-->
Vậy mà người này lại toàn thân mặc triều phục, thật hy hữu trong giới võ lâm.
Quần hào muốn cười mà không cười nổi là vì hai anh em họ Thương có thái độ quá cung kính đối với người lùn này.
Như mọi người đã chứng kiến, võ công của hai anh em họ Thương có thể kể được là hàng cao thủ bậc nhất trong giới trẻ, qua đó đủ biết người lùn này võ công chẳng phải tầm thường.
Chỉ nghe Thương Chấn nói:
- Đệ tử tuân mạng.
Đoạn hắn đưa tay chỉ Dị Cư Hồ nói:
- Vị này chính là Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ, nhân vật đệ nhất trong giới tà phái.
Người lùn buông tiếng cười khẩy:
- Biết rồi! Ngươi hãy chọn những người có danh vọng giới thiệu thôi, chứ giới thiệu hết tất cả mọi người làm sao ta nhớ hết nổi.
Hai anh em họ Thương lập tức cung kích vâng dạ.
Trong khi ấy quần hào thảy đều bực tức, bởi giọng điệu của người lùn thật quá là cuồng ngạo.
Chẳng kể hành vi của Dị Cư Hồ, rất có thể trong giới võ lâm cũng có người võ công cao hơn y, song luận về danh tiếng, chưa chắc là lừng lẫy bằng ngoại hiệu Ngân Lệnh Huyết Chưởng của Dị Cư Hồ.
Song nghe giọng điệu người lùn này, như còn có ý nói là, danh hiệu của Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ cũng chưa đủ vang lừng, nên mới lên tiếng trách anh em họ Thương. Đành rằng quần hào không có thiện cảm với Dị Cư Hồ, nhưng cũng cảm thấy thái độ của người lùn này quá ư cuồng ngạo.
Nhưng quần hào ngoảnh nhìn Dị Cư Hồ, thấy y lại thản nhiên chấp hai tay sau lưng, chẳng rõ trong lòng y đang nghĩ gì.
Thương Chấn đưa tay chỉ từng người lần lượt giới thiệu, đến Linh Xà tiên sinh, Tát Thị Tam Ma và Kim Thần Ngũ Lâm xong, người lùn đã chau mặt ngay.
Thương Chấn vội chỉ một lão hòa thượng tinh thần quắc thước, hai mắt nửa nhắm nửa mở, nói:
- Vị đại sư này là Vô Không Thiền Sư, cao tăng phái Ngũ Đài.
Người lùn bỗng mở bừng mắt, dị quang sáng lóa, khiến người không dám nhìn thẳng, song liền lại xạ xuống, lạnh lùng nói:
- Tại hạ tuy là sơn cư dã nhân, nhưng cũng từng nghe nhiều khách thương đề cao đến đại danh của thiền sư.
Vô Không Thiền Sư chắp tay trước ngực, giọng ôn tồn nói:
- Lão tăng là người xuất gia, cần danh làm gì? Thí chủ đã quá khen.
Thương Chấn lại giới thiệu tiếp danh hiệu vài cao thủ nữa, trong số đó có hai vợ chồng Mộc Tranh Tiên Sinh trên núi Võ Di.
Người lùn chờ Thương Chấn nói xong, bỗng đưa tay chỉ Lý Thuần Như nói:
- Y là ai? Mặc dù y sắp chết nhưng cũng không phải là hạng tầm thường, sao không cho ta biết danh tánh của y?
Lý Thuần Như giật mình kinh hãi, bởi khi đi giữa đường gặp Dị Cư Hồ, chàng đã bị y vỗ nhẹ hai cái trên vai, lúc bấy giờ Dị Cư Hồ có bảo chàng hãy mau tìm chỗ chôn thây, ý là chàng chắc chắn sẽ chết. Nhưng Lý Thuần Như lại không hề cảm thấy có hiện tượng gì khác lạ, nên cũng không bận tâm đến lời nói của Dị Cư Hồ, chỉ nghĩ là y hù dọa mà thôi.
Giờ đây nghe người lùn này bảo là mình sắp chết, không khỏi bàng hoàng kinh hãi. Theo chàng nhận thấy, người lùn này tuy tướng mạo xấu xí nực cười, song chắc chắn là một cao nhân thân hoài tuyệt kỹ thượng thừa, nhất định lời nói ra phải có nguyên nhân.
Thế là, Lý Thuần Như không chờ Thương Chấn trả lời, đã vượt mọi người tiến ra, ôm quyền thi lễ nói:
- Tại hạ là Lý Thuần Như, tôn giá bảo là tại hạ đã sắp chết, chẳng hay căn cứ vào đâu?
Người lùn trợn mắt, cười hăng hắc:
- Hai bên huyệt Thái Dương của ngươi đều có thoáng hiện màu xám, chứng tỏ thương thế trong người đã vô cùng trầm trọng, tối đa chỉ sống được ba ngày nữa thôi, chả lẽ ta lại dối gạt ngươi hay sao?
Lý Thuần Như vừa tiến về phía người lùn, vừa không ngừng vận chuyển chân khí, nhưng vẫn chẳng cảm thấy có gì khác lạ cả.
Chàng nghe người lùn nói xong, lòng đã tin chín phần, nhưng vẫn chưa hiểu ra Dị Cư Hồ đã sử dụng thủ pháp gì, lại có thể khiến chàng trọng thương và sẽ táng mạng sau ba ngày mà không hề hay biết.
Chàng nghĩ đến huyết thù song thân, tông tích của Đào Lâm, tất cả đều chưa được giải quyết mà mình đã sắp bước vào Quỷ Môn Quan, bất giác nghe lòng đau nhói.
Ngay khi ấy, bỗng cảm thấy trước ngực nơi gần cổ họng như bị vật gì đó chẹn lại, không nén được ho lên sặc sụa.
Một hồi lâu sau, ho đến cổ họng đau rát mà cảm giác uất nghẹn nơi cổ họng lại càng gia tăng. Lúc này, Lý Thuần Như chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chàng đứng thẳng người, chầm chậm quay về phía Dị Cư Hồ, lạnh lùng nói:
- Thì ra Dị tiên sinh lại còn giỏi tài ám toán nữa.
Dị Cư Hồ cười khẩy:
- Dù ám toán hay công khai thì ngươi cũng khó mà thoát khỏi tay ta, có gì mà oán trách?
Lý Thuần Như cũng biết đó là sự thật, lửa căm thù rực cháy trong lòng, vừa định liều mạng với đối phương, bỗng nghe tù và “hu, hu” vang lên bên ngoài Thương Gia Bình.
Lý Thuần Như vừa nghe tiếng tù và, thoạt tiên chau mày, sau đó lại mừng rỡ, cười khẩy nói:
- Dị tiên sinh tuy tự phụ hùng bá thiên hạ, nhưng hôm nay e khó mà thoát khỏi được Thương Gia Bình.
Dị Cư Hồ cười ha hả:
- Hồi ba năm trước cũng có kẻ mong ta chết tại Thương Gia Bình, đâu phải chỉ một mình ngươi.
Hai anh em họ Thương nghe vậy, lửa hận thù lập tức dâng lên ngập lòng, lớn tiếng nói:
- Sư phụ, người này chính là kẻ thù đã sát hại toàn gia đệ tử.
Song chỉ nghe người lùn khoát tay nói:
- Hãy khoan, lại có ai đến nữa vậy?
Hai anh em họ Thương đưa mắt nhìn nhau, đoạn sóng vai bước ra ngoài chuẩn bị đón khách.
Nhưng người vừa cất bước, Dị Cư Hồ trong tiếng cười dài đã lao tới, hai tay vung lên, chia ra chộp vào hai người.
Hai anh em họ Thương vừa thấy Dị Cư Hồ ra tay tấn công, tuy có sư phụ bên cạnh, hai người cũng giật mình kinh hãi, vội lách người sang bên né tránh.
Nhưng Dị Cư Hồ là hạng người nào, một khi đã ra tay thì đâu dễ gì để cho đối phương tránh thoát. Vả lại, hai anh em họ Thương bởi trước mặt quần hào cũng không tiện tỏ ra quá hốt hoảng, nên đã không tách ra, vẫn cùng tiến cùng thoái, nên khi hai người tạt sang bên tránh, Dị Cư Hồ vẫn sấn tới, năm ngón tay như móc câu vung lên, vẫn theo sau chộp đến.
Hai anh em họ Thương chân chưa đứng vững, hai trảo của Dị Cư Hồ đã chộp đến nơi, mắt thấy không sao tránh thoát, bỗng ánh vàng lóe lên, rồi “ầm” một tiếng, chiếc đỉnh vàng đã bị người lùn dùng tay phất bay lên không, rơi xuống ngay đỉnh đầu Dị Cư Hồ.
Dị Cư Hồ ngước lên nhìn, ước lượng chiếc đỉnh này ít ra cũng nặng trên ngàn cân, và hiển nhiên còn kèm theo nội lực của đối phương, nếu bị đè trúng dù không đến nổi táng mạng thì cũng bị thua một keo.
Nên Dị Cư Hồ lập tức rụt tay, đổi trảo thành chưởng, đẩy nhanh ra, xô hai anh em họ Thương ngã lăn ra đất, rồi lẹ làng lùi sau nửa bước, một chưởng vung lên đón lấy chiếc đỉnh vàng.
Dị Cư Hồ vốn định cản đỡ chiếc đỉnh vàng trên không rồi ném ra ngoài đại sảnh để biểu lộ thần lực của mình, nhưng vừa vung chưởng lên đỡ, liền cảm thấy áp lực của chiếc đỉnh vàng thật là kinh khủng.
Dị Cư Hồ kinh hãi, vội vận nội lực đẩy ra, không dám đỡ mà đổi lại là một chưởng đánh vào chiếc đỉnh vàng, chỉ nghe “boong” một tiếng đinh tai nhức óc, chiếc đỉnh vàng đã bay lên cao hơn trượng.
Dị Cư Hồ lập tức thoái lui, chiếc đỉnh vàng cũng liền rơi xuống, lại “ầm” một tiếng vang dội, ba chân đỉnh đều lún sâu xuống đất hơn thước.
Thế là kể như Dị Cư Hồ với người lùn đã giao thủ với nhau một chiêu. Dị Cư Hồ nhận thấy nội lực đối phương tột cùng quái dị và cao thâm, chẳng thua kém gì mình.
Y hết sức lấy làm lạ, đồng thời khi vừa trông thấy chiếc đỉnh vàng ấy là y đã động tâm, nên sau khi thoái lui, lại lập tức lướt tới bên chiếc đỉnh vàng.
Thân pháp Dị Cư Hồ nhanh đến cực độ, song người lùn cũng chẳng kém, hai người cùng lúc đến cạnh đỉnh vàng.
Người lùn đưa tay chộp vào mép đỉnh, Dị Cư Hồ liền cảm thấy nội lực đối phương truyền qua, thầm nghĩ nội công người này quả là cao thâm, lúc này mình chưa cần phải thí mạng với y, nên cười ha hả rồi lùi ra sau hai bước.
Ngay khi ấy, tiếng tù và cũng đã đến trước cửa, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, ba tăng nhân áo vàng thân hình cao to, đã đứng ngay cửa, người nào cũng mắt rực tinh quang quét nhìn quần hào, rồi dừng lại trên người Lý Thuần Như, đồng thanh nói:
- Giáo tông quả nhiên là ở đây.
Lý Thuần Như định thần nhìn kỹ, người đứng giữa chính là Chuyển Luân Vương, và hai người kia cũng là cao tăng trong Già Đương Tự.
Lý Thuần Như vốn đã âm thầm rời khỏi Già Đương Tự, và việc luyện thành võ công, tăng chúng không một ai hay biết, giờ đây thấy tăng nhân Già Đương Tự đã đuổi theo đến, tâm trạng chàng hết sức phức tạp.
Nhóm Chuyển Luân Vương bề ngoài hết sức khách sáo đối với Lý Thuần Như, tôn chàng làm “giáo tông”, nhưng thực tế chỉ lợi dụng chàng để làm bù nhìn hầu khống chế hàng ngàn tăng chúng trong Già Đương Tự mà thôi. Do đó, Lý Thuần Như với họ trên thực tế là đối lập nhau.
Nhưng trong lúc này, giữa Lý Thuần Như với Dị Cư Hồ đã sắp xảy ra một cuộc chiến sinh tử, nhóm tăng nhân áo vàng này võ công rất cao, sự có mặt của họ sẽ tiếp sức cho chàng rất nhiều.
Nên Lý Thuần Như liền tiến ra nói:
- Thật vất vả cho các vị đã tìm đến đây.
Chuyển Luân Vương đưa mắt nhìn Lý Thuần Như, đột nhiên biến sắc mặt, tay phải đặt lên vai Lý Thuần Như và nói:
- Vận chân khí mau.
Lý Thuần Như liền làm theo lời, cảm thấy nội lực từ bàn tay Chuyển Luân Vương ào ạt truyền qua, lát sau Lý Thuần Như đã cảm thấy khắp người thư thái.
Chuyển Luân Vương rụt tay về và nói:
- Giáo tông, chúng ta đi thôi. Chúng ta vốn là người xuất thế, hà tất dây vào chuyện thị phi làm gì?
Lý Thuần Như biết vị Chuyển Luân Vương này tuổi đã ngót tám mươi, công lực rất thâm hậu, vội thấp giọng hỏi:
- Tại hạ đã vô sự rồi chứ?
Chuyển Luân Vương thoáng cau mày:
- Giáo tông đã bị người dùng âm lực nội gia chấn thương hết toàn bộ kinh kỳ bát mạch, nên thọ thương mà không hề hay biết. Bây giờ cách duy nhất là tức tốc trở về Già Đương Tự tĩnh dưỡng một năm thì mới mong bình phục.
Lý Thuần Như thầm thở dài, thoáng nghĩ rồi nói:
- Bổn tọa đương nhiên là phải trở về Già Đương Tự, nhưng hôm nay phải nhờ ba vị kết liễu đại ma đầu này rồi hẵng tính.
Chuyển Luân Vương cùng hai trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, đoạn nhẹ gật đầu, cùng Lý Thuần Như vào ngồi trong một góc sảnh.
Lúc bốn người nói chuyện với nhau, xung quanh không ai chú ý đến, bởi Kim Đỉnh Chân Nhân với Dị Cư Hồ lúc này vẫn đang đứng gườm nhau.
Hai người cách nhau bởi chiếc đỉnh vàng, tuy tạm thời chưa có động tỉnh gì, song mắt đều rực tinh quang, tình thế hết sức căng thẳng.
Qua cuộc đọ sức bằng chiếc đỉnh vàng vừa rồi, quần hào đã nhận thấy hai người đều là cao thủ bậc nhất trong võ lâm hiện nay, một khi động thủ nhất định sẽ kinh thiên động địa, nên bất giác lùi ra xa, chừa một khoảng trống rộng chừng hai trượng.
Hồi lâu, Dị Cư Hồ mới lạnh lùng nói:
- Các hạ xưng hô thế nào?
Kim Đỉnh Chân Nhân giọng lanh lảnh nói:
- Kẻ này không có danh tánh, chỉ với Kim Đỉnh làm hiệu.
- Chiếc đỉnh vàng này từ đâu mà có, có thể cho biết chăng?
Kim Đỉnh Chân Nhân “hừ” một tiếng, tay vung lên, đã nhấc chiếc đỉnh vàng khỏi mặt đất, gằn giọng:
- Không!
Tiến tới một bước, đẩy chiếc đỉnh vàng vào ngực Dị Cư Hồ, tuy không nhanh, nhưng nội lực mạnh khôn tả.
Dị Cư Hồ vừa rồi không dám thẳng thừng đón tiếp một chiêu của đối phương, giờ đây nếu lại lẩn tránh, không khỏi thương tổn đến thanh danh, nên liền vận công chộp vào mép đỉnh, chỉ nghe “choang” một tiếng, kim khí chạm nhau.
Dị Cư Hồ vừa nắm lấy mép đỉnh, lập tức đẩy nội lực ra, còn Kim Đỉnh Chân Nhân thì giận dữ gầm vang liên hồi, nội lực cũng đẩy ra không ngớt.
Hai người đều không di động, chỉ nghe tiếng lộp bộp vang lên liên hồi, những viên gạch xanh dưới chân họ trong vòng bảy tám thước thảy đều vỡ nứt, chứng tỏ nội lực của hai người trên cõi đời này thật là hiếm thấy.
Chừng nửa giờ sau, hai người cùng buông tiếng quát vang, cánh tay đẩy lên, chiếc đỉnh vàng bị nhấc lên khỏi mặt đất ba thước, một luồng đại lực xông thẳng lên nóc nhà, “ầm” một tiếng, nóc nhà lại hiện ra một lỗ vỡ to lớn.
Sau đó, hai người lại hạ tay xuống, ba chân đỉnh lại lún xuống gạch.
Dị Cư Hồ bỗng xoay người một vòng rồi thụp xuống, hai bàn tay đã trở nên đỏ như máu, vụt đẩy tới trước, quần hào liền tức thời ngửi thấy mùi tanh hôi thoang thoảng.
Kim Đỉnh Chân Nhân thấy mình đang phát ra nội lực như bài sơn đảo hải mà đối phương lại có thể ung dung rút lui và đổi sang phát chưởng, không khỏi giật mình kinh hãi, kêu lên một tiếng quái dị, ngũ quan đều rung động, dáng vẻ hết sức quái đản, song chưởng vung lên đón tiếp.
Chưởng lực hai người đều cực kỳ khủng khiếp, mắt thấy bốn chưởng giao nhau, hai người vẫn phải đấu bằng nội lực.
Quần hào thảy đều nín thở lặng nhìn, nhưng khi bốn tay chạm nhau, Dị Cư Hồ đột nhiên rụt tay về, xem ra rõ ràng là sợ sệt rút lui.
Mà khi cao thủ giao chiến, rút lui như vậy là tạo cơ hội thuận lợi cho đối phương, dù không táng mạng thì cũng bị đối phương giành lấy tiên cơ, muốn xoay chuyển tình thế thật chẳng phải dễ dàng.
Do đó, quần hào vừa thấy vậy thảy đều sửng sốt kêu lên thành tiếng.
Ngay khi ấy, Kim Đỉnh Chân Nhân tiến tới nửa bước, song chưởng đã đẩy tới hơn thước, mặc dù một cao một thấp, song Dị Cư Hồ đã hoàn toàn bị phủ trùm trùm trong chưởng lực của Kim Đỉnh Chân Nhân, chỉ cần đẩy tới chút nữa, nhất định sẽ trúng vào ngực Dị Cư Hồ.
Kim Đỉnh Chân Nhân thấy vậy mừng rỡ, song ngay trong khoảng khắc ấy, Dị Cư Hồ bỗng nhiên
nhiên người phồng to lên, hai tay đã rụt về vòng ra phía ngoài, ngón giữa búng ra, nhắm vào huyệt Thái Dương của Kim Đỉnh Chân Nhân.
Sự biến chiêu kỳ dị này thật không ai ngờ đến.
Song chưởng của Kim Đỉnh Chân Nhân đã đến sát ngực Dị Cư Hồ, nhất thời chẳng những không thu lại được, mà khi hai tay Dị Cư Hồ dang ra, cũng đã bao vây song chưởng của y, mặc dù y vẫn có thể đánh trúng ngực Dị Cư Hồ, nhưng huyệt Thái Dương của y cũng sẽ bị Dị Cư Hồ búng trúng, so ra Kim Đỉnh Chân Nhân nguy hiểm hơn nhiều.
Quần hào thấy vậy đều sửng sờ đến độ không kêu được thành tiếng.
Dị Cư Hồ buông tiếng cười dài, Kim Đỉnh Chân Nhân vội cúi đầu, “bình bình” hai tiếng, song chưởng đã đánh trúng ngực Dị Cư Hồ, nhưng đồng thời song chỉ của Dị Cư Hồ cũng đã búng trúng đỉnh đầu Kim Đỉnh Chân Nhân.
Hai người bật lui ra sau hơn trượng, Kim Đỉnh Thượng Nhân mặt mày trắng nhợt, người chao đảo mấy lượt, trán nổi gân xanh, sau cùng “phịch” một tiếng, ngã ngồi xuống đất.
Dị Cư Hồ thì mặt mày tái ngắt, người cũng lảo đảo mấy lượt, bật lùi mấy bước, đứng dựa vào cột cây to.
Quần hào thấy vậy tưởng đâu hai người cùng lưỡng bại câu thương, ngờ đâu chỉ trong chốc lát, lại nghe họ cùng buông tiếng cười vang, sắc mặt đã trở nên hồng hào, chỉ thấy bóng nhấp nhoáng, hai người đã đứng cách nhau chừng một trượng.
Diễn biến này chỉ trừ một số cao thủ bậc nhất như Vô Không Thiền Sư thì mới nhận ra nguyên nhân, ngoài ra thảy đều chẳng hiểu vì sao hai người thọ thương trầm trọng như vậy mà lại bình phục một cách nhanh chóng như vậy.
Tình Trường Oan Nghiệt
Thì ra hai người đều đánh trúng đối phương, nhưng Dị Cư Hồ thắng thế hơn.
Bởi vì trước khi xuất chiêu, Dị Cư Hồ đã ngưng tụ chân khí nơi ngực, chuẩn bị tiếp song chưởng của Kim Đỉnh Chân Nhân.
Do đó, song chưởng của Kim Đỉnh Chân Nhân tuy sức mạnh ngàn cân, nhưng Dị Cư Hồ liều tổn hao chân lực thì cũng chịu đựng được.
Còn Kim Đỉnh Chân Nhân thì nhờ cúi thấp đầu, chỉ lực của Dị Cư Hồ đã không chuẩn xác trúng đích, tuy nhiên cũng chỉ lệch đi chừng nửa tấc thôi.
Hai bên huyệt Thái Dương là một trong những yếu huyệt của cơ thể con người, bị chỉ lực búng trúng kế cận, Dị Cư Hồ tưởng đối phương chết ngay tức khắc, nào ngờ Kim Đỉnh Chân Nhân bẩm sinh đặc dị, tuy bị hai chỉ chấn động mãnh liệt, song chưa đến đổi mất mạng ngay tức khắc.
Sau một hồi vận công điều tức, hai người xem chừng như không hề thọ thương, song thật ra họ đều hao tổn hết ba bốn thành chân lực.
Hai người lại đứng gườm gườm nhau, lần này không ai chịu ra tay trước, chỉ đứng bất động như phỗng đá.
Vừa rồi hai người động thủ tuy chỉ vài chiêu, song thật kinh tâm động phách, quần hào thảy đều nín thở ngưng thần theo dõi. Lý Thuần Như và ba tăng nhân áo vàng cũng không ngoại lệ.
Dưới sự trợ lực của Chuyển Luân Vương, Lý Thuần Như đã dồn âm lực nội gia của Dị Cư Hồ vào sau mạn sườn, cảm giác uất nghẹn nơi cổ họng đã hoàn toàn tiên tan, lúc này chàng cảm thấy hết sức băn khoăn.
Sở dĩ chàng có cảm giác như vậy chẳng phải vì lo mình không chữa khỏi thương thế, mà là chàng nghĩ đến sau khi Dị Cư Hồ và Kim Đỉnh Chân Nhân phân thắng bại, mình sẽ với lý do gì để hỏi Dị Cư Hồ về tin tức của Đào Lâm?
Không sai, trước kia Đào Lâm là người yêu của chàng, nhưng nay nàng đã là vợ của Dị Cư Hồ. Lý Thuần Như nghĩ đến đó bất giác buông tiếng thở dài thậm thượt.
Tiếng thở dài của chàng rất khẽ, không ai chú ý đến, nhưng tiếng thở dài của chàng vừa chấm dứt, chàng bỗng nghe sau lưng cũng vang lên một tiếng thở dài giống vậy.
Tiếng thở dài ấy cũng rất khẽ, không ai chú ý, nhưng lại khiến Lý Thuần Như giật thót người, nhưng không phải vì tiếng thở dài ấy cũng ai oán xót xa, mà là tiếng thở dài ấy nghe rất quen tai.
Lý Thuần Như quay phắt lại, thấy một thiếu nữ thân hình rất mảnh mai đang tha thướt đi ra ngoài.
Lý Thuần Như ngớ người, thân hình thiếu nữ này trông rất quen, nhưng cũng hết sức xa lạ. Nhưng bất luận thế nào cũng phải đuổi theo, chàng chưa kịp lên tiếng đã quay người toan đuổi theo.
Song chàng vừa đi được vài bước, Chuyển Luân Vương đã đưa tay ra cản lại, thấp giọng nói:
- Giáo tông lại định bỏ đi ư?
Lý Thuần Như bị ngăn cản không thoát đi được, sốt ruột nói:
- Hãy yên tâm, Lý mỗ không bỏ trốn đâu.
Chuyển Luân Vương lắc đầu:
- Giáo tông, Già Đương Tự không thể thiếu giáo tông được đâu.
Lý Thuần Như ngẩng lên nhìn, thấy thiếu nữ kia tuy dáng đi chậm chạp, song thực tế nhanh khôn tả, thoáng chốc đã từ cửa hông ra ngoài, và im lìm như chiếc bóng, không hề gây cho ai chú ý.
Lý Thuần Như càng thêm nóng ruột, nói:
- Chuyển Luân Vương, sao chỉ có vậy mà cũng không tin ở Lý mỗ ư? Nếu Lý mỗ mà tìm hiểu rõ việc này, nhất định sẽ trọn đời ở trong Già Đương Tự, không bao giờ ra ngoài nửa bước.
Chuyển Luân Vương nhìn chàng một hồi mới nói:
- Thôi, cũng được, nhưng Lý công tử đừng thất tín đấy.
- Lần trước là do các vị cưỡng bức, phen này là Lý mỗ tự nguyện, sao lại bỏ đi được?
Chuyển Luân Vương bỏ tay ra, Lý Thuần Như liền phóng bước ra khỏi đại sảnh, chỉ thấy bóng dáng thiếu nữ kia đang ở nơi cuối một hành lang to rộng, thoáng cái đã mất dạng.
Lý Thuần Như vội vận tụ chân khí, liên tiếp tung mình hai lượt đuổi theo, song đến nơi thì đã thấy bóng dáng thiếu nữ kia vừa băng qua khung cửa hình bán nguyệt.
Lý Thuần Như theo sau ra đến nơi, chỉ thấy bên ngoài vẫn là một khoảng đất trống, hẳn đây nguyên là một hoa viên, bởi lẽ nơi một góc hãy còn vài đống giả sơn đã vỡ lỡ.
Vì ba năm qua Thương Gia Bình đã trở thành quỷ vực, mặc dù sau khi Thương Chấn và Thương Phát trở về đã kiến thiết lại rất nhiều phòng ốc, nhưng các hoa viên thì chưa kịp tu bổ.
Vì vậy trong hoa viên cỏ dại mọc cao hơn đầu người, Lý Thuần Như nhón chân lên nhìn, chẳng thấy bóng dáng một người nào cả. Lòng chàng nóng như thiêu đốt, dậm mạmh chân rồi chui vào trong lùm cỏ.
Sở dĩ chàng nhất quyết đuổi theo thiếu nữ này là vì tiếng thở dài khi nãy trong đại sảnh giống hệt như của Đào Lâm, nhưng thân hình thì chỉ na ná chứ không giống hẳn.
Chàng đảo một vòng trong lùm cỏ, không phát hiện ra bóng người nào, đứng thừ ra một hồi, bỗng lại nghe tiếng thở dài vang lên.
Lý Thuần Như lập tức quay nhìn về hướng ấy, chỉ thấy trong lùm cỏ loáng thoáng như có một người đang quay lưng về phía mình, cách nhau chỉ chừng hai trượng.
Lý Thuần Như không đến gần, chỉ trầm giọng chậm rãi nói:
- Đã biết trước có ngày nay, xưa kia gây ra làm gì?
Tiếng nói của chàng đã cực lực dằn nén tình cảm trong lòng, nên nghe rất bình thản, không chút khích động.
Song người kia lại như bị chấn động mạnh, giật nảy mình lên, rồi lại buông tiếng thở dài.
Lý Thuần Như vốn cũng chưa dám khẳng định đối phương có phải là Đào Lâm hay không, bởi bóng dáng thiếu nữ kia đã khiến chàng có cảm giác hết sức xa lạ.
Vì vậy chàng mới lên tiếng dọ dẫm trước, chẳng ngờ lại khiến đối phương chấn động như vậy.
Chàng liền tiến tới vài bước, thấp giọng hỏi:
- Đào cô nương đó phải không?
Thiếu nữ ấy chầm chậm quay người, mặc dù hãy còn cách xa hơn trượng và có lùm cỏ che cản, song Lý Thuần Như vẫn có thể trông thấy rõ ràng trên mặt đối phương có che một mảnh lụa đen.
Lý Thuần Như thấy thiếu nữ này cũng bịt mặt, bất giác ngẩn người. Trong ngày hôm nay chàng đã gặp tất cả bốn người, thảy đều bịt mặt.
Trước tiên là Dị Ngọc Phụng, đến đó là Đào Hành Khản, tiếp đến là Dị Cư Hồ, giờ đây lại đến thiếu nữ rất có thể là Đào Lâm này.
Lý Thuần Như thờ thẫn nhìn thiếu nữ ấy, đối phương cũng đưa mắt nhìn chàng, bốn mắt tiếp xúc nhau, Lý Thuần Như nghe rúng động cõi lòng.
Đúng là Đào Lâm. Nàng chính là Đào Lâm.
Lý Thuần Như sau khi biết Đào Lâm đã trở thành vợ của Dị Cư Hồ, trong lòng có biết bao lời muốn bày tỏ cùng nàng. Đôi lúc nghĩ đến những điều hận tủi, chàng đã từng một mình gào thét với hư vô.
Nhưng giờ đây chàng đã gặp Đào Lâm, ngàn vạn lời như nghẽn nơi cổ họng, chẳng biết nói sao cho phải. Thừ ra hồi lâu, đoạn chàng vẫn lập lại:
- Đã biết trước có ngày nay, xưa kia gây ra làm gì?
Thiếu nữ buông tiếng thở dài:
- Khi xưa tôi nào biết, ngày nay thì sao rồi? Lý công tử thật là …
Lý Thuần Như tiến tới mấy bước, đứng đối mặt với nàng nói:
- Khi xưa Đào cô nương với tại hạ cùng hoạn nạn, cùng sống chết, từng sơn minh hải thệ, nhưng ngày nay … Đào cô nương … tự mình còn chưa biết ư?
Lý Thuần Như vừa nói vừa nhìn xoáy vào đối phương, thấy mắt đối phương đã ngấn lệ, rồi thì hai giọt lệ long lanh đã lăn dài trên má.
Chờ Lý Thuần Như nói xong, nàng cúi đầu xuống nói:
- Lý công tử, sơn minh hải thệ khi xưa, tôi … đâu phải đã quên.
Thế là Lý Thuần Như đã khẳng định đối phương quả đúng là Đào Lâm. Chàng liền tiến tới nắm lấy tay nàng. Đào Lâm không vùng vẫy, ngoan ngoãn để chàng nắm lấy, không hề có ý phản kháng.
Hai người im lặng hồi lâu, Đào Lâm mới buồn bã nói:
- Như huynh … còn hận muội nữa không?
Lý Thuần Như nghe những lời ai oán của Đào Lâm, nghe lòng vô vàn đau xót và trống trải, ngơ ngẩn lắc đầu.
Đào Lâm cười héo hắt:
- Như huynh … trước đây hận muội lắm phải không?
Lý Thuần Như lại gật đầu:
- Phải, bây giờ thì không còn hận nữa, huynh biết … muội nhất định là do bất đắc dĩ thôi.
Đào Lâm thở dài thậm thượt:
- Vốn ra muội không muốn gặp lại huynh nữa, nhưng … không thể nào cam lòng được … muội …
Nàng vừa nói nước mắt vừa chảy dài.
Lý Thuần Như nắm chặt tay nàng nói:
- Lâm muội, dù thế nào thì nay chúng ta đã trùng phùng, huynh có một nơi có thể cho chúng ta sống trọn đời bên nhau, muội hãy theo huynh đi.
Đào Lâm giật thót người, vùng khỏi tay Lý Thuần Như, mắt ánh lên vẻ kỳ dị:
- Không … muội không thể … kề cận bên huynh nữa đâu.
- Lâm muội làm vợ Dị Cư Hồ đã là do bị cưỡng bức, tại sao không nhân cơ hội này thoát khỏi tay y?
Đào Lâm đăm mắt nhìn Lý Thuần Như, hồi lâu mới nói:
- Không, không … Như huynh hãy quên muội đi.
Lý Thuần Như trầm giọng:
- Lâm muội biết rõ là huynh không thể nào quên muội được, tại sao lại …
Đào Lâm ngắt lời:
- Như huynh khỏi phải nói nữa … những gì trong quá khứ, hãy xem như một giấc mơ vậy.
Lý Thuần Như lớn tiếng:
- Xem như một giấc mơ ư? Nhưng rõ ràng đâu phải là mơ.
Đào Lâm thở dài:
- Như huynh, muội không thể gặp lại huynh nữa, muội phải đi đây.
Dứt lời nàng đã tung mình lướt đi.
Lý Thuần Như ngớ người, đoạn liền lớn tiếng gọi:
- Lâm muội, đừng bỏ đi.
Tung mình lao bổ vào Đào Lâm, song chưa đến nơi, Đào Lâm bỗng quay người, tay phải vung lên, ngón giữa điểm vào huyệt Toàn Cơ trước ngực Lý Thuần Như.
Lý Thuần Như không ngờ có vậy, chỉ cảm thấy nơi huyệt Toàn Cơ tê dại, đã bị Đào Lâm
điểm trúng, chân khí bế tắc, tuy không thọ thương nhưng không còn động đậy được nữa.
Chỉ nghe Đào Lâm thở dài nói:
- Như huynh, muội cũng hiểu rất rõ là huynh không thể nào quên muội được, nhưng … Như huynh nhất định phải quên muội đi, đó không phải là vì muội đã là vợ Dị Cư Hồ.
Lý Thuần Như trong lòng hét to:
- Vậy chứ là vì cái gì?
Song chàng không thốt được thành lời.
Chỉ thấy Đào Lâm đưa tay ra, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng sờ lên mặt Lý Thuần Như, rồi lại buông tiếng thở dài, đoạn quay người phóng vút đi, thoáng chốc đã mất dạng trong bụi cỏ.
Lý Thuần Như ngay khi huyệt đạo bị phong bế đã không ngừng vận chuyển chân khí xung kích. Đào Lâm rời khỏi không lâu thì chàng đã xông được huyệt đạo, vừa định cất bước đuổi theo, bỗng nghe một chuỗi cười quái dị kinh tâm động phách từ trong đại sảnh vọng đến.
Lúc chàng rời khỏi đại sảnh, Dị Cư Hồ với Kim Đỉnh Chân Nhân đang đứng gườm nhau, giờ đây trong đại sảnh vang lên tiếng cười kinh tâm động phách thế kia, theo lẽ là phải do một trong hai người phát ra, nhưng tiếng cười ấy hết sức ghê rợn, không phải của Dị Cư Hồ mà cũng chẳng phải của Kim Đỉnh Chân Nhân.
Lý Thuần Như kinh ngạc thầm nhủ:
- Chả lẽ lại có cao thủ nào đó đến Thương Gia Bình nữa sao?
Nhưng bất luận là ai đến thì cũng chẳng dính dáng gì đến chàng, điều cần thiết chỉ là đuổi theo Đào Lâm thôi.
Thế là Lý Thuần Như lập tức giở khinh công đuổi theo Đào Lâm. Nhưng chỉ đuổi được hơn trượng, bỗng nghe sau lưng có một luồng kình phong ập đến.
Lý Thuần Như giật mình, vội quay phắt lại nhìn, chỉ thấy Dị Cư Hồ từ khung cửa hình bán nguyệt phóng ra như bay, đang lao về phía mình.
Lý Thuần Như kinh hãi, biết chẳng thể lẩn tránh được nữa, bởi Dị Cư Hồ phi thân cách mặt đất bốn thước, hai tay vung tít, những ngọn cỏ dại trong vòng một trượng đều bị ngã rạp dưới chưởng lực của y, chẳng còn chỗ nào trốn tránh được nữa.
Lý Thuần Như đành thụp người vận đến chín thành công lực, song chưởng vung lên đón tiếp.
Chàng vừa vung chưởng lên, trước mắt liền hiện ra hai làn bóng đỏ như máu.
Đó là bóng chưởng của Dị Cư Hồ. Lý Thuần Như biết tuy mình trong ba năm qua đã khổ luyện Linh Tàng Bửu Lục, võ công tinh tiến hơn xưa nhiều, nhưng mang chống chọi với tuyệt học Huyết Chưởng uy chấn võ lâm hằng mấy mươi năm, nhất định không phải là địch thủ.
Thế nhưng, tình thế đã không cho phép Lý Thuần Như còn sự lựa chọn nào khác.
Chỉ thấy Dị Cư Hồ người như quái điểu xà nhanh xuống, mắt thấy hai bàn tay đỏ như máu đã sắp đè xuống đến bàn tay Lý Thuần Như.
Đồng thời, Lý Thuần Như cũng đã ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng. Đối phương một chuỗi cười quái dị lại vang lên từ sau lưng Dị Cư Hồ.
Đó chính là tiếng cười đã vang lên trong đại sảnh vừa rồi. Liền theo đó, chỉ thấy một bóng đen lướt đến như bay, người cũng cách mặt đất bốn thước, song chưởng công vào sau lưng Dị Cư Hồ.
Dị Cư Hồ vốn định toàn lực hạ sát Lý Thuần Như dưới Huyết Chưởng, song chưởng lực của người áo đen đã ập đến sau lưng, bắt buộc y phải quay lại ứng phó.
Chỉ thấy y người lơ lửng trên không, thoắt cái hai tay rụt về, vụt xoay người lại và hạ chân khí xuống, hai chân đã chạm mặt đất, “bình” một tiếng vang dội, trong chớp nhoáng, bốn chưởng đã va chạm nhau.
Lý Thuần Như thoát hiểm trong đường tơ kẻ tóc, bất giác ngớ người chưa kịp trông rõ người áo đen là ai, từ trong cửa hình bán nguyệt lại có ba bóng vàng phóng vút ra, chính là ba tăng nhân trong Già Đương Tự.
Ba tăng nhân áo vàng vừa đến nơi, đã chia ra ba góc bao vây Dị Cư Hồ và người áo đen vào giữa.
Dị Cư Hồ với người áo đen sau khi giao nhau hai chưởng, đã lập tức lùi ra sau một bước.
Lúc này Lý Thuần Như đã nhìn rõ người áo đen, chỉ thấy người này cũng che mặt bằng lụa đen, chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắc, toàn thân y phục màu đen trông như một bóng u linh.
Chàng vốn không biết người áo đen này là ai, nhưng thấy sau khi đối chưởng với Dị Cư Hồ mà vẫn thản nhiên vô sự, liền đoán người này nhất định là Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô.
Đồng thời chàng lại nghĩ đến một quái sự là năm người bịt mặt mà chàng đã gặp trong ngày hôm nay hiển nhiên chính là hai cha con Dị Cư Hồ, hai anh em Đào Hành Khản và Hắc Thiên Ma Trịnh Tâm Cô.
Mối quan hệ giữa năm người này hết sức trái ngang phức tạp, nhưng có một điểm chung là họ đã cùng đến tây Côn Lôn và trong ba năm qua đã vắng bóng giang hồ, mãi đến hôm nay mới xuất hiện và đều bịt mặt.
Nếu năm người có thỏa thuận nhau với sự bịt mặt làm hiệu thì thật là kỳ lạ, bởi giữa họ hãy còn xung đột với nhau, vậy thì tại sao hạng đại ma dầu như Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô lại không chịu với mặt thật gặp người?
Lý Thuần Như không sao hiểu được nguyên nhân, giờ đây chàng đã thoát khỏi hiểm nguy, chẳng cần bận tâm đến điều gì khác nữa, bèn tung mình phóng đi, song vừa được hơn trượng đã bị một trưởng lão Già Đương Tự cản lại, thấp giọng nói:
- Giáo tông, chúng ta hãy hiệp lực bao vây hai người này, sự thể rất trọng đại.
Lý Thuần Như kinh ngạc:
- Liên quan gì đến Lý mỗ chứ?
Trong khi ấy Dị Cư Hồ với Trịnh Tâm Cô đã giao đấu với nhau bảy tám chiêu, hai người động thủ nhanh khôn tả.
Chuyển Luân Vương trầm giọng:
- Đương nhiên là có liên quan, giáo tông không nên bỏ đi là hơn.
Lý Thuần Như chẳng hiểu ất giáp gì cả. Chàng ở trong Già Đương Tự ba năm, tuy nhận thấy nhóm Chuyển Luân Vương không phải chính nhân quân tử, song quả thật cũng chẳng tranh chấp với đời, chỉ mong tự viện mình được hưng vượng, giờ đây lại định động thủ với Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô, thật là khó có thể giải thích được.
Chàng chưa kịp trả lời, bỗng thấy lại có thêm hai người từ trong lùm cỏ phóng ra, một nam một nữ, chính là Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng.
Hai người này mặt vẫn che lụa đen, vừa hiện thân thì Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô đã tách nhau ra.
Trịnh Tâm Cô gằn giọng quát:
- Hãy giải quyết ba tên giặc trọc này mau.
Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng liền vâng một tiếng. Dị Ngọc Phụng vung tay, một luồng sáng bạc nhanh như chớp quét về phía Chuyển Luân Vương, nàng ra tay quả là thần tốc.
Võ công của Chuyển Luân Vương vốn do Phật sống Đan Châu Nhĩ truyền cho, mà võ công của Phật sống Đan Châu Nhĩ cũng là học được từ nửa bộ Linh Tàng Bửu Lục, nhưng có điều trong Già Đương Tự vốn không có cơ bản võ học, nên Phật sống Đan Châu Nhĩ cả đời nghiên cứu nửa bộ Linh Tàng Bửu Lục, lĩnh hội được cũng chẳng hơn Lý Thuần Như là bao, và đương nhiên Chuyển Luân Vương càng kém hơn một bậc.
Tuy nhiên, Chuyển Luân Vương dẫu sao cũng đã khổ luyện ngót mấy mươi năm dài, nội lực tinh thâm, thế roi của Dị Ngọc Phụng nếu luận về chiêu thức kỳ ảo, Chuyển Luân Vương chắc chắn không ứng phó nổi.
Thế nhưng, Chuyển Luân Vương vừa thấy ngọn roi bạc quét tới, đã nghiêng người phất tay áo lên, tuy chẳng có chiêu thức gì, song kình lực như bài sơn đảo hải, chẳng những ngăn cản thế roi của Dị Ngọc Phụng mà còn xô lùi nàng ra sau một bước.
Ngay khi Dị Ngọc Phụng động thủ, Đào Hành Khản cũng đã tuốt trường kiếm ra, chỉ thấy ánh kiếm lấp loáng, đã lao đến tấn công hai trưởng lão kia.
Ngay tức khắc, bảy người đã diễn ra một cuộc hỗn chiến.
Lý Thuần Như chau mày, tuy biết cả Chuyển Luân Vương mà cũng đã xuất thủ, nhất định là phải có nguyên nhân trọng đại.
Thế nhưng, đối với Lý Thuần Như hiện nay, những thị phi trong chốn võ lâm chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa, bèn nhân lúc bảy người hỗn chiến rút lui đi tìm kiếm Đào Lâm, nhưng chưa được bao xa, bỗng nghe tiếng Dị Cư Hồ huýt dài, âm thanh hết sức lảnh lót.
Tiếng huýt của Dị Cư Hồ chưa dứt, ở nơi không xa cũng vang lên một tiếng huýt dài, rõ ràng đó là tín hiệu liên lạc.
Lại nghe Dị Cư Hồ lớn tiếng nói:
- Phu nhân đến đây mau.
Nơi vang lên tiếng huýt lập tức có người lớn tiếng đáp:
- Đến ngay đây.
Hiển nhiên đó là tiếng nói của Đào Lâm.
Lý Thuần Như vốn định đi tìm Đào Lâm, vừa nghe tiếng nàng, chàng không khỏi rúng động cõi lòng, liền tung mình lao nhanh về phía phát ra tiếng nói của Đào Lâm.
Chừng bốn trượng, đã thấy Đào Lâm lướt đến như bay. Lý Thuần Như không bỏ lỡ cơ hội, lập tức vận đề chân khí vọt người lên không, với thế Bình Sa Lạc Nhạn lướt tới cản Đào Lâm lại.
Bởi chàng biết nếu Đào Lâm mà đến nơi bảy người đang động thủ, nhất định sẽ gia nhập vào cuộc chiến, mình sẽ không thể nói chuyện với nàng cặn kẽ được nữa, nên mới định ngăn Đào Lâm lại trước khi nàng đến nơi.
Song vì nhất thời nóng lòng, chàng đã dốc hết toàn lực, quên mất trong người đang bị trúng âm độc, chưa được trừ hết, mà chỉ nhờ nội lực tinh thâm của Chuyển Luân Vương dồn vào dưới mạn sườn, và bản thân chàng cũng phải tập trung tình thần vận chân khí cản âm độc lại, mới có thể tạm thời vô sự.
Giờ đây chàng đã vận đề hết toàn bộ chân khí, vọt người lên cao hơn hai trượng, nhưng không còn chế ngự được âm độc dưới mạn sườn nữa.
Thế Bình Sa Lạc Nhạn chưa thi triển được đến giữa chừng thì nơi lồng ngực đã cảm thấy uất nghẽn, lập tức từ trên không rơi xuống.
Lúc bấy giờ chàng còn cách mặt đất hơn một trượng, định đề khí cất người lên trở lại, nhưng không thể nào được nữa. Mắt thấy Đào Lâm đã sắp lướt qua, chàng vội gắng hết sức cất tiếng gọi:
- Lâm … muội.
Đào Lâm liền chững người, quay lại nhìn thì vừa lúc Lý Thuần Như rơi bịch xuống đất.
Lý Thuần Như vừa rơi xuống đất, lập tức lộn người toan đứng lên, song mặt mày xây sẩm, lại ngã lăn ra đất.
Sau một thoáng ngơ người, Đào Lâm định chạy đến xem xét, nhưng ngay khi ấy, Dị Cư Hồ lại lớn tiếng gọi:
- Phu nhân!
Đào Lâm đành lên tiếng đáp, Dị Cư Hồ nói tiếp:
- Sao phu nhân còn chưa đến, đã gặp trở ngại gì phải không?
Đào Lâm chưa kịp trả lời, Lý Thuần Như đã gắng gượng nói:
- Lâm … muội … hãy … đến … đây …
Đào Lâm đứng thừ ra như phỗng đá, Lý Thuần Như đang gọi nàng, Dị Cư Hồ cũng đang gọi nàng.
Theo ý nàng thì rất muốn đến để xem xét thương thế của Lý Thuần Như ngay, nhưng hiện nay nàng đã là vợ của Dị Cư Hồ, lại chẳng thể không vâng lời Dị Cư Hồ.
Lý Thuần Như biết Đào Lâm đứng thừ ra đó là bởi lòng đang phân vân do dự.
Lúc này chàng đã đầu nhức mắt hoa, đầu óc quay cuồng, biết là âm độc trong người đã phát tán, rất có thể táng mạng tại đây.
Thế nhưng, lúc này chàng lại thấy mình cho dù chết đi thì cũng chẳng có gì hối tiếc, chỉ có điều duy nhất chàng vẫn canh cánh bên lòng là chưa nghe được câu trả lời của Đào Lâm, vì sao bảo mình phải quên nàng đi.
Do đó, Lý Thuần Như mắt nhìn bóng dáng Đào Lâm nhập nhòa, gắng gượng với giọng yếu ớt nói:
- Lâm … muội … không chịu đến đây … thật sao?
Đào Lâm lòng đau như cắt, nước mắt tuôn lả chả, sau cùng không cầm lòng được nữa, lao về phía Lý Thuần Như, nằm mọp trên mình chàng, nghẹn ngào nói:
- Thuần Như!
Trong mơ màng, Lý Thuần Như chỉ cảm thấy nước mắt của Đào Lâm lả tả rơi trên mặt mình, chàng gắng sức mở mắt ra, chỉ thấy đôi mắt long lanh của Đào Lâm đang ở ngay trước mắt, song mặt nàng vẫn lụa đen che kín.
Lý Thuần Như tay run run đưa ra, giọng xót xa:
- Lâm muội … hãy để … cho huynh … nhìn một lần …
Chàng vừa nói vừa đưa tay run rẩy định tháo bỏ khăn che mặt của Đào Lâm, song ngón tay chàng vừa chạm vào khăn che mặt, đột nhiên Đào Lâm như trông thấy rắn độc, vụt lùi ra sau.
Lý Thuần Như thê thiết gào lên:
- Lâm muội …
Đào Lâm ngồi xổm dưới đất, hai tay bưng mặt.
Ngay khi ấy, Dị Cư Hồ lại lớn tiếng nói:
- Phu nhân còn làm gì nữa vậy?
Đào Lâm đứng phắt dậy, đưa mắt nhìn Lý Thuần Như, thấy mặt chàng trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Nàng buông tiếng thở dài, không trả lời Dị Cư Hồ, cúi xuống bồng lấy Lý Thuần Như phóng vút đi.
Lý Thuần Như nghe tiếng gió vụt vù bên tai, đầu choáng mắt hoa, chẳng rõ đã đến đâu, hồi lâu mới thấy Đào Lâm đứng lại, sau đó chàng không còn biết gì nữa cả.
Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Lý Thuần Như mới từ từ hồi tỉnh, chỉ thấy trước mặt tối om, có một người đang dựa vào mình, nghe rõ cả hơi thở.
Lý Thuần Như chẳng rõ đây là đâu, lắc đầu một cái rồi nói:
- Lâm muội đó phải không?
Người ấy quay mặt ra ngoài, không trả lời, Lý Thuần Như cảm thấy toàn thân bải hoải rã rời, cố gắng vận công, lại thấy hết sức bình hòa, âm độc nội gia bị trúng của Dị Cư Hồ như hoàn toàn được trục ra ngoài.
Lý Thuần Như kinh ngạc tột cùng, bởi nội lực của Dị Cư Hồ cực kỳ thâm hậu, chẳng dễ gì dồn đẩy được âm độc ra ngoài, vậy mà giờ đây đã hoàn toàn bình phục, thật không thể tưởng tượng được.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, chàng lại nói:
- Lâm muội sao không lên tiếng?
Lý Thuần Như hỏi liên tiếp hai lượt, chỉ thấy bóng ấy rời khỏi mình, lảo đảo đứng lên, bước ra ngoài sơn động.
Khi người ấy đứng lên, Lý Thuần Như liền khẳng định đó chính là Đào Lâm, lúc này chàng không động đậy được, đành cất tiếng gọi:
- Lâm muội, Lâm muội.
Nhưng Đào Lâm như không hề nghe, vẫn tiếp tục bước ra ngoài, bước chân loạng choạng hệt như người say rượu.
Lý Thuần Như kinh ngạc, vì sao nàng lại đi chệnh choạng thế này?
Đang khi thắc mắc, đã thấy Đào Lâm đi đến cửa động, một tay vịn vào vách động và quay người lại. Trong động tuy tối tăm, song Lý Thuần Như vẫn loáng thoáng trông thấy đôi mắt nàng ánh lên vẻ kỳ lạ trong bóng tối.
Lý Thuần Như gắng gượng toan đứng lên, song cố sức đến mấy cũng không sao nhúc nhích được, dù chỉ là một ngón tay, tình trạng hệt như đã bị điểm vào nhuyễn huyệt vậy.
Chàng vừa định lên tiếng nữa, bỗng nghe Đào Lâm rên lên một tiếng, rồi lập tức ngã lăn ra đất.
Lý Thuần Như kinh hoảng la lên:
- Lâm muội làm sao vậy?
Chàng không ngớt kêu gọi suốt hơn nửa giờ, song Đào Lâm vẫn nằm im nơi cửa động.
Lý Thuần Như lòng nóng như thiêu đốt, nhưng lại chẳng thể làm gì được, đành cố trấn định tâm thần, bảo nguyên thủ nhất, điều vận nội lực, cầu mong mình đi đứng được thì mới có thể đến xem Đào Lâm.
Chàng vận chuyển chân khí hết sức thông suốt, không bao lâu đã cảm thấy khắp người thư thái, nội lực xung kích toàn thân bảy mươi hai quan huyệt, đến khi có chút ánh sáng yếu ớt soi vào sơn động, chàng bỗng buông tiếng hét vang, đứng bật dậy, đi đứng bình thường.
Chàng lập tức tung mình lướt ra khỏi động, thấy bên ngoài trời đã hừng sáng, cũng chẳng kịp quan sát mình đang ở đâu, liền vội cúi xuống xem xét Đào Lâm.
Chỉ thấy Đào Lâm hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, vội nắm lấy cổ tay nàng, nhưng vừa chạm vào, Lý Thuần Như giật mình kinh hãi, thì ra cổ tay Đào Lâm lạnh như băng giá, đó chính là hiện tượng khí âm độc nội gia khuếch tán.
Lý Thuần Như lập tức hiểu ra cớ sự, nhất định là Đào Lâm đã mang mình từ Thương Gia Bình đến đây, điểm vào nhuyễn huyệt mình rồi vận công lực hút âm độc trong cơ thể mình qua người nàng. Do đó mình mới được bình phục và Đào Lâm lại thay mình gánh chịu, đến đỗi chất độc bộc phát hôn mê thế này.
Lý Thuần Như nghĩ tới đó, lòng đau như cắt, rơi nước mắt lẩm bẩm:
- Lâm muội tội gì lại làm như vậy chứ? Ôi …
Đoạn chàng bồng Đào Lâm lên, cất bước đi ra ngoài động, chỉ thấy trước mặt nước sông cuồn cuộn, thì ra chàng đang ở trên một mỏm núi cách mặt sông Trường Giang hằng mấy mươi trượng.
Lý Thuần Như nhớ lại những kỹ niệm gặp gỡ với Đào Lâm trên hòn đảo nhỏ sau khi thuyền đắm hồi ba năm về trước, chàng càng nghe lòng vô vàn đau xót.
Chàng nhè nhẹ đặt Đào Lâm xuống thảm cỏ, lúc này nắng sớm đã mọc, Lý Thuần Như đưa tay mở khăn che mặt của Đào Lâm ra, lập tức chàng giật thót người, không tự chủ được lùi ra sau bảy tám bước.
Lý Thuần Như vốn định cởi bỏ khăn che mặt của Đào Lâm rồi làm cho nàng hồi tỉnh, nếu quả thật Đào Lâm đã hút âm độc trong người mình sang tất nhiên khó có thể chữa trị cho dù hai người ôm nhau nhảy xuống sông Trường Giang thì cũng không có gì đáng hối tiếc cả.
Nhưng khi chàng vừa cởi khăn che mặt ra, xuất hiện trước mắt chàng không phải Đào Lâm, thậm chí không phải là gương mặt của con người.
Thì ra trên mặt nàng chằng chịt gân đỏ nổi cộm, sự xấu xí ghê rợn thật khó thể hình dung được.
Lý Thuần Như đứng thừ ra hồi lâu, nhớ lại những cảnh tượng khi trùng phùng với Đào Lâm, và lúc tay mình chạm vào khăn che mặt của nàng, nàng đã sợ hãi thoái lui, chàng đã hiểu rõ hết mọi sự.
Trong ba năm qua, nhất định là Đào Lâm đã gặp điều gì đó vô cùng khủng khiếp đến đỗi dung nhan bị hủy hoại thế này, thảo nào khi mình đề nghị nàng cùng đến Già Đương Tự, nàng đã kiên quyết cự tuyệt.
Lý Thuần Như đưa mắt nhìn gương mặt khủng khiếp kia, lần hồi chàng đã trông thấy con tim đã phải chịu biết bao đau khổ mà vẫn tha thiết yêu mình của Đào Lâm.
Lý Thuần Như vừa nghĩ đến tâm hồn Đào Lâm hoàn mỹ thế kia, bỗng chốc, chàng cảm thấy gương mặt Đào Lâm vẫn hết sức xinh đẹp. Chàng chầm chậm cúi xuống, nhè nhẹ hôn lên gương mặt gớm ghiếc kia.
Sau đó, chàng nhẹ nhàng đeo khăn che mặt lại cho Đào Lâm, sau đó lại thừ ra một hồi, mới đưa tay khẽ búng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Đào Lâm.
Huyệt Bách Hội là bộ phận điều khiển toàn bộ kỳ kinh bát mạch trong cơ thể con người, bất luận thương thế trầm trọng đến đâu, khi huyệt Bách Hội bị chấn động thì sẽ tạm thời tỉnh ngay.
Quả nhiên, Đào Lâm lập tức cất tiếng rên rỉ, hé mở mắt ra. Lý Thuần Như nắm chặt tay nàng, Đào Lâm vừa trông thấy Lý Thuần Như ở bên cạnh, lập tức giật thót người.
Lý Thuần Như vội nói:
- Lâm muội … sao lại làm như vậy?
Đào Lâm cười héo hắt, lại nhắm nghiền mắt, thở một hồi lâu mới nói:
- Như huynh … đằng nào muội sống trên cõi đời này cũng đã … không còn ý nghĩa gì nữa … Như huynh đừng bận tâm đến muội nữa.
Lý Thuần Như cười nói:
- Lâm muội đừng nói nữa, nếu mà Lâm muội mà nói nữa, huynh sẽ hút lấy âm độc về đấy.
Đào Lâm ánh mắt cũng lộ vẻ cười:
- Như huynh … vẫn còn tinh nghịch quá, thật là …
Lý Thuần Như cúi xuống, bồng Đào Lâm lên bước đi.
Đào Lâm vội hỏi:
- Như huynh định đưa muội đi đâu vậy?
- Đến nơi mà hôm trước huynh đã nói, khi đến đó rồi, thương thế của muội có lẽ sẽ được chữa khỏi, hai ta cũng có thể sống bình yên trọn đời bên nhau.
Đào Lâm vội giãy giụa:
- Không … Như huynh … muội không thể nào …
Lý Thuần Như cố nén niềm khích động trong lòng, giọng điểm tỉnh nói:
- Lâm muội, huynh đã biết hết cả rồi, xin muội đừng từ chối yêu cầu của huynh.
Đào Lâm ngẩn người:
- Như huynh … đã biết hết cả rồi ư? Sao lại thế được?
Lý Thuần Như cười:
- Lâm muội, khi nãy huynh đã mở khăn che mặt của muội …
Đào Lâm thở dài:
- Như huynh đã lầm rồi.
Lý Thuần Như kinh ngạc chững bước:
- Chả lẽ Lâm muội không phải vì nhan sắc bị hủy hoại nên mới không chịu đi cùng huynh sao?
Đào Lâm cố gắng ngồi dậy, dựa lưng vào một tảng đá nói:
- Không phải vì nhan sắc muội đâu.
- Vậy thì vì cái gì, muội mau nói đi.
Đào Lâm cúi xuống, bỗng cười ha hả nói:
- Như huynh, đằng nào muội cũng không còn sống được bao lâu, không nói ra thì hơn.
Lý Thuần Như nóng ruột giậm chân:
- Thôi được, muội không nói cũng chẳng sao, để huynh đưa muội đến Già Đương Tự rồi hẳn có cách chữa trị cho muội, cho dù bởi thế mà mất hết võ công cũng chẳng hề gì, đằng nào chúng ta cũng không còn muốn bước chân vào chốn giang hồ nữa, sẽ yên ổn sống bên nhau trọn đời.
Đào Lâm cười hăng hắc:
- Như huynh thật là cố chấp, thôi thì muội xin thú thật.
Lý Thuần Như không sao hiểu ra được Đào Lâm còn có nguyên nhân gì khiến nàng không thể kề cận mình, vội nói:
- Nói đi!
Đào Lâm thở dài:
- Ôi. Chẳng kể hiện nay muội đã trở thành vợ của ng
người khác, hoa tàn nhụy rữa thì đâu thể …
Lý Thuần Như cười ngắt lời:
- Việc ấy huynh đã biết rồi, còn gì nữa nào?
Đào Lâm nhìn thẳng vào mắt chàng, hồi lâu mới nói:
- Còn nữa, hiện nay muội đã mang thai bốn tháng.
Lý Thuần Như nghe như sấm nổ ngang đầu, thừ ra không thốt nên lời.
Đào Lâm thấp giọng nói tiếp:
- Muội trở thành vợ Dị Cư Hồ, mặc dù là do ép buộc, nhưng đứa con trong bụng muội lại là xương máu của muội, đứa bé chưa ra đời, muội đã cảm thấy nó sẽ là người thân thiết nhất của muội, thử nghĩ làm thế nào có thể để cho đứa bé vừa chào đời đã không có phụ thân chứ?
Nàng ngưng chốc lát, lại nói tiếp:
- Mặc dù phụ thân đó không phải là một người tốt lành, nhưng dẫu sao cũng phải có phụ thân chứ.
Lý Thuần Như lòng dần lắng dịu, mỉm cười nói:
- Lâm muội đã thương yêu con như vậy thì sao đành lòng để cho đứa bé trưởng thành dưới sự quản dưỡng của một phụ thân xấu xa thế kia? Mai này đứa bé khôn lớn, muội thử nghĩ nó sẽ trở thành một người ra sao?
Đào Lâm thở dài:
- Muội cũng đâu muốn thế, nhưng chẳng còn cách nào khác hơn.
Lý Thuần Như cười nói:
- Sao lại không còn cách? Đứa bé hiện chưa chào đời, sao biết được phụ thân là ai? Lâm muội, hai ta cùng nhau đi thôi.
Đào Lâm thừ người ra, như không ngờ tình yêu của Lý Thuần Như đã dành cho mình lại chân thành và kiên định đến vậy.
Hồi lâu, Lý Thuần Như trông thấy khăn che mặt của Đào Lâm khẽ động đậy, qua ánh mắt nàng, có thể nhận ra là nàng đang mỉm cười, và cười rất ngọt ngào, bởi nàng đã biết, trên cõi đời này có một người yêu nàng thắm thiết.
Lý Thuần Như biết đã thuyết phục được Đào Lâm, bèn tiến tới cúi xuống nói:
- Lâm muội, chúng ta đi thôi!
Đào Lâm ngước mặt lên:
- Đi! Nhưng Già Đương Tự Ở đâu?
Lý Thuần Như vừa định giải thích về tình hình Già Đương Tự. Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên từ sau một tảng đá to cách họ hơn trượng.
Đào Lâm vốn đang nằm trên mặt đất không chút động đậy được, nhưng vừa nghe tiếng thở dài đó, lập tức giật bắn người lên.
Lý Thuần Như cũng chẳng khác hơn, chàng vừa nghe tiếng thở dài, cũng bất giác giật nảy mình, vội đỡ Đào Lâm dậy, đứng dựa sát vào mình.
Thì ra tiếng thở dài ấy tuy ngập đầy thê lương đau xót, nhưng Lý Thuần Như và Đào Lâm không phải bởi đó kinh hãi, mà là họ đều nhận ra tiếng thở dài ấy chính là của Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ.
Quả nhiên, một người từ sau tảng đá to ấy chậm rãi bước ra, chính là Dị Cư Hồ mặt che khăn đen.
Dị Cư Hồ xuất hiện cách hai người hãy còn xa hơn hai trượng, ánh mắt y vô cùng ủ dột, chỉ chậm rãi tiến tới hai bước, nhưng Lý Thuần Như lại cảm thấy trên người đối phương như có một sức mạnh vô hình, xô đẩy mình thoái lui lia lịa.
Hai người vốn đã đứng sát nơi bờ vực, bên dưới là sông nước cuồn cuộn, không thể nào thoái lui được nữa.
Lý Thuần Như quay mặt lại nhìn xuống sông, thấy từng đợt sóng bạc dâng cao, nước sông chảy rất xiết, chàng quay trở lại nói:
- Dị tiên sinh nếu còn tiến thêm bước nữa, hai chúng tôi sẽ nhảy xuống sông ngay.
Dị Cư Hồ sau khi tiến tới hai bước, sau đó đã không tiến bước nữa, chỉ nhếch môi cười nói:
- Phu nhân, Dị mỗ có vài lời cần hỏi phu nhân.
Đào Lâm thở một hồi rồi mới nói:
- Xin hãy nói đi!
- Khi trước, Dị mỗ đã có nói là phu nhân có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, vì sao phu nhân lại theo mỗ đến tây Côn Lôn?
Đào Lâm lặng thinh, lúc bấy giờ là nàng vì hay tin song thân thảm tử, trong lúc quá đau lòng nên mới theo Dị Cư Hồ đến Tây Vực để tìm Hắc Thiên Ma báo thù.
Dị Cư Hồ thởi dài, nói tiếp:
- Lúc ấy phu nhân không bỏ đi là do tự nguyện, hiện trong người phu nhân đã có cốt nhục của Dị mỗ, Dị mỗ không thể để cho phu nhân rời xa được.
Đào Lâm ngước lên nhìn Lý Thuần Như. Lý Thuần Như trầm giọng nói:
- Dị tiên sinh, Đào cô nương trước đây chưa bao giờ yêu các hạ, các hạ có giữ được người thì cũng không thể giữ được con tim nàng, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Thật vậy, khi xưa Dị Cư Hồ sở dĩ bằng lòng để cho Đào Lâm tự do bỏ đi, chẳng phải y đã sinh lòng từ bi, mà là Đào Lâm không yêu y, làm tổn thương nặng nề đến lòng tự tôn của y. Trong ba năm qua, Đào Lâm đã luôn kề cận bên y, giữa hai người cũng không hề nhắc đến chuyện đó nữa.
Theo Dị Cư Hồ nghĩ, Đào Lâm sau khi dung nhan bị hủy hoại, nàng đã một lòng một dạ với y, nào ngờ Đào Lâm lại không hề yêu thương y, nên lòng tự phụ của y lại một lần nữa bị xúc phạm dữ dội.
Dị Cư Hồ thừ ra một hồi, đoạn buông tiếng thở dài nói:
- Bất luận thế nào thì phu nhân cũng chẳng thể rời xa Dị mỗ được.
Lý Thuần Như lại lùi sau nửa bước nói:
- Nếu Dị tiên sinh nhất quyết như vậy, hai chúng tôi đành phải nhảy xuống sông thôi.
Dị Cư Hồ đứng yên. Đột nhiên, lão lao thẳng ngay vào hai người hệt như một làn khói nhẹ, tốc độ nhanh khôn tả, khoảng cách hai trượng loáng cái đã đến ngay.
Nhưng Lý Thuần Như đã sớm biết Dị Cư Hồ không bao giờ chịu bỏ qua, khi lên tiếng đòi nhảy sông đã nắm chặt lấy tay phải của Đào Lâm, và Đào Lâm cũng nắm chặt tay chàng ra chiều đồng ý, nên chàng đã có chuẩn bị.
Dị Cư Hồ vung chưởng nhanh như chớp, Lý Thuần Như tay phải vòng qua ôm ngang lưng Đào Lâm, tung mình ra sau.
Thế là hai người liền lơ lững trên không.
Đào Lâm nhắm mắt lại, cõi lòng hết sức bình lặng, bởi tuy nàng biết chắc chắn