--> Hàng đã nhận, miễn trả lại - game1s.com
Snack's 1967

Hàng đã nhận, miễn trả lại

nói trong máy tính của anh có ảnh của tôi.”

Lục Vi vừa dứt lời, không khí trong phòng dường như đã đông cứng. Không ai nói câu nào, cả căn phòng chìm trong yên lặng.

Quý Vân cầm nửa quả táo trên tay, đang đưa lên miệng ăn, chợt nghe thấy câu nói của Lục Vi liền quay lại, chăm chú nhìn đối phương, khuôn mặt vẫn điềm nhiên nhưng tận sâu trong đáy mắt lại trào dâng những gợn sóng lăn tăn. Lục Vi cúi đầu, nắm chặt tay lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: “Quý Vân, chẳng phải trước đây anh không hề quen biết tôi sao?” Kỳ thực trong đầu Lục Vi đã đưa ra trăm ngàn những giả thuyết khác nhau về vấn đề này. Chỉ như vậy mới đủ để giải thích cặn kẽ mọi hành vi của Quý Vân. Làm “người lạ quen thuộc nhất” của anh suốt mười sáu năm nay, cho dù không quen biết, ít ra cũng phải cảm thấy quen mặt đúng không? Nhưng Quý Vân lại chưa từng nhắc đến vấn đề này, có thể nào... anh đang cố tình tránh né điều gì đó?

“Chúng ta từ tiểu học, trung học, cho đến đại học cũng luôn học chung một trường, anh đã biết chuyện này từ trước rồi phải không?”

Quý Vân giật mình, đặt nửa quả táo lên miệng tách trà trước mặt. Trong đôi mắt đen sậm ánh lên những vệt sáng long lanh. Rất lâu sau, anh mới chậm rãi dõi ánh mắt xa xăm ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thế mà đã ba giờ sáng rồi.”

Trái tim Lục Vi như muốn nổ tung, nghe thấy câu trả lời của anh mà dở khóc dở cười, đành lắc đầu, nói: “Cũng muộn rồi, tôi về đây!”

Quý Vân cũng không ngăn cản, đứng dậy, gật đầu nói: “Tôi đưa cô về.” Vi Vi lắc đầu, dù gì Quý Vân cũng là bệnh nhân, sao có thể để một người ốm yếu đưa mình về được? Cô nói: “Dưới kia cũng tiện bắt xe mà, hơn nữa nơi này là trung tâm thành phố, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

Nghe thấy vậy, Quý Vân cũng không tranh cãi nữa, vẻ mặt anh vẫn không chút thay đổi, nói: “Đợi chút!” rồi quay người bước vào phòng ngủ. Vi Vi không biết anh định làm gì, một lúc sau mới thấy anh cầm một chiếc hộp nhỏ bước ra. Khi nhìn rõ chiếc hộp, trong lòng Lục Vi bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, chỉ biết đứng ngây ra tại chỗ.

Không phải hôm trước cô đã vứt chiếc hộp này rồi sao? Quý Vân vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm, lạnh lùng nói:

“Mấy hôm trước tôi đã nhặt được nó ở tòa nhà thương vụ, phát hiện ra trên chiếc dây chuyền này có khắc chữ “Vi”.

Đúng hôm đó cô có đến văn phòng luật sư, tôi đoán nó là của cô nên giữ lại, nhưng chưa có dịp mang trả cho cô...”

Nghe xong, Vi Vi liền nghĩ ngay tới hôm mình và Tiểu Hân Tử sôi sục khí thế mang chiếc vòng bạc lên tầng hai mươi ba trả lại cho khổ chủ, không ngờ tới nơi lại gặp Tùng Dung, cô tức giận đùng đùng, liền vứt chiếc hộp đó vào thùng rác. Lúc này cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi đâu để đối diện với Quý Vân được nữa, đành bối rối nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng cầm lấy chiếc hộp, đút vội vào túi xách.

Thấy thế, Quý Vân cũng không nói gì, bước ra cửa trước. Vi Vi không biết phải làm sao, đành ngoan ngoãn bước theo anh. Hai người kẻ trước người sau cùng xuống dưới lầu. Sau khi Quý Vân đích thân tiễn Lục Vi vào taxi, anh mới khom người cúi xuống trước cửa sổ, nói: “Tôi còn nhớ đã từng gặp cô ở phòng tự học, lúc đó cô còn gửi cả thư tình cho tôi nữa.”

Lục Vi ngồi trong xe trợn tròn mắt, trái tim chợt đập chậm lại nửa nhịp. Rõ ràng anh vẫn còn nhớ...



Chương 32: Yêu ma diễu hành



Một viên đá rơi xuống biển làm nổi lên trăm nghìn con sóng nhỏ lăn tăn, chỉ một câu nói của Quý Vân cũng đủ khiến Lục Vi suy nghĩ miên man.

Ngồi trên taxi trở về nhà, Lục Vi mở to cửa sổ xe, hứng những cơn gió sớm miên man phả vào da thịt, thổi tung những lọn tóc lòa xòa trên khuôn mặt. Những ký ức đã ngủ yên trong tiềm thức, nay bỗng dưng ùa về theo hoài niệm. Đúng vậy, trước đây, khi học ở phòng tự học, Quý Vân đã từng nhận được một bức thư tình, nhưng nói chính xác thì bức thư đó chẳng liên quan gì tới Lục Vi. Kể ra từ đầu thì...

Lúc đó Vi Vi học lớp mười, Quý Vân đang học lớp mười hai. Khi Lục Vi vào trung học, nhờ mặt mũi sáng sủa lại nhanh nhẹn, hoạt bát nên rất nhanh sau đó, cô đã cùng Phan Lộ Lộ trở thành đôi bạn thân thiết, cùng ngồi một bàn, cùng ăn cơm, cùng đi toilet, cùng nhau làm bài tập... Dáng người Phan Lộ Lộ không cao lắm, khuôn mặt tròn vành vạnh, hễ cười một cái là đôi mắt sáng long lanh lại vẽ thành một đường cong mềm mại trên khuôn mặt, cộng thêm thân hình hơi tròn của cô ấy nên bạn bè trong lớp thường gán cho cô ấy biệt danh “Mập Lỗ Lỗ”.

Khi nghe bạn bè gọi mình bằng biệt danh này, Phan Lộ Lộ cũng không tỏ ra tức giận, cả ngày vui vẻ đùa giỡn, chẳng quan tâm đến sự trêu chọc của bạn bè, nhưng chỉ có Lục Vi biết, trong lòng cô bé Lộ Lộ lúc nào cũng hồn nhiên, vô tư ấy lại chất chứa một nỗi buồn sâu kín. Trái tim cô ấy đã hướng về một người, người đó họ Quý, tên Vân.

Trong buổi khai giảng đầu năm học, Quý Vân là học sinh tiêu biểu, đại diện toàn thể học sinh trong trường lên phát biểu và bày tỏ niềm hân hoan: “Nhiệt liệt chào mừng tân học sinh!” Đến nay Lục Vi vẫn còn nhớ rõ, ngày đó Quý Vân có mái tóc húi cua năng động, mặc bộ đồng phục màu đen, đứng trên bục phát biểu một cách tự nhiên, thoải mái. Sau lễ khai giảng đó, Quý Vân liền trở thành hình mẫu được hầu hết các em gái lớp dưới theo đuổi. Tất nhiên cũng không thể thiếu được “tiểu thư” “Mập Lỗ Lỗ” ngốc nghếch, hồ đồ kia.

Nhưng sự thực đã chứng minh, so với những kẻ si tình đang theo đuổi Quý Vân, Phan Lộ Lộ to gan và cẩn trọng hơn nhiều. Trước lễ Tình nhân mấy ngày, Lộ Lộ nói với Lục Vi rằng cô ấy đã có một quyết định trọng đại: thổ lộ tình cảm với Quý Vân. Kế hoạch của Lộ Lộ như sau: trước tiên, cô ấy sẽ viết một bức thư hẹn anh, sau đó đến ngày lễ Tình nhân, sẽ tặng sô cô la cho anh. Nhưng có một vấn đề là: thứ nhất, Lộ Lộ không biết viết thư tình, thứ hai, chữ cô ấy không khác gì gà bới, thực sự không ai đọc nổi.

Vậy nên với tư cách là bạn cùng bàn kiêm bạn tốt, Vi Vi đành đích thân lâm trận. Biết bao tình cảm thầm kín chôn chặt tận đáy lòng nay được dịp giãi bày trên mặt giấy, đến phần ký tên cuối bức thư, cô luôn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo để không viết tên mình. Buổi tối hôm đó, sau khi đến phòng tự học, Lục Vi cùng Phan Lộ Lộ đứng đợi Quý Vân ở hành lang, khi thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện, Vi Vi bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi, dường như cô còn căng thẳng hơn cả đương sự Lộ Lộ.

Đối với những chuyện như gửi thư thổ lộ tình cảm thế này, Phan lộ Lộ cũng chẳng khác gì một cô gái trước lúc bước lên kiệu hoa: vô cùng bối rối, ngượng ngùng. Lúc đầu thì hào hứng chạy thật nhanh đến trước mặt Quý Vân, nhưng đến khi mặt đối mặt rồi thì biết bao lời muốn nói đột nhiên quên hết, cuối cùng chỉ còn biết dúi nhanh bức thư vào lòng đối phương một cách ngốc nghếch, rồi chạy vụt đi.

Trước lúc chạy trốn, Lộ Lộ còn bối rối, bất an quay lại nhìn kẻ đồng mưu, liếc mắt một cái, nhưng chính cái liếc mắt này mà sau đó đã xảy ra đại họa.

Đáp lại động tác quay đầu của Lộ Lộ, Lục Vi chỉ biết đứng chôn chân tại hành lang. Quý Vân nắm chặt bức thư tình, vẫn còn chút ngỡ ngàng, ánh nhìn của anh rơi xuống người Lục Vi. Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Vi Vi cảm thấy linh hồn mình phiêu diêu, chỉ còn lại thân xác ngây ngốc đứng im tại chỗ, không thể cử động cũng không có cách nào rời đi.

Quý Vân hết nhìn bức thư trong tay lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Vi Vi, một lúc sau mới chậm rãi nói ba từ: “Đưa tôi à?”

Vi Vi giật mình, vội vàng gật đầu. Rất lâu sau khi đối phương đã rời đi, cô mới dần hồi phục thần trí trì độn của mình, nghĩ: “Quý Vân sẽ không cho rằng... bức thư đó là của mình gửi cho anh ấy chứ?”

Ba ngày sau là lễ Tình nhân. Theo giao ước trong bức thư thì Vi Vi cùng bạn sẽ đứng đợi Quý Vân trong rừng cây, trong lòng cô... rối rắm không thể nói nên lời. Nghĩ tới biểu hiện của Quý Vân trong buổi tối hôm đó, trái tim Vi Vi không ngừng đập loạn, vừa hy vọng anh sẽ cho rằng chủ nhân của bức thư đó là mình, vừa sợ anh sẽ hiểu lầm, vừa mong chờ anh sẽ xuất hiện lại hy vọng anh vĩnh viễn không tới. Trong lòng rối như tơ vò, buổi tối hôm đó, cô lo lắng, bồn chồn đứng đợi, thậm chí sắp đến giờ đóng cổng trường mà vẫn không thấy bóng dáng cao lớn ấy xuất hiện...

Thở dài một tiếng, Vi Vi bấm nút đóng cửa kính xe. Bây giờ, “Mập Lỗ Lỗ” năm nào đã kết hôn và sinh con, cô ấy đang rất hạnh phúc bên tổ ấm nhỏ bé của mình, có lẽ kế hoạch theo đuổi anh chàng đẹp trai Quý Vân từ lâu đã bị ném đến tận nước Trảo Oa rồi. Vậy mà Lục Vi vẫn chuyển động quay tròn, trở về điểm xuất phát. Cô vốn cho rằng Quý Vân không nhớ đến chuyện này nữa, nhưng nào ngờ anh không những không quên mà thậm chí còn nhớ rất rõ. Câu đố năm đó, cuối cùng cũng có lời giải đáp: quả nhiên Quý Vân đã hiểu lầm, cho nên, năm đó anh mới không xuất hiện để từ chối?

Lục Vi chỉ còn biết cười khổ, cô chậm rãi định thần, đang muốn nhìn ra ngoài xem đây là đâu thì nghe thấy bác tài nói: “Đến nơi rồi!”

_ _ _ _ _ Tôi là đoạn phân cách vội vàng_ _ _ _ _

Vì con ngõ nhỏ trước khu nhà rất khó để ô tô đi vào nên bác tài chỉ cho xe dừng lại ngoài đường lớn. Vi Vi xuống xe, ngẩng mặt ngắm nhìn ánh trăng mờ ảo, lạnh lẽo rồi ung dung đi bộ dọc theo con ngõ nhỏ về phía tòa nhà hình ống đứng sừng sững, hiên ngang giữa khu đất trống, khắp bốn bề yên lặng như tờ.

Bước vào con ngõ nhỏ, Lục Vi đột nhiên nghe thấy từ phía sau không ngừng truyền đến một âm thanh xào xạc. Âm thanh đó càng lúc càng tiến đến gần, sột soạt, giống như tiếng bước chân nhưng lại không phải, giống như tiếng xì xầm nói chuyện nhưng nghe kĩ lại không hiểu rốt cuộc người ta đang nói những gì. Đương lúc Vi Vi bồn chồn khó hiểu thì chợt cảm thấy dưới chân lan truyền những chuyển động rất nhỏ. Nhẹ nhàng cúi xuống, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Lục Vi đứng bất động, đôi đồng tử trong nháy mắt phóng to đến cực đại, như thể muốn rơi ra ngoài.

Một con quái vật họ nhà hươu có ba đầu, mỗi đầu một màu: đỏ, vàng, lam, một con báo một chân to, dài đang bước đi, một mỹ nữ ngực nở, eo thon và chiếc cổ dài ngoẵng đang lò dò đi trước, một cô bé kỳ quái với đôi chân treo lơ lửng như một chiếc đèn lồng trôi nổi giữa không trung... Lũ ma quỷ muôn hình vạn trạng đang lũ lượt kéo nhau đi thẳng về phía Lục Vi, nhất thời, Vi Vi chỉ cảm thấy da đầu giật giật, hai chân đờ đẫn, tê liệt không còn chút cảm giác.

Cái quái gì đang diễn ra ở đây thế này?

Ma quỷ đang tổ chức cuộc đại diễu hành ư? Bọn họ đang thực hiện cuộc đại di cư về phía Tây Nam sao? Ai có thể nói cho cô biết nên làm gì bây giờ không? Vi Vi còn đang đờ đẫn thì lũ yêu ma đã oanh liệt ào ào kéo tới khiến cô không kịp chạy trốn, chỉ còn biết ôm lấy mặt, cắn răng chờ đợi kết cục bi thảm nhất sẽ xảy ra. Ầm...

Một tiếng nổ lớn vang lên, lũ yêu ma không hề để ý tới Lục Vi, vẫn vừa đi qua người cô vừa hò hét inh ỏi. Tất cả đều diễn ra quá đột ngột, đầu óc Lục Vi vẫn còn trì độn, không kịp phản ứng, nhìn lên thấy lũ yêu ma đang tiếp tục hành quân về phía trước. Nuốt nước miếng, Lục Vi cẩn trọng quan sát xung quanh, mặt trăng hình bán nguyệt vừa sáng vừa lạnh, con đường mờ tối trong yên lặng, màn đêm nhạt nhòa, hiu quạnh, tất cả đều... rất đỗi bình thường, không lẽ vừa rồi cô bị hoa mắt sao?

Lục Vi đang vùi đầu suy nghĩ thì phía sau lại truyền đền một tiếng động lớn giống như tiếng thú vật đang gầm rú, cô kinh hãi đưa tay ôm đầu, hét lên một tiếng.

“Nghiệp chướng, nghiệp chướng!” Từ vách tường bỗng phát ra một giọng nói khàn khàn vẻ tang thương. Vi Vi lần theo tiếng nói, nhìn ra phía ngã tư đường liền trông thấy một bà lão tóc hoa râm đang đứng đó. Lúc này, bà ta đang giơ cao chiếc gậy trên tay, cất giọng sang sảng: “Ngàn năm mới gặp, ngàn năm mới gặp! Lão gia Thiên Sát này! Hung thần của bá tánh thường dân! Mau chạy đi, chạy đi, nó sắp đến đây rồi đấy...”

Lục Vi nghe những câu nói không đầu không cuối của bà ta, chậc lưỡi nói: “Xin hỏi... bà đang nói cái gì vậy?”

Lão bà bà nghe thấy có người hỏi lại, nghiêng đầu nhìn Lục Vi, trong nháy mắt đã luyện công giậm mạnh cây gậy ba toong xuống đất, thoáng chốc biến mất rồi lại vụt xuất hiện trước mặt Lục Vi, khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi, chăm chú nhìn khắp người Lục Vi một lượt, vừa hít hít ngửi ngửi vừa nói: “Ồ! Là con người sao? Con người không phải chạy, không phải chạy, lão gia không ăn thịt người.”

Nói xong, Lục Vi lại thấy trên người lão bà bà đó lờ mờ hiện ra một chiếc đuôi rắn, ngoe nguẩy vài cái rồi chui xuống đất, biến mất không để lại dấu vết. Vi Vi hét lên một tiếng, đờ đẫn ngồi sụp xuống. Khẽ lau những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán, mặc dù cô bị dọa đến chết khiếp nhưng lý trí cuối cùng đã trở về thức tỉnh đầu óc.

Xem ra, đại yêu ma vô cùng lợi hại sắp xuất hiện? Cho nên lũ tiểu yêu, tiểu quỷ kia mới sợ hãi bỏ chạy toán loạn như vậy. Bất giác đưa tay lên ngực, muốn giữ chặt tim gan đang rụng rời, Vi Vi cố gắng thả lỏng đầu óc, chuẩn bị bò từ dưới đất dậy, lại nghe thấy phía sau vọng tới những tiếng “hây a, hây a” hổn hển.

Vừa quay đầu nhìn lại, Lục Vi liền trông thấy một cậu bé ăn vận giống như một vị tiểu hòa thượng đang cõng một bọc vải lớn, vội vàng chạy lại từ phía xa, cái đầu tròn lông lốc ướt đẫm mồ hôi. Cậu ta đang cau mày, bọc vải trên lưng còn lớn gấp mấy lần cái đầu của cậu ta, xem ra nó khá nặng. Mặc dù vẻ mặt cậu ta vô cùng căng thẳng nhưng bước chạy lại vô cùng thong dong, mỗi bước chạy tựa như còn cân nhắc điều gì đó rồi mới dám chạy tiếp.

Lục Vi từ dưới đất bò dậy, phủi sạch bụi đất bám trên người mà tiểu hòa thượng vẫn chưa chạy được hai bước. Đây là tiểu quái Lạc Đan sao? Vi Vi thầm nghĩ.

“Gào, gào, gào!” Phía sau lại truyền đến một loạt âm thanh gầm rú của mãnh thú, không giống tiếng kêu lần trước, âm thanh lần này có vẻ gần hơn. Lục Vi dừng lại một chút, mặc cho câu nói lúc trước của bà lão, “đại yêu quái không ăn thịt người” lởn vởn bên tai, trong lòng cô vẫn kinh hồn bạt vía, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Nghĩ vậy, Lục Vi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến đầu ngõ, vừa chạy được hai bước lại nghe thấy một tiếng “ai da” vang lên ở phía sau, quay đầu nhìn liền phát hiện tiểu hòa thượng kia đã biến mất, chỉ để lại đám sương trắng bao phủ toàn thân một con rùa đen bằng ngọc thạch, trên lưng vẫn cõng bọc vải lúc trước.

Nhìn thấy bọc vải kia, Lục Vi thở dài, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cậu bé tiểu hòa thượng vừa rồi. Sau khi biến về hình hài ban đầu là một chú rùa đen, tiểu hòa thượng lê từng bước chậm chạp khiến người ta không khỏi cảm thấy lo lắng. Lục Vi ở bên cạnh nhìn cũng quên cả bước đi, toát mồ hôi thay cho cậu bé. Nhưng đúng lúc này, dưới chân đột nhiên lại xuất hiện một cơn chấn động mạnh, mà kỳ lạ là tiếng thở dốc cũng mỗi lúc một nặng nề hơn, nếu cô đoán không lầm thì “lão gia” mà lão bà bà nhắc đến kia đã xuất hiện...

Vi Vi chậm rãi ngẩng lên nhìn, quả nhiên cách đó không xa có một người đang đứng. Nói ông ta là người thì có vẻ không đúng lắm, nói ông ta là một tảng mỡ di động thì có lẽ dễ hình dung hơn. Vị “lão gia” này chân dài hai, ba thước, ngực lúc nào cũng ưỡn ra như hộ pháp nên khiến người ta như không nhìn thấy đầu ông ta đâu. Lúc này, ông ta nặng nề, khó nhọc bước từng bước như một ngọn núi biết chuyển động, mặc dù bước đi hết sức vụng về và chậm chạp nhưng so với tên tiểu rùa đen kia thì vẫn còn nhanh nhẹn hơn nhiều.

Lục Vi đứng bên cạnh, vừa cắn răng vừa sốt ruột thúc giục: “Tiểu rùa đen, mau chạy đi, phía sau sắp đuổi đến rồi!”

Nghe thấy lời này, tiểu rùa đen dường như có khẩn trương hơn một chút, nhưng còn chưa kịp tăng tốc thì... năm mươi mét, bốn mươi mét... khoảng cách giữa đại yêu quái và nó mỗi lúc một gần, từ cái bụng căng tròn kia phát ra những tiếng cười gian trá, sắc nhọn.

“Tiểu rùa đen, cậu mau vứt cái bọc trên lưng xuống rồi chạy đi!!”

Nghe thấy câu nói này, con rùa nhỏ chợt dừng lại, vẻ mặt nghiêm trang, lắc đầu nói: “Không thể, không thể, đây là...” Tiểu rùa đen còn chưa nói xong, Vi Vi đã đến trước mặt nó, ôm nó rồi chạy thật nhanh, rẽ vào một con ngõ nhỏ bên cạnh. Chậm chạp như thế thì chỉ có chết thôi, nếu đợi ngươi nói xong câu đó thì tên đại ma đầu kia đã giẫm nát cái mai rùa của nhà ngươi rồi!!



Chương 33: Thiên Đầu Phật



Trong con ngõ nhỏ quanh co, sâu thẳm, một thiếu nữ áo hồng đang thở hồng hộc, gấp rút tháo chạy. Mái tóc của cô và chiếc váy trên người bị gió đêm thổi tung, nhìn từ xa trông giống một đóa hoa phù dung hé nở, bồng bềnh nổi trôi. Nhưng thực tế lại không đẹp như vậy...

Vi Vi ôm tiểu rùa đen vào lòng, chạy như bay vào con ngõ nhỏ. Bàn chân đau nhức, ê ẩm, hơi thở dồn dập, gấp gáp, cả người tê rần, nhắc nhở cô rằng thể lực của cô đã hoàn toàn cạn kiệt, nhưng cô có nỗ lực thế nào thì con ngõ nhỏ vốn đã quá quen thuộc, dù có nhắm mắt cũng không thể đi lạc, lúc này lại ngoằn ngoèo, quanh co, mãi không đi hết được.

Lục Vi chạy vào con ngõ nhỏ này, thứ nhất vì nghĩ “lão gia” kia rất béo, nếu chạy vào con ngõ nhỏ thế này thì sẽ rất khó khăn; hai là qua lối đi này cũng có thể đến được khu nhà hình ống, đến được đó thì không cần lo lắng nữa vì Nam Huyền sẽ kịp thời tiếp ứng. Nhưng sự việc không như mong đợi, ngàn vạn lần cũng không thể ngờ cô đã tự sa chân vào cạm bẫy mà “lão gia” kia bày ra. Hơn nữa, tại sao con ngõ vốn dài không đến một trăm mét này lại có thể biến thành mê cung quanh co, thăm thẳm đến khôn cùng, không thể tìm thấy lối ra.

“Làm... làm... thế... nào... bây... giờ?” Lục Vi vịn vào tường, đưa mắt nhìn khắp con ngõ sâu hun hút bị một lớp sương đêm bao phủ, tuyệt vọng nói: “Tôi... tôi thực sự chạy không nổi nữa.” Dọc hai bên đường tuy có rất nhiều lối rẽ nhưng dường như rẽ lối nào cũng đều trở về chỗ cũ, nói không chừng đến một khúc cua nào đó sẽ gặp phải đại ma đầu đang đuổi tới.

Tiểu rùa đen nhảy xuống đất, nói: “Xoay vào mai rùa của tôi.”

“Hả?” Lục Vi vẫn đứng dựa vào tường, mơ hồ nhìn tiểu rùa đen từ đầu đến cuối, phía sau lại truyền đến một tiếng gầm rú khiến bức tường gạch vững chắc là thế cũng lắc lư không ngừng.

“Nhanh lên! Không còn thời gian nữa đâu!”

Vi Vi cắn răng, nhẹ nhàng đỡ lấy chiếc mai rùa bạch ngọc, xoay đủ một vòng rồi mới từ từ dừng lại. Cô vừa định thần thì nhìn thấy trên chiếc mai rùa bạch ngọc xuất hiện vô số những mũi tên phát ra ánh sáng lấp lánh cùng chỉ về hướng đối lập với hướng đứng hiện tại của hai người.

Tiểu rùa đen thò đầu ra, nói: “Cứ theo hướng mũi tên chỉ mà chạy.”

“Nhưng tiếng gầm rú truyền đến từ hướng đó mà.” “Cứ nghe tôi, mau chạy đi!”

Nghe thấy vậy, Vi Vi co chân, mặc dù bán tín bán nghi nhưng vẫn ôm lấy tiểu rùa đen chạy thục mạng theo hướng ngược lại. Ước chừng khoảng mười phút sau, trước mắt Vi Vi là một khoảng không rộng mở sáng chói, con ngõ nhỏ này rốt cuộc cũng không phải là con đường tuyệt vọng, những cột đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt ấm áp, giây phút này bỗng trở nên thân thiết đến lạ. Rốt cuộc họ cũngđã đi đến con đường cái lớn, phía sau lưng chính là khu nhà hình ống siết bao quen thuộc.

Thoát khỏi mê cung chết tiệt đó, Vi Vi như muốn hét lên vì vui sướng, nhưng miệng còn chưa kịp hé một nụ cười thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi phải há miệng trợn mắt...

“Lão ma đầu” ưỡn cái bụng nặng trịch đang đi về phía họ, mỗi bước đi, cái bụng của nó lại phát ra một trận cười sắc nhọn đến chói tai. Cùng với tiết tấu này, Vi Vi nghe thấy trái tim mình cũng đập thình thịch, mỗi lúc một nhanh...

Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ...

Trong thoáng chốc, Lục Vi cảm thấy da đầu mình giật giật, chỉ biết đứng bất động tại chỗ. Cô nóng ruột như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò, đầu óc chợt trở nên trống rỗng, không thể nghĩ ra bất cứ giải pháp nào, cứ đứng hóa đá tại chỗ, nhìn chằm chằm vào khối thịt khổng lồ đang từng bước tiến lại gần phía mình.

Tiểu rùa đen nhảy xuống khỏi lòng Lục Vi, hóa thành hình dáng tiểu hòa thượng, dang tay ra chắn trước mặt Vi Vi, nói: “Cô mau đi đi!”

Lúc thốt ra những lời này, “lão ma đầu” chỉ còn cách hai người họ chưa đầy một trăm mét. Nó ưỡn cái bụng trương phình, phát ra một tiếng kêu ghê rợn. Ngay sau đó, Vi Vi thấy cái bụng to lớn của nó nứt ra một khoảng lớn, quang cảnh trong đó bất ngờ hiện ra một cách rõ ràng.

Hàng ngàn hàng vạn đầu người chen chúc nhau trong bụng, chúng há miệng cười lớn rồi tranh nhau thò đầu nhìn ra bên ngoài, tựa như vô cùng thích thú với hai món ăn là Vi Vi và tiểu rùa đen này.

“Ha ha ha ha ha...” “Cạc cạc cạc cạc cạc!”

Tiếng cười đó kỳ dị, khủng khiếp như muốn xé thủng màng nhĩ của Lục Vi. Cô sớm đã bị dọa đến mức ngây ngốc, chết lặng, hai mắt trợn tròn nhìn những cái đầu người ghê tởm đang đi về phía mình.

“Cô... cô có hiểu những lời tôi nói không? Mau chạy đi!” Tiểu hòa thượng thấy Vi Vi đứng im không cử động cũng không tỏ ra vội vã, vừa ôm chặt cái bọc vải vào lòng vừa ra sức đẩy Lục Vi chạy đi.

Vi Vi vẫn đứng ngây ngốc. Không phải cô không muốn đi mà... hai chân cô dường như đã mọc rễ...

Đúng lúc Vi Vi cho rằng hôm nay mình sẽ bỏ mạng tại đây thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng cười lạnh lẽo, kèm theo đó là giọng nói du dương, êm ái như gió xuân. Những giọng cười ma quái phát ra từ cái bụng của “lão ma đầu” kia vừa nghe thấy giọng nói ấy thì đột nhiên im bặt. Lục Vi nhất thời cảm thấy trong lòng mình ấm áp, thoải mái như được tắm dưới cơn mưa mát lành, mọi tạp âm kinh sợ kia đã bị gột rửa hoàn toàn. Bên này, cái bụng của “lão ma đầu” cũng từ từ ưỡn ra, những cái đầu người lố nhố bên trong không còn giãy giụa, gào thét vươn ra ngoài nữa, tất cả đều rụt cổ, vùi đầu nhìn xuống một cách yên lặng.

Vi Vi kinh ngạc, cùng tiểu hòa thượng quay đầu nhìn về phía sau. Một mỹ nhân khoác trên mình bộ xiêm y trắng muốt lượn vài vòng giữa nền trời rồi dần dần tiến đến. Bộ xiêm y nhẹ nhàng, bồng bềnh bay trong gió để lộ một dáng hình yểu điệu, thướt tha, mái tóc đen dài tự nhiên điệu đà buông xõa sau lưng, không có thêm bất cứ thứ đồ trang sức cầu kỳ nào, nước da trắng mịn như bông tuyết, đẹp không sao tả xiết.

Vi Vi thẫn thờ nhìn ngắm đối phương, đoan trang, thuần khiết, dịu dàng, xinh đẹp, không thể đoán ra đó là thần tiên hay ma quỷ? Ách! Đợi một chút, chẳng lẽ lại là con người?

Cô gái đó liếc mắt mỉm cười, nhẹ nhàng bước tới trước mặt “lão ma đầu”, “lão ma đầu” ban nãy còn khí thế bừng bừng, lúc này lại ngoan ngoãn đứng im. Một lát sau, cô gái đó mới cất tiếng nói: “Thiên Đầu Phật, lâu rồi không gặp!”

Giọng nói của cô ấy vô cùng dịu dàng và bình thản, nếu ai không biết còn cho rằng cô ấy chỉ đang đùa tiếu, nhưng “lão ma đầu” nghe xong lại phát ra những tiếng kêu thê lương, đưa hai tay ôm bụng, khom mình cầu cứu rồi bất giác ngã xuống, bò đi, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng lão đâu nữa. Thấy thế, cô gái kia cũng không đuổi theo, chỉ nghiêng người chăm chú nhìn Lục Vi.

Lục Vi đờ đẫn, bất giác cảm thấy mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, đối diện với một mỹ nhân, cô không biết phải mở miệng thế nào.

“Cái này...”

“Tỷ, tỷ là...” Bên này, tiểu hòa thượng cũng bị kích động, ấp úng lên tiếng.

Cô gái đó lại mỉm cười, dường như nhìn thấy cái gì đó từ đằng xa, cô đưa ngón trỏ lên miệng, “suỵt” một tiếng rồi cũng nhanh chóng rời đi. Tất cả những chuyện này đột ngột đến rồi cũng đột ngột đi, Vi Vi có chút hoảng hốt, nhìn chằm chằm về hướng cô gái ấy đang đi xa dần, đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng lại nghe thấy từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Vi Vi!” Lục Vi đưa mắt nhìn lại, tên “thú cưng” ngốc nghếch với vẻ mặt đầy lo lắng đang vội vàng chạy tới.

“Nam Huyền? Sao anh lại đến được đây?”

“Tôi cảm giác được bên ngoài có cái gì đó không bình thường, nhìn ra liền phát hiện thấy ở đầu ngõ bị người ta hạ kết giới. Cô gặp phải chuyện gì sao?”

“Ừm.” Lục Vi gật đầu, nói. “Về nhà rồi nói.”

Nam Huyền im lặng theo Vi Vi đi về nhà nhưng bước được hai bước lại trầm ngâm quay đầu nhìn về hướng mỹ nhân áo trắng vừa rời đi, một lát sau mới bước nhanh về phía trước.

_ _ _ _ _ Tôi là đoạn phân cách bí ẩn_ _ _ _ _

Sáng sớm hôm sau, Vi Vi chạy một mạch đến cửa hàng thú cưng.

Sau khi đưa tiểu rùa đen về nhà, cô muốn kể cho Nam Huyền nghe chuyện về “lão ma đầu” kia nhưng không ngờ tên Tiểu Long ngốc nghếch ấy vẫn giữ bộ mặt hốt hoảng, tâm hồn treo ngược cành cây. Chợt nghĩ đến tình cảnh không minh bạch của hai người mấy giờ trước, cô liền cho rằng Nam Huyền vẫn còn ám ảnh về chuyện đó nên cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng không ngờ đến sáng nay, tiểu rùa đen và cả cái bọc nó luôn mang trên người đột nhiên biến thành ngọc thạch, bất luận Lục Vi gọi thế nào, kêu gào thế nào nó cũng không có chút phản ứng, chuyện này ngay cả Nam Huyền và Khuyên

Khuyên cũng cảm thấy kỳ quặc, có hỏi cũng không biết trả lời ra sao. Trong tình huống này, Lục Vi chỉ có thể cầu cứu Dạ đại họa mà thôi, nhưng khi cô bước vào cửa hàng thú cưng, vừa nhìn thấy người đang đứng trong đó liền sững sờ ngay trước cửa.

“Sao lại là cô?” Vi Vi và Tùng Dung cùng lên tiếng, ai nấy đều kinh ngạc. Sau câu chuyện về nắm tóc đen đó, Tùng Dung, Tùng đại tiểu thư liền biến mất không để lại dấu vết. Vi Vi còn tưởng rằng cô ta đã trở về Tây Tự Quốc, không ngờ hôm nay đột nhiên lại gặp cô ta ở đây.

Con tê giác cái thành tinh béo mập lúc này lại biến thành một cô gái có dung nhan kiều diễm, mặc một chiếc váy dài cổ cánh sen, ôm lấy vòng eo thon thả, mái tóc đen dài, óng ả buông xuống bờ vai. Cô ta khoanh tay trước ngực, “hừ” một tiếng rồi nói: “Cô không biết xấu hổ mà còn hỏi tôi, nếu không phải vì cô, tôi có bị giam lỏng như thế này không hả?”

Vi Vi toát mồ hôi. Cô nương, cô đừng ra cái vẻ mình là kẻ bị hại như vậy được không? Tùng Dung không thèm để ý tới biểu cảm của Lục Vi, nước mắt nước mũi bỗng giàn giụa, than vãn, kể lể nỗi thống khổ của mình: “Tên Dạ Ly khốn khiếp, ép tôi ký hợp đồng bán thân, bây giờ tôi đã trở thành nô bộc của hắn ta rồi. Thần Thổ địa ở đây cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, cô ả cấu kết với Dạ Ly hãm hại tôi...”

Trước những giọt lệ của Tùng Dung, Vi Vi cất tiếng hỏi: “Vậy bây giờ công việc hằng ngày của cô chính là giúp anh ta quản lý cửa hàng phải không? Còn Nhạc Lăng đâu?”

Tùng Dung nghe hỏi thì sắc mặt cũng bình thường trở lại, nhíu mày nói: “Gần đây xảy ra chuyện lớn, có lẽ cô ta và Dạ Ly đều đang bận bịu vì chuyện này, hic, đáng đời!”

Nghe thấy những lời này, giác quan thứ sáu mách bảo cho

Lục Vi biết “việc lớn” trong câu nói của Tùng Dung và “lão ma đầu” kia có liên quan đến nhau, cuống quýt hỏi lại: “Có phải là có tên đại yêu quái nào đó xuất hiện không? Ách! Hắn vừa to vừa béo, trong bụng còn có rất nhiều đầu người, nhìn vô cùng ghê tởm?”

Tùng Dung líu lưỡi, ngạc nhiên nói: “Sao cô lại biết? Đó không phải yêu ma, mà là Thiên Đầu Phật.”

“Thiên Đầu Phật?” Vi Vi nhíu mày, loại quái vật ăn thịt người đó thì có liên quan gì tới người nhà Phật cơ chứ?”

Tùng Dung gật đầu, chậm rãi nói: “Muốn thành Phật thì khi nhập giáo cần phải vứt bỏ lục căn, từ bỏ tất cả những tạp niệm, bao gồm cả thân xác mình. Trước khi thành Phật, thân thế của Thiên Đầu Phật đã biến ảo như thế, trong đó tích tụ những cảm xúc của con người như vui vẻ, tức giận, buồn bã, sợ hãi, yêu, ghét, ham muốn... Sau đó, nó hình thành một cánh cổng mà tất cả các loài yêu quái đều không thể qua được, gặp bất cứ tiểu yêu, tiểu quái nào nó cũng liền ăn tươi nuốt sống, còn được người đời tôn sùng là Phật gia căm ghét điều ác. Sau đó, tôi nghe nói lão ta bị Thượng thần phong ấn, nhưng không hiểu tại sao, thời gian gần đây lão ta lại xuất hiện, gây huyên náo cả vùng này, khiến yêu ma như bọn tôi đều vô cùng sợ hãi. Phù phù, thế nên mới khiến Dạ Ly và Nhạc Lăng gần đây bận bịu như vậy đấy.”

Vi Vi nghe xong liền chống cằm suy nghĩ, trong đầu không ngừng vang lên ba chữ “Thiên Đầu Phật”, nụ cười xinh đẹp của cô gái áo trắng tối hôm qua lại hiện lên trong đáy mắt. Sau đó lão ma đầu đã bị Thượng thần phong ấn sao? Chẳng lẽ... cô gái xuất hiện tối qua chính là Thượng thần đã phong ấn Thiên Đầu Phật? Cô ta nghe nói Thiên Đầu Phật lại xuất hiện tác oai tác quái nên đến thu phục nó sao?

Lục Vi đang ngẩn ngơ suy nghĩ, cánh tay bất giác bị Tùng Dung giật mạnh. Tùng Dung làm ra vẻ thần bí nhìn ngó xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai mới tươi cười, nói nhỏ: “Vi Vi, cô và tôi coi như có duyên. Bây giờ tôi bị giam lỏng ở đây thực sự rất đau khổ, cô có thể... giúp tôi đưa khẩu tín này về cho cha tôi là quốc vương Tây Tự Quốc và đệ đệ của tôi, bảo họ mau đến cứu tôi được không?”

Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Lục Vi đã xuất hiện một dãy dài những dấu chấm lửng gọn gàng, ngay ngắn. Tây Tự Quốc... Đó là nơi quỷ quái nào. Cô phải đến đâu để đưa khẩu tín này đây?

Tùng Dung thấy Lục Vi do dự liền vỗ ngực cam đoan: “Sau khi việc này thành công, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô! Tôi cũng sẽ nhường Quý Vân lại cho cô, tuyệt đối không tranh giành với cô nữa, còn nữa... chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật.”

Vi Vi nghiêng đầu. “Bí mật gì?” Tùng Dung đưa tay lên miệng “khụ, khụ” một tiếng rồi nói rõ ràng từng từ: “Nhạc Lăng, thần Thổ địa của nơi này, thực ra là con trai.”!!!

Vi Vi: “Cô nói cái gì?”



Chương 34: Đại thúc thô tục khoác lên mình vỏ bọc Lolita đáng yêu



Trong cửa hàng đồ ngọt Gấu trúc Wowo, 14 giờ 22 phút ngày 5 tháng 5.

Vi Vi ôm ngực, nhìn chằm chằm vào người nào đó như hổ rình mồi. Phút đối diện, Nhạc Lăng tròn mắt, trưng vẻ ngây thơ vô tội, nhếch môi nhìn Lục Vi. Tối nay cô ta mặc một chiếc váy công chúa bồng bềnh xinh xắn, để lộ đôi chân thon dài và vòng eo quyến rũ, mái tóc cũng được tạo kiểu xoăn lọn hoàn toàn phù hợp với bộ váy duyên dáng kia, trên mái còn cài một chiếc kẹp tóc hello kitty màu hồng nhạt, cả cơ thể toát lên vẻ đáng yêu, nữ tính. Hai người cứ ngồi ngây ngốc như vậy, không ai nói với ai câu nào khiến bao anh chàng không ít lần phải liếc nhìn.

Nếu là lúc bình thường, Vi Vi nhất định sẽ không ngần ngại bày tỏ sự ngưỡng mộ tài nghệ trang điểm của Nhạc Lăng, thậm chí còn trêu chọc cô ta mấy câu. Chiếc kẹp tóc trên đầu cô ta chẳng phải là cái mà cô và cô ta đã mua khi cùng đi dạo phố hôm trước đó sao, nhưng lúc này... nó chẳng có ý nghĩa gì hết...

Nghĩ đến việc bấy lâu nay mình bị người ngồi trước mặt lừa dối, Vi Vi cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, hai tay không ngừng day day huyệt thái dương, lòng bàn tay có chút ngứa ngáy.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cô có phải là đàn ông không?” Vi Vi vì bất đắc dĩ phải tiếp xúc với thế giới yêu ma quái đản này mà bao lần khiếp sợ, có rất nhiều điều muốn nói nhưng phải chôn chặt nơi đáy lòng, không tìm được người nào đáng tin cậy để giãi bày tâm sự. May mà Nhạc Lăng tuổi tác cũng xấp xỉ cô, vừa dịu dàng lại rất đáng yêu nên hai người mới nhanh chóng trở thành một cặp, cùng nhau ăn uống, dạo phố, chuyện trò, tìm hiểu những kiến thức về thế giới yêu ma... Lục Vi luôn coi Nhạc Lăng là người bạn tốt, người chị em thân thiết nhất của mình, thậm chí còn tâm sự với nhau những rắc rối trong chuyện tình cảm.

Nhưng ai ngờ, ông trời trêu ngươi, Tùng Dung lại nói cho cô biết bí mật quái quỷ kia - thần Thổ địa nơi này là con trai.

Nhạc Lăng là con trai... Là con trai...

Con trai...

Lúc đó, trong đầu Vi Vi chỉ còn lại tiếng đổ vỡ, dường như có ai đó không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói này bên tai khiến cô bừng tỉnh rằng đã bị ai kia lừa phỉnh.

“Làm sao có thể như thế được chứ?” Vi Vi kinh hãi kêu lên. “Có phải cô nhìn nhầm không, cũng có khi thần Thổ địa trước kia đã rời đi, Nhạc Lăng chỉ làm tạm thời thôi.”

Tùng Dung xoắn xoắn mấy sợi tóc trước mặt, khinh thường nói: “Không thể nào nhầm được, đó là sự thật 100%. Vì muốn sớm thoát khỏi nơi này nên tôi đã không ngừng thăm dò hai người đó. Sự thực đã chứng minh, Nhạc Lăng chắc chắn là con trai. Hơn nữa, một nghìn năm mới thay đổi thần Thổ địa một lần, trừ khi đối phương đột ngột chết, không có người kế nhiệm. Cô vẫn không tin sao? Vậy cô xem, đây là chứng minh thư tôi đã lấy trộm của Nhạc Lăng.”

...

Nghĩ đến bức ảnh chân dung trên chứng minh thư là của một ông lão râu tóc bờm xờm, tinh thần có chút suy sụp, Vi Vi đưa hai tay lên ôm mặt, nghĩ: Cũng may mình chưa từng cùng Nhạc Lăng đi tắm biển, một ông lão già nua lại khoác lên mình vỏ bọc của một thiếu nữ Lolita xinh đẹp đáng yêu, thực sự là quá kinh khủng, quá kinh khủng!!!

“Làm thế nào mà cô có được hình dáng như vậy?” Vi Vi ngẩng đầu, trước mắt là một cô gái kiều diễm, xinh đẹp nhưng trong đầu lại hiện lên ảnh một ông lão già nua, xấu xí, đầu óc cô bỗng quay cuồng, cảm giác sau hôm nay có lẽ không còn bất cứ thứ gì có thể khiến cô sụp đổ hơn thế.

Trong nháy mắt, Nhạc Lăng bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo, thấy Vi Vi ngẩng lên, cô ta học ngay điệu bộ chết tiệt của Dạ đại họa, kéo lấy tay Vi Vi, bắt đầu nũng nịu, than khóc: “Ô ô, Vi Vi, tôi sai rồi, thực sự tôi không cố ý lừa dối cô. Nhưng nếu... người ta mà nói cho cô biết sự thật thì nhất định cô sẽ chẳng thèm quan tâm tới người ta nữa, ô ô... Vì dáng vẻ già nua đó nên người ta mới không dám nói với cô, nhưng người ta không có ác ý, người ta cũng không làm hại cô, cô tức giận với người ta như thế thật không nên, ô ô ô...”

Có những câu nói dù giả dối nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy thương xót, dù biết tất cả những chuyện đang diễn ra ngay trước mắt mình đây là giả dối nhưng Vi Vi vẫn không chịu được khi thấy bộ dạng đau khổ, nước mắt nước mũi giàn giụa của Nhạc Lăng, chỉ còn cách giơ hai tay đầu hàng. “Cô khóc cái gì, người ta lại tưởng tôi bắt nạt cô! Haizz, cô rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy!”

Nhạc Lăng thấy ngữ khí của Vi Vi có vẻ mềm mỏng trở lại thì cắn chặt môi, cúi gằm mặt, rụt rè nói: “Tôi nói thật cô đừng giận nhé, thực sự là tôi bị người khác ép buộc.”

“Là ai?”

Nhạc Lăng dẩu môi, nói rõ ràng từng từ: “Dạ Ly.”

Lục Vi tròn mắt nhìn, trước mặt tự nhiên xuất hiện những từ ngữ kỳ dị kiểu như: “người bạn tốt”, “suốt một đời”, “vì anh ta, làm đàn ông hay phụ nữ đều như nhau cả”...

Không phải là...

Chẳng lẽ thế giới này đã mục nát đến độ biến thành như thế này sao? Lẽ nào thực sự không có chốn Niết Bàn sao? Chẳng lẽ Nhạc Lăng vì quá yêu Dạ đại họa nên mới biến thành “ông lão già nua khoác trên mình vỏ bọc của Lolita đáng yêu, xinh đẹp” này??

Lúc này, Nhạc Lăng đã uống hết cốc nước chanh trên bàn, sau đó mới rủ rỉ nói, tất cả mọi thứ của cô ta, ngay cả cái tên cũng là giả, tên thật của Nhạc Lăng là Nhạc Linh, ngoại trừ sở thích sưu tầm các loại váy vóc, trâm cài tóc, túi sách, giày... (khụ khụ, chỗ này đã được giản lược cả một ngàn từ), thì ông lão này vẫn được coi là một người khá... bình thường. Rất nhiều, rất nhiều năm trước đây, ông lão đã lỡ chân... bước vào sân khấu lấp lánh ánh đèn của Dạ đại họa.

Đối với đoạn ký ức cực kỳ bi thảm kia, Nhạc Linh chỉ nói bâng quơ: “Lúc đó, tôi nghe người ta nói có một tiểu yêu xuất hiện làm càn, đi khắp nơi lừa gạt mọi người, rất nhiều tiểu yêu khác đã bị anh ta ức hiếp. Thế là tôi đi tìm anh ta...”

Nói đến đây, Nhạc Linh dừng lại một lát, hai tay chống lên má, xị mặt. Mặc dù Vi Vi đã sớm biết kết cục thế nào nhưng vẫn không khỏi tò mò, hỏi tiếp: “Sau đó thế nào?”

“Đại khái cũng chỉ có năm chiêu thôi” Nhạc Linh vỗ vỗ má, vẻ đáng thương cúi gằm mặt, thổn thức nói: “Chỉ có mười chiêu mà tôi cũng không chặn nổi, ô ô... Anh ta quả thực là một tên biến thái! Còn những gì sau đó... cô cũng biết rồi đấy. Lúc ấy, Dạ Ly còn dẫn theo Nam Huyền đang hôn mê bất tỉnh, dứt khoát nói muốn mở một cửa hàng thú cưng ở thành phố xinh đẹp này và tôi bị bắt trở thành người trông coi cửa hàng từ đó. Sau này, anh ta nói bộ dạng tôi xấu xí, luộm thuộm, không có khách nào dám đến nên bắt tôi phải cải trang thành bộ dạng Lolita xinh đẹp, cuối cùng... người ta mới thành ra dáng vẻ như thế này đây... Mà bây giờ người ta mới biết, sự mềm yếu, xinh đẹp của Lolita rất phù hợp với người ta. Người ta cũng thích bộ dạng đáng yêu này, thích chải tóc cho cô ta, hóa trang cho cô ta với những bộ váy xinh đẹp nhất, đây mới là cuộc sống đích thực chứ!”

Vi Vi thấy vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt “tiểu cô nương Nhạc Lăng”, khắp cơ thể cô ta như được bao phủ bởi một lớp phấn hồng thì khóe môi khẽ run rẩy. Quả nhiên, tên Dạ đại họa không hổ danh là thiên hạ đệ nhất khốn nạn, không chỉ giỏi lừa gạt, hãm hại người khác mà còn khéo léo trong việc dẫn dắt người ta dấn sâu vào con đường lệch lạc, biến một ông lão già nua thành một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần với mục đích đánh lừa người khác.

Lục Vi ngắt lời Nhạc Linh, nói: “Vậy bao nhiêu năm qua, cô vẫn cam chịu làm nô bộc cho anh ta ư? Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phải vùng lên phản kháng à?” Hừm, dù to dù bé thế nào thì thần Thổ địa không phải là thần sao? Cũng phải có tổ chức, có người đứng đầu chứ? Ngay cả con tê giác thành tinh Tùng Dung kia sau khi bị giam lỏng còn nghĩ đến việc cầu cứu phụ thân, tại sao một vị thần đường đường chính chính như thế lại không bao giờ nghĩ đến việc tìm người giúp đỡ? Suy cho cùng thì đây lại là một câu chuyện đồng tính nữa chăng?!

Nhạc Linh nghe thấy vậy thì đảo mắt, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, thấp giọng nói: “Tôi đã liên hệ với tổng bộ rồi nhưng chẳng có kết quả gì. Không những thế, sau một năm, họ còn tặng hẳn một căn hộ cao cấp cho Dạ Ly, nói là hoan nghênh anh ta đến nơi này an cư lạc nghiệp. Ách! Mọi biểu hiện đều cho thấy... Dạ Ly có người nâng đỡ, không phải là quan nhị đại thì cũng là phú nhị đại.”

Vi Vi vã mồ hôi hột, không ngờ quy tắc trò chơi ngầm trong thế giới yêu ma cũng có tính khả thi. Lại nghĩ đến Tùng Dung đã ôm hận mà cất công dò la, sống chết điều tra những bí mật của Dạ yêu nghiệt để vạch trần bộ mặt thật của anh ta, Vi Vi cảm thấy có chút ngạc nhiên, nói: “Nói như vậy, ngay cả cô cũng không biết rốt cuộc Dạ Ly từ đâu đến phải không?”

“Không biết.” Nhạc Linh lắc đầu, nghĩ ngợi một chút rồi xoa xoa cằm, nói tiếp: “Nhưng có một số điểm tôi có thể khẳng định.”

“Điểm gì?”

Nhạc Linh hắng giọng một cái, làm ra vẻ trịnh trọng, nói: “Anh ta là một loài động vật có vú.”

Lục Vi: “...”

Vi Vi trông thấy tất cả những nhân viên phục vụ đi tới trước quầy bar. Giờ này trong quán vắng khách, Vi Vi và Nhạc Linh lại là khách quen, cô cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Chủ quán An Nguyên kinh ngạc nói: “Hai người không biết gì sao? Sắp đến giờ chiếu bộ phim Kế hoạch mai mối rồi.”

Lục Vi và Nhạc Linh nhìn nhau vẻ khó hiểu. “Là cái quái gì vậy?”

Vẫn giữ vẻ kinh ngạc trước hai người “đến chuyện này mà cũng không biết”, An Nguyên nói một cách sinh động: “Gần đây cả thành phố đang bàn tán xôn xao về một bộ phim hài. Nữ diễn viên chính giống hệt búp bê, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nói chuyện dịu dàng, êm ái khiến người xem hận không thể cắn một cái... Khụ khụ, nhưng những điều này đều không quan trọng. Điều quan trọng chính là, bắt đầu từ tập năm, bỗng nhiên xuất hiện một số thứ không nên xuất hiện.”

Vi Vi nghe chủ quán nói với vẻ đầy nguy hiểm thì ngơ ngác hỏi: “Cái gì mà không nên xuất hiện?”

An Nguyên im lặng, ghé sát vào chiếc bàn giữa hai người, nói với giọng đầy vẻ bí hiểm: “Đến tập năm, hai nhân vật chính đi chơi trong tiết Thanh minh, nhưng không biết vì sao, trong cảnh hai người leo núi, người ta luôn thấy có một bóng hình bám theo sau.”

Nhạc Linh nghe thấy vậy thì đưa hai tay ôm ngực, tỏ vẻ sợ hãi, nói: “Thật đáng sợ!”

An Nguyên nhân cơ hội đó nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Nhạc Linh, cười nói: “Lăng Lăng đừng sợ, có anh ở đây!”

Lục Vi bĩu môi, nhăn trán, “anh” ư? Nếu anh biết người anh đang nắm tay kia là một ông lão đáng kính đã sống không biết bao nhiêu năm thì anh còn có thể làm ra vẻ cảm kích và nắm tay an ủi như thế được không?

“Đây chỉ là kỹ xảo thôi mà, điện ảnh bây giờ hiện đại lắm, cái gì mà chẳng làm được.”

An Nguyên sờ sờ cằm, nói: “Lúc đầu đài truyền hình cũng nghĩ như vậy, nên họ đã nghiêm túc tiến hành xét duyệt bộ phim một lần nữa rồi mới công chiếu tiếp. Tập sáu ngày hôm qua không còn nhìn thấy bóng dáng kỳ quái đó nữa.”

Vi Vi nắm chặt chiếc cốc trong tay, nói: “Vậy chẳng phải là tốt rồi sao?”

“Nhưng lần này, nam diễn viên chính lại cõng một lão bà bà trên lưng!” Phụt!

Ngụm cà phê trong miệng Vi Vi bất giác phun thẳng ra ngoài, cô ho đến chảy nước mắt. An Nguyên đại ca, anh có cần cố ý nói lấp lửng như thế không? Anh đúng là không có ý tốt mà!

Nhạc Linh đan hai tay vào nhau, dáng vẻ như đang cầu nguyện, còn vô sỉ kêu lên: “Ôi, thật khủng khiếp. Muốn dọa chết người ta sao! Lẽ nào cái thứ kia là có thật?”

An Nguyên ngây ngô cười, thấp giọng nói: “Mấy cảnh đó đều được quay ở núi Bất Thanh. Nghe đồn núi Bất Thanh vốn không được trong lành, không hiểu sao dạo trước còn xảy ra một chuyện gây chấn động. Người dân ở đó đều nói, buổi tối ở nơi đây thường nghe thấy những tiếng kêu gào đáng sợ, nói không chừng là vì xây dựng trạm phát điện ở đó nên khiến quỷ thần nổi giận.”

Lục Vi nghe anh ta nói, nhất thời không biết nên nói gì, nhưng vẫn bán tín bán nghi hỏi: “Sao lại có những chuyện đó cơ chứ, anh đã thổi phồng lên đúng không?”

An Nguyên trừng mắt, chống nạnh nói: “Muội muội, ca ca lừa các muội làm gì chứ? Các muội có thể tự đi xem, khắp nơi đều đang bàn tán chuyện này ầm ĩ. Tôi...” An Nguyên còn chưa nói xong, đầu bên kia quầy bar đã có người gọi lớn: “Kế hoạch mai mối bắt đầu chiếu rồi!”

Thoáng chốc, bầu không khí trong cửa hàng đồ ngọt vừa rồi còn náo nhiệt đột nhiên yên ắng lạ thường, tất cả mọi người đều tập trung trước màn hình ti vi lớn treo trên tường. Lục Vi nhát gan cắn chặt răng, cũng không nén nổi tính hiếu kỳ, đưa mắt nhìn lên màn hình ti vi, không cần... quá sợ hãi như vậy...



Chương 35: “Tình địch” đến nhà



Trong cửa hàng đồ ngọt Gấu trúc Wowo, một bầu không khí yên lặng bao trùm, hoàn toàn đối lập với phố xá ồn ào, tấp nập bên ngoài.

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn lên màn hình ti vi, Vi Vi nắm chặt chiếc cốc trong tay, lặng lẽ xem phim, cắn chặt môi. Nữ minh tinh Tịnh Lệ yểu điệu vuốt mái tóc dài, đen mượt như nhung, nhưng tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung vào dòng phụ đề trên đỉnh đầu của cô gái, trên đó viết rất rõ ràng...

Thời gian dành cho quảng cáo chỉ còn mười một giây, mười giây... Khi tiết mục quảng cáo gần kết thúc, Lục Vi đếm ngược theo hàng số ở góc màn hình, trái tim bắt đầu loạn nhịp. Cuối cùng những con số màu đỏ kia cũng biến thành con số 0, mọi người đều mở to mắt. Màn hình chợt lóe sáng, nhưng ca khúc chủ đề của bộ phim không vang lên, thay vào đó là một nữ phát thanh viên ngồi nghiêm trang, phía sau thấp thoáng trông thấy một số nhân viên của đài truyền hình đang bận bịu làm công việc của mình.

“Họ đang làm cái quái gì vậy?” An Nguyên đập bàn, lên tiếng.

Ở đầu kia quầy bar, một nhân viên phục vụ khác cũng phụ họa: “Mẹ kiếp, hay là mấy người lại mở nhầm kênh rồi?”

“Không thể nào, đây chính là kênh Mã Đồng1 mà! Chắc chắn không sai được.”

Trong lúc đám người đang ồn ào tranh luận, giọng nói của nữ phát thanh viên chợt vang lên: “Kính thưa quý vị khán giả đang xem chương trình phim truyện buổi chiều, bộ phim Kế hoạch mai mối vì một số nguyên nhân khách quan nên tạm thời ngừng phát sóng. Bây giờ chúng tôi xin...”

Không đợi nữ phóng viên nói hết câu, An Nguyên nhíu mày, nhảy từ trên ghế xuống, nghiến răng nói: “Thiên triều là thế này sao, có chuyện gì mà phải bưng bít, che đậy như thế chứ, có ý gì đây hả? Nhạc Lăng, em xem, anh không nói dối em đúng không? Thực sự là có chuyện kinh dị gì đó đang xảy ra, nếu không tại sao đài truyền hình lại cho ngừng phát sóng bộ phim đó chứ?”

Nhạc Linh thở dài một tiếng, giả bộ hiểu ý, gật đầu: “Thực ra không phát sóng cũng tốt, nếu dọa chết trẻ con thì biết làm thế nào?”

Mọi người có mặt trong cửa hàng cũng sôi nổi bàn luận, người thì đăng nhập vào Microblogging tìm hiểu, người lại gọi điện thoại càu nhàu, chỉ có duy nhất một người không thèm chú ý đến họ chính là nữ phóng viên kia. Lục Vi sờ cằm không nói, bước đến trước quầy bar, ngẩng lên nhìn màn hình ti vi, chăm chú nghe nữ phát thanh viên nói tiếp: “Đối với một số chuyện kỳ lạ xảy ra trong bộ phim Kế hoạch mai mối thời gian gần đây, ngoài việc điều tra, phỏng vấn đơn vị trực tiếp sản xuất và đạo diễn bộ phim, hôm nay chúng tôi còn mời tới đây Dạ Ly tiên sinh, một chuyên gia xã hội học nổi tiếng, và bây giờ chúng ta cùng chào đón Dạ tiên sinh!”

Chỉ nghe đến đây, Lục Vi đã nhảy dựng lên, miệng há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng gà. Dạ chuyên gia ư? Là Dạ gạch gia1 thì có...

Một lát sau, trên màn hình quả nhiên xuất hiện vẻ mặt yêu nghiệt hại nước hại dân kèm theo một nụ cười đầy mê hoặc của Dạ Ly. Không giống lúc bình thường, trên màn hình, Dạ Ly đang mặc một bộ âu phục thanh lịch, dưới chân là đôi giày da bóng lộn, những lọn tóc mái cũng được chải chuốt, hất ngược ra phía sau, thậm chí trên sống mũi còn đeo một đôi mắt kính viền tráng bạc. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thực bày ra trước mắt khiến Lục Vi phải đồng ý một điều là... Dạ đại họa trong dáng vẻ mới mẻ này quả thực rất, rất đẹp trai.

Vi Vi thở dài một hơi, thầm nghĩ: Không biết sẽ có bao nhiêu người lại bị tên xấu xa này lừa gạt nữa đây?

Người dẫn chương trình hỏi: “Dạ tiên sinh, nghe nói ngài là chuyên gia trong lĩnh vực phong thủy, bát quái, Chu dịch... vậy ngài có ý kiến gì về chuyện này?”

Dạ Ly ra vẻ trầm ngâm, nói: “Bốn tập đầu tiên của bộ phim Kế hoạch mai mối đều hết sức bình thường, tôi cũng đã xem qua mấy tập này và không phát hiện ra vấn đề gì. Suy cho cùng, tôi cho rằng vấn đề chính là nằm ở núi Bất Thanh,chắc quý vị cũng đã biết lịch sử núi Bất Thanh đã có từ mấy trăm năm nay, cũng có rất nhiều truyền thuyết..

专 và 砖 đồng âm “zhuan” nhưng khác nghĩa, một là “chuyên môn, chuyên ngành”, một là “gạch, thứ có dạng viên gạch”.

Vi Vi trợn mắt, không nén nổi cơn tức giận, nói: “Những lời này chẳng phải rất vô nghĩa hay sao?”

“Bingo, đúng là rất vô nghĩa.” Vi Vi đột nhiên nghe thấy từ phía sau truyền đến một giọng nam hoàn toàn giống giọng nói đang phát ra từ ti vi, kinh hãi toát mồ hôi lạnh, quay lại nhìn chằm chằm Dạ Ly đang đứng ngay phía sau mình, phải rất lâu sau cô mới hoàn hồn, cất tiếng hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”

Dạ đại họa bưng mặt, ra vẻ thẹn thùng, xấu hổ nói: “Ai da, lần đầu tiên xuất hiện trên truyền hình nên cảm thấy hơi căng thẳng, tôi đến đây để xem khán giả phản ứng ra sao. Ồ, biểu hiện của tôi thật tuyệt, đáng tiếc là người chụp ảnh không chụp được khoảnh khắc này.”

Vi Vi sa sầm nét mặt, nói: “Tôi đang muốn hỏi ngài, Dạ đại sư, ngài trở thành chuyên gia xã hội học từ khi nào vậy?”

Dạ Ly cười gian. “Nếu muốn thì ngay cả chuyên gia dân gian học tôi cũng có thể làm được, không phải đó chỉ là một câu hỏi trên truyền hình thôi sao? Thực ra lần này là ngoài ý muốn, không biết từ đâu và bằng cách nào mà kênh truyền hình Mã Đồng lại có danh thiếp của tôi, biết tôi được nhân dân tín nhiệm nên mới mời tôi lên để bác bỏ tin đồn này. Cô xem, tôi rất có lương tâm đấy chứ, nói toàn những lời vô nghĩa, mơ hồ, không phủ định mà cũng chẳng khẳng định chuyện này là thật hay giả.”

“Nói như vậy, chuyện này là thật ư? Núi Bất Thanh thực sự có...”

Dạ đại họa buông thõng hai tay, nhún vai ra vẻ không hề phủ nhận.

Lục Vi “hừ” lạnh một tiếng. “Nói đi, anh thu được bao nhiêu lợi nhuận từ việc lên truyền hình hả?”

“Tiểu Vi Vi, sao cô lại nói thế chứ! Tôi đâu phải loại tiểu nhân bị cám dỗ bởi đồng tiền!” Dạ Ly ôm ngực ra vẻ đau đớn, lát sau lại trở về nét mặt kệch cỡm, cất tiếng cười hề hề, thần bí nói: “Có điều, đài truyền hình cũng tặng tôi một chuyến du lịch bốn người tới núi Bất Thanh. Vi Vi, chúng ta cùng đi nhé?”

Nhìn ánh mắt giả vờ ngây thơ của Dạ Ly, Lục Vi chỉ biết im lặng, cô thừa biết Dạ đại họa chẳng phải người thật thà gì...

“Cảm ơn, tôi không rảnh!” Ai mà biết được lên núi Bất Thanh rồi có bị những thứ kỳ quái gì đó bám theo hay không, vả lại, cô cũng không muốn trở thành diễn viên bất đắc dĩ trên truyền hình.

“Đi đi mà, đi đi mà...” Dạ đại họa vừa kéo kéo cánh tay Lục Vi vừa nũng nịu nói. “Cô lúc nào cũng chỉ biết làm việc, cuộc sống nhiều áp lực như vậy, thỉnh thoảng cũng nên đi du lịch chứ! Đến núi Bất Thanh ngắm cảnh dưới bầu trời xanh thẳm, sương mờ trắng xóa, lại được ngâm mình trong suối nước nóng, thật quá tốt! Tôi phải vất vả lắm mới xin được cho bốn người cùng đi. Cô, tôi, Tiểu Long ngốc nghếch và một người tùy tùng nữa là vừa đủ, chúng ta...”

Bên này, Dạ đại họa vẫn không ngừng ríu rít, kiên nhẫn thuyết phục, bên kia Vi Vi lại khoanh tay trước ngực, im lặng làm ngơ, vì... trong đầu cô bỗng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.

“Dạ xấu xa! Không phải anh muốn đi nghỉ dưỡng, tắm suối nước nóng nên mới cố ý bày trò ma quỷ đấy chứ?” Anh ta làm như vậy là để đài truyền hình tạo cơ hội cho anh ta được đi du lịch miễn phí chăng??

Dạ Ly xua tay, lắc đầu. “Lương tâm trời đất! Tôi sao có thể làm những chuyện đáng mất mặt như thế được chứ! Với cả, yêu quái ở núi Bất Thanh đâu dễ dàng nghe lời tôi, chúng đều coi Thiên Đầu Phật là đại ca. Ách, mấy hôm trước, chẳng phải Tiểu Vi Vi đã bị Thiên Đầu Phật dọa cho một trận hú hồn sao? Tôi nói cho cô biết, Thiên Đầu Phật bị phong ấn ngay tại núi Bất Thanh, nói không chừng đến đây còn có thể gặp được một số chuyện vui ngoài dự tính ấy chứ!”

Nghe thấy những lời này của Dạ Ly, Lục Vi chợt rùng mình run sợ, mặc dù cô đã nghe Tùng Dung kể qua về Thiên Đầu Phật nhưng cô chưa từng nói chuyện đó cho tên chủ nhân của cửa hàng thú cưng này nghe, làm sao anh ta lại biết được?

“Nơi Thiên Đầu Phật bị phong ấn chính là núi Bất Thanh ư? Vậy tại sao nó có thể chạy thoát ra ngoài, gây ra bao chuyện kỳ dị ở núi Bất Thanh như thế chứ?”

Dạ Ly hắng giọng, ho khan vài tiếng, biểu cảm cũng có vẻ chân thật hơn: “Tạm thời vẫn chưa có gì rõ ràng, nên tôi mới muốn tới đó xem xét một chuyến. Vi Vi, cô đi cùng nhé?”

Lục Vi vẫn không đáp.
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 7416
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN