Nếu như yêu
có thể
nói đi vào quỹ đạo rất tốt. Công ty không có nhiều nhân viên, nhưng ai đối với ba anh đều hết mực kính trọng.
Mẹ anh, là một người phụ nữ bình thường vô cùng, bà ở nhà nuôi dạy hai con nhỏ. Em gái anh cũng vô cùng xinh
xắn đáng yêu và biết nghe lời. Gia đình anh xem như vô cùng hạnh phúc.
Cho tới một ngày, ba anh dẫn về một người đàn ông cực kì sang trọng. Từ cách ăn bận đến cách nói chuyện cho
thấy ông ta là người khôn ngoan. Giọng ông ta cũng rất sảng khoái. Ba anh đã giới thiệu với cả nhà :” Đây là bác
Nghiêm, bạn cùng quê với ba. Cũng là người đang cùng công ty ta hợp tác, trước đây ba rất quý bác ấy”
Khi Cảnh Phong thay mẹ bê nước mời ông ta uống, ông ta nhìn anh chăm chú hỏi vài câu, Cảnh Phong lễ phép trả
lời rành rọt đứng lui một bên, ông ta cười nói:
- Cậu có thằng con khá thật, xem ra sau này sẽ làm một nhanh tài đó.
- Thằng con của em trông vậy chứ khờ lắm – Ông Cảnh Hàn cười cười đáp.
- Chú cứ tin đi, anh chú nhìn người chưa bao giờ sai cả – Hoàng Sĩ Nghiêm rút gói thuốc trong túi ra châm một mồi
lửa rồi đáp.
- Dạ, thằng con này là niềm tự hào của em đó anh – Ông Cảnh Hàn cười cười ánh mắt ánh lên vẻ tự hào khi nhìn
Cảnh Phong, đứa con trai này năm nào cũng là học sinh giỏi toàn trường.
- Haha, anh nhìn người đố có sai mà. Anh đây chỉ có mỗi một đứacon gái , thấy thằng con của chú mày mặt mày
sáng sũa lại thông minh thì thích lắm. Không mấy, để thằng nhóc làm con nuôi hay con rễ của anh đi – Ông Sĩ
Nghiêm quay sang Cảnh Phong hỏi đùa – Con muốn làm con nuôi hay con rể bác.
- Anh cứ trêu cháu mãi, mau xuống gọi mẹ đem thức ăn đãi bác Nghiêm đi con ….- Ông Cảnh Hàn vui lắm, ông
bảo vợ làm nhiều món ngon đãi ông Sĩ Nghiêm, lần này nếu hợp tác thành công, công ty của ông có nhiều cơ hội
phát triển, nhân viên ông sẽ có cuộc sống tốt hơn. Ai cũng mong đợi, cũng may, hai người họ lại cùng quê, cũng có
quen nhau, ông Sĩ Nghiêm chiếu cô đến ông hơn so với người khác. Cho nên để ông mới mời ông Sĩ Nghiêm về nhà
dùng cơm ôn chuyện cũ.
Cảnh Phong rất ấn tưởng với ông Sĩ Nghiêm, nhìn vào thì thấy con người ông ta rộng rãi thoải mái vô cùng, nhưng
anh không thích ánh mắt của anh ta cho lắm. Trong đôi mắt ấy , có chút gì đó gian trá, nhất là khi nhìn vào mắt anh,
có điều gì mờ ám vô cùng.
Có điều những ngày sau đó, ba Cảnh Phong vui vẻ vô cùng, ông còn hào hứng khoe, mình vừa làm một đơn hàng rất
khá rồi dẫn vợ con đi ăn nhà hàng. Khoảng khắc hạnh phúc của ngày hôm đó, Cảnh Phong không bao giờ quên.
Chỉ tiếc rằng những ngày hạnh phúc nhanh chóng vụt tắt, hai tháng sau, ông Cảnh Hàn về nhà với vẻ mặt buồn rầu.
Mẹ Cảnh Phong thấy vậy vội đi tìm hiểu, lát sau bà trở ra với nét mặt bơ phờ, đôi mắt đỏ hoe. Bà nhìn Cảnh Phong
và em gái anh, giang tay ôm lấy hai đứa con vào lòng thật chặt giống như sợ xa rời.
- Mẹ, chuyện gì vậy mẹ, sao mẹ khóc? – Em gái cảnh Phong, Như Ngọc ngây ngô tròn mắt nhìn mẹ hỏi – Ai làm
mẹ khóc vậy. Có phải tại con và anh hai không ngoan nên mẹ buồn không?
- Không phải đâu con – Mẹ Cảnh Phong cố gắng cười, lau đi nước mắt rồi nói tiếp – Tại lúc nãy mẹ không cẩn thận
va chân vào tường, làm chân đau mà khóc thôi.
- Để con xoa dầu giúp mẹ - Như Ngọc cong đôi môi hồng nhỏ xíu của mình lên nói, rồi vội vàng chạy đi lấy dầu.
Mẹ Cảnh Phong nhìn theo khẽ cười, lắc nhẹ đầu trước vẻ đáng yêu của con gái, nhưng sau đó ánh mắt chở nên buồn
bã.
- Mẹ….- Cảnh Phong gọi khẽ.
- Đi học bài đi con – Bà không muốn nói gì thêm, chỉ khẽ giục Cảnh Phong rồi đi xuống bếp.
Cảnh Phong nhìn theo bóng mệt mỏi của mẹ, rồi nhìn phía phòng ba, tuy chưa hiểu là chuyện gì, nhưng Cảnh Phong
thừa hiểu sắp có giông bão kéo đến gia đình mình.
Giông bão kéo đến vào ngày cảnh sát ập vào nhà Cảnh Phong đưa lệnh bắt ba anh vào lúc cả gia đình dùng bữa cơm
ấm cúng. Mẹ Cảnh Phong đang bê tô canh nóng đi lên, thấy vậy thì hoảng hốt đến nỗi đánh rơi tô canh xuống sàn
nhà, sau đó ngất đi. Tô canh nóng văng vào người em gái anh đang hoảng sợ chạy xuống núp dưới chân mẹ.
Cảnh Phong đứng nhìn ba bị bắt cúi đầu bước đi, nhìn mẹ và em gái trong tình trạng như thế, một cậu nhóc như anh
quả thật rất sợ hãi, mãi lo ôm em gái đang khóc nửa nở phủi đi những giọt canh nóng trên người em mình. Miệng
gào thét gọi tên mẹ, mong mẹ tỉnh lại, chỉ tiếc là tất cả đều vô vọng.
Tiếng điện thoại reo kéo Cảnh Phong rời khỏi những ký ức đau buồn năm xưa.
- Anh Phong, 5 giờ chiều nay ông chủ muốn gặp anh – Tiếng Hải vang lên trong điện thoại thông báo.
- Anh biết rồi, nói với ông chủ, chiều nay anh sẽ đến – Cảnh Phong đáp xong thì mệt mỏi tắt máy ngã người vào
ghế so fa, anh đưa tay vuốt mặt, cố xua đi những ký ức đau lòng.
Cảnh Phong vào căn phòng được trang trí đáng yêu là phòng bé gái mà hôm nọ Kiều Chinh đã vào nhầm. Anh bước
vào trong phòng, kéo rèm cửa, ánh sáng lập tức tràn ngập trong phòng.
Anh bước đến bên đầu giường, nơi anh đã đặt bức hình bé gái vào trong khung hình như cũ, nhưng là một khung
hình khác, anh đưa mắt nhìn khung hình đã vỡ nát bị chính anh quăng bỏ ở một góc phòng, đó là khung hình mà
Kiều Chinh đã mua đến. Trong đáy mắt dâng lên niềm mơ hồ, nữa giống như hận vô cùng, nữa giống như bất lực.
Trong lòng anh biết, Kiều Chinh là vô tội, điều đáng hận là cô lại là con gái của người đàn ông đó.
Hải đã từng hỏi anh vì sao không lợi dụng cơ hội tìm thấy cô mà bắt và uy hiếp lão cáo già kia, thật sự Cảnh Phong
cũng từng nghĩ cứ trực tiếp bắt cóc Kiều Chinh sau đó uy hiếp lão Sĩ Nghiêm, bắt lão đền tội. Nhưng chỉ có vậy thì
tất cả những đau khô anh và gia đình mình chịu so với tội của hắn ta là gấp trăm lần. Cho nên anh bắt lão ta phải
sống trong đau khổ, hắn phải khốn khổ hơn anh năm xưa , anh mới hài lòng.
Hơn nữa những thứ của ba anh năm xưa, anh nhất định phải đòi lại. Mà hắn ta là một con cáo già khôn khéo, năm
xưa hắn ta có thể tránh được tội, đổ hết lên đầu ba anh thì ai biết được giờ đây thế lực của hắn cũng cao hơn nhiểu,
muốn bắt hắn không phải dễ, làm hắn khai ra mọi thứ càng khó hơn.
Cho nên Kiều Chinh đành phải làm bàn đạp cho anh tiếp cận hắn , chỉ tại số cô xui xẻo mà thôi, không thể trách ai được.
- Bốp…..
Cái bạt tai giáng lên mặt Cảnh Phong thật mạnh cùng với ánh mắt lạnh lùng tàn khốc khiến cho tất cả bọn đàn em ở
đó đều giật mình, chẳng ai dám động đậy một chút nào hết. Gần như tất cả đều ngừng thở trước cảnh tượng vừa nhìn
thấy.
Cảnh Phong bị đánh đau vẫn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn hờ hững, đứng im lặng, ánh mắt vẫn không rời
khỏi người đàn ông đã đánh mình, cương trực không e sợ, nhưng cũng không có ý phản kháng.
- Nói, lí do vì sao thả con bé đó – Người đàn ông đó quát lên đầy giận dữ gặn hỏi Cảnh Phong.
Cảnh Phong cúi đầu tỏ ý chấp nhận sự trách phạt cũng không muốn nói rõ. Thái nóng ruột, không muốn Cảnh
Phong bị ông chủ trách nữa bèn định đứng lên giải thích thì Hải đã nắm tay anh kéo lại, khẽ lắc đầu ra hiệu dừng lại.
Thái nhìn trừng trừng Hải rồi nhìn ông chủ và cảnh Phong đang mặt đối mặt với nhau, anh hít một hơi thậ t sâu , tay
siết chặt cố gằng lòng đứng lại.
- Cảnh Phong, chú giao cho con tiếp quản những địa bàn của chú, là đã tin tưởng con hết mực. Biết rõ là bọn chúng
cố tình gây sự phá quán của chúng ta, vì sao còn chạy đi như thế hả. Con có biết trận ẩu đã vừa rồi khiến quán chúng
ta thiệt hải biết bao nhiêu hay không hả. Còn nữa, khách khứa cũng bị bọn chúng dọa mà bỏ đi, khiến chúng ta mất
hẳn doanh thu rất nhiều.
Cảnh Phong nhìn ông ta cúi đầu nhận lỗi:
- Con xin lỗi. Con sẽ cố gắng để bù lại doanh thu bị lỗ lần này ạ.
- Bù lại. Con có biết, nếu số doanh thu lần này không bị lỗ, thì sự cố gắng bù lỗ của con hiện giờ sẽ kiếm thêm cho
chúng ta một khoản tiển khá khẩm hay không? – Ông chủ của họ gầm lên, tiện tăng quăng cái điếu thuốc đan hút dở
của mình vào người Cảnh Phong. Điếu thuốc vẫn còn đỏ rực, bị quăng thẳng vào người, nhưng Cảnh Phong không
chịu né cho nên chiếc áo sơ mi màu xám bạc của anh đang mặc bị lủng một lỗ nhỏ trước khi tàn thuốc rơi xuống mặt
đất.
- Ông chủ, thật ra….- Thái lo lắng cho Cảnh Phong giật tay mình ra khỏi tay Hải bước lên định giúp Cảnh Phong
giải bày.
Nào ngờ ông chủ quắt mắt nhìn Thái quát:
- Im miệng.
Thái sững sờ, vội ngậm miệng lại nhưng trong lòng không phục chút nào cả. Từ lúc Cảnh Phong quản lí, quán bar
đã đi vào quỷ đạo hơn, hơn nữa, doanh thu hàng tháng không ngừng tăng cao, cũng ít có sự gây lộn đánh nhau làm
quán bị thiệt hại gì cả. Lần này là lần đầu tiên, có chuyện xảy ra, nhưng lúc đó Cảnh Phong vắng mặt, người quản lí
là anh và Hải, nhưng hai người lại chẳng bị nói câu nào, toàn bộ đều đổ lên đầu Cảnh Phong.
Dù sao đi nữa, đối với những nơi công cộng mà họ đang trông coi, những chuyện gây lộn đánh nhau diễn ra thường
xuyên, huống chi là còn có người cố tình quấy phá. Cho dù người coi là Cảnh Phong đi chăng nữa, sự việc cũng sẽ
xảy ra rồi. Huống hồ mấy ngày hôm nay, Cảnh Phong đã ra sức giải quyết ổn thỏa hết mọi chuyện rồi.
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, việc coi sóc địa bàn ở đây tạm thời sẽ giao lại cho thằng Hải – Ông chủ của họ lạnh
lùng phán một câu.
- Ông chủ - Hải giật mình kêu lên.
- Thật là bất công, anh Cảnh Phong, anh ấy ….- Thái bức xúc quá, nhịn không được định lên tiếng phản đối .
- Đây là lệnh – Ông chủ quát lên.
Thấy Thái có vẻ muốn phản đối tiếp, Cảnh Phong bèn lên tiếng ngăn lại.
- Thái, thật ra anh cũng muốn nghĩ ngơi một thời gian, đây là cơ hội lớn mà ông chủ cho anh.
- Nhưng mà…..- Thái quay sang nhìn Cảnh Phong bất lực.
- Được rồi, chuyện của anh, anh tự định đoạt được – Cảnh Phong nhẹ nhàng khuyên bảo.
Thái nghe cảnh Phong nói thế, giọng cực kì bình tĩnh xem như chuyện này chẳng nhầm nhò gì tới anh hết, đành thở
dài gật đầu mà thôi.
- Đi làm việc đi – Ông chủ phẩy tay ra lệnh bảo họ rời đi.
Cả đám người bọn họ đành lục tục kéo ra ngoài, theo sau là đám đàn em.
Thái đi thật nhanh theo chân Cảnh Phong, anh định lên tiếng thì hải đã vỗ vai, bá cổ anh và Cảnh Phong:
- Hôm nay chúng ta làm một chầu đi. Lâu rồi ba anh em mình không uống với nhau, nhân cơ hội hôm nay uống cho
thật say.
- Được – Cảnh Phong khẽ cười vỗ lại vai Hải đáp.
Thái vẫn cảm thấy buồn cho Cảnh Phong, vẻ mặt anh không vui , Cảnh Phong thấy vậy thì đập vai anh giục:
- Đi thôi.
Phòng VIP ở quán bar là nơi cực kì yên tĩnh, hải cho đàn em dọn lên một két bia lẫn đá để sẵn, bia ủ lạnh trong
thùng đá, trên bàn còn mấy dĩa đồ nhấm ngon lành. Hải tự tay mình gấp đá cho Thái và Cảnh Phong.
- Anh yên tâm, chỗ này hiện giờ do em quản lí, nhưng vẫn dưới sự lãnh đạo của anh.
Cảnh Phong nghe vậy thì cười nhạt, anh lắc đầu đưa chai bia lạnh lên miệng mình tu một hơi hơn nữa chai rồi đặt
cái cạch xuống bàn rồi nói:
- Thật ra cũng đến lúc em và Thái tập tành quản lí là vừa. Dù sao, sau này chúng ta vẫn phải mở rộng địa bàn làm
ăn ra, đến lúc đó hai đứa cũng phải quản lí một địa bàn. Coi như là họ hỏi trước.
- Tụi em biết rồi – Hải gật đầu.
- Anh, nhưng lần này, xem ra không phải chuyện nhỏ đâu. Em chưa bao giờ thấy ông chủ như thế cả - Thái trong
lòng vẫn không yên , nói lên cảm nhận của mình.
- Anh biết…- Cảnh Phong nhẹ nhàng đáp, giống như anh đã biết trước sự việc gì xảy ra và anh chấp nhận nó.
- Anh….- Thái bất lực kêu lên.
- Được rồi, hiếm khi ba chúng ta mới có dịp ngồi thế này, uống thôi – Cảnh Phong cắt ngang lời Thái, anh đưa chai
bia trong tay mình lên, Hải và Thái cũng miễn cưỡng đưa tay cầm bia lên chạm. Tiếng “cốp…cốp…cốp” vang lên
…..
Khi cả ba người loạng choạng bước ra khỏi quán bar, chỉ có Cảnh Phong là còn tỉnh táo nhất, Hải và Thái đã chếch
choáng say, Cảnh phong phải dìu cả hai ra ngoài, mấy đứa đàn em cũng vội vàng giúp đỡ anh, nhưng Cảnh Phong
chỉ để một người giúp mình, còn tất cả anh đều xua đi làm việc.
Đang đợi xa taxi đến thì một toáng người đã bao quây lấy bốn người bọn họ. Nếu là bình thường Cảnh Phong sẽ
không sợ, nhưng Thái và Hải đang say, không có khả năng đáp trả. Anh liền thả Thái và Hải ra để tên đàn em kia
dìu lùi lại phía sau, còn một mình mình nghênh tiếp mấy tên bao quay kia.
Một màn đánh chém diễn ra thật ác liệt, Cảnh Phong cũng đã quá quen với những chuyện này, anh bình tĩnh tránh
né và phản đòn lại. mấy phút đầu, Cảnh Phong còn có thể đáp trả thậm chí cướp được con dao trên tay của một tên,
chém lại hắn ta một nhát.
Một nhát mở màn đó khiến mấy tên kia chột dạ, chúng hơi tái mặt nhìn tên đồng đội đang nằm gục dưới đất. Nhưng
nhanh chóng lấy lại bình tĩnh chúng đồng loạt xông lên, kẻ chém người người đỡ loạn cả lên. Cũng may Cảnh
Phong đã thu hút chúng, tránh làm ảnh hưởng đến Thái và Hải.
Nhưng Thái và hải dù say, nhưng nghe ồn ào thì cố mở mắt ra nhìn, thấy một minh Cảnh Phóng đánh nhau với mấy
tên kia. Bước chân đã không còn vững vàng nữa, trên người cũng bị trúng vài nhát chém dù là không sâu nhưng máu
cũng đã thấm đỏ áo của anh, cơn say cũng bắt đầu làm đầu óc Cảnh Phong chếch choáng không còn tỉnh táo, ra đòn
cũng không chính xác nữa. Cả hai không nói không rằng đùng đồng loạt xông ra, giúp Cảnh Phong chống đỡ.
Cảnh đánh nhau càng trở nên loạn hơn. Sau đó Thái bị một tên từ sau lao đến định đánh lén, nhưng Cảnh Phong
xoay người thấy vậy vội vàng lao đến đẩy Thái sang một bên. Nhát chém đó vì vậy mà xã lên người anh.
Nửa đêm khuya, khi tất cả mọi người đang ngủ say thì Kiều Chinh giật mình thức dậy. Khắp người lạnh toát, trong
lòng bỗng nhiên có chút bất an, cô đưa tay quẹt trán, lau đi mồ hôi đang tuôn ra của mình. Rõ ràng là máy lạnh vẫn
chạy đều đều mà sao cô lại có thể lạnh toát mồ hôi như thế cơ chứ.
Kiều Chinh mệt mỏi ngã người xuống giường, nhưng nằm mãi vẫn không tài nào ngủ được, tiếng đồng hồ lại tí tách
trong đêm nghe rõ mồn một càng khiến cô ngủ không được. Cổ họng bỗng thấy khô đắng vô cùng, cho nên Kiều
Chinh định uống li nước. Đáng tiếc, nước trong bình của cô đã hết, chỉ đành đi xuống bếp lấy nước mà thôi.
Khi Kiều Chinh từ dưới bếp đi lên, cô chẳng còn thấy buồn ngủ tí nào hết, trong phòng vẫn còn cảm giác ngộp ngạt
khó chịu, khiến cô chẳng thể nào ngủ được. Kiều Chinh đành mở cửa ra ban công hứng gió đêm, hít thở, mong cho
mình có thể lấy lại cân bằng và tiếp tục vỗ về giấc ngủ.
Cửa vừa mở, cô đã nghe thấy giọng nói của Cẩm Tú ở ban công kế bên:
- Cảnh Phong thế nào rồi?
“ Cảnh Phong” , giọng Cẩm Tú có vẻ vô cùng lo lắng, Kiều Chinh không tiếp tục ý định ra ngoài của mình nữa, cô
đứng im lặng một chỗ, không phải cố tình muốn nghe trộm, chỉ là cái tên “ Cảnh Phong” và giọng lo lắng của Cẩm
Tú khiến cô muốn biết Cảnh Phong vừa xảy ra chuyện gì.
Nhưng dường như tiếng mở cửa của cô đã đọng đến tai Cẩm Tú, ban công phía bên kia bỗng im lặng, Kiều Chinh
thấy bối rối lẫn ngượng ngùng vì hành động nghe trộm của mình, cô đành để mặc cửa như thế mà quay vào phòng
lên giường ngủ. Thao thức mãi, cuối cùng Kiều Chinh đã có thể ngủ một giấc đến sáng.
Nhưng sáng hôm sau, Kiều Chinh lại thấy khó chịu trong người, dường như gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến cô
cảm thấy khó chịu trong người. Sáng sớm ngồi dùng bữa với gia đình, Kiều Chinh liên tục ho không ngừng.
- Không được rồi, để lát mẹ đưa con đi khám bệnh mới được – Bà Kiều Lan lắc đầu buông muỗng trên tay mình
xuống cau mày nhìn Kiều Chinh lo lắng.
- Con không sao mà mẹ, hôm qua con quên đóng cửa ngoài ban công, cho nên gió đập cửa bị mở ra, vì vậy gió mới
vào phòng – Kiều Chinh vội vàng giải thích, cố ý nói cho Cẩm Tú biết tiếng động hôm qua cô ấy nghe là là gió đập
vào cánh cửa. Kiều Chinh thấy thân hình hơi ngẩng cao của Cẩm Tú, giống như nghe câu trả lời của cô xong thì
thoải mái trùng xuống, Kiều Chinh bèn nói tiếp – Mẹ còn việc của mẹ, cứ để con tự mình đi là được rồi. Con lớn rồi
mà, chỉ là chút cảm lạnh mà thôi.
- Thôi được. Con nhớ là phải đi khám bệnh đó, đừng để ba mẹ lo lắng – Bà Kiều Lan cũng không ép buộc con gái
đành dặn dò.
- Vâng ạ - Kiều Chinh cười tươi hớn hở gật đầu.
Ăn uống xong, Cẩm Tú vội vàng thu dọn chén bát, bà Kiều Lan nhìn Cẩm Tú thấy khá hài lòng với thái độ của cô
vô cùng, thành kiến không thích người xa lạ trong lòng bá bấy lâu nay cũng bị đánh tan, bà liền nói:
- Bác đã cho người thuê người giúp việc khác rồi, ngày mai họ sẽ đến, cháu không cần làm những việc này nữa.
- Không sao đâu bác, cháu đến đây ăn không ở không, làm giúp bác chút chuyện nhỏ này là chuyện nên làm mà –
Cẩm Tú vội lắc đầu.
- Đã đến nhà thì là khách, bác không cảm thấy cháu đến đây ăn nhờ ở đậu chút nào hết. Cháu cứ xem mình là con
cháu trong nhà đi – Bà Kiều Lan không khách sáo đáp.
- Bác gái con nói đúng đó, dù sao con cũng còn phải đi học nữa mà, làm việc nhà thế này sẽ ảnh hưởng đến việc
học của con mất – Ông Sĩ Nghiêm cũng đồng ý với vợ, ông nhìn Cẩm Tú với ánh mắt thâm trầm, khóe môi hơi
nhếch lên.
- Được rồi, ba mẹ mỉnh nói đúng đó, Tú đừng phản đối nữa – Kiều Chinh nắm lấy tay Cẩm Tú ngăn lại.
Sau đó ông Sĩ Nghiêm đến công ty, bà Kiều Lan đi gặp bạn bè, tặng họ ít quà vì bà mới đi dụ lịch về. Kiều Chinh
vẫn không ngừng ho. Cẩm Tú bèn giục cô đi khám bệnh, Kiều Chinh đành lên lầu thay quần áo, khi trở xuống đã
nghe mùi thơm từ bếp bay ra.
- Đang nấu gì thế? – Kiều Chinh bất chợt hỏi từ phía sau khiến Cẩm Tú giật mình, cô quay đầu cười cười đáp.
- Mình nấu chút chào để vào thăm một người bạn.
- Vậy mình đi đây 0 Kiều Chinh cố gắng mĩm cười rồi quay đau, ánh mắt chợt thoáng buồn. Như vậy là Cảnh
Phong đã xảy ra chuyện gì rồi.
Kiều Chinh vừa khám bệnh xong, cô cầm sổ khám bệnh lẫn thuốc đi ra về, nhìn cả bịch thuốc trên tay mình mà sợ
xanh cả mặt, chỉ là chút cảm mạc mà vị bác sĩ đó cho cả một đống thuốc, toàn là thuốc đắng không, xưa nay cô vốn
ghét uống thuốc
Cô đang đứng chờ thang máy, thì thấy Thái và Hải từ xa đi đến, cô vội vàng nép người vào một góc tường né tránh.
Hai người họ cứ thế đi vào thang máy, còn Kiều Chinh đứng ở một góc tường mới từ từ bước ra. Hai người này xem
như tay chân với Cảnh Phong, theo như Cẩm Tú thì Cảnh Phong có chuyện, như vậy chắc là Cảnh Phong đang nằm
viện ở đây. Kiều Chinh không ngờ là Cảnh Phong lại nằm ở bệnh viện này, cho nên cô quay lại theo hướng của hai
người kia. Kiều Chinh cũng không rõ vì sao cô lại tò mò muốn biết anh bị gì như thế, có lẽ là do giấc mơ đêm qua
khiến cô lo lắng trong lòng, rõ ràng đã dặn lòng nên tránh xa anh ấy, vậy mà chân lại không gnhe lời.
Loanh quanh một hồi, Kiều Chinh cũng tìm được phòng Cảnh Phong. Qua khe cửa phòng, Kiều Chinh nhìn thấy
Cẩm Tú đã đến, đang ngồi trò chuyện với Cảnh Phong. Chỉ thấy gương mặt khóc lóc của Cẩm Tú chứ không thấy
gương mặt của Cảnh Phong khiến Kiều Chinh có chút thất vọng vô cùng.
Kiều Chinh thở dài, cô quay người cúi đầu bước đi không ngờ lại va vào ngực một người trước mặt.
- Sao cô lại đến đây. Cô đến thăm anh Phong à – Thái nhìn cô với ánh mắt cực kì khó chịu
Ánh mắt đó làm Kiều Chinh thấy sợ vô cùng, cô chẳng muốn đối mặt lâu với anh, càng không muốn vào trong đối
diện với Cảnh Phong. Cô vội lắc đầu giơ tay cầm thuốc và sổ khám bệnh lên trước mặt Thái rồi nói:
- Tôi chỉ là đến đây khám bệnh thôi.
Nói xong, Kiều Chinh quay đầu đi, chẳng thang máy mở, cô đã vội đi theo đường cầu thang xuống dưới lầu. Cô bị
đi như chạy , thoát khỏi chỗ đó cô thấy thoải mái vô cùng. Không ngờ Thái lại đuổi theo sau lưng cô như vậy. Anh
nắm chặt tay Kiều Chinh kéo cô quay lại nhìn anh.
- Anh muốn làm gì? – Kiều Chinh hốt hoảng kêu lên, cánh tay vung quẩy muốn thoát khỏi bàn tay chắc như gọng
kiềm của Thái.
- Cô có lương tâm hay không hả - Thái giận dữ nhìn cô chất vấn – Anh phong vì cô mới bị như thế, vậy mà cô lại
nỡ nào không thèm đến thăm anh ấy một lần.
- Anh nói sao – Kiều Chinh ngỡ ngàng nhìn Thái môi run run hỏi, chuyện Cảnh Phong bị thương vì sao lại có liên
quan đến cô cơ chứ.
Thái hít một hơi thật sâu rồi ôm lấy đầu ngồi bệch xuống đất, cất giọng đau khổ cùng cực lắc đầu nói:
- Cũng không hoàn toàn là lỗi của cô, tất cả đều là lỗi của tôi, anh Cảnh Phong chỉ vì đỡ nhát dao cho tôi nên
mới…..
- Đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói rõ đi – Kiều Chinh ngồi xuống bên cạnh, lấy tay lay lay bả vai của Thái, khiến
người Thái lắc lư qua lại, giọng cô đầy sự nóng ruột muốn biết sự thật vô cùng.
- Lần trước cô bị bắt cóc, bọn chúng vốn là dùng cô uy hiếp anh Phong, tuy ngoài miệng anh Phong nói không liên
quan, hưng đã âm thầm ra hiệu cho chúng tôi đi điều tra khắp mọi nơi. Sau đó khi nhận được điện thoại của bọn
chúng báo rằng đã thả cô, anh Phong lập tức chạy đi tìm cô ngay lập tức – Thái thở dài quyết định kể.
- Nhưng chuyện lần trước với truyện này có liên quan gì đến nhau chứ? – Kiều Chinh vẫn lấy làm khó hiểu vô cùng
– Chẳng lẽ bọn bắt cóc lần trước đã tìm anh Phong gây chuyện nữa à?
- Không phải – Thái ủ rũ lắc đầu – Người mà tấn công anh Phong chính là ông chủ của chúng tôi.
- Ông chủ của các anh? Sao lại như vậy – Kiều Chinh không tin bèn kêu lên.
- Cô có biết vì để đi điều tra tin tức của cô, đưa cô về bình àn, anh Phong đã rút một số đàn em đang cai quản việc
làm ăn của chúng tôi về hay không?
Kiều Chinh lắc đầu, cô không biết chuyện đó. Thái thấy cô trưng bộ mặt ngây ngốc ra như vậy bèn nói tiếp:
- Cô có biết vì không có người cai quản, cho nên quán bar mới có người làm loạn, đã xảy ra một sự việc ẩu đã
nghiêm chỉnh, làm tổn thất của quán Bar chúng tôi khá nhiều tiền?
- Bao nhiêu? – Kiều Chinh lập tức hỏi, cô hy vọng nó không vượt quá số tiền mà cô có.
- Vấn đề không phải là tiền. Mà là vì cô?
- Tôi….
- Vì cô, cho nên ông chủ đã giao chức quản lí này cho Hải quản lí rồi có biết không? Có lẽ thấy thái độ thờ ơ lãnh
đạm Cảnh Phong với việc bị đình chỉ rất bình thản, khiến ông chủ của chúng tôi nghi ngờ anh ý phản bội, cho nên
tối hôm qua cho người chém anh ý.
- Lẽ nào ông chủ của anh lại không phân biệt được tốt hay xấu sao?
- Ông ta là người đa nghi, thà rằng loại bỏ chứ nhất định dùng một kẻ mình không còn tin tưởng nữa. Vì vậy ông ta
mới cho người loại trừ anh ấy.
Kiều Chinh thật là choáng khi biết được sự thật, hóa ra Cảnh Phong vì cô mới xảy ra chuyện, vì cô mới vội vàng đi
rước rồi nhân lấy một nhát chém oan nghiệt thế này.
- Cảnh Phong, anh ấy….hiện giờ anh ấy thế nào rồi? – Kiều Chinh nhìn Thái với vẻ mặt ăn năn xen lẫn áy náy vô cùng, ánh mắt như cầu xin anh nói cho cô biết tin tức của Cảnh Phong.
- Anh ấy không cho chúng tôi nói với cô, còn dặn dò Cẩm Tú cẩn thận không để cô biết. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy không muốn cô ấy náy vì việc này - Thái thở dài nói .
- Vậy bây giờ các anh thì sao? Vẫn muốn làm việc cho ông ta à? – Kiều Chinh nhìn Thái hơi lo lắng, cô thấy Thái và Cảnh Phong cùng Hải rất thân nhau, Thái cũng vì Cảnh Phong mà phẫn nộ như thế….
- Cũng không thể trách ông chủ, ai bảo….- Thái vừa nói vừa liếc mắt nhìn Kiều Chinh vẻ suy nghĩ, sau đó quyết định không nói tiếp.
- Chuyện gì? – Kiều Chinh ngạc nhiên trước thái độ của Thái, anh không phải hạng người muốn nói mà không dám.
Thái hít một hơi thật sâu, như quyết tâm nói ra:
- Ai bảo, anh Phong lại bảo vệ cô, trước mặt ông chủ mà còn…Thật ra ông chủ nổi giận là bởi vì cô là con gái của ….thôi bỏ đi – Thái xua tay nói – Cô về đi, xin lỗi, lúc nãy tôi nhất thời kích động một chút cho nên. Chuyện này, xem như cô chưa từng biết nhé.
Nói xong Thái xoay lưng đi trở vào bên trong để mặc Kiều Chinh đứng ngỡ ngàng nhìn theo với câu nói lấp lửng của Thái “bởi vì cô là con gái của….”. Câu này cô nên hiểu theo kiểu nào? Ông chủ của họ có quen biết với mẹ cô hay ba cô? Xưa nay chuyện của ba mẹ cô cô chưa hề hỏi tới, bây giờ trong lòng bỗng phập phồng nỗi lo sợ mơ hồ không tên.
Kiều Chinh ngồi bệch xuống bậc cầu thang, cô đột nhiên nhớ đến cái cảm giác mình ngồi một mình cô đơn trên khu đất trống, may mà có Cảnh Phong để cô dựa dẫm vào lúc đó.
Nghĩ đến Cảnh Phong, Kiều Chinh bỗng cảm thấy tim đập mạnh, người con trai lạ lùng chỉ mới gặp này, luôn dùng một ánh mắt kì lạ nhìn cô, có lúc lại dịu dàng quá đỗi, quan tâm cô vô cùng, nhưng cũng có lúc giống như hận, muốn xa lánh cô, dùng sự lạnh lùng của mình để làm cô rời đi.
Kiều Chinh hoảng hốt nhận ra một điều, dường như càng ngày cô càng gnhi4 đến Cảnh Phong nhiều hơn. Tuy trong lòng tự nhủ nên tránh xa anh, nhưng càng muốn tránh xa anh thì cô và anh càng gặp nhau thường xuyên hơn ngoài dự kiến. Dường như, cứ mỗi lần gặp anh trở về, cô đều thao thức mãi. Cảm giác này có chút khó chịu, nhưng dường như cô không hề ghét cái cảm giác này tí nào cả.
Kiều Chinh cắn mạnh môi, quyết đinh quay trở lại phòng Cảnh Phong một lần nữa để nhìn xem anh thế nào.
Lần này chẳng còn ai trong phòng nữa cả, Cẩm Tú có lẽ đã về, còn Thái có lẽ đi đâu đó. Nhưng Kiều Chinh vẫn không đủ can đảm để bước vào trong. Cô đứng thập thò như một tên ăn trộm nhìn vào phòng qua tấm kính nhỏ ở cửa phòng. Cô thấy Cảnh Phong mặc một bộ quần áo bệnh nhân, nét mặt hơi tái, nhưng anh chẳng chút tỏ vẻ đau đớn nào hết. Có điều tay phải của anh bị băng rất chặt đeo tròng trềnh trước cổ, Cảnh Phong hơi nghiêng người qua một bên, dường như cố gắng làm gì đó, Kiều Chinh nhìn không rõ, cô cố chồm lên nhìn cho rõ, không ngờ cánh cửa vì thế bị đẩy vào trong, Kiều Chinh bạo gan bước vào, cô lén lút nhìn vào bên trong.
Cảnh Phong đang cố rót cho mình một ly nước bằng tay trái, nhưng có vẻ rất khó khăn. Chiếc ly trong lúc Cảnh Phong bất cẩn khiến nó ngã xuống bàng rồi bắt đầu lăn ra khỏi mép bàn, Cảnh Phong vội vàng định buông bình nước để chụp cái ly trước khi nó rơi xuống đất vỡ tan ra khiến nước trong bình theo chiều đổ của bình mà đổ ào xuống . Cảnh Phong hơi hoảng loạn trước tình cảnh này, chẳng biết nên chụp cái nào, nhất là khi bàn tay trái bình thường vẫn hoạt động tốt, ấy vậy mà bây giờ trở nên khó khăn khi không có bàn tay phải phụ giúp.
Khi cái ly đang rơi xuống bàn, Kiều Chinh đã nhanh tay chụp lại được, cô nghe Cảnh Phong thở phào nhẹ nhỏm khi cái ly không bị vỡ tan. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên thấy người vào là Kiều Chinh thì vẻ mặt của anh bỗng dưng khựng lại có chút không vui.
Kiều Chinh phớt lờ thái đổ đó của anh, cô cầm ly nước đặt nghiêm chỉnh trên bàn rồi rót nước còn lại trong bình vào trong ly, bưng đến trước mặt của Cảnh Phong, cô nhẹ nhàng nói:
- Nước của anh.
Cảnh Phong im lặng, lẳng lặng cầm ly nước lên uống rồi nhìn cô:
- Sao em lại ở đây?
- Vì anh ở đây – Kiều Chinh mĩm cười, mắt nhìn anh đầy sự tinh nghịch đáp.
Cảnh Phong không ngờ Kiều Chinh lại nói như vậy, anh nhìn cô dò xét, Kiều Chinh cũng không muốn đùa cợt với anh nữa, cô nghiêm chỉnh đáp:
- Em đến để săn sóc cho anh.
- Không ai mượn cô làm điều đó – Cảnh Phong lạnh lùng quay mặt đi , khóe miệng cười nhạt đáp – Vì sao cô lại đến đây chăm sóc tôi cơ chứ.
- Chỉ là có vay có trả thôi. Anh yên tâm đi, chỉ cần anh khỏe lại, em sẽ không đến làm phiền anh nữa đâu – Kiều Chinh nhẫn nại đáp, nhưng đồng thời thể hiện thái độ dứt khoát cho Cảnh Phong thấy. Cô không hề muốn tiếp cận anh như các cô gái mê trai hám tiền khác, chỉ đơn giản muốn trả ơn mà thôi.
- Có vay có trả? Haha….Xưa nay tôi vay nhiều người lắm, nhưng chưa cho ai vay bao giờ. Nói xem, giữa tôi và em, là ai vay nợ - Cảnh Phong nói có chút châm biếm.
- Là em nợ anh – Kiều Chinh nhẹ nhàng đáp, ánh mắt dừng lại ở cánh tay của Cảnh Phong – Em biết rồi.
Cảnh Phong giật mình nhìn cô, thấy ánh mắt cô chiếu lên cánh tay bị thương của mình rồi lạnh lùng đáp:
- Không liên quan đến em. Đây là chuyện riêng của tôi.
- Em không quen nợ người khác – Kiều Chinh cũng ương bướng đáp, ánh mắt cô mở tròn không chớp nhìn Cảnh Phong, cong môi – Mặc kệ là chuyện này có liên quan đến em hay không? Em vẫn quyết định đến chăm sóc cho anh, nếu anh có giỏi thì cứ cho người luyện em ra khỏi đây. Bằng không, anh phải ngoan ngoãn để em chăm sóc anh. Nếu không cảm giác mắc nợ cứ đeo theo em mãi.
Thật ra Kiều Chinh cũng cảm thấy sợ, cô nhìn cái vẻ lạnh lùng của Cảnh Phong cứ như thể chị cần nói tiếp một lời phản đối mà thôi, anh sẽ sẵn sàng ném cô đi thật xa ngay.
- Tùy em. Nếu không chịu được cực khổ thì tự động biến. Tôi sẽ không để em đến gần tôi lấy 1 giây nào nữa.
Không cho gần đến 1 giây ? Kiều Chinh nghe mấy lời vừa rồi thì bĩu môi, cô thì thầm nói:
- Keo kiệt.
- Cái gì – Cảnh Phong lừ mắt nhìn Kiều Chinh đầy đe dọa.
- Không có gì, nước đổ hết rồi, em đi mua bình khác cho anh – Kiều Chinh nhanh trí cầm cái chai rỗng lên trước mặt Cảnh Phong khuya khuya nói rồi nhanh chóng chạy biến đi ra khỏi cửa.
Cảnh Phong thấy bộ dạng hấp tấp của cô thì không khỏi bật cười. Nhưng khi nhìn xuống cánh tay bị thương của mình, sắc mặt bỗng trầm xuống, rồi dựa người vào tường thở dài.
Kiều Chinh càng trước mặt anh nở nụ cười, càng khiến lòng Cảnh Phong khó chịu hơn bao giờ hết. Đó là một đóa hoa, một đóa hoa đẹp đầy vẻ yêu kiều và ngây thơ giữa cuộc đời đầy nắng ấm, nếu như anh thật sự chạm vào, chắc chắn đóa hoa này sẽ bị dập nát ngay lập tức.
Bàn tay còn lại của Cảnh Phong bỗng siết chặt tấm ra trả giường, co thật chặt, như muốn xé rách nó ra thành trăm ngàn mảnh để xua đi bớt sự dằn vặt trong tâm hồn anh.
“Cha nợ con trả. Cảnh Phong, mày thật sự nghĩ như vậy sao? – Cảnh Phong tự cười chính bản thân mình. Anh chẳng muốn lợi dụng Kiều Chinh, nhưng ngoài tiếp cận cô ra, không còn cách nào khác để lật đổ Hoàng Sĩ Nghiêm. Ông ta làm ăn bao lâu nay, quan hệ khá nhiều, lại rất thận trọng, dù có gì xảy ra chăng nữa, vẫn có người lãnh đạn thay ông ta, ông ta cứ nhàn nhã mà sống.
Cảnh Phong cứ nhìn thấy dáng vẻ thanh cao giả tạo của ông ta, anh chỉ muốn phỉ nhổ thật nhiều. Ký ức nặng nề tràn ngập đau khổ mà ông ta đã gieo trong lòng Cảnh Phong quá lớn, nó không cho phép anh nhân từ với Kiều Chinh.
Bà Kiều Lan đã mướn một người giúp việc, cho nên việc nhà giờ đây Cẩm Tú có thể nhàn nhã hơn. Cô muốn tìm cho mình một công việc để làm, sau đó nhanh chóng dọn ra ở riêng, nói gì thì nói, cô cũng không thể ăn nhờ ở đậu nhà Kiều Chinh mãi được, hơn nữa cô cũng cần tiền gửi cho gia đình, trước đây là Cảnh Phong giúp cô, thay cô gửi tiền về cho gia đình cô, nhưng cô cũng không thể bám theo anh như vậy mãi, cô không muốn ở bên cạnh anh chỉ vì tiền của anh. Mấy công việc vặt trước đây cô làm chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, chẳng thể trả ơn nghĩa của Cảnh Phong, Cảnh Phong cũng không cần cô phải trả nợ cho mình. Nhưng anh càng như vậy, cô càng thấy mình nợ anh, nếu không cô cũng không liều mạng cùng đám đàn em của Cảnh Phong đi đánh chụp hình lại những hoạt động phi pháp của Hoàng Sĩ Nghiêm, giúp Cảnh Phong báo thù.
Sự việc bị bại lộ, Cảnh Phong đã nổi giận đùng đùng, không cho cô làm những việc nguy hiểm như thế nữa, nhưng quyết tâm giúp anh trong lòng cô không hề nguôi ngoai, cho nên cô đồng ý dọn đến ở nhờ nhà Kiều CHinh. Cô muốn lợi dụng những ngày ở nhà Kiều Chinh để tìm hiểu giúp anh, chỉ đáng tiếc, cô vẫn chưa có cơ hội tốt. Đã vậy, cơ hội đã không còn khi hai vợ chồng ông Sĩ Nghiêm trở về, cô ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Suốt cả đêm, Cẩm Tú lên mạng tìm công việc, rồi làm hồ sơ nộp, hy vọng tìm được công việc bán thời gian tốt để vừa học vừa làm. Cho nên sáng nay cô thức dậy rất muộn. Khi mở mắt nhìn đồng hồ, Cẩm Tú thấy đã hơn 8 giờ rồi. Sáng nay cô và Kiều Chinh không có tiết, có lẽ giờ này Kiều Chinh vẫn còn ngủ, cô nàng này vốn là con sâu ngủ, có thể bỏ cả cơm để ngủ cả ngày.
Cẩm Tú đi xuống nhà lấy cho mình một ly nước lọc, cô cũng không ngại gặp vợ chồng Hoàng Sĩ Nghiêm, bởi vì bình thường giờ này, họ đã ra khỏi nhà rồi. Cô cứ diện nguyên bộ đồ ngủ mà đi ra khỏi phòng, xuống nhà bếp. Đi ngang qua phòng làm việc của Hoàng Sĩ Nghiêm, cô bỗng phát giác, cánh cửa khép chưa chặt.
Tim Cẩm Tú bỗng đập thình thịch, cổ họng cảm thấy khô khốc hơn bao giờ hết, Cẩm Tú hít một hơi thật sâu, lưỡng lự không biết có nên nhìn vào hay không? Cô không biết Hoàng Sĩ Nghiêm có ở nhà hay đã ra ngoài rồi.
Nếu ông ta ở nhà, hành động tự tiện mở cửa bước vào của cô thật đúng là không phải phép, nhưng nếu như ông ta không ở nhà, thì đây là cơ hội tốt của cô tìm hiểu giúp Cảnh Phong.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cẩm Tú quyết định hé cửa bước vào bên trong căn phòng. Vì Cảnh Phong cô quyết tâm liều lĩnh thêm lần nữa.
Căn phòng quả nhiên không có người. Cẩm Tú thở phào nhẹ nhỏm cô đẩy mạnh hơn cánh cửa rồi bước vào trong. Cô đã tìm hiểu rất kỹ ở Kiều Chinh, Hoàng Sĩ Nghiêm chỉ khi đi công tác mới bật hệ thống camera lên mà thôi, còn hiện giờ hệ thống ấy đã được tắt. Cô có thể an tâm xem xét mà không bị bại lộ gì cả.
Cẩm Tú bước nhanh đến chỗ bàn làm việc của ông Sĩ Nghiêm nhìn xem có tài liệu cần thiết nào hay không. Lòng vừa sợ hãi không thôi, tim đập mạnh vô cùng, ngón tay cầm những trang giấy tờ kia mà không ngừng run rẩy, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh, trán cô cũng túc mồ hôi nhanh chóng, cả người cứ như đang đứng ở sa mạc, mặc dù căn phòng khi cô bước vào nhiệt độ vẫn bình thường.
Cẩm Tú kéo thật nhẹ cái hộc bàn ra, nhưng hộc bàn không di chuyển, lần lượt những cái hộc bàn đều được cô kéo thử, nhưng rồi thất vọng vô cùng khi tất cả đều bị khóa.
Đang lúc Cẩm Tú thấy thất vọng vô cùng thì cô nghe tiếng bước chân vang vọng bên ngoài hành lang, Tim cô ngừng đập, tưởng chừng chỉ chút nữa thôi là chết rồi. Tiếng chân càng đến gần, lòng Cẩm Tú càng chùn lại. Cô hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, dường như tất cả đều không có nơi để cho cô ẩn nấp.
Cẩm Tú cắn nhẹ môi, cô kéo xuôi sợi dây thun buộc tóc của mình xuống, dây áo ngủ bằng lụa mà Kiều Chinh tặng cũng được cô kéo ra, để lộ một chiếc váy ngủ ngắn ngủn cùng đôi chân thon dài, thân hình đầy đặn lộ rõ dưới chiếc váy đầy gợi cảm kia. Dáng vẻ của cô thế này đúng là khiến người khác không khỏi say mê.
Cẩm Tú đánh cược, có thể sẽ mất mặt vô cùng, nhưng dù sao vẫn đỡ hơn là khiến ông Sĩ Nghiêm nghi ngờ cô.
Cánh cửa bật mở, Hoàng Sĩ Nghiêm bước vào với nét mặt cau có đầy khó chịu rồi ngưng đọng lại khi nhìn thấy Cẩm Tú. Cô đứng tỳ một tay lên bàn, nét mặt hơi nghiêng nhìn ông, đôi môi đỏ hơi mím lại đầy nữ tính cùng e thẹn, nhìn thấy ông Sĩ Nghiêm, cô chớp nhẹ đôi mặt hé môi gọi nhỏ:
- Bác trai.
Sau giậy phút sững sờ, ông Sĩ Nghiêm lấy lại vẻ mặt bình thường của mình, bước về phía bàn làm việc ngồi xuống ghế, quan sát Cẩm Tú hỏi:
- Cháu tìm bác à?
- Dạ phải – Cẩm Tú cố tình kéo dài câu trả lời của mình trong âm thanh gợi cảm.
- Nói đi – Ông Hoàng Sĩ Nghiêm nhìn Cẩm Tú, ánh mắt ông bỗng xám lại, ánh mắt trở nên đầy gian xảo. Thân hình Cẩm Tú hiện rõ trước mặt ông, là người ày dạn kinh nghiệm, lẽ nào ông không hiểu mục đích của cô là đang muốn quyến rũ mình, nhưng ông cũng không phải hạng lóa mắt vì đàn bà, người như ông muốn bao nhiêu cô gái đẹp mà không được chứ.
- Xin lỗi vì đã tự tiện vào đây, cháu chỉ muốn đến nhờ bác giúp cho cháu một công việc bán thời gian tương đối tốt. Bác quen biết nhiều có lẽ sẽ giúp được cháu.
- Vì sao lại muốn tìm công việc? Chaq1u đang cần tiền à – Hoàng Sĩ Nghiêm dựa cả người vào ghế ánh mắt nhìn Cẩm Tú đầy ẩn ý.
- Dạ, cháu muốn tìm việc làm để có thể dọn ra ngoài sống.
- Ở đây cháu sống không tốt hay sao?
- Dạ không phải, mọi người đối xử với cháu rất tốt, cháu mang ơn hai bác với Kiều Chinh nhiều lắm, nhưng dù sao đây cũng không phải là nhà cháu. Cháu không thể làm phiền mọi người mãi được.
Hoáng Sĩ Nghiêm trầm mặc một chút rồi gật đầu:
- Thôi được, chuyện này cứ để bác lo, Bác sĩ tìm cho cháu một công việc thích hợp.
- Cháu cám ơn bác, cháu không dám làm phiền bác nữa ạ, cháu xin phép bác về phòng,
- Được rồi, cháu đi đi.
Cẩm Tú tỏ vẻ vui mừng, cô nhìn ông Sĩ Nghiêm nở một nụ cười đầy quyến rũ rồi mới quay người bỏ đi. Cô cẩn thận khép cửa phòng làm việc của ông Sĩ nghiêm lại. Ông Sĩ Nghiêm nhìn theo bóng Cẩm Tú, ánh mắt thâm trầm, khóe môi cười bí hiểm, ông rút một điếu thuốc ra hút châm lửa hút một hơi dài, sau đó với tay cầm điện thoại bàn bấm một dãy số. Ông nói bằng giọng ra lệnh:
- Đem hình của con bé tham gia vụ chụp hình đến đây cùng hồ sơ của nó.
Trong bệnh viện, mới sáng sớm, Kiều Chinh đã xách theo một hộp cháo thịt bằm nóng hổi, cô nhờ chị giúp việc mới nấu giúp cho mình. Cầm cái hộp đựng cháo cẩn thận để không đổ cháo ra ngoài, cô vui vẻ gõ cửa phòng của Cảnh Phong.
Cảnh Phong đang bàn công việc với Thái và Hải, bỗng nghe tiếng gõ cửa phòng, cả ba đều giật mình im bặt quay đầu ra cửa lắng nghe. Giờ còn rất sớm, y tá và bác sĩ không thể đến vào lúc này, phòng anh lại là phòng chỉ một giường. Cảnh Phong nhìn Thái và Hải khẽ nói:
- Mở cửa đi, có lẽ là lao công đến dọn dẹp buổi sáng hay Cẩm Tú đến.
Hải gật đầu rồi bước ra mở cửa. Kiều Chinh đứng đợi lâu không thấy lên tiếng cho rằng Cảnh Phong vẫn còn ngủ nên cố xoay nắm cửa bước vào, không ngờ đúng lúc Hải cũng xoay cửa mở ra, cho nên Kiều Chinh bị mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh. Hải cũng bất ngờ vô cùng, bị Kiều Chinh đỗ vào người mình nên bị đẩy lùi vài bước, nhưng mau chóng lấy thăng bằng lại, ôm chặt Kiều Chinh lại, giúp cô khỏi ngã. Nhưng cháo nóng mà Kiều Chinh cẩn thận giữ gìn nãy giờ bị chao nghiêng sánh ra tay cô và tay Hải. Cháo nóng khiến Kiều Chinh nhăn mặt rên nhẹ một cái.
- Xin lỗi anh – Kiều Chinh vừa vội vàng rút khăn tay ra lau cháo nóng bám trên tay Hải, vừa cúi đầu luôn miệng nói xin lỗi.
Hải nhìn thấy Kiều Chinh cũng bị bỏng mà chỉ lo lấy khăn lau cho mình, lòng anh bỗng tuôn chảy một cảm giác khác lạ, cô gái này có gì đó ngốc nghếch nhưng đáng yêu. Anh khẽ cười nắm lấy cái khăn , kéo nó ra khỏi tay Kiều Chinh sau đó lau vết cháo trên tay cô.
- Không sao chứ?
Kiều Chinh ngơ ngác, cô cắn môi cuối đầu lí nhí nói:
- Cám ơn anh. Em không sao .
- Em đến thăm anh Phong? – Hải nhìn cô nghiêng đầu cười hỏi, ánh mắt hấp háy vẻ trêu chọc.
Hai má Kiều Chinh đỏ ửng lên bởi cái nhìn trêu ghẹo đó của Hải, cô cười cười gật đầu rồi đep hộp đựng cháo đó đến đặt trên bàn của Cảnh Phong.
- Chắc anh chưa ăn sáng, em có đem chút cháo cho anh, anh đã đói chưa?
- Lần sau không cần đem đến nữa, tội không muốn làm phiền em – Cảnh Phong không thèm liếc nhìn hộp cháo một chút nào nói luôn.
- Không phiền – Kiều Chinh cũng quen với cái tính lúc nóng lúc lạnh của Cảnh Phong rồi nên cũng chẳng để ý đến lời nói của anh mà đáp ngay, cô sợ câu tiếp theo của anh là bảo cô đừng đến nữa.
Cảnh Phong nhìn Thái và Hải mà ra lệnh, chẳng muốn để ý đến Kiều Trinh chút nào hết:
- Hai cậu đi về đi, tôi muốn ngủ một chút.
Gương mặt của Kiều Trinh xụ xuống buồn bã, cô biết Cảnh Phong chẳng muốn chấp nhận việc cô ơ đây chút nào chỉ là anh không thể thẳng thừng đuổi cô ra về nên chọn cách làm lơ như thế.
- Anh Phong, thật ra ăn cháo nóng tốt hơn – Hải thấy Kiều Chinh làm mặt buồn thì lên tiếng nói giúp – Đừng phụ lòng tốt của người khác mất công lại áy náy đó.
- Cút – Cảnh phong lườm Hải quát.
Hải cười khùng khục khi trêu tức được Cảnh Phong bèn đẩy Thái đang nhìn Kiều Chinh ra về.
- Tụi em về đây, tụi em cũng bận, không mua đồ ăn sáng cho anh được, anh ăn cháo đi nhé, Kiều Chinh, em đút anh Phong dùm anh nhé – Hải không quên nói thêm một câu trước khi ra về, bị Cảnh phong trừng mắt, anh chỉ cười nháy mắt với Kiều Chinh rồi đóng cửa lại.
- Anh, ăn cháo nha, em múc cho anh một bát, cháo ngon lắm, lại tốt cho sức khỏe – Kiều Chinh quay sang nhìn Cảnh Phong cười tươi hỏi bằng giọng ngọt ngào như dỗ trẻ con.
Cảnh Phong không nói , anh ngã người xuống giường , quay người nhắm mắt giống như không thèm để ý đến Kiều Chinh, hôm qua anh đã nói thẳng là cô không cần đến nữa rồi, vậy mà cô vẫn cứ đến. Kiều Chinh nhìn thấy Cảnh Phong như vậy thì thở dài, cô dùng khăn giấy lau đi chỗ bị đỗ cháo ra ngoài của hộp đựng cháo. Vô tình chạm vào vết bỏng nhẹ trên tay khiến Kiều Chinh kêu nhỏ một tiếng. Cảnh Phong nghe cô kêu thì quay người lại nhìn cô, cau mày hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì – Kiều Chinh lắc đầu đáp. Tay vẫn tiếp tục lau cái hộp đựng cháo cho sạch sẽ.
- Đưa tay đây – Cảnh phong bỗng ngồi dậy rồi ra lệnh cho cô.
- Để làm gì? – Kiều Chinh ngơ ngác nhìn anh hỏi.
- Mau lên – Cảnh Phong không trả lời mà nói bằng một giọng ra lệnh .
Kiều Chinh bèn đưa một tay của mình cho Cảnh phong, nhưng anh lắc đầu bảo:
- Tay kia.
Kiều Chinh vốn là muốn dấu tay bị phỏng của mình, da cô vốn mỏng manh, tuy vết bỏng không ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng vẫn để lại trên làn da trắng của cô một vệt hồng. Cô nghe Cảnh phong ra lên, đành miễn cưỡng giơ ta về phía anh. Cảnh phong nắm chặt tay cô, nhìn ngó, anh cau mày một cái rồi thả tay cô ra, mở ngăn tủ của mình, lấy ra một tuýp thuốc quăng cho cô bảo:
- Mau bôi đi, nó có thể làm giảm đau rát đó.
Kiều Chinh cảm thấy như có mật rót vào tim, ngọt ngào đến ngây ngất. Cô ngoan ngoãn lấy tuýp thuốc thoa vào tay mình, quả nhiên là thấy dễ chịu hơn nhiều. Cảnh phong đối với cô là ngoài lạnh trong ấm, tuy miệng nói không thèm để ý đến cô, nhưng vẫn lo cho cô vô cùng. Kiều Chinh bèn lợi dụng cơ hội này bèn e dè nói:
- Em lấy cho anh chén cháo nha.
Thấy Cảnh Phong im lặng không nói, Kiều Chinh mặc định là anh đồng ý, cô không nói tiếng nào vui vẻ đổ cháo ra bát. Cô cầm chén cháo đưa trước mặt Cảnh phong, Cảnh Phong bèn đưa tay ra nhận lấy, Kiều Chinh vội giữ lại,cô chớp mắt yêu kiều nói:
- Em đút anh ăn.
Cảnh Phong tất nhiên là không chịu, anh sa sầm mặt lại:
- Bỏ đi, không ăn nữa.
- Ngoan, đừng có trẻ con như vậy – Kiều Chinh đã cười dỗ dành.
Cảnh phong bị sặc ho lên một cái, anh trừng mắt nhìn Kiều Chinh, ánh mắt đầy giận dữ, nhưng Kiều Chinh biết anh sẽ không làm gì mình nên chỉ nhìn anh cười cười, chẳng ai đánh kẻ cười bao giờ, cho nên cô vẫn dùng ngữ điệu dỗ dành nói với anh:
- Nếu anh không muốn em làm phiền anh nữa, thì mau ăn để mau khỏe lại, em cũng không thấy có lỗi với anh mà chạy đến làm phiền anh nữa.
Cô đã nói vậy, Cảnh Phong không còn nói được gì nữa, đành ngoan ngoãn ngồi yên ăn hết cháo do cô đút. Anh vừa ăn xong, Kiều Chinh vội vàng thu dọn, sau đó đi ra ngoài một chút, lát sau bác sĩ vào thăm bệnh của Cảnh Phong, ông nhìn Kiều Chinh đứng một góc nhìn cười nói với Cảnh Phong:
- Cậu có cô bạn gái chu đáo ghê, mới sáng sớm đã đến hỏi thăm tôi này nọ về vết thương của cậu rồi. Vết thương cũng đã tốt hơn rồi, ngày mai có thể xuất viện được rồi. Cố gắng uống thuốc đúng giờ là được.
Lời nói vô tình của vị bác sĩ khiến Kiều Chinh đỏ cả mặt, cô cúi đầu trước ánh mắt của Cảnh Phong. Nói xong, bác sĩ ghi chép một chút về bệnh án của anh ở đầu giường, sau đó y tá phân thuốc cho anh, làm vệ sinh vết thương ở tay, dặn dò Kiều Chinh kỹ lưỡng rồi cả hai cùng đi ra ngoài.
Không gian lần nữa chìm vào im lặng. Kiều Chinh bước đến bên Cảnh Phong, cô đưa tay lay khẽ anh gọi nhỏ:
- Anh uống thuốc đi , bác sĩ bảo anh nên uống thuốc đúng giờ mà .
- Em có thể không gây phiền phức cho anh hay không hả? – Cảnh Phong bực tức ngồi bậy dậy quát.
- Được, em nói rồi. Chỉ cần anh lành lặng lại, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh hoài nữa đâu – Kiều Chinh mĩm cười vô tội nói – Là anh không hiểu hay cố tình không hiểu.
Cảnh Phong không còn gì để phản bác được, là anh quá ngốc nhượng bộ cô một bước, cho nên bây giờ cô cứ được nước lấn tới như vậy. Cho nên anh dứt khoát không thèm cải cô nữa.
- Thuốc – Cảnh Phong nói cộc lộc không nhìn Kiều Chinh, tay trái xòe ra.
Kiều Chinh vội lấy thuốc rồi tay cầm thuốc, tay cầm thuốc, tay cầm ly nước, nhướng mày nhìn Cảnh Phong vẻ chờ đợi. Cảnh Phong hít một hơi thật sâu tống hết bực tức trong lòng đi, anh lấy thuốc khỏi tay Kiều Chinh rồi bỏ vào miệng nuốt ực một cái rồi lấy ly nước uống ực cho trôi thuốc.
- Rõ là trẻ con – Kiều Chinh bĩu môi nhìn bộ dạng giận mà nói.
Cảnh Phong đang uống nước thì nghe vậy liền sặc nước ngay lập tức. Sau khi ho một tràng dài, Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh đầy đe dọa nói:
- Em vừa nói gì? Trẻ con á, em dám bảo anh là trẻ con sao?
- Em chỉ thấy sao nói vậy thôi mà. Có người lớn nào đến uống thuốc cũng vùng vằn như trẻ con hay không, còn nữa nha, em chưa thấy đàn ông con trai nào mà như anh hết. May mà đàn em của anh không thấy bộ dạng giận hờn ngó lơ của anh thế này, nếu không bảo đảm sẽ ngất từ đây ra đến cổng bệnh viện mất. Vẻ mặt này chỉ có trẻ con và đàn bà con gái mới làm thôi, thề là em chưa từng thấy đàn ông nào mang vẻ mặt này như anh, đặc biệt là người có thân phận đại ca như anh. Nói thật đi, không phải anh là ngoài lạnh trong nóng, thân đàn ông, xác đàn bà chứ. Em không kì thị, cũng không nói ra ngoài đâu.
Cảnh Phong không ngờ Kiều Chinh lại to gan đến mức dám trêu chọc anh như thế, tức giận đến nỗi, anh dùng tay trái kéo cô về phía mình. Anh muốn trừng phạt cô, trong giây phút nhất thời, anh đã quên mất lí trí của bản thân.
Vật cô ngã xuống giường, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, một nụ hôn nhẹ, sau đó lại mạnh bạo như muốn chiếm đoạt tất cả, một sự trừng phạt thích đáng. Anh muốn chứng minh cho cô thấy, anh là hạng đàn ông nào. Cánh tay bị thương được anh giơ cao qua khỏi đầu họ, anh hôn cô một cách cuồng nhiệt giống như chiếm hữu không để cô có thời gian phản đối.
Kiều Chinh quá bất ngờ, cô chỉ là nghịch ngợm muốn trêu chọc anh mà thôi. Cô đối với Cảnh Phong từ sợ hãi chuyển thành tò mò, từ việc anh xem trọng em gái trong tấm hình mà cô đã làm vỡ, từ việc vì một người xa lạ như cô chấp nhận bị ông chủ anh nghi kị như thế. Thậm chí ông ta nổi giận cho người trừng phạt anh, anh vẫn không muốn cho cô biết, xem như cô không hề liên quen đến chuyện này. Hành động của anh thật khiến cho cô cảm kích lẫn tò mò, có đôi lúc cô hiểu nhầm, tưởng chừng anh thích cô.
Nhưng cô nhanh chóng phủ nhận ngay điều đó, cô cũng không dám cho phép bản thân nghĩ đến điều đó. Bởi vì anh và cô là hai thế giới cách biệt.
Thế giới của anh tràn ngập tội ác, là máu tanh, là tội phạm, là sự nhẫn tâm, là sự lạnh lùng đến đáng sợ. Cuộc đuổi giết hôm nào là nỗi ám ảnh khủng khiếp nhất trong cuộc đời của cô. Sợ hãi đến trong từng giấc mơ, khiến mỗi khi cô giật mình thức dậy đều cảm thấy lạnh toát toàn thân.
Thế giới của cô là một cuộc sống bình thường đến nhàm chán, ngày này trùng lặp ngày kia. Quả thật có đôi lúc cô muốn làm một việc gì đó để phá tan đi thế giới nhàm chán trùng lặp này. Chỉ là cô không biết làm thế nào, cũng không có cơ hội.
Anh xuất hiện giống như điều mong muốn của cô, phá tan đi cuộc sống bình lặng của cô, làm cuộc sống của cô thêm nhiều màu sắc, dù rằng đáng sợ những cũng đầy kích thích. Anh giống như chiếc hộp Padora vậy, rõ ràng không được phép mở ra, nhưng luôn khiến người ta tò mò, nhẫn nhịn không được mà mở ra.
Nụ hôn của Cảnh Phong khiến Kiều Chinh hoảng hốt, nhưng cô chỉ mở to mắt nhìn anh hôn mình, quên luôn cả việc phải đẩy anh ra, phải phảng kháng lại hành động xấu xa này của anh.
Cái cảm giác tê rần ở bờ môi, tim đập mạnh không ngừng, bờ môi của anh ấm áp như được vết mật chứa đầy hương vị ngọt. Chỉ là một nụ hôn bên ngoài nhưng cũng đủ lấy hết hồn vìa của cô. Đầu óc cô cuồng quay, nhìn gương mặt đầy phẫn nộ của anh, càng nhìn càng thấy sự hấp dẫn toát lên không ngừng. Chân mày của anh rậm lại ngang, người ta nói đây là chân mày của người đàn ông chân chính, ngay thẳng không lọc lừa. Sóng mũi cao, mắt sâu đen nhánh ẩn chứa một nỗi buồn mênh mông, khiến người ta nhìn vào muốn chìm trong đó mãi mãi.
Cả người cô nóng bừng lên chỉ sau vài giây của nụ hôn đó, nụ hôn đầu đời của cô. Nụ hôn mà cô từng nghĩ chỉ dành cho chàng trai mà cô nguyện yêu suốt đời. Hai má cô đỏ bừng khi nghĩ đến đây.
Chẳng biết nụ hôn kéo dài bao nhiêu lâu, chỉ biết Cảnh Phong buông cô ra, từ từ rời khỏi người cô, Kiều Chinh đã bất đậy đẩy anh ra và chạy nhanh ra ngoài cửa.
Cô thậm chí còn quên luôn đóng cửa phòng, cứ thể chạy mãi ra bãi đổ xe. Cô hồn vìa lên trời mây đến nỗi tìm cái thẻ xe tìm mãi không xong, hóa ra nó nằm ngay trên chìa khóa của cô. Cô kẹp nó vào trong vòng nối của khóa để không bị thất lạc, vậy mà bị rối trí, chẳng nhở được gì cả.
Kiều Chinh cũng không biết bằng cách nào mình vể nhà an toàn nữa, chỉ biết khi cô đẩy cửa bước vào đã gặp Cẩm Tú trong bếp đi ra, chặn cô lại hỏi:
- Chinh đi đâu từ sáng vậy, mình cứ tưởng Chinh còn ngủ…
- Mình…- Kiều Chinh vốn muốn nói mình vừa đến chỗ Cảnh Phong, nhưng cứ nhớ đến nụ hôn đó thì hai chữ Cảnh phong cô cũng không cất nên lời – Có chuyện gấp nên ra ngoài thôi.
Kiều Chinh biết mình không giỏi nói dối nên chỉ đáp đại rồi chạy ào lên trên phòng, cô đưa hai tay xoa lên má, nơi mà vẫn còn sự đỏ bừng do tim đập không ngừng.
Đóng sầm cửa phòng lại, cô đưa tay chặn trai tim nhảy nhót không ngừng trong lòng ngực, hơi thở hổn hển dần bình ổn lại. Cô mới đưa tay lên môi mình mò mẫm.
Tại sao cô không đẩy anh ra? Tại sao cô không tát vào mặt anh? Tại sao cô không ghét nụ hôn của anh? Tại sao tim cô vẫn đập cho đến bây giờ? ….Nhiều câu hỏi tại sao xảy ra khiến Kiều Chinh hoang mang.
Cô bước lại gần tấm gương lớn nhìn gương mặt mình trong đó, vẫn là gương mặt đỏ bừng, đôi môi đã có chút sưng lên, cảm giác tê tê vẫn còn đọng lại, nhưng hương vị nụ hôn đầu quả thật rất ngọt.
Kiều Chinh nhìn mình trong gương, cô thừa nhận, mình đã yêu Cảnh Phong rồi.
Chương 6: Yêu là điều tự nhiên nhất.
- Cốc…cốc…
Cẩm Tú thấy trưa rồi mà Kiều Chinh vẫn chưa xuống ăn cơm, bèn đi lên lầu gọi cô xuống, nhưng gõ cửa chẳng thấy Kiều Chinh lên tiếng, bèn mở cửa đi vào. Cẩm Tú thấy Kiều Chinh đang ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công nhìn về một điểm nào đó mãi, cô tò mò đến gần xem là gì, nhưng chẳng thấy gì đặc biệt cả, chẳng có gì khiến Kiều Chinh có thể mất hồn đến nỗi chẳng gnhe thấy tiếng gõ cửa của cô.
- Này – Cẩm Tú đưa tay huơ nhẹ Kiều Chinh lay cô tỉnh – Đang mơ về anh nào đó.
Kiều Chinh bị gọi thì giật mình, lại nghe câu trêu của Cẩm Tú, bất giác đỏ mặt, bối rối cúi đầu lãng tránh đáp:
- Đâu có, tại vì buồn chán quá nên ngồi ngay ra như vậy thôi.
Trầm mặc một chút, Kiều Chinh lưỡng lự liếc nhìn Cẩm Tú, cuối cùng mở miệng hỏi:
- Bạn nói xem, hai con người ở hai thế giới khác nhau, liệu có thể nào yêu nhau hay không?
- Ngốc à, tình yêu là thứ duy nhất trên t