--> Sủng hôn - game1s.com
The Soda Pop

Sủng hôn

anh phá hủy. Nếu không, tại sao lại đau như vậy…… Anh đang hôn cô, từng chút từng chút hôn cô, hôn đôi môi cô, hôn cổ cô, hôn vành tai cô…… Hơi thở của anh nặng nề, phả lên da cô, ươn ướt lại nóng bỏng……

Dần dần Hựu An cảm thấy, hình như không còn đau nửa. Cô mới vừa nghĩ như vậy, người đàn ông trên người liền di chuyển, mới đầu rất chậm, càng lúc càng nhanh. Bàn tay to của anh bóp ở ngang hông cô, dùng sức đụng mạnh, động tác kịch liệt, khiến cho Hựu An mở miệng khóc lên, cũng biến thành tiếng rên rỉ ái mu

Không biết qua bao lâu, tốc độ Chu Tự Hoành đột nhiên tăng nhanh, âm thanh của Hựu An khàn đi, cảm thấy trước mắt xuất hiện mấy ngôi sao, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh……

☆, Chương 22

Thế nhưng lại hôn mê, tiểu nha đầu vô dụng. Chu Tự Hoành buồn bực không thôi, chỉ có thể qua loa cho xong chuyện, kéo thảm bên cạnh qua bao lấy Hựu An ôm vào trong ngực, lên lầu, mở nước, cam chịu mà tắm cho tiểu nha đầu.

Tắm rửa rồi sấy khô tóc, hành hạ hắn đủ điều như thế, cô dâu nhỏ còn ngủ khò khò, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào. Hiển nhiên là bị anh làm cho mệt muốn chết rồi. Chu Tự Hoành đem cô dâu nhỏ nhét vào trong ch

chăn, cúi đầu nhìn người anh em của mình đứng dậy mạnh mẽ chờ phân phó, không khỏi nói thầm một câu: “Kiên nhẫn một chút, về sau mỗi ngày đều là bữa ăn lớn. Hôm nay đem cô dâu nhỏ dọn dẹp thành hư, mi sẽ phải giống như trước kia, nén nhịn mà sống qua ngày, hay là mi đối với tay của người anh em này chung tình như một?”

Sau khi tiến hành một cuộc tự an ủi ngây thơ, Chu Tự Hoành mới nằm xuống. Tối hôm qua một đêm không ngủ, nhưng lúc này làm sao cũng không ngủ được. Người anh em tốt của anh rốt cuộc cũng khai trai, một khi tới gần cô dâu nhỏ liền dựng đứng lên, kích động cực độ, trướng căng làm anh đau. Một lần vừa rồi căn bản ăn không đỡ đói, chứ đừng nói thỏa mãn, nhưng vợ anh cũng ngất đi, anh còn có thể làm gì. Lại nói, cũng phải thông cảm, đây là lần đầu của vợ anh.

Buồn bực một lát lại suy nghĩ, không được làm, cũng có thể sờ sờ chứ?! Tối thiểu có thể giải khát một chút. Nghĩ đến đây, Chu Tự Hoành duỗi một cánh tay, đem cô dâu nhỏ ôm vào trong lồng ngực mình.

Da vợ anh vừa mềm vừa trơn, mười phần co dãn. Chu Tự Hoành giơ tay lên cầm hộp điều khiển ở đầu giường, đem nhiệt độ máy điều hòa không khí chỉnh cao một chút, vén chăn lên… Khi giở trò trên người vợ anh, cô dâu nhỏ mặc dù vẫn ngủ, nhưng thân thể lại rất nhạy cảm.

Tay của anh lướt qua cái cổ xinh đẹp của cô, xương quai xanh, rơi vào trên ngực mềm mại. không khỏi rầm rì hai tiếng. Nơi này của cô dâu nhỏ vô cùng xinh đẹp, dưới ánh đèn trắng nõn sáng ngời, giống như khối ngọc ôn nhuận, mềm mại lại ấm áp. Xúc cảm tốt không cách nào hình dung, giống như hai khối bột nhỏ.

Chu Tự Hoành xoa nắn trong chốc lát, càng gợi lên lửa nóng, tay không hết hận, trực tiếp dùng miệng…… Khi anh công kích đến, đỉnh anh đào nhanh chóng xảy ra biến hóa, run rẩy đứng thẳng ở trong không khí, dính nước miếng ướt nhẹp của anh, nhìn qua giống như trái cây mang theo giọt sương, khiến Chu Tự Hoành khe khẽ cắn một hớp…… “Á…… Ô……” Ước chừng bị cắn đau, tiểu nha đầu uất ức thút tha thút thít, rên hai tiếng.

Chu Tự Hoành nhớ tới vừa rồi, đã cảm thấy buồn cười. Vợ anh rõ ràng đẹp vô cùng, nơi đó của cô phun ra nước, gần như suối phun, phun lên mặt anh. Chỉ là sau đó lại khóc, khóc phải nói là thật thảm, thật đáng yêu. Không phải Chu Tự Hoành nhẫn tâm ngoan độc, nhưng đêm động phòng hoa chúc hôm nay anh đã trở nên mù quáng rồi.

Nếu anh mềm lòng, sau này khẳng định vợ anh sẽ chết sống không để cho anh làm. Tính khí nha đầu này bướng bỉnh, tính tình vặn vẹo, thích mềm không thích cứng. Đừng thấy mềm mại yếu ớt, nếu nổi giận, anh thật không có biện pháp. Giang Đông đối cứng với cô chín năm, cũng không ngăn được cơn giận của nha đầu này.

Có vết xe đổ này, từ đầu đến cuối Chu Tự Hoành lựa chọn chiến thuật vu hồi, thật ra thì cô dâu nhỏ cũng rất phân rõ phải trái. Chu Tự Hoành hôn cái bụng khéo léo mượt mà và rốn của cô. Người anh em của anh lập tức như khuấy máu gà, không ngừng co giật kháng nghị.

Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn vợ ở trong lòng, bị anh xoa nắn, còn chưa tỉnh lại. Chu Tự Hoành không khỏi cười khổ một tiếng, nghiêng người chống lên người cô, hai cái tay chống hai bên, tránh cho trọng lượng của mình đè nặng lên cô, người anh em ngược lại rất nhanh chóng như cây kim chen vào, xẹt một cái liền chui vào giữa hai chân tiểu nha đầu. Ở giữa, mặc dù kém xa bên trong, nhưng có chút ít còn hơn không.

Chu Tự Hoành cử động, không lâu sau một ngọn lửa bốc lên. Cơn nóng tràn ra ngoài cơ thể, anh mới thở ra thật dài, xoay người xuống giường, cầm khăn lông mềm tới, cẩn thận lau sạch sẽ cho vợ anh. Lúc này mới có chút mệt mỏi, đem vợ anh ôm vào trong ngực, ngủ.

Hựu An bị cảm giác nhồn nhột trên người đánh thức, mở mắt ra liền phát hiện, Chu Tự Hoành vô cùng sôi nổi cày cấy không ngừng trên người cô. Hựu An buồn bực, người đàn ông này lấy đâu ra khí lực lớn như vậy. Khuya ngày hôm trước anh làm nhiệm vụ mà không ngủ, ngày hôm qua lại giằng co đến nửa đêm. Cô đã ngủ mê man rồi, còn có chút ấn tượng mơ hồ là người đàn ông này cũng không buông tha sau khi cô ngất xỉu.

Vào lúc này nằm trên người cô, giống như một con chó lớn, nơi này ngửi ngửi, nơi kia liếm liếm, giống như cô là món đồ chơi. Chu Tự Hoành phát hiện cô tỉnh, ngẩng đầu lên: “Vợ, em tỉnh rồi……”

Dục vọng đè nén trong mắt anh vèo một cái tăng cao, Hựu An không khỏi run run, nhớ tới cơn đau đêm qua, vội vàng đưa tay đẩy anh, chỉ sợ người đàn ông này Bá Vương ngạnh thượng cung.

Chu Tự Hoành khó khăn lắm mới đợi được vợ anh tỉnh lại, sao có thể bỏ qua thức ăn ngon đưa tới miệng, há miệng liền chận cái miệng nhỏ nhắn của Hựu An lại, hôn mãnh liệt. Hôn đến khi cả người Hựu An như nhũn ra, lại bắt đầu rất tinh tường, có thứ tự đẩy chân của cô ra, muốn đi vào. Ước chừng ngày hôm qua thật quá đau, miệng Hựu An bị chận, thân thể lại kịch liệt giằng co kháng cự, trong miệng ưm ưm ưm phản kháng.

Chu Tự Hoành buông miệng cô ra, Hựu An thở dồn dập hổn hển mấy cái, nhìn chằm chằm anh: “Chu Tự Hoành, nếu anh còn dám khi dễ em…… Khi dễ em……” Hựu An đảo tròng mắt, chợt mang một tầng hơi nước trong suốt: “Anh còn dám khi dễ em, em liền khóc cho anh xem.” Nói xong, mím mím cái miệng nhỏ nhắn thút tha thút thít hai cái: “Ô ô ô, người ta đau, đau lắm, chúng ta không làm có được không, có được không vậy……”

Hựu An vừa rơi nước mắt, vừa lấy lòng cọ xát trước ngực Chu Tự Hoành. Bộ dáng này thật có thể làm cho người đàn ông đau lòng đến chết, đau lòng mà ưng thuận. Chu Tự Hoành lại không ngu, lúc này nếu anh bỏ qua, về sau càng khỏi cần nghĩ đến. Thật khó khăn mới có thể khai trai, chẳng lẽ bảo anh nhìn mà nhịn.

Chu Tự Hoành cúi đầu hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, trấn an dụ dỗ cô một lát: “Anh bảo đảm lần này không đau.” Hựu An không tin anh, người đàn ông này âm hiểm nhất rồi, trong miệng nói rất hay rất tốt, chỉnh đốn cô lại một chút cũng không nương

Cô dẩu môi, lắc đầu một cái, ý kia chính là chết cũng không để Chu Tự Hoành làm. “Anh nhớ là tối ngày hôm qua em cũng thật thoải mái, nước nơi đó cũng phun ra thật xa……” Anh chưa nói dứt lời, một lời này làm nước mắt Hựu An lộp độp rớt xuống, nắm lại quả đấm nhỏ hướng về phía lồng ngực của anh đánh mấy cái: “Anh còn nói, anh còn nói, người ta không thể khống chế được nước tiểu…… Ô ô ô……”

Càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng khó coi. Hựu An không chống đỡ được ranh giới cuối cùng trong lòng mình, khóc không có chút hình tượng nào. Chu Tự Hoành ngạc nhiên một hồi lâu, xì một tiếng nở nụ cười. Uổng cho nha đầu này học y, thế nhưng xuân triều cùng nước tiểu không khống chế, cũng không phân biệt được.

Tiếng cười này, càng khiến Hựu An thấy uất ức phẫn hận. Há miệng cắn bả vai anh, cắn rất hung ác, giống như sói con. Nhưng Chu Tự Hoành cũng không động đậy.

Hựu An chua xót mở miệng, không khỏi chột dạ. Hai hàng dấu răng cắn thật sâu, tia máu đỏ sậm từ trong dấu răng chảy ra, nhìn qua rất đau. Nhưng cổ họng Chu Tự Hoành ngay cả một tiếng rên cũng không thốt ra, cứ như vậy để cho cô cắn.

Đợi cô buông miệng, Chu Tự Hoành hôn cô thật lâu, nói với cô: “Nha đầu ngốc, đó không phải là nước tiểu không khống chế được. Đó là cao, triều, em không cảm thấy lúc ấy rất thoải mái sao?

Hựu An nháy mắt mấy cái, có chút chột dạ. Nếu như không có cơn đau sau đó, xác thực thật thoải mái. Cái loại thoải mái cực hạn đó, giống như cả thân thể cũng hóa thành bong bóng bay lên, nhưng mà không có nghĩa liền hết đau. Cơn đau sau đó cô còn chưa quên được.

Cô chu chu miệng, cắn môi không nói lời nào. Chu Tự Hoành hôn khóe miệng của cô, trượt đến bên cạnh lỗ tai cô làm, bộ đáng thương nói: “Vợ à, người đàn ông của em 36 năm mới khai trai. Dễ dàng lắm sao? Em hãy xót thương cho người đàn ông của em được không, anh bảo đảm không đau, chỉ cần em hô đau một tiếng, anh liền dừng lại……”

Hựu An chưa bao giờ biết người đàn ông này có thể giả bộ đáng thương như vậy, lời nói này khiến lòng cô lung lay một chút liền mềm nhũn. Chu Tự Hoành cảm giác thân thể của cô dần mềm nhũn ra, mặc dù ngoài miệng vợ anh không đồng ý, nhưng đây là ngầm cho phép.

Môi Chu Tự Hoành từ cổ của cô chậm rãi trượt xuống. Hôn một chút, gặm một chút trêu đùa cô, bàn tay to xẹt qua hông của cô rơi vào giữa chân cô. Cô dâu nhỏ rất sợ, hai chân kẹp thật chặt.

Chu Tự Hoành khẽ cười một tiếng dụ dỗ: “Mở, chân, ra. Ngoan. Em phối hợp nhất định sẽ không đau. Ừ…… Ngoan…… Mở, ra……” Dưới sự nỗ lực của anh, cuối cùng tiểu nha đầu cũng bất đắc dĩ mở chân ra, bàn tay Chu Tự Hoành thật nhanh xuyên qua rừng rập, trượt vào khối thịt trong vỏ sò lớn, giống như người lấy ngọc, ma sát hạt trân châu trong vỏ sò……

Thủ pháp của anh rất chậm, rất nhẹ. Rất nhanh Hựu An cảm thấy từ trong thân thể toát ra một loại nóng ran khó nhịn, theo động tác của Chu Tự Hoành không ngừng tăng lên, cả máu trong mạch máu của cô cũng nóng lên: “A…… Ừ……”

Cảm giác ngón tay Chu Tự Hoành tiến vào thân thể của cô, trong phút chốc tạo ra chút đau đớn liền bị cơn nóng ran này hòa tan. Thậm chí cô hi vọng anh cử động, vừa cử động cái loại nóng ran đó giống như là có thể giảm bớt một chút.

Chu Tự Hoành rất kiên nhẫn, đợi trắng nõn trong cơ thể cô toát ra, mới bắt đầu di chuyển với biên độ nhỏ. Cái cảm giác khít khao ấm áp đó, cơ hồ đem Chu Tự Hoành ép đến điên khùng, nhưng anh phải nhịn. Ai bảo anh cưới cô vợ nhỏ như vậy, không muốn cô đau, không muốn cô khóc, cũng chỉ có thể từ từ, để nha đầu này có được chút ngon ngọt, về sau anh mới có những ngày tính phúc.

Hựu An cảm thấy ngón tay người đàn ông này giống như có ma lực, linh hoạt ra vào trong cơ thể cô, mang cho cô ** thoải mái không cách nào nói ra khỏi miệng. Rất thoải mái, hơn nữa, càng ngày càng không đủ, cô cử động với biên độ nhỏ bắt đầu nghênh hợp động tác của Chu Tự Hoành thì ngón tay thứ hai của Chu Tự Hoành đi vào, tốc độ tăng nhanh……

Đồng thời hai môi nhỏ của cô khẽ mở ra, thịt môi của nha đầu này có chút dày, thời điểm khẽ mở, khêu gợi rối tinh rối mù. Hơn nữa lúc này cô đắm chìm trong dục vọng, như trong biển cả, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực, mắt đóng chặt lại, âm thanh rầm rì trầm thấp từ trong miệng cô thốt ra, có thể câu chết

Trên người nha đầu này có một loại hỗn hợp giữa tinh khiết và hấp dẫn, quyến rũ đến nỗi thật có thể lấy cái mạng già của anh. Chu Tự Hoành khe khẽ cắn môi của cô một chút, rầm rì của tiểu nha đầu nhanh chóng tăng cao.

Ngón tay Chu Tự Hoành tìm được vị trí, đè xuống, thân thể tiểu nha đầu nhanh chóng run rẩy. Ngón tay Chu Tự Hoành nhanh chóng khuấy động, cảm giác thời điểm của tiểu nha đầu đã tới, hai ngón tay chợt rút ra, lưu loát nghiêng người, đi vào thật nhanh……

Chương 23-24

☆, Chương 23

Dù chuẩn bị đầy đủ trước, lúc Chu Tự Hoành chân chính tiến vào, vẫn có chút đau như cũ. Chỉ là một ít đau đớn này, rất nhanh bị cảm giác trống rỗng thay thế. Hựu An cảm thấy sâu trong cơ thể cô giống như xuất hiện một khoảng trống, loại trống rỗng này không ngừng khuếch trương, biến thành một loại trống rỗng khổng lồ, có nhu cầu cấp bách là phải lấp đầy.

Sau khi Chu Tự Hoành tiến vào, không khỏi thở dài thỏa mãn một tiếng. Người anh em tốt bị cô dâu nhỏ vây thật chặt nhanh chóng tăng vọt mấy lần. Chu Tự Hoành bắt được một cái chân của Hựu An, nâng lên, gác trên cánh tay anh, di chuyển thật mạnh. Hựu An theo động tác của anh, thiếu chút bị anh đẩy lên đến đầu giường, lại bị anh lôi trở lại, cong người lên, dùng lực rất mạnh mà đâm vào, lúc sâu lúc cạn, lúc nhanh lúc chậm……

Mồ hôi từ trán của anh túa ra, từ cái cổ màu đồng của anh chảy xuống cơ ngực, nhỏ lên thân Hựu An, nóng bỏng khiến cô run rẩy…… Thân thể cô dâu nhỏ thật mềm, Chu Tự Hoành cơ hồ đem cô thu nhỏ đè xuống giường, còn có thể hôn đến cái miệng nhỏ nhắn của cô. Sảng khoái cực hạn cả trên và dưới này, quả thật có thể sướng chết anh.

Tiểu nha đầu ở dưới anh tinh tế thở hổn hển, mảnh mai giống như anh tùy tiện bóp một cái là có thể bóp vỡ, theo động tác của anh, hai con thỏ nhỏ tuyết trắng trước ngực nhúc nhích trên dưới, mọc ra một ** trắng như tuyết…… Chu Tự Hoành hận không được hòa tan trong cơ thể cô, đột nhiên kéo cái mông nhỏ của cô, đem chân cô mở rộng thêm, cơ hồ thành góc tù, rút trọng kiếm ra, hung hăng trút vào, một cái lại một cái, mỗi lần giống như có thể sâu tận gốc……

Hựu An hốt hoảng kêu lên, loại độ sâu đó, cô thậm chí có thể cảm thấy. Người đàn ông này sắp đem cô xuyên thấu, nhiều lần đẩy đến nhụy hoa của cô. Cái loại cảm giác tê liệt đó, làm cô mở mắt, dùng một loại ánh mắt sợ rồi lại không, nhìn Chu Tự Hoành, không biết nên cầu xin anh thế nào, cô liền kêu đau: “Đau, quá sâu……”

Nha đầu này cũng không hiểu, ở trên giường, loại ánh mắt van xin này của cô, căn bản giống như kích thích. Hơn nữa cô có đau hay không, Chu Tự Hoành rất rõ. Bởi vì cô dâu nhỏ đang bao lấy anh, một hồi nhanh chóng một hồi co rúc, nếu anh không cố hết sức khống chế, sớm đã bị vợ anh bó chặt mà phải nộp khí giới đầu hàng.

Xuất tinh sớm là sỉ nhục của người đàn ông. Nếu để cho cấp dưới của anh biết, Chu Tự Hoành anh trên giường không được mấy phút liền nộp khí giới, mặt mũi của anh sẽ mất hết.

Sau khi Chu Tự Hoành đụng mạnh một cái chợt rút ra ngoài. Hựu An ừ một tiếng, thân thể đuổi theo anh, Chu Tự Hoành không khỏi bật cười: “Nha đầu ăn ở hai lòng, còn nói đau……” Nhanh chóng lật người cô lại, hai bàn tay to bắt được eo thon của cô, lôi dậy. Tiểu nha đầu lập tức chuyển thành tư thế quỳ sấp, Chu Tự Hoành từ phía sau đi vào, vọt thẳng vào hoa tâm……

Hựu An cảm thấy khó chịu nóng nảy. Cái tư thế này, quả thật giống khi cô còn bé, ở nhà bà nội nhìn thấy hai con Thổ Cẩu (chó màu nâu đất). Con đực cưỡi trên người con cái, dập dềnh cử động. Khi đó cô còn không hiểu những thứ này, còn đứng nhìn kỹ hai con chó rốt cuộc đang làm gì. Bà nội che ánh mắt của cô, dắt cô vào nhà, nói với cô: “Con Tiểu Hoàng phía dưới bị bệnh, Đại Hoàng phía trên chữa bệnh cho nó. Trẻ con mà nhìn, bệnh sẽ không khỏi.”

Lúc ấy cô còn ngây ngốc tin thật, có ý tốt đem sườn bà nội cho cô trộm đưa qua cho Tiểu Hoàng. Mấy tháng sau, Tiểu Hoàng sinh một ổ chó con.

Hựu An cảm giác mình giống như thành con chó mẹ kia. Cô cảm thấy xấu hổ, cô muốn phản kháng, nhưng thân thể giãy dụa lại khiến cho Chu Tự Hoành tiến vào sâu hơn, nhanh hơn, thậm chí anh còn nâng một chân của cô lên……

Hựu An thật muốn khóc. Cô cảm thấy mệt quá. Cô cảm thấy eo mỏi lưng đau, nhưng người đàn ông giống như khuấy máu gà, không ngừng không nghỉ. Lúc Hựu An cảm thấy có lẽ mình lại muốn ngất xỉu, liền cảm giác gì đó trong thân thể chợt căng to. Chu Tự Hoành kịch liệt hôn cô, động tác va chạm nhanh hơn. Bị anh đụng, cơ thể Hựu An đau xót, một luồng nhiệt lưu phun ra, tưới vào mũi nhọn trên trọng kiếm của Chu Tự Hoành. Chu Tự Hoành rên lên một tiếng, rốt cuộc bắn ra ngoài.

Chu Tự Hoành vẫn chôn sâu trong thân thể vợ anh, lưu luyến trong nơi ấm áp đó. Thật lâu sau, Hựu An mới từ trong cơn ngất phục hồi tinh thần lại. Cô cảm thấy mình mất thể diện không chịu được, tư thế xấu hổ như vậy, cô lại bị người đàn ông này làm cho cực kỳ thoải mái.

Chu Tự Hoành ôm cô nằm xuống. Từ phía sau lưng từng chút từng chút hôn sống lưng, bả vai, lỗ tai cô, còn đặc biệt không biết xấu hổ nói với cô: “Vợ không đau chứ! Vừa rồi vợ rất thoải mái phải không, ừ……”

Thân thể của hai người vẫn như cũ gắn liền cùng một chỗ. Giọng của Chu Tự Hoành mang theo mập mờ cùng lười biếng sau khi thoả mãn. Hựu An mặc kệ anh, toàn thân đỏ giống như một con tôm mới vừa luộc chín.

Chu Tự Hoành hôn cô thật lâu, người đàn ông này rất biết **. Trước và sau đều vô cùng săn sóc, trấn an cho đến khi Hựu An từ từ buông lỏng, mới từ trong cơ thể cô rút ra, ôm lấy cô vào phòng tắm. Sau khi lại bị anh ăn vô số đậu hũ, Hựu An rốt cuộc cũng khôi phục sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Chu Tự Hoành đem cô đặt lên trên giường, đem rèm cửa sổ sát đất dầy cộm nặng nề ở đối diện kéo ra, Hựu An không khỏi thốt lên: “Thật là đẹp!” Chỉ biết nơi này là cửa sổ, thật không nghĩ đến ngoài cửa sổ lại tuyệt đẹp như thế. Nhìn qua núi non trùng điệp cây cối xanh mướt đang ở trước mắt, Hựu An giống như có thể nghe một loạt tiếng thông reo. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi vào trong nhà, thảm màu trắng mang theo một vầng sáng vàng óng ánh, nhìn qua vô cùng ấm áp.

Chu Tự Hoành đã mặc quần lính. Người đàn ông này ngoại trừ mặc veston thật đẹp trai trong hôn lễ, còn lại đều là quân trang, chỉ là rất thích hợp với anh. Hựu An cảm thấy người đàn ông thích hợp mặc quân trang nhất, chỉ có hai, một là Chu Tự Hoành, một chính là Giang Đông.

Mặc dù không được tự nhiên với Giang Đông nhiều năm như vậy, nhưng Hựu An không thể không đồng ý với lời Giai Kỳ nói Giang Đông cũng thật đẹp trai. Hơn nữa quân trang khoát lên người Giang Đông, liền có loại khí chất quân nhân lẫm liệt, tôn lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, thực gây chú ý. Giang Đông trời sanh chính là quân nhân, Chu Tự Hoành cũng thế. Nhưng hai người lại khác nhau, trên thân Chu Tự Hoành có một loại giảo hoạt. Nếu như lấy động vật để so sanh với hai người đàn ông này, Hựu An cảm thấy Chu Tự Hoành giống như hồ ly, một con hồ ly tu hành ngàn năm, Giang Đông lại như con sư tử, đứng ở đâu sẽ khiến cho người nơi đó run sợ.

Chu Tự Hoành xoay người lại, phát hiện mắt cô dâu nhỏ đăm đăm nhìn chằm chằm anh, không biết là nghĩ cái gì. Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn mình, co nắm tay bày tư thế, phô ra cơ ngực căng

phồng, cơ bụng sáu múi rõ ràng :”Vợ à, hiện tại anh là của em, em muốn nhìn thì nhìn, muốn sờ thì sờ. Bảo người đàn ông của em nhảy thoát y, người đàn ông của em cũng có thể thử. Chỉ cần có thể đổi được một tiếng cười của vợ anh, thế nào cũng được.”

Mặt Hựu An đỏ lên, nghiêng đầu đi, chu miệng không để ý tới lấy lòng của anh. Chu Tự Hoành biết, thu thập vợ anh không tốt, cả người cũng sẽ không hay. Da vợ anh quá non, mạch máu quá mỏng, hơi hơi dùng sức sẽ tạo ra vết bầm. Lúc tắm vừa rồi, nhìn thấy khiến Chu Tự Hoành thật đau lòng.

Chu tự Hoành đi tới hôn cái trán của cô một cái: “Anh đi nấu cơm, ăn cơm xong chúng ta đi leo núi.” “Leo núi?” Hựu An cảm thấy bây giờ mình đi bộ cũng khó khăn, cô chu môi nói: “Không leo, cả người đều đau.”

Chu Tự Hoành cười dụ dỗ cô: “Anh cõng em leo.” Hựu An thật vô dụng rồi, hơi cử động, giữa hai chân liền đau, sau lưng cũng đau, eo cũng đau…… Cô cũng không biết còn chỗ nào không đau. Chu Tự Hoành thoa thuốc cho cô, không biết là thuốc gì, hơi lạnh, sau khi thoa xong thấy tốt hơn, nhưng vẫn còn đau.

Chu Tự Hoành đưa tay bế cô lên, nhẹ nhàng như ôm đứa bé: “Đi thôi, đi nấu cơm, cô vợ nhỏ nhà anh đói bụng……” Hựu An đưa tay nện cho anh một cái, âm thầm mắng người đàn ông rất lắm mồm này, lại thích trêu chọc cô.

Phòng bếp rất lớn, thức ăn trong tủ lạnh rất nhiều, nhìn qua đủ cho bọn họ sống ở chỗ này mười ngày nửa tháng. Ngồi yên trên ghế ở phòng bếp, cô chống cằm hỏi anhChu Tự Hoành lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp thịt bò hầm cách thủy đặt vào lò vi sóng, nhét một ly nước mật ong vào tay cô rồi mới nói: “Nơi này là biệt thự của Tự Hàn.”

Mắt Hựu An trợn to: “Em trai anh làm gì?” “Cái gì em trai anh?” Chu Tự Hoành không ủng hộ chỉ chỉ chóp mũi của cô: “Là em chồng em, thằng nhóc này cái gì cũng thiếu chỉ dư có tiền, suốt ngày luôn gây chuyện. Phía bên kia là một thôn nhỏ miền núi, Tự Hàn thấy còn chưa khai phá, liền đến chỗ này mua đất, xây căn biệt thự này. Trời nóng thì chạy đến nơi này nghỉ mát, hàng ngày đều có người đến dọn dẹp phòng ốc, anh đã cho nghỉ rồi.”

Hựu An nhấp một hớp nước mật ong, nháy mắt mấy cái: “Nói đi, anh mưu đồ bí mật đã bao lâu?” Bây giờ nghĩ lại, người đàn ông này quả thật hư quá đi, cái gì mà cho cô thời gian thích ứng. Từ trước đến sau, mới cho cô mấy ngày, liền đem cô nuốt vào trong bụng.

Hựu An cũng không phải là đứa ngốc. Ở nơi rừng núi hoang vắng, trước không thôn xóm sau không nhà cửa, mở tủ lạnh ra liền có thịt bò hầm cách thủy, nhất định là người đàn ông này đã sớm chuẩn bị.

Chu Tự Hoành đem mì nấu chín, nắm cằm của cô nâng lên, chụt chụt hôn một cái, cực kỳ thành thật khai ra: “Từ mấy giây sau khi quyết định cưới em, em chính là vợ anh.” Hơi cúi đầu, từ cổ áo thun của cô nhìn thấy phong cảnh uyển chuyển bên trong, người anh em của anh nhanh chóng đứng lên.

Hựu An cúi đầu nhìn thấy đáy quần của anh phồng lên, không thể không đỏ mặt. Người đàn ông này quả thật chính là một công thú (con đực). Chu Tự Hoành cúi đầu, hôn lên bả vai cô, khe khẽ cắn một hớp, giống như biết cô nghĩ cái gì, hài hước nói: “Người đàn ông của em không phải cầm thú, người đàn ông của em là người đàn ông chân chính.” “Em đói bụng.” Hựu An không muốn thảo luận vấn đề này với anh, cô vô cùng tin tưởng, nói thêm gì nữa, không chừng cơm cũng không được ăn, người đàn ông này có thể đem cô đè xuống đất mà làm.

Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, tiểu nha đầu khôn ra rồi. Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe, anh không nóng nảy, một hớp cũng không thể ăn cho đủ, dù thế nào đi nữa bọn anh còn có thời gian.

Tài nấu nướng của Chu Tự Hoành thật rất tuyệt, giống như ba cô. Xét món mì thịt bò lại có Hương Hương Lạt Tiêu trụng qua, đặt ở trên mặt, cô ăn hết một bát to. Cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, đại khái cô thật muốn giảm cân.

Lấp đầy bụng, trên người giống như cũng hết đau. Chu Tự Hàn thật biết hưởng thụ, không khí nơi này mát mẻ giống như trở lại thời kỳ không có ô nhiễm.

Sau biệt thự là vách đá, mặc dù không khí mát mẻ, phong cảnh tươi đẹp, nhưng là đường núi sao? Hựu An nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy thềm đá, từ trên vách đá ngược lại rũ xuống hai sợi xích.

Chu Tự Hoành bấm gương mặt hồng hồng của vợ anh một cái: “Đến đây đi! Trèo lên lưng anh.” Hựu An nghĩ đến độ cao của vách đá, đầu nhỏ lắc như trống lắc: “Cái đó, chú Chu, em không lên đâu, em ở dưới chờ anh.”

Chu Tự Hoành chau chau mày, đưa tay ôm lưng cô, kéo một sợi dây thừng, cố định mấy cái liền đem cô đeo sau lưng anh. Bắt được sợi xích rũ xuống, từ từ giống như một con khỉ lớn leo lên.

Lúc leo đến một nửa, Hựu An nhìn xuống, bị sợ đến vội vàng nhắm hai mắt lại. Gió núi xẹt qua bên tai, cô giống như nghe được tiếng cười của Chu Tự Hoành. Đỉnh núi cũng không tính là cao, trong chốc lát liền lên đến đỉnh núi.

Ngồi trên đỉnh núi, Chu Tự Hoành chỉ chỉ bên kia nói: “Nơi đó là trại lính của anh.” Hựu An giơ tay che trán nhìn một chút, bĩu môi, biết căn cứ huấn luyện của bọn anh ẩn trong khe núi, là một tin tức quân sự cơ mật. “Tại sao làm lính?” Lại mạnh mẽ hỏi anh.

Tự Hoành không khỏi cười, bế cô vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, thật lâu sau mới nói: “Vợ à, em là người đầu tiên hỏi anh vấn đề này. Cha mẹ anh cũng chưa từng, dường như xem việc anh tham gia quân ngũ là đương nhiên. Lúc học tiểu học, đại viện chỗ bọn anh có một đứa bé dáng dấp yếu nhược, thường bị anh và Giang Đông khi dễ. Sau đó lại bị bắt cóc, lưu manh bắt giữ cậu ta, kéo lên tòa nhà đổ nát bên cạnh đại viện. Tên lưu manh đem đứa bé kia mang lên tầng trên cùng. Lúc ấy rất nhiều cảnh sát tới, bao vây quanh tòa nhà, không ngừng kêu gọi đầu hàng, cuối cùng cũng không ngăn được tên lưu manh đẩy đứa bé xuống, cứ như vậy té chết, lúc ấy anh và Giang Đông đang ở trong đám người. Sau đó mới biết thần kinh tên lưu manh không bình thường, mẹ đứa bé k lãnh đạo của hắn ta, bởi vì chuyện công việc, bị kích thích. Trước đây, anh và Giang Đông vốn muốn làm cảnh sát, xem phim Hồng Kông, sùng bái cảnh sát mù quáng, cảm thấy cảnh sát cực kỳ đẹp trai, trong tay có súng, là có thể trừ bạo an dân. Sau đó mới biết, chỉ có làm lính, mới có thể làm một anh hùng trừ bạo an dân.”

Hựu An cười, nguyên nhân rất thích hợp với Chu Tự Hoành cùng Giang Đông, trong xương hai người đều có một loại khí thế anh hùng.

Như vậy thật tốt, có một tiểu nha đầu thân cận với mình như thế, thân cận đến nổi có cảm giác thân thuộc gắn liền như máu thịt. Chu Tự Hoành chợt nhớ tới câu chuyện trong Thánh kinh, có lẽ Hựu An chính là cây xương sườn anh thất lạc 36 năm, tìm về liền hạnh phúc. Hai người đợi đến khi mặt trời chậm rãi lặn xuống mới xuống núi.

Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Tự Hoành ôm cô ngồi ở trước cửa sổ phòng ngủ ngắm trăng. Ánh trăng tối nay rất mê người, mơ hồ khảm trên không trung, tỏa ra ánh bạc nhàn nhạt, bao phủ lấy hai người, tựa như ảo mộng. Hựu An ngước đầu nhỏ mê đắm nhìn trăng sáng, lại quên rằng lúc trăng tròn tỏa sáng, hồ ly sau lưng liền biến thân……

Tác giả có lời muốn nói: viết vội vàng, có chữ sai thì mọi người góp ý nha!!!

☆, Chương 24

Chu Tự Hoành cũng không muốn cầm thú như vậy, cũng muốn để cô dâu nhỏ nghỉ ngơi một lát. Nhưng một khi đụng tới vợ anh, liền hận không được đè cô dưới thân. Những thứ tự chủ anh vẫn lấy làm cao ngạo, ở trước mặt vợ anh không khác gì cái rắm.

Hơn nữa, hiện tại cô dâu nhỏ khéo léo tựa vào trong ngực anh, đầu nhỏ tựa vào trên ngực của anh, mới vừa tắm rửa qua, cả người tản ra mùi thơm sữa tắm. Mới vừa rồi lại ép cô uống 1 ly sữa, sữa tắm cộng thêm mùi sữa nhàn nhạt, lại mười phần hấp dẫn.

Lấy tiêu chuẩn của Chu Tự Hoành mà cân nhắc, vợ anh quá gầy. Hơn nữa, thể lực qua kém. Tối ngày hôm qua, lần đầu tiên không bao lâu liền hôn mê, sáng sớm hôm nay mặc dù kiên trì được, nhưng cuối cùng cũng thiếu chút nữa là ngất đi. Vì vậy, Chu Tự Hoành quyết định áp dụng phương pháp nuôi nấng, tranh thủ cô dâu nhỏ dưỡng thành tiểu nha đầu tinh tráng, giày vò thế nào cũng không sao.

Nghĩ tới những thứ này, đâu còn tâm tư ngắm trăng. Với Chu Tự Hoành, trăng sáng là khuyết hay tròn thật không có gì khác nhau. Trong đầu anh nhớ tới sáng sớm hôm nay, liền cảm giác phía dưới căng đau không chịu được. Cô dâu nhỏ mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, cổ áo hơi lớn, hơi nghiêng sẽ lộ ra vai nhỏ tinh tế, khiến cổ họng Chu Tự Hoành phát khô.

Cuối cùng không chống đỡ nổi vẻ hấp dẫn, cúi đầu hôn trên bả vai cô dâu nhỏ, dọc theo bả vai mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng gặm cắn. Bàn tay đi vòng qua, từ vạt áo duỗi đi vào, bắt được hai con thỏ nhỏ mềm mại trước ngực, bắt đầu vân vê trêu chọc. Mép môi trên bả vai dời đi, chạy xuống cổ cô, hơi thở nóng bỏng phun ở sau tai Hựu An, Hựu An cảm thấy cả người nóng ran.

Người đàn ông này rất biết **. Hựu An rõ ràng cảm thấy phía dưới một vật thể nào đấy đã cứng rắn như đá, hơi thở của anh cũng càng ngày càng nặng, nhưng anh không kích động đè cô xuống làm. Mà từng chút từng chút triền miên hôn cô, hôn xương bướm, bả vai, sau gáy, vành tai. Ở trong tai cô, lưỡi lưu lại linh hoạt ra vào, làm Hựu An cảm thấy thoải mái, nhưng cả người liền giống như có cổ lửa đốt, không thể tự chủ hừ một tiếng……

Tay Chu Tự Hoành từ từ trượt xuống dò vào trong quần lót rộng của cô, chen đầu gối vào, đẩy hai chân cô thành tư thế dạng chân. Tay của anh như ngựa quen đường cũ tìm được cửa đào nguyên, chui vào, sờ sờ. Chu Tự Hoành không khỏi cười nhẹ một tiếng, tiến tới bên tai cô, nói: “Vợ à, em đã ướt cả rồi, em cũng muốn phải không, hả?”

Cổ Hựu An cũng đỏ, cô cảm thấy mình thật mất thể diện, anh vừa hôn mình đã muốn, cô cứ như vậy: “A…… Ừ……” Mười ngón tay Chu Tự Hoành tinh chuẩn cắm vào, cái loại cảm giác đó trong nháy mắt liền tăng lên, khiến Hựu An thốt lên, rên ra tiếng. Muốn khép chân của mình, lại bị người đàn ông này mở thêm ra, hơn nữa anh lại bỏ vào thêm một ngón tay. Hai ngón tay khuấy động dây dưa trong cơ thể cô, loại cảm giác đó, cơ hồ có thể khiến người phát điên.

Hựu An yếu đuối kháng nghị: “Anh…… Anh đi ra ngoài……” Chu Tự Hoành khẽ cười một tiếng, nha đầu này thích nhất là ăn ở hai lòng. Thân thể của cô thành thực hơn nhiều so với cái miệng nhỏ nhắn, thân thể của cô nói cho Chu Tự Hoành biết cô thích như vậy.

Ngón tay Chu Tự Hoành nhanh chóng rút ra, một ngón tay khác liền đưa vào, phối hợp tần số rút ra đưa vào, vuốt ve trân châu nhỏ trong vỏ sò của cô…… Cùng nhau công kích. Kích thích quá lớn, thân thể Hựu An lại quá mức nhạy cảm, không bao lâu, tiểu nha đầu kêu lên một tiếng, phun ra.

Chu Tự Hoành nhỏ giọng nói: “Nha đầu vô dụng……” Rút tay ra giơ lên để cho cô nhìn, hai ngón tay trong không trung vương tơ bạc sềnh sệch, nhìn qua rất mị hoặc. Mà vẻ mặt người đàn ông trước mặt cô rất khác thường, đem ngón tay đặt vào trong miệng, từng ngón từng ngón nuốt vào, hơn nữa còn chận miệng cô lại, dùng sức hôn cô……

Bàn tay lưu loát cởi quần của cô ra, đem cô xoay thật nhanh, để cô đối mặt mình, đè xuống…… Thậm chí Hựu An nghe thấy tiếng vang phát ra lúc tiến vào, bởi vì ướt át……

Chu Tự Hoành không khỏi rên lên một tiếng, hưởng thụ cảm giác ấm áp khít khao trong nháy mắt bị bao lấy thật chặt…… Dùng răng cắn mở nút áo cô, bên trong, vợ anh trần trụi, thật tiện nghi cho Chu Tự Hoành.

Chu Tự Hoành giơ hai chân cô nâng cao, dục vọng nhanh chóng đứng thẳng, cả người Hựu An cơ hồ không cách nào chống đỡ, chỉ có thể đưa tay bắt lấy bả vai anh, giống như tư thế cưỡi ngựa bị động…… Chu Tự Hoành không hề gấp gáp di chuyển nhanh, mà một cái nhẹ một cái nặng……

Rất nhanh Hựu An bắt đầu không kiên nhẫn. Người đàn ông này cố tình trêu chọc cô, mấy cái nặng, cô mới vừa cảm thấy thư thái, anh liền có ý xấu muốn ngừng lại. Hựu An có chút khó nhịn ngắt mấy cái lên eo anh, Chu Tự Hoành cười, ngẩng đầu nhìn cô đề nghị: “Vợ à, tự em di chuyển đi, em muốn nhanh thế nào cũng được, được không?”

Hựu An đỏ mặt không đồng ý, cắn môi bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ cơ hồ muốn nhỏ ra máu. Chu Tự Hoành thở dài, vợ anh bị anh làm hư rồi, chính là mệnh để người khác phục vụ, một chút hơi sức cũng không muốn bỏ ra, lại còn muốn thoải mái.

Chu Tự Hoành kề sát vào con thỏ nhỏ trước ngực cô, cắn một cái, nói: “Nha đầu lười.” Ôm lấy cô xoay trở lại, hai cánh tay có lực xuyên qua khuỷu chân của cô, nhấc lên, vọt một cái mà vào, cử động thật nhanh, tần số giống như mo bằng điện……

Hựu An bị một ** trong cơ thể khuếch tán ra an ủi, đánh chiếm. Loại cảm giác đó khó có thể hình dung…… Đột nhiên Chu Tự Hoành đẩy cô ra, cầm tay cô lên để cô chống vào kính cửa sổ sát đất. Chân Hựu An mềm nhũn suýt nữa trượt xuống, bị Chu Tự Hoành khóa chặt eo thon nhấc lên, đè hông cô xuống, từ phía sau tiến vào, đâm thật mạnh……

Tay của cô từ trên kính cửa sổ tuột xuống lan can trước mặt, nắm được mới không xụi lơ trên mặt đất. Hơi sức Chu Tự Hoành dùng là rất lớn, đem một chân cô nâng lên thật cao, rút mạnh tiến nhanh, mỗi một c

cái giống như có thể đâm thủng bụng nhỏ của cô. Hựu An thậm chí cảm thấy có chút đau, sau cơn đau có chút xót……

Cô chu mỏ muốn khóc, lại cảm thấy mỗi lần làm đều khóc thật quá mất mặt, lại nhịn xuống. Trong mắt vẫn còn chút nước mắt trong suốt lóe lên, cô quay đầu lại nhìn Chu Tự Hoành cầu xin anh: “Ừ…… Thật sâu…… Quá sâu…… Em đau……”

Chu Tự Hoành hôn cô một cái, thở hổn hển hỏi cô: “Đau ở đâu?” Bàn tay đi vòng qua, đặt trên bụng cô: “Là nơi này đau?” đồng thời phía dưới nhấn một cái…… Nhấn một cái. A…… Chân Hựu An mềm nhũn, nhưng eo bị Chu Tự Hoành vững vàng cố định, trực tiếp nhấc tới đụng mạnh hơn…… Hựu An cảm thấy, mình thật có thể bị người đàn ông này đụng đến chết.

Chu Tự Hoành nằm sấp trên người cô dâu nhỏ của anh, phấn khởi vô cùng, dọc theo xương sống cô gặm cắn từng chút từng chút, giống như ngàn vạn con kiến đục khoét xương **.

Chu Tự Hoành đột nhiên cảm thấy, ánh trăng dường như thay đổi. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu thẳng xuống, thoải mái tràn vào, ánh bạc nhàn nhạt trong trẻo rơi trên người vợ anh, giống như trải thành một tấm vải sáng màu bạc quanh người. Theo tần số va chạm của anh, ánh sáng không ngừng di động biến đổi, xinh đẹp sinh động mà linh hoạt.

Vợ anh thật đẹp, Chu Tự Hoành nhìn chằm chằm hình ảnh chiếu ra trên cửa sổ sát đất. Cô hiển nhiên khảm trong lòng anh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, môi đỏ mọng khẽ mở, ngước đầu, tóc dài trải ra thành một đường cong, đẹp đến động lòng người, đẹp đến nổi anh muốn cô bao nhiêu cũng không đủ

Cảm giác cô bắt đầu cấp tốc co rúc lại, giống như vô số cái miệng nhỏ nhắn dùng sức ngậm, hút người anh em tốt của anh…… Chu Tự Hoành rên lên một tiếng, gia tăng tốc độ, gần như độc ác vọt mạnh đẩy mạnh mấy cái, cảm giác nhiệt lưu tưới xuống trên người anh em của mình, Chu Tự Hoành gầm nhẹ một tiếng, hai người đồng thời lên đỉnh……

Chu Tự Hoành nhắm mắt lại, cảm thụ một ít dư âm vận động ** vui vẻ, mới ôm lấy vợ anh vào phòng tắm. Không giày vò cô nữa, rửa sạch liền bế ra ngoài, ôm vào ngực để cho cô ngủ.

Hựu An lại giật giật, cảm thấy không được tự nhiên. Ngày hôm qua thì bởi vì nửa chừng bị hôn mê, cả áo ngủ cũng không mặc. Cô không có thói quen ngủ trần truồng, cô lại giật giật. Chu Tự Hoành cúi đầu cắn chóp mũi của cô một hớp, uy hiếp cô: “Cử động nữa thì anh không bảo đảm còn có thể quản được ông xã nhỏ của em.” “Ông xã nhỏ?” Nửa ngày Hựu An mới hiểu được người đàn ông này nói cái gì, không khỏi liếc anh một cái, cũng thật không dám cử động nữa.

Cảm giác rất kỳ quái, mặc dù mệt, lại không ngủ được. Mới vừa rồi tiêu hao thể lực, tắm nước nóng giống như khôi phục không ít. Bàn tay Chu Tự Hoành khoác lên ngang hông cô, từng cái một vuốt ve phía sau lưng của cô, giống như vuốt lông con mèo nhỏ, nhưng mà rất thoải mái.

Hựu An nhớ tới vừa rồi, chợt ngẩng đầu lên, chu miệng nói: “Anh thành thật khai báo cho em, trước đây từng có bao nhiêu phụ nữ?” Phồng má cong môi, nói ra những lời này có thể làm ê răng người khác.

Chu Tự Hoành không khỏi nhíu mày vui vẻ, tay trợt đến mông tròn vểnh lên của cô nhéo một cái, nói: “Tiểu nha đầu, muốn tính sổ với anh sao?” Hựu An hừ một tiếng: “Giải Phóng Quân không nên nói láo, em nhớ được người nào đó đã nói với em, 36 năm không khai trai. Sao em cảm thấy lời nói có chút phóng đại đấy.”

Chu Tự Hoành cười nhẹ, trưng ra vẻ mặt hết sức oan uổng, nói: “Vợ à, anh bị oan, anh muốn giải oan.” Hựu An làm như độ lượng vươn một ngón tay quơ quơ: “Bà xã anh rất khoan hồng độ lượng, chấp thuận cho anh giải oan, nhưng cơ hội chỉ có một lần. Chú Chu, anh cần phải nắm chắc cơ hội nha! Qua thôn này là không có nhà trọ đâu”

Chu Tự Hoành siết ngón tay của cô kéo vào trong miệng gặm một cái: “Nha đầu hư, còn gọi chú, gọi là ông xã.” Lông mày Hựu An dựng lên: “Đồng chí Chu không nên trốn tránh vấn đề, khai ra thật rõ, phải biết chính sách của Đảng ta là thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị.”

Rõ ràng là nhóc con tính toán chi li, còn bày đặt biểu hiện vẻ tha thứ hiền huệ, đáng yêu không chịu được. Chu Tự Hoành cúi đầu, ngậm cái miệng nhỏ nhắn nói dài dòng của cô, đẩy ra hàm răng, hôn cô, quấn lấy lưỡi của cô khuấy động, hút toàn bộ mật nước trong miệng cô nuốt xuống…… Hôn đến khi tiểu nha đầu thở hồng hộc mới đẩy cô ra.

Cảm giác người anh em của mình lại có khuynh hướng hăng hái, vội vàng hít sâu vài hơi trấn áp xuống, ôm vợ anh, nói: “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng, không cho hấp dẫn anh nữa.”

Hựu An thật muốn trợn trắng mắt. Ai hấp dẫn anh, là anh hôn cô thiếu chút nữa hít thở không thông, vừa quay đầu, lại làm người ác cáo trạng trước. Chu Tự Hoành hôn đỉnh đầu cô, nói: “Trước khi gặp em anh cảm thấy phụ nữ thật phiền toái, nhưng cũng không cho thấy sinh lý của người đàn ông của em có thiếu sót gì. Người đàn ông của em rất bình thường, các chức năng cũng là của một người đàn ông đang ở thời kỳ sung mãn. Cái này vợ anh khẳng định thấm sâu trong người……”

Hựu An e hèm một tiếng: “Nói điểm chính.” Chu Tự Hoành mới nói: “Về phần kỹ thuật, Tự Hàn mở công ty giải trí, video hình ảnh hạn chế nào mà không có. Chồng em thông minh như vậy, vũ khí sắc bén chất lượng, chiến lược phức tạp nào cũng có thể hiểu rõ, đây là bản năng của người đàn ông, có gì khó chứ.”

Hựu An không thể nào tin nổi, nói: “Anh nói mấy cái này là đều xem video mà học được? Sao em lại có cảm giác, kinh nghiệm thực chiến của anh quả thật có thể sánh ngang với những nam chính kia rồi.”

Chu Tự Hoành nghiêng người đè cô dưới thân: “Nha đầu hư, em cũng xem qua.” Mặt Hựu An đỏ lên, Chu Tự Hoành được voi đòi tiên mà nói: “Vợ à, hay là anh lại đổi tư thế một lần nữa……”

Nói còn chưa dứt lời, Hựu An ba chân bốn cẳng đẩy anh ra, ôm lấy chăn lăn một vòng, lăn đến bên kia giường lớn, phòng bị nhìn anh. Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, đưa tay liền ôm cả chăn dẫn người vào lồng ngực, vỗ vỗ: “Hôm nay tha cho vợ anh, ngủ đi.”

Chương 25-26

☆, Chương 25

Hựu An phải thừa nhận, mình chó ngáp phải ruồi gả cho ông xã vô cùng mê người, cô giống như đào được mỏ kim cương. Hựu An nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra, còn cái gì mà người đàn ông này không am hiểu. Người đàn ông đã 36 rồi, hễ chơi đùa, lại giống như thiếu niên mười bảy mười tám.

Anh mang cô chơi dù lượn. Trong phút chốc từ dốc thoải bay lên trời, Hựu An sợ nhắm hai mắt lại, lá gan cô rất nhỏ, nhưng từ từ cũng không sợ nữa, bởi vì biết ở trong lòng anh, cô rất an toàn. Bọn họ giống như chim Ưng bay lượn trên trời, phía dưới là rừng núi trập trùng, trên đầu là trời xanh mây trắng. Đi theo người đàn ông này cô thật có thể lên tận trời cao.

Anh rất cưng chiều cô, còn cưng chiều hơn ba cô. Hựu An cảm thấy, mình quay về quá khứ, trở lại thành đứa trẻ áo đến vươn tay cơm tới há mồm rồi. Có lúc, thậm chí Hựu An có loại ảo giác, mình không phải là bà xã của anh mà là con gái anh. Dĩ nhiên, loại cảm giác này chỉ là có lúc, thường thì, anh là một cầm thú, đè cô xuống làm không dứt, đa dạng chồng chất.

Người đàn ông này luôn miệng nói anh 36 năm không khai trai. Hựu An lại cảm thấy, anh là một lão hồ ly tinh tu luyện mị thuật (kỹ thuật quyến rũ) 360 năm. Nếu như vứt bỏ ngượng ngùng cùng ranh giới cuối cùng trong lòng, Hựu An phải thừa nhận mình rất tính phúc, chỉ là tính phúc có hơi quá. Người đàn ông này đối với loại chuyện đó làm không biết mệt.

Hựu An rốt cuộc đã tin tưởng lời của Triệu Thiến cùng Giai Kỳ. Người đàn ông làm lính thật đúng là không thể chọc, tinh lực vô cùng đầy đủ, lại trải qua huấn luyện dày đặc. Mình làm vợ anh, là được anh chứng minh thể lực bản thân anh khỏe như voi, thật là đau cũng vui vẻ.

Hựu An ngồi dậy, vén chăn lên nhìn mấy lần. Trên người, vết hôn tím bầm mới chồng lên cũ, vết cũ còn chưa tan mất, liền bị người đàn ông kia gặm ra vết

Anh thích hôn cô, cắn cô, từ đầu đến chân không buông tha mỗi một góc nhỏ nào. Mỗi lần đều hôn đến khi cô bất lực, cắn cô cả người run rẩy, mới có thể tiến vào chủ đề.

Hựu An hơi giật giật, cảm giác giữa hai chân một hồi chua xót. Có chút uất ức chu chu miệng, đưa tay lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn, mới phát hiện là một bộ quần áo cưỡi ngựa, không phải cô mang tới.

Ngày hôm qua chơi dù lượn cho tới trưa, trở về liền mệt mỏi không cử động được. Buổi chiều hai người vùi trên ghế sa lon xem phim, bộ phim lịch sử thật hoành tráng, cuối cùng diễn biến thành bộ phim nói về nhân vật có thật. Mọi chuyện xong xuôi, cô đã mệt như đứa trẻ chơi đùa cả ngày, nhắm mắt lại nằm trên người anh mà ngủ thiếp đi, tỉnh dậy đã là hiện tại. Hựu An nghiêng đầu nhìn một chút, rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề đã sớm kéo ra, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa mỏng bên trong, chiếu vào, nhiệt độ có chút ấm áp.

Chẳng lẽ Chu Tự Hoành thừa dịp cô ngủ, xuống núi, còn thuận đường mua y phục cho cô. Cửa từ bên ngoài đẩy ra, Chu Tự Hoành đi vào, vẫn là quần lính, lồng ngực mê hoặc, cánh tay cường tráng, cơ ngực rối rắm. Hựu An nhớ rất rõ, lúc anh ở trên người mình thì từ bắp thịt rỉ ra mồ hôi, cái loại sức căng đó, rất nam tính, rất hấp dẫn.

Vẻ mặt nha đầu này lóe lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhìn chằm chằm anh, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Chu Tự Hoành đi vào, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái: “Ngày hôm qua em ngủ như chết, anh gọi em dậy ăn cơm em cũng không tỉnh, còn rầm rì làm nũng với anh. Hiện tại có đói bụng không? Đứng lên ăn cơm, ăn cơm xong anh dẫn em đi cưỡi ngựa.”

“Cưỡi ngựa?” Hựu An bĩu môi: “Cả người người ta đều đau, sao có thể cưỡi ngựa?” Chu Tự Hoành không khỏi cười, nha đầu này vốn yếu ớt, hiện tại anh cưng chiều càng thêm thích làm nũng, mềm mại ỷ lại vào anh, khiến anh buông không ra đặt không xuống. Cho dù xuống núi bổ sung lương thực, cũng phải thừa dịp nha đầu này ngủ thiếp đi, nếu không cô sẽ làm nũng, anh thật không nỡ rời đi, dù chỉ một chút.

Chu Tự Hoành không khỏi bắt đầu rầu rĩ chuyện về sau, nếu có nhiệm vụ hoặc diễn tập, hai người tất yếu sẽ tách ra nửa tháng hoặc một tháng cũng là chuyện thường. Đến lúc đó làm sao để vượt qua

Chu Tự Hoành ôm cô từ trong chăn ra, mặc quần áo cho cô. Anh thật thích phục vụ cô dâu nhỏ của anh. Vợ anh là một nha đầu lười, lúc đầu còn ngượng ngùng ỡm ờ, mấy ngày gần đây, liền bắt đầu phối hợp với anh. Anh cầm áo lót giơ ra, cánh tay của cô rất có thứ tự liền xỏ vào, thân thể ngã về trước nằm úp sấp trong lòng anh, để anh cài móc khóa phía sau cho cô, cài xong, lại mặc từng cái từng cái khác cho cô. Độ phối hợp của cô vô cùng cao, bảo duỗi chân liền duỗi chân, bảo cúi đầu liền cúi đầu, thật là nha đầu lười. Mặc quần áo xong, Chu Tự Hoành duỗi một cánh tay, tiểu nha đầu liền nhảy tới, giơ tay ôm cổ của anh, cặp chân lưu loát vòng ở hông anh, anh cứ như vậy kéo cái mông nhỏ của cô đi rửa mặt.

Cô thích tư thế này, Chu Tự Hoành cũng thích. Cô thích anh ôm cô như vậy, nhưng anh lại thích yêu như vậy, ôm cô, đẩy vào cô, tiến vào thật sâu, mỗi lần lại mạnh hơn, nghe cô rên lên từng tiếng cao thấp, cảm giác kia có thể thư sướng đến tận trời.

Cái gì là tân hôn? Chính là lúc nào cũng muốn dính cùng một chỗ, làm gì cũng không muốn tách ra, thậm chí rửa mặt. Chu Tự Hoành chưa bao giờ biết mình có loại háo sắc cổ quái này, nhưng cưới cô dâu nhỏ Hựu An này, liền hận không được giúp cô chuẩn bị tốt mọi chuyện, thật giống như chăm sóc con gái ruột.

Chu Tự Hoành đặt cô trên ghế trước bồn rửa tay, trét kem đánh răng lên bàn chãi đánh răng chạy bằng điện. Tiểu nha đầu lại rất nghe lời, thấy anh trét kem đánh răng xong, liền há mồm ra, tay cũng lười cử động, để anh đánh răng cho cô.

Đánh răng rửa mặt xong, tiểu nha đầu soi gương trang điểm, biết rõ còn hỏi: “Ngày hôm qua anh xuống núi?” Chu Tự Hoành cúi đầu cắn gương mặt của cô một hớp: “Nếu không xuống núi, cũng chỉ có thể ăn em.”

Hựu An chu mỏ: “Anh ăn ít lắm sao?” Chu Tự Hoành không khỏi vui vẻ, tiểu nha đầu cũng biết tranh luận rồi. Cúi đầu giữ chặt đầu nhỏ của cô, hôn lên. Tiểu nha đầu học rất nhanh, dần dần biết tìm thú vui, hơn nữa bản thân là một nha đầu bướng bỉnh không chịu thiệt thòi. Anh hôn cô thế nào, cô cũng học theo hôn trở lại. Anh tới em đi, khuấy động khiến không khí cũng nóng lên. Chu Tự Hoành không cam lòng buông cô ra, thở dốc một hơi nói: “Vợ à, em còn câu dẫn anh, chỗ ấy hôm nay cũng không dừng

Hựu An đỏ mặt, Chu Tự Hoành dùng lượt chải tóc cho cô, tiểu nha đầu đột nhiên nói: “Cột tóc lên mới hợp với quần áo.” Tìm dây thun đưa cho anh, ý là bảo Chu Tự Hoành cột tóc cho cô.

Tóc cô dâu nhỏ là một trong những bộ phận Chu Tự Hoành thích nhất, vừa mềm vừa mượt, dày giống như tảo dưới đáy biển, lúc cột, tóc vung vẩy tạo thành đường cong, đẹp động lòng người. Nhưng để cho anh cột tóc, Chu Tự Hoành thử mấy lần cũng không thể thành công, cuối cùng đuôi ngựa cột lên có chút rối.

Tiểu nha đầu soi gương, ghét bỏ tháo ra, hai ba cái liền đem tóc của mình cột thành một búi tóc hình đóa hoa, hợp với bộ quần áo cưỡi ngựa màu lam, trẻ trung xinh đẹp nói không nên lời. Chu Tự Hoành chưa từng mua quần áo cho phụ nữ, Hựu An là người đầu tiên. Thoạt nhìn rất thành công, anh cũng không muốn đi ra ngoài.

Rốt cuộc ép buộc ăn điểm tâm xong, lúc thực sự ra cửa, đã hơn mười giờ. Thì ra em trai anh định xây một làng du lịch ở đây, sau đó lại thật sự luyến tiếc cảnh đẹp chưa khai thác này, mới xây căn biệt thự để một mình hưởng dụng. Mặc dù là một biệt thự riêng, phương tiện đồng bộ chung quanh cũng coi như đầy đủ.

Bên cạnh biệt thự là trường đua ngựa nhỏ. Bình thường ngựa đều được nuôi ở dưới chân núi. Sáng sớm hôm nay Chu Tự Hoành gọi điện thoại qua, bảo người ta dắt lên một con. Trường đua ngựa không lớn, nhưng tương đối chuyên nghiệp, hơn nữa lại ở lưng chừng núi, xa xa là từng dãy núi nhấp nhô, bên cạnh là cỏ biếc như tơ, rong chơi trong đó làm người ta lưu luyến quên về, hơn nữa còn là chỗ hoàn toàn riêng tư, mấy dặm xung quanh cũng không nhìn thấy người thứ ba.

Chu Tự Hoành dắt một Đại Hắc Mã (con ngựa đen lớn) đi tới, Đại Hắc Mã vô cùng anh dũng, giơ vó lên, phun khí, mắt ngựa hẹp dài liếc Hựu An một cái, ý là rất xem thường cô.

Lúc đầu Hựu An có chút sợ, nhưng bị con ngựa xem thường, cáu kỉnh, chống nạnh nói: “Mày tỏ vẻ cái gì? Một lát tao liền cưỡi trên lưng mày làm mưa làm gió đó.”

Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, đưa tay giữ hông của cô, khoát tay lập tức nâng lên. A…… Đột nhiên ngồi ở trên lưng ngựa, Hựu An hét lên một Đại Hắc Mã còn vẩy bờm ngựa, cô bị hù chết, thân thể bám xuống, gắt gao siết cổ của Chu Tự Hoành không buông tay.

Chu Tự Hoành cười một tiếng, xoay người lên ngựa, đem cô xoay người, để cô nằm trong lòng ngực mình, bàn tay vòng qua kéo cương ngựa. Hựu An chui vào trong lòng anh, vội vàng ôm lấy hông anh, chỉ sợ té xuống.

Chu Tự Hoành cúi đầu hôn cô một cái: “Nha đầu nhát gan, lá gan chơi dù lượn ngày hôm qua đâu rồi?” Thúc vào bụng ngựa, con ngựa thong thả chạy chậm vòng quanh đường đua.

Chạy hai vòng, Hựu An cũng cảm thấy không có gì đáng sợ. Vì vậy buông lỏng một chút, từ trong ngực Chu Tự Hoành xoay người qua, tựa lên ngực anh, nhìn chung quanh, bắt đầu không thành thật. Cái mông nhỏ theo lắc lư của ngựa nhún nhún về phía sau, cả người Chu Tự Hoành bốc lửa.

Tối hôm qua thấy cô dâu nhỏ của anh thật sự mệt muốn chết rồi, Chu Tự Hoành mới mềm lòng bỏ qua cho cô. Nhịn một đêm, lúc này phải chống chọi với trêu chọc của cô. Hơn nữa hai người bọn họ ở trên lưng ngựa, biên độ lắc lư của ngựa, ở trình độ nào đó mà nói, dù khác với làm tình nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Hựu An đột nhiên cảm thấy, phía sau cái mông nhỏ của mình chợt bị một vật thể như cây gậy thô sáp cứng rắn đâm vào, cũng biết là không ổn. Hơn nữa người đàn ông phía sau càng dán càng gần, tay cũng bắt đầu không thành thật.

Mặt Hựu An vọt một cái liền đỏ lên, mặc dù nơi này chỉ có hai người bọn họ, nhưng ban ngày ban mặt, cô cũng không có dũng khí như vậy. Tay vội chân loạn đẩy tay của anh ra, cô rầm rì: “Đừng làm rộn……”

Chu Tự Hoành chợt tăng tốc. Đại Hắc Mã ước chừng đã sớm chán nản đi chậm rì rì như vậy trên khoảng sân vắng, tung bốn vó, chạy đi, nhảy qua lan can

của trường đua, mới dừng lại. Chu Tự Hoành ôm vợ anh nhảy xuống ngựa, vào trong căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh.

Hựu An còn chưa nhìn rõ căn nhà dùng để làm gì, liền bị Chu Tự Hoành đặt xuống, bắt đầu xé rách y phục của cô. Bộ quần áo cưỡi ngựa này dù nhìn rất đẹp, lại cố tình có rất nhiều nút áo. Lúc Chu Tự Hoành cưng chìu, rất có kiên nhẫn. Lúc này dục vọng đã công tâm, đâu còn có thời gian nghĩ đến. Không cởi được, hai tay liền nắm lại, roẹt một tiếng, quần áo mới vừa mặc vào không tới một giờ hoàn toàn rách nát; lưu loát cởi quần của mình xuống, đẩy chân ra, dùng sức đâm vào……

Tác giả có lời muốn nói: gắng viết văn phong cho giống giọng văn của nhà văn mà mình sùng bái.

☆, Chương 26

Hựu An bị anh va chạm, thân thể lui vào trong đống cỏ sau lưng, mới phát hiện nơi này có lẽ là căn phòng để thức ăn gia súc. Chỉ một đêm không làm, người đàn ông này lại vô cùng kích động giống như đã tám trăm năm chưa từng thấy một một người phụ nữ.

Bộ quần áo cưỡi ngựa đẹp mắt trên người cô đã sớm tản ra tan

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7232
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN