--> Nhận Tội Với Em - game1s.com
Ring ring

Nhận Tội Với Em

ịnh nộ hôn cô, nhưng anh vẫn rất rõ ràng, cô không hề phản kháng, còn rất say mê.

Cô xấu hổ, hai gò má nhuộm đỏ, không nhịn được tức giận nói: “Em có thích hay không không liên quan đến anh, còn nữa, xin mời anh giải thích, buổi trưa lúc ở nhà hàng vì sao anh nghiêm mặt như người xa lạ vậy? Còn có vừa rồi vì sao anh tức giận?”

“Tức giận? Ai nói?”

“Còn trợn mắt nói dối, ai cũng thấy đuọc.”

“Anh không tức giận, chỉ rất lo lắng, bởi vì em vẫn chưa về, cho nên khi nhìn thấy em thì mới chịu đựng không được dùng sức hơi mạnh, anh hôn em bị thương rồi hả ?”

Mỗi khi anh lấy ánh mắt thâm tình dịu dàng nhìn cô thì cô sẽ mềm lòng, gây gổ cũng phải có đối tượng, nếu không biết cùng ai ầm ĩ. Cô cố tránh ánh mắt nóng rực của anh, nhắc nhở mình phải giữ vững nguyên tắc, nếu không mọi cố gắng đều sẽ uổng phí.

Điều cô muốn nghe , cũng không phải những lời nói nhu tình mật ý bên ngoài, cái cô cần chính là lời hứa của anh, trước khi anh nguyện ý cho cô cam kết, cô sẽ không khuất phục .

“Thiên Tầm, chuyển chỗ được không?”

Cô kinh ngạc giương mắt, ánh mắt mong đợi nhìn anh.”Anh nói là. . . . . .”

“Anh thừa nhận một ngày không có em, cuộc sống như mất đi niềm vui; sáng sớm không uống được cà phê em pha, cả ngày anh đều cảm thấy không thoải mái; khuya về nhà, không có em mỉm cười nghênh đón, trong nhà một chút sức sống cũng không có, anh nhớ những ngày có em truớc kia, anh muốn em trở lại.”

Hắc, anh rốt cuộc biết tầm quan trọng của cô rồi !

Tim cô đập nhanh hơn, nhưng cố gắng khắc chế không quá hưng phấn, cố ý bĩu môi, nhìn như không quan tâm, không để sự đắc ý trong lòng biểu hiện ra mặt.

“Trở về? Em cũng không phải là gì của anh, lấy tư cách gì trở về ‘nhà anh’?”

“Em là của người phụ nữ của anh.”

Chương 14

Người phụ nữ của anh? Không phải vợ?

“Em không muốn làm một người không danh không phận.” Cô nghênh đón ánh mắt của anh, thanh minh lần nữa.

“Anh yêu em, Thiên Tầm, trừ hôn nhân, cái gì anh cũng có thể cho em, dù cho không kết hôn, cũng không đại biểu sự thương yêu của anh giành cho em sẽ thiếu đi phần.nào” Bàn tay nhẹ nhàng bao trùm lên mu bàn tay cô.

Cô không thể tin nhìn anh.”Nếu cái gì anh cũng có thể cho em, vì sao duy chỉ có danh phận là không thể, chẳng lẽ anh nghĩ rằng em không phải là một người vợ tốt?”

“Việc này không liên quan đến chuyện em có phải là một người vợ tốt hay không, chúng ta ở cùng một chỗ vui vẻ như vậy, vì sao em luôn chấp nhất với vấn đề danh phận? Bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như vậy, đồng nghiệp của anh ngày ngày xử lý những vụ kiện ly hôn, anh đã thấy qua nhiều rôi, kết hôn sẽ chỉ làm cuộc sống của hai người trở nên phức tạp hơn, thật ra thì không có hôn nhân, chúng ta vẫn có thể trải qua cuộc sống giống như vợ chồng, không phải sao?”

Thân phận luật sư, khiến cho anh nhìn qua rất nhiều phương diện thực tế của xã hội cùng những mặt trái cua con người, trước đó, tránh xa nguy hiểm, là thái độ đối với cuộc sống của anh, cũng là bước đường đến với thành công trong sự nghiệp mà anh lựa chọn, điều này đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, đời này anh chưa từng làm ra cam kết như vậy đối với bất kì một người phụ nữ nào khác, Thiên Tầm là người thứ nhất, cũng là người duy nhất.

“Chẳng lẽ. . . . . .anh không có lòng tin đối với em?”

“Không phải, hôm nay cho dù là bất kỳ một người phụ nữ nào khác, tính toán không kết hôn trong lòng anh vẫn sẽ không thay đổi, nếu như em sợ không có bảo đảm, anh có thể đem nhà ở sang tên qua cho em.”

Đúng rồi, vấn đề ở đây là cách nhìn về việc hôn nhân của hai người bọn họ hoàn toàn bất đồng.

Cô ước mơ cuốc sống vợ chồng, còn anh chỉ muốn ở chung cả đời.

Người đàn ông này căn bản không hiểu, hôn nhân không phải chỉ là một tờ giấy hôn thú mà thôi, nó là một biểu trưng cho lời thề, bày tỏ sự nguyện ý dưới ánh mặt trời, khiến mọi người hiểu được, bọn họ lựa chọn nhau làm bạn trong cuộc sống, sẽ yêu đối phương cả đời, chăm sóc đối phương cả đời, không xa không rời, dù đường đời có mưa to gió lớn, cũng sẽ dắt tay đối phương đi đến cuối cùng.

Đây mới là hôn nhân chân chính, người đàn ông này căn bản không hiểu!

Cô không phải muốn lấy hôn nhân làm sợi dây trói chặt anh, nhưng nếu sau mấy năm yêu nhau, anh chán ghét, quyết định kết thúc cuộc sống hôn nhân, cô tuyệt sẽ không níu giữ, dĩ nhiên, lấy cá tính của anh, chắc hẳn sẽ tặng cô một số tiền kha khá để làm phí bồi thường.

Nhưng những thứ này, cô căn bản không quan tâm, cũng không cần, cái mà cô thật sự để ý là , anh không biết ý nghĩa của việc hai người cùng nhau sinh hoạt ở đâu. Nếu khi duyên phận đi tới cuối cùng, lúc đó lòng cô đã bể tan từng mảnh, biết phải dọn dẹp thế nào?

“Thiên Tầm?” Anh ngơ ngẩn, chỉ vì cặp mắt sáng kia rơi xuống những giọt nước mắt không một lời báo trước, khiến trong khoảng thời gian ngắn anh không kịp ứng phó.

Anh vươn tay, muốn vuốt ve gương mặt của cô, không ngờ bị cô khống chút cảm kích hất ra.

Thiên Tầm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào anh.

“Em hiện tại trịnh trọng cảnh cáo anh, môi của em cùng thân thể của em, chỉ để cho người đàn ông sẽ lấy em, em không muốn gặp lại anh nữa!”

Mở cửa, cô đi xuống xe, không quay đầu lại, cũng không cho anh cơ hội bắt được tay của cô, dứt khoát mà kiên quyết đi vào cửa chính, ở trước mặt anh, đóng sầm lại.

Đường Sĩ Thành đứng ở ngoài cửa, ngây người một lúc lâu, cửa đóng lại thiếu chút nữa đụng trúng mũi của anh.

Anh đã nói sai cái gì?

Anh cho cô một khu nhà cao cấp, thưởng thức một cuộc sống thoải mái, lãng mạn, vui vẻ.

Như vậy không tốt sao? Cô còn có gì bất mãn?

Anh chưa từng có kinh nghiệm vãn hồi người bạn gái đã chia tay, vì cô phá lệ, mặt dày mày dạn quấn lấy cô, bị nhét vào dưới bàn, như ăn trộm lén lén lút lút, còn bị đá ra cửa !

Anh lại là một luật sư có tiếng, những chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, khẳng định sẽ bị đồng nghiệp của anh cười đến rụng răng.

Anh còn mở miệng cầu xin cô trở lại, ngay cả những lời nói yêu thương buồn nôn rất ít thổ lộ cũng đều đem ra hết, chỉ thiếu không có cầu hôn với cô thôi, vẫn không được sao?

Trừ danh phận, những thứ nên cho cô , một chút anh cũng không keo kiệt.

Nắm chặt hai tay, anh cũng tức giận, bởi vì lúc nhìn thấy cô và một gã đàn ông khác cùng dùng cơm ở nhà hàng, tay của cô đặt lên tay của đối phương thì anh liền rối loạn.

Không chút suy nghĩ bỏ qua bữa tiệc quan trọng, bỏ lại khách hàng lớn, chỉ vì muốn làm rõ quan hệ của người đàn ông kia cùng cô là thế nào. Đi ra khỏi phòng, lại phát hiện bọn họ không có ở đây, anh vội chạy ra khỏi nhà hàng truy tìm bóng dáng của cô, cũng gọi điện thoại cho cô cả đêm nhưng không được, cuối cùng, khốn khổ ngồi chờ ở chỗ này cả một buổi tối.

Anh làm như vậy là vì cái gì?

Thế nhưng cô dùng giọng điệu giống như đang cảnh cáo sắc lang không cho phép anh gặp mặt cô, bắt anh đứng ngoài cửa?

Đủ rồi!

Anh xoay người, sải bước đi lên xe, tức giận dùng sức đóng cửa lại, sự kiên nhẫn của anh cũng có hạn, nếu đây là quyết định của cô, dựa vào phong độ tôn trọng phái nữ của một người đàn ông chân chính, anh sẽ không “quấy rầy” cô nữa, cũng sẽ không ‘dùng mặt nóng đi áp lên cái mông lạnh’.

Phụ nữ không thể quá cưng chiều, đã làm hư liền bắt đầu tùy hứng. Chờ một thời gian sau, khi cô phát hiện anh không hề để ý tới cô nữa thì dần dần sẽ mất kiên nhẫn chạy về tìm anh, anh tin tưởng điều này, bởi vì Thiên Tầm còn yêu anh rất sâu, nụ hôn vừa rồi, chính là chứng cớ xác thực nhất.

Nổ máy, khởi đông xe, anh đạp chân ga, lấy tốc độ cao nhanh chóng lái xe rời đi.

Anh tin tưởng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, cô sẽ thỏa hiệp , chỉ là trong đầu thế nào cũng đuổi không được, lệ quang trong mắt trước khi cô rời đi.

Mặc chiếc váy lụa trắng, tóc búi cao, tạo hình rất thơ mộng, trên mặt cũng được trang điểm hoàn mỹ, điều bất đồng duy nhất, là thái độ của người mẫu.

Xuyên qua ống kính, ánh mắt của An Nật Nhi trở nên sắc bén mà chuyên nghiệp, có thể nắm bắt được cảm giác chính xác, là điều kiện để trở thành một nhiếp ảnh gia ưu tú, đồng dạng, cảm xúc cùng biểu hiện của người mẫu, cũng là những điều nhiếp ảnh gia phải năm bắt đúng lúc và hướng dẫn.

“Ngừng!”

Cô giơ tay lên, ra lệnh cho những nhân viên làm việc tại hiện trường tạm ngừng, ngoắc ngoắc tay với Thiên Tầm, ý bảo cô tới đây.

Nhấc chiếc áo cưới lên, Thiên Tầm đi trên đôi giày cao gót màu trắng, hướng về phía Mật Nhi.

“Sao vậy?”

“Cảm giác không đúng.”

“Cái gì?”

“Lòng cậu không yên.”

Thiên Tầm vội kêu oan: “Nào có, mình rất nghiêm túc.” Cô đã rất rất cố gắng để làm cho tốt công việc của mình.

Mật Nhi nhíu mày.”Đúng nha, rất nghiêm túc cười gượng.”

Thiên Tầm cứng họng, Mật Nhi không chỉ có ánh mắt sắc bén, ngay cả nói chuyện cũng nói trúng tim đen, khiến cho cô không cách nào phản bác, nụ cười giả vờ trên gương mặt cũng không thể tiếp tục.

Mật Nhi phân phó mọi người nghỉ ngơi mười phút, kéo Thiên Tầm đến phòng hóa trang, khi chỉ còn lại hai người bọn họ rồi, mới hỏi rõ ràng nguyên do bên trong.

“Tốt, hiện tại nói cho mình biết chuyện gì xảy ra, chuyện gì khiến cậu không vui?”

“Không có việc gì.” Cô tránh.

Không nói? Tốt!

“Vậy mình thông báo cho mọi người, hôm nay không chụp.”

“A. . . . . . Tại sao? Mình không thật không có việc gì mà.”

“Thật không có việc gì?” ánh mắt Mật Nhi liếc qua , không khách khí chỉ ra vấn đề .”Vẻ mặt cậu cứng ngắc, mắt vô hồn, chụp ra rồi bảo mình làm sao cầm đi gặp người, mặc dù cậu chưa từng trải qua huấn luyện chính quy, nhưng mình coi trọng chính là vẻ tự nhiên cùng đơn thuần chưa qua huấn luyện của cậu, ở trước ống kính của mình , chỉ có thể hiện ra vẻ mặt tốt nhất, chụp hình cũng không phải chỉ cần uốn éo trước ống kính, giả vờ giả vịt là được rồi, nếu không ai cũng có thể làm.”

Thiên Tầm á khẩu không trả lời được, còn bị dạy dỗ đến chột dạ.

“Nét mặt của mình. . . . . . thật rất cứng ngắc?”

“Thật giống nét mặt giả vờ của Michael Jackson.”

Sự bình luận này thật đúng là không chút nể tình nói trúng tim đen của cô, Thiên Tầm khẽ cắn môi dưới, cúi đầu.”Thật xin lỗi, mình . . . . . đúng thật là tâm tình không tốt. . . . . .”

Mật Nhi thở dài, Thiên Tầm trời sanh đã có tình cảm phong phú, không trải qua huấn luyện, không hiểu được cách đem tình cảm cùng công việc phân tách rõ ràng.

“Là chuyện liên quan đến Đường Sĩ Thành?”

Cô quay mặt.”Đừng nhắc tới người đó.”

An Mật Nhi cảm thấy rất bất ngờ, thật khó nhìn đến cá tính như vậy của Thiên Tầm, trong quá khứ mỗi lần nhắc tới Đường Sĩ Thành, cô không giống một cô vợ nhỏ, thì là giống một cô gái nhỏ, mặc dù không hiểu được chuyện gì đã xảy ra giữa Thiên Tầm và anh ta, nhưng đây là hiện tượng tốt, nói không chừng vì vậy cô ấy sẽ có cơ hội gặp được một người đàn ông tốt hơn. Thật ra đã có không ít người khác phái hướng cô hỏi thăm chuyện về Thiên Tầm.

“Được rồi, không đề cập tới vấn đề này nữa, nhưng cậu có thể tạm thời quên mất anh ta, chuyên tâm chụp hình

sao?”

“Có thể!”

Nghĩ đến người đàn ông kia miệng nói yêu cô, lại chết cũng không chịu cưới cô, cô liền tức giận. Cô cũng là người có cốt khí, không phải không có anh ta chuyện gì cũng không làm được, nếu còn không tỉnh lại, thật rất xin lỗi chính mình, lấy lửa giận hóa thành năng lượng, ý chí chiến đấu của cô đang điên cuồng thiêu đốt, vận sức chờ phát động.

Hai cánh tay Mật Nhi để ngang trước ngực, nhắc nhở cô”Không chỉ miệng nói là xong, phải làm được mới tính.”

“Yên tâm, lần này nhất định mình có thể, nếu không mình sẽ không lấy tiền công, đi, bắt đầu làm việc thôi!” Nói xong nhấc chiếc váy dài, tự mình hướng phòng chụp ảnh sải bước đi đến.

Cô quyết định, dùng sự bận rộn để quên những chuyện không vui, tốt nhất bận đến đầu không có thởi gian rảnh để suy nghĩ đến người đàn ông đáng ghét kia, đem bóng dáng của anh đuổi khỏi lòng cô.

Nói đến bận rộn, chính là không thể quá rãnh rỗi, mà nói đến rãnh rỗi, cô liền nghĩ đến Sam-my. Mỗi lần chụp hình, Sam¬my đều sẽ tới giám sát, dù sao anh là người thiết kế áo cưới,nên đương nhiên sẽ tới quan tâm hiệu quả trang phục của mình, đồng thời không quên tìm cô châm chọc kiêm tiêu khiển, khiến lúc nghỉ ngơi cô cũng không được rãnh là một trong những vui thú của anh, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy bóng dáng của người này.

Rõ ràng là anh ta nhắc nhở cô đừng quên hôm nay phải chụp hình, mình lại lười biếng không tới.

“Sam¬my không đến?” Cô hỏi Mật Nhi.

“Hôm nay anh ta sẽ không đến.”

“Ah. . . . . .” Cô không nhịn được, trong lòng có chút thất vọng.

“Không phải cậu có tình cảm với anh ta chứ?”

“Cái gì?” vừa bắt đầu Thiên Tầm còn không hiểu vấn đề của Mật Nhi, nhưng chỉ chốc lát sau hiểu ý, vội vàng kêu oan “Mới không có, mình cùng anh ta chỉ là nói chuyện rất hợp ý, chính là cảm giác giống như giữa anh em, mặc dù anh ấy rất anh tuấn, nhưng mình cũng không bị điện giật …, cậu đừng nghĩ lung tung!”

Mật Nhi yên tâm.”Vậy thì tốt.”

Hai mắt Thiên Tầm đột nhiên tỏa sáng, bừng tỉnh hiểu ra.

“Hắc, sao cậu lại quan tâm như vậy? Chẳng lẽ cậu đối với anh ấy. . . . . .”

“Không thể nào.” ba chữ tùy tiện thốt ra, liền trực tiếp đem lời nói của Thiên Tầm bác bỏ.

“Thật?”

Trên mặt Mật Nhi không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu lúng túng nào, thật giống như đang trả lời một chuyện rất bình thường.

“Mình cùng anh ta là không thể nào.”

“Tại sao? Hai người là bạn tốt, còn là đồng nghiệp tốt mà.” Thật ra thì dáng dấp Mật Nhi rất đẹp, chỉ là không thích ăn mặc thôi, luôn là một cái quần jean cộng thêm một cái áo T shirt rộng, có cảm giác trung tính, thái độ lại không dây dưa dài dòng, làm cho người ta cảm thấy cô rất có cá tính.

Nếu như cô chịu ăn mặc, tuyệt đối sẽ làm người ta kinh ngạc vạn phần.

Mật Nhi chỉ bình thản trả lời.”Về sau cậu sẽ biết.”

Biết? Biết cái gì?

Nghe tựa hồ có nội tình! Đứa nhỏ tò mò nghĩ muốn hỏi nữa, nhưng An Mật Nhi lại không có nhiều thời gian rãnh rỗi theo giúp cô mài răng.

“Đến! Mọi người vào vị trí!” cô ra lệnh một tiếng, toàn bộ nhân viên, không ai dám trì hoãn.

Trong công việc, An Mật Nhi luôn có một cỗ uy nghiêm không người nào dám xem thường, vừa cầm máy chụp hình, vẻ mặt liền khác trước, mười phần tập trung, khiến những người khác cũng bất tri bất giác bị cô ảnh hưởng, làm việc chuyên chú hơn, nhưng. . . . . .

“Muốn cậu diễn cảm giác rung động của một cô dâu sắp cưới, không phải phát xuân!” Mật Nhi mắng. Thiên Tầm khóc không ra nước mắt, nụ cười cứng ngắc, có một người bạn nghiêm túc, nói cũng không lựa lời, lại hay dọa người không biết là tốt hay là xấu đây .”Rất tốt! Chính là như vậy, giống như lần đầu tiên lên giường! Good! Làm rất khá!”

Chương 15

Biết được mấy ngày nay Sam¬my không xuất hiện, là bởi vì bị cảm, bệnh liệt giường, căn cứ vào tình cảm bạn bè, Thiên Tầm đương nhiên muốn đi thăm, cũng tiện thể xem thử có thể giúp được gì cho anh.

Đinh. . . . . . Đông. . . . . .

Chuông cửa đã được nhấn nhiều lần, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.

“Không có nhà sao? Hay là ngủ thiếp đi nên không nghe thấy?” Thiên Tầm lo âu hỏi;”Chuông cửa kêu nửa ngày cũng không phản ứng, có phải do bệnh quá nặng nên dẫn đến hôn mê hay không?” Cô và Mật Nhi cầm theo trái cây cùng hoa, đến thăm Sam¬my, nhưng đứng đã lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa, khiến cho cô rất lo lắng.

Thiên Tầm cố gắng nhấn chuông thêm vài lần, nhưng trong nhà vẫn an tĩnh không một chút tiếng động, cô càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.

“Không được, đề phòng *vạn nhất, mình vẫn nên đi gọi nhân viên quản lý, để anh ta tìm người tới mở cửa.” Cô vội vã xoay người muốn đi, lại bị Mật Nhi kéo về.

(*Trong câu ‘không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’: chỉ những việc có thể bất ngờ xảy ra khó dự phòng được.)

“Không cần, mình có chìa khóa.”

“Thật?”

Trong lúc Thiên Tầm còn đang sững sờ, An Mật Nhi không nhanh không chậm vươn tay , tìm được một thẻ khóa dự phòng trong bồn hoa bên cạnh cửa, đặt qua ổ khóa cảm ứng, cửa liền mở ra.

“Vào đi!”

“Thì ra là có thẻ dự phòng. . . . . .” Thiên Tầm lầm bầm.

Vừa vào cửa, một cỗ không khí trầm lặng âm u xông lên mặt, khiến người ta có cảm giác buồn bực, khó chịu.

“Ai nha? Sao lại không mở mành cửa sổ, như vậy không khí sẽ không tốt, khỏi bệnh được mới là lạ!” Thiên Tầm vừa vào trong nhà, bản tính bà chủ gia đình liền lộ rõ, rất tự động đem toàn bộ rèm kéo ra, mở cửa sổ, phút chốc, trong phòng sáng choang, không khí trong lành cũng tràn vào, xua đi cảm giác buồn bực khó hiểu.

Mật Nhi nhìn đông nhìn tây, rất nhanh tìm được bệnh nhân Sammy đang nằm thoi thóp trên sofa trong phòng khách.

Cô đi lên trước, phát hiện anh nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, không chút nhúc nhích.

“. . . . . .” Cô quan sát một lát, không lên tiếng gọi anh, cũng không đưa tay đẩy anh, mà là giơ chân lên, đụng một đống gì đó nhìn giống như thi thể.

“Cô đừng quá đáng. . . . . .” gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, chậm rãi mở ra một đôi mắt trừng người.

“Ơ, anh còn sống à?”

“Nói nhảm. . . . . .”

“Vậy thì tốt.” Cô vui mừng gật đầu.”Không mua hoa cúc thật đúng.”

“. . . . . .” hơi sức để anh mắng mấy câu thô tục cũng không còn, chỉ có thể dùng đôi mắt xem thường trừng cô.

“A! Sam¬my! Anh có khỏe không? Trời ơi. . . . . . Sắc mặt anh tái quá. . . . . . không thoải mái chỗ nào, mau nói cho tôi biết!” Thiên Tầm vội đi tới bên cạnh anh, xem xem trán anh, sờ sờ mặt của anh, kiểm tra thử có phát sốt hay không.

Rất tốt, cuối cùng có người còn chút nhân tính , ai. . . . . . vẫn là Thiên Tầm thiện lương.

” Trên dưới toàn thân đều không thoải mái, khó chịu muốn chết. . . . . .” Anh suy yếu oán trách.

“Đã đi bác sĩ chưa?”

“Anh ta mỗi lần bị cảm, không bệnh mười ngày nửa tháng sẽ không khỏi.” Mật Nhi nhàn nhạt nói, không ngạc nhiên giống Thiên Tầm , bởi vì cô cùng Sam¬my là bạn bè đã lâu, đối với tình hình này của anh, cô biết nhưng không thể trách.

“Vậy sao?” Thiên Tầm nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô, lại quay sang Sam¬my như muốn chứng thực.

“Nếu như đến ngày thứ mười sáu, các cô còn không thấy tôi xuất hiện, thì tới giúp nhặt xác đi. . . . . .” Anh xoay mặt, giận dỗi không nhìn họ.

Giận rồi à ?

Thiên Tầm không nhịn được muốn cười, hiện tại cô thấy rất yên tâm, tính tình còn có thể đùa giỡn, tùy hứng liền chứng tỏ anh không có vấn đề gì nghiêm trọng, cô giống như dỗ đứa bé an ủi anh.

“Mới sẽ không, anh ngã bệnh, tôi cùng Mật Nhi lo lắng gần chết, vừa rồi nhấn chuông không thấy ai ra mở, còn muốn tìm người phá cửa đó !”

Anh hừ một tiếng, tính khí khó chiều này, Thiên Tầm đã sớm quen, anh càng khó chịu, chứng tỏ người càng khỏe mạnh.

“Anh không có việc gì là tốt, tôi còn phải về phòng chụp ảnh !”

Sam¬my tức giận trừng cô, trên mặt viết”Thật không có lương tâm” !

Thiên Tầm giúp bạn tốt giải thích: “Mật Nhi hôm nay vốn không đi được, chỉ vì anh, đặc biệt giành nửa ngày tới thăm anh, những thứ này, đều là do cô ấy mua.”

“Biết rồi, người này vốn bận rộn, thời gian rất quý giá, tôi còn không rõ ư. . . . . .” không phải anh thật sự giận Mật Nhi , chỉ là thân thể thật sự không thoải mái, muốn tìm một người để trút giận.”Được rồi, tôi không sao, các cô có thể đi.”

“Yên tâm, tôi không đi, tôi tới là để chăm sóc cho anh.”

Mắt Sam¬my sáng lên, thật ra thì anh rất hi vọng lúc ngã bệnh có người ở cùng mình, chỉ là mạnh miệng không chịu nói, ngoài mặt lại giả vờ như không sao mà thôi.

“Vậy có được không?”

“Chúng ta là bạn bè mà, bạn gặp nạn, sao có thể không để ý chứ? Thật may tôi là người rãnh rỗi, anh cứ coi như tôi quá rãnh, để cho tôi có chuyện làm, tôi sẽ rất biết ơn anh.”

Mật Nhi vỗ tay nói: “Quyết định này thật quá tốt! Thiên Tầm, cậu ở lại chăm sóc anh ta, anh ta vì cảm ơn cậu, về sau sẽ dùng cậu làm người mẫu áo cưới nhiều hơn, mọi người đều vui vẻ, mình cũng có thể yên tâm đi làm.” Cô nhanh nhẹn đưa bó hoa cho Sam¬my.”Chúc anh sớm khang phục, tôi đi, tạm biệt hai người,” sau khi ném cho đôi ‘tuấn nam mỹ nữ’ một cái hôn gió, cô tiêu sái rời khỏi.

Chương 16

Cứ như vậy, Thiên Tầm gánh nhiệm vụ chăm sóc cho bệnh nhân Sam¬my, đây là chuyện cô cầu còn không được, bởi vì cô có thể để bản thân bận rộn rồi.

Làm việc nhà cùng chăm sóc người khác, vốn là sở trường của cô. Cô rất muốn cho lịch của mình thật kín, nhưng case chụp hình của người mẫu không phải ngày nào cũng có, cho nên Sam¬my ngã bệnh, vừa đúng lúc cho cô việc làm.

Chỉ là không nghĩ tới, cộng việc này vừa bắt đầu, liền bận hơn hai tháng.

Đã hơn hai tháng, thế nhưng cô hoàn toàn không liên lạc với anh!

Đường Sĩ Thành đứng ngồi không yên, phập phồng lo lắng, số lần đưa mắt nhìn điện thoại di động còn nhiều hơn so với nhìn văn kiện, kiểm tra những số gọi đến còn dày đặc hơn so với tra tài liệu trên máy tính.

Mình sao vậy? Anh nghi ngờ tự hỏi, để một đống khách hàng muốn ủy thác anh xếp hàng chờ, để những cô gái muốn cùng anh ước hẹn bất cứ lúc nào nghểnh cổ mong mỏi.

Anh vẫn còn trẻ, tuấn nhã nhiều tiền, mấy năm nỗ lực mới đạt được thành tựu của ngày hôm nay,vậy nên anh muốn để bản thân thưởng thức cuộc sống độc thân quý tộc, cùng hưởng thụ tự do nguyên vẹn.

Nhưng. . . . . . anh vẫn không cảm thấy vui vẻ, trong lòng luôn nhớ đến bóng dáng của Thiên Tầm, cô càng không liên lạc với anh, anh lại càng cảm thấy lo lắng.

Chẳng lẽ, cô thật một đi không trở lại?

Anh đứng lên, tiện tay cầm theo chiếc áo khoác cùng cặp công văn, rời khỏi phòng làm việc của mình, lúc ngang qua bàn thư ký chỉ để lại một câu.

“Tôi đi ra ngoài gặp khách hàng, nếu như có một vị tiểu thư họ Hàn tìm tôi hoặc gọi điện thoại tới , cần phải cho tôi biết.”

“Vâng, Đường luật sư.” Thư ký cung kính trả lời.

Lúc chuẩn bị bước ra cửa thì đột nhiên anh nghe tiếng thư ký gọi.

“Đợi một chút, Đường luật sư.”

“Còn có việc gì?”

Thư ký có chút xấu hổ nhắc nhở anh.”Nút áo chỗ ống tay ngài bị rớt.”

Anh sửng sốt, tiếp đó liền kiểm tra tay áo của mình, lúc này mới phát hiện ra thiếu một cái nút.

Luật sư đại diện rất quan trọng, trên ăn mặc, một chi tiết nhỏ cũng phải chú ý, trong quá khứ những việc như rơi nút áo này chưa từng xảy ra ở người anh, bởi vì từ trước đến giờ Thiên Tầm đều đem mọi thứ để ý đâu vào đấy, anh không cần phải quan tâm.

Thiếu cô, sáng sớm không còn có người hôn nhẹ lên mặt, ầm ĩ không cho phép anh ngủ nướng; trên bàn cũng không có thức ăn thơm phức cùng cà phê uống mãi không chán chờ anh; không ai giúp anh giặt quần áo, phơi khô, là phẳng gọn gàng, ban đêm cũng không còn người giúp anh xoa bóp vai, tiêu trừ mệt nhọc.

Tim căng chặt, nhớ lại những kí ức ngọt ngào đã qua này, anh không khỏi xấu hổ, thì ra là . . . . . cô vì anh làm nhiều việc như vậy, nhưng anh vẫn chỉ xem như chuyện đương nhiên.

“Đường luật sư?” Thư ký đứng chờ ở một bên, buồn bực nhìn anh đang mất hồn.

Đường Sĩ Thành thu hồi tâm trạng, lễ độ mỉm cười.”Thật may là có cô nhắc nhở, nếu không cứ như vậy đi gặp khách hàng thật quá thất lễ.”

“Không có gì, bây giờ tôi lập tức vá lại giúp ngài, ở đây tôi có một nút áo thừa, mặc dù không cùng một dạng, nhưng cũng có vài phần tương tự.”

“Không cần, tôi dùng khuy tay áo thay thế là được rồi.” Anh trở về phòng làm việc, kéo ngăn tủ, từ trong một hộp gấm tinh xảo lấy ra hai chiếc khuy tay áo thiếp vàng cùng kẹp cravate.

Anh còn nhớ rõ, đây là quà sinh nhật năm ngoái Thiên Tầm tặng cho anh. Ngày đó, cô còn vui vẻ hơn anh, nói thẳng quà tặng này cô tìm thật lâu, bởi vì dòng chữ tiếng Anh phía trên cùng chữ cái mở đầu trong tên nước ngoài của anh giống nhau; mà một đêm kia, chính cô cũng là quà tặng, vì lấy lòng anh, cô mặc chiếc áo lót hấp dẫn mình vẫn ngượng ngùng, nằm ở trên giường để cho anh”ăn” . . . . . .

Mày rậm nhíu lại, anh xấu hổ nhìn xuống đất, kết quả của loạn tưởng, chính là kích thích”một chỗ nào đó” đội lên.

Anh tỉnh táo đè kích động trời sinh của đàn ông, kịp thời dùng ý niệm làm lạnh nó.

Khuy tay áo này anh chưa từng mang qua, hiện tại vừa đúng lúc phát huy công dụng, anh cài nút, phát hiện nó nhìn thật đẹp mắt, lòng vui vẻ kì lạ, tâm tình cũng tốt hơn 7,8 phần.

Thật muốn gặp cô.

Mong mỏi cứ từng ngày, từng ngày trôi qua, theo đó sự nhớ nhung càng thêm sâu đậm, anh cho là có thể đợi đến lúc cô quay đầu lại, nhưng sự thật chứng minh, anh đã đánh giá cao chính mình, càng đánh giá thấp ý chí của Thiên Tầm.

Chẳng lẽ chỉ có kết hôn, mới có thể giải quyết vấn đề giữa hai người?

Chợt linh cơ vừa động, Đường Sĩ Thành thầm mắng mình đần, vấn đề đơn giản như vậy, mà hiện tại anh mới nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Anh biết nên nói thế nào với Thiên Tầm rồi ! Anh phải nhanh chóng kết thúc công việc ngày hôm nay, sau đó đi gặp Thiên Tầm, muốn cô cho anh thêm một chút thời gian, có lẽ mấy năm tiếp theo, anh sẽ cùng cô kết hôn, nhưng anh vẫn cần thời gian để thích ứng. Kế hoãn binh này, chẳng những có thể lưu lại giai nhân, cũng cho anh đủ thời gian để nghĩ biện pháp khác.

Quan trọng nhất là, anh muốn cô trở lại bên cạnh, như vậy cũng không xem là thất tín với cô, ít nhất anh cũng đã nhượng bộ, cô. . . . . . cũng sẽ không làm khó anh chứ?

Hôm sau ——

Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm anh đã đi mua ngay một bó hoa hồng, theo thông lệ, muốn thuyết phục người yêu cho tốt, hoa là một đạo cụ không thể thiếu.

Anh cầm bó hoa hồng lớn, chạy xe tới nhà trọ hiện tại Thiên Tầm đang ở, chỗ này thường ngày mặc dù ra vào có nhân viên quản lý trông chừng, nhưng anh là luật sư nên dễ dàng thuyết phục được nhân viên quản lý phối hợp kế hoạch của mình, cộng thêm anh một thân tây trang thẳng thớm, dáng vẻ lịch sự, trời sinh tướng mạo anh tuấn dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm, nhân viên quản lý nhận ra anh, vì vậy cũng không thông báo để cho anh đi lên.

Sau khi ghi danh, anh liền trực tiếp đi thang máy lên lầu.

Đường Sĩ Thành đi đến trước cửa, nhấn chuông, lúc đầu không có ai đáp, anh rất có kiên nhẫn tiếp tục nhấn mấy tiếng, ước chừng đợi năm phút đồng hồ, rốt cuộc có người tới mở cửa rồi.

Người mở cửa chính là An Mật Nhi, cô có thói quen ngủ nướng, sáng sớm liền bị tiếng chuông cửa đánh thức, có chút khó chịu, nhưng khi nhìn thấy đối phương, cô ngây người.

Đường Sĩ Thành nhìn thấy cô, mặc dù người phụ nữ này cột tóc đuôi gà,ăn mặc không giống phụ nữ, nhưng anh vẫn lễ độ mỉm cười.

“Chào buổi sáng.”

An Mật Nhi cũng không ngờ người tới sẽ là anh, bởi vì quan hệ với bạn tốt, cô không thích Đường Sĩ thành, mà vừa lúc cô cũng không phải là người có tâm tư kín đáo, cho nên toàn bộ đều biểu hiện ra.

“Thì ra là anh.”

Đối với nét mặt không hoan nghênh của cô, Đường Sĩ Thành không quan tâm, cũng đã quen, những cuộc đối chọi gay gắt trên tòa án anh đã thấy nhiều nên sẽ không vì vậy bỏ cuộc giữa chừng, vẫn tiếp tục giữ vững nụ cười.

“Tôi tìm Thiên Tầm.”

“Cô ấy không có ở đây.”

Chương 17

Anh không tin, sáng thứ bảy, còn sớm như vậy, cô lại không đi làm, có thể đi nơi nào được chứ?

“Thiên Tầm là bạn gái của tôi, hy vọng cô đừng gây khó khăn, hay. . . . . . cản trở từ bên trong.” thời điểm nên bén nhọn, anh sẽ không khách khí , Thiên Tầm rời khỏi anh, người phụ nữ này là đồng lõa, anh còn có thể giữ vững phong độ nói chuyện với cô, là do anh được tu dưỡng tốt.

An Mật Nhi nhíu mày.”Anh không tin?”

“Căn cứ vào một chút manh mối, cùng với thái độ không thân thiện của cô, tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi lời nói của cô.”

Cho nên nói, cô ghét luật sư! Nhất là anh! Không tin thì không tin, nói một câu là đủ rồi, còn vòng vèo thêm vào một đống nhảm nhí!

Chợt lóe lên ý tưởng, cô không đuổi anh, ngược lại còn cười.

“Thiên Tầm thật sự không có ở đây, không tin chính anh vào tìm đi.” Nói xong cô lập tức xoay người, để anh vào lục soát.

Trên mặt Đường Sĩ Thành lộ vẻ nghi ngờ, không tin cô dễ dàng thương lượng như vậy, thoải mái cho anh vào tìm người?

Sau khi nhìn qua mỗi gian phòng, tìm khắp nơi vẫn không thấy, hoài nghi của anh biến mất, quả thật Thiên Tầm không có ở đây.

“Cô ấy đi đâu?”

“Không phải đi đâu, mà là không có ở chỗ tôi.”

“Cô ấy chuyển đi?”

Nghi vấn của Đường Sĩ Thành rất nhanh được giải đáp, bởi vì trong nhà có chút lộn xộn, ở phòng khách có ấm trà để qua đêm chưa uống hết, trong bếp chén bát cũng chưa rửa, người luôn chăm chỉ làm việc nhà lại sạch sẽ, gọn gàng như Thiên Tầm, chắc chắn sẽ không để những chuyện như vậy xảy ra.

“Muốn tìm cô ấy, này, đây là địa chỉ.” cô đưa cho anh một tờ giấy, trong khi anh đang thị sát từng phòng, tìm kiếm bóng dáng giai nhân thì cô đã chuẩn bị xong.

Đường Sĩ Thành nhìn địa chỉ trong tay, thật khó tin khi cô lại đưa cho anh dễ dàng như vậy.

“Không tin, thì vứt đi! Lúc ra ngoài phiền anh đóng cửa dùm, cám ơn.” Vẻ mặt cô không sao cả, cô biết sự đa nghi của luật sư vốn rất nặng, thật đúng là bệnh nghề nghiệp!

An Mật Nhi ngáp dài một cái, tự mình đi về phòng, khoát khoát tay, tỏ vẻ không tiễn.

Một lát sau, cô nghe được tiếng đóng cửa, chứng tỏ người ta đã rời đi, vùi mình ở trong chăn, cô không nhịn được nâng lên một nụ cười mờ ám.

Cũng tốt, cho họ Đường một bài học, dạy anh ta không nên chờ đến khi mất đi thì mới hiểu được có người yêu là việc tốt như thế nào, nhắm mắt lại, cô tiếp tục ngủ.

Đường Sĩ Thành lần theo địa chỉ tìm nơi ở của Thiên Tầm.

Đến chỗ quản lý báo tên, nhưng vừa nghe nhân viên dùng điện thoại nói chyện với chủ nhà, mặt Đường Sĩ Thành lập tức biến sắc.

Chủ nhà là nam?

Tại sao Thiên Tầm lại ở trong nhà một người đàn ông xa lạ?

Lòng loạn như ma, anh cố khắc chế những suy đoán vẩn vơ, lên thang máy, trong tấm gương phản chiếu sắc mặt âm trầm, khó coi của anh.

Sẽ không, Thiên Tầm không thể nào thay lòng nhanh như vậy! Anh không tin, bởi vì anh hiểu rất rõ Thiên Tầm có bao nhiêu không nỡ khi rời khỏi anh, nhưng theo con số đang dần lên của thang máy, anh càng ngày càng không nắm chắc.

Trước khi thấy được chân tướng, anh sẽ không chết tâm!

Ra khỏi thang máy, tìm được số nhà chính xác, anh giơ tay lên, nhấn chuông, sau rất nhiều lần, mới nghe được thanh âm có người tới mở cửa.

Đó là một người đàn ông ngoại quốc rất tuấn tú, Đường Sĩ Thành không khỏi giật mình.

Sam¬my cũng ngây dại, nhân viên quản lý nói có một vị khách họ Đường, anh cho là một người bạn, nhưng sau khi thấy đối phương, mới biết không phải.

Người đàn ông ngoài cửa, mặc một thân tây trang rất có phong cách, vóc người cao lớn, tướng mạo đường đường, trông rất lịch sự, trong tuấn dật có kiên cường, giữa hào phóng lại có một phần khí độ quân tử, mắt thâm thúy có hồn, hơn nữa trong tay còn cầm một bó hoa hồng Mân Côi, thoạt nhìn rất tuấn nhã mê người.

“. . . . . .” Sam¬my mặt không biến sắc quan sát đối phương tỉ mỉ từ đầu đến chân, đồng thời, đối phương cũng quan sát anh.

“Tôi tìm Thiên Tầm.” Đường Sĩ Thành nói rõ mục đích, thanh âm hàm chứa một tia đè nén người khác không dễ phát hiện, trong con ngươi đen cất giấu nộ hỏa, anh cố sức khắc chế không cho núi lửa bộc phát.

“Anh là. . . . . .”

“Đường Sĩ Thành.” Anh nói ra tên của mình.

Khóe môi tuấn mỹ của Sam¬my nâng lên một nụ cười đầy sức quyến rũ, đôi mắt màu xanh dương nhìn thẳng vào mắt của anh.

“Tôi tên là Sam¬my.” Anh vươn tay, bắn trở về một nụ cười hữu nghị đầy mê người.

Trong một giây Đường Sĩ Thành cảm thấy do dự, nhưng rất nhanh liền đưa ra quyết định, nếu đối phương rộng lượng như vậy, anh đương nhiên không thể thua kém, anh vươn tay.

Một phút đã qua, ngoại trừ bắt tay, hai người không có hành động nào khác, vẻ mặt của anh càng ngày càng nghiêm túc, bởi vì đối phương luôn nhìn anh mỉm cười, tay cũng không buông ra.

“. . . . . . Sam¬my tiên sinh.”

“Vâng”

“Tôi tìm Thiên Tầm.” Anh lạnh lùng, từng chữ từng chữ nói lại một lần nữa mục đích đến.

“Cái gì? Việc này, nhìn, tôi thật thất lễ, cư nhiên quên, thật xin lỗi thật xin lỗi, mời vào.” Sam¬my đưa tay ra, rất tự nhiên muốn đón lấy bó hoa hồng lớn, đỏ tươi trong tay anh.

Đường Sĩ Thành ngăn trở cánh tay của đối phương, cất giọng lạnh lẽo cự tuyệt.

“Tự tôi cầm là được rồi.”

Sam¬my rút tay về, không ngại vẻ mặt nghiêm túc cùng lạnh nhạt của anh, nhường đường, để anh đi vào, tầm mắt luôn nhìn theo giống như đào được bảo vật.

Đường Sĩ Thành không ngờ tới đối phương tốt như vậy, còn vô cùng nhiệt tình mời anh ngồi xuống, trong lòng không khỏi có cảm giác là lạ, một người đàn ông xa lạ tìm tới cửa, chỉ đích danh muốn gặp Thiên Tầm, chẳng lẽ đối phương không tò mò về thân phận của anh?

Anh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn người đàn ông kia ra, vào bận rộn, trong lòng thầm đoán quan hệ giữa người đàn ông ngoại quốc này và Thiên Tầm.

“Muốn uống cà phê hay trà?” , Sam¬my cười hỏi.

“Cà phê. . . . . .”

“Ở đây tôi chỉ có Latte, được không?”

“Cũng được. . . . . .”

“Xin chờ một chút.”

Kế tiếp, lại thấy đối phương bận rộn, không bao lâu, một ly cà phê Latte cùng một đĩa bánh ngọt được bưng tới trước mặt anh.

“Mời dùng, hi vọng hợp khẩu vị của anh.” Sam¬my nhu tình như nước chiêu đãi anh, không lộ ra một chút thần thái cao ngạo nào, thừa dịp đối phương không chú ý anh lặng lẽ vuốt vuốt ngực, làm lạnh lòng mình, đã lâu rồi không tức giận đến thế.

Chương 18

Nhận ra đối phương vô cùng chân thành chiêu đãi anh, Đường Sĩ Thành càng thêm mơ hồ, liếc qua ly cà phê Điển Nhã tinh xảo trên bàn, cùng khay bánh ngọt Mân Côi trang nhã, tất cả tạo nên một loại không khí hài hòa khó nói thành lời.

Từ lúc vừa vào cửa, anh đã có cảm giác lạnh lẽo đến rợn cả tóc gáy, nên không tự chủ nâng cao phòng bị lên mười phần, ánh mắt của người đàn ông này quá mức thân mật, khiến anh đoán không ra, mà người anh đã đoán không ra, tất nhiên ‘thâm tàng bất lộ’.

Đối phương có lẽ không biết rõ mục đích của anh khi tới đây, mới có thể thịnh tình chiêu đãi như vậy.

“Tôi là bạn trai của Thiên Tầm.”

Sam¬my ngơ ngẩn, trầm ngâm một lát, mới nói;”Oh. . . . . . Vậy sao?” trong ánh mắt nóng bỏng khó nén vẻ thất vọng.

Cuối cùng cũng có phản ứng bình thường, trong cơ thể Đường Sĩ Thành lửa giận tích trữ lâu nay đang điên cuồng lăn lộn, người đàn ông trước mắt này y phục không chỉnh tề, chỉ mặc áo ở nhà cùng một cái quần cụt, lộ ra cặp chân, rất khó để người ta không suy nghĩ theo hướng ám muội, anh thật sự không cách nào tiếp nhận, Thiên Tầm cư nhiên lựa chọn người ngoại quốc tóc dài này.

Oh. . . . . . Trời ạ. . . . . .

Ánh mắt quan sát của đối phương, làm Sam¬my khó thở, anh cố gắng đè xuống cảm xúc hoảng loạn, ánh mắt của người đàn ông này thật là nguy hiểm, rõ ràng đang trêu chọc anh, trái tim như nai con chạy loạn, sớm biết có trai đẹp tới tìm, tối hôm qua anh nên cạo lông chân .

Đường Sĩ Thành trầm giọng hỏi: “Cô ấy ở đâu?”

“Cô. . . . . .” Chưa trả lời, liền nghe được tiếng mở cửa, hai người không hẹn mà cùng nhìn về của chính ở phòng khách.

Thiên Tầm mở cửa, ôm một đống thức ăn mới mua từ chợ đi tới, miệng than thở.

“Hô, mệt chết đi được, nặng thật đó.” Bởi vì túi đồ chặn tầm mắt của cô, cho nên không nhìn thấy hai người trong phòng khách

Đang lúc cô cố hết sức đóng cửa lại, dùng hai cánh tay sắp vô lực cố gắng ôm một túi thức ăn lớn thì một đôi bàn tay nhận lấy cái túi trong tay cô, trong nháy mắt gánh nặng được giảm bớt, hai cánh tay sắp mỏi chết của cô được cứu thoát.

“Cám ơn anh, Sam¬my, sao hôm nay anh lại dậy sớm vậy? Có đói bụng hay không! A!” cô cởi xong giầy, ngẩng mặt lên, rốt cuộc thấy rõ ràng đối phương là người nào.

“Cực khổ.” Đường Sĩ Thành cắn răng nói.

“Sao anh lại ở đây?” Cô nhỏ giọng hô.

“Anh tới tìm em, sau khi được An tiểu thư chỉ điểm, rốt cuộc tìm được nơi này.” giọng nói của anh nghe như bình tĩnh, kì thực tràn đầy cuồng phong nguy hiểm.

Thiên Tầm đánh hơi được mùi tức giận.

Cô từ trong kinh ngạc hồi phục, nhớ tới lần cuối cùng chia tay không vui giữa họ, sắc mặt cũng hạ xuống.

“Tìm em làm gì?”

“Cùng anh trở về.”

“Tại sao?”

Đường Sĩ Thành biết nơi này không phải chỗ thích hợp nói chuyện.

“Chúng ta tìm nơi khác nói chuyện một chút, được không?”

Nhưng vào lúc này, có một người không cam lòng bị bỏ rơi cũng muốn ồn ào tham gia vào giữa hai người”Thiên Tầm, anh ta chính là người bạn trai mà cô nói kia?”

Câu trả lời của Thiên Tầm, khiến Đường Sĩ Thành ứng phó không kịp.

“Không phải, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè.”

Cô ôm lại đống đồ ăn từ trên tay anh, lướt qua, hướng phòng ăn đi tới.

Câu trả lời này khiến Đường Sĩ Thành thật mất mặt, chân mày xiết chặt, cho thấy anh cực kì không vui, nhưng vào lúc này, anh bỗng nhiên cảm thấy sống lưng dâng lên một luồng khí lạnh đến thấu xương, không khỏi kỳ quái, vì sao khắp người lại nổi da gà? Anh không phát hiện, người đàn ông lam nhãn sau lưng đang nhìn chằm chằm vào anh, mặt nở nụ cười quỷ dị.

“Thì ra chỉ là bạn bè bình thường.”

“Không, chúng ta là bạn bè theo kiểu nam nữ.” sắc mặt Đường Sĩ Thành căng thẳng, đối với vẻ hài lòng trên mặt Sam¬my cảm thấy tức giận, còn có một tia . . . . . . Sợ hãi? Chuyện cười, anh khi nào thì sợ người khác , cũng chỉ là một người ngoại quốc dáng dấp không tệ thôi, anh không tin Thiên Tầm chỉ nhìn vào bề ngoài.

Thiên Tầm đặt đồ lên bàn ăn xong, mới đi ra , chống eo nói: “Chẳng lẽ phải luôn tuân theo sự tính toán của anh hay sao? Em nói rồi, em chỉ muốn lui tới cùng người có ý định kết hôn.”

Đường Sĩ Thành nắm chặt quả đấm, tưởng cô ám chỉ là cái người ngoại quốc nhìn như ẻo lả kia, không khỏi nổi nóng.

“Chỉ vì kết hôn, cho nên em liền tùy tiện tìm một người ngoại quốc cùng anh ta ở chung?”

Hai chữ ‘tùy tiện’ này chọc giận tới cô.”Anh tới tìm em gây gổ sao?”

“Mới chia tay không tới ba tháng, em liền đi tìm người đàn ông khác, còn cùng anh ở chung, những người bạn gái trước đây tôi chia tay, có nhanh đi nữa, cũng không giống em mau chóng tìm được niềm vui mới như vậy!” những lời này thuần túy là nói lẫy, sự tức giận anh vẫn ẩn nhẫn, cùng tất cả phiền não, lo lắng, buồn bực rốt cuộc bộc phát vào lúc này, chỉ vì cô thay lòng đổi dạ trong thời gian như vậy, anh không cách nào tiếp nhận!

Thiên Tầm trợn to mắt, há to mồm, từ phản ứng của anh, cô liền hiểu, Mật Nhi cho anh tin tức sai lệch, cô nên giải thích, nhưng thấy thái độ chưa hỏi rõ ràng đã phán xét của anh, một cỗ hỏa khí liền dâng lên .

Kết giao ba năm, cô là người như thế nào, anh vẫn chưa rõ sao? Thế nhưng lại dùng loại giọng điệu, loại thái độ, cùng cái loại ánh mắt đó vũ nhục cô!

Tại sao cô phải giải thích, anh cũng không phải là gì của cô!

“Đúng, em cùng anh ấy ở chung, thì thế nào!” Cô ôm cánh tay Sam¬my, cố ý tức chết anh. Sam¬my kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, sau khi hiểu ý, rất hợp tác ôm vai cô thật chặt, gương mặt tuấn mỹ ngẩng lên, nở nụ cười mê người mà quỷ dị, vừa mở miệng, chính là một câu nói làm cho người ta muốn rớt mắt kiếng.

“Nếu như anh cảm thấy không công bằng, vậy ở chung đi, cùng nhau so cao thấp, thế nào?”

Lời này vừa nói ra, hai người vốn như ngọn núi lửa sắp bộc phát liền sững sờ, cùng dùng cặp mắt như gặp quỷ trừng về phía anh.

Chương 19

Cuộc tranh cãi vừa bạo phát, bởi vì một lời đề nghị không giải thích được của Sammy, trong thoáng chốc hiện trường tràn ngập một cỗ không khí quỷ dị.

Thiên Tầm mở to mắt nhìn chằm chằm Sam¬my, cô nhất định đã nghe lầm.

“Anh đùa giỡn vậy? Bảo anh ấy đến ở? Đừng gây chuyện nữa.”

“Có sao đâu? Nhiều người, càng náo nhiệt.”

Náo nhiệt? Đây là cái lý do gì, đối với tính tình cổ quái của Sam¬my, cùng những hành động hoặc ý tưởng không bình thường thỉnh thoảng xuất hiện, cô đều không quan tâm, nhưng lần này, cô thật không hiểu rốt cuộc Sammy đang nghĩ cái gì!

Cô và Sam¬my chỉ là bạn bè, cho nên khoản thời gian này ở lại đây, là bởi vì anh bị cảm.

Sam¬my bị cảm nghiêm trọng đến toàn thân đều đau đớn, tứ chi vô lực nằm ở trên giường, đôi lúc còn phát sốt, phần lớn thời gian, Sam¬my đều ngủ mê man, cô *‘nghĩa bất dung từ’ chăm sóc anh, nấu ba bữa cơm, đúng giờ đánh thức anh dậy uống thuốc, tránh việc anh ngủ quên.

(*Nghĩa bất dung từ: không chùn bước làm việc thiện)

Cuối cùng để cho tiện, cô dứt khoát tạm thời chuyển đến ở cùng anh, dù sao ở đây vẫn còn phòng trống , một mặt có thể tiết kiệm, mặt khác cũng dễ dàng theo dõi bệnh tình của anh.

Bây giờ Sam¬my đã sớm bình phục, nhưng cô còn ở chỗ này, là bởi vì Sam¬my thích tài nấu nướng của cô, lôi kéo không muốn cô đi, mà Sam¬my đã làm nũng thì cô không cách nào cưỡng lại được, dù sao case chụp ảnh của người mẫu không phải ngày nào cũng có, trước lúc tìm được công việc cố định, thích hợp hơn, thời gian cũng nhiều, nên cô đồng ý, ở lại đây thêm một tháng.

Cô vốn tính toán trong hai ngày nay sẽ trở về chỗ Mật Nhi, ai ngờ hôm nay Đường Sĩ Thành lại đột nhiên tìm đến, còn nói những lời này chọc tức cô, cả cơ hội giải thích cũng không cho. Cô quyết định để anh tiếp tục hiểu lầm, làm bộ cùng Sam¬my lui tới, cố ý tức chết anh.

Sam¬my biết rõ dụng ý của cô, sao đột nhiên lại đề xuất ý kiến kì quái như vậy? Tạm thời không cần tra xét ý đồ của Sam¬my, lấy bản thân Đường Sĩ Thành cũng sẽ không đáp ứng.

“Anh đừng náo loạn nữa…, sao có thể để cho anh ấy đến đây ở chứ!” Cô tức giận nói.

“Có gì không thể.”

Lần này, đến phiên Thiên Tầm cùng Sam¬my ngây người, nhất trí nhìn về phía nhân vật vừa lên tiếng.

Dũng cảm tiếp nhận khiêu chiến là thiên tính của luật sư, anh tiếp nhận chiến thư Sam-my ném tới, cũng vì câu nói “ Sao có thể” kia của Thiên Tầm , lúc đó anh liền quyết tâm rồi !

“Tôi đồn

đồng ý tiếp nhận khiêu chiến, cạnh tranh công bằng.” vẻ mặt anh nghiêm túc, khiến Thiên Tầm cũng cảm thấy kinh ngạc, nghi ngờ cùng luống cuống. Anh tìm về tự tin, cũng hồi phục lý trí, suy nghĩ quả quyết như ngày thường.

Anh tin tưởng trong lòng Thiên Tầm, mình vẫn có địa vị, nếu không mặt cô cũng sẽ không xuất hiện dáng vẻ phúc tạp, do dự không quyết đó.

“Thật tốt quá, hoan nghênh, hoan nghênh.” Trong ba người cao hứng nhất chính là Sam¬my, anh bỏ lại Thiên Tầm bước lên trước, thân mật cầm tay Đường Sĩ Thành, tận đáy lòng hoan nghênh sự gia nhập của anh, mà Thiên Tầm đột nhiên bị đẩy ra, thiếu chút nữa đứng không vững.

Trái tim bị quấy rối của Thiên Tầm, rốt cuộc tỉnh táo trở lại, vội vàng tiến lên phản đối: “Không được, em không đồng ý.”

Đường sĩ thành nhìn về phía cô .”Tại sao?”

“Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .” Bởi vì nếu như anh ở lại, rất nhanh sẽ phát hiện lời nói dối của cô, hơn nữa như vậy cô cũng phải tiếp tục ở lại.

Đường Sĩ Thành như hiểu ra nói;”Bởi vì em sợ anh.”

“Nói bậy, ai sợ anh chứ, em, em mới không sợ !”

“Thiên Tầm, đừng như vậy, mọi người ở cùng một chỗ, mới có thể hiểu rõ nhau hơn, cũng mới có thể hiểu ai với ai là thích hợp nhất.”

Thiên Tầm nhìn chằm chằm Sam¬my bằng ánh mắt quái dị, người này lúc nào thì nói chuyện trở nên thánh khiết cùng lý tính như vậy? Một chút cũng không giống người luôn bốc đồng – Sam¬my.

“Nhưng mà ——” cô còn muốn ngăn cản, không ngờ lại bị ánh mắt cảnh cáo của Sam¬my trừng trở về, hại lời nói cô còn chưa kịp thốt ra liền mắc nghẹn trong cổ họng.

“Chuyện tình cảm không thể hành động theo cảm tính, nếu không sau này có muốn tiếc nuối, hối hận cũng không kịp, anh nói có đúng không ?” Khi anh quay lại, khuôn mặt đã khôi phục vẻ ôn hòa cùng tuấn mỹ, nở nụ cười nhìn người đàn ông đẹp trai mê người trước mắt này.

Tình địch rộng lượng, nguyện ý cạnh tranh theo cách của quân tử, Đường Sĩ Thành đem nó trở thành sự khiêu chiến, dĩ nhiên sẽ không lùi bước, khí phách cũng không thể thua đối phương, trên khuôn mặt nghiêm túc cô gắng nặn ra một nụ cười tuấn nhã.

“Đầu tiên nên nói rõ, ở trận cạnh tranh này, tôi sẽ không khách khí.”

“Tôi hiểu, không sao.” Nụ cười càng thêm rực rỡ, không nhìn ra bất kỳ thái độ đối địch nào, nhưng trong thân thiện lại hàm chứa tâm cơ bí hiểm.

Đường Sĩ Thành có dự cảm mình đã gặp phải đối thủ, người này nếu không phải lòng dạ quá rộng rãi, chính là rất có tự tin, hoặc là, anh ta so với anh còn thông minh hơn, hiểu được cách lấy lui làm tiến, ngoài mặt hoan nghênh anh tới cạnh tranh, nhưng thật ra muốn nhân cơ hội này nắm chặt lòng của Thiên Tầm, cho thấy sự khác biệt của hai người, chặt đứt do dự trong lòng cô.

Nếu đúng như vậy, tâm cơ người này không phải đáng sợ bình thường.

Cầm tay của đối phương, anh lại có một tia cảm giác rợn tóc gáy, chắc hẳn đây là một chiến dịch khó ứng phó.

Tuyệt đối không thể thua! Anh tự nói với mình.

Hai người đàn ông đều tự theo đuổi tâm tư của mình, bắt tay lập thành ‘ước hẹn quân tử’, chỉ có mình Thiên Tầm, vẫn còn chưa hồi hồn.

Ánh mắt trừng cô vừa rồi, là có ý gì đây?

Chương 20

Đường Sĩ Thành mang theo hành lý đơn giản, chuyển vào nhà Sam¬my.

“Hoan nghênh quang lâm.”

Cửa mở ra, nghênh đón Đường Sĩ Thành, là người mặc một thân trang phục rực rỡ khác thường, cười đến mê đảo chúng sinh – Sam¬my.

Đường Sĩ Thành ngây người, nhìn chằm chằm tình địch, anh không thể không thừa nhận, người này. . . . . . thật rất anh tuấn, từ trước đến giờ, đối với những người đàn ông để tóc dài anh không có hảo cảm, luôn cho là bất nam bất nữ, nhưng không nghĩ tới, thì ra là đàn ông để tóc cũng có thể đẹp mắt như vậy,. Không giống với ngày hôm qua, bữa nay đối phương đổi cách ăn mặc, một chiếc áo Anh quốc với những sợi tơ mềm khoác lên người, tản mát ra một cỗ hơi thở quý tộc bất phàm.

Ngoài mặt, Đường Sĩ Thành gắng giữ tỉnh táo, không lộ ra kinh ngạc trong lòng, người đàn ông này. . . . . . quả thật là một đối thủ mạnh.

“Quấy rầy.” Anh đi vào, hành lý tùy thân chỉ là một chiếc va ly nhỏ.

Đường Sĩ Thành quét mắt nhìn quanh nhà một cái, tìm kiếm, đương nhiên là bóng dáng giai nhân.

“Để tôi giúp anh cầm hành lý.” Sam¬my cười nói, đưa tay muốn nhận lấy, nhưng bị Đường Sĩ Thành ngăn trở.

“Không làm phiền, chỉ cần cho tôi biết phòng ở đâu là tốt rồi.” Anh nhàn nhạt nói.

Mặc dù thái độ anh lạnh lùng, nhưng Sam¬my không để ý, trong lòng len lén kích động , không uổng phí chính mình sáng sớm tinh mơ đã thức dậy đắp mặt, gội đầu, tạo kiểu tóc, ăn mặc thật xinh đẹp, vì muốn cho anh một ấn tượng” khó quên”! Mặc dù đối phương không có biểu tình gì quá lớn, nhưng anh nhìn thấy, trong ánh mắt kia có đè nén sự kinh ngạc.

“Phòng của anh ở hướng này, mời đi theo tôi.” Sam¬my đưa anh tới một gian phòng độc lập trang nhã, ở đây, Đường Sĩ Thành rốt cuộc tìm được giai nhân anh nhung nhớ.

Cô buộc tóc đuôi ngựa, người mặc áo T shirt cùng quần short, đang đưa lưng về phía anh, quỳ trên mặt đất lau sàn, từ góc độ này, vừa lúc để cho anh nhìn thấy . . . . . . cặp mông đẹp như đào mật mà bản thân nhung nhớ đã lâu.

Anh biết, từ trước đến giờ Thiên Tầm luôn kiên trì muốn dùng khăn lau nhà, cảm thấy như vậy mới có thể đem sàn nhà lau đến một hạt bụi nhỏ cũng không còn, ngay cả những *góc chết cũng sach sẽ, mà những khi cô cố gắng như vậy thì cũng là lúc anh tạm thời đặt tờ báo xuống, thưởng thức chiếc mông đẹp, hấp dẫn của cô.

*Góc chết: như gầm bàn, gầm giường, gầm tủ,…

Lúc này, tuy cô không mặc ‘cẩm y hoa phục’, nhưng hấp dẫn mỹ lệ hơn so với bất kỳ phụ nữ nào, cô toàn tâm toàn ý bỏ ra vì anh, giống như một cơn gió mát thổi vào trong lòng, hòa tan trái tim luôn nguội lạnh vì hiểu rõ tình đời của anh.

Anh bắt đầu hiểu nguyên nhân mình không thể buông ra cô rồi, cũng hiểu rõ quyết định chuyển vào là chính xác.

Anh muốn đoạt cô về!

Phát hiện anh đến , Thiên Tầm đứng lên, lấy mu bàn tay lau đi mồ hôi trên trán, cùng đôi mắt đen như mực kia chạm nhau mấy giây, liền không tự chủ dời đi tầm nhìn.

“Sửa sang xong rồi, anh có thể đem đồ đạc chuyển vào.” Ánh mắt của cô cũng

Thông Tin
Lượt Xem : 3227
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN