--> Cuộc Đấu Tình Yêu Tàn Khốc - game1s.com
XtGem Forum catalog

Cuộc Đấu Tình Yêu Tàn Khốc

Chương 1

Bước vào căn phòng được bao phủ bởi sắc hồng và được trang trí bởi những món đồ tinh xảo, trong lòng Linh Lung không khỏi cười lạnh, song cô vẫn tươi cười nói với người giúp việc: “Cám ơn”. Đợi cho người giúp việc rời khỏi, Linh Lung mới có thể trút bỏ được bộ mặt giả dối khi nãy

Trong cuộc sống không phải lúc nào mọi việc cũng có thể như ý nên đôi lúc cô phải khoác lên một bộ mặt giả dối. Để tránh khỏi những rắc rối không đáng có cô đã tập cho mình thói quen đeo 1 bộ mặt tươi cười ngây ngô với người khác để che dấu tính cách bản thân

“Haiz……” cô thở dài. Thượng Quan Tấn thoạt nhìn cũng không có ý không hoan nghênh cô, mà Thượng Quan Ngự Quân cũng vậy, trong lòng có lẽ cũng xem nhẹ mẹ con cô nhưng với cô dù sao đây cũng chỉ là 1 ngôi nhà tạm thời. Chỉ còn 3 năm, sau 3 năm cô có thể tự lập không cần sống mà phải nương theo sắc mặt người khác nữa. Chỉ cần nghĩ vậy cô liền cảm thấy hoàn cảnh hiện tại vẫn không đến nỗi quá tệ

Vất vả cả ngày, Linh Lung rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi. Lấy tay che miệng ngáp dài cô quyết định đi tắm rồi đi ngủ. Sau vài lần mẹ cô tái giá, cô đã học được cách thích ứng với hoàn cảnh mới

Trong khi đó, Thượng Quan Tấn ở thư phòng, Thượng Quan Ngự Quân ngồi trên sô pha đan hai tay vào nhau nhìn cha đứng cạnh cửa sổ. Ánh trăng mờ nhạt soi rọi vào cử sổ, khuôn mặt Ngự Quân trông rất bình tĩnh nhưng trong mắt lại ánh lên 1 tia nhìn nghi hoặc

Hắn rốt cuộc mất kiên nhẫn hỏi: “Cha trễ như vậy kêu con đến không phải chỉ là để ngắm cảnh với cha chứ?”

Thượng Quan Tấn quay lại nhìn ngọn đèn nói: “Con không tán thành cha lấy Khúc nghiên sao?

Thượng Quan Ngự Quân không trả lời lại nói: “Đây là việc riêng của cha con không có quyền can thiệp”

“Haha” hắn bật cười, đôi mắt lóe lên một ánh sáng: “Cha là một thương nhân, sẽ không tự dưng làm điều không có lợi

“Sao?” Thượng Quan Ngự Quân mỉa mai hỏi: “Vậy lần kết hôn này có lợi ích gì?” Trong mắt hắn, Khúc Nghiên Không hề có giá trị lợi dụng gì, lấy cha hắn chẳng qua chỉ vì tiền, mà cha hắn cũng vì mê luyến sắc đẹp của người phụ nữ đó

“Chuyện của Triển Phát là do bà ta làm”

Ông chủ trước của Triển Phát có quan hệ với Khúc Nghiên, gần đây công ty do bị lộ bí mật nên mới dẫn tới phá sản, sau đó tập đoàn Thượng Quan mua lại công ty Triển Phát gây ra lủng đoạn thị trường

“Người đã có thể phản bội 1 chủ tử cũng có thể phản bội lại cha” thanh âm Thượng Quan Ngự Quân trầm thấp không chút cảm xúc nói

“Cha sẽ không để cho bà ta có cơ hội tiếp xúc đến việc cơ mật của công ty” Thượng Quan Tấn đi đến bàn làm việc ngồi xuống và xem tài liệu, dường như muốn kết thúc cuộc trò chuyện. “Cha chỉ cần 1 người phụ nữ thôi, Khúc nghiên sẽ không uy hiếp đến con, cha sẽ không để cho bà ấy mang thai” Ông muốn con trai hiểu được mục đích của lần nói chuyện này. “Nhưng trái lại con cũng đừng động vào bà ấy và con gái của bà ta, cha không muốn trong nhà có những lời dèm pha”

Thượng Quan Ngự Quân đứng lên, không hề tức giận lại thản nhiên nói: “Họ không đủ bản lĩnh làm cho con hứng thú”

Không hề để ý đến chuyện liên quan đến Khúc Nghiên, hắn chỉ không muốn chuyện đời tư của cha hắn làm ảnh hưởng tới công việc và đời tư của hắn, mà cô gái Linh Lung đó, tên còn đẹp hơn người nửa phần, bằng tư sắc của cô muốn hấp dẫn hắn e rằng quá sớm

Bỗng truyền đến tiếng gõ cửa

“Vào đi” Thượng Quan Tân tiếp tục xem tài liệu không buồn ngẩng đầu lên nói

“Tấn, em hầm canh anh nếm thử đi” Khúc Nghiên tiến vào, mặc bộ sườn xám tôn lên được dáng người xinh đẹp, thấy Ngự Quân liền nhiệt tình nói với hắn: “Ngự Quân cũng đến nếm thử đi”

Thượng Quan Ngự Quân sớm đã thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt và ánh mắt không có ý tốt, không lạnh không nóng khước từ: “không cần, ba, con về phòng”

Thượng Quan Tấn gật đầu ngẩng lên nhìn con trai ra khỏi phòng mới nói với Khúc Nghiên: “bày đặt làm gì, em cũng trở về phòng đi”

Thượng Quan Tấn không phải là người ham mê sắc đẹp, khi kết hôn cùng hắn tuy rằng có giao dịch nhưng bà vẫn nghĩ Thượng Quan Tấn đam mê sắc đẹp của bà là chủ yếu

Nét mặt bà hiện lên tia trao phúng và chua xót, đàn ông cuối cùng vẫn giống nhau, một khi phụ nữ đã thuộc về họ thì bọn họ sẽ rời khỏi. Giống như 16 năm trước, người ấy làm cho bà mang thai rồi liền rời đi

Khi bà tiến tới cửa chuẩn bị rời đi, Thượng Quan Tấn đột nhiên lên tiếng: “Về sau việc này cứ để cho người giúp việc làm, hôn lễ tiến hành cả ngày em cũng mệt rồi nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ về phòng sau”

Khúc Nghiên ngạc nhiên trong nháy mắt, tựa hồ khó mà tin được câu nói kia của ông là quan tâm bà.

“Đã biết, Tấn” bà đóng cửa lại rời khỏi thư phòng

Đi ngang qua phong của con gái, bà nhẹ nhàng đặt tay trên nắm cửa

Bà muốn xem con gái đã thích ứng chưa, nhưng cô lại do dự vì không biết nên nói như thế nào

Ngay khi bà muốn rời đi, cánh cử đột nhiên mở, Linh Lung 1 tay cầm khăn tắm, 1 tay cầm nắm cửa, tựa như hiểu được sự bối rối trong mắt mẹ cô

Ngay lập tức Linh Lung tươi cười để đánh tan bối rối

“Mẹ, con vừa thấy bóng của người sau cánh cửa, có phải mẹ sợ sẽ đánh thức con hay không, con chưa có ngủ”. Linh Lung vội né sang: “Mẹ, vào trong đi”

Khúc Nghiên bước vào nhìn phòng của con gái hỏi: “con có thích không, là mẹ nói trang trí phòng màu hồng đó”

“Tốt lắm a!” Linh Lung vừa đứng ở trước gương chải tóc, vừa nhìn mẹ bên trong gương nói tiếp: “Phòng thực tinh xảo, con đoán bạn học của con đều phải ghen tỵ nổi điên!”

“Chuyện chuyển trường, Tấn…… Ba con…… Đều giúp con chuẩn bị tốt, ngày kia là có thể bắt đầu đi học. Nghe nói là trường học quý tộc rất có danh tiếng.” Bởi vì không biết nên xưng hô Thượng Quan Tấn như thế nào ở trước mặt con gái mà không xấu hổ, Khúc Nghiên gục đầu xuống, không có nhìn con gái tươi cười ngọt ngào trong gương.

“Thật không? Không nghĩ ba nhanh như vậy đã lo xong thật tốt” Linh Lung biết rất rõ mẹ xấu hổ. Cô miễn cưỡng tươi cười, cô cẩn thận để không đụng chạm vào vấn đề làm cho mẹ cô xấu hổ. nếu không phải đã hiểu rõ mọi thứ, có thể cô cũng cười vui vẻ và thoải mái khi kêu Thượng Quang Tấn tiếng “ba”, và mẹ cô cũng không khó xử

“Linh Lung……” Khúc Nghiên muốn nói lại thôi, cẩn thận đánh giá con gái, “Con…..”

Linh Lung xoay người, “Có gì không?”

Khúc Nghiên nhìn trong mắt con gái ánh lên 1 tia do dự nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. Trường hợp nào bà cũng đã từng trải qua, nhưng trước mặt con gái và lại không thể nói chuyện lưu loát được dù con gái chỉ mới 15 tuổi

“Mẹ có việc gì? Có việc gì muốn nói với con thì nói đi?” Linh Lung khó hiểu nhìn mẹ cô

“Con cảm thấy Thượng Quan Ngự Quân thế nào?”

Linh Lung lập tức hiểu được mục đích của mẹ cô, cho dù mẹ cô không nói cô cũng biết hắn không thể là đối tượng của cô. Che dấu dưới bộ mặt tươi cười của hắn là diện mạo gì cô cũng không muốn biết. Lại mỉm cười lần nữa, cô không suy nghĩ bình luận: “Thực nhã nhặn, điềm đạm, là người tốt, nhưng sao mẹ lại hỏi vậy?”

“Con thích nó sao? Ý mẹ là con có muốn nó làm anh của con không?” Khúc Nghiên cẩn thận hỏi

“Đúng vậy. Con có nói sẽ làm 1 người em gái tốt, chỉ hy vọng anh ấy cũng thích con làm em gái mình.”

“Tốt lắm!” Khúc Nghiên yên tâm, đứng lên, “Con cũng ngủ đi, mẹ về phòng đây.”

“Dạ! Mẹ ngủ ngon” Linh Lung nhu thuận đưa bà tới cửa

Vào thời gian trước, Linh Lung đã phát hiện mẹ cô rất mẫn cảm với chuyện của bà, không thể đối mặt với cô, nguyên nhân là ở cô, úc trước khi cô vừa sinh ra cha của cô đã bỏ rơi mẹ con cô, để lại cho mẹ cô cuộc sống nghèo khó và nhục nhã, không chồng mà lại có con. Mẹ cô rất muốn yêu thương cô nhưng lại không thể đối mặt với khuôn mặt tương tự cha cô mà không có chút oán hận

Linh Lung thở dài, vén rèm cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ trải bóng về phía xa……

Cô gái kia……

Thượng Quan Ngự Quân thấy “cô em gái mới” đứng trước cửa sổ hình bán nguyệt dài sát sàn trong phòng, cô gái đó mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, thân đứng lặng dưới ánh trăng, mái tóc đen xõa dài trải theo đường cong trên cơ thể (đoạn này ta chỉ hiểu sơ sơ nên có chém đó nha ^^)

Linh Lung…… thực là một cô gái bình thường, cũng không có kế thừa dung mạo xinh đẹp của mẹ, tầm thường đến độ người khác khó có thể nhớ được. Cho dù hôm nay đã thấy cô, cũng đã nói nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn không thể nhớ được bộ dáng của cô

Đột nhiên, xa xa cô quay đầu đi, biểu tình có chút giật mình. Phòng hắn và cô đều có 1 cửa sổ hình bán nguyệt gần như trong suốt (nguyên bản là hình tròn lớn gần như trong suốt, mà diễn tả ở trên lại nói là hình bán nguyệt potay.com), chỗ hắn có thể nhìn thấy cô và cô cũng có thể nhìn thấy hắn. Sau đó rất nhanh cô mỉm cười với hắn, gật nhẹ đầu, nụ cười đó thật lạ lẫm

Không biết điếu thuốc đã cháy gần hết lúc nào, làm phỏng tay hắn. Thượng Quan Ngự Quân dập tắt thuốc, sau đó xoay người vào trong phòng nhấn vào cái nút trên tường, chiếc rèm cửa sổ hoa lệ chậm rãi khép lại. Vào thời điểm cô mỉm cười với hắn, hắn không có biểu tình gì và cũng không có động tác nào đáp lại. Một cô gái mảnh khảnh, bình thường làm cho hắn ngay cả diện mạo của cô cũng không nhớ được (miệng nói không nhớ mà sao cứ đề cập tới wài dzị ta?)

3 năm sau (chớp mắt cái nhanh ghê chưa)

Một cô gái tóc dài lẳng lặng ngồi dựa vào cửa sổ cửa hàng Mc Donald’s. Cô thực sự là một cô gái bình thường, ngoại trừ đôi mắt bình tĩnh và hàng lông mi dài thì không còn gì hấp dẫn hơn trên người cô ấy, nhưng cô trông rất thản nhiên – tự đắc làm người khác không thể không chú ý đến. Không khí yên lặng nơi cô có chút không thích hợp với không khí náo nhiệt xung quanh, nhưng hai hình ảnh này vẫn cứ hòa hợp một cách thần kỳ

Hút 1 ngụm nước, cô vừa nâng tay sửa cái kính trên mặt vừa nhíu mày nghĩ

Bọn họ lại trễ sao? Cô nhìn ra ngã tư đường ngoài cửa sổ

“Linh Lung!” có vài nam nữ vọt vào Mc Donald’s lớn tiếng kêu cô

Linh Lung nhìn về phía họ, rồi mỉm cười: “các bạn trễ nha”

Đứng mũi chịu sào là Trân Châu bạn tốt nhất của Linh Lung, theo sau Trân Châu là bạn trai của cô, còn có Lâm Kiến Vũ

“Nói Trân Châu là đúng lắm, đều là cô lề mề đó, ra ngoài một xíu mà làm như đi thi hoa hậu, sửa soạn phiền phức lắm” Kiến Vũ cười nói

Trân Châu liếc hắn 1 cái thầm nghĩ sau này không bao giờ giúp hắn cua Linh Lung nữa xem hắn còn dám hãm hại cô nữa không

Sau khi 3 người gọi cơm xong, liền ngồi xuống bên cạnh Linh Lung. Trân Châu liền nói: “Sao nhìn cậu đột nhiên rất nghiêm túc? Đã đến lúc?”

“Đã đến lúc?” Linh Lung ko nói gì nhưng Kiến Vũ lại lên tiếng: “Lại nữa…… nghe nói cái lão Thượng Quan kia lại muốn tìm cho Linh Lung 1 đối tượng tốt”

“Linh Lung, sao cậu không nói gì?” 3 người nghiêm túc nhìn Linh Lung “nếu cậu quyết định 3 chúng tôi nhất định dốc hết sức tương trợ. Liền theo đúng ý cậu”

Linh Lung đùa giỡn với ống hút, khuôn mặt bình tĩnh nở ra nụ cười: “Cám ơn”

“Vậy là cậu quyết định chuyển ra ngoài?”

“Uh” Linh Lung nhẹ nhàng gật đầu: “Đại thể cứ như vậy mà tiến hành, bọn họ còn chưa biết mình đã gửi thư lên trường đại học, học bổng của trường đại học cũng đủ cho tiền học của mình, còn chút tiền thừa lại thuê 1 nhà trọ cũng không thành vấn đề. Trường hợp xấu nhất, mình còn một ít tiền để dành, cũng có thể làm thêm”

“Thực ra 4 người chúng ta thuê 1 nhà trọ có 3 phòng là lợi nhất. Vừa vặn chúng ta thi cùng 1 trường đại học, có thể cùng nhau ở chung 1 chỗ. Mình và a Tân 1 phòng, Linh lung và Kiến Vũ mỗi người ở một phòng” Trân Châu đề nghị: “tiền thuê nhà trọ chia làm 4, mỗi người đều có lợi hơn 1 chút”

“Đó không phải là một chủ ý tồi” Kiến Vũ gật đầu đồng ý: “4 người ở cùng 1 chỗ sẽ tiện chiếu cố lẫn nhau. Không biết là…… người mẹ quý tộc của Linh Lung có thể đồng ý hay không?”

“Đúng vậy, 1 cô gái… đúng là không tiện ở chung với quỷ phong lưu như cậu?”

“Này, cậu cũng không cần quá kiêu ngạo nha, cậu và Ngô Tân không phải cũng ở chung sao?”

“Mình và Ngô Tân đã đính hôn, đợi cho học xong đại học sẽ kết hôn”

Ngô Tân và Linh Lung nhìn nhau, hai người đều bất đắc dĩ cười khổ, 2 người kia cứ ở cùng 1 chỗ liền sẽ ầm ỹ

“Được rồi, Linh Lung cậu cho rằng như vậy được không?” Ngô Tân hỏi

“Mình có cái gì lo lắng” Linh Lung cười nói, những người bạn này cô đã quen từ trước khi vào Thượng Quan gia rồi: “Nhưng bây giờ mình còn chưa chuyển ra được, mình chưa nói với họ nói chuyện này. Mặc dù… nhất định chuyển ra ngoài về sau không liên quan với nhau, nhưng dù sao mẹ mình ở Thượng Quan gia, mình không muốn làm cho bà khó xử”

Kỳ thực Linh Lung nghĩ không ra cô muốn chuyển ra khỏi Thượng Quan gia sẽ có gì cản trở, dù sao cô cũng chỉ là con riêng, Thượng Quan Tấn kỳ thực không có lý do gì muốn giữ cô. Nhưng mà, sau 3 năm bố thí, hắn có thể muốn cô lấy hôn nhân trả lại hay không? Mẹ cô sẽ không phản đối ý đó, mẹ cô rất mong gả được cô vào gia đình giàu có – quyền thế để củng cố địa vị chính mình. Hiện tại rời khỏi Thượng Quan gia 1 chỗ dựa vững chắc như vậy, về sau tất cả đều dựa vào chính mình, mẹ cô có thể nghĩ cô quá ngu dốt hay ko?

“Về sau, Linh Lung, nếu cậu thật sự độc lập như lời cậu nói, chỉ sợ rằng sẽ chịu rất nhiều khổ sở” Ngô Tân nhẹ nhàng nhắc nhở

“Cậu đang nói cái gì! Nếu Linh Lung ko chuyển ra như lời nói, tương lai mới là chịu khổ. Cậu muốn cô ấy gả cho 1 ông lão có tiền, bị lợi dụng sao?” Trân Châu liếc mắt nhìn Ngô Tân trừng trừng

“Đúng” Linh Lung đồng ý: “Thượng Quan Tấn là 1 thương nhân, sẽ không làm chuyện lỗ vốn. Ông ấy nuôi mình 3 năm, tốt bụng cho mình 1 cái họ, mình không biết trả ông ấy thế nào. Nếu ông ấy thật sự yêu cầu mình lấy hôn nhân báo đáp ông ấy, mình không có lý do gì để cự tuyệt. đó là lý do mình muốn chuyển đi khi vừa đủ 18t, cho dù sau này sẽ chịu khổ, cũng hơn là sau này mất đi sự tự do, cả ngày bị nhốt trong biệt thự xa hoa ko tự đứng lên được”

“Vậy cậu tính nói như thế nào với Thượng Quan Tấn?” Kiến Vũ do dự 1 lúc lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi

Linh Lung ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ nói: “Mình cũng không biết”

Mercedes Benz vốn chạy trên đường với tốc độ khá nhanh, nhưng giờ khắc này lại kẹt trong dòng xe cộ đông đúc trong thành thị. Tài xế ngồi đối diện với chủ nhân phía sau càng thêm lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể chuyển động chậm chạp như ốc sên. Ai! Thời điểm tan tầm.

Thượng Quan Ngự Quân buông xấp tài liệu công ty xuống, xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh trong suốt nhìn dòng người qua lại thật náo nhiệt phía ngoài xe dường như khác với không gian tồn tại của hắn

Một năm trước, cha hắn giao lại quyền hành ở công ty cho hắn, còn ông thối lui về phía sau hậu trường. Nếu không phải vì bệnh tim tái phát, cha hắn làm sao chịu để lại quyền hành trong công ty sớm vậy. Trên hội đồng quản trị cũng không ai dám phản đối, có thể thấy được ngày thường cha hắn bá đạo cỡ nào.

Ngay từ lúc tiếp quản công ty, hắn đã có thể hiểu được vì sao cha hắn lãnh khốc, cũng mới hiểu được nhờ như vậy cha hắn mới có thể trở thành bá chủ trong ngành thương mại. Hắn biết cha hắn để hắn tùy ý thay đổi, trở nên giống như ông ấy lãnh khốc tàn nhẫn, đối với ngươi thân cận nhất cũng phải đề phòng. Hắn là con của ông, dòng máu chảy trong người cũng là của ông, ở trong ánh mắt phức tạp của cha hắn, hắn cảm giác được khí phách bị kiềm nén càng ngày càng thoát khỏi chiếc mặt nạ ôn hòa của mình.

“Tiên sinh” tài xế phía trước xoay đầu lại, “cô gái ngồi dựa vào cửa sổ Mc Donald’s kia… hình như là tiểu thư”

Thượng Quan Ngự Quân hờ hững nhìn theo hướng tài xế chỉ. Trong lúc nhất thời hắn không dám khẳng định đó có phải là Thượng Quan Linh Lung không. Ba năm qua cô cơ hồ không lưu lại ấn tượng gì trong tâm trí hắn, hắn cho rằng cô là 1 cô gái mảnh khảnh có mái tóc dài đen nhánh, nhưng khi thấy cô mỉm cười hắn mới xác định đúng là cô

Đột nhiên, Thượng Quan Ngự Quân phá lệ lên tiếng: “Anh cảm thấy tiểu thư là người như thế nào?”

Tài xế ngạc nhiên trong chốc lát, rồi trả lời: “Cô chủ… thực là 1 cô gái ngọt ngào, đối đãi với người hầu thực tốt, rất dễ gần”

“Ngọt ngào?”

“Vâng, đặc biệt khi tiểu thư cười thật ngọt ngào làm người khác không thể không thương yêu” tài xế cười nói

Thượng Quan Ngự Quân lạnh lùng nhếch nhẹ môi, cô không phải ngọt ngào như vậy. Dưới nụ cười dịu dàng của cô là cơ trí mà không thể dùng từ ngọt hình dung được.

Kéo trí nhớ về ba năm trước, khi Khúc Nghiên vừa vào Thượng Quan gia, người hầu đối với mẹ con cô mặc dù không phải là khi dễ nhưng cũng không hề thân thiện, nói chung là xem nhẹ họ không có chỗ dựa vững chắc. Hắn cùng ba biết rõ tình cảnh họ nhưng cũng không có để ý tới, chỉ thờ ơ đối đãi. Nhưng thấm thoát, tất cả người hầu đều qua lại tốt với Thượng Quan Linh Lung.

Lúc ấy hắn không có để ý, hiện tại đột nhiên nhớ tới mới thấy Thượng Quan Linh Lung không phải ngây ngô chân chất như vậy.

Đột nhiên hắn nhớ tới đêm đầu tiên nhìn cô ở cửa sổ trong suốt hình bán nguyệt, thân hình gầy gò của cô đứng lặng dưới ánh trăng trông thật cứng cỏi, trong mắt tràn ngập sự chính chắn, lành lạnh nói không nên lời. Khi quay lại, trong mắt có chút kinh ngạc, khuôn mặt mang nét tươi cười nhợt nhạt không hề phòng bị, nụ cười đó không hề ngọt ngào, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự khác biệt trong ánh mắt

Vốn nghĩ cô bình thường làm cho hắn xem nhẹ, nhưng ko có nghĩ trong lần đối mặt tích tắc đó cô đã lưu lại trong trí nhớ nhợt nhạt của hắn

Dù là cái nhìn chăm chú rất ngắn ngủim nhưng biểu tình than mật giữa cô và bạn cũng khiến hắn thấy chính mình thật lạnh lung.

“Tiên sinh” tài xế cắt ngang dòng suy nghĩ của Thượng Quan Ngự Quân: “Phía trước là đèn xanh chúng ta có cần chờ tiểu thư cùng về”

Hắn hoàn hồn lại, liếc mắt nhìn cô bên cạnh bạn, cuối đầu cầm lấy tài liệu tiếp tục coi

“Không cần, lái xe đi” thanh âm bình thản, che giấu tất cả cảm xúc nãy giờ trong đó

Tài xế do dự nhìn Thượng Quan Ngự Quân qua kính chiếu hậu, liền tăng tốc, nhấn ga đi tiếp.

Linh Lung nghĩ, nên nói trước cho mẹ cô quyết định muốn chuyển đi ra ngoài của cô, rồi sau đó lại cảm thấy với tính cách của mẹ cô chắc chắn sẽ lại hô to gọi nhỏ và mắng cô bị điên. Như thế chi bằng nói trước mặt Thượng Quan Tấn, cho dù mẹ có muốn mắng cô, cũng sẽ nể mặt hắn mà kiềm chế bớt một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định nói trong bữa tối.

“Cái gì?” đúng như cô dự đoán ngạc nhiên nhất là mẹ cô.

Khúc Nghiên kinh ngạc trừng mắt nhìn con gái của mình, “Con muốn chuyển đi ra ngoài? Chuyển đi nơi nào?”

“Con và mấy người bạn học dự định chuyển đến nhà trọ, cách trường học không xa lắm.” Linh Lung điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục ăn cơm.

“Trong nhà có tài xế, mỗi ngày có thể đưa con đến trường. Một mình con đi ra ngoài, ăn ở đều phải tự mình lo liệu, trong nhà có người hầu hầu hạ con.”

Linh Lung buông chén không xuống, bên cạnh lập tức có người hầu tiến lên lấy thêm cơm cho cô, cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Chờ người hầu đem bát đũa trước mặt đi, cô mới ngẩng đầu lên, như ko để ý tới thái độ của mẹ, lại nhìn thẳng Thượng Quan Tấn nói:

“Con đã đủ mười tám tuổi, đã đến lúc cần tự lập, cho nên con muốn chuyển ra ngoài, ở chung với bạn cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Thượng Quan Tấn cũng buông bát đũa, kinh ngạc phát hiện cô gái trước mắt lại có ánh mắt sắc bén như vậy. Ông hiểu rõ đối tượng cô muối nói là ông, chứ không phải mẹ của cô.

“Xem ra non đã quyết định.” Thượng Quan Tấn cũng không hề chậm trễ nhìn thẳng cô, vừa xem đã hiểu cách nắm Linh Lung trong lòng bàn tay mình. Gừng càng già càng cay, ông đã biết nguyên nhân vì sao cô vội vã muốn chuyển ra ngoài.

“Ở chung với bạn trai sao?”

Ông vừa nói dứt lời, Khúc Nghiên liền hít một hơi hỏi: “Ai? Chàng trai đó là ai?”

“Chúng con phân phòng ra ở, hơn nữa ở cùng còn có 1 cô gái.”

Linh Lung ảo não khi bị ông hỏi trực tiếp, ông hiển nhiên biết nhắc tới vấn đề này, mẹ cô càng ngăn cản nghiêm trọng hơn.

“Oh? Cho nên, không phải bởi vì chuyện bạn trai?” Thượng Quan Tấn không có biểu tình, nhưng lại chờ đợi cô rơi vào bẫy của ông vì những lời nói của chính mình.

“Con còn chưa có bạn trai, con chỉ muốn chuyển ra ngoài, đi học thuận tiện hơn, cũng có thể rèn luyện chính mình, không phải bởi vì chuyện bạn trai.” Linh Lung có dự cảm ko tốt, cảm thấy đề tài này là Thượng Quan Tấn cố ý dẫn cô thảo luận.

“Linh Lung cũng vừa đủ tuổi, nên có bạn trai.” Thượng Quan Tấn mỉm cười: “Trước nên tìm bạn trai, rồi hãy bàn lại chuyện chuyển ra ngoài sau, lúc đó chuyển đi ra ngoài cũng có người gần gũi thường xuyên chăm sóc, chúng ta mới có thể yên tâm.”

Trái tim Linh Lung “đông” chìm xuống, “Con còn chưa muốn……”

“Ba con nói không sai, một mình con chuyển ra ngoài, chúng ta cũng không yên tâm.” Khúc Nghiên hung hăng trừng mắt liếc con gái một cái, làm cho Linh Lung nuốt xuống những lời muốn nói.

“Ngự Quân, con cũng biết nhiều người trong giới làm ăn, hãy giới thiệu cho Linh Lung 1 người thích hợp!” Khúc Nghiên sợ còn có biến cố, lập tức đưa ra quyết định.

Linh Lung nhìn thấy chính mình bị sắp đặt, không khỏi hối hận mình thật khờ khạo, tưởng rằng mình kiên trì, Thượng Quan Tấn muốn giữ cũng không có biện pháp. Nhưng cô rốt cuộc vẫn không ngờ được thủ đoạn của Thượng Quan Tấn, hơn nữa lại có mẹ cô đồng tình, chính mình dù một trăm năm cũng đừng mong rời khỏi Thượng Quan gia! Nghe mẹ mình vội vàng tìm cho mình một người bạn trai, cô đột nhiên chuyển tầm mắt qua người Thượng Quan Ngự Quân.

Mọi người đều dừng tầm mắt trên người Thượng Quan Ngự Quân, hắn chỉ rất bình tĩnh ngẩng đầu liếc Linh Lung nói: “Con sẽ lưu ý.”

Linh Lung sửng sốt, khi hắn nói chuyện với cô, ánh mắt tựa hồ buồn bã, hình như ám chỉ cho cô điều gì đó.

Cô vốn đang muốn nói thêm, nhưng lại nuốt xuống lần nữa.

“Lão gia, tới giờ uống thuốc rồi.” Thím Trữ giúp việc nhắc nhở Thượng Quan Tấn.

“Uh, đưa thuốc và nước đến thư phòng cho tôi.” Nói xong, hắn liền chống gậy chậm rãi bước lên cầu thang.

Khúc Nghiên thấy thế, cũng đi đến giúp đỡ Thượng Quan Tấn đang dần khuất ở lối rẽ trên lầu, chỉ còn lại Linh Lung cùng Thượng Quan Ngự Quân lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn ăn.

Linh Lung ngẩng đầu lên, phức tạp nhìn Thượng Quan Ngự Quân, không hề ngụy trang vẻ ngoài thân thiện, mà trực tiếp hỏi hắn: “Vừa rồi anh muốn nói gì với em, phải không?”

Thượng Quan Ngự Quân châm một điếu thuốc, đứng dậy đi đến trước cửa sổ.

Trái tim Linh Lung đột nhiên động, cổ họng có phần khô ráo. Yên tĩnh một cách bất thường lại ở trong phòng với hắn, làm cho cô có phần khó chịu. Ba năm qua, hắn lạnh nhạt với cô làm cho cô an tâm, bọn họ mặc dù ở trong cùng 1 mái nhà nhưng lại như hai đường thẳng song song, không cùng xuất hiện.

“Em quá ngây thơ rồi.” Thanh âm hắn trầm thấp lại có làm xúc, làm cho người ta không thể phân rõ tâm tình của hắn. Thanh âm vang vọng trong đại sảnh vắng lặng, bất ngờ làm cho bầu không khí quanh bọn họ lúc đó càng thêm thần bí, “Cha tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì không có ích.”

Cô cũng đứng lên, phẫn nộ làm cho cô xiết chặt nắm tay: “Em có thể dùng phương thức khác trả lại, nhưng không phải là hôn nhân của em!”

Thượng Quan Ngự Quân bất đắc dĩ nhìn cô, tựa hồ không hiểu sự kiên trì với “hôn nhân” của cô.

“Kỳ thật chuyện này đối với em cũng không có gì không tốt, dù sao tình yêu chỉ có thể duy trì trong 1 thời gian ngắn, cuộc sống sung túc mới là điều mà bao nhiêu người thèm muốn. Em có cơ hội này, cố gắng đừng mù quáng.”

Linh Lung không cam tâm khuất phục: “Em muốn không chỉ là hôn nhân, em muốn là tự do. Em muốn có quyền tự do lựa chọn.”

“Rõ ràng mẹ của em không nghĩ vậy.”

“Đây là châm chọc sao?” Chẳng lẽ từ ba năm trước khi mẹ con cô đến đây, hắn đã hận họ, che dấu suốt ba năm đến bây giời mới có cơ hội chế nhạo cô?

“Không phải.” Thanh âm thực cứng nhắc, âm điệu không hề chế nhạo cũng không có giả tạo. Hắn không cần làm cho tâm tình không tốt của cô thêm phiền chán.

Thượng Quan Ngự Quân quan sát Linh Lung, cô gái này có 1 nụ cười dịu dàng và vẫn còn quá trẻ tuổi, trong long không chịu được những lời nói công kích. Nhưng nhìn cô rất nhanh trấn tĩnh, đã thể hiện rõ sự thông minh. Chờ cô lại ngẩng đầu, trên khuôn mặt đã bình tĩnh lại.

“Anh sẽ giúp em chứ?” Linh Lung nhỏ giọng hỏi, toát ra một tia cầu xin.

Giúp cô? Thượng Quan Ngự Quân liếc qua cô với ánh mắt lành lạnh. Hắn không có lý do gì để giúp cô, dựa theo tính hắn ngày thường, sớm đã cự tuyệt. Vậy mà nụ cười nhạt của cô đối với hắn dưới ánh trăng lại làm hắn do dự một lúc lâu.

“Anh sẽ giúp em chứ?” Linh Lung hỏi lại, đến gần thêm 1 bước.

“Không biết.” Hắn lạnh lùng trả lời, không muốn nhìn nét mặt của cô, mặc cho hai chữ lạnh như băng quanh quẩn trong đại sảnh.

Chương 2

“Ông ta không cho phép?!” Lâm Kiến Vũ cơ hồ muốn nhảy dựng lên, “Ông ta dựa vào cái gì! Cậu là người tự do.”

Linh Lung không thể làm gì, giải thích: “Mình đương nhiên là người tự do, nếu không có sự đồng ý của mình, ông ấy không thể bức mình làm cái gì. Nhưng, sự tình không phải đơn giản như vậy….. Mẹ của mình dù sao cũng là vợ của ông ấy, mà mình cũng xác thực thiếu ông ấy một phần ân tình……”

“Mẹ của cậu!” Kiến Vũ tức giận đến đỏ mặt tía tai, “Bà quan tâm cậu sao? Bà đồng ý để chuyện tình cảm của cậu bị Thượng Quan Tấn chi phối chỉ sợ là vì chính bà!”

Hắn vừa mới nói ra những lời này, liền lập tức hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình. Rõ ràng biết đây là nỗi khổ trong lòng của Linh Lung, sao hắn còn muốn nhắc tới? Hắn vụng trộm nhìn sắc mặt của Linh Lung, chỉ thấy cô hạ thấp mi mắt, im lặng không biết suy nghĩ cái gì.

Trân Châu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kiến Vũ một cái, mới nói với Linh Lung: “Vậy…. Làm sao bây giờ? Kiến Vũ cũng đã tìm được phòng ở rồi.”

“Các cậu chuyển vào trước đi.” Linh Lung phiền não cực kỳ. Lần đầu cô không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào, cô vốn nghĩ đến Thượng Quan Tấn cho dù không đồng ý, nhưng cũng sẽ không trực tiếp phản bác, nếu ông ta để cho cô chuyển đi ra ngoài trước, cho rằng cô căn bản không có cách nào tự độc lập đến một lúc nào đó sẽ tự động dọn trở về, vậy là tốt đẹp.

Nhưng mà, Thượng Quan Tấn rất cáo già, còn mình lại quá ngây thơ, mặc kệ mình làm cái gì đều có thể bị hắn nhìn thấu. Sau lần nói chuyện trước thì đã chứng thực chuyện chuyển ra ngoài là không thể nào được, nếu thật sự muốn độc lập, cô chỉ có kiên quyết vùng lên. Nhưng cô cũng không muốn làm cương quan hệ của mình và cha kế, cũng không tưởng muốn hoàn toàn nâng chuyện này lên bàn cân, mà mẹ của cô…… nhất định sẽ làm loạn không cho mình rời đi…… Lực cản trước mắt thật mạnh, Linh Lung có chút nản lòng.

Lúc này Ngô Tân mới nói: “Cậu nói Thượng Quan Tấn đã bắt đầu muốn xem xét đối tượng giúp cậu, biết là ai không?” Nói xong câu đó, hắn buồn cười nhìn Kiến Vũ đang phồng mang trợn má.

“Thượng Quan Tấn đang đàm phán một vụ làm ăn rất quan trọng với Kim Thị, nghe nói nếu tiến hành dự án này cũng phải mất năm năm, hai bên cũng không tin tưởng lẫn nhau lắm, hắn từng nói với mình, muốn mình gặp Kim đại thiếu gia.”

Ngô Tân còn chưa có cơ hội nói cái gì, Kiến Vũ liền vỗ bàn nhảy dựng lên, “Kim gia là sắc quỷ! Lần trước mình nhìn thấy hắn, bên người dẫn theo bốn cô gái. Người như vậy sao Linh Lung lại có thể gặp được!”

“Đúng vậy, chỉ có Lâm đại thiếu gia cậu thì Linh Lung mới có thể gặp được phải không?” Trân Châu chế nhạo, vốn chỉ là hay nói giỡn, lại ngạc nhiên thấy vẻ mặt Kiến Vũ đỏ bừng, một câu cũng không có phản bác.

Linh Lung cũng ngẩng đầu lên, bởi vì vừa rồi đùa giỡn hơi xấu hổ, nghĩ rằng Lâm Kiến Vũ vốn nhanh mồm nhanh miệng, sao bây giờ không giải thích tiếng nào?

“Kỳ thật……” Kiến Vũ đánh vỡ trầm mặc, “Lâm gia ở trên thương trường tuy rằng không thể hô phong hoán vũ, nhưng danh tiếng vẫn là có một chút. Nếu…… Cậu ở chung với mình….. Cũng có thể coi là một phương án tạm thời.” Nói xong, Kiến Vũ miễn cưỡng ho hai tiếng, vụng trộm liếc phản ứng của Linh Lung.

Nhìn thấy bộ dáng trong lòng yêu nhưng khó mở miệng của hắn, Ngô Tân không khỏi làm bạn với hắn nhiều năm mà lắc đầu. Nhìn ở là bạn bè, hắn có nên giúp đỡ hay không?

“Linh Lung, hử.” Hắn sửa sang lại tiếng nói, “Kỳ thật đề nghị của Kiến Vũ cũng không tồi, cậu ngẫm lại xem.”

Nhìn bọn họ diễn trò, Linh Lung làm sao có thể không hiểu? Cô đã sớm biết Kiến Vũ thích mình nhưng vẫn không có dũng khí nói ra, kỳ thật cô cũng tò mò hắn rốt cuộc muốn im đến bao lâu. Nhìn bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng của hắn, hai má Linh Lung hơi ửng đỏ, cô cũng thích Kiến Vũ sao? Tuy rằng tính tình hắn hơi nóng nảy, đôi khi làm việc không chịu suy nghĩ, nhưng hắn thiệt tình với mình, đáng yêu giống như một đứa nhỏ.

“Ngu ngốc.” Cô nhỏ giọng nói.

“Hử?” Kiến Vũ đang xấu hổ nên không chú ý gật đầu, “Ngu ngốc…… Là mình?”

Lúc này, Trân Châu thật sự nhịn không được, “Ngu ngốc đương nhiên là cậu! Linh Lung người ta đã đồng ý !”

Ngô Tân rốt cuộc nhịn không được chợt cười ra tiếng, Trân Châu cũng đã cười. Kiến Vũ sững sờ nhìn Linh Lung hì hì cười rộ lên, mình cũng không khỏi ha ha cười ra tiếng. Nói như vậy, Linh Lung đồng ý kết giao với hắn?

Đêm khuya trên đường cao tốc không một bóng người, một chiếc xe thể thao màu bạc chợt lướt qua giống như tên vừa rời dây, phía sau lại có một chiếc xe thể thao màu đen gắt gao đuổi theo.

Vượt qua đèn đường, trên cửa kính xe chiếc xe thể thao màu đen rõ ràng xuất hiện một khẩu súng lục lạnh như băng. Chủ nhân không chút do dự bóp cò súng, viên đạn xé gió bắn ra, nhưng lại không bắn trúng. Xe thể thao màu bạc thoáng chốc né tránh, xe cà vào chướng ngại vật bên đường làm kéo ra một tia lửa dài, trong nháy mắt chiếu sáng hai chiếc xe.

“Đáng chết!” Thượng Quan Ngự

Quân chủ nhân chiếc xe thể thao màu bạc thầm rủa một tiếng.

Bởi vì vừa rồi tránh đi viên đạn mà chậm một chút nên làm cho sát thủ phía sau có cơ hội vượt lên tới.

Khi xe thể thao màu đen cơ hồ song song cùng xe thể thao màu bạc, bỗng nhiên đụng vào xe thể thao màu bạc. Thượng Quan Ngự Quân vừa khống chế được tay lái, vừa quan sát sát thủ. Mặt nạ màu đen, tóc màu đen, trong phút chốc va chạm hắn không thể nhìn rõ ràng người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Cho dù đang ở trên đường sinh tử, hắn vẫn có thể tiếp tục duy trì bình tĩnh, nhanh chóng xác định tình huống hiện tai. Lúc tài xế tới đón hắn, hắn vẫn đang có công việc, ở công ty đến 11 giờ, cho nên hắn quyết định tự lái xe về nhà. Người muốn giết hắn, chắc là người thân cận bên hắn, nếu không làm sao có thể biết rõ ràng nhất cử nhất

động của hắn? Từ từ lúc cha hắn phát bệnh tim, lúc hắn tiếp nhận công ty không hề thiếu nguyên lão ở công ty không phục hắn, ngầm trái với mệnh lệnh của hắn, vì thế hắn cắt bỏ rất nhiều hạng người cậy già lên mặt.

Là bọn hắn sao? Vài tuần lễ trước cũng có một cuộc bắn tỉa tương tự, nhưng đều đã sớm được giải quyết, hắn không có để lộ ra tin tức chính là chờ người chủ mưu phía sau hành động một lần nữa.

Xe thể thao màu bạc lại bị xe thể thao màu đen chặn đầu, súng lục màu đen đã nhắm ngay Thượng Quan Ngự Quân đang ngồi ở chỗ lái. Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông này, Thượng Quan Ngự Quân khẩn cấp bẻ tay lái, xe nghiêng đi ra ngoài, đuôi xe đụng vào xe thể thao màu đen, hai chiếc xe đồng thời ngoặc tay lái về hướng ven đường, lốp xe ma sát trên mặt đất kéo ra một tràn thanh âm dài.

Lúc xe thể thao đụng vào lề đường sát thủ liền chuồn ra khỏi ghế lái. Trong nháy mắt súng lục chỉ hướng chỗ điều khiển của xe thể thao màu bạc, cô kinh ngạc phát giác mục tiêu đã không ở trong xe. Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, song phía sau lưng cô lại hiện lên sát khí run người, trên cổ ạnh lẽo, cô ném súng xuống, thong thả xoay người.

Thượng Quan Ngự Quân nhặt súng lục lên, thu hồi chủy thủ. Một tay hắn kéo hạ mặt nạ của sát thủ, thời điểm nhìn thấy ánh mắt cô hơi rung động. Cặp con ngươi mát lạnh kia vô cùng quen thuộc.

“Là ai phái cô tới?” Hắn nheo mắt đánh giá nữ sát thủ trước mắt, thanh âm trong đêm tối lộ ra lãnh khốc.

Sát thủ quay đầu đi, thanh âm khàn khàn vang lên: “Muốn bắn muốn giết, cứ tự nhiên làm gì cũng được.”

Thượng Quan Ngự Quân đến gần bên tai của cô, thanh âm lạnh lùng bay ở trong không khí có biến hoá kỳ lạ: “Nói với hắn, tôi sẽ tìm ra hắn, hắn chỉ cần chờ đợi.”

Nói xong, hắn gỡ bỏ đạn trong súng lục ra, trả lại súng không cho nữ sát thủ, xoay người đi về phía xe thể thao của mình.

Nữ sát thủ ngạc nhiên nhìn bong dáng hắn, không tin hắn có thể dễ dàng buông tha cô như vậy.

“Anh…… Thả tôi như vậy?”

Thượng Quan Ngự Quân quay đầu, trên khuôn mặt là tươi cười lạnh nhạt, “Đúng, tôi buông tha cho cô.”

Chỉ trong nháy mắt từ lãnh khốc đã biến thành lạnh nhạt, Thượng Quan Ngự Quân rốt cuộc là một đối thủ thế nào? Nữ sát thủ nhìn xe đi xa, không khỏi thầm nghĩ. Bỗng nhiên, cô phát giác trên quần áo màu đen của chính mình có nhiều điểm ẩm ướt, nhẹ nhàng ngửi thử, dĩ nhiên là có mùi máu.

Này…… Không phải máu của cô.

Đêm khuya Linh Lung vẫn chưa có ngủ, đang tiếp tục làm bài luận văn ở trên máy tính. Gõ những chữ còn lại, cô miễn cưỡng duỗi người, bụng sôi ùng ục lên tiếng kêu nhắc nhở cô đã 7 – 8 giờ chưa có ăn cơm. Đứng dậy, cô muốn xuống lầu làm gì đó cho mình ăn, đột nhiên bên ngoài có tiếng phanh cấp tốc làm cho cô tò mò vén rèm cửa sổ ra, là ai trễ như vậy mới trở về?

Chỗ dừng xe trong vườn hoa cũng cách phòng không xa, đèn trong vườn hoa loáng thoáng chiếu ra bộ dáng trên xe.

Xe của Thượng Quan Ngự Quân?

Trễ như vậy sao tài xế có thể không mở đèn xe?

Đang kỳ quái, Linh Lung đột nhiên nhìn thẳng chiếc xe chậm rãi đi vào gara xe kia……

Đèn sau xe đã nát, thân xe cũng méo mó nghiêm trọng, kính thủy tinh hai bên xe cũng đã vỡ nát, trên thân xe màu bạc cũng có rất nhiều vết xước.

Hắn có thể lái được một chiếc xe như vậy trở về, thật đúng là kỳ tích.

Tai nạn xe cộ sao?

Linh Lung đoán, hắn có bị thương không? Thượng Quan Tấn và mẹ, còn có người hầu đều đã ngủ, cô có nên xuống lầu nhìn xem hay không?

Đang suy nghĩ, bên ngoài “Đông” một tiếng làm cho cô lại nhíu mày nhìn chăm chú. Thượng Quan Ngự Quân lảo đảo đi ra từ trong gara, tay trái ôm vai phải, ngọn đèn mờ mờ nhìn xuống thấy không rõ lắm tình huống của hắn.

Hắn bị thương!

Linh Lung không do dự nữa, vọt tới phía trước ngăn tủ lấy thuốc ra rón ra rón rén đi xuống dưới lầu.

Cái chìa khóa chết tiệt sao lại không đút vào được! Máu trên tay dính vào kim loại làm cho cái chìa khóa trơn vào ổ không được. Thượng Quan Ngự Quân lại nguyền rủa, nhẫn nại cũng sắp hết.

Đúng lúc này, cửa lớn mở ra. Mở cửa là Thượng Quan Linh Lung.

“Anh có khỏe không?” Linh Lung cẩn thận nói, đưa tay đi dìu hắn, sờ lên tay hắn, cảm giác láng mịn làm cho cô sửng sốt. Nhưng mà cô lập tức lấy lại phản ứng, kéo hắn vào nhà.

“Sao em còn chưa ngủ?” Thượng Quan Ngự Quân có chút kinh ngạc khi đến mở cửa là cô. Nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn cũng không muốn cho người hầu biết, chỉ càng thêm loạn.

“Đang làm luận văn.”

Linh Lung không có mở đèn, mượn ánh sáng mỏng manh của đèn đêm, cô nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh bị thương nghiêm trọng không? Muốn em gọi ba và thím Trữ dậy hay không?”

“Không cần.” vết thương trên cánh tay hiện tại vẫn còn đổ máu, âm điệu hắn vẫn vững vàng, “Đến nhà ăn đi.”

Bởi vì sức nặng của hắn, Linh Lung có phần đỡ không nổi, cho nên đành phải nói: “Mình em không đỡ anh được.” Cô liếc liếc mắt nhìn vết thương trên cánh tay hắn, không nghĩ tới mảnh vỡ thủy tinh sắc bén như vậy, có thể xé một lỗ hổng trên bộ âu phục, bởi vì nhiệt độ trong phòng, máu có xu thế chảy nhiều hơn, thỉnh thoảng lại rơi xuống vài giọt ở trên mặt đất.

Thượng Quan Ngự Quân nghe xong lời của cô ngẩn ra, lúc này mới phát hiện cô thật nhỏ, một nửa trọng lượng cơ thể của mình dồn lên cô đã không chịu nổi. May mắn nhà ăn ngay tại trước mắt, hắn buông cô ra, bắt lấy khung cửa, lê vài bước liền thở hổn hển ngồi ở trên ghế.

Linh Lung tùy tay rót một ly rượu mạnh, đưa đến trước mặt hắn, “Uống đi có lẽ sẽ tốt hơn.”

Từ vừa rồi đến giờ cô đều bình tĩnh, làm cho Thượng Quan Ngự Quân không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt khác, nhưng hắn cũng không có biểu lộ tán thưởng ra.

“Cám ơn.” Hắn ngửa đầu nuốt rượu xuống.

“Nhìn vết thương của anh rất sâu, anh xác định không cần đến chỗ bác sĩ?”

Linh Lung vừa xé bỏ phần âu phục dính vết máu loang lỗ ở gần vết thương, vừa thực tình nói.

“Không, anh không muốn người khác biết chuyện này.”

Linh Lung cầm kéo đang chuẩn bị cắt bỏ những phần vải gần vết thương trên bộ âu phục, nghe được lời hắn nói kinh ngạc ngẩng đầu “Vì sao?”

Thượng Quan Ngự Quân chỉ trầm mặc.

Linh Lung lập tức hiểu được chuyện hôm nay đại khái có liên lụy đến cơ mật nhất của thương nghiệp, vì thế bình tĩnh thuần túy áy náy nói: “Thực xin lỗi, em không nên hỏi.”

“Anh đang đợi người đứng phía sau tự động hiện thân, hiện tại để cho cảnh sát nhúng tay vào sẽ bứt dây động rừng.” Hắn không biết vì sao lại muốn giải thích với cô, sau khi nói xong lại hung hăng nhíu mày.

“Em làm anh đau……” Nhìn đến vết thương máu chảy đầm đìa, cô khẽ giật mình.

Tuy rằng cô không sợ máu, nhưng vết thương nặng như vậy cô vẫn là lần đầu tiên đụng tới, “Em không biết xử lý vết thương sâu như vậy như thế nào. Ngộ nhỡ có thủy tinh cắm ở trong thịt thì phiền toái, vẫn là đi bác sỹ cẩn thận xử lý mới tốt.” Cô buông kéo, đem quần áo dính máu của hắn bỏ vào bao. Thoáng rũ mi mắt xuống, ngăn tầm mắt nhìn phần thân trên không có quần áo của hắn. Linh Lung tuyệt cũng không phải không hiểu biết khác phái, nửa phần trên trần trụi của con trai cũng có phần riêng tư.

Nhưng mà, cô phát giác từ khi cố ý tránh tầm mắt khỏi hắn, lại nhận ra cổ họng có chút khàn khàn.

“Không sao, em cứ xử lý. Ngày mai anh sẽ đi tìm bác sỹ riêng.”

Thanh âm hắn trầm thấp nhưng lại rất kiên định làm cho Linh Lung vô cùng kinh ngạc, hắn chẳng lẽ không lo lắng cô lỡ sơ sẩy cái gì? Đến lúc vết thương bị nhiễm trùng người chịu chính là hắn. Cô liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt hắn đã có chút tái nhợt, lại vẫn đang kiên trì đưa cánh tay bị thương ở trước mặt cô.

“Em lấy những mảnh thủy tinh ra trước, thấm thêm cồn, sẽ rất đau, anh ráng chịu đựng.” Cô dùng một cái nhíp có thể kẹp được những mảnh thủy tinh nhỏ để gắp ra, đem miếng bông ở trên có cồn nhẹ nhàng bôi lên chung quanh miệng vết thương, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, “Nếu đau, anh có thể nói cho em biết.”

Đột nhiên một tiếng sấm vang lên, chỉ chốc lát sau bên ngoài liền trút mưa to xuống. Mưa đọng ở trên cửa sổ, ánh trăng mờ ảo chiếu vào, làm trên tường cũng xuất hiện bóng hình mờ ảo. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa va vào cửa sổ, tạo nhịp điệu vọng lại bên trong, có thể nghe được tiếng vọng lại rõ ràng.

Linh Lung không nói gì, trên tay bận rộn, đem băng gạc màu trắng một vòng một vòng quấn ở trên cánh tay hắn. Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cô phát hiện hắn đang nhìn cô, không biết như thế nào, tay cô run lên, băng gạc màu trắng bị rơi xuống mặt đất. Cô lo sợ không yên cúi đầu vừa nhặt, vừa nói: “Đêm nay chỉ có thể như vậy, ngày mai vẫn nên đi bệnh viện xem một chút đi. Chỉ sợ phải khâu mấy mũi.”

Băng bó xong, cô thu thập đồ rồi đứng lên. Thượng Quan Ngự Quân lẳng lặng nhìn cô cẩn thận lau đi vết máu bên ngoài, phàm là vật gì có chứa máu trên đó đều kín đáo gói lại rồi đứng lên ném vào thùng rác.

“Vì sao giúp anh?” Hắn bỗng dưng lên tiếng, thấy lưng của cô khẽ run lên. Hắn không biết mình nói có cái gì khiến cho cô khẩn trương như thế. Tuy rằng hắn cũng biết mình đối với mẹ con cô rất lạnh đạm, nhưng cũng chưa từng khi dễ họ. Vì sao cô đối mặt mình lại khẩn trương?

Thượng Quan Linh Lung xoay người, nhún nhún vai như không có gì nói: “Vì sao không giúp? Em không thấy chết mà không cứu được lương tâm sẽ cắn rứt.”

Cô nhìn đồng hồ, nháy mắt đã qua 1 tiếng, “Còn có chuyện gì sao? Em muốn ăn chút gì……” Cô dừng một lúc lâu, mới quyết định hỏi hắn:

“Anh muốn ăn cái gì không?” Mặc dù hỏi, nhưng xuất phát từ lễ phép, lại có lẽ là xuất phát từ khẩn trương. Cô căn bản không có cho rằng hắn sẽ ăn với cô.

“Được, Linh Lung.” Thượng Quan Ngự Quân mở miệng, lại bỗng dưng nhớ đến, cô vào Thượng Quan gia ba năm, hắn còn chưa từng kêu tên của cô.

Ba chữ ngắn gọn, làm cho Linh Lung kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, không tự chủ được xác định lại lời hắn nói vừa rồi, “Cái gì?”

“Anh đói bụng, giúp anh làm món gì đó ăn.” Ngữ khí của hắn không phải hỏi, mà gần như ra lệnh.

Linh Lung ngoài ý muốn theo dõi hắn, sau một lúc lâu mới hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”

“Gì cũng được.”

Linh Lung do dự mở ra tủ lạnh, lấy ra hành gừng, còn có trứng gà, “Em…… nấu mì…… được.”

“Uh.” Cũng không biết là đau đớn dần dần giảm bớt hay là rượu phát huy tác dụng, hắn ngồi ở ghế trên nhàn nhã nhìn bóng dáng cô bận rộn. Muốn cô xuống bếp chẳng qua là xúc động ngoài ý muốn, thật không ngờ cô rốt cuộc lại vô cùng thuần thục như thế. Xem ra cô muốn độc lập rời đi Thượng Quan gia là thật. Hắn bỗng dưng nheo mắt lại, con ngươi cũng trở nên sâu không lường được……

Chưa từng chú ý cô, nhưng không nghĩ đến nhìn cô thân thể yếu ớt nhưng thật ra nội tâm lại cứng cỏi. Dùng nụ cười ngọt ngào để che dấu con người sắc bén đã sớm trưởng thành, gần ba năm hắn không có phát hiện ngụy trang của cô chút nào. Mà cô ở ngắn ngủn vài ngày lại bắt đầu gợi cho hắn chú ý, lại có bản lĩnh làm cho tầm mắt hắn dừng lại.

Tô mỳ nước, nổi lên những điểm xanh nhạt chắc chắn là hành, mùi thơm liên tục truyền đến. Thượng Quan Ngự Quân nhìn nhìn bát mỳ kia, lại đánh giá Linh Lung ngồi ở trước mặt hắn, cô cũng để một chén giống vậy xuống trước mặt. Hình ảnh yên ổn, chỉ nghe và nhìn thấy thanh âm bát đũa va chạm, thời điểm như vậy không nói gì, lại không tưởng được ấm áp tràn ngập, nhưng hai người có tâm sự khác nhau, nên đều không có chú ý tới.

Gắp thử một chút để thưởng thức, Thượng Quan Ngự Quân thật kinh ngạc vì tài nghệ của cô. Có lẽ, Thượng Quan Ngự Quân nghĩ, hắn tiêu phí quá nhiều thời gian ở trên người cô. Thượng Quan Linh Lung chỉ là một bản nhạc đệm thêm cho cuộc sống của hắn thôi.

Sau vài đũa đã hoàn thành (nguyên văn là hai ba đũa ta thấy vô lý qué nên đổi 1 xíu nha ^^), hắn đẩy bát không lên trước mặt cô, nói: “Cám ơn.”

Linh Lung ngẩng đầu lên, vừa định nói “Không cần cảm ơn”, Thượng Quan Ngự Quân đã lập tức đi qua bên người cô, về phòng ngủ của hắn.

Nụ cười của Linh Lung đông cứng ở trên mặt, một hồi lâu mới tự giễu thở dài. Vốn nghĩ đến hôm nay không biết Thượng Quan Ngự Quân làm sao như thế, đột nhiên không lạnh nhạt, lại có tình người với cô, không giống cao không thể với tới trước kia, cô cũng từ kinh ngạc, khó xử ban đầu, dần dần thả lỏng xuống, nhưng mà cô vẫn quá ngây thơ rồi. Hắn là Thượng Quan Ngự Quân quản lý một thương nghiệp to lớn, mà cô chỉ là con gái riêng chướng mắt, sâu gạo sống nhờ Thượng Quan gia. Quan hệ lạnh nhạt của bọn họ lúc trước sẽ không thay đổi, ít nhất sẽ không bởi vì một tô mỳ mà thay đổi.

Sáng sớm, bởi vì đêm qua không có ngủ đủ, thời điểm chuông báo reo lên, Thượng Quan Linh Lung vẫn tham lam ấm áp mà rúc trong chăn.

Lúc này, cửa bị mở ra, truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

Thượng Quan Linh Lung nhíu mày, nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ ngồi dậy: “Mẹ!” Đối với oanh tạc của mẹ mấy ngày gần đây, Thượng Quan Linh Lung đã ứng phó đến sức cùng lực kiệt.

“Đứng lên.” Khúc Nghiên một lòng quan sát đến chiếc áo đầm hiệu CK ở trước gương: “Thử xem xem thích hợp không.”

“Mẹ, mẹ bảo con ăn mặc lòe loẹt như vậy đi đến trường sao?”

“Uh. Tan học rồi lập tức đón con đi gặp mặt Kim đại thiếu gia, không có dư thời gian để thay quần áo. Con tốt nhất cũng mang theo đồ trang điểm, ở trên xe làm.”

Linh Lung cả kinh, “Nhanh như vậy?” Cô nghĩ đến Thượng Quan Tấn ít nhất cũng sẽ chờ trên một tháng, nhưng không có nghĩ đến hắn ngay cả một chút thời gian cũng không cho cô.

Khúc Nghiên quay đầu đến trước mặt con gái, nghiêm túc nói: “Sớm một chút làm quyết định chuyện của con và Kim đại thiếu gia, mẹ cũng an tâm.”

“Là mẹ…… Hẹn?”

“Uh.” Khúc Nghiên vừa sửa sang lại áo đầm quý phái cao sang, vừa tìm lấy một đôi giày cao gót cỡ 7 phân bên cạnh.

Linh Lung phút chốc nắm chặt bàn tay, nhịn một hồi lâu âm điệu mới vững vàng mở miệng: “Mẹ, con còn trẻ tuổi như vậy, đâu cần mẹ gấp như vậy đâu? Đợi vài năm nữa không tốt hơn sao? Ít nhất chờ con tốt nghiệp đại học……”

“Tốt nghiệp đại học?” Khúc Nghiên trào phúng liếc Linh Lung một cái, “Chờ con xong đại học là chậm. Mẹ vốn không thèm để ý, nhưng thời đại khác, tuổi này của con rất dễ dàng không biết mà phạm sai lầm. Hơn nữa, ảnh chụp Kim đại thiếu gia con cũng đã thấy, người bộ dáng cũng được, bằng cấp cũng tốt, lại càng không nói hắn là người kế thừa đại nghiệp Kim gia, con còn có cái gì không hài lòng?”

“Không phải con không hài lòng……” Linh Lung muốn thử giải thích, lại bị Khúc Nghiên cắt ngang.

“Cái gì cũng không cần nói!” Khúc Nghiên tức giận trừng mắt với Linh Lung, nhưng khi nhìn mặt con gái lại thoáng dao động, thả thấp giọng điệu: “Linh Lung, cho tới nay con đều là một đứa nhỏ nhu thuận, mẹ không biết con làm sao có thể không suy nghĩ mà nói muốn chuyển đi ra ngoài. Chúng ta thật vất vả mới sống yên ở Thượng Quan gia, con lại muốn vứt bỏ điều kiện tốt như vậy để tự chuyển đi ra ngoài chịu khổ. Nếu không phải vì bạn trai, mẹ nghĩ không ra con có cái lý do gì để làm như vậy. Con không nhớ mẹ cũng vì tình yêu thần hồn điên đảo (yêu chết mê chết mệt ak), kết quả là tự mình hối hận. Lâm Kiến gì…. Hắn xứng đôi với thiên kim của Thượng Quan gia sao?”

Linh Lung cười khổ, “Mẹ, chẳng lẽ mẹ vốn không có nghĩ tới, có lẽ là con không muốn tiếp tục bị người khác sắp xếp, sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu này?”

Khúc Nghiên ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới hỏi: “Ăn nhờ ở đậu? Mẹ đã có bản lĩnh tiến vào nhà này, chính là bà chủ nơi này, con họ Thượng Quan, theo pháp luật là thiên kim Thượng Quan gia, con có cái gì cần lo lắng ?”

“Mẹ thật sự cảm thấy là bà chủ nơi này sao? Con thật là Thượng Quan Linh Lung sao? Mẹ, không cần lừa chính mình, cho dù con mang được họ Thượng Quan, nhưng vẫn không phải là thiên kim Thượng Quan gia. Danh hiệu này của con là giả, chỉ dùng để chịu sự sắp đặt của Thượng Quan Tấn.” Linh Lung nhìn thẳng mẹ, âm điệu lạnh lùng làm cho Khúc Nghiên nhìn con gái cảm thấy bỗng nhiên thấy rùng mình.

“Con… Linh Lung, con đang nói cái gì?” Khúc Nghiên quay mạnh đầu đi, không nhìn tới đôi mắt cơ trí của cô, dường như bí mật tự đáy lòng sẽ bị cặp mắt vừa quen thuộc lại như xa lạ kia trộm đi từng việc.

Linh Lung không cho bà trốn tránh, vọt tới trước mặt bà, bắt buộc mẹ ngẩng đầu,

“Mẹ! Mẹ có biết, chúng ta kỳ thật ở Thượng Quan gia căn bản không có địa vị thực tế! Thượng Quan Tấn là người như tế nào, ông ta sẽ dễ dàng động tình (là sinh lòng yêu thương ak) sao? Ông ta sẽ tin tưởng người sao? Chúng ta ở Thượng Quan gia ăn nhờ ở đậu, chỉ cần một ngày nào đó ông ta nói một câu, chúng ta cái gì cũng đều không có!”

“Không cần nói !” Khúc Nghiên hất tay con gái ra, “Linh Lung, trước kia con không phải như vậy……” Con gái của bà chưa bao giờ lại sắc bén như vậy, càng không bình tĩnh đến lạnh lùng nói ra những lời này. Bà nhìn con gái của chính mình, nhớ tới cô luôn dịu dàng tươi cười, lại nhìn đôi mắt cô hiện tại đen tuyền lạnh lẽo, bà cảm thấy tay mình đang run rẩy.

Biết mình thực sự làm cho mẹ quá mức khiếp sợ, Linh Lung ôn hòa hơn, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, là con rất xúc động. Nhưng con muốn nói dù mẹ có thích hay không con đều phải nói. Con muốn rời đi Thượng Quan gia, con không muốn bị dòng họ Thượng Quan này sắp đặt. Hôn nhân của con, con muốn tự mình làm chủ. Hơn nữa, không riêng gì hôn nhân, mọi thứ của con đều phải do con nắm giữ.” Linh Lung ngẩng đầu lên, nhìn mẹ, cầm lấy tay cô cầu xin nói: “Mẹ, đừng ép con gả cho Kim đại thiếu gia. Cũng đừng bức con ở lại.”

Hai mắt Khúc Nghiên mông lung đẫm lệ, môi đã run run. Nội tâm bà muốn đáp ứng Linh Lung, tính tình con gái tuy rằng khác với trong trí nhớ của bà, nhưng sự kiên quyết thật giống chính mình lúc trước! Nhưng mà, bà không thể đáp ứng con gái, bởi vì không muốn cô đi vào vết xe đổ của chính mình, bà tình nguyện để con gái hận mình khi an bài cuộc đời của cô. Bà đẩy tay con gái ra, nuốt xuống nước mắt, khôi phục bình tĩnh cùng cao quý: “Linh Lung, tuổi con còn trẻ, có rất nhiều chuyện cũng đều không hiểu. Mẹ bức con, là vì tốt cho con, đừng trách mẹ.”

Bà quay lưng đi ra cửa, “Hôm nay sau khi tan học, tài xế sẽ đến đón con, hãy tự chuẩn bị tốt. Hiện tại nói gả hãy còn sớm, trước đính hôn, chờ con tốt nghiệp đại học xong sẽ kết hôn cũng không muộn.”

Cửa ở trước mắt vô tình khép lại, Linh Lung ngồi ở trên giường, lần đầu cảm thấy cùng đường.

Ai cũng đều không chú ý tới thân hình Thượng Quan Tấn ở góc cầu thang. Ông tuy đã già nhưng là trong ánh mắt khôn khéo hiện lên tán thưởng, cũng hiện lên âm trầm (u ám ak). Khúc Nghiên a! Bà sinh được con gái thông minh như thế, tuổi nhỏ đã biết che dấu sắc sảo, suýt nữa cũng đã qua mặt được tôi, có lẽ Linh Lung tiếp tục ở lại Thượng Quan gia thật sự là rất nguy hiểm….

Chương 3

Buổi sáng tinh mơ, Thượng Quan Ngự Quân ở trong xe giữa vườn hoa, chuẩn bị đến công ty đi làm. Tài xế từ sau kính liếc liếc mắt nhìn, chờ đợi Thượng Quan Ngự Quân ra mệnh lệnh lái xe. Tuy mỗi buổi sáng hắn đều có thể chứng kiến đến cảnh tượng cậu chủ và vài trợ lý thảo luận, nhưng hôm nay không khí tựa hồ có chút khẩn trương.

Thượng Quan Ngự Quân nhíu mày chăm chú nhìn báo cáo công ty, ngồi bên cạnh hắn là trợ lý riêng.

“Thượng Quan tiên sinh, đây là báo cáo tài vụ năm năm trước, tôi đã nói người làm lại một lần nữa, tuy rằng trên mỗi sổ sách đều

Thông Tin
Lượt Xem : 4495
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN