-->
Sau khi mọi người vào trong, thấy phòng ốc thảy đều mới được xây dựng, kiểu dáng hùng vĩ nguy, một con đường trải sỏi dẫn đến đại sảnh.
Mọi người đi đến trước đại sảnh, chỉ thấy hai thanh niên tuổi chừng hăm ba hăm bốn sóng vai bước ra nghênh đón.
Hai thanh niên vòng tay thi lễ nói:
- Ngũ Kim Thần hạ cố đến tệ xá, thật vô cùng vinh hạnh. Chúng tại hạ là Thương Chấn và Thương Phát.
Ngũ Lâm đưa mắt nhìn họ, bất giác kinh ngạc ngẩn người.
Bởi trong võ lâm khi nhận được thiếp mời, xưng tên Thương Phát và Thương Chấn, đương nhiên đều đoán ra được là sự tình hẳn có liên quan đến vụ thảm sát Thương Gia Bình, song vì Thương Chấn và Thương Phát chưa từng nghe danh trong võ lâm, quần hào hầu hết đều nghĩ là phải là hàng nhân vật bậc nhất, bối phận ngang hàng Bạch Đầu Ông Thương Hào và võ công phải cực cao, đã rời khỏi Thương Gia Bình khi xưa.
Giờ thấy lại là hai thanh niên tướng mạo thanh tuấn, Kim Thần Ngũ Lâm không kinh ngạc sao được?
Thế rồi cũng đành theo phép lịch sự trong giới võ lâm, ngỏ vài lời khách sáo, sau đó có người đưa họ vào trong ngồi nghỉ.
Chờ cho nhóm Ngũ Lâm đi vào đại sảnh, Lý Thuần Như cố ý đi tụt lại phía sau, đảo mắt quan sát tình hình trong đại sảnh.
Lúc này trong đại sảnh đã có rất nhiều nhân vật võ lâm, và nhiều người trong số có thể nhận ra là hàng cao thủ bậc nhất. Lý Thuần Như cũng không chào hỏi họ, chờ Ngũ Lâm đi khỏi, Lý Thuần Như mới đi đến trước mặt Thương Chấn và Thương Phát, vòng tay thi lễ nói:
- Tại hạ Lý Thuần Như, có một việc cần lĩnh giáo với nhị vị huynh đài.
Thương Chấn và Thương Phát vội nói:
- Lý huynh có gì xin cứ nói, hà tất phải khách sáo?
- Gia phụ Kim Ngân Bát Quái Kiếm Lý Viễn…
Chàng vừa nói đến đó, Thương Chấn và Thương Phát đã thoáng biến sắc mặt, vội hạ thấp giọng nói:
- Thì ra là Lý huynh, Lý huynh đã hay tin bất hạnh của lệnh tôn và lệnh đường rồi phải không?
Lý Thuần Như gật đầu:
- Phải, tiểu đệ đã ba năm không bước chân trên chốn giang hồ, nhưng vừa vào đến Trung Nguyên đã nghe nói gia phụ và gia mẫu đã tử nạn trong Thương Gia Bình, xin nhị vị huynh đài hãy cho biết đầu đuôi tự sự.
Tuy lời lẽ Lý Thuần Như hãy còn hết sức khách sáo, song giọng nói đã khá rắn rỏi.
Thương Chấn và Thương Phát thở dài nói:
- Lý huynh đã đến đây hỏi, đương nhiên là ngu huynh đệ phải cho Lý huynh được rõ tường tận, mời Lý
Lý huynh hãy đến đây.
Hai người bèn dặn bảo gia nhân tiếp đón khách, sau đó dẫn Lý Thuần Như ra khỏi đại sảnh, rẽ qua mấy khúc quanh mới dừng lại trước một cánh cửa sắt tròn.
Hai anh em họ Thương cùng đưa tay ấn mạnh mấy cái vào các nút nhô ra trên cánh cửa, tiếng kèn kẹt vang lên, cánh cửa sắt đã mở ra.
Thương Chấn chìa tay ra nói:
- Xin mời Lý huynh.
Lý Thuần Như đưa mắt nhìn, chỉ thấy đó là một gian phòng trống vuông vức chừng một trượng, bất giác chau mày nói:
- Đây là…
Thương Chấn và Thương Phát cùng cười nói:
- Lý huynh yên tâm, chúng đệ với Lý huynh cùng chung kẻ thù, không bao giờ hãm hại Lý huynh đâu.
Thương Chấn va Thương Phát trong khi nói đã đi vào phòng trước. Lý Thuần Như lại đâm ra ngại ngùng, cũng vội theo sau đi vào.
Thương Phát tiện tay đóng cửa sắt lại, giờ vẻ mặt mới không còn căng thẳng như lúc nãy nữa.
Thương Chấn nói:
- Gian phòng này toàn bộ đều bằng thép, nói chuyện ở đây tuyệt đối không lo bị người nghe trộm.
Lý Thuần Như lòng đầy hồ nghi, chẳng hiểu hai người định giở trò trống gì, nhưng lại không tiện gặn hỏi.
Thương Chấn nói tiếp:
- Lý huynh, lệnh tôn lệnh đường chính là đã chết dưới tay Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ.
Lý Thuần Như mặt trắng bệch, thừ người ra hồi lâu mới lẩm bẩm nói:
- Lại là y nữa!
Thương Chấn và Thương Phát không hiểu chàng nói gì, trong khi họ cũng đang chột dạ, nên chỉ lặng thinh đưa mắt nhìn nhau.
Lát sau, Lý Thuần Như lại hỏi:
- Vậy cũng chính Dị Cư Hồ đã điểm huyệt gia phụ mẫu lúc ở Đông Xuyên ư?
Thương Chấn tần ngần một chút mới nói:
- Ngu huynh đệ cũng không được rõ lắm.
Lý Thuần Như thoáng sầm mặt:
- Theo tại hạ biết, gia phụ mẫu đã được Diêm đại hiệp đưa đến đây cầu xin lệnh tổ giải khai huyệt đạo, vì sao lại bất minh bất bạch chết dưới tay Dị Cư Hồ, xin hãy cho biết tường tận.
Thương Chấn và Thương Phát vốn hiểu rất rõ về nguyên nhân cái chết của hai vợ chồng Lý Viễn, khi hai người đến Thương Gia Bình, bởi Bạch Đầu Ông Thương Hào đột ngột chết đi nên đã bị người nhà họ Thương giam vào thạch lao, do đó bây giờ Lý Thuần Như hỏi đến, hai người hết sức ngượng ngùng.
Thừ ra một hồi lâu, hai người mới nói:
- Lệnh tôn và lệnh đường quả thật đã chết dưới tay Dị Cư Hồ, mặc dù y thù sâu như biển đối với ngu huynh đệ, nhưng ngu huynh đệ không vu oan giá họa cho y đâu.
Lý Thuần Như đang định hỏi tiếp, bỗng nghe hoàn toàn cười “hắc, hắc” rất khẽ khàng, nhưng cũng hết sức rõ ràng, ba người đều giật mình kinh hãi.
Lý Thuần Như và anh em họ Thương hồi ba năm trước võ công hãy còn bình thường, nhưng trong ba năm qua họ mỗi người đều có kỳ ngộ. Lý Thuần Như ở trong Già Đương Tự đã hoàn toàn luyện thành nửa bộ Linh Tàng Bửu Lục, giờ đây đã là một cao thủ bậc nhất võ lâm.
Nhưng lúc này chàng cũng không khỏi kinh ngạc, bởi theo lời hai anh em họ Thương, gian bí thất này bốn mặt đều bằng thép, tiếng động không xuyên qua được, vậy thì tiếng cười kia từ đâu phát ra?
Sau một thoáng sửng sờ, Thương Chấn quát:
- Ai đó?
Đối phương lại hăng hắc cười và nói:
- Hãy khoan thắc mắc kẻ này là ai, nhưng kẻ này biết rất rõ, khi hai vợ chồng Lý Viễn vừa đến Thương Gia Bình thì bị các người giam vào thạch lao, do đó mới chết, có đúng vậy không?
Khi Thương Chấn cất tiếng hỏi thì Thương Phát đã lao nhanh đến bên cạnh cửa, khẽ kéo cửa sắt ra, ngay khi đối phương đang nói thì y đã lách người ra ngoài.
Nhưng khi Thương Phát vừa ra đến bên ngoài thì tiếng cười đột nhiên cất cao, đinh tai nhức óc và thoáng chốc đã đi xa, tốc độ nhanh đến khó mà tưởng tượng được.
Thương Chấn và Lý Thuần Như cũng vội phóng ra ngoài, chỉ thấy Thương Phát như tên bắn đuổi theo, hai người cũng liền theo sau, thoáng chốc đã băng qua hành lang, theo một cửa hình bán nguyệt đến hậu hoa viên.
Nhưng chẳng hề thấy một bóng người nào cả. Thương Phát mặt đầy hồ nghi, dừng chân ngoảnh lại nói:
- Hai người có nghe rõ đối phương là nam hay nữ không?
Lý Thuần Như lắc đầu:
- Không!
Thương Chấn nóng lòng hỏi:
- Phát đệ có trông thấy người nào không?
- Tiểu đệ chỉ thấy bóng một phụ nữ, loáng cái đã biến mất, thật nhanh không thể tả được.
Ba người còn đang kinh ngạc, bỗng lại nghe trong đại sảnh tiếng người nhốn nháo, trong số có hai tiếng nói vang dội hơn hết, và lời nói nghe chẳng hiểu gì cả.
Thương Phát chau mày nói:
- Hai tên ấy lại nổi điên gì nữa đây?
Thương Chấn tiếp lời:
- Chúng ta hãy vào xem thử.
Hai người vừa định phóng đi, nhưng Lý Thuần Như nhanh nhẹn hơn, đã lướt tới đứng cản trước mặt họ.
Thương Chấn và Thương Phát chững người nói:
- Lý huynh, đại địch đang ở trước mặt, chả lẽ các hạ còn muốn nội bộ xung đột hay sao?
Lý Thuần Như mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Gia phụ mẫu chết một cách mờ ám, xin hãy chỉ giáo cho.
Hai anh em họ Thương đưa mắt nhìn nhau, bỗng một người đứng dựa lưng vào nhau, một vung tay phải, một vung tay trái, bất thần tấn công Lý Thuần Như.
Hai chưởng của họ không hề gây ra chút tiếng động khẽ, nhưng lực đạo mạnh khôn tả, Lý Thuần Như chỉ cảm thấy hai luồng đại lực ập tới giữa, lòng càng thêm tức giận.
Vốn ra lòng dạ Lý Thuần Như hết sức hiền lành, tại Già Đương Tự võ công bị phế, nếu không nhờ trong một đêm chép lại nửa bộ Linh Tàng Bửu Lục, rồi dựa vào đó khổ luyện, kiếp này chàng e khó thể rời khỏi Già Đương Tự được.
Nhưng ba năm sau, khi đã luyện thành tuyệt học, chàng chưa từng nghĩ đến hai chữ “báo thù”, và chỉ trong một đêm tối trời, chàng đã để lại một bức thư và mang theo hai quyển Linh Tàng Bửu Lục chép tay âm thầm rời khỏi Già Đương Tự.
Nhưng khi chàng về đến Trung Nguyên, định tìm kiếm Đào Lâm thì nhận thấy chốn võ lâm trong ba năm qua đã hoàn toàn đổi khác. Chàng đi đến đâu cũng đều cảm thấy lạ lẫm, và điều làm chàng đau lòng hơn hết là nghe nói Đào Lâm đã trở thành phu nhân của Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ, một đại ma đầu trong chốn võ lâm. Hồi ba năm trước đã cùng Dị Cư Hồ đến tây Côn Lôn, từ đó đến nay không còn nghe tin tức gì nữa.
Khi lần đầu tiên nghe người nói như vậy, Lý Thuần Như vốn không hề tin, chỉ cười rồi bỏ qua, bởi việc ấy chẳng thể nào xảy ra được.
Nhưng khi nghe nói lần thứ hai, chàng không khỏi cảm thấy hoang mang, rồi lần thứ ba, thứ tư, chàng cơ hồ nổi điên lên.
Trong một tháng qua, tính tình của chàng do đó đã trở nên rất nóng nảy. Khi Tát Thị Tam Ma gặp chàng giữa đường, đã không biết điều còn nhắc đến ba tiếng Dị phu nhân, nên đã khiến chàng ra tay trừng trị.
Lúc này bởi huyết thù song thân, Lý Thuần Như càng tức giận tột cùng, vừa thấy hai luồng đại lực ập đến, chàng buông tiếng cười gằn, vận chân khí và song chưởng tung ra.
Do bởi chàng đã luyện hết pho Linh Tàng Bửu Lục trong khi mất hết võ công, cho nên nội lực cũng rất là thuần chính, thần công Phật môn đâu phải bình phàm, hai luồng chưởng lực của hai anh em họ Thương liền bị đánh bạt và đẩy họ bật lùi một bước.
Nhưng trong khi ấy, Lý Thuần Như cũng cảm thấy chưởng lực của đối phương hết sức mạnh mẽ. Hai người vừa bật lùi, chàng liền tức thì xoay người vung chỉ điểm vào huyệt Khí Hộ nơi mạng sườn của Thương Chấn.
Nhưng Thương Chấn đã nhanh nhẹn xoay người, thân pháp hết sức quái dị, tránh khỏi thế chỉ của Lý Thuần Như.
Lý Thuần Như vừa định tiếp tục tấn công, bỗng thấy hai gia nhân lật đật chạy đến, thở hào hển và mặt mày xám ngắt.
Thương Phát vội tiến đến hỏi:
- Việc gì thế?
Hai gia nhân gặp được chủ nhân, sắc mặt mới dần trở lại bình thường, thở một hồi mới nói:
- Nhị vị công tử, trong đại sảnh…
Ngay khi ấy bỗng nghe “ầm” một tiếng rền rỉ vang lên trong đại sảnh, tiếng người càng thêm nhốn nháo.
Thương Chấn và Thương Phát vội xô gia nhân ra, lao nhanh về phía đại sảnh.
Các cao thủ võ lâm đến Thương Gia Bình tham dự thịnh hội không phải tất cả đều tập trung tại đại sảnh, lúc này nghe tiếng ồn ào, những người ở nơi khác cũng đổ xô kéo đến đại sảnh.
Lý Thuần Như cũng theo sát phía sau, nhưng khi họ đến trước cửa đại sảnh, thảy đều thừ ra tại chỗ.
Thì ra trong đại sảnh, hai gã khổng lồ vận giáp vàng giáo vàng đang giao chiến với nhau kịch liệt. Hai người vóc dáng cao to, sức lực cũng khác người, xem ra đã giao chiến với nhau khá lâu, đồ đạc trong đại sảnh ngã nghiêng bừa bộn, thậm chí còn đánh gãy một cây cột to.
Mọi người kinh ngạc chẳng qua chỉ vì thấy hai gã khổng lồ đều giao chiến quá liều mạng, còn hai anh em họ Thương thấy họ lại động thủ với nhau, nỗi kinh ngạc càng cao hơn ai hết.
Bởi lai lịch của hai gã khổng lồ này, ngoài họ ra không một ai được biết.
Thì ra họ là anh em song sinh, bình nhật chẳng những không bao giờ cãi vã nhau, mà làm một việc gì cũng cùng một tâm ý, chẳng khác nào như là một người.
Vậy mà giờ đây hai người lại thí mạng giao chiến với nhau thế này, mặc dù trên mình có giáp vàng bảo hộ, song trên mặt đã mang nhiều thương tích.
Sau thoáng ngẩn người, Thương Chấn và Thương Phát liền cùng lao vào đại sảnh, lớn tiếng quát:
- Các ngươi làm gì vậy?
Nhưng hai gã khổng lồ đã tách nhau ra, cùng vung giáo đâm Thương Chấn và Thương Phát, chỉ thấy ánh vàng lấp lóe, uy thế vô cùng hung hiểm.
Thương Chấn và Thương Phát thật chẳng bao giờ ngờ họ lại tấn công mình thế này, bởi tính tình trung hậu vào lại chịu đại ân của hai người, không bao giờ lại trở giáo đối nghịch được.
Vậy mà bây giờ họ lại vung giáo đâm tới, hai anh em họ Thương kinh hãi, vội lách sang bên tránh né, và vòng ra sau lưng họ, vùng vung chưởng bổ vào sau lưng hai gã khổng lồ.
Chỉ nghe “boong” một tiếng, chưởng lực trúng vào áo giáp, hai gã khổng lồ loạng choạng chúi tới một bước, nhưng liền quay người, lại vung giáo đâm tới, hệt như đối phó với kẻ đại thù vậy.
Hai anh em họ Thương một là do trong lòng kinh ngạc, hai là ở trước mặt đông người thế này, họ cũng cảm thấy hết sức ngượng ngùng, nên lòng đã phừng lửa giận, liên tiếp quát mấy lượt mà hai gã khổng lồ vẫn như không hề nghe thấy.
Thương Chấn thụp người lách sang bên, tay trái vạch một vòng tròn, ngũ chỉ móc câu chộp vào cổ tay một người, khi sắp chộp đến, ngón giữa bỗng búng ra, thủ pháp quái dị khôn lường, chỉ lực trúng ngay mạch môn gã khổng lồ ấy.
Gã khổng lồ bị điểm trúng mạch môn, lập tức buông tay, ngọn giáo vàng bay thẳng lên không, cắm vào xà nhà, cán giáo rung động không ngừng.
Thương Chấn sấn tới một bước, vung chưởng lên rồi vụt hạ xuống, chỉ nghe thấy “bình” một tiếng, đã trúng vào bụng dưới gã khổng lồ ấy.
Gã khổng lồ ấy trúng chưởng vào bụng liên tiếp bật lùi mấy bước, ngã lăn ra đất, miệng sùi bọt trắng, ngất xỉu tại chỗ.
Bên kia, Thương Phát cũng đã đoạt lấy ngọn giáo vàng của gã khổng lồ kia và nắm giữ cổ tay, gằn giọng nói:
- Ô Sĩ Đạt, ngươi làm gì vậy hả?
Gã khổng lồ có tên Ô Sĩ Đạt gầm lên giận dữ, bất thần cúi người, đâm đầu vào ngực Thương Phát.
Thương Phát rất tức giận, chộp vào đầu Ô Sĩ Đạt, vừa định vận nội lực bóp chết y, bỗng nghe Thương Chấn hét to:
- Phát đệ, hãy khoan hạ thủ.
Thương Phát lập tức thu hồi nội lực, tiện tay điểm huyệt Phong Phú sau lót Ô Sĩ Đạt.
Ô Sĩ Đạt miệng kêu “ọc, ọc”, ngã lăn ra đất không bò dậy được nữa.
Thương Chấn vội nói:
- Thôi bỏ qua đi, họ đã bị người ám toán đấy.
Thương Phát trố mắt:
- Sao Chấn ca biết?
Thương Chấn nắm lấy cổ tay gã khổng lồ giơ lên:
- Hãy xem này, nơi cổ tay Ô Sĩ Đạt hẳn là cũng có vết thương như vậy.
Thương Phát liền nắm tay Ô Sĩ Đạt lên xem kỹ, quả là nơi cổ tay Ô Sĩ Đạt có một vết sưng đỏ cỡ đầu ngón tay, giữa vết sưng còn có hai lỗ nhỏ đen ngòm, và từ trong lỗ chảy ra một chút chất lỏng màu đen.
Thương Phát đứng lên, cao giọng nói:
- Vị bằng hữu nào nếu có hiềm khích gì với huynh đệ bọn này thì xin cứ ra mặt gặp nhau giải quyết, sao lại phá quấy hai người này làm gì?
Khi nói, vẻ mặt Thương Phát đã hết sức khó coi. Khi Thương Phát dứt lời, Thương Chấn lạnh lùng nói:
- Linh Xà tiên sinh đâu, mời đến đây.
Trong đám đông liền có người cất tiếng nói:
- Chẳng hay chủ nhân có điều chi chỉ bảo?
Rồi thì một lão nhân thấp bé cầm xà trượng chậm rãi bước ra.
Hai anh em họ Thương lạnh lùng nói:
- Tiên sinh nuôi chứa rắn độc khắp thiên hạ, hai người này xem chừng là bị rắn độc cắn nên mới nổi điên, phiền tiên sinh xem xét và giải cứu cho.
Đoạn hắn nhìn chằm chặp vào Linh Xà tiên sinh.
Linh Xà tiên sinh nghe nói vậy không khỏi bực tức, thầm nghĩ hai tiểu chủ nhân này lại nghi ngờ mình hạ thủ hay sao?
Song lão là người nham hiểm, dĩ nhiên đâu dại gì phát tác, nên thản nhiên nói:
- Để lão phu xem thử rồi hẵn liệu.
Nói đoạn lão
đi đến cạnh Ô Sĩ Đạt, vừa đưa mắt nhìn, liền tức thì biến sắc mặt.
Hai anh em họ Thương vốn quả có nghi ngờ là do Linh Xà tiên sinh đã gây ra, nhưng lúc này thấy sắc mặt lão đột biến, liền biết ngay là không phải.
Linh Xà tiên sinh lại đi đến bên gã khổng lồ kia, cầm tay lên xem, mặt tái mét lùi sau mấy bước, nghiêm nghị nói:
- Chủ nhân, mấy ngày nay có đối đầu nào đến đây không?
Anh em họ Thương vội nói:
- Linh Xà tiên sinh, thật ra họ đã trúng phải chất độc gì, và của loài rắn nào vậy?
- Loài rắn độc này có tên là Kim Tiền Triễn Nhật, khắp thiên hạ chỉ trừ miền tây Côn Lôn mới có, họa hoằn lắm mới bắt được một con, ngoài ra không nơi nào khác có.
Rất nhiều người nghe xong những lời của Linh Xà tiên sinh, lòng cũng hết sức kinh ngạc, tuy có lẽ không ai biết gì về loại rắn Kim Tiền Triễn Nhật, nhưng miền tây Côn Lôn thì chẳng xa lạ gì đối với họ.
Hồi ba năm trước, nhiều cao thủ võ lâm đi ra tận tây Côn Lôn để rồi thất vọng quay về. Nhóm Dị Cư Hồ và Hắc Thiên Ma kể từ đó biệt vô âm tín, sự kiện ấy tuy giới võ lâm đã lãng quên, nhưng dù sao cũng chưa đến độ quên hẳn.
Do đó, đám đông liền tức thì nhốn nháo xôn xao, nhận thấy sự thể chẳng phải tầm thường.
Linh Xà tiên sinh nói tiếp:
- Thương công tử, mấy ngày nay có ai từ Tây Vực đến đây không?
Anh em họ Thương càng nhận thấy sự tình nghiêm trọng, nghĩ kỹ thấy trong mấy ngày qua không hề có người nào từ Tây Vực đến, nên bèn lắc đầu.
Linh Xà tiên sinh nghiêm mặt nói:
- Nay liệt vị anh hùng đã đến gần đông đủ, Thương công tử đã mời mọi người đến đây thật ra về việc gì, có thể công bố được rồi.
Thương Chấn và Thương Phát đưa mắt nhìn nhau, đoạn nói:
- Được, xin mời mọi người vào ngồi trong đại sảnh.
Những người bên ngoài liền lập tức ùa vào đại sảnh, Lý Thuần Như cũng chen chân vào trong số ấy, vào ngồi trong một góc.
Không bao lâu, trong đại sảnh đã tụ tập hơn trăm cao thủ các môn các phái, mọi người thảy đều yên lặng, trong đại sảnh hết sức yên ắng.
Thương Chấn chậm rãi đứng lên, trước hết ôm quyền xá hết một vòng, đoạn mới trầm giọng nói:
- Chư vị anh hùng, hôm nay ngu huynh đệ đã thỉnh mời chư vị đến đây, quả là có điều vô cùng hệ trọng…
Bỗng có người lớn tiếng nói:
- Có gì hãy mau nói đi, đừng dài dòng lôi thôi.
Thương Chấn đưa mắt nhìn, thấy đó là một đại hán râu ria xồm xoàm, biết là một người nóng tính, bèn không màng đến, nói tiếp:
- Thế nhưng, việc này e có thể liên quan đến toàn thể võ lâm, nên mới mạnh dạn thỉnh mời chư vị đến đây một chuyến. Gia tổ Bạch Đầu Ông và tất cả mọi người thân của chúng tôi thảy đều táng mạng dưới tay một người.
Trong đám đông lại có người lớn tiếng hỏi:
- Người đó là ai?
Thương Chấn gằn mạnh từng tiếng:
- Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ.
Đó là điều nằm trong dự đoán của mọi người, bởi kẻ thù có bản lĩnh gây nên vụ thảm sát tại Thương Gia Bình thật có thể đếm trên đầu ngón tay, và khả năng cao hơn hết chính là Dị Cư Hồ.
Trong đại sảnh lại yên ắng một hồi, đoạn mới nghe Kim Thần Ngũ Lâm lớn tiếng nói:
- Thương công tử, Dị Cư Hồ trong ba năm qua đã không rõ tung tích…
Mới nói đến đó, bỗng nghe một tiếng cười khẩy vang lên trên xà nhà. Tiếng cười ấy nghe đến lạnh người, trong lúc nắng chói chang mà mọi người vẫn tưởng như đang ở trong một hồ băng giá rét.
Lập tức, mọi người thảy đều ngước lên nhìn, nhưng trên xà nhà chẳng có một người nào cả.
Trong đại sảnh chẳng thiếu cao thủ bậc nhất, tiếng cười ai nấy đều nghe rõ, vậy mà chỉ trong khoảng khắc đã biến mất, thật không thể nào tưởng tượng được.
Trong khi mọi người đang sửng sốt, bỗng nghe Kim Thần Ngũ Lâm cất tiếng huýt dài, vọt người lên không nói:
- Thương công tử, lão phu xin đắc tội.
Mọi người lại sửng sốt, chẳng hiểu Kim Thần nói vậy là ý gì, nhưng Kim Thần hành động nhanh khôn tả, chỉ nghe “bộp” một tiếng, tay trái đã bám vào xà nhà, tay phải vung lên “ầm” một tiếng, cát đá bay mù mịt, mái nhà đã hiện ra một lỗ to.
Mọi người giờ mới hiểu ra là tiếng cười khi nãy là đã phát ra từ trên mái nhà, kẻ nào đó đã ở trên ấy dùng nội lực dồn tiếng cười vào trong đại sảnh.
Quả nhiên, cát đá chưa rơi xuống đến đất, qua lỗ to trên mái nhà đã trông thấy một bóng người, loáng cái đã biến mất.
Bóng trắng ấy mảnh mai yểu điệu và tóc dài phủ vai, hiển nhiên là một phụ nữ.
Kim Thần Ngũ Lâm quát to:
- Đứng lại!
Ông vừa định vọt qua lỗ trên mái nhà, bỗng nghe trong đại sảnh có người nói:
- Dị cô nương đó ư?
Rồi thì một bóng người hệt như làn khói nhẹ đã vượt qua Kim Thần, vọt qua luôn lỗ hổng lên mái nhà.
Kim Thần Ngũ Lâm thấy có người vượt qua mặt mình, tức giận vung tay chộp, song thân pháp người đó quá nhanh, Kim Thần đã chộp vào khoảng trống.
Kim Thần buông tiếng cười gằn, người hạ xuống trên xà nhà. Liền khi ấy, hai anh em họ Thương cũng đã vọt lên mái nhà, phóng mắt nhìn, chỉ thấy nơi xa hai bóng người đang phóng đi như sao xẹt, thoáng chốc đã mất dạng.
Anh em họ Thương biết mình không sao đuổi kịp, đành quay trở xuống đại sảnh cùng quần hùng bàn tính kế hoạch báo thù Dị Cư Hồ.
Nói về bóng trắng đã xuất hiện trên mái nhà, mọi người chỉ nhận ra đó là một phụ nữ chứ không thấy rõ diện mạo, nhưng Lý Thuần Như thì nhận ngay ra người đó chính là Dị Ngọc Phụng.
Nên khi vừa lên tiếng, chàng đã đề khí tung mình vọt lên mái nhà, bấy giờ bóng trắng chỉ cách chàng năm sáu trượng, quả nhiên chính là Dị Ngọc Phụng, chàng lập tức giở khinh công đuổi theo.
Trong một thoáng, lòng Lý Thuần Như đã dậy lên bao ý nghĩ, tuy Dị Ngọc Phụng không hề hiềm khích gì với chàng, nhưng Dị Ngọc Phụng với Đào Lâm đã cùng thất tung tại tây Côn Lôn, hẳn nàng ta phải biết tung tích của Đào Lâm.
Thế nên, Lý Thuần Như chẳng chút chần chờ, giở khinh công đuổi theo ngay.
Sau ba năm khổ luyện trong Già Đương Tự nay võ công chàng đã thuộc hàng cao thủ bậc nhất, nhưng thân pháp của Dị Ngọc Phụng cũng rất là cao siêu, vượt qua mười mấy dặm đường mà khoảng cách giữa hai người vẫn còn xa đến năm sáu trượng, đủ biết võ công đối phương cũng chẳng kém gì mình.
Thoáng chốc lại vượt qua ba bốn dặm nữa.
Vùng Tứ Xuyên có rất nhiều núi non, Thương Gia Bình vốn nằm giữa quần sơn, qua khỏi gần hai mươi dặm, đã toàn là đường núi gập ghềnh.
Lý Thuần Như bực tức lớn tiếng nói:
- Dị cô nương, tại hạ đã nhận ra cô nương rồi, còn tránh mặt làm gì nữa?
Trong khi nói, chàng vẫn phóng nhanh tới, vừa dứt lời, thiếu nữ áo trắng đột nhiên chững bước quay lại.
Lý Thuần Như nhất thời không kịp thu thế, vọt tới bốn năm trượng nữa mới đứng lại được, chàng chỉ còn cách thiếu nữ áo trắng chừng thước hơn nữa thôi.
Chàng chưa kịp nhìn rõ mặt mũi đối phương, thiếu nữ áo trắng đã bất thần vung tay, nhằm huyệt Toàn Cơ nơi trước ngực Lý Thuần Như nhanh như chớp điểm tới, thủ pháp hết sức ngụy dị.
Thông thường thủ pháp điểm huyệt đều là sử dụng hai ngón tay giữa và ngón trỏ, nhưng thiếu nữ áo trắng này lại chỉ sử dụng một ngón áp út.
Lý Thuần Như giật mình kinh hãi, định thoái lui nhưng không còn kịp, trong lúc cấp bách đành hít mạnh một hơi, thóp ngực vào, vừa vặn tránh khỏi một chỉ của đối phương.
Nhưng thiếu nữ áo trắng vừa hết thế chỉ, năm ngón lại xòe ra, xoay cổ tay, lại một trảo chộp tới.
Thế trảo này càng thêm ngụy dị chưa từng thấy bao giờ, lại từ dưới chụp lên, thật trái ngược với lẽ thường.
Cũng may là Lý Thuần Như hiện nay đã luyện thành võ học tuyệt đỉnh, biết nếu chỉ tránh né, đối phương nhất định sẽ tấn công liên hồi và mình cũng luôn ở thế hạ phong, nên cất tiếng huýt dài, tung mình lên cao hơn trượng, toan xoay chuyển tình thế.
Thế trảo của thiếu nữ áo trắng vốn từ dưới chộp lên, nên khi thấy Lý Thuần Như vọt người lên cao, đương nhiên thiếu nữ áo trắng đã chộp vào khoảng không.
Nhưng chỉ nghe nàng ta buông tiếng cười khẩy, như bóng theo hình cũng tung mình lên không, vẫn đối mặt với Lý Thuần Như, cách nhau chỉ hơn một thước.
Lý Thuần Như vung tay, lăng không tung ra một chưởng, đồng thời ngẩng lên nhìn thiếu nữ áo trắng. Chàng lập tức ngớ người. Thì ra đối phương bịt mặt bằng một thanh lụa bạc rất dầy, chỉ chừa ra đôi mắt mà thôi.
Chưởng lực chàng vừa tung ra, thiếu nữ áo trắng đã hạ người xuống, tay vung ra ngoài, ánh bạc thấp thoáng, một ngọn roi bạc đã như con linh xà nhằm cổ tay Lý Thuần Như quấn tới.
Lý Thuần Như quát to:
- Khá lắm!
Lúc này chàng đã khẳng định thiếu nữ áo trắng này chính là Dị Ngọc Phụng, bởi chẳng những dáng dấp giống hệt Dị Ngọc Phụng, mà binh khí cũng là một ngọn roi bạc.
Lý Thuần Như xoay nhanh một vòng trên không, người chênh chếch lướt ra xa, tránh khỏi một ngọn roi của đối phương, hạ xuống đất rồi lớn tiếng nói:
- Dị cô nương, chúng ta không nhắc đến chuyện cũ nữa, tại hạ chỉ muốn hỏi thăm cô nương một điều, tạm đừng động thủ nữa được chăng?
Thiếu nữ áo trắng cười khẩy:
- Hừ, hỏi thăm điều gì?
- Dị cô nương…
Thiếu nữ áo trắng bỗng thụp người, một ngọn roi chớp nhoáng quét ngang ra và quát:
- Ai là Dị cô nương?
Lý Thuần Như vội lách người tránh khỏi và kinh ngạc nói:
- Cô nương… không phải là Dị Ngọc Phụng, con gái Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ hay sao?
Thiếu nữ áo trắng vung động ngân tiên, ánh bạc lấp loáng phủ trùm khắp người Lý Thuần Như và nói:
- Không phải, không phải.
Lý Thuần Như lạng lách tránh né trong bóng roi, xem chừng nếu không hoàn thủ hẳn sẽ bị quét trúng, song chàng vẫn không muốn hoàn thủ, bởi chàng quả quyết thiếu nữ áo trắng chính là Dị Ngọc Phụng. Trong khi mình đang có việc thỉnh giáo, sao lại có thể đắc tội với nàng ta?
Chàng cố nhẫn nhịn, lại tránh bảy tám chiêu nữa, bóng roi càng thêm chặt chẽ, “soạt” một tiếng, một cánh tay áo đã bị roi bạc quét rách.
Lý Thuần Như thấy tay áo rách vẫn quấn trên ngọn roi, chợt động tâm, vung tay trái chộp lấy cánh tay áo. Lập tức, thế roi chững lại, Lý Thuần Như liền sấn tới, vung tay với chiêu Thu Phong Lạc Điệp bổ thẳng vào cổ tay thiếu nữ áo trắng!
Trong khi hai người đang cận chiến, Lý Thuần Như một chưởng bổ xuống, thiếu nữ áo trắng vội rụt tay về, chưởng ấy trúng vào ngọn roi bạc.
Lý Thuần Như mép chưởng vừa chạm vào roi, lập tức xoay tay nắm chặt và giật mạnh về. Chàng sử dụng đến bảy tám thành công lực, đinh ninh có thể kéo đối phương đến gần một bước rồi xuất chiêu thủ thắng.
Ngờ đâu thiếu nữ áo trắng vẫn đứng yên bất động. Lý Thuần Như buông tiếng cười khẩy nói:
- Tôn giá công lực quả bất phàm.
Thiếu nữ áo trắng cũng buông tiếng cười khẩy:
- Quá khen!
Hai người cùng vận nội lực, kẻ tám lạng người nửa cân, bất phân thắng bại.
Ngay khi ấy, bỗng nghe trong khu rừng gần đó có người lớn tiếng gọi:
- Ngọc Phụng! Ngọc Phụng!
Lý Thuần Như nghe tiếng nói ấy rất quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra được người ấy là ai.
Tuy nhiên, người đó đã gọi thiếu nữ áo trắng là Ngọc Phụng, chàng bèn lạnh lùng nói:
- Dị cô nương hà tất chối bỏ thân phận mình làm gì? Người ấy chẳng phải đang gọi cô nương đó ư?
Thiếu nữ áo trắng lớn tiếng nói:
- Hãy ra đây giúp ta một tay mau.
Lý Thuần Như kinh hãi, nghĩ mình đang đấu ngang tay với nàng ta, nếu thêm một người nữa, mình ắt thua bại còn gì?
Lý Thuần Như nghĩ vậy lập tức thu hồi nội lực, nhưng một luồng nội lực mạnh mẽ ập tới ngay, khiến chàng muốn thôi cũng chẳng thể được.
Và ngay khi ấy, một bóng người đã từ trong rừng lướt ra. Lý Thuần Như kinh hãi, thầm nghĩ đối phương đã xem mình là kẻ địch, nếu không rút lui, đối phương hai người giáp công là mình khó có thể bảo toàn tính mạng.
Chàng liền vung mạnh tay phải ra ngoài, chân khí vận chuyển, nội lực với tám thành đẩy mạnh ra, dồn nội lực đối phương đến cán roi, rồi bỗng buông tay ra, với thế Lý Ngư Đả Đỉnh lộn người ra sau.
Nhưng thiếu nữ áo trắng cũng liền đuổi theo đến và bóng người từ trong rừng cũng vừa phóng ra, thân pháp cũng nhanh khôn tả, hai người một tả một hữu lao đến.
Lý Thuần Như song chưởng cùng lúc vung ra ngăn cản đối phương, đồng thời quát to:
- Khoan hãy động thủ.
Hai người cùng đứng lại hai bên tả hữu Lý Thuần Như, vẫn bao vây lấy chàng.
Lý Thuần Như ngẩng nhìn người mới từ trong rừng phóng ra, chàng lập tức sửng sốt, bởi người này dáng dấp cũng hết sức quen thuộc, nhưng lại che mặt bằng một mảnh vải đen.
Lý Thuần Như nhất thời không nghĩ ra được người này là ai, lòng đầy thắc mắc nói:
- Tại hạ chỉ muốn hỏi thăm hai vị về tông tích của một người, chẳng hay hai vị có biết hay không?
Thiếu nữ áo trắng cười khẩy:
- Ngươi có biết bọn ta là ai không? Ngay cả bọn ta là ai, ngươi cũng còn chưa biết, lại còn hỏi thăm tông tích người khác ư?
Lý Thuần Như ngới người:
- Cô nương chẳng phải Dị Ngọc Phụng là gì?
Thiếu nữ áo trắng tức giận quát:
- Thật đáng ghét!
Đồng thời đã vung tay, ngọn roi bạc lại “vút” một tiếng quét ra.
Nhưng người mới xuất hiện lại nói:
- Ngọc Phụng, hà tất động thủ với y làm gì.
Thiếu nữ áo trắng rụt tay thu roi về, thủ pháp nhanh như tia chớp.
Lý Thuần Như nghe tiếng người này rất quen, sực nhớ ra, liền lớn tiếng quát:
- Ngươi chính là Đào Hành Khản.
Đồng thời đã vụt quay người, vận hết công lực bình sinh vào song chưởng toan xuất thủ, bởi Đào Hành Khản là kẻ thù giết anh chàng, dễ thường chàng buông tha được?
Nhưng chàng lại bỗng nghĩ đến Đào Hành Khản là anh của người mình yêu tha thiết, nên chàng lại thu hồi chưởng lực.
Người kia nghe Lý Thuần Như quát, bất giác ngẩn người, lập tức ngoảnh lại nói:
- Ngọc Phụng, chúng ta đi thôi.
Chưa dứt lời, đã lùi nhanh ra sau.
Lý Thuần Như thấy vậy, biết ngay là mình đã đoán đúng, đâu chịu buông tha, quát to:
- Đứng lại!
Đồng thời song chưởng lại tung ra, người cũng cùng lúc lao tới.
Người kia trong khi thoát lui đã vung tay, ba đốm sáng bạc thành hình tam giác nhanh như chớp bay về Lý Thuần Như.
Đồng thời, thiếu nữ áo trắng cũng từ phía sau lưng vung roi quét tới.
Lý Thuần Như người đang trên không, xem chừng khó có thể tránh thoát sự giáp công của hai người.
Nhưng ngay khi roi bạc và ám khí sắp chạm vào người, người chàng bỗng hạ người xuống và chúi tới, tay phải chỏi xuống đất, cả người cách mặt đất hơn thước, lướt hẳn tới trước.
Chàng phản ứng quá nhanh nhẹn và đúng mức, chẳng những tránh khỏi thế roi và ba ngọn ám khí, mà ba ngọn ám khí còn thẳng đà bay thẳng vào vào thiếu nữ áo trắng!
Thiếu nữ áo trắng vội phất tay áo, một luồng kình phong xô ra, đánh bạt ba ngọn ám khí sang bên, liền sau đó tung mình tới trước, hai người đứng sóng vai nhau.
Lý Thuần Như lúc này cũng đã đứng yên, chỉ nghe người bịt mặt kia nói:
- Các hạ cứ đeo đẳng như thế này, e sẽ rất bất lợi cho các hạ, còn như các hạ nhất quyết muốn gặp chúng tôi, hôm nay chúng tôi vẫn sẽ đến Thương Gia Bình, các hạ hãy đến đó mà chờ.
Lý Thuần Như nhướng mày:
- Hai vị thật ra là ai, có thể cho biết ngay bây giờ không?
Người kia buông tiếng thở dài, như định nói gì đó, nhưng bỗng nắm tay thiếu nữ áo trắng tung mình ngược ra sau, hai người lướt đi như tên bắn.
Lý Thuần Như sửng người, trong một thoáng ấy hai người đã ra xa gần ba trượng, Lý Thuần Như liền vội đuổi theo.
Nhưng đã nghe người kia nói:
- Các hạ đừng đuổi theo nữa, bằng không rất là bất tiện.
Lý Thuần Như nghe vậy, liền động tâm thầm nghĩ, nghe đâu Đào Hành Khản đã bái làm môn hạ Hắc Thiên Ma và Dị Ngọc Phụng xuất hiện tại đây, có lẽ Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ cũng có mặt đâu đó.
Nếu mình đuổi theo mà gặp phải một trong hai lão ma đầu ấy, tuy võ công mình hiện nay đã tinh tiến khá nhiều, nhưng e cũng chẳng phải là đối thủ của họ. Nếu hôm nay họ vẫn sẽ đến Thương Gia Bình, mình đến đó chờ họ chẳng hơn ư?
Chàng nghĩ vậy liền chững bước, hai người kia thoáng chốc cũng đã mất dạng.
Lý Thuần Như đứng một hồi, đoạn quay người thi triển khinh công, quay về Thương Gia Bình, thoáng chốc đã vượt qua mười mấy dặm, mắt thấy đã sắp đến nơi, nhưng ngay khi ấy, chàng bỗng thấy một người đầu chít khăn thư sinh, hay tay chắp sau lưng đủng đỉnh bước đi ven đường.
Lý Thuần Như bất giác liếc mắt nhìn người ấy, nhưng người ấy như không hề hay biết sau lưng có người. Lý Thuần Như cũng chẳng để ý, phi thân vượt qua mặt đối phương.
Ngay khi ấy, bỗng nghe người ấy cất tiếng nói:
- Bằng hữu, xin tạm dừng bước.
Lý Thuần Như sửng sốt, bởi tiếng nói ấy hết sức dịu hòa, song vọng vào tai lại khiến người rúng động cõi lòng, chứng tỏ nội công người này đã đạt tới trình độ lư hỏa thuần thanh, cao thâm khôn lường.
Lý Thuần Như liền ngoảnh mặt lại nhìn, bất giác ngẩn người, thì ra người này cũng che kín mặt mày, nhưng hai mắt sáng quắc và sâu lắng.
Người ấy vừa thấy Lý Thuần Như cũng kinh ngạc kêu lên:
- Ồ, thì ra là ngươi.
Lý Thuần Như nghe vậy càng thêm lấy làm lạ, bởi nghe giọng điệu đối phương dường như có quen biết mình, nhưng mình nhất thời lại không nhớ ra được đối phương là ai.
Bởi ánh mắt đối phương có vẻ nghiêm nghị đáng kính, nên Lý Thuần Như vội nói:
- Chẳng hai tiền bối xưng hô thế nào? Xin thứ cho tại hạ mắt kém.
Người ấy nhíu mày cười:
- Ngươi mà không nhận ra ta ư? Có lẽ không đến đỗi vậy đâu.
Lý Thuần Như càng thêm thắc mắc, lại đưa mắt nhìn kỹ đối phương, song vẫn không khẳng định được người này là ai.
Người ấy tiến tới hai bước, đến trước mặt Lý Thuần Như, bỗng vung tay lên, Lý Thuần Như vội lách người, song thủ pháp của đối phương quá nhanh, chỉ nghe “bốp bốp” hai tiếng, chàng đã bị đánh trúng trên vai.
Lý Thuần Như giật mình kinh hãi, võ công đối phương cao th
thế này, nếu như có ý hãm hại thì mình nguy mất còn gì?
Chàng vội thoái lui hơn trượng, nhưng cảm thấy nơi bị đánh trúng không có gì khác lạ, đang hoang mang thắc mắc, đã nghe đối phương cười lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi thích chôn xác ở đâu thì hãy đi mau đi.
Lý Thuần Như kinh hoàng, vội vận chuyển chân khí nhưng vẫn chẳng thấy có gì khác lạ.
Nghe giọng điệu đối phương thì tựa hồ hai chưởng vừa rồi đã hạ sát thủ, nhưng mình lại chẳng có cảm giác gì cả, chả lẽ trên cõi đời này lại có môn võ công giết người trong vô hình thật ư?
Trong khi Lý Thuần Như đang phân vân, người ấy đã cất bước bỏ đi, chàng vừa định lên tiếng gọi lại, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, đối phương đã mất dạng trong rừng.
Lý Thuần Như đứng thừ ra một hồi, đoạn vẫn tiếp tục đi về phía Thương Gia Bình, lát sau đã tiến vào trong trang.
Chỉ thấy trong đại sảnh, vẻ mặt mọi người đều hết sức nghiêm nghị. Thương Chấn và Thương Phát kích động dị thường, Thương Chấn mặt đỏ bừng lớn tiếng nói:
- Nếu các vị đã không chịu tương trợ, dĩ nhiên tại hạ cũng không ép buộc.
Có người trầm giọng tiếp lời:
- Thương công tử nói vậy sai rồi, nay Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ không rõ tông tích, mối thâm thù của cả gia đình công tử tuy rằng phải báo phục, nhưng nói ra trong lúc này thì cũng chỉ vô ích thôi.
Thương Chấn đanh giọng:
- Với võ công như Hắc Thiên Ma và Dị Cư Hồ quyết không đến đổi ngộ nạn tại tây Côn Lôn, rất có thể họ sẽ tái xuất hiện Trung Nguyên bất kỳ lúc nào, lúc bấy giờ hẳn là võ công càng cao hơn. Gia sư Kim Đỉnh Chân Nhân không bao lâu nữa cũng sẽ từ Miêu Cương đến đây để cùng bàn cách đối phó, nếu Dị Cư Hồ tái xuất hiện mà mọi người không đồng tâm hiệp lực, e rằng tai họa sẽ đến với mọi người chứ không phải đến với Thương Gia Bình.
Khẩu khí Thương Chấn thật quá ngông cuồng, quần hào hiện diện có nhiều người buông tiếng cười khẩy, còn một số người bối phận tôn cao như Kim Thần Ngũ Lâm thì không sao nhịn được, có người lên tiếng nói:
- Lệnh sư Kim Đỉnh Chân Nhân thật ra là ai? Lão phu thật chưa từng nghe nói đến bao giờ cả.
Thương Chấn cười khẩy:
- Cõi đời bao la, biết bao cao nhân dị sĩ, sao có thể biết hết? Gia sư học cứu thiên nhân, lòng đầy huyền cơ chứ không phải hạng lừa đời trộm danh.
Quần hào thảy đều tái mặt, có người nói:
- Vậy thì chúng ta về thôi.
Lập tức có gần nửa số người đứng lên. Nhưng ngay khi ấy, bên ngoài đại sảnh có tiếng lạnh lùng nói:
- Khoan đi đã.
Quần hào liền ngoảnh nhìn ra cửa, Lý Thuần Như rúng động cõi lòng, thì ra kẻ vừa lên tiếng chính là người bịt mặt đã đánh lên vai chàng hai cái trước đây.
Những người đã rời khỏi chỗ ngồi thấy có kẻ đứng cản nơi cửa, tưởng đâu cũng là người của Thương Gia Bình, thảy đều tức giận. Chỉ thấy hai đại hán đen đúa dang nạnh hai tay, gạt mấy người đang đứng gần lảo đảo, tiến tới đứng trước mặt người ấy.
Quần hào vừa thấy hai đại hán đen đúa tiến ra, biết ngay nhất định sẽ có trò hào hứng để xem. Bởi hai đại hán này là trang hảo hán lừng danh tỉnh Hồ Bắc, anh là Đông Phương Tuần, em là Đông Phương Nguyệt, hoàng luyện ngoại công đến bậc thứ tám, khi vận chuyển chân khí, đao kiếm thường chém vào người cùng lắm chỉ gây ra một vết đỏ thôi. Chẳng những vậy, trình độ nội công của hai người cũng khá cao.
Hai người tuổi đều ngoài năm mươi, nhưng tính tình bộc trực thẳng thắn như trẻ con, vừa đi đến trước mặt người kia, hai người dị khẩu đồng thanh quát:
- Tôn giá là ai? Vì sao cản đường bọn này?
Người bịt mặt nhếch môi cười, hai tay chắp sau lưng, vẫn đứng yên nơi cửa.
Đông Phương Nguyệt thấy đối phương không trả lời, tức giận gầm vang như sấm rền, nói:
- Tránh ra!
Bàn tay to bè đã vung ngang, toan gạt đối phương sang bên.
Hai anh em họ Đông Phương vốn tính chính trực, không có ý đả thương người, chỉ muốn gạt đối phương tránh đường thôi. Nào ngờ Đông Phương Nguyệt vừa vung tay, người bịt mặt nhếch môi cười khỉnh, ung dung cất tay lên, hai ngón trỏ giữa nhẹ kẹp vào bàn tay Đông Phương Nguyệt.
Chỉ nghe Đông Phương Nguyệt rú lên thảm thiết, mặt xám ngắt, trán đổ mồ hôi.
Người bịt mặt lại nhếch môi cười, vung tay nhẹ sang bên, Đông Phương Nguyệt liền loạng choạng bật ra mấy bước, và dưới chân vang lên tiếng lách cách, gạch xanh lát nền đã bị dẫm vỡ bảy tám miếng.
Qua đó cũng đủ thấy Đông Phương Nguyệt cũng chẳng phải là kẻ có hư danh, song lại bị người bịt mặt bỡn cợt hệt như đối phó với một đứa trẻ vậy.
Quần hào thấy vậy thảy đều kinh hoàng thất sắc.
Đông Phương Tuần vội nói:
- Huynh đệ thế nào rồi?
Đông Phương Nguyệt hai mắt trợn trừng ngơ ngẩn nói:
- Đại ca, người này biết yêu thuật.
Đông Phương Tuần đưa mắt nhìn người bịt mặt nói:
- Để ta thử xem.
Nói đoạn liền sấn tới, thụp người xuống vung quyền một vòng, rồi “vù” một tiếng, đấm thẳng vào người bịt mặt.
Quyền này Đông Phương Tuần đã dồn hết công lực bình sanh, vừa tung ra, kình phong đã rít lên rợn người, uy thế thật là hung mãnh hiếm thấy.
Chỉ nghe người bịt mặt quát:
- Khoan đã!
Đông Phương Tuần thu thế hỏi:
- Tôn giá đã sợ rồi chứ gì?
Người bịt mặt cười:
- Chuyện đùa, chẳng qua bổn nhân muốn khuyến cáo các hạ là không nên dùng sức quá mạnh, kẻo tự chuốc khổ vào thân đấy thôi.
Đông Phương Tuần ha hả cười to:
- Tôn giá khéo lo quá.
Y nghĩ hẳn là đối phương sợ không chịu nổi quyền lực của mình, nên mới nói vậy, nên đâu chịu nghe lời khuyên.
Lúc này trong đại sảnh có vài người đã nhận ra người bịt mặt võ công cao thâm khôn lường, nghĩ hai anh em họ Đông Phương là người chính trực, sợ họ bị tổn thương nặng, bèn vội nói:
- Đông Phương huynh, hãy bỏ qua đi thôi.
Đông Phương Tuần đâu chịu nghe, quát to:
- Hãy đón tiếp đây!
Đoạn một quyền tung ra, chẳng những không giảm mà còn tăng nội lực, tống thẳng vào giữa ngực người bịt mặt.
Người bịt mặt buông tiếng cười khẩy, tay phải nhẹ nhàng vung lên đón tiếp.
Đông Phương Tuần hét to:
- Tôn giá nếu không chịu né tránh thì sẽ tan xương nát thịt, đừng trách Đông Phương mỗ đấy.
Một quyền của y đã vận đến chín thành công lực, đồng thời lại bảo đối phương né tránh, chẳng nỡ đánh chết, đủ thấy y là người có tâm địa hiền từ.
Ngay người bịt mặt nghe nói vậy cũng không khỏi bật cười, tay phải vươn tới, động tác hai người đều nhanh khôn tả.
Quần hào chưa kịp nhìn rõ hai người giao thế ra sao, đã nghe Đông Phương Tuần thét to đau đớn, mọi người định thần nhìn kỹ, chỉ thấy năm ngón tay người bịt mặt đã nắm chặt lấy hữu quyền của Đông Phương Tuần.
Đông Phương Tuần mặt mày tái xám, miệng không ngớt la to.
Người bịt mặt cười khẩy nói:
- Các hạ đã phục rồi chứ?
Đông Phương Tuần thét to:
- Tôn giá đã sử dụng yêu thuật, đáng kể gì chứ? Có dám đấu sức với mỗ không?
Người bịt mặt cười dài:
- Như vầy không phải đấu sức, thế nào mới là đấu sức?
Đông Phương Tuần mồ hôi chảy ròng ròng, cứng họng không trả lời được. Người bịt mặt nhẹ đẩy tới, năm ngón tay buông ra, Đông Phương Tuần liền như cánh diều đứt dây bay vút đi, va vào một cây cột to.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng vang dội, cây cột to một vòng tay ôm liền bị gãy ngang, gạch đá từ trên mái nhà rơi xuống ào ào, và rồi hiện ra một lỗ to.
Thế là trong đại sảnh lập tức nhốn nháo. Vốn ra người bịt mặt xuất hiện, quần hào không ai nhận ra lai lịch, chẳng rõ là địch hay bạn của chủ nhân tại đây, giờ thấy người bịt mặt đẩy Đông Phương Tuần va gãy cột trụ, rõ ràng là một hành động chống đối với chủ nhân Thương Gia Bình.
Thương Chấn và Thương Phát tức giận quát:
- Các hạ là ai?
Người bịt mặt không đếm xỉa đến câu hỏi của họ, chỉ sấn tới một bước, hai tay áo vung vẩy, kình phong cuồn cuộn, trong thoáng chốc đã quét hết ngói vụn dưới đất bay qua lỗ hổng trên mái nhà ra ngoài.
Thương Chấn và Thương Phát đưa mắt nhìn nhau, vừa định cất tiếng thì người bịt mặt đã nói:
- Xin các vị khoan bỏ đi, bổn nhân đến đây chỉ vì một lời thề năm xưa, không liên quan gì đến các vị, bất tất phải hoảng sợ.
Thương Chấn và Thương Phát liền động tâm nói:
- Vậy thì các hạ đến đây chính là vì ngu huynh đệ này phải không?
Người bịt mặt đanh giọng:
- Đúng vậy!
Anh em họ Thương cười dài:
- Vậy thì còn gì bằng, chẳng hay các hạ có điều chi chỉ giáo?
Lúc này quần hào đều nhận thấy sự thể chẳng phải tầm thường, nhưng qua võ công cao siêu của người bịt mặt, nhất định thuộc hàng tôn sư, mà những người ấy đại đa số đều hành sự minh bạch, chứ không che mặt che mày như thế này, nên quần hào đều không đoán ra được người bịt mặt là ai.
Người bịt mặt chậm rãi nói:
- Hồi ba năm trước bổn nhân có một lời thề độc liên quan đến Thương Gia Bình.
Hai anh em họ Thương nghe vậy càng thêm kinh ngạc hỏi:
- Có thể cho biết lời thề ấy thế nào chăng?
Người bịt mặt cười nói:
- Được thôi! Ba năm trước bổn nhân từng thề độc là phải giết sạch bất kỳ vậy gì có thể giết được, kể cả gà chó cũng không chừa một con, lúc bấy giờ tưởng đâu đã thực hiện được rồi, chẳng ngờ lại có hai người lọt lưới, hôm nay đến đây chính là việc ấy.
Quần hào nghe xong những lời này, thảy đều mặt mày biến sắc. Một số không dằn được, bật lên tiếng “ồ” và đứng phắt dậy, không biết làm thế nào cho phải. Một số võ công cao hơn thì cũng ra chiều căng thẳng, tay đặt lên binh khí. Một số đi cùng thì lập tức đứng dựa lưng vào nhau.
Trông họ tựa hồ như lo sợ là, nếu người bịt mặt mà ra tay, họ sẽ tức khắc phải táng mạng vậy.
Còn hai anh em họ Thương thì đứng thừ ra một chỗ, mặt mày xám ngắt, miệng há hốc không thốt nên lời.
Nhưng tại tọa có một người lại vẻ mặt hết sức phức tạp, ngồi yên trên ghế, vẻ bi thương và phẫn nộ trên mặt cũng nhiều hơn là sợ hãi, đó chính là Lý Thuần Như.
Lời nói của người bịt mặt có thể gây ra phản ứng như vậy trong quần hào chẳng phải là không có lý do, bởi y chẳng khác nào đã thừa nhận thân phận và tiết lộ danh tánh của mình.
Đó chính là Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ, nhân vật đứng hàng đầu trong giới tà phái, vậy không khiến họ kinh hoàng thất sắc sao được?
Một hồi thật lâu, trong đại sảnh im phăng phắc, sự yên lặng vô cùng ngượng ngập, chừng nửa giờ sau mới thấy Lý Thuần Như người lắc lư đứng lên nói:
- Dị tiên sinh, Dị… phu nhân vẫn khỏe chứ?
Dị Cư Hồ chỉ ném cho chàng cái nhìn lạnh lùng, tiến tới mấy bước, vung tay “vút vút” hai tiếng, đã ném ra hai mũi tên nhỏ bay thẳng vào giữa ngực Thương Chấn và Thương Phát.
Hai mũi tên ấy tốc độ không nhanh lắm, nhưng tiếng rít gió nghe rất ghê rợn như là hai tảng đá to chứ không phải hai mũi tên bé.
Thương Chấn và Thương Phát thấy kẻ thù bất cộng đái thiên đã xuất hiện một cách đột ngột thế này, bất giác đâm ra bối rối và cảm thấy rợn người, đứng thừ ra tại chỗ, mắt nhìn hai mũi tên nhỏ bay đến mà không biết phải né tránh cách nào.
Hồi ba năm trước, lúc hai anh em họ Thương rời khỏi Thương Gia Bình thì đã biết phía mình tuy giam hãm được Dị Cư Hồ trong lầu đá và nổi lửa thiêu đốt, song với tài năng của Dị Cư Hồ, e rằng chưa chắc đã bị thiêu chết, và do đó hai người cũng tiên đoán được đại họa sắp tới của Thương Gia Bình.
Quả nhiên, hai người rời khỏi không bao lâu thì đã hay tin Thương Gia Bình bị thảm sát. Vì sợ Dị Cư Hồ không chịu buông tha, nên hai người đã chạy trốn đến tận Miêu Cương, chờ sau này tìm cơ hội báo phục.
Tại Miêu Cương, hai người đã gặp được một dị nhân và xin được bái làm môn hạ của người. Đường lối võ công của dị nhân ấy hết sức quái lạ. Ba năm sau, hai anh em họ Thương nhận thấy võ công đã tiến bộ vượt bực, mới rời Miêu Cương trở về và trùng tu Thương Gia Bình.
Thế nhưng, võ công của họ tuy đã tinh tiến hơn xưa rất nhiều, song
vẫn chẳng thể so sánh được với Dị Cư Hồ.
Dị Cư Hồ chỉ tiện tay ném ra hai mũi tên bé, hai anh em họ Thương đã tự biết không phải là địch thủ rồi.
Ngay khi hai người đang thừ ra, đột nhiên từ hậu đường vọng ra tiếng huýt dài lảnh lót rất quái dị, rồi thì tiếng “ầm, ầm” vang lên không ngớt.
Tiếng huýt dài từ xa gần dần, tiếng vang động cũng vậy, thoáng chốc đã vọng vào đến đại sảnh. Quần hào thảy đều sửng sốt, chẳng hiểu việc gì đang xảy ra.
Duy hai anh em họ Thương là mặt lộ vẻ vui mừng, tinh thần phấn chấn, cùng vung tay đánh ra một chưởng, định đánh bạt hai mũi tên đang bay đến.
Nhưng nào ngờ hai người vừa phát chưởng, hai mũi tên nhỏ lại đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Hai anh em họ Thương vội lách người sang bên tránh né, song Dị Cư Hồ đã vận dụng xảo kình vào hai mũi tên, cho nên chúng lập tức chuyển hướng bay theo họ, y hệt như có mắt vậy.
Hai anh em họ Thương thấy hai mũi tên ánh lên xanh rờn, rõ ràng là tẩm kịch độc, không khỏi kinh hoàng thất sắc, vừa định lách tránh nữa, bỗng nghe “ầm” một tiếng vang dội, vách tường hai bên đại sảnh đã hiện ra một lỗ to, trong cát đá mịt mù, một luồng sáng vàng bay thẳng về phía hai mũi tên nhỏ, chỉ nghe “choang, choang” hai tiếng rất khẽ, hai mũi tên nhỏ đã bị luồng ánh sáng vàng cuốn lấy.
Đồng thời nghe Thương Chấn và Thương Phát đồng thanh nói:
- Sư phụ, lão nhân gia đã đến đó ư?
Tốc độ của luồng ánh sáng vàng thật nhanh đến mức khó tưởng tượng được, nên quần hào đều chưa nhìn rõ được đó là gì, khi nghe hai anh em họ Thương nói vậy mới ngoảnh lại nhìn về phía lỗ vách vỡ, bất giác bật lên một tiếng “ồ” đầy sửng sốt.
Thì ra nhìn qua lỗ vỡ ấy, chỉ thấy trên bảy tám bức tường đều có lỗ vỡ rất to, đủ thấy người này đã xuyên thủng hết bảy tám bức tường mới vào đến đại sảnh.
Kể từ lúc tiếng huýt nổi lên, chỉ trong khoảng khắc đã đến đại sảnh và còn xuyên thủng bảy tám bức tường gạch, qua đó đủ thấy công lực người này cao thâm dường nào.
Quần hào lại quay nhìn ánh sáng vàng kia, chỉ thấy Thương Chấn và Thương Phát chia nhau đứng hai bên một chiếc đỉnh vàng cao chừng năm thước, lớn cỡ hai người ôm và ba chân to cỡ chân bò. Trên đỉnh có khắc đầy hoa văn rất tinh xảo, bởi chiếc đỉnh sáng lóa nên thoạt nhìn, những hoa văn ấy dường như thoáng chuyển động, trông hết sức lạ mắt.
Nhưng ngoài chiếc đỉnh vàng to lớn ấy, không thấy một người nào khác.
Quần hào càng thêm kinh ngạc, chả lẽ người nào đó đã vận dụng tuyệt đỉnh công lực ném chiếc đỉnh vàng này xuyên qua các bức vách tường vào đây ư? Nếu đúng như vậy thì thật không thể tưởng tượng được.
Ngay khi chiếc đỉnh vàng xuất hiện và đánh bạt hai mũi tên nhỏ, Lý Thuần Như phát hiện hai mắt Dị Cư Hồ bỗng ánh lên một vẻ rất kỳ dị.
Lý Thuần Như từ khi biết người bịt mặt kia chính là Dị Cư Hồ, ánh mắt của chàng không hề rời khỏi lão ta, nên dù là một phản ứng nhỏ của Dị Cư Hồ cũng không qua lọt được mắt chàng, chẳng những chàng nhận thấy ánh mắt Dị Cư Hồ lộ vẻ kỳ dị, mà lão ta còn tiến tới một bước.
Tuy nhiên, Dị Cư Hồ lập tức lui trở về, ra chiều phân vân do dự. Lý Thuần Như không khỏi lấy làm lạ, dường như Dị Cư Hồ biết rõ lai lịch của chiếc đỉnh vàng này.
Nhưng Lý Thuần Như sở dĩ chú ý đến Dị Cư Hồ chẳng ngoài mục đích muốn biết tông tích của Đào Lâm, còn việc khác đối với chàng chẳng có ý nghĩa gì cả, nên chàng không hề bận tâm đến thái độ của Dị Cư Hồ.
Đang khi quần hào kinh ngạc thắc mắc, Thương Chấn và Thương Phát hướng về chiếc đỉnh vang khom mình nói:
- Sư phụ đã đến đây, sao không diện kiến với những anh hùng khắp thiên hạ một phen?
Quần hào nghe hai anh em họ Thương nói vậy mới nhớ lại khi nãy Thương Chấn đã giới thiệu sư phụ của hai người có danh hiệu là Kim Đỉnh Chân Nhân, xem ra chiếc đỉnh vàng này chính là binh khí của sư phụ họ. Nếu mà đã có thể sử dụng một binh khí kinh người thế này, hẳn phải là một người có tướng mạo như thiên tướng thần nhân.
Nhưng quần hào lại chẳng thấy có người lạ nào xuất hiện, lòng càng thêm kinh ngạc, đang thắc mắc, bỗng nghe từ dưới đỉnh vàng vang lên một giọng lanh lảnh nói:
- Được, các ngươi hãy dẫn kiến hộ ta.
Quần hào sửng sốt, liền đưa mắt nhìn xuống dưới đỉnh vàng, chỉ thấy một người từ giữa ba chân đỉnh bước ra.
Quần hào vừa trông thấy người ấy, muốn cười lại không cười nổi, muốn không cười thì lại không nén được.
Thì ra người này cao không đến ba thước, nên vừa rồi rõ ràng đứng dưới đỉnh mà mọi người đều không chú ý đến. Kẻ lùn thật ra cũng có khí khái riêng, nhưng người này tướng mạo hết sức nực cười.
Y đã lùn mà hai cánh tay lại dài thượt, cơ hồ thòng xuống đến đất, hơn nữa đầu lại cao nhọn, thoạt đầu nhìn tưởng đâu là một con khỉ chứ không phải người.
Tuy vậy cũng chưa đáng nực cười, điều đáng nực cười nhất là y đã xấu xí mà lại mặc y phục hết sức đứng đắn, hoàn toàn không như người võ lâm, mà giống như một mệnh quan triền đình.
[