-->
Bây giờ, biết bao tháng ngày trôi qua? Tất cả đã phai nhạt.
Tôi lặng lẽ suy tưởng, đám người
trước mặt bỗng nhiên tách ra.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy một bóng người đi về phía tôi.
Thật ra, tôi chỉ thấy một bóng người mặc đồ đen. Nhưng tôi vẫn nhận ra anh, vì dáng
đi của anh tôi rất quen.
Sau đó, tôi thấy một khuôn mặt, cách tôi rất gần, nhưng mờ mờ ảo ảo.
Tôi đột nhiên cảm thấy, hôm nay quên đeo kính, là chuyện may mắn vô cùng.
Tôi nghe thấy Giang Hạo Thiên giới thiệu với người đó: “Anh Vương, đây là phiên dịch mới của công ty, cô Annie, là thạc sĩ Ngữ Văn Anh. Cô ấy thay thế vị trí của cô Chu. Annie, đây là Tổng Giám đốc của CGP, anh Vương Lịch Xuyên.”
Một bàn tay đưa ra trước mặt tôi, tôi cũng giơ tay ra.
Tay anh, vẫn lạnh lẽo như xưa, hơi thở nhè nhẹ, vẫn thoang thoảng mùi oải hương.
“Xin chào.” Anh hơi ngập ngừng “Annie.”
Tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể hạ xuống đến 0 độ. Máu vọt tới đỉnh đầu, đông lại.
Tôi trả lời bình tĩnh: “Xin chào, anh Vương.”
Sau đó, một người đứng sau lưng anh kéo va li ra, cũng giơ tay ra bắt tay tôi: “Xin chào, Annie, tôi là trợ lý của anh Vương, Tô Quần.”
Chương 24
Hình như tôi từng nghe tên Tô Quần ở đâu đó. Nhưng mãi chẳng thể nào nhớ nổi.
Chỉ còn cách thời gian lên máy bay 1 tiếng. Lịch Xuyên đi hơi chậm, mọi người đều đi chậm lại theo anh. Chỉ có mình Tô Quần vội vàng đẩy xe hành lý cao ngất đi gửi.
Qua cửa kiểm tra an toàn xong, chúng tôi đứng đợi trước cửa ra máy bay một lúc thì có thông báo lên máy bay. Qua khung cửa sổ kính lớn, tôi thấy một chiếc Boeing 737 – 900 đang đậu bên ngoài. Suốt dọc đường, hai sếp lớn kè hai bên người Lịch Xuyên, thì thầm to nhỏ với anh. Những người còn lại đều biết ý giữ khoảng cách với họ. Ai cũng biết, lần đi công tác này là mất bò mới lo làm chuồng. Nên chỉ cần công ty trúng thầu, trả giá cao cỡ nào cũng đáng. Hành khách lục tục lên máy bay, nhưng người của CGP vẫn án binh bất động, bởi vì Tổng Giám đốc Giang vẫn đang bận bàn chuyện với Lịch Xuyên. Dù là công ty nước ngoài hay công ty nhà nước đều giống nhau về mặt phân chia cấp bậc. Nhân viên không dám qua mặt giám đốc, lên máy bay trước. Thấy vậy, Tổng Giám đốc Giang phát tay với chúng tôi, ý bảo chúng tôi cứ đi trước. Thế là, mọi người nối đuôi nhau lên máy bay. Tôi kéo va li, cúi đầu đi về phía cửa soát vé, lúc đi ngang qua Lịch Xuyên, bỗng nhiên va li nảy lên, giống như cán lên chân ai đó.
Tôi ngẩng đầu nhìn, hình như “ai đó” là Lịch Xuyên. Tôi liền cúi đầu, muốn nhìn xem chính xác va li của tôi đè lên chân nào của anh. Nếu là chân trái, thì tôi phải xin lỗi. Nếu là chân phải, tôi cảm thấy không cần. Dù sao chân giả cũng đâu có cảm giác. Nói chung, tôi chẳng muốn nói dù chỉ một câu xin lỗi.
Không nhìn thấy rõ. Ai cũng thấy tôi đang chần chừ. Đụng người ta, người ta lại là người tàn tật, còn không muốn nói sorry, quá đáng không? Do dự một hồi, đang định mở miệng, anh lại giành nói trước, hai chữ: “Không phải.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, kéo va li, ngông nghênh đi qua anh như chim công xòe đuôi.
Tới cửa máy bay, tôi bị ngăn lại: “Thưa chị, va li của chị vượt quá quy định. Chị vui lòng để lại đây, chúng tôi sẽ chuyển giúp chị.”
“Cảm ơn.”
Không khí trong cabin khá ấm áp, đến mức hơi ngột ngạt.
Tôi ngồi ở hàng sau, ngay cạnh đường đi. Ngồi cạnh tôi là Tiểu Hoàng bên phòng thiết kế. Mặc dù tôi đã làm việc ở CGP hơn ba tháng, nhưng chỉ quen vài phiên dịch, những người khác tôi coi như không thấy. Trước nay tôi chỉ mới nói chuyện chưa với Tiểu Hoàng khoảng ba câu, chỉ biết là họ Hoàng, còn tên là gì cũng không biết. Cho nên, tôi chỉ cười cười với anh ta, sau đó tôi lấy máy MP3 ra, đeo tai nghe vào.
Ngay sau khi máy bay cất cánh, bao tử tôi cứ cồn cào mãi không yên. Nói thật, tôi không bị say máy bay. Có lẽ, tại tôi do uống quá nhiều rượu, cũng có lẽ, do lúc nói chuyện với Emma ăn quá nhiều thịt bò nên bị đầy bụng. Tóm lại, lúc đầu tôi còn ngồi tại chỗ ói vào túi giấy, sau đó thì chạy hẳn vào toilet, ói ra mật xanh mật vàng. Sau đó, tôi lười ra ngoài, ngồi trên bồn cầu thở, cứ như cá chết. Chuyến bay hai tiếng, tôi ói hết một tiếng. Khi tôi về lại chỗ ngồi, tôi mới hiểu tại sao mình lại ói.
Không ngờ là do kinh nguyệt.
Năm tôi 17 tuổi, kinh nguyệt của tôi khá bình thường, một tháng đúng bốn ngày. So với bạn bè cùng lứa thì tôi dễ chịu hơn nhiều. Sau năm 17 tuổi, kinh nguyệt của tôi trở nên thất thường, chẳng những ngày có không chính xác, mà còn có những triệu chứng rất nghiêm trọng, đặc biệt là hai ngày đầu tiên. Chóng mặt, buồn nôn, ói mửa, đau bụng dưới – tất cả những triệu chứng tồi tệ mà sách giáo khoa nói – tôi đều có. Tháng nào cũng có bảy, tám ngày như vậy, chưa bao giờ thay đổi.
Đương nhiên, đây không phải là chuyện đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là, tôi không mang theo băng vệ sinh. Ma xui quỷ khiến sao đó, tôi đang mặc một cái váy bó sát người màu kem. Lúc nãy tôi chỉ lo nôn, không chú ý váy ướt đẫm một mảng màu đỏ. Bây giời ngồi xuống, có cảm giác máu đang chảy tuôn chảy xuống chân. Tôi sợ tới mức không dám động đậy, lại càng không dám đứng dậy. Nhưng có thể cảm thấy rõ ràng, cái váy ngày càng đẫm nước.
Tôi nhủ thầm trong lòng, OK, OK, OK. Đây là câu thần chú gỡ rối của tôi, lần nào gặp chuyện xui xẻo, tôi đều đọc bộ kinh OK mười lần, cứ như chỉ cần làm việc thì mọi chuyện sẽ OK.
Cuối cùng, máy bay hạ cánh. Cuối cùng, không có cái gì OK. Cả cabin đều là đàn ông lạ. Tôi định nhờ Tiểu Hoàng cho tôi mượn áo vest, nhưng nhìn lại dáng người của anh ta, dù tôi mặc áo của anh ta vào cũng không che được gì. Trong lúc tôi lúng ta lúng túng, không dám mở miệng nhờ vả, thì hành khách trong khoang hạng nhất đều đã xuống hết. Chỉ còn mình tôi vẫn còn ngồi bất động tại chỗ. Một loạt tiếp viên hàng không đang đứng cạnh cửa chào tạm biệt hành khách đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường.
Sau đó, tôi mờ mờ thấy Lịch Xuyên và một người khác, có lẽ là Tô Quần, đang đi ở cuối hàng, cũng sắp sửa xuống máy bay.
Anh đang đi, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Sau đó, anh liền đi thẳng đến trước mặt tôi.
Đang định nói chuyện, lại bị tôi cướp lời: “Lịch Xuyên.”
“Ừ.”
“Cởi đồ ra.”
“Đồ nào?”
“Áo khoác.”
Anh cởi áo khoác, đưa cho tôi. Lúc tôi nhìn không rõ, cứ tưởng là áo khoác dài, thì ra là chiếc áo gió màu đen, chiều dài trung bình, chất liệu rất nhẹ. Tôi đứng dậy, mặc áo gió vào, cúi đầu lặng lẽ, cùng anh xuống máy bay. Anh không hỏi, tôi cũng không giải thích.
Hơi thở của anh lại bao quanh tôi. Đầu tiên là mùi hoa oải hương trên cổ áo, tiếp theo là hương gỗ nhè nhẹ trên tay áo, đây chính là mùi của loại bút chì anh hay dùng để vẽ. Trong chớp mắt, kỷ niệm liền ùa về, nhấn chìm tôi. Thì ra, anh vẫn sử dụng loại bút chì này. May mà, tôi không nhìn rõ mặt anh. Không nhìn rõ cũng tốt, cả đời này, sẽ không bao giờ bị anh quyến rũ nữa.
Chuyến bay đêm hạ cánh, chúng tôi vừa tới khách sạn là lăn ra ngủ. Tôi đi tắm trước cho thoải mái, vò vò cái vày nhuộm màu máu cả buổi mới sạch dấu tích. Áo gió của Lịch Xuyên phải giặt khô, tôi đưa cho quầy lễ tân ở tầng trệt, điền số phòng của anh cho họ.
Sau đó, tôi buông mình xuống giường, cả người mỏi mệt như ai rút hết xương cốt. Tắt đèn, một mình lặng lẽ dưới ánh trăng, trằn trọc suốt mấy tiếng đồng hồ, vẫn ngủ không được. Nên tôi đứng dậy, uống một viên thuốc ngủ, sau đó ngủ say như chết. Khi tỉnh lại, đã là buổi chiều, nhưng cặp mắt vẫn đen thui, giống mắt gấu trúc.
Không ăn sáng, không ăn trưa, nhưng quan trọng hơn là, không tham dự cuộc họp buổi sáng. Tôi gặp Tiểu Hoàng trên hành lang, ông ta hỏi thăm: “Annie, hết cảm rồi à?”
“Cảm gì?”
“Hồi sáng cô không đi họp, Phó Tổng Giám đốc Trương hỏi lý do. Anh Vương nói cô bị cảm lúc đi máy bay, cho nên anh ấy cho cô mượn áo.”
“Không phải cảm, chỉ là… bị lạnh. Phó Tổng Giám đốc Trương có giận không?”
“Đương nhiên là không, ai cũng thấy cô bị say máy bay, biết cô không khỏe.”
“Họp bàn chuyện gì?”
“À… vì phương án thiết kế bị lộ, phải vẽ lại hầu hết các bản vẽ. Quan trọng nhất là phần cảnh quan do anh Vương thiết kế. Cả hình dáng tòa nhà và thiết kế nội thất cũng phải sửa lại. Tuy nhiên, những phần quan trọng nhất thì đã nhờ anh trai của anh Vương vẽ phác thảo xong rồi.”
“Anh trai của anh Vương?”
“Là anh Vương Tế Xuyên. Kiến trúc sư thiết kế nội thất nổi tiếng thế giới đó. Hai anh em họ đều bận rộn vô cùng, nếu không phải có chuyện gấp, thì không mời được họ đâu.”
Tôi suy nghĩ, hỏi: “Vậy còn tôi. Tôi làm gì?”
Tôi vẫn thấy lạ, Lịch Xuyên nói tiếng Trung rất lưu loát, cần phiên dịch làm gì. Nhưng tôi nhớ trước kia có Chu Bích Tuyên, có lẽ là theo lệ thôi.
“Sau khi đấu thầu, sẽ phải họp với bên chủ đầu tư vài lần. Anh Vương không hiểu giọng Ôn Châu cho lắm, nên khi họp sẽ chỉ nói tiếng Anh, cô phải phiên dịch lại hết. Còn nữa, anh Vương còn cần một số tài liệu về văn hóa, lịch sử và hoàn cảnh sinh thái của Ôn Châu, cô phải đi tra cứu, sau đó dịch cho anh Vương nghe.”
Vì không đi họp nên tôi chột dạ, vội vàng đến gặp Trương Khánh Huy. Nhiệm vụ ông ta giao cho tôi, quả nhiên hoàn toàn giống những gì Tiểu Hoàng đã nói.
“Vậy tôi có cần phải đi gặp anh Vương ngay bây giờ không?” Tôi hỏi.
“Cậu ấy ra công trường chụp hình rồi. Chắc phải mất một ngày. Chúng ta có rất ít thời gian, cô ăn tối xong thì mang tài liệu về Ôn Châu đến cho cậu ấy, được không?”
“Dạ được, vậy tôi đi thư viện tìm tài liệu ngay đây.”
“Tạm thời cậu Vương chỉ cần hai quyển sách này.” Trương Khánh Huy đưa một tờ giấy cho tôi.
Là nét chữ của anh, kiểu phồn thể: Địa chí thành phố Ôn Châu và Địa chí quận Vĩnh Gia.
Bỗng nhiên, tôi nghĩ, mặc dù Lịch Xuyên là kiến trúc sư, nhưng tôi biết rất ít về nghề nghiệp của anh. Tôi hiểu rõ từng tấc da thớ thịt của người đàn ông tên Vương Lịch Xuyên, nhưng còn kiến trúc sư Vương Lịch Xuyên thì sao? Nết ăn có khác nhau không? Nếp ở có khác nhau không?
Vì nóng lòng lấy công chuộc tội, tôi nhanh chóng đi làm một cặp kính mới, còn cố ý chọn gọng kính màu đỏ tía, khiến tôi nhìn nghiêm túc hơn, chuyên nghiệp hơn, trưởng thành hơn. Nhà sách Tân Hoa có bán Địa chí thành phố Ôn Châu, một bộ gồm ba quyển khá dày, tôi mua hết cả bộ mà không hề đắn đo suy nghĩ. Riêng quyển Địa chí quận Vĩnh Gia, tôi đến thư viện thành phố mượn và photo hết cả quyển, không sót trang nào.
Hèn gì Lịch Xuyên chỉ cần hai bộ này, tổng cộng 2 bộ hơn 3 ngàn trang sách.
Tôi ngồi tra từ điển hết cả buổi chiều. Trong quyển Địa chí thành phố Ôn Châu có khá nhiều từ mới, còn quyển Địa chí quận Vĩnh Gia thì được viết bằng thể văn cổ thời Đạo Quang[1'>, hại tôi hết tra ngược lại tra xuôi.
[1'> Chỉ thể văn cổ thời cận đại được phát triển vào thời vua Đạo Quang (tại vị 1821-1851) nhà Thanh, trong đó nổi tiếng nhất là tác phẩm của các nhà Nho lỗi lạc theo phong trào Duy Tân như Khang Hữu Vi, Tăng Quốc Phiên, Đàm Tự Đồng…
Lúc chạng vạng tối, đầu óc tôi quá tải không suy nghĩ được gì nữa, nên tôi bèn đi xuống vườn hoa dưới khách sạn đứng hút thuốc. Hút xong một điếu thuốc vẫn chưa đã cơn ghiền, tôi lại hút thêm điếu nữa. Màn đêm dần buông xuống.
Tôi thấy một chiếc xe trờ tới trước cửa khách sạn, Lịch Xuyên và Tô Quần từ xe chui ra.
Anh nhìn thấy tôi, cúi đầu nói nhỏ với Tô Quần gì đó, sau đó đi thẳng về phía tôi.
Tôi giả vờ không nhìn thấy anh, cúi đầu hút thuốc tiếp. Thấy anh đứng bất động trước mặt mình, tôi đành phải ngẩng đầu lên.
Sáu năm rồi nhỉ.
Lịch Xuyên hầu như không thay đổi chút nào, chỉ là hơi gầy hơn trước. Thậm chí anh cũng không đổi kiểu tóc khác. Vấn đề là, khuôn mặt người mẫu quảng cáo thương hiệu CK của Lịch Xuyên, càng gầy thì càng đẹp. Theo tôi thấy, anh còn đẹp trai hơn sáu năm trước. Vừa nghĩ tới điều này, bao tình cảm lại dâng đầy nơi đáy mắt.
Tôi vội vàng kiềm chế cảm xúc của mình: “Tổng Giám đốc Vương”
“Trương Khánh Huy có nói em biết là tối nay tôi muốn gặp em không?” Anh nói. Giọng không vui vẻ, thậm chí là ngang ngược.
“Không phải là sau khi ăn tối xong sao?”
“Tôi đã ăn cơm tối rồi.”
“Tôi chưa ăn.”
“Học hút thuốc từ khi nào?”
“Liên quan gì tới anh?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy ưu tư. Tôi nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng.
“Cho em một tiếng để đi ăn. Đúng tám giờ, em mang tài liệu tới phòng tôi!”
Câu cuối cùng khá hằn học.
Tôi cười khẽ khàng, tay khoanh trước ngực, gõ tàn thuốc vào không khí: “Dạ biết, Tổng Giám đốc Vương!”
Tôi vén tóc, búi thành búi phía sau đầu, dùng kẹp hoa kẹp tóc lại. Ôm ba quyển Địa chí thành phố Ôn Châu và một chồng tài liệu photo, tôi “lộc cộc” gõ cửa phòng Lịch Xuyên.
Từ giây phút đầu tiên sau khi mở cửa cho tôi, Lịch Xuyên vẫn luôn chau mày. Đơn giản là vì tôi lại gọi anh là “Tổng Giám đốc Vương”.
“Tổng Giám đốc Vương, tài liệu anh cần tôi đã tìm được rồi. Không biết anh cần biết những thông tin về mặt nào trước đây?” Tôi nói giọng kiểu nhân viên phục vụ.
Anh dẫn tôi đến phòng khách, ở đó có một bộ ghế sô pha, anh chỉ vị trí, kêu tôi ngồi xuống.
“Em có thể đặt sách lên bàn.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng hơn, nhưng nhanh chóng bị câu nói tiếp theo của tôi chọc tức.
“Dạ vâng! Tổng Giám đốc Vương.”
Anh nén giận, nhẹ nhàng nói: “Tôi có mua Coca, em muốn uống không?”
Ngày xưa, Coca là thức uống tôi thích nhất. Nhưng tôi lắc đầu, nói: “Cảm ơn, tôi không uống.”
“Vậy em muốn uống gì? Ở đây có cà phê, sữa tươi và trà.”
“Nếu không phiền, tôi muốn uống cà phê trà sữa.”
Anh ngớ người: “Cà phê trà sữa?”
“Thì là trộn chung mấy thứ đó với nhau, thêm hai viên đường.”
Anh đi pha cà phê, đi pha trà, đi tìm sữa và đường…
Bạn Lịch Xuyên thân mến, lần này, tôi sẽ cho bạn biết rõ Tạ Tiểu Thu là ai.
“Xin lỗi, tôi uống hết sữa rồi, tôi cũng không có đường. Em uống đỡ ly này đi.”
Trong cái ly đen đen có hai miếng gì đó vàng vàng.
Tôi chỉ vào hai miếng kia nói: “Cái gì đây?”
“Chanh,” anh thản nhiên ngồi đối diện tôi, đặt gậy lên bàn trà “dành cho người gầy.”
Chắc chắn câu này không phải nói móc. Vì hiện nay tôi còn gầy hơn sáu năm trước. Ngoại trừ làn da khô quắt, sắc mặt tối tăm, ngực lép, cộng thêm hai đôi mắt gấu mèo ra, sáu năm qua, quá trình dậy thì của tôi vẫn đang tuột dốc. Điều này chứng minh sức tàn phá của tình yêu đối với tôi. Ngoài ra, tôi cũng đổ rằng mình nghiện uống Ô Kê Bạch Phượng Hoàn. Vì kinh nguyệt không đều, tôi uống hết bình này tới bình khác. Cho nên, bây giờ chỉ cần nhìn thấy bột đậu đen là tôi muốn cho vào miệng.
“Cảm ơn.” Tôi uống một ngụm, suýt nữa phun ra ngoài. Vừa đắng, vừa chát, lại vừa chua, còn khó uống hơn thuốc Bắc.
Anh lấy một quyển sổ bao da bìa mềm và một cây bút chì từ dưới bàn ra, hỏi: “Bây giờ bắt đầu làm việc được chưa?”
“Được.”
“Em đọc mục lục của quyển Địa chí thành phố Ôn Châu cho tôi nghe một lần, được không?”
Tôi mở sách ra, đọc: “Tổng mục lục, quyển một, lời tựa, thể lệ chung, khái quát, những sự kiện lớn…”
Anh ngắt lời tôi: “Xin lỗi, nhiều năm tôi không về Trung Quốc, đã quên gần hết tiếng Trung, phiền em dịch sang tiếng Anh.”
Anh nói tiếng Trung tệ hơn sáu năm trước. Tuy câu cú vẫn liền mạch, nhưng chủ ngữ vị ngữ thì giống mới nghĩ rất lâu mới tìm được đúng từ, phải rặn từng chữ một. Nhưng thật ra cũng không tệ đến mức như anh nói.
Tôi chuyển sang nói tiếng Anh: “Nội dung chủ yếu của quyển một là vị trí địa lý, xã hội, con người, quy hoạch thành phố, giao thông bưu chính. Nội dung của quyển hai gồm khu vực kinh tế, công nghiệp, nông nghiệp, thương mại, tài chính, quản lý kinh tế. Nội dung của quyển ba gồm cơ quan đoàn thể, đơn vị hành chánh sự nghiệp, quân sự, giáo dục, ghi chú, hướng dẫn tra cứu. Mỗi quyển còn có mục lục chi tiết riêng.”
Anh ghi chú vài chữ vào sổ, nói: “Quyển một quan trọng nhất. Em tìm thử xem có phần nào nói về hoàn cảnh thiên nhiên không.”
Tôi lật sách xoành xoạch: “Có. Địa chất, địa hình, khí hậu, thủy văn, thổ nhưỡng, tài nguyên thiên nhiên, thiên tai.”
“Dịch từng chương một.”
Tôi nhìn anh, bực mình. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Tôi tốn hết cả buổi trưa mới tra hết từ mới của phần này! Tôi hút hai điếu thuốc, vì tra mấy từ mới trong mấy chương này mà tôi tổn thọ mất hai ngày đây.
“Địa chất thành phố Ôn Châu được hình thành từ lớp đá biến chất trong tầng đá hoa cương từ đại cổ sinh và kỉ Jura. Theo tư tưởng cơ bản của học thuyết địa chất, địa chất của khu vực này có cấu tạo bậc một là những nếp uốn khu vực Hoa Nam, cấu tạo bậc hai là nếp uốn khu vực đông Triết Giang, cấu tạo bậc ba là đoạn đứt gãy biển Ôn Châu.”
“Cuối kỉ Jura, khu vực Ôn Châu có núi lửa phun trào, dung nham hòa vào tầng đá biến chất hình thành nên địa chất thể cứng, cấu tạo chủ yếu là các thể đứt gãy.”
“Ôn Châu thuộc vùng duyên hải phía đông nam châu Á, chịu ảnh hưởng của khí hậu nhiệt đới gió mùa ẩm ướt của vùng Trung Á, mùa hạ dài, mùa đông ngắn, lượng mưa bình quân hằng năm đạt 1,500 – 1,800mm.”
Tôi dịch gần một tiếng, hoa mắt nhức đầu, kinh nguyệt ra càng nhiều, bụng dưới đau thắt.
Mà anh, đang thản nhiên ngồi ghi chú vào sổ.
Tôi kiềm không được, hỏi: “Tôi dịch anh có hiểu hết không?”
“Cũng tương đối. Chỗ nào không hiểu tôi cũng đoán được.”
“Anh… đoán như thế nào?”
“Tôi là người trong nghề, nói cho tôi nghe vài từ mấu chốt là tôi đoán được.” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, mắt sáng ngời.
Tôi nuốt nước miếng: “Tôi muốn đi toilet.”
“Ra cửa quẹo trái.”
“Ý tôi là, toilet trong phòng tôi.”
“Ở đây có toilet.” Anh nói.
“Tôi không biết dùng toilet của người tàn tật.” Tôi không thể vứt đồ của phụ nữ vào toilet anh được. Hơn nữa, Vương Lịch Xuyên, ai kêu anh cãi nhau với tôi.
“Toilet của người tàn tật là toilet tiện lợi nhất.” Mặt anh thâm trầm, nhưng không nói thêm gì nữa.
Tôi giận dữ nhảy ra khỏi ghế sô pha, lại thấy ánh mắt anh dừng lại ở chỗ tôi vừa ngồi.
Giữa sô pha màu trắng tinh là một vệt màu đỏ.
“Vương Lịch Xuyên! Anh! Anh nói đi, sao anh kêu tôi ngồi sô pha màu trắng! Anh bị điên! Anh bị thần kinh!” Tôi đỏ mặt đi về phòng mình, lấy quyển từ điển Hán – Anh Viễn Đông cực lớn, rầm rầm rầm, chạy vào phòng anh, ném tới trước mặt anh: “Hôm nay tôi không dịch nữa! Tự anh tra từ điển đi!”
Tôi về phòng, lấy túi chườm nóng ra ôm, sau đó uống một viên thuốc ngủ.
Chương 25
Chưa bao giờ tôi mất nhiều máu như lúc này. Cũng chưa bao giờ tôi đau bụng như lúc này. Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sang trưa. Vừa đứng dậy đã thấy ga giường ướt đẫm một mảng đỏ. Tôi vội vàng chạy vào phòng tắm, gột bỏ mùi hôi trên người.
Tắt nước, mặc quần áo, lấy khăn tắm lau gương mờ hơi nước, trong gương xuất hiện một khuôn mặt vàng vọt giống hệt người bị bệnh vàng da. Cặp mắt vẫn thâm quầng như cũ. Tôi thoa một lớp kem Olay trước, rồi thoa một lớp phấn nền làm trắng da. Sau đó tuần tự tô son, vẽ mắt, xịt keo chải tóc láng bóng.
Tôi đứng sám hối trước gương. Đúng vậy, tôi, Tạ Tiểu Thu, rất lấy làm xấu hổ về những hành động hôm qua của mình. Rõ ràng Lịch Xuyên không còn yêu tôi nữa, tôi còn làm mình làm mẩy cho ai xem? Anh không điên, mà là tôi điên! Anh không bị bệnh, mà là tôi bị bệnh! Tôi bị rối loạn nội tiết tố, tôi háo sắc vô nguyên tắc! Tôi nói với chính mình, Tạ Tiểu Thu, mày phải biết núi có cọp mà còn ráng lên núi, mày biết cỏ có rắn mà còn ráng đi cắt cỏ là gì! Tình yêu của mày chẳng qua chỉ là một ngọn đuốc giữa mùa đông, nhưng đã cháy suốt sáu năm trời, thiêu cháy tuổi xuân của mày, lẽ nào chưa ra tro bụi? Lẽ nào mày còn đợi chết cháy?
Nghĩ vậy, tôi chạy vào phòng ngủ, moi bùa cứu mạng của tôi ra khỏi va li – một bình Ô Kê Bạch Phượng Hoàn hiệu Đồng Nhân Đường hàng Trung Quốc chất lượng cao còn đầy nguyên. Tôi rót trà cũ hôm qua còn lại, ngửa đầu nuốt hết sáu mươi viên. Tôi lại tự hỏi, sao tôi không hận Lịch Xuyên được? Đúng vậy, tôi không hận anh được, vì tôi còn nợ anh. Tôi nợ anh 250 ngàn nhân dân tệ! Dù ngay từ ngày đầu tiên đi làm, tôi đã nhịn ăn nhịn mặc để gởi 2000 nhân dân tệ cho luật sư Trần Đông Thôn, nhưng nếu tính lại, muốn trả hết khoản tiền này cũng phải mất 10 năm! Luật sư Trần Đông Thôn cũng gọi điện thoại chọc tôi. Cô Tạ, cô làm vậy để làm gì? Cậu Vương có quan tâm đến số tiền này đâu? Cậu ấy mua liền hai căn hộ cao cấp ở Hoa viên Long Trạch, nhưng chỉ ở tầng trên, tầng dưới thì bỏ trống, vì cậu ấy sợ ồn ào. Nhưng dù luật sư Trần Đông Thôn có nói gì, tôi cũng nhất quyết đưa tiền cho ông ta, còn bắt ông ta viết biên lai. Nói gì đi nữa, khoản tiền đó cũng đã giúp ba tôi sống thêm một tháng, giúp tôi có thêm một tháng tình cha. Vương Lịch Xuyên, tôi đã hết hy vọng yêu anh, nhưng vẫn cần quyết tâm để hận anh. Chừng nào tôi mới thoát khỏi địa ngục không lối này đây?
Tôi sửa soạn xong, đeo kính vào, bước ra hành lang đi một vòng. Phòng của Lịch Xuyên ngay đối diện phòng tôi. Bên trái là phòng của Tổng Giám đốc Vương, bên phải là phòng của Tô Quần, tiếp theo là phòng của Phó Tổng Giám đốc Trương.
Tám giờ sáng hàng ngày là thời gian họp ban của CGP, các phòng ban sẽ báo cáo tiến độ công việc. Tuy nhiên, Trương Khánh Huy nói tôi không tham gia cũng không sao. Vì tôi là phiên dịch, chỉ hỗ trợ công việc dịch thuật cho mỗi mình Lịch Xuyên. Công việc cụ thể thế nào chỉ cần tôi và Lịch Xuyên trao đổi với nhau là được. Sếp lớn đã nói vậy, đương nhiên con sâu lười như tôi vui như mở cờ trong bụng, không thèm tham dự bất cứ cuộc họp nào.
Tôi đi xuống nhà hàng, gọi một đĩa cá kho tiêu, một tô cháo gạo huyết rồng.
Đang là giờ ăn trưa, nhưng tôi nhìn quanh, chỉ có vài nhân viên của CGP. Tôi chỉ thấy hai nhân viên đồ họa là Tiểu Đinh và Tiểu Tống. Những người khác hình như đã ra công trường. Tôi tìm một bàn trống ngồi xuống, từ tốn ăn trưa. Đang ăn, một bóng đen xuất hiện trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Tô Quần.
Nhìn sơ thấy Tô Quần khá giống Lưu Đức Hoa. Chỉ có điều da đen hơn, mũi không cao bằng Lưu Đức Hoa, nhưng vóc dáng thì tương đối giống. Tuy nhiên, số lượng người miền Bắc ở CGP nhiều hơn người miền Nam, nên anh ta bị liệt vào nhóm nhỏ con. Nghe nói, anh ta vốn học thiết kế kiến trúc, lúc đầu cũng làm thiết kế, nhưng không biết tại sao không bao lâu thì chuyển sang làm hành chính.
Chức vụ của Tô Quần là trợ lý CEO, ngang cấp với Tổng Giám đốc Vương, lại khá thân thiết với Lịch Xuyên, nên ai cũng rất khách sáo khi nói chuyện với anh ta, xem anh ta như cấp trên. Cả ngày anh ta đi theo sau Lịch Xuyên, cũng ít nói ít cười giống hệt Lịch Xuyên, không giống trợ lý mà giống vệ sĩ hơn.
Tôi tưởng anh ta cũng đến ăn trưa, không ngờ anh ta chỉ gọi một ly trà rồi ngồi xuống cạnh tôi.
“Annie.”
“Anh Tô.”
“Đừng khách sao, cứ gọi tôi là Tô Quần đi.”
“Ừ.”
Anh ta uống một hớp trà, nhìn tôi ăn cháo, đột nhiên hỏi: “Annie, trước kia cô có quen anh Vương à?”
“Không có.” Tôi kiên quyết lắc đầu.
“Nhưng mà…” Anh ta trầm ngâm, dáng vẻ một chữ đáng giá ngàn vàng, “Hình như là… ừ, có mâu thuẫn, với anh Vương?”
“Không có. Anh ấy là sếp, tôi là nhân viên. Anh ấy nói gì, tôi nghe đó, đâu có mâu thuẫn gì đâu.” Như định đóng cột.
Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, mặt lạnh như băng. Hồi lâu sau, anh ta nói: “Tối hôm qua, tôi sang tìm anh Vương có việc, đúng lúc thấy cô nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng anh ấy.”
Tôi làm nhiều việc tốt thì không ai thấy, nhưng mới sống ác một tí là bị người ta bắt gặp liền.
Tôi biết thái độ của tôi thiếu chuyên nghiệp, đành phải mặt dày biện bạch: “Đâu có! Anh Vương nói cần từ điển, nên tôi liền về phòng lấy cho anh ấy thôi mà.”
Anh ta lại lạnh lùng nhìn tôi.
“Chỉ có vậy thôi mà.” Miệng lưỡi tôi khô đắng, hai tay giơ lên, không còn gì để nói.
“Cô là phiên dịch, tra từ điển hình như là trách nhiệm của cô, đúng không?” Anh ta lạnh nhạt hỏi tiếp.
“Chúng tôi bất đồng ý kiến về một từ nên phải tra từ điển. Anh biết mà, anh Vương cũng biết nhiều chữ Hán lắm.”
Ai nói tôi không biết nói dối.
Đột nhiên giọng anh ta đanh lại, âm điệu cũng cao hơn: “Cô có chắc là, cô đưa từ điển cho anh Vương, chứ không phải lấy từ điển đánh anh ấy?”
“Cái gì? Tôi đánh anh ấy? Tôi đâu dám?”
Tôi hơi chột dạ khi nói câu này. Quả thật, tôi không nhớ mình đã làm gì trong cơn tức giận. Tôi chỉ nhớ là tôi ném quyển từ điển về phía anh, rồi quay đầu bỏ đi. Nhớ tới đó, lòng bàn tay tôi liền toát mồ hôi lạnh. Quyển từ điển đó khá dày, nặng ít nhất cũng hơn cả ký. Nếu như vô ý ném đi, thì hậu quả không khác gì ném cục gạch.
Giọng nói của tôi nhất thời cũng hạ thấp xuống: “Không có, tôi không có… đánh… anh ấy.”
“Còn nói không có, anh ấy đau tới mức cả buổi cũng không dậy nổi! Trên quyển từ điển kia còn viết tên cô kìa. Tạ Tiểu Thu, có phải là cô không?”
Nhắc tới chuyện này tôi càng buồn bực. Quyển từ điển đó là do Lịch Xuyên tặng tôi 6 năm trước. Lần đó chúng tôi đi nhà sách Tân Hoa, nhìn thấy quyển từ điển đó, tôi chê mắc, cầm trên tay, đắn đo một lúc lâu, vẫn tiếc tiền không mua, cuối cùng thì Lịch Xuyên trả tiền giúp. Do đó tôi còn viết dòng chữ “Lịch Xuyên tặng” lên trang đầu tiên nữa. Sau đó Lịch Xuyên đi mất, tôi vẫn phải sử dụng quyển từ điển đó, cứ nhìn thấy tên Lịch Xuyên là tức giận, liền lấy bút dạ đen tô đè lên, che hết dòng chữ bên dưới. Có lẽ Tô Quần không nhận ra.
Tôi thăm dò: “Vậy anh ấy… có bị thương không?
“Bị thương? Tháng trước anh ấy đi trượt tuyết, xương sống bị thương vẫn chưa lành hẳn. Đáng lẽ hôm nay anh ấy phải ra công trường, nhưng giờ hủy lịch rồi, cũng không dự họp giao ban buổi sáng. Tôi vừa mới đi thăm anh ấy, anh ấy vẫn còn nằm trên giường.”
“Vậy làm sao bây giờ? Hay đưa anh ấy đi bệnh viện đi?”
“Anh Vương ghét nhất là vào bệnh viện. Không ai dám nhắc hai chữa bệnh viện trước mặt anh ấy!”
Chuyện này thì hoàn toàn đúng. Trước nay anh vẫn vậy.
“Vậy chắc là, cô không muốn làm việc ở đây nữa?” Anh ta lạnh nhạt.
“… Không phải.” Một tháng sáu ngàn tệ, cộng với tiền thưởng hậu hĩnh cuối năm. Bắt tôi nghỉ việc, tôi ăn không khí chắc? Tuy tôi không sợ mất việc, nhưng không thể mang tiếng “hành hung cấp trên” được. Lỡ mang tiếng rồi thì còn ai dám nhận tôi nữa?
“Vậy cô đi xin lỗi anh ấy đi.”
Tôi suy nghĩ một hồi, tính gàn lại nổi lên: “Không đi.”
Anh ta đứng lên, nói: “Tôi đi tìm Phó Tổng Giám đốc Trương.” Trương Khánh Huy quản lý mặt nhân sự.
“Đợi chút.” Tôi ngăn anh ta lại “Tôi đi.”
Tôi lê lết đi tới phòng Lịch Xuyên, gõ cửa. Một hồi lâu, bên trong mới trả lời: “Mời vào, cửa không khóa.”
Tôi đẩy cửa vào, đi qua phòng khách, đi qua văn phòng, tới trước cửa phòng ngủ của anh. Cửa không đóng, nhưng tôi vẫn gõ cửa.
“Tôi là Annie.”
“Tạm thời tôi không xuống giường được, nếu em không ngại, thì vào đây nói chuyện đi. Còn nếu em ngại, có gì thì cứ đứng ngoài đó nói cũng được.” Tuy giọng anh khá nhỏ, nhưng không nghe ra dấu hiệu bệnh tật gì.
Tiêu rồi, bị thương nặng rồi. Tôi sửng sốt. Ngày xưa, khi tôi và Lịch Xuyên đi dạo phố, tôi luôn che chắn không để người đi đường va vào anh. Người ta mới đụng nhẹ vào anh là tôi đã muốn chửi họ, nhưng giờ lại trở thành tôi lấy gạch đánh anh, đúng là tiến bộ lớn: “Tôi không ngại. Vậy tôi vào đây.”
Quả nhiên anh vẫn đang đắp chăn, nằm trên giường. Bên cạnh anh là mấy chồng bản vẽ. Ở giữa giường có một chiếc bàn trà, trên đó đặt laptop của anh. Hại bên trái phải đầu giường, có hai bộ giá di động. Trên giá là hai màn nhìn Apple siêu mỏng 30 inches, trên màn hình hiển thị nhiều bản vẽ sống động, từ mọi góc độ, mặt đứng, mặt dựng, mặt cắt, phối cảnh 3D, từ trên nhìn xuống.
Mặt anh nhợt nhạt, hai hàng lông mày nhíu lại, môi mím chặt, thậm chí người cứng ngắc. Anh mặc áo sơ mi sọc đen, cổ áo ủi hồ cứng, rất hợp với khuôn mặt anh, cũng cứng ngắc như nhau.
Anh nhìn tôi, lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?”
Tôi đanh mặt lại, nhưng giọng ỉu xùi: “Trả tài liệu hôm qua lại cho tôi đi. Anh bận nhiều việc, tôi là phiên dịch viên, để tôi dịch cho.”
Anh quay lại nhìn màn hình, bàn tay vẽ liến thoắng trên bàn vẽ cảm ứng: “Không cần đâu. Tôi tự tra từ điển được.”
Một lát sau, anh nhấn nút, tôi nghe thấy tiếng máy in laser màu trong phòng làm việc bên cạnh kêu “cạch cạch”. Anh đẩy màn hình ra khỏi giường, nhìn tôi, hỏi: “Em còn việc gì nữa không?”
Tôi suy nghĩ một hồi, trả lời anh: “Nếu bây giờ anh rảnh, tôi muốn dịch hết phần hôm qua. Tôi không muốn làm chậm tiến độ công việc của anh.” Giọng tôi như đang năn nỉ anh. Mặt tôi tự dưng đỏ lên.
“Bây giờ không rảnh.” Anh lạnh lùng nói.
“Vậy phiền anh nói với anh Tô, là do anh không rảnh, chứ không phải tôi không muốn làm.”
“Tô Quần?” Anh nhíu mày “Cậu ấy nói gì với em?”
Tôi không nói tiếp. Tôi không thèm méc với anh.
Giằng co.
Một lát sau, anh nói: “Trừ từ điển ra, em có phần mềm phiên dịch nào không? Tra tay rất lâu.”
Tôi nghe vậy liền sửng sốt. Mới đầu còn tưởng là anh giận dỗi, xem ra anh muốn tự dịch thật. Anh chỉ biết có 950 chữ Hán, tôi cá là sáu năm qua anh đã quên hết một nửa, ngay cả đọc hết Tập San Độc Giả[1'> còn khó nữa là.
[1'> Reader’s Digent: một trong những tạp chí nổi tiếng của Mỹ, xuất bản kỳ đầu tiên năm 1922 tại Mỹ, đến nay đã được xuất bản tại 48 nước nới 19 loại ngôn ngữ khác nhau. Phiên bản tiếng Trung xuất bản lần đầu năm 1965 tại Hồng Kông.
“Có! Tôi có từ điển Kim Sơn[2'> bản mới nhất.”
[2'> Một phần mềm từ điển, phiên dịch miễn phí được sử dụng rộng rãi nhất Trung Quốc, được công ty Kim Sơn đưa ra thị trường từ năm 1997.
“Đưa tôi cài vào máy đi.”
USB của tôi gắn vào móc chìa khóa, tôi đưa cho anh, anh cắm vào cổng USB.
“Tên file là ISCB, trong folder My software.”
Tôi chỉ thấy anh nhấp chuột hai lần, sau đó liền rút USB ra trả tôi: “Bây giờ không rảnh tìm file, chép hết USB vào trước đã, để tối tìm sau.”
Bây giờ tới phiên tôi điên tiết đây.
Những file khác thì tôi không sợ anh xem, nhưng trong USB có bản thảo Chuyện cũ của Lịch Xuyên. Tôi không thể cho anh biết, càng không thể tỏ ra lo lắng. Nếu không, anh mà tò mò, nhất định sẽ mở ra đọc. Có từ điển Kim Sơn rồi, anh đâu sợ đọc không hiểu.
“Được rồi.” Tôi án binh bất động, âm thầm khấn vái trời xanh, ngàn vạn lần đừng để anh phát hiện ra bí mật của tôi.
Nhìn anh có vẻ như đang đợi tôi đi khỏi. Tôi càng không chịu đi.
“Em còn chuyện gì à?”
“Còn! Anh tự phiên dịch mấy tài liệu đó rồi, xin hỏi, tôi làm gì đây?”
Anh suy nghĩ một chút, nói: “Em nghỉ ngơi đi.”
Miệng tôi vo thành chữ o: “Tôi? Nghỉ ngơi?”
“Ừ, em nghỉ ngơi.”
“Vẫn được nhận lương chứ?”
“Vẫn trả lương.”
“Vậy tôi sẽ mua vé máy bay về Bắc Kinh.”
“Không được.”
Tôi trừng anh: “Không phải anh nói cho tôi nghỉ sao?”
“Em
nghỉ ngơi ở đây, chờ nhận phân công. Nếu tôi muốn gặp ai, em tới đây phiên dịch.”
“Được rồi.” Tôi nhìn dáng vẻ cô độc của anh, tim lại mềm nhũn “Dù gì tôi cũng rảnh, tối nay tôi bắt đầu
dịch Địa chí quận Vĩnh Gia, tối ngày mốt giao cho anh.”
“Tôi tự xem Địa chí quận Vĩnh Gia cũng được, tôi có từ điển Kim Sơn rồi.”
Tôi cười lạnh: “Địa chí quận Vĩnh Gia viết bằng thể cổ văn, cổ văn thời Đạo Quang[3'>, anh đọc có hiểu không?”
[3'> Thời Đạo Quang (1821 – 1850) là thời kỳ hoàng đế Đạo Quang (1782 – 1850) nhà Thanh trị vì.
Thật ra, tôi cũng không biết cổ văn thời Đạo Quang và cổ văn thời Càn Long khác nhau chỗ nào. Chỉ muốn lừa anh thôi mà.
Anh đưa tay nâng người dậy, ngồi thẳng trên giường, nói: “Xem ra, đọc cổ văn thời Đạo Quang chỉ là chuyện nhỏ với em. Đã như vậy, em có thể dịch nhanh hơn được không? Đưa bản dịch cho tôi trước ba giờ chiều ngày mai. Nếu đưa trễ thì đừng trách tôi complain[4'> với Tổng Giám đốc Vương.”
[4'> Than phiền.
Dứt lời, anh xốc chăn lên, đưa cái chân duy nhất xuống tìm dép lê trên thảm. Sau đó, cúi người xuống, định nhặt gậy chống trên thảm lên. Tôi nhìn anh, đột nhiên nhớ lại cạnh tượng anh mở tủ lấy sửa vào đêm nào đó nhiều năm trước. Tim bỗng nhói đau.
Vội giành lấy gậy đưa cho anh.
Anh đứng dậy, anh đang mặc quần áo tập yoga màu đen. Có thể nhìn ra hành động của anh hơi chậm chạp, hồ như vẫn đang cắn răng chịu đau. Anh cùng tôi ra cửa, mở cửa giúp tôi. Anh cúi đầu, tôi ngẩng đầu, trán tôi chạm vào cằm anh. Tôi vội vàng quay đầu sang một bên.
Anh nói: “Em về đi.”
Tôi đang định đi, bỗng nhiên nhớ ra một việc: “Đúng rồi, từ điển của tôi đâu? Trả từ điển lại cho tôi.”
Anh vào phòng, lấy quyển từ điển Viễn Đông ra quăng vào tay tôi. Nếu như nói, lúc anh mở cửa cho tôi có chút khách sáo, thì lúc quăng từ điển cho tôi là không khách sáo chút nào.
Trang đầu tiên của quyển từ điển có một cái kẹp sách bằng ngà voi. Là do ba tôi tặng. Nhưng giờ lại không thấy.
Tôi trợn mắt nhìn anh, đang tính hoạnh họe. Anh nói: “Ở phía sau. Tối qua tôi có tra mấy từ.”
“Cái gì ở phía sau?”
“Kẹp sách của em.”
Tôi giận không chỉ vì nguyên nhân này: “Trang đầu tiên đâu? Mất tiêu rồi?”
“Xé rồi.”
“Tại sao?”
“Em nói thử xem?”
Tôi quay đầu bỏ đi.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Cuốn Địa chí quận Vĩnh Gia không dày lắm. Hơn nữa, với nền tảng hai tháng tôi luyện ở Cửu Thông, cộng với việc Lịch Xuyên chỉ muốn xem nội dung chính về văn hóa và địa lý, tôi liền hút thuốc, uống trà, uống cà phê, dịch suốt đêm không ngủ không nghỉ, đến 10 giờ sáng hôm sau đã xong cơ bản. Tuy chưa trau chuốt câu chữ, nhưng chắc chắn không có sai sót. Tiếp theo tôi trau chuốt bản dịch hết 3 tiếng, sau đó, thấy biểu tượng MSN của Lịch Xuyên ở CGP sáng đèn, bèn chuyển file word qua cho anh.
Lát sau, anh trả lời: “Thanks. Could I also have a hard copy?[5'>”
[5'> Cảm ơn. Em in giúp tôi một bản được không?
Tôi trả lời lại bằng tiếng Anh: “Don’t you have a printer in your office?[6'>”
[6'> Không phải phòng anh cũng có máy in à?
Nửa tiếng sau, điện thoại ở đầu giường reo.
“Annie, phiền em qua chỗ tôi một chút!”
Tôi chạy vội đến phòng anh. Bây giờ anh không ngồi trên giường nữa, mà chuyển sang ngồi trên xe lăn. Anh đang cầm bản dịch của tôi trong tay. Anh bảo tôi ngồi xuống, tôi đành ngồi xuống cái ghế sô pha màu trắng. Mảng đỏ ngày hôm kia vẫn còn đó, đập thẳng vào mắt tôi.
“Tạ Linh Vận[7'> là ai?”
[7'> Tạ Linh Vận (385 – 433): một nhà thơ, nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Hán và Lưu Tống. Tạ Linh Vận từng nhậm chức Thái thú Vĩnh Gia (nay là Ôn Châu).
“Là nhà thơ lớn thời Đông Tấn[8'>.”
[8'> Đông Tấn (317 – 420): từ năm 420 Đông Hán sụp đổ và buộc phải nhường ngôi lại cho Lưu Tống (thời kỳ Nam Bắc Triều).
Từ “Đông Tấn” chắc không quá xa lạ đối với người Trung Quốc đâu.
“Anh có biết Đào Uyên Minh[9'> là ai không?”
[9'> Đào Uyên Minh (365 – 427): là một trong những nhà thơ lớn, nhà văn hóa lớn của Trung Quốc trong lịch sử.
“Không rõ lắm.”
“Tạ Linh Vận và Đào Uyên Minh, là người sáng lập phong cách thơ sơn thủy điền viên của Trung Quốc.”
“Tôi hỏi Tạ Linh Vận, em nói Đào Uyên Minh làm gì?”
“Họ đều là người thời Đông Tấn.”
“Thời Đông Tấn là thời nào?”
Bó tay! Bực mình! Vương Lịch Xuyên, tôi đánh giá trình độ tiếng Trung của anh quá cao rồi!
Tôi giảng giải lịch sử Đông Tấn cho người này nghe hết 15 phút.
“Bây giờ anh hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Thái độ thành thật “Nói vậy, Tạ Linh Vận từng ở Ôn Châu, tức là Vĩnh Gia thời đó.”
“Ông ấy là Thái thú quận Vĩnh Gia.”
“Hai câu Pond and pool grows with grasses of spring; Garden willows very the birds that there sing, là hai câu thơ để đời của Tạ Linh Vận hả?”
“Ừ, nguyên văn tiếng Trung là “Trì đường sinh xuân thảo, viên liễu biến minh cầm.”[10'>”
[10'> Bờ ao mọc cỏ nõn, vườn liễu hóa chim kêu.
“Tôi đâu thấy hay gì đâu.” Anh nói “Hoặc là, tại em dịch dở. Em nói nghe thử, hai câu “Hồ nước sinh xuân thảo, viên liễu biến minh cầm” hay ở chỗ nào?”
“Tạ Linh Vận bị biếm chức về Vĩnh Gia, tâm trạng không vui, nằm liệt giường suốt cả mùa đông. Một hôm, ông ấy vén rèm cửa sổ lên, chợt thấy bờ ao bên ngoài đã lên đầy cỏ xuân, cây liễu trong vườn cũng đang ra lộc, chim chóc thì hót líu lo. Sự ảm đạm chán nản của mùa đông cũng theo đó tan theo mây khói.”
Thấy anh có vẻ chưa hiểu, tôi lại giải thích bằng tiếng Anh.
“Anh có hiểu không?”
“Tôi hiểu ý nghĩa rồi, nhưng tôi vẫn chưa hiểu, câu này rốt cuộc hay ở chỗ nào.”
“Câu này hay ở chỗ dùng phép đảo ngữ.” Tôi tự kiểm điểm, đáng lẽ không nên dịch nhiều thơ của Tạ Linh Vận. Tạ Linh Vận là danh nhân văn hóa Ôn Châu, cuốn đại chí nào cũng nhắc tới ông ấy và thơ của ông ấy. Nhưng mà, tôi không cần dịch quá nhiều, nếu câu thơ nào Lịch Xuyên cũng hỏi kỹ càng, chắc tôi đi đời. Bây giờ tôi đành phải giảng ngữ pháp cổ văn để làm khó anh.
“Đảo ngữ là gì?”
“Dislocation. Đáng lẽ hai câu này phải viết là “Trì đường xuân thảo sinh, viên liễu minh cầm biến”. Vị ngữ “sinh” được đảo trước chủ ngữ là “xuân thảo”, chính là phép đảo chủ vị. Trong thơ Đường, tác dụng chủ yếu của phép đảo ngữ là dùng ngữ pháp để là nổi bật hình tượng trong câu, tạo ấn tượng thị giác cho người đọc.”
“Ừ, ấn tượng thị giác, tôi thích từ này.”
Xem ra anh còn muốn hỏi tiếp, nếu cứ hỏi tiếp thì tôi lộ tẩy mất. Tôi liền ngăn trước: “Chuyện này có liên quan gì đến kiến trúc không?”
“Không có liên quan thì không thể nghe để tăng thêm kiến thức à?”
Tô hết biết nói gì.
“Tạ Linh Vận họ Tạ, em cũng họ Tạ, em có quan hệ gì với ông ta không?”
“Có quan hệ.” Tôi hơi bực mình “Ba tôi nói, dòng họ Tạ nhà tôi là một chi của họ Tạ ở Trần Quận, đồng tông với Tạ Linh Vận.”
“Ông nội của tôi nói, nhà tôi thuộc gia tộc Vương thị thời Lang Nha[11'>. Cũng là một gia tộc lớn thời xưa.”
[11'> Lang Nha: một tên gọi khác của thời Đông Tấn, vì các vua này thuộc dòng dõi Lang Nha Vương.
“Cho nên, thơ Đường có câu “Cựu thời Vương Tạ đường tiền Yên, phi nhập tầm thương bách tính gia”[12'>, chính là nói đến hai dòng họ này. Tổ tiên của chúng ta ngày xưa ở ngõ Ô Y, bên cầu Chu Tước, ngoài thành Kim Lăng, hai họ đều quen biết nhau. Kim Lăng chính là Nam Kinh thời nay. Hiểu chưa?”
[12'> Trước thời Yên (756-763), hai gia tộc Vương thị và Tạ thị vốn không phải là bá tánh tầm thường.
Anh thành thật gật đầu: “Hiểu rồi.”
Một lát sau, anh nói tiếp: “Annie, tôi phát hiện em ngày càng học rộng hiểu nhiều. Tối hôm kia, có rất nhiều từ em nói tôi chưa từng nghe lần nào. Ví dụ như, actinidia chinensis là gì?”
“Đào mi hầu[13'>.”
[13'> Đào mi hầu: hay còn gọi là dương đào, đào khỉ… là một loại trái cây đặc hữu của vùng núi cao Trung Quốc. Tương truyền các loại khỉ lớn trên núi rất thích ăn trái này, nên người dân đặt tên là đào mi hầu.
“Nếu như em nói là kiwifruit, chắc tôi sẽ hiểu nhanh hơn.”
“Kiwi là tên gọi của New Zealand. Mà cây đào mi hầu vốn sinh trưởng ở Trung Quốc, đã mọc trên đất này suốt trăm ngàn năm qua. Thơ Đường có câu “Trung đình tỉnh lan thượng, nhất giá mi hầu đào[14'>”. Mãi tới năm 1904, đào mi hầu mới được truyền vào New Zealand nhờ các nhà truyền giáo. Anh muốn gọi thế nào thì tùy, tóm lại, tôi sẽ không gọi nó là kiwi.”
[14'> Ngoài sân trên giếng nước, một giàn đào mi hầu.
“Ừm, phục em rồi. Bây giờ mới phát hiện ra em yêu nước đến mức nào, thậm chí còn yêu cả trái cây luôn.”
Chương 26
Tôi ngồi trong phòng Lịch Xuyên đúng hai tiếng rưỡi, giải thích cặn kẽ từng bài thơ của Tạ Linh Vận cho anh nghe. Mới đầu, tôi còn tưởng là do yêu cầu công việc, nhưng dần dần tôi bắt đầu nghi ngờ anh lấy tôi làm trò tiêu khiển. Cuối cùng, tôi vừa buồn ngủ vừa đói, ngáp lên ngáp xuống trước mặt anh.
Anh vẫn đang dùng bút chì đánh dấu chú thích lên bản dịch của tôi liên tục, rất ít khi ngẩng đầu. Nghe tiếng tôi ngáp, liền hỏi: “Sao vậy, hôm qua không ngủ hả?”
“Có chứ.” Tôi là thiên tài mà, cần gì cố gắng làm việc? Cần gì thức đêm hôm hoàn thành công việc?
Anh hỏi tiếp: “Vậy em ăn trưa chưa?”
Lúc tôi vào phòng anh, đã là một giờ chiều.
“Chưa.” Tôi đói đến sắp xỉu rồi.
“Hôm nay làm tới đây thôi.” Anh gác bút, đứng dậy, đi ra mở cửa cho tôi.
Tôi chạy ra quán bán đồ ăn vặt ngoài cổng, ăn đại một cái bánh hành chiên. Sau đó về phòng tắm một cái, nằm xuống ngủ ngay.
Tôi ngủ thẳng một mạch đến chiều ngày hôm sau, không có ai tìm tôi.
Tôi dậy, đi ra hành lang thì gặp Tiểu Đinh bên phòng đồ họa, thật ra chúng tôi cũng chẳng thân thiết gì, nhưng cũng cùng đi xuống nhà hàng ăn trưa. Ăn xong, tôi hỏi anh ta: “Tiểu Đinh, tôi rất ít khi sang phòng đồ họa chơi, ngại quá, không biết tên đầy đủ của anh là gì?”
“Đinh Xuân Thu.”
Anh ta nói xong, nghiên cứu vẻ mặt tôi: “Sao, cô không thấy tên tôi hơi kỳ sao?”
“Đinh Xuân Thu, tên rất hay nha! Tả Truyện[1'> còn được gọi là Tả Thị Xuân Thu còn gì?”
[1'> Tả truyện hay Tả Thị Xuân Thu là tác phẩm sớm nhất của Trung Quốc viết về lịch sử phản ánh giai đoạn từ năm 722 TCN đến năm 468 TCN.
“Cô có đọc truyện của Kim Dung không?”
“Không.”
Anh ta bắt tay tôi: “Annie, cô gái duy nhất tôi biết chưa bị tiểu thuyết kiếm hiệp đầu độc. Tôi xin chân thành bày tỏ lòng kính trọng với cô.”
Tôi che miệng cười thầm. Thì ra anh ta sợ người khác gọi mình là “Tinh tú lão quái[2'>”.
[2'> Tinh tú lão quái Đinh Xuân Thu: một nhân vật phản diện trong bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung.
“Những người khác đi đâu hết rồi?” Tôi nhìn lướt qua cả nhà hàng phía sau lưng anh ta, chỉ có vài người của CGP, không thấy Lịch Xuyên.
“Đa phần là đang làm việc trong phòng, ban Tổng Giám đốc thì theo anh Lịch Xuyên ra công trường rồi. Công ty mình đang gấp mà, sắp đến hạn dự thầu rồi. Bây giờ phải thực hiện lại toàn bộ công việc của hai tháng trước, hơn nữa còn phải hoàn thành trong vòng 10 ngày, mà còn yêu cầu phải trúng thầu nữa, ai cũng bận bù đầu bù cổ hết.”
Tôi phát hiện người của CGP thích gọi Lịch Xuyên là anh Lịch Xuyên, chứ không gọi là anh Vương. Vì trong công ty có đến năm người họ Vương.
Nhưng mà, nói thật, tôi đâu thấy Lịch Xuyên bận gì đâu. Nước tới chân rồi mà anh ta còn nghiên cứu thơ Tạ Linh Vận.
“Cho tới bây giờ, bản vẽ quy hoạch tổng thể và phương án thiết kế tổng thể đã làm xong chưa?”
“Các bản vẽ do anh Lịch Xuyên phụ trách đã xong mấy bản rồi, như bản vẽ phối cảnh cảnh quan chính, bản vẽ phác thảo tay các chi tiết quan trọng cũng gần xong hết rồi.Các bản vẽ thiết kế chi tiết cảnh quan và đường nội bộ do Tổng Giám đốc Giang và Phó Tổng Giám đốc Trương phụ trách . Bản vẽ mặt bằng tổng thể, bản vẽ phối cảnh tổng thể, bản vẽ phối cảnh không gian và bản vẽ mặt cắt vẫn chưa xong, Cuối cùng còn phải viết hồ sơ thiết kế nữa: thuyết minh ý tưởng, thuyết minh công dụng, thuyết minh về chỉ tiêu kinh tế kỹ thuật nữa… Bên phòng tôi chủ yếu chỉ làm mấy việc vặt hậu kỳ thôi.” Anh ta dừng một chút, rồi nói thêm “Tuy nhiên, công trình này có trúng thầu hay không, chì nhờ vào anh Lịch Xuyên thôi. Anh ấy nổi tiếng là nhanh chân lẹ tay, chưa từng trễ hạn, thậm chí còn thường xuyên hoàn thành bản vẽ trước thời hạn nữa. Có anh ấy ở đây, mọi người an tâm 50% rồi… Chỉ sợ, sức khỏe anh ấy không chịu nổi khối lượng công việc nặng như vậy.”
Tôi cảm thấy, nụ cười của mình đông cứng lại: “Sức khỏe? Nhìn anh ấy khỏe lắm mà?”
“Nghe nói là bị tai nạn khi trượt tuyết, hơn nữa anh ấy bị thiếu máu nghiêm trọng, có bao giờ khỏe đâu. Lúc Tổng Giám đốc Giang gọi điện thoại mời anh ấy, anh ấy vẫn đang nằm viện. Mấy hôm nay bận quá, hình như bệnh lại trở nặng hơn. Lúc đầu anh ấy nói sẽ cùng làm mô hình với mọi người sau khi hoàn thành thiết kế, nhưng bây giờ Tổng Giám đốc Giang không dám để anh ấy làm.”
“Tại sao?”
“Làm mô hình phải sử dụng dao cắt giấy, lỡ bị đứt tay, không cầm máu được thì nghiêm trọng rồi.”
Tôi chưa từng nghe nói Lịch Xuyên thiếu máu. Thời gian chúng tôi yêu nhau, anh ấy chỉ bị bệnh hai lần. Một lần bị viêm phổi, phải nằm viện, nhưng mà, nghe ý anh thì là do bác sĩ chuyện bé xé ra to. Lần thứ hai là anh bị sốt, tôi ép anh mới chịu uống mấy viên Ngân Kiều Phiến[3'>. Nhìn anh bình thường rất khỏe mạnh, đâu giống người bị thiếu máu.
[3'> Ngân Kiều Phiến: một loại thuốc đông y dạng viên của Trung Quốc, được người dân sử dụng rộng rãi để giảm sốt, giảm ho khi bị cảm; thành phần chính có hoa kim ngân, liên kiều, bạc hà…
Đang tính hỏi tiếp, Tiểu Đinh lại nhìn đồng hồ: “Annie, không nói với cô nữa, tôi phải đi làm tiếp đây.”
Tôi về phòng, lại nằm lì trên giường, lòng dâng lên nỗi lo âu mơ hồ. Ngay sau đó, điện thoại tôi reo, là số của Phó Tổng Giám đốc Trương.
“Annie, cô còn ở khách sạn không?”
“Còn.”
“Cô đi sân bay đón hai người được không? Người nước ngoài.”
“Được.” Tôi cô gắng nói bằng giọng hào hứng. Tôi là phiên dịch duy nhất ở đây, cũng là người rảnh rỗi nhất, tôi không đi thì ai đi.
“Chuyện là vầy, khách gồm có anh trai của anh Vương, anh Vương Tế Xuyên và một kiến trúc sư người Pháp, tên là René. Đáng lẽ anh Vương tính tự mình đi đón, nhưng bây giờ chúng tôi vẫn đang khảo sát công trường, không về kịp, nên phiền cô đi đón họ giúp. Còn chỗ ở thì chúng tôi sắp xếp rồi.”
“Số chuyến bay và giờ hạ cánh là…”
“Anh Vương nói, cậu ấy ghi số chuyến bay và thời gian trên giấy ghi chú trên bàn làm việc của cậu ấy, lúc đi quên cầm theo. Chỉ nhớ hình như là 6 giờ rưỡi đến Ôn Châu. Tôi vừa gọi điện thoại cho bảo vệ. Cô có thể xuống quầy lễ tân lấy chìa khóa, rồi lấy tờ giấy ghi chú để đi đón khách.”
Tôi nhìn đồng hồ, 5 giờ 40. Quá gấp. Tôi gác máy, xuống quầy lễ tân lấy chìa khóa, mở của phòng Lịch Xuyên, tìm được tờ giấy ghi chú, vội vàng về phòng thay đồ, trang điểm, lấy túi xách, bắt taxi tới sân bay.
Mùa đông Ôn Châu, trời tối rất sớm.
Sân bay khá đông đúc.
Tôi tìm thấy số hiệu chuyến bay trên bảng thông báo điện tử, thấy máy bay hạ cất cánh từ Bắc Kinh chậm hơn 2 tiếng so với dự kiến vì “lý do thời tiết”. Từ Bắc Kinh tới Ôn Châu mất 2 tiếng đồng hồ, tôi phải ngồi chờ thêm hai tiếng ở sân bay.
Tôi mua một cuốn tạp chí, vào quán cà phê ngồi đọc giết thời gian.
Đợi được một tiếng, tôi lại nhìn bảng thông báo, phát hiện máy bay vẫn chưa cất cánh, hơn nữa, giờ cất cánh dự kiến biến thành 22:00.
Tôi hối hận sao không mang máy tính theo. Trong máy tính có rất nhiều e-book, còn phải chờ mấy tiếng nữa, tôi làm gì để giết thời gian đây.
Lên cơn ghiền thuốc lá, tôi đến cửa hàng mua một gói thuốc, chạy ra gốc cây ngoài cổng chính hút một điếu. Sau đó lại đi vào, lại mua một cuốn tạp chí, tiếp tục chờ.
Tới 9 giờ, tôi chạy ra ngoài hút điếu thứ hai, điện thoại bỗng reo lên. Một dãy số lạ.
“Alo?”
“Annie.”
Nghe thấy giọng nói này, tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
“… Tổng Giám đốc Vương.”
“Máy bay hạ cánh trễ hả?”
“Dạ.”
“Dự kiến mấy giờ hạ cánh?”
“Mười hai giờ.”
“Không cần chờ nữa, về trước đi.”
“Không về, đây là nhiệm vụ Phó Tổng Giám đốc Trương giao cho tôi.”
“Tôi là cấp trên của Phó Tổng Giám đốc Trương.”
“Nếu tôi về, thì lúc khách đến ai đón?”
“Không cần đón, họ tự đón taxi ở sân bay cũng được.”
“Taxi sân bay? Tổng Giám đốc Vương, dân tộc Trung Hoa chúng ta rất hiếu khách, là người Trung Quốc, tôi không thể để các chuyên gia nước ngoài đến CGP kiểm tra công việc bị đối xử như thế. Tôi, Tạ Annie, sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà lãnh đạo công ty giao cho tôi.” Tôi chỉ nói vấn đề công việc.
Đầu bên kia trầm mặc.
Một lát sau, anh hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Ở quán cà phê chỗ phòng chờ.”
“Sao tôi không thấy em?”
“Tôi ở trong toilet.”
“Dập thuốc đi, qua đây gặp tôi.”
Giọng của Lịch Xuyên cho dù nói gì cũng dễ nghe, ừ, giọng điệu hung hăng này ít khi nghe thấy nha.
Để tránh anh ngửi thấy mùi thuốc, tôi xịt nhiều nước hoa lên người. Anh đeo chân giả, ngồi trên xe lăn. Khuôn mặt gầy rộc, vest đen, áo sơ mi màu lam nhạt, cà vạt sọc. Tất cả phụ nữ trong tiệm, bất luận già trẻ, đều đang liếc nhìn anh.
Lịch Xuyên không thích xe lăn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì anh tuyệt đối không ngồi. Tôi chưa thấy anh ngồi xe lăn ở nơi công cộng bao giờ.
Tôi nói “Hi”, đi tới sô pha trước mặt anh, ngồi xuống.
Trước mặt anh có một ly trà chanh. Chắc chắn là bị sặc mùi nước hoa của tôi, anh quay người sang chỗ khác, ho nhẹ, sao đó nói Excuse me[4'>.
[4'> Xin lỗi.
Tôi cười thầm. Lịch Xuyên vẫn bị bệnh cũ, dù anh ho, hắt xì hoặc là vô tình đụng vào người khác, thì đều nói “Excuse me” ngay lập lức. Có khi anh rút tiền ở ATM, lỡ ấn nhầm nút cũng nói sorry với cái máy.
“Em muốn uống gì?” Anh hỏi.
“Cà phê.”
“Hai sữa hai đường?”
Sáu năm trước, tôi thích cà phê thơm đậm mùi sữa. Thật ngọt, thật béo.
“Cà phê đen, không đường.”
“Irish cream or Noisettle[5'>?” Đây là hai loại cà phê tôi thích uống nhất lúc còn yêu Lịch Xuyên. Lịch Xuyên không gọi là “hazelnut”, mà gọi tên tiếng Pháp là “Noisettle”.
[5'> Hương kem Ai len hay hương hạt dẻ.
“Columbia, please[6'>.” Bây giờ tôi đã chuyển sang uống loại cà phê đậm nhất, mạnh nhất.
[6'> Cà phê Columbia có hương đặc trưng do moka Columbia kết hợp với mùi vị béo của bản thân bơ trong hạt cà phê được giữ lại do phương pháp rang đặc biệt.
Đúng là mọi thứ đều thay đổi.
Anh điều khiển xe lăn đi mua cà phê. Trả tiền xong, nhờ phục vụ bưng tới cho tôi.
Tôi không đeo kính, nên phải trừng to mắt nhìn anh. Mặt anh rất gần mặt tôi, dù sao cũng nhìn không rõ, nên tôi liền nhìn anh chằm chằm, cứ như anh là người ngoài hành tinh.
“So.” Anh nói “Em bị cận thị nặng à?”
“Không nặng lắm.”
“Đã lâu không gặp, Tiểu Thu.” Anh nói, giọng nói đến từ hư không “Em khỏe không?”
“Rất khỏe. Anh thì sao?”
“Cũng rất khỏe.”
“Lâu lâu mới đến Trung Quốc, sao không dẫn bà xã theo chơi?