Mưa nhỏ hồng trần
mắt vượt qua đám đông đăm đắm hướng vào anh, nhưng anh không nhìn lại.
Ánh mặt trời lóa mắt xuyên qua lần không khí lạnh giá, bị ngăn lại bên ngoài bức tường băng, lòng Thiên Trần tê tái.
Khi cô định ra về, Tiêu Dương chọn hát ca khúc Làm sao trở lại. Giọng hát trầm trầm da diết của anh vang lên, Thiên Trần đã bước ra ngoài, giơ tay khép cửa phòng. Tiếng hát thấp thoáng vẳng ra, cô vừa đi vừa ngoái lại, nước mắt tuôn ra như suối. Cô không có tư cách xúc động, không có tư cách rơi lệ, không có tư cách nhớ mong. Tiêu Dương bây giờ cũng như cô. Cả hai đều cần có trách nhiệm với một người khác, đóng tốt một vai mới trong cuộc sống.
Cho nên, anh không nhìn cô. Cho nên, dù nghe thấy tiếng anh, cô cũng không thể ngoái đầu.
Quỹ đạo cuộc sống một khi đã chệch, không bao giờ có thể trở lại điểm ban đầu, chỉ có thể đứng xa thở dài, quay trở lại sao mà khó!
Tuệ Anh vẫn sống bình lặng với Trương Lâm Sơn.
Cô thường nói: "Lâm Sơn quá bận, xã hội bây giờ phức tạp, anh ấy không thể không tạo dựng các mối quan hệ, chỉ cần anh ấy vẫn nhớ về nhà là được. Muộn đến mấy, cứ về nhà là ổn".
Hôn nhân của hai cô bạn thân khiến Nghiêu Vũ hoảng sợ. Hứa Dực Trung định đưa cô về ra mắt gia đình vào dịp tết Nguyên đán. Cô sống chết không chịu, anh cuống quýt: "Anh đã ba ba tuổi, ông già anh rất sốt ruột, muốn tết này anh đi xem mặt một người".
Nghiêu Vũ cười: "Xem mặt? Ha ha, anh cũng cần xem mặt? Anh chỉ cần đăng tin quảng cáo, em đảm bảo có ít nhất cả ngàn người đẹp lao đến".
"Anh nói thật đấy!". Hứa Dực Trung nhăn nhó. Anh đã kể với anh trai và bố về Nghiêu Vũ, nhưng chưa nhìn thấy người, họ nhất quyết không tin. Bố còn bảo Tết này không đưa người về nhà, nhất định phải đi gặp mặt người khác.
"May quá! Bố mẹ em đã nói không can thiệp, nhưng vẫn vòng vo muốn em đi gặp một người, em vẫn chưa nói gì với họ". Nghiêu Vũ rất ung dung, trong chuyện này cô luôn tự quyết.
"Vậy bao giờ em nói với bố mẹ?".
"Đến tháng ba sang năm, khi chuyện thị trấn cổ xong xuôi".
"Phải đợi lâu thế ư?".
"Anh vội gì, nói hay không quyền quyết định vẫn là em!". Nghiêu Vũ mỉm cười. Khi vụ việc thị trấn cổ được giải quyết ổn thỏa, cô sẽ đi nốt những thị trấn cổ còn lại, cuối năm sau là hoàn thành nguyện vọng đi hết một trăm thị trấn cổ.
Chương 50 - Anh dám đi gặp cô gái khác
Đỗ Lối nói, Nghiêu Vũ biết hết! Đúng, đúng là cô biết hết, rắp tâm biến mình thành cô Lọ Lem. Hứa Dực Trung cảm giác bị cô đùa giỡn... Tại sao? Có phải cô làm vậy là để thử thách anh?
Nghiêu Vũ về nhà ăn Tết với bố mẹ, hẹn gặp Hứa Dực Trung sau mồng năm. Không ngờ mùng ba Tết đã gặp lại.
Ngày mồng ba, bố cô phấn khởi cười khà khà nói: "Nghiêu Vũ, hôm nay có buổi giao lưu lớn, người rất đông, chủ tịch Hứa tập đoàn Gia Lâm cũng đến, con có thể nhân tiện nói với ông ta chuyện thị trấn cổ thành phố B. Nghe đâu ông ta có hai cậu con trai rất khá, cậu thứ hai vẫn độc thân, con có muốn gặp không?".
Nghiêu Vũ đỏ mặt, cúi đầu, tim đập loạn: "Bố gặp anh ấy chưa? Trông người như thế nào?".
"Chưa, nhưng bố gặp bố anh ta rồi. Nghe nói hai bố con rất giống nhau, có lẽ cậu ta cũng bảnh trai! Nghe nói đi du học nước ngoài, về nước làm việc trong tập đoàn gia đình, rất có năng lực. Thế nào? Con có hứng thú không?". Bố cô thích thú nhìn thái độ của con gái: "Mấy ngày trước, nhân lúc bố nói chuyện với chủ tịch Hứa xung quanh vấn đề đầu tư vào thị trấn cổ ở thành phố B, ông ta tỏ ý sốt ruột vì đứa con trai thứ chưa có người yêu".
Nghiêu Vũ giật mình, hóa Hứa Dực Trung không nói đùa. Đúng là bố anh giục đi xem mặt. Mắt cô long lanh: "Bố, không phải buổi gặp hôm nay cũng có ý xem mặt chứ?".
"Đương nhiên, nhân tiện thử gặp xem sao. Con cũng hai bảy tuổi rồi, nếu thấy phù hợp, cũng là chuyện tốt".
Nói là tin tưởng con, nhưng Nghiêu Vũ tuổi cũng không nhỏ nữa, mãi không thấy động tĩnh, bố mẹ cô cũng sốt ruột. Bây giờ không tìm hiểu, để một hai năm nữa, Nghiêu Vũ thành gái già mất.
"Bố đã nói với chủ tịch Hứa về con gái bố chưa?"
"Bố đâu có chủ động như vậy, khuê nữ nhà mình, cũng nên làm cao một tý chứ. Bố chỉ nói con gái hay bảy tuổi, chưa có bạn trai, bố đang sốt ruột".
"Vậy nhà họ Hứa thì sao? Họ có nói thẳng là có ý này không?". nghiêu Vũ hỏi dồn. Bố Nghiêu Vũ thấy con gái quan tâm đến chuyện này, liền nói thật chủ tịch Hứa cũng có ý để con trai đi gặp mặt.
"Nghiêu Nghiêu! Chủ tịch Hứa vừa gọi điện cho bố nói con trai ông ấy rất quan tâm đến chuyện này".
Nghiêu Vũ tức điên, Hứa Dực Trung, anh dám quan tâm đến chuyện này? Lại còn giấu tôi!
Cô "ồ" lên một tiếng ngạc nhiên, chạy ngay về phòng, gọi điện cho Hứa Dực Trung: "Anh đang làm gì?".
"Nhớ em!".
"Em không gọi điện anh có nhớ không?".
"Vớ vẩn! Anh đang nghĩ xem khi nào em gọi cho anh, anh nhớ đến mức không ăn nổi cơm rồi!".
"Vậy anh đến đi, hôm nay mình đi chơi".
Nghiêu Vũ không thích Hứa Dực Trung đi xem mặt, mặc dù người đó là chính cô, nhưng cô đang ghen với chính mình.
"Hôm nay không được, anh phải cùng bố đi dự tiệc".
"Không, em muốn gặp anh hôm nay!". Nghiêu Vũ giọng cương quyết.
Hứa Dực Trung bối rối, tối nay, bố anh mời cơm gia đình ông phó chủ tịch tỉnh, nói rõ là hai gia đình gặp mặt, không ai được vắng, không dễ dàng có được bữa tiệc gia đình như vậy, bố anh hi vọng hai cậu con trai cùng tham dự. Đương nhiên bố cũng nói ông chủ tịch tỉnh có cô con gái. Cũng ngầm ý bảo đây là bữa tiệc ra mắt, dù thành công hay không, Hứa Dực Trung nhất thiết phải có mặt, nếu không ông còn mặt mũi nào nhìn người ta.
Anh rất hiểu tầm quan trọng của những mối quan hệ, nhất là mối quan hệ với một nhân vật tầm cỡ như vậy, đành phải từ chối Nghiêu Vũ: "Tiểu Vũ, tối nay anh nhất định phải đi. Bữa tiệc này cực kì quan trọng. Ngoan nào! Nghe lời đi, xong việc anh đến với em, được không!".
Nghiêu Vũ yên lặng một lát, nói: "Nếu là bữa tiệc làm quen cô gái khác anh có đi không?".
Hứa Dực Trung khẽ cười: "Em ghen à?".
Nghiêu Vũ thầm nghĩ, không ghen mới là lạ: "Đúng là đi gặp mặt chứ? Không được đi".
Hứa Dực Trung thở dài, đành nói thật: "Tối nay bố anh mời ông Trần, phó chủ tịch tỉnh, đúng là có ý để hai bên xem mặt, anh buộc phải đi. Dù gì cũng không thể để bố anh mất mặt! Hai gia đình biết nói gì. Đừng trẻ con nữa! Ông già anh đã hạ lệnh, tối nay kiểu gì anh cũng phải đi".
Nghiêu Vũ tức tối, nghĩ một lát nói: "Anh đi đi, đi rồi đừng hối hận".
"Ối! Anh biết, bây giờ em là con sư tử cái rơi vào hũ dấm[1'>!". Hứa Dực Trung vô cùng đắc ý, chưa bao giờ thấy Nghiêu Vũ ghen như vậy.
[1'> Trong tiếng Hán, từ "ăn dấm" nghĩa là ghen.
Cúp máy rồi, Nghiêu Vũ càng tức. Đi xem mặt! Nhớ lại lời Đỗ Lối, "Nhà họ Hứa sẽ lựa chọn con gái vị quan chức kia", cô cười ranh mãnh, Hứa Dực Trung, tối nay anh chết chắc rồi!
Sườn núi Bắc Sơn có một khu trung tâm hội nghị. Buổi tối, Hứa Dực Trung cùng bố, anh trai, chị dâu đã có mặt từ sớm ở căn phòng đặt trước. Trước đó bố anh đã nhấn mạnh, cô con gái ông phó chủ tịch rất giống mẹ, xinh đẹp đoan trang, một khuê nữ đích thực. Anh không biết thế nào chỉ cười cười ngồi nghe.
Bố mẹ Nghiêu Vũ đi vào trước.
Hứa Dực Trung cùng bố và vợ chồng anh trai đứng lên đón khách, nụ cười lịch thiệp của anh bỗng đông cứng trên mặt.
Nghiêu Vũ mặc chiếc váy liền lông cừu màu tro, vai choàng khăn màu vàng, đeo đôi khuyên tai lưu ly xanh biếc anh tặng, tươi trẻ, đoan trang nhưng vẫn có vẻ tinh nghịch, chắc hẳn cô đi giày cao gót, người cao hơn hẳn, dáng thon thả uyển chuyển, cực kì xinh đẹp tao nhã.
Đầu Hứa Dực Trung réo ù ù, nhớ lại bộ dạng Nghiêu Vũ sau khi cắt tóc, đầu mùa hè năm ngoái.
Tối nay rõ ràng cô đã trang điểm, tinh tế, mới mẻ và đẹp đến mức khiến anh thấy xa lạ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trang điểm ở khoảng cách gần như vậy. Nghiêu Vũ lễ phép chào bố và anh chị Hứa Dực Trung, nhưng tuyệt đối không nhìn anh một lần.
Cô là Nghiêu Vũ ư? Nghiêu Vũ nằm trong lòng anh, giận hờn, vùng vẫy đấm đá anh? Hứa Dực Trung nhăn nhó cười, con người mấy tiếng trước còn ghen tuông ầm ỹ trong điện thoại, không cho anh đi dự bữa tiệc này, chớp mắt đã thay đổi đến mức anh không thể nhận ra.
Chủ tịch Hứa rất hài lòng về cô con gái ông phó chủ tịch tỉnh. Dung mạo xinh đẹp, phong thái đoan trang, lễ độ, duyên dáng mà không điệu đà, hình ảnh hoàn hảo của con gái một gia đình có trí thức, có giáo dục. Ông cười nói với bố cô: "Phó chủ tịch Trần, con gái ông thật xinh đẹp, đoan trang, phải chăng là giống phu nhân? Tốt nghiệp khoa Văn, sau này nhất định sẽ là một tác gia lớn".
Đoan trang? Bố cô nén cười, khiêm tốn nói: "Đâu bằng hai công tử của quý gia, tài năng ngời ngời, nghe nói đều làm việc ở tập đoàn Gia Lâm?".
"Vâng, cháu lớn Dực Dương là tổng giám đốc, cháu nhỏ Dực Trung là phó tổng. Đã đến lúc tôi để đầu gối được nghỉ ngơi rồi". Chủ tịch Hứa cười ha hả, thâm tâm ông rất hãnh diện về hai cậu con trai.
"Vậy ư, Dực Trung phụ trách công việc gì?". Bố Nghiêu Vũ ôn tồn hỏi. Lúc này tai Hứa Dực Trung ù đặc cơ hồ chẳng nghe thấy gì, anh đang điên đầu vì Nghiêu Vũ. Đã từng suy đoán mãi, nhà Nghiêu Vũ ở số 70 đường Đình Vân, đó là khu nhà dành cho quan chức thành phố, nhưng không ngờ cô chính là con gái ông phó chủ tịch tỉnh. Tại sao cô không theo họ Trần của bố mà lại lấy họ Nghiêu của mẹ? Hóa ra bố cô vốn là bí thư thành ủy thành phố B. Bây giờ anh mới hiểu vì sao cô và Đỗ Lối biết nhau rõ như vậy, cũng lập tức đoán ra phần nào uẩn khúc giữa cô và Đỗ Lối.
Đỗ Lối từng nói, chuyện gì Nghiêu Vũ cũng biết! Đúng, đúng là chuyện gì cô cũng biết, Hứa Dực Trung cảm giác mình đã bị cô đùa giỡn.
Nghiêu Vũ tỏ ra không quen anh, khách sao và xa lạ. Trước khi đến đây cô đã biết mọi chuyện nhưng không nói với anh, để anh trở tay không kịp. Tại sao? Tại sao cô dấu diếm như vậy? Muốn thử thách anh ư? Đầu anh rối tung, nhưng vẫn phải cố giữ thái độ trang trọng lịch thiệp.
"Dực Trung!". Hứa chủ tịch ý tứ nhắc cậu con trai đầu óc đang để đâu đâu, "Phó chủ tịch Trần hỏi con".
Hứa Dực Trung bối rối ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt thông tuệ, uy nghiêm nhìn anh vẻ thăm dò.
Đây chính là ông bố đôn hậu, đáng yêu, tính tình có lúc hơi trẻ con mà Nghiêu Vũ từng nói?
Đáng yêu ư? Hứa Dực Trung chưa nhìn ra, chỉ cảm thấy đôi mắt ông cực kì sắc sảo, tinh anh.
Nghiêu Vũ thừa hưởng khí chất của mẹ, cả hai đều thanh lịch ung dung.
"Dực Trung chủ yếu phụ trách mảng quảng cáo và kế hoạch, cũng đảm nhận một số công việc đột xuất khác". Hứa Dực Dương thấy cậu em tâm thần bất an, vội nhanh nhẹn đỡ lời. Bố Nghiêu Vũ cười, gật đầu: "Cả hai anh em đều giỏi giang. Không như cô con gái này của tôi, suốt ngày rong chơi chẳng biết làm gì". Nói như vậy nhưng mắt ông nhìn cô đầy âu yếm.
"Nghiêu Nghiêu bây giờ đang làm gì?".
Nghiêu Vũ nhỏ nhẹ đáp: "Thưa chú, bây giờ cháu đnag chuẩn bị mở quán trọ".
"Ồ, cháu mở ở đâu?".
"Dạ ở thị trấn cổ thành phố B, mới sửa chữa xong, ngay cạnh khu chung cư của tập đoàn Gia Lâm. Khi nào khai trương, cháu rất mong chú Hứa đến thăm quan". Giọng Nghiêu Vũ bình thường, không biết do ánh đèn hay do e thẹn, mặt cô ửng hồng.
Hứa Dực Trung kinh ngạc nhìn Nghiêu Vũ, cô lại khiến anh nhìn thấy một khuôn mặt mới. Anh thầm hừ một tiếng, đóng kịch giỏi đến thế là cùng! Vừa rồi nếu không phải anh đá chân cô dưới gầm bàn, bị cô dùng gót giày cao đạp lại thì anh đã tưởng cô đúng là thục nữ e ấp.
"Ồ, nhất định rồi, nhất định rồi. À, Dực Trung này, không phải là con đang phụ trách dự án đầu tư ở thành phố B sao? Khi nào đến đó nhớ quan tâm Nghiêu Vũ, xem có giúp gì được không?". Chủ tịch Hứa cười vang dặn con trai.
Hứa Dực Trung thầm nghĩ, nếu biết nhà trọ của Nghiêu Vũ nhằm vào dự án đầu tư lần này không biết ông già có cười được không. Nhưng anh vẫn tươi cười lĩnh giáo.
"À, tôi có cô bạn tên Đỗ Lối, hình như làm việc trong tập đoàn Gia Lâm, Dực Trung, nghe nói anh rất thân với cô ấy?". Nghiêu Vũ thản nhiên mỉm cười hỏi Hứa Dực Trung.
"Cô ấy từng là trợ lý của tôi, một người bạn rất tốt".
Bố Nghiêu Vũ bỗng nhớ ra điều gì, ông nhìn Hứa Dực Trung, lại nhìn con gái, ánh mắt là lạ đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra ở thành phố B hai năm trước, hèn gì ông thấy anh chàng Hứa Dực Trung này trông quen quen.
Ông vui vẻ hỏi: "Ồ, thì ra đó là con gái của ông Đỗ, phó chủ tịch thành phố B. Có nghe ông Đỗ nhắc đến... Chủ tịch Hứa, đại hội đại biểu toàn tỉnh khai mạc sau tết Nguyên đán sẽ xem xét thông qua nghị quyết bảo tồn thị trấn cổ, e là kế hoạch đầu tư giai đoạn hai của tập đoàn sẽ có thay đổi. Thành phố B cũng có kế hoạch thu hút đầu tư, trùng tu toàn bộ thị trấn cổ, tập đoàn Gia Lâm liệu có hứng thú?".
Chủ tịch Hứa ngây người giây lát, vui vẻ đỡ lời: "Tập đoàn Gia Lâm có dự định chuyển hướng đầu tư vào du lịch. Dực Dương đang bắt tay vào chuẩn bị, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Rõ ràng, bố Nghiêu Vũ đã chuyển hướng từ "xem mặt" sang công việc. Chủ tịch Hứa cũng vui vẻ tiếp lời.
Nghiêu Vũ lặng lẽ ngồi ăn, từ tốn và duyên dáng, không nói gì.
Hứa Dực Trung tức sôi máu, nhìn cô từ đầu đến chân. Anh thấy rõ ánh mắt nghi ngờ của ông phó chủ tịch tỉnh, cũng thấy rõ vẻ băn khoăn của bố và nụ cười châm biếm của Dực Dương.
Chưa bao giờ anh hối hận như vậy. Hồi đó sao anh lại có ý định lợi dụng Đỗ Lối để khiêu khích Nghiêu Vũ? Vừa rồi Nghiêu Vũ làm như vô tình nhắc đến Đỗ Lối, khiên bố cô nghi ngờ anh, bây giờ anh làm thế nào chiếm được thiện cảm của ông?
Nghiêu Vũ cố tình, cố tình trả thù anh. Hứa Dực Trung tức tím mặt, ảo não thầm nghĩ, sau này không biết phải mất bao nhiêu công sức để lấy lòng nhạc phụ.
Anh muốn kéo Nghiêu Vũ đi, mặc cho các vị trưởng bối trố mắt, thu dọn "đống đổ nát" nhưng lại sợ làm sự việc thêm rối. Đành nuốt giận, cố ăn xong bữa.
Về tới nhà, chủ tịch Hứa nghiêm giọng "hừ" một tiếng: "Mất mặt đến thế là cùng!". Hứa Dực Dương cũng giận dữ nhìn cậu em: "Đừng nói với anh, cô Tiểu Vũ mà em nói chính là Tiểu vũ hôm nay!".
"Lại còn không phải!". Hứa Dực Trung cũng bực: "Giờ thì hay rồi, đi xem mặt, lại gặp cả bố mẹ người ta, làm thế nào bây giờ? Em đã nói với anh, không để em tham gia dự án đầu tư vào thành phố B, đã nói cô ấy và Đỗ Lối mâu thuẫn như nước với lửa! Bây giờ thì hay rồi, nếu bố cô ấy phản đối, mọi chuyện coi như công cốc".
Hứa Dực Dương lạ lùng nhìn cậu em: "Đến bố mẹ người yêu làm gì em cũng không biết, còn nói gì nữa?".
Hứa Dực Trung rầu rĩ, không biết nói sao.
Vừa rầu rĩ vừa bực.
Lúc đó, Nghiêu Vũ còn ngang nhiên nhắn tin: "Dám đi xem mặt thiên kim tiểu thư nhà người ta?". Hứa Dực Trung cảm thấy anh đã rơi vào lưới của cô, cái lưới này không chỉ chắc chắn mà còn quấn chặt làm anh không thể động đậy, đầu bốc hỏa anh nhắn lại: "Định chơi xỏ anh? Cứ chờ xem anh trị em thế nào!".
"Đã bảo anh đừng đi, đi sẽ hối hận mà!".
"Anh hối hận rồi, hối hận vì không bóc mẽ em ngay lúc đó".
"Ha ha, anh khỏi cần hối hận, hối hận cũng không kịp! Chính thức thông báo cho anh hay, bố mẹ em kịch liệt phản đối! Lý do? Tự anh biết".
Hứa Dực Trung bực quá gọi điện: "Anh không biết em thù dai đến vậy?".
Nghiêu Vũ cười lanh lảnh: "Nhìn chung em không thù dai, nhìn chung em chỉ tính sổ với kẻ nào nợ em".
"Em đã hạ bệ anh?"
"Không, anh có thể rút lui bất cứ lúc nào, em không thích ép buộc người khác".
Hứa Dực Trung tứ phát điên, rút lui? Sao Nghiêu Vũ lại trở mặt như vậy? "Tiểu Vũ ngày mai anh đến đặt vấn đề với bố mẹ em, khi nào cưới em rồi, anh sẽ trị em đến nơi đến chốn!".
"Hứa Dực Trung, anh không còn cơ hội nữa, qua Tết em sẽ chuyển sang làm du lịch ở thị trấn cổ của em, vẫn còn vài nơi em cần đi, hẹn lúc về gặp nhau! Ha ha!". Nghiêu Vũ cười lảnh lót.
Hứa Dực Trung bỏ điện thoại xuống, cũng bật cười. Đúng, anh yêu Nghiêu Vũ, cô đã mang đến cho anh vô vàn những điều mới mẻ, anh thích để cô được tự do như cơn gió, kể cả để thói bướng bỉnh của cô thoải mái phát tác.
Anh kể hết với bố và anh trai đầu đuôi câu chuyện, sau đó nói giọng nôn nóng: "Con định cầu hôn và cưới cô ấy!".
Nghiêu Vũ cũng kể mọi chuyện với bố mẹ, ba người cười ngặt nghẽo, bố nói: "Nghiêu Nghiêu, giữa hai người quan trọng nhất là phải chân thành, con không được đùa giỡn cậu ta như vậy".
Nghiêu Vũ lẩm bẩm: "Con ghen, ghen với chính mình, ai bảo anh ta muốn đi gặp người khác".
"Nghiêu Nghiêu, con xác nhận con thích cậu ta thật?". Mẹ cô hỏi.
"Vâng, mẹ à, ở bên anh ấy con rất vui. Không phải vì nhà anh ấy có tiền, cũng không phải vì những cái khác. Đương nhiên cái đó cũng tạo nên tính cách và lối sống của anh ấy, nhưng Hứa Dực Trung có thể hiểu con".
"Lẽ nào con lại bị động như vậy?". Mẹ Nghiêu Vũ nghi ngờ.
Nghiêu Vũ cười vang: "Anh ấy là kiểu người con thích. Mẹ à, anh ấy có thể bộc lộ bản tính trước mặt con. Anh ấy biết con thích gì, cần gì, rất vui vẻ đáp ứng. Con cũng thế, con rất vui!".
"Vậy Đồng Tư Thành trước đây thì sao?".
"Anh ấy cũng rất tốt, nhưng quan điển không giống con, chỉ có thế thôi". Nghiêu Vũ vẫn cảm kích khi nghĩ đến Đổng Tư Thành, có lúc cô cũng đã nghĩ, sao mình may mắn thế, được hai người đàn ông yêu hết lòng.
Chương 51 - Valentine buồn tẻ
Nghiêu Vũ không hề biết chuyện xảy ra với Tuệ An và Thiên Trần. Valentine năm nay cô chìm nghỉm trong hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi chỉ biết cười ngốc nghếch.
Đây là Valentine đầu tiên của Thiên Trần và Hoài Dương sau khi kết hôn, cũng là Valentine đầu tiên của Thiên Trần với người đàn ông khác.
Lâm Hoài Dương đặt chỗ ở nhà hàng, hai người ăn một bữa tối rất dễ chịu. Thiên Trần đã quen với sự trầm lặng của chồng, quen dần cảm giác không dựa vào anh.
Phụ nữ ai cũng thích lãng mạn, khao khát những mới mẻ bất ngờ, khao khát người yêu bận rộn làm gì đó vì mình, nhưng Lâm Hoài Dương vẫn thế, không có chương trình gì mới, ăn xong bữa tối trong không khí dễ chịu, sau đó đi xem ca nhạc, Thiên Trần đã thấy thỏa mãn.
Ăn tối xong đến một phòng trà, phòng trà tối nay cũng được trang trí rất nên thơ. Tiếng dương cầm dìu dặt. Thiên Trần lại nhớ lần đầu tiên đến nhà Lâm Hoài Dương, nhìn anh chơi đàn, hát, lòng cô vui như một chú chuột nhỏ chạy qua chạy lại.
Cô dịu dàng nhìn chồng, anh điển trai như vậy, chỉ riêng ngoại hình của anh cũng đủ thấy hãnh diện. Cô nghĩ tới lúc anh âu yếm, khác hẳn Tiêu Dương, dù hôn hay làm tình đều nhẹ nhàng.
Có lúc cô nghĩ, bao giờ anh mới có những phút đột phá mãnh liệt đắm say? Cô se sẽ thở dài, con người không thể so sánh. Lâm Hoài Dương là thế, anh không bất ngờ và cuồng nhiệt, mới mẻ như Tiêu Dương, luôn khơi bùng lửa dục trong cô. Nhưng anh là chồng cô.
Cuộc sống là vậy. Ngoài những mâu thuẫn, những xúc động bùng phát bát ngờ, hầu như ngày lại ngày bình thản trôi qua. Là cô không tự hài lòng với những gì đã có hay là phần lớn mọi người đều sống như vậy? Thiên Trần không biết.
Mọi người xung quanh đều sống như vậy, thỉnh thoảng lóe sáng, sau đó lại trở về bình thường.
Cũng như tối nay, trong không khí đầm ấm này, lẽ ra nên nói lời âu yếm, nhưng Lâm Hoài Dương chỉ chăm chú nghe nhạc, nếu Thiên Trần không nói, anh chỉ ngồi im.
Thiên Trần thẫn thờ ngồi ngây, tâm trí cô đã bay rất xa.
"Cô ơi, mua hoa không?"
Tiếng cô bé bán hoa vang bên cạnh, Thiên Trần mỉm cười: "Cháu nên hỏi chú kia mới phải chứ".
Cô bé cũng cười. Thiên Trần mơ hồ nhìn cô bé, rồi lại nhìn Lâm Hoài Dương, nụ cười vụt tắt.
Lâm Hoài Dương mắt vẫn lim dim, không biết là ngủ hay đang thưởng thức âm nhạc. Thiên Trần ngượng nghịu lắc đầu với cô bé bán hoa: "Không mua, cám ơn cháu!"
Cô không gọi chồng, lặng lẽ uống trà, lòng xao xuyến. Nếu là Tiêu Dương, cô sẽ giận, hoặc sẽ cười nhạo anh... nhưng Tiêu Dương tuyệt đối không, không lim dim mắt, chìm trong thế giới riêng, bỏ mặc cô trong ngày Valentine, trong không khí như thế này. Một giọng nói gay gắt khe khẽ vang trong lòng cô.
Ngay trong ngày Valentine vẫn khô khan như thế. Không hiểu sao cô thấy buồn cười.
Đây là tình yêu sao? Là cuộc sống lứa đôi mới chỉ nửa năm sau ngày cưới? Người chơi dương cầm chợt cất tiếng hát, giọng trầm trầm da diết:
"Baby, tell me how can I tell you.
That I love you more than life.
Show me how can I show you.
That I'm Blinded by your light... ...
Cô từng nghe bài này, Thiên Trần giật mình mở to mắt.
"I know they gonna say our love's not strong enough to last forever.
And I know they gonna say that we'll give up because of heavy weather
...
When you touch me I can touch you.
To find out the dream is true.
I love to be loved,
I need yes I need to be loved.
I love to be loved by you... ...
Cô nhíu mày, đó chính là bài hát, bài hát đêm đó cô đã đứng trên chân Tiêu Dương để anh dìu đi trong tiếng nhạc. Tiêu Dương khép mắt, miệng hát khe khẽ, tay vòng nhẹ quanh người cô, ánh mắt như có lửa... tất cả chợt hiện ra. Tim cô bất chợt nhảy từng nhịp đau đớn.
Bài hát kết thúc, Thiên Trần chầm chậm đứng lên, đi đến bên nhạc sĩ khẽ nói: "Xin cảm ơn, anh hát rất tuyệt, có thể cho tôi biết, ai hát bài này không? Tên ca khúc là gì?".
Nhạc sĩ mỉm cười: "Ca khúc do Marc Terenzi hát, tên bài hát là I love to be loved by you".
"Cám ơn!". Thiên Trần quay về chỗ ngồi. Lòng nao nao, dường như có một giọng nói rất nhỏ nói với cô, bài hát này rất đặc biệt, Tiêu Dương không ngẫu nhiên chọn bài hát đó.
"Hoài Dương!"
Lâm Hoài Dương mở mắt, nhìn Thiên Trần đứng trước mặt: "m nhạc êm đềm quá, nhắm mắt nghe rất dễ chịu".
"Đi thôi."
Lâm Hoài Dương ôm eo cô ra khỏi phòng trà.
Anh dè dặt nhìn cô: "Hay là mình đi xem phim?".
"Không, về nhà thôi, hôm nay hình như anh hơi buồn ngủ".
Cô nói rất tự nhiên, không có vẻ giận dỗi, Lâm Hoài Dương giải thích: "Không phải buồn ngủ. Không khí xung quanh như vậy nên anh muốn nhắm mắt tĩnh dưỡng thôi".
Về tới nhà, Thiên Trần lên mạng. Do dự rất lâu, đắn đo rất lâu, tim đập thình thịch, như đang lén lút hẹn hò.
Đợi khi chồng cô ngủ, cô lên mạng tìm và đã thấy bài hát đó.
Nỗi đau bất chợt bùng ra.
Thiên Trần tắt máy, vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.
Khi dòng nước ấm xối vào người, nước mắt cũng giàn giụa.
...
Cho anh biết làm sao anh nói được, anh yêu em hơn cả tính mạng mình.
Cho anh biết, anh làm sao để em thấy, ánh sáng nơi em làm lóa mắt anh.
Khi em vuốt ve anh, anh cảm thấy giấc mơ là có thật.
Anh muốn em yêu anh, có phải em sợ hiện tại, em đợi chờ lời thề trong hôn lễ.
...
Anh biết, người ta bảo tình yêu chúng ta không đủ nặng để bên nhau mãi mãi.
Anh cũng biết, họ cho rằng khó khăn sẽ làm chúng ta từ bỏ tình yêu.
Nhưng làm sao họ biết, tình hai ta do trời xanh ban tặng.
Anh muốn em yêu anh, anh cần em yêu anh, anh muốn em yêu anh, phải, em yêu anh.
Tiêu Dương của cô, tình yêu của cô! Cô không hề biết Tiêu Dương đã nhìn thấy hết, từ ngày đó anh đã biết sẽ chia tay.
Đêm đó Thiên Trần lại mơ thấy Tiêu Dương. Nụ cười của anh chập chờn như ánh sáng trên mặt nước, vẫy gọi cô chia tay. Nhưng tay vừa giơ, nụ cười đó đã vỡ vụn, cô tuyệt vọng thét lên: "A Dương!".
Bỗng giật mình mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Thiên Trần!". Lâm Hoài Dương bị đánh thức bởi tiếng gọi thất thanh của cô. Anh ôm chặt cô, tay vỗ nhẹ vào lưng cô ướt mồ hôi: "Anh đây! Trần! Anh đây...".
Thiên Trần ép nước mắt vào trong, nghẹn ngào: "Không sao...A...A Dương!".
"Anh đây!". Giọng Lâm Hoài Dương càng nhẹ, anh cúi hôn cô, tay lần tìm, giật dây bộ đồ ngủ của cô, chầm chậm vuốt ve cơ thể cô.
Dòng nhiệt từ sâu trong lòng bùng lên, tâm hồn trống rỗng, cô khao khát lấp đầy chính mình. Thiên Trần bỗng hốt hoảng bởi những cảm giác xa lạ đó, muốn đẩy anh ra, nhưng anh đã ghì chặt cô, lật người, đè lên cô.
Đêm đó, Lâm Hoài Dương dữ dội như giông bão, khiến Thiên Trần kinh ngạc.
Tuệ Anh rất chờ đợi ngày Valentine. Cô trang trí nhà cửa, mua hoa quả tươi, chuẩn bị những món ăn Trương Lâm Sơn thích. Cô còn về nhà nhờ mẹ hướng dẫn nấu ăn. Tuệ Anh biết chồng bận công việc, cô muốn mình có thể tự vào bếp để chồng có thể thường xuyên được ăn những món ngon mỗi khi về nhà. Cô còn mua một cặp đồng hồ tình nhân hơn bốn vạn tệ. Hôm nay Tuệ An đã chuẩn bị chương trình kín cả buổi tuối, thậm chí còn mặc bộ váy ngủ lụa đỏ tươi.
Sắp hết giờ làm, Trương Lâm Sơn gọi điện báo, tối nay anh lại có việc.
Tuệ An cố kìm nước mắt. Cô vẫn hi vọng Trương Lâm Sơn chỉ về muộn một chút, vẫn có thể nhìn thấy tất cả những thứ cô vất vả chuẩn bị. Tuệ An đợi rất khuya, đến tận một giờ đêm, mới thu dọn mọi thứ, ngôi nhà trở lại bình thường.
Cô đi tắm, thay bộ váy ngủ khác.
Vóc người Tuệ An vẫn rất đẹp, thon thả, gợi cảm. Chiếc váy lụa mềm mại như dán vào người. Vừa tắm xong, mặt hồng như cánh hoa đào mùa xuân tươi thắm sắc, như ánh hồng ngọc lung linh.
"Lâm Sơn, Tuệ An cũng rất đẹp!". Đỗ Lối khẽ nhếch môi, tay vuốt nhẹ mình trong gương. Ánh mắt nhòe dần, nước mắt ứa ra. Cô lau khô nước mắt, thay bộ quần áo bình thường, cầm túi xách ra khỏi nhà.
Ngày Valentine, Trương Lâm Sơn đã lựa chọn ở bên Đỗ Lối. Sau khi ăn bữa tối đầm ấm ở nhà Đỗ Lối, anh chỉ định ở lại một lát rồi về nhà. Anh còn chưa kịp mở miệng, Đỗ Lối đã giục, "Anh không nên ở lại đây, hôm nay là ngày Valentine..."
Trương Lâm Sơn buồn rầu nói: "Em muốn anh để em một mình trong ngày này ư?"
"Không sao, em một mình quen rồi. Nếu anh không về, Tuệ An...". Lòng chua xót xen lẫn ngọt ngào. Biết làm thế nào, nói như vâỵ, cô cũng rất buồn, cô không muốn thế, ai đã yêu, chẳng muốn chiếm hữu người yêu.
Nhớ lại lời Nghiêu Vũ, thực sự không có tình bạn khác giới đơn thuần. Khi đã vượt qua giới hạn, có quan hệ thể xác, sự ngưỡng mộ ban đầu sẽ biến thành nỗi khát khao không thể cưỡng nổi.
"Thật đáng ngờ, không biết em có thực sự yêu anh?". Trương Lâm Sơn khẽ nói.
Đỗ Lối ngẩng phắt đầu, ôm chầm lấy anh từ phía sau, nước mắt nhỏ xuống tâm lưng rắn chắc của anh: "Em yêu anh! Bây giờ em mới hiểu thế nào là yêu một người, em cần anh, em không thể chịu được nữa rồi!". Đỗ Lối bật khóc.
Trước đây cô tưởng tình cảm với Hứa Dực Trung là tình yêu, nhưng bây giờ với Trương Lâm Sơn thì khác. Cô luôn thận trọng, chỉ sợ anh bị ảnh hưởng. Không dám gọi điện cho anh vào ban đêm, cho anh tự do nhất để lựa chọn. Tất cả chỉ vì yêu anh, vì muốn giữ chặt trái tim anh.
Nhưng cô buồn, buồn vô hạn. Cho dù cô níu kéo, muộn mấy Trương Lâm Sơn cũng phải về nhà. Yêu cô bao nhiêu anh vẫn nhớ còn có Tuệ An.
Đỗ Lối cảm thấy cô có thể hi sinh tất cả vì anh, một mình chịu đựng tất cả, nhưng tối nay Trương Lâm Sơn đã khơi lại mọi nỗi đau khổ trong cô. Anh siết cô vào lòng, nhắm mắt: "Tại sao? Tại sao anh lại không gặp em sớm hơn?". Anh nâng mặt cô, hôn như mưa. Không cần nói gì, sự bộc phát của cơ thể đã nói lên tất cả.
Tuệ An chạy xuống tầng, lại đứng sững, nhìn về phía cổng chung cư tĩnh mịch hi vọng thấy ánh đèn xe của chồng. Cô lau nước mắt, loạng choạng quay về, lại dọn tất cả những thứ đã chuẩn bị lên bàn, thay bộ váy ngủ lúc trước, lên giường đi nằm. Miệng mơ màng mỉm cười, nghĩ đến lúc về nhà, nhìn thấy những thứ này, chồng cô nhất định sẽ cảm động, nhất định.
Đêm đó, Hứa Dực Trung đã cầu hôn Nghiêu Vũ.
Nghiêu Vũ chỉ hỏi anh một câu: "Tại sao anh không trách em giấu anh mọi chuyện?".
"Cái đó anh không bận tâm, cũng không phải không bận tâm, mà bởi vì điều kiện bây giờ không cần anh bận tâm cái đó".
"Xin lỗi! Thực ra em vẫn nhìn nhận quá xấu về con người".
"Vậy nếu anh không có tiền, em có bận tâm không?".
"Có chứ, nhưng em biết, nếu không có tiền, anh sẽ đi kiếm, sẽ cùng em đi kiếm. Dực Trung, trước nay em vẫn cho rằng điều kiện thế nào thì sống như thế. Chỉ cần như vậy".
Hứa Dực Trung thở một hơi dài: "Lấy anh không tốt ư?".
"Không tốt!", Nghiêu Vũ bật cười, "Em không thể hãnh diện".
Hứa Dực Trung làm điệu bộ ngất xỉu: "Thì cứ tiếp tục bắt nạt anh là em có thể hãnh diện, anh giơ tay hàng!".
"Dực Trung, sau này anh vẫn sẽ trêu em cười như vậy chứ?".
"Cái đó anh không dám chắc, nếu em đảm bảo cứ ngốc nghếch như vậy, anh nghĩ cũng không khó".
Nghiêu Vũ không biết chuyện của Tuệ An và Thiên Trần. Valentine năm nay cô chìm nghỉm trong hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi luôn miệng cười ngốc nghếch.
Chương 52 - Giữa hai đầu cán cân
Nỗi đau xót xâm chiếm lòng anh, Trương Lâm Sơn hiểu, cán cân trong lòng anh đã nghiêng về Đỗ Lối. Cô và anh giống như hai bánh xe răng cưa, từng mắt xích đều vừa khớp.
Tim Thiên Trần đã cháy thành tro từ khi chia tay với Tiêu Dương. Cô cảm thấy giữa cô và Lâm Hoài Dương không có gì để nói, họ giống như hai đường thẳng song song có thể bình ổn sống bên nhau, giống như đường ray tàu hỏa, có thể vươn rất dài, rất xa nhưng mãi mãi không bao giờ gặp nhau.
Gần sáng Trương Lâm Sơn về đến nhà. Đèn phòng khách vẫn sáng, sắc trời sáng dần làm nhạt ánh đèn. Anh biết đó là vì Tuệ An sợ khi anh về, trong nhà tối om, cảm giác không hay. Nếu anh không về, đèn sẽ sáng suốt đêm.
Anh tắt đèn, thấy thức ăn đậy trong lồng bàn, mở ra nhìn, sống mũi cay cay. Trước giờ Tuệ An không biết nấu ăn, nhưng trên bàn toàn những món anh thích... Anh không hề biết cô đã học nấu ăn, học nấu những món anh thích.
Anh lấy bát đũa ngồi xuống gắp vài miếng thức ăn, thức ăn đã nguội hết, tan trong miệng không rõ vị gì.
"Lâm Sơn, anh về rồi à?". Tuệ An dụi mắt đứng ở cửa phòng ngủ.
Mái tóc hơi rối, thân hình quyến rũ, mắt mơ màng, Trương Lâm Sơn buông đũa đi đến. Tuệ An ôm anh nũng nịu: "Em đợi anh mãi! Bế em đi!". Trương Lâm Sơn cuối xuống bế cô, chiếc váy lụa mềm dán vào người, lộ ra cơ thể mảnh mai. "Sao lại gầy đi rồi?".
"Anh không về, đêm nào em cũng thức giấc, không ngủ được".
"Hôm nay cuối tuần, không phải đi làm, ngủ thêm chút nữa nhé". Trương Lâm Sơn bế cô lên giường, định quay đi,
Tuệ An kéo anh lại: "Em muốn anh ôm em ngủ".
Trương Lâm Sơn bối rối, lòng nhớ tới Đỗ Lối, miệng lại dỗ dành Tuệ An: "Anh ở phòng khách, không đi đâu, ở nhà với em".
Tuệ An nhất định không chịu.
Trương Lâm Sơn ngồi tựa đầu giường, Tuệ An sung sướng dịch lại gần, cô đã quen ôm anh, dụi vào ngực anh ngủ.
Tấm lưng trắng ngần của Tuệ An lộ ra ngoài, xương bả vai nhô cao, Trương Lâm Sơn vuốt ve, Tuệ An mỉm cười, tay đã luồn vào áo anh.
Lúc đầu Trương Lâm Sơn không để ý nhưng động tác của Tuệ An dần dần mạnh bạo, anh chưa kịp chuẩn bị, bên dưới đã có phản ứng.
Tuệ An ngẩng đầu nhìn anh, khẽ gọi: "Lâm Sơn!".
Mặt cô mềm như nước mùa xuân, mắt long lanh, dây váy ngủ màu hồng lặng lẽ tuột ra, để lộ bờ vai mảnh dẻ, chiếc váy vừa trễ xuống, bó chặt ngực cô. Trương Lâm Sơn ngơ ngẩn nhìn.
Tuệ An nhỏm dậy, chủ động hôn anh. Anh không hề biết là vợ mình lại có khát khao như vậy. Với một chút hiếu kì, với kích thích mãnh liệt của cảm quan, anh bị Tuệ An dẫn dụ, ham muốn bất ngờ bùng lên.
Đã lâu không làm tình với vợ, trải nghiệm mới mẻ này khiến Lâm Sơn vô cùng thoả mãn.
Nhưng phút thăng hoa qua đi, lại thấy mệt rã rời. Anh nhắm mắt nhớ lại lời nói của mình khi rời nhà Đỗ Lối: "Em không yêu cầu, nhưng anh muốn, đừng áy náy, đây là việc của anh".
Nhưng bây giờ Trương Lâm Sơn lại do dự. Liếc nhìn Tuệ An cuộn tròn trong lòng anh ngủ ngoan như con dê nhỏ. Cô là ngừơi vợ tốt nhất trên đời.
Nỗi chua xót xâm chiếm lòng anh, anh hiểu, cán cân trong lòng mình đã nghiêng về Đỗ Lối. Cô và anh là hai bánh xe răng cưa, từng mắt xích ăn khớp.
Anh mâu thuẫn, Tuệ An là người tốt nhưng không thể mang lại cho anh những phút đam mê dữ dội như núi lửa phun trào, không thể làm bùng lên ham muốn nguyên thuỷ nhất trong anh. Cô bé nhỏ yếu đuối, hôn nhân làm anh mệt mỏi.
Công việc của anh đầy áp lực, nhưng Tuệ An lại không thể chia sẻ, cô làm việc trong môi trường đơn thuần, không hiểu những phức tạp vất vả của anh. Anh cũng từng nói với cô những áp lực, cạnh tranh ở cơ quan, Tuệ An tròn mắt nhìn anh: "Lâm Sơn, vậy thì chúng ta không cạnh tranh nữa! Anh đã là trưởng phòng rồi".
Trương Lâm Sơn không biết nói sao. Với Đỗ Lối thì khác. Đỗ Lối rất hiểu những vấn đề tế nhị, rất hiểu luật chơi không tiến lên nghĩa là bị đào thải, cô có thể cùng anh phân tích vấn đề, đưa ra chủ kiến rất sắc sảo. Cô và anh thực sự ngưỡng mộ lẫn nhau.
Lòng ngưỡng mộ ban đầu chỉ thể hiện trong xã giao bình thường, về sau anh không thể nào kiểm soát được tình cảm của mình. Trương Lâm Sơn ngạc nhiên phát hiện, Đỗ Lối xinh đẹp như vậy lại không hề biết hôn. Một cô gái hoàn mĩ như thế, anh quả thực không thể bỏ qua.
Tuệ An trở mình. Những đường cong mềm mại nổi lên dưới làn chăn mỏng, lòng anh lại xao xuyến. Những cố gắng của cô vì anh, càng khiến anh cảm giác mình có tội.
Gần một năm nay, anh cảm thấy, trong cuộc sống của họ, Tuệ An cơ hồ mờ nhạt như có như không, nên mới nói với Đỗ Lối như vậy. Nhưng hôm nay Tuệ An lại đánh thức trách nhiệm trong anh.
Anh ngấm ngầm xót xa, nhẹ nhàng xuống giường, ra phòng ngoài.
Hôm nay trong nhà rất khác, Tuệ An mua hai bó hoa tươi, tối qua cô đã đợi anh về cùng đón Valentine ư?
Đỗ Lối gửi tin nhắn, Trương Lâm Sơn giật mình. Trước đây cô không bao giờ nhắn tin vào giờ này. Anh đọc xong, lặng lẽ xoá đi.
Đỗ Lối nhắn: "Đừng miễn cưỡng, em chỉ cần hiện tại".
Đỗ Lối thông minh hiểu biết như vậy, hiểu rõ trăn trở mâu thuẫn trong anh. Cuộc đời người ta đâu dễ gặp tri âm. Anh lại muốn bỏ Tuệ An.
Lòng đã quyết, Trương Lâm Sơn khoác áo, ra đi.
Tuệ An thức dậy, gọi điện cho chồng: "Lâm Sơn, anh đi đâu vậy?".
"Tối nay đến chỗ Hứa Dực Trung có chút việc, đừng đợi anh".
Tuệ An nhìn thức ăn trên bàn, nhỏ nhẹ nhai từng miếng. Nước mắt nghẹn trong họng, không thể nuốt nổi. Cô khóc rất lâu, rồi rửa mặt, gọi điện cho Nghiêu Vũ: "Tiểu Vũ, cậu có đến được không?".
Nghiêu Vũ đang ở chỗ Hứa Dực Trung, định kể với Tuệ An chuyện đính hôn của mình, nghe vậy là đi ngay.
Tuệ An ngồi một mình, nhìn thấy Nghiêu Vũ liền hỏi một câu lạ lùng: "Tiểu Vũ, Hứa Dực Trung đưa cậu đến à?".
Nghiêu Vũ định gật đầu, lại ngẩn ra, cười: "Anh ấy nói hôm nay bận, mình đi taxi đến".
Tuệ An thở phào, nụ cười lại hiện ra, giọng nói cũng nhẹ nhõm: "Nhìn cậu và Hứa Dực Trung thế này, rất mừng cho cậu".
Nghiêu Vũ vui vẻ khoe: "Tối qua Hứa Dực Trung đã cầu hôn, mình đồng ý rồi".
Tuệ An vui vẻ: "Thật à? Khi nào cưới?".
Nghiêu Vũ cười sung sướng, má ửng hồng, dựa vào Tuệ An, nói: "Có nhanh quá không? Mình định đi nốt mấy thị trấn cổ rồi tính".
"Thôi, cưới rồi đi cũng được. Công việc của Tập Đoàn Gia Lâm cũng đang thuận lợi. Hứa Dực Trung cũng không bận nhiều. Anh ấy có thể đưa cậu đi, đừng có đi liền nửa năm đấy. Vợ chồng phải gần nhau, xa cách chẳng ai dám chắc điều gì". Tuệ An thở dài, mặt lại rầu rĩ.
Nghiêu Vũ nhìn thức ăn thừa trên bàn, cũng phần nào đoán ra: "Mấy hôm nay Hứa Dực Trung cũng bận, chắc có việc, suốt ngày nhắc đến Trương Lâm Sơn. Mình cũng không hỏi anh ấy. À, Thiên Trần thế nào? Lâu lắm không liên lạc, cậu có gọi cho Thiên Trần không?".
Tuệ An lắc đầu, dạo này cô làm gì còn tâm trí.
Nghiêu Vũ lập tức gọi điện, lát sau, Thiên Trần cũng đến. Ba người trò chuyện rôm ra, thỉnh thoảng lại cười vang nhà.
Thời gian chầm chậm trôi qua, mười giờ tối Nghiêu Vũ và Thiên Trần mới rời khỏi nhà Tuệ An. Cả hai trở nên trầm tư.
Hôm nay là cuối tuần, Trương Lâm Sơn vẫn không ở nhà. Thiên Trần đột nhiên hỏi Nghiêu Vũ: "Cậu đã biết chưa?".
"Biết gì?".
"Mình cảm thấy Tuệ An không bình thường, trước đây, ít khi cậu ấy gọi chúng mình đến thế này, Tuệ An vốn trầm tính, mình cảm thấy..." Thiên Trần ngập ngừng.
Nghiêu Vũ cười to: "Chỉ hẹn chúng mình đến, muốn tụ tập thôi! Đừng suy diễn lung tung. À, Thiên Trần, cậu thế nào?".
"Tiểu Vũ, mình muốn ly hôn!".
Một tiếng "ầm" nổ trong đầu, Nghiêu Vũ mặt biến sắc, nắm tay Thiên Trần: "Thiên Trần, còn chưa được một năm, cậu làm gì thế? Vẫn nhớ Tiêu Dương? Anh ấy mới cưới được hai tháng!".
Giọng Thiên Trần rất bình tĩnh: "Không liên quan đến Tiêu Dương, là do mình không muốn sống cả đời như vậy".
"Thiên Trần. Nếu cậu có can đảm ly hôn, lúc đầu lẽ ra không nên chia tay với Tiêu Dương, cái giá quá lớn!"
"Đúng! Nếu biết cuộc hôn nhân hoàn hảo trong mắt mọi người lại khiến mình buồn chán như vậy, mình tuyệt đối không...". Thiên Trần chưa nói hết, nước mắt đã giàn giụa.
Nếu sớm biết cuộc hôn nhân theo ý bố mẹ làm cô mệt mỏi đến thế, cô thà bỏ trốn với Tiêu Dương. Bây giờ đã ở thế cưỡi lưng hổ, muốn xuống cũng khó! Nhưng nếu ly hôn sẽ là cú sốc không chịu nỗi đối với bố mẹ.
Ca khúc của Marc Terenz, nụ cười của Tiêu Dương lại hiện trong đầu. Cô tuyệt vọng khóc: "...Nghiêu Vũ, mình kiệt sức rồi, ngày nào cũng là sự lặp lại đơn điệu, mình với Hoài Dương cả ngày không nói với nhau quá mười câu. Mình rất sợ, không biết có sống như vậy hết đời được không...".
Thiên Trần cảm thấy cô và Lâm Hoài Dương như hai đường thẳng song song, như đường ray xe lửa cho dù vươn dài, rất xa, cũng vĩnh viễn không thể gặp nhau.
Trái tim Thiên Trần đã bị cháy thành tro khi chia tay Tiêu Dương. Cuộc hôn nhân nửa năm nay đã dập nốt tàn lửa yếu ớt cuối cùng trong đống tro ấy.
Nghiêu Vũ ôm chặt bạn. Một đường sáng loé lên từ chiếc nhẫn đính hôn trên tay cô. Hôn nhân là gì? Nghiêu Vũ nhìn thấy những đáp án khác nhau.
Hôn nhân của Tuệ An bình lặng mà nguy hiểm, còn hôn nhân của Thiên Trần tẻ nhạt mà nguy hiểm, cô rùng mình, "Thiên Trần, Lâm Hoài Dương chỉ không biết thể hiện, hình như anh ấy chưa từng có bạn gái, chưa từng yêu, cậu hãy hướng dẫn anh ấy! Anh ấy không sôi nổi, không giao thiệp rộng như Tiêu Dương, hầu như chỉ chuyên tâm học hành, công việc, cậu hãy chỉ cho anh ấy! Nếu hai người không nói ra để hiểu nhau, dù với bất kỳ người đàn ông nào cũng không ổn!".
Thiên Trần cắn răng, sắc mặt tối tăm: "Được, mình sẽ hướng dẫn anh ấy, nhưng có thể không?".
Đêm tĩnh mịch, Thiên Trần ủ rũ ra về. Nghiêu Vũ đứng bên đường, ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống rặng cây trên vỉa hè, cây cối chìm trong sắc vàng ảm đạm, xung quanh nhà nhà đều lên đèn, trong mỗi ô cửa sổ là những con người với cuộc sống khác nhau, có những câu chuyện và mảnh đời khác nhau. Cô đột nhiên thấy sợ, thấy hoài nghi với tình yêu, với hôn nhân. Cô vẫy taxi đến nhà Hứa Dực Trung, cô nhớ anh, tối nay cô đặc biệt nhớ anh.
Hứa Dực Trung ngạc nhiên vui sướng, ôm cô ngay từ cửa: "Xem ra anh phải đánh thêm chìa khoá cho em!".
Nghiêu Vũ ôm cổ anh, gục mặt vào hõm vai anh, lòng buồn da diết.
"Em sao vậy?".
"Anh nói thật đi, có phải Trương Lâm Sơn gọi điện nói trước với anh?".
Hứa Dực Trung im lặng một lát, rồi gật đầu, lo lắng nhìn cô: "Em sẽ không gây sự với anh vì chuyện này chứ?".
Nghiêu Vũ bật cười: "Không, em chỉ buồn thôi. Dực Trung, em không muốn cưới nữa".
"Không được!", Hứa Dực Trung quả quyết, quay sang nịnh cô: "Hôn nhân của bố mẹ em không phải rất tuyệt sao?".
"Ờ".
"Vậy em lạc quan lên, sao lại mất niềm tin với anh như vậy?".
"Em cảm thấy thời gian chúng ta ở bên nhau quá ít, có lẽ chưa biết có phù hợp đi đến hôn nhân!". Nghiêu Vũ trở nên nghiêm túc, bắt đầu kể lể, "Anh xem, mỗi khi ở bên nhau, chúng mình thường xuyên cãi cọ, em vụng về, làm gì cũng tuỳ hứng, không biết chăm sóc người khác, thực ra em rất ít đặt mình vào vị trí của người khác để xem xét mọi chuyện, còn nữa...".
"Nói nữa đi, sao không nói tiếp?". Hứa Dực Trung cười cười nhìn cô.
Nghiêu Vũ rầu rĩ dừng lại, hỏi nhỏ: "...còn nữa, đến giờ em vẫn không hiểu anh thích gì ở em? Cũng không biết ý thích của anh có thể kéo dài bao lâu".
"Hôm nay gặp chuyện gì phải không? Vừa ở chỗ Tuệ An? Bọn em luôn ngưỡng mộ, cảm thấy Sơn Tử là người đàn ông lí tưởng nhất, đột nhiên phát hiện tất cả không tốt đẹp như vậy, cho nên bị tác động, đúng không?".
"Còn Thiên Trần nữa, mới cưới chưa bao lâu, đã muốn ly hôn. Thiên Trần khóc, rất đau lòng, rất tuyệt vọng, cảm thấy suốt đời sống như vậy thà chết còn hơn...".
Hứa Dực Trung ôm chặt cô: "Tiểu Vũ, trước đây, hồi đi du học, anh đã yêu một cô gái người Ý. Cô ấy rất giống em, đều là kiểu tính cách anh thích. Có lúc thích một người, hoặc cảm giác vui vẻ khi ở bên người nào đó, là bởi vì tìm thấy ở họ sự tương đồng về nội tâm, anh và em ở bên nhau giống như trở lại tuổi đôi mươi, làm những chuyện ngốc nghếch nực cười không thể tưởng tượng. Anh thích tình cảm bộc lộ thỏa mái, tự nhiên như vậy".
"Nghĩa là, dù em làm gì anh cũng thích?!". Nghiêu Vũ nửa tin nửa ngờ.
Hứa Dực Trung nhăn mặt: "Nếu em ngoại tình đương nhiên anh không thích!".
"Em không!". Nghiêu Vũ lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra, "Em còn chưa lấy anh. Hừ!".
"Sẽ lấy, anh hợp em, em cũng hợp anh".
"Nhưng em rất không thích thái độ của anh đối với Trương Lâm Sơn và Đỗ Lối, nghĩ đến chuyện đó, em lại buồn, hôm nay anh còn nói dối, để Tuệ An tưởng Trương Lâm Sơn đang đi với anh, em rất khó chịu". Nghiêu Vũ cảm thấy day dứt, không muốn nhìn thấy Tuệ An như bây giờ.
Trong lần gặp vào đêm xuân ấm áp hai năm trước Tuệ An và Trương Lâm Sơn là một đôi hạnh phúc. Anh ta hơn vợ mười tuổi, chiều chuộng hết lòng. Còn bây giờ có lẽ anh ta cảm thấy Tuệ An như đứa trẻ, không hiểu, không thể tha thứ cho anh.
Hứa Dực Trung thở dài, "Tiểu Vũ, em vẫn tật đó. Chuyện này nhất thiết không được dựa vào cảm tính để can thiệp. Mọi việc đều có thể thay đổi, không có tuyệt đối, nếu em ngang bướng một mực can thiệp, có khi lại khiến sự việc xấu hơn".
Nghiêu Vũ ấm ức, "Lẽ nào em muốn hại Tuệ An?".
Hứa Dực Trung tư lự, vuốt tóc cô, "Trước khi sự việc vỡ lở, vẫn còn đường lui. Nếu em cho Tuệ An biết, cô ấy sẽ thế nào? Khóc lóc với Sơn Tử? Đi tìm cãi nhau với Đỗ Lối? Hay là lờ đi như không biết? Khả năng nào với Tuệ An cũng khó khăn. Chuyện của Sơn Tử, anh ta sẽ tự giải quyết. Anh lấy ví dụ thế này, em đến nhà thờ, đã biết những cửa sổ kính rực rỡ rất đẹp. Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài chỉ thấy cửa kính đó bám đầy bụi, tối tăm, thậm chí cũ kĩ. Nhưng bước vào trong, khi ánh mặt trời chiếu rọi, hoặc ánh nến lung linh, những cửa sổ rực lên muôn sắc. Hôn nhân cũng giống một nhà thờ cũ, cảm giác nhìn từ ngoài và đi vào bên trong rất khác nhau, hiểu không, Tiểu Vũ?".
Hứa Dực Trung nhẹ nhàng nghiêng đầu, áp má vào tóc cô: "Hoàn cảnh mỗi người khác nhau, cảm nhận về hạnh phúc cũng khác, em đừng lo sẽ giống người ta, em không phải họ, anh cũng thế".
Nghiêu Vũ suy nghĩ lời anh nói, nỗi hoang mang trong lòng dần tiêu tan. Cô ngạc nhiên nhìn anh, Hứa Dực Trung luôn đưa đến cho cô những nhận thức mới mẻ. Đây chính là người lấy trộm chân nến trong nhà hàng cho cô, mang bữa sáng đến tận nhà cô? Là người đã bí mật thay những trang có tên Đồng Tư Thành bằng trang tên mình trong cuốn từ điển? Nghiêu Vũ cắn anh một cái, nói thầm vào tai: "Em thích đôi khuyên tai đó, cái tên cũng rất hay".
Vành tai Hứa Dực Trung đỏ một cách đáng ngờ, anh xoay đầu lại nói nhỏ với cô: "Mua rồi mới biết tên của nó, gấp quá, làm gì có thời gian lựa chọn, trông đôi nào cũng giống nhau, mua vội một đôi rồi đi..." .
"Ha ha! Anh xấu hổ rồi!". Nghiêu Vũ cười ngặt nghẽo.
Hứa Dực Trung giả bộ sầm mặt, quay lại chủ đề cũ, "Nghe rõ chưa, không được can thiệp, nếu không, lại hối hận".
Nghiêu Vũ nén cười, gật đầu. Rồi lại thấy buồn, chỉ có những người từng trải mới có thể làm như vậy! Có lẽ mình nên ít bị kích động thì hơn, khi dần dần biết cách bình tĩnh đối diện, con người cũng trưởng thành. Nhưng cô không muốn trưởng thành, Nghiêu Vũ bất giác lại lén thở dài.
Nhìn bộ dạng của cô Hứa Dực Trung không nhịn được cười, "Cố bắt mình buồn, cũng không buồn được. Nào nói anh nghe, cảm giác em thích nhất là gì? Ví dụ, được ở bên chồng em?".
Nghiêu Vũ nghĩ một lát nói, "Em nghĩ, ví dụ đi thăm quan hết các thị trấn cổ, anh có thể đi cùng em, cũng có hứng thú như em, cùng thưởng thức văn hóa và những đặc sản địa phương, cùng cười phá lên mỗi khi nhìn thấy chuyện gì hay hay. Chính là cảm giác đó!".
"Thế ư, vậy anh chỉ có thể đưa em đi tìm cảm giác đó".
Nghiêu Vũ lườm anh, "Anh thì có hứng thú gì, có khi lại giống anh chàng Lâm Hoài Dương kia, Thiên Trần hỏi anh ta, Nam Kinh có gì hay? Anh ta trả lời, đâu cũng thế. Thiên Trần lại hỏi, anh đi chơi những đâu, anh ta nói, cũng chỉ có mấy nơi. Thật kinh khủng! Tẻ ngắt, không đồng điệu, chính là thế!".
"Vậy anh muốn biết, em thích gì ở anh?".
Ánh mắt Nghiêu Vũ ranh mãnh lóe lên, nhảy từ trên người anh xuống, đứng ở một chỗ xa, cười khanh khách: "Anh là nhà đầu tư!".
Hứa Dực Trung cũng không vội, thong thả, ưỡn thẳng người đi về phía cô, nhân lúc Nghiêu Vũ quay người định chạy, giơ tay tóm cô, kéo giật trở lại, "Nhà đầu tư có quyền đòi hỏi em thực hiện nghĩa vụ...".
Gió xuân từ cửa sổ thổi vào, căn phòng ấm cúng, vang tiếng cười.
Chương 53 - Cái hộp cũng biết khóc
Nước mắt Nghiêu Vũ tuôn như mưa. Chiếc hộp nhỏ Đồng Tư Thành tặng cô chứa đựng hi vọng, hi vọng muốn làm cô cảm động, nhưng khi mở chiếc hộp anh để lại trong ngôi nhà cổ, bên trong chỉ có đau khổ và hối hận.
Tháng ba, đại hội đại biểu nhân dân toàn tỉnh thông qua nghị quyết bảo tồn thị trấn cổ. Đây là lần đầu tiên đại hội đưa ra nghị quyết về vấn đề đó. Đồng thời tập đoàn Gia Lâm liên kết với tập đoàn Phương Bắc đầu tư sáu trăm triệu tệ trùng tu bảo tồn khai thác du lịch thị trấn cổ, hợp đồng cũ của tập đoàn Gia Lâm với thành phố B cũng sửa đổi, chuyển toàn bộ đầu tư xây dựng giai đoạn hai của tập đoàn vào đầu tư khai thác du lịch thị trấn cổ.
Tháng tư, Nghiêu Vũ nhận được giấy tờ quyền sử dụng đất do Đồng Tư Thành nhờ Tiêu Dương đưa đến. Anh chuyển quyền sở hữu hai lạc viên ở thị trấn cổ sang tên cô, tại sao như vậy, cô không biết.
Không thể liên lạc với Đồng Tư Thành, Tiêu Dương ngập ngừng nói với cô, Đồng Tư Thành đi công tác. Nghiêu Vũ không biết làm thế nào, cô không thể nhận món quà đó, chỉ biết chờ Đồng Tư Thành quay về.
Định đi hỏi thăm tin tức của Đồng Tư Thành, nhưng Tiêu Dương hỏi lại cô: "Nghiêu Vũ, có thể đi uống tách trà không?".
Nghiêu Vũ gật đầu, "Được!".
Trông Tiêu Dương càng trầm lặng hơn trước. Anh mới mua chiếc Ford màu hồng, Nghiêu Vũ ngạc nhiên nhìn màu sắc chiếc xe. Tiêu Dương cười, "Mua cho vợ, anh không đi xe".
Nghiêu Vũ thầm nghĩ, anh thật tốt với vợ.
Tiêu Dương lái xe đến trường đại học cũ của họ, dừng trước quán trà Lương Mộc Duyên. Cô lại nghĩ, anh rất giống Thiên Trần, đều muốn trở về nơi có nhiều kỷ niệm.
"Nghe nói em và Hứa Dực Trung đã đính hôn?".
"Vâng".
Tiêu Dương rõ ràng suy nghĩ, đắn đo khá lâu, "Nghiêu Vũ, chúng ta quen nhau cũng bảy tám năm, đã là bạn cũ, anh nói thẳng vậy. Nếu sư huynh không như em nghĩ, em có lựa chọn anh ấy không? Thực ra Tư Thành về nước là muốn làm lại với em, lúc đó hình như em chưa bắt đầu với Hứa Dực Trung".
Nghiêu Vũ ngây người, không như mình nghĩ? "Em nghĩ thế nào? Đồng Tư Thành nói gì với anh?".
"Không nói gì, mùa đông năm ngoái, có lần Tư Thành, vô tình thổ lộ, em cho là anh ấy quá tính toán".
Nghiêu Vũ nhìn ly cafe trước mặt, cô vẫn chọn Mocha, không phải vì không quên được Đồng Tư Thành, mà vì đã trở thành thói quen. Thói quen này đã không còn liên quan tới anh nữa.
Chiếc nhẫn trên tay thỉnh thoảng lại lóe sáng, làm cô nhớ tới đôi mắt lóng lánh của Hứa Dực Trung.
"Lúc đó em quá khích động, hiểu lầm lời nói của Đông Tư Thành, em xin lỗi. Còn có lựa chọn anh ấy hay không, thật ra hồi đó em vẫn do dự, bây giờ đã nghĩ ra rồi, Hứa Dực Trung hợp với em hơn, không phải Đồng Tư Thành không tốt".
Tiêu Dương mím môi, chuyển chủ đề, "Thiên Trần thế nào?"