.

Bào lão sư tinh thần phấn chấn, thân thể thêm tráng kiện, tay chân càng linh hoạt hơn, hồi phục tinh anh ngạo khí thời thiếu niên của lão.

Mỗi sớm tối, lão sư đều đem tuyệt kỹ ra dạy cho tôn nữ A Loan. Vì thế, mấy năm thanh thế của Côn Lôn phái càng thịnh vượng.

Còn trên giang hồ chẳng còn ai nghe tin tức của Giang Tiểu Nhạn
Chương 7: Hùng Quang Nguyện Độc Tẩu Bào A Loan Bá Thủy

Kiều Quần Chiến Lý Phụng Kiệt

Quang âm thấm thoát thoi đưa. Nhật nguyệt cứ xoay vần. Rèn thương đao quyền cước đã mấy năm rồi, Bào lão sư tuy thân thể tráng kiện, nhưng râu tóc giờ đã bạc trắng như tuyết. Giờ đây lão sư cũng đã bảy mươi sáu tuổi rồi. Còn đồ đệ nào cũng râu dài. Tôn nữ A Loan cũng đã trưởng thành.

Thời gian! Con người và cảnh vật đã thay đổi cực kỳ nhanh, nhưng Bào lão sư ngày đêm vẫn không quên được Giang Tiểu Nhạn. Chỉ cần có môn đồ từ phương xa đến thăm, là lão lập tức nghiêm túc hỏi:

- Các người có nghe tin tức Tiểu Nhạn lưu lạc ở phương nào không? Trên giang hồ, những tỉnh, huyện quanh đây có xuất hiện nhân vật trẻ tuổi võ nghệ siêu quần không?

Nhưng lời đáp của mọi người khiến lão thất vọng, vì lão nghĩ:

“Chỉ e rằng sau khi ta chết, hắn sẽ tìm đến đồ đệ và đồ tôn của ta giết hết. Thừa lúc ta còn sống mà gặp được hắn, đánh thắng hắn là tốt rồi, nhược bằng thất bại thì yêu cầu hắn chỉ giết một mạng già này thôi. Phụ thân hắn bị ta sát hại, chết dưới tay hắn cũng không oan uổng”.

Hiện giờ, trưởng tử của lão vẫn ở Hán Trung mở Côn Lôn tiêu điếm, thu nhận nhiều đồ đệ, việc mua bán kinh doanh thật phát đạt. Còn nhị nhi tử của lão từ khi ở Tiêu Lãnh bị lão nhân điểm huyệt đã trở thành người tàn phế. Tuy đã mời nhiều danh y trị liệu, nhưng cũng chỉ nhích động được tay chân, sau lưng cong lại như bị gù.

Đại nhi tức, ba năm trước bị bệnh qua đời. Nhị nhi tức một đi không trở lại. Chỉ có tôn nữ A Loan lúc này đã hơn hai mươi hai tuổi. Dung mạo xinh đẹp, tươi tắn hơn một đóa hồng đào lúc đương xuân. Tóc nàng xanh mượt thướt tha, mắt nàng như ánh trăng thu rạng rỡ, đôi môi chúm chím tựa đóa xuân đào, thân thể dịu dàng như nhành liễu, tay chân thon thả, phong thái thanh tao. Võ nghệ đã sớm học thành, các môn tuyệt kỹ nội ngoại công phu nàng rất điêu luyện. Một khẩu cương đao mật truyền của Côn Lôn phái đã tung hoành vô địch, áp đảo cả Lỗ Chí Trung, Cát Chí Cường ngay cả những anh hùng ở đất Hán Trung và Quang Trung đều phải kiêng dè.

Bào lão sư cũng đã nói qua võ nghệ của tôn nữ đã hơn lão một bậc, nếu Lang Trung Hiệp ở Xuyên Bắc đến cũng không thể đấu lại.

Lão chẳng lời nào nhắc đến Giang Tiểu Nhạn, nhưng trong lòng lão luôn nghĩ:

“Hắn đã học võ nghệ ra sao? Có thể địch nổi tôn nữ của ta không?”.

Còn A Loan ngày ngày mong Tiểu Nhạn đến. Nàng nói với Bào lão sư:

- Lão gia gia, tôn nữ hận Giang Tiểu Nhạn lần đó đến tìm ta báo thù. Hắn đến sớm tôn nữ giết hắn sớm, để sớm một ngày lão gia gia được yên tâm.

Lão sư nghe chỉ mỉm cười, trong lòng thì nghĩ:

“Không dễ như vậy đâu”.

Phong tục ở Thiểm Tây, phàm khuê nữ đến mười lăm, mười sáu tuổi nếu chưa gả cho ai thì bị thiên hạ chê cười.

Còn A Loan, cả ngày cưỡi ngựa múa đao giống như nam tử. Những nhà phú hộ và những gia đình lễ giáo dĩ nhiên không dám hỏi cưới nàng nhưng cũng có rất nhiều quyền sư, tiểu đầu nổi tiếng dẫn nhi tử đến gặp Bào lão sư muốn cưới A Loan về làm tức phụ.

Bào lão sư kiên quyết cự tuyệt, còn nói với họ:

- Tôn nữ của ta không gả cho ai.

Bào A Loan cả ngày luyện võ, sáng luyện quyền, trưa luyện ngựa, tối tập khinh công. Do đó, xuân qua thu đến, hoa nở lá rơi, tất cả đều chẳng thu hút được tình cảm của nàng, chỉ vì nàng không quên được một việc. Thời thơ ấu, nàng đã đáp lời làm thê tử của Tiểu Nhạn. Nàng làm sao quên được hoàn cảnh lúc đó.

Vừa nghĩ đến đó, nàng đỏ mặt hận Tiểu Nhạn. Không phải nàng hận Tiểu Nhạn vì hắn là thù gia của nhà nàng, mà dường như có một nguyên nhân khác nàng nói không ra.

Lòng luôn luôn nóng nảy, nghiến răng nghĩ thầm:

“Lúc này, Tiểu Nhạn đến đây, mình sẽ cùng hắn đại chiến ba, bốn trăm hiệp, tự tay mình sẽ giết chết hắn khiến hắn thịt xương tan nát. Sau đó mình sẽ khóc hắn, cũng có thể mình sẽ tự sát trước thi thể mà mình vừa giết chết, như vậy mới có thể thỏa lòng”.

Sáng hôm nay, A Loan cưỡi con hồng mã chạy ra ngoài thôn đến thẳng Nam Sơn rồi quay trở về, đến bên gốc liễu già, nàng tuốt đao chém vào thân liễu một nhát, lấy ra một mảng da cây, nàng có vẻ dịu bớt cơn tức tối.

Cây liễu này mười năm trước đã mắc lấy con diều của nàng, nên mỗi ngày nàng cho nó một đao. Giờ thân liễu mang đầy vết thương, tuy chưa ngã nhưng thân cây chỉ còn gốc lõi, cành lá cũng xơ xác dần dần có thể không chịu đựng nổi trong vài năm nữa.

A Loan trở về nhà cột ngựa, cầm đao cất vào nhà, dùng cơm trưa với Bành lão sư.

Trước này, nàng thường cùng gia gia dùng cơm trưa. Vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ, nhưng hôm này, Bành lão sư dường như định nói điều gì lại thôi, hồi lâu mới lên tiếng:

- A Loan, điệt nhi muốn đi không?

A Loan mỉm cười nói:

- Lão gia gia nói đi đâu?

Bành lão sư nói:

- Xông pha giang hồ, núi cao sông rộng, tùy điệt nhi chọn để thấy những việc mà trong gia môn không thấy được, để gặp những anh hùng hảo hán ngoài Côn Lôn phái của ta.

A Loan cao hứng nói:

- Điệt nhi muốn đi lắm gia gia. Lão gia gia cùng đi với điệt nhi nhé. Lão gia gia cũng đã nhiều năm không đi lại chốn giang hồ.

Bành lão sư khoát tay nói:

- Ta không thể đi khỏi nhà được.

A Loan chúm miệng cười nói:

- Gia gia không thể rời nhà, điệt nhi cũng không thể rời gia gia.

Nói rồi vẫn cầm đũa vô tư ăn uống. Bành lão sư chau mày giây lâu, rồi nói:

- Điệt nhi đừng cho rằng võ nghệ đã học thành. Kỳ thực còn non kém lắm. Nếu như cứ quanh quẩn mãi ở Bào gia, tuyệt học Côn Lôn phái không được trau luyện. Điệt nhi phải ra ngoài học hỏi thêm. Từ đây đến Hán Trung từ Hán Trung qua Thái Lãnh đến Tây An phủ, sau đó đến Hàm Cốc quan thuận theo Hoàng Hà đến Khai Phong phủ tìm lão hiệp khách Cao Khánh Húy bái lão làm sư phụ học phép điểm huyệt.

A Loan lắc đầu:

- Điệt nhi không học phép điểm huyệt đâu. Anh hùng hảo hán thì dùng đao kiếm, sử dụng điểm huyệt dù thắng người cũng không anh hùng.

Bành lão sư lắc đầu:

- Không thể nói như vậy. Phép điểm huyệt phải học thôi. Hơn nữa, ra ngoài có những điểm lợi, điệt nhi có thể dò la tin tức của Giang Tiểu Nhạn …

A Loan vừa nghe đến đây lập tức nhướng mày nói:

- Nếu cháu vừa ra ngoài biết được tin tức Tiểu Nhạn, gặp hắn không giết không được!

Bành lão sư khuyên ngăn:

- Nếu hắn không còn nghĩ đến oán thù hoặc giả võ công hắn không ra gì, thì cũng đừng lý đến hắn nữa. Còn tôn nữ năm này cũng đã hơn hai mươi rồi, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Cháu cũng phải tự mình tìm một trang hảo hán. Những người ở đây toàn bộ đều không phục, phải ra ngoài chọn lựa mới được. Mấy năm nay, trên giang hồ cũng xuất hiện không ít những trang tuấn kiệt, tất sẽ tìm được. Cháu phải chọn lấy người dung mạo anh tuấn, nhân cách đoan chính, võ công siêu quần. Nếu được vậy thì về đây báo rõ ta hay, lão gia gia sẽ đứng ra tác hợp lương duyên.

Bành lão sư nói xong, A Loan đỏ hồng cả mặt ngừng đũa không ăn nữa.

Bành lão sư cũng cảm khái nói tiếp:

- Con gái lớn lên rồi cũng phải có chồng. Nếu gặp người, không chỉ cần biết danh tính và lai lịch, mà ta còn phải thử võ nghệ. Nếu hắn thắng được ta, mới mong ta gả tôn nữ cho. Bằng kém một chút cũng không xong. Cháu tuy đi lại trên giang hồ, nhưng cũng phải biết tuân thủ lễ nghĩa không được vượt qua môn gia để ta mang tiếng xấu.

A Loan không nói, lấy tay đỡ trán trầm ngâm rất lâu.

Từ khi nghe Bành lão sư nói nàng như trở thành một người khác. Sau khi dùng cơm xong, nàng vội về phòng suy nghĩ.

Lão sư chọn ngày mốt cho A Loan lên đường. Ngày mai chuẩn bị hành trang, lại phái đồ đệ Tưởng Chí Diệu đi theo bảo hộ và chỉ điểm.

Tưởng Chí Diệu là đệ tử đắc ý nhất của Bành lão sư. Chỉ vì lúc trẻ khi xem kịch chọc ghẹo phụ nữ chạm vào điều cấm kỵ, tuy tội nặng được tha tính mạng nhưng lại bị móc đi một mắt. Hắn cố tâm tập luyện bảy, tám năm mắt phải trở nên linh hoạt nhanh nhẹn, võ công cũng tăng tiến vô cùng. Mấy năm nay, hắn hành tẩu khắp nơi nổi tiếng giang hồ, xưng tụng là Độc Nhãn Tiên Phong. Giờ cũng đã trên tứ tuần. Hắn là người nghiêm cẩn, nên Bành lão sư mới phái hắn đồng hành với Bào A Loan, còn dặn dò cẩn mật nhiều điều.

Đến ngày khởi hành. Trời tháng tư ấm áp, bọn Chí Hiền, Chí Tuấn, Chí Tài … đều đến Bào Gia thôn để đưa tiễn A Loan cô nương thượng lộ.

Chí Tài vốn là đệ tự thứ mười tám của Côn Lôn phái. Vì gần đây tài nghệ hắn tiến bộ vượt bực, nên Bành lão sư triệu tập hắn đến để coi nhà. Chí Tài hỏi:

- A Loan cô nương định đi đến những nơi nào?

Bành lão sư nói:

- Trước tiên ta bảo nó đi đến Hán Trung gặp phụ thân, sau đó qua Thái Lãnh đến Tây An phủ gặp Cát Chí Cường, bảo Chí Cường dẫn kiến A Loan với những anh hùng các tiêu điếm ở Tây An, rồi đi về phía đông gặp Hoa Châu Lý Chấn Phi, Đồng Châu Tương Đức Báo, qua khỏi Hàm Cốc quan đến Lạc Dương huyện để gặp Thiết Tý Hầu Lương Cao, Tung Sơn Kim Liễn Bồ Tát Thái Vô Thần, Sư Khai Phong phủ Cao Khánh Húy rồi đi về phía đông thăm Thần Tiên Bá Hùng ở Thượng Sát, Trại Hoàng Trung Lưu Cương ở tỉnh Dương Châu, Hoa Thương Long Nhị ở Tương Dương thành. Sau đó vào Xuyên Nam tỉnh gặp Bội Châu Hổ, Lang Trung Hiệp của Xuyên Bắc.

Bọn môn đồ vừa nghe hành trình của A Loan, tất cả đều ngưỡng vọng.

Chí Diệu lại chớp con mắt duy nhất, lòng nghĩ:

“Chuyến đi này thật kéo dài gian nan. Nếu cô nương trên đường gặp phải sơ suất thì con mắt phải của ta chắc cũng bị móc luôn”.

Chỉ vì sư phụ đã phân phó, nên hắn không thể chối từ.

Mọi người rót rượu tiễn hành, chúc A Loan và Chí Diệu lên đường “thượng lộ bình an”.

Bào A Loan buồn bã, ngậm nước mắt bái tạ nội tổ và mọi người, lên ngựa ra khỏi thôn, theo Chí Diệu mà khởi hành.

Tưởng Chí Diệu thân mặc áo xanh, cưỡi bạch mã. Sau yên buộc hành lý và giắt cương đao, hắn cho ngựa thung dung đi.

Ngựa của A Loan màu hồng lựu, thân nhỏ rắn chắc quả thật là tiểu xuyên mã.

Yên ngựa và roi ngựa làm rất tinh xảo, nhưng y phục của A Loan không được mới mẻ, chỉ là chiếc áo màu lam, mang hài xanh, trên hài thêu mấy đóa hải đường nho nhỏ.

Trên đầu buộc một dải lụa xanh che khuất bím tóc vào trong vai áo. Sau ngựa là bao hành lý, lộ ra chuôi đao sáng quắc.

A Loan ra roi quất ngựa chạy lên. Vừa chạy vừa đưa đôi mắt tinh nhanh ngắm nhìn cây cỏ, ruộng lúa chung quanh.

Đi ra khỏi Bắc Sơn, xem như đã ra Trấn Ba huyện, từ đây phải đi về phía tây.

Tưởng Chí Diệu quay đầu nói với A Loan:

- Loan cô nương. Từ đây chúng ta đã rời nhà rồi, giờ đây đường thiên lý chúng trải qua không ít cũng phải đôi ba ngàn dặm. Trên đường gặp việc gì, gặp người nào còn chưa định được. Tuy Loan cô nương võ nghệ cao cường, nhưng xưa nay chưa xuất môn.

Còn ta tuy nhiều năm qua lại giang hồ, nhưng chưa từng ra khỏi tỉnh. Chúng ta ra bên ngoài vạn lần phải đề cao cảnh giác, cẩn trọng không để sơ thất. Bất luận đối với ai cũng phải cung kính, dè dặt thì dù gặp sơn tặc họ cũng nhường đường. Tuy ta có mang theo binh khí, nhưng không thể tùy tiện lấy ra sử dụng võ nghệ cũng không thể để lộ ra, nếu không …

A Loan nghe đến đây, trợn mắt nói:

- Được rồi! Sư thúc đừng nói phí lời.

Chí Diệu chớp chớp một con mắt, nói:

- Không phải là phí lời. Bất luận gặp người thế nào cũng không thể hoành hành đem võ nghệ mà đánh họ.

A Loan nổi giận nói:

- Tứ sư thúc cứ nói như vậy, ta sẽ đi một mình. Người không muốn đi cùng ta thì về đi.

Chí Diệu vội nói:

- Được rồi! Được rồi! Ta không nói nữa, ta chỉ khuyên cô nương nhớ kỹ hai chữ “cẩn trọng”.

A Loan phì cười nói:

- Ta biết rồi!

Chí Diệu cũng vút roi ngựa, cười nói:

- Vậy thì tốt rồi.

Hai tuấn mã phi về phía tây.

Hôm đó, đến phủ Hán Trung. Ở Côn Lôn tiêu đếm, A Loan đã gặp phụ thân nàng là Bào Chí Vân và mấy vị sư thúc.

Bào Chí Vân nghe nói nữ nhi mình sắp đi đường xa, xông pha giang hồ, nên chẳng yên tâm. Nhưng vì lệnh của phụ thân mình, vì vậy không dám đưa A Loan trở về. Vốn muốn phái vài người tùy tùng A Loan nhưng một là trong tiêu điếm hiện giờ không có người đắc dụng, hơn nữa họ cũng không muốn đi xa nhà. Hai là tính tình A Loan kiêu ngạo, nàng quyết không để người khác đi theo, nên Bào Chí Vân viết một phong thư giao cho Chí Diệu để khi đến Tây An điếm đưa cho Cát Chí Cường, bảo Chí Cường nghĩ cách âm thầm phái người bảo hộ A Loan.

A Loan nghỉ ở đây một đêm, sáng hôm sau nàng từ biệt phụ thân rồi cùng Chí Diệu đăng trình.

Từ Hán Trung đi một ngày đến Lưu Đàm huyện, ở lại tiêu điếm của sư thúc Trịnh Chí Bưu.

Sáng hôm sau lại lên đường. Buổi trưa đã đi qua Thái Lãnh. May mà hôm nay trời mát. Khách nhân trong núi rất đông, nên không gặp cường đạo, buổi tối đã đến Đại Tán quan.

Ở đây cũng có một tiêu điếm của nhà Côn Lôn mới mở ra ba năm trước. Đại tiêu đầu là Lỗ Chí Trung vừa thấy A Loan đến vô cùng kinh ngạc.

Chí Diệu bèn đem hành trình mà sư phụ đã nói kể lại. Chí Trung biến sắc nói:

- Cô nương ngàn lần không được xuôi về phía dưới. Đến Tây An phủ vui chơi vài hôm thì được, vì trong tỉnh Hà Nam đã xuất hiện mấy thiếu niên hảo hán võ nghệ cao cường, nổi tiếng nhất là Kỷ Quảng Kiệt, nhi tử của Long Môn Hiệp Kỷ Quân Dực, năm nay chỉ hơn hai mươi mà bản lãnh cao siêu, ngay cả Cao Khánh Húy ở Khai Phong phủ cũng bại trong tay hắn. Nghe nói họ Kỷ đã đi về phía tây. Hắn muốn gặp Hoa Châu Lý Chấn Phi còn muốn đến Trấn Ba tỷ võ với sư phụ ta. Tài nghệ người này hơn hẳn Côn Lôn phái chúng ta. Cô nương nếu gặp hắn mà hắn biết

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 12910
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN