--> Hải Dương - game1s.com
XtGem Forum catalog

Hải Dương

t, cô ngồi trên đùi anh oán trách, cô làm ảo thuật cho bọn nhỏ xem, cô cười đi về phía anh, gọi tên anh, cô đưa tay ôm anh, cô tò mò muốn sờ đầu trọc của anh, cô thấp thỏm lấy hết dũng khí nói yêu anh, vịn cổ anh cưỡng hôn anh——

Đồ Hải Dương, em yêu anh!

Buổi chiều, cô còn tức giận trừng mắt nói với anh, bây giờ, cô lại trúng đạn ngã xuống đất, chết trước mặt anh!

Tất cả hình ảnh đều bị máu nhuộm đỏ một mảnh, giâ

giây thần kinh lí trí cuối cùng sót lại hoàn toàn bị đứt lìa, anh gầm lên, cặp mắt đỏ ngầu đi thẳng về phía trước.

“Carlos——”

Tiếng súng không ngừng vang lên, đạn bay xẹt qua gương mặt anh, bả vai, eo, bắp đùi, anh cũng không dừng lại, giống như quỷ thần nhanh chóng vọt đến trước mắt Carlos.

Một chiếc thuyền khác đang tiến sát vào thuyền đánh cá, sau khi nghe được tiếng súng đầu tiên vang lên lập tức đi tới, Mạc Sâm trên thuyền nhìn thấy Đào Hoa bị trúng đạn, trong lòng thầm kêu không ổn, không để ý sẽ dọa sợ chủ thuyền, giơ súng ép chủ thuyền chạy tới chiếc thuyền kia.

Quả nhiên một giây tiếp theo, Hải Dương bất kể sống chết lao về phía Carlos, thậm chí quên cả dao găm ở trên đùi, cũng không thèm quan tâm trên thuyền còn nhiều kẻ địch khác đang có súng.

Chương 24

Mạc Sâm thở dài, từ sau lưng móc ra một cây súng lục khác nhắm vào ba tên đang cầm súng bắn về phía Hải Dương, một người một súng, dùng tốc độ nhanh nhất bắn xuyên qua bàn tay đang cầm súng của bọn chúng.

“Ông chủ, xin lỗi, tôi không muốn làm như vậy, nhưng bạn tôi vẫn ở trên thuyền.” Mạc Sâm thu thu lại súng, mỉm cười nói: “Làm phiền ông lái thuyền nhanh một chút, tôi sẽ trả gấp đôi tiền.”

Chủ thuyền gương mặt không còn chút máu, nhìn anh chằm chằm, mặc dù anh không còn chĩa súng vào đầu nhưng vừa rồi ông nhìn rất rõ ràng, anh ta một người một súng, bắn mấy người trên thuyền kia, ông đành nhắm mắt tiếp tục lái thuyền chạy tới.

Thuyền sắp tới gần Mạc Sâm cười nói với ông chủ thuyền, “Nằm xuống, trốn cho tốt.”

Nói xong, anh tư thế nhẹ nhàng nhảy lên thuyền.

Trên boong thuyền, Hải Dương nổi điên đánh nhau với Carlos, ba người bị thương ở tay là đồng bọn của Carlos, một tên cầm xiên bắt cá đâm về phía Hải Dương, một tên khác lại cầm súng đi về phía cô gái đang khóc lóc bên cạnh Đào Hoa, còn một tên không biết từ đâu đào ra một khẩu AK47 chĩa vào anh bắn liên hoàn.

Mạc Sâm nhìn phương hướng của cô gái, sau đó lăn lộn né tránh đạn bay tới, trong lúc tránh cũng không quên bắn một phát súng về phía đối phương, đạn vừa bắn, trúng ngay vào khớp xương vai trái, anh dừng lại, tay cầm súng chĩa vào gáy hắn.

“Đừng động!”

Hắn toàn thân cứng đờ, thông minh bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên, Mạc Sâm dùng sức đánh vào gáy hắn, lập tức hắn ta tê liệt ngã rầm xuống sàn.

Bỗng dưng, bên cạnh truyền đến tiếng hét thảm thiết, Mạc Sâm quay đầu lại, chỉ thấy Hải Dương đã giữ chặt Carlos, một tay anh bóp chặt cổ Carlos, chống hắn lên cột trụ thuyền, tay kia nắm lấy cái xiên cá của một tên muốn đối phó với anh, cầm xiên tấn công lại, đâm hắn dính trên ván thuyền.

Toàn thân bị lơ lửng trong không trung Carlos gương mặt đỏ lên, cặp mắt lồi ra, hai cánh tay buông thõng, xương bả vai đâm lên, lộ ra xương màu trắng, máu tươi nhuốm đầy hai cánh tay hắn, mặc dù hắn không còn năng lực phản kháng, nhưng Hải Dương vẫn không buông tay, anh mặt mũi hung ác, cuồng bạo, xương bàn tay dùng sức manh đến mức kêu răng rắc.

Hai mắt Mạc Sâm tối sầm lại, nhưng vẫn không tiến lên, Hải Dương hai mắt đỏ ngầu, bây giờ căn bản là đang trong trạng thái điên cuồng, nếu anh đi qua nhất định bị đập bẹp, hơn nữa Carlos giết người vô số, mấy năm nay trở thành trùm buôn thuốc phiện ở Columbia, chết ở trên tay Hải Dương vừa đúng là vì dân trừ hại.

“Trời ạ——”

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Mạc Sâm còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một cô gái muốn chạy lên phía trước, anh sợ hết hồn, vội vàng bắt lấy tay cô, tránh cho cô chạy đến tìm chết.

“Đừng đi qua!” Anh quát to bảo dừng lại, nhưng không ngờ cô gái đó là Đào Hoa, làm anh sợ hết hồn, cô không chết, nhưng máu tươi lại nhuốm đầy bả vai.

“Buông tay!” Đào Hoa mặt tái nhợt, “Tôi phải ngăn anh ấy lại, anh ấy sẽ bóp chết hắn ta!”

“Carlos chết cũng chưa hết tội——”

“Vậy càng không nên làm bẩn tay của anh ấy!” Cô tức giận trợn trừng mắt nhìn anh, gần như là gào thét.

Nhìn người con gái trước mắt, mặt không có chút máu hai mắt lại trong suốt, Mạc Sâm sững sờ, chờ khi anh phát hiện anh đã không tự chủ buông lỏng tay ra.

Đào Hoa chạy như bay xông lên phía trước, “Dừng tay!”

Phát hiện có người tới gần, Hải Dương theo bản năng phản kích, buông xiên cá xuống, một quyền tung ra——

Thảm rồi!

Mạc Sâm sắc mặt trắng bệch, tưởng cô gái ngu ngốc kia sẽ trúng phải độc thủ của Hải Dương, anh giơ súng muốn ngăn thảm kịch phát sinh, làm Hải Dương bị thương còn tốt hơn là để cho cậu ta khi tỉnh táo phát hiện mình đã giết cô ấy, ai ngờ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, quả đấm của Hải Dương lại dừng lại giữa không trung.

Hải Dương nhìn chăm chú vào cô gái ở bên cạnh, có chút mơ hồ, nhưng cánh tay bóp cổ Carlos vẫn không buông lỏng.

Thấy anh vẫn không có bất kì phản ứng nào, tên khốn kiếp kia miệng cũng sùi bọt mép, Đào Hoa cố đè nén sợ hãi, ngửa đầ nhìn ánh, thử dò xét hỏi: “Hải Dương?”

Cặp mắt của anh đỏ ngầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt hung dữ như ác quỷ Tu la bỗng hơi dịu xuống.

Đào Hoa nhìn anh, bình tĩnh nói: “Hải Dương, buông tay.”

Đồng tử của anh co rút lại, giống như không thể tin, chậm rãi mở tay sờ nhẹ vào gương mặt tái nhợt của cô, anh khẽ run lên, hoang mang khàn giọng mở miệng: “Đào Hoa?”

“Đúng, là em, Đào Hoa.” Lông mi của cô còn dính nước mắt, môi hồng khẽ run, giơ tay lên chạm vào mu bàn tay anh, đặt bàn tay khẽ run của anh lên mặt mình, dịu dàng nói: “Đừng làm bẩn tay anh, hắn không đáng.”

Mặt của cô có chút lạnh, mềm mại, nhưng chính xác là còn sống.

Anh buông tay đang cầm cổ Carlos ra, một tay ôm cô vào trong lòng.

Trong nháy mắt chạm vào cô, anh thật sự sợ hãi cô không phải là thật, sợ cô sẽ nháy mắt biến mất, nhưng cô không có, cô là thật, không phải ảo giác, cô cũng không có biến mất. Cô chân thật ở trong lòng của anh.

Trời ạ, cô còn sống, có hô hấp, cô nói chuyện, mái tóc đen mềm mại, da thịt mịn màng, trên người còn mùi thơm quen thuộc.

“Em không có chết?” Giọng nói của anh khàn khàn ôm chặt cô.

Đào Hoa cổ họng nghẹn ngào, ôm lại anh, “Không có….”

Đào Hoa…. Đào Hoa của anh…. còn sống…..

Còn sống!

Anh kích đông, hốc mắt ẩm ướt, nước mắt vì vậy chảy xuống.

“Đồ Hải Dương, em yêu anh….” Cô thở phào nhẹ nhõm, vết thương ở đầu vai, mất máu quá nhiều, cô mệt mỏi hai mắt nhắm nghiền, an tâm giao bản thân cho anh, một giây sau, cô ngã khuỵu xuống, bóng tối mang đi chút ý thức còn sót lại của cô.

“Đào Hoa——”

Phát hiện cô ở trong lòng anh ngất đi, Hải Dương bị dọa sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ gào thét tên cô.

Không…. không được đối xử với anh như vậy! Anh vừa mới trông thấy cô! Đừng một lần nữa cướp cô khỏi anh——”

Ôm thân thể mềm yếu của cô, nhìn gương mặt cô không còn chút máu, Hải Dương ngã quỵ xuống đất, như muốn nổi điên, Mạc Sâm thấy tình huống không đúng, quyết định thật nhanh, tiến đến vung quyền đánh Hải Dương!

“Bình tĩnh một chút!” Mạc Sâm hét lớn một tiếng, “Cô ấy chỉ mất máu quá nhiều nên ngất đi thôi!”

Bị đánh một quyền Hải Dương cả đầu choáng váng, anh ngẩng đầu, nghe được lời nói của Mạc Sâm, lúc này mới hơi trấn định lại, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Mất máu?”

Mẹ kiếp, xương đầu trọc thật cứng!

Mạc Sâm cố quyên đau đớn ở tay phải, mở miệng: “Vai phải của cô ấy bị trúng đạn, đặt cô ấy xuống, mình sẽ giúp cô ấy cầm máu.”

Anh quay đầu nhìn, mới phát hiện vai phải của cô nhuốm đầy máu.

Sắc mặt anh lần nữa tái đi, giống như đạn xuyên qua là trên thân thể anh, trên thực tế, cảm giác so với lúc anh bị trúng đạn còn đau hơn.

Anh cuống quít lấy tay ngăn lại vết thương trên vai cô.

Thấy bộ dáng hoang mang sợ hãi của Hải Dương, sắc mặt lúc xanh, lúc trắng, Mạc Sâm thở dài, không yêu cầu anh buông Đào Hoa ra nữa, chỉ ngồi xuống nhìn thẳng vào anh: “Đạn xuyên qua, cậu chặn nữa cũng vô dụng, bỏ tay ra, mình mới cầm máu được.”

Anh nghe vậy, hốt hoảng rụt tay lại.

Mạc Sâm cười khổ, rút dao cắt bỏ áo ở vai phải, giúp cô xử lí.

Cô rất may mắn, đạn không tổn thương tới nội tạng, cũng không chạm vào xương, trừ nhiều hơn một vết đạn và mất máu quá nhiều, trên căn bản, thương thế của cô không quan trọng lắm, so với những vết thương anh gặp trên chiến trường, thương thế này quả thật không có vấn đề gì.

Nhìn gương mặt không còn chút máu nào của Hải Dương, Mạc Sâm nói: “Đừng hôn mê, cậu vóc dáng lớn như thế, mình không mang nổi.”

Hải Dương đưa mắt nhìn Mạc Sâm, không giận chỉ lo sợ hỏi: “Cô ấy có khỏe không?”

Mạc Sâm nhìn gương mặt nghi ngời hoảng sợ và bất an của anh, không đùa anh nữa, nghiêm túc bảo đảm, “Yên tâm, không có chuyện gì. Đến đây đi, cậu ngồi lên chiếc thuyền kia đưa cô ấy đi bệnh viện, mình sẽ khắc phục hậu quả.”

Chương 25

Nắng sớm hiện ra, ánh nắng vàng óng ánh xuyên qua cửa sổ lẻn vào, khắp phòng sáng trưng.

Bức tường màu trắng phản xạ tia nắng, chiếu rọi gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn của người nằm trên giường bệnh, cũng nhìn thấy vết bầm trên má của cô do bị Carlos đánh càng thêm dọa người.

Hai tay đan vào nhau anh ngồi ở bên giường, ngắm nhìn cô, hàm dưới buộc chặt.

Đào Hoa ngọt ngào dịu dàng, Đào Hoa vui vẻ, Đào Hoa đau lòng, Đào Hoa tức giận… Cô đã từng có sức sống như thế, nhưng lúc này lại yếu đuối bị thương nằm trên giường.

Tôi họ Hà, trong từ thế nào, đào trong từ hoa đào, Hà Đào Hoa.

Cô mỉm cười, giọng nói ngọt ngào bên tai, thoáng như mọi chuyện như vừa xảy ra hôm qua.

Anh có một đôi bàn tay thần kì….

Em yêu anh… Em muốn ở bên anh cả đời……

Anh trước kia làm gì không quan trọng, quan trọng là anh bây giờ……..

Em muốn kết hôn, muốn ở đây bên cạnh anh cả đời…. cả đời…..

Anh cổ họng bị buộc chặt, hốc mắt ửng hồng.

Đồ Hải Dương, em yêu anh……

Anh rung động nhắm mắt lại, tối hôm qua cô yếu ớt ngất xỉu trong ngực anh, giống như là cơn ác mộng anh sợ hãi nhất.

Đều là lỗi của anh.

Nếu không phải tại anh, cô giờ phút này còn an toàn trong cửa tiệm, vui vẻ nấu ăn trong phòng bếp, ngâm nga bài hát, dù bận rộn nhưng bình an và thỏa mãn.

Mơ ước của cả đời cô chính là cửa tiệm kia, hôm nay cửa tiệm bị thiêu hủy, cô bị bắt cóc, bị đánh, suýt chút nữa bị giết chết——

Anh gần như là có thể hình dung được gương mặt khổ sợ đau lòng của cô khi tỉnh lại phát hiện cửa tiệm bị đốt sạch.

Đây tất cả, tất cả do anh tạo thành!

Hải Dương mở mắt ra, nhìn gương mặt yếu ớt tái nhợt của cô, ngực một trận co rút.

Anh không muốn phải nhìn thấy cô vì anh mà bị thương, càng sợ hơn khi cô tỉnh lại, sẽ nhớ lại mọi chuyện đêm qua, mà sợ anh.

Anh không thể chịu được khi thấy ánh mặt sợ hãi của cô nhìn mình, anh sợ anh sẽ không nhịn được mà không ngừng ép buộc cô đừng sợ anh!

Đè nén khát vọng muốn dẫn cô rời đi, anh giơ tay miêu tỉ mỉ miêu tả hình dáng của cô, từ mi mắt, rồi đôi mắt, tai, mắt, mũi miệng, đem toàn bộ gương mặt cô khắc họa trong lòng.

Nắng sơm yên tĩnh, tất cả giống như trong mộng.

Anh cúi người hôn lên môi cô, dán sát vào môi cô, khàn giọng mở miệng: “Anh rất xin lỗi….”

Ngoài phòng bệnh dần dần truyền đến tiếng người, anh biết chỉ một lát nữa, sau khi hết thuốc mê cô sẽ tỉnh lại.

Anh giúp cô đắp chăn, nắm chặt tay, quay người rời đi.

Anh nói anh ấy muốn đi là có ý gì?

Chính là muốn rời khỏi đây.

Đi? Ai muốn đi?

Mơ hồ nghe được tiếng tranh chấp từ xa đến, cô hoang mang lo sợ.

Anh cứ để anh ấy đi như thế sao?

Lão bà, đầu trọc lớn như vậy, cậu ta muốn đi, ai ngăn được.

Đầu trọc? Là Hải Dương sao? Anh muốn đi?

Không cần, cô không muốn!

Cô cố gắng mở mắt ra, chỉ muốn thoát khỏi bóng tối bao trùm.

Anh—— đúng là đần độn! Người ngốc cũng nhận ra được Đào Hoa yêu Hải Dương, anh ấy lúc này đi mất, sẽ hối hận cả đời!

Anh muốn cậu ấy biết, nhưng đây là lựa chọn của cậu ta.

Lựa chọn? Lựa chọn chó má gì!

Anh đáng ghét, cô đã nhiều lần nói yêu anh, anh còn không nghe rõ!

Tại sao?

Bởi vì cậu ấy không ích kỉ như anh.

Cảnh Dã…..

Không ích kỉ? Mới là lạ!

Người đàn ông đáng giận kia, căn bản là vô cùng ích kỉ!

Trong lòng bốc hỏa, cô tức giận, rốt cuộc mở mắt ra, cố gắng nhìn, một lúc sau trần nhà màu trắng từ từ rõ ràng, cũng không quen thuộc, cô suy yếu quay đầu nhìn, chỉ thấy một đôi nam nữ ở mép giường cô, ôm nhau.

Là Cảnh Dã và Hiểu Dạ.

“Kẻ địch của bọn anh rất nhiều, em ít ra còn có năng lực tự bảo vệ, Đào Hoa chỉ là người bình thường, nếu cô ấy vì Hải Dương mà chết, anh không nghĩ cậu ta có thể chịu được.” Cảnh Dã ôm Hiểu Dạ thở dài: “Huống hồ, em nghĩ nếu cô ấy biết rõ chân tướng sự việc, còn có thể tiếp nhận cậu ấy?”

“Phụ nữ chúng em rất kiên cường.” Hiểu Dạ ngẩng đầu nhìn Cảnh Dã, “Anh cũng nghe Mạc Sâm kể lại tình hình lúc đó rồi, nếu cô ấy không tiếp nhận được, thì sẽ không xông lên ngăn cản Hải Dương.”

Cảnh Dã trầm mặc.

“Em không phải ban đầu đã tự biết bảo vệ mình, anh cũng vậy. Nhưng con người luôn phải học, không phải sao?”

Anh vò vò mái tóc, vô lực lầu bầu, “Nói thì nói thế không sai nhưng—— “

“Nếu không sai anh cũng mau đi ngăn anh ấy lại.” Hiểu Dạ cắt đứt lời anh, không cho anh nói tiếp.

“Anh cũng đã thử.” Cảnh Dã nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Vấn đề là, dù chết đầu trọc cũng không thèm nghe anh nói.”

“Anh ấy….. ở đâu?”

Đào Hoa nghe đến đó, không nhịn được mở miệng chen vào hỏi, làm Cảnh Dã và Hiểu Dạ sợ hết hồn.

“Đào Hoa, cô tỉnh.” Hiểu Dạ thấy cô muốn ngồi dậy, vội vàng tiến tới đỡ cô.

Đào Hoa nắm lấy tay Cảnh Dã, tức giận mở miệng: “Anh ấy bây giờ ở đâu?”

Thấy vẻ mặt tức giận của cô, Cảnh Dã chợt nhíu mày, “Cô tại sao lại muốn biết?”

Đào Hoa không để ý vai phải bị đau, cánh tay phải cũng giơ lên, níu chặt cổ áo Cảnh Dã, kéo cả người anh xuống, cắn răng nói: “Đương nhiên bởi vì tôi yêu cái tên ngoan cố khốn kiếp đó!”

Cảnh Dã trừng mắt nhìn, nhe răng cười, trong nháy mắt quyết định bán đứng bạn tốt.

“Cậu ta ở quán bia, dọn dẹp hành lí.”

Mặc dù tối hôm qua, xe cứu hỏa tới rất nhanh, nhưng quán bia cũng bị cháy sạch, chỉ còn một nửa.

Anh lên tầng hai, cất máy tính vào trong túi, thu dọn quần áo, cầm ví và hộ chiếu mới xách ba lô xuống lầu, không ngờ vừa ra cửa, đã nhìn thấy sau vách tường sụp đổ, một cô gái đứng ở sân viện nhà bên cạnh.

Sắc mặt anh tái đi, cả người cương cứng.

Đào Hoa.

Căn nhà gỗ màu trắng sụp đổ chỉ còn vài cọc gỗ màu đen, bụi cây hoa quế ở sân trước bị cháy sạch, hành lang gỗ lim, con rồng phun châu quấn quanh cổng vòm cũng bị thiêu hủy, hỗn độn trên mặt đất, đường mòn gạch đỏ thật vất vả mới được sửa sang bây giờ cũng bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, cây Phượng hoàng mộc trong sân cũng bị cháy đổ nghiêng ngả lên tường gạch.

Không khí còn sót lại mùi cháy khét, “Ánh trăng biên cảnh” của cô chỉ cô chỉ còn là đống gạch vụn đổ nát.

Cổ họng anh nghẹn chặt, không biết tại sao cô ở chỗ này, cô giờ này phải ở bệnh viện mới đúng.

Anh hoàn nghi vì mình quá mức khát vọng nên sinh ra ảo ảnh, nhưng gió biển thổi cuốn bay mái tóc đen của cô, nâng lên làn váy, anh thậm chí còn ngửi được mùi thơm trên người cô.

Anh biết mình nên nhanh chóng rời đi, thừa dịp cô chưa thấy anh, nhưng không cách nào nhúc nhíc.

Sau đó, cô chuyển động xoay người nhìn thấy anh.

Vừa nhìn nét mặt của cô, anh giống như bị người ta hung hăng giáng một quyền nặng nề vào trái tim.

Chương 26

Gương mặt nhỏ tái nhợt, tràn đầy nước mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống, giống như là không thể tin được sự thật trước mắt.

“Anh nói rồi anh sẽ làm tổn thương em.”

Đào Hoa rưng rưng nhìn anh, mặt không có chút máu há miệng muốn nói, nhưng hơi không lên được, cả người choáng váng, trông thấy cô sắp ngã, anh vứt bỏ ba lô lao tới, kịp thời ôm cô vào ngực.

Cô nhắm chặt hai mắt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo anh, ở trong lòng anh nhẹ nhàng hít thở, mở mắt, yếu đuối mắng: “Anh, cái đồ khốn kiếp…. Hại cửa tiệm của em bị cháy…. còn hại em bị người ta bắt cóc, trúng đạn…. bây giờ phủi mông muốn chạy? Trên đời này…. làm gì có chuyện dễ dàng như thế!”

“Anh…..” Không ngờ cô sẽ có phản ứng thế này, anh không mở miệng được.

Đào Hoa cảm thấy không còn choáng váng nữa, mở miệng dồn ép anh, “Anh có biết không, em phải vay 100 vạn mới mở được cửa hàng này, tất cả tiền, đều dồn vào cửa tiệm—— “

“Anh sẽ trả hết cho em.” Tròng mắt anh tối sầm lại, ngắt lời cô.

Người đàn ông khốn kiếp này!

Nghe thấy lời nói của anh, Đào Hoa bị chọc tức suýt chút nữa thì bất tỉnh.

“Vậy vết thương trên vai em thì thế

nào? Hai tay cô nắm chặt cổ áo anh, càng nói càng tức, “Anh có phải hay không cũng muốn trả hết tiền thuốc men? Nếu nói như vậy, đem luôn tiền phẫu thuật thẩm mĩ cho em đi, tránh để ông xã tương lại chê trên người em vết sẹo khó coi, hại em không ai thèm lấy!”

Anh nghe vậy, trên mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn trầm mặc không nói.

Đào Hoa thấy thế càng tức hơn, “Em hỏi anh, em trông rất xấu xí sao?”

“Không phải.”

“Dáng người em không đẹp sao? Hay anh chê em bộ ngực quá lớn?”

“Không có.”

“Vậy em yêu anh, chuyện này làm anh cảm thấy rất buồn nôn sao?”

Trời a, anh thật không biết cô có thể nghĩ như vậy, nhìn cô tức giận nước mắt lưng tròng, anh rốt cuộc không đè nén được tình cảm đang sôi trào mãnh liệt trong lòng, nắm chặt cánh tay cô nói: “Đáng chết, anh làm sao lại cảm thấy buồn nôn, em là thứ tốt đẹp nhất mà đời này anh có được—— “

“Vây anh lấy em đi!” Cô nhìn anh chằm chằm nói.

“Đào Hoa…..” Đối với khí thế mạnh mẽ của cô, anh hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ.

Cô căn bản không hiểu được chính mình có bao nhiêu tàn nhẫn, cô xinh đẹp ngọt ngào, anh nguyện ý lấy tất cả để đổi lấy, cô bức bách như thế, giống như người đang cầm một chai nước suối hấp dẫn người đang bị chết khát trong sa mạc——

“Em muốn kết hôn, em muốn sanh con! Nếu như anh cảm thấy có lỗi, thì lấy em, nuôi em cả đời!” Cô hung hăng, tiến lên một bước.

“Chết tiệt, em còn không hiểu?” Anh bị ép buộc tới mức không còn đường lui, chỉ có thể tức giận nói ra sự thật: “Chính là trước khi tới đây, anh là lính đánh thuê vì tiền bán mạng, em và anh căn bản là người hai thế giới! Người đàn ông tối qua chỉ là một trong những kẻ địch của anh, chỉ cần em ở cạnh anh, loại chuyện như thế sẽ xảy ra lần nữa! Không cần nói là kết hôn, chỉ cần ở cạnh anh em lúc nào cũng có thể bị dính líu, bị thương—— “

“Em biết rõ, Cảnh Dã đã nói toàn bộ cho em.” Cô lạnh lùng ngắt lời anh, “Cho dù trước đây anh là lính đánh thuê, vậy thì làm sao?”

Cô biết? Chẳng lẽ cô không sợ sao?

Ánh mắt anh tối lại, cổ họng khô khốc, “Em biết mình đang nói gì không? Em biết về sau sẽ phải đối mặt với cái gì không?”

“Em biết rõ.” Cô không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Cảnh Dã lúc đưa em về, đã đem tất cả khả năng có thể xảy ra nói rõ.”

Hải Dương không nói gì khiếp sợ nhìn cô, anh hoàn toàn không thể tin được cô lại không để ý.

“Cảnh Dã cũng nói, anh ta trước đây cũng là lính đánh thuê, Hiểu Dạ bây giờ cũng vẫn tốt.”

“Bởi vì Hiểu Dạ và em không giống nhau….” Anh cảm thấy vô cùng yêu ớt, phản ứng của cô khiến anh hoa mày chóng mặt.

“Cho nên anh chê em vô dụng!” Cô híp mắt, tức giận nói.

“Không phải—— “

“Em không biết dùng súng, anh có thể dạy em!” Cô lần thứ hai tức giận cắt ngang lời anh.

“Em đừng mơ tưởng, anh cả đời cũng không cho phép em đụng đến thứ quái quỷ đó!” Vừa nghĩ tới việc cô cầm súng, sắc mặt anh khó coi gầm thét ra tiếng.

“Cả đời? Ha ha….! Anh muốn bỏ đi, làm sao ngăn được em?” Cô đưa tay chỉ chỉ vào lồng ngực anh, cực kì tức giận mắng: “Mà anh cho rằng sau khi anh đi rồi, em sẽ không có chuyện gì sao? Hôm nay chỉ có một kẻ thù của anh tới bắt cóc em, làm sao anh biết ngày mai sẽ không có người thứ hai? Anh bây giờ rời đi, em không học cách tự vệ, chẳng lẽ ngoan ngoãn chờ người ta bắt cóc tống tiền sao?”

Giả thiết của cô khiến cả người anh rét lạnh, cảm giác lạnh lẽo xông thẳng lên đầu.

“Vậy…… điều đó không thể nào.” Anh giọng nói khàn khàn, đáy mắt lại hoảng sợ.

Nhìn thấy sự dao động của anh, Đào Hoa không ngừng cố gắng, “Làm sao anh biết là không thể? Anh có thể bảo đảm sao? Không thể, đúng không? Cho nên phương pháp tốt nhất, chính là anh lấy em!”

Cô chém đinh chặt sắt tuyên bố biện pháp giải quyết, làm cho anh vô cùng xúc động.

Cưới cô? Anh thật sự có thể cưới cô? Đây mới thật sự là phương pháp giải quyết tốt nhất?

Ý nghĩ ngọt ngào này khống chế toàn bộ suy nghĩ của anh, không chịu rời đi.

“Chỉ cần anh cưới em… em có thể chăm sóc anh.” Đào Hoa giữ mặt anh, ôn nhu thuyết phục: “Em sẽ yêu anh, còn anh có thể bảo vệ em, em nấu cơm cho anh, anh sẽ giúp em sửa sang vườn hoa, lúc anh rảnh rỗi có thể đàn cho em nghe, em mỗi ngày sẽ bánh dâu tây anh thích….”

Nghe lời nói của cô, Hải Dương có thể tưởng tượng ra hình ảnh hạnh phúc đó.

“Em thật sự…. không sợ?”

“Sợ? Em đương nhiên sợ, nhưng em càng sợ anh sẽ bỏ lại em.” Cô hốc mắt ửng hồng, khẽ vuốt ve gương mặt của anh, dịu dàng yêu cầu, “Anh khong yêu em cũng không sao, em không ép anh phải yêu anh, nhưng xin anh…. đừng rời bỏ em….”

Anh làm sao có thể không yêu cô?

Tâm trạng hoàn toàn kích động, anh không thể tiếp tục kháng cự, chỉ có thể kéo cô vào trong lòng, ôm lấy cô.

Trời ạ, người phụ nữ tốt như cô, anh làm sao có thể buông tay một lần nữa?

Không bao giờ buông tay, anh sẽ dùng hết tất cả mọi thứ bảo vệ cô, cho dù muốn cả tính mạng anh, anh cũng nguyện ý!

“Hải Dương?”

“Được.” Anh vùi đầu vào cô, khàn giọng nói: “Em muốn anh ở lại, anh sẽ ở lại.”

“Anh sẽ lấy em?” Cô giọng nói nghẹn ngào, không dám tin lời anh nói là sự thật.

“Anh sẽ cưới em.” Anh mở miệng cam kết.

“Cả đời?” Cô cắn môi dưới, không nhịn được rợi lệ.

“Đúng, cả đời.” Anh nói.

“Anh đồng ý….. cũng không được đổi ý……” Cô vịn cổ anh nức nở nói.

“Sẽ không.” Anh khàn giọng mở miệng, “Cả đời cũng không!”

Nghe được lời nói khẳng định của anh, cô bật khóc, dựa vào vai anh khóc không ngừng, muốn đem toàn bộ uất ức hoảng sợ mấy ngày nay toàn bộ trút ra ngoài.

Hải Dương hốc mắt ửng hồng, chỉ có thể ôm cô, vuốt nhẹ lưng cô, không tiếng động an ủi.

Thật vất vả cô mới nín khóc, đôi tay lại vẫn ôm chặt anh.

“Đào Hoa?” Anh ôm lấy cô, vuốt nhẹ mái tóc ngắn mềm mại.

“Hả?” Đào Hoa hít hít lỗi mũi gương mặt nhỏ nhắn vẫn rúc vào vai anh không chịu nâng lên.

“Anh yêu em!”

Cô vừa nghe, nước mắt mãnh liệt tuôn trào, cô nắm chặt quả đấm, đánh vào người anh, nức nở mắng: “Đáng ghét…. anh đáng ghét….”

“Anh nghĩ là em muốn nghe, em muốn anh thu hồi lại sao?”

“Không cho phép! Không cho phép anh lấy lại!”

Cô ngẩng đầu, níu vạt áo anh, lại phát hiện khóe môi anh hơi cong: “Em không phải nói em sẽ không ép anh?”

Mặt Đào Hoa đỏ hồng, thẹn quá hóa giận quay đầu, nhưng anh lại đưa tay xoay mặt cô lại, dịu dàng hôn.

“Hà Đào Hoa, anh yêu em!” Anh cụng vào chán cô, bình tĩnh, từng câu, từng chữ nói: “Anh muốn kết hôn, muốn cả đời ở chung một chỗ với em!”

Chương 27

Cô nghe thế, ôm anh khóc, nhưng môi lại mỉm cười.

Cô biết mình bây giờ trông thật giống người điên, nhưng không thể kiềm chế.

Anh một chút cũng không để ý, chỉ ôm lấy cô, đưa cô gái điên khùng chạy trốn khỏi bệnh viện, trở về chăm sóc.”

Ôm người con gái giống như trân bảo vào trong ngực, anh biết từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ buông cô ra.

Anh sẽ ở cùng một chỗ với cô, sẽ chăm sóc cô, dắt tay cô——

Một đời một kiếp!

Về sau

Gió biển thổi, chim chóc ríu rít.

Cây dừa đón gió lay động, Phượng hoàng mộc đã nở hoa, mặt biển xanh rộng mênh mông, ngày mới bắt đầu, xe ô tô đi lại trên đường, mọi người cũng bắt đầu những công việc thường ngày.

Ánh mặt trời len qua cửa sổ tầng hai của ngôi nhà gỗ màu trắng, một cô bé mũm mĩm đáng yêu đang chạy vào phòng ba mẹ, nhảy lên giường, cười khanh khách nói: “Mẹ, mẹ, ba cùng các anh đi chạy bộ rồi.”

Đang nằm trên giường giả vờ ngủ, vừa nghe thế Đào Hoa lập tức ngồi dậy, đánh răng rửa mặt, sau khi xác định tầng dưới không có ai, cô mới ôm con gái ba tuổi vui vẻ chạy như bay đến phòng bếp, bận rộn làm bữa sáng.

“Mẹ, tại sao ba không cho mẹ xuống giường?”

“Bởi vì ba con quá lo lắng rồi.”

“Quá lo lắng là cái gì?”

“Quá lo lắng ý là quá khẩn trương, gần giống như vậy.” Cô đưa tay chống lên hông, học bộ dáng hung ác của lão công nói…. “Mạc Sâm, cậu nói tháng trước cô ấy vẫn còn ói, tháng này lại ăn, cậu xác định như thế là bình thường sao? Cô ấy lần trước cũng không giống như bây giờ.”

Cô lại chạy qua hướng khác, vẻ mặt thay đổi, học bộ dáng người đàn ông khác, lén thở dài, buồn cười nói: “Hải Dương, mình mặc dù ở tình huống khẩn cấp giúp cậu đỡ đẻ, nhưng không phải là bác sĩ khoa sản, cậu nếu lo lắng thì đưa cô ấy tới khoa phụ sản, hỏi bác sĩ là được.”

Con gái ở trên ghế bị cô cho cho cười khanh khách.

Cô đổi lại hướng khác, không ngừng cố gắng diễn lại tình huống hôm qua, giơ tay lên, “Khụ, ừ, mình vừa từ bệnh viện về, bác sĩ nói vậy là bình thường, nhưng chính là—— oa a!

Nói được nửa câu, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cho đến khi ổn định lại mới phát hiện mình bị ông xã khiêng lên vai.

“Ba, ba!” Con gái nhìn thấy anh, mừng rỡ gọi, đưa tay ra.

Hải Dương giơ tay, ôm con gái, khiêng lão bà, xoay người rời đi.

“Đồ Hải Dương, bỏ em xuống!”

Anh không thèm để ý, khiêng cô lên lầu.

Đào Hoa nhìn cái mông săn chắc của anh nói: “Đồ Hải Dương, anh biết, em không thích bị anh khiêng như vậy.”

Anh vẫn hoàn toàn bỏ qua kháng nghị của cô, xoay người vào phòng.

Cô liếc mắt, vừa bực mình vừa buồn cười nhắc anh, “Còn nữa, anh yêu, em bây giờ mang thai, thật sự không thích hợp với phương thức di chuyển thế này.”

Anh nghe vậy cứng đờ, một giây sau, lập tức đặt cô xuống, để cô ngồi trên giường.

Nhìn anh sắc mặt tái nhợt, Đào Hoa nhịn cười, rồi lại nói: “Nhìn xem, anh khiêng em thế em cũng không sao, để em xuống dưới nấu cơm một chút cũng không có vấn đề.”

“Không được, em đừng mơ tưởng.” Anh một tay ôm con gái, một tay chống nạnh, giống như Tháp tháp thiên vương cúi đầu nhìn cô chằm chằm.

Vẫn ngồi trên cánh tay anh, cô bé con nghe vậy cũng học ba lớn tiếng nói: “Không được, mẹ đừng hòng mơ tưởng.”

Nói xong, cô bé mừng rỡ cười khanh khách không ngừng.

“Con cũng thế.” Hải Dương đặt con gái ba tuổi xuống giường, dặn dò: “Trông mẹ, nếu mẹ xuống giường, thì hét to lên.”

“Dạ.” Vừa nghe đến có thể hét to, hai mắt cô bé sáng lên, cười giơ tay gật mạnh đầu, “Mẹ xuống giường, con hét to!”

“Này này, Đồ Hải Dương, anh sao lại dạy con như thế?” Đào Hoa nhìn con gái chưa lâm trận đã phản bội, vội lên tiếng kháng nghị.

Anh không nói hai lời, nghiêng người hôn lên mặt cô, Đào Hoa bị hôn đến đầu óc choáng váng, đợi đến khi đứng dậy, cô đã bị anh giải quyết hoàn toàn nằm im trên giường.

“Ngoan một chút.” Anh lấy ngón cay mơn trớn đôi môi đỏ mọng bị hôn sưng lên của cô, khàn giọng mở miệng yêu cầu, “Được không?”

Gương mặt cô đỏ bừng, nhìn anh, biết anh thật sự lo lắng mới gật đầu nói “Được rồi!”

“Cám ơn.” Anh khẽ nhếch miệng lúc này mới đứng dậy rời đi.

Thật đáng ghét, cũng đã nhiều năm như vậy, cô đối với anh không có một chút sức chống cự.

Đào Hoa đưa tay che kín gương mặt đỏ bừng, lại phát hiện ống tay bị người nào đó giật nhẹ.

“Mẹ, mẹ, con cũng muốn hôn hôn.”

Đào Hoa nhìn con gái, bật cười: “Được, sẽ hôn con, xem sự lợi hại của mẹ.”

Cô lật người đè lên con gái, hôn khắp mặt con, hôn chọc cho con gái cươi vui vẻ.

Một lớn một nhỏ chơi đùa mệt lả, mới nằm song song trên giường.

“Mẹ?”

“Hả?” Ôm con gái vào trong ngực.

“Con muốn nghe chuyện xưa.”

“Con muốn nghe chuyện gì? Cô bé lọ lem?”

“Con muốn nghe chuyện xưa của mẹ.”

Cô hôn lên trán con, cười nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé gọi là Đào Hoa, có một cậu bé gọi là Hải Dương, Đào Hoa sống trên hòn đảo nhỏ, Hải Dương sống ở gần một khu rừng…”

Bởi vì lo lắng cô xuống giường anh không hề rời đi, hai tay ôm ngực đứng ngoài cửa.

Khi anh nghe được giọng nói truyền đến, trong lòng cảm giác ấm áp.

Đi qua máu tanh chém giết trên chiến trường, anh đã không còn mơ ước, nhưng người con gái này lại lần nữa dạy anh mơ ước, đưa ánh sáng và hi vọng trả lại cho anh.

Ánh nắng ấm dần, giọng nói trong phòng cũng ngừng, cuối cùng không tiếng động.

Anh lặng yên không tiếng động vào phòng, chỉ thấy lão bà nằm ngủ trên giường, con gái vẫn mở mắt thật lớn, vừa thấy anh muốn bò dậy.

Anh giơ ngón trỏ ra dấu, con gái lập tức hiểu ý nằm xuống, anh lên giường, vươn tay, con gái lập tức lăn tới.

“Chuyện xưa của ba mẹ chưa nói xong.” Cô bé úp mặt vào ngực ba nhỏ giọng nói.

Anh khẽ mỉm cười, một tay xoa đầu, một tay vuốt lưng con gái, học bộ dạng của lão bà, cười nói: “Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé tên Đào Hoa, một cậu bé tên Hải Dương….”

Giọng nói trầm thấp bây lơ lửng trong không khí, Đào Hoa nửa tỉnh nửa mê mở mắt, phát hiện anh đang nằm bên cạnh, kể chuyện xưa cho con gái.

Thấy cô tỉnh, anh vẫn không ngừng, chỉ yêu thương nhìn cô, nhỏ giọng kể lại chuyện xưa.

“Từ đó về sau, Đào Hoa yêu Hải Dương, Hải Dương yêu Đào Hoa….”

Cô khẽ mỉm cười, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.

Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Hà Đào Hoa, anh yêu em!”

Cô nghiêng người, vươn tay qua người con gái, giữ mặt anh, dịu dàng hôn.

Gió biển thổi bay tấm rèm cửa sổ màu trắng.

Trong lòng cô tràn đầy tình yêu với anh, nếu như có kiếp sau, cô nguyện ý được gặp anh lần nữa……

Hết.

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4219
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN