--> Hợp đồng hôn nhân 100 ngày - game1s.com
Old school Swatch Watches

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày

Cô hy vọng, tất cả mọi chuyện có thể tốt đẹp, hơn nữa sẽ luôn hạnh phúc mãi về sau.

Tạm biệt, Hà Lan!

Mười tiếng sau, cả nhà quay trở về Đài Loan. Xe băng băng chạy trên con đường cao tốc đi vào khu biệt thự Bán Sơn, hai bên đều là cây to cao vút, tất cả mọi thứ đều quen thuộc.

Bất chợt nhớ đến ngày đầu tiên đến đây, lúc đó cô vẫn còn là một cô gái chưa hiểu chuyện đời, không ngờ sau này lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy. Tâm trạng lúc đó, chắc chắn là thấp thỏm lại tràn ngập hy vọng, bởi vì cô chẳng biết gì cả. Nhưng chỉ vài năm ngắn ngủi, chứng kiến qua nhiều chuyện, tính tình cũng trở nên trầm hơn, không biết nên vui hay nên buồn nưa.

Nam Cung Nghiêu thấy cô ngẩn người, anh biết rõ cô đang nghĩ về những chuyện lúc trước. Anh nắm lấy bàn tay cô, cô quay đầu lại mỉm cười với anh, ý nói mình không sao, rồi đan chặt tay vào tay anh.

Hà quản gia nghe tin bọn họ quay về, vội vàng chuẩn bị mọi thứ, người làm xếp thành một hàng, đứng ở cửa biệt thự, cửa vừa mở ra, liền cùng nhau cung kính cúi đầu chào: “Cậu chủ, cô chủ, cậu chủ nhỏ!”

“Hà quản gia, lâu rồi không gặp bà.”

“Là rất lâu rồi chưa gặp, cô chủ à!” Hà quản gia có hơi già đi, nhưng nụ cười lại càng hiền từ thân thiết hơn: “Đây là cậu chủ nhỏ phải không, cậu rất dễ thương nha! Giống y như cậu chủ vậy!”

“Chào Hà quản gia! Đây là quà ma ma tặng cho bà đó!”

“Cảm ơn cô chủ!”

“Đi vào thôi em!” Nam Cung Nghiêu năm lấy tay Uất Noãn Tâm, dẫn cô vào phòng. Cô rất bất ngờ khi biết rằng căn phòng vẫn giống y như căn phòng bảy năm trước cô từng ở, chẳng thay đổi chút nào.

Anh ôm cô từ phía sau: “Nó vẫn như cũ. Lúc anh nhớ em, anh sẽ vào đây nhìn, để cảm giác được em vẫn còn ở đây.”

Cô nắm tay anh: “Xin lỗi anh!” Thật khó mà tưởng tượng, thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy. Vừa nhắm mắt lại, thì bảy năm đã trôi qua. Những thứ nơi đây từng để lại cho cô đều là nỗi đau và nước mắt, làm cho trong lòng cô vẫn còn chút lo sợ.

“Em hơi mệt, em muốn đi tắm trước đã.”

“Ừ! Vậy đợi lát nữa anh đến tìm em.”

Nam Cung Nghiêu rời khỏi, một mình Uất Noãn Tâm ở trong phòng, lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, ngắm nhìn mọi thứ quen thuộc ở đây. Cô muốn mình được hạnh phúc, và nhất định phải hạnh phúc…



Chương 335: Đều vì cô cả



Buổi tối ngủ không được, lại không thể trở mình, sợ sẽ làm Nam Cung Nghiêu đang nằm bên cạnh thức giấc. Uất Noãn Tâm đành phải giữ nguyên một tư thế rất lâu, gối đầu lên cánh tay đến khi tay tê cứng, vô cùng khó chịu, càng khó đi vào giấc ngủ hơn, cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Nhưng tiếng thở dài dù rất nhỏ, nhưng vẫn làm cho Nam Cung Nghiêu thức giấc, mang theo vẻ buồn ngủ hỏi cô: “Em sao vậy?”

“Không sao đâu, em làm anh tỉnh giấc à?”

“Không có! Em ngủ không được sao?” Anh nghiêng người, một cánh tay ôm lấy cô, hôn lên bờ vai của cô: “Tại sao không ngủ được?”

“Có lẽ lạ giường, nên không quen thôi.”

“Em không quen ở Đài Loan phải không? Anh biết rõ, trong lòng em bây giờ có rất nhiều lo lắng, có rất nhiều nỗi băn khoăn. Nhưng nếu đã về đây rồi, thì đừng nghĩ nhiều quá, được không em? Đối với em cái nhà này là nhà tù, nhưng bây giờ mọi thứ đều không còn như trước nữa. Em đừng vì nỗi ám ảnh trong lòng mà làm mình không vui nữa.”

“Vâng! Em biết rồi, do vừa về đây nên có chút không quen thôi! Qua hai ba ngày sẽ tốt thôi mà, không sao đâu…” Uất Noãn Tâm cố nở nụ cười.

Câu nói này, coi như tự an ủi mình đi! Trong lòng cô hiểu rõ, cái gọi là nỗi ám ảnh, làm sao dễ dàng quên như vậy.

Ở trong cái nhà này, từng ngóc nghách đều dễ dàng làm cho cô nhớ đến những kỷ niệm không vui, cảm giác giống y như ở trong một cái nhà tù vậy.

Mà Đài Loan, còn là một cái nhà tù cực lớn, cô rất muốn thoát khỏi mọi thứ ngay lập tức, bao gồm cả con người. Cô chỉ muốn đến một nơi không quen biết ai, làm lại từ đầu, tận hưởng cuộc sống mình mong muốn.

Nhưng mà, vì tình yêu, cô đành phải nhượng bộ!

Nếu bản thân đã quyết định, vậy thì, có không muốn mấy cũng phải nhịn xuống. Cô không muốn làm anh thất vọng, càng không thể phụ lòng anh.

Nhưng Nam Cung Nghiêu càng đau lòng vì cô hơn: “Nếu như em vẫn cảm thấy không quen, vậy thì đừng cố ép mình. Anh có thể mở chi nhánh của công ty ở Hà Lan, rồi quản lý bên đó.”

“Anh lớn lên ở Đài Loan, một tay gây dựng “Hoàn Cầu”, cứ rời đi như vậy, anh không tiếc sao?”

“Tiếc chứ! Nhưng con người không thể tham lam như vậy, giữa gia đình và “Hoàn Cầu”, anh không do dự mà chọn gia đình.”

“Nhưng em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, để anh vì em và bé Thiên phải vứt bỏ một cái gì đó, như vậy không công bằng với anh. Anh không cần phải lo lắng cho em, thực ra ở Đài Loan cũng tốt mà. Ở Hà Lan chẳng qua chỉ là một thị trấn nhỏ, không cách nào tạo dựng công ty, cũng không thể để cho bé Thiên nhận được nền giáo dục tốt nhất đâu.”

“Hơn nữa, từ nhỏ em đã mơ ước có thể giúp đỡ những người thấp cổ bé họng giải oan, ở đây chắc chắn sẽ cho em nhiều cơ hội hơn. Cho nên, ở đây là tốt nhất.”

“Quá khứ có đau khổ như thế nào, cũng là quá khứ, rồi nó cũng trôi theo thời gian, dần dần phai nhạt thôi.” Cô mỉm cười: “Không phải anh từng nói vậy sao? Đừng vì nỗi ám ảnh ở quá khứ, mà ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại mà. Điều quan trọng nhất là phải biết nắm bắt hạnh phúc ở hiện tại.”

“Ừ…” Nam Cung Nghiêu thoải mái nở nụ cười, đưa tay xoa hai má của cô, ngón tay đan sâu vào trong tóc, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu nồng nàn, đủ để làm người ta đắm chìm vào đó.

“Noãn Tâm, em đáng yêu quá đi, anh không biết phải diễn tả sao để cho em hiểu, anh yêu em biết bao nhiêu, trân trọng em và bé Thiên biết bao. Anh rất cảm ơn em đã đồng ý quay về vì anh, anh hứa với em, anh không để em thất vọng nữa. Hãy tin ở anh, được không em?”

Uất Noãn Tâm giống như một chú chim nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh: “Nếu em không tin anh, em sẽ không về Đài Loan với anh! Ngày mai là ngày đầu đi làm trở lại, nhất định có nhiều việc phải giải quyết lắm. Anh ngủ sớm đi!”

Thành thật nói ra những lời ở trong lòng với nhau, Uất Noãn Tâm cảm thấy không còn phiền muộn nữa. Ở trong lòng anh, càng chìm vào giấc ngủ nhanh hơn.



Vào trưa hôm sau, Uất Noãn Tâm dẫn bé Thiên đến ‘Hoàn Cầu’ tìm Nam Cung Nghiêu ăn cơm. Hướng Vi đón cô: “Bà tổng, chào cô!”

“Chào cô! Chúng ta cũng không phải không biết nhau, đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là Noãn Tâm được rồi. Bé Thiên, mau gọi dì đi con.”

“Con chào dì, con là Uất Thiên Hạo, dì rất xinh đẹp nha! Chúng ta có thể làm bạn với nhau không?”

“Đương nhiên là được!” Hướng Vi bị thằng bé lém lỉnh này chọc cười, đúng là con của tổng tài, từ nhỏ đã thông minh vậy rồi. Nhưng mà, còn đẹp trai hơn cả tổng tài, tổng tài mặc dù là cấp trên vô cùng tốt, nhưng những người không biết anh, vẫn bị gương mặt lạnh lùng của anh làm sợ hết hồn.

“Anh ấy vẫn còn bận sao?”

“Vâng! Tổng tài vẫn đang họp!”

“Thế tôi đợi anh ấy vậy!”

“Cô Uất…” Hướng Vi do dự mở lời: “Có thể tán gẫu vài câu không?”

Hai người đến phòng trà nước.

“Có chuyện gì sao?” Uất Noãn Tâm cảm thấy giữa các cô không có vấn đề gì để tán gẫu với nhau cả.

“Cô và tổng tài bây giờ thế nào rồi?”

“Cô muốn nói về vấn đề gì? Nếu nói về quan hệ giữa hai chúng tôi, thì bây giờ rất mặn nồng, chúng tôi hiện tại rất hạnh phúc.”

“Vậy thì tốt rồi! Mong cô hãy trân trọng tổng tài! Anh ấy rất yêu cô. Anh ấy vì cô, đã cho đi rất nhiều, thậm chí ngay cả ‘Hoàn Cầu’ cũng không cần. Khoảng thời gian cô nằm viện, anh ấy chuyển cả phòng làm việc đến bệnh viện, chỉ vì muốn tiện giải quyết công việc, vừa có thể ở bên cô. Nếu không có cuộc họp nào quan
trọng một ngày hai mươi bốn giờ anh ấy đều ở trong bệnh viện, phần lớn thời gian đều nói chuyện với cô, chăm sóc cô. Mặc dù, anh ấy không biết cô có nghe thấy hay không.”

“Người đàn ông ưu tú giống như tổng tài, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ, còn dịu dàng hơn cô, đẹp hơn cô nữa.” Cô ấy dừng lại: “Nếu cô không ngại tôi nói thật lòng…”

“Tôi biết mà!”

“Nhưng anh ấy không thèm để ý đến, nửa năm như một ngày, chăm sóc cô rất kỹ càng. Cô phải biết rằng, điều này với người đàn ông khó khăn biết bao nhiêu, anh ấy phải vượt qua rất nhiều cám dỗ, nhưng anh ấy vẫn làm được!”

“Cô bất chợt bỏ đi, anh ấy gần như điên lên, cho đến khi tìm thấy cô ở đâu. Anh ấy không tới Hà Lan ngay, chỉ vì muốn cho cô thời gian để cô bình tĩnh lại. Mười mấy ngày đó, mỗi ngày anh ấy đều ở công ty, giải quyết công việc từ sáng đến tối, một ngày chỉ ngủ vài giờ, chỉ vì muốn tranh thủ từng chút thời gian, đến Hà Lan tìm cô.”

“Bây giờ anh ấy trở về rồi, chuyện của công ty, anh ấy phải tốn rất nhiều công sức mới có thể giải quyết xong! Cô có thể tận mắt nhìn thấy mà, anh ấy vất vả bao nhiêu. Tất cả những chuyện này đều vì cô và bé Thiên. Nếu nói thẳng thì tôi không cảm thấy cô đáng được anh ấy yêu như vậy.”

“Mấy năm nay, tổng tài ít khi vui vẻ, giống như người máy vậy, không có cảm xúc. Đều vì cô, do cô làm anh ấy đau khổ, tôi cũng từng rất căm hận cô. Cũng may, cô đã bằng lòng quay về Đài Loan với tổng tài, hy vọng lần này, anh ấy có thể có được hạnh phúc đích thật, xin cô đừng giày vò anh ấy nữa!”

“Tôi biết rõ tôi chỉ là một người ngoài, không có tư cách nói những điều này. Nhưng, tôi không muốn những cố gắng của tổng tài đều trở nên vô ích, đừng làm anh ấy đau khổ nữa.” Ánh mắt của Hướng Vi tràn ngập khẩn cầu cũng có cả cảnh cáo.

Cô ấy nói những điều này, Uất Noãn Tâm làm sao không biết được. Cũng chính vì biết được những gì anh đã làm, cô mới chấp nhận làm lại từ đầu với anh, cho anh một cơ hội.

Chỉ là, trước mắt cô không thể hứa hẹn gì cả, bời vì cô cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Nếu cô có thể tự quyết đinh, cô càng mong mọi chuyện tốt đẹp hơn bất cứ ai.

Điều cô mong ước nhất bây giờ, là một cuộc sống bình yên. Có một người chồng cô yêu cũng yêu cô, còn có bé Thiên mà cô yêu nhất, cô hy vọng mọi người đều được hạnh phúc.



Cho đến hơn mười hai giờ tối, Uất Noãn Tâm mới nhận được điện thoại của Nam Cung Nghiêu, nói anh sắp về nhà rồi, vội vàng chuẩn bị nước tắm, đợi anh về. Anh vừa đi vào phòng, cô liền chủ động đi đến cởi áo khoác và caravat cho anh. Ánh mắt của anh có chút mệt mỏi, nhưng không muốn để cho cô nhìn thấy, nên vẫn nở nụ cười.

“Sao hôm nay em ngoan vậy? Làm cho anh vừa mừng vừa lo nha.”

“Lúc trước em thấy anh làm người hầu không tệ, bây giờ đổi ngược đến em hầu hạ anh!”

Tinh thần của anh lập tức phấn chấn hẳn lên, nở nụ cười xấu xa: “Người hầu có bao gồm phục vụ trên giường không?”

“Đồ dê xồm! Đã mệt đến thế rồi, còn nghĩ đến những chuyện đó!”

“Ai nói anh mệt chứ, em thấy anh ở trên giường mệt mỏi lúc nào. Có mệt hơn, thì chuyện nào đó vẫn phải làm…”

“Được rồi được rồi, đừng giỡn nữa, em chuẩn bị nước cho anh rồi, mau vào tắm rồi đi ngủ, ngày mai còn đi làm nữa!” Cô cầm đồ ngủ giục anh vào phòng tắm, bỏ chút tinh dầu hoa cỏ vào: “Mùi hương này làm cho cơ thể rất thoải mái, anh hãy thả lỏng người đi, mệt mỏi cả người sẽ tan biến hết đó!”

“Em quá chu đáo rồi! Chuẩn bị làm một bà xã đảm đang rồi sao?”

“Em chỉ là … thấy anh vất vả như vậy, lại không giúp gì được, rất đau lòng đó. Chỉ biết làm những chuyện nhỏ này, để anh không mệt mỏi như vậy thôi.”



Chương 336: Không nhịn được



Úc Noãn Tâm không hy vọng thấy nhất, là mình trở thành Nam Cung Nghiêu gánh nặng, chỉ làm cho hắn một vị bỏ ra, mình nhưng mà lại như người phế nhân một dạng. Như vậy, nàng sẽ rất áy náy.

Nàng thân thiết khiến Nam Cung Nghiêu cảm động, cũng vui vẻ của mình bỏ ra rốt cuộc có thể được đến hồi báo. Trong lòng nàng đã lái chậm chậm mới có hắn, sẽ thay hắn suy tính."Đứa ngốc, ngươi không phải cần như vậy. Gặp lại ngươi là đủ rồi, nữa mệt mỏi cũng đáng giá!"

Nàng cố ý đùa hắn, "Cái người này nói gì, đại biểu ta có thể đi?"

Nam Cung Nghiêu cho là nàng thật muốn đi, vội vươn tay kéo nàng."Chớ đi, theo ta!"

"Nhưng ngươi không phải phải không cần ta phục vụ sao?"

"Ta chỉ muốn nhìn ngươi! Như vậy là đủ rồi."

"Thật buồn nôn!" Nàng ngồi vào phía sau hắn, cúi người giúp hắn xoa bóp bả vai, "Như thế nào? Sức lực có đủ hay không? Thoải mái hay không?"

"Ừ. . . . . . Thoải mái. . . . . ." Không biết nàng từ đâu học chiêu này, sức lực cùng vị trí cũng nắm giữ được rất tốt, thoải mái Nam Cung Nghiêu luôn miệng cảm thán, còn xấu xa mang theo chút khoa đại vị đắc ý , rầm rì rên rỉ."Ừ. . . . . . Thật thoải mái. . . . . ."

Tiếng thét này làm Úc Noãn Tâm cảm giác mình từ chuyện chính là đặc biệt nào đó theo như mo phục vụ, không khỏi áp lực rất lớn, trên trán toát ra mấy viên mồ hôi lạnh. Vội vàng nói, "Tay, cánh tay nên cũng rất mệt mỏi, ta giúp ngươi chà xát tay đi! Khăn lông cho ta. . . . . ."

"Trong bồn tắm." Nam Cung Nghiêu ngửa mặt nằm, hai cái cánh tay dài đặt tại trên bồn tắm, thoải mái cùng đại gia dường như, cũng không muốn nhúc nhích.

Úc Noãn Tâm chỉ đành phải mình đưa tay đi vớt tắm khăn lông, nhưng khăn lông không có mò được, lại bắt lại một cây nong nóng thô sáp gì đó, nhất thời liền liền đỏ, một cái khẩn trương được quên muốn buông ra.

Nam Cung Nghiêu thấp thở hổn hển một tiếng, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng bỏng, mang theo vài phần nhạo báng vị đắc ý nhìn về nàng."Ngươi là muốn tìm cái gì? Cố ý?"

Nàng lúc này mới cuống quít lấy lại tinh thần, buông tay ra trong cây gậy."Ta ta không phải cố ý. . . . . ." Đồng thời không nhịn được kháng nghị, "Ngươi ở đây tắm cũng có thể cứng, có lầm hay không?"

"Không phải tắm cứng." Nam Cung Nghiêu bất đắc dĩ liếc nhìn thạc đại phân thân, "Người này mỗi lần vừa nhìn thấy ngươi, cũng sẽ dựng đi lên chào quân lễ, ta cũng vậy không có biện pháp." Một bộ không có ở đây hắn trong phạm vi khống chế, hắn không phụ trách dáng vẻ.

Úc Noãn Tâm liếc mắt, lại không dám đi vớt khăn lông, "Ngươi mau tắm đi, ta đi ra ngoài rồi !"

"Đợi chút. . . . . ." Nam Cung Nghiêu bắt được nàng, trên mặt khó được có chút do dự."Chúng ta đã chừng mấy ngày không có cái kia. . . . . ."

Úc Noãn Tâm đỏ mặt, biết hắn chỉ là cái gì. Hắn ** khác thường Địa Cường, trước mỗi ngày buổi tối cũng phải lớn hơn chiến đến trời sáng. Nhưng từ mang thai đến bây giờ, lần thứ nhất cũng không có đã làm, đối với hắn mà nói tất nhiên rất đau khổ, khẳng định đã sớm nghĩ.

Thật ra thì, nàng cũng không phải là không muốn, chỉ là suy tính đến trong bụng đứa bé, không khỏi có chút do dự."Nhưng là ta mang thai, bây giờ là tháng thứ nhất, ta sợ không an toàn."

Vừa nghe nàng nói như vậy, cũng biết nàng dao động, Nam Cung Nghiêu vội vàng vì mình tranh thủ quyền lợi."Sẽ không không an toàn, ta bảo đảm ta sẽ rất cẩn thận."

"Còn là chờ đứa bé ổn định một chút rồi hãy nói?"

Nam Cung Nghiêu
khổ não cực kỳ, "Đó không phải là phải đợi mười tháng?"

"Vậy cũng không có biện pháp a. . . . . ." Không khỏi cũng có chút lo lắng, "Ngươi xing muốn mạnh như vậy, chờ ta bảy tám tháng thời điểm, bụng rất lớn sao, ngươi có thể hay không khống chế không được, đi tìm những nữ nhân khác?"

Lời này vừa nói ra, Nam Cung Nghiêu rất là im lặng, "Ngươi đang nhớ cái gì? Chớ đem ta nói thật tốt giống như động dục ngựa đực một dạng được không? Ta có xing muốn, vậy cũng là bởi vì ngươi! Nếu như mà ta đối với mỗi người đàn bà đều như vậy, này đi qua bảy năm, ta sớm đã có vô số nữ nhân, cũng sẽ không vì ngươi thủ thân như ngọc lâu như vậy."

"Thủ thân như ngọc" cái từ này, do trong miệng hắn nói ra, thật sự rất có hỉ cảm, Úc Noãn Tâm không nhịn được"Hì hì" bật cười.

Nam Cung Nghiêu cũng chính là nhất thời nhanh miệng, bị nàng"Cười nhạo" , không nhịn được đỏ mặt, "Lại dám cười ta, ngươi nói thế nào bồi thường chứ?"

"Ai nói muốn bồi thường! Nghĩ khá lắm, ngươi từ từ tắm đi! Ta đi ra ngoài rồi !"

Đã hơn mười hai giờ, Úc Noãn Tâm ban ngày cũng bôn ba một ngày, vây được không được. Không đợi được Nam Cung Nghiêu ra ngoài, mình lên trước giường nghỉ ngơi, vốn là nghĩ mị hạ mắt, không thể nghĩ đến ngủ thiếp đi. Giữa lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy giường bị áp đi xuống, mình bị lật người, một cụ cường tráng nóng bỏng thân thể đè lại.

Ngay sau đó, một cái tay linh hoạt chui vào nàng quần ngủ, bắt đầu quạt gió thổi lửa, hồ loạn mạc tác, còn thỉnh thoảng bắn ra chơi nàng nụ hoa.

Nàng bị đâm kích , hơi thở không yên, nhưng thật sự vây được mí mắt cũng nâng không nổi rồi, chỉ nhẹ nhàng giãy giụa, lẩm bẩm."Ai. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Ngày mai trả hết ban. . . . . ."

"Mà ta rất muốn, ta bảo đảm, ta sẽ rất nhẹ, sẽ không làm thương tổn đến đứa bé." Hoắc kéo dài đình tiếp tục động tác, nhưng cẩn thận, liền thanh âm cũng rất đè nén. Cúi người đi hôn nàng, dây dưa lưỡi của nàng.

Cái hôn này kéo dài thật lâu, nóng hừng hực, Úc Noãn Tâm muốn không thanh tỉnh cũng không được, cầu xin nói: "Đừng. . . . . . Ta buồn ngủ quá. . . . . ."

Hắn khó khăn dừng lại động tác , một tay chống đỡ thân thể, "Thật như vậy ngủ? Không muốn?"

"Ừ. . . . . ." Trong thanh âm cũng tràn đầy nồng đậm mỏi mệt, hơi một tia cầu xin."Chớ nha, có được hay không?"

Nam Cung Nghiêu không có biện pháp, chỉ đành phải thất bại nằm chết dí vừa. Bởi vì muốn huo đốt người, trong cơ thể nóng ran không chịu nổi, cảm thấy rất nhiệt rất nóng, đầu óc cũng cùng bị lửa đốt dường như, rất không thoải mái.

Nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ công sự, hoặc một chút râu ria chuyện tình, cố gắng đè xuống dục niệm. Nhưng hắn phát hiện, không làm được!

Bất đắc dĩ liếc nhìn nửa người dưới, đúng là cao cao thẳng đứng thẳng. Hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, không đạt mục đích không bỏ qua. Hơn nữa có càng ngày càng nghiêm trọng khuynh hướng, xem ra không làm, tối nay là hoàn toàn ngủ không được, định hạ quyết tâm, lần nữa áp đi lên.



Chương 337: Lần đầu tiên cho ai



Vốn cho là có thể hảo hảo ngủ, ai ngờ những người bên cạnh lại bắt đầu không an phận, giở trò, khắp nơi quạt gió thổi lửa. Úc Noãn Tâm thôi táng, hơi nhỏ kháng cự, nhưng này không thể ngăn cản hạ thân đã cứng rắn phải dọa người Nam Cung Nghiêu, bá đạo tới câu.”Ngươi ngủ ngươi, ta làm ta."

Đây là cái gì Logic?

Rất tròn bị hắn xoa nắn, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, thế nhưng ngoài dự đoán thoải mái. Úc Noãn Tâm tâm tình phức tạp, vừa lo lắng đứa bé, vừa lại rất hưởng thụ. Nhưng hắn sau động tác, để cho nàng hoàn toàn mất đi lý trí, bởi vì hắn một hớp ngậm vào nàng nụ hoa, nhẹ nhàng mút vào.

Nàng không nhịn được kịch liệt run rẩy, ôm lấy đầu của hắn, chắp lên thân thể."Ừ. . . . . . Đừng. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ."

"Nhưng ngươi rất ưa thích. . . . . ." Hắn ác ý cười nhìn nàng chun tình nhộn nhạo mặt, ngón tay theo hạ thân tiểu cống trêu chọc, qua lại Bà Sa.

Úc Noãn Tâm chỉ muốn thoát khỏi loại này nóng rực, nhưng kuai cảm giác nàng mãnh liệt, phía dưới không tự chủ liền ướt đẫm. Khi hắn to lớn chống đỡ ở nàng nhập khẩu, nàng giãy dụa thân thể, ngăn cản hắn tiến vào.

Nhưng đã đến tình trạng này, Nam Cung Nghiêu làm sao có thể dễ dàng thả qua nàng, đem lấy chính mình thật sâu rất vào này khát vọng nơi, bắt đầu từ từ co rúm.

"Ừ. . . . . ." Động tác của hắn dịu dàng, nhưng mỗi lần cũng rất sâu, cho Úc Noãn Tâm trước nay chưa có gao hướng, chỉ có thể phụ thuộc của hắn thân thể, theo hắn động tác, đem lấy chính mình cuốn quẳng vào yu ngắm nước lũ trung trầm luân.

Làm ba lượt, Nam Cung Nghiêu mới ở Úc Noãn Tâm cự tuyệt trung hành quân lặng lẽ. Lật người đến một bên, thở hồng hộc.

Nàng trầm mặc nửa ngày, đột nhiên phát lên đi một chút không chịu nổi đã qua của. Rõ ràng biết không thích hợp tại mới vừa vui mừng ai đi qua nói tới, vẫn là nhịn không được hỏi: "Ngươi sẽ để ý ta không phải lần đầu tiên sao?"

Nam Cung Nghiêu không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như thế, thân thể không tự chủ cương cứng một chút, lạnh nhạt trả lời."Sẽ không! Yêu một người, sẽ phải yêu tất cả của nàng bộ. Ta nếu cùng ngươi ở chung một chỗ, sẽ tiếp nhận ngươi trải qua , tốt, cùng không tốt ."

"Nhưng nếu như ta là chu nữ, ngươi sẽ càng vui vẻ hơn, vậy sao? Ta hiểu biết rõ ngươi rất thích ta, nhưng cũng cho phép này vĩnh viễn là một tâm kết đi! Phàm là ngươi nghĩ lên, cũng sẽ rất không vui vẻ."

"Chớ suy nghĩ quá nhiều rồi, ta thích , là ngươi bây giờ. Những thứ khác, không quan trọng!"

"Nếu như không quan trọng, trước ngươi cũng sẽ không vì thế nổi điên."

"Đó là trước kia! Hiện tại đã là bất đồng!"

Mặc dù hắn vẫn cường điều không quan trọng, nhưng Úc Noãn Tâm còn là biết, hắn là để ý. Đoạn kia nhớ lại, đối với nàng mà nói cũng rất thống khổ. Nàng vẫn muốn trốn tránh, không muốn nghĩ lên, nhưng ở trước mặt hắn, nàng chợt nghĩ cởi ra đây tất cả.

Nghiêm túc nhìn hắn, "Ngươi nghĩ biết, ta lần đầu tiên cho người nào không?"

Nam Cung Nghiêu hô hấp cứng lại, trong lồng ngực dũng động một cỗ thống khổ cùng tức giận. Nghĩ đến nàng từng tại người khác phía dưới thở dốc qua, cùng khi hắn phía dưới một dạng Mỹ Lệ nở rộ qua, hắn liền không nhịn được ghen tỵ, liền quả đấm cũng nắm thật chặt lên.

Có chút bị tức giận trả lời, "Không muốn!"

"Nha. . . . . ." Úc Noãn Tâm cười khổ, "Thật ra thì ta cũng không biết là ai, ta ngay cả hắn hình dạng thế nào, cũng không biết!"

"Tại sao?"

"Bởi vì ta lần đầu tiên, là bán mình!" Đoạn kia nhớ lại, khó có thể mở miệng, nàng vĩnh viễn không cách nào quên mình vì tiền bán thân thể. Hắn đại khái sẽ ghét bỏ nàng, cảm thấy nàng như ti tiện kỹ nữ chứ? Chỉ là, những lời này, vẫn giấu ở trong lòng, nàng rất thống khổ, có lúc không biết nên như thế nào đối mặt hắn.

Nếu lựa chọn muốn ở cùng nhau, cũng không nên có bất kỳ giấu giếm, công bằng, đối với lẫn nhau thẳng thắn mới là tốt nhất! Về phần hắn có thể hay không tiếp nhận, nàng thật không đem cầm. Nàng có thể làm chỉ dạ, không lừa gạt.

Nam Cung Nghiêu lòng của bẩn bị mãnh liệt đụng, giọng nói của nàng rất nhẹ, giả bộ không thèm để ý chút nào, nhưng vẫn là để cho hắn cảm nhận được một loại trước nay chưa có thống khổ."Bán?" Âm thanh run rẩy , mặt tràn đầy không thể tin.

"Ừ!" Hiện tại nhớ tới, còn là sẽ đau. Nếu không phải ở trước mặt hắn, nàng căn bản không có dũng khí mở miệng.

"Khi đó, mẹ ta bệnh được rất nặng, ta cũng cần tiền chữa bệnh, chỉ có thể bán mình. Đêm hôm đó, ta còn nhớ rất rõ ràng. Người kia nói, chỉ cần ta thỏa mãn bọn họ khách quý, sẽ cho ta tiền. Ở Hoa Liên, St. Peter khách sạn, ‘phòng cho tổng thống’."

"Thật đáng buồn chính là, ngày đó là của ta sinh nhật. Mười ba tháng bảy số, vừa qua khỏi mười hai giờ."

Mười ba tháng bảy số, St. Petersburg, Tổng Thống khách sạn?

Nam Cung Nghiêu trong đầu xẹt qua một chút rất xưa trí nhớ. Mặc dù lúc cách tám năm, nhưng hắn trí nhớ kinh người, chưa bao giờ sẽ quên. Hắn nhớ rất rõ ràng, đêm hôm đó, mình chính là tại cái đó thời gian, địa điểm kia cùng một chưa từng thấy qua mặt nữ nhân xảy ra qua cả đêm qing, đối phương trùng hợp là úc thấy hùng tìm đến phục vụ hắn chu nữ!

Chẳng lẽ là nàng?

Nam Cung Nghiêu khẩn trương hỏi: "Ngươi có nhớ hay không hắn nói qua cái gì?"

"Hắn nói, nếu như mà ta không muốn, có thể đi ra ngoài, hắn tại không nữ nhân. . . . . ."

Đêm hôm đó, mình chính là đối với nữ nhân kia nói qua những lời này!

Hắn cho nên sẽ ấn tượng sâu như vậy khắc, là hắn rất ưa thích nữ nhân kia mùi vị, còn đánh coi là để cho nàng trở thành hắn tình nhân.

Nhưng hướng Vi chạy tới thì nàng đã không thấy, úc thấy hùng phái người của cũng tra không ra tung tích của nàng.

Không nghĩ tới sẽ là nàng!

Nam Cung Nghiêu đột nhiên cười lớn. Vui vẻ lại không có nại, ông trời thế nhưng cùng hắn mở ra một lớn như vậy cười giỡn, quanh đi quẩn lại một vòng, nữ nhân kia lại là Úc Noãn Tâm.

Còn hại hắn ăn bảy năm dấm, hận không được cướp đi nàng lần đầu tiên nam nhân bị xe đụng chết, không nghĩ tới đều là ở nguyền rủa mình.

Này thật sự quá làm cho hắn bất ngờ rồi, hắn quả thật không biết nên nói cái gì cho phải!

Úc Noãn Tâm không hiểu hắn tại sao đột nhiên bật cười, có chút không khỏi nhìn hắn." Thế nào?"

"Nếu như mà ta nói, ta chính là cái chết tiệt kia nam nhân, ngươi tin không?"



Chương 338: Vô tình gặp gỡ ngũ liên



Trong đầu nàng";Ông"; một tiếng, "Làm sao có thể? Loại này cười giỡn không buồn cười! Ta hiểu biết rõ ngươi là vì để cho chẳng phải thống khổ, nhưng là. . . . . ."

"Ấm lòng, ta thật đúng là !"; Nam Cung Nghiêu đỡ bả vai của nàng, nhìn chằm chằm con ngươi của nàng, nghiêm túc nói: "Ta nhớ được rất rõ ràng, đêm đó tất cả, muốn ta nói cho ngươi biết sao?"

Thái độ của hắn, khiến Úc Noãn Tâm đột nhiên ý thức được hắn là nghiêm túc, người nam nhân kia thật sự là hắn. Nàng thật lâu không cách nào tiếp nhận sự thật này, tiêu hóa này làm người ta khiếp sợ tin tức, trong đầu loạn thành một đoàn.

"Làm sao có thể, thế nào, làm sao có thể sẽ là ngươi. . . . . ."

"Ngươi không phải hy vọng là ta sao?"

"Không phải, ta ta chỉ phải . . . . ."

"Ta hiểu biết rõ ngươi nhất thời không có biện pháp tiếp nhận, ta cũng vậy không thể tin được trên thế giới sẽ có trùng hợp như thế chuyện tình! Đêm đó nữ nhân lại là ngươi. . . . . . Nhưng có lúc, vận mạng an bài chính là chỗ này sao kỳ diệu, cũng như vậy giày vò. Một đêm kia, ngươi cho ta cảm giác rất mỹ diệu, cho nên ta nhớ được rất rõ ràng.";

"Trên thực tế, nếu như không phải là ngươi đi được nhanh như vậy, ngươi có thể đã thành công ta **, này chuyện xưa lại hoàn toàn bất đồng chứ?"; Nam Cung Nghiêu thâm tình nhìn nàng, vuốt ve gương mặt của nàng, "Nhưng có một chút ta có thể khẳng định, vô luận chuyện lấy phương thức gì triển khai, cuối cùng kết cục, cũng sẽ giống như bây giờ, chúng ta hạnh phúc ở chung một chỗ.";

Đè ở trong lòng hai người nhiều năm tảng đá lớn, đồng thời rơi xuống, lẫn nhau cũng nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Úc Noãn Tâm không nhịn được hồng vành mắt, đột nhiên rất cảm ơn. Mặc dù trời cao an bài như thế hành hạ bọn họ thật lâu, cũng làm cho lẫn nhau hận qua đối phương, nhưng chính là đã trải qua đau khổ, mới để cho tình cảm của hai người càng thêm trân quý, càng thêm tin chắc có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ.

"Còn có một sự kiện, vốn là không nên để cho ngươi biết, nhưng ta nhớ ngươi có quyền biết thật tình. Trả cái người này khoản giao dịch phí người của, là úc thấy hùng.";

". . . . . ."; Úc Noãn Tâm cả kinh nửa ngày nói không ra lời, nhưng hồi lâu, cũng miễn cưỡng có thể tiếp nhận sự thật này. Đêm đó người của là Nam Cung Nghiêu chuyện như vậy cũng có thể xảy ra, là úc thấy hùng mua thân thể của nàng, lại có cái gì không thể nào.

Chỉ là không khỏi lại một lần nữa cảm thán số mạng trêu người, cho nàng tiền trả tiền chữa bệnh , hẳn là hắn. Cuối cùng, lại không có thể cứu sống mẹ, đây là nàng tiếc nuối lớn nhất.

"Ta chạy tới bệnh viện thời điểm, mẹ ta đã không được, cho nên này bút tiền thuốc thang, ta ẩn danh quyên cho từ thiện cơ cấu. Dùng thân thể đổi lấy tiền, ta không muốn. Trước khi lâm chung, mẹ ta nói cho ta biết, úc thấy hùng là của ta phụ thân, cũng để cho ta nhất định phải nhận thức trở về hắn. Ta rất tin không nghi ngờ, lại không nghĩ rằng, hắn không quan hệ với ta.";

"Cho nên ngươi bây giờ cũng không biết ngươi cha ruột là ai?";

Nàng lắc đầu một cái, "Nhưng ta đã không muốn đi truy cứu những thứ này, là ai, cũng không quan trọng. Bất kể như thế nào, đều là của mẹ ta quyết định, ta tin tưởng nàng rất thích ta, cái này đã đầy đủ rồi.";

"Ngươi có thể nghĩ như vậy tốt nhất, có một số việc nhìn Đạm Nhất chút, mình có thể so với giác khinh lỏng, vô vị truy cứu, cho mình áp lực quá lớn.";

"Ừ! Ta hiểu biết rõ! Hiện tại, ta chỉ muốn cùng ngươi, còn có Tiểu Thiên, hảo hảo ở tại cùng nhau. Những thứ khác, thật đều không quan trọng."; Nàng phải làm, là bắt được hạnh phúc trước mắt, quá khứ liền để cho nó là quá khứ.

. . . . . .

Mấy ngày sau, Úc Noãn Tâm bởi vì thân thể có chút không thoải mái, đi khoa phụ sản kiểm tra, không nghĩ tới xếp hàng thì sẽ gặp phải ngũ liên. Hai người cũng sửng sốt một chút, còn là ngũ liên trước phản ứng kịp, xông nàng cười cười, "Trùng hợp như thế!";

"Ừ!";

Hắn lấy ra thân thể, để cho nàng ngồi ở bên cạnh hắn.

Không khí chợt có chút trở nên lúng túng.

"Làm sao ngươi sẽ đến này?";

"Linh Lung đau bụng kinh, ta cho nàng lấy thuốc.";

"A! Rất thân thiết!";

"So sánh với nàng vì ta làm , đây không tính là cái gì!";

"Xem ra các ngươi tình cảm rất tốt.";

"Tháng sau chuẩn bị kết hôn."; Ngũ liên Tiếu Tiếu, "Nếu như ngươi có rãnh rỗi, có thể tới tham gia hôn lễ.";

"Hảo!";

"Ngươi thì sao? Tới khoa phụ sản làm cái gì?";

Úc Noãn Tâm cúi đầu, có chút né tránh.";Đau, đau bụng kinh. . . . . .";

"Ta nói rồi, ngươi không phải sẽ gạt người! Mang thai, đúng không?";

Úc Noãn Tâm cả kinh, không nghĩ tới hắn hiểu rõ như vậy mình, chỉ có thể gật đầu.";Ừ!";

"Chúc mừng ngươi!";

"Cám ơn!";

"Cho nên ngươi cùng Nam Cung Nghiêu tính toán phục hôn?";

"Còn không biết, nhìn lại đi!";

"Vẫn là hắn lợi hại, cư nhiên đem ngươi từ Hà Lan đuổi trở về, cam tâm tình nguyện cùng hắn chương đài vịnh. Ta đi bệnh viện xem qua ngươi, cảm giác hắn và trước kia không giống nhau, ta là chỉ. . . . . . Không có chán ghét như vậy!";

"Hắn là bất đồng.";

"Ừ! Giao ngươi cho hắn, ta cũng vậy yên tâm."; Hắn mỉm cười, "Có lẽ ta không có tư cách nói lời như vậy!";

". . . . . .";

Hai người cũng trầm mặc thật lâu, không biết nên nói gì. Làm thầy thuốc kêu tới mình tên tuổi, Úc Noãn Tâm như nhặt được đại xá, "Vậy ta đi vào trước!";

"Ừ!";

Kiểm tra xong, thật may là không có gì đáng ngại, tất cả bình thường. Lúc đi ra, đã không thấy ngũ liên, Úc Noãn Tâm vừa muốn thở phào một cái, không nghĩ tới ở cửa bệnh viện gặp hắn, nghiêng dựa vào tường hút thuốc lá. Giống nhau trong ấn tượng của nàng như vậy ưu nhã, **, là một tuyệt thế phương hoa nam nhân. Lui tới nữ nhân, ánh mắt cũng vững vàng giằng co tại trên người của hắn.

"Ngươi còn chưa đi?";

"Chờ ngươi!";

Tay nàng chỉ căng thẳng, "Có chuyện gì sao?";

"Không có gì, liền muốn xem xem ngươi!"; Thấy nàng khẩn trương, ngũ liên nhạo báng.";Yên tâm, ta như là đã quyết định kết hôn, liền đại biểu đối với ngươi hoàn toàn đứt niệm tưởng. Nếu như ngươi cùng Nam Cung Nghiêu phục hôn, ta nhất định đưa lên đại hồng bao.";

"Cám ơn!";

Hai người đang ở cửa bệnh viện, câu có câu không tán gẫu chút cuộc sống vụn vặt, bất tri bất giác sắc trời liền tối xuống. Úc Noãn Tâm không mở miệng không được cắt đứt, "Ta phải đi.";



Chương 339: Đến hộp đêm



Tuy hai người trò chuyện hơn hai tiếng, nhưng Ngũ Liên lại chỉ cảm giác chỉ có mười phút, anh vẫn có rất nhiều điều muốn nói, có quá nhiều chuyện muốn biết. Nhưng, vẫn không thể ngăn lại được một câu muốn đi của cô.

Anh che giấu sự luyến tiếc, chỉ thở dài, trên mặt vẫn nở nụ cười bình thản. "Vì vậy, phải tạm biệt rồi nhỉ?"

"........Ừm!"

"Anh có thể yêu cầu em một chuyện cuối cùng được không? Anh chỉ muốn ôm em thôi!"

Uất Noãn Tâm có chút do dự.

"Em yên tâm, chỉ là một cái ôm bạn bè thôi mà."

Ánh mắt của anh làm cho cô dao động, nhớ lại những chuyện trước đây anh đã làm cho cô, làm cho tim cô có chút rung động. Cuối cùng cô ngước mắt lên, nhìn thẳng anh. "Được thôi!" Còn chủ động dang rộng vòng tay, ôm lấy anh.

Ngũ Liên cho rằng mọi chuyện đã qua lâu như vậy, mình đã buông tay từ lâu rồi, không còn rung động vì cô. Nhưng khi nhận được cái ôm của cô, anh mới biết rằng mình chưa hề từ bỏ cô hoàn toàn.

Mùi hương của cô, sự dịu dàng của cô, trong phút chốc vẫn có thể phá nát mọi đè nén mà anh đã xây nên. Chỉ cần một câu của cô, anh bằng lòng thay đổi tất cả, bỏ vũ khí đầu hàng!

Nhưng, cô sẽ không làm như vậy!

Anh cũng không thể!

Anh đã hứa với một người con gái khác, anh không thể ích kỷ như vậy, vì hạnh phúc của mình, mà phá hủy thế giới của người khác.

Anh làm không được!

Nếu đã từ bỏ, thì cũng nên từ bỏ hoàn toàn. Cứ níu kéo như vậy, đã níu kéo quá lâu rồi, làm cho ai cũng đều mệt mỏi. Từ bỏ, mới là sự lựa chọn tốt nhất, cũng là sự lựa chọn duy nhất.

Cách đó không xa, Nam Cung Nghiêu vừa vội vàng từ công ty chạy đến, vừa xuống xe, liền nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, anh ngây người đứng tại chỗ, bàn tay siết chặt lại. Mặc dù cái ôm đó chỉ vỏn vẹn không đến mười giây, nhưng khi hai người tách nhau ra trong ánh mắt vẫn còn có sự luyến tiếc làm cho tim anh đau nhói, muốn nghẹt thở.

Anh cũng không mất kiểm soát mà xông đến đánh Ngũ Liên một trận, chỉ lặng lẽ quay về xe, ngửa mặt lên hít thở.

............

Đã hơn mười hai giờ đêm, Nam Cung Nghiêu vẫn chưa về nhà, Uất Noãn Tâm gọi điện đến công ty, thì bên đó nói anh đã ra về từ sớm rồi, điện thoại riêng cũng không bắt máy, làm cho cô rất lo lắng. Đang định gọi điện thoại cho anh, thì cửa mở ra, anh chao đảo đi đến, tháo caravat ra, cả người toàn mùi rượu, mặt mày đỏ au.

Thấy anh sắp sửa té ngã, cô vội vàng chạy đến đỡ anh. "Cẩn thận đó!"

"Anh không sao......." Anh đẩy tay cô ra, lảo đảo đi đến ghế sofa, nằm ngửa mặt lên, thở hì hụt như trâu, nhìn có vẻ rất khó chịu.

Uất Noãn Tâm bưng một ly nước cho anh, anh quay mặt đi, "anh không muốn uống!" Mặt chôn trong ghế sofa, cau mày lại, có chút tức giận, giọng điệu hơi khó nghe.

"Sao anh lại uống say đến vậy hả?"

"Anh không say..............đến hộp đêm xã giao thôi........"

Hai chữ 'hộp đêm', làm cho lổ tai của Uất Noãn Tâm đau nhức, trước mắt lướt qua cảnh ăn chơi đàn điếm, xa hoa đồi trụy, làm cô có chút ghen tuông. Nhưng cô không muốn mình nhạy cảm như vậy, cố ý gây sự, chỉ thản nhiên nói một chữ "ừm".

Nhưng Nam Cung Nghiêu nghe vậy, lại cho rằng cô không quan tâm đến.

Anh uống say mèm, còn nói đến hộp đêm, cô cũng không có càm giác gì sao?

Cô không thèm quan tâm anh đến vậy sao?

Trong lòng nghẹn nguyên cục tức, anh ăn nói có chút cộc cằn: "Anh muốn ngủ, đừng làm phiền!"

"Trên người anh toàn mùi rượu, ngủ không thoải mái đâu, đi tắm trước đi!"

Anh vẫn quay lưng về phía cô, không nhúc nhích.

Uất Noãn Tâm đợt rất lâu cũng không thấy anh nhúc nhích, đành phải kéo anh dậy. "Anh dậy đi, tắm rồi hẳn ngủ!"

"Anh không muốn....."

"Đứng dậy đi, anh như vậy........."

"Anh nói rồi, anh không muốn!" Anh tức giận gào thét, cùng lúc đẩy Uất Noãn Tâm ra, cô lảo đảo lùi về sau vài bước, mở to mắt không dám tin.

Anh biết mình có hơi quá đáng, cô im lặng làm cho anh lo lắng, rất muốn quay lại xin lỗ cô. Nhưng, khi anh vừa nghĩ đến cảnh buổi chiều, anh cố nén lại.

Rất lâu sau đó, cũng không có tiếng động gì. Lại thật lâu sau, anh mới nghe thấy tiếng bước chân cô rời khỏi, sau đó tắt đèn, anh nghe thấy tiếng cô nằm trên giường, thở dài.

Uất Noãn Tâm cố tình khiến mình không nghĩ nhiều như vậy, anh uống say, nên không biết mình đang làm gì, đàn ông lúc uống say, đều như vậy cả. Nhưng, trong lòng vẫn có chút khó chịu, cũng có chút lo sợ.

Cô mới về Đài Loan chưa đến nửa tháng, anh đã đến hộp đêm uống rượu rồi, còn có thái độ đó với cô, nói không chừng sau này.........

Không lẽ kết hôn lâu năm, đều như vậy sao? Anh đã không còn kiên nhẫn dỗ dành cô, anh cảm thấy mệt mỏi rồi sao?

Đột nhiên cô cảm thấy rất sợ.

Trong lòng hai người đều có nỗi buồn phiền của mình, cho đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ. Lúc Nam Cung Nghiêu tỉnh lại, điều đầu tiên cảm thấy đó là đầu đau như búa bổ, tối hôm qua uống nhiều như vậy, chỉ vì muốn quên đi một số chuyện, uống như điên, không biết mình quay về bằng cách nào.

Có một vài vài chuyện từ trong đầu chui ra, anh nhớ rõ anh uống say mèm về nhà, còn nói một số lời rất khó nghe.

Vẻ mặt ngay lúc đó càng khó coi hơn.

"Anh tỉnh rồi à." Uất Noãn Tâm đẩy cửa đi vào, mang sữa và bánh mình đặt ở trên cái bàn kế bên anh. Đầu hơi cúi xuống, có vài sợi tóc rớt xuống, không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, làm cho anh càng lo lắng hơn, "tối qua, anh......"

"Tối hôm qua anh uống say, em biết rồi." Cô ngước mắt lên mỉm cười với anh, "em không để ý đâu."

"Nhưng mà........"

"Được rồi, anh đi tắm trước đi! Em chuẩn bị nước cho anh!"

Cô không tức giận, thái độ cũng rất bình tĩnh, làm Nam Cung Nghiêu càng lo lắng hơn, tự trách mình hôm qua sao lại uống nhiều đến vậy. Nhưng nhìn thấy cảm bọn họ ôm nhau ở trước cửa bệnh viện, làm cho anh rất tức, cho nên anh mới......



Chương 340: Tâm trạng bực bội



Giờ phút này tỉnh táo lại, Nam Cung Nghiêu rất hối hận. Hiện tại đang đứng ở hai người chữa trị kỳ, nàng lại nhạy cảm như vậy, có thể hay không vì vậy lại hiểu lầm hắn đối với nàng thái độ hoàn toàn bất đồng , lừa gạt nàng?

Hắn cố hết sức ngồi dậy, đi tới cửa phòng tắm "Chuyện tối ngày hôm qua, ta rất xin lỗi, ta bảo đảm sẽ không xảy ra nữa"

"Ừ! Nước cất xong rồi ! Mau tắm đi! Đợi lát nữa còn muốn đi công ty" Nàng cúi đầu đi ra ngoài, bị hắn bắt được, vẻ mặt vội vàng"Ta đã nhận lỗi với ngươi rồi, ngươi có thể chớ loại phản ứng này sao?"

"Ta nói, ta nghe đến, ta cũng không trách ngươi" Úc Noãn Tâm còn là như vậy đạm hướng hắn mỉm cười, trong mắt cũng không có hắn.

". . . . . " Loại cảm giác này, tựa như từng nhát trọng quyền đánh vào trong không khí, hoàn toàn không có trả lời, làm Nam Cung Nghiêu rất thất bại, cũng không biết nên nói cái gì. Chỉ có thể buông nàng ra tay, để nàng rời đi.

Nàng đóng cửa lại, hắn một quyền nện ở trên vách tường, não phải cái trán gân xanh cũng đi ra.

Hắn thật không hiểu, tại sao giữa bọn họ dù sao cũng phải có mâu thuẫn.

Giải quyết lần thứ nhất, sẽ rất nhanh có mới mâu thuẫn. Vòng đi vòng lại, không dứt. Hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, huống chi là nàng, chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể lần lượt đi vào ngõ cụt, lẫn nhau hành hạ?

. . . . . .

Bởi vì chuyện này, Nam Cung Nghiêu cả ngày cũng xao động bất an, làm cái gì cũng không yên lòng, cùng có cây đuốc ở đốt dường như, đứng ngồi không yên. Rõ ràng nhìn văn kiện, trong đầu nghĩ lại tất cả đều là Úc Noãn Tâm, rất là phiền lòng.

Trên hội nghị, chủ quản đang làm báo cáo, hắn đột nhiên phiền não hô ngừng.

Này từ công ty sáng lập đến bây giờ, đều là không có tình huống, chủ quản cùng quản lý cửa hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.

"Các ngươi đi ra ngoài trước, hội nghị từ chối một canh giờ"

Hắn đứng dậy, đang lúc mọi người không khỏi trong ánh mắt rời đi, trực tiếp trở về phòng làm việc, hướng trên ghế da liền ngã xuống, phiền não lỏng cà vạt, nhìn cái gì cũng cảm thấy phiền lòng.

Hướng Vi rót ly cà phê đi vào, vừa muốn rời đi, lại không nhịn được dừng bước, hỏi: "Là bởi vì Úc tiểu thư sao? Ngài như vậy phiền não. . . . . "

Nam Cung Nghiêu không có trả lời, nhấp miệng cà phê, cảm thấy dị thường khổ sở, lại nằng nặng trả về.

"Phiền lòng thời điểm, một người nén lấy hơn phiền, tìm người tán gẫu sẽ thoải mái rất nhiều, cần sao?"

". . . . . "

"Mặc dù ta là của ngươi phụ tá, nhưng cũng là nữ nhân. Về nữ nhân, ta hiểu phải so với ngươi nhiều!"

Nam Cung Nghiêu ánh mắt ý bảo nàng ngồi xuống, cách nửa ngày mới mở miệng, đem chuyện tối ngày hôm qua nói một lần.

"Ta thật sự là không hiểu nàng đang suy nghĩ gì, nếu như nàng tức giận, đại khái có thể phát tiết ra ngoài, cùng ta sảo. Tại sao muốn chịu đựng, giống như bị thiên đại uất ức một dạng. Nàng cho là như vậy là vì ta hảo? Mà ta hơn phiền não!"

Trong lòng hắn vẫn giống như tượng đá hoá thạch một dạng trầm ổn lạnh lùng cấp trên, thế nhưng cùng nàng đàm luận nâng vấn đề tình cảm, hướng Vi không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Tổng tài đối với Úc Noãn Tâm yêu nồng nặc liệt, thế nhưng đem hắn biến thành một người bình thường nam nhân, nàng hâm mộ đến độ có chút ghen tỵ.

Chỉ tiếc, loại này may mắn, nàng cầu không được. Nhưng có thể giúp phía trên một chút vội, giúp người hoàn thành ước vọng không tồi.

"Thẳng thắn nói, gặp gỡ loại chuyện như vậy, là nữ nhân đều sẽ tức giận"

"Nàng kia tại sao không nói ra?"

"Lấy Úc tiểu thư tính tình, phải không hay sinh sự nữ nhân, nàng cho là như vậy không thói quen! Huống chi, các ngươi trước cãi nhau nhiều lần như vậy, tất cả mọi người mệt mỏi! Nhưng ở loại này mấu chốt thời kỳ, xảy ra chuyện như vậy, quả thật đối với ngài rất bất lợi. Úc tiểu thư, có thể chạy trốn tiếp lần thứ nhất"

Nam Cung Nghiêu khẩn trương được mặt xanh mét rồi, một đấm nện ở trên bàn"Không thể!"

"Ngài tỉnh táo một chút, ta là nói có thể!"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Chuyện cũng xảy ra, chỉ có thể đền bù! Ta xem, ngài còn là mua một phần quà tặng nhận tội với nàng đi!"

"Nàng không thích châu báu đồ trang sức"

"Bởi vì đó không phải là ngươi tự tay chọn lựa! Quà tặng đắc ý nghĩa không tại ở giá trị, mà ở với tặng quà lòng của người ta tính. Ngươi cho tới bây giờ cũng không đưa lễ nạp thái vật cho nàng, nàng nhất định sẽ rất vui mừng. Đến lúc đó nữa dụ dỗ nàng đôi câu, không phải không sao?"

Nam Cung Nghiêu suy nghĩ một chút, "Tan việc ngươi theo ta đi mua!"

Nàng mỉm cười, "Vui lòng chí cực"

. . . . . .

Vì đuổi ở tiệm châu báu đóng cửa trước mua được quà tặng, Nam Cung Nghiêu cố ý nói trước hai giờ tan việc, hướng Vi cùng với cùng nhau chọn lựa dây chuyền. Hắn biết nàng không thích danh quý đồ, đặc biệt chọn lựa một chút tinh xảo đặc biệt.

Chọn thật lâu, đột nhiên bị một cái màu xanh biếc Phỉ Thúy dây chuyền hấp dẫn ánh mắt, cơ hồ một cái nhận định.

"Ta muốn điều này!"

Phỉ Thúy nồng xanh biếc ướt át, chế thành đặc biệt Diệp Phiến hình dáng, giống như còn có thể thấy bên trong mạch lạc.

Hướng Vi cũng rất thích"Điều này rất tốt, tổng tài ánh mắt thật tốt!"

Nam Cung Nghiêu lộ ra hôm nay thứ nhất thoáng cười cho, nghĩ đến nàng nhìn thấy quà tặng lúc vui mừng, tâm tình rộng mở trong sáng, đã không thể chờ đợi.

Nhưng hắn cũng không có nghĩ đến, Úc Noãn Tâm sẽ vừa vặn đi ngang qua, thấy như vậy một màn. Nàng cả ngày buồn bực không vui, tâm tình phiền muộn, lại thấy Nam Cung Nghiêu cùng hướng Vi vừa nói vừa cười, không chút nào chịu ngày hôm qua chuyện ảnh hưởng, rất tự nhiên trong lòng vô cùng không thoải mái.

Trong tay hắn dây chuyền, là mua cho của người nào?

. . . . . .

Nam Cung Nghiêu đường vòng tặng hướng Vi về nhà, vội chạy về biệt thự. Úc Noãn Tâm đang ngồi ở gương trang điểm trước, mặt mày nửa thấp, không biết ở tại đây nghĩ cái gì, hắn tại sau lưng ôm cổ nàng, ở bên nàng trên cổ hôn một cái"Ta đã trở về!"

"Ừ!"

"Thế nào? Vẫn còn ở bởi vì buổi sáng chuyện không vui? Ta lại lần nhận lỗi với ngươi, ngươi liền tha thứ ta, có được hay không?"



Chương 341: Nhạy Cảm Và Đa Nghi



Nam Cung Nghiêu nguyên nghĩ tới một ngày đi qua rồi, nàng tức nên tiêu mất chút, cộng thêm mình chủ động nhận lầm, có thể " giảm hình phạt ", nhưng không nghĩ tới Úc Noãn Tâm thái độ còn là giống như trước như vậy lãnh đạm, nói chuyện cũng nhẹ nhàng."Ta không có không vui! Hôm nay thế nào sớm như vậy trở lại?"

"Họp xong, không có chuyện quan trọng, sẽ trở lại rồi."

"Cho nên, ngươi một mực công ty?"

"Ừ!"

Úc Noãn Tâm đột nhiên có chút tâm lạnh. Tối hôm qua đi hộp đêm mua say, hôm nay bồi hướng Vi chọn dây chuyền, bây giờ còn lừa gạt nàng, hắn sẽ không cân nhắc qua cảm thụ của nàng sao? Vẫn là hắn cảm thấy cô ấy là sao dễ gạt? Nàng thật rất ghét như vậy!

"Ta mệt nhọc, ta muốn ngủ trước cảm giác."

Nam Cung Nghiêu vừa muốn móc ra dây chuyền, liền bị dội cho một chậu nước đá, chân mày thật chặt nhíu lại."Ngươi làm sao vậy? Lại náo cái gì tính khí?"

" lại " cái chữ này, đau nhói Úc Noãn Tâm, không nhịn được nổi giận."Cái gì gọi là lại? Ta cái gì thời điểm với ngươi náo qua tánh khí?"

"Sáng sớm hôm nay, còn có hiện tại. Trong lòng ngươi có cái gì khó chịu, đã nói ra , chớ nén lấy, giống như bị bao nhiêu uất ức một dạng, ta xem không thoải mái."

Hắn đã hạ thấp tư thái, các loại dụ dỗ nàng. Nàng ngược lại được voi đòi tiên, ỷ sủng mà kiêu, các loại cho hắn sắc mặt nhìn! Hắn là người đàn ông, có hắn tôn nghiêm. Coi như hắn rất thích nàng, nàng cũng không thể tùy ý chà đạp, hành hạ hắn!

". . . . . ." Hắn không thoải mái, chẳng lẽ nàng liền thoải mái sao? Úc Noãn Tâm thật một chữ cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp hướng bên giường đi.

Nam Cung Nghiêu cũng giận, một phát bắt được nàng. Nhất thời nóng lòng không có chú ý lực nói, đau đến Úc Noãn Tâm gọi ra."Ngươi làm gì đấy, buông tay!"

"Ta hôm nay bận rộn cả ngày, đã rất mệt mỏi, ngươi đừng náo loạn nữa có được hay không?"

"Hiện tại muốn ồn ào người của, là ngươi, không phải là của ta!" Úc Noãn Tâm không lựa lời nói, trả lời lại một cách mỉa mai."Ngươi là công việc mệt mỏi, còn là bồi hướng Vi chọn dây chuyền mệt mỏi!"

Hắn ngẩn người, "Ngươi theo dõi ta?"

"Ta không có nhàm chán như vậy! Vừa lúc đi ngang qua thấy! Ngươi bồi hướng Vi đi dạo tiệm châu báu, tại sao không nói cho ta?"

"Ta không có cần thiết báo cáo cho ngươi tất cả hành tung!" Nhớ tới chiều hôm qua bệnh viện màn này, Nam Cung Nghiêu hỏi ngược lại: "Vậy ngươi ngày hôm qua đi đâu?"

"Ta không thoải mái, đi khoa phụ sản lấy thuốc, ta nói qua cho ngươi!"

"Chỉ đơn giản như vậy?"

"Chỉ đơn giản như vậy! Ngươi còn muốn như thế nào?"

"Ta muốn như thế nào?" Nam Cung Nghiêu rét căm căm nói: "Ta nhớ ngươi nói cho ta biết, ngươi ngày hôm qua cùng ngũ liên ở chung một chỗ, còn lộ liễu ở cửa bệnh viện ôm! Ngươi nói ta không có báo cáo cho ngươi hành tung, vậy còn ngươi? Ngươi cũng không phải là lừa ta?"

"Bởi vì này không quan trọng!"

Hắn hung tợn tốn hơi thừa lời, "Ôm còn không quan trọng? Ngươi còn muốn như thế nào?"

"Đây chẳng qua là giữa bạn bè . . . . . . Thôi! Ngươi luôn là nhạy cảm như vậy đa nghi, ta với ngươi giải thích cũng vô ích!"

"Ta nhạy cảm đa nghi?" Nam Cung Nghiêu liếc mắt, cảm thấy thật sự quá buồn cười."Ngươi ở đây nhiều người như vậy trước mặt cùng ngũ liên ôm, còn nói ta nhạy cảm đa nghi? Úc Noãn Tâm, ngươi không phải cảm giác mình rất buồn cười không?"

"Nếu như ngươi phải tin tưởng ta, cũng sẽ không nói ra những lời này! Ta cùng ngũ liên không trong trắng, ngươi cùng hướng Vi vậy là cái gì quan hệ?"

Nàng cư nhiên hoài nghi hắn và hướng Vi? Nam Cung Nghiêu thật lòng cảm thấy thất vọng hoàn toàn. Hắn đi tiệm châu báu, là vì mua cho nàng quà tặng, lại bị hoài nghi. Mà nàng giấu giếm cùng ngũ liên ôm, nhưng ngay cả hỏi cũng không thể hỏi, còn nói hắn nhạy cảm đa nghi.

Quả thật không thể nói lý, không cách nào trao đổi!

Dưới cơn thịnh nộ, hắn mất đi lý trí, bỏ lại một câu."Ta cùng nàng quan hệ thế nào, không tới phiên ngươi trông nom!" Sải bước rời đi.

Úc Noãn Tâm muốn gọi ở hắn, nhưng nhịn được, nắm chặt hai quả đấm, giận đến toàn thân lạnh run không ngừng.

Hắn và hướng Vi quan hệ thế nào, không tới phiên nàng trông nom vậy sao? Như vậy tùy hắn liền, dù sao nàng cũng không muốn trông nom!

Ngã lên giường, càng nghĩ càng tức giận, giận đến hốc mắt đều đỏ, cảm thấy rất uất ức.

Nàng tin tưởng hắn, vì hắn, buông tha Hà Lan cuộc sống yên tĩnh, trở lại Quốc Nội. Cho là có thể cùng hắn hảo hảo ở tại cùng nhau, lại không nghĩ rằng liền quản hắn khỉ gió tư cách cũng không có, còn nói không tới phiên nàng, tại sao có thể không để cho lòng hắn hàn!

. . . . . .

Nam Cung Nghiêu dưới cơn nóng giận rời nhà, mở ra xe thể thao tại trên đường cao tốc chạy như điên một mạch. Suýt nữa đụng vào bên cạnh lan can, sườn xe đại phúc độ một thay đổi, thắng gấp, chợt dừng lại. Bánh xe cùng mặt đất ma sát, phát ra bén nhọn thanh âm.

Hắn chưa tỉnh hồn, tùy theo càng thêm tức giận, quả đấm tựa như tia chóp nện ở trên tay lái. Hắn hối hận mình mất khống chế, nói ra kia phen lời nói, nhưng là nàng liền
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 9505
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN