--> Chờ Yêu - game1s.com
Disneyland 1972 Love the old s

Chờ Yêu

ên dốc, xuống dốc, rồ ga một cách tự tin. Tôi không thế, tôi rụt rè bởi trong đầu xuất hiện ý nghĩ giống như trong phim hoạt hình, rằng khi lên dốc sẽ không thể lên nổi và cái xe lẫn người cứ thế tụt xuống dưới, thậm chí ngã lăn kềnh ra đó. Hay khi xuống dốc, tôi cứ mường tượng cả người cả xe không làm chủ được mà phóng vút xuống dưới nhanh ơi là nhanh.

Khốn khổ, đừng cho là tôi trẻ con, khi ấy tôi cũng hai mốt hai hai rồi. Chỉ là con người ta vẫn hay sợ hãi những thứ mà thậm chí mình chưa đối mặt bao giờ. Chẳng hạn như tôi, vì bố bị tai nạn xe máy, nhà không có đàn ông trong nhà, mẹ tôi lại chủ yếu đi xe đạp nên tôi chẳng nghĩ đến chuyện sẽ đi xe máy sau này… Dần dà tôi làm quen với cuộc sống, tôi vẫn cố tình né tránh chuyện đi xe máy càng nhiều càng tốt. Nhưng đến một lúc không thể né tránh nổi, tôi mới cố gắng từng ngày, từng chút một để đối mặt.

Chuyện của anh cũng giống như vậy. Tôi vốn đã là đứa ít biết được yêu thương là gì, khi yêu lại nhất mực chăm chút cho tình cảm đó. Chuyện hôn nhân với tôi mà nói là một chuyện hết sức trọng đại. Trong kí ức tuổi thơ của tôi, những cuộc tình tan vỡ, những trận cãi vã giữa chồng và vợ, những giọt nước mắt của trẻ thơ… tôi bị ám ảnh rất dài sau một thời gian đó. Thậm chí, cho đến tận bây giờ.

Anh đã vô tình chạm vào một trong số những nỗi ám ảnh dai dẳng của cuộc đời tôi. Vì vậy, dẫu yêu và thương anh đến mấy, tôi vẫn không thể chiến thắng được nỗi sợ bị mất mát, tổn thương trong mình.

Tôi chẳng có cái cớ nào rõ ràng để biện minh cho hành động của mình cả, ngoa nguýt nói qua thì là không-thể-tha-thứ, nhưng thực chất là vì sợ hãi và bản tính tự bảo vệ mình khiến tôi trở nên như thế.

Chúng tôi yêu nhau chưa lâu, xong đây lại là thứ tình cảm mà tôi trân trọng và quyết tâm gắn bó. Vậy mà nhìn xem, chỉ một chuyện chưa hay xảy ra cũng khiến tôi bị dao động. Tôi còn làm những gì điên rồ nữa? Tôi còn phải sống trong những ngày tăm tối như thế này đến bao giờ nữa?

Tôi. Cần. Bình. Yên.

Ai cho tôi bình yên? Nếu đó không phải là anh thì có lẽ nào còn tồn tại một ai đó khác nữa?

Ngày… tháng… năm…

Tôi đã rong ruổi trên những con đường, đã la cà quán xá, đã café trầm ngâm những cuối tuần rả rích nơi đất khách. Tôi bày bán nỗi cô đơn một cách lộ liễu giữa đất trời và non nước nơi đây, ấy vậy mà chẳng một ai động lòng mua lại nó. Có phải chăng nỗi buồn là thứ vật chất vô hình mà bất cứ ai trong chúng ta cũng đều sở hữu, cũng đều muốn bán đi cho người khác, nhưng rốt cuộc vẫn cứ là của riêng và chẳng bao giờ gia tài ấy cạn kiệt.

Nếu như treo bán hạnh phúc, chắc người đời sẽ mua?

Tôi tự thấy mình quá sức buồn cười. Tôi ngồi đây than thân trách phận, ngồi đây cân đong đo đếm những muộn phiền, trong khi đó, điện thoại thay sim, cắt đứt liên lạc với anh và gia đình, tôi như một kẻ ngông nghênh tự cho mình cái quyền hành hạ người khác, khiến người khác phải lo sốt vó lên vì mình?

Ừ thì… có chút buồn…

Cô gái như tôi nên vượt qua cú sốc ấy như thế nào đây?

Con người ta khi đối diện với nỗi sợ hãi có hai cách để giải quyết. Một là trực tiếp xử lý nó, rồi yên tâm cho những cuộc hành trình sau đó. Hai là trốn chạy nó, và cứ thế lẩn trốn, lẩn trốn cho đến khi nào không thể tiếp tục lẩn trốn, hoặc cho đến khi nào đủ dũng khí để chọn cách thứ nhất.

Tôi đã nhắc đi nhắc lại, nhắc không biết bao nhiêu lần, rằng tôi là một đứa chuyên đi chạy trốn nỗi sợ hãi.

Nhìn xem, bây giờ, tôi thật thảm hại.

Phòng trống, lạnh tanh, chẳng phải phòng của tôi.

Đèn bàn sáng choang, vàng vọt, chẳng phải của tôi.

Sổ nhằng nhịt, chữ này nối tiếp chữ kia, xong lúc nào cũng trở nên bế tắc… Càng viết lại càng trở nên bế tắc…

Có những chuyện không phải cứ chối bỏ là xong. Tình yêu là một trong những thứ cứng đầu đó. Tôi có cố chấp gạt mình không yêu anh, xong tim vẫn nhớ về anh da diết. Tôi có cố chấp gạt mình đã quên được anh, xong hình ảnh anh lại hiện về mỗi đêm, trong giấc mơ tôi ngủ.

Tôi của ngày hôm nay,

vẫn giống ngày hôm qua,

vẫn yêu anh nhiều-đến-không-tưởng-được!

Ngày… tháng… năm…

Cuộc sống của một gái già có giống cuộc sống của một gái trẻ thời đôi mươi không?

Câu hỏi của tôi tự đặt ra cho mình ngày càng trở nên vô lý, nhỉ?

Tôi đang sống những ngày rất trẻ, đi những con đường rất xanh, nhưng tâm hồn héo úa như một cọng cỏ gặp nắng hạn.

Tôi thấy tâm hồn mình khô cằn hơn cả một người phụ nữ tuổi trung niên, bởi sáng nay trên phố, tôi thấy người phụ nữ ấy ngồi sau lưng chồng, tay lồng tay nhau rụt rè ý nhị, nhưng đó vẫn là sự kết nối vô cùng trìu mến, thân thương. Tôi chính thức là một kẻ thiếu thốn yêu đương đến nỗi đau khổ và quay quắt.

Tôi, lại trở nên da diết, cồn cào hơn bất cứ lúc nào… Nhớ anh!

Ngày… tháng… năm…

Cuộc sống của tôi những ngày xa xôi này thật tẻ nhạt. Cứ như việc ghi chép có ý thức về cuộc sống của một người vô ý thức! Nó tẻ nhạt đến mức chẳng có trình tự công việc, chẳng có ý niệm nào sâu xa, hay đơn thuần đến một tia sáng mỏng manh chứng minh sự tồn tại vĩnh hằng của mặt trời cũng không có.

Tôi cứ nhớ lúc nào, lôi sổ ra ghi lúc đó. Nhiều lúc bên cạnh tôi chỉ có duy nhất ba thứ: sổ, bút, cốc café đen đặc.

Nói đến café mới nhớ, vị café tôi uống càng ngày càng trở nên khó chịu. Đắng ngăn ngắt, bởi tôi cho ít đường dần, thậm chí đang học uống cả không đường. Không phải vì bắt chiếc người này người nọ, không phải vì để khoe mẽ ta đây uống được đen không đường, mà chỉ là vì khi uống, tôi cảm nhận vị café tan ở đầu lưỡi, nó đắng đến chừng nào vẫn chưa đắng bằng trong tim gan tôi. Vậy nên tôi chưa thỏa mãn, ở một khía cạnh nào đó là vậy.

Hai ngày nay tôi có mở máy, tôi gọi về cho mẹ, cho Linh, tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn về cuộc sống xa nhà. Ai đó thắc mắc tôi lang bạt lâu như vậy để làm gì? Rồi tôi sống như thế nào? Nhưng bản thân tôi cũng chưa biết được nữa. Rốt cuộc câu trả lời thỏa đáng của tôi cho chuỗi ngày đổi gió ở một vùng đất mới là gì?

Để quên đi anh?

Quên đi cuộc tình mà dù rất cố gắng xong chẳng cách nào tôi tìm lại được?

Một phần nào đó trong tôi gật gù. Có lẽ đúng. Một phần nào đó trong tôi xua đi. Có lẽ sai. Tôi không hẳn là tuýp con gái mập mờ, tôi không cố tình bắt anh chờ đợi hay giăng ra một thử thách dành cho anh, hoàn toàn không phải vậy. Tôi chỉ thấy tim tôi đòi hỏi một khoảng lặng nào đó, để nó tự chữa lành vết thương cho mình, để nó tìm lại được ngày đầu yêu anh, những ngày yêu bình yên và kiêu hãnh-niềm kiêu hãnh của một trái tim non trẻ chưa nhiều vết nứt.

Nhưng rồi có lẽ cũng đã đến lúc tôi đưa ra quyết định cho mình. Mặc dù những ngày xa anh tôi nhớ đến cháy lòng… nhưng tôi vẫn chưa đủ để quên đi cảm giác bị phản bội, chưa đủ để quên đi những nỗi sợ hãi cứ ngày một lớn dần trong mình.

Chia tay anh có lẽ là cách giải quyết tốt nhất, để tôi thôi nghĩ về một người, để tôi thôi tự ám ảnh mình về sự đổ vỡ. Cái kết này không có hậu như câu chuyện cổ tích tôi thường mơ, nhưng đời mà, đời nào đâu được như truyện cổ tích.

Nếu có một ngày nào đó, tôi đủ tự tin để tiến tới hôn nhân với một ai đó-có thể lại là anh, có thể là một ai đó khác anh, và tôi có một cô công chúa nhỏ, tôi sẽ ngồi đầu giường kể con gái nghe về chuyện tình cảm của tôi. Ngày xưa tôi đã yêu như thế nào, đã say đắm ra sao, rồi lồng vào đó nàng công chúa, chàng hoàng tử như mô tuýp quen thuộc. Lúc đó, tôi sẽ tự an ủi mình bằng một cái kết màu hồng, cái kết như thể tôi dành cho riêng tôi và anh trong tương lai, tại một thế giới nào đó song song với thế giới mà chúng tôi đang tồn tại.

P/s: À, hôm nay tôi phải dùng tới hai viên bổ thần kinh để có thể chợp mắt ngủ được bốn tiếng đồng hồ. Tôi đồ rằng đêm qua, đêm trước đó và trước trước đó nữa tôi cũng dùng đến thuốc. Hình như cô bán thuốc cũng quen tên tôi thì phải…

Ngày… tháng… năm…

Khi tôi kể chuyện, mẹ tôi nói rằng tôi nên đi gặp bác sĩ tâm lý, nghe tôi nói chuyện có vẻ giống với một kẻ trầm cảm.

Ngày xưa mẹ tôi và các dì đã từng nghĩ tôi như thế, khi mà tôi chỉ thích đọc truyện tranh và không màng lắm đến những câu chuyện phiếm mẹ tôi cùng các dì hay kể với mọi người.

Sự thật là… tôi ít nói, tôi không thích bắt chuyện với người lạ, tôi sẽ không hùa vào câu chuyện nếu câu chuyện đó không đủ hấp dẫn để lôi cuốn tôi. Nhất là khi còn là một đứa trẻ, với tôi rõ ràng truyện tranh hay và thú vị hơn nhiều, các nhân vật của tôi có thế giới sống động và cầu kỳ hơn nhiều.

Lớn lên một chút, tôi học cách để hòa nhập. Rồi khi ra ngoài đời sống, tôi học cách để người ta hòa nhập cùng mình. Nói chung, nếu xác định ý nghĩ như vậy thì tôi làm được. Tôi có thể cười rất tươi và nói chuyện khá hóm hỉnh, tôi có thể chìa tay bắt hoặc ôm vai hôn má một người bạn… nhưng tất cả cũng chỉ vì tôi muốn hòa nhập, tôi không muốn bị đào thải, tôi muốn, nên tôi sẽ làm…

Còn bây giờ, khi tôi thu mình lại, có cái gì khiến tôi muốn nữa đâu?

Thậm chí điều duy nhất tôi muốn là hóa thành bong bóng xà phòng, từ đôi môi chúm chím nhỏ xinh kia thổi ra biết bao nhiêu quả bóng lấp lánh, tôi chui vào một trong số đó…

bay lửng lơ,

rồi bụp…

biến mất mãi mãi…

Ngày… tháng… năm…

Tôi ra quyết định sẽ trở về nhà. Đơn giản vì đã chán cơm bụi và hàng quán vỉa hè, đã chán với cảnh vạ vật rao bán nỗi phiền muộn một cách hững hờ thái quá. Tôi đâm ra nhớ mẹ, nhớ cơm nhà, nhớ cả những người thân yêu bên cạnh tôi. Tất nhiên, anh là một trong số đó, có phần nào đó đặc biệt nữa.

Tôi thu xếp mọi thứ, cả những ngổn ngang trong đầu để rồi chuẩn bị đối mặt với những gì sắp diễn ra.

Một quyết định chia tay chóng vánh. Một sự ngỡ ngàng đến cực độ, một thời ế ẩm lại ngao ngán quay về.

Tôi mỉm cười để đón nhận tất cả. Thậm chí tôi còn thấy mình hơi hâm khi cứ tủm tỉm cười không biết sau nửa tháng gặp lại anh trông như thế nào? Liệu một người chỉn chu như anh có vì tôi mà bị làm cho phờ phạc? Hay anh vẫn vậy, vẫn chỉn chu và ra dáng một người đàn ông mẫu mực, hào hoa?

Tôi gọi điện cho mẹ để báo, tôi về thẳng nhà với mẹ, Hà Nội bon chen và xô bồ sẽ chào đón tôi vào một ngày khác đẹp trời hơn, khi mà tôi đủ tự tin để đối diện với mọi thứ.

Ngày… tháng… năm…

Ngồi trên máy bay, tôi hồi tưởng lại từng đoạn hội thoại giữa tôi và anh. Tôi cũng từng trẻ con lắm đấy, cũng từng dỗi vặt và làm nũng với anh. Còn anh cũng từng vô tâm hời hợt với tôi, từng làm tôi phát khóc vì ấm ức. Trên tất cả, tôi biết, tôi còn yêu anh, một cách bình lặng và cam chịu.

Có thể ai đó sẽ thắc mắc, tại sao tôi lại tự buông tay cho tình yêu của mình chỉ vì sợ hãi điều ám ảnh mơ hồ? Nhưng thú thật, với những đứa như tôi, nỗi ám ảnh chưa bao giờ là điều vô nghĩa, nhất là khi nó dính dáng đến những việc quan trọng trong cuộc đời mình.

Một mối tình cảm đã đậm sâu đến mức xác định sẽ gắn bó lâu dài, chẳng thể vì ngẫu nhiên mà tôi gạt phắt tay đi. Tôi tự ý thức được mình sẽ ra sao nếu chuyện này tiếp tục. Tôi sẽ liên tiếp gặp những nỗi ám ảnh, sẽ luôn ngờ vực anh về chuyện ngoại tình, sẽ luôn lo lắng bị mất anh bất cứ lúc nào. Đó là thứ cảm giác không an toàn mà ngàn đời con gái chúng tôi không muốn phải đối mặt. Khi một người phụ nữ trở nên ngờ vực, cô ta sẽ vô cùng đáng sợ. Tôi không muốn anh thấy tôi như thế, việc chứng kiến tôi như thế giống như việc cho anh đối diện với những gì anh không-thích-nhất.

Ừ, dạo này văn vẻ của tôi có vẻ lủng củng. Một Vỹ Du mơ mộng và lãng mạn bay đâu mất rồi.

Có ai trả lại cho tôi cái thời tôi từng như thế?

Tôi bây giờ, là Vỹ Du của những suy nghĩ già trước tuổi, lo sợ một cách thái quá xong dẫu biết vậy cũng chẳng thể nào rút chân ra khỏi.

Tôi thiếp đi một lúc, đến khi mệt mỏi hóa ra tôi cũng còn có thể ngủ mà không cần dùng thuốc. Những ngày vừa qua tôi đã thức đến thâm sì cả mắt, nếu tôi đứng cạnh một em gấu trúc chắc người ta sẽ nhận chúng tôi là hai chị em họ… kiểu vậy…

Ngày… tháng… năm…

Tôi về nhà và chưa bao giờ thấy bình yên như lúc này. Gia đình là tổ ấm cúc cu mà dù có bao nhiêu năm trôi qua, dù có đến mấy thế hệ thì bản thân vẫn cảm giác ấm áp như lòng mẹ. Tôi chỉ biết mình tràn ngập một niềm yêu thương với mẹ, vì mẹ đã ôm tôi vào lòng ngay khi thấy tôi xuất hiện ở cổng. Tôi thèm cháo nóng, mẹ vội vã nấu cháo cho tôi ăn. Tôi thèm tu một hơi hết hộp sữa yomost mà mẹ mua về cho đứa cháu con bà chị họ, mẹ tôi cũng chỉ cốc nhẹ vào đầu tôi một cái rồi cười lên hiền hậu.

Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi lăn kềnh ra giường ngủ mà chẳng màng đâu là sáng tối. Chỉ có điều nhắm mắt được năm phút thì tôi lại bật dậy, dáo dác nhìn quanh, mất năm giây sau đó mắt tôi hoe đỏ, cứ thế tự nhiên tôi khóc…

Tiếng trẻ con bi bô nhà ngoài, tiếng mẹ tôi lúc xưng bà khi gọi cháu, tiếng của anh vang vang trong tâm thức, rằng một ngày nào đó anh sẽ là cha của một đàn trẻ, tôi sẽ là mẹ của một đội bóng nhí, của hai ban nhạc tí hon, rồi chúng tôi là bờ bến yêu thương của tất cả những thiên thần bé nhỏ ấy…

Mẹ tôi ngày càng già, ở tuổi của bà người ta bế cháu trên tay cũng được mấy năm, tuổi của tôi ngày càng đi xuống cái độ… nhỡ thì.

Tôi chột dạ. Có khi nào tôi… mót chồng?

Đã đâu đến mức tôi thèm lấy chồng đâu mà sao…

Chỉ là tôi thương mẹ, thương vì mẹ tôi thèm cháu, mẹ tôi thèm tiếng trẻ con bi bô trong nhà lắm rồi. Cứ ngày lại ngày mẹ giục. Tôi thương… cho cả bà Nội của anh, cho cả bố mẹ anh, cho một lần tôi được làm dâu hụt, cho một người suýt trở thành con rể mẹ tôi…

Vì đã về đến nhà nên tôi bật điện thoại, thấy số của anh gọi đến. Như một thói quen, tôi nghe máy, và im lặng, chỉ thở đều.

“Du à, em về rồi đúng không?”

“…”

“Em ở nhà với mẹ à? Anh về thăm mẹ và em nhé?”

“…”

“Em không có gì để nói thì cũng ừ một tiếng cho anh yên tâm, Du à…”

Giọng anh ấm quá, lan qua cả điện thoại, làm má tôi nóng bừng, làm mắt tôi nhỏ giọt. Tôi thấy sống mũi mình cay cay. Người này sẽ không còn là người yêu của tôi nữa, đúng không?

“Anh Phong…”

“Anh đây, anh về với em nhé?”

“Anh ơi, mình chia tay nhau nhé!”

Mất chừng ba mươi giây im lặng. Chúng tôi cứ im lặng…

Đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra việc lắng nghe tiếng thở của người yêu cũng khiến tôi yên lòng. Chỉ là tim hơi nhói lên một chút. Cái phút bồng bột của tuổi trẻ lại khơi dậy, lại bắt đầu điệp khúc về tình yêu, là hy sinh, là chia sẻ, là cảm thông, là thấu hiểu… Tôi như muốn nức nở lên vì sức chịu đựng đã đi quá xa rồi. Tôi nghe tiếng anh mà như thấy anh đứng trước mặt, chỉ muốn sà vào lòng và dụi vào ngực anh khóc rấm rứt.

Rốt cuộc, tôi lặng thinh, nuốt nước mắt vào trong, cố nói cho khỏi vấp.

“Em về rồi, mình chia tay nhau thôi anh!”

“Ở đây ồn quá, anh không nghe thấy, em ở yên đấy nhé, anh về với em ngay đây!”

Nói rồi anh tắt máy. Tôi cũng tắt máy, mắt môi nhòe nhoẹt nước, đúng lúc mẹ tôi đi vào nhìn thấy, mẹ chép miệng, lắc đầu…

Ngày… tháng… năm…

Tôi ra ngóng vào trông, lúc ngồi khi lại đứng, mẹ tôi chỉ nhìn con gái như kẻ mất hồn rồi lắc đầu. Tôi sợ anh về nhà tôi thật. Nhỡ như anh về đây thật? Nhỡ như anh đùng đùng xuất hiện trước cổng nhà tôi…

Thú thật là tôi vừa mong được gặp lại, vừa hoảng hốt xua đuổi ý nghĩ ấy đi. Tôi muốn gặp vì tôi nhớ anh, như thể chỉ cần được nhìn lại một lần nữa thôi thì sẽ không còn điều gì hối tiếc cho cuộc tình này nữa cả. Nhưng rồi tôi lại thoái lui, tôi sợ mình sẽ không thể chịu thêm phút giây nào nữa việc mất anh, rằng tôi sẽ đối mặt với chuỗi ngày dài sáng tối nhập nhoạng chẳng phân biệt được đâu là ấm áp của tình yêu và đâu là lạnh lùng sắt đá của một sự chào đón trở về đơn độc.

Tôi sợ cô đơn…

Ừ thì tôi sợ, trước đây đã từng, đã từng rất sợ, trước khi anh bước vào cuộc sống của tôi…

Nhưng tôi cũng lại sợ bị phản bội…

Sự phản bội có tác dụng sát thương cao hơn cả việc biết mình cô đơn.

Cô đơn rõ ràng là tình trạng của bản thân trong một khoảng thời gian đủ dài để nghiền ngẫm, để tự cảm nhận, để thấy bắt đầu thèm khát cái gọi là hạnh phúc, thèm khát tình yêu.

Còn sự phản bội… công phá tất cả tâm trí người con gái, khiến cho tôi có cảm giác vừa bị bỏ rơi, vừa bị lạc lõng trong chính tình yêu của mình, vừa sợ hãi đến mức không dám nghĩ đến chuyện sẽ yêu đương thêm một lần nào nữa.

*Này anh, có thể không nói lời níu kéo lúc em ra đi nhưng cũng nên làm gì đó để em thấy rằng anh cần em chứ?

Em đã không muốn anh biết, xong lại rất muốn anh biết chuyện em đi… anh lại im lặng… hoặc cố tình em khiến mình tin rằng anh là người im lặng…

Em tuyệt vọng mất rồi… chuyện tình cảm khiến em hững hờ với tất cả anh ạ. Đừng xa em, nhưng cũng đừng lại gần để khiến em tổn thương thêm nữa… Có được không anh?*

Ngày… tháng… năm…

Hai ngày trôi qua kể từ cuộc điện thoại ấy, anh không hề xuất hiện…

Tôi tự nhiên muốn trách móc thật nhiều, muốn kể lể thật nhiều sự chán nản tận trong sâu thẳm trái tim tôi. Như thể tôi chỉ cần kể ra cho bằng hết rồi tôi sẽ nguôi ngoai.

Nhưng nào có được như thế!

Tôi còn dằn vặt bản thân, còn trách móc mình không quyết đoán. Tại sao lại mong nhớ đến thẫn thờ vì một người, tại sao lại vẫn cứ ngóng trông bóng người ta xuất hiện?

Tôi điên tình rồi chăng?

Một đứa trẻ tuổi như tôi nói là ế nhưng muốn kiếm chồng cũng không đến nỗi nào đâu chứ. Tôi có thể gặp mặt một anh chàng nào đó theo lời giới thiệu, tôi có thể yêu đương một người như trách nhiệm giữa ràng buộc và tình nghĩa. Tôi có thể như vậy mà, đúng không? Những người vợ hiện đại cũng có người lựa chọn như vậy mà, đúng không?

Tôi gọi điện cho Linh, con bé cũng trở nên im lặng. Chúng tôi đã nói những gì với nhau nhỉ? Tôi nhớ không rõ lắm, vì tôi còn mải khóc…

Cuộc nói chuyện kéo dài đằng đẵng, nó trách tôi vì đã ra đi quá đột ngột, quá vội vàng. Nó trách tôi vì đã không suy nghĩ cho kỹ càng, nó cho rằng tôi quá dại, quá ngốc nghếch để quyết định. Nó biết tôi sợ, nó biết tôi bị ám ảnh, nó vỗ về tôi bằng những câu chuyện về sự kết nối. Đó là một mối tình đẹp, một mối tình đáng được trân trọng…

“Linh à, tao xin lỗi…”

“Mày nghĩ xin lỗi là xong à? Còn bà tao, bác tao, còn ông anh gần ba mươi tuổi của tao? Mày phải chịu trách nhiệm chứ, con điên!”

Linh nức nở, tôi cũng bật lên nức nở. Tôi chịu trách nhiệm với ai được khi mà với chính bản thân mình còn không thể?

Tôi đang sống vật vờ ở nhà và để mẹ phải chứng kiến cảnh mình tiều tụy héo hon dần mòn như thế này?

“Chuyện của tao với anh ấy… chắc chỉ đến đây thôi mày ạ, tao cố lắm cũng không nghĩ là mình bước tiếp được…”

Rồi chúng tôi lại nói chuyện của Linh, nó kiên quyết không cho ai trong nhà biết, nó còn nói sẽ thu xếp đi đâu đó một thời gian, lặn mất tăm mất tích như tôi đã làm. Tôi lại can, nó lại trách tôi, cứ thế, hai đứa trò chuyện hết cả một đêm, đêm trắng và những suy nghĩ bạc nhược…

Tôi chỉ biết khi yêu con gái chúng tôi thật khổ, kể cả khi quyết để mình không yêu nữa cũng trở nên thật thảm hại. Có ai đó chứng minh rằng tim con gái yếu mềm hơn tim của đàn ông chưa?

Ngày… tháng… năm…

Tôi gặp lại anh vào cái ngày mà tôi đã nghĩ lẽ ra phải đẹp trời hơn thế, vào cái ngày mà tôi nghĩ sẽ phải tuôn trào bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu cảm xúc. Có thể là trong một quán café nào đó, ngày mà Hà Nội phơn phớt lạnh và phơn phớt mưa phùn, chúng tôi ngồi đối diện nhau trong quán, im lặng rất lâu để vờn bắt được cảm xúc của nhau, rồi sẽ rất khó khăn để tôi hay anh có thể cất tiếng. Chuyện tình cảm sau nhiều ngày xa cách cũng có thể khiến con người ta trở nên ngượng nghịu.

Rốt cuộc, chúng tôi chạm mặt nhau như hai kẻ xa lạ, nhoẻn môi cười và bắt tay rất chậm.

Tôi đi xem mặt một người đàn ông hơn tôi tám tuổi, anh ta có sự nghiệp ổn định, điều kiện kinh tế khá giả, không quá chênh lệch với gia đình tôi. Theo như lời bạn của mẹ bạn tôi hồi học cấp hai thì anh ta là một người tốt, vì mải mê lo cho sự nghiệp nên không nghĩ đến chuyện lập gia đình. Mẹ tôi than phiền vì điều gì đó, tôi cũng không còn tâm trạng nào để ngoan cố bướng bỉnh cãi lời mẹ, tôi đi đến điểm hẹn chỉ như một sự đồng ý miễn cưỡng.

Hà Nội ngày đón tôi trở về mưa phùn và rét mướt, tôi co ro trong Quán Ngủ Ngon. Không phải vì tự nhiên mà tôi tới quán, tôi tới vì hẹn gặp người đàn ông lạ ở đây, nơi mà tôi nghĩ mình có nhiều kỉ niệm để ôn lại.

Khi người đàn ông ấy xuất hiện, tôi sững người vì đi theo sau là một người nữa vô cùng quen thuộc. Tại sao sau khoảng thời gian không gặp con người ta vẫn y như vậy? Tại sao sau ngần ấy giây, ngần ấy phút, ngần ấy ngày người ta vẫn không có một chút gì đổi khác?

Hay vì tôi đã khắc quá sâu hình ảnh này, vì tôi đã nhớ nhung quá nhiều để rồi khi chạm mặt tôi ngỡ mình đang bị ảo giác. Tôi dụi dụi mắt, người đàn ông lạ tiến lại gần, đưa tay đỡ lấy bàn tay tôi đang run lên vì sợ hãi.

- Chào Du, em đến lâu chưa?

Tôi rút tay ra khỏi cái đỡ tay ấy, mắt nhìn sang điểm khác đủ sáng để phân biệt đâu là thật, đâu là ảo. Một lúc sau, tôi hít một hơi thật sâu, thở đều, thấy bình tâm và nhẹ nhõm trở lại.

- Em cũng vừa mới đến.

Tôi chủ động quay sang nhìn gương mặt người đàn ông bên cạnh. Rõ ràng đến cái chớp mắt cũng là của anh.

- À, đây là Phong, đồng nghiệp của anh, tiện đường cậu ấy đi qua đây nên hai anh em rủ nhau cùng đi.

Tôi nhoẻn cười, nụ cười đắng ngắt.

Anh đưa tay, nắm lấy tay tôi, siết nhẹ, trước mặt đồng nghiệp của anh.

- Tại sao lại là em?

Không gian của Quán Ngủ Ngon chưa bao giờ trở nên bí bách đến vậy, ngay cả khi tôi cố gắng gượng cười để xóa đi ánh nhìn như thiêu đốt của anh, ngay cả khi tôi vung tay ra khỏi bàn tay ấy, thì tôi vẫn thấy mình mãi mãi thuộc về một người. Bằng chứng là tim tôi run rẩy, mắt tôi cứ muốn nhòe đi trong chốc lát, đỏ hoe.

- Hai người quen nhau à?

Kể ra cũng nực cười, cảnh tượng này trước nay tôi nghĩ chắc chỉ có trên phim ảnh. Tôi thấy việc đóng phim có lẽ cũng không trở nên quá khó. Xem nào, nữ chính hay làm gì để cho khán giả xem? Nếu còn tình cảm với người nam kia, nữ chính sẽ làm gì?

Tôi… chỉ biết cười trừ để chết đắng trong một đống ngổn ngang.

Tôi… đi xem mặt một người đàn ông khác ngay khi chưa kịp làm thủ tục chia tay người yêu cũ…

Tôi… muốn quên đi người yêu cũ mà ngay khi gặp lại đã thấy không thể sống thiếu con người này…

Tất cả, giống bong bóng xà phòng, thoáng xuất hiện, bay bổng trên không trung, rồi biến mất, tôi đứng trơ mình ra đó, một cái ho húng hắng kéo tôi về với thực tại, một bản đàn mà tôi thuộc như nằm lòng, bản Right here waiting for you ngân lên, tiếng piano dìu dặt, tôi chết lặng, bàn tay nay tự thấy còn quá trống trải, muốn lồng vào đôi bàn tay quen thuộc, để ủ ấm, để thấy được an toàn, để rồi lại đau khổ và dằn vặt…

Ngày… tháng… năm…

Sau những phút nhìn nhau trân trối không nói được câu nào, tôi khoát tay anh ra, môi vẫn cười và mắt lấp lánh.

- Xin lỗi nhưng mà… chắc anh Phong nhận nhầm em với ai đó.

Anh ớ người, đồng nghiệp của anh cũng ớ người, nhưng lại cười lên thích thú.

- À, ra thế! Giới thiệu chút nhé, đây là Du, người anh kể với em là hôm nay đi gặp mặt.

Anh như không tin nổi vào mắt và tai của chính mình, anh lắc lắc đầu, nghiêng đầu đi bốn lăm độ, nhìn cận vào đôi mắt tôi đang dần đầy nước.

- Em học nói dối từ bao giờ thế Du? Em hận anh đến mức này cơ à?

Từng lời nói của anh như ngàn mũi dao đâm sâu vào tim tôi. Tôi thấm thía được cảm giác người mình như mềm nhũn và khắp thân thể cảm thấy đau buốt, tê tái đến khó chịu. Tôi sai rồi, làm diễn viên chẳng dễ một chút nào. Tôi lại còn dám hênh hoang đòi diễn một vai quá sức. Cuối cùng chỉ còn tôi ê chề đứng đó, không biết nói gì và không biết bắt đầu từ đâu. Anh kéo tay đồng nghiệp ra một góc, giữa hai người họ thì thầm với nhau, tôi bất biết, chỉ biết cúi gục xuống bàn mà nức nở. Tôi giống một đứa con gái hư hỏng lắm đúng không? Tôi trở nên đáng ghét như vậy từ lúc nào thế? Đến tôi cũng còn không nhận ra mình nữa mà.

Anh đến gần, ngồi ngay cạnh tôi chứ không phải là đối diện như tôi nghĩ, anh cũng không trầm ngâm im lặng, anh vồn vã ngay khi có thể, trái hoàn toàn trong tưởng tượng của tôi.

- Thời gian qua… em vẫn khỏe chứ?

- …

- Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi, anh ở đây, ở đây…

Anh ôm tôi vào lòng và vỗ về như đứa trẻ. Tôi không biết anh đáng trách nhiều hơn hay tôi đáng trách nhiều hơn. Tôi có cảm giác như mình không thể lại gần anh được, vì sợ hãi, vì ám ảnh, vì nhiều những suy nghĩ linh tinh khác không định hình rõ nữa. Vậy mà lúc anh ôm tôi vào lòng, lúc vỗ về tôi như thế lại có cảm giác anh gần gũi biết bao, lại có cảm giác nhỏ bé biết bao, như thể tôi chỉ là của riêng anh và chỉ mong muốn là của riêng anh mà thôi. Ngày tôi còn là Vỹ Du mơ mộng, tôi có xem qua nhiều bộ phim tình cảm, đọc nhiều câu chuyện ngôn tình, tôi tâm đắc nhất những câu nói giữa nam chính và nữ chính không phải là câu “anh yêu em” hay những câu thề thốt cao xa, mà chính là câu “anh ở đây” hoặc “đã có anh ở đây”. Mỗi lần đến đoạn đó, nam chính cho tôi cái cảm giác tin tưởng mạnh mẽ vào người đàn ông sau này của tôi, người mà tôi chọn sẽ gắn bó. Bởi một lẽ rất đơn giản, tôi là con gái, và con gái chỉ cần có người chờ đợi mình, có người biết chính xác một điều rằng sẽ luôn ở bên cạnh song hành với mình. Con gái chúng tôi chỉ cần có thế mà thôi, và tốt nhất là đừng để chúng tôi phải ở lại một mình.

Đừng bao giờ làm điều đó với cô gái mà bạn yêu thương thật sự…

Quán Ngủ Ngon lên đèn, trời tối từ khi nào tôi không rõ, lúc tôi bắt đầu ý thức được việc mình khóc ngon lành trên vai anh là lúc tôi nhận ra điều đó.

Tôi vẫn không nghĩ mình sẽ thay đổi quyết định. Bởi tôi là một đứa cứng đầu và ngoan cố, tôi vẫn có niềm tin mạnh mẽ rằng chúng tôi không thể tiếp tục ở lại bên nhau, nếu có thể, làm bạn sẽ tốt hơn.

- Kể anh nghe xem điều gì làm em xa anh lâu đến thế?

Ngụ ý của anh là có một cái gì đó thú vị ở nơi xa xôi, có một người nào đó thú vị và những câu chuyện cười ngộ nghĩnh. Nhưng tôi chỉ muốn nói cho anh biết rằng nơi xa xôi ấy vốn chẳng tồn tại điều gì thú vị cả, nơi nào thiếu anh cũng trở nên nhạt nhẽo, tôi thì lẽo đẽo với kỉ niệm về tình yêu. Thú thật là khi con người ta bị buồn vì chuyện tình cảm, sẽ chẳng có nơi đâu đủ để trở thành nơi thú vị ngoại trừ một nơi mang tên kỷ niệm.

- Tình yêu của anh, đó là động lực lớn lao nhất!

Tôi cố để nói sao cho thật hoa mỹ, cố để lời không nghẹn lại trong cuống họng, cố để tay khuấy cốc nâu nóng không run, cố để làm rất nhiều thứ.

Khi một cô gái cố để trang điểm thật xinh đẹp, chỉ có hai khả năng, một là cô ấy thấy mình cần xinh đẹp để được hạnh phúc, hai là cô ấy thấy mình cần xinh đẹp để che giấu nỗi đau. Tôi thuộc dạng thứ hai, và hôm nay tôi nghĩ mình đủ xinh đẹp…

- Có muốn nghe anh update tình hình ở nhà không? Cũng nhiều chuyện xảy ra lắm em à…

- Em xin lỗi… nhưng mình chia tay nhau rồi…

Anh trầm ngâm, ngước mắt lên nhìn tôi, tay toan vén tóc mái của tôi xòa trên trán.

- Nội ốm, nói nhớ em. Nếu có thể, lát em qua thăm bà một lúc được không?

Ngày… tháng… năm…

Tôi đến thăm bà, người mà đã nghiêm khắc với tôi từ những ngày đầu tiên, xong sau đó lại quý mến tôi hết mực. Tôi… suýt trở thành cháu dâu của bà. Lúc trong bệnh viện, tôi và anh nói chuyện như những người bạn, bình lặng bên nhau tưởng như những phút giây ấy sẽ là những phút giây mà rất lâu sau khi chia tay chúng tôi mới có thể có được.

Anh vẫn mong muốn tôi quay về, vì anh cho rằng tôi nợ anh một lời hứa, lời hứa trở thành vợ anh, mẹ của con anh. Tôi cũng biết mình nợ anh một lời hứa, lời hứa về sự ra đi sẽ quay trở lại, sẽ trở lại yêu anh và bên anh như tôi đã từng nghĩ nhất định phải thế.

Nhưng thời gian làm thay đổi quá nhiều thứ, những lúc tôi tuyệt vọng và đau đớn nhất lại là lúc tôi rời xa anh, bởi vậy mà tôi cứ thấy mình đường đột, yêu đương vội và chia tay cũng vội.

Tuy nhiên anh cũng không trách cứ gì tôi, anh nói anh sẽ chờ.

- Sao anh lại phải chờ một đứa như em?

- Anh yêu em, đơn giản vậy thôi.

- Sách hay có thể đọc lại hai lần nhưng người yêu thì không nên cố chấp để thử yêu lại lần thứ hai.

- Là em tự nói à?

- Vâng. Là em tự nhủ vậy.

Khi sóng bước bên nhau, tôi có để ý trên nền trời đen thẫm, đêm đó không có sao, chỉ có trăng sáng vằng vặc, tôi thấy lòng mình dịu vợi. Ở cạnh bên anh bao giờ cũng là cảm giác như thế, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của anh bên cạnh là tôi thấy lòng thật nhẹ nhõm.

Nếu như sau này chúng tôi chẳng còn là gì của nhau nữa, liệu có còn cơ hội được bên cạnh nhau như thế này không?

Khi chẳng còn là gì của nhau nữa, sợ rằng đến nhìn mặt nhau cũng khó chứ đừng nói là đi bên cạnh nhau. Biết đâu đấy nụ cười trên môi hôm nay cũng trở nên gượng gạo…

Tôi chợt cười buồn, tiếng thở dài rất khẽ, anh nghe thấy, vẫn im lặng, lồng bàn tay vào tay tôi, bất chợt hôn lên đó.

- Anh không biết nói thế nào để em hiểu, rằng anh yêu em, và sẽ đợi em giống như em từng chờ đợi anh vậy. Có thể anh khô khan, vụng về, không khéo ăn nói, nhưng anh tin là em sẽ hiểu…

Đôi mắt anh ngập dần trong bóng nước, là tôi đang sắp khóc khi nghe những lời nói ấy. Tôi thấy mình đã trưởng thành quá nhiều từ khi yêu anh, biết cách yêu và nắm giữ đã là một bài học lớn, ngày hôm nay, còn một bài học về lòng vị tha.

Thật ra anh chân thành, rất chân thành, tôi cảm nhận được và luôn tin tưởng là vậy. Nhưng một điều gì đó rất nhỏ cứ khẽ len lỏi, làm cho tôi trở nên không hiểu nổi mình. Mỗi phút mỗi giây luôn luôn khiến tôi phải lựa chọn, rằng tôi nên trở về bên anh để tiếp tục hay vẫn cứ chờ trông vào một điều gì đó xa vời khác?

Ngay lúc này và cả sau nhiều ngày nữa, chắc chắn một điều rằng tôi không muốn có một tình yêu gọi là tình yêu đích thực đến gõ cửa trái tim mình. Bởi lẽ, anh đã là tình yêu đích thực của đời tôi rồi đấy thôi. Trong cuộc đời con người, sẽ chỉ có duy nhất một tình yêu đích thực, tôi đã may mắn để tìm thấy, và tôi trân trọng nó, đến suốt một đời người.

- Khuya rồi, em về đây! Mong rằng bà nhanh khỏi, anh cũng đừng suy nghĩ quá nhiều nhé!

Vì bà nội ốm nên ngay sau cuộc điện thoại với tôi anh phải đến bệnh viện, hai ngày sau đó thì chăm bà và hầu như thức trắng mỗi đêm, người anh gầy hẳn đi, xanh xao và mệt mỏi. Dáng vẻ lo lắng của anh cũng làm tôi chạnh lòng. Lúc ấy tôi đã trở nên xấu tính biết bao nhiêu, tôi chỉ lo lắng cho riêng bản thân mình, đã trách cứ anh, đã dồn hết tất thảy những sự hờn dỗi để cố gắng tìm lý do rời xa anh. Tôi thật là một đứa tồi tệ!

Vậy đấy, một đứa tồi tệ cố để yêu anh rồi cũng là đứa tồi tệ ấy cố để rời xa anh…

Ngày… tháng… năm…

Những ngày sau đó chúng tôi không tiếp tục giữ liên lạc, bởi anh còn bận chuyện chăm sóc bà nội ở viện, còn chuyện công ty, tôi thì hầu như trở thành một đứa vô công rồi nghề vì khi trong đầu thoáng có ý nghĩ rời xa anh tôi đã bắt đầu đệ đơn xin nghỉ việc.

Mọi chuyện với tôi lúc này như thể lâm vào cảnh bế tắc. Mà mọi sự bế tắc đó lại là do bản thân tôi gây ra cả mà thôi.

Khi tôi kể cho mẹ nghe về buổi gặp mặt người lạ kia, mẹ tôi chỉ lắc đầu, trách tôi quá sơ tâm. Mẹ lại bắt đầu than vắn thở dài về chuyện lập gia đình. Mỗi lần mẹ nhắc đến tôi chỉ muốn điên đầu vì cứ luẩn quẩn mấy chuyện yêu đương. Nhất là khi tôi đã từng có ý định ra mắt anh với mẹ, giới thiệu con rể cho mẹ…

Tôi lặng thinh nghe mẹ trách khéo, rồi lại nghĩ đến anh.

Giá như anh chưa từng làm thế với cô ấy…

Giá như anh thú thật với tôi sớm hơn để tôi biết được mọi chuyện…

Con gái chúng tôi là vậy đấy, khi đó thật sự là một bí mật lớn lao thì tốt nhất là cánh đàn ông nên giữ kín cho riêng mình. Còn nếu như đã không thể tự giữ kín thì nên tự mình thú nhận, lúc bấy giờ chúng tôi biết mình vẫn đủ quan trọng để lắng nghe, để được quyền suy xét có hay không sự tha thứ…

Ngày… tháng… năm…

Có lẽ tôi vẫn sẽ mãi u mê trong bóng tối. Cái mê cung ấy là do tôi tự tạo ra để giam giữ mình cùng tuổi xuân và tình yêu của mình mà thôi.

Sớm nay tôi nói chuyện với một người chị, khi mọi chuyện được giãi bày, chị ấy nói rằng tôi giống một nàng công chúa trong truyện cổ tích, tôi vẫn có thể cảm nhận được một hạt đỗ xanh rất nhỏ kể cả khi nó đã được phủ bên trên rất nhiều lớp đệm dày. Tôi không hiểu rõ lắm ý của chị khi nói với tôi về câu chuyện đó, bởi cổ tích không còn là chuyện để dành vỗ về cho lứa tuổi của tôi bây giờ. Xong ngẫm lại, tôi thấy có vẻ đúng thế thật.

Vì một chuyện anh làm, trong một hoàn cảnh nào đó có thể cho là lỗi, xong trong một trường hợp nào đó khác cũng có thể không phải hoàn toàn là lỗi của anh. Vậy mà tôi cứ tự mình vin vào cớ đó để rồi giăng ra biết bao nhiêu sự sợ hãi vô cớ, tôi như thể bị chứng hoảng sợ vậy.

Tôi thấy mình ngốc nghếch và yếu đuối, thậm chí, ngu ngơ và ngu muội…

Ngày… tháng…năm…

Tôi đến viện để thăm Nội, xong lại không dám vào hẳn bên trong. Ở bên phía ngoài cánh cửa có thể nghe tiếng bà cùng anh trò chuyện, hai người nói về khu vườn ở nhà. Sau đó là đàn thú cưng, kế tiếp là chuyện Linh sẽ đi du học.

Cho đến khi bà cố gắng đề cập đến chuyện lập gia đình, anh giả lảng.

- Con đâu có ế vợ đâu mà Nội lo!

- Cha sư bố nhà anh, cứ hễ nhắc đến là leo lẻo cái mồm!

Có chút gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng. Đúng ra là tôi đã có thể có mặt ở đó, có thể chăm sóc bà cùng anh, trò chuyện cùng anh, không khí sẽ thật ấm cúng biết bao. Tôi không nhớ rõ tôi bắt đầu biết khao khát hạnh phúc gia đình từ bao giờ, tôi yêu cái giây phút được gần cạnh bên người mình yêu từ bao giờ. Tôi cũng có thể chỉ ngồi yên để ngắm nhìn anh, để được cảm nhận tình yêu đang chảy trong mình và định lượng nó bằng những câu từ đại khái như: rất nhiều, rất rất nhiều,…

Tôi quay đi, không phải vì tôi buồn và chạnh lòng. Chắc chỉ một phần nào đó mà thôi. Tôi cảm thấy rằng mình chưa đủ can đảm để có thể bước chân trở lại, để có thể xuất hiện trong cuộc sống của anh một lần nữa.

Cũng giống như việc…

tôi chưa sẵn sàng để tiếp nhận anh vào cuộc sống của mình…

thêm một lần nữa…

Ngày… tháng… năm….

Tôi bắt đầu tìm kiếm một công việc mới, một công ty lớn hơn, một vị trí tốt hơn, một môi trường cạnh tranh nhiều hơn và cũng gò bó hơn.

Tôi bây giờ chỉ còn biết dồn sức cho công việc, nhiều khi mẹ tôi hay trêu tôi là gái già, giống quả boom mắc mãi ở nhà chưa chịu đi chỗ khác. Tôi biết mẹ lo cho tôi nhiều lắm, con gái ở cái tuổi này, vướng phải một cơn say tình rồi đột ngột dứt chân ra khỏi đó đáng lo ngại biết bao nhiêu.

Đã có lúc tôi tự hỏi, tôi nên chờ đợi một ngày nào đó mình đủ can đảm để tiếp tục yêu, hay là yêu đại một ai đó rồi lấy họ làm chồng?

Nếu tôi chờ đợi một ai đó, trong đầu tôi sẽ chỉ có hình bóng của anh. Xong tôi lại cố để quên anh đi. Mâu thuẫn và trái ngang cứ chồng chất…

Nếu tôi yêu đại một anh chàng nào đó sẽ giống như kiểu tôi hất tung chiếc giày mình đi lên không trung, rồi chơi trò tìm bắt với nó. Chưa chắc tôi đã nhận lại được những gì mà tôi đã cho đi. Cũng chưa chắc tôi có thể tìm thấy một-cái-gì-đó-phù-hợp-với-mình.

Tôi là vậy, tuýp con gái cầu toàn.

Người ta thường nói con gái thông minh không thích hợp để yêu, bởi các cô nghĩ nhiều quá, biết nhiều quá, khó có chàng trai nào “lừa tình” được các cô, hoặc là sẽ phải xuất hiện một chàng trai đủ sức trên bề thông minh so với các cô!

Con gái cầu toàn cũng na ná như vậy, biết tương đối và suy nghĩ còn trên cả nhiều! Những cô nàng này thì hoặc chịu tình yêu kiểu sét đánh, hoặc chịu tình yêu kiểu mưa dầm thấm lâu. Chỉ cho đến khi hiểu rõ ràng, cặn kẽ về đối phương và chắn chắn tình cảm của mình mới dám gật đầu chấp nhận.

Bản thân tôi quá hiểu rõ về mình, thế nên giờ phút này đâu có thể tìm bừa một ai đó để mà yêu?

À, mà có thể thôi không viết về tình yêu được không?

Dạo này thấy tâm hồn khô cằn quá đỗi rồi, chẳng còn được mượt mà êm ả như hồi yêu anh…

P/s: Vẫn cái từ đó, nói “yêu anh” tự tai nghe thấy ngọt mà lại đắng quá!

Ngày… tháng… năm…

Đang rất chăm chỉ bên bàn làm việc thì nhận được cuộc gọi của anh. Đại loại là anh rủ tôi đi uống nước. Một chút gì đó lạ lẫm khi nghe tiếng của anh bên kia điện thoại. Tôi có vẻ như vẫn chưa quen được việc chúng tôi thôi không còn là người yêu của nhau nữa. Đôi lúc thấy anh ngập ngừng nhưng giọng vẫn vô cùng ấm áp.

- Vậy nửa tiếng nữa anh qua nhé!

- À không, để em tự ra chỗ hẹn.

Chúng tôi hẹn nhau vào tám giờ tối, tại một quán café gần nhà tôi. Tôi định bụng sẽ đi bộ ra đó, thời tiết giao mùa kiểu này khiến tôi chỉ muốn lang thang đâu đó một chút và có lẽ cuộc hẹn này là một cái cớ hoàn hảo.

Đến nơi, anh đã chờ ở đó, chúng tôi bắt đầu câu chuyện cũng không quá khó khăn bởi anh thì có thể nói với tôi về công việc, về gia đình, về những dự định của anh trong tương lai. Tôi chia sẻ một chút về công việc ở chỗ làm mới của mình, về những người bạn mới, về những sở thích hằng ngày mà tôi nghĩ anh đã thuộc như nằm lòng.

- Lâu không gặp, em cũng không khác lắm, mỗi đẹp hơn thôi.

Tôi cười nhẹ. Thật ra con gái khi thiếu đi tình yêu của mình đã là một tổn thất lớn, chuyện xinh đẹp giống như cách đeo mặt nạ cho cuộc sống hằng ngày mà thôi.

- Em vẫn vậy mà, hoặc là già hơn một chút.

Khi trong quán người ta gần như rủ nhau ra về hết, tôi với anh cũng chào nhau ra về, anh ngỏ ý đưa tôi về nhà nhưng tôi từ chối. Rồi chờ đến khi anh khuất dạng, tôi mới bước đi dưới tán cây xám rì rầm, dưới những ngọn đèn cao áp vàng vọt. Cái không gian ấy, quang cảnh ấy khiến con người ta dễ thấy mình đơn độc. Rồi lại tự trách mình sao ngốc nghếch, lúc ấy mới tha thiết mong mỏi.

“Sao anh không nhất định đòi đưa em về? Dù nhà gần, nhưng em vẫn cần lắm chứ!”

Tôi bước đi nhanh hơn, thấy mình càng ngày càng trở nên lạ lẫm.

Ngày… tháng… năm…

Sẽ thế nào nếu cùng một khoảng thời gian mất đi hai người thân yêu gần như nhất?

Tôi đã mất anh, một cách khờ khạo và đáng nuối tiếc.

Nay, tôi mất thêm đứa bạn thân tưởng như chị em một nhà.

Linh đi rồi, nó chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, gọn gàng hết tất thảy suy nghĩ của mọi người. Không ai biết được nó lại đi nhanh đến thế. Đến tôi còn bị làm cho bất ngờ.

Lúc tiễn nó ở sân bay, một phần vì hụt hẫng, một phần vì buồn tủi. Kiểu như không còn ai thấu hiểu mình và ở bên mình như xưa nữa. Nó đi rồi tôi lo cho nó nhiều hơn là lo cho mình, nhưng để mà buồn thì lại buồn cho mình nhiều hơn là buồn cho nó.

Thôi thì, ở phương trời mới, mong mẹ con nó sẽ bình yên, thiên thần nhỏ đáng yêu sẽ đem lại những điều tốt lành nhất cho đứa bạn thân của tôi.

Thôi thì, tôi cũng sẽ tập để sống trưởng thành hơn, chín chắn và mạnh mẽ hơn nữa khi không có nó ở bên cạnh, cái đứa lúc nào cũng lo lắng hết mực cho tôi.

Và… cũng như sợi dây kết nối vô hình duy nhất giữa tôi và anh cũng đã biến mất.

Giữa chúng tôi bây giờ…

chẳng còn liên quan đến nhau nữa.

Trong những câu chuyện về sau,

… một chút gì đó liên quan cũng không!

Ngày… tháng… năm…

Dạo gần đây công việc của tôi thảm hại kinh khủng. Một số sự đố kỵ nơi công sở khiến tôi gần như trở nên mệt mỏi và kiệt quệ. Chỉ vì tôi… là gái chưa chồng!

Các chị phòng tôi đều đã chồng con hết cả rồi, vẫn cứ hay kể cho nhau nghe về chuyện gia đình, về chuyện chăm con. Tôi thì hầu như mấy chuyện này đều chưa trải qua, một chút vốn liếng là kinh nghiệm truyền từ bà chị cũng đã cố để lôi ra hòa đồng nhưng… vẫn không thể cuốn đi theo cùng các chị được. Đôi khi các bà chị còn bạo miệng kể chuyện phòng the, tôi ngượng đến đỏ mặt.

Có vẻ như phụ nữ trước và sau khi lấy chồng có sự khác nhau rõ rệt ấy nhỉ?

Nhưng mấu chốt vấn đề không phải nằm ở chỗ ấy, mà mấu chốt lại nằm ở chỗ tôi hay bị gọi vào phòng sếp lúc gần đi ăn trưa, rồi cứ ngày này qua ngày khác bị người ta săm soi là có tình ý, có chuyện riêng tư này nọ. Tôi vốn vô tư với sếp vì anh ấy là người đồng hương, cùng quê ngoại với tôi nên có vẻ cũng dễ gần hơn so với nhiều người khác, bù lại còn là người hóm hỉnh, hay đùa nữa. Thế nhưng cái sự vô tư của tôi lại bị nghĩ là giả nai trong mắt người khác. Nói thật là nhiều khi cảm giác ngán ngẩm.

Ngày… tháng… năm…

Cuối năm, gần như sẽ có một khoảng thời gian để nhìn lại năm cũ và những chuyện đã đến với mình. Vậy mà tôi thấy không khí vẫn còn ngột ngạt quá!

Hà Nội mấy ngày giáp Tết nắng nóng kinh khủng, tôi thậm chí còn mặc quần áo mùa hè để đi làm, đi dạo chơi trên phố.

Bây giờ không còn Linh bên cạnh, tôi chăm chỉ lượn phố, vào các hiệu sách để lùng sục mấy kiểu truyện trẻ con vui nhộn, hay ho nhằm cứu cánh những tối nằm ườn ở nhà.

Lịch làm việc cũng có phần gấp rút, vì công ty chuẩn bị đón đoàn kiểm toán nên hầu hết các khâu đều gắt gao. Tôi cũng không hiểu sao mình lại vào vị trí kế toán của công ty? Trước đây ở công ty cũ tôi làm về thương mại điện tử, đúng ngành nghề, đúng chuyên môn, cảm giác rất hợp và hứng thú trong công việc của mình. Nhưng rồi đùng một cái, tôi nghỉ việc, xin nộp đơn vào một công ty khác, lĩnh vực khác, công việc cũng khác hoàn toàn. Ấy thế mà không hiểu do số tôi may rủi thế nào lại trúng tuyển. Ừ thì đi làm, tiếp tục làm gái văn phòng!

Thế đấy, thế mới nói cái nghề cái nghiệp nó chọn mình chứ mình cũng đâu chọn được nó. Tôi bây giờ thấy như mình đang giam lỏng tuổi thanh xuân của mình một cách buồn chán và tẻ nhạt.

Đang than vắn thở dài, nhận được cuộc gọi nóng từ sếp, lại sắp đến giờ ăn trưa, và lại bị gọi vào phòng. Không hiểu sao anh sếp phòng tôi cứ thích gọi mọi người vào hết trước rồi xong đến tôi cuối cùng, và y như rằng lần nào cũng là tôi ra muộn, mọi người đều kéo nhau đi ăn cả rồi, lúc bấy giờ tôi lại theo đuôi sếp đi xuống phòng ăn.

Thế nên, người ta đồn thổi cũng có ý đúng…

Ngày… tháng… năm…

Cuộc trò chuyện trước giờ ăn trưa với anh sếp hôm nay cũng khá thú vị. Chẳng là anh ấy nghe ai phong thanh bàn tán về vụ scandal tình ái giữa tôi và sếp nên mới gọi tôi vào hỏi.

- Em có nghe thiên hạ đồn đại gì không?

- Có chuyện gì ạ?

Thật ra tâm trí tôi chỉ nghĩ không biết mình có bị mắng té tát vì làm sai lỗi gì không thôi.

- À, chuyện của chúng mình ấy!

Anh sếp nheo mắt một cái, tôi hoảng hồn. Vẫn biết anh ấy trẻ trung, vui tính nhưng cái kiểu đùa nửa nạc nửa mỡ này khiến tôi thấy… sờ sợ…

- À, chỉ là…

Rồi bla bla, tôi nói vì anh hay gọi tôi vào trước giờ ăn trưa xong hai người chúng tôi lại đi ăn cùng nhau nên đồng nghiệp trêu vậy thôi. Tiện thể tôi nhắc khéo lần sau sếp đừng “ưu ái” gọi tôi vào trước giờ ăn trưa nữa, như vậy sẽ có thể đập tan dư luận.

Anh ấy chỉ cười, phẩy tay một cái rồi gật gật đầu.

- Ừ, anh biết rồi! Lần sau cứ thế phát huy, nhé!

Chiều tan sở, tôi nhận thấy chẳng có mấy việc để làm khi trở về nhà. Thật ra thói quen đi chợ và chăm sóc bản thân thật tốt đã bị thui chột kể từ khi có biến xảy ra. Bây giờ thay vì chăm sóc bản thân tôi chuyển sang chế độ chăm sóc tủ sách và tủ quần áo…

Khi lượn lờ đến giờ phố lên đèn, tôi ra một quán KFC gần nhà để nhâm nhi cứu đói. Tự nhiên từ trên cao nhìn xuống đường phố đông đúc nhộn nhịp, đây đó xuất hiện những thứ rất đặc trưng của Tết. Tôi nhâm nhi một khối buồn nào đó đang cố hữu. Rồi chợt nhớ về một tối muộn đêm mùa đông nào đó, về người bà đã mắng tôi không tiếc lời vì ham hố đồ ăn nhanh, về một bát cháo thịt thơm lừng, về một người mẹ rất hiền ngồi dỗ dành và xoa đầu tôi như con trẻ…

Tôi nhớ lắm cái khoảnh khắc mà tôi gọi tên là hạnh phúc…

Đúng lúc ấy, có một người chẳng biết vô ý hay cố tình xuất hiện, ngồi vào bàn ăn của tôi.

- Sao thế cô bé? Tương tư à?

Lâu lắm rồi tôi chưa thấy ai gọi mình là “cô bé”, chỉ có gọi “cô già” thôi.

Ngước mắt lên mới thấy là anh sếp.

- Hi, chào anh!

- Ừm.

Sếp đặt cốc nước xuống bên cạnh tôi, đẩy ra trước mặt điện thoại của tôi.

- Ơ, điện thoại của em mà?

- Ừ, anh thấy ở dưới, nhận ra của em nên bảo mấy cô nhân viên để anh mang lên cho em.

- À, ra thế, sao giờ vẫn còn có người dễ tin vào người khác thế nhỉ?

- Em nên tự hỏi sao thời đại này còn có người tốt bụng đến khó tin thế chứ?

Nói rồi tự nhiên anh ấy ngồi xuống. Hóa ra anh ấy nhìn thấy tôi trên đường, rồi cũng vừa lúc tôi vào quán KFC thì tự nhiên thấy đói bụng. Đúng là trùng hợp đến khó tin. Tôi mỉm cười.

Tự nhiên một phút nào đó, cơn say nắng bồng bột của ngày xa xưa lại đem tôi trở về, với Phong-một người đàn ông luôn ở phía sau, sẵn sàng chờ đợi và cũng sẵn sàng lớn giọng khi tôi bỏ quên chìa khóa, làm rơi điện thoại. Tôi thuộc dạng hậu đậu có tiếng nên có anh người yêu bên cạnh quản lý mình như thế cũng khiến tôi cảm động.

Tôi rất muốn nói lời xin lỗi anh sếp, vì nhìn vào anh ấy và cử chỉ của anh ấy mà tôi lại nhớ đến một người khác, một người tôi đã cố tình để quên đi.

- Thích nghe kể chuyện không?

Anh sếp bắt đầu rất tự nhiên, lúc bấy giờ cho dù có đánh chết tôi cũng không bao giờ tin là kế hoạch tiếp cận của anh ấy, một kế hoạch được vẽ lên từ trước, và bữa ăn đó được gọi là bữa hẹn hò đầu tiên, của chúng tôi…

Ngày… tháng… năm…

Cuối ngày, là khi đêm xuống và sương giăng khắp nơi. Trời Hà Nội tự nhiên trở gió mùa, tôi nghe người mình lạnh buốt. Rõ ràng Hà Nội rất đỏng đảnh và khó chiều, mới lúc sáng còn nắng chang chang, trời nóng như mùa hè, vậy mà đêm xuống có gió mùa ngay được, tôi co ro trong bộ váy mỏng.

- Không nghe dự báo à? Tối nay có gió mùa mà!

Anh sếp quay nghiêng sang nhìn tôi, tôi thì tất nhiên tròn mắt ra để nghe, có bao giờ tôi chịu cập nhật mấy tin tức kiểu thời sự với thời tiết đâu? Tôi thậm chí còn nghĩ có khi những ngày giáp Tết trời cứ nóng nực kiểu này và tôi sẽ có một cái Tết không hề biết đến mưa phùn và lạnh giá. Mà, dạo gần đây sống kiểu như bất cần, chỉ làm những gì mình thích và thỏa mãn chứ không mấy quan tâm đến bản thân…

- Có muốn đi đâu đó một lát trước khi về không?

Chẳng hiểu tôi vui vẻ gì khi gật đầu mà khiến anh ấy mỉm cười. Chúng tôi đi xem hạ cờ ở quảng trường Ba Đình.

- Em lại thích đi xem hạ cờ à?

- Sao không? Ở đó rộng, thoáng, mát mẻ, trong lành và… có nhiều trẻ con lắm!

Tôi thật sự thích. Nói thật, tôi coi anh sếp như một người anh trai vậy, thế nên tôi không giấu giếm cảm xúc của mình, cũng chẳng việc gì phải giả tạo. Không như người khác nghĩ, tôi cứ cố tạo ra sự bí ẩn nào đó vẻ nguy hiểm để quyến rũ anh ấy. Nhưng không, trò chuyện thấy gần gũi, đáng tin cậy nên tôi quý anh mà thôi.

Chúng tôi có mặt ở bãi cỏ xanh với những ô vuông to thật to. Tôi thích thú ngắm nhìn bọn trẻ đến nỗi cười tít cả mắt, anh sếp bên cạnh không biết đã khoác áo vest lên vai tôi từ lúc nào. Lúc đến giờ hạ cờ, anh ấy đi lại gần bên tôi, khẽ khàng nắm lấy tay tôi rồi thì thầm.

- Làm bạn gái anh nhé?

Vô cùng thẳng thắn, đánh nhanh thắng nhanh có lẽ là chiến lược của anh ấy. Tôi hơi bất ngờ, xong lúc này mọi người đều trật tự và đứng tập trung để xem nghi lễ hạ cờ, tôi bối rối rút tay ra khỏi bàn tay lạ, nhưng bàn tay ấy cố chấp níu lấy tay tôi, nắm chặt hơn nữa, siết nhẹ…

Ngày… tháng… năm…

Cơn gió xuân biết cách làm một cô gái ngượng ngùng?

Và câu tỏ tình chớp nhoáng đủ sức làm người ta chếnh choáng?

Vậy là cơn ác mộng của mấy ngày trước tại công ty đã như hiện về, giọng một số chị trong phòng thì thầm to nhỏ nhưng… cố ý cho tôi thấy, rằng việc tôi với sếp giống như tôi là chuột sa chĩnh gạo! Và chính cái này khiến tôi thấy căng thẳng.

Biết vậy, đừng tự nhiên và vô tư với anh ấy nữa…

Biết vậy, tôi cũng đừng hòa đồng với mọi người, trong đó có anh ấy nữa…

Tôi nhớ trong lúc ngồi ở quán KFC, anh sếp cũng bóng gió mấy lần về chuyện thích một cô gái, tôi lại chỉ nhởn nhơ nhìn đường phố và khẽ nghe miền nhớ gọi tên anh…

Cuối cùng, tôi không biết trả lời sao trước câu nói của anh sếp, bèn cười.

- Hôm nay ngày gì thế nhỉ?

- Không phải cá tháng tư, cũng chẳng phải va lung tung, ngày bình thường thôi, nhưng là ngày anh chọn để tỏ tình với em. - Anh sếp điềm nhiên, cũng lại cười.

- Em xin lỗi, nhưng…

- Thôi muộn rồi, mình về đi!

Anh ấy kéo tay tôi đi nhanh thật nhanh, tôi còn nghe được cả tiếng gió hát khe khẽ bên tai.

Làm sao có thể gõ cửa trái tim một cô gái khi cô ấy đã cố tình giam giữ một bóng hình người khác?

Làm sao có thể bình thường mối quan hệ trở lại với người vừa tỏ tình với mình xong?

Tôi trở về với đêm, với căn phòng quen thuộc, tôi nhìn góc nào trong nhà cũng chỉ nhìn thấy bóng hình của anh. Tự nhiên tôi muốn gọi cho anh, muốn nghe một lời anh nói, rằng anh yêu tôi, rằng anh nhớ tôi, hoặc anh muốn chúng tôi trở về.

Có phải tôi đã quá mộng tưởng rồi không?

Liệu tình cảm trong anh dành cho tôi bây giờ có còn được như xưa? Hay nó đã nhạt phai dần mòn?

Tôi chỉ sợ hãi duy nhất một điều, đó là anh thậm chí không còn nhớ đến tôi là ai, đã từng lướt qua hay lưu lại trong đời anh mấy chốc. Tôi sợ hơn nữa việc nghĩ đến anh đang thuộc về một vòng tay nào khác, tôi sợ và tự dọa dẫm mình.

Số điện thoại của anh hiện trên màn hình, khung tin nhắn đã được soạn thảo một cách câu giờ nhất khi chỉ với vẻn vẹn ba chữ: “Em nhớ anh!”

… nhưng tôi không đủ can đảm để chọn Send. Tôi cứ nhìn vào màn hình, tôi nghĩ ngợi.

Cuối cùng. Tôi lưu vào nháp. Xong lại mở ra đọc và ngồi nhìn hồi lâu. Cho đến khi anh sếp gọi đến.

“Em ngủ chưa?”

“Chưa ạ, có việc gì không anh?”

Cũng là đoạn hội thoại này, của ngày xưa, nhưng với một người khác, tôi đã cảm giác hạnh phúc như nhuộm hồng lấy nụ cười trên khóe môi mình. Còn bây giờ, với một người đàn ông lạ lẫm, tôi cảm giác nặng nề và không biết diễn tả thế nào cho đúng…
ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 4546
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN