--> Hàng đã nhận, miễn trả lại - game1s.com
Duck hunt

Hàng đã nhận, miễn trả lại

g, anh ta thừa nhận, quả thực ngay từ đầu cũng đã nghĩ đến việc xin Vi Vi đưa Khuyên Khuyên về nhà, vì... Haizz, người phàm vẫn có câu thành ngữ “đồng bệnh tương lân”, chẳng phải tâm tư của anh ta lúc này cũng giống như vậy sao?

“Trước đây tôi cũng từng đợi cô, trong lòng vừa lo lắng vừa khó chịu, muốn tự mình ra ngoài tìm kiếm nhưng lại sợ khi mình đi rồi, cô lại quay trở về thì biết làm sao. Dù sao... cảm giác đó cũng rất khó chịu.”

Vi Vi chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như chất chứa biết bao buồn tủi của Nam Huyền, nhẹ nhàng lên tiếng: “Người anh đợi... Ồ, không biết đó có phải là tôi không?”

Tên “thú cưng” ngốc nghếch cúi đầu, thần thái ủ rũ, chán nản không thể diễn tả bằng lời, thở dài một tiếng rồi chậm rãi gật đầu. Vi Vi nghẹn ngào, suýt thì nghẹn khoai tây sấy, không ngờ mình... cũng thật vô liêm sỉ.

“Chủ nhân của Khuyên Khuyên chí ít còn bảo nó ở nguyên một chỗ chờ đợi, nhưng lúc đó cô đã vội vàng ra đi, ngay cả một câu nói cũng không để lại, tôi... Trong lúc tôi bị thương, chìm vào giấc ngủ dài cũng không thấy cô trở về, tôi đã từng nghĩ rằng, nghĩ rằng...” Nam Huyền dụi dụi mắt, bộ dạng oan ức chẳng khác nào một đứa trẻ đang tủi thân. Những đau buồn, sầu muộn, khó khăn đã qua trong nháy mắt bất chợt ùa về, dường như Lục Vi cảm nhận được nỗi đau này, tự đáy lòng trào dâng một cảm xúc khó tả, đầu óc quay cuồng, cả cơ thể trong phút chốc như mất tự chủ, ôm chầm lấy Nam Huyền.

Không gian ngưng tụ, thời gian như ngừng lại, chỉ trong giây lát mà ngỡ đã bao năm. Tên “thú cưng” ngốc nghếch đờ đẫn mất nửa giây, sau đó cũng đưa tay ra, chầm chậm ôm lấy đối phương, hít hà mùi hương êm dịu quen thuộc. Thì ra những điều khó nói hà tất phải nói thành lời, chỉ cần một ánh mắt, một cái ôm đã là quá đủ.

Nam Huyền dụi dụi vào vai Lục Vi tìm chút hơi ấm, ngửi mùi hương cỏ thoang thoảng lẩn quất quanh đây, trong lòng dấy lên một cảm giác bình an không nói nên lời.

“Vi Vi...”

“Xin lỗi, Nam Huyền, trước đây tôi không nên nói những lời như vậy.”

“Là tôi không tốt, đáng lẽ tôi không nên tức giận với Vi Vi.” Một người một thú lại hòa hảo như lúc ban đầu. Đang ôm chặt nhau thì thầm, từ phía sau chợt truyền đến một tiếng ho nhẹ: “Hừ hừ, hai người giải thích cho tôi hiểu về cảm giác bóng điện nhập vào nhau được không?”

Lục Vi và Nam Huyền cùng quay lại, thấy Khuyên Khuyên đang giả vờ giả vịt đưa ngón tay lên dụi dụi mắt. Vi Vi phì cười: “Nói linh tinh cái gì thế, Nam Huyền là em trai tôi mà.”

Khuyên Khuyên vểnh hai chiếc tai tròn tròn, xinh xắn lên, ra dáng là một người từng trải, nói: “Tỷ đệ lưu luyến nhau như thế ắt hẳn trong đó cũng phải có chút ít tình yêu. Hai người không cần xấu hổ, cứ coi như tôi không tồn tại, tôi đi ngủ đây.” Nói xong, con chuột nhỏ bé kia bò dọc theo chân bàn xuống dưới sàn, lê cái thân béo ục ịch hướng về phía phòng ngủ của Lục Vi.

Vi Vi chậc lưỡi nói: “Cô đi đâu vậy?” “Đi ngủ thôi!”

“Vào phòng tôi sao? Ngủ trên giường của tôi sao?” Khuyên Khuyên gật gật đầu làm như đó là lẽ đương nhiên. “Ừ, ngủ cùng Vi Vi, oáp oáp!”

Vi Vi há hốc miệng, nhất thời không biết phải nói thế nào. Khi còn nhỏ, cô đã từng trông thấy cảnh tượng chuột bọ hoành hành trong nhà. Chúng thường lấy những nơi tối tăm, ẩm thấp, gần nguồn lương thực làm “nơi diễn tuồng” của mình. Trong kho lương thực, trong góc tường... cơ hồ không có chỗ nào là không có chúng. Thậm chí trong đêm tối, Tiểu Vi Vi luôn cảm thấy ở bất cứ đâu cũng có thể nghe thấy tiếng chuột kêu, cô còn lo sợ nếu vô tình đánh động đến chúng, từng con chuột sẽ bò ra cắn vào tai mình.

Tuy chuyện này đã trôi qua khá lâu rồi nhưng đến tận bây giờ, Lục Vi vẫn còn chút cảm giác khiếp sợ trước những chứng bệnh mà lũ chuột có thể gây ra. Mặc dù Khuyên Khuyên là một con chuột vô cùng đáng yêu, lại có những cử chỉ, động tác rất giống con người nhưng dù sao nó vẫn thuộc họ nhà chuột. Trong lòng Lục Vi bỗng nhiên trỗi dậy một cảm giác kháng cự mạnh mẽ, tròn mắt nhìn Khuyên Khuyên, nói quanh co một hồi: “Khuyên Khuyên, cô ngủ cùng Nam Huyền nhé, vì tư thế ngủ của tôi không được đẹp lắm đâu.” Ai ngờ Khuyên Khuyên nghe xong câu nói đó liền nhảy dựng lên, quyệt quyệt chiếc đuôi nhỏ bé vào tay Vi Vi, thở gấp, nói: “Cô... cô... Khuyên Khuyên không ngủ cùng Nam Huyền đâu!”

“Có vấn đề gì sao?”

Khuyên Khuyên nghe vậy lại thẹn thùng, đưa tay lên che mặt, nói: “Khuyên Khuyên là con gái, làm sao có thể ngủ cùng con trai trên một chiếc giường được chứ?”

Vi Vi toát mồ hôi, đang quẫn trí không biết phải nói thế nào, liền nghe thấy Khuyên Khuyên nói thêm: “Có điều, vẫn còn có một cách.”

“Cách gì? Cô mau nói đi!”

“Vi Vi và Nam Huyền ngủ cùng nhau, Khuyên Khuyên ngủ một mình.” Nó vừa dứt lời, tên “thú cưng” ngốc nghếch ở bên cạnh vốn đang ngồi bất động, ánh mắt đột nhiên lóe lên những tia sáng lấp lánh. “Vi Vi mềm lắm, Nam Huyền rất thích!” Dứt lời, tên “thú cưng” ngốc nghếch dường như muốn bổ nhào đến ôm lấy Vi Vi, cảm nhận cảm giác mềm mại ấy.

Đối mặt với tình cảnh này, Lục Vi vội nuốt nước miếng, cuối cùng đành hạ quyết tâm, nói: “Khuyên Khuyên, chúng ta đi ngủ thôi.”

_ _ _ _ _ Tôi là đoạn phân cách ôm ôm_ _ _ _ _

Chuyện về nắm tóc đen trong công ty đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng thủ phạm hù dọa Trình Tổng và Lục Vi trong thang máy đến nay vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Lục Vi nói hết toàn bộ sự thật lúc bị kẹt trong thang máy với Dạ Ly, nhưng có một việc cô không muốn nói ra, đó là... Quý Vân.

Vi Vi vẫn không sao hiểu được, hôm đó Quý Vân làm thế nào có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi kỳ quái đó, làm thế nào mà anh đưa cô thoát ra khỏi đó được. Sự xuất hiện của Khuyên Khuyên đã khiến tất cả những mối nghi ngờ đều chuyển sang một người xa lạ khác, chi tiết Quý Vân đột ngột xuất hiện phía ngoài thang máy hôm ấy là manh mối đáng nghi ngờ nhất.

Vi Vi vẫn luôn do dự không biết có nên nói cho tên Dạ đại họa biết thủ phạm có thể là người đã tiễn mình đến cửa ngày hôm đó hay không. Hôm nay, Trình Tổng vẫn đi muộn nửa tiếng đồng hồ, nhưng bất ngờ ông ta lại không có dáng vẻ thong dong, nhàn nhã như mọi khi, dường như phải lết mãi mới vào đến văn phòng, vừa bước tới cửa đã la hét om sòm tìm Dạ Ly.

Nửa tiếng sau, Dạ đại họa bước ra từ phòng làm việc của Trình Tổng, quả đúng như dự liệu, hai chữ “người đó” trong câu chuyện cũ lại xuất hiện.

Dạ Ly lên tiếng: “Trình mập nói, vừa rồi trong thang máy, ông ta lại trông thấy người con gái đó.”

Vi Vi trừng mắt hỏi: “Người nào cơ?”

“Chính là người mà tối hôm đó ông ta đã thèm đến chảy nước miếng nhưng cuối cùng lại bị cô ta dọa cho hồn siêu phách tán ấy. Vừa rồi Trình mập cùng một nhóm người đi vào thang máy, rõ ràng ông ta đã trông thấy cô ta ấn nút lên tầng hai mươi ba.”

Nghe đến đây, trong lòng Lục Vi bỗng vang lên những tiếp “lộp bộp”, tầng hai mươi ba... vừa khéo cũng là tầng làm việc của công ty Quý Vân!

“Anh nghĩ xem bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Dạ Ly ra vẻ không có chuyện gì, nói: “Còn có thể làm thế nào nữa, lên thẳng trên đó mà tìm.”

“Ừ, chúc anh thành...” Lục Vi còn chưa nói hết câu, Dạ Ly đã vỗ nhẹ lên vai cô, cười tươi như hoa. “Với tư cách là lao động không công của cửa hàng thú cưng, cô sẽ đi cùng tôi.”

Lục Vi: “...”

Buổi chiều hôm đó, vào lúc 15 giờ 15 phút 15 giây, sau khi đợi Dạ đại Boss ăn no ngủ kĩ xong, hai người bắt tay vào hành động, đi thang máy lên thẳng tầng hai mươi ba.

Trên đường đi, Lục Vi lo lắng, thấp thỏm không yên. Trong lúc sợ hãi, ngay cả bộ dạng của đối phương như thế nào cô cũng không nhớ thì sao có thể nhận diện được đây? Lại lo sợ khi tìm ra rồi, không biết Dạ Ly có thể đối phó được hay không, hay là bị dọa cho sợ đến độ làm ảnh hưởng đến người khác. Nhưng kết quả lại một lần nữa chứng minh: chân tướng sự thật thường rất chớ trêu.

Đến tầng hai mươi ba, Dạ Ly lấy ra một thứ gì đó giống như la bàn từ túi áo ngực, đi theo hướng mà đầu kim đã chỉ, tiến thẳng vào công ty của Quý Vân. Mặc kệ ba rem “không phận sự miễn vào” phía trước quầy tiếp tân, Dạ đại họa vẫn đường đường chính chính xông thẳng vào phòng làm việc. Đến khi đối phương trông thấy Dạ Ly và Lục Vi thì cũng đã muộn, không thể ngăn chặn được nữa.

Cô lễ tân còn chạy đuổi theo phía sau, la hét: “Này anh chị kia, anh chị đến tìm ai vậy? Xin lỗi, Tùng tiểu thư, họ...”

Bên này, cô gái tên là Tùng tiểu thư ấy chợt tái mặt, không kịp nói dù chỉ một lời. Dạ Ly khoanh tay, đứng tựa cửa, chép miệng nói: “Muốn nói chuyện ở đây hay là đi ra ngoài?”

Tùng tiểu thư đứng ngây tại chỗ, Lục Vi ở bên cạnh cũng đã hóa đá. Cô đưa mắt nhìn kĩ dung nhan của đối phương, vị “Tùng tiểu thư” này chẳng phải ai khác mà chính là bạn gái của Quý Vân.

Lục Vi chau mày, ai đó có thể nói cho cô biết, chuyện này rốt cuộc là thế nào?



Chương 29: Chân tướng sự thật



Bầu không khí trong văn phòng công ty Luật tĩnh lặng như tờ. Quả lắc nhỏ trong chiếc đồng hồ cổ đặt bên cạnh giá sách không ngừng phát ra những tiếng tích tắc đơn điệu. Lục Vi cắn cắn ngón tay cái, liếc nhìn Dạ đại họa đứng bên cạnh rồi lại nhìn chằm chằm vào Tùng Dung đang ngồi nghiêm chỉnh trước mặt. Bầu không khí thực sự có chút kỳ quái, cuối cùng không chịu nổi, cô khẽ ho khan một tiếng.

Tiếng ho đó phá tan bầu không khí nặng nề đang bao phủ, Dạ Ly nhìn thẳng vào Tùng Dung, nhếch mép cười vẻ tà mị. “Thì ra kẻ cố ý ở trong thang máy giả thần giả quỷ, dọa dẫm Trình Vu chính là cô sao?”

Đầu óc Lục Vi choáng váng, hồi lâu sau mới nhớ ra Trình Vu chính là tên thật của sếp mình - Trình Tổng. Tùng Dung hơi rướn người, trừng mắt lý sự: “Đáng kiếp! Vừa nhìn ta đã biết ngay hắn chính là một tên dâm ô hèn hạ, đáng ghê tởm. Vừa bước vào thang máy, hắn đã nhìn chòng chọc vào người ta, hận không thể liếm cơ thể ta một lượt từ trên xuống dưới. Ta không dọa hắn thì dọa ai đây chứ?”

Dạ đại họa lại nhếch mép cười. “Trên màn hình máy tính đột nhiên xuất hiện lời nguyền rủa cũng là do cô làm phải không?” Tùng Dung nghe thấy vậy thì đột nhiên cất tiếng cười kỳ dị, ma quái. “Đó là do vận khí của hắn không tốt mà thôi.

Vừa hay hôm đó tâm trạng của bản cô nương đây không được vui vẻ, lại trông thấy hắn tăng ca nên mới tò mò, lặng lẽ theo dõi hắn.”

“Hừ! Trình mập nhìn trộm, võ nhục cô bằng ánh mắt, cô có nghiêm khắc trừng trị ông ta cũng đáng thôi.” Dạ Ly gật đầu như thể điều đó là lẽ đương nhiên, dừng lại một chút, giọng điệu của anh ta bỗng trở nên thâm trầm, sắc bén: “Vậy còn Lục Vi thì sao? Lục Vi cũng nhìn trộm cô à? Thế nên cô mới cố ý tạo ra ảo cảnh trong thang máy để hù dọa cô ấy sao?”

Giọng nói của Dạ Ly vừa trầm tĩnh vừa khó chịu, hoàn toàn không giống ngữ khí thường ngày của anh ta. Vi Vi bất giác cảm thấy có chút kỳ quái, quay lại nhìn, bỗng chốc cô phải trợn mắt kinh ngạc.

Cả cơ thể Dạ đại họa tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ dị, tia sáng màu bạc đó như ngọn lửa bừng bừng bốc cháy bao trùm người anh ta, khóe miệng anh ta méo mó, ngoác rộng đến tận mang tai, để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn, đôi mắt thì... một bên đồng tử dường như sắp rớt cả ra ngoài... Thời khắc chứng kiến cảnh tượng này, ngay đến việc phải la hét, Lục Vi cũng quên mất, cô chỉ biết ngây dại đứng nhìn. Lúc này, điệu bộ phong lưu tự phụ vốn có của Dạ Ly đã hoàn toàn biến mất.

Anh ta oán thán, kêu gào một cách quỷ dị, tựa hồ những lời nói ấy không phải phát ra từ miệng mà bột phát từ sự dồn ép mạnh mẽ nơi lồng ngực. Dạ Ly nói: “Từ trước đến nay, ta vẫn luôn nhìn cô bằng nửa con mắt, không thèm để ý đến cô là cô càng xấc xược. Bây giờ cô dám quay lại đây, ha ha ha!”

Tiếng cười của Dạ Ly khiến Lục Vi bất giác run lên bần bật, đang định vòng cánh tay cứng đờ ôm lấy cơ thể, không ngờ trước mặt bỗng xuất hiện một cánh tay thon nhỏ với những ngón tay mềm mại, xinh đẹp, móng tay sơn màu hồng phấn. Trong phút chốc, Vi Vi chợt tỉnh ngộ, đoán chừng trong lúc hoảng loạn, Tùng Dung không biết làm thế nào, muốn bắt cô để uy hiếp chăng?

Theo phản xạ, Lục Vi nghiêng người sang một bên, đến khi trừng mắt nhìn lại, quan sát hiện trường thì bàn tay đó đã bất ngờ biến mất ngay trước mắt cô.

A ha! Lục Vi líu lưỡi, vừa rồi... mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt... đâu có lâu gì chứ? Tùng... Yêu nữ Tùng Dung đâu? Đương lúc bối rối, Lục Vi liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Dạ Ly: “Ai da, cô cũng khá thông minh đấy nhỉ, muốn bắt Lục Vi để uy hiếp ta sao? Đáng tiếc, trên đời này ta hận nhất là kẻ nào dám uy hiếp ta! Hừ, vốn không nghĩ cô lại ra tay nhanh như thế, với trình độ của ta mà ức hiếp cô quả thật là hơi mất mặt. Ai da, chỗ cao không tránh được hạn, vì sao ta lại không thể gặp được đối thủ vừa tầm một chút cơ chứ?”

Nghe thấy những lời này, Lục Vi phát hiện ra Dạ Ly vốn đang ngồi bên cạnh cô đột nhiên biến mất, quay đầu nhìn lại, đầu óc cô chợt ù đi rồi hoàn toàn nổ tung.

Giữa gian phòng, Dạ Ly đã khôi phục dáng vẻ phong trần hại nước hại dân khi trước, hất tóc nhíu mày một cách vô liêm sỉ, như thể mình là “thần mã thiên hạ vô địch”, và ngay dưới đế giày của anh ta... Ạch! Ai đó có thể nói cho Lục Vi biết, cái đống to tướng dưới chân Dạ yêu nghiệt kia là gì không?

Vi Vi dụi dụi mắt, sau khi đã xác nhận và khẳng định chắc chắn mình hoàn toàn không bị hoa mắt, cô mới lặng lẽ chống cằm, đắm chìm trong những suy nghĩ miên man vô định. Mặc dù thí nghiệm lâm sàng đã chứng minh, thế giới yêu ma quỷ quái và hung ác hơn nhiều so với thế giới hiện thực mà Lục Vi đang sống. Sau khi biết rõ kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là bạn gái của Quý Vân, cô càng nhắc nhở bản thân không nên kỳ vọng quá nhiều vào sự thay đổi của chân tướng sự việc. Nhưng dù là như thế nhưng khi phải chứng kiến tất cả những gì xảy ra trước mắt, thế giới quan của Lục Vi vẫn hoàn toàn... sụp đổ thêm một lần nữa.

Dưới chân Dạ Ly là một loài động vật có vú với thân hình tròn trịa đang không ngừng giãy giụa, lỗ mũi to tròn không ngừng thở phì phì, đôi mắt bé tí chiếm không nổi 1% diện tích khuôn mặt cùng... một đống thịt mỡ bao quanh thân.

Giây phút này, ngoài việc há miệng ngạc nhiên, Vi Vi không còn cách nào để kìm nén sự kinh ngạc đang tràn ngập trên khuôn mặt mình.

Dạ đại họa lại giẫm xuống thật mạnh trước sự vùng vẫy của Tùng Dung, thậm chí anh ta còn không chút do dự, định giẫm nát khuôn mặt của cô ta, sau đó quay đầu nhìn Lục Vi kể công: “Vi Vi, chiêu anh hùng cứu mỹ nhân của tôi thế nào, có xuất sắc không? Cô khen một câu đi chứ!”

Lục Vi chớp mắt, thành thực nói: “Xin lỗi, tôi không nhìn rõ.” “Ồ, vậy tôi biểu diễn thêm lần nữa cho cô xem nhé, lần này động tác sẽ chậm rãi hơn.”

“Đừng, trước tiên anh có thể nói cho tôi biết, cô ta hiện nguyên hình là gì không? Tại sao tôi lại thấy cô ta giống tê giác thế kia?”

“Thì chính là tê giác chứ sao!” Dạ Ly đập tan điểm nghi ngờ cuối cùng trong đầu Lục Vi chỉ bằng một câu nói. Vi Vi đưa hai tay lên ôm mặt, bất lực rên rỉ. Đầu óc hoàn toàn choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt, trong đầu chỉ lởn vởn hai hình ảnh: một là cô Tùng Dung xinh đẹp như bông hoa mới hé, e ấp bên cạnh anh chàng đẹp trai Quý Vân, trai tài gái sắc đẹp như tranh như họa, hai là hình ảnh một con tê giác béo mập đang giãy giụa, lăn lộn dưới chân Dạ Ly. Ôi! No!

Vi Vi bất giác cảm thấy xấu hổ khi nhớ tới hình ảnh Quý Vân và Tùng Dung sóng bước bên nhau. Nếu như Quý Vân biết được người vẫn thường đi cùng mình là một con tê giác to béo, đẫy đà thì không biết anh sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?

Ý nghĩ ấy vừa manh nha đã ngay lập tức bị Vi Vi gạt ra khỏi đầu.

Bên này, con tê giác cái - tiểu thư Tùng Dung vẫn đang liều mạng giãy giụa đấu tranh, miệng và mũi không ngừng phát ra những tiếng thở phì phò cuồng loạn, bốn chân đạp mạnh xuống đất, gắng sức gồng người đứng lên, nhưng bất luận cô ta có nỗ lực thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn chân nhẹ nhàng, thoải mái của Dạ Ly. Vi Vi cảm thấy có chút e ngại, nói: “Tiếng động lớn như vậy, bên ngoài...”

“Yên tâm, lúc chúng ta bước vào đây, tôi đã bố trí kết giới rồi. Cho dù bây giờ cô thư ký kia có bước vào đây cũng chỉ nhìn thấy chúng ta và Tùng tiểu thư đang bàn bạc công việc mà thôi. Cô nói xem có đúng thế không, Tùng tiểu thư?”

Tùng Dung vẫn không ngừng phun ra từng luồng khí nóng nơi đầu mũi, tức giận gầm lên: “Ngươi là đồ đốn mạt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! Ngươi đừng vội đắc ý, dám đối xử với ta như thế này ư... Ngươi có biết cha ta là Tây Tự Quốc...”

Tùng Dung còn chưa kịp nói xong, Dạ Ly đã nhếch mép cười một cách ranh mãnh, ngắt lời cô ta: “Hô hô, không thể tưởng tượng được trong thế giới của yêu ma bây giờ cũng lưu hành cái vỏ bọc “cha ta là Lý Cương” rồi ư? Xin lỗi, tại hạ chưa từng đến Tây Tự Quốc nên chỉ có thể tủi thân thay cho cô mà thôi.” Nói xong, Dạ đại họa giơ năm ngón tay phải lên không trung vẽ một vòng tròn, ngay sau đó, chiếc vòng sáng lên, từ từ phủ kín cơ thể Tùng Dung, trói chặt cô ta bên trong.

Dạ Ly lại quay lại, ngồi bên cạnh Lục Vi, bắt tréo chân, nói: “Nói đi! Nếu cô thành khẩn khai báo thì may ra ta sẽ thương tình... buông tha cho.”

Tùng Dung khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, dáng người kiêu kỳ, dung mạo xinh đẹp xuất chúng, nhưng nhìn thế nào Vi Vi cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ quặc không quen mắt. Tùng Dung bị sợi tơ vàng cột chặt thì không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Sẽ có một ngày... ta nhất định không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Dạ đại họa ngáp dài một cái, không hề cảm thấy sợ hãi vì bị đe dọa, nói: “Uy hiếp đi uy hiếp lại cũng chỉ có một câu như vậy, cô rốt cuộc có muốn đi hay không? Muốn đi thì mau nói cho ta biết tại sao cô lại hại Lục Vi, phải chăng là vì... có người nào đó xúi giục cô phải không?” Nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của Dạ Ly bỗng trở nên xa xăm, trầm lắng. Trong lòng Lục Vi vang lên một tiếng “lộp bộp”.

Theo như những gì Dạ Ly nói thì trước đó anh ta đã phát hiện ra sự tồn tại của Tùng Dung, chẳng qua anh chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi. Nhưng lúc này Dạ Ly đột nhiên tìm tới Tùng Dung, chắc hẳn không phải vì muốn giúp Trình Tổng đòi lại công bằng, mà là anh ta nghi ngờ có kẻ nào đó đang đứng sau lưng Tùng Dung...

Vi Vi bất giác đưa mắt nhìn Dạ Ly, tự đáy lòng thầm cầu nguyện: “Không phải là anh, nhất định không phải là anh! Từ nhỏ đến lớn anh đều rất bình thường, sẽ không...”

Lục Vi đang nhắm mắt, lặng lẽ cầu nguyện thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài, Tùng Dung nói: “Là Quý Vân.”

Phụt!

Tất cả dây thần kinh trong đầu đột nhiên đứt phựt, Lục Vi mở to mắt ngạc nhiên, không do dự nhìn thẳng vào mặt Tùng Dung. Tùng Dung cũng nhìn cô chằm chằm, tức giận nói: “Tôi căm hận loại con gái giống như cô, ngoại hình tầm thường, đầu óc cũng không hơn ai, dựa vào cái gì mà người ấy lại nhất định là cô chứ!”

Vi Vi mờ mịt: “Hả?”

Tùng Dung trầm mặc hồi lâu mới nhếch mép nói tiếp: “Tập đoàn công ty chúng tôi và văn phòng luật sư này có quan hệ hợp tác, cho nên tôi thường xuyên đến đây bàn công việc. Thực tình tôi đã sớm để ý đến Quý Vân, anh ta không giống những người đàn ông khác, đôi mắt sáng ngời thu hút, vừa có năng lực lại rất có khí chất...” Nói đến đây, khóe miệng Tùng Dung khẽ nhếch lên, rồi chợt nhớ đến điều gì đó, cô ta căm giận liếc nhìn Lục Vi: “Nhưng tất cả là vì cô! Cô là một cô gái đầu óc rỗng tuếch! Lẽ ra tôi đã có được anh ta trong tầm tay nhưng không hiểu tại sao lại thất bại dưới tay cô. Hôm đó tôi và anh ta đi ăn cơm, nhưng khi xuống dưới tòa nhà, vừa trông thấy cô cùng một người đàn ông khác đang thắm thiết mặn nồng, A Vân liền lấy cớ có việc bận không đi nữa. Hừ, lẽ nào anh ta cho rằng tôi không hay biết gì sao? Lúc đó tôi chỉ muốn... muốn tìm một cơ hội để trừng trị cô, giống như đã trừng trị ông chủ của các người vậy.”

Nghe đến đây, Vi Vi đột nhiên nhớ lại trước lúc bị kẹt trong thang máy, cô cũng đã gặp Quý Vân và Tùng Dung, chỉ vì như thế mà cô ta quyết định ra tay với cô sao? Nhưng tại sao Quý Vân có thể xâm nhập vào trong ảo cảnh ấy? Đang định mở miệng hỏi, Vi Vi liếc mắt nhìn sang phía Dạ Ly, những lời muốn nói dâng lên cửa miệng cuối cùng lại nuốt vào trong.

Dạ Ly chống má lắng nghe, nhất cử nhất động của Lục Vi không lọt qua tầm mắt anh ta, nhưng cuối cùng thấy Vi Vi lặng yên không nói, tròng mắt đảo qua đảo lại, trong nháy mắt, anh ta lại nở nụ cười gian trá, nói: “Ai da, nói như vậy thì Tiểu Vi Vi nhà chúng ta đúng là có số đào hoa!”

Lục Vi đập vào cánh tay của Dạ Ly đang đặt trên vai mình, sẵng giọng nói: “Ai là người nhà của anh? Lắm chuyện! Bây giờ mọi chuyện đều đã rõ ràng, tính sao đây?”

Nghe thấy câu nói này, Tùng Dung cũng chớp chớp mắt, ưỡn ngực ra vẻ chẳng sợ gì, nói: “Bản cô nương không làm hại đến tính mạng của ai, cùng lắm cũng chỉ là trêu đùa bọn họ một chút thôi, mau thả ta ra!”

Dạ Ly nhíu mày. “Cô nói thả là tôi phải thả ư? Đừng có mà mơ!”

Tùng Dung nghe thấy thế thì tức giận vùng vẫy, đạp chân đạp tay, nói: “Đồ khốn! Ngươi nói chỉ cần ta thành thật nói hết mọi chuyện thì ngươi sẽ thả ta ra cơ mà!”

“Hừ!” Dạ Ly vân vê cằm, bộ dạng giống hệt một tên vô lại, nói: “Nhất định là lỗ tai của Tùng tiểu thư không được tốt lắm. Tôi đã nói: một là thành thực khai báo, hai là nếu tâm trạng tôi tốt hơn thì tôi mới thả cô ra. Nhưng bây giờ tâm trạng tôi không được tốt lắm, phải làm thế nào đây?” “Ngươi...” Biết mình bị Dạ Ly đùa giỡn, con tê giác thành tinh đó rốt cuộc cũng nổi trận lôi đình: “Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta? Cho dù ta đã thực sự phạm sai lầm thì cũng còn có thần Thổ địa khu vực này quản chế, đâu đến lượt ngươi! Tên vô lại, khốn nạn, ngươi dám xen vào chuyện của người khác sao?”

Dạ Ly vỗ tay, liếc mắt đưa tình, cười duyên, nói: “Vậy ý Tùng tiểu thư là muốn được gặp thần Thổ địa khu vực này phải không? Âu cũng là chỗ thân quen, để ta đưa cô đi gặp.” Nói xong, quả thực Dạ Ly đã tóm lấy Tùng Dung, định bước ra ngoài. Vi Vi nhớ trước đây Dạ Ly cũng từng nói trước mặt Khuyên Khuyên là anh ta có quen biết thần Thổ địa, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng hứng thú với câu chuyện “cảnh sát khu vực” của thế giới yêu ma, liền tò mò hỏi: “Vậy mỗi nơi lại có một vị thần Thổ địa khác nhau à? Giống như cảnh sát khu vực của chúng tôi phải không? Ồ, trông sẽ như thế nào nhỉ?”

Nghe thấy vậy, Dạ Ly đưa mắt nhìn Lục Vi chằm chằm, vẻ vô cùng ngạc nhiên, nói: “Chẳng phải hôm trước các cô đã cùng nhau đi dạo phố sao?”

“Hả? Thần Thổ địa ở đây chính là Nhạc Lăng?” “Ừ!”

Trong nháy mắt, Lục Vi nghẹn họng không thốt nên lời. Cô liếc nhìn Tùng Dung một cái, tự đáy lòng chân thành chia buồn với cô ta trong ba giây.

Thủ phạm đã bị trừng phạt, chân tướng sự việc đã đưa ra ánh sáng. Sự việc đến bước này, theo lý mà nói thì đã được giải quyết xong xuôi. Nhưng ba ngày sau đó, trong văn phòng công ty cô lại một lần nữa vang lên tiếng kêu hoảng loạn của Trình Tổng: “Dạ... Dạ tiên sinh, nó lại đến rồi! Nó lại đến quấy rầy tôi nữa rồi!”

Lục Vi: “...”

Vi Vi im lặng quay sang nhìn Dạ gian thương với ánh mắt lên án. “Có phải anh lại cố ý thả Địa Phược Linh ra dọa Trình Tổng đúng không? Đây là kết quả của những tháng ngày vô lo vô nghĩ, ăn không ngồi rồi của anh ở đây đấy hả?”

Dạ yêu nghiệt nháy mắt vẻ vô tội. “Vi Vi, cô lại hiểu lầm tôi rồi! Ôi ôi, cô nghĩ mà xem, mặc dù chúng ta đã bắt được con tê giác cái thành tinh đó, nhưng Trình mập vẫn chưa biết đó là công lao của tôi, cho nên...”

“Cho nên anh quyết định tiếp tục dọa ông ta?”

“Làm gì có. Tôi chỉ tạo ra một chút ảo cảnh, còn tối nay tôi mới đưa con yêu quái kia đến trước mặt ông ta, tóm chặt lấy nó rồi tiêu diệt tận gốc, để Boss của cô hoàn toàn yên tâm cũng là điều tốt mà.”

Nghe xong những lời này, Vi Vi chợt giật mình, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề đặc biệt quan trọng. “Nếu anh tiêu diệt tận gốc con yêu quái đó thì chẳng phải anh sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa sao?” Dựa vào tính cách keo kiệt của lão Trình, nhân viên không còn giá trị lợi dụng nữa nhất định sẽ bị sa thải, Dạ đại họa lại cam lòng để thế ư?

Dạ Ly dường như cũng thấu hiểu suy nghĩ trong đầu Vi Vi, gật đầu giải thích: “Ai da, vậy lại phải có cách gì đó thôi? Đi làm một tháng nay tôi mới phát hiện ra, thời buổi này kiếm được cho mình một chỗ làm thực sự rất vất vả, ô ô, thế nên đành nhẫn nhịn chịu đau khổ đến khi Trình mập mua cho mình một suất bảo hiểm mà thôi.”

Vi Vi: “...” Ngày nào tên xấu xa này cũng đến muộn về sớm, lấy tư cách đâu mà than phiền giữ được một chỗ làm thật là quá đau khổ chứ!!

Vì thế, một tuần sau, Dạ Ly đột ngột từ chức khiến đám người Tiểu Hân Tử và chị Tống phải chịu một phen buồn khổ. Mà theo nguồn tin thân cận, số tiền Dạ Ly kiếm được sau khi bị sa thải ước chừng bằng một công nhân bình thường làm việc trong khoảng hơn hai mươi năm cộng lại. Trước những tin đồn này, Lục Vi có suy nghĩ: anh ta quả nhiên không hổ danh là Dạ gian thương. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, diễn xuất của anh ta trong những pha hành động hết sức kỳ quái và đầy quả cảm, giống y như thật vậy. ╮(╯_╰)╭

Câu chuyện về nắm tóc đen với nỗi đau cắt da cắt thịt của Trình Tổng cuối cùng cũng đã hạ màn một cách viên mãn.



Câu chuyện thứ ba: Diễn viên tàng hình


Chương 30: Tiểu Long nhà ta đã trưởng thành



Tâm lý học lứa tuổi vị thành niên

Tôi từ đâu đến?

Quá trình trưởng thành

Hé mở cánh cửa tình yêu

Giáo dục sức khỏe giới tính thanh thiếu niên

...

Trong một góc khuất ở cửa hàng sách Tân Hoa, trên giá bày la liệt những cuốn sách đủ các thể loại, Vi Vi chợt cảm thấy để lựa chọn cho mình một cuốn sách hay thật là quá khó khăn. Cuốn thì viết quá mơ hồ, trừu tượng nên không thể mua được, cuốn thì lại viết quá lộ liễu nên cũng không thể mua, cuốn khác còn vẽ cả những bức tranh khỏa thân để minh họa, càng không thể mua được!!

Đặt cuốn Giáo dục sức khỏe giới tính thanh thiếu niên lên kệ sách, hai bên má đã được phủ một lớp trang điểm nhẹ của Lục Vi cũng chợt đỏ ửng, cô quay trái quay phải nhìn ngó xung quanh một lượt rồi lén lút như kẻ gian, sau khi tin tưởng tuyệt đối là không có ai trông thấy mới nhẹ nhõm thở phào một cái.

Tên cuốn sách này là Giáo dục sức khỏe giới tính thanh thiếu niên nhưng trong đó lại toàn chỉ dẫn về những kỹ năng giữ gìn sức khỏe tình dục. Cô tuyệt đối không thể mua cuốn sách này cho tên “thú cưng” ngốc nghếch kia xem được!

Nghĩ đến Nam Huyền, mặt mày Lục Vi bỗng xám xịt... hoàn toàn bất lực. Rốt cuộc... phải làm thế nào mới có thể nói rõ ràng cho tên Tiểu Long ngốc nghếch này hiểu được... tất thảy những điều này và còn chuyện bắt đầu xảy ra từ tuần trước nữa đây?

Bắt đầu từ tuần trước, Lục Vi phát hiện thấy tên Tiểu Long ngốc nghếch này có gì đó khác lạ. Có những lúc vẻ mặt anh ta cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngay cả lúc nói chuyện với cô, ánh mắt anh ta cũng trở nên xa xăm, đỏ mặt tía tai. Mà kỳ lạ nhất là, anh ta thà chết chứ nhất định không để cô đến gần chiếc giường sofa của mình. Từ sau khi tên Tiểu Long ngốc nghếch này ở lại đây, Vi Vi vẫn luôn coi anh ta như một đứa trẻ mà chiếu cố quan tâm, sắp xếp, xử lý mọi công việc, chiếc giường sofa của anh ta bình thường cũng do một tay cô dọn dẹp. Bây giờ tên Tiểu Long ngốc nghếch này lại đột nhiên không chịu để cô giúp anh ta buông màn gấp chăn, lúc đầu cô cho rằng đó là vì anh ta muốn giữ thể diện trước mặt Khuyên Khuyên, muốn chứng minh mình đã lớn. Nhưng mãi đến hôm đó, cô mới phát hiện ra cái thứ kỳ quặc kia...

Hôm đó, Lục Vi quyết định tổng vệ sinh cả căn nhà, phân công Nam Huyền giặt quần áo, còn cô quét dọn phòng khách. Khi kéo chiếc giường sofa ra để lau chùi dưới gầm giường, cô vô tình phát hiện thấy một chiếc quần ngủ của con trai. Lục Vi vô cùng ngạc nhiên, nhặt chiếc quần kỳ lạ đó lên xem, không rách không bẩn, tại sao lại bị vứt ở dưới này? Lẽ nào tên Tiểu Long ngốc nghếch kia ăn ở bừa bộn, vứt đồ lung tung sao?

“Vi Vi, tôi...” Lục Vi đang thắc mắc thì Nam Huyền đã ôm chậu rửa mặt từ phòng bếp đi ra. Vừa nhìn thấy Lục Vi bần thần đứng trước chiếc giường sofa, trong tay còn cầm chiếc quần đáng chết kia, sắc mặt Nam Huyền bỗng đỏ bừng. Không kịp suy nghĩ phải làm thế nào, anh ta bất chấp tất cả, chạy vội đến trước mặt Lục Vi, giật lấy cái quần, khó chịu nói: “Tôi... tôi quên mất còn chiếc quần này, tôi mang đi giặt.” Nói xong, anh ta quay người bước vào phòng bếp. Nhưng vì lúc đó trời đã tối, Vi Vi lại vô tình sờ vào chỗ ẩm ướt dưới đũng quần, liền hiểu rõ.

Theo lý mà nói thì tên Tiểu Long ngốc nghếch này đã trưởng thành, đã bắt đầu có chút... ai da, có chút phản ứng về mặt sinh lý, điều này cũng không có gì bất thường. Nhưng Nam Huyền không đi học, cũng không có bạn bè để chuyện trò, chia sẻ, cô phải làm thế nào để trang bị cho anh ta những kiến thức cơ bản về vấn đề này đây? Nỗi băn khoăn này đã trở thành vấn đề nhức nhối nhất trong con mắt của người giám hộ có kinh nghiệm non nớt như Lục Vi. Lại nhìn lướt qua một lượt những cuốn sách bày la liệt trên giá, cô khẽ thở dài, kế hoạch dùng sách để giáo dục giới tính cho Nam Huyền đã hoàn toàn bị phá sản.

Giá như... có một người đàn ông cùng Nam Huyền chuyện trò, tâm sự thì tốt biết bao... Ý nghĩ này vừa xuất hiện, gương mặt đầu tiên xuất hiện trong đầu Vi Vi chính là bản mặt anh tuấn xuất chúng của Dạ đại họa. Vi Vi xoa cằm, tưởng tượng nếu để Dạ Ly chỉ dẫn cho Tiểu Long ngốc nghếch những chuyện kia thì...

“Ô hô hô, Tiểu Vi Vi, tại sao cô không tự nói cho cậu ta biết? Lẽ nào cô xấu hổ sao?”

“Ô hô hô, Tiểu Vi Vi, cô yên tâm, ta nhất định sẽ đem hết kinh nghiệm về cuộc sống truyền đạt lại cho Nam Huyền, để cậu ta đánh đâu thắng đấy, chinh phục tất cả giống cái trong tam giới này!”

Lục Vi: “...”

Kế hoạch nói cho Dạ đại họa lại thất bại, Lục Vi lắc đầu lẩm bẩm: “Nên tìm một người đàn ông đứng đắn, nghiêm chỉnh thì hơn.” Đang đắn đo suy nghĩ việc tìm người, Vi Vi chợt nghe thấy phía sau lưng vọng lại một giọng rầu rĩ: “Làm gì có người đàn ông tốt? Tìm đâu ra người đàn ông tốt bây giờ?”

Vi Vi giật mình, vừa cúi xuống liền trông thấy một cái đầu nho nhỏ với bộ lông mượt mà thò ra khỏi ba lô của mình. “Khuyên Khuyên! Cô chui vào ba lô của tôi từ bao giờ vậy?”

Khuyên Khuyên cười gian hai tiếng rồi chậm rãi bò lên vai Lục Vi, nhìn chằm chằm lên giá sách, đưa tay che mặt, nói: “Khuyên Khuyên chưa từng được xem và nghe những thứ này. Vi Vi sao lại... lại...”

Mặt Lục Vi tối sầm, đành phải kể rõ ràng mọi chuyện cho con chuột lắm điều này nghe, so với Nam Huyền, quả nhiên con gái nói chuyện với nhau có vẻ dễ dàng hơn. Nghe xong, Khuyên Khuyên gãi gãi vành tai, ra vẻ hiểu chuyện, nói: “Thì ra là như vậy, chả trách sáng nay khi ra ngoài, cô lại lén lút như vậy, lúc đó Khuyên Khuyên còn tưởng cô trốn ra ngoài ăn cơm một mình, hóa ra là vì Tiểu Long ngốc nghếch ấy. Ai da! Không ngờ Tiểu Long ngốc nghếch lại phát dục muộn như thế, hơn một nghìn tuổi mới di tinh.”

Nghe thấy Khuyên Khuyên nói ra hai từ sau cùng, Lục Vi bỗng cảm thấy thẹn thùng, hai gò má bất giác nóng bừng lên. Chẳng phải Dạ Ly đã nói, loại tiểu yêu Âm Âm này ngoài việc ăn thì chỉ biết ngủ, lại đần độn, ngốc nghếch sao? Vì sao... vì sao bà tám Khuyên Khuyên này còn biết cả từ ngữ của người lớn rồi nói ra một cách tự nhiên như thế!

Khuyên Khuyên thấy Lục Vi thẹn đến nỗi không thốt nổi nên lời, một lần nữa ra vẻ người lớn, hỏi: “Vi Vi, cô xấu hổ như thế, lẽ nào cô vẫn còn là xử nữ sao?”

Lời nói vừa dứt, Lục Vi nghe rõ một tiếng “bộp” vang lên trong đầu, mọi thứ bất giác nổ tung. Cũng may lúc này cô đang đứng trong một góc khuất và cũng may là người khác không nhìn thấy, không nghe thấy những lời Khuyên Khuyên nói, nếu không cô thực sự chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa. Nghĩ vậy, Vi Vi vô thức đưa tay lên che mặt, không biết phải làm thế nào nữa.

Khuyên Khuyên thấy thế, lẩm bẩm: “Có gì mà phải xấu hổ như thế chứ? Phát dục, giao phối là lẽ thường tình, trước đây, khi tôi còn ở trong tòa nhà thương vụ, cũng thường thấy con người yêu đương vụng trộm ở đó.”

Lục Vi nghẹn họng, chỉ còn cách đục lỗ mà chui xuống đất. Khuyên Khuyên vẫn tiếp tục nói, còn tỏ ra oai phong lẫm liệt, vỗ vỗ vào vai Lục Vi: “Chẳng phải là giáo dục giới tính sao? Vi Vi, cô không phải lo, tôi sẽ giúp cô giáo dục Nam Huyền.”

Vi Vi: “... Được.” Có lẽ giữa yêu ma với nhau sẽ dễ dàng khai thông cho nhau hơn chăng?

_ _ _ _ _ Tôi là đoạn phân cách giáo dục_ _ _ _

Tối hôm đó, Lục Vi đã hoàn toàn phủ định cái lý luận “giữa yêu ma với nhau sẽ dễ dàng khai thông cho nhau” chết tiệt đó, hơn nữa còn hận không thể tự giáng cho mình hai cái bạt tai. Chuyện kể bắt đầu từ...

Tháng Năm, nhiệt độ bắt đầu tăng cao. Ăn xong bữa tối được một lúc, Lục Vi liền lui về phòng ngủ, bật máy tính lên mạng, để Khuyên Khuyên có không gian và thời gian riêng tư giáo dục Nam Huyền. Ngồi lướt web nhưng trong lòng Vi Vi vẫn cảm thấy không yên tâm, trong đầu đầy nghi hoặc: Rốt cuộc Khuyên Khuyên giảng bài cho Nam Huyền như thế nào. Cô thấp thỏm không yên nhưng không biết nên làm gì nên đành đi ngủ.

Lúc Lục Vi mơ màng tỉnh dậy, ngoài trời vẫn còn tối om. Cảm thấy bên cạnh mình có luồng hơi ấm truyền sang, dường như có cái gì đó đang đè lên người cô. Duỗi cánh tay định vươn vai một cái, Lục Vi cảm thấy có chút khó khăn, không thể nào duỗi chân tay ra được, dường như bị một sức mạnh đè chặt xuống.

Cảm thấy có chút kỳ quái, Lục Vi từ từ ngẩng lên, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây dại.

Tên “thú cưng” ngốc nghếch Nam Huyền đang trần như nhộng nằm ngay bên cạnh cô, giữa màn đêm mờ tối, hai mắt anh ta sáng lấp lánh, những tia sáng dường như cũng đang quấn quýt, hòa quyện, ngưng tụ trên cơ thể cô, cơ hồ vô cùng hưng phấn.

Vi Vi hít một hơi thật sâu, từ từ định thần lại, sau đó mới lên tiếng: “Tại sao anh lại ở đây?”

Tên “thú cưng” ngốc nghếch chớp mắt, hồn nhiên nói: “Vi Vi ngủ tiếp đi, tôi ôm cô ngủ trên giường.”

Lục Vi cảm thấy choáng váng, chỉ ôm tôi ngủ thì anh có cần cởi sạch quần áo như thế không? Quả nhiên không thể tin tưởng được lũ yêu ma, rốt cuộc Khuyên Khuyên đã nói với Nam Huyền những gì? Nghĩ đến đây, Vi Vi vô thức tránh ra xa, không để tên “thú cưng” ngốc nghếch này tiếp xúc thân mật với mình hơn nữa. Nhưng cô lùi ra ngoài một chút, Nam Huyền cũng tiến thêm một chút.

Cuối cùng, chưa đầy một phút sau, nửa người Lục Vi đã rơi khỏi giường. Trong phòng lặng lẽ như tờ, tên chủ mưu Khuyên Khuyên chẳng biết từ lúc nào đã biến mất không còn dấu vết, Vi Vi cuối cùng không chịu nổi nữa, hét toáng lên: “Nam Huyền, trở về giường của anh ngay!”

Tên “thú cưng” ngốc nghếch không đáp, ngược lại còn ôm chầm lấy Lục Vi, đẩy cô cùng mình ngã xuống giường. Bị thân hình ấm áp, rắn chắc của Nam Huyền ôm lấy, trước tấm lòng “hảo tâm” của tên “thú cưng” ngốc nghếch, Vi Vi chỉ biết khóc dở mếu dở, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng khuyên bảo: “Nam Huyền, anh còn nhớ tôi từng nói với anh những gì không, một nam và một nữ không có quan hệ huyết thống thì không thể tùy tiện ngủ cùng nhau được.”

Cọ cọ vào mấy sợi tóc của Vi Vi, tên “thú cưng” ngốc nghếch buồn rầu, hờn dỗi đáp: “Hừ, Khuyên Khuyên cũng nói như thế!”

Lục Vi im lặng, trực giác đã mách bảo cô rằng cái con chuột Khuyên Khuyên được việc thì ít mà làm hỏng việc thì nhiều ấy chắc chắn còn nói thêm điều gì nữa. Quả nhiên một lát sau, Nam Huyền ngẩng lên, ánh mắt long lanh nhìn cô lưu luyến, nói: “Nhưng Khuyên Khuyên còn nói, tôi đã trưởng thành rồi, trưởng thành thì... thì...” Nghĩ đến hàm nghĩa chính xác của từ “trưởng thành”, Nam Huyền vùi mặt vào cổ Lục Vi, thì thầm: “Trưởng thành thì có thể ngủ cùng Lục Vi, hầu hạ chủ nhân.”

Vừa nghe thấy câu nói này, đầu óc Lục Vi bỗng nổ tung, tất thảy dây thần kinh trong cơ thể đều tê liệt. Con vi rút trước mặt chỉ biết lặp đi lặp lại một câu nói:

Hầu hạ chủ nhân... Hầu hạ chủ nhân... Hầu hạ chủ nhân...

Khuyên Khuyên hỗn láo!! Trong cái đầu bé tẹo của con chuột nhà cô rốt cuộc còn chứa đựng những điều bậy bạ gì nữa đây? Cô rốt cuộc muốn giở trò gì với tôi đây? Cô định biến tôi thành một nữ chủ nhân háo sắc ư? Lẽ nào con chuột hỗn xược đó cho rằng Lục Vi đến cửa hàng sách Tân Hoa kia tìm mua những quyển sách giới tính là để dạy cho Nam Huyền học công phu trên giường rồi hầu hạ cô sao?

Chẳng trách lúc nó nhìn thấy mấy cuốn sách đó, nó đã cố tình trêu đùa mình.

Chẳng trách nó còn hỏi mình “vẫn còn là xử - nữ sao”... Chẳng trách nó tự tin như vậy, dám cam đoan sẽ “giáo dục” thật tốt cho tên “thú cưng” ngốc nghếch này.

Chẳng trách...

Khuyên Khuyên chết tiệt! Tôi mà bắt được cô lúc này, nhất định sẽ tống cổ cô đến chỗ tên Dạ đốn mạt kia ngay!! Trong lúc Lục Vi đang thầm mắng chửi thì Khuyên Khuyên đang ôm miếng khoai sấy, nằm chỏng vó ngủ ngon lành, để mặc cô rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng...

Lục Vi cố sống cố chết đẩy Nam Huyền đang nằm đè trên người mình ra nhưng đối phương vẫn không có ý thỏa hiệp, không hề động đậy. Thậm chí tên “thú cưng” ngốc nghếch đó còn thản nhiên gục đầu lên ngực cô, tiếp tục thổ lộ: “Thời gian trước đây, tôi vẫn thường nằm mơ thấy Vi Vi, sau này... sau này là...” Anh ta mở to mắt, chăm chú nhìn mái tóc rối tung trước mặt, thấp thoáng ẩn hiện bờ vai thon đẹp của Lục Vi, cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, cảnh tượng này và bức tranh trong mộng ấy quả thực là rất giống nhau.

Anh ta cắn răng nói: “Khuyên Khuyên nói nếu tôi làm giống trong giấc mơ đó thì có nghĩa là tôi đã trưởng thành, có thể hầu hạ Vi Vi... Còn nữa, người trong giấc mộng đó là Vi Vi, rõ ràng là tôi thích Vi Vi mà.” Ngừng một chút, tên “thú cưng” ngốc nghếch nhớ đến câu nói mà Khuyên Khuyên đã dặn đi dặn lại, trịnh trọng bổ sung thêm: “Thích là tình cảm giữa nam và nữ đó.”

Anh ta vừa dứt lời, trong lòng Lục Vi đã vang lên một tiếng nổ lớn. Câu nói của tên “thú cưng” ngốc nghếch giống như một viên đá nhỏ, rơi xuống mặt hồ phẳng lặng làm gợn lên biết bao đợt sóng lăn tăn. Cho đến tận lúc này, cô cũng chỉ coi Nam Huyền là em trai, là bạn bè, thậm chí anh ta còn rất trẻ con, nhưng cô không thể nghĩ được là, có một ngày tên Tiểu Long ngốc nghếch này đã trưởng thành, và... khiến cô phải đối mặt với những vấn đề như lúc này.

Thích là tình cảm giữa nam và nữ ư? Giữa cô và Nam Huyền sao? Là thế nào đây? Còn cả Quý Vân, hình tượng mà cô đã theo đuổi suốt bao năm nay, tình cảm giữa cô và anh rốt cuộc là gì?

“Nam Huyền...” Lục Vi nhất thời cũng quên mất phải vùng vẫy để thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ, trong lòng trào dâng bao điều muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tên “thú cưng” ngốc nghếch không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng dang tay, ôm chặt lấy Lục Vi, nói từng từ rành rọt: “Vi Vi, tôi còn nhớ trong giấc mộng tôi đã hôn cô, bây giờ tôi có thể làm như vậy không?”



Chương 31: Bạn gái



Vi Vi, tôi muốn hôn cô, có được không?” Nam Huyền vừa dứt lời, Lục Vi chỉ biết sững sờ, ngây ra như phỗng.

Trong phòng ngủ là một mảng tối đen bao trùm, ánh trăng chênh chếch xuyên qua lớp cửa kính, hắt vào từng gợn lai láng, hai người vẫn giữ nguyên tư thế nam trên nữ dưới truyền thống, không ngừng giằng co nhau. Trước tình thế này, tên “thú cưng” ngốc nghếch đột nhiên đưa ra một yêu cầu vô sỉ, thậm chí hồi lâu sau, Lục Vi cũng không biết phải phản ứng thế nào, câu nói này quả thực có rất nhiều ẩn ý...

Mặc dù một lần nữa tự cảnh cáo bản thân rằng người và thú không thể yêu nhau; mặc dù lý trí đã nhắc nhở rằng một người phụ nữ đàng hoàng thì không thể mê đắm sắc đẹp, nhưng khi đối mặt với Nam Huyền, đối diện với thân thể cường tráng, khỏe mạnh này, cơ thể Lục Vi vẫn trung thành với nhu cầu, không thể nhúc nhích. Vi Vi muốn khóc mà không sao khóc nổi, vừa âm thầm cầu cứu trời cao đất rộng vừa tuyệt vọng nhìn khuôn mặt tuấn tú của tên “thú cưng” ngốc nghếch ngày càng gần ngay trước mắt.

Vi Vi cắn chặt môi, trái tim như muốn nổ tung nơi lồng ngực. Lúc này, cô không có cách nào chống lại được cái gọi là quan hệ nam nữ ấy, phản ứng sinh lý đó không liên quan gì tới cô, có phải vậy không? Huống chi, đó là do Khuyên Khuyên đã đẩy cô đến bước đường này, khiến cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cho nên, không thể nào trách cô được, đúng không?

Thầm nghĩ vậy nên Vi Vi khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng lý trí cũng hoàn toàn bị mê hoặc, cô nhắm mắt lại. Nhưng vừa mới nhắm mắt, điện thoại trên đầu giường lại bất chợt đổ chuông. Lục Vi bị tiếng chuông làm cho giật mình, trong đầu bỗng tỉnh táo trở lại. Lúc mở mắt ra, cô liền trông thấy vẻ mặt thuần lương của tên “thú cưng” ngốc nghếch đang chăm chú nhìn mình. Trong nháy mắt, cô hận không thể tự giáng cho mình một cái bạt tai, trong lòng thầm nguyền rủa: “Lục Vi, mày điên rồi sao? Mày đang làm cái trò gì thế hả? Cậu ta là em mày! Em trai của mày đấy!!”

Đẩy Nam Huyền sang một bên, Lục Vi với tay lấy chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông không ngừng, vừa ấn nút nghe, đầu máy bên kia đã truyền đến một giọng nói gấp gáp: “Mau đến bệnh viện!!!”

Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố đã chật kín người, ngay cả hành lang của bệnh viện cũng dành chỗ để kê thêm một số giường phụ cho bệnh nhân nằm tạm. Trong không khí tràn ngập mùi hăng nồng của thuốc sát trùng, Lục Vi nhìn cảnh tượng người qua người lại nhốn nháo trước mặt, chợt tới câu nói: “Trên thế giới này, nơi đáng sợ nhất, nơi không tồn tại sức sống nhất chính là bệnh viện.”

Đối diện với cô lúc này là bà chủ nhà Quý Tinh, trông dáng vẻ bà ta ngồi trên băng ghế dài bằng gỗ ở hành lang bệnh viện vô cùng yếu ớt, đầu tóc rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, không còn vẻ lanh lẹ và hoạt bát thường ngày. Quý Tinh lặng lẽ vuốt vuốt hai bên gò má nhợt nhạt, thở dài nói: “Đúng là làm tôi sợ chết đi được! Đang ngồi nói chuyện bình thường thì nó đột nhiên ngã gục xuống, cơ thể to lớn như thế, bảo tôi làm sao có thể kéo dậy được... Gọi tới số 120 mà tôi run quá, loay hoay mãi mà không bấm nổi...”

Nhớ lại lúc Quý Vân bị ngất, Quý Tinh run rẩy khóe môi, có thể dễ dàng nhận thấy bà ta vẫn chưa thực sự hoàn hồn. Lục Vi đặt cốc nước lọc vào tay bà ta, an ủi: “Bác sĩ nói do anh ấy bị thiếu máu, hơn nữa lại làm việc quá sức, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm là sẽ không sao.”

Nghe xong những lời này, Quý Tinh không hề tỏ vẻ cảm kích mà trừng mắt liếc nhìn Lục Vi một cái, sẵng giọng nói: “Không sao? Không việc gì? Nó vẫn còn bất tỉnh nằm trong kia mà cô còn nói không sao à? Vậy phải như thế nào thì mới có sao? Phải như thế nào thì cô mới lo lắng đây?”

Nghe xong những lời mắng mỏ này, Vi Vi ngẩn người, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Mặc dù trước kia, với tư cách là chủ nhà, Quý Tinh cũng chỉ đối xử với cô hết sức bình thường, không quá lạnh lùng cũng chẳng quá thân thiết, nhưng hôm nay, thái độ của bà ta đối với cô có vẻ hơi lạ, khiến cô có chút ngượng ngùng, không biết nói sao cho phải. Điều kỳ lạ nhất chính là, khi Quý Vân bị ngất, Quý Tinh không thông báo cho ai, chỉ gọi điện bảo cô đến bệnh viện.

Trong lòng Vi Vi bồn chồn, lo lắng không yên. Quý Tinh dường như cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, liền hạ giọng, nói khẽ: “Cô là bạn gái của nó, cũng nên quan tâm, chăm sóc nó nhiều hơn, bản thân nó vốn đã không biết yêu thương, quý trọng cơ thể mình rồi.”

Lời vừa dứt, Vi Vi liền cảm thấy mọi thứ trước mắt nhòe đi, hai tai ù đặc, chỉ còn lại một âm thanh nhỏ bé lặp đi lặp lại: bạn gái, bạn gái, bạn gái...

Chẳng trách Quý Tinh lại có thái độ kỳ lạ như thế với mình, đây chẳng phải thái độ soi mói của mẹ chồng với con dâu hay sao? Vi Vi tái mặt, liên tục xua tay giải thích: “Cô Quý, cô hiểu lầm rồi, cháu và Quý Vân không phải...”

Quý Tinh không đợi Vi Vi nói hết câu, liếc mắt nhìn cô một cái, ngắt lời: “Còn chối ư? Hai người thực sự cho rằng tôi già rồi nên lú lẫn hả? Học cùng một trường, làm việc cùng một tòa nhà, cũng khéo thật đấy, ngay cả thuê nhà cô cũng chọn nhà chúng tôi để thuê.”

Vi Vi im lặng, trưng ra cái dáng vẻ ngốc nghếch của một cô con dâu đang bị mẹ chồng dạy bảo, ngại ngùng bẻ ngón tay, oan ức nghĩ: Đúng là trùng hợp thật mà, tất cả đều không phải tôi cố ý, thực sự tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu, làm thế nào mà từ khi học tiểu học, lên trung học thậm chí cả đại học và đến khi đi làm, cả một quãng thời gian dài như thế, tôi cũng không sao thoát khỏi Quý Vân.

Nghĩ đến đây, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lục Vi, cô ngập ngừng một chút rồi mới do dự nói: “Cô Quý, sao cô lại biết cháu và Quý Vân học cùng trường?”

Quý Tinh khẽ “hừ” một tiếng, nghiêng đầu nói: “Không giấu nổi nữa rồi chứ gì? Tôi đã trông thấy một tấm ảnh trong máy tính của Quý Vân.” Nói đến đây, Quý Tinh thở dài, giọng điệu trở nên dềnh dàng: “Không phải tôi muốn phản đối hai đứa quen nhau, hai đứa cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm làm gì, dù sao cũng là sự lựa chọn của Tiểu Vân, tôi có thích hay không cũng không quan trọng. Cô với nó cũng xứng đôi vừa lứa, nếu hôm nay tôi không gọi điện cho cô, có lẽ cô đã được ngủ ngon rồi...”

Bà chủ nhà còn dài dòng thêm một lúc nữa, nước mắt nước mũi sụt sùi kể lể quá trình vất vả từ khi bắt đầu nuôi dưỡng Quý Vân đến bây giờ. Vi Vi chỉ biết ngây ngốc lắng nghe, giọng nói của Quý Tinh càng lúc càng trở nên xa xăm, thậm chí cuối cùng Lục Vi hoàn toàn không nghe rõ bà ấy nói gì nữa... Cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không có cách nào thoát khỏi.

Trong máy tính của Quý Vân có ảnh của mình ư? Sao có thể như thế được! Bao nhiêu năm qua, Quý Vân đều làm như không quen biết cô, mấy lần cô cố tình đứng gần bên anh nhưng anh cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, vậy thì trong máy tính của anh sao có thể lưu ảnh của cô được? Vô thức cắn chặt môi, Lục Vi xâu chuỗi tất cả những chuyện xảy ra gần đây lại với nhau: bà chủ khu nhà hình ống, cầu thang máy, Tùng Dung, bức ảnh...

Mọi chuyện rối như tơ vò, dường như vẫn còn một sợi dây vô hình nào đó dẫn dắt cô, nhưng cô lại không nghĩ ra đầu mối sợi dây đó nằm ở đâu. Vi Vi đang say sưa nghĩ ngợi thì bác sĩ và y tá thăm khám cho Quý Vân cùng bước ra, nói: “Bệnh nhân tỉnh rồi. Ai là người nhà của bệnh nhân?”

_ _ _ _ _ Tôi là đoạn phân cách thăm hỏi_ _ _ _ _

2 giờ 13 phút, rạng sáng ngày 16 tháng 5.

Lục Vi vô cùng bối rối ngồi trong nhà Quý Vân, gọt hoa quả. Bản thân Lục Vi cũng không thể nào lý giải nổi tại sao sự tình lại có thể phát triển đến bước đường này. Lúc đó, Quý Vân tỉnh lại, bác sĩ xác nhận sức khỏe của anh không có vấn đề gì lớn, sau khi truyền nước, vì “giường bệnh không đủ” nên Quý vân được trả về nhà. Quý Tinh sau một hồi lo lắng, mệt mỏi cũng đã về nhà của bà, mà bệnh nhân Quý Vân về tình về lý mà nói thì phải “trao trả” cho “bạn gái” Lục Vi chăm sóc.

Vi Vi không còn cách nào khác, đành phải theo Quý Vân về nhà anh nên lúc này mới có một màn dở khóc dở cười này. Lặng lẽ quan sát xung quanh một lượt, Vi Vi bất giác trầm trồ, đây là lần đầu tiên cô trông thấy một người đàn ông độc thân lại có một căn nhà sạch sẽ, tinh tươm đến vậy. Tường nhà và những vật dụng gia đình với tông màu chủ đạo đen và trắng, khiến căn nhà có vẻ đẹp hiện đại và thoải mái. Lợi dụng khoảng trống ở giữa phòng khách và phòng ngủ, chủ nhà đã thiết kế một chiếc kệ sách bằng gỗ vừa tiện dụng lại rất tinh tế, xung quanh còn trang trí một số loại cây giả, thoạt nhìn rất lạ mắt và độc đáo. Chiếc sofa được gia công hơi lõm sâu, giống như một chiếc “giường tròn” nhỏ xinh, êm ái, xung quanh bọc một lớp vải lông màu ánh bạc, đối diện là một chiếc kệ lớn để ti vi...

Nghĩ đến việc lần trước ở khu nhà hình ống, Quý Vân đã phô diễn tài nghệ xuất chúng của mình, Vi Vi liền đoán ra tất cả những kiệt tác này đều là sản phẩm từ chính đôi bàn tay khéo léo của anh. Chỉ là không biết có phải vì những vật dụng trong nhà anh đều có gam màu lạnh nên so với căn phòng thuê nhỏ bé nhưng vô cùng náo nhiệt của Lục Vi, phòng của Quý Vân có vẻ lạnh lẽo hơn nhiều.

Nghĩ đến căn phòng chật chội của mình, gương mặt của tên Tiểu Long ngốc nghếch kia chợt lóe lên trong đầu Lục Vi, con dao gọt hoa quả trong tay mất tự chủ lệch ra khỏi đường cắt... thiếu chút nữa đã làm ngón tay cô bị thương. Cô chợt ngẩn người, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình. Đúng lúc đó, một bàn tay rắn chắc và quen thuộc bỗng giành lấy quả táo và con dao trong tay cô, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Để tôi làm.”

Vi Vi líu lưỡi, ngại ngùng ngồi lùi sang một bên, hỏi: “Anh đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Lúc này, Quý Vân đang mặc một bộ pijama, vẻ oai phong, lẫm liệt thường ngày như biến mất, chỉ còn lại vẻ tiều tụy của một bệnh nhân, nghe Lục Vi hỏi, anh vừa gọt táo vừa thuận miệng đáp: “Tôi không sao!”

Lục Vi nhìn khuôn mặt giống như bức tượng bằng đá cẩm thạch được điêu khắc hoàn mỹ ấy, trái tim bắt đầu loạn nhịp. Nghĩ đến vài giờ trước, cô còn cùng Nam Huyền giằng co nhau trên giường, đột nhiên cô không nói rõ được những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Dường như nơi lồng ngực bị cái gì đó đè nặng khiến cô ngạt thở, cô giậm chân thầm nghĩ: Lục Vi, mày là loại con gái dễ thay lòng đổi dạ, sao có thể vừa gặp đã yêu ngay được? Ách! Lẽ nào đây chính là sự chột dạ như người đời vẫn nói? Không đúng, mình và Quý Vân có tình cảm gì đâu chứ, thế nên mình và Tiểu Long ngốc nghếch ở cùng nhau thì có gì phải xấu hổ? Mà cũng không đúng, không đúng, rõ ràng mình vẫn coi Nam Huyền là em trai, vừa rồi mình cũng chưa cùng tên ngốc nghếch ấy làm chuyện gì đó...

Vứt bỏ những suy nghĩ kỳ quặc ra khỏi đầu, Lục Vi liền nói: “Hình như cô Quý có chút hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta, tôi...” Chưa kịp nói hết câu, Quý Vân đã đưa quả táo đã gọt vỏ đến trước mặt Lục Vi, nói: “Thật ngại vì đã làm phiền cô, muộn như thế rồi mà cô tôi còn gọi cô đến.”

Vi Vi xua tay. “Tôi không phải là có ý này, tôi muốn nói...” Dừng lại một chút, Lục Vi thở dài, nhìn chằm chằm quả táo trên tay một cách ngốc nghếch, nói: “Đây là gọt cho anh ăn mà.”

Nghe thấy vậy, Quý Vân chẳng nói chẳng rằng liền bổ đôi quả táo, đưa một nửa đến trước mặt Lục Vi. Trước tình thế này, Lục Vi thực sự không biết nên làm thế nào, đành miễn cưỡng nhận lấy một nửa quả táo, giống như một đứa trẻ làm hỏng việc, rầu rĩ giải thích: “Chỉ là tôi cảm thấy rất ngạc nhiên khi cô Quý hiểu lầm như vậy, cô ấy nói... Haizz, cô ấy
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7813
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN