--> Tái Giá - game1s.com
XtGem Forum catalog

Tái Giá

n mất bình tĩnh, mấy lần phiền não suýt phát giận, sau lại lại nhớ đến mẹ cả Trịnh thị của mình, tâm tư bỗng nhiên trùng xuống , xem Tạ Chiêu như hài tử ruột của mình mà chiếu cố.

Tiểu hài tử là sinh vật cực kỳ nhạy cảm. Người nào thật lòng đối tốt với nó, nó có thể cảm giác được ngay lập tức, cũng theo bản năng lệ thuộc vào người đó.

Tự mình chăm sóc Tạ Chiêu vài đêm, Tạ Chiêu dần dần đối với Nguyên Nghi Chi thân cận , dần dần không khóc kêu”Bà vú” vào ban đêm nữa , mà kêu”Nương nương” .

Lần đầu tiên nghe được tiếng gọi ban đêm trong giấc ngủ mơ màng của Tạ Chiêu, mỗi khi lật người, Tạ Chiêu đưa tay nhỏ bé lung tung sờ quơ lên, sau đó nhắm mắt lại kêu”Nương nương” , một bộ dạng tin cậy hoàn toàn. Nguyên Nghi Chi trong lòng mềm nhũ , ôm Tạ Chiêu hôn liên tục mấy cái.

Sau khi Tạ Chiêu khỏi bệnh, Nguyên Nghi Chi liền an bài mấy tên sai vặt tuổi nhỏ mỗi ngày cùng với Tạ Chiêu chơi đùa tại hậu hoa viên một chút, trước kia Tạ Chiêu được chăm sóc quá mức, thậm chí thường bị ốm, thân thể không được vận động đầy đủ, cũng không được phơi nắng, trông nó giống như tiểu hài tử 5, 6 tuồi. Tiểu tử này thích nhất là nghịch ngợm gây sự, cả ngày không có lúc rỗi rãnh, để hắn thỏa thích chơi đùa, hắn mới khỏe mạnh hơn.

Tạ Chiêu trở nên hướng ngoại, hoạt bát hơn trước bởi vì được phơi nắng và tỉ mỉ điều chỉnh ăn uống, nó vốn có khuôn mặt tái nhợt, nhỏ nhắn cũng từ từ trở nên hồng nhuận, động vật nhỏ luôn luôn khiếp sợ đã không còn thấy nữa, nó trở nên to gan hơn,thản nhiên hơn, dám nhìn thẳng phụ thân mẫu thân, dám biểu đạt ý nguyện của mình nữa.

Những biến hóa này rất chậm, nhưng xác thật từng ngày một đang thay đổi.

Mùng bảy tháng chạp, sáng sớm bầu trời mây đen giăng đầy, đen lay láy đè ở đỉnh đầu, báo hiệu một đợt bão tuyết sắp đến.

Tạ Chiêu hướng cha mẹ thỉnh an sớm, sau khi cùng cha mẹ ăn qua điểm tâm, liền dẫn mấy gã sai vặt cùng Nha hoàn đến hậu hoa viên chơi đùa.

Tiểu hài tử thiên tính mê chơi, không sợ lạnh nóng, ở ngoài cửa lớn chơi đùa không để y đến cái lạnh.

Tạ Chiêu cùng mấy tiểu hỏa bạn cùng nhau chơi trốn tìm chạy nhảy một chút, Oanh nhi thấy trên trán hắn hình như có chút mồ hôi, sợ hắn đổ mồ hôi sẽ cảm lạnh, nên khuyên hắn về nhà.

Tạ Chiêu có chút lưu luyến, trước kia hắn bị tổ mẫu và bà vú gò bó , không cho phép điên khùng chạy không cho phép chơi đùa, bây giờ mẫu thân cho hắn chơi đùa, hắn quả thật vui đến chết mất, thật sự chết mất. Mỗi ngày lại theo mẫu thân học tập viết vài chữ to cũng không cảm thấy khổ cực, ngược lại cảm thấy thú vị.

Đang lúc ấy thì hắn cảm thấy trên mặt lành lạnh, ngẩng đầu lên, liền thấy những mảng bông tuyết tung bay đầy trời bao la, Tạ Chiêu oa oa kêu lớn, “Tuyết rơi! Tuyết rơi! Ta muốn nói cho nương nương biết!”

Tạ Chiêu mang theo một luồng khí lạnh chạy vào buồng có lò sưởi thì Nguyên Nghi Chi đang cùng Hà quản sự thương lượng chuyện nấu cháo ngày mai – mồng 8 tháng chạp.

Nguyên Nghi Chi một mặt an bài xong sáng sớm ngày mai để nấu được cháo mồng 8 tháng chạp cần phải biết nấu, đồng thời còn suy tính lấy thân phận tuần diêm Ngự sử ra ngoài bố thí.

Có liên quan chuyện bố thí nàng cần cùng Tạ Ung thương lượng ——làm bố thí là chuyện tốt, nhưng lại dễ dàng bị người công kích là mua chuộc danh tiếng, vì vậy Nguyên Nghi Chi không dám tự tiện chủ trương.

“Nương nương! Nương nương! Tuyết rơi! Tuyết rơi!” Một góc áo bông thật dầy bị vén lên Tạ Chiêu đổi lại một cỗ lạnh lẽo thở hồng hộc chạy vào, hắn còn đưa tay điệu bộ , kêu: “Bông tuyết thật to nha, thật là trắng nha!”

Hắn chỉ cố hướng trước mặt Nguyên Nghi Chi chạy đến, không có chú ý tới dưới chân một bồn than lửa hồng, mắt thấy muốn đạp lên, Nguyên Nghi Chi vội vàng đưa tay cản hắn, kết quả nàng từ trên ghế đứng dậy quá mạnh, liền ngất đi, thân thể mếm mại ngã xuống, làm cho Hà quản sự sợ hết hồn, vội vàng chạy đến đỡ nàng, lúc này bước nhanh sang đó Hòa Hà cũng ôm lấy Tạ Chiêu.

“Phu nhân? Phu nhân?”

Nguyên Nghi Chi sắc mặt tái nhợt bất tỉnh, dọa sợ mọi người, Hòa Hà đem Tạ Chiêu để qua một bên, vội vàng đến đỡ Nguyên Nghi Chi, mang theo tiếng khóc.

Đi ra bên ngoài làm việc Hòa Yên đi vào liền phát hiện trong phòng đại loạn.Đến khi nàng phát hiện là tiểu thư mình té xỉu,chỉ cảm thấy tâm không thể thở nổi. Nàng hung hăng bấm móng tay vào chính mình vì muốn mình trấn định. Lúc này mới xoay người kêu tiểu nha hoàn, phân phó: “Nhanh trước hết gọi quản gia đi mời đại phu, sau đó phái người đi thông báo lão gia.”

Quản sự Hòa Yên và Hòa Hà đã đưa Nguyên Nghi Chi vào giường lớn trong nội thất, Hòa yên đối với quản sự Hòa Hà nói: “Hà quản sự, làm phiền người đi gọi Tôn ma ma một tiếng, nàng hiểu sơ chút y lý, lại chiếu cố tiều thư từ nhỏ, mời nàng đến”

Chương 26

Quản sự Hòa Hà cuống quít đáp, một đường chạy đi gọi bà vú của Nguyên Nghi Chi – Tôn ma ma.

Tạ Chiêu bị sự cố bất ngờ dọa sợ, vẫn đi theo sau lưng Nguyên Nghi Chi, hiện tại hắn đã ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn người đang nằm ngang ở trên giường nhắm mắt lại không nhúc nhích mẹ kế, muốn khóc lại không dám khóc, chỉ chớp chớp đôi mắt to, tay nhỏ bé sợ hãi nghĩ muốn níu lấy tay mẹ kế, thử mấy lần lại rụt về.

Hắn biết đều do mình gây họa.

Hắn chưa từng hiểu được gây họa sẽ có hậu quả gì, nhưng theo bản năng cảm thấy sợ.

Khi Tạ Ung vội vã chạy đến thì lão đại phu tóc điểm trắng đã xem xong mạch cho Nguyên Nghi Chi.

Lão đại phu có chút không xác định chắc chắn, lại dừng một chút, sau đó lại đổi tay bắt mạch.

Tạ Ung khóa chặt lông mi, mím chặt môi.

Một lát sau lão đại phu mới chậm rãi để tay xuống Nguyên Nghi Chi, lại chậm rãi đứng dậy, nhìn khuôn mặt nghiêm túc Tạ Ung cười nói: “Chúc mừng đại nhân, tôn phu nhân có hỉ.”

Tạ Ung chớp chớp mắt phượng, mặt không chút thay đổi, tiếp theo sau đó chớp mắt, nhìn lão đại phu một chút, lại nhìn Nguyên Nghi Chi đang hôn mê một chút.

Lão đại phu cười ha ha, ông thấy tình cảnh này bởi vì quá mức vui mừng, ngược lại không có phản ứng ngu xuẩn của phụ thân, nói: “Mới hơn một tháng, cho nên vẫn còn rất khó khăn chẩn đoán chính xác, nhưng theo kinh nghiệm lão phu tám chín phần, nếu như đại nhân không yên lòng, qua sáu bảy ngày nữa, lão phu trở lại chẩn đoán bệnh một lần nữa.”

Tạ Ung rốt cuộc xác định mình không nghe lầm, vẻ mặt nghiêm túc vẫn như cũ chưa đổi, hắn gật đầu một cái: “Vậy làm phiền lão tiên sinh rồi, tại sao nàng xỉu, mà bây giờ còn chưa tỉnh?”

Lão đại phu nói: “Tôn phu nhân vất vả quá độ, trước đó vài ngày liên tiếp thức đêm? Cái này không thể được, trước ba tháng đầu là thời kỳ mấu chốt của thai kỳ, hơi vô ý sẽ dễ dàng dẫn đến sanh non, ta sẽ cho nàng ấy thuốc an thai bổ thân, mỗi ngày sáng, tối uống một lần, ba chén nước mấu còn một chén, uống nhân lúc còn nóng.”

Vài ngày trước Nguyên Nghi Chi thức đêm chăm sóc Tạ Chiêu, ban ngày còn phải bố trí nhà mới, tiếp đãi các nữ quyến quan trường Dương Châu tới chơi .

Tạ Ung ánh mắt sầm lại, nhưng vẻ mặt như cũ hết sức tỉnh táo, hắn nói với lão đại phu: “Trong thành Dương Châu có thể có Thánh Thủ Phụ Khoa? Nếu như là nữ nhân thì càng tốt, ta muốn mời họ về đến nhà nhờ chăm sóc.”

Lão đại phu hơi có chút kinh ngạc nhìn Tạ Ung một cái, vị này tuổi không lớn lắm. Đại Quan người phát ra quan uy mười phần, thậm chí có chút lạnh như băng, cũng không nghĩ tới lại rất thương tiếc phu nhân, lại vì nàng mang thai mà cố ý cung phụng đại phu ở nhà.

“Lại nói tại đây thật sự có thầy thuốc nữ, chuyên khám phụ khoa, y thuật tuyệt diệu, cứu người vô số, nhân gian tôn xưng nàng ấy là vương cô, nếu như đại nhân có thể mời được nàng, khẳng định không phải lo gì.”

Tạ Ung gật đầu một cái, lại cặn kẽ hỏi thăm tư gia của vương cô, chờ lão đại phu viết xong đơn thuốc, đưa cho hắn rất nhiều bạc.

Lúc Lão đại phu viết đơn thuốc, Nguyên Nghi Chi đã tỉnh lại, nàng chỉ là quá mệt mỏi, hơn nữa vừa cưới xong rất nhanh đã có thai khiến cho khí huyết không điều hòa, lúc này mới té xỉu, cũng không có gì đang ngại.

Tạ Ung tự tay đút Nguyên Nghi Chi uống thuốc, để cho nàng nằm xuống nghỉ ngơi, thấy sắc mặt của nàng hơi khôi phục một chút đỏ ửng, sắc mặt căng thẳng của hắn mới hơi giảm đi một chút, nhẹ nhàng nắm tay Nguyên Nghi Chi, hắn mấy lần muốn mở miệng, muốn nói lại thôi

Nguyên Nghi Chi có chút buồn cười, cầm lại tay hắn hỏi: “Sao thế?”

Khuôn mặt của Tạ Ung U ám, hắn lại mím chặt môi một lúc, mới nhẹ nhàng cúi đầu tựa vào trán nàng, nói: “Nàng nhất định phải thật khỏe mạnh, biết không?”

Lông mi của hắn và lông mi nàng cọ vào nhau, hơi ngứa một chút, mắt của nàng nhìn vào mắt hắn, nàng có thể thấy được trong đó là sự lo lắng, sợ hãi đến tột độ, cùng với sự bình tĩnh bên ngoài của hắn hoàn toàn bất đồng .

Lòng của Nguyên Nghi Chi trong nháy mắt liền mềm như một dòng xuân thủy.

Nàng đưa tay vòng qua cổ của hắn, chủ động hôn

lên cánh môi mỏng của hắn, nói như cam đoan: “Đừng lo lắng, Thiếp và hài tử sẽ thật khỏe mạnh.”

Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Tạ Ung chợt đứng lên, xoay người đi ra phía ngoài phòng, gọi nha hoàn đến phân phó.

Hắn nhẹ nhàng nói trước với nàng ta: “Ngươi tự mình giáp mặt thông báo Tri Chương, bảo hắn lập tức đến cầu Vương cô, bất kể dùng thủ đoạn gì phải mời cho bằng được.”

Tri Nhu lĩnh mệnh đi.

Tạ Ung lại quay sang Tôn ma ma nói: “Nhũ mẫu chăm sóc Nghi Chi từ nhỏ, sau này vẫn phải phiền người bận tâm đến nàng, Nghi Chi luôn phải tự mình làm việc, không chịu nghỉ ngơi thật tốt, Nhũ mẫu nhất định phải giám sát nàng. Về sau nàng ăn, mặc, ở, dùng, người cũng cần thật cẩn thận.”

Tôn ma ma kính cẩn phúc phúc, nói: “Dạ, lão thân nhất định chăm sóc tốt phu nhân.”

Tạ Ung lại nhìn một chút Hòa yên và Hòa Hà: “Về sau các ngươi thay phu nhân quản lý gia sự trong mọi việc phải nắm rõ hết mọi thứ, chuyện nhỏ tự mình giải quyết, đại sự đi hỏi quản gia Tri Chương bên ngoài biết chưa?.”

Hòa Yên và Hòa Hà cùng đồng thanh: “Vâng”

Nguyên Nghi Chi trong nội thất lắng nghe Tạ Ung an bài, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào, chính là cảm động vô cùng, mắt lại phát hiện Tạ Chiêu co rúc ở cuối giường.

Tạ Chiêu giống như con cún con nằm ở cuối giường, ngước mắt nhìn nàng.

Nguyên Nghi Chi kinh ngạc nói: “Chiêu Nhi con sao vậy?”

Tạ Chiêu chớp chớp thủy mâu, hỏi: “Nương nương, người có tiểu oa nhi còn thương con không? Tiền ma ma nói người có tiểu oa nhi của mình rồi sẽ không thương con nữa.”

Nguyên Nghi Chi vừa đau lòng vừa tức giận, vẫy Tạ Chiêu lại trước mặt mình, xoa đầu nó nói: “Ta là nương nương của ngươi, có người nương nương nào mà không thương hài nhi? Ngươi nha, sắp làm ca ca rồi, phải có bộ dạng của ca ca đó, sau này còn phải thay nương nương chăm sóc tiểu oa nhi nữa chứ.”

Tạ Chiêu lập tức vui vẻ ra mặt, hỏi: “Có thật không? Muốn cho con chăm sóc tiểu oa nhi! Ta muốn tiểu đệ đệ!”

Nguyên Nghi Chi có chút nghi ngờ cười, hỏi: “Tại sao không cần tiểu muội muội?”

Đứng ở lập trường trong nhà, không phải nên hi vọng nàng sinh nữ nhi sao?

“Tiểu đệ đệ sẽ chơi với ta, tiểu muội muội không cần.”

Chương 27

Nguyên Nghi Chi Cười ngước mặt lên nói ” đệ đệ, muội muội đều chơi với con, chỉ cần con làm một người anh tốt.”

Tạ Chiêu lập tức bảo đảm: “con nhất định sẽ làm một ca ca tốt! Nương nương để cho bọn họ chơi với con nha!”

Tạ Ung đi vào, không vui, nhỏ giọng quát: “Cả ngày chỉ biết chơi, ngươi lớn thế nào rồi? đã mấy tuổi rồi hả ?”

Nguyên Nghi Chi bất đắc dĩ vỗ trán, lại nữa!

Tạ Ung thật là một phụ thân ngốc, chỉ biết đen mặt lại khiển trách tiểu hài tử, khó trách Tạ Chiêu luôn khiếp sợ, không hẳn là bị ảnh hưởng từ Triệu Thị, còn do bị Tạ Ung dọa sợ?

Phụ thân ngu ngốc!

Nguyên Nghi Chi vuốt ve nhẹ bụng, không nhịn được mắng thầm trong bụng phụ thân của tiểu oa nhi. Xem ra sau này vì vấn đề nuôi dạy hài tử, nàng cùng hắn còn phải tranh chấp đây.

Chỉ là, nàng cực kỳ mong đợi ngày đó .

Từ sáng đến tối, một đám người vây quanh Nguyên Nghi Chi chạy qua chạy lại, ăn cơm, mặc quần áo, tản bộ, không khỏi chiếu cố liên tục như vậy .

Nguyên Nghi Chi vốn trêu cợt Tạ Ung mấy câu, nhưng nghĩ đến Đinh Cẩm Tú cũng bởi sinh khó mà qua đời, nên trong lòng Tạ Ung có bóng ma, nàng lại đau lòng thay hắn, ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc cẩn thận bảo dưỡng thân thể mình.

Sinh con là cửa ải khó nhất đối với nữ nhân từ trước đến giờ, hơn nữa mang thai cực khổ và nguy hiểm, Nguyên Nghi Chi mặc dù thường hay thoải mái nhưng cũng không dám coi thường.

Mới đầu nàng cảm thấy mang thai không có cảm giác gì khác, cho đến có một hôm thức giấc vào buổi sáng cản thấy buồn nôn, Tạ Ung thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng gọi bọn nha hoàn vào, nhưng Nguyên Nghi Chi đã nôn mữa đầy giường.

Đây chỉ là khởi đầu, mọi thứ ngày càng tệ, khẩu vị Nguyên Nghi Chi luôn rất tốt giờ thì bắt đầu nôn mửa, ăn bất cứ thứ gì cũng ói, ngày càng nhiều, trong bụng như có khối đã nặng đè ép, những thứ trước kia thích ăn lại thấy ghê tởm, chỉ muốn ăn rau dưa trái cây.

Nhưng thời kỳ nàng mang thai thật không khéo lại nhằm vào mua đông làm gì có rau dưa? Trái cây cũng rất ít. Kết quả chính là sắc mặt của Nguyên Nghi Chi càng ngày càng kém, khẩu vị càng ngày càng tệ.

Tạ Ung gấp đến độ phát hỏa, mấy phen muốn tự mình bái phỏng vương cô, hi vọng nàng có thể đến ở tạm Tạ phủ vì điều dưỡng thân thể cho Nguyên Nghi Chi.

Vương cô là Thánh Thủ Phụ Khoa nổi danh ở Dương Châu, bà xuất thân Thư Hương, phụ thân từng làm một Tiểu Quan, tinh thông y thuật, mẫu thân cũng tinh thông dược lý, bà từ nhỏ đã có hứng thú với y học yêu thương con gái Vương Thị đen toàn bộ kiến thức truyền cho bà, nhưng học tại nhà cũng chỉ đến một giới hạn nào đó, hơn nữa vương cô lập chí muốn nghiên cứu bệnh của nữ nhân, lớn lên một muốn tìm thây học y ở chung quanh, nhưng vào thời buổi trọng nam khinh nữ, truyền nam không truyền nữ ngành y cũng có khó khăn của nó, nhưng với tính khí kiên trì thành sự( ý là mọi việc thành công nhờ kiên trì), rất nhiều lão lang trung đã được nàng khơi thông tư tưởng, truyền thụ cho nàng rất nhiều bí mật bất truyền, cũng nhờ thế nàng học được y thuật, từ từ trở thành một người nổi trội.

Đáng tiếc, hành động của vương cô ngay lúc ấy rất kinh hãi thế tục, lại không tìm được nam nhân thích hợp xứng đáng gả, vương cô cả đời ở cùng với bà dì, chỉ lấy nhận mấy đệ tử bên cạnh.

Hôm nay vương cô tuổi tác đã cao, thể lực không lớn như lúc trước, môn hạ đệ tử cũng ra ngoài tự lập, thật ra thì nàng trải qua sự cô độc và tĩnh mịch.

Nguyên Nghi Chi cảm thấy rất tò mò với nữ thần y như vậy, hơn nữa kính nể, muốn tự đến bái kiến nàng, nhưng bị Tạ Ung ngăn lại.

Tạ Ung học tập cổ nhân Tam Cố Mao Lư(1), lấy thân phận quan phẩm cao nhất của mình ở Dương Châu tự mình đi bái kiến vương cô, hi vọng bà chuyển đến Tạ phủ để chăm sóc, hơn nữa có thành ý muốn vì bà dưỡng lão.

Vương cô cả đời tự mình hành y, không chịu đến nhà người khác làm người chăm sóc, nhưng mà hôm nay bà đã gần sáu mươi tuổi rồi, không có thể lực đèo lội suối để cứu người được nữa, đồng thời cũng bị chút thành ý của Tạ Ung tác động, quan trọng hơn bà thích Tạ Chiêu thường hay đến cùng Tạ Ung, người lớn tuổi đặc biệt dễ dàng bị bộ dạng của tiểu hài tử hồn nhiên ngây thơ làm lay động, vương cô cuối cùng đáp ứng khẩn cầu của Tạ Ung.

Trước đó Vương cô có chẩn đoán bệnh tình cho Tạ Chiêu, nó đã bị yếu từ nhỏ trong bụng mẹ, nếu muốn chân chính khỏe mạnh không gặp trở ngại sau khi lớn lên, cần khá nhiều thời gian bồi dưỡng tẩm bổ là chủ yếu, thuốc uống chỉ là phụ trợ thêm.

Sau khi vương cô cho Nguyên Nghi Chi điều dưỡng ăn uống cẩn thận, thân thể Nguyên Nghi Chi dần dần tốt hơn lên, nàng hiện tại chỉ hay nôn oẹ, phản ứng so với phụ nữ bình thường khác khi có thai kịch liệt hơn một chút, điều này cũng không có gì đặc biệt cũng không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, tận lực tìm những thức ăn nàng muốn ăn, thích ăn các loại thức ăn kỳ lạ nào đó.

Ở giai đoạn nôn nghén, thì không cần biết là thức ăn có dinh dưỡng và không dinh dưỡng , quan trọng nhất là có thể ăn, bất kể là cái gì, chỉ cần nàng muốn ăn, ham ăn thì càng tốt.

Vương cô đối với Tạ Ung giảng giải về phụ nữ có thai những phản ứng đặc biệt, có thể vẫn nôn nghén đến ngày sinh, khá dài 8, 9 tháng mười ngày trong thời gian này chì có thể chờ đợi, phụ nữ có thai thật rất vất vả, bất kể như thế nào cũng phải che chở bảo vệ.

Tạ Ung nghe, một lúc lâu cũng chỉ im lặng.

Ngay lúc này, Tạ phủ trong kinh thành

thành truyền tin đến, Tạ mẫu đưa thư đến một chút thuốc, một chút hức ăn và một người —— Đinh Lục tiểu thư Đinh Cẩm Vân.

Tạ mẫu viết trong thư vì Nguyên Nghi Chi mang thai cảm thấy rất vui, hi vọng nàng có điều dưỡng thân thể thật tốt, năm sau vì Tạ gia sinh một tôn tử.

Nhưng trong thư của bà đoạn sau mới là trọng điểm, Tạ mẫu nói Nguyên Nghi Chi mang thai, không thể chăm sóc Tạ Ung, càng không thể chăm sóc Tạ Chiêu, hơn nữa Tạ Chiêu trước đó bị bệnh, bệnh rất nặng, Tạ mẫu dường như từng câu từng chữ điều là chỉ trích Nguyên Nghi Chi hại, cho nên bà cùng bên ngoại Tạ Chiêu Đinh gia bắt tay với nhau, chưa được phép Tạ Ung đã đem sính lễ đến hỏi Đinh Lục tiểu thư Đinh Cẩm Vân làm tiểu thiếp cho Tạ Ung.

Đinh Cẩm Vân lần này theo đón người ngựa từ Tạ phủ tới Dương Châu, thân phận đã từ tiểu di của Tạ Chiêu nay trở thành Nhị nương của Tạ Chiêu một chuyển biến trọng đại ——nàng được Tạ mẫu dùng kiệu nhỏ đón vào Tạ phủ, ở kinh thành vào cửa trong tình trạng không có nam chủ.

Chương 28

Tạ Ung xem xong lá thư mẫu thân tự tay viết nhưng trên mặt vẫn không hề có chút thay đổi, sau đó từ từ gấp thư lại ngay ngắn rồi bỏ lại vào trong phong thư.

Đinh Cẩm Vân mặc một bộ quần áo mới màu đỏ nhũ bạc có vẻ sợ hãi đứng ở một bên, nhưng đôi mắt hoa đào mọng nước lại thỉnh thoảng len lén ngước nhìn Tạ Ung.

Bởi vì đang ở nhà nên Tạ Ung chỉ mặc áo dài liền thân màu xanh đen mỗi khi thường ở nhà, ngoài màu vốn có trên áo ra cũng không có hoa văn đồ án gì khác, chỉ có đường viền ở cổ áo và vạt áo dùng chỉ tơ cùng màu xanh đen thêu xung quanh, nhưng đã làm tôn lên dáng người cao lớn và khí chất lỗi lạc của Tạ Ung.

Lồng ngực Đinh Cẩm Vân nhảy loạn thình thịch, từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tạ Ung thì trong lòng của người thiếu nữ đã nổi lên tình ý mông lung. Người đàn ông này vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn vừa có tài hoa, tiền đồ vô lượng, sao nàng lại có thể không động lòng đây?

Nhưng khi đó nàng chỉ có thể âm thầm hâm mộ tỷ tỷ của mình thật tốt số và may mắn, bản thân nàng chỉ là con thứ, dù thế nào cũng không thể gả được cho một phu quân tốt như vậy.

Ai có thể nghĩ tới phong thủy luân chuyển, tỷ tỷ của nàng vẫn luôn khỏe mạnh như thế nhưng không ngờ lại bởi vì khó sanh mà qua đời? Khi đó tuy ngoài mặt Đinh Cẩm Vân cũng rất bi thương, nhưng thực ra ở trong lòng thì lại vui vẻ mừng thầm, nàng đã từng cẩn thận tính toán, nàng biết phụ thân không cam lòng bỏ qua một người con rể như Tạ Ung này, mà nữ nhi chưa gả đi của Đinh gia cũng chỉ có nàng, rất có thể nàng sẽ trở thành người vợ kế tiếp của Tạ Ung!

Tạ phu nhân, cách xưng hô này thật là tuyệt mỹ đến cỡ nào!

Nữ chủ nhân của Tạ phủ, tương lai đang rộng mở chào đón nàng!

Đinh Cẩm Vân một mặt cẩn thận từng chút lấy lòng cha và mẹ cả của mình, một mặt cố gắng giả trang nhu thuận ở trước mặt Tạ mẫu tỏ ra mình hoàn toàn bất đồng với vị tỷ tỷ ngông cuồng kiêu ngạo, sẽ không bao giờ ngỗ nghịch với mẹ chồng.

Hầu như nàng đã cho rằng tính toán nhỏ nhặt của mình sắp phải thành công như ý rồi, dù là phụ thân, mẫu thân hay là Tạ mẫu, dường như cũng đều có ý định muốn nàng trở thành kế mẫu của Tạ Chiêu, kế thất của Tạ Ung.

Nhưng nàng ngàn tính vạn tính, lại tính sai lòng của Tạ Ung, nàng không nghĩ tới Tạ Ung thế nhưng có thể nảy ra ý định cầu hôn với một người con gái có tên là sao chổi nổi tiếng “Khắc chồng”!

Hắn bị điên rồi sao?

Hay là hắn thật sự là một tín đồ thấy người sang bắt quàng làm họ? Bởi vì ham mê quyền thế địa vị Đệ Nhất Thế Gia Nguyên phủ, cho nên mới không ngại nguy hiểm bị khắc mà cưới người con gái ghê tởm đó?

Trừ nguyên nhân này ra, Đinh Cẩm Vân không nghĩ ra được lý do nào khiến cho Tạ Ung cầu hôn Nguyên Nghi Chi.

Tuổi nàng so với Nguyên Nghi Chi thì trẻ hơn, thanh danh cũng tốt hơn Nguyên Nghi Chi, dung mạo tự tin cũng không hề thua kém Nguyên Nghi Chi, có lẽ nhà mẹ của Nguyên Nghi Chi hiển hách, nhưng cũng là con được thứ thiếp sinh ra giống như nàng, vậy thì tại sao lại chọn Nguyên Nghi Chi?

Sau khi các nhận Tạ Ung cưới Nguyên Nghi Chi là vì tục huyền, Đinh Cẩm Vân ngay lập tức phấn chấn trở lại, từ khi hiểu biết được tư tình nam nữ, thì trái tim nàng chỉ trao gởi cho một mình Tạ Ung, đương nhiên không thể cứ như vậy mà từ bỏ, cho nên nàng dứt khoát bỏ qua dự tính làm chánh, lui một bước để có được nhiều thứ, dù cho làm tiểu thiếp cũng phải gả vào Tạ phủ.

Và một lòng cẩn thận tính toán của nàng hiển nhiên đã thành công.

Chỉ cần thành công gả vào Tạ gia, dựa vào tướng mạo xinh đẹp trẻ tuổi của mình, nàng không tin mình không chiếm được trái tim của Tạ Ung.

Một người đàn ông bất kể ra vẻ đạo mạo như thế nào, thật ra cũng chỉ là những kẻ háo sắc, tựa như phụ thân của nàng, tuổi cũng đã lớn, râu tóc bạc trắng cả rồi, không phải cũng mới nạp một tiểu thiếp có chừng mười bảy tuổi sao?

“Tỷ phu?” Đinh Cẩm Vân cẩn thận nhìn Tạ Ung, cố ý chọn cách xưng hô ám muội này để gọi.

Nàng biết cánh đàn ông nam nhân rất yêu thích cái loại cấm kỵ này.

Tạ Ung giương mắt liếc nhìn tới nàng, trên mặt không có biểu cảm gì mà ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo bức người.

Đinh Cẩm Vân không kìm lòng được mà rụt người lại, trái tim dường như cũng đang bị đóng băng, nàng có cảm giác đứng trước ánh mắt này mình không có chỗ nào có thể che giấu, hầu như mọi sự tính toán trong lòng của mình đều bị nhìn thấu.

Tạ Ung lạnh lùng dời đi ánh mắt, nhìn sang Tri Nhu đứng hầu ở bên cạnh nói: “Sắp xếp cho Đinh tiểu thư đến phòng khách ở, sau đó ta sẽ có an bài khác.”

“Dạ.” Tri Nhu lên tiếng đáp lại, sau đó đi tới trước mặt Đinh Cẩm Vân, khách khí nói: “Đinh tiểu thư, mời cùng nô tỳ đi lối này.”

Đinh Cẩm Vân có chút lo lắng nhìn về phía Tạ Ung, nàng đã là tiểu thiếp của hắn, là người phụ nữ của hắn, sao có thể đến ở tại phòng khách?

Nhưng lúc này Tạ Ung đã sải bước đi ra khỏi phòng khách.

Cũng trong thời gian đó, tại hậu trạch của Tạ phủ.

Nguyên Nghi Chi đang nằm nghiêng ở trên giường, sau lưng kê lên một chiếc gối dựa lớn, mắt rủ xuống nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình, trạng thái như đang suy nghĩ gì đó.

Niềm vui sướng sắp chào đón một sinh mệnh mới vẫn còn chưa tản đi, tuy rằng mỗi ngày nàng đều phải chịu cảnh nôn nghén hành hạ, nhưng trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, đối với tương lai cũng ấp ủ rất nhiều ước mơ tốt đẹp, thậm chí nàng cũng không quan tâm đến lời khuyên can của Tôn ma ma, mỗi ngày đều dành ra chút thời gian chuẩn bị quần áo cận thân cho tiểu bảo bảo.

Da thịt em bé còn nhỏ rất non nớt mềm mại, cho nên quần áo cận thân của tiểu bảo bảo cũng không phải là càng mới càng tốt, mà ngược lại là phải mặc cũ rồi, bông vải dệt được mài mòn mềm đi như vậy mới có thể tốt hơn.

Nguyên Nghi Chi tìm ra được vật liệu may mặc vải bông mà trước kia mình và Tạ Ung đã từng mặc qua, sau khi lộn ngược lại giặt sach xong, rồi dùng nước sôi đun qua một lần, sau đó tiếp tục đo đạc cắt may lại thành quần áo mới cho tiểu bảo bảo, áo choằng ngắn cỡ nhỏ, quần dài cỡ nhỏ cùng yếm quấn bụng cũng cỡ nhỏ và cộng thêm đủ loại quần áo khác.

Nhưng từng đường kim mũi chỉ chế tạo ra một bộ y phục, lại là một việc rất hao tốn nhiều nhãn lực, cho nên Tôn ma ma mới phản đối Nguyên Nghi Chi làm công việc quá sức này, nhưng Nguyên Nghi Chi lại không nghe lời khiến cho Tôn ma ma cũng sắp nổi đóa. ——Tạ phủ cùng Nguyên phủ đều không thiếu tay may vá, cho dù có yêu thương con cái đi nữa, cũng không cần phải đến mức tự tay mình làm y phục vào thời gian này chứ?

Tôn ma ma cũng cảm thấy rất cần thiết nên để Tạ Ung giáo huấn một chút Nguyên Nghi Chi cứng đầu cứng cổ này rồi.

Nhưng mà, Tôn ma ma lúc này đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ ở trước giường nhìn thấy tiểu thư mình ngẩn người thì đau lòng không thôi. Bà khe khẽ thở dài, nói: “Hiện nay tiểu thiếp cũng vào cửa rồi, còn có thể làm được gì bây giờ? Đều trách ta đã quá cưng chiều cô, cái gì cũng nghe theo cô, dựa theo lý mà nói, hiện tại cô đang mang thai không tiện hầu hạ lão gia, vì thế nên đã chủ động an bài cho lão gia một thông phòng hoặc thiếp thất, Đại nha hoàn của hồi môn mang theo không phải đều là vì cái này mà chuẩn bị sao? Có nhà nào mà không phải như vậy? Tính tình của Hòa Yên và Hòa Hà cũng khéo léo nhu thuận, cũng không hề có tâm tư giảo hoạt gì đó, cho dù về sau bọn họ có sanh con dưỡng cái, khế ước bán thân cũng vẫn đang nằm trong tay của cô, cả gia đình của bọn họ còn đang ở tại Nguyên phủ, vậy thì cô còn lo lắng cái gì đây?”

“Ma ma!” Nguyên Nghi Chi cất cao giọng cắt ngang lời lải nhải của Tôn ma ma. Nàng luôn tôn trọng vị nãi nương này của mình, những năm qua Tôn ma ma đều một lòng một dạ lo nghĩ cho nàng, nàng rất biết ơn bà, chỉ là cái đề tài mà hai người vừa nhắc tới này sẽ dẫn tới sự tranh chấp đấu đá.

“Ta đều đã cho Hòa Yên và Hòa Hà tự các nàng chọn lựa người thích hợp, thêm một hai năm nữa sẽ gả các nàng đi, chuyện thu phòng cho lão gia đừng nhắc lại nữa.”

Tôn ma ma thở dài, hết sức buồn phiền nhìn tới tiểu thư nhà mình, lại nói, “Tôi hiểu rõ trong lòng cô nghĩ cái gì, có người phụ nữ nào mà không mong mỏi có thể cầm sắt hài hòa cùng với phu quân của nàng của mình, toàn tâm toàn ý chỉ có nhau? Nhưng nếu như đó là gia đình bần hàn thì còn dễ nói, chứ là nam nhân trong một gia đình đại phú đại quý, thì mấy ai có thể làm được điều đó? Thay vì tiện nghi cho người khác, chi bằng nếu như đã tìm được người có thể tin tưởng thì hãy nắm bắt giữ lại.”

“Ma ma!” Nguyên Nghi Chi cảm thấy thật phiền não. “Người đã quên chuyện của Tiểu Trịnh di nương rồi sao?”

Tiểu Trịnh di nương là di nương ở Nguyên phủ, đã từng là thiếp của Nguyên Bắc Cố, hơn nữa bà còn là nha hoàn của hồi môn đi theo chủ mẫu Trịnh thị Nguyên phủ, đã từng là nha hoàn tâm phúc của Trịnh thị, là một nha hoàn được tin cậy nhất nể trọng nhất, Tiểu Trịnh di nương cũng là nô tỳ hầu hạ ở nhà mẹ của Trịnh thị, cả nhà còn được ban cho họ “Trịnh”, như vậy có thể thấy được Trịnh thị tin tưởng bà cỡ nào.

Chỉ là vị Tiểu Trịnh di nương này, vào thời điểm lần đầu tiên Trịnh thị mang thai, Trịnh thị vốn là để bà làm thông phòng cho Nguyên Bắc Cố, chờ Tiểu Trịnh di nương mang thai rồi sau đó sẽ lập tức đề bạt lên làm thiếp, thành di nương chính thức, đối với bà coi như là đã tận tâm chăm sóc, lúc ấy Chu thị mẹ của Nguyên Nghi Chi vẫn chỉ là một nha hoàn thông phòng, chưa được đề bạt lên.

Nhưng không hiểu tại sao Tiểu Trịnh di nương này lại bị ma quỷ xui khiến, không lâu sau đó không thể ngờ được bà lại hạ độc Nguyên Tu Chi con trai trưởng của Nguyên phủ. Nguyên Tu Chi mạng lớn không chết, sau đó con trai của Tiểu Trịnh di nương sinh lại ăn nhầm bánh ngọt có độc rồi chết, Tiểu Trịnh di nương đã vì vậy mà trở nên điên loạn, không lâu sau cũng bệnh mà chết.

Chuyện này đã trở thành Nhất Đại nghi án tại Nguyên phủ, có vài người hoài nghi mọi chuyện vốn là kế sách của chủ mẫu Trịnh thị bố trí, muốn sát hại Tiểu Trịnh di nương cùng con trai của bà sinh ra.

Nhưng Chu di nương nương mẹ đẻ của Nguyên Nghi Chi đã từng lén nói với Nguyên Nghi Chi đủ loại bí ẩn ở tại Nguyên phủ, theo phán đoán của Chu di nương nương, đúng thật là Tiểu Trịnh di nương có dã tâm quá lớn, muốn cho con trai của mình trở thành người thừa kế Nguyên phủ, mới dẫn đến kết cục bi kịch này.

Mà dựa vào thái độ làm người của chủ mẫu Trịnh thị Nguyên phủ để đánh giá thì bà quả thật cũng không phải là người khắc khe với tiểu thiếp và con của vợ kế, không đến nỗi đi cố ý hãm hại một nha hoàn tâm phúc của mình.

Có điều, Tiểu Trịnh di nương trước kia có lẽ đúng thật là trung thành, hiền lành có thể tin, nhưng lúc đó bà chỉ là nha hoàn Trịnh thị, nếu bà không trung thành với chủ tử mình thì sao bà có thể sống qua được những ngày tháng yên ổn. Nhưng khi bà biến hóa một cái trở thành di nương, địa vị của bà thay đổi thì tâm tư cũng đổi thay theo, lòng dạ con người luôn không dễ thỏa mãn, khi bà còn nghèo đến nỗi không có cơm ăn thì bà chỉ cầu xin một cái bánh màn thầu, nhưng sau khi bà đã có quá nhiều bạc, thì lúc này bà lại còn muốn có thêm cả vàng.

Chương 29

Tôn ma ma chợt sững người, sắc mặt cũng hơi khó coi, bà hiểu được ý của Nguyên Nghi Chi, người càng thân cận thì càng dễ dàng phản bội, người càng “tin tưởng” thì lại càng dễ dàng đâm lén ở sau lưng, người càng thân thiết thì lại càng không cách nào dễ dàng tha thứ cho người tranh sủng đoạt ái, chia sẻ chồng với mình.

Nguyên Nghi Chi buồn bã nhỏ giọng lẩm nhẩm: “Tại sao phụ nữ mang thai lại khổ cực như thế này? Phu quân của nàng chẵng những không thể chia sẻ sự đau đớn này mà còn muốn đi tìm phụ nữ khác để vui sướng hoan lạc? Tại sao? Tại sao vậy chứ? Cuộc đời này sao lại có thể bất công đến vậy? Một người thì vì sanh con cho hắn mà chết rồi, hắn có thể cưới thêm một người trẻ tuổi nữa, sau khi người trẻ tuổi này mang thai, hắn lại tiếp tục được phép tìm thêm một người trẻ tuổi hơn nữa? Vậy phụ nữ được coi là thứ gì đây? Phụ nữ sống ở trên đời này sao lại rẻ mạt đến thế, không được tôn trọng đến vậy?”

Nàng bỗng đưa tay che mặt, ôi ôi gào khóc lên.

“Ma ma, phụ nữ tại sao phải khổ như vậy? Tại sao phu quân không thể thông cảm cho ta, ngay cả người cũng muốn bức bách ta? Bảo ta phải tự mình đi an bài nữ nhân cho hắn, không thể nào! Hắn yêu ai và muốn đi tìm ai, ta không ngăn cản được, nhưng dù ta có chết cũng sẽ không đi làm cái chuyện sắp xếp phụ nữ khác cho hắn!”

Mẹ chồng nhiều lần oán trách Đinh Cẩm Tú là người đàn bà đanh đá, đố phụ, nhưng Nguyên Nghi Chi nghĩ có lẽ mình còn hung hãn, ghen tuông hơn cả Đinh Cẩm Tú, dù Đinh Cẩm Tú có vui lòng hay không thì cũng phải an bài Thanh Đại cho Tạ Ung, còn Nguyên Nghi Chi chỉ là một thê thiếp mà lại không chịu chủ động an bài cho Tạ Ung.

Tôn ma ma cũng không nhịn được rơi lệ nói: “Nhà nào mà không phải như vậy? Không phải phụ nữ đều đối mặt với những đau khổ đó sao? Tiểu thư ngoan của tôi à, cô nhất định phải nghĩ thoáng hơn, không nên ầm ĩ, nếu không khiến cho phu quân của nàng chán ghét, cuộc sống sẽ ngày càng khó khăn hơn.”

Nguyên Nghi Chi vùi mặt vào trong chăn, trở người nằm lại, cơ thể bởi vì bị nôn nghén mà càng ngày càng thêm gầy yếu ở dưới chăn đang run bần bật, lần này nàng thật thương tâm, khóc đến bản thân bất lực.

Phụ nữ mang thai dễ dàng suy nghĩ lung tung, đặc biệt cảm tính, hôm nay đột nhiên xuất hiện đả kích như vậy, nàng cảm giác sống không bằng chết.

Nàng đối với Tạ mẫu đã chán ghét đến ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ.

Là một người phụ nữ, phu quân của Tạ mẫu cũng từng phóng túng trụy lạc chết bởi bệnh hoa liễu, Tạ mẫu chịu đủ mọi khổ sở vì người đàn ông lăng nhăng của mình, hãy thử đặt mình vào trong hoàn cảnh người khác, tại sao bà lại có thể độc ác đối đãi với một đứa con dâu mới vừa mang thai như thế?

Đã hại một Đinh Cẩm Tú còn chưa đủ, lần này bà ta còn muốn để mình cũng giống như thế, sống sờ sờ nhưng sẽ bị tức chết, buồn chết sao?

Nguyên Nghi Chi chợt xốc chăn lên, sau đó bật ngồi dậy, khiến cho Tôn ma ma giật cả mình vội vàng đè nàng lại nói: “Tiểu thư tốt của tôi ơi, cô lại muốn làm cái gì đây? Phải biết quý trọng cơ thể của mình chứ! Không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng cô một chút à.”

Nguyên Nghi Chi bắt lấy tay Tôn ma ma, nhìn chằm chằm ánh mắt của bà nghiêm túc nói: “Ma ma, nếu như Tạ Ung nghe lời của mẹ chồng, thật sự giữ lại Đinh Cẩm Vân, cũng thu nhận nàng ta vào làm thiếp, chúng ta hãy trở về Nguyên phủ đi, không bao giờ bước vào cửa nhà Tạ phủ nữa!” Tôn ma ma nghe xong cũng thất kinh hồn vía, vội vàng bịt lấy môi nàng: “Ây da! Tiểu tổ tông của tôi ơi, cô đang nói hươu nói vượn cái gì đây? Lời này có thể nói lung tung vậy sao?”

Nguyên Nghi Chi đẩy tay bà ra, sự tức giận đã biến mất, thay vào đó là sự tỉnh táo, lý trí đến đáng sợ, nàng nói: “Ma ma, người nghĩ lại xem, ta mới vào cửa có mấy ngày? Mẹ chồng gây ra bao nhiêu chuyện? Ta vừa vào cửa thì mang thai, chuyện này nếu như ở vào bất cứ nhà của ai thì là chuyện vui mừng đến cỡ nào, bà ta chẵng những không thương tiếc ta, còn im hơi lặng tiếng đi tìm về một tiểu thiếp, khi dễ người khác đến thế sao? Coi Nguyên Nghi Chi ta là người dễ bắt nạt chắc, hay là xem Nguyên phủ như bần môn hàn hộ* dễ chèn ép sỉ nhục? Ma ma, dù ta không suy nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ đến mặt mũi của Nguyên phủ một chút chứ? Nguyên Nghi Chi ta không đáng giá cái gì, nhưng phụ thân ta, ca ca ta, nương nương ta, dù sao cũng phải đáng được tôn trọng hơn Tạ gia bọn họ một phần chứ? Cứ coi như không để người của Nguyên gia vào trong mắt, thì ta đây dầu gì cũng còn một biểu ca là hoàng thượng, còn một người dì hiện là thái hậu đấy!” (*nhà cửa bần hàn nghèo túng)

Không nói thì thôi, chứ một khi đã nhắc tới cái đề tài này thì không thể nào khiến cho Nguyên Nghi Chi kiềm nén được tức giận.

Tạ mẫu chính là một lão thái bà không biết suy xét, bà già chết tiệt!

Nói bà ta già mà không nên nết là đã nể mặt bà ta rồi, bà ta căn bản chính là tự mình tìm chết, vì con đường làm quan của con trai mình mà chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.

Nguyên Nghi Chi lớn chừng này, đã gặp qua vô số trưởng bối hồ đồ, nhưng vẫn chưa từng thấy người nào ngu xuẩn như vậy, thật khó mà tin được một Tạ Ung liên tiếp giành được các chức Giải nguyên Trạng nguyên này là do một tay bà ta nuôi lớn!

E rằng Tạ Ung thật ra là người trời sinh dị bẩm, cái này là tre tồi sinh măng tốt đúng không?

Có cha khốn kiếp như thế, mẹ thì ngu xuẩn đến vậy, lại có thể sinh ra một Tạ Ung thiên tài cỡ đó!

Tôn ma ma đang cản lại sự kích động của Nguyên Nghi Chi, suy nghĩ lại thấy nàng nói cũng có đạo lý, đã là người của nhà người ta rồi sao có thể tùy tiện bỏ nhà trốn đi? Hơn nữa trước kia tiểu thư nhà mình còn có tiếng là khắc phu, không dễ gì mới gả đi được, nếu như tiếp tục xảy ra vấn đề nữa, sau này sợ rằng cả đời cũng không ai thèm lấy rồi.

“Người khoan hãy nóng vội, chuyện này là lão phu nhân tự ý làm chủ, người nên quan tâm chính là thái độ của cô gia, chờ xem cô gia tính xử lý chuyện này như thế nào rồi hãy nói?” Nguyên Nghi Chi cũng suy nghĩ lại rồi chậm rãi nằm xuống, cuối cùng nói: “Được rồi, cũng nên đợi xem thế nào trước đã.”

Ngày đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Nghi Chi vẫn luôn vì nôn nghén mà trở nên vàng vọt, nàng cảm thấy mình mới vừa xuất giá không tới ba tháng mà đã giống như một “Thiếu phụ lớn tuổi có chồng”, thật sự nực cười và đáng buồn thay.

Nàng không để ý tới Tạ Ung, mãi cho đến tối khi lên giường nghỉ ngơi.

Tạ Ung hiểu sự tức giận của nàng, sao hắn có thể không hiểu đây?

Lúc ấy hắn nắm lá thư này, thật là đã dùng hết bình sanh tất cả lý trí mới không cho mình nổi điên.

Hắn cho là cách xa mẫu thân, để bà có thể lý trí tĩnh táo lại, nhưng không nghĩ tới ngược lại bà còn làm cho mọi việc càng thêm nghiêm trọng.

Nguyên Nghi Chi nằm nghiêng quay mặt vào phía trong giường, nhắm mắt lại giả vờ đang ngủ.

Tạ Ung nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, nàng quẩy người tránh né, thế nhưng hắn lại ôm chặt hơn, nàng liền nằm im bất động.

Tạ Ung nói: “Đừng giận nữa có được hay không? Ta từng xem qua y thư, tức giận đối với phụ nữ có thai và Bảo Bảo đều không tốt. Vì người khác mà ngu xuẩn tự làm mình tức giận, đó là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm.”

Giọng buồn bực Nguyên Nghi Chi nói: “Ta chính là cái kẻ ngu ngốc đó! Luôn nghĩ lòng dạ chân thật thì sẽ được hồi báo xứng đáng, nhưng lại không biết cõi đời này thật không có lương tâm có ấm không nóng!”

Tạ Ung im lặng một hồi lâu.

Dù nói thế nào, đó cũng là mẹ ruột hắn, đã từng vì hắn chịu khổ làm lụng vất vả.

Qua một hồi lâu Nguyên Nghi Chi không nghe được động tĩnh gì, hơi nghi ngờ xoay người lại, thì kinh ngạc phát hiện Tạ Ung đang lặng lẽ rơi nước mắt.

Mắt phượng xinh đẹp hơi đỏ lên, nước mắt cuồn cuộn lặng lẽ không một tiếng động chảy xuống, khiến cho nàng vừa hốt hoảng lại vừa đau lòng.

Nàng vểnh môi lên, do dự một lúc mới nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho hắn, nói: “Chàng khóc cái gì? Ta còn chưa có khóc nữa đây này. Thiệt là, đàn ông trai tráng như thế sao lại có thể khóc như vậy chứ, nước mắt ở đâu ra mà lắm thế hả? Chàng muốn cho con trai của mình cười chàng không có tiền đồ sao? Được rồi được rồi, ta biết đó cũng không phải là lỗi của chàng, ta cũng biết chàng rất khó xử, ta chỉ là thấy hơi có chút tức giận mà thôi, chứ không hề có ý muốn trách móc gì chàng đâu, đừng khóc nữa, không thấy mất mặt sao?”

Tạ Ung nhìn thẳng nàng, nói: “Nghi Chi, ta biết rõ chuyện lần này đã làm nàng bị tổn thương rất nhiều, nhưng cũng như lời hứa hẹn ngày trước ta đã từng nói với nàng, ta sẽ xử lý tốt, nàng hãy tin tưởng ta?”

Nguyên Nghi Chi lập tức gật gật đầu, “Ta tin chàng.”

Trên mặt Tạ Ung rốt cuộc cũng hiện lên chút tươi cười nói: “Linh Lung cùng Thanh Đại đã là trở ngại trong quá khứ, họ không cách nào sinh con được cũng đã trở thành phế nhân, nghĩ lại cũng có phần đáng thương, đuổi đi ra ngoài e rằng cũng không có đường nào để đi, hãy để cho họ hầu hạ mẫu thân đi, Tạ phủ là nơi cho họ dưỡng lão. Về phần tương lai, sẽ không bao giờ có thêm người khác nữa.”

Nguyên Nghi Chi chép chép miệng, nghĩ tới năm đó không phải phụ thân cũng từng hứa hẹn cam kết với mẫu thân nàng như thế sao, Chu di nương nương mẹ đẻ của nàng cùng một vị Tôn di nương nương khác cũng giống nhau thuộc loại “Trở ngại trong quá khứ”, là Nha hoàn thông phòng trước khi Trịnh thị gả vào Nguyên phủ đã có, nhưng mà sau đó thì sao, không phải lại có thêm một Tiểu Trịnh di nương nương, và có di nương nương thân mẫu của Tam ca, còn có Mạnh di nương nương trẻ tuổi hiện tại hay sao?

Thấy biểu cảm khinh thường của nàng, Tạ Ung cũng đành chịu không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng sức ôm nàng vào trong ngực thật chặt, thở dài nói: “Tính xấu của nha đầu nàng đó,

trong miệng thì nói tin tưởng, nhưng trong lòng thì lại không cho là đúng phải không?”

Nguyên Nghi Chi lại vểnh môi lên nhỏ giọng nói: “Thường hay nói xinh đẹp vô dụng, vậy cứ làm xinh đẹp là được rồi.”

Tạ Ung nhẹ nhàng vòng tay qua vùng bụng nhỏ của nàng, nói: “Vậy thì hãy để thời gian chứng mình lòng người thôi, không thì hãy để cho hài nhi của chúng làm chứng.”

“Nếu là nữ nhi thì sao?”

“Tốt nhất nên là hài nhi, vì nữ nhi rất khó bồi dưỡng, tương lai khi nó trưởng thành, biết tìm đâu ra cho nó một người chồng tốt giống như ta chứ?”

Nguyên Nghi Chi khì khì bật cười ra tiếng, “Da mặt thật dày!”

“Rất dầy sao? Nàng hãy hôn thử xem?” Dứt lời Tạ Ung liền tiến sát lại hôn nàng.

Nguyên Nghi Chi dùng tay đẩy nhẹ hắn ra, “Không cần, hôm nay rất mệt rồi.” Kể từ khi Nguyên Nghi Chi mang thai, hai người mặc dù vẫn cùng giường chung gối, thỉnh thoảng cũng thân ái đụng chạm, nhưng cũng không có làm thêm chuyện gì hơn thế nữa.

Mà Nguyên Nghi Chi của ngày hôm nay, ngay cả chỉ là một cái hôn cũng không cảm thấy ham muốn.

Nhưng Tạ Ung lại tiếp tục ôm lấy nàng hôn không ngừng không nghỉ, cho đến khi cơ thể cứng ngắc của nàng cũng bắt đầu mềm đi, vẻ mặt buồn bã dần dần biến mất, ưu sầu trong đáy mắt cũng từ từ tiêu tán, Tạ Ung mới vỗ nhẹ nàng, ở lại bên cạnh nàng cùng nhau đi vào giấc ngủ.

Chương 30

Cho đến khi thấy Nguyên Nghi Chi ngủ say, Tạ Ung mới khe khẽ lấy từ trong ống tay áo ra một cái bao nước nho nhỏ, giấu xuống ở dưới gối mình nằm, tự nhắc nhở mình sáng sớm ngày mai phải lấy nó đi, để tránh cho bị bại lộ.

Trước khi ngủ, hắn mơ màng suy nghĩ, chỉ một bao nước nho nhỏ thế nhưng lại vô cùng tuyệt diệu, Huyền Dục thật đúng là một vị hoàng thượng kỳ tài.

Bảy ngày sau tại Tạ phủ, Kim Lăng.

Tạ mẫu ăn mặc trang trọng chỉnh tề nhận lấy thánh chỉ từ tay Đình công công mà cảm thấy trời đất quay cuồng, cảnh vật trước mắt đều biến thành màu đen.

Đạo thánh chỉ này so với ban đầu hoàng gia tứ phong bà là Thái Thục Nhân thì lúc này hoàn toàn ngược lại, chính là hủy bỏ lệnh sắc phong của bà.

Năm đó triều đình vì có lời ngợi khen Tạ mẫu có công dưỡng dục hài nhi, Tạ Ung cũng chủ động xin phong cho mẫu thân, vì vậy hoàng thượng tứ phong bà là tam phẩm Thái Thục Nhân. Nếu Mẫu thân dựa vào hài nhi mà có được lệnh phong, thì ở trước phẩm cấp phải có thêm một chữ “Thái”, nhằm để phân biệt với tam phẩm Thục Nhân của thê tử.

Về sau nếu như phẩm cấp của Tạ Ung lại tiếp tục thăng lên nữa, vậy thì phẩm cấp của mẫu thân và thê tử hắn cũng sẽ theo đó mà tăng lên, chia ra thành “Thái phu nhân” và “Phu nhân”.

Mà lần này thánh chỉ hoàng thượng ban ra lại là thu hồi Cáo Mệnh* của Tạ mẫu, song song với Cáo Mệnh là cũng thu hồi lại bảy món phục trang và phối sức, mà lý do chính là bà: “Không hiền hậu, không có phụ đức, làm tổn hại quan thể, không chịu làm gương cho phụ nhân trong thiên hạ.” (*CM: phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến)

Tạ mẫu bị choáng váng một hồi lâu, được sự giúp đỡ của Đinh Cẩm Vân, mới lấy ra được Cáo Mệnh mà bà vẫn luôn thờ phụng cẩn thận, vừa cởi ra phục sức Cáo Mệnh trên người, giao đến tay cho vị thái giám đã đợi đến không còn nhẫn nại.

Cởi xuống xong Cáo Mệnh, bà sẽ từ quan chức biến trở về dân thường, cùng dân chúng bình thường không có gì khác biệt cả, bà cũng không còn xứng được gọi là “Lão phu nhân” nữa, mà biến thành một “Lão thái thái” bình thường.

Đến khi thái giám thu hồi lại toàn bộ Cáo Mệnh và phục sức Cáo Mệnh xoay người sắp đi thì Tạ mẫu mới giống như phát điên thét to lên: “Là con tiểu tiện nhân của Nguyên gia làm phải không? Là cô ta muốn trả thù lão thân phải không? Ỷ thế hiếp người! Ta biết ngay mà, ta biết ngay cô chính là cái đồ đê tiện lòng dạ thối nát! Ta muốn hài nhi phải hưu cô ta, ta muốn kiện cô ta tội ngỗ nghịch, bất hiếu!”

Thái giám khinh thường nhìn bà bằng nữa con mắt, lạnh lùng nói: “Tạ lão thái thái, nể tình người đã dưỡng dục được một hài nhi là Trạng nguyên, chúng ta khuyên người nên cẩn thận lời nói mà giữ lại được mạng. Còn nữa, văn tự thỉnh cầu hủy bỏ Cáo Mệnh này là do Tạ Trạng nguyên đích thân dâng lên, chuyện không hề liên quan đến Nguyên tiểu thư. Tạ Trạng nguyên làm như vậy cũng là vì người mà chu toàn trước sau, để cho người có thể an ổn sống đến già cho nên mới dâng lên hoàng thượng, người hãy nên tích phúc đi, đừng tự làm khó mình nữa, nếu không ngày nào đó chọc hoàng thượng giận dữ, đừng nói Cáo Mệnh của người, mà ngay cả Quan Ấn của Tạ Trạng nguyên cũng phải bị thu hồi. Được rồi, lời nên nói tôi đây cũng đã nói xong rồi, xin cáo từ!”

Thái giám hất tay rời đi, lưu lại Tạ mẫu đứng nghiêm trong gió rét, thật lâu không cách nào hồi hồn.

Hài nhi tự mình thỉnh cầu hay sao?

Tại sao?

Tại sao? Tại sao?

Đinh Cẩm Vân đứng ở sau lưng Tạ mẫu cũng trợn tròn mắt, nàng thật là không ngờ Tạ Ung sẽ quyết tuyệt như thế.

Đinh Cẩm Vân ở Dương Châu đến ngày thứ hai thì bị cưỡng ép đưa về Kim Lăng, Tạ Ung không chấp nhận mối hôn sự này, nhưng Đinh Cẩm Vân tự cho mình là nàng dâu chính thức được Tạ mẫu làm chủ đưa tới gia môn, viện cớ đó mà mặt dày ở lại Tạ phủ – Kim Lăng, cứ không hiểu biết như vậy mà phải chịu đựng những tháng ngày khổ cực.

Đinh Cẩm Vân không nghĩ tới chính là, lúc ấy hộ tống nàng cùng tới Kim Lăng, còn có văn tự Tạ Ung dâng lên hoàng thượng thỉnh cầu hủy bỏ Cáo Mệnh của mẫu thân.

Tạ Ung xưa nay chưa bao giờ làm chuyện xằng bậy, nhưng lần này hắn đã tức giận đến cùng cực, rốt cuộc đã ra tay, Tạ mẫu quan tâm nhất chính là được triều đình tứ phong, đó cũng chính là đả kích trí mạng đối với Tạ mẫu.

Sự tình náo loạn đến nông nỗi này, cũng là sỉ nhục lớn của Tạ phủ, việc này đối với con đường thăng quan tiến chức trong tương lai của Tạ Ung là cực kỳ bất lợi.

Nhưng Tạ Ung không hề quan tâm, hắn không thể tiếp tục dễ dàng tha thứ cho mẫu thân hồ đồ của mình được nữa, thật sự nếu không để bà an phận lại, khi không lại còn hãm hại một cô gái vô tội thì hắn sẽ không nổi điên.

Đối phó với một người bảo thủ như Tạ mẫu, thậm chí có chút cố chấp, thì cùng bà nói một đống lớn đạo lý gì đó đều là vô dụng, chỉ có làm cho bà đau thương, bất lực, thì bà mới có thể tự phản tĩnh lại.

Đánh rắn bảy tấc, một kích trí mạng, đây là thủ đoạn mà xưa nay Tạ Ung dùng để đối phó với kẻ thù chính trị cùng người ngoại giới, nếu như hắn xoay đầu lại để đối phó với đám phụ nhân ở nội trạch, sợ rằng không có ai là đối thủ của hắn, Tạ mẫu cũng giống vậy.

Tạ mẫu đối với hắn và Nguyên Nghi Chi từng bước ép sát, hắn từng bước thối lui nhún nhường, thậm chí lựa chọn ra ngoài, cuối cùng còn bị buộc đến tuyệt cảnh, chỉ có thể đường cùng phản kích.

Vốn là Trạng nguyên chi mẫu muốn gì được nấy, nhưng lại luân lạc tới bước đường ngày hôm nay, trách được ai?

Oán trách không nghỉ, chửi loạn không ngừng, tạm thời có lẽ Tạ mẫu sẽ không thể nào tự mình hối cãi.

Tám tháng sau.

Tạ phủ, Dương Châu.

Trong phòng sinh ở nội trạch vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh âm thỉnh thoảng của bà đỡ, từ lúc Nguyên Nghi Chi đi vào đến bây giờ đã qua ba canh giờ, Tạ Ung đi tới đi lui ở bên ngoài trên hành lang, vô cùng lo lắng bất an.

Tạ Chiêu đứng trước cửa, thỉnh thoảng lại nhón chân lên cố gắng nhìn ngó vào trong.

Tạ Ung bắt được lão đại phu cũng đang giống như mình chờ đợi bên cạnh, hỏi thăm: “Những sản phụ khác khi sinh đều kêu gào khàn cả giọng, tại sao Nghi Chi lại mảy may không tiếng động? Nàng. . . . . Sẽ không có việc gì đâu!”

Vốn là muốn hỏi cái gì đó, thế nhưng cuối cùng hắn lại như bị thôi miên tự nói với mình —— Nghi Chi không có việc gì đâu, nhất định sẽ không!

Trịnh thị Nguyên phủ vì để Nguyên Nghi Chi thuận lợi sinh nở nên đã đặc biệt đưa tới hai bà đỡ nổi tiếng vô cùng có kinh nghiệm, hơn nữa còn có Thánh Thủ vương cô là bà đỡ nổi tiếng khắp Dương Châu đang ở bên trong, vì thế nên Nghi Chi sẽ không có việc gì!

Lão đại phu vuốt vuốt chòm râu thưa thớt cười nói: ” Vương cô đã từng đỡ đẽ cho rất nhiều sản phụ đều như vậy, dựa theo kinh nghiệm của bà ta thì làm như vậy sẽ tiết kiệm được hơi sức cho sản phụ chuyên tâm khi sinh nở, ngược lại sẽ an toàn hơn.”

Tạ Ung ngẫm nghĩ lời ông ta nói, sau đó cũng cho là đúng gật gật đầu, Vương cô quả thật không giống người bình thường.

Trong lúc phụ tử Tạ Ung đang thấp thỏm lo âu, thì bên trong phòng sinh vang lên âm thanh của trẻ con cất tiếng khóc, tiếng khóc véo von lanh lảnh, bay bổng trong không khí, hiển nhiên là một đứa nhỏ khỏe mạnh.

Tạ Ung thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng vẫn vô cùng lo lắng.

Sau một lúc lâu, cửa phòng sinh được mở ra, một đứa trẻ đã được tắm rửa sạch sẽ và bao bọc kỹ lưỡng được bế đi ra ngoài, mặt mày bà đỡ tươi cười hớn hở n

nói, “Chúc mừng Tạ lão gia, là một thiên kim, trắng trẻo mập mạp thật là khiến người thích yêu.”

Tạ Ung liếc mắt nhìn tới vật nhỏ, vội vàng hỏi: “Chuyết tề khả an? Ta có thể vào trong không?”

Giọng của Nguyên Nghi Chi ở bên trong vọng ra: “Ta rất khỏe, trong này không được sạch sẽ, chàng đừng có vào đây, ta không muốn chàng nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của ta vào lúc này đâu.”

Tạ Ung dừng bước ở tại cửa ra vào.

Cho đến khi từng bồn máu được bưng đi ra, Nguyên Nghi Chi cũng được chăm sóc sạch sẽ, Tạ Ung mới được gọi vào bên trong phòng.

Đầu tóc Nguyên Nghi Chi đều bị mồ hôi thấm ướt đẫm, tinh thần vẫn còn trông rất ổn, Tôn ma ma đã chuẩn bị đường đỏ cháo cùng trứng gà cho nàng, nàng hiện đang ăn, khẩu vị có vẻ cũng rất tốt.

Tạ Ung ngồi ở bên cạnh nàng, tầm mắt không chuyển động chăm chú nhìn tới nàng.

Nguyên Nghi Chi giơ lên một quả trứng gà, cười hì hì nói: “Chàng không biết lúc này ta cảm thấy nhẹ nhõm thế nào đâu, tảng đá lớn đè nặng trong bụng biến mất đâu không thấy, ta cảm thấy mình lúc này có thể ăn cả một con trâu. . . . . . Nè! Sao chàng lại khóc nữa rồi? Này? Chàng đừng làm ta sợ, Bảo Bảo thế nào? Mau nói cho ta biết đi! Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?”

Trong phòng sinh quá nồng mùi máu tanh, tiểu bảo bảo đã được bế đến buồng lò sưởi rồi, đã sớm mời bà vú có kinh nghiệm qua bên đó chăm sóc rồi.

Nguyên Nghi Chi thật sự quá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi một lát mới có thể dời đổi chỗ nằm.

Tạ Ung ôm chặt lấy nàng, cố gắng ngăn chận nước mắt đang trào ra mãnh liệt, không thể nào lên tiếng.

Lần này, không có túi nước đã chuẩn bị, nhưng mà nước mắt của hắn so với lần trước còn muốn nhiều hơn, cũng đều chân thành thật lòng.

Hắn cho rằng mình đã bị chốn quan trường, bị cảnh gia đình ồn ào náo loạn đã luyện thành người máu lạnh vô lệ, cho tới bây giờ mới biết không phải.

Nước mắt của hắn còn rất nhiều, rất nóng.

Nhớ tới lời vào đêm viên phòng mà Nguyên Nghi Chi đã nói với hắn, hắn ghé tai nói thầm vào tai Nguyên Nghi Chi, cũng nhẹ giọng nói như vậy: “

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4326
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN