--> Lão Tử Muốn Từ Chức - game1s.com

Lão Tử Muốn Từ Chức

. Thật ra Hiểu Diệp là một tên thiểu não, cậu không tài nào liên kết nổi các ý trong lời nói của hắn với nhau, nhưng mà cảm giác trước mắt thiếu đi một người càng thêm rõ ràng, Dư Hoa mọi khi cũng bởi vì trực ca đêm nên sẽ không về nhà, nhưng Hiểu Diệp chưa từng có cảm giác như thế. Tối nay cậu mất ngủ. Hiểu Diệp không muốn thừa nhận mình mất ngủ là bởi vì Tống Liêm, nhiều lần nhớ tới lời nói lúc sáng, nhớ tới cái tên lúc đầu ngang ngược lúc sau lại xem mình như em trai.

Mãi đến khi gần sáng, Hiểu Diệp mới mơ mơ hồ hồ ngủ, trong miệng còn không ngừng nhắc đi nhắc lại một câu: “Tống Liêm.” Đây có lẽ là suy nghĩa nằm rất sâu trong lòng mà cậu vô tình nói ra khi ý thức còn đang mơ hồ.

Trong bóng đêm truyền tới tiếng thở dài không thể nghe thấy.

.

Hôm sau, Tống Liêm như thường lệ xuất hiện trên bàn ăn vào buổi sáng, nhưng mà tinh thần không được tốt lắm, ngay cả truyền thống “Tuyệt không đem công việc về nhà” luôn luôn tuân theo cũng bị phá.

“Sao vậy, thằng Tư, con sắp phá sản?” Lão gia tử trêu ghẹo hỏi.

“Dạ, sắp.” Tống Liêm uống một ngụm sữa, con mắt vẫn dán vào máy tính.

“Liêm ca, tối hôm qua anh về khi nào vậy.” Hiểu Diệp nhịn cả buổi cuối cùng cũng hỏi, trời gần sáng Hiểu Diệp mới ngủ, khó hiểu là lúc đó Tống Liêm còn chưa về.

Tống Liêm cuối cùng cũng dời mắt khỏi máy tính, nhìn Hiểu Diệp: “U, hôm nay là ngày gì nha, cậu lại quan tâm tôi đột xuất, hiếm thấy ghê.”

“Được rồi, coi như tôi chưa nói gì di.” Hiểu Diệp lườm hắn, nói cái gì chứ.

“Lúc bốn rưỡi.” Tống Liêm vừa quay đầu hướng về máy tính tiếp tục bận bịu làm việc của mình. Vừa liếc qua Hiểu Diệp, khóe miệng giương cao thành nụ cười không thể nhận thấy.

Vợ chồng Tống Thanh lại cảm thấy được, xem ra cố gắng của Tống Liêm không hoàn toàn uổng phí, Tử Hiểu Diệp đầu đá bướng bỉnh như lừa cuối cùng cũng sắp thông suốt

Chương 13: Chương 13

Chương 13

“Này cậu, muốn mua đĩa?” Hiểu Diệp còn chưa ngồi xuống cạnh thanh niên, thanh niên đã hỏi.

“Không mua không mua không mua.” Tên này cũng quá con mẹ nó chuyên nghiệp rồi, lần nào tới cũng hỏi.

Hiểu Diệp mới vừa ngồi xuống, thanh niên lại đứng lên, phủi phủi quần, giọng điệu nhạt nhẽo: “Vậy cậu tới chỗ tôi mỗi ngày để đợi cái gì đây.”

“Tôi chỉ muốn tâm sự với anh thôi mà.” Hiểu Diệp dứt khoát ngồi hình chữ L lên nền gạch.

“Có cái gì để tâm sự đâu.” Thanh niên đi tới bên xe máy mở cốp sau ra, lấy hai cái đĩa, ném cho Hiểu Diệp: “Nhàn rỗi quá thì xem phim đi, đừng hết chuyện làm lại tới đây cản trở tôi kiếm tiền.”

Hiểu Diệp ôm đĩa tiếp tục ngồi nơi đó, phát ngốc một hồi, đột nhiên đứng dậy, hỏi một người đàn ông đi ngang qua: “Anh trai muốn mua đĩa không? Loại gì dạng gì cũng có, hay là anh đến đây xem thử đi.”

Anh chàng đi ngang qua kia thấy Hiểu Diệp nhiệt tình quá mức nên bị dọa liên tục xua tay lui về phía sau.

Thanh niên nhìn, nhịn không nổi bật cười đi qua đó, kéo Hiểu Diệp ra sau rồi giải thích với anh chàng kia: “Rất xin lỗi, đây là bạn của tôi, hai chúng tôi đang cá cược chơi thôi.”

Anh kia nói một câu không sao rồi cẩn thận vừa đi vừa nhìn về đằng sau.

“Cậu đúng là thích làm xằng làm bậy, hầy, hai ta cũng coi như bạn bè đi, tôi tự giới thiệu, tôi là Lý Cường.” Lý Cường nghiêm túc tự giới thiệu bản thân mình với Hiểu Diệp.

“Tôi là Thái Hiểu Diệp, anh gọi tôi Hiểu Diệp được rồi.” Hiểu Diệp cũng vui vẻ giới thiệu bản thân.

Khi gần tới cuối năm, Lý Cường nói, sức mua ở nơi này quá kém nên muốn dời đến nơi khác để kiếm ăn, khoảng thời gian này sẽ không đến đây nữa. Lúc Lý Cường nói mấy lời này đặc biệt vui vẻ, có cảm giác toàn thân anh so với lúc trước khác nhau rất nhiều, có lẽ gặp chuyện gì tốt lắm nhưng không thể nói cho mình biết được. Ngày đó Lý Cường đến không phải để bán đĩa, mà là tới tạm biệt Hiểu Diệp, đột nhiên đi mất chỉ sợ cậu lo lắng.

Hiểu Diệp đưa cho hắn số điện thoại của mình, kêu hắn nếu có chuyện thì liên lạc với mình. Lý Cường nhét tờ giấy ghi số điện thoại Hiểu Diệp vào túi rồi bước đi, Hiểu Diệp đứng ở nơi đó thấy Lý Cường sau khi đi tới góc đường đã lên một chiếc xe thương vụ màu đen có rèm che, dãy số xe không phải của H thị, Hiểu Diệp cười vẫy vẫy tay.

Đi đi, Nếu như tìm được một người không để tâm công việc bạn đang làm. Nếu như tìm được một người không để tâm tới khuyết điểm của bạn, vậy thì đừng có cố chấp làm gì nữa.

.

Liên tiếp mấy ngày bận rộn cộng thêm việc thời tiết hay thay đổi, Tống Liêm rốt cuộc vinh quang ngã xuống, vào một buổi sáng nào đó, khi mà Tống Liêm mang áo ngủ, sắc mặt đỏ bừng đứng ở cửa phòng bếp nói với Hiểu Diệp: “Hình như tôi phát sốt.” Hiểu Diệp đã bị dọa cho sợ.

Sau khi Dư Hoa kiểm tra sức khỏe xong, xác định chỉ là cảm mạo thông thường, rồi dặn Tống Liêm phải nghỉ ngơi nhiều hơn, Hiểu Diệp bây giờ lại có thêm một bệnh nhân nữa.

Tống Liêm khi sinh bệnh mè mè nheo nheo không hề giống đàn ông, cùng với tác phong cương quyết của hắn lúc khỏe mạnh khác nhau hoàn toàn.

“Tôi muốn ăn cháo.” Tống Liêm vừa ngậm nhiệt kế vừa nói, những lời này tất nhiên là nói cho Hiểu Diệp nghe.

“Tôi đi nấu.” Hiểu Diệp nhận mệnh nói.

“Tôi muốn ăn cháo thịt với trứng muối, thịt đừng bỏ nhiểu, trứng phải cắt nhỏ. . . . . .” Tống Liêm hàm hàm hồ hồ căn dặn hồi lâu, rút nhiệt kế ra khỏi miệng, nhìn nhìn, bỏ vào cái ly ở tủ đầu giường. Chuột nhu thuận bò lên chăn của Tống Liêm, hai chân nhỏ đặt bên dưới cái đầu tròn xoe mũm mĩm, cả người tùy ý để Tống Liêm khi dễ. Một đôi mắt mèo tròn vo mở to, dường như đang suy đoán cái tên ngày thường uy phong bát diện này hôm nay bị làm sao.

Hiểu Diệp ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ Tống Liêm, đã sinh bệnh rồi mà còn có hơi sức kén cá chọn canh. Nhưng thôi quên đi, Hiểu Diệp luôn tuân theo “Người bệnh là lớn nhất” cấp tốc chạy đi nấu cháo cho Tống Liêm, Tống Liêm vươn tay chơi đùa với Chuột, chờ đợi món ăn của mình.

Không bao lâu sau, Hiểu Diệp lại đi vào, bưng nước, cầm thuốc ở trên bàn: “Này, uống thuốc.”

Ánh mắt Tống Liêm u oán, còn chưa nói gì đã dọa Hiểu Diệp giật mình, hai tay vội vàng dâng ly nước, thái độ rất cung kính: “Liêm ca, mời anh uống thuốc.” Tống Liêm cầm lấy ngửa đầu nuốt thuốc xuống.

Nhìn ánh mắt Tống Liêm u oán mà thâm tình, Hiểu Diệp chân nọ đá chân kia chạy ra cửa, vừa chạy vừa giải thích: “Cháo sắp chín, tôi đi xem.”

Tống Liêm kéo chăn lên đến đầu rầu rĩ cười.

Rốt cuộc đợi đến lúc Hiểu Diệp mang cháo đi vào, Tống Liêm lại nằm dài trên giường. Thấy Hiểu Diệp bưng cháo tới, chỉ giương mắt lên nhìn sơ qua rồi rầu rĩ thở dài, Hiểu Diệp đưa cháo sang, Tống Liêm chỉ yếu ớt nói: “Để trên bàn đi.”

“Anh không ăn sao?” Hiểu Diệp hỏi.

“Không có sức.”

Gân xanh trên trán Hiểu Diệp lại nổi lên, cuối cùng Hiểu Diệp lôi một cái ghế qua, cầm cái muỗng dài, bắt đầu đút bệnh nhân này ăn, sau khi ăn một ngụm, Tống Liêm đánh giá: “Rất nhạt.”

“Người bệnh nên ăn nhạt một chút.” Hiểu Diệp lại đút một muỗng.

“Cục thịt to quá.”

“. . . . . .”

“Nóng quá.”

“. . . . . .”

“Cạch” Hiểu Diệp giật giật khóe mắt, nắm muỗng cháo đập lên đầu Tống Liêm, làm nước nước cháo cháo văng tùm lum trên mặt Tống Liêm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Liêm, anh thu liễm lại một chút cho tôi, đừng có ép tôi ‘thừa cơ anh bệnh, lấy mạng anh’.”

Tống Liêm nín cả buổi cuối cùng cũng cười ra miệng, dáng vẻ trung khí mười phần này không giống một người đang sinh bệnh chút nào. Lau cháo trên mặt, cười càng thêm vui vẻ.

Hiểu Diệp “Cạch” đặt tô cháo lên bàn: “Được, báo anh biết một tiếng, ngày mai là 23 tháng chạp, mười tháng lương anh phải trả lại đây, cho tôi chi phiếu, tôi phải về nhà ăn tết. Sang năm tôi sẽ không đến đây nữa.”

Lần này Tống Liêm trái lại không giống mọi khi đe dọa dụ dỗ Hiểu Diệp không từ chức, chỉ là thu lại nụ cười, chỉ vào cái bàn nói: “Ngăn thứ 3, tự mình đi lấy đi.”

Hiểu Diệp mở ngăn kéo, quả nhiên bên trong có đặt chi phiếu, cầm chi phiếu lên mới phát hiện tờ giấy nằm bên trong nó nhìn quen quen, vừa mở ra mới biết đây chính là tranh châm biếm mình phát tiết khi trước.

“Tôi đi xem lão gia tử thế nào rồi, nếu đã ăn cháo xong, tôi… múc thêm cho anh.” Hiểu Diệp cầm tờ chi phiếu tìm cớ vội vàng ra khỏi phòng.

Tống Liêm cúi đầu nhìn Chuột vẻ mặt vô tội đang bò lên chăn, vươn tay vo đầu mèo hồi lâu, cho đến khi Chuột phát ra tiếng kêu nhỏ kháng nghị mới chịu buông tay ra.

Hôm sau Hiểu Diệp dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, mới biết được bệnh của Tống Liêm tự nhiên trở nặng. Dư Hoa cau mày nói: “Không thể như thế được, sao bệnh lại trở nặng chứ. Hôm nay Hiểu Diệp mà đi thì trong nhà chẳng còn ai chăm sóc. Hay là chị gọi điện thoại đến xin nghỉ.”

“Khỏi cần, khụ khụ, uống thuốc nghỉ ngơi là được rồi.”

“Đúng, Dư Hoa, con nên đi làm đi, mình ta cũng có thể chăm sóc nó.” Lão gia tử cũng khuyên.

Dư Hoa sau khi tiêm thuốc giải thích: “Con vốn không am hiểu phương diện này, chỉ sợ bệnh nặng quá con chẩn không ra, cảm mạo bình thường này sao hôm nay lại tự nhiên nặng thêm không biết nữa.”

“Bây giờ cứ quan sát theo dõi đã, tối về rồi nói sau.” Tống Liêm khuyên Dư Hoa.

Dư Hoa thở dài: “Cũng đúng, tôi đi làm đây, tiện đường đưa Hiểu Diệp đến nhà ga luôn.”

Trong lòng Hiểu Diệp cảm thấy đi hôm nay có phải không thích đáng hay không, nhưng mà nếu bỏ lỡ hôm nay. . . . ., có lẽ hắn chỉ cảm mạo bình thường thôi, buộc lòng phải ngăn lại nội tâm đang áy náy bất an, vẫy tay: “Tạm biệt lão gia tử, tạm biệt Liêm ca, bye bye Chuột.”

Chương 14: Chương 14

Chương 14

Hiểu Diệp về nhà vài ngày, chớp mắt một cái đã đến đêm giao thừa, chung quy vẫn thấy nên gọi điện thoại đến cho Tống Liêm, không, là gọi cho lão gia tử. Suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng vẫn thừa dịp ba mẹ đi chơi xuân mà gọi.

Điện thoại mới vang hai tiếng đã được tiếp.

“Alô, xin chào.”

Trong một lúc Hiểu Diệp không nhận ra được là người nào trong đám anh em Tống gia, nên kiên nhẫn nói một câu: “Năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.” Người này ngay cả nói câu năm mới vui vẻ cũng cứng nhắc nghiêm túc, Hiểu Diệp nghĩ tới cũng chỉ có anh hai Tống gia, Tống Nghị.

“Chào anh, em tìm bác Tống.”

.

“Nga, là Hiểu Diệp à.” Lão gia tử vừa tiếp điện thoại đã biết là Hiểu Diệp.

“Bác Tống, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.” Nghe giọng lão gia tử xem ra thân thể ông vẫn tốt.

Hiểu Diệp chần chừ hồi lâu mới ấp a ấp úng hỏi: “Bác Tống, mọi người vẫn khỏe chứ.”

“Khỏe khỏe khỏe đều khỏe.” Lão gia tử trả lời rất thẳng thắn, hoàn toàn không biết ẩn ý của Hiểu Diệp.

“Nga, mọi người khỏe là tốt.” Hiểu Diệp hậm hực nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Hai tay đan vào nhau để ở sau đầu rồi ngồi dựa vào sofa ngẩn ngơ, mọi người nghĩa là bao gồm Tống Liêm, mọi người khỏe có nghĩa Tống Liêm cũng khỏe. Nhưng mà ‘Đều khỏe đều khỏe’ lại là câu dùng để trả lời nhiều nhất khi được hỏi, lịch sự khách khí, cho dù không khỏe cũng sẽ không nói thẳng ra.

Suy nghĩ một hồi Hiểu Diệp lắc đầu, bản thân mình quả nhiên không thích hợp để nghĩ đến mấy vấn đề phức tạp gì đó, coi như mọi người đều ok hết đi, Tống Liêm kia thân cường thể kiện như trâu, có lẽ đã khỏe lại rồi, chợt di động vang lên, không ngờ là Lý Cường.

“Hiểu Diệp, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.” Hiểu Diệp ngừng một hồi rồi hỏi: “Anh gần đây có tốt không.”

“Tốt, vô cùng tốt, ha ha ha.” Nghe giọng Lý Cường quả thật tốt hơn so với trước kia, ngay cả tiếng cười cũng khác xa những ngày lo lắng vất vả.

“Vậy. . . . . .” Đang nói thì bị một loạt tiếng đập cửa điên cuồng chặn ngang. Hiểu Diệp đành phải xin lỗi rồi sau đó cúp điện thoại ra mở cửa.

Cả một đám bạn thân như quần ma loạn vũ chạy ào vô trong: “Đi đi đi, ra ngoài chơi, ở nhà đón tết là chuyện của người già.” Cứ như vậy mơ hồ bị kéo ra ngoài đến lúc trời gần sáng mới được thả đi, bởi vì là mùng một đầu năm, nên không có taxi, đi bộ gần một tiếng mới về tới nhà, tay chân đã sớm lạnh cóng.

“Meo ~ ngaw ~” Hiểu Diệp nghe tiếng mèo kêu, mới phát hiện dưới chân có một vật hình tròn nhỏ.

“Chuột.” Hiểu Diệp kinh ngạc kêu lên, rồi đi tới hăm hở nhấc Chuột ôm vào lòng.

“Cậu chỉ thấy mỗi Chuột.” Giọng nam trầm mang theo trêu chọc, Hiểu Diệp ngẩng đầu liền nhìn thấy Tống Liêm mang áo khoác, hai tay đút trong túi đứng trước cửa xe hơi.

“Liêm ca, anh, sao anh lại tới đây.” Bản thân Hiểu Diệp không hề phát hiện sự kích động nằm trong thanh âm mình.

Tống Liêm đi tới, vòng tay kéo Hiểu Diệp đang nói và cả Chuột vào trong ngực, hơi thở ấm áp quấn lấy Hiểu Diệp, trong một lúc Hiểu Diệp quên luôn giãy dụa, chỉ lẳng lặng mà cảm nhận khí tức lâu ngày không gặp.

.

Hiểu Diệp ngọ nguậy dãy ra khỏi cái ôm của Tống Liêm: “Liêm ca, anh khỏe rồi à.”

Kết quả Tống Liêm lại duỗi hai tay ra kéo Hiểu Diệp ôm vào lòng lần nữa, ở bên tai Hiểu Diệp nói: “Tôi mở cửa sổ cả một đêm, vậy mà cũng không thể giữ em ở lại, ngược lại còn bị viêm phổi, kết quả tối qua nghe điện thoại của em, liền nửa đêm chạy xe tới. . . . . .”

“Anh điên rồi.” Hiểu Diệp phát hiện không ngờ Tống Liêm bệnh còn chưa hết đã chạy đến đây.

Hai tay Tống Liêm càng ngày càng xiết chặt lấy người trong ngực: “Tôi thật sự điên rồi. Hiểu Diệp, Hiểu Diệp, tôi thích em.”

.

Hiểu Diệp nghĩ mình điên rồi, bởi vì hành động của tên điên Tống Liêm mà đi theo hắn quay trở lại Tống gia, Hiểu Diệp nghĩ mình hết thuốc chữa rồi, sao lại dễ bị gạt như vậy.

“Tôi không muốn làm y tá nữa.”

“Qua hết năm mới em có thể đi tìm việc mà em thích.”

“Vậy sao tôi nhất định phải quay về Tống gia.”

“Bởi vì tôi đã tỏ tình với em, mà em còn chưa trả lời tôi.”

Hiểu Diệp giận dữ nói: “Tôi nói tôi. . . . . .” Lời còn chưa dứt đã bị Tống Liêm chặn ngang.

“Đừng nóng vội, tôi biết con người em đơn thuần ngốc ngếch, nói xong rồi cũng không biết lời của mình nó có ý gì, nên em tốt nhất cứ suy nghĩ cặn kẽ rồi sau đó hãy trả lời tôi. Dù sao qua năm mới em cũng ở lại H thị tìm công việc, thay vào đó ở lại nhà tôi sẽ thuận tiện hơn, với lại ba mẹ em cũng sẽ yên tâm.”

Đơn thuần ngốc nghếch, Hiểu Diệp đen mặt, quay đầu hung dữ hỏi: “Ai đơn thuần ngốc nghếch.”

“Người ta nói cái gì tin cái đó, thật sự là đơn thuần. Tôi nói em toàn đặt tập trung sai chỗ, thật sự là đồ ngốc.”

.

Cứ như vậy vào mùng một tết, Hiểu Diệp đã bị Tống Liêm gạt trở về Tống gia, bởi vì là năm mới, nên cả nhà Tống gia đều ở đây, cơ hồ ngoại trừ Tống Nghị, tất cả mọi người đều vì việc Tống Liêm có thể thành công đón Hiểu Diệp trở về mà vui mừng. Tống Nghị thì trưng ra bản mặt đen thui, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nhìn Hiểu Diệp thở dài một tiếng rồi trở về phòng.

“Liêm ca, tôi có phải làm gì chọc Nghị ca giận rồi không.” Hiểu Diệp bị Tống Nghị dọa tới mức tay chân lúng túng. Tống Nghị này hoàn toàn kế thừa bản tính cáu kỉnh khi trẻ của lão gia tử, cũng chính là loại người mà Hiểu Diệp sống không quy không tắc sợ nhất.

“Không có, em đừng để ý làm gì, qua một lúc anh ấy thông suốt là tốt thôi.” Tống Liêm tất nhiên hiểu rõ, anh hai biết mình thích Hiểu Diệp, nên sau này tuyệt đối sẽ không lấy vợ, có thể nhẫn nhịn không nổi điên đã là không tệ rồi.

“Ba, chị Lương khi nãy gọi điện thoại tới, nói ngày mai Ông Lương sẽ tới chơi.”

Lão gia tử vừa nghe, vội nói: “Sao lại để thầy đi tới đây được chứ, muốn đi thì ta mới là người đến chỗ lão nhân gia ông mới đúng, ây dà, thật có lỗi có lỗi.” Ông Lương này vốn là ân sư của lão gia tử, tuổi tác đã cao, có chút xu hướng già nua si ngốc, khi tốt khi xấu, bây giờ nhớ rõ bạn là ai, lúc sau lại quên béng mất. Lão gia tử rất kính trọng ân sư này, trước kia đầu năm nào cũng đến nhà chúc tết, ai mà ngờ hôm nay ông Lương lại muốn đích thân đi tới đây.

Ngày hôm sau vào một sớm tinh mơ, lão gia tử bắt chước Chu Bái Bì gọi mọi người dậy, con dâu thì chuẩn bị tiếp đãi Lương lão nhân gia. Hiểu Diệp bây giờ tuy không phải là y tá Tống gia, nhưng thấy tất cả mọi người bận rộn, cũng không phải không biết xấu hổ hai tay không làm gì. Nên đi cùng Tống Liêm đến siêu thị mua đồ ăn.

Người đến siêu thị vào tháng giêng cũng không nhiều, Hiểu Diệp với Tống Liêm đẩy xe đi trong siêu thị, nhìn qua khe hở giữa các kệ thấy một cặp anh em, người anh sờ đầu em trai nhỏ, giọng điệu trẻ con nói: “Nếu em không đồng ý quay về đem pháo hoa đến cho anh chơi, sau này anh sẽ không lấy em đâu.”

Em trai mở to đôi mắt mông lung: “Nếu cho anh, sau này anh sẽ lấy em sao?”

Anh trai gật gật đầu, thề son sắt nói: “Nhất định chắc chắn.”

“Anh không được đổi ý đâu đó.” Em trai lo lắng căn dặn lần nữa. Hai đứa nhỏ vươn tay móc ngéo, em trai kéo tay người anh mình rồi hôn một cái lên mặt nó, sau đó còn viện cớ: “Em sợ anh đổi ý.”

Tống Liêm nhìn hai anh em mặt mũi đáng yêu ở đối diện, kéo Hiểu Diệp qua nói: “Nếu chúng ta cũng nhận nuôi một cặp nhóc đáng yêu giống như vậy, em nói thử xem, hai đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài, gọi tôi ba, gọi em mẹ. Nếu như thế, em nên gọi tôi là gì?”

Hiểu Diệp cười lạnh nói: “Tôi kêu anh CÚT.”

Chương 15: Chương 15

Chương 15

“Tôi giúp em.”

“Lão tử không cần.”

“Tôi sợ em mệt.”

“Lão tử ai cần anh lo.”

Đi kèm với tiếng ồn ào kẻ xướng người họa, là Hiểu Diệp và Tống Liêm đang đóng cửa chính Tống gia. Thật ra mọi người trong Tống gia đến tận bây giờ vẫn không hiểu trêu đùa Hiểu Diệp có chỗ nào vui, mà có thể khiến Tống Liêm chọc ghẹo cậu ta không biết chán. Về phần Tống Liêm thì lại đang tưởng tượng vẻ mặt Hiểu Diệp 70 năm sau nhăn nhiu giống bông hoa cúc, quay về phía mình sức lực mười phần rống to: “Tống Liêm, lão tử không hầu hạ!”

“Tống Liêm anh bị gì thế, vừa cười lên mặt rất *.” Hiểu Diệp nhìn Tống Liêm sau khi bị mắng mặt còn cười đến sáng lạn.

“A, ông Lương, ngài đã tới.” Tống Liêm không để ý câu hỏi của Hiểu Diệp, đi về phía chính giữa phòng khách chào hỏi ông cụ ngồi trên xe lăn.

Ông cụ tóc hoa râm, mang theo một nụ cười hiền lành, thấy Tống Liêm càng cười vui vẻ hơn nữa, suy cho cùng trong bốn đứa nhỏ nhà Tống gia, ông thích nhất chính là đứa út Tống Liêm: “Tiểu Liêm à, tới đây, mau tới đây. Tiểu Tống, bên cạnh là con nhà ai vậy.” Tiếng Tiểu Tống này tất nhiên là gọi lão gia tử.

Lão gia tử vừa nghe ân sư hỏi, lập tức giải thích: “Đây là Hiểu Diệp. . . . . .”

“Nga, nó chính là Hiểu Diệp à.” Không nghĩ tới ông Lương lại nói với giọng điệu biết rồi: “Chính là vợ Tiểu Liêm chứ gì.”

“Phụt ~” Tống Tử Thu ngồi ở một bên rất không hình tượng phun nước trà xuống sàn, dưới ánh mắt trách cứ của Tống Cương liền vội vàng chạy tới phòng bếp tìm khăn lau. Tống Thanh thì liếc mắt trừng Tống Liêm, ai mà không biết đây là do Tống Liêm khiến thằng nhóc kia gặp quỷ.

Lão gia tử vừa nghe, vội nói: “Không phải không phải, Hiểu Diệp là con trai, chỉ ở tạm nhà tụi con.”

Cũng không biết ông Lương nghe có hiểu hay không, tóm lại tới tận lúc ăn cơm, ông Lương vẫn giữ vẻ mặt thiết tha quan tâm Hiểu Diệp: “Hiểu Diệp à, con với Tống Liêm hai vợ chồng ngồi bên cạnh ông già này đi, để ta nhìn mấy đứa thật kỹ.”

Hiểu Diệp xụ mặt không muốn qua đó ngồi, nhưng lại bị Tống Liêm kéo đi: “Lão nhân gia người ta chỉ yêu cầu có nhiêu đó mà em cũng không chịu thỏa mãn, cũng quá vô đạo đức rồi.”

“Ổng già nên hóa ngốc, nam nữ cũng không phân không được.” Hiểu Diệp thấp giọng nói.

Tống Liêm gắp một miếng thịt bò, bỏ vào chén

Hiểu Diệp rồi cười hề hề như trộm nói: “Không phải đâu, tôi thấy lão nhân gia ông ấy rất tỉnh táo, hơn nữa ánh mắt lại vô cùng sắc bén.”

Ông Lương ngồi kế bên còn thêm mắm thêm muối: “Nhìn đi, ta đã sớm biết Tiểu Liêm sau này sẽ là người chồng tốt, rất thương yêu vợ mình.”

Lão gia tử cũng không phải không biết xấu hổ năm lần bảy lượt sửa lời ông Lương nên đi theo ông pha trò luôn. Ông Lương đột nhiên chuyển đề tài hỏi lão gia tử: “Tiểu Tống, nghe nói cậu phản đối Tiểu Liêm lấy Hiểu Diệp?”

Lão gia tử lệ rơi đầy mặt, ngài đây nghe từ nơi nào nói vậy hở, chỉ đành trả lời phải: “Không phản đối không phản đối, con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta là người lớn phản đối cũng vô dụng.”

Tống Nghị sau khi nghe xong vẻ mặt giống như muốn nói cái gì đó, nhưng còn chưa mở miệng, Tống Liêm đã bắt đầu ho khan: “Có lẽ bệnh mấy hôm trước còn chưa hết.” Tống Liêm mỉm cười nói, hai mắt lạnh lẽo bắn về phía Tống Nghị, Tống Nghị nhìn chư vị ngồi ở xung quanh, thấy tất cả mọi người đều có biểu tình “Tôi cái gì cũng không biết”, ào ào khuất phục dưới uy quyền của Tống Liêm. Tống Nghị có loại tâm tình đồng cảm với những người cách mạng muốn đánh thức những người Trung Quốc chết lặng năm đó.

Nhìn vẻ mặt Tống Liêm cười nịnh nọt với ông Lương, còn thiếu một câu “Thái Quân” chưa nói. Tống Nghị đành phải âm thầm rơi lệ. Con gái Tống Nghị là Tống Lương Hạ thông cảm vỗ vỗ vai hắn, nhỏ giọng nói: “Ba, ba nên nghĩ thoáng một chút đi, con nói thật, Hiểu Diệp ca với chú nhỏ rất là xứng đôi.”

Tống Nghị hung dữ nói: “Con ít xem mấy cái thứ linh tinh kia đi, nếu để ba phát hiện, ba sẽ đập nát máy tính của con.”

Tống Lương Hạ ha ha cười hai tiếng, căn bản không sợ uy hiếp của Tống Nghị, nói: “Không có bản lĩnh mới trút giận sang người khác, bản thân ở đó bị chú nhỏ làm tức khí liền quay sáng ức hiếp con gái mình, đây không phải là chuyện mà chàng nhà binh nên làm đâu.”

Tống Nghị vuốt mặt quay đầu lại hỏi vợ của mình: “Không phải anh đã già rồi chứ, em trai mình không nghe lời còn chưa tính, tại sao ngay cả con gái của mình cũng. . . . . .”

.

.

.

Qua năm mới Hiểu Diệp bắt đầu liên lạc với các anh em của mình định bụng nhận vẽ một số tranh tường minh họa, như tuyển người làm việc hiệu chỉnh trong phim hoạt hình linh tinh gì đó.

Vừa đi tới cửa đã bị Tống Liêm chặn lại: “Lão Tứ nhóm em có đi không.”

Hiểu Diệp vẻ mặt không hiểu: “A, sao anh lại biết Lão Tứ.”

“Hừ hừ, nói mau.”

Mặc dù trong lòng Hiểu Diệp rất nghi hoặc, nhưng vẫn bình tĩnh lạnh

nhạt nói cho Tống Liêm biết: “Không đi, Lão Tứ có việc riêng của mình, chỉ có lúc rảnh rỗi mới đi.” Tống Liêm nghe xong tất nhiên là yên tâm, trước khi Hiểu Diệp đi còn dặn cậu nếu có chuyện thì gọi điện cho hắn.

Lão Đại nói với Hiểu Diệp là có một nhà xuất bản muốn nhận người vẽ tranh minh họa và trang bìa, kêu Hiểu Diệp mang vài tác phẩm của mình đến xem thử. Hiểu Diệp nghe xong thầm vui vì số mình tốt, rồi cầm theo một đống lớn bản gốc tranh vẽ theo Lão Đại đi phỏng vấn. Tạp chí đó là một tòa lầu mười tầng, suy cho cùng trước kia Hiểu Diệp chưa từng làm gì tương tự giống việc này bao giờ nên cứ liên tục hỏi Lão Đại, hỏi mình có làm được hay không.

Lão Đại nói: “Sẽ được thôi, trên thông báo tuyển người không yêu cầu nhiều như thế, chỉ cần có kỹ năng hội họa, có thể tự mình sáng tác, nga, đúng rồi, suy nghĩ ở đây rất thoáng.”

Suy nghĩ thoáng! Khóe miệng Hiểu Diệp co giật, cái này sao giống mỗ XX ngành giải trí tuyển dụng PR vậy chứ, 18 đến 35 tuổi, yêu cầu cơ thể khỏe mạnh, suy nghĩ thoáng. Liền hỏi lại lần nữa: “Là tạp chí?”

“Nói nhiều như vậy làm gì.” Lão Đại lôi Hiểu Diệp ra khỏi thang máy.

Trên cửa nhà xuất bản không phải đề tên của phòng tạp chí, mà là XX phòng tranh ảnh.

Qua lại nơi này đại đa số đều là nữ giới, sau khi thấy đàn ông. Nga, nhấn mạnh là thấy hai người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo, có cô nàng đã bắt đầu mất bình tĩnh hai mắt lóe sáng.

“Chúng tôi tìm tổng biên tập.” Cuối cùng Lão Đại tìm trong đám phụ nữ chọn ra một cô gái bình thường nhất để hỏi.

“Tôi chính là tổng biên tập Thành Nhã Vận.” Cô gái tháo mắt kính xuống mỉm cười, có cảm giác rất phong độ.

Hiểu Diệp đưa tới tranh của mình, cô gái mời Lão Đại và Hiểu Diệp ngồi xuống, sau khi lật xem vài bức, cười càng thêm ngọt: “Thái tiên sinh phải không, chúng tôi rất hài lòng với tranh của cậu, tạp chí chúng tôi chủ yếu lấy độc giả nữ và tiểu thuyết làm cơ sở chính, nên cần tìm người để vẽ tranh minh họa, không biết cậu có thể đảm nhiệm được không.”

“Có thể, có thể.”

“Vậy thì tốt, chúng ta sẽ ký hợp đồng ngay bây giờ, ký kết xong rồi không được đổi ý đâu đó.”

Hiểu Diệp thấy cô rất vừa ý bức tranh, nghe cô nói vài câu về vẽ tranh minh họa cho tiểu thuyết xong rồi liền vui vẻ đồng ý nhận lấy công việc này, ký hợp đồng. Người đẹp nhận lấy hợp đồng, cười y như con hồ ly vừa trộm được gà.

“Chào mừng cậu đến với chúng tôi. Sau này bản thảo của cậu sẽ chuyển về bên mỹ thuật. Nga, đúng rồi, cậu có biết đam mỹ tiểu thuyết là gì không?”

“Cái đó à, quả thật không biết.” Hiểu Diệp hổ thẹn nói, sắp phải làm việc mà ngay cả thứ cơ bản gì đó cũng không biết.

“Nga, không sao, khi về đọc kỹ bản thảo thì sẽ biết.”

Cầm bản thảo, Hiểu Diệp vui vẻ muốn kéo Lão Đại đi chúc mừng mình khởi đầu thuận lợi.

Kết quả đúng lúc Tống Liêm vừa tan tầm gọi điện tới, nói là cả nhà Tống Nghị sẽ đi vào ngày mai, nên hôm nay mọi người cùng ăn cơm với nhau một bữa. Hiểu Diệp đành phải nói tạm biệt với Lão Đại, đứng ở ven đường đợi Tống Liêm lái xe tới đón.

Vừa lên xe, Hiểu Diệp bắt đầu khoe khoang những gì xảy ra hôm nay của mình với Tống Liêm, lúc Tống Liêm hỏi về chuyện khác ở tạp chí, Hiểu Diệp vừa nghe chẳng biết trả lời ra sao. Tống Liêm thở dài nói: “Em bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền.”

Chương 16: Chương 16

Chương 16

Hiểu Diệp trước giờ chưa bao giờ thấy Tống Liêm nói câu nào chính xác như thế, sau khi cậu nhìn mấy thứ XXOO trên màn hình xong liền chộp lấy điện thoại bên cạnh, bấm số gọi tổng biên. Mặc dù đã gần 2 giờ sáng, nhưng Hiểu Diệp vẫn không kiềm chế được bản thân tìm tổng biên nói lên suy nghĩ trong đầu mình.

“Alô, xin chào ~” Tổng biên bên kia đầu dây có vẻ tràn trề sinh lực hơn so với mình, còn thấp thoáng nghe thấy tiếng Nhật walawala gì đó.

“Thành tổng biên, tôi là Thái Hiểu Diệp.”

Thành Nhã Vận vừa nghe liền cười hỏi: “Cậu bây giờ đã biết đam mỹ tiểu thuyết là gì chưa?”

Hóa ra đã sớm biết mình sẽ gọi tới, Hiểu Diệp có cảm giác mãnh liệt rằng mình đã bị lừa, lúc đó cậu thấy Thành Nhã Vận mỉm cười rất giống một người, cái lúc mà Tống Liêm lừa mình đến H thị không phải cũng cười như vậy hay sao!

“Trước khi cậu muốn đưa ra yêu cầu gì với tôi, Hiểu Diệp thân mến à, tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, vi phạm hợp đồng là phải bồi thường tiền đó. Tạp chí chúng tôi không hoan nghênh những người vi phạm hợp đồng đâu, dẫu sao cách ngày xuất bản cũng không còn xa nữa, thứ chúng tôi cần chính là tranh minh họa MM. Được rồi, tôi chỉ nói tới đây thôi, giờ đến lượt cậu nói.” Thành Nhã Vận giọng điệu nhẹ nhàng khoan khoái nói xong một đống lời, rồi để lại một khoảng trống dài im lặng.

“Không, tôi không có gì để nói.” Hiểu Diệp thở dài, cô đem những thứ cần thiết ra nói hết cả rồi, mình có còn cái gì để nói nữa đâu.

Bên kia đầu dây vang lên tiếng cười khoái trá của Thành Nhã Vận, cô còn có lòng tốt nhắc nhở Hiểu Diệp: “Nếu cậu thật sự không biết vẽ tranh đó như thế nào, vậy thì tới Baidu đăng bài đi, chị em ở khắp mọi nơi sẽ rất vui vẻ giúp đỡ cậu.”

Hiểu Diệp cúp điện thoại, bỏ luôn bản vẽ ngày hôm nay, này con mẹ nó xem như leo lên thuyền trộm rồi. Hiểu Diệp thầm mắng một câu, thật sự cảm thấy mệt mỏi, liền mơ mơ hồ hồ đi ngủ.

Trong lúc ngủ mơ chung quy cứ cảm thấy phía sau lưng lạnh run một chập, Hiểu Diệp đột nhiên mở to mắt, trái lại khiến Tống Liêm đang mặt đối mặt với cậu hoảng sợ.

“Anh bệnh à.”

“Em xác chết vùng dậy ah.”

Rất ăn ý, không hẹn mà gặp nói cùng lúc, ngay cả câu cú cũng y như nhau. Hiểu Diệp vẻ mặt chán ghét đẩy đẩy mặt Tống Liêm, đứng dậy. Vươn tay lấy quần áo làm chăn bông rớt xuống đất, lộ ra lồng ngực bằng phẳng và hai điểm nhỏ màu hồng nhạt.

“Chậc chậc, tôi nói nha, Hiểu Diệp em cứ như vậy phong tao đứng trước mặt một người đàn ông cấm dục đã lâu mà còn có tình ý với em, thật sự là một chuyện rất là nguy hiểm.” Tống Liêm dựa vào bàn, con mắt lập lòe phát sáng.

Nếu bạn cho rằng Hiểu Diệp sẽ hét chói tai kéo chăn bông lên che người, vậy thì bạn đã sai. Hiểu Diệp chỉ đơn giản ném chăn bông qua một bên, đứng lên trên giường mình, cả người chỉ có duy nhất một vật che đậy chính là cái quần lót nhỏ màu đen. Rồi làm một động tác của vận động viên thể hình.

“Dáng người tôi tốt, không sợ bị nhìn.” Sau đó ở trước mặt Tống Liêm dùng động tác nhanh nhẹn của khi trước cấp tốc mặc nhanh quần áo, chạy vào phòng tắm. Nghe tiếng khóa cửa, Tống Liêm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Hiểu Diệp rửa mặt xong ra ngoài ăn bữa sáng, kỹ thuật dùng dao của Dư Hoa không ngờ rất ‘khéo léo’, chỉ thái thịt thái rau thôi, mà lại dùng sức mạnh khiến người người khó tin. Hiểu Diệp vừa dùng chiếc đũa bới móc trong cháo ra được một vật thể rắn màu đen không rõ nguồn gốc, miệng ngậm bánh mì, lòng không yên. Đám người lão gia tử mắt thấy nhưng tâm không sợ, bình tĩnh ăn bữa sáng có hương vị kì quái.

Đột nhiên trong đầu Hiểu Diệp nảy lên một ý tưởng, gỡ miếng bánh mì ra khỏi miệng, hai mắt tỏa sáng nhìn chăm chú Tống Liêm. Tống Liêm bị ánh mắt nóng cháy của Hiểu Diệp nhìn chằm chăm, đương nhiên sẽ không tự kỷ đến trình độ cho rằng Hiểu Diệp đột nhiên yêu thương mình.

“Cái mặt của em giống như một năm không được ăn thịt là ý gì đây?” Tống Liêm hỏi.

Hiểu Diệp ha ha cười, cười đến nỗi khiến mọi người ai nấy đều nổi da gà toàn thân. Hiểu Diệp nói: “Anh có thể làm người mẫu, để tôi vẽ tranh minh họa được không.”

Tống Liêm nhếch môi, giọng điệu không tử tế nói: “Vị kia vóc dáng tốt, không sợ tiểu nhân thấy, hay là ngài nhìn vào gương tự vẽ mình đi.”

“Liêm ca, dáng người của anh rất rất tốt mà.” Nói xong còn cười cười lấy lòng, nếu Hiểu Diệp mà có cái đuôi, lúc này đây nhất định sẽ vẫy vẫy liên hồi.

“Được, tôi đành cố mà làm thôi.”

Từ đó về sau Hiểu Diệp có hai tới hai người mẫu, một là bản thân mình còn một là Tống Liêm. May mắn là chỉ có một bài văn với quy mô lớn, nói chung bức tranh chỉ cần nắm tay ôm ôm ấp ấp là được. Lần đầu tiên đi giao bản vẽ, người đẹp biên tập vui vẻ cười đến nỗi nhìn không ra con mắt. Chỉ còn thiếu mỗi việc khen Hiểu Diệp có tài năng thiên phú mà thôi. Xét thấy tiền nhuận bút cũng nhiều, Hiểu Diệp liền mang bản thảo khác về, quay lại tiếp tục việc vẽ tranh minh họa.

.

Một buổi trưa nào đó, nhóm thư ký của Tống Liêm ngồi nói chuyện phiếm ở trong phòng làm việc.

Chợt một cô trong nhóm thò tay rút ra một quyển tạp chí, lật tới một trang có hình minh họa rồi giơ lên, cười vô cùng đáng khinh: “Chính là cái này đây, lần đầu tiên nhìn thấy, đã có cảm giác bức vẽ này vô cùng giống tổng giám đốc.” Mọi người vừa nghe vội cầm lấy nhận xét, quả nhiên giống.

“Đây là tạp chí gì vậy.” Mọi người muốn lật trang bìa xem thử.

“A ha? Này sao.” Cô nàng nào đó vươn tay đoạt lại ôm vào trong lòng, cười cười nói: “Là tiểu thuyết, mấy cậu không nên xem. Ha ha ha.”

Cơ mà, chỗ thư ký lại có cô gái rất nhút nhát rụt rè xuất hiện nói: “Đã ra 3 kì, chỉ cần là tranh của họa sĩ gọi Nhật Nghiêu này vẽ, công đều có vài phần giống tổng giám đốc. Nghe nói họa sĩ này chính là nam giới.”

“Oa, thầm mến.” Cả văn phòng nhốn nháo, tíu tít xúm lại râm rang một vùng.

Sau đó, một cô thư kí gan lớn nào đó muốn tìm chết đã cầm tạp chí nhét lẫn vào trong xấp văn kiện rồi đem toàn bộ đưa tới chỗ Tống Liêm. Tống Liêm cầm văn kiện lên, bức tranh đột nhiên rơi ra, nhìn thấy nó hắn liền buồn bực thở dài. Hèn chi Hiểu Dệp thà chết cũng không chịu cho mình xem tranh cậu ấy vẽ, thì ra tranh này chính là mấy thứ bậy bạ linh tinh kia. Nhìn những đường nét trong bức tranh, hắn biết rõ phải chỉnh sửa rất nhiều lần mới vẽ ra được cái này. Tống Liêm đưa tay vào túi tìm, lấy ra một lọ dầu bôi trơn, rầu rĩ nói: “Mày khi nào mới có thể phát huy công dụng đây.”

Thật ra Hiểu Diệp nhận vẽ tranh không chỉ cho một nhà tạp chí. Hiểu Diệp vẽ phong cách dễ thương rất nhanh, nên mới có thể giao bản thảo đúng giờ, thành ra thu nhập cũng khá nhiều.

Đương nhiên chiếm chủ yếu là bên tạp chí đam mỹ kia, còn nhân vật trong bức vẽ, lãnh đạm cấm dục công chính là Tống Liêm, còn niên thượng đại thúc thì là Tống Thanh, nhưng nếu thuộc loại hình khác thì công sẽ là Tống Nghị. Hiểu Diệp không kìm nổi nước mắt lưng tròng, bác Tống, ngài đúng là nhân tài, người trong nhà ngài muốn kiểu gì có kiểu đó, thật sự là kho tư liệu sống tốt nhất của tôi.

Còn cái câu vô sỉ “Kích thước có lẽ hơi lớn” của tổng biên đại nhân kia, Hiểu Diệp kiên quyết coi như không nghe không thấy, kết quả lần này giao bản vẽ xong, biên tập viên xinh đẹp kia liền đưa cho cậu hai cái đĩa, một đĩa là bản thảo bài văn, một đĩa khác, khụ, các bạn biết mà.

“Xem cho kỹ nha ~ đây chính là tư liệu sống.” Biên tập viên xinh đẹp dặn dò.

Về tới nhà, Hiểu Diệp liền đem cái đĩa kia ném vào thùng rác, bắt đầu mở bản thảo chuẩn bị vẽ minh họa. Còn nhớ mới đó không lâu cậu có phản ánh với tổng biên đại nhân, là loại tiểu thuyết dành cho người lớn này chẳng lẽ không có tình yêu thuần khiết hay sao. Tổng biên đại nhân cười nhạt mấy tiếng đáp: Không có H độc giả xem cái rắm gì. Bắt đầu từ lúc đó hình tượng của Thành Nhã Vận ở trong lòng Hiểu Diệp liền vỡ thành hàng đống mảnh nhỏ.

Nhìn đoạn văn đầy XXOO này, Hiểu Diệp vẫn chưa thật sự hiểu lắm XXOO là những gì, nhớ năm ngoái mua nhầm đĩa chỗ Lý Cường, còn chưa xem thì mình đã bẻ rồi quăng đi mất, cuối cùng đến hôm nay, không ngờ lại có một cô gái đưa nó tới cho mình. Tâm lý ngổn ngang, rốt cuộc cũng lấy đĩa CD từ trong thùng rác ra.

Mẹ nó, không phải chỉ là đĩa GV thôi sao, tưởng lão tử đây sợ mày à.

Chương 17: Chương 17

Chương 17

Mở CD tư liệu ra, trong đó có hai thư mục, một là “Xem xong đĩa này hãy xuyên qua tôi”, còn một thì “Người ta đây là lần đầu tiên đó nha, xuyên tôi đi, đâm tôi đi”. Trên trán Hiểu Diệp giăng đầy hắc tuyến, chị gái biên tập xinh đẹp ơi, chị có thể nào đừng đổi tên thư mục bình thường của người ta thành cái tên dung tục như thế này được không vậy.

Click đúp vào “Người ta đây là lần đầu tiên đó nha, xuyên tôi đi, đâm tôi đi”, nhìn tựa đề có lẽ là đĩa dành cho người mới vào nghề, gu chắc không quá nặng. Hiểu Diệp sau khi xem xong tổng kết lại, mấy cái này chỉ thấy toàn là thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp bị ông chú quái đản XX, không có chút sáng tạo nào, chẳng giống trong tiểu thuyết đa dạng gấp trăm lần.

Nhưng Hiểu Diệp cũng cực kỳ may mắn vì mấy thứ này không có vụ phóng đại như trong tiểu thuyết đã viết, cái gì mà rượu vang đỏ, nước sốt trộn salad và tương ớt đủ loại cùng nhau ra trận, nếu không mấy cái này chẳng khác nào phim kinh dị. Hiểu Diệp hoàn toàn chìm trong thái độ “Nghiên cứu”, lâu lâu còn dừng lại quan sát một số động tác, suy nghĩ hoạch định để vẽ ra một bức tranh giống y như thật. Còn phải chụp màn hình khi cần thiết để ghi chép lại. Rồi lắc đầu thở dài, dáng người ông chú này sao lại tệ như thế, khiến cậu không tài nào YY nổi.

Hiểu Diệp chỉ đành lên mạng tìm những người đẹp trai có vóc dáng tốt để bổ sung những thứ mà công thiếu, mở baidu lên tìm hình ảnh, Hiểu Diệp trang trọng gõ vào bốn chữ trai đẹp Âu Mĩ, kết quả là vài giây sau, Hiểu Diệp liền vùi đầu xuống bàn. Này, cái thói đời gì thế này, tại sao đại đa số hình tìm ra đều là hình nam nam với nhau chứ, chẳng lẽ trai đẹp Âu Mĩ tất cả đều như thế này? Lại tìm hình của trai đẹp Châu Á, kết quả cũng giống y như trên. Hiểu Diệp chợt nhớ lại, cảm thấy khi tổng biên cười với tiêu chuẩn nữ vương nói câu “Thống nhất thế giới” kia có bao nhiêu là đáng sợ.

Tống liêm mua một quyển tạp chí tiểu thuyết có tranh do Hiểu Diệp vẽ minh họa, một bên xem một bên ngạc nhiên về óc tưởng tượng phong phú của tác giả này. Con gái bây giờ đều cởi mở như thế? Không nói mấy quyển này được xuất bản với quy mô lớn, nghe đâu người mua cũng không ít?

XX đẩy OO lên giường, tà mị cười nói: “OO, em trốn không thoát lòng bàn tay của tôi đâu.” Nói xong liền xé quần áo OO.

. . . . . .

. . . . . .

xx của XX bỏ vào oo của OO

Thông Tin
Lượt Xem : 1971
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN