--> Ông Xã Dân Chơi Không Yêu Tôi - game1s.com
Polly po-cket

Ông Xã Dân Chơi Không Yêu Tôi

lớn tiếng, xung quanh mọi người tốp năm tốp ba tụ tập ánh mắt trên người các cô.

“Thiến Thanh, cậu nhỏ giọng một chút, mình…..bọn họ……Bọn họ chắc không phải là loại quan hệ này đâu.” Dù sao cũng là chồng của mình, Lăng Nguyên Ái vẫn nên nói tốt giúp chồng mình.

“Nguyên Ái, như vậy không được a, tại sao cậu có thể ở nhà như một thiếu phụ nhiều tuổi vậy, như thế làm sao giữ được tâm của đàn ông, nói thế nào cậu cũng phải đi theo chồng tới các buổi tiệc xã giao nhiều hơn, cậu xem tấm ảnh này, chính là tấm ảnh mấy ngày trước Hoắc Nhật Ninh tham gia hội từ thiện, bạn gái anh ta đi cùng chính là Diêu Tình.”

Thẩm Thiến Thanh hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lăng Nguyên Ái,”Nhưng mà Hoắc Nhật Ninh tìm cô ta không phải không có lý, Diêu Tình vừa đoan trang lại quyến rũ, đúng là hồ ly, đàn ông làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của cô ta.”

Không khí xung quanh từ từ ngưng đọng, Lý Văn Tuệ không biết làm gì chỉ có thể đứng sau Lăng Nguyên Ái lắc đầu, những thứ cô không muốn nghe thì làm sao có thể hiểu nổi.

Thẩm Thiến Thanh tiếp tục chế giễu Lăng Nguyên Ái,”Đúng rồi, còn tạp chí lần trước, có nói Hoắc Nhật Ninh cưới cậu là bởi vì ba cậu cho anh ta một số tiền lớn, giúp anh ta vượt qua khó khăn về tiền bạc, đây có phải là thật không? Cậu có biết không?”

“Mình…….mình không biết.” Lăng Nguyên Ái nhút nhát trả lời.

“Cậu không biết? Cậu quả nhiên không biết! Chẳng lẽ ngay cả ba cậu cũng lừa cậu sao, thật là, ông ấy tại sao lại như vậy, những tạp chí kia cũng thật là, tại sao lại viết linh tinh như vậy, còn nói cậu xấu xí, tàn tật, thật là không thể tin nổi, buồn cười nhất là họ còn nói mặt cậu bị rỗ! Ha ha ha, ngày đó khi đọc báo xong mình còn cười tận mấy ngày.” Trong bầu không khí căng thẳng, chỉ có Thẩm Thiến Thanh là người duy nhất cười lớn không chút kiêng kị

Sớm biết như vậy cô đã không đến, muốn gặp Tuệ Văn, sau đó hai người đi ăn cơm còn được.

“Nguyên Ái, cậu yên tâm, điểm này chúng ta nhất định sẽ giải thích giúp cậu, mặc dù dáng dấp của cậu không quyến rũ động lòng người như mình.” Thẩm Thiến Thanh đắc ý vuốt ve lọn tóc xoăn lớn của mình,”Nhưng cũng coi như bình thường, sạch sẽ, tuyệt đối không giống họ nói bộ mặt rỗ, chúng ta nhất định sẽ giúp cậu giải thích lời đồn.”

“Cảm ơn…..Cảm ơn….” Lăng Nguyên Ái khẩn trương uống một ngụm trà, lắc đầu nhìn Lý Văn Tuệ một cái, bày tỏ mình không có vấn đề gì, đây là lần thứ hai cô nghe được, mặc dù vẫn rất khó chịu, nhưng không quan trọng, dù sao không lâu nữa cô cùng Hoắc Nhật Ninh sẽ ……..Không nghĩ tới trước khi hết chịu nổi thì Lãnh Diệp Tĩnh vốn vẫn không mở miệng lạnh lùng nói:”Thẩm Thiến Thanh, nói đủ chưa, cậu không phải là sáng sớm ra của quên đánh răng đi, một miệng hôi thối, hun chết chúng ta.” (*đập bàn* Hảo!)

“Phù…..”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không phải mình cố ý!” Thượng Quan Luyến Luyến hoảng hốt khoát tay, cô không phải cố ý muốn bật cười, chẳng qua Lãnh Diệp Tĩnh nói thật sự rất buồn cười.

“Cậu…..”Thẩm Thiến Thanh tức giận không phải nhẹ, sắc mặt tái xanh, vừa muốn cãi lại lại bị Lý Văn Tuệ cắt đứt.

“Thiến Thanh, phấn của mình đã nhạt, chúng ta đến toilet trang điểm lại đi.”Lý Văn Tuệ không nói hai lời liên lôi kéo Thiến Thanh đi, nếu tiếp tục, hai người kia nhất định sẽ đánh nhau ở đây.

“Đừng quên súc miệng.” Hướng tới bóng lưng của Thẩm Thiên Thanh, Lãnh Diệp Tĩnh từ từ nói, mặt Thẩm Thiến Thanh tức giận giống như mau gan heo, ngay cả toilet không đi trực tiếp đi giày cao gót rời khỏi khách sạn

“Diệp Tĩnh, cậu rất lợi hại a, ngay cả Thẩm Thiến Thanh cũng dám nói.” Thượng Quan Luyến Luyến nhìn Lãnh Diêu Tĩnh với vẻ mặt ngưỡng mộ, đến khi nào cô mới có thể làm như vậy, cũng sẽ không để cho ai bắt nạt cô.

“Không học được cái này, như vậy mới tốt.” Lãnh Diệp Tĩnh có điều suy nghĩ nhìn Thượng Quan Luyến Luyến, phụ nữ nếu quá cố chấp, quá trưởng thành, quá độc lập, phụ nữ như vậy nam nhân căn bản không yêu.

Nhở nhắn yêu đuối, thi thoảng cần đàn ông bảo vệ nghiêm ngặt, để cho bọn họ phát huy ý muốn bảo hộ của đàn ông, thỉnh thoảng rơi một hai giọt nước mắt, khiến đàn ông mềm lòng, phụ nữ như vậy đàn ông mới thích nhất.

Cô, nước mắt của Lãnh Diêu Tĩnh, từ năm năm trước đây đã ngừng chảy, tuyệt đối sẽ không vì bất kì người đàn ông nào rơi một giọt lệ.

Sau khi Lý Văn Tuệ đưa Thẩm Thiến Thanh rời khỏi, ngay sau đó trở lại, bốn người đều có lời muốn hỏi Lăng Nguyên Ái.

“Luyến Luyến, không phải cậu có chuyện muốn hỏi Nguyên Ái sao?” Lãnh Diệp Tĩnh nhắc nhở, Thượng Quan Luyến Luyến vội vàng gật đầu.

“Cậu cũng có vấn đề muốn hỏi mình? Không phải là chuyện tạp chí nữa chứ?” Lăng Nguyên Ái không thể tin nhìn Thượng Quan Luyến Luyến.

“Không phải, không phải, cậu yên tâm, không phải chuyện tạp chí, là….” Hai gò má của Thượng Quan Luyến Luyến ửng đỏ kì lạ, nhìn quanh, ấp úng nói:”Mình muốn hỏi cậu có biết …..Giang Mạch Nhiên…..”

“Giang Mạch Nhiên…….” Rất quen tai, Lăng Nguyên Ái nghĩ trái nghĩ phải, nhưng nghĩ mãi vẫn không thể nhớ Giang Mạch Nhiên là ai.

“Chính là người trong hôn lễ của cậu nhận được hoa cô dâu cậu ném đó.” Thượng Quan Luyến nhắc nhở.

“Là anh ta…” Trong đầu Lăng Nguyên Ái dần dần hồi tưởng lại gò má anh tuấn của Giang Mạch Nhiên, Giang Mạch Nhiên này từ ngoại hình cho đến lời nói, đều là bộ dáng hoa hoa công tử( play boy ý ạ, chắc cả nhà hiểu hết đúng không (^v^), làm sao lại có dính líu quan hệ gì với Thượng Quan Luyến Luyến, “Luyến Luyến, cậu hỏi anh ta làm gì?”

“Có người hoa đào nở a.” Vẫn là Lãnh Diệp Tĩnh, thường dùng cách trực tiếp nhất để công bố sự thật. (“Hoa đào nở” tức là “động tình” hay thuần việt hơn là muốn yêu ý ạ, cả nhà đã hiểu những vẫn phải thêm vào cho có phần nguy hiểm (o.O)

“Không thể nào!” Lăng Nguyên Ái kinh hãi kêu lên, hoa hoa công tử cùng Tiểu Bạch cúc, Thượng Quan Luyến Luyến làm sao có thể cùng với Giang Mạch Nhiên phải lòng nhau? Hay nói là, Giang Mạch Nhiên đã làm chuyện gì với Thượng Quan Luyến Luyến mà không thể cho ai biết?

Hai gò má của Thượng Quan Luyến càng ngày càng hồng, khiến cho mọi người không thể không nghi ngờ.

“Luyến Luyến, cậu thực sự thích anh ta?” Cho dù là bà lão tám mươi tuổi, cho đến đứa bé ba tuổi, chỉ cần là nữ giới đều sẽ không bỏ qua Giang Mạch Nhiên?

Thượng Quan Luyến Luyến đỏ bừng mặt, đầu nhỏ gật một cái.

“Nguyên Ái, anh ta là bạn của chồng cậu, chồng cậu nhất định rất thân với anh ta, cậu có thể cung cấp một số thông tin về anh ta không?” Thượng Quan Luyến Luyến ánh mắt long lanh ngập nước mong đợi nhìn Lăng Nguyên Ái, dường như cô là ngọn đèn chiếu sáng đường đi của Thượng Quan Luyến Luyến.

“Mình………mình……” Mình không biết nữa!

Lăng Nguyên ái cười khổ, ngay cả chồng mình cô còn không hiểu rõ, làm sao có thể hiểu rõ bạn của chồng, mọi tin tức cô đều biết được từ miệng của Thẩm Thiến Thanh, làm sao mà cô có thể nói cho các bạn là cô không biết thông tin gì.

“Nguyên Ái, nhờ cậu đó, cậu nhất định phải thu thập giúp tớ thông tin tình báo, tớ nhất định phải theo đuổi anh ấy đến tay!” Thượng Quan Luyến Luyến làm bộ dạng trung thành bảo vệ tổ quốc, vẻ mặt không đạt được mục đích thì không bỏ qua.

“Tốt, mình hiểu, mình sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu.” Thân là chị em, Lăng Nguyên Ái dĩ nhiên không thể chối từ giúp đỡ Thượng Quan Luyến Luyến, huống chi đây là lần đầu tiên Luyến Luyến thích một người đàn ông, tuyệt đối không để cho cô ấy gặp nhiều đả kích.

Rồi sau đó một người khác làm nổ tung vấn đề mà bốn người đang bàn tán.

“Cái gì, cậu mang thai?” Lý Văn Tuệ quan sát Lăng Nguyên Ái từ trên xuống dưới, bọn họ mới kết hôn có ba tháng, nhanh như vậy Lăng Nguyên Ái đã mang thai, hai người bọn họ không phải lần đầu tiên là có luôn chứ?

“Chúc mừng cậu, Nguyên Ái, cậu đã làm mẹ.” Duy nhất Thương Quan Luyến Luyến dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lăng Nguyên Ái.

“Thật may là lúc cậu kết hôn thì xin nghỉ học.” Lãnh Diệp Tĩnh giống như tên của cô vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, một câu nói trúng tim đen.”Ha ha, đúng vậy a, nếu như bụng lớn rồi mới nghỉ học, nhất định sẽ bị bọn họ bàn tán chỉ trích.” Lăng Nguyên Ái cười, nụ cười có chút khổ sở.

Sau khi tụ họp kết thúc, Thượng Quan Luyến Luyến bị tài xế của cô đón đi, Lãnh Diệp Tĩnh nhận được một cú điện thoại thì vội vàng rời đi, chỉ còn Lý Văn Tuệ cùng Lăng Nguyên Ái đi dạo trên đường.

“Nguyên Ái, anh ta có tốt với cậu không?” Lý Văn Tuệ dắt tay bạn tốt, tay hơi lạnh, cô lo lắng nhìn Lăng Nguyên Ái.

“Văn Tuệ……” Nước mắt kìm nén bao lâu trong hốc mắt bỗng trào ra như vỡ đê, giống như sơi dây trân châu bị đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống, kể từ sau khi biết được sự thật đằng sau hôn nhân của bọn họ, Lăng Nguyên Ái chưa có lấy một ngày ngủ ngon, hiện tại rốt cuộc tìm được người để trút bầu tâm sự,”Văn Tuệ, anh ấy rõ ràng đã có bạn gái, căn bản không yêu mình, tại sao còn phải cưới mình?”

“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Lý Văn Tuệ cho Lăng Nguyên Ái mượn bả vai của mình, để cho cô dựa vào khóc thút thít.

“Mình mang thai, tại sao mình lại mang thai lúc này…..” Nếu không có bảo bảo này, nói không chừng hiện tại anh ấy đã ly hôn với cô, đi theo yêu tinh kia ở cùng nhau.

“Cậu định ly hôn?” Lý Văn Tuệ nghe ra được hàm ý trong lời nói của Lăng Nguyên Ái.

“Là anh ấy, anh ấy muốn ly hôn với tớ, anh ấy nói sinh đứa bé này xong thì ly hôn……” Phụ nữ, luôn đổi trắng thay đen.(chết cười với bà chị này, rõ ràng là chị ấy đòi ly hôn cơ mà…..LNA*Lườm lườm*….ờ…ờ thì không phải TvT)

“Vậy cậu đồng ý sao?

“Anh ấy vì tiền nên mới kết hôn với mình, bây giờ công ty anh ấy đã ổn định, có thể từ từ trả lại tiền, cho nên anh ấy căn bản không cần tớ, ô ô……..Mình không muốn trói buộc anh ấy…….Anh ấy không yêu mình……”

“Anh ta không yêu cậu? Vậy còn cậu? Nguyên Ái, cậu yêu anh ta sao?”

Cái gì? Nước mắt ngừng rơi, nhìn người chị em tốt cùng nhau lớn lên, tại sao cô ấy nói mà cô nghe không hiểu gì, cái gì mà cô yêu anh sao?

Cô làm sao có thể yêu anh, đồ đàn ông xấu xa, đàn ông xấu xa ngay ngày tân hôn đầu tiên liền mất tích.

Đêm nay, bởi vì công việc, ba giờ sáng Hoắc Nhật Ninh mới trở về nhà, không nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của vợ.

Sau khi biết chuyện của Thượng Quan Luyến Luyến, Lăng Nguyên Ái nhiều lần ấp úng với Hoắc Nhật Ninh, nhưng mà không có dũng khí để nói ra, không nghĩ tới mấy ngày sau, cô có được cơ hội tuyệt vời như vậy……Khai trương quầy rượu Lam Sơn!

Buổi sáng hôm đó, Hoắc Nhật Ninh đứng một bên để Lăng Nguyên Ái đeo caravat cho mình, vừa nói với cô:”Hôm này ra ngoài ăn cơm tối, năm rưỡi đến công ty tìm anh, đi gặp bạn bè của anh.”

“Ừ?” Đi ra ngoài, cùng anh đi ra ngoài? Cho tới bây giờ Hoắc Nhật Ninh không có mời cô đi tham gia bất cứ buổi gặp mặt nào.

“Không nghe rõ sao?” Anh nhìn bộ dạng không yên lòng phục tùng của vợ.

“Nghe rõ rồi, năm giờ rưỡi đến công ty tìm anh.” Lăng Nguyên Ái hâm mộ trả lời.

“Rất tốt.” Hoắc Nhật Ninh thưởng một nụ hôn lên trán cợ, xách theo túi công văn đi ra cửa,”Mấy ngày nữa đi khám thai, anh sẽ xem có ngày nào rảnh, đến lúc đó ở nhà chờ anh, anh sẽ đón em.”

“Không cần, tự em cũng có thể đi.” Cuối cùng Lăng Nguyên Ái sửa soạn tây trang cho Hoắc Nhật Ninh, bảo đảm trang phục chỉnh tề, đưa anh ra đến cạnh cửa, đây là việc mỗi ngày của cô, nếu như không bị Hoắc Nhật Ninh hành hạ đến không rời giường được.

“Làm theo lời anh.” Hoắc Nhật Ninh nhướn mi, gần đây vợ nhỏ của anh có chút kì quái, càng ngày càng không nghe lời anh.

“Vâng, em biết.” Đưa mắt nhìn ông xã của mình vào thang máy, Lăng Nguyên Ái đóng cửa lại, dọn dẹp bát đũa anh đã ăn, sửa sang lại gian phòng, sau đó bắt đầu làm đơn đặt hàng nhận mấy ngày hôm nay.

Chương 9

Cứ như vậy có thể ở cùng anh, không biết còn có thể được lâu không nữa…….

Bởi vì Hoắc Nhật Ninh không nói rõ cho Lăng Nguyên Ái biết nơi gặp mặt là quán bar, cho nên cô đặc biệt chọn từ tủ quần áo một bộ lễ phục đoan trang nhưng không mất đi phần dí dỏm đáng yêu.

Vào thời điểm cô mặc bộ quần áo này tới phòng làm việc của Hoắc Nhật Ninh, anh cau mày nói:”Em mặc như thế này?”

“Lễ phục mà, rất khó nhìn sao?” Lăng Nguyên Ái cúi đầu nhìn mình, không có gì không đúng nha, lễ phục này là mẹ giúp cô chọn, thời điểm cô mặc thử, mẹ còn hăng hái khen con gái mình xinh đẹp mà.

Xinh đẹp, là xinh đẹp chết người! Dường như y phục này được may ra để giành cho cô, lễ phục dán chặt vào người cô để lộ ra đường cong lên xuống nhấp nhô, còn có phần ngực được thiết kế thấp như vậy, ngay cả rãnh giữa hai bầu ngực cũng lộ ra , một mảng lướn bầu ngực trắng noãn, những thứ kia đều là của riêng anh, làm sao có thể để cho những kẻ khác không liên quan được nhìn thấy.

“Em mặc như vậy đến đây?”

“Đúng vậy a, anh nói muốn em tham dự buổi gặp mặt, em con cố ý hỏi mẹ, mẹ nói không thể ăn mặc quá tùy tiện.”

Hoắc Nhật Ninh bóp trán, hiển nhiên cô vợ siêu cấp vộ địch cùng với mẹ vợ đại nhân đều hiểu lầm ý của anh.

“Đi đổi đi, xấu xí chết đi được.” Hoắc Nhật Ninh đem tầm mắt nhìn về công văn của mình, nếu nhìn nữa, nói không chừng anh sẽ biến thành sói ngay tại phòng làm việc.(cầm thú mà!….)

“Em không mang y phục để thay.” Lăng Nguyên Ái ủy khuất nói, mới vừa rồi trên đường, tài xế taxi cũng nhìn cô không chớp mắt, tại sao anh lại cảm thấy cô khó nhìn? Mà không phải là cao hứng nhìn cô?

“Ngồi ở đây chờ anh.” Hoắc Nhật Nnh đè xuống phím gọi của điện thoại nội bộ giao phó thư kí ở bên ngoài, để cho anh ta đi mua một bộ quần áo đưa tới.

Thư kí đưa y phục tiến vào, Hoắc Nhật Ninh chỉ phất tay một cái, để anh ta trực tiếp đưa cho Lăng Nguyên Ái, cũng không ngẩng đầu lên một cái. Lăng Nguyên Ái ở trong căn phòng nhỏ trong phòng làm việc của Hoắc Nhật Ninh thay quần áo, áo lụa dài tay cùng với quần bò dài, bây giờ cũng là tháng năm, mặc như vậy sẽ bị người khác giễu cợt không?”

Một giờ sau, Hoắc Nhật Ninh mang theo Lăng Nguyên Ái bụng đói kêu vang rời khỏi tập đoàn Nhật Diễm, vừa đi vừa dặn dò cô:”Sau này mặc nhiều quần áo một chút, hở ngực lộ nhũ nhìn giống hình dáng gì?”

Hốc mắt Lăng Nguyên Ái đỏ lên, nhân lúc Hoắc Nhật Ninh không nhìn thấy len lén lau nước mắt, cô tức giận suy nghĩ, dù sao chính là nhìn cô thế nào cũng không hài lòng, tại sao không mang yêu tinh gì đó đi mà gặp mặt!

Hoắc Nhật Ninh mang Lăng Nguyên Ái đến một nhà hàng cao cấp, dùng xong bữa tối, lại lái xe qua năm phố nhỏ đến khu phố phía đông, mặc dù Lăng Nguyên Ái chưa từng đến, nhưng cũng đã từng nghe nói, vùng này nổi tiếng là khu phố sầm uất về đêm khuya.

Hoắc Nhật Ninh vừa xuống xe liền dắt tay Lăng Nguyên Ái,”Nắm chặt tay anh, ngàn vạn lần không được lạc mất.”

Lăng Nguyên Ái nhìn trộm Hoắc Nhật Ninh, trong lòng lầu bầu, rõ ràng là muốn dẫn cô tới, còn bày ra vẻ mặt cá chết cho ai xem!(Chết với bà này, rõ ràng người ta lo lắng mà bảo mặt cá chết*an ủi HNN*)

Trong lòng Hoắc Nhật Ninh cũng thật khó chịu, nếu như có thể, anh căn bản không muốn măng tiểu bạch thỏ của anh tới chỗ như thế này, nếu không phải anh thiếu Hoắc Nhật Ninh một cái nhân tình, anh còn lâu mới làm như vậy!

Lăng Nguyên Ái đi theo Hoắc Nhật Ninh đi vào một quầy rượu tên Lam Sơn, bên trong người đông như rừng, vừa mới bước vào đã có phục vụ đưa rượu cho anh.

“Tiểu thư, hôm nay quầy rượu của chúng tôi khai tưởng, nữ khách hàng được miễn phí một ly Margaret.” Phục vụ điển trai còn ném cho Lăng Nguyên Ái một ánh mắt mê người.

“Cám ơn.” Lăng Nguyên ái vừa mới nhận ly rượu trong tay phục vụ lại bị Hoắc Nhật Ninh kéo vào trong lồng ngực.

“Cách xa cô ấy một chút.” Hoắc Nhật Ninh cao giọng nói.

Phục vụ nhìn một cái liền nhận ra người đàn ông bên cạnh cô gái là ông chủ của một gian phòng trong chuỗi các quầy rượu, anh ta chỉ có thể tự tìm mất mặt mà rời đi.

Bên trong quan rượu người đông hơn so với ngày thường, nhưng trong góc có một không gian riêng biệt giành riêng cho khách quý, cũng là quầy rượu của các ông chủ.

“Nhật Ninh, cậu đã đến rồi, mình còn tưởng cậu không dám đến?”Âu Dương Cổ Nguyệt không có quần áo thầy thuốc, giống như bỏ đi một lớp trói buộc, dựa vào trên ghế salon nở nụ cười quỷ quái về phía Lăng Nguyên Ái, “Này, Lăng tiểu thư chưa kết hôn, cô cũng đến à?”

“Anh….anh…..anh….” Thế nào lại là anh ta, anh ta không phải là bác sĩ phụ sản sao? Tại sao lại ở chỗ này, hơn nữa có vẻ quen biết với Nhật Ninh.(ý chị ấy là bác sĩ phụ sản không được đi bar đó)

“Không sai, chính là tôi, cho phép tôi tự giới thiệu một lần nữa, tôi tên là Âu Dương Cổ Nguyệt, là bác sĩ khoa phụ sản của cô, cũng là bạn tốt của chồng cô, anh em tốt, trong hôn lễ của hai người làm phù rể, chị dâu nhỏ, chị khỏe chứ?” Âu Dương Cổ Nguyệt muốn dáng có dáng muốn vẻ mặt có vẻ mặt đứng trước Lăng Nguyên Ái khom người chào, rồi sau đó ngã xuống ghế salon cười ha hả.

Phù rể? Anh ta là phù rể trong hôn lễ của cô! Trời ạ, tại sao ngày đó cô không nhận ra, lại còn ngây ngốc đi bệnh viện đó khám thai, không trách được…..Cô nhút nhát nhìn về phía Hoắc Nhật Ninh, Hoắc Nhật Ninh cũng nhìn cô, trong mắt hiện lên chỉ trích rõ ràng. Không trách được hắn biết chuyện cô mang thai, thì ra là có người mật báo.

Lăng Nguyên Ái cười yếu ớt, ánh mắt từ trên người Hoắc Nhật Ninh rời đi, thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh Âu Dương Cổ Nguyệt, ánh mắt sáng lên, hưng phấn hỏi:”Anh là…..Anh là Giang Mạch Nhiên có đúng không?”

“Chị dâu nhỏ, chị thật là vô lương tâm, tôi dáng dấp cũng không kém,so với Mạch Nhiên, đều là phù rể, chị thế nào chỉ nhớ anh ta, không nhớ tôi?” Âu Dương Cổ Nguyệt làm bộ dáng Tây Thi thương tâm, đau khổ không thôi.

“Anh ta….anh ta không giống anh.” Anh ta là Giang Mạch Nhiên mà.

“Có cái gì không giống?” Lần này người đặt câu hỏi chính là Hoắc Nhật Ninh, vợ nhỏ của anh từ trước tới nay đều mơ hồ, đối với người gặp qua một lần căn bản không nhớ được, thế mà lại nhớ Giang Mạch Nhiên, xem ra anh thân là chồng cô cần tìm hiểu một chút.

Không thể nói, cô đã đáp ứng Thượng Quan Luyến Luyến không thể nói chuyện này với bất kì ai.

“Ha hả, không có gì, không có gì.”

“Không phải bởi vì cậu ấy nhận được bó hoa của chị dâu nhỏ ném đó chứ?” Âu Dương Cổ Nguyệt suy đoán.

Lăng Nguyên Ái cũng thuận theo nói:”Không sai, không sai, chính là bởi vì như thế.” Cùng lúc bàn tay ở bên hông siết chặt, hiển nhiên Hoắc Nhật Ninh không hài lòng với câu trả lời này, nhưng đây là bí mật giữa phụ nữ các cô, cho dù là ông xã cũng không thể tùy tiện nói ra.

“Chị dâu nhỏ lại có thể nhớ tới tôi, thật là vinh hạnh, ly rượu này xin mời chị dâu.” Giang Mạch Nhiên đem ly rượu màu đỏ đưa đến trước mặt Lăng Nguyên Ái, theo quán tính lộ ra nụ cười hoàn mĩ nhất đối với phái nữ, nhưng có người nhìn thấy lại không biết thưởng thức.

Lăng Nguyên Ái bị dọa sợ liền chui vào lồng ngực Hoắc Nhật Ninh, nụ cười của anh ta thật đáng sợ, Thượng Quan Luyến Luyến làm sao lại thích anh ta.

“Cô ấy không thể uống rượu.” Hoắc Nhật Ninh mặc dù bất mãn việc vợ anh giấu diếm, nhưng đối với phản ứng vừa rồi của Lăng Nguyên Ái anh đặc biệt hài lòng, có thể kháng cự được Giang Mạch Nhiên người từ trước tới nay nổi danh có nụ cười “sát thủ phái nữ”, sợ rằng chỉ có cô vợ nhỏ của anh.

“Đúng vậy, chị dâu nhỏ mang thai, không thể uống rượu.” Bác sĩ chuyên khoa sản cung cấp ý kiến chuyên môn, nhưng mà không biết người nào, đề nghị muốn mời cô đến quầy rượu.

Người đến cuối cùng là Khâu Nghênh Phong, bốn người đàn ông nói một số chuyện Lăng Nguyên

Ái nghe không hiểu, dù sao cô cũng không quan tâm, hiện tại việc duy nhất cô muốn làm là thay Thượng Quan Luyến Luyến điều tra chút thông tin.

Vào thời điểm Hoắc Nhật Ninh đi rửa tay, Lăng Nguyên Ái lặng lẽ đến gần Giang Mạch Nhiên, hỏi:”Việc này….Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

“Cô muốn hỏi việc gì?” Giang Mạch Nhiên mím môi, ánh mắt thích thú nhìn Lăng Nguyên Ái.

“Anh có bạn gái chưa?” Lăng Nguyên Ái nhìn Giang Mạch Nhiên chờ đợi, không đợi đến khi Giang Mạch Nhiên trả lời, ngược lại Âu Dương Cổ Nguyệt bắt đầu oa oa kêu trước.

“Chị dâu nhỏ, không thể nào, hai người mới kết hôn chưa đến nửa năm, chị liền tính toán muốn Hồng hạnh vượt tường, có phải là Nhật Ninh không thể thỏa mãn chị phải không?” Âu Dương Cổ Nguyệt cố ý trêu nói:”Chị dâu nhỏ, đừng quên, chị bây giờ đang mang hài tử của Nhật Ninh, cứ như vậy ăn trong bát, còn nhìn trong nồi là không được đâu nha.”

“Không phải thế, không phải thế…..” Hai gò má của Lăng Nguyên Ái đỏ bừng vội vội vàng vàng lắc đầu, cô bị Âu Dương Cổ Nguyệt nói, giống như cô là người phụ nữ chưa được thỏa mãn.

“Tôi không có bạn gái, bạn tình trên giường cũng ít, chị dâu muốn ghi danh sao?” Giang Mạch Nhiên để ly rượu xuống, cúi người tiến gần Lăng Nguyên Ái, gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại khiến cho Lăng Nguyên Ái bị dọa sợ lùi về sau một khoảng.

“Anh đừng có dựa vào gần như vậy, có gì từ từ nói.” Làm sao bây giờ, Hoắc Nhật Ninh đáng chết vẫn còn chưa trở lại, những người bạn của anh thật là khủng khiếp a!(trời, bà này cư nhiên nói mấy soái ca là khủng khiếp, các ca ca chỉ biến thái chút thôi mà *chớp chớp*).

Đang vào lúc cô kinh hoảng, một đôi tay cường tráng ôm cô rồi bế lên, Hoắc Nhật Ninh nhìn Giang Mạch Nhiên uy hiếp, vợ bạn không thể đùa!(*oa oa, đẹp zai tóa*)

Giang Mạch Nhiên bất đắc dĩ nhún vai một cái, rõ ràng là có người bắt đầu chuyện này trước mà.

“Người cũng đến rồi, phải nói cũng đã nói, chúng tôi đi trước.”

Hoắc Nhật Ninh cầm chiếc túi xách nhỏ của Lăng Nguyên Ái, ôm cô hướng của lớn đi ra bên ngoài, trong lòng hận hiện tại không thể hung hăng đánh vào cái mông của cô một trận, cô gái đáng chết này, lá gan càng lúc càng lớn, chẳng qua anh vừa rời đi một lát, liền dám bắt chuyện với đàn ông.

Hai cánh tay mảnh khảnh của Lăng Nguyên Ái bám chặt vào cổ Hoắc Nhật Ninh, tâm tình vẫn còn khẩn trương như lúc ở trong quầy rượu,”Anh đã về thật là tốt, những người bạn của anh thật đáng sợ nha!”

“Lần này tha thứ cho em, nếu cảm thấy kinh khủng, lần sau cách xa bọn họ một chút.” Cái cảm giác tựa sát quyến luyến này, kỳ lạ có thể dập tắt lửa giận tới miệng của

của Hoắc Nhật Ninh, anh cố ý bày ra vẻ mặt dữ tợn, dạy dỗ cô gái cứng đầu cứng cổ này.

Tha thứ? Tha thứ cái gì? Trong đôi mắt ngập nước của Lăng Nguyên Ái hiện lên đầy vẻ mê man, cô không làm sai chuyện gì. Tại sao cần anh tha thứ?

Mới ra quầy rượu, vừa ngồi lên xe, Lăng Nguyên Ái lập tức lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi cho Thượng Quan Luyến Luyến.

Hoắc Nhật Ninh một bên vừa quay xe, vừa chú ý vợ của mình, cô vợ luôn chậm chạp cũng có thời điểm cô gấp như vậy?

“Này, Luyến Luyến, mình nói với cậu, mình nhìn thấy Giang Mạch Nhiên.”

Hoắc Nhật Ninh vừa nghe, mày rậm lập tức nhăn lại, lại là chuyện có liên quan tới Giang Mạch Nhiên, hơn nữa cô lại quan tâm như vậy.”Thật, thật, anh ta bây giờ đang ở quán bar Lam Sơn, cậu muốn đến đó sao? Địa chỉ là….” Đột nhiên Lăng Nguyên Ái che điện thoại nhẹ giọng nói, không biết cùng đối phương nói cái gì, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng ừ một cái.

“Ok, mình biết rồi, cậu cố gắng lên!” Cúp điện thoại, Lăng Nguyên Ái mới chú ý xe hình như vẫn dừng lại ở ven đường, chưa khởi động.

“Sao anh không lái xe? Chúng ta không về nhà sao?” Lăng Nguyên Ái kì quái nhìn Hoắc Nhật Ninh, lúc này mới phát hiện thần sắc của anh dường như không đúng lắm, là bởi vì cô sao? Nhưng mà cô không có làm gì mà!

“Có phải thân thể anh không thoải mái không? Nếu không khỏe cũng không cần lái xe, chúng ta gọi xe về thôi.” Mới vừa rồi anh chỉ uống vài ly rượu, sẽ không say rồi chứ?

Lăng Nguyên Ái sờ trán anh, nhiệt độ bình thường.

“Giang Mạch Nhiên có quan hệ gì với em?” Hoắc Nhật Ninh chất vấn, khuôn mặt đặc mùi dấm chua.

“Em làm sao có quan hệ gì với anh ta, hôm nay mới là lần thứ hai nhìn thấy anh ta.” Lăng Nguyên Ái có chút cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, không hiểu người đàn ông thông minh hơn cô nhiều đang suy nghĩ gì nữa?

“Vậy tại sao em quan tâm cậu ta có bạn gái hay chưa?” Một cô gái hỏi một người đàn ông có bạn gái chưa ý đồ là gì, mọi người đều biết.

“ Tất nhiên là bởi vì…..” Vừa muốn nói ra khỏi miệng, Lăng Nguyên Ái lập tức che miệng, không thể nói, ngàn vạn lần không thể nói, cô đã đồng ý với Thượng Quan Luyến Luyến không nói cho ai biết.

Cô che miệng lắc đầu, nhìn Hoắc Nhật Ninh áy náy.

Không nói phải không? Anh sẽ khiến em phải nói ra!

Anh đột nhiên rút chìa khóa xe, buông ống tay áo, sau đó cởi hàng cúc của áo sơ mi, lộ ra lồng ngực.

Anh muốn làm gì? Không phải anh muốn ở tại chỗ này làm gì cô đấy chứ?

Lần này, Lăng Nguyên Ái đã đoán đúng, anh hạ thấp thành ghế phụ, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào phần da thịt lộ ra bên ngoài của Lăng Nguyên Ái.

“Nhật Ninh, ở đây là ven đường, lúc nào cũng có thể có người đi qua, chúng ta về nhà có được hay không?” Cô che ngực, không gian bên trong xe nhỏ hẹp căn bản cô không thể lui về phía sau.

Đèn neon của quán bar lóe sáng chiếu vào bên trong xe, áo sơ mi của Hoắc Nhật Ninh mở rộng lộ ra bả vai cường tráng, cơ ngực khỏe đẹp, cư bụng săn chắc, dưới ánh đèn thoáng hiện lên, thoảng biến mất, dường như mê loạn ánh mắt của cô.

Hai tay của Lăng Nguyên ái không ý thức được liền leo lên lồng ngực của anh.

“Anh biết em sẽ thích.” Trong bóng tối, Hoắc Nhật Ninh cúi đầu hôn cô thật sâu, ở trong miệng cô mạnh mẽ chiếm lấy, cô là của anh, cái miệng nhỏ nhắn của cô chỉ có thể gọi tên anh.

Lăng Nguyên Ái nhắm hai mắt lại, toàn thân ngứa ngáy, giống như bị kem bị phơi dưới ánh mặt trời, cả người như bị hòa tan.

Hôn thật lâu, cánh môi của hai ngươi tách ra, ánh đèn chiếu xẹt qua, chiếu sáng đôi môi cô gái bị nước miếng nhuộm bóng lên.

Cửa sổ xe dán giấy cách nhiệt, từ bên ngoài căn bản không nhìn thấy bên trong, mặc dù chỉ mở ra chút xíu, nhưng chính từ khe hở nhỏ hẹp này, gió ngoài của sổ thổi vào trong xe, tiếng ồn của người đi đường vẫn vọng vào bên tai.

Chương 10

Dường như toàn bộ tinh thần của cô đều tập trung vào khe hở nhỏ, thậm chí cô còn nghe được nội dung người đi đường đang bàn tán, thanh âm giày cao gót của nữ sinh nện mạnh xuống mặt đất, tiếng cười của nam sinh, dường như bọn họ đứng ngay bên cạnh cô, cô có thể nhìn thoáng qua theo bước chân bọn họ.

Trời ạ, xấu hổ quá! Nửa người trên của cô hoàn toàn trần trụi, nếu như bị người khác nhìn thấy, cô làm sao có thể gặp ai đây!

Lăng Nguyên Ái đem lực chú ý động tĩnh ở bên ngoài xe, lúc này mới cảm thấy hạ thân chợt lạnh, quần Jeans bị cởi xuống đầu gối quấn quanh trên chân cô, giống như dây thừng, trói buộc hai chân của cô. Anh làm sao mà làm được, làm sao có thể dùng một tay mà cởi được quần jeans của cô!

………..

Mật ngọt sánh mịn không ngừng tuôn trào ra khỏi hai cánh hóa, dính ướt ghế da phía dưới hai người, một cuộc ác chiến vừa mới bắt đầu……

Về đến nhà, Hoắc Nhật Ninh ôm vợ đã cạn kiệt thể lực bởi vì hoan ái, Lăng Nguyên Ái hôn mê bất tỉnh trong khi làm tình trở về phòng, đặt cô an trí trên giường,

Thân thể vừa đụng tới giường, mới vừa rồi cô còn ngủ say lập tức xoay người, cánh tay mảnh khảnh vắt lên cổ Hoắc Nhật Ninh, nửa tỉnh nửa mê miệng nói không rõ ràng, lảm nhảm bắt đầu làm nũng:”Vậy anh…..vậy còn anh?”

“Anh…..Anh cái gì?” Hoắc Nhật Ninh không hiểu ra sao, nhưng thân thể không động đậy, hưởng thụ vợ anh khó có khi chủ động như vậy, thân thể mềm nhũn, hơi thở ngọt ngào, khiến anh vừa mới đánh trống thu binh mà “Người anh em” lại rục rịch ngóc đầu dậy.

“Anh đó, anh có hay không có……bạn gái?” Lăng Nguyên Ái đột nhiên lớn tiếng, vẻ mặt ủy khuất nhìn Hoắc Nhật Ninh, trong đôi mắt tựa trăng rằm ngập nước, nước mặt dường như lập tức chảy ra, giống như ai bắt nạt cô.

Hoắc Nhật Ninh không biết nên khóc hay cười, anh là người đàn ông đã có vợ, làm sao có thể có bạn gái?

“Không có, anh không có bạn gái.” Chẳng qua anh chỉ có bà xã thôi.

Những tạp chí khắp nơi đưa tin gần đây anh cũng có nghe được, giữa anh và Diêu Tình trong sạch không có bí mật gì không thể cho người khác biết, anh cho là mặc dù vợ anh hay mơ hồ, nhưng có thể hiểu rõ phải trái, sẽ không tin những thứ báo chí giả dối không có thực này.

Nhưng hiện tại nhìn thấy hình như không phải vậy, nói không chừng cô gái nhỏ này đối với tin tức này không tin mà rất nghi ngờ, lần này, đến lượt Hoắc Nhật Ninh bắt đầu phiền não.

“Ha hả, ha hả, không có là tốt rồi.” cô gái nghiêng đầu sang một bên mềm nhũn, lại ngủ rồi, trên mặt nụ cười sáng lạn, sự lo lắng hiện lên giữa hai lông mày, hiện tại đã biến mất không dấu vết.

Vấn đề là gì, rõ ràng ở thời điểm hỏi ngay trước mặt anh thì tỉnh táo, anh không biết phải làm sao, đây có được coi là say rượu không? Rượu vào lời ra? Nhưng căn bản cô không uống một giọt rượu nào, hay là trong mơ nói lời thật lòng? Anh thế mà lại không biết người vợ cùng giường chung gối ba tháng với anh lại có thói quen kì quái này.

“Hoắc Nhật Ninh gượng cười đi vào nhà tắm, anh không biết vợ nhỏ đang đưa lưng về phía anh cười thật vui vẻ.

Gần đây tâm tình Lăng Nguyên Ái rất tốt, hôm đó giả bộ ngủ hỏi linh tinh ra được vấn đề lo nghĩ đã lâu, hơn nữa nhận được câu trả lời mình mong muốn – Anh không có bạn gái.

Không có bạn gái, tảng đá đè nặng trong lòng cô rốt cuộc cũng được dời đi, tất cả mọi chuyện dường như sáng tỏ.

“Cậu thật ngu ngốc, anh ta nói không có, cậu tin? Chẳng lẽ cậu không biết tất cả đàn ông đều là kẻ lừa gạt hay sao?”

Lãnh Diệp Tĩnh một tay bưng cà phê, một tay lật giở văn kiện mang theo bên mình, cô là luật sư, công việc trong sở của cô là đặc biệt phụ trách giải quyết ly hôn, gần đây không biết sao, người tới ly hôn đặc biệt nhiều, làm hại cô một chút thời gian ra ngoài thả lỏng cũng không có, còn phải mang theo công việc chưa hoàn thành xong.

“Sẽ không, Nhật Ninh tuyệt đối không gạt mình.” Lăng Nguyên Ái vừa đưa bánh ngọt vào miệng, vừa giúp chồng mình phản bác.

Cô mặc dù không khôn khéo như Lãnh Diệp Tĩnh, nhưng cô tin tưởng trực giác của cô, Hoắc Nhật Ninh là một người đàn ông giống ba, tuyệt đối sẽ không nói dối, lại càng không dùng lời nói dối để lừa gạt người phụ nữ của mình, nếu như anh thật sự có người phụ nữ khác, anh nhất định sẽ thừa nhận.

“Nguyên Ái, cậu đừng nghe Diệp Tĩnh nói càn, cậu ấy gần đây tiếp quan tòa quá nhiều, nên thiếu hụt năng lực suy đoán.”

Lý Văn Tuệ từ trước tới nay luôn lấy đại cục làm trọng an ủi tâm tình đột nhiên sục sôi của Lăng Nguyên Ái, cô ấy hiện đang mang thai, nếu quá kích động, sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa bé.

Như lệ cũ nửa tháng một lần tụ hội trà chiều, lần này mọi người mười phần ăn ý không muốn mời Thẩm Thiến Thanh, nhưng dường như vẫn thiếu đi một người.

“Luyến Luyến thế nào còn chưa tới?” Ăn xong phần bánh ngọt của mình, Lăng Nguyên Ái dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn phần xoài ướp đường của Lãnh Diệp Tĩnh không cách nào rời đi.

Lãnh Diệp Tĩnh liếc mắt không thể làm gì, phụ nữ mang thai là lớn nhất, dù sao cô cũng không thích ăn đồ ngọt, đem phần xoài ướp đường chưa hề động tới trước mặt Lăng Nguyên Ái.

“Diệp Tĩnh, cậu không ăn sao? Cám ơn cậu!” cặp mắt hạnh phúc cong cong híp thành một đường, hiện giờ không có gì có thể thỏa mãn cô hơn đồ ngọt.

Cốc cốc tiếng một đôi giày cao gót hướng bàn Lăng Nguyên Ái đi tới, bóng dáng nhỏ nhắn nghiêng trái lệch phải bước đến, cuối cùng dừng lại ở trước mặt mọi người.

“Cậu…..cậu là Luyến Luyến sao?” Lăng Nguyên Ái trợn to cặp mắt không thể tin người mang giày cao gót, áo đầm bó sát, lại còn son phấn thật đậm, nửa tháng trước vẫn còn là bộ dáng công chúa, ăn mặc, đeo giày con nít – Thượng Quan Luyến Luyến!

“Luyến Luyến, như thế này không phù hợp với cậu?” Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Thượng Quan Luyến Luyến , bị một tầng mỹ phẩm đủ loại che lấp, lại thêm kiểu ăn mặc dở dở ương ương này, Lý Văn Tuệ hoàn toàn không thể tiếp nhận.

“Mình……” Thượng Quan Luyến Luyến vội vàng mở miệng, lại bị Lãnh Diệp Tĩnh một hơi chặn lại.

“Ngoài vì đàn ông ra, mình không thể tìm được lý do thứ hai.” Lãnh Diệp Tĩnh hừ mũi coi thường, đối với phụ nữ đàn ông có thực sự quan trọng như vậy không?

“Chẳng lẽ là bởi vì Giang Mạch Nhiên?” Lăng Nguyên Ái đột nhiên lóe lên ý tưởng này, nhớ lại người đàn ông đó, cũng bởi vì anh ta, cô bị Hoắc Nhật Ninh hung hăng “Giáo dục” một phen.

Bị Lăng Nguyên Ái nói trúng tim đen, hai gò má của Thượng Quan Luyến Luyến ửng hồng nhàn nhạt,” A, phải…..Đúng vậy, Mạch Nhiên nói anh ấy thích phụ nữ thành thục.”

Quả nhiên đàn ông là nguyên nhân ảnh hưởng chết người với phụ nữ, cho nên Lãnh Diệp Tĩnh cô, tuyệt đối không muốn kết hôn.

Hai tay Lãnh Diệp Tĩnh vòng trước ngực, dùng ánh mắt “Trẻ con không thể dạy nhìn Thượng Quan Luyến Luyến, nhàn nhạt mở miệng:”Anh ta nhìn thấy cậu mặc trang phục này, anh ta nói như thế nào?”

Lăng Nguyên ái cũng Lý Văn Tuệ đồng thời nhìn Thượng Quan Luyến Luyến, đợi thật lâu cô ấy không bình tĩnh trở lại, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ nhíu lại, nước mắt từ hốc mắt phiến hồng từ từ chảy xuống.

“Đừng khóc, đừng khóc, Luyến Luyến đừng khóc mà.” Lăng Nguyên Ái luống cuống chân tay đưa khăn giấy cho Thượng Quan Luyến Luyến, mặc dù lá gan của cô ấy rất nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên Lăng Nguyên Ái nhìn thấy cô ấy khóc.

“Ô………..”Được bạn bè quan tâm, cố nén bi thương bèn vỡ òa, Thượng Quan Luyến Luyến nhào vào trong ngực Lăng Nguyên Ái, khóc lóc giống như cô bé năm, sáu tuổi.

“Nguyên Ái, anh ấy không thích mình, anh ấy nói mình rất xấu, oa oa….” Ở trong ngực ấm áp, Thượng Quan Luyến Luyến vừa lớn tiếng khóc, vừa thút thít kể lể cô tủi thân ra sao.

“Tên đàn ông quá đáng, Luyến Luyến dáng dấp xinh đẹp như vậy, xấu là thế nào? Nhất định ánh mắt của anh ta có vấn đề, cho nên không nhìn thấy Luyến Luyến của chúng ta xinh đẹp đáng yêu.” Lăng Nguyên Ái lòng đầy căm phẫn giúp bạn tốt cùng mắng Giang Mạch Nhiên,”Cậu đừng lo lắng, trở về mình nhất định giúp cậu tố cáo với Nhật Ninh, để anh ấy xử lý tên Giang Mạch Nhiên kia.”

“Không cần…..” Thượng Quan Luyến Luyến yếu ớt cự tuyệt.

“Cái gì?” Là cô nghe nhầm đi, Thượng Quan Luyến Luyến không muốn?

“Ô ô….Mặc dù Mạch Nhiên nói mình xấu xí, nhưng mà…..Nhưng mà mình còn rất thích anh ấy…..Oa oa, Nguyên Ái, không cần làm khó anh ấy có được không? Chúng ta…Chúng ta có thể mắng anh ta, các cậu giúp tớ mắng anh ta có được không!” Rõ ràng bản thân đau lòng đến hồ đồ, vãn còn cầu xin giúp người khác, trong các cô người lương thiện nhất vẫn là Thượng Quan Luyến Luyến a.

“Được, chúng ta không làm khó anh ta, chúng ta mắng anh ta là tốt rồi, không làm khó.” Lăng Nguyên Ái thuận theo thỉnh cầu của Thượng Quan Luyến Luyến, vừa trấn an cô, cảm xúc bi thương giống như phần tử phát tán trong không khí, dường như cảm hóa trên người cô, thậm chí ngay cả cô cũng bắt đầu có lòng từ bi.

“Nguyên Ái, cậu khóc cái gì?” Lần này ngay cả Lý Văn Tuệ cũng tròn mắt, đây là tình huống gì?

“Đừng khóc!” Một cái bóng đen bao phủ trên người cô gái nhỏ đang khóc lóc.

Lãnh Diệp Tĩnh không thể nhịn được nữa gập văn kiện lại, ném lên bàn, giống như hiện tại đang thịnh hành nhất loạt phim truyền hình mẹ chồng ăn hiếp con dâu nhỏ, nhìn chằm chằm hai người ôm nhau khóc thút thít.

“Diệp Tĩnh….Diệp Tĩnh….” Cô ấy muốn là gì?Tiếng khóc ngưng bặt, hai cô gái bị dọa sợ ôm nhau chặt hơn, Lãnh Diệp Tĩnh thật đáng sợ nha.

“Diệp Tĩnh, đừng nóng giận, ngồi xuống, có gì từ từ nói.” Lý Văn tuệ hòa hoãn không khí kéo Diệp Tĩnh ngồi xuống,”Hai người các cậu cũng thật là, lau nước mắt đi, ngồi yên ở đó.”

Lãnh Diệp Tĩnh không biết làm sao trở mặt, hai người bạn này của cô, thật sự nhu nhược khiến người ta không chịu nổi, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt không biết nói gì lúc này của các cô ấy, tận sâu trong nội tâm cô sẽ thấy ấm áp, nếu không có các cô, có những loại tính cách khác người này cô cũng sẽ không làm bạn, một khi làm bạn chính là mười mấy năm trời.

“Diệp Tĩnh, cậu đừng tức giận, chúng tớ không khóc, không khóc nữa.” Lau khô nước mắt, Lăng Nguyên Ái cẩn thận nhìn Lãnh Diệp Tĩnh, lộ ra nụ cười lấy lòng, Diệp Tĩnh mặc dù tính khí không tốt, nói chuyện rất nhiều lới ác độc, nhưng các cô biết, Lãnh Diệp Tĩnh đều rất tốt với mỗi người các cô.

“Các cậu rốt cuộc có não hay không? Một người đàn ông, còn là một kẻ trăng hoa vô sỉ, có thể khiến các cậu khóc lóc sướt mướt. Không có đầu óc thì ít nhất còn có mắt nhìn, tối thiểu cũng phải chọn người có nhân cách tốt đẹp, tên Giang Mạch Nhiên đó nổi danh thay phụ nữ như thay áo, biết rõ như vậy mà còn nhảy vào hố lửa.”

Hai cô gái cùng nhau im lặng, mặc cho Lãnh Diệp Tĩnh giảng dạy, bình thường Lãnh Diệp Tĩnh rất ít nói, khó có được cơ hội nghe cô ấy nói nhiều lời như vậy.

“Diệp Tĩnh, uống một ngụm trà.” Cặp mắt của Thượng Quan Luyến Luyến đỏ hoe, khẩn trương rót một chén trà lài đặt tước mặt Lãnh Diệp Tĩnh.

“Ai…..” Chỉ nghe thấy tiếng cô im lặng thở dài, Lãnh Diệp Tĩnh nâng trán, cô biết rõ nói hai người kia căn bản không hiểu, tại sao còn phải lãng phí miệng lưỡi của mình.

Nhìn Lãnh Diệp Tĩnh uống một ngụm trà, hai người khẩn trương cuối cùng thở ra một hơi, uống là tốt rồi, uống là tốt rồi.

Chủ đề các cô gái vẫn tiếp tục, chỉ là chuyển từ người đàn ông này đến người đàn ông khác mà thôi, có người thì tâm tư xuất thần, người thì toàn tâm toàn ý, vừa hưởng thụ nhàn nhã, vừa nhìn văn kiện, không có gì có thể ảnh hưởng tới tình bạn thân thiết của các cô.

………………………

Mang thai bốn tháng, Lăng Nguyên Ái cảm giác mình là người phụ nữ mang thai hạnh phúc nhất trên thế giới.

Đã là tháng năm, trời nóng nực không chịu được, phạm vị hoạt động rộng nhất của Lăng Nguyên Ái cũng chỉ giới hạn trong mỗi góc phòng có điều hòa nhiệt độ, hơn nữa mang thai thì trở nên lười biếng, căn bản không muốn ra khỏi cửa.

Ngày đó chẳng qua chỉ thuận miệng nói muốn ăn bánh bao hấp Thái Phong, không nghĩ tới buổi tối khi Hoắc Nhật Ninh đi làm về, không những xách theo bánh bao hấp Thái Phong, còn có sủi cảo nóng, cơm rang và điểm tâm ngọt, mỗi một món đều là thứ mà Lăng Nguyên Ái thích ăn nhất.

Bốn giờ chiều ngày hôm sau, thời điểm con sâu ham ăn trong bụng cô vượt qua lý trí, cô khẩn trương đè xuống phím call trên điện thoại di động.

“Nguyên Ái?” Rõ ràng là thời gian làm việc mà anh lại nhận điện thoại của cô!

“Nguyên Ái, trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Giọng anh có chút trầm thấp, dường như có chút khẩn trương.

“Không có, không có, trong nhà không có xảy ra chuyện gì.”

“Có phải muốn ăn gì không anh sẽ mua về giúp em?” Ở đầu dây điện thoại bên kia Hoắc Nhật Ninh nghe được một hồi nhẹn ngào, anh nhớ nét mặt bây giờ của vợ anh nhất định vô cùng thú vị.

Oa, anh thật là thần kì nha!

“Kia…..Sẽ không phiền toái chứ, nếu không được cũng không sao.” Đè nén trái tim rung động, Lăng Nguyên Ái cố ý khước từ nói.

“Buổi tối sẽ ăn mì thịt bò Vĩnh Khang ở quán mì thịt bò ăn đêm đó, có được không?” Anh mở miệng nói trước giúp cô.

“Được, mì của bọn họ ăn rất ngon.” Chỉ mới nghe thôi, nước miếng Lăng Nguyên ái bắt đầu chảy ra, giống như hiện tại trước mặt cô là một bát mì thịt bò nóng hổi.

“Còn gì nữa không?” Hoắc Nhật Ninh vừa kí tên ở công văn, vừa dẫn dụ cô nói ra tất cả nhu cầu.

“Còn có bánh vừng ướp rượu của chợ đêm ở trường học.” cô không phòng bị chút nào đề phòng liền bị anh dụ dỗ nói ra mong muốn của mình.

“Được, em ăn chút đồ để lấp bụng trước, buổi tối chờ anh cũng đi ăn cơm.”

“Vâng.” Trong đầu cô xoay quanh mì thịt bò với bánh vừng ướp rượu, Lăng Nguyên ái vừa chảy nước miếng, vừa cúp điện thoại.

A, không đúng a! Người đàn ông vừa dịu dàng nói chuyện điện thoại với cô, nhất đinh không phải ông xã lạnh nhạt của cô, nhất định có người nhận nhầm điện thoại, nhưng mà giọng nói giống nhau như đúc mà.

Lăng Nguyên ái lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm số điện thoại, không sai, đây chính là số của Hoắc Nhật Ninh.

Chương 11

Bảy giờ tối, khi Hoắc Nhật Ninh trở về mang theo hai tô lớn mì thịt bò cùng với bánh vừng ướp rượu, tất vả vấn đề được giải quyết dễ dàng, mặc dù trên gương mặt anh tuấn không nhìn thấy nụ cười, nhưng ánh mắt của anh thật dịu dàng.

Sau lần đó, buổi chiều nào Lăng Nguyên Ái cũng gọi điện cho Hoắc Nhật Ninh, đem hôm nay cô muốn ăn gì nói cho anh biết, sau đó ngồi ở nhà chờ ông xã thân yêu trở về, mang theo bữa tối cô yêu cầu, đưa đến trước mặt cô.

Bọn họ sẽ cùng ở phòng khách, vừa xem DVD vừa ăn tối, có lúc thậm chí vì cánh gà cuối cùng mà tranh giành, dĩ nhiên mỗi lần thắng đều là Lăng Nguyên Ái, đắc ý gặm cánh gà nên không chú ý anh ở sau lưng cô, vào thời điểm đó ánh mắt cười đặc biệt dịu dàng.

Hoắc Nhật Ninh còn rất nhiều việc phải làm, sau bữa tối sẽ đi vào thư phòng, thậm chí ngay cả khi cô ngủ thiếp đi anh vẫn chưa về phòng, gần đây cô có nghe mẹ nói qua, ba muốn mang mẹ đi du lịch thế giới, tính về hưu sớm, bắt đầu chuyển công việc của Lăng thị cho Hoắc Nhật Ninh, so với trước kia anh càng bận rộn hơn, nhưng mỗi ngày đều kiên trì về nhà ăn tối.

Suy nghĩ một chút, Lăng Nguyên Ái cảm thấy hạnh phúc vô cùng, người đàn ông như vậy cô tuyệt đối không muốn buông tay.

Có thể hay không……Thật ra anh cũng có một chút thích cô?

Hạnh phúc của phụ nữ có thai, là hạnh phúc nằm mơ giữa ban ngày, đó là không có bất kì phản ứng mang thai nào, ngay cả bà Lăng nhìn thấy con gái mình cũng không thể tin được, nhớ ngày đó bà mang thai Lăng Nguyên Ái, mang thai từ tháng thứ ba tới tháng thứ năm vẫn bị nôn, khiến bà bị hành hạ rất thảm, nhưng con gái bà hình như không bị di truyền ở điểm này, mỗi ngày vui vẻ ăn ăn uống uống, bụng còn chưa nổi lên, ngược lại người đã mập lên một vòng rồi.

“Nguyên Ái, con có đi khám thai không?” Bà Lăng giúp con gái dọn dẹp phòng, nhìn con gái nằm trên ghế salon ăn khoai tây chiên mà lắc đầu không biết làm gì.

“Có ạ, hơn nữa hai tuần phải đi một lần.” Trong miệng Lăng Nguyên Ái chứa toàn đồ ăn vặt, mồm miệng nói không rõ.

“Bác sĩ không bảo con kiểm soát trọng lượng cơ thể sao?” Mới mang thai bốn tháng, cô đã mập lên như vậy, sau tháng thứ năm, nếu cứ tiếp tục tăng cân, không chỉ đối với người lớn mà cả đứa bé đều không tốt.

Lăng Nguyên Ái suy nghĩ một chút, mỗi lần đi khám thai, cô chỉ việc nằm trên ghế, để cho cô y tá khám giúp cô, nhưng chuyện khác đều do Hoắc Nhật Ninh cùng Âu Dương Cổ Nguyệt ở một bên thảo luận, cô dĩ nhiên không có hứng thú nên không chú ý nghe.

“Chắc là không có, nếu như bác sĩ có nói, Hoắc Nhật Ninh nhất định sẽ nói lại với con, mẹ, người yên tâm đi, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.” Lăng Nguyên Ái đem đồ ăn vặt nhét vào miệng, tiến tới bên cạnh mẹ cô, nhào vào ngực bà lãm nũng.

“Tốt lắm, tốt lắm, con bé này chưa trưởng thành, con muốn làm ngã mẹ sao?” Bà Lăng bị cử chỉ đột ngột này của con gái chọc cho mặt mày hớn hở, có thể thật sự bà đã nghĩ nhiều, nhưng vẫn muốn dặn dò Hoắc Nhật Ninh một chút, để cho con rể chú ý nhiều hơn.

“Con mới không nỡ, mẹ, ở lại đây ăn cơm tối đi, hôm nay Nhật Ninh mang về lẩu uyên ương, hợp với nguyên liệu nấu ăn mẹ mang đến, vừa đúng lúc làm một nồi lẩu.” Mới hai giờ chiều, Lăng Nguyên Ái đã mong đợi nồi lẩu buổi tối.

Lại ăn…….Bà Lăng bất đắc dĩ thở dài.

“Mẹ không quấy rầy các con, chút nữa còn có chuyện, mẹ phải đi trước, một mình con ở nhà chú ý cửa sổ, không cần ở mãi trong nhà, rảnh rỗi thì ra ngoài tản bộ, đối với con và đứa trẻ đều tốt. “Bà Lăng dặn dò một đống lớn, nhìn thấy con gái gật đầu từng cái, lúc này mới yên tâm rời đi.

Bất kể là người phụ nữ nào, nhất là phụ nữ mang thai, nói đến vẫn đề “Mập mạp”, là vấn đề nhạy cảm dường như đều rất khẩn trương cùng xúc động.

Chờ bà Lăng đi rồi, Lăng Nguyên Ái lập tức đi vào phòng thay quần áo, kể từ sau khi mang thai, Hoắc Nhật Ninh mua tặng cô một đống lớn trang phục của phụ nữ có thai cho cô mặc, cô thật lâu chưa đến phòng này.

AAAA! Người phụ nữ này là ai? Trên chiếc gương thật to ở phòng thay quần áo, hiện lên hình ảnh chân thực của Lăng Nguyên Ái, mặt tròn trịa, bộ ngực tròn trịa, bụng tròn trịa, cái mông nhìn qua cũng thật tròn trịa bị chiếc váy bà bầu che lại, bắp chân lộ ra bên ngoài mặc dù gầy, nhưng không còn mảnh khảnh như trước kia.

A! Người phụ này không phải là cô, người này sao có thể là cô, nhất định là gương có vấn đề, đúng vậy, nhất định là gương có vấn đề, nhất định nhưng chiếc gương này bị biến dạng!

Lăng Nguyên Ái không tin từ trong phòng thay quần áo đi tới phòng tắm, nửa người hướng về phía gương phòng tằm nhìn quanh, vẫn là tròn trịa, thấy thế nào vẫn là tròn trịa, cằm nhọn của cô không thấy, thắt lưng mảnh khảnh không thấy, cô bây giờ trông giống một viên phấn, tròn trịa!

Bất lực từ phòng tắm đi tới ghế salon, nhìn đồ ăn vặt đặt trên khay trà, theo quán tính Lăng Nguyên Ái đưa tay cầm một gói, vừa xuất thần lại vừa chính xác đưa đồ ăn vào miệng không bị nhầm, xem ra trong lúc vô thức cô đã tạo nên tình trang hiện tại nguyên nhân là do đâu.

Không biết thật sự thương tâm hay là thần kinh của phụ nữ mang thai quá nhạy cảm, nước mắt không ức chế được từ vành mắt của cô trượt xuống.

Không muốn, cô không muốn biến thành người mập tròn trịa!

Từ lúc bắt đầu bốn giờ chiều, Hoắc Nhật Ninh liên tiếp nhìn đồng hồ đeo tay, từ trước đến nay Lăng Nguyên Ái vô cùng đúng giờ, kể từ khi trở thành “Đường tàu riêng mua đồ ăn bên ngoài” của cô, bốn giờ chiều hàng ngày, điện thoại của anh sẽ vang lên tiếng chuông cài riêng cho Lăng Nguyên Ái, nhưng bây giờ đã là bốn giờ rưỡi, thế nào chưa có gọi điện thoại tới, có chuyện gì xảy ra sao?

Không khí trong phòng họp theo vẻ mặt ngưng lạnh của Hoắc Nhật Ninh mà giảm xuống, bắt đầu đóng băng từ từ, tổng giám đốc của bọ họ vẫn luôn là vẻ mặt lạnh băng, nhưng kể từ khi truyền ra tin tổng giám đốc phu nhân mang thai, mọi người xung quanh ít nhiều đều cảm nhận vẻ mặt tổng giám đốc dường như đang hòa tan, đặc biệt gần đây, tâm trạng vô cùng tốt.

Nhưng mà hôm nay….. Đây đã là lần thứ hai mưới tám tổng giám đốc nhìn đồng hồ đeo tay.

Giám đốc kinh doanh khẩn trương trình bày tình hình tiêu thụ gần đây, kết quả so với năm ngoái tăng ba phần trăm, tổng giám đốc phải cao hứng, nhưng tại sao vẻ mặt của tổng giám đốc càng ngày càng có gì đó không đúng, đã trình bày xong ba phút rồi, vậy mà hội nghị ăn tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

Hai hàng mi của tổng giám đốc nhíu chặt, không thõa mãn với doanh thu tiêu thụ gần đây sao?

Hoắc Nhật Ninh nhín đồng hồ lần thứ ba mươi, đã bốn giờ rưỡi, chẳng lẽ cô ấy còn ngủ trưa, hoặc là xảy ra chuyện gì không tốt? Suy đoán như vậy khiến cho tâm Hoắc Nhật Ninh trầm xuống.

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc.” Thư kí Lâm nhỏ giọng nhắc nhờ Hoắc Nhật Ninh, anh biết gần đây chiều nào tầm bốn giờ tổng giám đốc phu nhân cũng sẽ gọi điện, hôm nay không biết thế nào, tổng giám đốc phu nhân còn chưa gọi điện thoại tới.

Hoắc Nhật Ninh lúc này mới phát hiện mình thất thần ở cuộc họp, nhìn xung quanh, không có một người nào mở miệng, anh lạnh lùng nặn ra hai chữ:”Tan họp”

Thân hình cao lớn dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp, thư kí Lâm lúc sau mới phản ứng kịp vội vội vàng vàng đi theo, lưu lại một đoàn nhân viên cấp cao kinh ngac há miệng to.

Tan….Tan họp? Bọn họ nghe được là ý này sao? Nhưng mà cuộc họp mới tiến hành được một nửa, thế nào đột nhiên kết thúc?

Đi vào phòng làm việc, Hoắc Nhật Ninh lấy điện thoại di động gọi cho Lăng Nguyên Ái, âm thanh chờ đợi tút tút tút, dường như cho tới bây giờ cũng không dài như thế.

Điện thoại di động vang lên, Lăng Nguyên ái hồn nhiên khóc đến quên tất cả, bới điện thoại di động của mình từ đống đồ ăn vặt.

“Alo.” Kèm theo tiếng khóc nức nở.

“Em khóc?” Nhiệt độ trên mặt Hoắc Nhật Ninh giảm đi mấy phần.

Lăng Nguyên Ái xoa xoa lỗ mũi thật mạnh mới lên tiếng:”Nhật Ninh, anh không phải đang làm việc sao, thế nào còn rãnh rỗi gọi điện thoại cho em?” Đau lòng quá……Có người nào đó quên mất mỗi ngày mình gọi điện thoại gọi đồ ăn.

“Buổi tối muốn ăn gì nào?” Chuyển đề tài, Hoắc Nhật Ninh cũng không muốn truy cứu trên điện thoại, dù sao cuối cùng buổi tối anh cũng biết.

Người mập tròn trị, Người mập, tròn trịa….. trong đầu Lăng Nguyên Ái hiện lên hình ảnh mập mạp chiếu vào gương, không được, cô không thể phóng túng chính mình như thế!

“Buổi tối em không muốn ăn.”

Không muốn ăn? Những lời này làm sao từ trong miệng của cô vợ nhỏ gần đây ăn như mạng nói ra.

“Hôm nay có người tới nhà sao?” Hoắc Nhật Ninh bắt đầu thu thập đầu mối cùng nhân chứng có liên quan.

“Hôm nay mẹ đến thăm em, còn cũng em ăn cơm trưa, sửa sang lại trong nhà một chút rồi mới đi.”

“Hai người nói chuyện gì?”

“Mẹ nói em chú ý vẫn động, không muốn em ngồi im một chỗ, còn nói em….” Tiếng Lăng Nguyên Ái khẽ ngừng.

“Nói cái gì?” Xem ra vấn đề ở trên người mẹ vợ.

“Không có…..Không có gì? Anh bận gì thì làm đi, em ngắt điện thoại đây.”

“Vậy anh ngắt máy đây, em nghỉ ngơi đi.”

“Ừ, bái bai.” Ngắt điện thoại, Lăng Nguyên Ái lập tức gào khóc, ngay cả Hoắc Nhật Ninh cũng bắt đầu không quan tâm cô, rõ ràng nghe thấy cô khóc cũng không hỏi tại sao, làm sao bây giờ? Nếu Hoắc Nhật Ninh không cần cô nữa, cô phải làm gì bây giờ?

Bởi vì một câu nói của bà Lăng, Lăng Nguyên Ái quên không chỉ có mỗi ngày gọi yêu cầu thức ăn bên ngoài mà còn buổi tụ họp trà chiều của mấy

chị em nửa tháng một lần.

Vừa ngắt điện thoại của Hoắc Nhật Ninh, điện thoại lại vang lên, người gọi tới là Lý Văn Tuệ.

“Lăng Nguyên Ái! Cậu biết chúng tớ đợi cậu bao lâu rồi không? Cậu không đến cũng không gọi điện tới, có biết là chúng tớ rất lo cho cậu không?” Bất ngờ tiếng Lãnh Diệp Tĩnh gào thét từ đầu điện thoại bên kia truyền đến.

Lo lắng….Còn có người lo lắng cho cô, oa oa, vẫn có người quan tâm cô!

“Diệp Tĩnh…..” Lăng Nguyên Ái ôm điện thoại, giống như người bị đắm chìm dưới biển tìm được một chiếc phao cứu sinh.

“Lăng Nguyên Ái, mình còn chưa mắng cậu, cậu khóc cái gì?” Mặc dù đang ở phòng ăn cao cấp, Lãnh Diệp Tĩnh không chú ý chút nào bàn luận viển vông, không quan tâm mình trở thành tiêu điểm của mọi người.

Lý Văn Tuệ khẩn trương đo

Thông Tin
Lượt Xem : 2797
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN