-->
Nàng hừ thành tiếng, mặt chui vào ngực hắn.
Hắn trấn an vỗ vỗ nàng, xuống giường mời đại phu cho nàng, cũng hướng phía thôn trường xin nghỉ, ở nhà chăm sóc.
Hắn nấu cháo bón cho nàng, thuốc cũng kê về, đun ở trên bếp.
“Đứa nhỏ……….” Bệnh nhưng nàng vẫn lo lắng.
“Ta sẽ trông.”
“Chàng……. ba bữa………”
“Tự ta có thể làm.” Hắn ôm nàng vào trong lòng. “Nàng cái gì cũng không cần lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt, mau chữa bệnh cho tốt.”
Nàng lại mê mê trầm trầm ngủ, hắn chăm chú nhìn nàng nhíu đôi mày lại, dung nhan khi ngủ không được an ổn, tư tưởng trong lòng trào dâng cuồn cuộn, khúc mắc khó bỏ.
Lời thề son sắt, người nhà của hắn, hắn sẽ bảo vệ, không cho người ngoài khi dễ.
Nhưng mà từ khi thành thân tới nay, hắn đã bảo vệ cho nàng cái gì? Chỉ là liên tục cho rằng nàng xuyên tạc cùng bất bình, suýt nữa ngay cả đứa nhỏ cũng gặp chuyện.
Tưởng Dung vu hãm nàng, hắn không tin nàng, nàng giận một ngày, coi như không có chuyện gì.
Lần thứ hai, hắn vẫn là không tin nàng, nàng giận ba bốn ngày cũng hết, thậm chí còn không gây khó dễ cho hắn. Đổi lại là người khác, không cho hắn nếm mùi đau khổ, chịu đủ loại giáo huấn mới là lạ.
Cho tới nay, nàng chỉ luôn nói “Hảo” với hắn, cũng không so đo với hắn. Chuyện có thể hắn cũng đã làm hết, nhưng so sánh lại, hắn làm trượng phu, ngay cho một yêu cầu đơn giản nhất, là cho nàng cuộc sống an ổn, không bị quấy nhiễu cũng không làm được.
Hắn cầm tay nàng, xoa nắn các ngón tay, vuốt lên da thịt đã thoáng thô ráp.
Hồi mới thành thân, không phải như vậy, tuy rằng bàn tay có vết chai do luyện kiếm lưu lại, nhưng ngón tay vẫn là trắng mịn mềm mại.
Đại ca nói, nàng trước kia là tổng quản nhà giàu, rất được trọng dụng, địa vị cùng chi phí ăn mặc hoàn toàn là đãi ngộ dành cho chủ tử. Như vậy mà nàng còn vì mình múc nước giặt quần áo? Trong lòng nàng rõ ràng biết, gả cho hắn, là nàng chịu khổ chịu tội.
Đem những ngón tay thô ráp áp lên má, làn da tinh tế mịn màng khi xưa lại là nỗi đau khảm vào tâm.
Hắn biết được, một lòng vì một nữ nhân, không bỏ được, nguyên lai chính là tư vị như vậy.
Có chút đắng, cho chút cay, cũng có hạnh phúc ngập tràn.
Khi Mạc Nhạn Hồi tỉnh lại, trượng phu vẫn còn nằm kề bên cạnh, mỉm cười nhìn nàng.
“Chàng…….” Vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn.
Hắn bưng thuốc đã được hầm lên, bón cho nàng uống, lại bò lên trên giường, vươn tay chân ra, ôm nàng thật chặt.
“Muốn ngủ sao? Có việc muốn cùng nàng thương lượng.”
“Chuyện gì?”
Hắn cúi đầu, mắt đối mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc “Nhạn Hồi, chúng ta chuyể
chuyển nhà đi.”
Nàng không hiểu. “Chàng không phải là thích ở nơi này sao?”
Chỉ là một câu đơn giản như vậy, trái tim lại lập tức bị nàng vặn xoắn đến phát đau, đau cơ hồ quên mất phải làm thế nào để nào để phát ra tiếng,
“Nàng……” Tiếng nói so với người sinh bệnh là nàng càng khản đặc, hắn nuốt nước bột, lại mở miệng một lần nữa, “Là vì thế mà thành cái dạng này cũng không nói với ta sao?”
Nàng nhớ hắn thích nơi này, nhớ hắn nói ở nơi này tự tại, nhớ mỗi câu hắn từng nói qua.
“Nhạn Hồi, nơi khiến nàng sống không thoải mái, ta cũng sẽ không khoái hoạt. Ngày mai, ta liền chào từ giã thôn trưởng, sau đó thương lượng cùng đại ca. Trước chuyển về một thời gian, tương lai thế nào thì quyết định sau.”
Tóm lại, hắn sẽ không để cho nữ nhân của hắn tiếp tục ở lại một nơi không chào đón nàng, từ ngày thành thân ấy, hắn đã nên làm như vậy!
Quyển 2: Chương 19
Edit: Độc Tiếu
Chương 19:
Đệ đệ đến thương lượng cùng hắn, tạm thời muốn về nhà ở một thời gian, Mục Ấp Trần tuyệt đối không ngoài ý muốn, dường như biết trước hắn sẽ mở miệng, lập tức nói: “Phòng đã sớm chuẩn bị cho các ngươi.”
“Quấy rầy đại ca, đại tẩu.” Hắn thật băn khoăn, lại vẫn mở miệng, vì Nhạn Hồi.
“Đều là người một nhà, quấy rầy cái gì.” Còn phải cảm ơn Nhạn Hồi, đem đệ đệ này trở về, khiến một nhà đoàn viên.
Đệ đệ này của hắn, không nguyện ý nhất chính là làm phiền đến hắn, cái đầu cố chấp nói thế nào cũng không thông.
Thái độ thôn dân đối với Nhạn Hồi, hắn cũng biết được ít nhiều, sớm biết đệ đệ sẽ mở miệng nói chuyện này. Đệ đệ hắn vẫn là chưa thay đổi một chút nào, chỉ cần là liên quan đến Nhạn Hồi, cái gì mà nguyên tắc, cái gì mà kiên trì, tất cả đều có thể không cần.
Bệnh Nhạn Hồi vừa tốt lên, hắn ngay cả một ngày cũng không muốn chờ, liền bỏ công việc, Mục Ấp Trần cũng tự mình mang gia đinh đến hỗ trợ.
Thôn dân biết được chuyện này, thân thiết đến nói vài câu, lại bị bỏ qua. Bọn họ có chút áy náy, trong lòng cũng biết là mình ép đôi phu thê phải rời đi.
“Chúng ta không có muốn A Dương phải đi……..” Đại thẩm nhà bên ấp úng nói, còn muốn thử giữ lại hắn.
Mục Ấp Trần ngoái đầu nhìn lại, nhợt nhạt nói một câu, “Các người đối xử với Nhạn Hồi như vậy, còn không phải là ép hắn rời đi sao?”
Người làm trượng phu, nếu chỉ ngồi xem thê nhi bị ủy khuất, còn làm trượng phu cái gì.
“Vì nữ nhân như vậy—“ Đến nay, vẫn cho rằng hắn là bị ma ám, không đáng.
“Lâu ngày thấy nhân tâm—“ Mục Ấp Trần cũng lười tốn nước bọt đi giải thích.
Thôn dân kỳ thực cũng không có người xấu, tính tình thuần phác, không hay thấy có người giở trò xấu. Cái sai của bọn họ chính là không biết rõ chuyện gì đã nặng nề trách móc người.
Đêm thứ nhất chuyển về nhà, bởi vì bận rộn cả một ngày, sau khi an trí thỏa đáng, Mạc Nhạn Hồi liền lên giường ngủ.
Nửa tỉnh nửa ngủ, trượng phu cùng nói chuyện với huynh trưởng trở lại phòng, ngồi ở trên giường, cũng không biết được đang làm cái gì, cứ bận rộn.
Nàng mở đôi mắt mệt mỏi, ngửi được mùi hoa quế nhàn nhạt. “Chàng làm cái gì?”
“Không. Nàng cứ ngủ đi, đừng để ý đến ta.” Hắn vắt khăn nóng, đem phủ lên lên đôi tay của nàng, một lúc mới ôn nhu thoa thoa đều lên bàn tay của nàng.
Nàng rút tay về ngửi ngửi. “Lấy từ chỗ đại ca?”
“………Ai.” Hắn có chút quẫn, hai tai đỏ ửng.
Nàng cầm lấy tay hắn, hôn hôn, nhận lấy sự thương tiếc của trượng phu.
Tâm ý trượng phu không đặt ở ngoài miệng, chỉ biết yên lặng vì nàng mà chuyển nhà, dù bận cũng không quên mỗi đêm bảo dưỡng bàn tay cho nàng.
Sau khi chuyển nhà, hắn còn chưa tìm được công việc mới, liền tạm thời đến tiệm của đại ca chiếu cố.
Giúp mấy ngày, một ngày nọ, khi dùng cơm, liền nghe thấy đại ca cảm khái nói: “Có đệ hỗ trợ thật sự là thoải mái hơn, dĩ vãng hai cửa hàng trước, sổ sách cứ loạn lên. Vũ Nhi lại hoàn toàn không có khái niệm tròn hay méo, tán tài lại phá sản, lại thêm cả hiệu thuốc kia làm quản không hết việc.”
Khi đó, Nhạn Hồi đang bón cơm cho Thanh Thanh thiếu chút nữa là ném cả bát.
Đó là lời mà một người như gia chủ cũng có thể xem một chồng sổ sách cao hơn người cũng sẽ không nháy máy thở không suyễn nói ra được hay sao?
Người nào đó liếc mắt nhìn nàng một cái, còn có thể mặt không đổi sắc dặn dò nàng nên để ý, hoàn toàn không có chút xấu hổ khi lừa gạt đệ đệ.
“………..” Không nói gì nhìn liếc mắt nhìn đại tẩu bị lôi ra phê phán. Người thê tử kia, vì trượng phu mà đã có thói quen mang tiếng xấu trên lưng, rất trấn định ăn cơm của mình. Nàng cũng không dám đi tìm chết mà bác bỏ lời của gia chủ.
Vì như thế nên chuyện này liền được quyết định, thậm chí cũng không cho phép có suy nghĩ đi tìm việc chỗ khác.
Có lẽ là vì chị em dâu này tương đối hợp, dưới một mái nhà chiếu cố lẫn nhau, có bạn để nói chuyện, cùng nhau chăm sóc bốn đứa nhỏ, còn có thể thoải mái thêm một chút.
Cũng có lẽ là đã thành thân, trong đầu đã có nhà riêng, không lại cảm thấy mình thừa thãi, đã dung nhập được vào bên trong không khí thơm dịu, tự như ngẫu nhiên thê tử ngẫu nhiên ngoái đầu lại, lơ đãng hỏi một câu, “Sắp mừng năm mới, ta với đại tẩu nghĩ muốn đặt mua niên kỉ hóa, chàng có thuận đường đi chung không?”
Đó là—cảm giác là người một nhà.
Các nàng mời thợ may đến nhà, lớn nhỏ trong nhà đều nhận được sự công bằng, mỗi người hai bộ đồ mới.
Chuyện gia vụ, nữ nhân nói mới tính.
Mặc cho hai nữ nhân sắp xếp, bản thân bị đuổi ra ngoài lau cửa, viết câu đối xuân, bị cưỡng bức lao động nhưng vẫn thật sự thoải mái.
“Thật tốt, cuối năm này có cảm giác đoàn viên.”
Trong đầu có nhiều tâm sự, dĩ vãng không thể nói với người nào, chỉ có thể buồn ở trong lòng. Hiện tại, bất giác cũng nói hết với thê tử. Vợ chồng vốn là nên khăng khít thân mật, hết sức chân thành với nhau.
Một ngày, Mạc Nhạn Hồi bưng thuốc nước trở về ngâm chân cho hắn, nghe thấy hắn nói một câu—
“Trước kia, ta đã làm chuyện có lỗi với đại ca.”
Nàng cả kinh, cho rằng hắn nhớ tới cái gì, suýt nữa làm đổ cả chậu.
“Tại sao—lại nói như vậy?”
Vì thế hắn nói, qua một lần bệnh nặng bước đến ngưỡng cửa sinh tử, rất nhiều chuyện mặc dù không nhớ được. Nhưng là, hắn không phải là đồ ngốc, không phải hoàn toàn không biết gì cả, tên của đại ca cùng với hắn, đều là cùng người một nhà, cho nên tên mới đặt cùng nhau, tượng trưng có ý nghĩa mang lỗi chân thật.
Hắn rốt cuộc là từ đâu đến? Theo lời đại tẩu nói, hai huynh đệ gia cảnh bần hàn, đại ca vì hắn có cơ thể yếu nhược mang nhiều bệnh tật từ trong bụng mẹ nên đem bán chính mình làm dược nhân. Khiến cơ thể mang nhiều loại độc bị tổn thương, nếu không gặp gỡ đại tẩu, chuộc thân cho đại ca, bây giờ còn đang chịu khổ.
Nàng nói nghe thật bi thương, ánh mắt nhìn hắn không phải không mang theo oán.
Hắn biết, trong lời nói kia kỳ thực không có bao nhiêu chân thật, lại không nhiều lời, mặt ngoài tiếp nhận những lời nói đó.
Ngay cả thôn dân Lưu Vân thôn cũng nhìn thấy được, hai huynh đệ hắn một thân lỗi lạc, khí chất tao nhã không giống nhà bình thường. Hắn làm sao có thể tin tưởng, học thức ở trong đầu là cho gia đình bần hàn có thể dưỡng thành?
Đại ca ngay cả tên thật cũng không nguyện nói ra, nếu không phải là chuyện cực kì nghiêm trọng, sẽ không đem cả tên cả họ đều vứt bỏ, tất cả đều từ bỏ sạch sẽ.
Một đêm, hắn đi qua cửa phòng bọn họ, nghe thấy đại ca khuyên nhủ: “Nàng đừng đối xử với hắn như thế, hắn sẽ để trong lòng.”
“Nói cũng không được? Hắn là bị chàng làm hư, sủng đến cả gan làm loạn, chàng một câu cũng không nỡ mắng hắn, ta chơi đùa hắn cũng không được?”
“Kia cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn, Vũ Nhi, lòng người là không chịu được khảo nghiệm, là người ai mà không có nhược điểm?”
“…………”
Mặc dù không hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, ít nhất cũng biết được, một thân sẹo không thể chữa lành của đại ca, tuyệt đối không thoát được chuyện có can hệ đến hắn.
Hắn ngay cả với đại ca cũng không nói, chuyển nhà đi kỳ thực là trong lòng mang ngượng, không thể thương tổn đại ca xong, còn có thể thản nhiên nhận quan tâm của đại ca.
Mạc Nhạn Hồi nghe xong lời của hắn, thật lâu không nói một câu.
Chỉ là mơ hồ phát hiện, liền tự trách khó chịu đến như vậy……. Gia chủ nói không sai, có vài trí nhớ, thật là quên thì tốt, cả đời cũng đừng nhớ tới nữa.
“Nhạn Hồi, nàng quen đại ca ta lâu như vậy, biết được rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra không?”
“Không biết.” Nàng không chút suy nghĩ, thiên vị hắn, không tiếc nói ra lời trái lương tâm. “Ta chỉ biết, huynh đệ chàng tình nghĩa thâm sâu, chàng đối với đại ca là toàn tâm kính yêu. Nếu thật sự có khuyết điểm gì, ta nghĩ, kia cũng là chỉ vô tâm làm ra, hắn tha thứ thì chàng cũng đừng để ở trong lòng. Cứ để cho nó qua đi, sau này hảo hảo quý trọng tình cảm như tay chân này.
“Ân.” Hắn kéo nàng, ôn tồn dựa vào nhau.
Hoàn hảo có nàng, để cho hắn có thể nói ra tâm sự không thể nói này. Không còn chỉ có một mình, trong lòng tràn đầy đau khổ cũng chỉ có thể tự mình nuốt lấy.
Mạc Nhạn Hồi ủng hộ hắn, cũng đặt hắn lên trên đầu.
Mình tạo nghiệp mình phải gánh, hắn chỉ có thể vùi đầu liều mình làm việc, bù lại tội lỗi gây cho đại ca, vẫn luôn áy náy nghe đại tẩu mắng đến thô cả tai.
Xong hết việc trong tiệm, vội vàng chạy về nhà trước khi trời tối để ăn cơm đoàn viên.
Về đến nhà thì nghe đại tẩu nói, Nhạn Hồi đại khái bận sửa soạn cho tết nên mệt, đã vào trong phòng ngủ, chỉ vừa mới về nghỉ ngơi nên nói hắn trễ thêm chút nữa hãy đánh thức nàng dậy ăn cơm tất niên.
Khi hắn vào phòng, thê tử nằm ngủ ở trên giường của hắn, ba cái đứa nhỏ ở trong sảnh chơi đùa, chỉ có trưởng tử cùng ngủ ở trong phòng với mẫu thân.
Đại Bảo sớm đã tỉnh, ở trên giường lăn qua lăn lại, xoay người một cái nhìn thấy hắn, hưng phấn kêu nha nha, muốn được ôm. “A cha—“
Hắn nhẹ nhàng “Hư” một tiếng, tay dài vươn lấy ôm trưởng tử, không để cho hắn làm phiền hảo thê tử ngủ.
Đôi mi thanh tú của thê tử giật giật, lại chìm vào giấc ngủ, đem gương mặt hướng về phía gối có hơi thở của hắn, không muốn xa rời cọ cọ, bờ môi nở một nụ cười mỹ lệ.
Là mộng thấy gì? Có thể khiến cho nàng cười đến ôn tồn động lòng người. Trong mộng kia, có thể là hắn?
Hắn ngồi ở bên giường, dường như giống cái ngốc tử, si ngốc xem thê tử chìm trong mộng, thời gian hồn nhiên bất giác trôi qua, cả đời cũng có thể nhìn nàng như vậy.
Hắn mê hoặc cúi người xuống, vốn định nhẹ nhàng, hôn nhẹ lên đôi mềm kia, cảm thụ tư vị ôn nhuyễn.
Nàng than nhẹ, trong lúc ngủ mơ, thì thào gọi tên—
“Mộ Dung……”
Nụ cười kia, cực mĩ.
Ôn nhu uyển chuyển, tình ý thật sâu.
Hắn ngẩn ra, thu tiếng cười, không tiếng động đẩy ra, không quấy nhiễu mộng đẹp của nàng.
“Làm sao vậy?” Vừa rồi khi ăn cơm tất niên, Mục Ấp Trần phát hiện hắn đặc biệt trầm mặc, không tươi cười gì.
Mục Dương Quan ngoái đầu nhìn lại. “Đại ca, nếu trong lòng đại tẩu có người khác, ca sẽ thế nào?”
Đối phương không dự đoán được hắn sẽ hỏi như thế, cười đùa: “Thế nào? Đệ đang ám chỉ với ta, đại tẩu của ta giấu ta ở bên ngoài có nam nhân sao?”
“Đương nhiên không phải! Ta chỉ là so sánh, đại ca không cần hiểu lầm—“ Hắn vội vàng giải thích, nếu hại đại ca cùng đại tẩu cãi nhau, hắn sẽ có tội lớn.
“Sao đột nhiên lại so sánh như thế, đệ có chuyện gì không cần giấu giếm ta. Nếu thật là đại tẩu của đệ, đệ cứ bộc trực mà nói.”
“Thực sự không phải!” Mục Dương Quan bị ép buộc không còn biện pháp, chỉ có thể cứng rắn thừa nhận. “…………..Được rồi, kỳ thực là đệ.”
Mục Ấp Trần chau chau mày, chờ đợi câu dưới.
Sóng to gió lớn nào mà hắn chưa thấy qua? Muốn bức cung còn nhiều thủ đoạn mà, đệ đệ hắn còn quá non.
“Nhạn Hồi, nàng……… không thể vong tình đối với chồng trước.”
Hắn biết không nên so đo với chuyện này, từ khi cưới nàng, cũng biết rõ nàng đã qua một đời chồng, là cha của đứa nhỏ, nhưng vẫn quyết định cưới, không nên so đo cùng với nàng.
Bởi vậy, hắn luôn luôn không biểu hiện ra ngoài, cũng làm bộ không thèm để ý.
Nhưng……. hắn không có ngờ được chính mình lại để ý nàng đến vậy. Một ngày lại một ngày, tình cảm càng lúc càng sâu, không thể dung được dù chỉ là một hạt cát.
Hắn cũng là nam nhân, không thể cho phép khi hắn ôm nàng, khi hắn yêu nàng, trong đầu nàng lại nghĩ đến một người khác, gọi tên cũng là của người khác, ngay cả trong mộng, cũng là người kia……….
Khi tân hôn, nàng không thể quên, hắn chấp nhận. Mà nay, thành hôn đã gần hai năm, vẫn là không thể làm cho hình bóng kia phai nhạt đi một chút, để cho hắn vào sao?
Mục Ấp Trần thực an tĩnh, phi thường, phi thường an tĩnh.
Ngửa đầu nhìn nhìn trời, lại cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhìn hắn.
“Đại ca cảm thấy ta không ốm mà rên sao?” Bởi vì biểu cảm của đại ca chính là một bộ dạng không nói gì chỉ biết hỏi trời xanh.
“…..Không phải.” Chỉ là suy nghĩ, dấm chua lâu năm này là một vò thật lớn a, uống đến không thể chống đỡ được? Đặc biệt là, dấm chua này vẫn là của chính mình.
“Ta khuyên đệ thẳng thắn nói với nàng, thế sao?”
“……..Không tốt đi? Nàng sẽ cảm thấy ta thật hẹp hòi.”
Thấy hắn ngay cả người chết cũng so đo, thật sự là lòng dạ hẹp hòi.
“Nàng sẽ không để ý, thật sự.” Chỉ kém không có chỉ thay lên trời cam đoan với đệ đệ.
Mục Dương Quan hồ nghi nhìn hắn. “Đại ca, ca không phải là biết gì đi?”
“Không. Loại sự tình này, đệ vẫn nên là tự mình nói với nàng. Ta cho rằng nàng thật sự để ý đến đệ, hắn là sẽ không muốn đệ đem chuyện giấu ở trong lòng.” Trời a! Đùa giỡn đệ đệ của hắn thật sự rất vui, vài lần lại nhìn gương mặt sầu khổ của đệ đệ, thực sự không nhịn được cười………..
Nếu không thì sao?
Đại ca nói, muốn hắn thẳng thắn với Nhạn Hồi, nhưng hắn lại chậm chạp không thể mở miệng.
Kỳ thực, nói trắng ra, cũng không phải là giống như đã nói với đại ca, sợ Nhạn Hồi cảm thấy hắn
hẹp hòi. Bất quá chỉ là uống chút dấm chua mà thôi, cùng lắm để cho nàng chê cười chút ít, chỉ là—nếu như không giống như lời đại ca nói, nàng cự tuyệt hắn thì sao?
Hắn rất sợ, ở trong lòng nàng, đoạn thời gian quá khứ kia còn quan trọng hơn hắn, hắn không biết chính mình nên đối mặt với chuyện này như thế nào mới là chuyện thật.
Vì thế, thà rằng trốn tránh, không muốn đối mặt.
Trong lòng hắn có việc, Mạc Nhạn Hồi tất nhiên là phát hiện.
Vài lần mất hồn mất vía, nói với hắn cũng không nghe thấy, không biết là đang nghĩ cái gì.
Sau đó, một đêm hắn muốn ôm nàng, bị nàng lấy cớ tránh né, đùn đẩy không làm chuyện vợ chồng. Trong lòng hắn càng thêm xoay xoay vặn vặn, rất kỳ quái.
Có phải đại ca nói với nàng……..
Có sao? Là hắn miên man suy nghĩ?
Ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn gặp phải ánh mắt của hắn, hắn rất nhanh rời đi. Một cảnh thái bình giả tạo.
Nàng đi lên phía trước, trượng phu đêm qua cầu hoan bị cự tuyệt đang ghé vào bên cửa sổ, xem ra trong lòng có chút buồn. Nàng đi qua, hắn liền vươn tay ôm lấy lưng của nàng, mặt chôn ở ngực của nàng cọ đi cọ lại, thoạt nhìn giống như đứa nhỏ thất sủng bị vắn vẻ, thực khiến người khác thương tâm.
Nàng bật cười, lòng bàn tay vỗ về hắn. “Trong lòng không thoải mái sao?”
“Nào có!” Người nào đó mạnh miệng, chết cũng không thừa nhận.
“Có chuyện cứ việc nói thẳng, sao phải gạt ta.”
“Đã nói không có.” Ngữ khí có chút giận.
“Mục Dương Quan, ta cho chàng thêm một cơ hội cuối cùng.”
“………” Bị nàng phủ một đòn, hắn xúc động nói: “Ta nói có, thì thế sao?”
“Nói xem, ta thay chàng giải quyết.”
Hừ. Tốt nhất là có thể giải quyết. “Ta nhìn cái hộp gỗ kia không vừa mắt, nàng định giải quyết như thế nào?”
Trong khẩu khí, quả nhiên là toàn mùi chua.
Nàng dời bước đến hộp gỗ lấy năm vò rượu ở bên trong ra, đặt lên trên bệ cửa sổ, lòng bàn tay vuốt ve quý trọng.
“Đây là rượu hỉ của ta cùng với hắn. Hắn đi rồi, gửi thư đến rượu trang, muốn đem mọi tình ý hủy tẫn, không cho ta nhìn thấy. Cố tình, thư tín lại đến chậm mấy ngày, nên mới có thể giữ lại. Trên vò rượu khắc chữ, là hắn thật lòng, đáng tiếc lúc ấy ta lại không phát hiện ra, về sau thấy được, vài lần muốn uống thuốc phá thai, nhìn những chữ này, trong lòng rối bời, làm thế nào cũng không uống xuống được.”
Nàng mở hộp gỗ, lấy vật phẩm bên trong ra.
“Châu sai này là vật đầu tiên hắn đưa cho ta. Ta chưa từng nói qua đi? Hắn kỳ thực cũng là nam tử tài tình tung hoàng, nếu không phải đem tâm tư treo ở trên người của ta, thì hắn muốn mỹ nhân đẹp tuyệt thế, dạng gì cũng không phải là việc khó.
Lá trà này, là khi hắn quyết tâm không cần ta, đem lá trà ta tự tay trồng cho hắn vứt bỏ, từ đó cũng đem tình ý đánh tan.
Bùa bình an này, là sau khi hắn đi rồi, ta tìm thấy được ở trong phòng hắn, không nghĩ tới hắn còn lưu. Đó là lần chúng ta đến một miếu thờ hương khói cường thịnh, hắn đi vào cầu.
Còn có tấm thiệp này, chữ viết đã trở nên mơ hồ, ở trên là viết Mộ Dung, Thập Nhi, vĩnh kết đồng tâm, tình dài—“
“Đủ!” Hắn vừa quát vừa nghiêm mặt. “Nàng không cần nói với ta những chuyện này.”
Nàng ngước mắt, ánh mắt u tĩnh. “Chàng để ý?”
“Ta không đủ độ lượng, ta thừa nhận, nàng không cần phải thử ta như vậy.”
Nàng gật đầu, đem tất cả vật phẩm thả lại vào trong hộp về. Hướng cạnh cửa gọi người đến, nói rõ tì bộc đem chúng bỏ đi.
Hắn kinh ngạc nhìn lại. “Nàng đang làm gì cái gì?” Hắn không có ý tứ kia a!
Hắn biết nàng quý trọng vài thứ kia bao nhiêu, vô luận là người tới nơi nào cũng không thể thiếu, đó là những thứ duy nhất nàng còn lại, đại biểu cho mỗi đoạn quá khứ đã đi qua, có thể nào nói bỏ là bỏ dễ dàng như vậy?
“Chàng không phải để ý sao?” Nàng hỏi lại.
Hắn chỉ là không muốn nàng lúc nào cũng nhìn vào, lúc nào cũng nghĩ đến, cũng không có ý mạnh mẽ ép nàng vứt bỏ….
“Vô phương.” Nàng nhợt nhạt mỉm cười. “Hiện tại ta đã có chàng.” Nàng cũng không phải là ngốc tử, vì quá khứ đã qua mà làm cho hắn hiện tại không thoải mái, nàng có ngốc cũng sẽ biết phải làm như thế nào.
Người kia cũng đã ở bên người, tương lai vẫn còn dài, sẽ càng có được nhiều trí nhớ trân quý.
“………….” Hắn hẳn là nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, giống như lời đại ca nói, nàng chọn hắn, hơn nữa còn gọn gàng rõ ràng, một có một chút giãy dụa.
“Nàng không hối hận sao?” Nàng bỏ đi gọn gàng, ngược lại là hắn dong dài dây dưa, tổng cảm thấy nếu đem bỏ, nếu ngày sau nàng hối hắn thì làm sao bây giờ? Đồ đã ném bỏ thì không thể quay trở lại.
Dù sao cũng chỉ là trí nhớ còn thừa lại của nàng, hắn như vậy có chút không được phúc hậu.
“Sẽ không.” Nàng tiến lên, xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt của trượng phu. “Vui sao? Nếu muốn vừa lòng, có chuyện nói cho chàng.”
“Cái gì?” Chỉ cần đừng nói chuyện nàng cùng chồng trước nồng tình ân ái bao nhiêu, cái gì hắn cũng nguyện ý nghe.
Nàng kéo tay hắn, đặt ở trên bụng. “Nghe đại ca nói, chàng muốn hai nam một nữ, ta hy vọng cái thai này là nữ nhi, như vậy nhân sinh của chàng sẽ không có khuyết điểm.”
Hắn lòng bàn tay theo tự nhiên xao xoa, ngừng lại một chút, mãi mới lĩnh ngộ được ý trong lời của nàng.
“Nàng có?”
“Ân. Ta không phát hiện, là đại tẩu thông minh, chẩn mạch cho ta mới biết được.” Ngừng một lát, nàng lại nói: “Đại tẩu nói vẫn đang là sơ kì, dặn ta đừng để cho chàng xằng bậy, như vậy, chàng còn oán trách ta cự tuyệt chàng sao?”
Hắn trừ bỏ ngốc, vẫn là ngốc, ngơ ngác không nói ra lời.
Năm ấy, không thể chính miệng nói cho hắn, về sau, có bao nhiêu lần, nàng nghĩ ở trong lòng, nếu là kịp lúc để nói, hắn sẽ có phản ứng gì, biểu cảm gì?
Mà nay, nàng nhìn thấy, bù đắp thiếu thốn ngày xưa.
Hắn có chút ngây ngây, ngốc ngốc, nhếch miệng, lại xoa xoa mặt để cho chính mình thanh tỉnh một chút, cực lực nhắc mình đừng biểu hiện ra bộ dạng ngu ngốc, nhưng vẫn không dừng được khóe miệng đang nhếch lên, đem mặt áp vào bụng vào nàng, nghĩ nghĩ lại vươn tay sờ sờ bụng của nàng.
“…………..Ngốc phụ thân.” Lau đi khóe mắt ẩm ướt, nàng chua xót, nhẹ giọng nói.
Quyển 2: Chương 20
Edit: Độc Tiếu
Trên đời này, có một số việc có thể thành bí mật, có một số việc lại không thể giấu giếm, nhất là với đứa nhỏ.
Một ngày mặt trời lặn về phía tây, bọn nhỏ tay trong tay, từ trường tư thục trở về.
Thanh Thanh vừa trở về, liền chạy vào trong bếp tìm tiểu thẩm thẩm của nàng.
Thẩm Thẩm thật là lợi hại, làm mấy món điểm tâm nhỏ tinh xảo lại rất ngon, thẩm thẩm đã đáp ứng, hôm nay nàng nếu học tốt, hôm nay khi trở về sẽ được ăn, nàng muốn đi đòi phần thưởng.
Mạc Nhạn Hồi bưng điểm tâm, khiến bàn tay nhỏ bé của Thanh Thanh đã vương ra, Tiểu Bảo ngồi xổm ở cửa đại sảnh cùng muội muội của hắn, Tân Liễu đã quy củ ngồi ngay ngắn ở trước bàn, chờ ăn điểm tâm.
“Tiểu Viên, muội đang nhìn cái gì?”
“Kiến—“ Tiểu cầu tròn vo vẫn chỉ ghé vào cửa, nhìn cũng không chuyển mắt, vì thế tiểu ca ca sốt ruột, cũng dựa vào cùng nàng nhìn.
“Ân, chúng nó đang làm việc chăm chỉ, dự trữ thật nhiều đồ ăn mới có thể sống qua mùa đông.”
Vì thế Tiểu Viên tâm tính thiện lương hào phóng nhéo một khối bánh ngọt ở trong tay, muốn chia cho kiến.
“Miếng lớn như vậy, chúng nó chuyển không được a!” Chỉ biết là sẽ đè chết tiểu con kiến đi!
“Tiểu ca ca, ăn—“ Tiểu Viên ham ăn, ham chơi cũng không ích kỉ, chìa điểm tâm ra, muốn chia cho các ca ca thương yêu nhất của nàng.
Mục Thanh Nhi cũng không ghét bỏ, há miệng ăn luôn, lấy khăn lau tay cho muội muội, lau tay xong lại lau khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nàng vừa rồi mới quỳ rạp ở trên mặt đất bị dính chút bùn.
Sau đó, hắn dắt tay muội muội tiến vào trong sảnh, tiểu ca ca chiếu cố muội muội ba tuổi rất có khuông có dạng.
Mạc Nhạn Hồi tâm tư có chút tốt, thay bọn họ chậm một ly trà mơ ướp mạnh, phát hiện thiếu mất một người, liền hỏi: “Ca ca đâu?”
“Hắn nói muốn đến tiệm tìm cha.”
Mạc Nhạn Hồi gật gật đầu.
Trong lòng con lớn nhất có chuyện, chỉ biết đi tìm trượng phu để nói, đó là một loại “Ăn ý của nam nhân”, nữ nhân như nàng cũng thức thời không hỏi đến.
“Thẩm…….”
Ngoái đầu nhìn lại, Tân Liễu muốn nói lại thôi. “Làm sao vậy?”
“Tâm tình Đại Bảo không tốt. Hôm nay có người nói…. một ít lời khó nghe, phu tử có phạt, dạy người nọ không thể nói như vậy, nhưng là Đại Bảo vẫn không vui, vừa tan học đã nói muốn đi tìm thúc.”
“Vậy sao…..” Nhìn bọn nhỏ ấp a ấp úng, cũng không tiện hỏi “lời khó nghe” là gì, nghĩ, có lẽ chờ trượng phu về, hỏi hắn cũng tốt lắm.
Tiểu quỷ này đến đây, lại không buồn nói lời nào.
Mục Dương Quan cũng không hỏi, nhàn nhã gảy hạt châu bàn tính, chậm rãi hạch toán một quyển trước, ngòi bút thấm mực, mỗi nét mỗi chữ viết xong, khép lại quyển này lại mở quyển khác, tiểu nhi tử rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn—
“Cha!”
“Ừm hừm?” Đầu cũng không nâng.
“Cha……..” Một tiếng mềm nhũn, còn pha tiếng khóc nấc chọc người.
“Nói a, ta đang nghe.”
“Cha nhìn con, chỉ nhìn con thôi!” Nhìn sẽ đau lòng.
Mục Dương Quan ngước mắt liếc một cái, có đau lòng không không biết được, nhưng thật ra bộ dáng đáng thương muốn khóc lại không khóc kia chọc hắn cười ra tiếng.
Đặt bút lông xuống, cuối cùng cũng từ bi mở vòng tay. “Lại đây đi.”
Chung quy vẫn là một đứa trẻ, cái gì mà nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất vẫn còn chưa tới, hốc mắt hồng hồng lập tức lao tới, khuôn mặt thanh tú chôn ở trong lòng phụ thân cọ xát.
Mục Dương Quan dùng sức, đem con ôm lên trên đùi. “Nói đi, làm sao vậy?”
Vừa rời khỏi trường mà không về nhà lại chạy đến thẳng nơi này, liền biết là hắn có chuyện. Khi vừa mới đến, còn rất ra vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ nam tử hán quật cường, làm cho người ta vừa nhìn đã thương.
“Cha…………….” Thanh âm nghẹn ngào, phát hiện ngực đã ướt thành một mảnh, Mục Dương Quan cả kinh, mới hiểu được lần này nhi tử thật sự là bị thương tâm.
Hắn vỗ vỗ lưng nhi tử, đang muốn hỏi có chuyện gì mà lại khóc thành như vậy, thì nghe giọng nói non nớt kia ủy khuất hề hề hỏi. “Con không phải là con thân sinh của cha sao?”
Hắn sửng sốt, suy tư xem nên trả lời vấn đề này thế nào.
Loại sự tình thân thế này không thể giấu được cả đời, khi hắn cưới Nhạn Hồi, nàng đã có hai hài từ, nơi này không người không biết. Bí mật nếu nhiều người biết thì khó giữ, sớm muộn gì đứa nhỏ cũng sẽ biết đến, hắn cũng nghĩ qua để tương lai sau này đứa nhỏ hiểu chuyện sẽ để cho bọn hắn đi tế bái phụ thân, làm trọn chi trách của nhi tử.
Nhưng hắn không nghĩ phải nói sớm như vậy, đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, vẫn ở tuổi khát yêu, nếu như biết trong lòng sẽ nảy sinh ngăn cách cùng tình cảm kỳ quái, sao còn có thể tận tình làm nũng như vậy được?
Hắn hơi hơi kéo nhi tử ở trong lòng ra, tay không chút lưu tình vặn cái chóp mũi nho nhỏ.
“A, đau đau đau—cha, cha làm gì a—“ Cái mũi nhỏ bị đau, nước mắt cũng quên chảy.
“Còn biết gọi cha! Còn tưởng tâm can con đem cho chó ăn rồi, ta là không cho con ăn đủ hay mặc không đủ? Ta ngược đãi con sao? Tuổi còn nhỏ đã không muốn nhận cha! Đưa con đến trường là để con học bất trung bất hiếu, không nhận cha nương sao?”
“Cũng không phải con nói.” Mộ Dung Phong Nhi cực kỳ ủy khuất. “Là mọi người đều nói ta cùng đệ đệ là con riêng, theo nương gả cùng.”
Đã biết là sẽ như thế, Mục Dương Quan bất đắc dĩ.
“Người ngoài nói con sẽ tin sao? Ta không thương con? Đối đãi với con không tốt sao?”
“Tốt lắm a……….” Tuy rằng làm sai, cha đánh cũng ác, nhưng là sau khi hắn khóc ngủ thiếp đi, cha đều vụng trộm tiến vào bôi thuốc cho hắn, hắn đều biết.
Hắn sinh bệnh, cha sợ hắn khóc, một đêm ôm không hề buông tay, lau mồ hôi, bón thuốc, chiếu cố không dám ngủ.
Cha rất thương hắn, không phải là loại thương sủng lên tận trời, mà là trở thành bảo bối, đem đặt ở trong lòng yêu thương, cho nên hắn thân cha, yêu cha, chuyện gì cũng phải nói với cha đầu tiên. Hắn thực sự rất sợ, sợ lời những người ngoài nói là thật, nếu hắn không phải đứa nhỏ của cha, cha còn có thể thương hắn như vậy sao? Vạn nhất, vạn nhất có một ngày không thương nữa thì làm sao bây giờ?
Mục Dương Quan cũng biết, đứa nhỏ bởi vì nghe người ngoài nói vài câu nhàn ngôn toái ngữ đã biểu hiện thất thố kích động đến vậy chính là sợ mất tư cách được sủng ái. Hắn cảm thấy thương tiếc, lòng bàn tay lau lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn. “Chỉ cần con còn một ngày kêu ta là cha, chúnh ta chính là phụ tử, ở bên ngoài bị ủy khuất đều vĩnh viễn đỡ con lên, về phần người khác nói như thế nào, không cần để ý tới.”
Ý tứ của lời này, rốt cuộc là phải hay không phải? Tiểu nhi tử suy nghĩ, vẫn là không hiểu. “Cho nên con rốt cuộc có phải là con riêng hay không?”
“…………….” Thế nào vẫn còn rối rắm chuyện này?
Thở dài một hơi. “Không phải!” Ít nhất ở trong lòng hắn, không phải.
“Vậy vì sao đệ đệ cùng cha đều họ Mục, họ con lại là Mộ Dung?”
Lúc trước, nguyên là chút tâm ý của hắn, kỉ niệm tổ tiên, cũng vì lưu lại cái căn cho chồng trước của Nhạn Hồi. Dù sao tuy thê tử không nói ra miệng, tình nghĩa ở trong lòng vẫn tồn tại, bằng không sao lại cố chấp lưu lại huyết mạch của chồng trước.
Đối với quyết định này, Nhạn Hồi cùng đại ca đều tán thành. Chỉ là hiện tại, thật sự không thể giải thích nguyên do với oa nhi choai choai.
“Đó là để kỷ niệm………. một chiến hữu thực đặc biệt, con lớn lên rồi sẽ biết, hiện tại, không cần vội.”
“Nha.” Đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, nghe hai ba câu là dỗ xong, cảm thấy mỹ mãn, tựa vào hõm vai phụ thân, ăn điểm tâm nhỏ ở trên bàn, sau còn phát biểu lời như cao kiến. “Con cũng đã nói rồi, bọn họ nói hươu nói vượn, con làm sao không phải là đứa nhỏ của cha, mọi người đều nói chúng ta cực kỳ giống. Đại thúc bán thịt heo thời gian trước hưu thế kia, nghe nói là đứa nhỏ càng lớn thì phát hiện bộ dạng càng giống lão Vương cách vách. Đại bá mẫu đã nói, đứa nhỏ thật sự không thể giấu được.”
“…………” Mộ Dung Đại Bảo, rất tam cô lục bà.
Nói chuyện tạp nham như vậy ở ngay trước mặt đứa nhỏ, chẳng lẽ nói ông chủ kia không được? Hắn một mặt suy xét vấn đề giáo dược, một mặt lau sạch những vết ố bẩn cùng nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt nhỏ nhắn, lòng bàn tay không ngừng xoa xoa gò má nồn nộn, phút chốc, lời nói lỡ đãng của con thấm vào tim, hắn dừng một chút.
Chấn định, tinh tế nhìn gương mặt thanh tú dưới tay, hô hấp trong nháy mắt cứng lại—
Người có mắt đều nhìn ra phụ tử bọn họ giống nhau bao nhiêu, hắn là mù sao?
Không, không phải, chỉ là trong đầu đã có nhận định, rất nhiều chuyện đặt ngay trước mắt cũng nhìn không ra. Tựa như năm đó, thôn dân Lưu Vân thôn hành động mù quáng bao nhiêu, nhìn không ra tính tình trầm tĩnh không tranh của Nhạn Hồi—
Gương mặt kia luôn luôn xoay quanh hắn, thậm chí không khó để đoán, vài năm sau càng không thể không nhìn ra được hình dáng của ngũ quan.
Khí chất tương tự, có thể nói là do giáo dưỡng, mưa dầm thấm đất mà nên. Nhưng dung mạo trời sinh, hắn làm thế nào cũng không thể thuyết phục được chính mình, giống nhau như vậy lại không hề có chung huyết thống.
Suy nghĩ khúc mắc như thủy triều, khiến cho hắn ngủ không an ổn.
Có lẽ là do ngày suy nghĩ quá nhiều, đêm liền nằm mộng, trong giấc mộng kia, là hình ảnh mơ hồ–
Hắn thấy, có nam nhân lấy dao khắc, dùng thủ pháp ngốc nghếch, không thuần thục từng đao từng đao một khắc ở trên vò rượu, còn canh chừng người khác, như là sợ ai tới nhìn thấy.
Mộ Dung
Nhạn Hồi
Rượu cho năm Tâm Mão nên vợ nên chồng
Nguyện bách niên giai lão, cùng hưởng hoan sầu.
Hắn biết, nam nhân khắc những chữ này.
Người hầu đột nhiên đến báo, nói là nàng đang đến—
Ai đến?
Nam nhân hoảng hốt, cắt phải vào tay.
Che giấu được vò rượu, lại để cho nàng nhìn thấy lòng bàn tay đẫm máu.
Nàng dịu dàng bôi thuốc cho hắn, chiếc khăn tuyết trắng quấn thành vòng, cũng vòng lên trái tim của hắn. Lòng ngực ấm áp lại kích động, khi đó kỳ thực nghĩ xúc động, cái gì cũng không quản, muốn nói với nàng, nói với nàng—
Nói với nàng cái gì? Không nhớ rõ. Sương mù mê mông, hình ảnh kia nháy mắt nhảy để đêm đen, ở bên bờ suối, hoa đăng theo dòng suối trôi đi, nhiều điểm phát sáng, vô cùng xinh đẹp.
“Muốn thương ngươi, sủng ngươi, bất kỳ việc gì cũng theo ý ngươi, còn phải gia thế tốt, tướng mạo tốt mới xứng đôi được với Nhạn Hồi nhà chúng ta, trọng yếu nhất là—nhất định phải thật tình đối đãi với ngươi, cả một đời tình ý không chuyển.”
Nam nhân vừa niệm vừa múa bút viết lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhưng viết, rõ ràng là—
Mạc Nhạn Hồi, gả cho Mộ Dung Lược.
Chỉ thử nhất gia, không còn phân hào.
Hắn còn là người buô
buôn bán sao? Không còn phân hào, đúng là cười chết người!
Lại còn làm bộ, còn có thể mặt không đổi sắc, người nọ có liêm sỉ hay không? Cô nương, ngươi ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa.
Sau đó hình ảnh chuyển, sắc trời vừa sáng.
Quả nhiên là hắn làm càn, nam nhân kia đem nàng đặt ở bên cửa sổ, làm chuyện tạo người.
Nữ nhân mềm mại chống đỡ, cũng không phải là thật tình cự tuyệt, chỉ là xấu hổ, uyển chuyển hầu hạ.
“Mộ Dung, Mộ Dung………”
Dụ nàng gọi như vậy, chỉ là không muốn nghe thấy từ trong miệng nàng gọi tên người khác. Đó là hy vọng tối hèn mọn của hắn, ít nhất là gọi họ của hắn, hắn còn có thể lừa gạt chính mình.
Tình ý bên tai nghe uyển chuyển hàm xúc, tiếng gọi mềm mại mang mị hoặc, vì thế hắn càng thêm cuồng, đem nàng khi dễ triệt để, tùy ý trộm hương—
Tiếp theo, cũng ở trong phòng, cũng ở bên cái cửa sổ, đã không còn thấy thân ảnh của nữ nhân.
Ánh nắng tàn nhàn nhạt chiếu vào phòng ngủ, thân mình nam nhân nhìn thật đơn bạc, giống như bị bệnh rất nặng, đứng cũng không đứng vững. Hắn mở cửa sổ ra, mở lá trà trân quý kia, nắm lấy, ném về phía cửa sổ.
Ném lần hai, ném lần ba… Một lần lại một lần, giống như là khoét lất tâm, cực đau.
Hắn quật cường không chịu đau, kiên trì muốn vét sạch hết tâm, mới có thể bỏ sạch sẽ.
Mạc Nhạn Hồi, ta không cần nàng.
Lá trà rơi xuống chân của hắn, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, lấy một bình sứ nhỏ từ trong lòng ra, cũng không biết là cái gì, ngửa đầu uống cạn, kiên quyết dứt khoát………
Ngủ mơ tỉnh lại, phảng phất còn có thể cảm nhận được cái đau đến thở dốc kia, tay ấn về phía trái tim, má ướt sũng lệ.
Hắn ngồi dậy, ngay cả giầy cũng không mang, liền chạy thẳng đến phòng Thanh Thanh, lấy vật phẩm giấu dưới giường đã giấu hơn ba năm.
Năm ấy có mang nữ nhi, nàng vì hắn, đem tất cả ném bỏ, hắn sợ nàng hối hận, yên lặng lấy trở về. Lại vẫn còn dấm chua, không muốn nàng ngày ngày đều xem, nhớ đến cố nhân, linh quanh chợt lóe, liền nói Thanh Thanh đem giấu đi, tiểu chất nữ cũng đủ nghĩa khí, luôn luôn giữ bí mật cho hắn, không nói với bất kì kẻ nào.
Hắn lấy vò rượu ra, sờ đến những chữ được khắc lên.
Đây không phải là do ngày suy nghĩ quá nhiều, đêm sẽ nằm mộng, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nói qua trên vò rượu này khắc chữ gì, trong lòng hắn lại để ý, nên chưa từng liếc mắc một lần, làm sao lại biết—
Chăm chú nhìn từng chữ, gằn từng tiếng, không sai chút nào.
Hắn ôm chặt vò rượu, nhắm mắt lại.
Bị cảnh kỳ quái trong mơ quấy nhiễu, một đêm không có ngủ yên, hiện tại đầu đau đến lợi hại.
Thê tử về phòng, hắn chỉ ngồi ở trên giường, nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
“Bị bệnh sao?” Nàng thân thiết tiến lên, mới lưu ý đến hộp gỗ đặt ở trên bàn, bước chậm lại, cũng không hỏi nhiều.
Nàng ngồi xuống ở bên cạnh, hắn liền dựa vào, “Đầu đau quá……….”
Nàng ôn nhu xoa xoa thái dương của hắn, lẳng lặng ngả vào nhau, một lúc lâu sau cũng không ai mở miệng.
Một lát sau, “Đại ca nói, chàng không thoải mái thì nằm ở nhà nghỉ, chuyện trong tiệm không cần lo lắng, đại ca sẽ chiếu cố.”
“Ân.” Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng, “Mấy ngày trước, Đại Bảo chạy tới chỗ ta khóc hỏi, hắn có phải thân sinh của ta hay không.”
Tay đang xoa xoa dừng một chút, “Vậy chàng trả lời thế nào?”
Hắn xoay người nằm thẳng, cũng đem nàng kéo nằm xuống cánh tay, “Nhạn Hồi, nàng có yêu cha của Đại Bảo sao?”
Nàng chần chờ, nhìn hộp gỗ ở trên bàn, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, mới không khiến dấm chua của hắn bốc lên.
Hắn cũng nhìn thấu khó xử của nàng, nói thẳng: “Không có ý tứ khác, nàng nói thật, phu thê không nên lừa gạt nhau.”
“……..Yêu”
“Vậy vì sao phải khiến cho hắn tự vét sạch tâm, tuyệt vọng đến cái gì cũng không cần?”
“Ta….. chỉ là không thể thấy rõ được tình cảm của mình lúc đó, mới gây tổn thương cho hắn.”
“Vậy còn hiện tại?”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, không biết trả lời thế nào.
Hắn cũng không cần nàng trả lời, tiếp tục nói: “Tối qua, ta nằm mơ một đống mộng kỳ quái, ta nhìn thấy người kia thay nàng thả hoa đăng cầu nhân duyên, nhưng bút lại viết, Mạc Nhạn Hồi chỉ gả cho Mộ Dung Lược, nàng nói người này có xấu không? Nguyền rủa nàng trừ bỏ hắn thì không gả được cho ai khác.”
Hắn dừng một chút, lòng bàn tay hướng về phía nàng, vuốt ve gương mặt thanh tú, lại hỏi một lần nữa, “Hiện tại thì sao, nàng có thể rõ ràng xác định được tình cảm của nàng rồi chứ? Nàng xác định, nàng thực sự yêu hắn sao?”
“……..Yêu” Khóe mắt đẫm lệ, nàng câm thanh nói: “Rất yêu.”
“Ân.” Hắn nhắm mắt lại, đem nàng ôm vào trong lòng, ôm thật chặt, “Vậy đừng lại khiến cho hắn đau, cái cảm giác tự tay vét sạch tâm của mình, đến nay hắn vẫn còn đau, vẫn còn sợ.”
“Sẽ không, không bao giờ nữa…..” Nàng chôn mặt ở trong lồng ngực hắn, gần như không tiếng động, khẽ lẩm bẩm, “Thực xin lỗi, Mộ Dung.”
Cũng không biết được hắn nghe thấy hay không. Có nàng ở cạnh, tinh thần yên ổn, rất nhanh liền buồn ngủ, chỉ nhớ rõ trước khi ngủ, hắn thì thào nói, “Đại tẩu nói rất đúng………..”
Đứa nhỏ thật sao giấu được.
—Toàn văn hoàn—