-->
Linh Lung chợt lóe mắt
“Hận anh? Em không vì chuyện này hận anh.”
“Anh nói là nhốt em, em vẫn không hận anh sao?”
Linh Lung ngạc nhiên, bởi vì hắn trực tiếp nói đến vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn côkhông biết trả lời như thế nào. Một hồi lâu, cô kiên định trả lời: “Em hận.” Hai từ quyết liệt như vậy ở đêm tối gió lạnh phiêu đãng, nói xong Linh Lung tự dưng run rẩy, như có điểm không dám chắc nhìn Thượng Quan Ngự Quân tựa vào góc.
Ngoài dự tính của hắn, hắn cũng không tức giận với đáp án của cô, ngược lại tựa hồ thật cao hứng cười lớn. Tiếng cười của hắn vang vọng, nụ cười có sức quyến rũ. Nhưng Linh Lung chẳng những không yên tâm, ngược lại càng thêm kinh hoảng.
Mặc dù không dám nói mình hiểu hắn, nhưng qua nhiều năm như vậy đại khái cũng biết hắn rất bình tĩnh kiềm chế. Vậy mà cô chưa từng thấy hắn cười như vậy, vẻ mặt mang theo khoái cảm hủy diệt. . . . . . Cô lùi lại một bước, thân thể biểu hiện ra cô sợ hãi. Liếc thấy động tác của cô, hắn mặt mỉm cười đi lên trước một bước
“Em có biết lễ phục này. . . . . . Toàn bộ thế giới chỉ có một.”
Hắn chuyển chủ đề ngoài dự tính khiến cho Linh Lung ngẩn ra, không có chút nào phòng bị nhìn hắn đi lên trước, thân thể cao lớn một cách tự nhiên khiến cô thấy có áp lực không thể nói rõ. Hắn dùng đầu một ngón tay thon dài khêu trên vải ở cổ cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng ma sát, “Anh luôn luôn thích em mặc GUCCI, bởi vì GUCCI thiết kế đắt tiền mà hấp dẫn. . . . .” Hắn không chút kiêng kỵ quan sát Linh Lung run rẩy, “Em mặc . . . . . . Quả nhiên vô cùng hấp dẫn.” Thanh âm của hắn ở bên tai Linh Lung vang lên, không cẩn thận cằm cọ xát trên má mềm mại của cô, có không nói ra được nguy hiểm.
Hắn thế nào? Chưa từng cùng thân thể của hắn gần như vậy. Mùi của hắn, nhiệt độ của hắn, thanh âm thâm trầm chấn động của hắn ở trong không khí, tất cảtất cả khiến Linh Lung thất kinh nghĩ muốn đẩy ra hắn, lại bị hắn một tay bắt được cổ tay.
“Hôn anh.” Hắn ra lệnh, trong con ngươi ngọn lửa tịch quyển nóng bỏng làm Linh Lung hoảng sựo.
Hắn nói gì? Hắn mới vừa nói cái gì? Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn đột nhiên nổi giận, hắn mới vừa rồi bảo cô hôn hắn? Cô cũng đẩy hắn sao?
Tại sao cô chỉ nghe trái tim của cô đập mãnh liệt!
“Hôn anh!” Hắn lắc cánh tay của cô, không biết từ đâu mà đến tức giận đã đạt đến điểm giới hạn.
“Không. . . . . .”
Linh Lung suy yếu cự tuyệt Thượng Quan Ngự Quân. Nhiệt liệt ham muốn khiến lưỡi hắn không chút kiêng kỵ xâm nhập vào miệng của cô. Sự phẫn nộ của hắn thiêu đốt toàn thân Linh Lung, kinh ngạc không có phát giác hắn ôm qua hông của cô, một cái tay khác độc tài đở cô phơi bày lưng cầm cổ của cô, không để cho cô lùi bước.
Lý trí của Linh Lung bị Thượng Quan Ngự Quân thiêu đốt hầu như không còn, cô muốn hắn! Không tự chủ được vươn cánh tay vòng quanh lồng ngực của hắn, cô bắt đầu quấn quýt si mê đáp lại hắn, chỉ là một trong nháy mắt, khí lực toàn thân của cô liền bị hắn rút đi . Đem mình trọng tâm giao cho hắn, cô ngửa cổ rên rỉ. Chợt hắn đưa tay ra, bá đạo ngăn chặn cô.
Trong phút chốc, Thượng Quan Ngự Quân đột nhiên đẩy cô ra, mang theo kích tình thở gấp run rẩy bên tai Linh Lung, còn cô lại ngã nhào ở trên mặt đất giá lạnh. Chợt từ trong sự kích tình thanh tĩnh Linh Lung chỉ nhìn thấy vạt áo màu đen trước mặt mình chợt lóe, hắn rời đi.
Nước mắt xông lên hốc mắt, cô cắn môi không để tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra. Một cánh tay kiên cường chống đỡ thân thể, cô cắn chặt răng không quay đầu lại nhìn bóng lưng hắn rời đi. Đợi đến khi một tiếng “phanh” đóng cửa dưới đại sảnh vang lên, cô mới sự chấp thuận khuất nhục nước mắt chảy ra ngoài. Có lẽ cái hôn thô lỗ của hắn đã khiến trái tim cô thức tỉnh. Linh Lung bi ai phát hiện, thật ra thì cô không hận hắn, trước đây thật lâu cũng không hận hắn . . . . . .
Ở nơi xa trong đình viện, sắc mặt Dạ Đồng mờ nhạt, cô cầm chìa khóa xe trong tay lặng lẽ run rẩy. Gió đêm tiêu điều lạnh lẽo nâng tóc của cô, bao phủ khuôn mặt bi ai của cô.
Vì sao lại mất khống chế như thế?
Thượng Quan Ngự Quân đứng ở cửa sổ phòng làm việc trước nhìn mặt trời mọc, cả đêm chưa ngủ đôi mắt thâm quầng nheo lại. Quay lưng lại, không nhìn tới ánh nắng mới lên, hắn u ám ngồi ở trên ghế làm việc hồi lâu.
Tại sao hắn lại hôn cô? Tại sao lại đẩy ra cô? Tại sao sau đó chật vật chạy ra khỏi đại sảnh?
Trong đầu, tình cảm mãnh liệt không ngừng đánh thẳng vào lý trí của hắn khiến hắn tức giận. Thượng Quan Linh Lung,cô gái bình thường không nên để cho hắn chú ý mới đúng! Vậy mà. . . . . . Nhớ lại trong đầu Thượng Quan Ngự Quân, thân hắn để cô tự do, sau đó lại tự tay phong sát tự do của cô. Cô một mực hỏi hắn nguyên nhân thực sự nhốt cô là gì, trên thực tế chính hắn cũng không biết. Trong đầu hắn lần thứ nhất không xác định được, còn có cảm giác không an toàn.
Cửa phòng làm việc có tiếng gõ vang lên, Thượng Quan Ngự Quân ngoài ý muốn liếc về hướng cửa, kinh ngạc nghĩ sớm như vậy người nào đã tới công ty.
“Vào đi.”
Dạ Đồng từ từ đi vào, vẫn là bộ lễ phục đêm qua, nhìn ra được cả ngày và cả đêm hôm qua cô chưa có trở về.
“Em tới để chào tạm biệt.” Thanh âm khàn khàn mang theo chut` tiêu điều, Dạ Đông nhìn nam nhân trước mắt, nói ra câu mà vốn cho là cả đời cũng sẽ không nói.
“Tại sao.” Giọng nói không có nghi vấn, Thượng Quan Ngự Quân đã sớm đoán được nguyên nhân, “Em đã nhìn thấy chuyện hôm qua?”
“Đúng vậy.” Cho dù ở lúc này, Dạ Đồng vẫn ngẩng đầu thật cao, kiêu ngạo mà đứng nghiêm ở nơi này, không chịu biểu hiện sự đau lòng cùng quẫn bách.
Điểm này cô cùng Linh Lung rất giống nhau. Kiên cường không thỏa hiệp. . . . . .
Đủ rồi! Thượng Quan Ngự Quân khiển trách việc mình đang thất thần.
“Nó không có nghĩa gì.” Thanh âm hắn không hề dao động nói, giống như nụ hơn cùng Linh Lung ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.
Dạ Đồng không trả lời, chẳng qua là cúi đầu, trên mặt thoáng qua nét cười “Cho dù là cái gì, hoặc không có nghĩa là gì, em đều phải rời đi.”
Thượng Quan Ngự Quân điềm tĩnh nhìn cô một hồi lâu, “Ở lại tập đoàn Thượng Quan.
Anh phái em đi Châu Âu.”
Dạ Đồng tìm không ra chút đắc ý ở câu nói này, hoàn toàn là sự sắp xếp trên phương diện làm ăn, giống như hắn không biết nguyên nhân mình rời đi.
Thật là một người đàn ông vô tình! Dạ Đồng chua xót cười, bất đắc dĩ như nhìn thấy hắn lãnh khốc cũng cười nhạo mình cuồng dại. Nhưng dù sao cô cũng là một nữ nhân thông minh, hi
hiểu được rằng buông tha chính là tốt nhất.
“Được, em muốn đi lập tức.” Kết thúc tình yêu không có kết cục tốt, cô có thể lý trí nhìn nam nhân cao ngạo này lần nữa.
Thượng Quan Ngự Quân gõ những thứ gì đó ở trên máy tính, nói với cô: “Hai giờ sau máy bay cất cánh, đến Paris tự nhiên sẽ có người tiếp đãi em.”
Đã nhanh như vậy, Dạ Đồng liếc mắt nhìn trên tường. Mình sẽ không bao giờ chờ đợi hắn mỗi ngày nữa, bắt đầu một ngày làm việc. . . . . . Qua nhiều năm như vậy, cuộc sống ở bên cạnh hắn sẽ phải thay đổi.
Cô lắc đầu một cái, một tay lau sạch nước mắt ở bên tóc, nhàn nhạt đối với hắn nói: “Trước khi đi, không có một nụ hôn từ biệt sao?”
Thượng Quan Ngự Quân đưa mắt nhìn cô thật lâu, rốt cục đứng lên, đi tới bên cạnh cô. Hai tay mơn trớn hông của cô, hắn nhẹ nhàng ở bên tai cô nói: “Cám ơn tất cả những gì em đã làm, mặc dù anh không yêu em.” Sau đó hắn hôn cô.
Nước mắt rốt cục trượt xuống gương mặt, môi lạnh như băng! Không giống như kích tình hôm qua bên cạnh Linh Lung, cũng không có xâm nhập, hắn lạnh nhạt khêu gợi môi nhẹ mà mỏng trên môi mình, chỉ trong thời gian rất nhanh ma sát rồi rời đi. Cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tuấn mĩ ở sát của hắn, sau đó rời đi, rốt cục mỉm cười thỏa mãn.
“Tạm biệt.” Cô làm cuối cùng đạo biệt, xoay đầu lại nhìn thấy Thượng Quan Linh Lung đứng bên ngoài cửa.
“A. . . . . . Thật xin lỗi!” Linh Lung kinh ngạc nhìn Dạ Đồng cùng xoay đầu lại thấy Thượng Quan Ngự Quân, sau đó cuống quít xoay người rời đi.
Dạ Đồng quan sát Thượng Quan Ngự Quân một cái, tầm mắt của hắn không chút do dự theo Linh Lung đi, bỗng nhiên trong mắt nổi lên sự chán nản, cô mím chặt môi tự nhủ đây chính là đáp án tốt nhất. Buông tay đi! Cô rốt cục cảm thấy trên người nhẹ nhõm hơn, dứt khoát kiên quyết đi ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Bên trong phòng giải khát, Linh Lung không phải là làm rơi đường thì cũng là làm đổ sữa tươi. Cô kinh ngạc nhìn tay phải run rẩy của mình, hung hăng dùng tay trái đè xuống. Gắng giữ tĩnh táo! Cô bưng cà phê, đẩy cửa phòng làm việc của Thượng Quan Ngự Quân, đem cà phê đặt ở trên bàn của hắn.
“Tổng giám đốc, cà phê.” Rất tốt, thanh âm rất vững vàng, Linh Lung thở phào nhẹ nhỏm, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
“Chờ chút.” Thượng Quan Ngự Quân ngẩng đầu, giọng uyển nhược giống như chuyện ngày hôm qua căn bản không có phát sinh, ánh mắt lại không có coi thường cô sắc mặt tái nhợt, “Vĩnh viễn đừng tưởng rằng anh sẽ yêu em.”
Lời nói vô tình lạnh như băng khiến cho Linh Lung đang cố gắng không chế mình đột nhiên chấn động, thân thể run rẩy giống như lá mùa thu rụng. Sắc mặt của cô càng thêm tái nhợt, một lúc lâu, cô mới miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ nói: “Em hiểu.”
Nói xong, cô từng bước từng bước đi ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Chương 7
Linh Lung đang làm việc nhận được điện thoại khẩn cấp của bệnh viện vội vàng chạy tới bệnh viện,lúc đấy bác sĩ đã lo lắng đứng ở ngoài bệnh viện.
“Thượng Quan tiểu thư!” Nhìn thấy Linh Lung chạy vào bệnh viện, hắn lập tức lớn tiếng kêu.
“Mẹ tôi sao rồi?” Cô thở không ra hơi hỏi,
“Bà tỉnh lúc nào?”
“Nửa giờ trước, một y tá phát hiện.”
“Bây giờ thì sao?” Cô vội vả theo sát bác sĩ ở hành lang đi.
“Thượng Quan phu nhân đã hoàn toàn khôi phục thần chí. . . . . . Nhưng mà. . . . . .”
Linh Lung không có nghe thấy câu “Nhưng mà” của bác sĩ, không thể chờ đợi muốn đi vào phòng bệnh, lại bị bác sĩ kéo lại.
“Thượng Quan tiểu thư!” Bác sĩ nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, “Có một số việc cô nhất định phải biết!”
Phát hiện ánh mắt nghiêm túc của hắn, trong lòng Thượng Quan Linh Lung dâng lên cảm giác xấu.
” Mấy năm qua thân thể của lệnh đường. . . . . . rất tệ. Phần lớn các cơ quan cũng đã suy kiệt, nhất là tim. . . . . . Nếu như bất tỉnh , thân thể sẽ tổn hại không lớn, cũng có thể chống đỡ mấy tháng. Hiện tại đột nhiên tỉnh lại. . . . . . là hồi quang phản chiếu.” (Người sắp chết tự dưng tỉnh táo….)
“Tại sao. . . . . . Tại sao không có ai nói cho tôi biết?” Linh Lung đôi môi run rẩy “Bà vừa mới vừa tỉnh lại! Tại sao có thể nói là hồi quang phản chiếu?”
“Chúng ta có nói qua cho Thượng Quan tiên sinh, người không có nói cho cô biết có lẽ là không muốn cô lo lắng.”
“Mẹ tôi. . . . . . Bà còn bao lâu?”
“Nếu như có thể chống đỡ qua hôm nay, chính là kỳ tích.”
Linh Lung vuốt ngực, không thể tin được tin vui mới nhận là điềm báo bi kịch. Cô tái mặt, không để ý tới bác sĩ sau lưng, đi vào phòng bệnh.
Đã lâu mới gặp lại mẹ, trong lòng Linh Lung không khỏi dâng lên đau thương.
Nhưng nhìn mẹ gầy gò tinh thần rất tốt, Linh Lung cố nở nụ cười, “Mẹ.” Cô nhẹ giọng gọi.
Khúc Nghiên ngồi ở trên giường từ từ xoay đầu lại, nhìn thấy con gái của mình, yêu ớt mỉm cười, “Linh Lung, con tới rồi?”
Linh Lung ngồi ở bên giường, nhìn, “Thật không ngờ rằng, khi tỉnh lại con đã lớn như vậy.” Cô nhìn Linh Lung từ đầu đến chân một lượt, trong tròng mắt lộ ra khen ngợi, “Xem con ăn mặc, thật là thành thục rất nhiều. Bây giờ đang làm việc ở đâu?”
Linh Lung không muốn nói cho mẹ, nhưng cũng không muốn nói dối bà, chỉ có thể nói: “Tập đoàn Thượng Quan,con là phụ tá Thượng Quan Ngự Quân.”
Khuôn mặt tươi cười củaKhúc Nghiên lập tức âm trầm xuống, lo lắng hỏi: ” Tập đoàn? Thượng Quan Tại sao muốn đợi tại bên cạnh hắn? Là con muốn đi ?”
“Không phải là. . . . . . Bởi vì không có tìm được việc khác, cho nên phải đi thay anh ấy làm chút chuyện vặt.” Linh Lung không có nhìn mẹ, sợ cô biết mình nói dối.
Quả nhiên Khúc Nghiên không có hỏi nữa, chẳng qua chân thành nói: “Lúc gả cho Thượng Quan Tấn, mẹ đã biết ông ấy là người không có cảm tình. Con cũng biết vợ trước của ông ấy là một cô gái tương đối xinh đẹp, gả cho ông ấy mặc dù đám cưới chính trị cũng là thật sự thương ông ấy. Mẹ đã thấy hình của bà ấy, bà ấy. . . . . . là một nữ nhân khiến cho người khác không thể không yêu. Nhưng ngay cả nữ nhân như vậy cũng không làm Thượng Quan Tấn rung động. Mà Thượng Quan Ngự Quân chính là bản sao của cha nó.” Cô nhìn chăm chú vào Linh Lung, khiến Linh Lung lo sợ không yên cúi đầu.
“Mẹ, con đưa mẹ ra ngoài đi dạo? Bên ngoài ánh mặt trời tốt cho sức khỏe của mẹ.”
“Được.” Khúc Nghiên mỉm cười gật đầu.
Hai mẹ con ở trong vườn hoa ngoài bệnh viện đi lại, nói chuyện riêng tứ. Chỉ một giờ sau, Khúc Nghiên đã kiệt sức, sắc mặt tái nhợt giống như giấy, hô hấp cũng càng ngày càng nhanh gấp rút.
Tâm Linh Lung trùng xuống, biết giới hận của mẹ đã nhanh đến . Nén lệ nước, cô đề nghị trở về, không để cho mẹ nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Đỡ mẹ lên giường, nghe giọng cô ngày càng yếu ớt, Linh Lung vội vàng đứng lên muốn đi tìm bác sĩ, lại bị Khúc Nghiên ngăn lại, “Linh Lung, ngồi xuống nghe mẹ nói mấy lời cuối.”
“Mẹ! Mẹ đừng nói gì! Con lập tức đi tìm bác sĩ.”
“Chớ đi. Tự mẹ cũng biết, thân thể của mẹ đã không được. Nhưng mẹ có mấy lời. . . . . .” Bà thở dốc nói tiếp, “Có mấy lời mẹ muốn nói cho con biết.”
Linh Lung an tĩnh ngồi xuống, “Mẹ muốn nói gì? Con nghe đây”
Tay Khúc Nghiên run rẩy sờ lên má của Linh Lung, nước mắt của cô rơi xuống, an ủi nói: “Cha con cũng giống con, có một ánh mắt sắc lạnh, thanh cao vô cùng.”
Linh Lung sửng sốt, đây là lần đầu mẹ nhắc tới cha.
“Ông là hoạ sĩ, tài hoa đầy, lúc mẹ gặp ông, là bị va vào nhau. Chúng ta ở bên nhau, cha mẹ của mẹ không đồng ý, nhưng mẹ chỉ cần ở bên hắn. Sau khi rời khỏi nhà, cuộc sống của chúng ta rất khổ sở, dưới áp lực của củi gạo dầu muối tình yêu thật sự là không có ý nghĩa. Vốn cuộc sống đã túng quẫn, mẹ lại mang thai con. . . . . . Cha connghe tin này, ngày thứ hai bỏ đi. . . . . . Không trở lại. . . . . .”
“Đừng nói nữa! Mẹ, mẹ không cần nói nữa.” Linh Lung nhắm mắt lại.
“Mẹ bỏ mặc connhiều nămnhư vậy, con hận mẹ không?” Khúc Nghiên rưng rưng nhìn Linh Lung.
“Không hận.” Linh Lung lắc đầu, “Con không hận mẹ.”
“Con gái, mẹ muốn để con gả cho người có tiền, không riêng gì bởi vì tiền. Tình yêu. . . . . . rất hư ảo, trên thế giới không có mấy nam nhân tốt. . . . . . có thể thật lòng với nữ nhân.” Ánh mắt Khúc Nghiên chậm rãi nhắm lại, tựa hồ không có sức mở ra.
“Mẹ!” Linh Lung ý thức được mẹ cô sắp chết, muốn lay tỉnh, “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!”
“Chớ yêu nam nhân, Linh Lung, một khi con yêu hắn thật lòng. . . . . . Hắn sẽ coi như giày cũ. . . . . . rời bỏ con. . . . . .” Khúc Nghiên cuối cùng vẫn lầm bầm nói, “Chớ yêu nam nhân, không được yêu người nào thật lòng. . . . . .”
Linh Lung nhìn sinh mạng mẹ chết dần, những lời cuối của Khúc Nghiên nhàn nhạt phiêu ở trong không khí. Đột nhiên, Linh Lung cảm thấy mẹ cũng là người phụ nữ đáng thương, mà mình. . . . . . từ từ đi theo gót chân bà. . . . . .
Không biết là vì bi ai của mẹ, vẫn là vì bi ai của mình, Linh Lung đột nhiên muốn khóc lớn lên. Vậy mà cô hung hăng nắm tay lại, không để không cho tình cảm của mình bộc phát ra ngoài. Cô cảm giác mình yếu tới mức muốn té xỉu.
Không thể khóc!
Chợt đứng lên, cô lấy tay đậy vào mặt, không để cho vẻ mặt của mình lộ ra ngoài.
Không được yêu người nào thật lòng. . . . . .
Nhưng là, cô thật lòng đã không có ở đây trên người mình. . . . . .
Đừng tưởng rằng tôi sẽ yêu em . . . . .
Cô hiểu, cô vẫn luôn hiểu, hắn sẽ không yêu cô!
Trong lúc đó, lời của mình, lời của mẹ, lời của Thượng Quan Ngự Quân đồng thời ở bên tai vang lên. Một giây sau, cô cứ như vậy té xỉu .
Đứng trên hành lang Thượng Quan Ngự Quân thấy được tất cả những biểu hiện của cô, lúc cô té xíu sắp ngã xuống đất, hắn đỡ cô, bỗng nhiên đem phiền não của mình quên đi. Nhìn cô mặt không có chút cảm xúc nào, hắn đột nhiên muốn quát lên với cô, để cho cô đem tình cảm chân thật của mình bộc phát ra ngoài, hắn nhìn phát ngán khuôn mặt kiên cường của cô rồi!
Linh Lung chậm chạp mở mắt, trong bóng tối trần nhà như xoay vòng trên đỉnh đầu, đã là ban đêm phải không? Muốn cố gắng ngồi dậy, cô lại phát hiện mình ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không có sức làm.
Vẫn không nhúc nhích được, Linh Lung cứ như vậy nằm ở trên giường. Lần đầu tiên trong đời, Linh Lung quyết định hảo hảo mà nhìn lại mình, nghiêm túc phân tích rốt cuộc cô là người như thế nào!
Cô vẫn là ngừơi rất tỉnh táo, tự cho là trưởng thành sớm, lòng đã sớm nhìn thấy thực chất của gia đình giàu có. Từ mười tám tuổi, cô vẫn muốn chạy ra khỏi cơn ác mộng này, muốn sống cuộc sống đơn thuần bình thường. Cô không hiểu, nguyện vọng đơn giản như thế tại sao không thể thực hiện. Bốn năm trước, cô còn nhớ rõ ở trong xe Thượng Quan Ngự Quân giúp cô rời đi, lúc ấy ngừơi đó cũng không phải là người lãnh khốc, mặc dù đối với mẹ con các cô vô cùng lạnh nhạt, lại chưa từng làm khó các cô.
Đã từng, cô đã từng cảm kích Thượng Quan Ngự Quân.
Vậy mà, cô không hiểu, cô không hiểu hắn bây giờ tại sao muốn trăm phương ngàn kế trói buộc cô trong căn nhà này. Đây đối với hắn có ích lợi gì? Cô cũng không xinh đẹp, cũng không phải là nhân tài thương mại, hơn chưa nói tới việc hắn luôn uy hiếp, tại sao muốn đem cô trói buộc? Mà trong mấy năm này, tình cảm của cô dành cho Thượng Quan Ngự Quân rốt cuộc là tình cảm gì?
Cô phải hận hắn ! Cô phải ghét hắn! Ngay khi hắn dùng thủ đoạn hèn hạ, trong ánh mắt của hắn, ánh mắt ngạo mạn của người đàn ông đã hoàn toàn chinh phục cô. Mặc dù biết hắn không có tình cảm, cũng biết mình ngàn không nên vạn không nên, lại cứ giao trái tim của mình cho hắn như vậy. Nếu như không phải nhờ nụ hôn kia của hắn, cô cũng không biết tình cảm của mình.
Một tiếng khó thút thít phát ra từ trong miệng cô.
Cô, từ khi bị hắn nhốt, biến thành mình tự nhốt mình.
“Em đã tỉnh?” Giọng thâm trầm như đêm bỗng nhiên vang lên.
Linh Lung cả kinh, ngồi dậy, “Tại sao anh lại ở chỗ này?” Lúc này cô mới phát hiện người ngồi ở trên ghế sa lon cạnh mép giường là Thượng Quan Ngự Quân.
Thượng Quan Ngự Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy đi của cô, âm trầm hỏi: “Tại sao khóc? Mẹ cùng em không có tình cảm gì cơ mà.” Trong đêm tối yên tĩnh, đôi mắt của hắn lóe ra ánh sáng thần bí.
Linh Lung mỉm cười, “Em không phải khóc vì mẹ, em khóc cho mình.”
Hắn nhíu mày, không hiểu lời của cô. Nhưng mà hắn như thế nào lại hiểu đây? Linh Lung cười đổi chủ đề.
“Mẹ vừa mất, tài sản của cô. . . . . . Cũng chính là 10% cổ phần cũng thành của anh.”
“Anh cho rằng có thể kiềm chế em?”
Ai! Tại sao tâm tư của hắn vĩnh viễn đều là nhạy bén như vậy, cô có lý do gì uy hiếp hắn? Cô đối với tiền tài địa vị lạnh nhạt, chẳng lẽ hắn vẫn không rõ?
“Không có, nhưng là. . . . . . Nếu như em đem cổ phiếu cho anh, anh sẽ thấy không có lý do giữ em lại.” Linh Lung theo dõi hắn, muốn biết phản ứng của hắn, mà hắn chỉ đứng lên, đi tới cửa sổ trước mặt nhìn ngoài cửa sổ, lạnh nhạt gật đầu, “Không sai.” Hai từ nhẹ nhàng, ở trong lòng hai người đều gây chấn động không lớn không nhỏ.
Linh Lung chán nản rũ mắt xuống, không tiếp tục hỏi nữa. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào,in trên thảm một mảnh sáng ngời. Linh Lung chậm chạp đi xuống giường, đứng ở trước mặt hắn, giọng nói mang theo mê hoặc nhẹ nhàng hỏi: “Anh yêu em sao?”
Thượng Quan Ngự Quân nhăn mày, câu hỏi của cô ngoài ý của hắn tới mức hoang đường. Vậy mà chính cái vấn đề hoang đường này trong nội tâm hắn cũng dậy lên một hồi sóng không giải thích được. Hắn vốn sẽ chê cô buồn cười, không nghi ngờ chút nào nói “Không” , nhưng là nhìn con ngươi cô mặc nhiên, hắn do dự. . . . . .
“Không.”
Qua thật lâu, cái chữ này từ môi hắn lạnh lùng cất ra.
“A!” Linh Lung cười ra tiếng, đau thương từ trên mặt cô chợt lóe lên, biến mất vô hình. Cô giơ lên cánh tay cứng ngắc, đầu ngón tay lạnh như băng lại linh xảo cỡi lần lượt nút áo trên người, lộ ra áo lót màu đen khêu gợi. Hình dây áo Hồ Điệp thiết kế nhỏ, đường cong ngực tạo thành cảnh sắc mỹ lệ.
Ánh mắt Thượng Quan Ngự Quân ảm đạm, theo động tác của cô bỗng chốc thâm trầm,
“Tại sao?” Thanh âm của hắn trở nên mất tiếng, nghe ra trong đó thấm ướt đè nén dục vọng, “Tại sao muốn làm như vậy?”
Áo giống như tờ giấy mỏng, từ từ rơi xuống. Linh Lung không trả lời câu hỏi của hắn.
“Chờ một chút!” Thượng Quan Ngự Quân đột nhiên hét lên với cô, thanh âm mang theo hơi thở dốc, mặt nạ bình tĩnh biến mất hầu như không còn, trong đôi mắt của hắn tràn đầy dục vọng, vậy mà hắn lại có thể dừng lại kéo cô “Em đang làm cái gì?”
Linh Lung buồn cười nhìn phản ứng đè nén của hắn, cô biết hắn thật sự muốn cô, có lẽ hắn không yêu cô, nhưng hắn muốn thân thể cô.
“Em đang quyến rũ anh.” Cô cười, lúm đồng tiền tràn đầy dẫn dụ, lông mi giống như cánh bướm uyển chuyển nhảy múa, nữ nhân hèn nhát không lưu loát cùng nữ nhân trời sinh có cơ thể quyến rũ giao hợp trở thành một sợi dây làm người ta không cách nào thoát khỏi sức quyến rũ.
“Lý do?” Cô bất ngờ thay đổi khiến cho hắn mờ mịt, thân thể bắp thịt cứng ngắc giống như tảng đá, sức kiềm chế đã sắp đến cực hạn.
“Bởi vì em muốn anh!” Cô kéo cổ áo của hắn từ từ lui về phía sau, cho đến mình ngưng mắt nhìn hắn, nằm mềm mại trên giường, “Anh muốn em không?”
Thượng Quan Ngự Quân tự nói với mình phải đi rời đi, nhưng tầm mắt lại không thể từ trên thân thể xinh đẹp của cô rời đi, hắn cố gắng kiềm chế “Nhớ lời tối nay em nói, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Giọng hắn khàn đặc tự nói với mình cực hạn của hắn đã đến.
Linh Lung ngồi dậy, kéo cổ áo hắn để thân thể bao trùm tại trên thân thể trần truồng của mình, tư thế mập mờ cùng lửa nóng tiếp xúc không để cho cô tự chủ đã đứng lên.
Cô hôn hắn, thay cho câu trả lời của mình.
Nhận được câu trả lời của cô, Thượng Quan Ngự Quân đột nhiên càng thêm xâm nhập hôn cô, tựa hồ tỉnh táo che giấu thường ngày toàn bộ kích tình đều ở đây cùng thời khắc đó bạo phát ra. . . . . .
Sáng sớm, hắn lúc rời đi, Linh Lung cũng tỉnh, cũng không mở mắt. Mặc dù cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm giác được trước khi đi hắn nhìn mình thật lâu.
Cô thật rất muốn biết ánh mắt hắn nhìn mình là gì . . . . . . Khinh bỉ? Trầm mê ? Còn có quan tâm?
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, cô biết hắn đến công ty. Vẫn nhắm mắt lại, cô ngửi thật sâu trên gối, trong không khí có mùi của hắn. . . . . .
Mở mắt, cô bi ai nhìn kia cánh cửa đóng lại. Cô đem thân thể mình cũng trái tim giao cho nam nhân lãnh khốc, không nghe theo lời dặn của mẹ trước lúc lâm chung, nhưng cô lại không hối hận. Thật ra ngay trong khoảnh khắc cô ý thức được mình yêu Thượng Quan Ngự Quân, cô cũng đã biết nên làm như thế nào .
Cô muốn rời khỏi hắn, vĩnh viễn rời đi hắn.
Bởi vì hắn sẽ không yêu cô, tim của hắn lạnh như băng phải cho không dưới Thượng Quan Linh Lung cái này tên vũ.
Linh Lung biết, hắn giống như người thống trị có dã tâm tràn trề, ánh mắt vĩnh viễn đặt ở trên lãnh thổ của mình, một lần lại một lần khuếch trương lĩnh vực của mình, cho nên hắn cũng vĩnh viễn không chú ý tới nữ nhân bên cạnh. Yêu hắn, cũng không thèm để ý liệu trong, cũng là không cách nào thay đổi sự thật. . . . . . Vậy mà cô cũng không thể làm nữ nhân bên cạnh hắn.
Cho nên cô tình nguyện rời khỏi thế giới của hắn, đem tình yêu đối với hắn chôn thật sâu. Thật lâu sau, cô sẽ đem hắn từ chỗ sâu nhất dần xóa đi. Làm ra cái quyết định này sẽ khiến cho lòng của cô giống như bị hung hăng xé toang. Linh Lung biết, cô sẽ phục hồi như cũ!
Đi vào phòng tắm, cô nhẹ nhàng thay quần áo, nước rơi trên khuôn mặt có vẻ tiều tụy. Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước. Cầm lên một thỏi son, cô viết trên kính “Không cần tìm em, vì không thể gặp lại nữa” . Chữ viết màu đỏ chói mắt, nếu như cương quyết. . . . . .
Cầm điện thoại lên, cô tìm Lâm Kiến Vũ trong điện thoại. Trong điện thoại giọng nói quen thuộc của hắn khiến Linh Lung bỗng nhiên nước mắt doanh tròng.
“Kiến Vũ, anh vẫn còn chờ em sao?” Cô run rẩy đôi môi hỏi, trên mặt cũng là nụ cười chân thật nhất.
Thượng Quan Linh Lung cứ như vậy biến mất. Sau sáng sớm hôm đó, cô để lại một dòng chữ, sau đó dường như U Linh không còn xuất hiện nữa. Trong đại trạch bọn người hầu lặng lẽ bàn luận về việc Linh Lung mất tích, còn có phản ứng nóng nảy của Thượng Quan Ngự Quân.
Mà cùng lúc đó, Linh Lung sống nhờ ở nhà Trân Châu, sự hoảng hốt trong lòng của cuối cùng tạm thời bình tĩnh. Cuộc sống một ngày lại một ngày trôi qua, rốt cục Linh Lung cũng nở nụ cười ôn nhu, khiến cho Trân Châu cuối cùng cũng yên tâm. Hôm đó, Kiến Vũ cùng Linh Lung lo sợ không yên đứng ở cửa nhà Trân Châu, run rẩy hỏi cô có thể hay không chứa chấp cô, làm Trân Châu vĩnh viễn nhớ vẻ yếu ớt trên gương mặt cô. Mặc dù cô không ngừng nói bóng nói gió, vậy mà Linh Lung thế nào cũng không chịu nói cho cô biết mình rốt cuộc là bị ủy khuất gì.
Rất nhanh, một tuần lễ trôi qua, Kiễn Vũ cũng cầu hôn Linh Lung, mà Linh Lung mỉm cười rưng rưng gật đầu. Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, Linh Lung tựa hồ khôi phục nguyên khí. Trải qua phản phục suy tư, cô quyết định gọi điện thoại cho luật sư nhà Thượng Quan, đem mối liên hệ cuối cùng của cô với nhà Thượng Quan cắt đứt.
Ở trong nhà Trân Châu, luật sư như có điều suy nghĩ quan sát Thượng Quan Linh Lung, “Thượng Quan tiểu thư, cô xác định cô muốn làm như vậy?”
“Đúng vậy. Tôi biết bỏ chỗ tài sản này có vẻ hơi ngu xuẩn một chút, tôi cũng không phải là tự cho là thanh cao, chẳng qua là không muốn làm loạn bộ tộc Thượng Quan khiến mình không thể thoát thân.” Linh Lung ngồi ở trên ghế salon, nhìn cảnh sắc rực rỡ bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh trả lời.
“Tôi không phải nói chuyện tài sản, Thượng Quan tiên sinh đối với cô có tham muốn giữ lấy. . . . . . dường như quá mức.” Hắn hàm súc biểu đạt ý của mình, “Lần này cô kêu tôi đến nhà bạn cô, nói vậy Thượng Quan tiên sinh cũng không biết chỗ ở của cô? Cô nhất định phải rời khỏi nhà Thượng Quan sao?”
Linh Lung kinh ngạc với sự nhạy cảm của hắn, hai người mới gặp nhau có một lần, lại có thể phân tích đạo lý rõ ràng. Cô bất đắc dĩ nói: “Anh ấy. . . . . . Là một người vô tình, tôi chỉ không muốn sa chân vào vũng bùn. Anh là luật sư của nhà Thượng Quan, đối với tính tình hai cha con nhà họ cũng biết rõ.”
Luật sư tao nhã đẩy mắt kiếng, trả lời: “Hai người bọn họ rất giống nhau, nhưng là người sao có thể không có tình cảm, nếu không Thượng Quan Tấn sao có thể để lại cho Thượng Quan phu nhân mười mấy phần trăm cổ phần?”
Linh Lung ngẩn ra, “Ý của ngài là, Thượng Quan Tấn chủ động cho mẹ tôi cổ phần?”
“Có lẽ mọi người không có chú ý tới, ngày bọn họ xảy ra tai nạn xe cũng chính là ngày kỷ niệm ngày cưới của bọn họ. Mà việc chuyển nhượng cổ phiếu cũng trước đó mấy ngày.”
Linh Lung ngạc nhiên sửng sốt, không nghĩ tới Thượng Quan Tấn thật đối với mẹ mình lại nảy sinh tình cảm, bọn họ là vì thế đi ăn mừng sao? Khó trách khi đó tài xế không có lái xe, nhưng nếu là tài xế lái xe, cũng sẽ không xảy ra bi kịch như vậy.
“Thượng Quan Tấn lúc gây dựng sự nghiệp khó khăn vô cùng, nhất là Thượng Quan gia tộc nội bộ tranh đấu nặng nề, tại hoàn cảnh phức tạp như vậy đứa trẻ lớn lên cũng sẽ không dễ dàng động cảm tình! Bởi vì tình cảm đúng là nhược điểm chí mạng của họ.”
Linh Lung quẫn bách dời tầm mắt, cuối cùng vẫn nói: “Hắn động bất động tình cảm, đã cùng tôi không có quan hệ. Nếu quyết định muốn thối lui khỏi, tôi không muốn
bỏ lỡ nửa chừng.”
“Vậy cũng tốt.” Luật sư đem giấy chuyển nhượng tài sản Linh Lung ký bỏ vào trong cặp, đứng lên có ý rời đi, “Xin Thượng Quan tiểu thư bảo trọng.”
Cô đưa hắn tới cửa, đột nhiên lại do dự nói: “Xin. . . . . .”
“Tôi biết, địa chỉ của cô tôi sẽ tận lực giữ bí mật.”
“Cám ơn.”
Nhìn bóng luật sư đi xa, Linh Lung rốt cục ý thức được cô cùng Thượng Quan gia tất cả liên quan. Nghĩ tới cuộc sống sau này của mình, còn có hôn lễ cùng Kiến Vũ, vốn nên là tràn đầy hướng tới cô lại đột nhiên trầm mặc xuống, Thượng Quan Ngự Quân sẽ động tình sao? Cô không muốn đi thử, cô không kịp đợi . . . . . .
Trên bàn làm việc rộng mổ sấp văn kiện, Thượng Quan Ngự Quân nhẹ nếm một hớp cà phê, mùi vi bất khác lạ khiến cho hắn sửng sốtlần nữa.
Đây không phải là cà phê cô pha. . . . . .
Không muốn thừa nhận rốt cuộc cô đã in sâu trong tâm trí hắn, một tuần lễ này, nhiều lần thất thần khiến hắn phiền não. Hắn phái người tìm kiếm cô, lại phát hiện hắn cũng không biết bạn của cô ở nơi nào. Chỉ biết Lâm gia, hắn thậm chí cũng đã phái người ngày ngày canh giữ ở nơi đó, cũng không thấy được bóng dáng của cô.
Cô cho là biến mất kiểu này sẽ khiến hắn chú ý tới cô sao? Thượng Quan Ngự Quân bỗng nhiên đứng lên, hung hăng đấm trên bàn. Cô thành công!
Chết tiệt, hắn chú ý tới cô!
Mấy ngày nay ban đêm, hắn không tự chủ đi tới phòng của cô, trong đầu hiện lên đều là của bóng hình cô, từ khi cô mười lăm tuổi đơn độc, đến mười tám tuổi ngông nghênh, rồi đến hai mươi mấy tuổi tự nhiên, còn có. . . . . . cô bị hắn nhốt bất đắc dĩ cùng mê võng.
Không biết từ bất an từ đâu cũng nóng nảy khiến hắn không thể an bình, hắn không thể không thừa nhận, hắn đã quen thấy cô xuất hiện trong tầm mắt, hoặc giả không chỉ là thói quen, hắn sẽ không nữa thừa nhận nhiều hơn. . . . . .
“Xin hỏi anh có hẹn với Tổng giám đốc không?”
“Không có, tôi không muốn gặp anh ấy, chỉ cần anh ấy ký phần văn kiện này rồi tôi trở về là được.” Luật sư đưa cho thư ký văn kiện của Linh Lung.
“Tốt lắm, tôi sẽ giao cho chúng cho Tổng giám đốc” Thư ký mỉm cười gật đầu, nhận lấy văn kiện.
Luật sư xoay người rời đi, rồi lại quay đầu lại, do dự nói: “Cô. . . . . . Tốt nhất mau sớm cho Thượng Quan tiên sinh xem qua, có thể anh ấy muốn nhìn thấy văn kiện này sớm. . . . . .”
Thư ký liếc mắt kỳ quái nhìn bóng lưng luật sư, lại nhìn một chút giáp tử văn kiện màu vàng, xoay người đi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc “Tổng giám đốc, mới vừa rồi luật sư đưa tới đây một văn kiện, ông ấy nói có thể ngài sẽ muốn nhìn thấy phần tài liệu nàysớm một chút.”
Thượng Quan Ngự Quân hồ nghi mở văn kiện, khi hắn nhìn thấy ký tên tờ thứ nhất thì con ngươi bỗng dưng thâm trầm .
“Luật sư? Ông đưa tài liệu này lúc nào?”
Không biết giọng của Tổng giám đốc sao lạnh như băng, thư ký có chút cà lăm: “Ông ấy. . . . . . mới vừa đi. . . . . .”
Cô vẫn chưa nói hết, liền kinh ngạc nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngự Quân luôn bình tĩnh xử sự tật phong tựa như biến mất ở cửa, ngay cả áo khoác ngòai cũng quên cầm lên.
Luật sư mới vừa đi vào thang máy, một bóng người đột nhiên đuổi theo, một phát bắt được cà vạt của hắn, ghé vào lỗ tai hắn hét lên: “Cô ở nơi nào?”
Mặc dù đã sớm ngờ tới hắn sẽ đuổi theo, luật sư vẫn kinh ngạc nhìn hắn giận giữ, cái này cùng Thượng Quan Ngự Quân bình tĩnh tỉnh táo thường ngày như hai người khác nhau.
“Cô ấy đang ở nơi nào?” Thượng Quan Ngự Quân âm ngoan nhìn chằm chằm luật sư thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Luật sư thật dễ dàng tránh khỏi hắn, vuốt cổ áo của mình, mới nói: “Thượng Quan tiên sinh, tôi không thể nói.”
Hắn im lặng, không biết vì sao mấy công nhân viên bên cạnh nhìn Thượng Quan Ngự Quân cùng luật sư giằng co, không biết nên nên vào thang máyhay không.
“Cút ra ngoài.” Lạnh lùng ba chữ, khiền cho người cũng run lên, người bên ngoài thang máy ầm ầm tản ra, mà ánh mắt Thượng Quan Ngự Quân vẫn ở trên người luật sư.
“Thượng Quan tiểu thư yêu cầu tôi không thể tiết lộ chỗ ở của cô ấy.”
Luật sư sửa sang lại tảng âm, muốn thở bình thường bản thân vừa rồi kinh hoàng.
“Rất tốt.” Hắn ngược lại tỉnh táo lại, “Ôngbị sa thải.”
Luật sư kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, “Anh không thể! Tôi cùng Thượng Quan gia ký hợp đồng. . . . . .”
“Trở thành phế thải . Hơn nữa, tôi bảo đảm với ông, ông sẽ không có chỗ đặt chân trong giới luật sư nữa.” Thượng Quan Ngự Quân nói xong, không chút do dự đi ra thang máy.
Luật sư ngạc nhiên sửng sốt một lát, đột nhiên ý thức được hắn nói được sẽ làm được, vội vàng thật nhanh đuổi kịp “Thượng Quan tiên sinh!”
Thượng Quan Ngự Quân quay đầu, thản nhiên hỏi lại lần nữa: “Cô ấy ở nơi nào?”
Luật sư bất đắc dĩ thở dài, hắn bây giờ đánh giá thấp cương quyết của Thượng Quan Ngự Quân, nam nhân như vậy bây giờ không thể chọc.
“Cô ấy ở tại. . . . . .”
Chương 8
Âm nhạc êm ái xung quanh giáo đường vang lên, ở giáo đường mọi người rắc cánh hoa hồng màu trắng.
Đây là một hôn lễ nhỏ, trừ Mục Sư, người tham gia cộng thêm cô dâu chú rể cũng chỉ có bốn người. Bên trong phòng hóa trang của cô dâu, Trân Châu lục đục vẽ loạn trên mặt Linh Lung.
“Thiệt là! Có cô dâu nào giống như cậu không, thần thần bí bí, ngay cả người nhà cũng không dám mời.”
“Mình không có người nhà.” Linh Lung một thân lụa trắng, áo cưới đên giản mặc trên người cô, mặc dù cũng không phải là thiết kế nổi tiếng, cũng là hào phóng ưu nhã.
Trân Châu liếc mắt một cái nhìn Linh Lung bình tĩnh không giống như cô gái chờ gả, “Nói cũng phải. Nhưng mình không hiểu, tại sao hôn lễ của cậuvà Kiến Vũ lại bí mật như vậy, ít nhất cũng phải để cho mấy bạn học biết không được sao?”
“Về sau nói cho bọn họ biết.” Linh Lung than thở, không muốn nói cho Trân Châu nghe nguyên nhân thật sự “Mình thích hôn lễ đơn giản một chút, xã giao nhiều như vậy quá đáng ghét.”
“Được! Cậu là cô dâu, cậu lớn nhất.” Trân Châu ra dấu tay để cho Linh Lung đứng lên, “Tóc của cậu thật là đẹp, từ đại học tới giờ chưa thấy cậu cắt.” Thay cô sửa sang lại áo cưới cho tốt, Trân Châu vui mừng nói: “Cuối cùng đợi đến ngày nay. Kiến Vũ đợi cậuđã lâu, cuối cùng cũng chờ được.”
“Ừ.” Linh Lung gật đầu một cái, thở một hơi thật dài, “Đến lúc tiến vào!” Cô rộng mở cửa, nhìn Ngô Tân chờ ngoài cửa “Chúng ta đi thôi.”
Trên thảm đỏ, Kiến Vũ đi giày Tây âu đứng thảng, lúc cô đi tới trong khoảnh khắc, trên mặt của hắn là vẻ hạnh phúc, mặc dù xa như vậy, nhưng là Linh Lung có thể rõ ràng có thể nhìn thấy đáy mắt hắn xúc động.
Trong nháy mắt, Linh Lung thật lòng cười. Cô có yêu Kiến Vũ, cô nảy sinh tình cảm là khi hắn quan tâm, chăm sóc. Dù không mãnh liệt, nhưng lại lâu dài. Nếu như cô yêu Thượng Quan Ngự Quân, cô đối với hắn yêu say đắm mãnh liệt và triền miên, vượt qua tình yêu với Kiến Vũ nhiều. Nhưng cô có nắm chắc có thể yêu Kiến Vũ, chỉ cần cho cô thời gian, cho cô thời gian quên nam nhân lạnh như băng đó. . . . . .
“Hai người là một đôi, đã bỏ lỡ năm năm.” Ngô Tân đang dắt cô đi bên cạnh nhỏ giọng nói ở bên tai cô.
Linh Lung vẫn không chớp mắt nhìn Kiến Vũ, nụ cười ở trên môi nỡ rộ, còn thiếu một bước, cô nhìn thấy Kiến Vũ vươn ra tay, đưa tay chạm vào. . . . . .
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, cửa giáo đường bị đẩy ra.
Linh Lung kinh ngạc quay đầu lại, đầu ngón tay đụng vào tay Kiến Vũ rồi lại rơi xuống. Trái tim đập thình thịch, cô thấp thỏm bất an nhìn nam nhân cao lớn đứng ở giáo đường. Màu vàng kim dương quang từ phía sau hắn chiếu rọi, buộc vòng quanh thân hình của hắn. . . . . .
Ở cô trợn to mắt, hắn một bước lại một bước đi về phía cô, thân thể của cô đang run rẩy, thế nào lại là hắn?
Tại sao hắn lại tới?
Thượng Quan Ngự Quân từng bước một đi tới trước mặt cô, mỗi tiếng bước chân lại khiến cho trái tim Linh Lung rung động. Hắn híp mắt, nhìn Linh Lung, đồng tử đen như mực ẩn sâu đè nén tức giận. Kéo tay cô buông xuống, hắn trầm trầm nói: ” Trở về cùng anh.”
“Không. . . . . .” Linh Lung giật tay, muốn đem tay của mình kéo ra , “Em không đi theo anh!”
Kiến Vũ sững sờ nhìn hai người kia, xông lên trước bảo vệ Linh Lung, “Buông cô ấy ra !”
“Cô ấy đã sớm không thuộc về ngươi.” Giọng Thượng Quan Ngự Quân lạnh lùng khiến cho Linh Lung bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn hắn chằm chằm.
“Không, không muốn!” Linh Lung run giống như mùa thu lá rụng, tuyệt vọng theo dõi hắn, “Đừng nói nữa” Cô đã biết hắn muốn nói gì.
“Anhcó ý gì?” Kiến Vũ tức giận hỏi tới lời hắn vừa nói.
Thượng Quan Ngự Quân không trả lời câu hỏi của hắn, giọng lại trầm thấp đối với Linh Lung nói: “Nếu như không muốn anh nói, vậy hãy cùng anh trở về.”
Linh Lung run rẩy đầu gối khụy xuống trên thảm đỏ, mặt tái nhợt giống như không thể tiếp nhận nhiều hơn bi thương, “Tại sao? Thượng Quan Ngự Quân, tại sao không thể cho em tự do? Em đã cho anh thứ anh muốn !” Cô lộ vẻ sầu thảm nhìn hắn, “Rốt cuộc phải làm như thế nào, anh mới bằng lòng bỏ qua cho em?”
Lời của cô khiến đáy lòng hắn nổi dậy một trận cuồng phong mãnh liệt, cô hỏi không có sai, tại sao hắn không thể thả cô đi? Hắn trầm mặc nhìn cô, trong đôi mắt không biết là tình cảm gì, khiến cho hắn có vẻ thậm chí có chút ngơ ngẩn.
“Anh sẽ không bỏ qua cho em, bởi vì em chỉ thuộc về anh! Từ ngày em vào nhà Thượng Quan, nhất định phải là người của anh.”
anh.”
“Không phải vậy!” Linh Lung khó có thể tin nhìn chằm chằm hắn, “Em thiếu anh cái gì? Thiếu Thượng Quan gia ba năm tiền nuôi dưỡng sao? anh nói bao nhiêu, em sẽ trả!”
“Còn anh? Nguyên nhân em dâng mình cho anh?” Giọng của hắn chợt âm trầm, nhìn thấy Linh Lung lúc nghe những lời này sắc mặt bỗng dưng tái nhợt.
Lời nói của Thượng Quan Ngự Quân đâm một nhát thật sâu vào trái tim Linh Lung. Cô không muốn người khác biết chuyện, hôm nay bị bày tại hiện trượng, quẫn bách cùng lộ vẻ sầu thảm khiến cô không ngốc đầu lên được, cô sợ nhìn thấy vẻ mặt của Kiến Vũ, sợ nhìn thấy hắn bị tổn thương, càng sợ hắn khinh bỉ. . . . . .
Nước mắt tuôn ra hốc mắt, vào giờ phút này Linh Lung hoàn toàn tuyệt vọng, bả vai yếu đuối run rẩy, cô bỗng nhiên cười lớn, giọng mang theo hận ý cùng thê thảm, “Em hận anh! Thượng Quan Ngự Quân,em hận anh, hận anh phá hủy cuộc đời của ta!” Nước mắt rơi xuống trên bờ môi của cô, không rửa sạch hận ý khắc sâu trong mắt cô.
Thượng Quan Ngự Quân chấn động, hồi tưởng lại con ngươi mát lạnh như suối mang theo nụ cười thản nhiên cùng con ngươi trước mắt chỉ đựng bi ai, còn có vô hạn oán hận chồng chất. Hắn bỗng dưng ý thức được hắn thay đổi cô, cô đã từng là một cô gài vui vẻ bình thản, mà bây giờ cô. . . . . . Tuyệt vọng. Nói không rõ là cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có mơ hồ hối tiếc.
Hắn yêu cô sao?
Đầu hắn lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Không! Hắn sẽ không yêu cô!
Tiếp nhận đáp án này, hắn lạnh lùng kéo cô đứng dậy, “Không cho khóc.” Như cũ là câu nói kia, một hồi lâu rồi lại nói: “Anh không muốn thấy em khóc.”
Hắn mạnh mẽ một thanh kéo cô đứng dậy, đem cô ôm ngang, sãi bước đi ra giáo đường. Còn lại mấy người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa.
Từ khi Linh Lung quay về bên Thượng Quan Ngự Quân, cô bắt đầu gầy đi. Ý chí của cô từ từ sa sút, mặc dù cô đã không đi làm, bởi vì cô đã liên tục hai lần té xỉu ở trong văn phòng của Thượng Quan Ngự Quân, nhưng vẫn là suy yếu cả ngày nằm trên giường. Thượng Quan Ngự Quân mời bác sĩ, bác sĩ kiểm tra cho cô không dưới mười mấy lần, cuối cùng kết luận là cô bị bệnh kén ăn.
Thượng Quan Ngự Quân âm u nhìn thẳng, bác sĩ không thể không nói: “Thật ra thì bệnh kén ăn cũng không phải là một loại bệnh trong cơ thể, đây là một loại phản ứng khi tinh thần chịu cú sốc quá lớn. Mặc dù tôi đã cho Thượng Quan tiểu thư uống thuốc, nhưng nếu như chính cô không thể thoát khỏi bóng ma kia, bất kỳ thuốc nào cũng không có tác dụng. Dù sao, tâm bệnh phải dùng tâm dược.”
Nghe lời của bác sĩ, Thượng Quan Ngự Quân giống như con bão vọt vào phòng của Linh Lung, cửa phòng bị động tác mãnh liệt của hắn khi xong vào “Phanh” đụng vào vách tường.
“Em yêu Kiến Vũ đến vậy sao?” Giọng hắn chán nản mang theo áo não cùng tức giận, “Thương hắn đến nguyện ý vì hắn tự hành hạ mình?”
Ngồi ở trên ghế sa lon gần cửa sổ Linh Lung nghe lời của hắn, từ từ xoay đầu lại, miễn cưỡng mỉm cười với hắn, “Đối với anhcó quan trọng không? Thì ra em không phải là dễ khống chế sao? Em đã mất đi năng lực chống cự, anh càng cao hứng hơn mới đúng.” Dáng vẻ tức giận của hắn khiến Linh Lung kinh ngạc, hắn chưa bao giờ mất đi tỉnh táo .
Thượng Quan Ngự Quân đột nhiên không nói gì, nhìn khuôn mặt cô tái nhợt không có chút sức sống nào, hắn chỉ cảm thấy tức giận cũng không xử chí. Lần đầu, hắn không biết nên làm sao, trong lòng lo sợ không yên đột nhiên khiến hắn hiểu, hắn đang sợ mất đi cô. . . . . . Như vậy nhận thức khiến cho hắn hắn đối với mình càng ngày càng dứt.
Cô đối với hắn mà nói phải không chút quan trọng nào!
Trữ tẩu xuất hiện vào lúc này ở cửa, “Tiểu thư, phía dưới có một cô gái xưng là Trân Châu muốn gặp ngừoi.”
Trân Châu? Bạn của cô? Thượng Quan Ngự Quân bỗng nhiên khủng hoảng, “Đuổi cô ấy đi” Lúc nói những lời này, hắn không có xem nhẹ tia ánh sáng vội vã thoáng qua trong mắt cô, ánh sáng kia cũng đang nghe lời của hắn sau nhanh chóng biến mất. Hắn nắm chặt quả đấm, quyết định của hắn từ trước đến giờ sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào mà thay đổi!
Trữ tẩu lo lắng liếc mắt nhìn Thượng Quan Linh Lung, đôi môi run run hạ xuống, không nói gì lui ra khỏi phòng của cô.
“Em muốn gặp cô ấy?” Hắn âm trầm nhìn cô chằm chằm.
“Đúng vậy” Linh Lung rất thành thực trả lời, “Thật sự em muốn gặp cô ấy, nhưng nếu như anh không chịu, em cũng không có ý kiến.” Cô nhìn hắn, bình tĩnh vô cùng.
Không phải là như vậy! Cô không phải là như vậy! Từ trước, cô mặc dù ngoài mặt thuận theo, nhưng là hắn luôn có thể nhìn ra sự phản kháng trong con ngươi mắt lạnh của cô. Cô cho tới bây giờ cũng chưa có công khai đối kháng bất luận kẻ nào, nhưng là, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên khi cô mười tám tuổi lúc nhắc tới việc dời Thượng Quan gia, trên mặt cô kiên nghị hòa. . . . . . Sinh mệnh. Mà bây giờ, cô vô điều kiện đối với yêu cầu nào của mình cũng cúi đầu, như vậy Thượng Quan Linh Lung không phải là Thượng Quan Linh Lung hắn muốn!
Thượng Quan Ngự Quân chưa từng phát hiện mình lại mâu thuẫn như vậy, không muốn cô gặp bạn vì sợ bạn cô sẽ mang cô đi, vậy mà hắn lại không thể đối mặt với người không cso sự sống, không nhúc nhích này!
Đột nhiên, hắn sải từng bước lên phía trước, đem Linh Lung bế ngang. Linh Lung khiếp sợ nhìn hắn chằm chằm, chưa từng nhìn thấy hắn luống cuống như vậy, kinh ngạc chấn động kịch liệt tình cảm của hắn. . . . . . Hắn muốn mang mình đi nơi nào?
Dưới lầu, Trân Châu vẫn còn lý luận với Trữ tẩu. Đối với việc Thượng Quan gia không để cho cô cùng Linh Lung gặp mặt tức giận bất bình, lúc nhìn thấy Thượng Quan Ngự Quân ôm Linh Lung xuống lầu, cô lập tức trợn mắt hốc mồm.
Thượng Quan Ngự Quân đem Linh Lung đặt ở trên ghế sa lon phòng khách, dáng vẻ thận trọng lần nữa khiến cho mọi người kinh ngạc. Sau đó, hắn cũng không nói gì, đi thẳng lên lầu.
Đây coi như là. . . . . . Để cho cô cùng Trân Châu gặp mặt sao? Linh Lung buồn bực, tầm mắt dõi theo bóng lưng của hắn mãi cho đến khi không nhìn thấy hắn mới thôi.
“Sao cậu gầy như vậy!” Trân Châu lo lắng quát lên, “Thượng Quan Ngự Quân chẳng lẽ không cho cậu ăn?”
Nghe lời này, Linh Lung khóe miệng khơi mào một chút tiếu ý, “Không phải vậy. Mình mắc bệnh kén ăn.”
“Bệnh kén ăn!” Thanh âm của cô càng thêm bén nhọn, “Chuyện gì xảy ra?”
Linh Lung thở dài một cái, giọng nói vững vàng trả lời: “Mình cũng không biết. Thật ra thì trừ thân thể càng ngày càng suy yếu, tự mình cũng không có cảm giác có gì khác lạ, vậy đại khái giống như. . . . . . Kẻ điên không biết mình điên một dạng đi!”
“Linh Lung!” Trân Châu luống cuống, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ không sao cả của cô, “Là Thượng Quan Ngự Quân làm gì ngươi sao? Tại sao cậu lại tuyệt vọng như vậy?”
Trong nháy mắt, Linh Lung nắm chặt quả đấm của mình, cô thật tuyệt vọng sao? Trong tiềm thức, cô đã tuyệt vọng? Tuyệt vọng mình. . . . . . Cũng không có cơ hội quên đi tình yêu đối với hắn, sâu nặng?
“Kiến Vũ khỏe không?” Cô nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này, “Anh ấy có hận mình không?”
Trân Châu ngồi xuống bên cạnh cô, cầm đôi tay lạnh như băng của cô “Không có. Mình tới, cũng là bởi vì anh ấy muốn mình chuyển lời với cậu, bất luận cậu làm gì cũng là có lý do của mình, anh ấy quyết sẽ không trách cậu. Chỉ cần cậu hạnh phúc, anh ấy cũng sẽ vui vẻ.” Trân Châu vừa thuật lại hắn đã nói, hốc mắt đỏ lên, “Anh ấy đi đầu quân.”
Linh Lung bỗng dưng ngẩng đầu lên, “Anh ấy đi đầu quân?”
“Là quyết định của anh ấy, anh ấy muốn tham gia hải quân. . . . . . Anh ấy nói chờ hắn trở lại, nhất định anh ấy sẽ quên cậu.”
Linh Lung lấy tay che môi của mình, không để cho sự nghẹn ngào run run tràn ra, “Nhất định là hận ta. . . . . . Anh ấy hận ta!”
“Đủ rồi!” Trân Châu thô lỗ kéo cánh tay run lẩy bẩy của Linh Lung, “Cậu không nên chán nản như vậy! Cậu như vậy sẽ càng khiến Kiến Vũ thương tâm ! Cậu nghĩ anh ấy là con người như vậy sao? Nếu cậu thật sự cảm thấy mình thiếu hắn, nên cố gắng sống thật tốt, như vậy mới coi là báo đáp hắn! Cậu hiểu không?”
Linh Lung bỗng nhiên sửng sốt, nhìn vẻ mặt lo lắng của Chân Trâu. Đúng! Bộ dạng này của cô, mới thật sẽ làm người quan tâm cô lo lắng, nhưng là. . . . . .
Trân Châu liếc cái thang, dè dặt hỏi: “Linh Lung, cậu thật yêu anh ấy sao?”
Linh Lung giễu cợt gật đầu, “Nhưng anh ấy không yêu em. Mình vốn là muốn rời khỏi, quên anh ấy, nhưng anh ấy lại bắt em quay về.”
“Nếu như anh ấy không yêu cậu, cần gì phải trăm phương ngàn kế giữ cậu lại?”
Trân Châu không hiểu nhìn Linh Lung, “Nhìn ánh mắt của anh ấy. . . . . .”
Linh Lung cười khổ ra, “Anh ấy là người không hiểu được tình yêu. Tim của anh ấy không tha cho mình. Anh ấy muốn đoạt lấy mình, lại không thể yêu mình.”
Trân Châu mắt thấy Linh Lung hống khổ cùng ý chí sa sút, đau lòng mà ôm cô vào trong lòng “Nếu như mình có thể khuyên cậu, mình sẽ nói cho cậu biết không nên đi yêu một nam nhân không thể chạm đến. Nhưng mình lại hiểu, yêu một người là không thể lựa chọn. Linh Lung, tất cả phải dựa vào chính cậu, vì mấy người chúng ta, hãy đứng dậy lần nữa đi.”
Linh Lung nhìn nhau Trân Châu, “Đứng lên lần nữa?”
Trân Châu kiên định gật đầu, “Đúng! Mình biết việc này rất thống khổ, trừ việc đứng lên, cậu không có lựa chọn khác.”
Linh Lung lau nước mắt “Mình chỉ không biết phải làm sao, cậu tới nói cho mình biết, rốt cuộc như thế nào mới xem như ‘ đứng lên lần nữa ’? Mình không biết nên làm sao để không yêu anh ấy nữa. Cũng không muốn oán hận anh ấy. . . . . .” Tiếng nói trôi dạt giữa hai người, Trân Châu nhìn khuôn mặt bình tĩnh mà tái nhợt của cô, rùng mình ớn lạnh.
Linh Lung mờ mịt lại quá đỗi an tĩnh khiến cô kinh hãi.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, Thượng Quan Ngự Quân luôn tiến vào phòng của Linh Lung lúc nửa đêm, bế cô về phòng của hắn. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, tận lực không muốn đánh thức Linh Lung, nhưng là Linh Lung ngủ không sâu luôn là biết cử động của hắn, mỗi lần hắn cũng sẽ ngưng mắt nhìn cô thật lâu.
Tại sao? Hắn tại sao muốn làm như vậy?
Mỗi ngày buổi tối luôn ôm cô ngủ, hắn làm vậy là có ý gì?
Từ từ, Linh Lung bắt đầu quan sát hắn, từ từ phát giác hắn đang trước mặt mình khó có thể phát giác luống cuống. Không phải là ảo giác của mình, hắn trước mặt cô luôn luôn lạnh lùng, hắn bây giờ ánh mắt nhìn cô kiềm chế đè nén, thật xen lẫn không xác định.
Linh Lung cẩn thận suy đoán, trái tim yếu ớt đột nhiên xuất hiện một tia hy vọng nh