Chờ Yêu
ũng không có gì đáng trách khi yêu người cũ của bạn thân. Nó đã hy sinh đủ nhiều rồi, chấp nhận đủ nhiều rồi. Bây giờ là lúc nó cần bình yên và được giải thoát khỏi cái tình yêu mù quáng đó.
Chúng tôi về nhà Linh và tôi ngủ ở lại đó. Cả đêm tôi nằm nghe Linh hát. Nó hát và kể lại cái ngày nó gặp Thanh trong quán café của anh ấy.
Mộc nằm yên một góc phố, hai hàng cây thoảng mùi hoa sữa lúc đêm về, sương giăng nhẹ và Linh táp vào vỉa hè để dừng lại trước tiếng guitar trầm.
“Ngày hôm qua không như là ngày thơ bé vốn đùa chơi(1)
Đồi non cao mắt nâu đen ngủ vùi
Ngày tuổi yêu gió hương đồng
Tuổi mây trắng như cỏ xanh
Ngày tôi đã biết yêu một dòng sông…”
Linh đã vào quán gọi một nâu nóng và lên hát song ca cùng Thanh bài hát đấy. Sau ngày đó Linh trở thành khách quen của quán, để tâm tới anh chàng dáng vẻ nghệ sĩ biết đánh đàn, ngồi uống café cùng anh ta đôi ba lần và thầm yêu từ những ngày biết rằng nhớ ánh mắt anh ta thậm chí trong cả những giấc mơ.
“… Ngày hôm qua như áng mây
Bay hão huyền rất xưa kỉ niệm
Để giờ đây tôi vấn vương bao buồn phiền
Ngày hôm nay tan biến mau
Như khắc sâu mãi trong tâm hồn
Để lòng tôi thêm trót yêu như ngày xưa…”
Tôi ngồi hát cùng Linh, hai đứa ngân nga ngân nga mãi trong đêm, chúng tôi vừa hát vừa bay lơ lửng với những cung bậc cảm xúc riêng, những luồng suy nghĩ riêng.
“Ngày hôm nay tôi yêu thầm
Người con gái mái tóc mộng mơ
Đầy hồn nhiên trắng trong đến bất ngờ
Chuyện tình tôi giống như bao người
Nhiều mơ ước cho riêng mình thôi
Buồn man mác tiếng mưa rơi lòng tôi…”
Sau một hồi ca cẩm thì Linh ngủ thiếp đi, con bé tựa đầu trên vai tôi, tóc dài xõa tung, rối mà suôn mềm. Tôi đặt bạn nằm ngay ngắn trên sofa, đắp chăn lên ngang người và ngồi ra riêng một góc gần cửa sổ gọi cho anh. Thú thật là bài hát cũng làm tôi cay cay mắt, làm tôi thấy nhớ điên cuồng người đàn ông của tôi. Nhớ lắm, không kìm được nên phải gọi cho anh ngay khi Linh ngủ thiếp đi.
Tháng Ngày Xa Cách
Ngày… tháng… năm…
Ngày đầu tiên ở chỗ mới tôi bị lạ chỗ, nằm trằn trọc mãi mà không tài nào chợp mắt được. Tôi được công ty thu xếp một căn hộ thuộc khu chung cư gần công ty con. Tôi nhớ như in cái ngày Sếp gọi tôi vào phòng và ra quyết định cử tôi làm Giám đốc công ty con trong này.
Thật ra, chuyện này không đơn thuần chỉ là ba tháng như tôi nói với Du, mà nếu tôi làm tốt, có thể còn nhiều hơn thế, và thời gian là không giới hạn. Nhưng khi đối mặt với Du thì tôi chỉ còn biết nói dối qua loa như thế. Tôi không định hình trước được phản ứng của em. Biết em sẽ buồn, sẽ lo lắng, nhưng nếu tôi đưa ra một cái hạn dài đằng đẵng hoặc huỵch toẹt ra là chẳng có giới hạn nào cho chuyến đi công tác lần này thì em sẽ như thế nào…
Nắm giữ trái tim một cô gái không hề dễ, nhất là khi khoảng cách và thời gian có sức mạnh vô hình để bóp chết mọi thứ tình yêu dù đẹp đẽ và huyền diệu nhất. Tôi lo sợ chứ. Rồi chuyện tình này sẽ đi đến đâu?
Tôi bắt đầu hút thuốc. Du ghét đàn ông hút thuốc. Nhưng khi mà tôi thấy căng thẳng vẫn thường mượn khói thuốc để làm mình minh mẫn. Tất nhiên không thường xuyên và chẳng bao giờ thực hiện trước mặt Du để khiến em lo lắng.
Vòng khói trắng cứ nhiều dần, gạt tàn đầy dần, còn tôi vẫn trầm ngâm im lặng. Hôm chia tay tôi Du đã khóc rất nhiều. Tôi bị ám ảnh bởi nỗi sợ mất em đến nỗi tôi còn không dám gọi cho em.
“Anh đến nhận chức ở công ty con chưa?”
“Là cô à? Sao lại gọi cho tôi lúc này?”
“Đoán là anh nhớ người yêu chưa ngủ được nên tôi gọi để hỏi thăm thôi.”
Vẫn là cái giọng nửa quan tâm nửa lạnh nhạt ấy. Tôi đã quen với việc nhận ra cách nói chuyện và giọng nói đặc biệt của một-cô-gái-chẳng-hề-xa-lạ. Cô ta còn thản nhiên bông đùa.
“Trùng hợp thật đấy, tôi cũng có chuyến công tác vào trong này, nếu rảnh, gọi cho tôi nhé!”
Khi cô ta nói câu này thì tôi có thể mặc định cái từ “nếu rảnh” đồng nghĩa với việc cô ta khẳng định lại câu “tôi sẽ gọi cho anh bất cứ lúc nào tôi muốn!”
Nói rồi cô ta gác máy, đúng tính chất của một cô tiểu thư đỏng đảnh luôn bắt người khác phải chạy theo đuôi mình. Tôi dập đốm lửa đỏ của điếu thuốc dở kẹp trên tay, quay về phía giường và nằm vật ra đó, tôi có hì hụi viết một e-mail cho Du, nhưng ngay sau đó lại xóa đi. Vì tôi vẫn chưa đủ can đảm để thú nhận việc đi xa vô thời hạn này. Tôi cần thời gian. Có lẽ, Du cũng vậy.
Ngày… tháng… năm…
Công việc ở chỗ mới quả không dễ dàng. Vì mọi thứ mới tinh nên phải sắp xếp từ đầu. Du vẫn hay gọi cho tôi để kể chuyện về công việc của em, về những mối quan tâm của em hằng ngày. Nhưng cũng phải thú nhận là được nghe bạn gái mình quan tâm nhỏ nhẹ bên đầu ống nghe điện thoại thì cũng thấy khá ấm áp, thấy an lòng và bình yên. Giá như người yêu nhỏ bé cứ mãi nhỏ bé và thậm chí có thể cất vào túi áo để mang theo thì tôi cũng muốn thực hiện ý tưởng táo bạo đó một lần.
Nếu thú nhận với Du vào lúc này…
Tốt nhất là đừng nên thú nhận vội. Vì biết đâu trong tương lai sẽ có một vài thứ thay đổi, và mọi chuyện cũng sẽ thay đổi theo một hướng khác. Nếu tôi nói tôi không hài lòng về quyết định này của sếp thì cũng là đang tự dối lòng mình. Vì tôi đã khao khát một sự nghiệp bền vững nhất có thể trước khi kết hôn, cái ghế Giám Đốc công ty con trong này thừa sức hấp dẫn và đủ ma lực để làm mê muội đầu óc của bất cứ ai đang trong vị trí của tôi. Một phần cũng vì yên tâm về Du, yên tâm về gia đình. Có thể tôi đang chủ quan, có thể tôi đang đi quá đà về một việc gì đó mà tôi hiện chưa nhìn ra được.
…
Khá mệt mỏi khi phải thừa nhận những tham vọng rất thường đang định vị trong đầu. Mọi thứ như được lập trình sẵn. Chỉ cần có cơ hội là sẽ thực hiện. Đôi khi thấy tình yêu của mình cũng bị khô khan. Có thể vì đã quá tuổi của cái tình yêu mơ mộng thời áo trắng, thay vào đó nhìn tình yêu không còn lãng mạn màu hồng nữa mà là một sự tính toán đến từng chi tiết và phủ gam màu nhờ nhờ xám. Bởi tương lai là một điều khó có thể định hình trước được.
“Tạch…”
Cô thư kí mở cửa phòng sau khi tôi cho phép được vào, trên tay là một vài tập hồ sơ. Tôi đã lại thấy đau đầu, day day trán và ra hiệu đặt xuống bàn để tôi xem xét. Những công việc này thuộc về trách nhiệm của quản lý, ấy vậy mà tôi lại phải trực tiếp xem xét và chỉ ra lỗi sai của họ. Thế mới nói trong một quy trình chỉ cần sai ở một mắt xích thì nhất định sẽ đi tong tất cả.
“Vạn sự khởi đầu nan”. Chưa từng thấy một việc nào diễn ra suôn sẻ kể từ khi đến đây, trừ một việc.
“Anh yêu, làm việc tốt nhé! Chờ anh về.”
Một gói quà được chuyển phát nhanh. Tất nhiên là từ Du. Trong hộp vuông là một caravat và một tờ giấy ghi note nho nhỏ với dòng chữ của em trên đó. Đọc xong là tự nhiên quên hết mệt mỏi. Vội nhắn cho Du một tin, để biết rằng em đã và đang làm rất tốt, vai trò của một cô bạn gái kiểu mẫu, một người vợ kiểu mẫu.
“Anh nhận được rồi nhé! Nhất định anh sẽ về sớm thôi!”
Ngày… tháng… năm
Vì bận rộn công việc nên tôi gọi điện cho Du cũng ít hơn, cuộc sống của em cũng không còn đọng nhiều trong tâm trí của tôi. Một vài lần gọi về để hỏi han, một vài lần em chủ động liên lạc, nhưng những cuộc hội thoại đều ngắn ngủn và rơi vào cái thế khó xử: tôi ngủ, ngáy khò khò đều trong ống nghe, Du thở dài (tôi đoán vậy) và rồi lại kết thúc tất cả sau tiếng “tút… tút” gác máy khô khốc.
Có một lần thấy em khoe về việc bà Nội cùng mẹ sẽ lên Hà Nội ở nhà tôi trong khoảng thời gian tôi đi vắng. Chuyện này không phải là tôi không biết, mà cũng có lần Nội ngỏ ý lên nhà tôi, căn bản là sẽ quan sát xem Du có đủ tố chất trở thành người mẹ hiền vợ đảm hay không. Nội tôi khó tính, mọi thứ đều xét nét khá kỹ, nhất là trong việc chọn con dâu, cháu dâu. Mẹ tôi ngày xưa cũng phải khó khăn lắm mới qua mắt được Nội mặc dù mẹ tôi cũng là người phụ nữ khá hoàn hảo rồi. Còn Du, tôi biết ngay rằng em sẽ sock. Nói cho cùng thì Du vẫn còn cái tính trẻ con bồng bột, ngay như bản thân em cũng chưa nghĩ tới chuyện làm vợ làm mẹ nhiều, gần bên tôi vẫn giận hờn làm nũng đủ kiểu. Hơn nữa, em cũng thuộc dạng xì tin xì khói nên quan niệm về cuộc sống hôn nhân gia đình riêng sẽ là một quan niệm rất khác với Nội. Ừ thì coi như nhân cơ hội này cho em bổ túc một lớp học nghiêm chỉnh nhất có thể để chuẩn bị tư thế về làm vợ-của-tôi.
“Anh đang làm gì thế? Qua Chuông Gió Café đi!”
Cô gái ấy nhắn tin. Chẳng hiểu sao càng xa cách với Du, càng gần với công việc thì cũng càng gần với cô ấy. Tôi không lý giải nổi điều này. Có lẽ vì cô ta cũng làm cùng lĩnh vực, lại ở một khoảng cách gần tôi hơn Du, thậm chí có đôi lần đến căn hộ của tôi để nấu nướng các kiểu. Nhớ có lần chạm mặt nhau ở cự li gần. Lúc ấy, tự nhiên lại chạm phải khuôn mặt xinh đẹp dưới mình mười lăm phân, đang nghiêng nghiêng, má phớt hồng và đôi môi đỏ bặm lại quyến rũ. Tôi thừa nhận tôi bị rung động. Cái rung động bản năng của thằng đàn ông và cũng là cái rung động với một người quen nhưng chưa bao giờ đến gần. Cảm giác khá đặc biệt, mặc dù chỉ là khoảnh khắc. Có lẽ vì nó là khoảnh khắc nên cảm giác rằng nó đặc biệt.
Trái tim đàn ông mà. Biết ngắm nhìn và chiêm ngưỡng cái đẹp, không thể bắt nó không được rung động với cái đẹp ấy…
Cũng từ sau lần đó, cô ta cư xử với tôi khác hẳn, nhẹ nhàng hơn, “tình” hơn trông thấy. Chăm tôi như kiểu cô gái chăm người yêu. Mặc dù cô ta thừa biết rằng tôi đã có Du là người yêu bên cạnh. Nhiều khi toan tính cứng rắn, quyết liệt của đàn ông vẫn bị thua những toan tính mềm mỏng của phụ nữ một bậc. Chưa bao giờ điều đó là sai.
- Làm gì thế?
- Nhớ anh!
Ngay khi tôi vừa mở cửa, cô tay vòng tay ôm lấy tôi, ngả đầu dựa vào ngực tôi. Tôi nghe tiếng lồng ngực mình nhức nhối.
- Làm gì mà tim đập nhanh thế? Cũng nhớ em có đúng không?
Cô ta ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn tôi. Vẫn là cái chất lỏng ươn ướt trong đôi mắt ấy, thêm một chút tinh ranh và ma mị. Lúc này thì tôi thắc mắc không biết đã có bao nhiêu gã đàn ông bị đắm chìm trong đôi mắt đó. Có thể họ sẽ làm tất cả để được là chủ nhân duy nhất của nó.
Tôi khẽ đẩy cô ta ra. Cái tư thế này thật khó chịu. Càng để lâu càng thấy khó chịu. Nhất là khi cả hai cùng im lặng. Tôi có hơi mất bình tĩnh, nhưng cuối cùng cũng đủ bình tĩnh để đẩy người con gái này ra. Cô ta không xấu, cô ta gợi tình, cô ta cũng đủ dịu dàng và tình cảm khi cần thiết ở bên tôi. Nhưng cô ta không phải là Du. Đó là sự thật.
- Em có gì không bằng Du của anh thế? Em không xinh bằng, không quyến rũ hay không đủ gợi cảm? Em không giỏi giang thông minh bằng? Cho em lý do để em từ bỏ đi!
Cô ta như mất bình tĩnh, đôi mắt ươn ướt chực rơi nước mắt. Tôi đâu có nói rằng cô ta không bằng Du của tôi. Nhưng tốt nhất đừng bao giờ đưa ra phép thử hay phép so sánh đối với hai người con gái. Vì chẳng bao giờ họ cho ta kết quả. Chỉ có ta tự cho mình kết quả mà thôi.
- Ngay trong câu hỏi đã có câu trả lời rồi. Vì Du là Du của tôi, còn cô thì không!
- Em sẽ là của anh. Ngay bây giờ hoặc bất cứ lúc nào anh muốn!
- Cô chỉ là đang nhìn thấy người yêu cũ trong sự hiện diện của tôi thôi. Đừng tự lừa dối mình như thế!
- Không. Em khẳng định là em yêu anh!
- …
Đôi khi nước mắt của cô gái ấy cũng có sức nặng. Cô ta quay lưng ra về, tôi lại không nỡ để cô ta đi về trong đêm như thế nên chạy theo để kéo tay lại.
Tối đó cô ta ngủ ở nhà tôi, còn tôi thức trắng đêm bên bàn làm việc. Cái lúc tôi cầm tay và bảo hãy ngủ lại nhà tôi, cô ta có thì thầm một cách yếu ớt, xen lẫn tiếng nức nở kìm trong cổ họng.
- Em chỉ ngủ nhờ một hôm thôi. Đừng lạnh lùng với em như thế!
Ngày… tháng… năm…
Mặc dù tôi không qua đêm với cô ấy, tôi cũng không làm gì đi quá giới hạn. Nhưng trong tôi đã có một chút dao động. Tôi vẫn hay viện cho mình cái cớ chỉ là sự rung động nhất thời, nhưng nghĩ mà xem, bao nhiêu lần cái sự rung động nhất thời ấy cộng lại sẽ viện thêm một cái cớ lớn hơn? Rồi tình một đêm, hay là sự cặp kè trong khoảng thời gian thiếu thốn tình cảm?
Quả là tồi nếu cứ để mình trượt dài như thế. Thế nên tôi tìm cách lánh mặt cô ta sau đêm hôm ấy. Cô ta càng gọi, càng đến công ty tìm thì tôi càng lấy cớ thoái thác. Xét cho cùng mối quan hệ giữa chúng tôi là đối tác, nếu xa xôi hơn một chút thì là bạn bè vì giữa cái chốn xa lạ này tôi không có một người bạn đúng nghĩa. Cô ta và tôi đến với nhau và trở nên gần gũi nhau hơn cũng chỉ vì tìm thấy một mảnh xa xôi nào đó trong chính con người nhau. Còn lại chẳng có gì đặc biệt, vốn dĩ mối quan hệ này chẳng có gì đặc biệt. Tôi sẽ cố gắng để không phải phiền lòng về nó nữa. Cũng sẽ cố gắng để không làm gì có lỗi với Du.
Nhưng mà một khi đàn ông nói sẽ cố gắng để làm nó, nghĩa là nó cũng sắp vượt quá giới hạn cho phép của họ rồi. Chỉ khi sắp vượt quá giới hạn họ mới nhủ mình phải cố gắng, còn nếu không, họ đã dư sức để khống chế nó trong tầm kiểm soát.
Ngày… tháng… năm…
Một tháng tròn tôi không gặp lại cô ta. Những ngày này tôi lao mình vào công việc, để lấp đầy một khoảng trống nào đó khó có thể diễn tả. Nhiều khi đi café một mình lại nhớ đến Du, gọi cho em, và em thì thầm những điều trong trẻo, nhỏ nhắn xinh xắn như cuộc sống những ngày cũ khi chúng tôi bên cạnh nhau.
Tôi mỉm cười, thấy tim mình yêu em an nhiên lạ. Những lúc quay cuồng với công việc chỉ còn biết tìm về bên Du, cái giọng nói nhỏ nhẹ ấy như tiếp thêm sức lực. Cũng đôi lần thấy em ấm ức kể về chuyện Nội nghiêm khắc với em. Nghe đâu bắt em dọn sang nhà tôi ở hẳn để Nội uốn nắn từ đầu. Tôi cười xòa, chấp nhận yêu tôi là em đã chấp nhận khổ rồi.
“Yêu anh khổ thế này có chịu được không?”
“Phải chịu chứ, phải chịu chờ đến khi anh về trả lại anh cho bằng hết!”
Du của tôi ngoan cố và bướng bỉnh, kể cả khi yêu cũng vậy. Thế nên tôi mới thấy hạnh phúc vì một người con gái đã quá bướng bỉnh để yêu tôi. Nếu chấp nhận buông xuôi dễ dàng thì chắc hẳn đó chẳng phải là Du mà tôi biết. Còn ở đây, cũng có một người bướng bỉnh ngoan cố vô cùng. Chỉ có điều người đó không dành cho tôi.
- Anh định trốn em mãi sao?
- Có nghe cô đi công tác, nhưng lần này đi có vẻ lâu nhỉ?
- Xong việc lâu rồi, nhưng ở đây với anh thôi.
- …
- Không hiểu sao nhưng cứ có ý nghĩ sẽ theo đuổi anh, rồi lại thôi, rồi lại tiếp tục.
- Đừng có lúc nào cũng nói linh tinh nữa.
Cô ta vội vàng nắm lấy tay tôi đang để trên bàn.
- Sao lại phải xa lánh em?
- Chẳng sao cả. Chỉ là tôi-không-thích!
- Du sẽ không biết đâu! Chỉ em với anh biết thôi.
Tôi mệt mỏi. Cứ nói mãi những điều này thì ích gì, vì cô ta vốn đã không chịu hiểu. Tôi đứng dậy toan ra về, cô ta vẫn ngồi đó và nắm chặt lấy tay tôi một cách lì lợm. Mấy tiếng cuối thốt ra nửa lạnh lùng nửa bị tổn thương.
- Anh đừng quá đáng như thế!
Ngày… tháng… năm…
Nghe Linh kể thì phòng Du có nhân viên mới, hình như là hậu bối của Du. Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu như cậu nhóc này không thẳng thắn bày tỏ là thích Du và quyết theo đuổi em đến cùng. Du cũng nói luôn là đã có người yêu rồi mà cậu nhóc vẫn không buông tha. Thôi thì chuyện này cũng không khó khăn cho lắm, trước sau gì Du cũng sẽ giải quyết được thôi.
Nhưng chuyện cậu này đeo bám lại được Nội tôi tận tai nghe, mắt thấy. Nội gọi điện hỏi tôi cho ra nhẽ, nói cách khác là “mách ngầm” rằng nếu không về mau thì mất người yêu con nhé!
Cuối tháng tôi sẽ về công ty để họp. Lúc ấy sẽ được gặp lại tình yêu sau hai tháng trời. Muốn thế phải giải quyết mọi chuyện ở đây cho ổn thỏa. Cô gái kia, tốt nhất là không nên chạm mặt cô ấy thêm lần nào nữa. Nói thật nếu có một ngày xấu trời nào đó, sao quả tạ rơi xuống trúng người tôi thì tôi chắc chắn đó là ngày mà cô ta uống rượu say, gõ cửa nhà tôi lúc nửa đêm.
Kiểu vậy…
Ngày… tháng… năm…
Nhưng tuyệt nhiên không phải là cô ta say, mà tôi say. Hôm qua tôi có uống với đối tác, khi ra về tôi chỉ hơi đau đầu một chút chứ chưa say hẳn. Nhưng không hiểu nghĩ gì tôi lại không về thẳng nhà mình mà cứ đi lang thang ở dọc những con phố lên đèn. Lúc trước khi đi gặp đối tác, tôi có nghe một cú điện thoại của Linh. Con bé gọi cho tôi và khóc nức nở. Lúc tôi hỏi ai đã bắt nạt nó, sao nó lại khóc? Nhưng con bé không trả lời, nó úp mở.
“Có phải khi đàn ông cứ gọi tên về một người con gái thì có nghĩa là anh ta còn yêu cô ấy rất nhiều không anh?”
Tôi đã đoán là có chuyện gì xảy ra với Linh và người yêu cũ của Du. À không, anh ta cũng có tên mà, tôi quên khuấy mất. Tôi ậm ừ, nói qua loa gì đó an ủi Linh vì tôi đang rất vội. Nhưng trong suốt khoảng thời gian ngồi với đối tác, tôi lại chỉ nghĩ về duy nhất điều đó. Có phải là anh ta còn yêu Du của tôi? Chẳng những còn yêu mà yêu rất nhiều?
Đang miên man nghĩ, khi nhìn quanh con đường tôi vô tình bắt gặp bóng cô ta trong một tiệm ăn đêm. Cô ta ngồi đó với hai người đàn ông, nói to nhỏ gì đó. Đáng ra tôi nên lờ đi, cứ thế lướt xe đi qua thì đã chẳng có chuyện gì to tát cả. Nhưng tôi lại dừng xe lại, đi vào chào hỏi cô ta một cách ngô nghê. Khi ấy tôi đã chột dạ.
Mới đầu tôi giả vờ như không biết sự có mặt của cô ta ở đây, nhưng sau đó cố tình va chân vào ghế gây ra tiếng động lớn, cô ta ngoái ra nhìn, khuôn mặt hơi tái. Lát sau bàn chỗ cô ta giải tán còn cô ta vẫn ngồi đó, vẫy tay ra hiệu gọi tôi lại. Tôi cũng chỉ chờ có thế, đi lại kéo ghế ngồi xuống đối diện cô ta, cất giọng hỏi ngọt đến lợm giọng.
- Em làm gì ở đây thế?
Có một thoáng ngạc nhiên trong đáy mắt cô ta, rồi đôi môi son đỏ lóng lánh cũng nhoẻn cười, cô ta rót rượu vào chén cho tôi rồi cho cả cô ta nữa.
- Gặp mấy người bạn thôi. Còn anh?
- Vừa đi công việc về.
- Hôm nay anh lạ quá!
Cô ta nói câu đó với vẻ mãn nguyện. Tôi theo rượu đưa đẩy dăm ba câu lấy lệ, rồi tự nhiên cảm giác được chân cô ta chạm vào chân tôi, những va chạm chạy dọc từ ngón chân lên cổ chân rồi lên cao hơn đó một chút. Tôi uống nhiều rượu hơn, tần suất nhanh hơn và phó mặc cho mình say trong tích tắc.
Sau đó cô ta lái xe đưa tôi về. Tôi ngồi bên cạnh, nhìn ra đường, thấy mắt mình lòe nhòe mấy ánh sáng xanh đỏ. Tôi chỉ còn nghe tiếng nhạc rất khẽ, và những va chạm đến từ đôi bàn tay. Một tay lái xe, một tay với sang siết lấy tay tôi. Cô ta làm điệu bộ giống hệt như Du của tôi. Không, vẫn khác một chút, nó như gấp gáp hơn, không nhẹ nhàng được như Du đã từng. Nhưng bất giác những cử chỉ đó khiến tôi nhớ đến Du điên đảo. Lúc tôi giật mình vung tay ra có quay sang bên cạnh nhìn. Người trước mặt tôi lúc là cô ta, lúc lại là Du. Cả hai gương mặt xinh đẹp đều đang mỉm cười nhìn tôi. Tôi lại nhớ đến nụ hôn dưới cột đèn giao thông, ngày mà tôi và Du chuẩn bị chia tay cho chuyến đi xa lần này. Tôi không nhớ rõ, không dám chắc chắn, nhưng hình như tôi có chồm người sang phía bên trái, cảm giác được đôi môi với màu son đỏ ban đầu bất ngờ và ngượng ngập, nhưng ngay sau đó càng lúc càng trở nên chủ động. Tôi dường như tê liệt hoàn toàn, chỉ còn nhận thức rõ được một điều rằng mùi hương trên cơ thể người ngồi cạnh không phải là mùi oải hương quen thuộc, đó là mùi nước hoa hơi nồng và cả những vuốt ve đi quá giới hạn.
Sáng nay tôi tỉnh dậy thấy người con gái bên cạnh tôi đang ngủ say và thở đều. Tôi nhắm mắt để thấy mọi thứ tệ hại nhất đang diễn ra trong đầu.
- Anh dậy rồi à?
Cô ta vừa mở mắt, vừa ngáp rồi vừa đưa tay ra véo nhẹ một cái vào má tôi. Tôi giật mình.
- Nếu có em bé thì sao hả anh?
Cô ta nói nhỏ, đưa bàn tay nắm lấy tay tôi rồi nghịch ngợm một cách say mê. Tôi chết lặng.
- Sợ rồi à? Nhưng đừng lo, em uống thuốc rồi!
Tôi vẫn im lặng, chỉ có tiếng thở dài đến ngao ngán. Tôi không có mặt mũi nào để nhìn Du, để gặp lại em, ôm em vào lòng và tựa cằm trên tóc em như xưa nữa. Tôi thấy mình không xứng đáng. Tôi đã sống chết bảo vệ tình yêu của mình, sống chết gìn giữ cho bản thân khỏi những cám dỗ. Nhưng cuối cùng thì tôi còn là thằng chủ động, đến một lý do để biện minh cũng không có.
- Không tin à? Vỉ thuốc trên bàn kìa. Anh cứ kiểm tra mà xem.
Cô ta với tay lấy vỉ thuốc, giơ lên cho tôi xem. Tôi nhìn thoáng qua rồi đứng dậy, tôi đã vục mặt trong bồn rửa mặt rất lâu cho đến khi cô ta ra khỏi nhà tôi và nói với vào trong.
- Chuyện đêm qua chỉ hai ta biết thôi, anh đừng lo! Em cũng sẽ không tranh anh của Du đâu!
Ngày… tháng… năm…
Sau lần đó tôi không đả động gì tới cô ta nữa. Tôi không cố tình chạy trốn, vẫn gặp khi cần và vẫn nói chuyện như trước. Nhưng tôi không bao giờ nhìn thẳng vào cô ta. Cái cảm giác chạm khuôn mặt đó lại làm cho tôi nhức nhối. Tôi cứ mường tượng ra cảnh mình gặp lại Du, rồi em phát hiện ra chuyện của tôi, rồi em làm tất cả để xa lánh tôi. Phải, đi đến bất cứ đâu mà em muốn, gặp bất cứ ai mà em quan tâm. Thậm chí có thể là Thanh, em có thể sẽ nối lại tình cũ với anh ta… Tôi lấy cớ gì để mà ghen? Khi mà tôi…
Vừa nghĩ tới đó tôi lại rùng mình. Tôi vội vàng gọi cho Du, nhưng khi em bắt máy tôi lại không biết nói được gì nhiều. Một lúc lâu như thế, Du hỏi khẽ.
“Có chuyện gì hả anh?”
“À… không. Chỉ là anh nhớ em thôi!”
Du có vẻ khá vui và thoải mái. Em nói đủ thứ chuyện xung quanh em. Cuộc sống của em màu hồng, tình yêu của em màu hồng, mọi mối quan hệ xung quanh em đều tốt đẹp. Em thấy hạnh phúc về điều đó duy chỉ có một nỗi buồn sâu xa nhất đó là không có tôi ở bên cạnh. Trong khi đó tôi lại nói chuyện với em trong trạng thái lơ đơ lờ đờ. Tôi không thể tha thứ cho mình vì đã phản bội em, vì đã nói dối em, thêm một lần nói dối là tội càng thêm nặng. Khi tôi về, khi mọi chuyện vỡ lở, có thể tôi sẽ chẳng bao giờ được nghe em nói chuyện nữa, có thể sẽ chẳng gọi điện được cho em, không được quan tâm lo lắng và yêu thương em như trước, như bây giờ… Tôi sợ. Một nỗi sợ đủ lớn để tôi thấy ớn lạnh. Rồi kết cục là ngày hôm nay tôi quyết định nghỉ làm, gọi cô ấy đi café. Tôi cần một cuộc nói chuyện mạch lạc. Ít nhất phải dám đối mặt với những gì mình gây ra, có thế mới tính tiếp chuyện với Du được.
Khi tôi gọi, cô ta uể oải.
“Sao tự nhiên lại chủ động gọi cho em?”
“Chúng ta cần nói chuyện.”
“Anh cũng có chuyện để nói với em à? Em tưởng anh tránh em như tránh tà chứ?”
Cô ta hơi mỉa mai. Nhưng tôi chỉ thấy rối bời, không muốn quan tâm xem cô ta muốn gì, chỉ biết rằng tôi cần nói chuyện, ít ra thì tôi cũng là thằng đàn ông mà. Dù đểu, thằng đàn ông vẫn là thằng đàn ông!
“Ba giờ chiều, chỗ cũ nhé!”
Tôi cúp máy cái rụp, hóa ra tôi với cô ta cũng có cái gọi là “chỗ cũ”. Nghe giống như kiểu tôi đi ngoại tình và bỏ mặc cô gái nhỏ của mình ở nhà với một mối tình xa. Nhiều ông vẫn biện minh cho mình cái việc “lầm lỡ” giống kiểu như tôi là rượu say, chán đời, xa người yêu, thiếu thốn tình cảm, bản năng đàn ông này nọ… Thật ra chẳng có lý do nào có thể biện minh được. Nếu như lúc đó tôi nghĩ được thế này có phải đã không nên chuyện rồi.
Mệt mỏi chờ kim đồng hồ lê đến ba giờ chiều, tôi mở máy login facebook để nghe ngóng xem tình hình Du ở nhà thế nào. Đập vào mắt tôi là cái status mới được đăng cách đây ít phút.
“Anh là người mà em yêu, là người mà em đặt hết niềm tin.
Nhưng anh là đàn ông, anh có những giây phút rung động bản năng trước những người con gái khác.
Em hiểu.
Anh có thể nói chuyện với bất cứ ai anh muốn.
Em không cấm.
Nhưng hãy biết thế nào là ĐỦ và đâu là ĐIỂM DỪNG anh nhé!!! ”
Du chỉ viết vu vơ mấy dòng mà tim tôi muốn nhảy dựng ra ngoài. Tôi căng thẳng kéo chuột xuống dưới để đọc comment của mấy người bạn. Có cô nào đó đá xoáy Du một câu thế này.
“Ê, anh người yêu đi công tác lại ăn chả nem hay sao mà nhắc khéo thế hả nàng?”
Tình huống này chỉ còn biết tắt máy thở dài và úp mặt vào tường tự vấn lương tâm mà thôi.
Cứ nghĩ tới cảnh Du đau khổ khi biết chuyện thì tôi cũng tím tái cả ruột gan.
Điều đau khổ nhất không phải là ai đó làm gì có lỗi với mình, mà là chính mình gây ra lỗi lầm không thể tha thứ được cho người mà mình yêu thương.
Ngày… tháng… năm…
Cuộc hẹn với diễn ra trong tích tắc. Tôi rõ ràng là người chủ động gọi cô ta ra gặp nhưng lại chẳng nói gì mấy, cô ta mới là người nắm thế chủ động. Dẫu vậy cũng không có đưa ra yêu cầu gì quá quắt. Nhiều lúc tôi còn không hiểu nổi cô ta nghĩ gì khi cứ quấn lấy tôi khi tôi có người yêu rồi và chẳng mảy may quan tâm tới cô ta.
- Em sẽ không nói chuyện này với Du đâu, anh yên tâm. Chuyện này cũng chỉ là tình một đêm thôi.
“Tình một đêm”?
Tôi nhếch mép tự mỉa mai mình. Chỉ xa Du mới có hơn một tháng mà tôi đã thành kẻ hư hỏng, có thể qua đêm với người con gái khác và cái khái niệm về tình một đêm được nhắc đến nhẹ như bông.
- Có thể anh không tin, nhưng em quý và mến anh trước khi em yêu anh. Em chẳng có ý nghĩ sẽ trói chân bất cứ ai cả. Đến với đi chỉ là do duyên phận mà thôi. Anh cũng đừng tự trách mình.
Cô ta nắm lấy tay tôi đang đặt trên bàn. Vậy cuối cùng cô ta muốn đến với tôi vì điều gì? Tiền bạc không, tình yêu không mà tình dục cũng không? Có người nào yêu mình mà lại chấp nhận cho mình yêu một người con gái khác?
- Anh xin lỗi!
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc nói ra ba từ: “Chịu trách nhiệm!” Nhưng cứ mỗi lần tôi mở lời thì cuống họng lại khô khốc, đắng ngắt. Nếu tôi nói ra ba từ đó với cô ta, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với Du như thế nào? Trong khi em chờ đợi mòn mỏi ở nhà và ôm hy vọng về tình yêu xa với tôi thì tôi lại hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm với một cô gái khác. Còn nếu như tôi mãi không mở lời nói ra được ba từ đó thì tôi đúng thật là quá đểu cáng. Không thể vì cô ta không đòi hỏi mà tôi có quyền quên đi chuyện mình đã làm đêm hôm đó.
- Có khó khăn gì hãy cứ gặp anh. Anh sẽ không trốn tránh đâu.
Tôi nhìn trực diện vào cô ta để nói ra câu đó. Ừ, vậy là hai mươi chín năm sống trên đời lần đầu tiên biết đến sự khác nhau qua ngôn từ. Nó cũng là một câu nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng ý nghĩa lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Không phải là chối bỏ, mà là chắc chắn, là luôn luôn, nhưng bị động.
- Anh thông minh đấy! Vì anh biết em sẽ chẳng gặp gì khó khăn mà, đúng không?
Cô ta ghé sát vào tai tôi thì thầm khe khẽ, sau đó đứng lên và xin phép về trước.
- Chỉ cần khi nào thấy nhớ thì đến bên em là được. Hoặc nếu Du không còn yêu anh nữa, hãy đến với em. Em chỉ cần có thế thôi anh à, và tình yêu của anh dành cho Du là thứ làm em thấy khó khăn nhất. Thế nhé!
Tôi ngồi ở lại quán sau khi cô ta về một lúc lâu. Trong quán ngân lên ca khúc về mùa thu Hà Nội. Bài này cứ như phát lên là để dành cho riêng tôi vậy. Một trái tim xa xứ, nhớ nhà và côi cút người yêu. Cả cái cảm giác mặc cảm tội lỗi và nỗi sợ mơ hồ về việc người con gái mình yêu thương nhất sẽ ra đi.
Tôi nhớ điên cuồng cái cảm giác thu se lạnh, đi bên em trên phố, vòng tay em nhỏ nhắn ôm tôi và thi thoảng đôi mắt em biết cười, lúm đồng tiền của riêng tôi hiện bên má trái.
Của. Riêng. Tôi. Mà. Thôi!
Ngày… tháng… năm…
Đêm về, tôi gọi điện cho Du. Tôi nghe thấy giọng em ngái ngủ có vẻ như đang chuẩn chị chìm vào giấc ngủ ngon lành thì bị tôi đánh thức.
Cho đến khi Du đi ngủ, tôi vẫn thức chong mắt, không tài nào ngủ được. Mấy hôm rồi tinh thần rệu rã tới mức không cạo râu, để râu ria lờm xờm nhìn như người ở đẩu đâu lạc đến.
Về cuộc điện thoại vừa rồi tôi đã định nhận lỗi với Du. Nhưng tôi cũng lại thấy sợ. Nỗi sợ ấy quá lớn, choáng cả chút dũng cảm mà tôi mãi mới nhen nhóm được.
Thật ra nếu ở vị trí của Du, tôi không dám mong em sẽ hiểu và tha thứ cho tôi. Bởi lỗi là ở tôi, sự phản bội là tôi gieo cho em. Tôi chẳng có lý do nào để được tha thứ cả. Vậy mà tôi vẫn hy vọng. Vì nói ra và được em cho một cơ hội còn hơn là giấu nhẹm đi và sống luẩn quẩn loanh quanh trong nỗi sợ mơ hồ của chính mình.
Có lẽ, nên tìm một cơ hội tốt, khi mà tôi có thể gần kề bên cạnh em. Nếu Du khóc, tôi sẽ chỉ im lặng và lau nước mắt cho em. Nếu Du nổi giận muốn trút tất cả lên người tôi thì tôi cũng sẽ chỉ đứng yên trước mặt cho em đánh, đến chán chê hả hê mới thôi. Còn nếu như Du im lặng, tôi cũng chỉ biết im lặng và chờ trông vào câu trả lời chính thức từ em.
Tôi. Không có quyền đòi hỏi một sự tha thứ!
Ngày… tháng… năm…
Sáng lên công ty, nhận được cuộc gọi của sếp. Bây giờ bắt đầu vào thời kỳ nghiệm thu kết quả sau khi đã chạy khởi hành chi nhánh ở trong này. Các quy trình tour, lịch trình công việc, vấn đề nhân sự,… tất cả sẽ được viết vào bản báo cáo và tôi bay ra ngoài Hà Nội dự cuộc họp như đã lên lịch từ trước.
Mới ngày nào tôi hào hứng dỗ dành Du, rằng em không cần phải lặn lội vào đây thăm tôi, tôi sẽ làm xong việc, bay ra đó với em ngay khi tôi thu xếp mọi chuyện đâu vào đó. Lúc bấy giờ, cảm giác tự tin và mạnh mẽ. Cứ ngỡ rằng mình là người đàn ông xứng đáng để em tin tưởng, để em đặt trọn niềm tin, đồng thời cũng nghĩ rằng tình yêu của mình đẹp như thơ, xinh như mộng.
Bây giờ nghĩ tới chuyến bay đó mà vừa dằn vặt, vừa thấy có lỗi. Mọi thứ cảm giác tự tin và mạnh mẽ của ngày ấy đã biến đâu mất rồi.
Lỗi lầm trở nên thật đáng sợ. Nó cứ giày vò con người ta từng khắc cuộc đời. Nếu như mãi chưa chịu thú nhận thì mãi vẫn chịu sự giày vò đó.
Đêm muộn, chỉ còn tiếng đồng hồ lê thê trên tường. Nhắc về cô ấy, đã không còn thấy chủ động liên lạc với tôi từ sau buổi hẹn gặp mặt đó. Mỗi lần nhắc đến lại thấy hiện lên khuôn mặt xinh đẹp mà ma mị. Lại thêm buổi tối hôm đó và những phút điên rồ nhất cuộc đời nữa. Tôi bị ám ảnh. Càng nghĩ nhiều về lại càng bị ám ảnh nặng nề. Giá như tôi được gặp Du ở đây, ngay lúc này, tôi chỉ cần tựa đầu lên tóc em một phút, thơm lên trán em một nụ hôn khẽ và rồi đặt em gối đầu lên tay mình ngủ ngon lành một giấc. Trong giấc ngủ có thể sẽ mơ mộng về viễn cảnh vợ con sau này, về ngôi nhà xinh và những nhóc tì kháu khỉnh. Tôi thật sự chỉ cần lòng mình bình yên và điều mong mỏi nhất chỉ có như vậy thôi.
Du à, anh xin lỗi!
Khung trời đêm lãng đãng mây và gió vờn nhẹ, tôi mở toang cửa sổ phòng để nhìn ra phía bên ngoài. Ngắm cái cảnh này đến chán chê mê mải mới thấy lòng dịu vợi bình yên hơn một chút. Có lẽ vì kỉ niệm với ánh sao là kỉ niệm gắn liền với Du và nụ cười của em. Trong cái khung kỉ niệm đó chỉ có hạnh phúc ngập lên và những bẽn lẽn ngại ngùng của người con gái tôi yêu. Không toan tính, không dục vọng, không lỗi lầm. Chỉ còn là sự tin cẩn và mộng tưởng về tương lai. Tôi yêu Du và yêu những khoảnh khắc bên cạnh em êm đềm như thế.
Lúc đang nghĩ ngợi tôi nhận được một tin nhắn mới. Số máy lạ. Tin nhắn gửi hình ảnh.
…
Là hình chụp của Du cùng một người con trai. Hình như ở rạp phim thì phải.
“Công bằng mà nói thì tôi với Du đẹp đôi hơn đúng không?”
Thế là biết rồi. Cậu này đúng là ngựa non háu đá. Chắc tranh thủ rủ được Du đi xem phim rồi nghịch ngợm chụp lén một cái ảnh với em. Nhìn vẻ mặt Du trong ảnh là biết, em ngơ ngác vì bất ngờ chứ có vui vẻ gì khi cùng cậu ta chụp ảnh. Hơn nữa, khuôn mặt non choẹt kia cũng chẳng thể là tuyp đàn ông mà Du thích.
Tôi chỉ nhếch mép cười. Lúc này tôi mới kịp tỉnh táo. Nếu như tôi cứ mặc cảm và cố nấn ná kéo dài việc quyết định có hay không bay ra Hà Nội để gặp Du thì có lẽ mối quan hệ của tôi với em cũng sẽ bị đe dọa, bởi vẫn có những người như Nam sẵn sàng chờ cơ hội đó để chen ngang vào. Thôi thì cũng cảm ơn vì cậu ấy như một cú hích khiến tôi nhận ra.
Tôi sẽ bay về Hà Nội. Vào hôm sau. Tôi sẽ gặp Du ngay khi tôi về.
Tôi không cho phép mình được hối hận hay thêm một hành động sai lầm ngớ ngẩn nào nữa.
Ngày… tháng… năm…
Tôi thu xếp việc ở công ty, đến trưa thì mọi việc tươm tất, có gọi hỏi chuyện với sếp, trình bày về việc quyết định sẽ bay vào chiều tối nay. Tôi dành một chút thời gian để nhâm nhi café Sài Thành. Tôi cũng có đôi lần nghĩ tới chuyện mình có nên báo cho cô ấy biết? Dù sao cũng không nên quá vô tình như vậy. Nếu biết, liệu cô ấy có theo tôi về Hà Nội nữa không?
Lần trước, đáng ra đã hết hạn cho chuyến đi công tác, xong cô ta vẫn cố nấn ná ở lại cũng có lý do là vì tôi. Lần này, khi cái lý do duy nhất níu kéo cô ta ở lại đây cũng đã bay biến ra Hà Nội thì liệu cô ta có tiếp tục ở đây hay không?
Vừa hay, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Cô ta hỏi tôi đang ở đâu, sẽ ghé qua vào buổi trưa. Mới đầu tôi cũng không định nhận lời, xong lại thấy nếu mình trở nên quá vô tình như thế có thể sẽ khiến người khác bị tổn thương. Nói gì thì nói, cô ta thích tôi là một nhẽ, không trách cứ gì tôi cũng là một nhẽ, nhưng chuyện hôm đó là do tôi chủ động. Dù có cố gắng biện minh bằng cách nào đi chăng nữa thì tôi vẫn là kẻ có lỗi, với cả hai người con gái, là Du và cô ta.
Tôi ậm ừ, nhận một cái hẹn vào ngày cuối ở lại đây. Thật ra cũng không hẳn là ngày cuối, vì sau lần bay ra Hà Nội họp báo cáo, tôi có thể sẽ bay trở lại để tiếp tục với cái ghế Giám đốc chi nhánh mới của mình. Nhưng thật ra điều đó bây giờ mơ hồ lắm. Tôi đã xác định tôi sẽ thử sức với một vai trò mới, tại một vùng đất mới. Nhưng có chắc là chuyện tình cảm của tôi không bị lung lay? Và sau lần này về bên Du, tôi liệu có tiếp tục cho mình dũng khí để rời bỏ người yêu, ôm ấp một mối tình xa lần nữa? Lần thứ hai chắc sẽ là lần không có thời gian cụ thể, có thể sẽ dài, rất dài.
Khi tôi vừa rút trong bao Black Mild ra một điếu thì cô ta xuất hiện. Khuôn mặt trang điểm kỹ vẫn không giấu được sự mệt mỏi, bọng mắt xuất hiện và dáng vẻ lờ đờ. Thật ra mặc dù cố nhoẻn cười nhưng nhìn cô ta vẫn như bị ai đó bắt mất hồn, chỉ còn là cái xác di động.
- Em sao thế? Bị ốm à?
Mắt cô ta long lanh, vừa ngồi xuống, vắt cái túi xách nhỏ sang một bên cạnh ghế ngồi. Tôi đưa menu cho cô ta rồi gật đầu. Đúng là tôi vừa hỏi xem cô ta có bị ốm hay không. Với thần sắc như thế thì chắc ít cũng là đang cảm cúm.
- Em chẳng muốn trả anh về cho Du nữa đâu!
Cô ta cười buồn, mắt rơm rớm. Có vẻ như cô ta lại tủi thân. Tôi cũng không quen lắm với dáng vẻ lúc này của cô ta, bình thường kiêu kì và phớt lờ tất cả, luôn thể hiện ra bất cần.
- Nếu em gặp anh từ trước, anh có yêu em không?
Tôi trầm ngâm, nhấc cốc đen không đường lên nhấp một ngụm. Cái chữ “nếu” này nhiều khi tôi cũng nghĩ đến nó. Nhưng đời mà, cứ “nếu” rồi lại “giá như” thì biết bao giờ mỗi người chúng ta mới hoàn thành xong vở kịch của chính mình? Giống như trên một bàn cờ, đã đi rồi thì tốt nhất đừng nghĩ tới chuyện đi lại bước khác, mỗi bước đi đã quyết định số phận của ván cờ đó rồi.
- Sao hôm nay hẹn gặp anh?
- Em nghe nói anh sắp bay ra Hà Nội. Có thật thế không?
Tôi nhìn ra xa xăm. Dáng vẻ mệt mỏi tiều tụy này của cô ta tự nhiên khiến tôi thấy hơi xót xa.
- Em cũng về nhà đi. Đừng ở đây lâu thế. Con gái nên biết tự chăm sóc mình một chút.
Cô ta nhoẻn cười, tay vén tóc mái xòa trên trán.
- Em cũng sẽ bay ra Hà Nội sớm thôi. Tận hưởng mấy ngày Sài Thành không anh xem có tĩnh tâm lại không đã. Còn nếu như không, thì có lẽ em sẽ ra Hà Nội giành anh với Du đấy!
Chúng tôi nói dăm ba câu về công việc của tôi, về cô ấy. Mà nhắc mới nhớ, từ đầu tới giờ tôi chưa một lần nhắc đến tên người con gái này. Đó là vì tôi nghĩ chỉ là mối quan hệ đối tác làm ăn nên cũng không liên quan gì đến cuộc sống riêng của mình.
Người thế nào thì tên y hệt vậy: Phạm Thiên Kim.
Bình thường tôi không gọi tên giống như với Du, toàn xưng hô tôi – cô, đôi lần gần đây thì có chuyển sang mức anh – em. Nhưng nhìn chung vẫn cố né để gọi tên. Vì khi gọi tên có cảm giác khá thân mật.
Sau khi cà kê một lúc tôi cũng chào tạm biệt rồi nói sẽ về trước để chuẩn bị hành lý ra sân bay cho kịp giờ. Kim mỉm cười, đứng lên ôm tay quàng qua cổ tôi rồi nói khẽ.
- Nhớ lời em nhé! Khi nào cần thì có thể đến với em. Bất cứ khi nào mà anh muốn, em chờ anh!
Tôi hơi rợn người, da gà chạy dọc từ cổ tay chạy lên. Nhất định là tôi phải về để giải quyết chuyện với Du và cũng nhất định không thể để cái từ “nếu như” ấy nó được phép tồn tại trong tương lai.
Ngày… tháng… năm…
Lúc ngồi trên máy bay, tôi đã cố để hồi tưởng tất cả những gì mà tôi đã làm, những thước thời gian mà tôi trải qua ở nơi đây. Đó là cách để dằn vặt bản thân tốt nhất.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ với Du. Từ lúc quen em cho đến lúc yêu em, rồi cả lúc gần em, khi xa em. Mọi thứ cảm xúc hỗn độn đan xen vào nhau. Nhưng từ đầu tới cuối, vẫn là cái thứ len lỏi nhẹ nhàng tựa hồ như hạnh phúc, lúc lại thấy xót xa và tội lỗi. Tôi khẳng định lại lần nữa với chính mình. Rằng tôi yêu Du, người tôi yêu là Du. Vậy nên từ bây giờ sẽ không ngần ngại gì nữa. Sẽ vẫn để mình yêu em nhiều như trước đây, thậm chí là nhiều hơn. Tôi không muốn bị mất đi người mình yêu rồi lúc bấy giờ mới quay sang ăn năn hối hận.
Còn về công việc. Nếu như chuyện của tôi với Du êm đẹp thì tôi sẽ tiếp tục nhận công việc tại chi nhánh mới. Đó xem chừng là một thử thách lớn. Bởi nếu Du có đồng ý thì tôi cũng thấy khó khăn cho em. Sẽ cân nhắc để xem xét lại quyết định.
Ngoài chuyện của tôi còn chuyện của Linh. Nó khăng khăng đòi gia đình cho đi du học, theo kiểu tự cung tự cấp. Vì nếu chuẩn bị từ trước thì nó đã phải có kế hoạch để đi xin học bổng rồi. Phía gia đình, tôi chắc bố mẹ Linh có thể lo được Đêm trước Du có gọi cho tôi để nói qua về chuyện này. Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Không hiểu sao mà dạo này cứ ngập lên bao nhiêu chuyện, đã thế chuyện nào cũng rắc rối. Càng nghĩ sâu càng mệt mỏi, tôi thiếp đi một giấc ngắn trên máy bay lúc nào không hay nữa.
Ngày… tháng… năm…
Tôi đã có mặt ở Hà Nội. Sân bay Nội Bài. Một mình. Không ai ra đón, vì tôi không báo tin với ai.
Tôi bắt taxi về thẳng nhà. Vừa về nhà đã nhìn thấy mẹ và Nội đang ngồi xem tivi. Mẹ tôi hình như kể chuyện gì đó với Nội, bà gật gật đầu rồi giục mẹ gọi cho Du sang chơi cùng vì lý do: “Lâu lâu không thấy con bé nó sang, cũng buồn ra trò đấy mẹ cu Phong ạ!”
Tôi cứ tủm tỉm tự cười khi đứng ngoài cửa, như lần em nửa đêm nửa hôm chạy sang nhà tôi để khóc lóc chỉ vì nhớ tôi quá! Nội tôi không được chứng kiến, vì chỉ mẹ tôi ra nói chuyện với em thôi, nhưng bà nghe tiếng từ nhà trong, thấy thế ưng lắm. Hôm sau Nội còn gọi điện cho tôi chỉ để khoe:
“Con bé Du nó khóc lóc sưng cả mắt tối qua đấy cu Phong ạ. Thôi thì thu xếp về đây sớm sớm đi nghe chửa? Bắt con gái nhà người ta chờ mãi đến bao giờ!”
Khi tôi còn đang đứng tần ngần ngoài cửa để nhớ về mấy mẩu vụn vặt đó thì mẹ tôi đứng gần vỗ vỗ vai.
- Về bao giờ thế con? Sao đứng ở đây? Mà cũng chẳng thấy báo gì về với mẹ?
Nghe vậy Nội tôi đang ngồi trên sofa cũng dõi ra phía cửa, nheo nheo mắt lại để nhìn thằng cháu cho rõ hơn. Được một lúc thì Nội đi ra, vỗ vỗ mấy cái nhẹ vào má rồi mắng yêu.
- Sư bố nhà anh, về mà không báo tin một tiếng, cứ im ỉm đi. Mà sao có vẻ gầy đi thế hả con? Ở trong đó người ta bỏ đói cháu đích tôn của bà à?
Sau khi ngồi báo cáo qua qua tình hình thời gian ở trong đó với Nội và với mẹ thì tôi được phép đi vào phòng nghỉ. Hình như lúc tôi lên có nghe thấy Nội nói nhỏ nhỏ to to gì với mẹ, đại loại kiểu.
“Không biết con bé nó có bận gì tối nay không? Gọi cho nó sang cái nhỉ?”
Tôi vội vàng ngoảnh mặt ra trước khi mẹ tôi bấm số.
- Mẹ ơi, đừng gọi cho Du nhé! Khi nào đỡ mệt con sang nhà Du sau!
Nội chặc lưỡi rồi quay đi, ra hiệu cho mẹ tôi không gọi nữa, mặt bà buồn đi trông thấy. Tôi hơi buồn cười lúc nhìn biểu cảm trên mặt bà Nội xì-tin. Phải rồi, Du khoe với tôi là bà Nội xì-tin lắm, thế mà trước đến nay tôi không nhận ra.
Ngày… tháng… năm…
Tôi đã không thể chịu đựng được sự giày vò của đêm tối, thế nên vội phi ra ngoài và phóng xe sang bên nhà em. Tôi không gọi em như mọi khi nữa mà cầm chìa khóa để tự mở cửa đi vào nhà trong. Lúc ấy mới thấy em loay hoay trong bếp.
- Em làm gì mà giờ này chưa ngủ?
Du quay sang nhìn thấy tôi, gương mặt em thoáng ngạc nhiên rồi lại mừng rơn chạy lại ôm tôi. Lúc này dẫu cho có chết vì che giấu thì tôi cũng cố sống cố chết phải che giấu cho tới cùng. Ôm người con gái mình yêu trong tay sau nhiều ngày xa cách như thế, mùi hương quen thuộc lại len nhẹ vào cánh mũi, tôi tự nhủ mình sẽ không thể làm gì để đánh mất lúc này, để đánh mất người con gái này. Tôi siết tay mình ôm em chặt hơn, em khẽ giật mình nhưng vẫn lặng im nép bên tôi.
- Em sợ à?
- Anh đểu này! Sao về rồi mà không cho em biết?
- Em đâu có hỏi.
Tôi và em cứ vùng vằng đấu võ mồm như thế, vẫn đứng giữa nơi giao nhau từ bếp ra ngoài phòng khách. Du hơi kiễng chân lên, chủ động hôn tôi. Em đặt một nụ hôn rất khẽ, nhẹ nhàng, từ từ đánh gục tôi từ trong ra ngoài. Chúng tôi cứ mặc cho mình đê mê như thế, tôi nâng niu từ những cử chỉ nhẹ nhàng nhất của Du còn em thì vứt bỏ cả ngại ngùng và thẹn thùng để cuốn tôi vào với nhịp yêu mà em đang chủ động. Rồi cái gì đến cũng phải đến, từ chỗ giao nhau giữa phòng bếp và phòng khách chuyển đến phòng ngủ của Du. Em nằm ngoan trong vòng tay tôi không động đậy, hai tay vòng lên ôm lấy cổ tôi và đôi mắt mơ màng nhìn. Thoáng chốc tôi đặt em xuống giường, lúc mà tôi hăng hái nhất em khẽ ho lên húng hắng. Tôi giật mình.
- Em ốm à?
- Đâu có. Anh vội gì?
Du đặt một ngón tay lên miệng tôi, em thỏ thẻ.
- Anh lại hấp tấp rồi…
Rồi em cười, nụ cười làm cho tôi điên đảo nay lại dễ khiến tôi điên đảo hơn. Em cứ thả mồi rồi giật cần chớp nhoáng thế này làm sao mà tôi theo kịp. Kể như theo kịp em chắc cũng thuộc dạng xoay nhanh như chong chóng. Tôi thơm vào má Du rồi ngồi xuống bên cạnh thú thật một cách tội nghiệp.
- Anh nhớ em!
- Em không thấy nhớ anh mấy, lạ thật nhỉ?
Du ngồi nép vào tôi rồi lẻn ra phía sau, thực hiện mấy động tác đấm lưng bóp vai cho tôi. Tôi quay mặt lại nghiêm nghị với em.
- Ai khiến?
- Không khiến thì thôi!
Du lại di chuyển tay lên phía sau gáy, em làm cho tôi nóng ran, người ngợm không thể nào ngồi im được. Tôi bất ngờ nắm tay em và kéo cả người em nghiêng về phía trước, cái tư thế mà em nửa nằm nửa ngồi rồi mắt mơ màng nhìn đến tội lỗi…
- Tại em nhé, không phải tại anh đâu!
Tôi vừa định tiến sát mặt mình gần em hơn thì bị em đẩy ra không thương tiếc.
Tôi mê mải còn em thì cố gắng chống cự. Cuối cùng màn đêm trở thành thứ quái ác khiêu khích một cô gái tuổi đôi mươi chơi trò đập gối vào anh người yêu và thỏa chí cười khúc khích.
Sau khi đùa đến mệt lả, Du gỡ vòng tay tôi ra rồi đi về phía nhà tắm. Em quay lại thơm một cái vào má tôi như trêu tức rồi nhanh chóng vọt ra xa không để tôi có cơ hội tóm lấy em một lần nữa. Tôi nằm phịch ra giường, nhìn lên trần nhà rồi nói vọng với Du.
- Mà này, mấy hôm anh đi em viết linh tinh gì trên facebook thế?
Du im lặng, chỉ có tiếng nước từ phía vòi hoa sen trả lời tôi. Tôi lại trằn trọc. Câu của mấy cô gái viết trong lúc vẩn vơ thế nào lại đúng với mình không tả được. Đọc lên mà cứ thấy nhột nhột hai bên sống lưng, mặc dù chắc chắn rằng em không biết nhưng cũng thấy lo lo thấp thỏm.
- Em viết linh tinh đấy mà, anh quan tâm làm gì.
Du cười giòn tan trong khi tôi lắc đầu ngán ngẩm. Tôi thì nhắm mắt vào rồi lim dim lúc nào không hay, một lúc sau (có lẽ) Du đã tiến lại bên cạnh vì tôi cảm giác được hơi nước lành lạnh quanh mình, và em nằm xuống cạnh tôi, tự giác đưa tay vòng qua đầu để gối lên tay tôi, sau đó ôm tôi ngủ ngon lành.
Du hôn tôi cái “chụt” rồi em ngủ thật. Nhìn vẻ mặt em thì đáng ghen tỵ thật đấy, bây giờ cá là cả thế giới này sập xuống chắc em cũng chẳng ngó ngàng gì tới đâu, vì chủ quan đã có tôi bên cạnh để chống đỡ cho em rồi. Trong khi đó tôi chỉ chợp mắt được một lúc rồi cũng thức dậy. Tôi cứ nằm bên cạnh để ngắm em ngủ, nhịp thở say và đều. Lúc này tôi mới nhận ra tôi yêu em nhiều đến thế nào. Và càng nhận ra điều đó thì tôi lại càng lo sợ việc đánh mất em.
Ngày… tháng… năm…
Chuyện của tôi và Du tự nhiên trở nên tốt đẹp lạ thường. Cái cảm giác đang hạnh phúc mà không dám tận hưởng hạnh phúc cho đến cùng là cảm giác cực kỳ đau khổ. Sáng ra mẹ tôi có gọi sang bên nhà cho Du, em vừa ngái ngủ vừa bắt máy, nghe ú ớ vài ba câu mới định hình được là mẹ tôi gọi, tôi nằm bên cạnh ra hiệu để em điều chỉnh cái giọng lè nhè đi.
Mẹ tôi hỏi qua loa vài câu nhưng chủ ý cũng là thăm dò xem có phải đêm qua tôi trốn sang nhà em không. Du tròn mắt, ấp a ấp úng không biết đáp lời thế nào bèn quay sang tôi cầu cứu, tôi cứ nhún vai ra kiểu.
“Kệ em đấy, thích trả lời sao cũng được. À, em mách mẹ chuyện tối qua cũng được.”
Rồi tôi đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, sẵn tiện tham quan xem nhà em có gì mới mẻ không. Soi từ giường ngủ ra tới cái sảnh trồng cây nho nhỏ cũng không thấy có dấu hiệu gì khả nghi, có chăng là sự thay đổi lớn nhất ở cái tủ sách và tủ quần áo. Cái gì thì có thể giữ nguyên được chứ riêng hai cái khu vực này tuyệt đối không bao giờ không-bị-thay-đổi theo thời gian. Nói cách khác là cô nàng luôn chịu khó update cho chúng nó một lô các thứ. Tủ quần áo là váy áo đủ màu, tủ sách là các thể loại từ tiểu thuyết đến truyện tranh. Lớn ngần này tuổi đầu vẫn ham đọc Conan và Doraemon. Tôi tiện tay cầm một bộ váy mới của Du lên ngắm nghía rồi mang thẳng ra chỗ em, suýt nữa thì lọt vào điện thoại cái giọng hét lớn đầy phấn khích.
- Cũng thích style này cơ á người yêu?
Du đưa tay lên miệng ra dấu trật tự thì tôi mới im lặng, giống hệt một chú bé tiểu học bị nạt và dọa sẽ mách cô giáo nếu còn làm trò gì đó không ngoan. Tôi vẫn cầm trên tay bộ váy - phát hiện lý thú của ngày mới, cứ ướm lên ướm xuống. Không thể hình dung nổi Du sẽ trông như thế nào nếu em vận bộ này trên người.
- Có gì lạ đâu. Trong lúc anh loay hoay giữa cơm và phở thì Linh nó sang nhà em vứt toạch cho em bộ váy này, khuyến mại thêm câu: “Mặc nó vào ngày đẹp trời và đá đít ông Phong nếu ông ấy làm mày đau khổ, sau đó thay vì ngồi nhà khóc lóc tỉ tê thì nhấc mông ra ngoài đường kiếm cho mình tình yêu đẹp đẽ khác!”
Mặc dù Du nói với vẻ bông đùa nhưng tôi cũng cảm giác thấy mồ hôi rịn trên trán, tôi bơ đi chuyện khác, giục Du nhanh nhanh còn đi ăn sáng và đưa em đi làm.
- Lại cái con bé hâm hấp đấy à? Anh không hiểu sao nó cứ thích chọc ngoáy anh sau lưng nhỉ? Anh là anh trai nó chứ có phải em là chị nó đâu.
Du cười khúc khích, em vân vê hai tai tôi đỏ au rồi búng nhẹ vào mũi.
- Anh nên biết đường đối tốt với em nhé!
Nói rồi Du ỏn ẻn đi vào thay quần áo.
…
Đang cố gắng đứng ngoài trời hít thở không khí trong lành của sớm thu Hà Nội, ngắm cỏ cây hoa lá xung quanh cho thanh lọc tâm hồn thì có điện thoại. Của Kim. Chờ Du trang điểm nhẹ cũng mất mười lăm phút…
“Em đang ở Hà Nội rồi.”
“Sao không về nhà mà ở Hà Nội?”
“Anh hỏi lạ, chờ anh đến gõ cửa nhà em!”
“Không có đâu, đừng chờ!”
“…”
Phía bên kia im lặng, tôi thấy mình cũng hơi vô tình, lại dịu giọng.
“Tốt nhất là đừng cố chờ đợi anh.”
…
“Cốp!”
Điện thoại rơi xuống đất, thân máy và pin cùng vỏ bay mỗi cái một nơi. Tôi bắt gặp ánh mắt không rõ thứ cảm xúc gì của Du. Em im lặng, đứng như không có một chút cử động nào từ nét mặt, chỉ có nhịp thở hơi nặng nhọc và cứ lì lợm đứng yên như thế. Em không yêu cầu tôi giải thích. Tôi cũng không biết Du đã nghe được những gì. Tôi phải bắt đầu từ đâu?
Du lẳng lặng cúi xuống, nhặt điện thoại lắp lại, em đưa lên ngang mặt tôi.
- Của anh này!
Nói rồi Du lẳng lặng lên xe, từ suốt dọc đường đi đến công ty em không nói gì với tôi cả. Tôi cũng không biết nên bắt đầu nói với em từ đâu. Bây giờ là lúc mà tôi hoang mang nhất.
- Hôm nay anh có phải đi làm sớm không?
- À ừ. Cũng bình thường.
- Vậy đến công ty em luôn nhé, không đi ăn sáng nữa!
Du nói với tôi khi vừa send đi tin nhắn vội cho ai đó.
Ngày… tháng… năm…
Tôi có buổi họp với sếp và đối chất với Ban quản trị. Nói chung ngoài chuyện tình cảm có bị lệch ray một chút thì công việc của tôi không có gì đáng để phàn nàn cả.
Tôi nhắn tin rủ Du đi ăn rồi sau đó đi xem phim coi như mừng sự thắng lợi bước đầu của tôi. Tôi cũng định bụng sẽ ướm thử ý của em về chuyện tôi chuyển công tác xem thế nào. Thật ra chuyện này tôi vẫn còn khất, chưa dám trả lời, tôi nói với sếp là chưa thể thu xếp được chuyện gia đình nên phải xem ý kiến người thân thế nào đã. Sếp vỗ vai tôi kiểu thấu hiểu. Tôi thở dài ngao ngán, tôi đã có dự định cưới vợ rồi đấy chứ, Du năm sau là hai lăm tuổi, cái tuổi đó con gái đi lấy chồng là vừa đẹp. Còn cả một vụ bê bối tình cảm đang thách thức tôi giải quyết.
Nói về việc thú nhận thì không hẳn là không dám, mà sợ mơ hồ một cái gì đó về sự tha thứ của Du. Rõ ràng bản thân không nghĩ mình xứng đáng được tha thứ vì mình là người chủ động, nhưng thâm tâm lại mong chờ một cái gật đầu từ em. Còn nếu như em không thể tha thứ được, biết rằng chẳng có lý do nào để trách em cả, nhưng dù sao cũng sẽ cảm thấy thất vọng, vì người con gái mình yêu không đủ kiên nhẫn để yêu và lòng vị tha để tha thứ.
Chính xác là sự hụt hẫng!
Sợ cái cảm giác hụt hẫng khi biết rằng người mình yêu không đủ bao dung và độ lượng như mình nghĩ, cũng mang lòng hờn ghen ích kỷ như bao người con gái khác. Rất sợ cái đó mặc dù hiển nhiên điều đó được khẳng định đến chín mươi chín phần trăm, một phần trăm nhỏ nhoi đang chơi vơi ở phương trời vô định nào đó để sự hy vọng chỉ còn biết le lói trong vô vọng.
Ngày… tháng… năm…
Ngày hôm nay Du bận, em không đi ra ngoài với tôi được. Cầm phone gọi cho Thành ra café cà pháo lúc chiều tan tầm. Lâu ngày không gặp thằng bạn, tự nhiên thấy cần nói chuyện với nó. Đúng là “bạn” vẫn khác với “bè”. Bạn có thể nghe ta nói, mọi lúc, mọi nơi, mọi chuyện và cho ta lời khuyên khi cần thiết. Còn bè, chỉ là đến bên để nói cho ta nghe hoặc dạy cho ta bài học về sự phân biệt khôn ngoan giữa đời. Lúc bấy giờ mới mỉm cười vì thấy mình may mắn, ít nhất cũng có một thằng bạn để lúc