--> Ông Xã Dân Chơi Không Yêu Tôi - game1s.com
Polaroid

Ông Xã Dân Chơi Không Yêu Tôi

Chương 1

Mười hai giờ khuya, làm cho bóng đêm dày đặc, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy băng băng từ từ được lái vào bãi đỗ xe ngầm rồi dừng lại, anh một tay cầm cặp công văn, một tay đóng cửa xe đi về phía thang máy.

Cả ngày duy trì một kiểu tóc không có chút loạn, lúc này đã hơi thả tán ra, kính mắt trên mũi cũng trượt xuống, vẻ mặt vẫn lành lạnh, chỉ là ở giữa hai hàng lông mày có nhiều hơn chút mệt mỏi, đây là một ngày bận rộn, anh vừa mới về nhà.

Đinh! Thàng máy vững vàng dừng ở tầng 16

Cao ốc Nam Vũ tổng cộng có 24 tầng, từ tầng 12 trở lên đều là mỗi tầng một căn hộ cao cấp, đặc biệt cung cấp cho một số người trẻ tuổi giàu có cần sự riêng tư……………..

Anh từ trong túi quần móc ra cái chìa khóa, cắm vào khóa cửa, chuyển động, cái chìa khóa vòng lên làm trang sức Long Miêu đáng yêu đong đưa, cùng hình tượng anh không hợp nhau.

Vừa mở cửa, bóng vàng của ánh đèn nhàn nhạt chiếu ra, ánh sáng của đèn treo tường, chiếu vào ngũ quan tuấn dật, làm nhu hòa vẻ mặt lạnh lùng của anh.

Vừa đi vừa cởi xuống áo khoác tây trang trói buộc suốt một ngày, khoác lên thành ghế salon của phòng khách, ngày mai sẽ có người sửa sang xong đem đi giặt khô, anh không phải lo.

Mang cặp công văn vào thư phòng, bên trong còn chút tài liệu hôm nay phải xem xong.

Ánh sáng phát ra từ khe hở cửa phòng ngủ hấp dẫn sự chú ý của anh, làm cho một cảm giác trong lòng bắt đầu khởi động.

Không biết từ lúc nào, anh đã đứng ở trước cửa phòng ngủ, kéo cà vạt, một tay cởi cúc áo sơ mi, một tay mở cửa phòng ra, anh không tiếng động thở dài, đồng thời đi vào, sợ là không ra được.

Phòng ngủ không lớn, trên sàn nhà là một tấm thảm do nhiều tấm vải bố ghép thành, có nhiều màu sắc khác nhau, giống như làm cho người ta đặt mình trong ánh nắng mặt trời rực rỡ của Hawai, rèm cửa sổ trong phòng, ga giường cũng không thoát khỏi bị thay đổi triệt để, những đóa cúc Ba Tư lớn, kiều diễm nở rộ.

Anh giống như đã hình thành thói quen với màu sắc tươi sáng tràn đầy phòng, thỉnh thoảng có thêm viền tơ hoặc là phối hợp ngẫu nhiên hình con nít, nhìn xem, bên chân giường chính là con heo hồng phấn, mấy ngày trước hình như không có.

Giường lớn hai người nằm, chăn bông bị vo thành một đoàn, chỉ có một bàn chân nhỏ trắng noãn lộ ra bên ngoài.

Anh buồn cười nhìn người đem mình thành một khối tròn, không nhận ra được cô gái cuộn mình trong chăn, không biết trong con ngươi đã nổi lên nhàn nhạt ấm áp.

Cô gái này, là người vợ anh kết hôn chưa tới ba tháng.

Anh đi tới ngồi xuống bên giường, vén một góc chăn đem cô gái trong chăn lôi ra, gương mặt trắng nõn của cô gái úp sát vào mặt chăn, chỉ lộ ra cái đầu cùng cái gáy thanh toát hướng về phía anh.

Ngón tay thon dài vuốt ve cổ cô gái đang lộ ra ngoài quần áo ngủ, vành tai, chậm rãi cúi người, hôn một mảnh trắng noãn kia, cô gái bị ngứa tránh đông chuyển tây, lại trốn không thoát đôi môi hấp dẫn của anh, lúc này mới không cam tâm tình nguyện từ trong chăn ngẩng đầu lên, mơ hồ suy nghĩ, hàm hồ nói: “Anh đã về”.

Từ trong chăn lộ ra khuôn mặt, non nớt nhưng không mất mĩ lệ, mắt hình trăng lười liềm, cong cong đẹp tựa như ngủ thiếp đi cũng mang theo ý cười.

Vợ của anh, tháng trước mới vừa tròn hai mươi tuổi.

Anh từ cổ cô rời đi hướng tới đôi môi mềm mại, “Ưm…..”

Trên đôi môi tràn ngập tê dại, cô gái đang mơ màng ngủ, căn bản không chú ý tới đôi tay của anh đã đưa vào phía dưới chăn, bắt đầu thăm dò thân thể mềm mại có lồi có lõm.

Trong căn phòng an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của anh và cô, tiếng thở gấp từ khóe miệng cô thoát ra.

“Ô…….” Cô hô hấp không kịp.

Anh từ trên môi cô rời đi, hai mắt đen đã đốt lên ngọn lửa cực nóng, cô xấu hổ nhìn chằm chằm vào mắt anh, lo lắng di chuyển thân thể, đây không phải phong cách của anh… Anh không phải sớm nên như hổ đói ăn cô vào trong bụng rồi sao?

Gò má cô trẳng noãn ửng hồng kiều diễm, ánh mắt lonh lanh như nước, lông mi thật dài khắc sâu trong lòng anh, anh dời tầm mắt đi chỗ khác: “Anh còn chưa tắm.”

Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng anh đã biến mất sau của phòng tắm, lưu lại cô ngồi ôm chăn không biết như thế nào cho đúng, cô nhìn chằm chằm của phòng tắm.

Cô một nửa thấy tức giận, một nửa thấy may mắn, tức giận vì anh hôn cũng thành ra như vậy rồi, lại còn từ trên người cô tránh ra; may mắn là anh dừng lại kịp, nếu không tối nay cô nhất định giống như rất nhiều buổi tối trước, bị anh chơi đùa toàn thân bủn rủn, không thể rời giường!

Năm phút sau, tại thời điểm anh xuất hiện trước mặt cô chỉ với một chiếc khăn tắm vây quanh, cô biết cô sai lầm rồi, ban đêm của cô giờ mới bắt đầu.(con sói bắt đầu ăn khuya ^^)

Đài Bắc vào tháng tư, mưa dầm liên tiếp, bầu trời mây mù trắng xám giống như lưu luyến cái khoảng không gian này, thật lâu không tiêu tan, ánh mặt trời núp sau tầng mây, loáng thoáng lộ ra chút sáng ngời, đem vị trí chính tặng cho mưa tháng tư.

Thanh Minh đã qua hai tuần lễ rồi, trời mưa liên tục vẫn còn chưa kết thúc, mặc dù không phải mưa tầm tã, nhưng thi thoảng ngừng nghỉ thi thoảng rơi xuống, khắp nơi đều bị ướt nhẹp. Bầu trời vẫn luôn mờ mịt, đè nén tâm tình của mọi người, làm cái gì đều không hăng say.

Hai mươi tháng tư, ngày Cốc Vũ (Cốc vũ là một trong 24 tiết khí, có nghĩa là mưa rào)

Ngạn ngữ có nói: “Cốc Vũ không mưa, giao hồi điền chủ” (Cốc Vũ không mưa, trả đất cho điền chủ)

Năm nay Cốc Vũ đến xua tan sự lo lắng của mấy tuần lễ trước, sáng sớm trời bắt đầu trong, ánh mặt trời đã lâu không còn chiếu mãnh liệt cả vùng đất. Giống như trời ban cho Lăng Nguyên Ái Ái một ngày thật tốt, để cho cô dưới ánh mặt trời nghênh đón một sinh mạng kì diệu

Trong khoa phụ sản , quanh quẩn hành lang màu trắng là âm thanh y tá vội vã đi tới đi lui, khó có được thời tiết trong xanh, bệnh nhân trong bệnh viện so với mấy ngày trước càng đông hơn. Mặc dù sắp đến giờ tan việc nhưng bệnh nhân đến khám vẫn xếp hàng dài không dứt, cô y tá đã bận rộn một ngày, trên mặt nụ cười thiên sứ sớm đã bay đến cái góc nào rồi.

Cô y tá đi qua đi lại ở cửa, vẫn liếc mắt chú ý góc khuất nhất chính là cô gái kì quái, thân thể nho nhỏ co rúc trong cái áo choàng màu trắng, những sợi tóc đen dài che đi một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ lộ ra hai con mắt to đen láy, có sự hoảng sợ cùng lo lắng.

Lăng Nguyên Ái vốn đang cố gắng che giấu mình căn bản không biết, chính mình trong tranh phục này lại khiến người khác chú ý.

Nơi này chính là khoa phụ sản, dạng người nào cô y tá chưa từng thấy, từ thiếu nữ ăn vụng lén lút tới nạo thai, cho tới vợ chồng trung niên muốn có con, cô ý tá đã sớm thấy nhưng không thể trách, giống như cô gái lén lút kia, nhất định là vị thành niên, gạt cha mẹ làm loạn với bạn trai, làm ra cả mạng người.

Haiz, đúng là không thể nhìn bề ngoài của một người, thường thấy việc đời như cô cũng không khỏi cảm thán trong lòng, cô gái nhỏ này nhìn có vẻ ngoan ngoãn, không ngờ cũng là người có tác phong cởi mở, bọn trẻ bây giờ càng ngày càng lăn lộn, ngay cả biện pháp an toàn cũng lười dùng.

Cô y tá khinh bỉ liếc Lăng Nguyên Ái một cái, làm cho cô sợ hãi co lại trong chiếc áo khoác, một đầu khác, cô y tá có giọng nói tốt kêu cả ngày, âm thanh còn lớn hơn máy hát.

“Người kế tiếp, số 191, Lăng Nguyên Ái………………”

Thân thể nhỏ vùi ở trong góc hơi chấn động một chút nhỏ giọng lên tiếng: “Tôi …là tôi”

Bên kia cô y tá bắt đầu nhìn xung quanh, không nhịn được dùng âm thanh quá cỡ hô to: “Lăng Nguyên Ái….. ai là Lăng Nguyên Ái…….”

Các bà mẹ đang chờ đợi bắt đầu nhìn xung quanh, cô y tá tìm kiếm tiếp tục gọi “Lăng Nguyên Ái….”

“Có!” Từ trong góc truyền ra tiếng vang trả lời, các bà mẹ hướng góc nhìn đến, một thiếu nữ mặt đỏ bừng giơ tay cao, hướng về phía cô ý tá xấu hỏ cười, cặp mắt hình trăng lưỡi liềm thật đáng yêu, các bà mẹ lưỡng lự bắt đầu cười, cuối cùng tất cả bà mẹ ở khu chờ đều hướng về phía Lăng Nguyên Ái cười đáng yêu.

Cô y tá bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, “Lăng Nguyên Ái…. nơi này là bệnh viện không phải trường học, gọi tên cô rồi tới đây là được rồi, không cần đáp có, còn không qua đây!”

Lăng Nguyên Ái lúc này mới phản ứng, cuống quít đi về phía cô y tá, nửa chừng chiếu chút nữa đẩy người ta một cái, làm cho các bà mẹ cười to một hồi.

Dưới ánh mắt hung ác của cô y tá, Lăng Nguyên Ái chân tay co cóng ngồi trên ghế đối diện với bác sĩ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có.

Cô ý tá đưa bảng thông tin cho bác sĩ, Lăng Nguyên Ái vẫn cúi đầu, khiếp đảm nhìn sàn nhà.

“Lăng tiểu thư, bệnh viện của chúng tôi có vàng trên sàn nhà cho cô nhặt sao?”

Ai…. Ai đang nói chuyện với cô? Trong phòng này tại sao có đàn ông?

Lăng Nguyên Ái ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới người ngồi đối diện mình, mặc áo bác sĩ màu trắng lại là đàn ông!

Khoa phụ sản tại sao có bác sĩ là đàn ông?

“Anh… Anh… sao lại là đàn ông?” Lăng Nguyên Ái sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên ghế nhày dựng lên chạy trối chết, cô rõ ràng là tìm bác sĩ Âu Dương Cổ Nguyệt, trước khi đến đã điều tra, Âu Dương Cổ Nguyệt là bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản, tại sao trên internet không nói anh ta là đàn ông …

Lăng Nguyên Ái thật sự lần đầu khóc không ra nước mắt.

“Lăng tiểu thư, thời gian của bác sĩ Âu Dương vô cùng quý báu, cô không cần phải hồ đồ.” Ánh mắt của cô y tá thu lại, cô bị dọa sợ căn bản động cũng không dám động, sớm biết thì cô đã không tới bệnh viện này rồi, làm thế nào, cô thật muốn về nhà.

“Ý tá Tưởng, đừng dọa Lăng tiểu thư.” Âu Dương Cổ Nguyệt cười dịu dàng, nụ cười tuấn mĩ giống như thần Cupid bắn một mũi tên vào lòng y tá Tưởng, trong nháy mắt làm mềm trái tim phiễn não của cô y tá.

Trấn an y tá xong, Âu Dương Cổ Nguyệt quay đầu, đối mặt với người bệnh, “Lăng tiểu thư đừng lo lắng, kiểm tra những nơi có chút tương đối tư ẩn đều do y tá thực hiện, tôi xem thông tin của cô là muốn kiểm tra có phải mang thai hay không, chờ một lát y tá Tưởng sẽ mang cô đi xét nghiệm nước tiểu, nếu cô để ý bác sĩ nam, tôi có thể chuyển cô cho bác sĩ nữ khác, như vậy lần sau cô có thể trực tiếp đi vào trong gặp cô ấy.”

Lăng Nguyên Ái nhìn Âu Dương Cổ Nguyệt xin lỗi, vội vàng giải thích: “Không có… Không sao, anh…. anh cũng giống vậy.”

“Thật sao” Âu Dương Cổ Nguyệt cười nhạt một tiếng, hai mắt nhìn Lăng Nguyên Ái ánh lên ánh áng khó hiểu, “Như vậy trước khi đi kiểm tra, Lăng tiểu thư trả lời tôi mấy vấn đề”

“Vâng” khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng xuống thấp, ánh mắt lại hướng sàn nhà, Lăng Nguyên Ái nhớ tới lời nhạo bang của Âu Dương Cổ Nguyệt lúc nãy, mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Lăng tiểu thư, kinh nguyệt gần đây nhất của cô tới lúc nào?”

“Đầu tháng trước.”

“Lần quan hệ gần đây nhất?” Âu Dương Cổ Nguyệt cầm bút màu xanh viết.

Lăng Nguyên Ái dừng lại, chuyện này…. chuyện này cũng phải trả lời?

“Lăng tiểu thư, những vấn đề này đều phải trả lời, bác sĩ có thể hiểu rõ hơn tình trạng của cô”

Nụ cười của Âu Dương Cổ Nguyệt không giảm, Lăng Nguyên Ái hoảng hốt, nhỏ giọng trả lời: “Hôm qua… ngày hôm qua.”

“Cái gì? Lăng tiểu thư xin cô nói to hơn”

“Hôm qua… ngày hôm qua” Lăng Nguyên Ái nói lại một lần nữa, âm thanh lớn hơn.

Âu Dương Cổ Nguyệt làm bộ hiểu ra, nói: “A, ngày hôm qua a, tốt, vấn đề kế tiếp, xin hỏi Lăng tiểu thư mật độ quan hệ ra sao? Bao lâu làm một lần?”

“Mỗi ngày….”

“Mỗi ngày một lần sao?

Cô không biết, mỗi lần cô đều bị anh làm cho tới hôn mê, ai biết được anh rốt cuộc làm bao nhiêu lần!

Hồ ly vẫn tiếp tục gây khó khăn cho tiểu bạch thỏ .

Nửa giờ sau, báo cáo xét nghiệm, Lăng Nguyên Ái lần thứ hai nhìn vào phòng bác sĩ Âu Dương Cổ Nguyệt vẫn cho cô cảm giác kì lạ, bác sĩ Âu Dương nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, chẳng lẽ trên người cô dính bẩn,sáng nay lúc ra cửa cô mặc quần áo ngược sao?

Lăng Nguyên Ái cúi đầu quan sát trên dưới một lần, rất bình thường, áo màu trắng, đầm ngắn xứng với kiểu ủng ngắn mới nhất, không bẩn cũng không có mặc trái…Bác sĩ này thật là kì quái!

“Lăng tiểu thư, chúc mừng cô, cô đã mang thai hai tháng.” Bác sĩ Âu Dương đưa cho cô tấm ảnh đen trắng.

“Tôi mang thai? Tôi thật sự mang thai” Bác sĩ, anh có kiểm tra sai không? Hay là chúng ta kiểm tra lại một lần nữa, nhất định dụng cụ của các anh xảy ra vấn đề!” Lăng Nguyên Ái không thể tin nhìn chằm chằm Âu Dương Cổ Nguyệt, làm sao có thể, cô mới kết hôn ba tháng, mặc dù chồng cô hàng đêm, hàng đêm……mỗi đêm đều vô cùng cố gắng, nhưng không biết sao lại nhanh đến vậy?

Khóe miêng Âu Dương Cổ Nguyệt co rúm, trời ạ, anh nén cười thật cực khổ!

Âu Dương Cổ Nguyệt nghiêm trang thông báo cho Lăng Nguyên Ái những việc cần chú ý của phụ nữ mang thai thời kì đầu, trong đầu Lăng Nguyên Ái hỗn loạn căn bản không biết anh ta đang nói gì, chỉ không ngừng gật đầu, cô còn đang kinh sợ vì tin mình mang thai.

“Lăng tiểu thư, xin hỏi có phải báo cho chồng cô không?” Âu Dương Cổ Nguyệt viếtxong bệnh án, rốt cuộc hỏi.

“Không…” Ngàn vạn lần không thể cho anh ấy biết. “Không có, tôi không có chồng.” Cô đỏ mặt nói láo.

“A, Lăng tiểu thư, làm một bà mẹ chưa kết hôn rất vất vả, hãy bàn bạc kĩ với cha đứa bé”

“Cám ơn, cám ơn bác sĩ.”

Âu Dương Cổ Nguyệt tươi cười như gió xuân, cô y tá cũng ra ngoài với Lăng Nguyên Ái, không yên lòng nhìn cô đi ra.

Cửa vừa mới đóng, bên trong gian phòng, nhất thời truyền ra một hồi tiếng cười lớn, mà chủ nhân của âm thanh này, chính là quý công tử danh xưng bác sĩ Âu Dương Cổ Nguyệt.

Sau một hồi cười to, Âu Dương Cổ Nguyệt cầm điện thoại di động lên, ấn xuống phím gọi.

Mặt trời lặn phía tây, ánh mặt trời còn lưu luyến chưa tản đi, ở bên trong hào quang, Hoắc Nhật Ninh đứng ở phòng làm làm việc của anh ở tầng thứ 29, quan sát cảnh sắc bên ngoài và phòng 101 ở phía xa

Dưới chân là Vương quốc của anh, tập đoàn Nhật Diễm, cũng là của hồi môn khi anh kết hôn với Lăng Nguyên Ái.

Nửa năm trước, khi anh tuyên bố hợp tác cùng tập đoàn Lăng Thị, cổ phiếu của Nhật Diễm liền tăng nhanh, tiếp, ba tháng trước, hai nhà Hoắc, Lăng làm làm đám cưới, truyền thồng khắp nơi tranh nhau viết bài, giống như một liều thuốc trợ tim….

Mọi người đều biết Chủ tịch tịch tập đoàn Lăng Thị Lăng Thiên Tường chỉ có một cô con gái, mà cả Lăng thị là đồ cưới của cô, cho nên cưới được hòn ngọc ngọc quý trên tayLăng Thiên Tường, đương nhiên là người thừa kế tương lại của Lăng thị.

Từ trước đến giờ Lăng Thiên Tường đều xem cô con gái này là bảo bối cần bảo vệ trong nhà, chưa bao giờ để cho cô xuất hiện trước ánh đèn của truyền thông, thậm chí ngay cả lần kết thân cùng tổng giám đốc tập đoàn Nhật Diễm – Hoắc Nhật Ninh, ảnh cưới cũng chỉ có nửa bên mặt của cô dâu, truyền thông khắp nơi nghĩ hết biện pháp cũng không lấy được bộ mặt thật của cô dâu mới.

Sau khi kết hôn với Lăng Nguyên Ái, Hoắc Nhật Ninh thừa kế chính sách bảo vệ nghiêm ngặt mà Lăng Thiên Tường áp dụng đối với Lăng Nguyên Ái, việc cô gái không lộ diện với bên ngoài khiến cho mọi người rất hâm mộ.

5 giờ, cô đã bắt đầu làm bữa tối rồi.

Bản thân Hoắc Nhật Ninh cũng không ngờ, anh cưới đường đường là thiên kim đại tiểu thư Lăng gia nhưng bề ngoài không có một chút nào yếu ớt.

Nếu như anh tan việc sớm, bình thường cũng sẽ gọi điện về nhà, sau đó cùng cô ăn bữa tối, nếu anh không trở về ăn cơm, cô vợ nhỏ của anh cũng sẽ giữ lại phần anh, để cho anh khi trở về có thể ăn khuya.

Ăn khuya…..Trong mắt Hoắc Nhật Ninh lóe lên tia lửa tà ác, nghĩ đến tối hôm qua lấy được thỏa mãn từ trên người cô vợ nhỏ, không khí xung quanh giống như tản ra mùi thơm, nhẹ nhàng, khẽ ngửi lại cảm thấy mùi hạnh phúc, như ánh mặt trời buổi chiều hôm nay, ấm áp kiều mỵ

Chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoắc Nhật Ninh, gạt bỏ tâm tình, đè xuống phím nghe, âm thanh lãnh lẽo khiến người khác không cách nào liên tưởng đây là một người đàn ông vừa mới nhớ tới thân thể của vợ mình.

“Này, Nhật Ninh à, tôi là Cổ Nguyệt.” Tam công tử Âu Dương gia, Âu Dương Cổ Nguyệt, bị Âu Dương gia đuổi ra khỏi nhà, cũng là anh em của Hoắc Nhật Ninh.

“Có chuyện nói mau!” Cho dù là anh em, quấy rầy anh nhớ nhung vợ giết không tha.

“Lửa giận thật lớn, xem ra anh không muốn nghe tin tình báo mới nhất mà tôi biết” Âu Dương ngang bướng cười ha hả với Hoắc Nhật Ninh.

“Không có chuyện thì tôi cúp điện thoại.” Hoắc Nhật Ninh ngồi lại bàn làm việc, bắt đầu lật hợp đồng vừa mới xem được một nửa.

“Liên quan tới vợ của anh, anh cũng không muốn biết?” Âu Dương Cổ Nguyệt thả mồi, không tin con cá này không cắn câu.

“Nguyên Ái?” Tay dừng lại, Hoắc Nhật Ninh cũng không có giới thiệu Lăng Nguyên Ái cho vị anh em kia của mình biết, mà Lăng Nguyên Ái làm sao quen biết Âu Dương Cổ Nguyệt?

Hai đầu mày của anh khép chặt.

“Lần này cảm thấy hứng thú chứ?”

Người anh em này, kể từ sau khi kết hôn, liền thay đổi thành kẻ ba phải, không phải chuyện công ty thì chính là liên quan tới chuyện cô vợ nhỏ của anh ta, còn xem bọn anh em này thành thú dữ, căn bản không cho bọn họ đến gần cô vợ nhỏ của anh ta một bước, làm hại cô vợ nhỏ của anh ta không nhận ra, bác sĩ hôm nay cô nhìn thấy là phù rể trong hôn lễ của cô, làm cho bản mặt đẹp trai của Âu Dương Cổ Nguyệt không biết để vào đâu! Không dạy dỗ anh ta một phen, anh làm sao nguôi được cơn tức này!

“Điều kiện gì?” Hoắc Nhật Ninh dựa vào ghế, xoa mi mắt, ngộ nhỡ chuyện anh ta nói liên quan tới cô vợ nhỏ, sẽ làm cho khắp nơi đại loạn.

“Không hổ là người làm ăn, một chút đã hiểu, nửa tháng sau, quán bar Lam Sơn khai trương, tôi muốn vợ chồng anh cùng nhau đến.”

Hoắc Nhật Ninh trầm ngưng một lát, sau vẫn nói: “Đồng ý, nhưng các anh không được mời rượu cô ấy.”

“Đương nhiên, nói thế nào chúng tôi cũng phải cho chị dâu nhỏ mặt mũi.”

Chương 2

Cho dù không nhìn thấy, nhưng nghe thấy âm thanh, Hoắc Nhật Ninh có thể tưởng tượng được bộ dạng cợt nhả của Âu Dương Cổ Nguyệt ở đầu dây bên kia, anh ta nói 10 câu thì đến 9 câu là giả, chỉ có thể tin tưởng là lát nữa anh ta sẽ nói câu tiếp theo.

“Nhật Ninh, chúc mừng anh, vợ anh đã mang thai!”

Nhẹ buông tay, thiếu chút nữa điện thoại của Hoắc Nhật Ninh rơi xuống đất.

Cái gì……Mang thai? Nguyên Ái mang thai?

“Tuy rằng loại chuyện như thế này để người ngoài như tôi nói cho anh biết là không hay, nhưng vợ anh mang bộ dạng chột dạ tới bệnh viện chúng tôi kiểm tra, xem bộ dạng là không muốn nói cho anh biết sự thật, anh làm chồng như thế nào, thậm chí vợ của mình cũng không giải quyết được.” Âu Dương Cổ Nguyệt vẫn còn tiếp tục phàn nàn.

“Nói xong chưa, xong rồi thì tôi cúp máy.” Hoắc Nhật Ninh trấn định tâm tình, vừa cầm điện thoại vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Đừng nóng vội, còn một câu quan trọng nhất, tôi nói xong câu này sẽ cúp máy, vợ anh viết trên sổ khám bệnh là chưa kết hôn, cô ấy còn là Lăng tiểu thư.”

Âu Dương Cổ Nguyệt cúp điện thoại trước, anh em mười mấy năm, anh còn chưa được nhìn thấy ngày bản mặt lạnh lùng của Hoắc Nhật Ninh bị đánh vỡ, thật đáng tiếc không được ở văn phòng của anh ta nhìn tận mắt. Vừa ngồi về chỗ cũ, vừa nhấp một ngụm cà phê, tối hôm nay đi quán bar Lam Sơn, anh phải thông báo tin tốt lành cho mọi người.

Anh tươi cười đè xuống phím trò chuyện, “Y tá Tưởng, cho bệnh nhân khí hư đi vào”

Bên kia, Hoắc Nhật Ninh ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại đã bị ngắt, trong miệng ngậm một đống từ thô tục.

Chưa kết hôn, Lăng Nguyên Ái thật giỏi, dám nói mình chưa kết hôn! Ngủ bên cạnh cô mỗi ngày,lên xuống trên thân cô là người đàn ông nào, chẳng lẽ Hoắc Nhật Ninh anh là Ngưu Lang, đã mang thai còn dám nói mình chưa kết hôn!

Xem ra sự “Dạy dỗ” của anh thật quá thất bại.

Hoắc Nhật Ninh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mang theo cặp công văn đi ra ngoài, dặn dò thư kí: “Thư kí Lâm, hôm nay tôi về nhà, không cần gọi di động, có vấn đề gì e-mail cho tôi, buổi tối tôi sẽ xem, bất luận là ai gọi tới đều mời bọn họ để lại lời nhắn, còn những việc khác ngày mai nói sau.”

“Dạ vâng, tổng giám đốc, nhưng mà, tổng giám đốc, ở đây có một phần tài liệu cần ngài kí gấp…..” Nhanh tay lẹ mắt từ trước tới nay như thư kí Lâm cũng không phản ứng kịp, lúc cầm tài liệu đuổi theo, tổng giám đốc đã đi vào thang máy, biến mất khỏi tầng 29.

Thư kí Lâm không thể tin nhìn vào đồng hồ trên tay, năm giờ hai mươi phút, nhìn lại thời gian hiển thị trên máy tính, đồng hồ đeo tay của anh không bị hỏng, là năm giờ hai mươi phút, tổng giám đốc từ trước đến giờ chỉ biết tăng ca tuyệt đối không về sớm lại đi về như thế.

Anh ta lại nhìn bên ngoài, không có mưa màu đỏ rơi xuống, làm sao lại xảy ra sự việc kỳ quái như vậy? Thật sự là kỳ quái!

Hiển nhiên, lúc này thư kí Lâm còn chưa ý thức được, người thực sự chi phối lí trí của tổng giám đốc đại nhân là ai.

Vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ, Lăng Nguyên Ái vừa đi ra khỏi phòng, nhốt mình trong phòng rửa tay, cầm kết quả xét nghiệm và tấm ảnh chụp ngẩn người, trên tấm ảnh đen trắng là điểm nhỏ, vừa rồi bác sĩ có nói cho cô biết, đó chính là đứa nhỏ của cô, bây giờ còn rất nhỏ, không nhìn thấy tứ chi, nhưng từ từ sẽ lớn lên, tứ chi của đứa bé thậm chí là hình dáng nói không chừng cũng sẽ nhìn thấy được.

Đứa bé…. Đứa bé của cô…….

Bên ngoài toilet truyền đến tiếng khóc yếu ớt của một cô bé, Lăng Nguyên Ái mở cửa phòng toilet, ở bên ngoài cạnh bồn rửa tay, có một cô bé mặc váy hồng, đang khóc túm góc áo của mẹ, mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ quật cường, nhưng âm thanh nức nở không ngừng truyền ra, Lăng Nguyên Ái nhìn thấy cũng nổi lên đồng tình với cô bé.

“Du Du ngoan, đừng khóc, mẹ làm sao có thể không thương Du Du đâu?”

Mẹ cô bé bụng tròn vo, nhìn hình dáng chắc mang thai tầm năm, sáu tháng, dịu dàng gọi tên, trấn an cô bé.

“Nhưng mà….Nhưng mà anh Phong nhà kế bên nói, mẹ có em trai rồi sẽ không cần Du Du nữa” Cô bé nắm lấy góc áo của mẹ chà sát mặt không chịu buông tay.

Bà mẹ nắm tay cô bé đặt lên bụng mình,”Du Du, mẹ vĩnh viễn sẽ yêu con, hơn nữa sẽ có thêm người yêu con nha.”

“Là ai?” co bé hai mắt rưng rưng nhìn mẹ.

“Là em trai con.” Bà mẹ đem tay của cô bé đặt lên trên tay mình,”Đó là em trai của Du Du, em cũng sẽ yêu con, giống như cha và mẹ đều yêu con, về sau em trai sẽ bảo vệ con, vĩnh viễn đều như vậy, nhưng hiện tạo em còn nhỏ, Du Du phải bảo vệ em trước.”

“Thật không ạ? Em cũng sẽ yêu con, mẹ cũng yêu con, ba cũng yêu con?” Vẻ mặt cô bé nghi hoặc vuốt ve bụng mẹ, đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi,”Mẹ, mẹ…..em…..”

“Em trai chào con đó, em nói em rất yêu chị gái.” Bà mẹ vừa dựa vào bồn rửa tay, vừa để cho cô bé vuốt ve được bụng mẹ, cho dù ngồi tư thế đó thật mệt, nhưng cô vẫn cười yếu ớt giải đáp nghi hoặc trong lòng của cô bé.

Cuối cùng bà mẹ dắt cô bé vẻ mặt tươi cười ra ngoài, lúc đến cửa ánh mắt của bà mẹ vừa vặn chạm phải hai mắt rình mò của Lăng Nguyên Ái, Lăng Nguyên Ái không kịp lùi về, lại bị nụ cười trên khuôn mặt của bà mẹ mê hoặc, nụ cười này mang theo sự dịu dàng toát ra từ bản năng của người mẹ, mềm mại như nước.

Cô không kìm được lòng nhìn xuống bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, bé con, mẹ cũng yêu con…

Khóe miệng Lăng Nguyên Ái cong lên, trên khuôn mặt non nớt xuất hiện nụ cười của bà mẹ vừa mới gặp.

Tươi cười không duy trì được bao lâu, ánh mắt của cô lại dâng lên chút bi thương, Hoắc Nhật Ninh sẽ thích đứa bé này sao? Trước mắt tạm thời không nên nói cho anh biết…

Lăng Nguyên Ái rời khỏi khoa sản phụ, gần đây có một cửa hàng bách hóa, tuy rằng không có ý định nói với chồng về chuyện mình mang thai, nhưng vẫn muốn cùng cha mẹ chia sẻ niềm vui này, muốn đến của hàng bách hóa mua chút quà về biếu cha mẹ.

Ở quầy chuyên bán tây trang cô mua một bộ tây trang thích hợp cho mùa hè, tính để tặng ba, Lăng Nguyên Ái lại đến quầy chuyên bán đồ trang điểm, trên tay cô là túi to quần áo thương hiệu cao cấp đã sớm thu hút sự chú ý của một loạt nhân viên quầy hàng chuyên doanh, mua toàn đồ nhãn hiệu tốt như thế, đúng là giàu có.

“Tiểu thư, có muốn thử sản phẩm dưỡng da không, đây là loại mới nhất, hiện tại mua còn hưởng ưu đãi 8%.” Cô nhân viên tận tình giới thiệu sản phẩm mình bán, “Hay là cô xem phấn trang điểm, những thứ này đều là màu sắc lưu hành nhất hiện nay.”

“Tôi không muốn phấn trang điểm.” Lăng Nguyên Ái lắc đầu, mặc dù cô bình thường cũng thích cùng đám chị em thân thiết tô son điểm phấn, nhưng là bây giờ cô đã mang thai, những thứ đồ này không tốt cho em bé, “Cô giới thiệu cho tôi về kem dưỡng da từ bên trong đi, tôi muốn mua cho mẹ tôi một bộ.”

“Là tặng cho mẹ cô phải không? Vậy cái này là thích hợp nhất, có chứa chất chống lão hóa da và trị da nhăn, hơn nữa còn dùng được cho cả ngày và đêm, tiện lợi lại dễ sử dụng, mẹ của tiểu thư nhất định sẽ rất thích.” Cô nhân viên nhanh tay lấy ra một hộp mĩ phẩm nhìn rất tinh xảo.

Cô nhân viên ra sức chào hàng, cuối cùng Lăng Nguyên Ái cũng chọn bộ này.

“Cám ơn tiểu thư, mời cô cùng tôi đến bên kia trả tiền được không?” Cô nhân viên xách túi dẫn Lăng Nguyên Ái đến quầy thanh toán.

Vào đúng tầm tan sở, người đến cửa hàng bách hóa càng ngày càng đông, trước quầy thanh toán xếp thành một hàng dài, Lăng Nguyên Ái vừa liếc nhìn danh mục sản phẩm của bách hóa vừa đứng xếp hàng, hai ba khách hàng nữ quen biết nhau đang bàn tán vấn đề gì đó.

“Cô xem chưa? Đây là tuần san viết về Tổng giám độc tập đoàn Nhật Diễm.” Cách gần Lăng Nguyên Ái nhất là hai, ba cô gái mặc trang phục công sở, mặc dù vẫn đang là mùa xuân, nhưng các cô đã bắt đầu mặc áo thấp ngực, quần ngắn rồi.

“Xem rồi, làm sao lại không xem cơ chứ, Hoắc Nhật Ninh nha, đứng hàng thứ nhất danh sách quý công tử độc thân!” Đề tài này kéo theo tiếng thét chói tai của một đám cô gái công sở.

Nghe được tên Hoắc Nhật Ninh, Lăng Nguyên Ái theo bản năng dùng danh mục sản phẩm che kín mặt mình.

“Đáng tiếc a, trong bảng xếp hạng quý này không có tên anh ta, ba tháng trước Hoắc Nhật Ninh đã kết hôn, tức chết đi.” Cô gái thứ nhất thờ dài.

“Chẳng lẽ cô không đọc tuần san tiếp theo về Hoắc Nhật Ninh sao, đối với hôn nhân của anh ta thập phần nghi ngờ?” Cô gái thứ hai bắt đầu đề tài này, tỏ vẻ thần bí cùng kích động.

“Làm sao không xem, đều nói về cô vợ thần bí của anh ta, ban đầu khi lan truyền tin tức về đám cưới, không phải báo chí khắp nơi đều nói, Hoắc Nhật Ninh vì tiền nên mới kết hôn cùng con gái của chủ tịch tập đoàn Lăng Thị Lăng Thiên Tường.” Cô gái thứ ba cũng hăng hái tham gia bàn tán.

“Hơn nữa mọi người đều nói cô con gái của Lăng Thiên Tường không xấu xí thì cũng là một thân tàn tật, những thứ như danh tiếng thì ai mà không thích lên báo, cấp trên của chúng ta cũng vậy nữa là, nào có ai như cô ta, ngay cả một tấm hình cũng không lọt ra ngoài.”

Đề tài chậm rãi chuyển từ Hoắc Nhật Ninh đến trên người Lăng Nguyên Ái, nếu không phải cô nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, Lăng Nguyên Ái đã sớm chạy thoát thân.

“Đúng, đúng! Lần trước hôn lễ của bọn họ, Con gái Lăng Thiên Tường, Lăng Nguyên Ái không để lộ ra một tấm hình nào, chỉ hé ra nửa khuôn mặt, trên mặt giống như bị rỗ.” Một cô gái thốt nên lời khinh bỉ.

Cái gì mặt rỗ, trên mặt cô lúc nào thì bị rỗ! Rõ ràng là có người muốn chụp trộm, đúng lúc bị Hoắc Nhật Ninh phát hiện, vội kéo cô, mà người chụp ảnh khi đó cũng nhanh tay chụp lại, hình bị mờ, dĩ nhiên là không nhìn rõ, tại sao lại có thể nói là mặt cô bị rỗ.

Lăng Nguyên Ái đứng ở phía sau, tức đến giậm chân!

Một cô gái từ đầu tới giờ một mực im lặng không lên tiếng rốt cụ không nhẫn nại được cũng tham gia thảo luận:”Tôi nói cho các cô biết, chị họ tôi làm việc trong tập đoàn Nhật Diễm, chị ấy nói với tôi Hoắc Nhật Ninh ngay sau ngày kết hôn liền đi làm, căn bản không cùng vợ đi hưởng tuần trăng mật, đúng hơn là Hoắc Nhật Ninh căn bản không coi trọng cô vợ này, hơn nữa không phải mọi người đều nói rằng Hoắc Nhật Ninh khi còn học đại học vẫn ở chung với bạn gái sao?”

Anh có bạn gái, Lăng Nguyên Ái chưa bao giờ xem báo lá cải, căn bản không biết việc này, cô lặng lẽ hạ xuống danh mục sản phẩm, dỏng tai lên nghe.

“Đúng đúng! Chính là cái cô Diêu Tình rất nổi tiếng của công ty PR Diêu Tình, nghe nói công ty của cô ta có một nửa là do Hoắc Nhật Ninh giúp đỡ.”

“Tin tức này có đáng tin không?”

“Đáng tin hay không tôi không biết.” Cô gái nọ lại nói tiếp:”Nhưng mà chị họ tôi có nói mấy ngày trước thấy Diêu Tình xuất hiện tại tập đoàn Nhật Diễm, hơn nữa Hoắc Nhật Nình còn tự mình đón cô ta lên, hai người bí mật nói chuyện trong phòng làm việc suốt hai tiếng đồng hồ.”

“Đúng là có gian tình!”

“Chị họ tôi con nói, thời điểm Hoắc Nhật Ninh kết thân với Lăng thị, thật ra thì nội bộ Nhật Diễm đúng lúc gặp khó khăn về tiền bạc, sau đám cưới, nhờ tập đoàn Lăng Thị giúp đỡ mới vượt qua khó khăn này, đây rõ ràng là cuộc hôn nhân bán mình vì tiền?”

“Đúng vậy a, Hoắc Nhật Ninh thật đáng thương.”

Mấy cô gái trả xong hóa đơn, xách theo chiến lệ phẩm đạp lên giày cao gót rời đi, lưu lại Lăng Nguyên Ái bộ dạng phát ngốc.

Cái gì…….Cái gì! Hoắc Nhật Nình đáng thương? Rõ ràng là cô bị nói thành mặt rỗ, tàn tật, xấu xí, tại sao nói anh đáng thương! Là cô đáng thương mới đúng chứ? Hơn nữa chồng cô còn đem tiền cho cô bạn gái gì đó của anh ăn chơi!

Ánh mắt ẩm ướt, cô thật muốn khóc nha!

“Tiểu thư, tiểu thư, đến lượt cô trả tiền.” Cô nhân viên bán hàng mỉm cười nhắc nhở Lăng Nguyên Ái đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Ra khỏi của hàng bách hóa, Lăng Nguyên Ái tiện tay vẫy một chiếc taxi, hướng nhà mẹ đẻ mà đi, nhưng trong đầu vẫn vang lên lời cô gái công sở vừa nói.

Căn bản không dẫn vợ anh ta đi hưởng tuần trăng mật, đúng hơn là căn bản Hoắc Nhật Ninh không coi trong cô vợ này…

Diêu Tình xuất hiện tại tập đoàn Nhật Diễm, hơn nữa Hoắc Nhật Nình còn tự mình đón cô ta lên, hai người bí mật nói chuyện trong phòng làm việc suốt hai tiếng đồng

hồ.

Thời điểm Hoắc Nhật Ninh kết thân với Lăng thị, thật ra thì nội bộ Nhật Diễm đúng lúc gặp khó khăc về tiền bạc, sau đám cưới, nhờ tập đoàn Lăng Thị giúp đỡ mới vượt qua khó khăn này, đây rõ ràng là cuộc hôn nhân bán mình vì tiền?

Trong hôn nhân, chồng ăn chơi lạc lối….về sau mới biết được bộ mặt thật đều là lỗi của người vợ sao?

Mặc dù cô vẫn biết, hôn nhân của cô cùng Hoắc Nhật Ninh là dựa trên lợi ích, anh có thể chuyên tâm gây dựng sự nghiệp của anh, mà cô chỉ là từ trong nhà chuyển đến chỗ ở mới, tiếp tục cuộc sống đơn giản của cô, trừ ban đêm ra, hai người dường như không có bất cứ sự tiếp xúc nào khác, giống như hai người xa lạ, chẳng qua là cùng sống trong một không gian mà th

thôi.

Nếu anh không thích cô, lại có người anh thích, tại sao không nói với cô? Nếu như anh chẳng qua chỉ muốn tiền, không phải thật lòng muốn ở cùng co, cô có thể xin ba cho anh mượn tiền, tại sao anh không nói với cô, cô sẽ cho anh tự do.

Chương 3

Hôn nhân như vậy, căn bản không có cách nào tiếp tục duy trì nữa, rõ ràng cô đối với anh không có tình cảm, nhưng là tại sao, ánh mắt cô ê ẩm, trong lòng dường như có gì đó níu lại.

Cô thật khó chịu, thật sự rất khó chịu….

Lăng Nguyên Ái cắn môi, nhìn cảnh sắc bến ngoài không ngừng trôi qua, càng đến gần nhà mẹ đẻ, cảnh vật trước mắt càng quen thuộc.

Sau khi xuống xe, Lăng Nguyên Ái sửa sang lại một hồi, chờ nước mắt bị gió làm khô, nói chuyện không còn nghẹn ngào nữa, mới ấn chuông cửa.

“Tiểu thư, cô đã về, cô ăn cơm chưa? Lão gia cùng phu nhân đang ở phòng ăn, cô cũng đi dùng cơm cùng bọn họ chứ?” Ông quản gia ở nhà họ Lăng nở nụ cười nhìn Lăng Nguyên Ái, ông nhìn tiểu thư từ nhỏ đến lớn, ông cũng coi như là con gái ông thật lòng yêu thương.

“Cảm ơn bác quản gia, bác cầm cho cháu một đôi đũa, cháu muốn cùng ba mẹ ăn cơm.”

Chào hỏi quản gia, Lăng Nguyên Ái giả vờ như không có việc gì đi vào phòng ăn, từ phía sau ôm cổ mẹ cười, hôn thật mạnh trên mặt mẹ một cái,”Mẹ à, đây là kem dưỡng da hôm nay con mua cho mẹ, con đây là tây trang của cha.”

“Tiểu bảo bối của mẹ, con đã kết hôn, con ba ngày hai bữa chạy về nhà.” Bà Lăng – Tần Thục Phân để chén đũa xuống, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô con gái.

“Con cũng đã kết hôn, vậy mà không có quy củ gì cả, còn không mau ngồi xuống.” Mặc dù Lăng Thiên Tường nghiêm mặt, nhưng trong ánh mắt của ông toát ra sự cưng chiều sớm đã bán đứng ông.

“Dạ vâng, thưa cha.” Nhận lấy chén đũa quản gia đưa lên, Lăng Nguyên Ái cười tươi ngồi cạnh mẹ,”Oa, hôm nay dì Lâm nấu canh gà đen con thích nhất, chỉ có dì Lâm nấu, không dầu mỡ không ngấy, dì Lâm thật là nhỏ mọn, ngay cả cho con học lỏm cũng không được.”

Nhìn con gái cúi đầu ăn canh Lăng Thiên Tường cùng Tần Thục Phân trao đổi ánh mắt, mắt con gái phiến hồng không giấu được bọn họ, đứa con gái này a, lúc xảy ra chuyện gì muốn gạt bọn họ, mới trở nên nhiều lời như vậy, cố gắng làm cho mình trông bình thường.

Thật ra thì cô không biết, khi cô vừa xuống xe taxi, thì có người giúp việc tới thông báo, nói tiểu thư xuống xe nhưng không vào nhà, đang trong lúc họ đi nhìn xem sao thì thấy con gái lén lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, cô gắng mỉm cười rồi mới đi vào.

Nếu như cô muốn giấu giếm, vậy thân làm cha mẹ không cần phải vạch trần nỗi khổ của cô.

Một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ thưởng thức bữa tối, lại bị khách không mời mà đến quấy rầy.

“Lão gia, cậu Ninh đã đến.” Ánh mắt của quản gia nhìn lão gia cùng phu nhân, cuối cùng dừng ở trên khuôn mặt nháy mắt đã tái nhợt của tiểu thư, xem ra, hôm nay tiểu thư khóc là bởi vì cậu Ninh……

Lăng Thiên Tường dĩ nhiên cũng chú ý tới biểu hiện của con gái khi nghe thấy hai chữ “cậu Ninh”, thoáng chốc vẻ mặt liền căng thẳng, Hoắc Nhật Ninh là tự tay ông lựa chọn trong số những người có khả năng làm con rể ông, thân là thiên kim của Lăng gia, Lăng Thiên Tường không thể nào đem Lăng Nguyên Ái gả cho người không danh không phận, mặc dù Hoắc Nhật Ninh không phải là người có bối cảnh tốt nhất, nhưng anh ta làm việc kĩ lưỡng, là người trầm ổn, còn trên thương trường thì mưu tính sâu xa, có phong độ của một đại tướng, bằng con mắt nhìn người của Lăng Thiên Tường ông, không tin là mình nhìn nhầm, thằng bé này chỉ cần kết hôn, sẽ tuyệt đối là một người đàn ông tận tâm.

“Ba, mẹ.” Hoắc Nhật Ninh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lăng Nguyên Ái, ngược lại Lăng Nguyên Ái theo bản năng hướng về phía mẹ ngồi co rụt lại.

Hoắc Nhật Ninh im lặng không lên tiếng mà liếc mắt nhìn vợ, nhân lấy chén đũa, anh vừa rời khỏi tòa nhà của công ty, liền gọi điện về nhà, nhưng không có ai nghe máy, về đến nhà cũng không có ai, gọi di động của Lăng Nguyên Ái thì tự động chuyển lời nhắn đến hộp thư thoại, anh nhớ vợ nhỏ chỉ có thể về nhà mẹ, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.

“Vợ chồng son các con thật là, làm gì không cùng nhau trở về, về nhà cũng không biết gọi điên trước, để cho dì Lâm nấu thêm vài món ăn cho các con, Nguyên Ái về sớm hơn con mấy phút.” Bà Lăng cười nhìn con rể, muốn phá vỡ không khí lung túng giữa con gái và con rể.

Lăng Nguyên Ái căn bản không nghĩ tới lúc này, tại đây gặp Hoắc Nhật Ninh, vào lúc này anh không phải ở phòng làm việc làm thêm giờ thì cũng là đi tiếp khách hàng quan trọng ở bên ngoài vừa ăn cơm tối vừa bàn chuyện làm ăn sao? Làm sao lại xuất hiện ở đây?

“Nhật Ninh tới cũng tốt, ăn cơm tối xong đến thư phòng cùng cha đánh cờ.” Lăng Thiên Tường ngoài mặt sảng khoải cười, nhưng cặp mắt mang thâm ý nhìn con rể, vào thư phòng, làm gì có chuyện đơn giản chỉ là đánh cờ như vậy.

“Vâng, thưa ba.” Hoắc Nhật Ninh vừa đáp Lăng Thiên Tường, vừa hướng tới chiếc bát của Lăng Nguyên Ái thêm chút canh,”Canh gà đen, em thích nhất, uống nhiều một chút.”

“Cám ơn.”Lăng Nguyên Ái căn bản chưa kịp chuẩn bị đối mặt với Hoắc Nhật Ninh vào lúc này, tại sao anh lại đột nhien xuất hiện trước mặt cô.

“Ngày hôm nay như thế nào? Có đi ra ngoài chơi không?” Hoắc Nhật Ninh rất thuận miệng hỏi, tựa như một ông chồng quan tâm vợ mình, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, phía dưới viền mắt, mí mắt hoi sưng thật sự chói mắt.

Chẳng lẽ cô không vui khi mang thai con của anh?

“Tốt…..rất tốt, đi của hàng bách hóa, mua cho cha mẹ vài thứ.” Lăng Nguyên Ái hận không thể chôn đầu vào bát cơm, mặt không hề ngẩng lên, ra sức gạt cơm vào miệng.

“Phải không? Không có đi chỗ khác?” Hoắc Nhật Ninh hai hàng lông mày nhíu lại hỏi.

“Không có…….Không có đi chỗ nào khác.” Không thể nói cho anh biết, bây giờ chưa phải là lúc nói cho anh biết.

Con yêu, mẹ không phải cố ý, nhưng mẹ ngay cả tương lại của bản thân còn không biết, làm sao có thể tiết lộ về con.

Hoắc Nhật Ninh trầm mặc gật đầu, cũng không vạch trần.

Một bữa cơm, vợ chồng son nghi ngờ lẫn nhau, ngay cả vợ chồng Lăng Thiên Tường cũng có vẻ suy tư, một bên là con gái bảo bối, một bên là con rể bọn họ chọn trong ngàn người, kết hôn mới ba tháng, lúc này không nên xuất hiện vẫn đề nha. Thời điểm mấy chủ nhật trước bọn họ có đến xem, mặc dù hai người nói chuyện không nhiều, nhưng trên mặt con gái là nụ cười hạnh phúc không phải giả, tự dưng lại biến thành như vậy?

Sau cơm tối, Hoắc Nhật Ninh liền bị gọi vào thư phòng cùng ông đánh cờ, Lăng Nguyên Ái ở phòng bếp giúp bà Lăng rửa chén, mặc dù trong nhà có người giúp việc, nhưng việc nhà đơn giản, bà Lăng sẽ tự mình làm, thậm chí yêu cầu nữ nhi cùng làm. Mặc dù gia cảnh hiện tại giàu có, cơm áo không lo, nhưng khi xảy ra chuyện gì, bà cũng không hi vọng con của mình trở thành người vộ dụng.

Lăng Nguyên Ái được vợ chồng Lăng Thiên Tường nuôi dạy rất tốt, thanh tao mà không kiêu căng, đối xử với bất kì ai đều bình đẳng, sẽ không vì thân phận và địa vị mà vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, mặc dù vậy, cô đối với chuyện khác có chút mơ hồ, nhưng những chuyện một cô gái cần biết cô đều làm được, bà Lăng thật tự hào về con gái của mình,

“Gần đây Nhật Ninh đối với con tốt không?” Bà Tần Thục Phân đém chén dĩa rửa sạch đưa cho con gái dùng khăn lông au khô, vừa hỏi tình trạng gần đây của con gái.

“Rất tốt, anh ấy rất tốt với con.” Lăng Nguyên Ái cười nhìn mẹ.

Đúng vậy, nếu không phải buổi chiều nghe thấy những tin đồn kia, nói không chừng cô còn tiếp tục sống hạnh phúc trong chiếc lồng giam Hoắc Nhật Ninh xây cho cô.

“Con nhớ không, khi con còn bé, hăng hái chạy theo mẹ hỏi ba mẹ làm sao mà quen biết nhau.”

Bà Tần Thục Phân nghĩ tới bộ dáng của con gái khi đó, nụ cười nơi khóe miệng sâu thêm mấy phần.

Đó là lúc Lăng Nguyên Ái mới biết về chuyện tình yêu, thời kì thiếu nữ trưởng thành bắt đầu mơ màng về chuyện tình yêu, Lăng Nguyên Ái dĩ nhiên tò mò về chuyện tình của ba mẹ.

“Nhớ ạ, con theo đuôi mẹ những mấy tháng, nhưng mẹ cái gì cũng không nói cho con biết, con đi hỏi ba, ba chỉ nghiêm mặt rồi đuổi con đi.” Lăng Nguyên Ái nghĩ tới đây, tức thở phì phò, quấn quýt mấy tháng mà không có kết quả, cuối cùng cô cũng phải buông tha.

Bà Tần Thục Phân rửa sạch tay, dẫn con gái ngồi trên ghế salon phòng khách, để cho cô vùi đầu vào ngực, vuốt mái tóc dài của cô, từ từ kể chuyện cũ:”Khi đó lần đầu con biết đến tình yêu, đối với tình yêu tràn đầy ảo tưởng xinh đẹp, nhưng là tình cảm của ba và mẹ không oanh oanh liệt liệt như suy nghĩ của con , nói ra sợ đánh vỡ ảo tượng xinh đẹp của con, nên dứt khoát không nói.”

“Sẽ không đâu, từ khi con hiểu chuyện, ba mẹ mặc dù có đôi khi có tranh chấp nhỏ, nhưng vẫn luôn ân ái, nếu ba bận công việc không về nhà được, nhưng mà mỗi ngày ba sẽ gọi điện thoại về.” Ở trong xã hội thượng lưu, người giàu có ly hôn so với người bình thường càng nhiều hơn, bạn bè của ba mẹ đã ly hôn không phải ít, nhưng mà ba mẹ của cô vĩnh viễn vẫn ân ái như vậy, đó là chuyện cô kiêu ngạo nhất khi còn bé.

“Ha ha ha, phải không? Thật ra ba mẹ năm đó quen biết nhau là đi xem mắt.”

Xem mắt? Cô không biết xem mắt là cái gì?

“Lần đầu tiên khi nhìn thấy ba con, cũng chính là bộ mặt nghiêm nghị này, vẻ mặt miễn cường ngồi trước mặt mẹ, khi đó ông con là chủ một công ty nhỏ, mà ba con cũng chỉ là một quản lý nhỏ của công ty, nhưng ông ngoại của con a, không biết coi trong ông ấy ở điểm nào, ngay sau hôm xem mắt đó liền quyết định hôn sự, sau đó mẹ và ba con có gặp qua mấy lần, ăn vài bữa cơm, ba con khi đó giống như khúc gỗ, không chủ động nói chuyện, thời đại đó con gái chủ động không phổ biến, hai chúng ta, giống như một đôi khúc gỗ, ngồi đối mặt cùng ăn cơm, sau đó ông ấy đưa mẹ về nhà.”

“Ba đến bây giờ vẫn là khúc gỗ.”Lăng Nguyên Ái tựa vào vai mẹ, nghe chuyện xưa của ba mẹ, mặc dù không lãng mạn, nhưng trong giọng nói ngọt ngào của mẹ cũng làm người khác phải ao ước.

“Cứ như vậy ăn vài bữa cơm, không lâu sau ba mẹ kết hôn, ông ngoại con là người cứng rắn, căn bản mẹ phản đối không được.”

“Mẹ, khi đó mẹ không thích ba sao?” Cô ngẩng đầu lên tò mò hỏi.

“Dĩ nhiên, khi đó mẹ mới hai mươi tuổi, cũng giống như bao cô gái khác, hy vọng tìm được một người tâm đầu ý hợp, làm nên một tình yêu mãnh liệt, ba con bộ dạng ngây ngô làm sao hiểu được mơ ước của môt cô gái, có khi trong mắt ông ấy, những thứ kia không chừng đều là ảo tưởng.”

“Vậy sau khi ba mẹ kết hôn thì sao?”

“Sau khi kết hôn, ba con có rất nhiều việc, không những bận rộn với chuyện công ty của ông nội con mà bên kia cũng phải bận rộn với ông ngoại con, khi đó truyền thông chưa phát triển, ngay cả gọi điện thoại cũng chưa có. Như mà ba con a, bất kể đi đâu, muộn thế nào, ông ấy vẫn kiên trì về nhà mỗi ngày, thậm chí đôi lúc chỉ trở về một canh giờ lại phải ra ngoài, nhưng ông ấy vẫn kiên trì trở về.”

Bà Tần Thục Phân yên lặng hồi tưởng những năm vừa mới kết hôn, khi đó thật bình thản, hôm nay hai người đều chân trọng nhớ lại.

“Khi đó ông ngoại con nói với mẹ, người đàn ông về nhà là người đàn ông tốt. Có một ngày bên ngoài sấm chớp rất lớn, ba con đã khuya không trở về, mẹ cho là ba con không về, ông lại đột nhiên xuất hiên ở cửa, cả người ướt đẫm, còn ngây ngốc đứng ngoài chờ mẹ mở cửa, dáng vẻ buồn cười cực kì. Ngày hôm sau, ông ấy bị cảm không dậy nổi, đúng lúc người giúp việc nghỉ về quê, lần đó là lần đầu tiên mẹ làm cơm cho ông ấy ăn, hỗn loạn một hồi cũng nấu được những món đen thùi lùi, nhưng ba con còn đem canh uống sạch, lại dám mở mắt nói dối là ăn ngon nữa.”

“Có thật không?Khi đó vẻ mặt của ba nhất định rất buồn cười.”

“Buồn cười là ông ấy cười thỏa mãn, còn mẹ thì bị dọa phát khóc.”

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì ba con ăn xong cháo mẹ nấu thì ngất xỉu, dọa mẹ nghĩ mẹ lầm cho ông ấy bị ngộ độc chết.”

Bà Lăng hoàn toàn chìm đắm trong chuyện cũ, vui vẻ nhéo trộm khuôn mặt nhỏ của con gái nói:”Ai ngờ, ba con làm việc quá sức nên mới ngất đi, căn bản không liên quan gì đến mẹ.”

“Có phải hay không, từ khi đó mẹ bắt đầu yêu ba?” Lăng Nguyên Ái kinh ngạc nhìn mẹ, hy vọng tìm được đáp án trên mặt mẹ.

“Cái gì có yêu hay không, chúng ta kết hôn, ở chung một chỗ, hòa hợp quan tâm lẫn nhau mới là thật, nhưng cũng không thể phủ nhận, khi đó mẹ đối với ba con, thật sự có chút động lòng, những rõ ràng đã là chồng mình, khi mẹ phát hiện mẹ thích ông ấy, thật sự rất kì quái. Sau lần đó, cuộc sống ba con không thay đổi quá lớn, làm ăn càng thuận lợi, ngày càng bận rộn, mặc dù không trở về nhưng mà mỗi ngày đều sẽ gọi điện về nhà, ngày qua ngày thật sự hạnh phúc, thế nhưng phiền não khác cũng tới.”

“Là gì?Không phải là ba có……”

Phi phi! Lăng Nguyên ái ở trong lòng thầm mắng, ba không phải người xấu như Hoắc Nhật Ninh, làm sao có thể phản bội mẹ.

Chương 4

“Năm đó mẹ đã ba mươi tuổi, ba con cũng đã ba mươi lăm tuổi, nhưng mẹ vẫn chưa có thai, nhiều người khuyên ba con nên tìm người khác mang thai hộ, nếu không thì cưới thêm một người vợ nữa, quan trọng nhất là người đó có thể sinh con. Khi đó mẹ không biết phải làm sao, đi bệnh viện kiểm tra cũng không tìm ra nguyên nhân, nên cũng chỉ biết hy vọng, thậm chí bà dì còn ngay trước mặt mẹ khuyên ba con ra ngoài sinh một đứa bé.”

“Khi đó, ba con rất tức giận quát bà dì, ‘Cô ấy là vợ cháu, sinh con hay không đều là vợ cháu, cháu tuyệt đối không phản bội cô ấy, chứ đừng nói là ra ngoài tìm người đàn bà khác!’ bà dì của con bị mắng như vậy, sau này không đến nữa.”

Nhớ tới chuyện đó, bà Lăng mặt đỏ ửng, bởi vì lúc đó Lăng Thiên tường không chỉ nói những lời này, vì sau khi nói xong còn đem bà kéo vào phòng, hung hăng yêu bà cả ngày, hại bà thiếu chút nữa không xuống giường được, cô con gái bảo bối này có được vào đúng thời điểm đó.( ^_^ cảm ơn bà dì nhỉ)

“Oa, cha thật lợi hại!”

Người có tiền có quyền ai không hi vọng có nhiều con cái để kế thừa mấy đời, nhưng ba cô lại có thể trung thành, mẹ thật hạnh phúc, cô thật hâm mộ nha!

“May mắn là sau này mẹ lại mang thai con, người khác không nói xấu được nữa.” Bà Lăng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, ngồi tựa vào nhau, hai người phụ nữ này, da trắng mịn, dung mạo đẹp đẽ, dường như giống một đôi chị em gái.

Con gái, con nhất định phải hạnh phúc, ba con sẽ không nhìn lầm người, sẽ giống như ông ngoại của con.

Hai mẹ con nói chuyện bên ngoài đến vui vẻ, nhưng không khí trong thư phòng không có ấm áp như vậy, hai người đàn ông đang ngồi ở bàn cờ, một lòng dồn đối phương vào chỗ chết, phân chia ranh giới rõ ràng Sở – Hán.

“Chuyện công ty thế nào?” Lăng Thiên Tường chủ động tấn công, Hoắc Nhật Ninh chỉ phòng thủ, binh tới thì tướng chặn.

“Có ba giúp đỡ, sau khi nhận chức tổng giám đốc thì tiền thiếu hụt đã được bổ sung, mặc dù tin tức bị lộ ra ngoài, nhưng không tạo nên xôn xao quá lớn, quá trình luân chuyển tiền đã khôi phục bình thường, sau nửa năm, có thể đem toàn bộ khoản tiền nợ trả cho Lăng thị.”

Hoắc Nhật Ninh nhìn bàn cờ, cờ này không thể thắng cũng không thể thua, thắng thì không nẻ mặt mũi cha vợ, thua thì bị coi là nương tay, thật là làm khó anh.

“Con cùng Nguyên Ái thế nào?” Lăng Thiên Tường liếc nhìn mặt con rể, vẻ mạt bình thường, không giống như đã làm chuyện gì thẹn với lòng người.

“Rất tốt ạ.” Kết hôn ba tháng, anh tùy ý để cho cô xâm chiếm “lãnh thổ”, mà anh cũng thuận lợi làm cho cô mang thai, tất nhiên, chuyện này chưa thể nói cho cha vợ, nếu không anh đừng hòng thuận lợi từ gian phòng này ra ngoài.

“Hôm nay có chuyện gì sao?” Mặc dù là chuyện của hai vợ chồng, làm cha mẹ không nên hỏi nhiều, nhưng mà dù sao cũng là con gái tâm can bảo bối, làm sao có thể không quan tâm.

“Việc này con sẽ hỏi Nguyên Ái.” Chẳng qua là biết mình mang thai, liền chạy về nhà mẹ Hoắc Nhật Ninh cũng không biết cô vợ nhỏ nghĩ gì nữa.

Sau mấy lời ít ỏi, thư phòng khôi phục sự yên lặng vốn có của nó, chỉ có thanh âm con cờ đáp xuống, không chỉ khảo nghiệm trí lực mà cũng là khảo nghiệm sức chịu đựng của hai người, họ không ngừng tranh đấu.

Không biết là có lòng hay vô ý, nhìn chung, kêt quả là cờ hòa.

“Con đi về nghỉ ngơi đi.” Lăng Thiên Tường vừa nhìn bàn cờ vừa nói, phất tay ý bảo Hoắc Nhật Ninh rời đi, khóe miệng ông lộ ra nụ cười yếu ớt, thằng bé này dốc lòng suy nghĩ để cho ván cờ hòa phải mất bao lâu, không vội vàng nóng nảy, từ từ chờ ông bộc lộ sơ hở.

“Dạ vâng, thưa ba.” Hoắc Nhật Ninh đi đến gần cửa, lại bị Lăng Thiên Tường gọi lại.

“Nửa năm sau, ba muốn nghỉ hưu.” Bận rộn cả đời, tìm được người nối nghiệp thích hợp, chính là lúc ông cùng vợ hưởng thụ cuộc sống yên ổn, sung túc, nghỉ hưu, Lăng thị không còn là trách nhiệm của ông nữa.

Ánh mắt Lăng Thiên Tường chăm chú nhìn Hoắc Nhật Ninh, sau này, Lăng thị là trách nhiệm của thằng bé.

“Phiền ba vất vả hơn nửa năm được không.” Tiếp nhận Lăng thị, cuộc sống của anh càng thêm bận rộn, tám tháng sau, chính là những ngày Nguyên Ái mang thai cực khổ nhất, dù sao anh cũng phải ở bên cạnh Lăng Nguyên Ái, chỉ có thể làm khó ba, vất vả thêm mấy tháng.

Hoắc Nhật Ninh hơi khom người chào Lăng Thiên Tường, lặng lẽ đi ra khỏi thư phòng, để lại Lăng Thiên Tường một đống nghi hoặc, tình huống Nhật Diễm đã ổn định, vì sao thằng bé cần thời gian hơn sáu tháng đây?

Lúc Hoắc Nhật Ninh từ thư phòng bước ra, Lăng Nguyên Ái đã tắm xong vào phòng của mình ở nhà mẹ, hơn nữa còn khóa trái cửa.

Cô hiểu tại sao mẹ vào lúc này, lại kể cho cô nghe những chuyện chưa bao giờ nói, nhất định là cô cùng Hoắc Nhật Ninh người về trước, người về sau khiến ba mẹ chú ý.

Mặc dù ông ngoại có lòng tin nói người đàn ông về nhà là người đàn ông tốt, nhưng ông ngoại không biết một người đàn ông đã chia tay bạn gái mà còn vấn vương không dứt, nhất định không phải người tốt đẹp gì!

Vùi mình trong căn phòng trước khi lấy chồng, Lăng Nguyên Ái thở dài, nếu không kết hôn thì thật tốt, hiện tại cũng không phiền lòng như vậy, nhưng bây giờ…

Cô nhìn trần nhà, bình thản vuốt ve bụng mình, con cũng có, nhưng ba lại không thích mẹ đứa bé? Cô phải làm gì?

Buông tha anh? Để cho anh cùng yêu tinh Diêu Tình gì đó ở chung một chỗ?

Mỗi lần nghĩ tới đây, trái tim Lăng Nguyên Ái liền đau đớn co rút một hồi, cô có thể hay không không cần rộng lượng như vậy, chỉ cần ích kỉ một chút, một chút xíu là được, có thể giữ anh lại bên mình là được rồi…

Nhưng mà anh thích người khác, giữ anh bên mình chỉ càng thêm đau khổ…

Thiên sứ và ác ma trong nội tâm cô không ngừng đấu tranh, thật phiền phức, thật phiền phức!

Cái đầu nhỏ của Lăng Nguyên Ái không có biện pháp suy nghĩ vẫn đề phức tạp như thế, dứt khoát nhắm mắt đi ngủ, chuyện gì ngày mai tính sau.(Chị này là fan của “Để mai tính” )

Hoắc Nhật Ninh đứng ở cửa phòng của vợ, xem ra vợ anh vẫn còn đang tức giận, lại còn to gan dám đem anh khóa ở bên ngoài!

Hoắc Nhật Ninh giận quá hóa cười.

Bọn họ kết hôn ba tháng, vợ nhỏ của anh vẫn sắm vai cô vợ nhỏ bé đáng thương, cho dù là đêm tân hôn, chịu nhịn đau đớn đêm đầu tiên, không vì quá đau mà từ chối anh, ban đầu mẹ vợ cố ý lặng lẽ nhắc nhở anh, vợ nhỏ của anh đặc biệt sợ đau, để cho anh “chuẩn bị” nhiều hơn một chút.

Bất kể là ngày tân hôn đầu tiên công ty báo tình trạng khẩn cấp gọi anh trở về họp, còn tạm thời hủy bỏ kế hoạch tuần trăng mật, cô vợ nhỏ dù buồn bực cũng không lên tiếng mà tiếp nhận hết sự sắp xếp của anh, cho dù vì công việc

Thông Tin
Lượt Xem : 2787
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN