--> Thiên thần bóng tối - game1s.com

Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối của tác giả Chi Chan chính thức được viết tiếp Phần 2 và được cập nhật mới nhất chỉ có ở TraSua.Mobi. Với sự thành công của tác phẩm Thiên Thần Bóng Tối ở phần 1 thì phần 2 này sẽ hứa hẹn mang đến cho độc giả một câu truyện mới với những điều bất ngờ những cảm xúc đan xen. Do trong thời gian còn sáng tác nên Chi Chan sẽ đăng Chap hơi chậm một chút mong các bạn thông cảm và chờ đón đọc.

THIÊN THẦN BÓNG TỐI - PHẦN HAI

[Tải ảnh'>
Chap 01:


Thành phố P-Li, một đêm mùa thu.

- Đêm nay đến rạng sáng mai, tại công viên Royal của tập đoàn Uyam tổ chức lễ hội hóa trang truyền thống của năm, các du khách hiện đang đổ dồn về trung tâm công viên để hòa mình vào lễ hội. Một lễ hội rực rỡ âm thanh và ánh sáng hiện đại. Vâng thưa quí vị, trên bầu trời là màu đen huyền bí quen thuộc của màn đêm, nhưng công viên Royal lúc này như nuốt trọn thứ màu đen kia và bao trùm lên một khối ánh sáng sặc sỡ, lung linh khổng lồ. Oa, đứng ở đây thật có những cảm xúc đặc biệt. Chúng tôi sẽ trở lại với tin tức về những cuộc thi hấp dẫn của lễ hội, xin đừng rời khỏi màn hình! – Cô phóng viên cười tươi, vẫy tay chào trước ống kính. Cắt cảnh, cô lập tức chen vào biển người đông như nêm với những bộ trang phục lộng lẫy của hoàng tử, công chúa, quỷ thần, ma nữ …

Tập đoàn Uyam hằng năm luôn tổ chức những lễ hội lớn nhỏ tại những công viên, khu nghỉ mát, khu vui chơi thuộc sở hữu của họ - những lễ hội luôn nhận được sự quan tâm lớn trên cả nước.

Tại trung tâm công viên, tiếng nhạc xập xình, tiếng nói cười, hò hét rộn rã náo nhiệt như hàng ngàn đợt sóng âm trào lên lớp này đến lớp khác. Là lễ hội hóa trang nên khó để nhận ra một khuôn mặt rõ ràng.

- Em đã nói là ba mẹ không nên đi mà, giờ thì không tìm được cả hai luôn – Hải Vy bực bội, dùng ống tay áo rộng thùng thình quạt quạt cho gương mặt đỡ nóng, dù vậy, chiếc mặt nạ hóa trang thành công chúa Tóc xù cũng không làm cô bé thấy bớt nhiệt

- Thế em muốn theo dõi hành tung ba mẹ 24/24 à – Chấn Thiên cố nói to để át đi tiếng ồn huyên náo xung quanh – Đã đi rồi thì quẩy thôi, nhiều gái đẹp như kia mà haha – Thiên, trong bộ hóa trang thành “chàng ngự lâm” với chiếc mũ rộng vành và chiếc khăn trắng che nửa mặt, giấu đi điệu cười nham hiểm

Vy nguýt anh trai một cái dài, rồi phẩy tay:

- Thôi thôi anh đi đi cho khuất mắt, em đi tìm ba!

- Good luck, bé yêu – Thiên cúi xuống véo cằm em gái, rồi nhanh chóng chen vào dòng người đang di chuyển

“OMG, ý kiến này thật điên rồ. Còn may là lễ hội hóa trang, nếu có kẻ nhìn thấy khuôn mặt của papa thì biết sao, rồi papa cũng đến bị trục xuất mất” – Vy tự nhủ thầm, chẹp miệng, rồi lắc đầu.

Ở một góc cửa hàng sushi ngoài trời, không xa chỗ Vy, một “Thần chết” với bộ cánh đen, chiếc mũ trùm đầu che gần hết khuôn mặt và một “Nữ hoàng băng giá” với chiếc mặt nạ xanh cánh bướm đang ngồi kề nhau, vẻ như không ai quan tâm tới lễ hội náo nhiệt xung quanh, càng chẳng quan tâm món sushi hấp dẫn trước mặt

- Em không nghĩ “thần chết” hợp với “nữ hoàng” – Đôi mắt hai màu sau chiếc mặt nạ lơ đãng liếc nhìn xuống dưới chân – Dù sao bộ váy này nặng quá!

Nếu không vì Thiên ra sức thuyết phục rằng lễ hội cả năm chỉ có một, lại là hóa trang nên không phải lộ diện, nếu cả gia đình đi sẽ rất vui thì hai vợ chồng đã ở nhà, và vào giờ này bình thường thì Băng chơi ghép hình, Phong làm việc với máy tính.

- Nó đẹp mà – Phong đưa ra một lời bình đơn giản, tay vuốt nhẹ đuôi tóc vàng, là tóc giả nên nó khá dày – Anh thích tóc em hơn

Băng xoay người, hướng hẳn mặt ra ngoài, rồi gối đầu lên vai Phong. Hai người ngồi cạnh nhưng quay mặt hai hướng ngược nhau. Đôi mắt hai màu nhìn từng đoàn người lướt qua, không mảy may cảm xúc

- Ồn quá! – Băng nhíu mày

- Chờ bọn nhóc một lát ta sẽ về

- Em bảo anh ồn! – Băng chau mày, liếc ngang, cùng lúc Phong nghiêng đầu quay lại. Nhưng Băng chỉ thấy một góc khuôn mặt Phong không rõ ràng dưới chiếc mũ vải sụp, và thấy môi anh mấp máy rất nhẹ:

- Vậy anh không nói nữa

- Không, nói đi – Băng ra lệnh, lại nhìn thẳng, giọng ủ rũ – Chẳng có gì vui

- Em muốn nghe gì?

- Bất cứ cái gì vui hơn cái lễ hội này!

- Liên Hợp Quốc đã quyết định cấm nuôi rắn Runi

- Không nuôi sẽ tuyệt chủng mất – Băng chợt ghé tai Phong, thì thầm – Có nên cứu không?

Phong cũng lập tức ghé sát gương mặt Băng:

- Em muốn gặp ân nhân à?

- Không phải là anh sao? – Băng nhún vai

- Nếu không có Runi thì anh không chắc

- Em khỏi mang ơn anh rồi – Băng nheo mắt, tiếp tục thầm thì

- Thực sự là em đã bao giờ biết ơn anh chưa, vợ? – Đôi mắt Phong nhìn thẳng vào đôi mắt hai màu, với tình cảnh này thì đôi mắt kia hẳn phải cụp xuống vì chút “xấu hổ”. Nhưng ngược lại, Băng nghênh khuôn đầu, nhìn Phong ở cự li gần, đầy thách thức:

- Chán ngắt, hơn cả lễ hội này!

Dưới vành mũ sụp, miệng Phong vẽ một nét cười rất nhẹ. Đúng lúc, cả Băng và Phong cùng nhìn ngang, và phát hiện ông chủ cửa tiệm bánh nãy giờ đang nhìn họ vô cùng tò mò. Họ thật chẳng giống khách đến tham gia lễ hội, mà đang chơi trò “thế giới chỉ có hai ta”.

Ở một nơi khác, “chàng ngự lâm” Chấn Thiên đang hả hê tung chiêu “chơi gái”. Vài “cô công chúa” đã vây quanh anh chàng. Thiên luôn có sức hút khó khiên cưỡng!

- Mắt anh đẹp quá, có đeo lens không vậy?

- Phải đấy, đen sẫm màu cafe thế kia đâu giống mắt người bình thường!

- Lens à? Là thứ gì vậy?- Thiên nháy mắt, những cái nháy mắt của cậu luôn làm các cô gái rung rinh. Tay cậu đưa lên, ngón tay cái quệt nhẹ khóe môi cô nàng trước mặt - Kem dính trên miệng em này, gì vậy, celano à – Rồi cậu nếm thử ở đầu lưỡi – Anh thích vị này!

- Aaa… - cô gái kia khẽ hét lên vì hành động của Thiên

- Anh có thể mua kem ăn mà!

- Anh không nói thích vị kem – Tay Thiên đẩy nhẹ cằm của cô gái lên – Anh nói là thích vị ở đây – Và mắt cậu dán chặt vào chiếc môi xinh xắn kia, làm cô gái đỏ bừng má

- Chấn Thiên! – Một giọng nói chợt vang lên, rất quen. Là Yến Nhi – Những cô gái này là sao? – Nhận ra những cô gái vây quanh Thiên, Nhi lập tức khoanh tay, tỏ vẻ tra hỏi

Không giống phản ứng của người đã có bạn gái bị bắt quả tang tán gái, Thiên hết sức dửng dưng.

- Em hỏi những người này là ai? – Nhi bước đến gần hơn

- Gái! – Thiên đáp – Trước lúc đi anh nói với em, anh đi tán gái rồi mà – Thiên đang nhớ lại xem mình có nhớ nhầm chuyện này không

- Anh!!! – Nhi tức tối nhưng nghẹn lời, vì đúng là Thiên có thông báo việc ấy thật

- Anh, là ai vậy? – Cô gái đứng cạnh Thiên hỏi khẽ

- À, người yêu anh – Thiên cười, kéo Nhi lại ,khoác vai. Cho dù tỏ ra phản đối, nhưng Nhi không bao giờ phản kháng được Thiên, cậu lại càng thích mạnh tay với kẻ phản kháng.

- Anh xấu quá! – Mấy cô gái kia đồng thanh

- Xấu xa chưa đủ miêu tả anh! – Nhi lườm Thiên

- Chấn Thiên! Anh yêu! – Từ đâu đó, Hải Vy chạy tới ôm chặt tay Thiên, gọi bằng giọng đổ đường phèn

- OMG, bé sao thế? – Thiên nhướn mày

- Chấn Thiên!!! Rốt cuộc anh có bao nhiêu bạn gái!!! – Các cô gái, bao gồm cả Yến Nhi, cùng đồng thanh. Không để Thiên kịp thanh minh thì tất cả đã bỏ đi

- OMG – Thiên tiếp tục chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nhìn em gái, hiện giờ Vy vẫn ôm lấy Thiên như thân mật lắm – Bé phá anh đấy à?

- Suỵt suỵt, bắt đầu từ giây phút này anh là người yêu em, thế nhé, không bàn nữa! – Vy ngó nghiêng xung quanh, như đang bị rình rập bởi kẻ nào đó

- Ah, bé lại bị tên quỉ nào bám đuôi hả? – Thiên vỗ bộp cái vào trán – Làm hỏng hết việc của anh rồi, hmm

- Xiiii, anh sinh ra để làm việc tán gái chắc!

***

- Vậy em muốn nghe gì? – Phong tỏ ra kiên nhẫn như anh vẫn làm.

Băng lại ngả đầu vào vai Phong, im lặng. Thực sự nhiều lúc ở cạnh Phong, dù ngoài kia ồn ào, cô vẫn thấy yên bình. Băng luôn tỏ ra thách thức, thậm chí “bắt nạt” chồng, nhưng là vì “bản tính khó rời”, còn chính cô biết rằng Phong là người đàn ông tốt như thế nào

- Anh nói gì đi!

- Em muốn nghe gì? – Phong lặp lại câu hỏi, anh đã quen với các thể loại khó hiểu của vợ, nhưng việc hiểu được nó thì chắc thời gian cũng không có lời giải. Anh chọn cách kiên nhẫn.

- Thảm họa chẳng hạn! – Băng bất ngờ buông một câu trả lời, cô ngồi thẳng người dậy, ngẩng đầu, đôi mắt phóng xa nhìn lên sân thượng tòa nhà cao nhất 25 tầng trong công viên.

Một cô gái váy đỏ với đôi cao gót đang đứng ở mép sân thượng, không có vẻ muốn nhảy, nhưng càng không có vẻ ngắm cảnh!

- AAAAA….

Những tiếng hét thất thanh liên tiếp vang lên, khu trung tâm từ huyên náo trở thành náo loạn. Hàng nghìn con mắt lo lắng, bất an, cả hãi sợ ngước nhìn phía trên sân thượng tòa nhà cao nhất. Chiếc váy đỏ làm cô gái đứng chênh vênh ở mép sân trở nên bắt mắt hơn bao giờ!

- Là tiểu thư Janda của tập đoàn Uyam! Chắc cô ấy phát bệnh rồi! – Ông chủ quán sushi chạy nhào ra theo một kẻ đưa tin, vẻ mặt lo lắng.

Ở bên ngoài cũng nhiều kẻ hét lên “Là tiểu thư của Uyam!”. Khung cảnh ngày càng trở nên hỗn loạn, thêm cả tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương inh ỏi.

Băng đứng dậy, vươn vai:

- Ahhh, thêm chán ngắt nữa rồi!

- Về thôi – Phong cũng đứng dậy theo, kéo chiếc mũ trùm sụp xuống hơn. Cậu rút ví kẹp tiền vào tờ Menu trên bàn, dù hai người chẳng ăn thử một miếng sushi trong đĩa

- Em thề sẽ không mặc lại chiếc váy ngớ ngẩn này – Băng bước một bước, rồi dừng lại nhìn xuống. Phong đã lập tức bước tới, cậu ôm vai Băng, cùng lúc trùm cả vạt áo choàng đen lên người cô, khiến hai người như dính chặt trong tấm áo.

Phong cúi đầu, ghé sát Băng, thì thầm rồi đặt lên má cô một nụ hôn phớt nhẹ:

- Anh thề sẽ cởi nó ra cho em khi về đến nhà!

Băng khoanh tay, sau chiếc mặt nạ cánh bướm, đôi mắt hai màu nhắm lại, tỏ vẻ một cô tiểu thư quyền quý:

- Đừng hòng!

- Tránh ra!!!! – Vài kẻ vest đen vội vã chạy, chen qua đám người đang bàn tán, suýt nữa va vào Băng, may kịp lúc Phong kéo cô xích sang một bên. Lễ hội vẫn náo loạn bởi sự cố chưa giải quyết, nhưng hai vợ chồng Chấn Phong vẫn thản nhiên, cùng nhau ra về như đã tan tiệc. Sự náo loạn không ảnh hưởng họ, mà thật sự thì chẳng có sự việc lớn nhỏ nào làm họ mảy may.

Bỗng, trên bầu trời có những luồng ánh sáng chiếu xuống cường độ mạnh. Là những chiếc trực thăng chuyên dụng của tập đoàn Uyam. Tất cả bay ở khoảng cách gần mặt đất để tiếp cận tòa nhà cao nhất. Nhưng có vẻ như lúc này, khi cả xe cảnh sát, xe cứu thương, trực thăng đã có mặt, thì vẫn chưa có giải pháp nào để đưa cô tiểu thư của Uyam xuống. Không phải bởi vì không thể tiếp cận sân thượng tòa nhà, mà bởi vì cô tiểu thư kia thực sự đang phát bệnh, không kiểm soát được cảm xúc và việc mình đang làm. Chỉ cần làm kinh động cô ta, một bước chân tiến lên rất ngắn cũng khiến cô rơi từ độ cao trên 100m!

Quanh Phong và Băng lại rộ lên tiếng bàn tán, cả tiếng hét.

- Ồn! – Băng vừa dứt lời thì hai bàn tay Phong đã áp vào tai cô từ phía sau

- Ra khỏi đây, gọi cho Thiên và Vy, chúng ta sẽ về!

- Không! – Băng đột ngột phản đối – Cô quay lại, nhìn cảnh tượng hỗn loạn phía trước tòa nhà lớn, nhìn chiếc váy đỏ chênh vênh trên mép sân thượng tầng 25, rồi hạ giọng, nhưng âm vực của giọng nói vẫn cao – Chấn Phong, cứu cô ta đi!

- Gì? – Phong nhắc lại như mình nghe nhầm

- Cứu cô ta! – Băng nhìn thẳng vào Phong, dưới đáy võng mạc phát ra những tia sáng trong suốt trên nền hai màu của hai con mắt. Nếu hỏi đó là gì thì chỉ có một câu trả lời : Là hấp lực!

- Anh biết rồi – Trả lời nhẹ nhàng, Phong buông tay khỏi Băng và lập tức rời đi, len vào dòng người xô đẩy.

Có lẽ Băng không phải kẻ tốt bụng để lo chuyện cứu một mạng người, nhưng cô thấy như vậy giải tỏa được cái sự “chán ngắt” của lễ hội trong buổi tối lãng phí này.

- Tiểu thư Janda, hãy bình tĩnh nghe chúng tôi nói. Cô đang gặp nguy hiểm, hãy lùi lại vài bước, chúng tôi sẽ đưa cô xuống! – Chiếc loa từ trực thăng phát ra liên tục, nhưng cô tiểu thư có vẻ không mấy để tâm, cô ta cứ nhìn xuống dưới chân tòa nhà, nơi hàng nghìn người đang ngước lên. Có thể với cô ta điều đó thật thú vị. Cô ta không chịu nhích chân nửa bước!

- Tại sao tiểu thư lên đó được? Sân thượng không có lan can bảo vệ nên cửa dẫn lên đã khóa!! – Tay quản lý khu trung tâm khách sạn cố gắng giải thích với viên cảnh sát, nhưng dường như không ai muốn nghe lời gì lúc này ngoài chuyện làm sao đưa Janda xuống trước khi chủ tịch tập đoàn biết chuyện, tới đây và nhận ra Janda vẫn còn nguy hiểm!!

- Hay kích động cho tiểu thư nhảy xuống? Chúng ta sẽ chuẩn bị nệm hơi cứu hộ phía dưới!

- Không được! – Tay quản lý giật giọng – Phía dưới chỗ tiểu thư sẽ rơi là vật liệu xây dựng của công trình phụ đang thi công, nếu có sự cố sẽ ảnh hưởng tính mạng!!

- Điên rồi, trực thăng không thể tiếp cận tiểu thư, vậy hết cách sao?

- Tôi cử người lên sân thượng rồi, hi vọng thuyết phục được cô ấy!

- Vô dụng – Tay vệ sĩ của Janda tiến nhanh lại, rít lên – Tiểu thư đang phát bệnh, nếu bị kích động sẽ ngã xuống!!

Trên mặt những viên cảnh sát hiện rõ vẻ lo sợ và thất thần, điều cốt yếu là Janda là tiểu thư của Uyam, mà quyền lực của tập đoàn Uyam thì không ai không rõ!

- Á á á … - Những tiếng hét hoảng loạn lại vang lên. Những tay cảnh sát ngước nhìn và thấy từng dây thần kinh bị kéo căng, cô tiểu thư nọ đã nhảy xuống lanh tô – giá bằng kính chịu lực phía trên cửa sổ kính. Mặt kính chỉ rộng 1m, dài không quá 3m. Đứng ở vị trí này càng khiến sự nguy hiểm tăng bội lần, khiến những giải pháp cảnh sát, cứu hộ đưa ra thành bất khả thi, nhưng cô tiểu thư lại tỏ ra thích thú, vẫy tay chào. Những chiếc trực thăng buộc phải bay ra xa sợ làm ảnh hưởng tâm lý của Janda. Phía dưới, những tiếng hét vẫn vang dội không ngớt, những ánh mắt hoảng loạn nhìn lên.

Bỗng!!!

Trên sân thượng, xuất hiện một dáng hình cao, trong bộ trang phục “Thần chết”. Mọi ánh nhìn đổ dồn về dáng hình ấy, những tay quản lý và cảnh sát sửng sốt và rối loạn, chưa thể hiểu tại sao có kẻ lên được sân thượng khi mọi cửa vào tòa nhà đã bị chặn. Càng không hiểu kẻ áo choàng đen định làm gì.

- Phải bắt hắn lại!! – Viên cảnh sát ra lệnh

- Khoan đã! Xem hắn làm gì! – Tên vệ sĩ của Janda lên tiếng – Không kẻ nào dám làm hại tiểu thư ở đây cả, có thể muốn giúp đỡ, chờ xem hắn làm gì!!

Phong đứng ngay mép sân thượng, nhìn xuống. Rõ ràng ở khoảng cách này không thể đưa cô tiểu thư khó hiểu kia lên, thuyết phục cô ta hợp tác càng khó khăn.

Những con mắt mở to bàng hoàng, có cả dò đoán và hồi hộp. Tất cả thấy chiếc áo choàng đen nhảy xuống, chân đáp tại mặt kính lanh tô, ngay cạnh cô tiểu thư. Janda giật mình, suýt ngã ngửa, nhưng cánh tay dài của Phong đã lập tức đỡ lấy eo cô. Mỗi cử động trên chiếc giá đỡ cao chót vót đều làm hàng nghìn kẻ phía dưới thót tim. Cảnh tượng một “thần chết” đen toàn tập và một “tiểu thư” váy đỏ rực rỡ ở độ cao kia thật ấn tượng!

Đôi mắt xanh lam, đúng chất người lai, mở tròn nhìn Phong. Dưới vành mũ đen, Janda không nhìn rõ khuôn mặt “Thần chết”, nhưng đường nét của vành môi, của chiếc cằm đầy nam tính đủ khiến tim cô ta chết sững. Trong một tình cảnh thế này lại thật như phim hành động!

- Ai … ai vậy? – Janda lắp bắp mãi mới cất được lời

- Cô thích bay không? – Phong hơi nâng khuôn đầu lên, khiến đường nét trên khuôn mặt cậu hiện rõ vài phần, cùng giọng nói trầm trầm kia khiến Janda mở to mắt hơn, miệng há chưa kịp khép

- B…bay ư?

Phong rút ra từ túi một chiếc điều khiển, chiếc điều khiển trước khi bước vào tòa nhà cậu đã lấy từ chỗ người quản lý trò chơi tàu lượn cao tốc. Nhẹ nhàng ấn nút, cả đoàn tàu cao tốc trên đường ray dài, uốn lượn từ từ dịch chuyển. Chỉ vài giây, đoàn tàu tăng tốc và lao đi theo những đường lượn ngoạn mục. Cả trung tâm công viên nín thở đợi kì tích nào đó xảy ra, mà chưa ai đoán trước kì tích ấy là gì.

- Như nhảy dù, chỉ cần nhắm mắt, được chứ? – Phong liếc nhìn xuống dưới, chênh vênh ở độ cao hơn 100m thật thú vị

- Nhắm mắt ư? – Cô tiểu thư tiếp tục lặp lại như con búp bê

- Được chứ? – Giọng trầm và đầy uy lực lại phát ra

Và cô tiểu thư gật đầu không suy nghĩ.

Cùng lúc, đoàn tàu lượn cao tốc lao tới, vòng một đường cong hoàn hảo lướt qua một góc tòa nhà lớn, khoảng cách khá gần nơi “Thần chết” ngự trị. Ngay khi đoàn tàu lượn tới, một luồng gió dữ dội thốc vào, Phong cùng cô tiểu thư của Uyam … nhảy xuống. Một cú nhảy chéo sang, cùng sức mạnh của luồng gió dữ, khiến cả Phong và Janda lệch “đường bay đáp đất”, chếch sang so với đường rơi tự do 45 độ.

Những tiếng hét vang lên liên tiếp, lần này kinh hoàng hơn bao giờ!!! Những tay cảnh sát, cứu hộ, quản lý, vệ sỹ, cả phi công phía trên cũng trợn trừng mắt, tim ngừng đập. Và quả là có kì tích xảy ra!! Khi Phong cùng cô gái kia rơi ùm xuống cái hồ nhỏ gần tòa nhà lớn. Chẳng phải phép màu, vì Phong đã tính toán độ lệch của “đường bay” để rơi trúng vào hồ.

Nước bắn tung tóe, và hàng trăm người đổ dồn lại vây quanh cái hồ. Họ đều bịt chặt miệng, còn chưa hết bàng hoàng.

Và thật không may, khi cùng Janda nhảy xuống, Phong đã chấp nhận để cô ta phía trên, chiếc hồ không sâu, khiến anh khi bị nhấn chìm xuống nước đã đập đầu xuống đáy hồ!!

Janda ngoi lên sau nửa phút, những tay vệ sĩ đã lập tức chạy lại kéo cô ta lên cùng những lời hỏi han dồn dập. Một tràng vỗ tay vang lên, tưởng như vang động khắp khu công viên. Janda đẩy những tên vệ sĩ vô tích sự ra một cách khó chịu:

- Tránh ra cho ta! – Và cô chợt nhận ra một điều bất thường – Thần… thần chết??? – Cô quay lại phía hồ nước, đôi mắt hoảng loạn – Thần chết đâu? Anh ấy đâu???

- Tiểu thư, cô cần đến bệnh viện bây giờ!

- Im ngay, biến đi chỗ khác cho ta!! – Janda tiến sát mép hồ, ánh đèn không đủ để cô nhìn xuống đáy hồ - Thần chết của ta đâu??

Nước bắn lên tung tóe lần nữa, vô vàn cặp mắt lại đổ dồn vào mặt hồ. Họ thấy “Thần chết” ngoi lên.

Phong lên khỏi hồ nước, người anh ướt sũng. Anh không để ý rằng chiếc mũ trùm đã bị rơi ra, càng không biết trên đầu mình, máu đang rớt vì va đập xuống đáy hồ.

- Anh … là Thần chết sao? – Janda từ từ tiến lại, cô thấy tim mình đập loạn. Sau khi xuống nước, vẻ như cơn phát bệnh đã dứt. Nhưng cô lại càng hoảng loạn hơn khi phát bệnh. Cô đang dần dần… thấy toàn bộ khuôn mặt Phong. Hơn nữa, giờ nhìn ở khoảng cách xa hơn, cô mới thấy hết dáng hình cao lớn ấy …

- Anh …cứu em sao? Cảm …cảm ơn…– Vẻ mặt cao ngạo ban nãy của cô tiểu thư giờ thay bằng vẻ bấn loạn cực độ, khi Phong quay lại, trực diện nhìn cô!!

- Khỏi! – Nhưng cô ta chết sững, khi Phong chỉ nói duy nhất một từ rồi đã bước vội đi. Anh không quan tâm xung quanh có hàng trăm ánh mắt của các cô nàng đang nhìn anh trân trân.

- Thần… À, anh, anh à – Cô tiểu thư gọi với theo – Làm sao để liên lạc được với anh?? – Có lẽ là lần đầu tiểu thư của Uyam hỏi thẳng thừng vậy với một người đàn ông, nhưng trong lúc này cô không nghĩ được gì hơn vậy

Không may cho cô, Phong xem như không nghe những lời ấy, anh vẫn thẳng đường bước !! Và Janda kịp lúc nhận ra trên đầu Phong có vết thương đang chảy máu!! Cô kéo váy chạy lại, tay với ra níu lấy áo choàng đen

- Khoan đã, anh bị thương kìa. Là do em, em sẽ chịu trách nhiệm!

Lúc này Phong mới chịu dừng chân, suy nghĩ của anh lúc này chỉ là tìm Băng và đưa cô về nhà. Phong liếc mắt nhìn bàn tay cô tiểu thư kia đang giữ áo mình, ánh mắt với những tia nhìn lạnh lùng, đáng sợ.

Khẽ run lên vì ánh nhìn ấy, nhưng Janda vẫn không chịu buông tay, như sợ buông tay, “Thần chết” sẽ thật sự biến mất.

- Anh chảy máu nhiều quá, em sẽ đưa đến bệnh viện – Janda vẫn cố gắng thuyết phục với ánh mắt van nài

Cô tiểu thư không sợ mất mặt dù rất nhiều ánh mắt đang nhìn vào. Những ánh mắt ấy thật ra chỉ đang chú mục vào Phong, chứ chẳng còn để ý Janda hay gì khác. Họ đang cố nghĩ xem khuôn mặt kia là người nổi tiếng nào trong thành phố mà chưa một lần biết đến.

- Nếu không đi bệnh viện, anh sẽ ngất mất – Janda vẫn víu áo Phong, đầy van nài.

- Bỏ ra!

Một giọng nói vang lên, phá tan sự tĩnh lặng nghẹt thở của đám đông xung quanh, giọng nói cao vút và không phải của Phong!

“Nữ hoàng” với chiếc váy xanh trong suốt như làm từ thủy tinh cùng chiếc mặt nạ cánh bướm đang tiến lại gần … Băng vòng tay ôm lấy tay Phong, hai người trao nhau một ánh mắt dịu dàng và nhanh chóng.

- Cô… là ai? – Giọng Janda có vẻ khó chịu vì tình cảnh thật khó chịu lúc này

- Tôi bảo bỏ ra! – Băng lặp lại, giọng nói ấy lần này đầy quyền lực và sự đe dọa. Hàng trăm ánh mắt đang dõi theo, giờ mở to bàng hoàng khi … Băng từ từ đưa tay, tháo chiếc mặt nạ che mặt ra !!!

Đôi mắt xanh lam cũng mở căng, và bàn tay đang níu áo Phong buông thõng xuống.

Khuôn mặt của Thần Chết và khuôn mặt của Nữ hoàng lộ diện, còn điều gì bàng hoàng hơn được thế!!!

- Chấn Phong, đi thôi – Băng lơ đãng hạ giọng, và không cần chờ thêm, Phong đã nắm tay cô kéo đi. Đám đông cùng tản ra, nhường đường.

Thần chết và Nữ hoàng biến mất, trong khi tất thảy người, bao gồm cả cô tiểu thư Janda, vẫn chưa thể hoàn hồn !!

***

Sáng mai, sau lễ hội.

- Ba mẹ yêu quí, lần này thì ầm ĩ rồi – Vy lắc đầu, đặt tờ báo lên bàn , ngồi xuống ghế, lại tiếp tục lắc đầu.

- Mẹ vô can! – Băng không muốn có cuộc tranh luận nào với con gái, và cô tiếp tục trò chơi ghép hình dang dở

- Ba vô can! – Phong không muốn nhắc lại chuyện đêm qua, mà thực ra anh cũng không để tâm. Anh tiếp tục chăm chú với màn hình laptop làm việc

- Haha vui mà! – Đến lượt Chấn Thiên mới tỏ ra thích thú, cậu cầm lên tờ báo. Tờ báo sáng đưa tin về sự cố náo loạn ở công viên Royal đêm qua, về “Thần chết” và “Nữ hoàng băng giá”, về cả cô tiểu thư của Tập đoàn Uyam

Vy lườm anh trai, khoanh tay:

- Mọi chuyện là do anh, nếu anh không thuyết phục ba mẹ đi thì đã không có chuyện phức tạp này

- Baby không thấy hay ho à – Thiên đi vòng qua, xoa đầu em, rồi ngồi xuống ghế, đọc tiếp tờ báo – Mấy khi có dịp náo nhiệt như này, ba mẹ thật quá đỉnh!

- Anh không nghĩ những kẻ kia sẽ tốn công đi tìm ba sao?

- Cả mẹ nữa – Thiên nhún vai – Nhưng dễ dàng để tìm sao? Anh thấy thú vị đấy chứ haha … - Thiên nhướn mày – Cái này thú vị hơn này, “Janda, tiểu thư tập đoàn Uyam sau cú shock hôm qua đã ngã bệnh”

Thiên ném tờ báo lên bàn, kết luận:

- Ba mẹ đỉnh thật!

Khu biệt thự Vilas của tập đoàn Uyam

- Con bé làm sao?

- Thiếu gia, tôi nghĩ phải đưa tiểu thư đi điều trị tâm lý, tiếp tục để tiểu thư ở nhà bệnh sẽ nặng hơn! – Vị bác sĩ tỏ ra lo lắng

- Điều trị tâm lý sao? - Cậu chủ của tập đoàn Uyam nghẹn họng

- Sau cú shock, bệnh của tiểu thư đã có dấu hiệu nặng hơn, nếu không điều trị tâm lý sớm, bệnh sẽ khó lòng chữa khỏi! Tôi đã tiêm một mũi an thần, tiểu thư sẽ ngủ sâu. Thiếu gia hãy dặn người giúp việc coi sóc cẩn trọng

- Không, không, bỏ ra, bỏ ra, ta muốn gặp Thần chết, ta muốn!!!

Giọng Janda hét lên đầy hoảng loạn, lập tức có một bàn tay ở bên vỗ về:

- Anh ở đây, không sao rồi, anh ở đây… - Cậu thiếu gia ra hiệu cho hết thảy người giúp việc và vệ sĩ ra ngoài

- Không đâu!! Không! Anh trai, em muốn người đó, đưa người đó về đây cho em…!!! Anh à …

- Em gái, ngoan nào, anh biết rồi, dù lên trời hái sao anh cũng sẽ làm. Ngoan nào, ngoan nào …

Janda vẫn rên rỉ, nhưng dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh trai. Cậu thiếu gia nhẹ nhàng đặt em gái xuống, kéo chăn đắp cho cô. Anh cầm tờ báo sáng lên, đọc lại tin tức đã đọc trước đó đến vài lần. Khóe môi anh chợt nhếch một nụ cười đau đớn “Điều trị tâm lý sao…??”

- Thiếu gia, ông chủ đã biết tin, đang trên đường về nước - Tên vệ sĩ bước vào thông báo

- Cho người đi điều tra chưa?

- Rồi, thưa thiếu gia Davinci Uyliam!



Chap 02: (Cảnh báo có cảnh 17+)



Từng đợt sóng tung bọt trắng xóa, hôn lên bờ cát mịn, dịu dàng… Có cánh hải âu chao liệng bay về phía mặt trời rực đỏ.

Hoàng hôn. Yên bình quá!

Có chàng trai ngồi trên chiếc ghế gỗ trước biển, yên lặng. Đôi tay lướt trên laptop và đôi mắt lạnh chú mục vào màn hình. Anh ngồi thế hàng giờ để làm việc, vẫn vậy, khi tập trung làm việc, anh hoàn toàn không chú ý xung quanh. Những làn gió nhẹ vờn tóc anh, bay khe khẽ.

- Phong, em đói! – Băng xuất hiện, vẫn cái cách xấc xược và tự nhiên của riêng cô. Cô ngồi xuống ghế ghỗ, dựa đầu vào bờ vai rộng. Mặt ủ rũ.

Phong đang làm việc, công việc phức tạp khiến anh không thực sự để tâm tới Băng, cho đến khi giọng nói trong và cao ấy lại cất lên, lần này có chút phẫn nộ:

- Phong! – Băng đưa tay đóng mạnh chiếc laptop khiến kẹt cả bàn tay đang đánh máy – Đừng có lơ em! – Đôi mắt hai màu liếc lên

- Anh xin lỗi, em muốn ăn gì? – Lập tức Phong đã đặt laptop xuống bên cạnh và quay lại nhìn vợ, đầy ân cần.

- Không muốn ăn gì – Băng nói đều đều và thủng thẳng từng chữ

- Anh biết rồi, “đói” và “muốn ăn” là hai chuyện khác nhau – Phong nhắc lại y như lời Băng từng nói. Mấy lí lẽ “không đỡ nổi” của Băng Phong cũng thuộc gần hết rồi

Phong choàng tay, kéo vợ xích lại gần, ôm vai cô thật chặt:

- Giờ em muốn gì?

Băng ngả đầu lên vai Phong, im lặng, mắt nhìn ra xa nơi bốn bề sóng biển xanh thẫm. Cô chỉnh lại một bên tai phone, và cô cũng chỉ đeo một bên. Rồi đột ngột cô giơ chiếc mp3 lên trước mắt Phong:

- Em tìm thấy cái này, trong nhà kho. Nạp điện vẫn nghe được.

Là chiếc mp3 của Phong ngày còn ở khu biệt thự của Lâm Chấn, chiếc mp3 làm bạn với Phong suốt những đêm mưa, suốt một quãng thời gian dài. Anh cũng không nhớ là đã cất nó đi tự lúc nào, có lẽ từ khi lấy Băng và phải lo kiếm tiền nuôi vợ con. Nhìn thấy nó, anh chợt nghĩ về những năm tháng mệt mỏi trước kia, những năm tháng mà anh, một lúc nào đó, tưởng đã xóa đi trong kí ức

- Lần em ngã, nó rơi ra cạnh em ở hành lang, suýt nữa đã bị anh giết chết! – Giọng Băng như kết tội

- Chiếc mp3 ấy là thứ đầu tiên và cuối cùng mẹ mua tặng anh

Băng ngước lên nhìn Phong, có vẻ như còn nhiều điều về anh, mà dù đã sống với nhau rất lâu, cô vẫn không biết. Mà Phong không phải người thích kể những chuyện của chính mình, anh giữ cho riêng anh, cho riêng sự cô độc còn đâu đó trong anh. Băng bất giác thấy có lỗi, nhưng cô không bao giờ là kẻ nói câu xin lỗi hay cảm ơn, đặc biệt với chồng.

- Em suýt chết vì nó, em không phải kẻ trộm!

- Anh biết – Phong nhíu mày, anh tưởng là Băng đã biết anh biết điều này – Có kẻ hại em.

Đôi mắt Băng tối sầm:

- Vậy mà anh vẫn định giết em??

- Em có thể trả thù bằng cách giết anh – Phong nhìn Băng, rất chân thành. Anh muốn dùng chiêu “giả vờ đáng thương để được cảm thông” sao? Chắc chắn là không, anh thừa hiểu Băng không dễ dụ. Nhưng anh cũng không đoán được sẽ phải chịu sự trả thù gì. Rốt cuộc đó là … một vết cắn! Băng cắn mạnh vào vai Phong, thật sự dùng lực! Dĩ nhiên là đau .Nhưng Phong không hé môi nửa lời. Khi Băng cắn anh, anh vuốt tóc cô nhẹ nhàng …

(Ở phía đằng xa, có hai kẻ đang lén lút ló mặt ra khỏi cửa nhìn ba mẹ thân mật trên chiếc ghế gỗ trước sóng biển. “Mẹ cắn ba!! OMG, không thể chịu được!!” Vy định lao ra nhưng đã bị bàn tay rắn của Thiên tóm lại. “Cắn yêu thôi baby, xen vào cảnh lãng mạn kia là tội ác đấy!!” “Hì” – Ánh mắt Vy ranh mãnh nhìn anh trai “Anh à, vậy thì em cũng cắn yêu anh nha”, và chưa kịp để Thiên chuẩn bị tinh thần, Vy đã lên gân cắn mạnh vào tay cậu” “Oh my godddd!!!!” Thiên muốn hét lên nhưng sợ làm kinh động đến ba mẹ nên đã giảm cao độ xuống thành những âm thanh rên rỉ nơi cổ họng” )

- Đau không? – Băng hỏi khi đã cắn xong

- Đau! – Phong đáp

Băng hơi nghi ngờ cái sự “đau” mà Phong nói, vì sắc mặt anh vẫn bình thản, lại còn có chút hài lòng như cô vừa trao anh một nụ hôn chứ không phải một vết cắn. Không thỏa mãn, Băng đưa tay tháo khuy áo sơ mi Phong, rồi kéo áo ra để lộ vết mười chiếc răng. Vết cắn sâu, và còn rớm máu. Bây giờ đã hài lòng hơn, Băng kéo lại áo cho Phong, rồi kết luận:

- Thù vẫn chưa trả được cho đến khi anh còn sống!

- Vẫn chưa trả hết à? – Phong hỏi, vẻ như hưởng ứng

- Trả mối thù giết hại, dĩ nhiên một mạng đền một mạng! – Băng chú mục vào Phong, vẻ rất kiên quyết

- Nhưng anh chưa giết hại được em!

- Vẫn là giết hại, dù chỉ trong ý nghĩ!

- Vậy em cũng từng có mục đích sát hại anh, có lẽ anh cũng cần trả thù? – Phong vẫn vuốt tóc vợ, rất dịu dàng

- Nhưng em chưa sát hại anh!

- Vẫn là sát hại, dù chỉ trong ý nghĩ! – Phong đáp, miệng vẽ một nét cười thật nhẹ

- Anh không có quyền!! – Băng có chút phẫn nộ vì thái độ “không phục tùng” của Phong. Có lẽ trên đời chỉ có Phong mới khiến cô bực mình được

- Ừ, anh không có quyền – Phong luôn đặt ra giới hạn để nhường vợ

- Đừng chọc giận em, anh sẽ bị đau! – Băng trở về vẻ lơ đãng, ngả đầu vào vai Phong và thưởng thức giai điệu trong chiếc mp3, hòa cùng tiếng sóng du dương êm dịu.

- Anh không chọc giận, anh vẫn bị đau – Phong lại ôm vợ, vuốt ve cánh tay mềm.

Gió dịu dàng hôn lên mái tóc dài buông xã, lướt qua vai áo sơ mi trắng … Và mặt trời sắp lặn xuống biển sâu.

Vẫn ở nơi góc cửa, hai kẻ lén lút cùng lắc đầu:

- Chắc mình đang xem phim Hàn live!

- Anh Thiên, tại sao anh yêu mẹ?

- Mẹ đẹp!

- Em cũng đẹp!! – Vy nghênh mặt, dõng dạc

- Haha, trên đời không ai đẹp bằng mẹ đâu, baby ạ

- Anh có nghĩ ba yêu mẹ vì mẹ đẹp không?

- Em hỏi câu này nhiều đấy – Thiên búng trán em gái – Muốn xét đoán điều gì sao?

- Nếu yêu chỉ vì quá đẹp thì chẳng phải mẹ hết đẹp, ba sẽ hết yêu sao?

- Chậc, không biết, nhưng anh sẽ không bao giờ hết yêu mẹ!

- Tại sao?

- Vì mẹ sẽ không bao giờ hết đẹp – Nói xong, Thiên lại phá ra cười

- Em không nghĩ ba yêu mẹ vì mẹ đẹp, nhưng em muốn như vậy, haizz

- Haizz – Thiên cũng thở dài theo em gái

- Anh thở dài gì chứ??

- Vì anh cũng muốn mẹ yêu ba chỉ vì ba đẹp!

Hai anh em nhìn nhau, rồi cùng thở dài “Haizz”

- Hai đứa thì thầm gì vậy? – Không biết từ lúc nào Phong đã đứng trước mặt, Thiên và Vy cùng sững người, rồi cả hai quay người đi về hai hướng khác nhau

- Ba, con đi làm bài tập

- Ba, con đi xem đua moto

Sinh ra trong một gia đình đặc biệt nên Thiên và Vy có những suy nghĩ rất đặc biệt. Sống cùng người cha phong độ, đẹp trai và tài giỏi mọi mặt nên Vy sớm cảm thấy ba là người đàn ông tuyệt vời duy nhất trên thế gian, thế nên Vy yêu ba vượt ngưỡng. Sống cùng người mẹ đẹp, lại chẳng phải vẻ đẹp chỉ nghiêng nước nghiêng thành, mà vẻ đẹp “say từ cái nhìn đầu tiên”, nên Thiên cũng sớm “say” mẹ, theo cách vượt ngưỡng. Có lẽ không đáng ngạc nhiên, vì gia đình này cũng đủ điều quá khác thường rồi.

“Á á á…” Tiếng hét hoảng loạn của Hải Vy vọng vào căn nhà gỗ. Mọi cánh tay đang hoạt động hay bộ óc đang suy nghĩ đều ngưng lại, Phong, Băng và Chấn Thiên cùng lao ra ngoài khu vườn nhỏ.

Cuốn sách trên tay Vy rơi xuống, cô nhóc chạy đến ôm chầm Phong khi vừa nhận ra ba đang tới:

- Ba, cứu con…

- Chuyện gì xảy ra??

Vừa lúc Thiên và Băng cùng chạy đến, hỏi dồn dập.

- Vy, có chuyện gì vậy?

Phong và Băng luôn dửng dưng và vô cảm với chuyện bên ngoài nhưng bất kì điều gì nguy hiểm xảy ra với con đều làm cả hai lo lắng.

- Có rắn trong vườn! – Vy giờ đã cảm thấy an toàn hơn, cô nhóc chỉ tay về phía gần chiếc xích đu trắng.

Tất cả cùng tiến về phía ấy… Và thấy một con rắn trắng, lớn, đang nằm cuộn tròn từng lớp. Đôi mắt nó mở trợn trừng, đáng sợ.

- Chắc nó sợ Vy nhà ta nên cũng không dám làm gì, chỉ mở mắt vậy thôi – Thiên thở phào – Anh lại tưởng có chuyện gì kinh khủng lắm, lại cũng có con vật khiến em gái anh sợ à? – Thiên bật cười, vì Vy là đứa con gái mạnh mẽ và không sợ kẻ nào. Chỉ là trong gia đình, cô bé luôn tỏ ra là một đứa con bé nhỏ, còn với kẻ ngoài, thì lạnh lùng và cao ngạo y hệt Băng. Gia đình Phong đều vậy, đối với người trong nhà khác hoàn toàn đối với người ngoài.

- Nhưng nó nhìn trừng trừng em, như sắp tấn công

- Vy, rắn sẽ không cắn người chỉ cần không làm kích động nó – Băng vuốt nhẹ tóc con gái.

- Nhưng rõ ràng là nó nhìn con như thù hằn mà – Vy cố giải thích

- Cũng có thể, con rắn không động đậy, nhưng có vẻ đe dọa, muốn tấn công – Thiên nhìn con rắn, dù sao nó cũng không đáng sợ đối với cậu

- Nó sẽ không tấn công! – Bây giờ Phong mới lên tiếng

- Tại sao ba? – Vy níu áo ba, chưa hiểu

- Phải rồi, không thể tấn công! – Sau khi nhìn kĩ con rắn, Băng cũng kết luận

- Con chưa hiểu?

Phong bước lại gần con rắn trắng hơn…

- Ba à, đừng …

- Không sao, nó chết rồi! – Và anh ngồi xuống, tóm lấy cổ con rắn, lôi nó dài ra. Phải, con rắn mềm nhũn, nó đã chết. Dưới thân mình nó, là một ổ những quả trứng mới đẻ. Con rắn chết, nhưng vẫn cố tìm cách tạo ra sự bảo vệ cho những đứa con chưa thấy mặt, một lớp ngụy trang hoàn hảo với kẻ ngoài.

- Không tin được, vậy mà con đã sợ …

- Vy à, đôi lúc ta luôn tin vào một điều mọi người đều tin, mà không hề nghi ngờ. Nhưng niềm tin có lúc không ở những điều ta thấy, ta nghe. Niềm tin là ở sự cảm nhận từ trái tim.

Phong luôn dạy con những bài học cuộc sống, những cách sống đúng nghĩa là sống… Băng mỉm cười, cô chưa bao giờ hối hận vì ngày ấy đã đi theo người đàn ông này.

- Ba, lá bài này là gì? – Vy nhặt một cây bài đặt trên những viên sỏi, rất gần con rắn trắng lên.

Một lá Át cơ nhưng bên trong là hình đầu lâu màu đen. Có lẽ không phải ngẫu nhiên nó được đặt ở đây.

- Em lo lắng sao? – Phong ôm lấy Băng từ phía sau. Cô đứng dựa bàn, trên bàn đặt lá bài đầu lâu để ngửa, im lìm nhưng toát ra đầy vẻ hắc ám.

Băng lắc đầu. Phong cúi xuống hôn thật khẽ lên tóc cô, hai cánh tay dài của anh ôm chặt hơn

- Có thể không phải ngẫu nhiên, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Vì sao? – Băng nhắm mắt, cảm nhận những ngón tay Phong nhẹ nhàng vuốt trên gò má, lướt qua đôi môi đang khẽ mở của cô

- Vì có anh ở đây.

Băng quay lại, ôm Phong, siết chặt tay, khuôn mặt dựa vào ngực anh, cảm nhận mùi hương rờn rợn chưa bao giờ thay đổi. Khuôn ngực ấy rộng và rắn chắc, luôn như vậy, đầy tin cậy và an toàn.

- Em biết, vì có anh.

Ngoài cửa sổ kính đen một màu huyền bí của màn đêm, tưởng như một khối tĩnh lặng, nhưng lắng tai, sẽ nghe thấy tiếng rì rào của sóng biển, và của gió.

Phong cúi xuống tìm tới đôi môi mềm như cánh hoa. Trong bóng tối hai người vẫn cảm nhận rõ cơ thể người kia, một luồng sức nóng chạy dọc và bừng bừng như thiêu đốt mỗi phần cơ thể nơi da thịt chạm nhau, dính chặt, dù cách hai lớp vải. Một nụ hôn cuồng nhiệt và đam si. Hai đôi môi quấn vào nhau. Hai đầu lưỡi như chạm vào dòng nham thạch bỏng rát, đầy ham muốn. . Rời khỏi đôi môi mềm như nước, môi Phong lập tức lướt xuống chiếc cằm nhỏ, xuống vành tai và chiếc cổ cao đầy kiêu hãnh. Mỗi lần môi Phong chạm xuống, cùng đầu lưỡi đầy kích thích ấy đều làm cơ thể Băng phản ứng lại mạnh mẽ. Ham muốn càng trỗi dậy, tay Phong lần đi ve vuốt cơ thể mềm mại ấy… Và không chế ngự được, nụ hôn của anh càng cuồng si hơn, đôi tay anh càng bạo liệt hơn!

- Phong! Phong … từ từ thôi … - Băng cảm nhận được Phong sắp trở thành con thú đói mồi nên cô lập tức muốn kìm lại trước khi bị đau

- Anh xin lỗi – Phong thì thầm vào vành tai Băng và hôn thật khẽ lên ấy. Anh kiềm chế lại và đôi tay trở nên dịu dàng hơn.

Tay Băng níu rất chặt áo sơ mi trắng, đôi mắt nhắm nghiền, cô luôn được Phong dịu dàng và nâng niu như vậy, chưa một lần đau đớn hay khổ sở, dù cô biết Phong đã phải kiềm chế trước cơ thể cô rất nhiều.

Cheng cheng !!

Tiếng va đập khá mạnh đột ngột vang lên, xen vào giữa “cuộc tình” mới bắt đầu. Phong định lờ đi và tiếp tục hôn lên cánh môi mềm, nhưng Băng đã đẩy anh ra:

- Khoan.. khoan đã. Phải xem Thiên, Vy có chuyện gì!

Giờ nhớ ra hai người có hai đứa con, Phong mới chịu buông tay khỏi vợ. Anh thật muốn nguyền rủa âm thanh gây rối kia. Trước khi rời đi, anh vẫn nâng cằm Băng và trao một nụ hôn rất nhanh, đầy lưu luyến.

- Thiên, Vy, chuyện gì vậy? – Anh bật đèn nhà bếp lên vì hai đứa đều không ở trong phòng riêng, mà tiếng động kia giống như tiếng va đập của chảo, xoong, hay cái gì tương tự thế

Đèn sáng, Phong thấy Vy đang ngồi bệt dưới đất, miệng cười tươi:

- Ba, hi hi, anh Thiên đập chảo vào đầu con!

Thiên dùng tay phát nhẹ một cái vào trán em gái :

- Đã bảo không được cười rồi!

- Nhưng em không khóc được!

- Thì ít nhất cũng đừng cười!

- Thế anh không nghĩ được cái gì hơn là đập chảo vào đầu à??

- Anh bảo…

- Thiên, Vy!!! – Phong đã hiểu cái âm thanh gây rối kia là gì, mặt anh tối sầm

- Ba à, thật sự là anh Thiên đập chảo vào đầu con!!

- Ba, con không bày trò này, con thề!

Từ phía sau, Băng đang bước đến, thật không nhịn được cười với hai đứa nhóc.

- Thế có cần đi bệnh viện không, Vy?

- Con nghĩ không cần đâu mẹ à – Vy lại cười, nhạt như nước ốc

- Vậy không sao rồi, mẹ đi dạo biển một lát – Băng nói rồi quay lưng đi luôn, không để ý vẻ mặt khó coi của Phong.

- Ba à, con nghĩ ba nên đi cùng mẹ - Thiên nhìn ba, cũng cười gượng gạo

- Một lần nữa thì không xong đâu – Phong đe dọa, giọng không có vẻ là đùa. Thiên và Vy không còn cách nào khác, lại cười.

Bờ biển dài, từng ngọn sóng nhỏ lăn tăn trườn trên bờ cát mịn, hôn thật khẽ lên đôi chân trần đang bước chầm chậm.

- Lại bị bọn nhóc phá rồi – Phong đã đi ngay cạnh Băng, không biết cô vừa cười thật nhẹ

- Em lạnh không? – Phong kéo vợ lại, ôm lấy vai cô, vuốt ve cánh tay mềm

- Một chút, nhưng mỏi chân.

Phong lập tức quay lưng lại, ngồi xuống

- Em tăng 1 kí đấy – Băng nói, nhưng chỉ là thông báo thôi, dù có tăng 10 kí cô vẫn sẽ để Phong cõng.

Nhưng Băng chỉ kịp ôm lấy cổ Phong, áp mặt vào bờ vai rộng thì một âm thanh vang lên

Cheng chenggg…

Dừng lại một giây, cả Phong và Băng cùng lắc đầu. Hai đứa nhóc lại giở trò rồi …

- Có phải chúng trẻ con quá không khi dùng một chiêu hai lần? – Băng lơ đãng hỏi. Nhưng ngay khi cô vừa dứt lời, một âm thanh nữa vang lên, lần này đều khiến cả hai vợ chồng sững sờ.

Âm thanh phát ra từ phía trong nhà, rõ mồn một. Là tiếng súng!



Chap 03:



Chưa đầy một phút sau, Phong và Băng đã lao vào đến phòng bếp:

- Thiên, Vy, có chuyện gì???

Phong nhìn thấy đôi mắt Vy vẫn còn sững sờ, cả cơ thể im như phỗng, như còn chưa tin vào chuyện mới xảy ra. Phong nhìn xung quanh cô nhóc dò xét tình hình. Thật may, ít nhất là chưa có vết máu.

- Đột nhiên điện tắt, con tưởng Vy đùa, nhưng ngay sau đó có tiếng súng phát ra. Còn chưa hiểu chuyện gì thì điện đã bật! – Thiên giải thích, dù cậu còn hoàn toàn mập mờ về những gì vừa diễn ra. Cậu tiến tới gần Vy, kéo em gái ôm vào lòng, xoa đầu cô nhóc:

- Không sao rồi Vy, mọi chuyện sẽ ổn – Vy lúc này mới thở hắt ra, mi mắt chớp chớp như muốn biết mình còn sống không. Là lần đầu nghe thấy tiếng súng, lại ngay rất gần mình, tưởng như viên đạt thiếu 1cm nữa là ghim vào cô nhóc.

- Em không sao – Vy rất nhanh bình tĩnh lại. Và Băng đã đến bên cạnh, kéo con gái lại vuốt ve

- Ổn rồi Vy, ba mẹ ở đây

- Con ổn! – Vy liếc nhìn ba, anh đang trao cho con gái một ánh nhìn tin cậy.

- Có xác định được hướng đạn không?- Phong tiến lại phía bàn gỗ. Một viên đạn ghim vào gỗ, im lìm và đầy nguy hiểm.

- Từ phía cửa sổ, nhưng con không nhìn thấy kẻ nào – Thiên lại gần phía cửa sổ, nhìn ra ngoài, chỉ một màu đêm đen u lặng – Ba, lại một lá bài! – Thiên bất chợt thấy một lá bài kẹp vào khe cửa kính.

Cả ba người trong phòng cùng hướng về phía Thiên.

Là Át rô. Phía trong in hình mặt nạ trắng!

- Có kẻ muốn sát hại Vy sao? Lúc nãy thiếu chút nữa viên đạn đã trúng vào con bé! – Thiên đặt lá bài lên bàn, giọng đầy lo lắng.

- Em không gây thù với ai ! – Vy khẳng định

- Không phải sát hại!

- Là đe dọa! – Băng nhìn Phong, nói tiếp lời anh

- Đe dọa sao? Kẻ nào muốn đụng đến gia đình ta?

- Chúng ta gây thù với ai sao? - Thiên, Vy cùng đặt ra những câu hỏi. Nhưng tuyệt nhiên không thấy sự lo lắng trên gương mặt cả hai, vì chúng đều có một ý nghĩ “Muốn đụng vào gia đình này, kẻ đó ăn gan hùm rồi!!”

- Chúng ta không gây thù – Giọng Băng đầy cương quyết – Nhưng kẻ mang thù với ba mẹ thì nhiều, là chuyện trong quá khứ, có lẽ! Dù sao, chúng đã sai rồi khi tuyên bố đối đầu!

…Phong đặt thêm lá bài Át cơ bên cạnh con rắn trắng trong vườn hồi chiều lên bàn.

- Đầu lâu, mặt nạ, lá bài, chúng có liên quan sao? – Vy khoanh tay, đôi mắt bình thản xét đoán

- Con đã thấy biểu tượng Át (A) ở đâu đó rồi – Thiên phân vân và đang cố dò lại kí ức

- Em cũng có cảm giác như vậy! Rốt cuộc là biểu tượng cho điều gì?

- Là sự đe dọa! – Phong giơ lá bài đầu lâu lên – Và sự giấu mặt – Phong giơ lá bài mặt nạ!

- Kẻ thù ở trong bóng tối, đánh động cho ta thấy rằng ta đang gặp nguy hiểm và chúng, kẻ gây ra mối nguy hiểm là ẩn số! – Băng liếc nhìn Phong, ra hiệu, anh khẽ gật đầu

- Điều chúng muốn là thấy chúng ta lo lắng, bất an và run sợ.

- Chúng sẽ không đạt được mục đích, thưa ba! – Thiên và Vy cùng đồng thanh

- Nếu thực sự muốn sát hại, chúng sẽ không dùng cách này. Nên trước mắt chúng ta sẽ chờ xem hành động tiếp theo của chúng là gì để quyết định hành động của ta! – Cách nói của Phong khi vướng vào rắc rối luôn bình tĩnh và đáng tin, nên luôn tạo cảm giác an toàn cho gia đình.

- Ba có nghĩ mọi hành động và lời nói của gia đình mình đang bị theo dõi không? Những kẻ ở trong bóng tối sẽ dễ dàng quan sát, còn chúng ta lại hoàn toàn mất phương hướng về chúng, nếu chờ đợi, có phải cho chúng thấy sự sơ suất và vô lực của chúng ta không?

- Chính là muốn cho chúng thấy ta sơ suất, Vy ạ - Băng nói với Vy nhưng lại đang nhìn Phong, chăm chú. Có thể suốt những năm qua cô đã quên mất mình có một quá khứ không mấy tươi đẹp để chuẩn bị cho những điều nguy hiểm không lường trước, nhưng cô biết là cô có quyền xao nhãng. Vì Phong là sự an toàn luôn hiện hữu

- Có thể bị theo dõi, nhưng trong ngôi nhà này ít nhất sẽ không cuộc nói chuyện nào bị rò rỉ. Chúng ta có rất nhiều máy dò vật thu, phát tín hiệu khắp nhà!

- Và con đã hiểu tại sao một ngôi nhà gỗ lại có trần nhà chạm trổ tinh xảo và phức tạp như vậy! – Thiên nhún vai, ấy là điều hồi nhỏ cậu nhiều lần hỏi ba, nhưng không có câu trả lời khiến cậu thỏa mãn

- Ba còn giấu chuyện gì nữa không? – Vy nhìn ba dò đoán, nhưng luôn là bất lực trước biểu cảm không cảm xúc trên gương mặt Phong. Chỉ ở bên gia đình, Phong mới thỉnh thoảng cười và rất dịu dàng

- Vy muốn nghe điều gì? – Phong nhìn Băng, cười nhẹ - Nếu 2 đứa chịu yên thân cho ba và vợ ngủ ngon thì ba sẽ tiết lộ vài điều… - Và Anh đã ôm eo vợ kéo đi, cứ như chuyện của vợ chồng anh mới quan trọng và chuyện có kẻ giấu mặt là mối đe dọa thật không đáng lưu tâm.

- Aii xiiii … -Vy dài giọng, quay mặt đi

- Hì, thôi buông tha cho pama lần này, nếu xui xẻo có thể là chúng ta sắp phải đối đầu với kẻ địch giờ còn chưa xác định!

- Em thì có cảm giác có cơn bão sắp ập đến ...

- Em sợ chứ?

- Không! – Tiếng Vy vang lên kiên quyết và mạnh mẽ

Thiên khẽ cười, đôi mắt café đặc nhìn qua cửa sổ, xuyên vào đêm đen, tĩnh lặng và đầy bí ẩn

- Sẽ ổn, chỉ cần gia đình ta ở bên nhau!

***

2h sáng.

Những móng tay bấu chặt lấy bắp tay rắn chắc, càng ngày lực càng mạnh. Những ngón tay run lên không thể kiểm soát. Những giọt mồ hôi lấm tấm thành giọt, chảy xuống cổ. Đôi môi nhợt nhạt mấp máy, run rẩy, không rõ chữ:

- Đừng,... đừng! Tránh xa ra..!! Đừng ... Phong! Phong!!

Băng liên tục gọi tên Phong và hoảng loạn trong vô thức, cô không biết những móng tay cấu vào tay Phong đã tạo thành những vết hằn sâu và đỏ lừ. Phong chợt tỉnh, chỉ mất vài giây để anh định hình sự việc. Anh vươn tay bật đèn ngủ và nhanh chóng giữ chặt hai vai Băng, lay mạnh

- Tỉnh dâỵ đi, Băng! Anh đây, tỉnh dậy đi!

Những móng tay Băng vẫn xiết chặt da thịt nơi tay Phong, miệng cô vẫn liên hồi phát ra những âm thanh hãi sợ:

- Đừng, đừng làm vậy ... đừng mà ...

- Băng! Xin em, tỉnh lại đi!! – Phong vẫn lay mạnh và cố sức gọi.

Băng choàng tỉnh, đôi mắt hai màu mở trợn trừng, những tia hằn đỏ ngang dọc dưới võng mạc

- Phong ...

- Không sao rồi, chỉ là ác mộng thôi!

- Phong ... – Băng gọi cái tên ấy không ngừng, cô đang rối loạn, cơn mơ và thực tại vẫn giao thoa, hiện lên những hình ảnh thực đến đáng sợ

Phong kéo Băng lên và ôm cô vào lòng, giọng anh dịu dàng thầm thì bên tai cô:

- Ổn rồi, em chỉ gặp ác mộng thôi. Anh ở đây!

Hai tay buông thõng, cảm giác ấm áp và an toàn xâm chiếm đã xua đi cơn mơ chập chờn vừa dứt. Cô thấy kiệt sức. Cô vùi mặt vào vai Phong, rất lâu, bên tai vẫn nghe những câu chữ vỗ về, dịu dàng. Bàn tay Phong vuốt nhẹ trên tấm lưng ướt rượt mồ hôi. Anh bất chợt lo lắng, vì Băng đã quá lâu không thấy ác mộng. Cô từng nói nằm cạnh anh luôn cảm thấy sự an toàn vô hình bao bọc, và cô luôn ngủ ngon, như có thiên sứ canh giấc.

- Em mơ thấy gì vậy, Băng?

- Có thể ôm em thế này, đến sáng, được không?- Đôi mắt Băng vẫn nhắm nghiền, cô nói rất chậm

Bàn tay Phong luồn vào những lọn tóc, vuốt thật nhẹ, như một sự đồng ý, luôn là vậy. Anh vẫn cảm thấy bất an, Băng thực sự đã mơ thấy gì, điều gì có thể khiến cô hãi sợ đến vậy?

Trong cơn mơ, Băng đã thấy người đàn ông nhìn cô lạnh tanh, đầy hận thù. Người đàn ông chĩa con dao về phía cô, như chỉ muốn đâm phập nó vào tim cô ngay tức khắc. Đôi mắt lạnh lẽo ấy có bao giờ nhìn cô trừng trừng như vậy? Là đôi mắt của Chấn Phong!

- Anh có bao giờ hận em chưa? – Đêm đã qua, những tia nắng đầu ngày xuyên qua ô cửa, chiếu vào đôi mắt hai màu. Băng khẽ vùi mặt vào cánh tay Phong

- Sao em hỏi vậy? – Phong đặt lên tóc Băng một nụ hôn nhẹ nhàng

- Trả lời em!

- Tại sao phải hận em?

- Vì chính em khiến gia đình anh tan nát, chính em khiến người sinh ra anh chĩa súng vào con trai, chính em ...

- Anh yêu em!

Đôi mắt Băng liếc lên nhìn Phong, đôi mày khẽ nhíu lại

- Đừng bao giờ hỏi lại điều đó, đừng làm đau anh!

Hận Băng ư, hận người mà anh yêu nhất ư, có lẽ đó là nỗi đau lớn nhất, hơn bất cứ nỗi đau xác thịt nào.

“Là anh không thừa nhận thôi, vì anh sợ phải thừa nhận. Rằng anh có hận em!”

... Những ngày sau đó, Băng đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, một cơn ác mộng đáng sợ và lặp đi lặp lại. Nhưng luôn có một bàn tay ôm lấy cô rất chặt và những nụ hôn dành cho cô rất dịu dàng. Cơn mơ và thực tại quả thực quá khác nhau, vì đôi tay âu yếm kia trong mơ luôn chĩa con dao về phía cô, và đôi mắt [dẫu lạnh lẽo với kẻ nào khác'> vẫn luôn ấm áp nhìn cô, thì lại trừng trừng ghim vào cô cái nhìn đầy hận thù, trong cơn mơ. Băng không kể với Phong về những giấc mơ ấy dù Phong rất nhiều lần hỏi. Cô bất an.

- Anh có hận em không?

Phong rời mắt khỏi màn hình laptop, đưa ánh nhìn lo lắng về phía Băng. Anh không nhớ là cô đã hỏi anh câu này bao nhiêu lần nữa.

Phong rời ghế làm việc, tiến lại chiếc sofa, nơi đôi mắt hai màu đang lặng lẽ nhìn anh, thật ra là đã nhìn anh nãy giờ. Phong ngồi xuống, áp đôi bàn tay lên đôi má ấy, ngón tay lướt nhẹ trên vành môi hồng:

- Xin em, đừng hỏi lại câu ấy được không?

Đôi mắt lạ kì ấy vẫn chú mục vào Phong, không chớp

- Mệt mỏi với em không?

- Mệt mỏi sao? – Phong khẽ cười, lắc nhẹ đầu như phản đối điều ấy – Chỉ cần em không rời khỏi anh, với anh là quá đủ! – Anh khẽ nâng bàn tay mềm kia lên và đặt lên ấy một chiếc hôn

- Chắc là không – Băng nói, nhưng đôi mắt thì liếc xuống phía dưới chân, không rõ nói với Phong hay với chính cô

- Anh chẳng hiểu gì cả!

- Không muốn rời khỏi anh! – Băng bất chợt nhìn thẳng vào Phong, rồi dướn đến hôn anh thật khẽ

- Ba, mẹ!

Tiếng gọi của Thiên làm gián đoạn cuộc âu yếm. Và đầu Phong vừa chợt lóe lên ý nghĩ “đuổi cổ hai đứa nhóc phá đám ra khỏi nhà”, thật phiền, mà toàn phiền không đúng lúc!

- Con định bảo là con đi đón em Vy – Thiên cười trừ, tay chỉ về phía cửa. Lần này chỉ là vô tình thôi nhưng cậu thấy sự vô tình này cũng không tệ – Ba mẹ cứ tiếp tục đi!

Thiên rời đi rồi, Phong khẽ thở dài, nét mặt có chút ngán ngẩm. Còn Băng liếc mắt chỗ khác, cười tủm tỉm.

***

- Anh không cần đón em nữa, em tự đi tự về lâu nay rồi!

Vy vuốt mái tóc đen tuyền, trong một giây, con ngươi khẽ liếc về phía trái nơi bảng chỉ đường trước cổng trường. Một anh chàng giày xanh đang đứng nép mình, chăm chú theo dõi cô bé. Chỉ một giây, và đôi mắt màu nâu khói đầy mê lực lại nhìn thẳng, như mọi thứ xung quanh đều không đáng lưu tâm.

- Đàn ông thật phiền! – Cô nhóc buông thõng một câu nhận định

- Bé không đùa đấy chứ? – Thiên nhướn mày, tại sao một nhóc con 12 tuổi lại có thể phát ngôn ra câu ấy nhỉ? Rồi cậu liếc mắt về phía bảng chỉ đường, lập tức hiểu vấn đề

- Trừ papa ra! – Lại thêm một nhận định, dù không ăn nhập với câu hỏi của anh trai

- Bé phải thấy biết ơn vì có một người chói sáng như anh ở đây, và không thằng quỷ nào dám làm phiền bé chứ! – Nói xong, Thiên phá ra cười. Nhưng cậu ngừng cười ngay tức khắc vì thấy Vy lôi mp3 ra nhét tai nghe vào tai, rồi vặn âm to nhất có thể. Mặt Thiên nghệt ra vài giây, rồi cậu bẹo má em gái:

- Đáng yêu quá mà!!!

- Không thích! Tránh xa em!! – Vy giơ hai tay bắt chéo thành hình dấu nhân, tỏ rõ thái độ kháng cự - Nhưng vô dụng, vì Thiên đã kéo cô nhóc lại sát gần, cánh tay khỏe kẹp chặt cổ Vy, mặc cho Vy hét lên, giãy giụa:

- Lâm Chấn Thiên!!! An
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 3526
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN