-->
Trợ lý thay anh mua thức ăn, thế nhưng anh lại ăn cái gì ói cái đó, cả người giống như bị bệnh hiểm nghèo.
“Tổng giám đốc, để tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Trợ lý Hứa sợ xảy ra chuyện lớn, không nhịn được đề nghị.
Tề Thiệu Bạch cả người ngây ngô dại dột, miễn cưỡng nghe mới hiểu trợ lý Hứa vừa nói gì, anh lắc đầu từ chối đề nghị của đối phương.
Trợ lý Hứa cảm thấy không thể mặc kệ anh như vậy, không thể làm gì khác hơn cầu xin anh.
“Vậy tôi đi mời bác sĩ đến khám, xin tổng giám đốc nghỉ ngơi thật tốt.”
Lúc này Tề Thiệu Bạch không nói chuyện, anh nhắm lại mí mắt nặng trĩu, chậm rãi tiến vào mộng cảnh.
Hai ngày rồi, Tề Thiệu Bạch tựa như bốc hơi khỏi thế gian, không xuất hiện ở quán cà phê nữa, cũng không gọi điện thoại cho tiểu Tề, thậm chí ngay cả tiểu Tề gọi điện thoại qua, cũng đều trực tiếp chuyển vào hộp thư thoại.
Tình hình lại tái diễn như ba năm trước đây, mặc dù cô biểu hiện được rất tỉnh táo, nhưng nội tâm lại tương đối lo âu, nhất là thấy nét mặt thất vọng của tiểu Tề mỗi lần nói chuyện điện thoại xong, cô liền rất khổ sở.
Người lớn tùy hứng làm bậy lần nữa tổn thương tâm hồn đứa bé còn nhỏ, khiến cô lại nhịn không được sinh ra bất mãn với Tề Thiệu Bạch.
“Mẹ, chúng ta đi tìm ba có được không?”
“Không được, mẹ phải làm việc, ba con cũng đang bận, chờ ba hết bận sẽ tới thăm con.”
Cô không muốn phá hư hình tượng tốt của Tề Thiệu Bạch trong lòng tiểu Tề, chỉ có thể tìm lý do qua loa lấy lệ.
Nhưng, từng có vết xe đổ, Thẩm Gia Tề cũng sợ ba sẽ biến mất lần nữa.
“Nếu không tự con đi taxi đi tìm ba. . . . . .”
“Đừng tranh cãi nữa, mẹ mới vừa nói con không nghe rõ sao? Ba có chuyện đang bận, con tùy tiện chạy đi sẽ quấy rầy công việc của ba, ở chỗ này ngoan ngoãn chờ.”
Không muốn làm cho con trai lại bị đối xử lạnh lùng, cũng là bởi vì lo âu trong lòng, cô không nhịn được nâng cao giọng điệu.
Cậu không hề ồn ào nữa, lại trốn vào một góc len lén rơi nước mắt, bộ dáng kia bị A Quế nhìn thấy.
“Mạt Hinh tỷ, tiểu Tề đang khóc!”
Nghe vậy, cô tim se lại, cũng khó trách A Quế ngạc nhiên, tiểu Tề luôn luôn vui vẻ, chỉ có ba năm trước đây Tề Thiệu Bạch đột nhiên không thấy khi đó cậu khóc lớn một hồi, cô dụ dỗ cậu mới khiến cậu anh khôi phục vui vẻ.
Từ sau khi đó, cũng rất ít nhìn thấy cậu khóc.
Biết tâm hồn của con trai lại bị tổn thương, Thẩm Mạt Hinh rất đau lòng, cô đi tới góc con trai ẩn núp, ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Sao vậy?”
Cô sờ đầu của con trai, dịu dàng hỏi.
“Không có gì ạ. . . . . .”
Đầu cậu rủ xuống thật thấp, chỉ sợ bị mẹ nhìn thấy cậu hốc mắt hồng hồng.
“Nhớ ba vậy sao?”
“Ba có thể giống như trước biến mất không?”
Cậu quay đầu, chăm chú nhìn mẹ, hi vọng mẹ có thể cho cậu một đáp án khẳng định.
Nhưng Thẩm Mạt Hinh làm gì có khả năng có đáp án.
Trước kia chuyện tuyệt đối nghĩ rằng không thể nào xảy ra cũng xảy ra qua rồi, hiện tại, cô làm sao dám đánh cam đoan nói Tề Thiệu Bạch sẽ không tái phạm.
Dù sao, anh đã từng làm chuyện như vậy, là có tiền án.
Nhưng cô biết, nếu mình không cho đáp án xác định, con trai sẽ lo sợ hơn, không thể làm gì khác hơn là nói lời nói dối có ý tốt.
“Sẽ không, ba không phải nói ba rất thích tiểu Tề, muốn dạy dỗ tiểu Tề trở thành bác sĩ, cho nên ba nhất định sẽ không biến mất.”
“Vậy tại sao ba lại không tới? Lại không nhận điện thoại của con?”
“Có thể là đang bận thôi.”
“Con muốn đi tìm ba. . . . . . Mẹ, cầu xin mẹ để con đi tìm ba được không?”
Cô không muốn đồng ý, nhưng đối mặt bộ dạng năn nỉ khổ sở của tiểu Tề, lại không thể độc ác từ chối.
“Chờ một chút xem sao? Mẹ nghĩ tối nay ba sẽ phải gọi lại cho con.”
“Nếu như ba vẫn không trả lời điện thoại, mẹ có thể mang con đi tìm ba không?”
Đối mặt đứa bé tha thiết chờ đợi, Thẩm Mạt Hinh không còn cách nào.
“Được, tối nay nếu ba vẫn là không gọi lại cho con, mẹ sẽ dẫn con đi tìm ba.”
Lời hứa của cô, đổi lấy một hồi hoan hô của con trai, lo lắng trên mặt vừa rồi đổi thành nụ cười rực rỡ.
***
Bác sĩ giúp Tề Thiệu Bạch truyền dịch, sau đó muốn trợ lý Hứa đi theo ông tới phòng khám bệnh lấy thuốc, thời điểm trợ lý Hứa sắp rời đi, trùng hợp thấy Thẩm Mạt Hinh đưa Thẩm Gia Tề đến thăm Tề Thiệu Bạch.
“Thẩm tiểu thư, hai người tới thật đúng lúc.”
Trợ lý Hứa thấy Thẩm Mạt Hinh thì mừng rỡ.
Bởi vì nhiều lần đưa tổng giám đốc đến quán cà phê gặp hai mẹ con này, anh từng tò mò hỏi thăm, biết được quan hệ chặt chẽ của ba người. Anh đang lo mình rời đi sẽ không ai chăm sóc tổng giám đốc, bây giờ họ tới, anh cũng có thể yên tâm.
“Thế nào? Tề tiên sinh có nhà không?”
“Ở đây, nhưng mà anh ấy bị bệnh, hiện tại tôi phải tới phòng khám bệnh lấy thuốc cho tổng giám đốc, có thể làm phiền cô chăm sóc tổng giám đốc một chút không?”
“Bị bệnh? Anh ấy hai ngày trước còn hoàn hảo khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bị bệnh?”
Nghe thấy Tề Thiệu Bạch sinh bệnh, lòng của Thẩm Mạt Hinh đau đớn chùng xuống, cô lo âu hỏi:
“Nghiêm trọng không? Tại sao không trực tiếp đưa anh ấy đi bệnh viện?”
“Tổng giám đốc không muốn đi bệnh viện, tôi đã tìm bác sĩ tới khám, hiện tại phải đi lấy thuốc.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói tổng giám đốc buộc cảm xúc quá chặt, khiến mình bị áp lực quá lớn mới bị bệnh. Anh ấy hình như vẫn muốn khôi phục trí nhớ, nhưng làm thế nào cũng không tìm được phương pháp, kết quả không ngừng nhức đầu, hơn nữa ăn cái gì cũng sẽ nôn ra.”
Là cô khiến anh áp lực quá lớn sao?
Bởi vì cô không tin anh mất đi trí nhớ, cho nên anh mới sẽ liều mạng muốn nhớ tới quá khứ như vậy?
Vừa nghĩ tới mình có thể là đầu sỏ gây chuyện, Thẩm Mạt Hinh trong lòng cảm thấy áy náy lo lắng hơn.
“Anh mau đi đi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.”
“Vậy làm phiền cô.”
Sau khi trợ lý Hứa rời đi, cô đưa tiểu Tề đẩy cửa tiến vào phòng Tề Thiệu Bạch.
Phòng này cô không nên cảm thấy xa lạ, bởi vì cô từng ở nơi này năm năm.
Nơi này tất cả đều thay đổi, cô vẫn cảm giác như đi tới một địa phương xa lạ, tâm tình rất phức tạp, nhưng cô rất nhanh đè xuống những thứ u sầu kia, đi tìm người đàn ông giờ phút này cô quan tâm nhất.
Chương 9
Tề Thiệu Bạch vẫn nửa mê nửa tỉnh, khi anh nghe được tiếng gọi của tiểu Tề, còn tưởng mình lại nằm mơ, hoặc sinh bệnh nên nghe nhầm.
Nhưng ngay sau đó, trán của anh được thứ gì đó che lên man mát lành lạnh, cảm giác lạnh lẽo này giảm bớt cơn đau đầu của anh, cũng hạ thấp trên nhiệt độ trán anh.
Anh mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, rồi lại không dám xác định, mình là thật sự nhìn thấy hay xuất hiện ảo giác.
“Người nào. . . . . . Cô là ai. . . . . .”
Anh nhìn Thẩm Mạt Hinh lẩm bẩm nói nhỏ.
Mới hai ngày không thấy, Tề Thiệu Bạch liền gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt đầy râu ria, khiến Thẩm Mạt Hinh sợ hết hồn, lại hết sức đau lòng.
“Cô rốt cuộc là ai. . . . . .”
Anh lại hỏi lần nữa.
Nghe anh lẩm bẩm mê sảng, khẽ vuốt ve lông mi nhíu chặt của anh, Thẩm Mạt Hinh tương đối đau lòng, nhỏ giọng trấn an:
“Nói khổ sở như vậy, vậy đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.”
Thẩm Gia Tề biết Tề Thiệu Bạch bị bệnh, im lặng ở một bên đợi, không ầm ĩ làm phiền.
Cô thay Tề Thiệu Bạch nấu cháo trắng, thêm một chút muối ăn, thổi nguội một thìa nhỏ, chậm rãi đút cho Tề Thiệu Bạch.
Anh bị động uống xong những thứ cháo kia, người có một chút tỉnh táo, anh nhìn chằm chằm Thẩm Mạt Hinh, cảm giác tình huống như vậy đã từng xảy ra, trong đầu thoáng qua một chút kí ức ngắn mơ hồ.
Anh hình như cũng giống hiện tại bị bệnh liệt giường, bởi vì thủy đậu kéo dài mà sốt cao, thân thể ngứa ngáy, khi đó một mình anh ở tại Đài Bắc, cho là mình sẽ bệnh chết ở nhà, kết quả, Thẩm Mạt Hinh giống như thiên sứ xuất hiện.
Giờ khắc này ở trước mắt anh Thẩm Mạt Hinh, cũng giống như thiên sứ lúc đó.
Nhưng anh không xác định được có phải chuyện đó đã từng xảy ra hay không, tựa như anh cũng không xác định được hiện tại những điều anh cảm thấy tất cả là chân thật hay mộng cảnh.
Cho nên anh không dám chớp mắt mắt, sợ hình ảnh sẽ biến mất, vì vậy, khi Thẩm Mạt Hinh xoay người phải đi ra ngoài, anh lấy hết hơi sức, kéo cô tới gần mình mình, hôn lên môi của cô. (Kate: Hun rùi @@~)
Một phần của kí ức đã niêm phong bị đào ra, Thẩm Mạt Hinh còn đắm chìm trong phần ngọt ngào đó, ngây người rồi lại không thèm để ý chút nào thoát người ra.
Tề Thiệu Bạch sau khi hôn cô, lại ngủ mê man như trước, bình tĩnh giống như không có bất kỳ chuyện xảy ra sinh.
Cô biết, không cần thiết nổi giận với người bị bệnh, căn bản như vậy không có ý nghĩa.
Cho nên cô quyết định ở Tề Thiệu Bạch sau khi tỉnh lại, cũng làm bộ như chuyện gì cũng không có xảy ra, nhưng cô quên còn có cậu con trai là người chứng kiến.
***
Lúc trời sáng, Tề Thiệu Bạch rốt cuộc tỉnh dậy. Anh đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ có Thẩm Mạt Hinh và tiểu Tề, càng khoa trương hơn, ở trong mơ, anh đã hôn cô.
Mà khi anh mở mắt ra, thấy Thẩm Mạt Hinh cùng Tiểu Tề thật sự xuất hiện tại trước mắt thì anh không khỏi nghĩ mình còn đang trong giấc mộng không tỉnh táo.
“Ba, ba thấy sao rồi?”
Thẩm Gia Tề nhào tới ôm lấy anh, rất quan tâm hỏi .
“Ba tốt hơn nhiều. . . . . . Hai người. . . . . . tại sao lại ở chỗ này?”
Tầm mắt của anh từ tiểu Tề chậm rãi dời về phía Thẩm Mạt Hinh.
“Tiểu Tề muốn tới tìm anh, tới đây đúng lúc gặp phải trợ lý của anh, anh ấy nói anh bị bệnh, là anh ấy cho chúng tôi đi vào .”
“Anh bị bệnh sao. . . . . . Anh nghĩ anh chỉ ngủ thiếp đi, còn mơ một giấc mơ rất dài.”
Thẩm Gia Tề tùy tiện hỏi:
“Ba ở trong mơ có hôn mẹ không?”
Một câu đồng ngôn đồng ngữ, làm cho Thẩm Mạt Hinh và Tề Thiệu Bạch lúng túng.
“Ba nói mớ sao. . . . . .”
Tề Thiệu Bạch lúng túng hỏi.
“Không phải, ba hôn mẹ, còn gọi mẹ học muội. . . . . .”
Thẩm Mạt Hinh xấu hổ chỉ muốn chui xuống hố, sợ nhi tử sẽ tiếp tục nói ra lời ngoài dự đoán, cô vội cầm túi xách lên, lôi kéo con trai nói:
“Tốt rồi, ba đã tỉnh, chúng ta cũng nên về nhà.”
“Đợi chút, chúng ta hàn huyên một chút có được không?”
Tề Thiệu Bạch từ trên giường ngồi dậy, nói với con trai:
“Tiểu Tề, con đi vào thư phòng của ba chơi máy vi tính một chút, để ba và mẹ nói mấy câu được không?”
“Ba muốn cùng mẹ nói chuyện yêu đương sao?”
Cậu cười híp mắt hỏi.
Câu đồng ngôn đồng ngữ này lại khiến hai người rất lúng túng, nhưng vì để cậu ngoan ngoãn nhường lại không gian, Tề Thiệu Bạch gật đầu, nghiêm túc thừa nhận.
“Không sai.”
“Không thành vấn đề, vậy con không làm kì đà cản mũi, nhanh chóng rời đi.”
Cậu sảng khoái nhảy xuống giường, chạy như một làn khói ra khỏi gian phòng.
“Anh không nên nói với con như vậy, tiểu Tề sẽ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm? Nhưng anh hôn em không phải sao?”
“Đó là một sai lầm, anh bị bệnh. . . . . . cho là mình đang nằm mộng. . . . . .”
Tựa như kí ức bị mở ra, ngay chính cô cũng không phân rõ được rốt cuộc đó là sự thật hay đang trong kí ức.
“Anh giống như nhớ lại một chút kí ức, trước kia luôn có bóng người mơ hồ rất giống em, rất chân thật, cảm giác giống như thật sự đã xảy ra, lại giống như chuyện này xảy ra cách đây chưa lâu.”
“Không cần suy nghĩ nữa.”
Thấy anh lại cau mày suy nghĩ sâu xa, cô không khỏi lo lắng bật thốt lên.
“Có ý gì?”
“Rất khổ sở không phải sao? Anh không phải bởi vì quá cố nhớ lại kí ức mới khiến bản thân thảm như vậy, hành hạ mình như vậy, thậm chí còn làm mình ngã bệnh, nếu khổ sở như vậy, thì tại sao lại không dừng lại?”
“Là em hi vọng anh nhớ lại, không phải sao? Bởi vì anh quên mất, cho nên em vẫn không tha thứ cho anh, luôn hiểu lầm anh đang lừa gạt em, đùa bỡn em, không tin anh thật sự quên mất tất cả mọi chuyện. Mà anh cũng muốn chứng minh mình không phải người ti tiện như vậy.”
Vừa bắt đầu thật sự cho rằng như vậy, cô cho rằng anh cố ý giả bộ mất trí nhớ, nhưng khi nhìn thấy anh bị bệnh, trong mộng không ngừng hỏi cô là người nào, cô biết là cô hiểu lầm anh.
“Tôi tin tưởng anh mất trí nhớ, như vậy anh có thể ngừng ép buộc mình được không?”
“Không, hiện tại anh càng cảm thấy không nhớ lại là không thể.”
Bởi vì những thứ kia dần dần rõ ràng từng đoạn nhỏ, khiến anh càng muốn biết những kí ức ngọt ngào bị anh quên lãng kia.
“Anh cần gì phải tự tìm khổ sở!”
“Nếu như em cũng cảm thấy anh cực khổ, hãy giúp anh một chút đi.”
Giúp thế nào? Lại không thể đưa anh vào trí nhớ của cô. Coi như có thể làm như vậy, đưa vào cũng không phải chính đương sự là anh, vẫn không có ý nghĩa.
“Tôi tin tưởng anh bị mất trí nhớ, không cần chế tạo áp lực thêm cho mình.”
“Em không giúp anh cũng không sao, anh sẽ tự mình tìm đáp án.”
Xem ra anh đã quyết định chủ ý, cô thì sao? Thật sự có biện pháp đối với hành động tự làm khổ mình của anh nhắm một mắt, mở một mắt sao?
Bởi vì một nụ hôn, khoảng cách giữa Thẩm Mạt Hinh và Tề Thiệu Bạch đột nhiên kéo gần lại, mặc dù Tề Thiệu Bạch vẫn không muốn tiến thêm như trước, nhưng anh càng thêm trở nên tích cực.
Nhưng anh tích cực lại khổ Thẩm Mạt Hinh.
Anh bắt đầu xuất hiện không theo thường lệ, vừa nghĩ tới cái gì, liền gọi điện thoại cho cô ——
“Em nói thời kỳ chúng ta ở đại học là học trưởng, học muội có đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy chúng ta học chính ở trường nào?”
“Đại học T.”
“Ờ.”
“Tôi đang bận, còn có chuyện gì không?”
“Vậy em cứ tiếp tục.”
Nói xong, anh liền tắt điện thoại. Nhưng không bao lâu, điện thoại lại kêu. . . . . . Là ai nói cô không giúp một tay cũng không sao, anh sẽ tự mình tìm câu trả lời? Căn bản là nói một đằng, làm một nẻo?
“Lần này lại có vấn đề gì?”
” Khoa anh học là gì?”
“Quản lý công ty.”
“Ừ.”
Anh lại cúp điện thoại.
Người này quả thật giống như một trận ầm ĩ, may mắn bây giờ là lúc ít khách, còn không đến mức ảnh hưởng đến công việc. . . . . .
Chỉ là, sau cuộc gọi đó, điện thoại Thẩm Mạt Hinh lại thật sự im lặng, nhưng Tề Thiệu Bạch không gọi lại, ngược lại làm cô cảm thấy có chút mất mát.
Đang lúc cô muốn thuyết phục mình anh không gọi điện thoại quấy rầy cô là chuyện tốt, điện thoại lại lần nữa vang lên.
“Là anh.”
Hai chữ đơn giản, lại làm cho tim của cô đập nhanh hơn, giống như anh dựa vào bên tai của cô nói chuyện, giống như có thể cảm giác đến hơi thở của anh. . . . . . Nhiệt độ từ lỗ tai của cô lập tức đốt cháy cả khuôn mặt.
Cô biết, nụ hôn kia, đã gỡ xuống toàn bộ phòng hộ của cô.
Bởi vì biết anh không nói dối, biết anh thật sự mất trí nhớ, mà không phải cố ý bỏ rơi cô và tiểu Tề. Thật ra thì, cô đã sớm tha thứ anh, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
“Nói đi, lại có vấn đề gì?”
“Nói cho anh một chút đi, anh muốn biết, chúng ta ở trong vườn đại học T đã làm những gì. Tản bộ cũng được, đi xe ô tô cũng được, trốn lớp nằm ở trên thảm cỏ ngủ cũng được, chỉ cần là chuyện chúng ta đã từng cùng nhau làm, anh muốn biết.”
Đi những nơi quen thuộc trong sân trường, nhưng anh lại như đứa bé lạc đường, không có một chỗ quen thuộc, anh nghĩ nhờ cô trần thuật chuyện xưa, tìm ra một chút gì đó, cho dù là một thân cây, một ngôi nhà, anh hi vọng nhiều có thể nhớ tới một chút chứng cớ bọn họ từng ở cùng nhau.
Thấy anh nghêm túc tìm kí ức tốt đẹp đã mất như vậy, Thẩm Mạt Hinh cũng rất cảm động, cô tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu cho anh nói chuyện xưa.
“Anh trước kia đi học như thế nào? Đi ô tô, xe máy, hay là tàu điện ngầm?”
Nghe được vấn đề của anh, Thẩm Mạt Hinh không nhịn được mà bật cười:
“Anh cảm thấy có khả năng sao?”
Quý công tử Tề Thiệu Bạch, lúc bắt đầu vừa học vừa quản lý công ty nhà bọn họ, cuộc sống trải qua là cuộc sống xa hoa, ở khu nhà cao cấp, hãng xe nổi tiếng, tất cả bạn bè qua lại đều là con nhà danh môn, nếu không phải quen cô là một người dân bé nhỏ, cuộc sống của anh vẫn sẽ tiếp tục ưu nhã được không biết khó khăn chốn nhân gian.
Cô đầu đuôi gốc ngọn nói cho anh biết sự thật, đổi lại Tề Thiệu Bạch kêu lên:
“Em nói đùa à?”
“Đương nhiên là thật.”
“Được rồi, bắt đầu từ giờ, anh sẽ nghiêm túc ôn lại niềm vui thú trong cuộc sống của người dân bình thường, em cứ làm việc đi, anh tiếp tục cuộc hành trình đây.”
“Cố gắng lên.”
Hiện tại trừ thay anh nói chuyện xưa, cô cũng chỉ có thể ở một bên động viên anh cố gắng lên thôi.
***
Điện thoại vang lên, màn hình hiện lên “Mẹ”, cùng với những con số quen thuộc, nhưng Tề Thiệu Bạch lại chần chờ hồi lâu mới nhận điện thoại.
“Mẹ, tìm con có việc sao?”
Anh dùng ngữ điệu bình thản không phập phồng hỏi.
“Cái đứa nhỏ nói này nói gì vậy, mẹ có chuyện mới có thể tìm con sao?”
“Con không phải có ý đó.”
“Nghe con nói chuyện không còn hơi sức, người không thoải mái sao? Có phải lại nhức đầu hay không? Mẹ không phải đã nói với con, chuyện đã qua đã trôi qua rồi, không cần thiết phí sức suy nghĩ, một mình con ở Đài Loan không ai chăm sóc, nếu nhức đầu lại tái phát, nên làm cái gì đây?”
Trương Lệ Anh vội vàng nói .
Trước kia, Tề Thiệu Bạch nghĩ rằng mẹ không để cho anh biết sự thật là bởi vì thương yêu anh, sợ anh khó chịu, nhưng sau khi gặp Thẩm Mạt Hinh và Thẩm Gia Tề, anh bắt đầu đối với lời nói của bà mà sinh hoài nghi.
Tại sao không để cho anh biết? Tại sao lừa gạt anh sau khi học cao trung thì sang nước Mĩ?
Sau khi phát hiện một lời nói dối, đối với tất cả anh sẽ bắt đầu không tin tưởng.
“Con muốn đi, con trước kia phải có ban bè thân thiết, muốn cảm ơn ân đức của thầy cô, cũng nói không chừng không hề quên người nào cả, nhớ tới không phải tương đối tốt sao?”
Anh vòng vèo thử thăm dò.
Trương Lệ Anh nghe giọng của con trai có gì đó không đúng, bắt đầu khẩn trương.
“Thế nào? Con nhớ ra cái gì sao? Đúng vậy, con đương nhiên có thể nhớ ra được, chỉ là, nếu như vì vậy vẫn bị nhức đầu, cũng không cần quá mức miễn cưỡng, con đường của tương lai tương đối quan trọng.”
“Vâng, cũng đúng.”
Anh phụ họa.
“Đúng rồi, mẹ gọi điện thoại cho con, là muốn nói cho con, dì họ của con muốn thay con làm mai. Cô gái kia là Berkeley đã tốt nghiệp, hiện tại cũng ở Đài Loan, dì họ muốn cho hai đứa gặp mặt một lần, mẹ đã thay con đồng ý rồi, con chọn lựa thời gian, để mẹ báo lại cho đối phương.”
“Con gần đây rất bận, sợ rằng không có thời gian rảnh rỗi, về sau có cơ hội rồi nói tiếp.”
“Công ty không xảy ra chuyện lớn gì, dù bận thế nào cũng không tới mức không có chút thời gian rảnh rỗi nào. Tối hôm nay luôn đi, con đi gặp cô gái kia đi, hình mẹ đã xem qua, rất xinh đẹp điều kiện lại thích hợp, sẽ không khiến mẹ thất vọng.”
Thái độ bất đắc dĩ của mẹ làm anh cảm thấy chán ghét.
“Nếu mẹ nói điều kiện tốt thì là như thế nào mới trầm trồ khen ngợi?”
“Có ý gì?”
“Không có gì, con chỉ cảm thấy, nếu như chỉ có thể giúp chúng ta trong sự nghiệp gia đình, cái này không cần thiết, con tin con dùng năng lực đủ để đem trong sự nghiệp phát triển rực rỡ, cho nên mẹ cũng không cần vội vàng thay con tìm núi dựa đâu, con đang vội, cúp trước.”
“Không phải. . . . . . Thiệu Bạch. . . . . . Con hãy nghe mẹ nói. . . . . .”
Chương 10
Không có ý định tiếp tục nghe, Tề Thiệu Bạch trực tiếp ngắt máy, mà việc này quả nhiên khiến Trương Lệ Anh tức điên rồi.
“Đứa nhỏ này làm sao vậy? Em nói lời cũng còn chưa nói hết liền cúp điện thoại của em, em đã đồng ý người ta, nó tại sao có thể khiến em mất mặt như vậy!”
“Anh nói cho em biết như vậy là không được, muốn ép con trai làm theo ý em mãi, nó sớm muộn cũng sẽ chống đối. Đó, hiện tại không phải bắt đầu phản kháng rồi.”
Tề Hải Đào kể từ sau biết được mình bị ung thư dạ dày, cũng không quan tâm vào việc quản lý, nhìn ra được rất nhiều chuyện.
“Em làm thế còn không phải là vì tốt cho nó, sợ nó một mình quá cực khổ, hi vọng có người có thể giúp nó, tìm người con gái có điều kiện tốt thì có gì sai? Tuổi của nó sớm nên nối dõi tông đường rồi.”
Trương Lệ Anh uất ức nói .
“Nói đến nối dõi tông đường, đứa bé Gia Tề kia, lên tiểu học rồi phải không?”
Năm đó cùng vợ chia rẽ một nhà ba người của con trai ông có chút áy náy, đặc biệt là sau khi bị bệnh, ông hoàn toàn hiểu được gia thế cũng không quan trọng, có thể hạnh phúc mới là tốt nhất. Vì vậy ông thay đổi tâm ý, đồng ý Thiệu Bạch trở về Đài Loan, nếu nó có thể tìm lại trí nhớ, tìm được con dâu cùng cháu trai, mọi người cũng sẽ không tiếc nuối.
“Gia Tề. . . . . .”
Trương Lệ Anh lúc này mới nhớ tới người cháu đã bị bà lãng quên
“Không nhắc đến nữa, nếu như bị Thiệu Bạch biết, nó sẽ trách chúng ta.”
“Sao có thể không đề cập tới, dù gì cũng là con cháu Tề gia chúng ta, thân thể anh cũng không biết có thể chống cự được bao lâu, cho nên anh đang suy nghĩ, có nên tìm bọn họ trở về hay không.”
“Tìm trở về?”
“Đúng vậy a, chẳng lẽ em cũng không muốn gặp cháu của chúng ta? Thật một chút cũng không muốn đem đứa bé kia trở về?”
Không phải không nhớ, vừa nhớ tới mẹ đứa bé kia là Thẩm Mạt Hinh không có chút gia thế gì, bà cũng không nguyện ý cùng nó có quá nhiều quan hệ.
“Để em suy nghĩ.”
“Em phải suy nghĩ thật tốt đi, nhưng đừng nghĩ quá lâu, thân thể anh không chờ được thêm đâu.”
“Ừ. . . . . .”
Buổi nói chuyện với chồng khiến Trương Lệ Anh như lâm vào một cuộc giao chiến.
***
Trong sân trường, một lòng nhắm mắt hồi tưởng, một mình tản bộ, tưởng tượng thấy những chuyện hai người đã từng cùng nhau làm, nhưng anh nghĩ rất nhiều, thu hoạch lại rất ít.
Tề Thiệu Bạch ở trong sân trường đi lại hơn nửa ngày, hao tổn rất nhiều thời gian, nhưng không có nhớ tới bất kỳ chuyện gì.
Rời sân trường thì mặt trời đã lặn, anh mới nghĩ đến, mình bắt đầu từ giữa trưa cũng chưa ăn cái gì.
Anh vốn muốn tìm một chỗ ăn cơm thuận tiện, nhưng vừa khởi động xe, anh lại không tự giác lái đến gần quán cà phê của Thẩm Mạt Hinh.
Dừng xe, anh cũng không lập tức xuống xe đến quán cà phê tìm Thẩm Mạt Hinh ngay, bởi anh đã quyết tâm, muốn một mình cố gắng, đợi sau khi có một chút thành tích, có thể cùng cô tự nhiên tiếp xúc, mà không phải là như hiện tại bởi vì thiếu hụt một phần kí ức mà có khoảng cách, khi đó anh sẽ quyết định bước kế tiếp.
Nhưng càng cố gắng hồi tưởng lại càng nhớ nhung, có lúc ngay cả anh cũng không phân rõ được, hình ảnh của cô trong đầu rốt cuộc là trí nhớ còn sót lại, hay là nhớ nhung đối với cô bây giờ.
Mấy năm nay, không có một người con gái nào có thể đi vào trong lòng anh, Thẩm Mạt Hinh là người duy nhất.
Ngồi yên trong xe thật lâu, anh mới xuống xe, đi vào ngõ hẹp, tới bên ngoài quán cà phê Mạt Hương, từ cửa sổ thủy tinh nhìn động tĩnh bên trong quán cà phê.
Bởi vì đã qua thời gian dùng bữa, lại đến gần lúc đi ngủ, trong quán cà
cà phê không nhiều
khách lắm, bình thường lúc này là thời gian Thẩm Mạt Hinh và mọi người ăn bữa tối.
Thời gian ăn tối này của bọn họ thực sự là rất bình thường, bởi vì thời gian khách ăn cơm nhiều, bọn họ phải làm xong mới có thể an tâm ăn một bữa cơm.
Thẩm Mạt Hinh thủ nghệ (tài nấu ăn) tốt, dễ dàng có thể hoàn thành một bàn ăn hương vị đầy đủ.
Nhìn món ăn đầu tiên cô đặt lên bàn, Tề Thiệu Bạch đột nhiên cảm thấy bụng đói kêu vang.
Thời điểm có thể hưởng thụ yên tĩnh một mình, trước kia anh có thói quen một mình dùng cơm, vào lúc ăn cơm hoàn toàn buông lỏng mình, không hy vọng bị người khác quấy rầy. Nhưng hiện tại anh lại không ăn cơm một mình.
Cho nên rất rõ ràng, chân tựa như mọc rễ không đi được.
Giống như có thần giao cách cảm, Thẩm Mạt Hinh quay đầu lại, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.
Mỗi lần ánh mắt gặp nhau, giữa bọn họ giống như luôn có thể tạo ra một dòng điện đặc biệt, sẽ không khiến người ta đầu óc choáng váng, mà ấm áp làm cho người ta cảm thấy lòng chua xót.
Nếu như không bị mất trí, giờ phút này anh nên thoải mái gia nhập cái không khí sung sướng ở trong, không cần chần chừ.
“Ba!”
Thẩm Gia Tề cũng phát hiện ra anh, nhiệt tình xông lên mở cửa, hướng anh vào bên trong nhà luôn.
“Ba cùng chúng con ăn cơm, hôm nay mẹ nấu rất nhiều món ngon đó!”
“Vậy sao?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, lòng tràn đầy mong đợi hỏi:
“Có thể không? Không biết em có hoan nghênh vị khách không mời mà đến là anh không?”
“Tiểu Tề, lấy bát đũa cho ba, mẹ đi lấy canh.”
Trong quán cà phê, cái bàn gần phòng bếp nhất luôn là bàn ăn của bọn họ, thức ăn bày biện không có gì khác biệt với thường ngày, nhưng hiện tại thừa ra Tề Thiệu Bạch, không khí lại là một kiểu khác.
Bởi vì A Quế nghỉ phép, trên bàn ăn chỉ có cả nhà ba người bọn họ, Thẩm Mạt Hinh cảm giác giống như trở lại cuộc sống năm năm trước của bọn họ, trí nhớ vẫn rõ nét như cũ.
“Không được kén ăn.”
Tề Thiệu Bạch mặc dù nói với Thẩm Gia Tề như vậy, nhưng vẫn lấy hoàn toàn cà rốt cậu lựa từ trong bát ra ăn hết.
Cô nhìn thấy cảnh này, nghĩ rằng anh nhớ lại cái gì, không nhịn được hỏi anh:
“Anh có nhớ ra cái gì không?”
“Nhớ cái gì?”
“Không có sao? Tôi mới thấy anh ăn cà rốt tiểu Tề lựa ra, còn tưởng rằng anh nghĩ ra cái gì. Tiểu Tề từ nhỏ đã không ăn cà rốt, mỗi lần anh đều nói với con là không thể kén ăn, nhưng cuối cùng vẫn đem cà rốt ăn hết.”
Cô lần nữa nói với anh chuyện của nhiều năm trước.
“Là như vậy sao.”
Thì ra chỉ cần là chuyện đã thực tâm làm, sẽ thành thói quen, cho dù từng mất trí nhớ, lại nhớ trong tiềm thức, tựa như tình yêu, cho dù cái gì cũng đều không nhớ, anh vẫn bị cô hấp dẫn, hơn nữa còn tự dẫn mình đến trước mặt đối phương.
Nhưng, nghĩ đến những điều tốt đẹp kia bị quên lãng, anh luôn cảm thấy có một chút tiếc nuối.
“Anh mà nhớ ra được thì tốt.”
“Chớ tạo cho mình áp lực quá lớn, ăn cơm đi.”
Sợ anh lại nghĩ đến nhức đầu, cô rất nhanh nói sang chuyện khác.
Chiều nay Tề Thiệu Bạch đưa Thẩm Mạt Hinh và Thẩm Gia Tề về nhà.
Ban đầu bởi vì tiểu Tề có bài tập không hiểu, cô lại vội vàng dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa, cho nên Tề Thiệu Bạch liền lưu lại giúp tiểu Tề làm bài tập.
Sau khi tiểu Tề làm xong bài tập, cùng anh chơi máy vi tính trong chốc lát, không lâu sau tiểu Tề liền ngủ mất, vì để cho tiểu Tề ngủ thật tốt, anh xung phong muốn đưa bọn họ về nhà, ban đầu cô cự tuyệt, nhưng hình như ông trời ở đây cũng giúp anh, xe của cô lại bị hỏng rồi, bất đắc dĩ cô phải đồng ý cho Tề Thiệu Bạch đưa bọn họ về nhà.
Sau khi về đến nhà, cũng là anh ôm tiểu Tề lên lầu, lúc này, cô không thể không thừa nhận, có đàn ông bên cạnh thật tốt.
Sau khi đưa Thẩm Gia Tề nằm lên giường, hai người lặng lẽ rời khỏi gian phòng. Lúc trước tới thăm nhiều lắm là đến ngoài cửa lớn, đây là lần đầu tiên Tề Thiệu Bạch bước vào chỗ ở của hai mẹ con Thẩm Mạt Hinh, anh theo bản năng quan sát phòng.
Phòng khách bài biện rất đơn giản, không có trang hoàng gì nhiều, không có đồ dùng sang trọng, nhưng nhìn rất ấm áp, cũng không làm cho người ta có cảm giác đơn sơ.
Trên tường dán thước đo chiều cao hình hươu cao cổ, phía trên viết chằng chịt ngày tháng, hiển nhiên đánh dấu chiều cao của cậu bé.
Ở bên kia, có một bảng thông báo thủ công, phía trên dán rất nhiều hình Thẩm Gia Tề tham gia hoạt động, anh không nhịn được nghiêng người tiến lên nhìn cẩn thận.
Hình tiểu Tề biểu diễn trong hoạt động nào đó, hình tiểu Tề tham gia hoạt động ngoài trường học, còn có hình tiểu Tề đạt được bằng khen, những thứ đó, tựa như nói cho anh biết, anh bỏ lỡ cái gì.
Nhìn hình, nghĩ tới mình không thể cùng với con trai lớn lên, tâm tình của anh nhất thời lay động xuống thấp.
“Tiểu Tề có oán giận cái người ba không có trách nhiệm này không?”
“Không có, nếu như anh đối với người ba là anh có oán hận, cũng sẽ không dễ dàng tiếp nhận anh như vậy.”
Cô dám khẳng định như vậy, bởi vì tiểu Tề đến bây giờ không thân cận bác sĩ Hứa, cậu vui buồn vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng khó sửa đổi, tựa như anh vậy.
Dĩ nhiên phụ tử thân tình (tình cảm cha con) là thiên tính, vậy cũng có thể là nguyên nhân kết nói ba con bọn họ.
“Tiểu Tề dễ dàng tiếp nhận người ba là anh như vậy, anh muốn cám ơn em, anh nghĩ, đây là bởi vì em chưa từng ở trước mặt con oán trách anh là gã đàn ông không có trách nhiệm.”
Anh biết, tiểu Tề không ghét anh, nguyên nhân lớn nhất là cô.
Lời nói của ba mẹ đối với đứa bé có ảnh hưởng rất lớn, nếu như cô vẫn nói không phải là anh, tiểu Tề hôm nay rất có thể cũng sẽ không gọi anh một tiếng ba.
Anh nói không sai, cô quả thật không oán trách anh trước mặt tiểu Tề, nhưng cô ấy làm thế không phải là để cho anh cảm ơn cô, chỉ là không muốn phá hỏng kí ức năm năm chung sống đẹp đẽ của bọn họ.
“Anh không phải cảm ơn tôi, tôi chỉ không muốn ảnh hưởng tới sự phát triển của tiểu Tề, thời gian đã muộn rồi, anh cần phải trở về.”
Hai người ở cùng một chỗ đã lâu, khiến cô không được tự nhiên, nhất là đối mặt với ánh mắt chuyên chú không che giấu chút nào của Tề Thiệu Bạch, tim của cô không tự chủ mà đập thật nhanh.
“Anh không thể ở lại chỗ này một đêm sao?”
“Dĩ nhiên không được!”
Nghe được yêu cầu của anh, Thẩm Mạt Hinh thần kinh cũng căng thẳng.
“Anh có thể ngủ dưới đất.”
“Vẫn không được!”
“Tại sao?”
Anh tiến tới gần một bước, cách cô rất gần, mắt sáng như đuốc. Anh nhận thấy Thẩm Mạt Hinh rất khẩn trương, mà anh thích bộ dáng cô vì anh tới gần mà khẩn trương, điều này chứng tỏ tỏ cô rất để ý anh.
“Trước kia, chúng ta cùng ở chung một mái nhà, không sai chứ?”
“Anh nói gì vậy?” Khi anh tới gần, cô liền lui về phía sau.
“Nếu như chúng ta có thể giống như trước, một nhà ba người ở chung, có lẽ có thể kích thích não của anh, không chừng có thể giúp anh khôi phục trí nhớ.”
Anh nói rất có lý, Thẩm Mạt Hinh thiếu chút nữa sẽ đồng ý anh, nhưng lý trí kéo cô trở về thực tế, cô rất nhanh nhớ lại, quan hệ của bọn họ đã có khác biệt rất lớn.
“Rất xin lỗi, chuyện này tôi không có biện pháp giúp.”
“Tại sao?”
Thấy chuyện sắp thành công lại đột nhiên bị hắt nước lạnh, Tề Thiệu Bạch không thể tiếp nhận kết quả này.
“Bởi vì chúng ta đã ly hôn, cũng là nguyên nhân tôi sẽ phiền phức khi lưu anh ở lại.” Cô kéo cửa ra, ép buộc mình ra lệnh đuổi khách.
***
Tựa như thường ngày, Thẩm Mạt Hinh dậy thật sớm, chuẩn bị đi chợ mua đồ, nhưng vừa mở cửa ra, cô lại thấy Tề Thiệu Bạch ngồi dưới đất, dựa vào vách tường ngủ, thiếu chút nữa nước mắt trào ra.
Cô vẫn nghĩ sau khi ly hôn chỉ có một mình cô sống khổ sở qua ngày, cho nên vẫn không chịu nhìn Tề Thiệu Bạch bằng sắc mặt tốt, không chịu thừa nhận mình đã tha thứ anh, duy trì trạng thái như gần như xa, nói cho cùng chính là sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa.
Trên thực tế, anh cũng trải qua những ngày khổ sở như vậy, cái gì cũng không nhớ cũng không phải lỗi của anh, nhưng cô vẫn kết tội anh là kẻ bạc tình.
Bây giờ nhìn anh ngồi dưới đất ngủ, khiến cô cảm giác mình rất xấu xa, là một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, bởi vì chịu khổ nên cũng muốn khiến người tổn thương cô chịu chút đau khổ.
Nhưng chuyện cũng đã đã qua, có cần thiết tổn thương lẫn nhau như vậy không?
Mà nếu thật là anh vô tội, cô lại cố chấp không phải càng không có ý nghĩa?
“Thiệu Bạch, đứng lên đi.”
Cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh, gọi anh dậy.
Tề Thiệu Bạch mở mắt ra, thấy cô thì sửng sốt một chút.
“Mạt Hinh. . . . . .”
“Tại sao không trở về nhà ngủ?”
“Tối hôm qua anh ngồi dưới đất, đột nhiên muốn biết trước kia anh đã từng làm chuyện gì khiến em mất hứng hay không, mà lại bị em phạt không cho vào cửa, nghĩ đi nghĩ lại vô thức ngủ mất từ lúc nào.”
“Có nghĩ ra cái gì không?”
“Rất đáng tiếc, vẫn không nghĩ ra.”
Anh vừa đứng lên vừa nói.
Cô nhìn anh, nghĩ tới lúc anh nói trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ thất vọng, hơn nữa, tâm tình tốt giống như cũng thay đổi nặng nề.
Chỉ cần tỉ mỉ một chút, là có thể phát giác nha! Người đàn ông này vẫn luôn có tấm lòng chân thật, ý thức trách nhiệm rất lớn, nếu như cô không bị oán hận làm cho hồ đồ, đã sớm nên nhận thấy được áp lực của anh, anh có bao nhiêu mong muốn cùng bọn họ ở chung một chỗ, biết anh không phải loại đàn ông sẽ bỏ vợ bỏ con đó.
“Nếu không nghĩ ra, cũng không cần nghĩ đâu.”
“Cho anh thêm một chút thời gian, anh không muốn buông tay như vậy.”
Nghĩ rằng Thẩm Mạt Hinh muốn anh buông tay, lòng Tề Thiệu Bạch càng thêm nặng nề.
Nhưng anh nghĩ lầm rồi, Thẩm Mạt Hinh không phải muốn anh buông tay, mà không hy vọng anh tiếp tục hành hạ mình, cô đã nghĩ thông suốt, muốn cả hai kéo nhau từ trong vũng lầy của quá khứ ra.
“Chúng ta bắt đầu cuộc sống mới thôi.”
“Hả?”
Anh không biết rõ ý tứ trong lời nói của Thẩm Mạt Hinh, nhưng hình như có thể có điều mong đợi.
“Lời này của em là có ý gì? Có thể nói rõ ràng chút không?”
“Ý của em là, quá khứ không nghĩ ra không có quan hệ, chúng ta có thể lần nữa tạo lại trí nhớ chung, anh, tiểu Tề và em, chúng ta lần nữa bắt đầu.”
Cô đã nói xong, đủ để hiểu rõ ràng, nhưng Tề Thiệu Bạch bởi vì quá giật mình, cho nên nhất thời phản ứng không kịp, thừ người ra như một pho tượng đá.
Chương 11
Thẩm Mạt Hinh nhìn anh, nửa nhạo báng hỏi:
“Có phải anh không muốn không? Không muốn coi như em đã nói xong. . . . . .”
Cô vừa nói vừa xoay người, làm bộ phải đi.
Tề Thiệu Bạch hốt hoảng từ sau lưng ôm lấy cô.
“Em nghiêm túc sao?”
Giọng nói anh bởi vì kích động mà có chút run rẩy.
“Ừ.”
Cô gật đầu, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt.
Anh rất thận trọng nói:
“Lời đã nói ra khỏi miệng thì không cho phép đổi ý.”
Cái tên đàn ông này cũng có thời điểm ngốc nghếch nha, cô phát hiện, cô lại yêu anh rồi.
“Đây là lời em phải nói, về sau nếu anh tái phạm lỗi như quá khứ, cũng không cho nói không quan tâm mẹ con em, nếu không em sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như thế đâu!”
Cô cố ý nói lời hung ác.
“Nếu như anh lại làm chuyện đó, em hãy trực tiếp ném anh vào Thái Bình Dương. . . . . . Không. . . . . . Anh đi làm sẽ gọi luật sư đến công ty, đem tất cả tài sản của anh chuyển cho tiểu Tề, nếu như anh làm chuyện xấu, sẽ để cho anh trở thành kẻ lang thang đi.”
“Có những lời này của anh là đủ rồi, không cần làm thật như vậy. Anh vào nhà ngủ tiếp một chút đi, em đi chợ trước, chút nữa em sẽ nấu bữa sáng cho hai người.”
“Anh cùng đi với em.”
“Không cần, quần áo tây trang của anh đi chợ sẽ bị dơ.”
“Anh muốn thế, chúng ta vừa muốn làm lại kí ức chung, vậy bắt đầu tạo từ hôm nay dựng luôn.”
Không lay chuyển được sự kiên trì của anh, Thẩm Mạt Hinh không thể làm gì khác hơn là thuận ý anh, hai người cùng đi, bắt đầu tạo nên trí nhớ chung mới của bọn họ.
***
Kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, như vậy sáng sủa thì thời tiết, rất thích hợp bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng dù sao đã chia tay ba năm, thêm một người sống cùng, Thẩm Mạt Hinh còn chưa quen, chỉ là thấy bộ dạng vui vẻ của tiểu Tề, cô cảm thấy quyết định của mình là chính xác.
Nhưng cuộc sống mới trước mắt này chỉ vẻn vẹn dừng lại ở việc sống cùng nhau, không bao gồm cô và anh cùng ngủ trên một giường.
Cô để Tề Thiệu Bạch và con trai ngủ chung một phòng, muốn cho hai ba con bọn họ bồi dưỡng tình cảm thật tốt.
Hôm nay là buổi sáng đầu tiên của Tề Thiệu Bạch sau khi bọn họ ở chung, cho nên Thẩm Mạt Hinh dậy thật sớm sớm, giúp ba con bọn họ chuẩn bị bữa sáng phong phú, kết hợp Trung Quốc và phương Tây, có bánh bao kiểu phương Tây, cũng có bát cháo kiểu Trung Quốc, cho ba con họ lựa chọn.
“Anh đã rất lâu chưa ăn bữa sáng phong phú như thế này.”
Nhìn bàn đầy thức ăn, Tề Thiệu Bạch cảm động vô cùng, sau khi về Đài Loan, bữa sáng của anh rất đơn giản, không phải một ly cà phê thêm bánh mì nướng kẹp trứng, thì là cháo trắng rau dưa, anh đã ăn đến ngấy rồi.
“Giống như bữa sáng ở tiệm cơm tự phục vụ vậy.”
Thẩm Gia Tề cầm dĩa, mỗi thứ gắp một chút, kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây cũng không bỏ qua, lần đầu tiên cùng ba ăn sáng, khiến cậu cả khẩu vị cũng mở rộng.
“Ăn từ từ, kẻo nghẹn.”
Tề Thiệu Bạch rót cho con trai một ly nước trái cây, dặn dò .
“Về sau mỗi ngày ba đều sẽ cùng con và mẹ ăn sáng chứ?”
“Vậy phải xem mẹ có chịu để ba mỗi ngày ở nơi này hay không đã.”
Tề Thiệu Bạch cười đem củ khoai lang phỏng tay ném cho Thẩm Mạt Hinh, mình thì không lo lắng, tiếp tục ăn đồ ăn ngon.
Cảm giác có gia đình thật tốt, cảm giác có người nhà thật thoải mái, anh thích không khí cùng gia đình ăn sáng.
“Vậy phải xem hai người có biết điều hay không đã.”
“Con sẽ ngoan!”
Thẩm Gia Tề vội vàng giơ cao tay phải lên tỏ thái độ.
Thẩm Mạt Hinh chuyển ánh mắt về phía Tề Thiệu Bạch, cười như không cười nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.
“Cũng bao gồm anh sao?”
Anh giả bộ ngu hỏi .
“Anh cứ nói đi?”
“Ba, mau nói ba cũng sẽ ngoan đi!”
Thẩm Gia Tề sợ anh trả lời quá chậm sẽ bị hủy bỏ tư cách, vội vàng giơ cao tay anh nói to.
“Ba cũng sẽ thật biết điều!”
Nhìn con trai hưng phấn, anh có chút dở khóc dở cười, cảm giác giống như mình biến thành người bạn nhỏ ở nhà trẻ.
“Anh giống như rất uất ức đó?”
Cô cười đến nghẹn hỏi.
“Không có, anh tuyệt đối vui lòng phục tùng.”
Rõ ràng cũng rất uất ức, nói gì vui lòng phục tùng, nhưng cô không thể không bội phục, anh vì con trai đúng là biết co biết duỗi
Điều này làm cho cô không khỏi nghĩ tới quá khứ.
Trước kia, chỉ cần vì tiểu Tề, anh cũng giống như bây giờ cái gì cũng làm, không chùn bước.
“Được, thấy hai người ai cũng biết điều, mẹ cho phép ba tiểu Tề về sau có thể ngủ chung giường cùng tiểu Tề, cũng có thể cùng nhau ăn sáng.”
“Cảm tạ long ân.”
Tề Thiệu Bạch nhân cơ hội đùa bỡn, múa mép khua môi, hài hước nói.
“Cảm tạ long ân!”
Thẩm Gia Tề cũng học theo.
Hai cha con kẻ hát người xướng, tựa như đang song ca, Thẩm Mạt Hinh bị bọn họ làm cho vừa bực mình vừa buồn cười.
“Cha con hai người sau này sẽ không liên hiệp làm trái lại lời mẹ chứ?”
“Không dám, không dám! Vì được ăn bữa sáng ngon miệng này, còn có thể có giường ngủ, anh tuyệt đối không dám tạo phản.”
Sợ lại bị đuổi ra khỏi cửa, Tề Thiệu Bạch liên vội giơ tay mở miệng thanh minh.
“Không dám là tốt rồi, tiểu Tề, con ăn no chưa? Sắp phải đi học đó.”
Ồn ào cũng đủ rồi, coi thời gian, cũng đã tới lúc đưa tiểu Tề đến trường.
“Con ăn no rồi.” Anh nhảy xuống cái ghế, đi tới phòng khách xốc lên bọc sách.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Anh đưa con đi.”
Tề Thiệu Bạch vội đuổi theo, một tay còn cầm lấy cặp sách của con trai.
“Về sau việc này cứ giao cho anh.”
“Giao cho anh?”
Tất cả lại từ từ trở lại quỹ đạo như quá khứ rồi, cô đột nhiên không biết mình nên vui mừng hay lo lắng mới phải.
“Không được sao?”
“Được rồi.”
Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh và tiểu Tề, đành gật đầu đồng ý.
***
Trước kia, cuộc sống của anh trừ công việc vẫn là công việc, ngồi trong xe, anh sẽ không chú ý cảnh vật trên đường, luôn cúi đầu nhìn công văn và bản kế hoạch, suy nghĩ trong đầu, tất cả đều là làm thế nào để công ty làm ăn buôn bán ngày càng thuận lợi.
Nói cho cùng, chính là ở Đài Loan không có công việc gì thú vị.
Nhưng bây giờ, trên mặt anh hiện rất nhiều nụ cười, hơn nữa cũng có nhiều rất nhiều ý nghĩ.
Anh sẽ đi chú ý người đi đường, thấy hình ảnh những gia đình trên đường sẽ nghĩ đến nhà ba người bọn họ mà cảm thấy ấm áp; nếu thấy những đôi tình nhân thân thiết hoặc cặp vợ chồng tình cảm trên đường, anh sẽ hi vọng mình và Thẩm Mạt Hinh có thể hạnh phúc như vậy.
Anh rất cố gắng để bù đắp quan hệ ba con, trừ đưa Tiểu Tề đi học, anh cũng có thể đi đến đón tiểu Tề tan học, muốn cùng cậu tham dự hoạt động của trường, muốn đem thiệt thòi mà con trai phải chịu đựng trong quá khứ sửa chữa.
Nhưng ngoài con trai, anh cũng rất để ý vợ trước của mình.
Thật lòng mà nói, bởi vì trực tiếp nhảy vào gia đình cuộc sống, anh và Thẩm Mạt Hinh thực sự không có quá nhiều thời gian có thể một chỗ hưởng thụ tình yêu ngọt ngào.
Ở nhà, có tiểu Tề; ở quán cà phê, lại có A Quế, cộng thêm bọn họ cũng rất bận, gần như không có thời gian để bồi dưỡng tình cảm.
Khi anh rảnh rỗi một mình, sẽ không tự chủ mà nhớ Thẩm Mạt Hinh, mặc dù anh cố gắng đè nén sự xúc động của mình không tới quán cà phê tìm cô, nhưng vẫn không nhịn được ý nghĩ cùng cô trò chuyện, nghe tiếng nói của cô, nếu như không thể thì mấy tin nhắn cũng được.
Lấy điện thoại di động ra, anh nhập mấy chữ cái đơn giản, hỏi cô bận không, sau đó nhập số di động của cô, nhấn gửi.
Vậy mà dù không được đáp lại ngay lập tức, anh rất kiên nhẫn chờ, nhưng mỗi một giây cũng trôi qua rất chậm chạp, thời gian qua một phút lại một phút, thoáng cái, nửa giờ đã qua.
“Có thể đang bận thôi.”
Anh muốn mình chuyên tâm xử lý công việc, nhưng mắt luôn không tự chủ liếc nhìn điện thoại trên bàn.
Nhưng điện thoại di động trước sau vẫn cứ im ắng yên tĩnh, không có bất kỳ phản ứng gì.
“Cô thế nào lại còn bận hơn tổng giám đốc mình?”
Trước kia bọn họ từng chung sống như vậy sao?
Không nhịn được, anh lại gửi một tin ngắn, viết “Có rảnh rỗi, buổi trưa cùng đi ra ngoài ăn cơm đi.”
Lần này, rốt cuộc có đáp lại, nhưng là đáp án làm người ta thất vọng——
“Buổi trưa hôm nay có rất nhiều khách hẹn trước, không đi được, xin lỗi.”
Được, thật sự là so tổng giám đốc này còn bận rộn hơn, ngay cả thời gian cùng nhau ăn cơm cũng không có. Anh cố ý đùa cô, lại gửi một tin ngắn, viết ——
“Anh có bị cảm giác bỏ rơi!”
Ở quán cà phê bên này Thẩm Mạt Hinh có chút khẩn trương, cô không muốn làm cho Tề Thiệu Bạch có cảm giác kia, nhưng cô thực sự rất bận, thậm chí không có biện pháp tạm thời dừng công việc để soạn tin nhắn, không thể làm gì hơn, cô cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho anh.
“Em hôm nay thật sự không đi được, nếu không anh qua đây vào cửa hàng ăn cơm đi?”
Nghe rất hấp dẫn, nhưng buổi chiều anh có hẹn, nếu như đến đó ăn cơm, sẽ không kịp cuộc hẹn với khách hàng.
“Anh cũng không đi được.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Thấy Thẩm Mạt Hinh rất khẩn trương, Tề Thiệu Bạch càng tăng thêm cảm giác tội ác với cô, liền cười nói:
“Không sao, đừng khẩn trương thế kia, là anh trêu chọc em.”
“Trêu chọc em?” Cô đã quên, đàn ông cũng sẽ làm nũng. Tề Thiệu Bạch ở trước mặt người khác luôn có bộ dạng chững chạc tỉnh táo, nhưng ở trước mặt cô thường thường tựa như con nít, điểm này và quá khứ không có gì thay đổi, cô an tâm, cũng có tâm tình cùng anh nói giỡn.
“Em cũng đang trêu chọc anh, thật ra thì em không khẩn trương chút nào.”
“Thật? Không hề khẩn trương?”
“Thật.”
“Nếu như anh nói buổi chiều anh có hẹn cùng một mỹ nữ, em cũng không khẩn trương sao?”
“Không khẩn trương.” Cô cười trả lời. “Được rồi, em thật sự phải làm việc, nhớ ăn cơm.”
“Anh biết rồi.”
“Vậy em ngắt máy đây.”
“Đợi chút. . . . . .”
Vào lúc cuối cùng, anh không nhịn được nói to.
“Sao? Còn có chuyện gì?”
“Không có gì. . . . . .”
Mặc dù tim anh bị cô làm lay động, nhưng là một gã đàn ông mà đem lời yêu treo ở đầu môi rất khó chịu. Anh vốn muốn nói với Thẩm Mạt Hinh là “Anh nhớ em”, nhưng lời nói đã tới miệng vẫn bị nuốt vào bụng.
Một giờ, hai giờ, thời gian trôi qua, bận rộn cuối cùng cũng chấm dứt, kết thúc thương lượng cùng khách hàng, Tề Thiệu Bạch đang muốn về công ty, trên đường thấy được cửa hàng hoa, không nhịn được muốn trợ lý Hứa dừng xe lại.
“Tổng giám đốc, sao vậy?”
“Anh ở trên xe chờ, tôi vào cửa hàng hoa xuống.”
Trợ lý Hứa bị lời nói của anh hù dọa, anh đi theo ông chủ, làm việc với nhau ít nhất hai năm rồi, hai năm qua ông chủ có hẹn hoặc tặng quà cho bất kỳ người phụ nữ nào đều giao thay xử lý anh, chứ đừng nói là mua hoa.
“Tổng giám đốc, có cần tôi giúp anh mua không?”
“Không cần, tự tôi làm là được rồi.”
Tề Thiệu Bạch một mình đi vào cửa hàng hoa, nhìn muôn vàn loài hoa rực rỡ sắc màu trong cửa hàng, nhất thời không biết chọn lựa như thế nào.
Anh biết Thẩm Mạt Hinh thích hoa nhài, nhưng cửa hàng chỉ bán chậu hoa nhài, mà tặng chậu hoa cảm giác rất không có không khí, nhưng ngoài ra anh không biết nên chọn cái gì.
“Tiên sinh, cần tôi giới thiệu cho ngài không?”
“Không cần, để tôi suy nghĩ một chút.”
“Vậy ngài từ từ xem.”
Anh thật sự là từ từ xem, nhìn gần mười phút, vẫn không hạ được quyết định, vì vậy anh lại gửi tin nhắn cho Thẩm Mạt Hinh: “Em thích hoa gì?”
Lần này có tin ngắn phản hồi rất nhanh, bởi công việc của Thẩm Mạt Hinh đã chấm dứt, đang dùng cơm, thấy tin ngắn liền lập tức trả lời: “Anh muốn tặng hoa em hả?”
“Không được sao?”
Câu trả lời của anh làm cho người ta buồn cười nha, không biết người nào châm chọc bác sĩ Hứa, nói tặng hoa rất cổ hủ, kết quả anh cũng không ngoại lệ làm chuyện cổ hủ còn gì.
Nhưng, người tặng hoa khác, tâm tình người nhận cũng sẽ có điểm khác biệt.
Cô thích hoa, hơn nữa thích người trong lòng tặng hoa hơn.
“Đáp án? Thích hoa gì?”
“Anh tặng bất kỳ hoa gì em đều thích.”
Nghe cô trả lời, Tề Thiệu Bạch cười rất vui vẻ, người phụ nữ này thật đáng yêu, đáp án này làm cho người ta cảm thấy thật uất ức. (Kate: Khen đáng yêu rồi lại kêu uất ức là sao đây???)
“Vậy anh tặng hoa cho em, em cũng nên làm gì cho anh chứ?”
“Hả! Còn điều kiện trao đổi sao?”
“Trả lễ lại, đây là lễ phép.”
“Vậy em mời anh uống cà phê.”
“Đưa ở bên ngoài sao?”
“Trước ghi vào sổ nợ đã.”
“Được, nhưng phải có lãi, như vậy thiếu càng nhiều, em càng chạy không thoát.”
“Vậy em không cần hoa nữa!”
“Không kịp rồi, anh đã gọi chuyển phát mang tặng rồi.” Anh đang gửi tin nhắn, đã chọn xong hoa, cũng đã trả tiền, chuyển phát chính nhân viên phục vụ của cửa hàng hoa.
“Đây căn bản là ép buộc nhận quà.”
Anh giống như nhìn thấy cô nũng nịu lườm anh.
“Ha ha!”
Không sai, anh chính là không để cho cô có cơ hội từ chối anh.
Cứ như vậy, hai người anh tới em đi, nhờ tin nhắn truyền đạt tình cảm, giống như lại trở về thời kì tân hôn, tình cảm nồng nàn không tan, khoảng thời gian bị lãng quên kia, ngược lại trở thành lớp vỏ bảo vệ tình yêu của bọn họ.
“Mạt Hinh. . . . . . Anh. . . . . . nhớ em.”
Rõ ràng buổi sáng mới gặp mặt, lại cảm giác giống như trải qua một thế kỷ, nỗi nhớ cô tràn đầy.
“Em cũng nhớ anh.”
Ba năm chia lìa, khiến nỗi nhớ này chồng chất thật nhiều, nhưng đã đủ rồi, mấy câu từ đơn giản này, đủ để đền bù tất cả tổn thương của quá khứ.
Chương 12
Ba trở về, người vui mừng nhất chính là Thẩm Gia Tề. Trước kia ở nhà trẻ, giáo viên phát phiếu hoạt động, bạn bè đều xin ba mẹ cùng tới trường tham gia hoạt động, cậu luôn rất buồn bực, bởi vì cậu không thể xin ba tới trường học, vào lúc bạn bè khoe ba của mình, cậu chỉ có thể trở về nhà rồi hỏi mẹ: “Ba ở đâu vậy?”
Nhưng bây giờ, cậu không sợ bạn học hỏi cậu chuyện về ba rồi, cậu có thể lớn tiếng nói với mọi người, ba của cậu đã về!
Nhưng, khi Thẩm Gia Tề nói với học như vậy, bạn học lại nói cậu nói dối, khiến cậu quả thật tức điên lên.
“Tớ không nói dối!”
“Cậu chính là nói dối, tớ nghe mẹ tớ cùng các bà mẹ nói chuyện, mẹ cậu chưa cưới đã sinh con, cho nên không biết ba của cậu là ai, hiện tại làm sao cậu có thể có ba, cậu gạt người!”
Nói chuyện cùng cậu là bạn học cùng khu Khâu Chí Vĩ, bình thường đối với cậu không tồi, nhưng Khâu mẹ rất thích cùng những bà mẹ khác nói chuyện nhiều chuyện, hiện tại cũng nói nhiều chuyện về mẹ cậu.
“Ba tớ tên Tề Thiệu Bạch. Tớ không nói dối!”
“Là ba mới chứ gì?”
Trong đám bạn học đang đứng xem có bạn chen vào một câu, những bạn khác vừa nghe liền rối rít mở miệng cười nhạo cậu.
“Ba mới của cậu không phải chú bác sĩ kia sao? Sao lại biến thành Tề Thiệu Bạch? Cậu rốt cuộc có mấy ba?”
Khâu Chí Vĩ lại đem những lời nghe từ mẹ nói ra.
Các bạn học càng thêm ồn ào lộn xộn, hoàn toàn cười nhạo tiểu Tề, cậu trong cơn tức giận liền đẩy ngã cái kẻ nói huyên thuyên Khâu Chí Vĩ, kết quả đối phương bị cậu đẩy ngã xuống đất sẽ khóc lên.
“Đánh người! Thẩm Gia Tề đánh người! Tớ sẽ báo thầy giáo!”
Ồn ào một lúc, thầy giáo tới, Thẩm Gia Tề từ người bị hại biến thành kẻ hại người, bị thầy giáo nói là người sử dụng bạo lực trong trường.
Lúc sau, Thẩm Mạt Hinh cũng bị thông báo chạy đến.
“Thẩm tiểu thư, chúng tôi cũng biết bà mẹ độc thân rất vất vả, nhưng đứa trẻ được cô dạy tốt thật, nhỏ như vậy đã đánh người, sau này sẽ còn hơn à? Nếu như cô dạy không được, tôi thấy xin cục xã hội đến dạy bảo cũng được đây.”
Khâu mẹ không phân biệt tốt xấu, cay nghiệt nói.
Thẩm Gia Tề quật cường, biết mình đẩy bạn là không đúng, vốn bị thầy giáo và mẹ của bạn mắng còn cố chịu đựng, nhưng vừa nhìn thấy mẹ của bạn học bắt nạt mẹ của mình, cậu lập tức nhảy đến trước mặt Thẩm Mạt Hinh, dùng thân thể nho nhỏ che cho mẹ.
“Không được mắng mẹ cháu, là Khâu Chí Vĩ cười cháu không có ba trước, còn nói lung tung cháu có nhiều ba, cháu mới đẩy bạn, nhưng cháu không nói dối, ba cháu thật sự đã trở về! Cháu không nói dối!”
“Hừ! Gia đình phức tạp sẽ dạy ra đứa bé có vấn đề, Thẩm tiểu thư, tôi thấy cô cũng nên kiểm tra lại cuộc sống riêng của mình một chút đi.”
Khâu mẹ hoàn toàn không cảm thấy con trai mình có lỗi gì, ngược lại tiếp tục chỉ trích linh tinh.
Thẩm Mạt Hinh tuy không giải thích gì nhiều với người trước mặt nhưng thấy tiểu Tề tủi thân, cô không thể tiếp tục im hơi lặng tiếng.
Cô cúi người xuống nói với tiểu Tề: “Mẹ biết con không cố ý đẩy bạn, nhưng đẩy bạn là không đúng, trước tiên nói xin lỗi bạn đi