Nếu như yêu
hế gian này không có sự phân biệt. Dù bạn nghèo, hay anh ấy nghèo, hoặc hoàn cảnh hai người khác biệt thế nào thì yêu chính là yêu. Khi Chinh gặp người đó, và chỉ có người đó mới khiến Chinh muốn hòa mình vào thế giới của họ, chỉ có người đó mới khiến Chinh cảm thấy mong ngóng , nhớ nhung và chờ đợi – Cẩm Tú tươi cười giảng giải, ánh mắt cô vụt sáng, hai má hồng hồng.
Tuy chưa từng trải, nhưng Kiều Chinh cũng có thể hiểu được vẻ mặt khi nói về tình yêu của Cẩm Tú là vẻ mặt của người đang yêu. Cô hơi nghiêng mặt nhìn Cẩm Tú, ánh mắt trêu đùa, khóe miệng tinh nghịch nói:
- Ai da, có ngời đang yêu.
Đến lượt Cẩm Tú đỏ mặt, cô vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhưng Kiều Chinh vẫn mãi trêu:
- Đồ ngốc mới tin Tú, mai khai thật đi. Nên nhớ, khai thật sẽ được khoan hồng, còn để bị phát hiện, nhục hình chờ lệnh đó.
- Nhục hình gì? – Cẩm Tú giương mắt tỏ ý không sợ, quyết chí không khai.
- Không khai phải không? Hãy xem mình trừng phạt nhé – Kiều Chinh giơ 5 ngón tay phất phơ trước mặt Cẩm Tú, sau đó lao đến thọt lét cô, khiến Cẩm Tú hốt hoảng né tránh rồi van xin. Nụ cười rộn rã khắp căn phòng, chẳng ai ngờ rằng đến một lúc nào đó, hai người họ trở thành hai người của một thế giới khác, một thế giới oán và thù, yêu và hận.
- Mà sáng nay Chinh đi đâu vậy – Sau một lúc bị tra tấn, Cẩm Tú mệt nhoài nằm lăn trên giường Kiều Chinh thở dốc rồi hỏi.
- Mình đi thăm anh Cảnh Phong – Kiều Chinh thật thà đáp.
- Cái gì? – Cẩm Tú giật mình quay lại nhìn Kiều Chinh.
Kiều Chinh cười ngượng nói:
- Xin lỗi nha, hôm đó mình nghe Tú nói chuyện qua điện thoại, hôm sau vô tình thấy mọi người trong bệnh viện, cho nên….mình biết bạn và anh Cảnh Phong không muốn mình thấy áy náy nên không nói. Nhưng mà không biết thì thôi, một khi đã biết, mình không thể giờ vờ được. Mình quyết định đến chăm sóc Cảnh Phong cho đến khi tay anh ấy bình phục.
- Chinh không cần phải làm thế…- Cẩm Tú bổng xuất hiện một linh cảm mơ hồ, cô muốn ngăn cả Kiều Chinh.
- Vậy vì sao Tú cú nhất quyết đi tìm việc làm thêm nhiều như thế chứ. Mình thấy công việc hiện tại của Tú vẫn tốt mà – Kiều Chinh nhìn Cẩm Tú hỏi vặt lại – Tú muốn kiếm một công việc có lương cao hơn để dọn ra khỏi nhà mình đúng không? Có phải Tú áy náy vì ăn không ở không trong nhà mình như thế đúng không? Cho nên mình cũng vậy, mình thấy ấy náy khi Cảnh phong vì mình mà bị thương như thế.
Cẩm Tú biết Kiều Chinh có lí của mình, nên cũng không phản bác nữa, cô chỉ khẽ khàng nhắc nhở:
- Chinh à, Cảnh Phong là dạng người nào thì bạn cũng biết rồi. Mình chỉ không muốn bạn đến quá gần anh ấy mà thôi. Chuyện lần trước xem như là bài học rồi.
Kiều Chinh chớp khẽ mí mắt, cô gật đầu nói khẽ:
- Mình sẽ cân nhắc.
Cảnh Phong cuối cùng đã được ra viện, mấy ngày nay, Kiều Chinh không đến nữa, không bị ai làm phiền, đáng lí nên vui mừng, thì lòng lại có cảm giác hụt hẫng vô cùng. Vô thức cười nhạt một cái khi nghĩ đến lời cô hứa sẽ chăm sóc anh cho đến khi anh lành lặn trở lại.
Thái và Hải cho người lác xe đưa Cảnh Phong về nhà, trên đường đi, Thái quay người hỏi Cảnh Phong:
- Anh Phong, hôm qua ông chủ nhắn em gửi lời hỏi thăm đến anh. Ông bận quá nên không đến thăm anh được.
- Trả lời ông chủ giùm anh, nói với ông ấy, anh cám ơn ông ấy nhiều lắm. Thời gian ông cho anh nghỉ thật là thích hợp – Cảnh Phong vui vẻ đáp lời Thái.
- Anh Phong, anh định thế nào? Tiếp tục ở lại hay ra đi, anh đi rồi, tụi em sẽ đi theo anh – Hải đang lái xe cũng lên tiếng nói.
- Không cần. Tất cả đều là tâm huyết mà anh bỏ ra, hai người coi như thay anh chăm sóc nó cho thật tốt là được. Chuyện của anh, anh tự giải quyết được – Cảnh phong xua tay nói.
- Nhưng em sợ ông chủ ông ta lại cho người đến nữa – Thái lắc đầu lo lắng nói – Chỉ sợ ông ấy muốn diệt cỏ tận gốc.
- Ông ta sẽ không còn cơ hội đâu, em đừng lo quá . Nhưng sau này anh đi rồi, hai đứa cũng nên cẩn thận hơn có biết không? – Cảnh Phong ân cần dặn dò Thái và Hải, để họ không bị đuổi giết giống anh.
- Anh Phong, vậy bước tiếp theo anh sẽ làm gì? – Thái nhìn Cảnh phong tò mò hỏi.
- Điều anh muốn là tìm hiểu ra những manh mối buôn lậu của Hoàng Sĩ Nghiêm. Nhưng lão cáo già quá kín tiếng, dù moi thế nào cũng không thể ra đáp án mình muốn – Cảnh Phong trầm mặt, anh đã nghe Cẩm Tú diễn tả sơ bộ căn phòng của Hoàng Sĩ Nghiêm. Trong lòng càng thôi thúc anh hơn nữa, chắc chắn là ông ta dấu tài liệu trong đó.
- Kế hoạch Ba đã làm xong chưa? – Cảnh Phong đột nhiên quay đầu hỏi Thái.
- Dạ rồi, anh yên tâm, em đã làm theo lời anh, chắc chắn đến lúc đó con cáo sẽ bị sập bẫy của chúng ta mà thôi.
- Anh Phong, vẫn dùng Kiều Chinh là con cờ à?- Hải đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Uhm…. Nếu không dùng cô ấy, chúng ta sẽ tốn công sức nhiều gơn nữa – Cảnh phong khàn giọng xác nhận.
- Em nói rồi, đáng lí anh nên nhân cơ hội này để Kiều Chinh giúp chúng ta tiến hành nhanh hơn – Thái kêu nhỏ đầy bất bình.
- Anh đã làm gì ma Kiều Chinh mấy ngày nay chẳng xuất hiện vậy? – Hải chợt hỏi đầy ngụ ý.
- Hôn…- Cảnh Phong đáp ngắn gọn vô cùng, hai má anh có chút đỏ hồng.
- Cái gì? – Thái và Hải sửng sốt đến không ngờ….chưa bao giờ anh thấy Cảnh Phong gần bất cứ cô gái nào, đừng nói là nhìn, anh ấy thậm chí không thèm liếc một cái, vậy mà lại nói ra với ngữ khí nhẹ nhàng như thế.
- Có phải vì vậy mà mấy ngày nay cô ấy không đến không? – Thái e dè hỏi,
- Ừ - Cảnh Phong đáp khẽ rồi quay mặt đi nơi khác nhìn ra bên ngoài.
- Chỉ sợ cô ấy sẽ không đến nữa đâu – Thái thở dài nói.
- Không phải là không đến nữa, mà là đến rồi – Hải khẽ cười đáp mắt nhìn phía trước cửa nhà Cảnh Phong, Kiều Chinh đang đứng dưới công chờ
Trời đầy nắng, thậm chí mà nói là khá gây gắt, trước cổng nhà Cảnh Phong lại chẳng hề có bóng cây nào cả. Kiều Chinh ngốc nghếch không chịu đứng ở những cây che bóng mát, ngây ngốc đứng trước nhà anh, khiến làn da trắng hồng đã ửng đỏ, mái tóc đen xõa dưới nắng ánh lên rõ rệt, lại khiến cô trở nên yêu kiều hơn.
Nhưng cái nắng khiến Kiều Chinh khó chịu, cô thỉnh thoảng đưa tay quạt quạt vài cái như muốn xua đi cái nóng bao trùm lấy mình, chỉ tiếc là vô vọng, vẻ mặt thất thểu đáng thương của cô cứ nhìn dưới chân của mình, cô nghịch ngợm chân đá qua đá lại hòn sỏi dưới đất cho đỡ buồn chán, khiến người nhìn vào vừa yêu vừa thương xót.
Kiều Chinh mãi chìm trong suy nghĩ, lát nữa gặp Cảnh Phong cô nên nói cái gì. Hôm nay cô đến bệnh viện mới hay anh đã xuất viện rồi cô vội vàng đón taxi đến nhà anh, không ngờ Cảnh Phong vẫn chưa về nhà. Cô đành thất thểu chờ anh về nên cũng không hay chiếc xe chở Cảnh Phong vừa chạy lượn một vòng qua một nơi khác đã về tới nơi.
Tiếng sập cửa mạnh khiến Kiều Chinh ngẩng đầu phát hiện Cảnh Phong đã về nhà, Kiều Chinh nhoẻn miệng cười vui vẻ nhìn ba người họ nói:
- Mọi người đã về rồi.
- Em đến đây làm gì – Cảnh Phong nhìn cô lạnh lùng hỏi, tay anh đã có thể hạ xuống rồi, anh mặc chiếc áo sơ mi cài nút sọc xanh trắng, trông anh cực kì thu hút. Cánh tay và phần vai của anh được băng bó cẩn thận, vải băng cộm lên khiến cử động của anh hơi cứng.
- Em đến bệnh viện thăm anh, nhưng người ta bảo anh xuất viện rồi, vậy là em chạy đến đây – Kiều Chinh bước lại gần Cảnh Phong quan sát phần tay bị thương của anh vừa trả lời.
- Xem xong rồi, tôi không có việc gì nữa, em có thể về - Cảnh Phong lạnh nhạt đáp rồi bước thẳng về cánh cửa mà Thái đang mở.
Kiều Chinh cúi mặt buồn bã, cô đứng lặng nhìn theo bóng Cảnh Phong đi vào trong nhà.
- Vào trong đi – Hải lấy hành lí xuống xe nhìn cô giục – Mặc kệ anh ấy – Anh nhìn cô hiền từ, hất mặt thúc giục cô đi vào trong. Nhưng Kiều Chinh vẫn lưỡng lự, Hải đưa cô một túi hành lí rồi bèn nói - Coi như em giúp anh mang vào trong.
Kiều Chinh nhoẻn miệng cười, gật đầu đưa mắt tỏ ý cám ơn Hải rồi nhanh nhẹn đón lấy một cái túi hành lí trong tay của Hải, theo chân anh bước vào bên trong.
Thái vào trong nhà mở cửa cho Cảnh phong liền quay ra giúp Hải xách hành lí thì đã thấy Hải đi vào, theo sau là Kiều Chinh. Cảnh Phong đang ngồi dựa vào ghế nhìn thấy Kiều Chinh đi vào thì cau mày sau đó quắc mắt nhìn Hải.Hải xem như không thấy ánh mắt của Cảnh Phong, tiếp tục bảo Kiều Chinh:
- Giúp anh đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặc.
- Dạ - Kiều Chinh nhanh nhẹn đem xuống chỗ để máy giặt, cô không dám nhìn Cảnh Phong lấy một lần.
Đợi Kiều Chinh đi xuống dưới nhà, Cảnh Phong mới nhìn Hải, anh đợi Hải một lời giải thích. Từ xưa đến nay, Hải biết rõ cảnh Phong không thích quan hệ rườm rà với bất cứ người phụ nữ nào. Tuy rằng bọn họ định lợi dụng Kiều Chinh để tiếp cận Hoàng Sĩ Nghiêm, nhưng kế hoạch ban đầu của họ là moi tin tức từ Kiều Chinh, nhưng sau đó, họ biết là Kiều Chinh hoàn toàn không hay biết gì về việc làm ăn của ba mình. Họ đành phải thay đổi kế hoạch khác, để Cẩm Tú vào ở trong nhà, tìm kiếm những bằng chứng phạm pháp của ông ta, phá hoại hết mọi việc làm ăn của ông ta, khiến ông ta sống không bằng chết, rồi đẩy ông ta vào tù. Cho ông ta sống quãng đời còn lại trong tù một cách đau khổ.
Chỉ đáng tiếc, lão già quá cẩn thận, cẩn thận ngay chính trong nhà của lão. Cẩm Tú vào ở lâu như vậy cũng không moi được gì, để tránh đánh động lão ta, Cảnh Phong bảo Cẩm Tú cứ ở nhà Kiều Chinh thêm một thời gian rồi hãy đi. Còn về Kiều Chinh, cứ giữ mối quan hệ này, một ngày nào đó sẽ dùng cô làm con cờ đối phó với Hoàng Sĩ Nghiêm.
- Cảnh Phong, anh hãy nhớ vết chém ngày hôm nay anh chịu đựng là vì cái gì. Đã đi đến bước hy sinh bản thân như thế, đừng vì một phút yếu lòng mà từ bỏ - Hải nhìn chằm chằm Cảnh Phong, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Cảnh Phong nói ra suy nghĩ của mình.
- Anh không từ bỏ, chỉ thấy bây giờ cô ấy không cần thiết nữa. Không cần quan hệ quá nhiều – Cảnh Phong thờ ơ đáp.
- Em thấy cũng phải, hiện tại, anh lấy thân phận là anh trai của bạn thân con gái ông ta, em tin là ông ta không từ chối đấu. Em đã sắp xếp người giới thiệu anh với ông ta rồi.
- Cảnh Phong, em biết xưa nay anh rất tự tin vào khả năng của mình, nhưng anh đừng quên, lão ta cũng là một con cáo già. Em đã điều tra, lão ta thà vứt bỏ cũng không muốn để mình sai lầm. Dù cho hiện tại anh và ông chủ ly khai với nhau, nhưng anh chắc là lão ta sẽ sử dụng lại anh hay xem anh là kẻ bỏ đi của người khác, không đời nào lão chịu nhặt anh về làm việc cho lão – Hải ngồi phân tích cho Cảnh Phong và Thái , ánh mắt hướng ra sau nhà, nói khẽ – Cho nên em đã sắp đặt một kế hoạch khác hơn kế hoạch đã định…..
Hải nói sơ qua kế hoạch của mình cho Cảnh Phong và Thái biết, đang nói giữa chừng thì Kiều Chinh đã đi lên, cả ba liền trầm mặt im lặng.
- Em đã bỏ quần áo dơ vào máy giặt rồi, nhưng mà…- Kiều Chinh ngượng ngùng đỏ mặt lí nhí nói – Em không biết làm thế nào để nó giặt cả. Xưa nay đều là người giúp việc của em làm, cho nên…
Hải bật cười đứng dậy bảo cô:
- Để anh dạy em.
Kiều Chinh đành ngoan ngoãn đi theo sau Hải. Hải vừa đi vừa nói với Kiều Chinh:
- Em giúp anh nấu cơm được không? Cảnh Phong cần nhiều dinh dưỡng, thức ăn bên ngoài không dinh dưỡng lắm.
- Em không biết nấu cơm – Kiều Chinh lần nữa xấu hổ nói.
- Không sao, giúp anh lặt rau là được rồi – Hải cười cảm thông bảo.
Kiều Chinh nhìn Hải với ánh mắt cảm kích vô cùng, cô nghe Hải bảo gì liền làm theo. Trong ấn tượng của cô, Hải là anh chàng cởi mở thân thiện, không lạnh lùng như Cảnh Phong, không khó gần như Thái. Hải trò chuyện với Kiều Chinh, anh khôn khéo xoay vòng về cuộc sống gia đình cô, hỏi về công việc của ba Kiều Chinh, Kiều chinh thật thà, hỏi gì trả lời nấy. Cảnh Phong đứng tựa cửa nhà bếp, anh thấy Kiều Chinh luôn miệng cười vui khi Hải nói một câu chuyện dí dỏm nào đó. Cô hồn nhiên vô tư, không hề biết mình đang bị người ta lợi dụng, trong lòng anh bỗng cảm thấy khó chịu. Anh cảm thấy ghét cái vờ hiền lành ngốc nghếch này của cô, càng ghét hơn chính bản thân mình đang đi lợi dụng sự ngây thơ của cô. Anh cau mày quay người tự dặn lòng mình:” Cảnh Phong! Mày phải dứt khoát, không thể yếu lòng, không thể thương xót cho cô ta. Hãy nghĩ đến mẹ và em gái của mày”
Nghĩ đến em gái nhỏ của mình, Cảnh Phong không khỏi đau lòng, ánh mắt tròn xoe đen lấp lánh của Kiều Chinh hiện ra cùng nụ cười tươi sáng của cô, luôn khiến Cảnh phong nhớ đến em gái nhỏ. Cũng ánh mắt ngây thơ, nụ cười tươi sáng đó. Cho nên mỗi khi nhìn thấy cô, Cảnh Phong lại nghĩ đến em gái mà không đành lòng làm mất đi nụ cười cùng ánh mắt này của cô.
Anh vẫn luôn áy náy vì lợi dụng cô, lại thấy cô giống em gái, bất giác anh lại đối sử dịu dàng với cô lúc nào chẳng hay.
Woa….em không ngờ anh Hải lại nấu cơm ngon đến thế - Kiều Chinh nếm thử thức ăn do Hải nấu, tuy không ngon bằng người giúp việc nhà cô, cũng không ngon bằng Cẩm Tú nhưng so với cô thì phải nói là quá giỏi rồi. Huống hồ anh lại là đàn ông con trai, mà là dạng con trai lăn lộn giang hồ thế này, cô tự hỏi liệu Cảnh Phong có biết nấu ăn hay không?
Kiều Chinh bất giác liên tưởng đến vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Phong khi mặc tạp dề nấu ăn thì sẽ ra thế nào? Cho dù nghĩ, Kiều Chinh cũng không nghĩ đến việc có ngày nhìn thấy một đại ca giang hồ lại mặt tạp dề nấu ăn. Cô khẽ bật cười, né mặt hồng lên, ánh mắt lấp lánh trở nên mờ hồ. Bộ dạng cô bị Hải phát hiện, anh cười trêu cô:
- Món ăn anh nấu có thật là ngon đến mức khiến em cười như kẻ ngốc thế không?
Kiều Chinh xấu hổ vội vàng thu lại nụ cười của mình, cô rửa tay thật sạch, rồi bảo:
- Sao anh nấu cơm giỏi thế.
- Tụi anh đều là trẻ mồ côi, nếu không biết nấu ăn, có mà chết đói – Lời nói của Hải rất tự nhiên nhưng trong giọng nói có phần chua xót mang nỗi buồn khiến người ta nghe thấy trở nên ái ngại.
Kiều Chinh chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, cô biết mình đã chạm vào nỗi đau lòng của Hải, muốn giúp anh xoa dịu nhưng chẳng biết làm thế nào, nên chỉ dịu dàng nhìn anh nói:
- Anh đã từng khóc vì nỗi đau của mình chưa?
- Anh tưởng em sẽ nói anh đừng buồn, em hiểu nỗi buồn của anh là như thế nào, hoặc nói tất cả đều là số phận, hãy chấp nhận nó để tồn tại chứ - Hải bất ngờ nhìn cô rồi bật cười nói.
Kiều Chinh cười cười lắc đầu đáp:
- Không ai hiểu đích xác nỗi buồn của người khác, bởi vì mỗi người cảm nhận một nỗi buồn khác nhau. Nhưng cách giải quyết nỗi buồn nhanh nhất là khóc một trận thật lớn, khóc đến gần khô cạn nước mắt để nỗi buồn theo nước mắt trôi đi. Có lẻ đó là cách giải quyết của bọn con gái yếu đuối của bọn em, nhưng thật ra là con người ai mà không một lần phải khóc chứ. Nếu không thể khóc trước mặt người khác, thì có thể âm thầm khóc một mình. KHóc một lần trút hết nỗi buồn ra khỏi người mình, như vậy cuộc sống sau này sẽ vui vẻ hơn. Còn hơn cứ chứa nỗi đau trong lòng, rồi oán trách ông trời đã tạo cho mình một số phận bất hạnh đến như thế. Không phải số phận quyết định con người, mà là con người quyết định số phận. Số phận có chứ đựng nhiều gian nan không phải là để con người đau khổ mà là để con người mạnh mẽ hơn mà thôi.
Hải không ngờ một cô gái như Kiều Chinh, từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, chưa từng trải nghiệm một nỗi buồn sự vất vả khổ sở của cuộc đời. Vậy mà có thể nói ra một lời nói có thể khiến người ta vừa cảm động , cảm thấy thoải mái tâm hồn, có thể xua được nỗi đau buồn của mình hơn những lời động viên an ủi nhạt nhẽo khác.
Hải đưa mắt nhìn thẳng Kiều Chinh, mắt cô tròn đen, hái má hồng hồng lúm luyến yêu kiều, anh cảm thấy tim mình đập mạnh trước nụ cười nhẹ của cô. Trong lòng Hải run lên, anh muốn chạm tay vào gò má hồng với làn da trắng mịn kia. Bàn tay không tự chủ, giơ lên hướng gò má đỏ hồng của Kiều Chịnh định chạm vào.
- Cơm nấu xong chưa? – Giọng của Thái chợt vang lên đầy lạnh lẽo khiến cả hai đều giật mình quay đầu nhìn lại, không ngờ Cảnh Phong cũng đứng ở đó, ánh mắt của anh nhìn lướt qua họ, tuy không nói gì nhưng thần sắc của anh không được vui cho lắm trước hình ảnh thân mật của hai người kia.
- Cơm nấu xong rồi – Hải tự nhiên như không đáp, nhìn Thái và Cảnh Phong mời – Ngồi xuống bàn luôn đi.
Cảnh Phong và Thái chẳng đợi mời tiếng thứ hai, hai người kéo ghế ngồi xuống bàn. Cảnh Phong nhạ nhàng ngồi xuống ghế chờ đợi, nhưng Thái thì không, anh dằn mạnh cái ghế, liếc Kiều Chinh vẻ khó chịu vô cùng. Kiều Chinh cuối gằm mặt, lúc nãy thấy động tác của Hải khiến cô không khỏi bối rối, muốn lẫn tránh nhưng còn e ngại. Không ngờ vì vậy mà bị Cảnh phong bắt gặp, có lẽ anh sẽ hiểu lầm cô với Hải. Lòng cô buồn bã vô cùng trước vẻ mặt bình thản như không có gì của anh. Nhưng thái độ thù địch của Thái càng khiến cô khó xử hơn.
- Mặc kệ cậu ta – Hải an ủi cô.
Nấu cơm xong, Kiều Chinh nghĩ đã đến lúc mình phải về nhà rồi. Cô mang nét mặt buồn bã giúp Hải dọn cơm xong xuôi. Cô nhìn họ mở miệng nói:
- Mọi người ăn cơm vui vẻ, em phải về nhà rồi. Cháo mọi người.
- Khoan đã – Kiều Chinh đang quay người định rời khỏi đây thì Hải đã kêu cô dừng lại.
- Sao ạ? – Kiều Chinh trong lòng bỗng xuất hiện một tia vui mừng, ánh mắt rạng rỡ, cô quay lại nhìn Hải hỏi.
- Anh và Thái có chuyện gấp phải đi. Tay Cảnh Phong vẫn còn chưa lành, vẫn chưa thể tự gấp thức ăn. Em giúp anh chăm sóc cậu ấy có được không? – Hải nhìn cô đề nghị.
- Được ạ - Kiều Chinh như vừa bắt được vàng, cô sốt sắng gật đầu, nhưng chợt nghĩ đến Cảnh Phong, cô khẽ liếc mắt nhìn anh, môi mím chặt lại. Quả nhiên Cảnh Phong đã đáp:
- Không cần.
- Vậy em về đây – Trên mặt Kiều Chinh hiển thị nỗi thất vọng rõ rệt, cô lí nhí nói.
- Đừng nghe anh ấy. Thấy anh ấy lớn xác như vậy thôi chứ cũng chưa tự chăm sóc tốt cho bản thân được đâu. Nếu em cũng bỏ mặ anh ấy, nói không chừng vết thương sẽ nhiễm trùng , cánh tay của anh ấy không khéo sẽ bị cưa bỏ đó – Hải nhìn cô buông lời đe dọa.
Mặt Kiều Chinh thất sắc ngay, cô hốt hoảng nói:
- Như vậy thì…
- Quyết định như vậy đi – Hải đẩy cô đến gần Cảnh Phong, anh chỉ đưa mắt nhìn Hải có chút khó chịu, nhưng không còn phản đối nữa. Xong hải kéo Thái đang ăn dở rời đi khiến Thái không khỏi càu nhàu – Trời đánh còn tránh bữa ăn mà.
- Đi mau lên, nói nhiều quá, bỏ đói cậu luôn cho biết – Hải bèn đe dọa.
Thái bực mình chửi thề một câu rồi theo Hải rời đi, trong căn nhà bếp nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người bọn họ.
Kiều Chinh từ lúc Cảnh Phong hôn đến giờ, mỗi khi đối diện với anh, tim cô không ngừng đập loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ đỏ bừng không dám nhìn thẳng mắt anh.
- Còn đứng đó làm gì, không phải em giúp tôi ăn cơm hay sao? – Cảnh Phong đột ngột lên tiếng khiến Kiều Chinh giật mình, cô vội vàng giúp anh ăn cơm.
Nhìn cảnh cô giúp anh ăn cơm mà gương mặt cứ cúi gằm xuống không dám ngẩng lên, Cảnh Phong thấy buồn cười vô cùng. Anh nhớ đến đưa em gái nhỏ của mình, mỗi khi làm lỗi gì đó sợ bị trách phạt đều là dùng vẻ mặt như thế này đến gặp anh.
- Anh Hai! Em xin lỗi, anh đứng mét mẹ nha.
Giọng nói trong trẻo đầy chất trẻ con vừa làm nũng vừa cầu xin của đứa em gái nhỏ mỗi khi phạm lỗi, luôn chạy đến anh đầu tiên mong anh sẽ xin giúp mẹ. Lần nào cũng vậy, Cảnh Phong đều thay em gái nhận lỗi, mỗi khi bị phạt vẫn cố mĩm cười để em gái không khóc.
Nghĩ đến đứa em gái bất hạnh qua đời sớm của mình, Cảnh Phong cảm thấy hận Hoàng Sĩ Nghiêm vô cùng. Vì ông ta, gia đình anh mới tan nát, em gái anh vì nhìn thấy cảnh người ta nêm phong nhà cửa mà hoảng sợ khóc thét lên. Ngay cả con gấu bông yêu quý cũng không thể đem theo.
Ba chết, mẹ suy sụp, em gái hoảng sợ mà đỗ bệnh, một đứa bé trai chỉ mới mưới mấy tuổi như Cảnh Phong có thể làm gì được cơ chứ. Cái cảm giác bất lực khi không thể làm gì xoa diệu nỗi đau cho gia đình khiến Cảnh phong đau khổ vô cùng. Ngày tháng khổ sở kéo dài không bao lâu, em gái anh bệnh nặng, trong nhà lại không có tiền, cuối cùng em gái anh qua đời khiến mẹ anh phát điên.
Bàn tay trái của Cảnh Phong bỗng siết chặt lại, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của Kiều Chinh, Kiều Chinh cảm thấy ánh mắt Cảnh phong giáng lên người mình, toàn thân cô thấy nóng bừng lên, nhưng lại thấy ánh mắt Cảnh Phong ánh lên sự giận dữ đến đỏ hằn khóe mắt.
- Anh sao vậy.
Cảnh Phong hất chén cơm cô đang cầm trước mặt anh, đứng bật dậy bỏ đi về phòng của mình. Kiều Chinh thấy chén cơm rơi vào tô canh khiến canh bắn ra người Cảnh phong. Canh vẫn còn nóng hổi, Kiều Chinh nhanh chóng bật dậy định giúp anh lau đi để không bị bỏng, nhưng Cảnh phong cũng đứng dậy bỏ đi, bất ngờ bị anh va ngã xuống đất, người cô đỗ ập xuống đất một cách đau đớn. Kiều Chinh rên khẽ một tiếng. Nhưng Cảnh Phong vẫn rời đi không quay đầu nhìn lại.
Kiều Chinh nhìn Cảnh Phong bỏ đi, trong lòng buồn bã vô cùng, khóa mắt đột nhiên cảm thấy cay cay.
Có lẽ người biết chuyện sẽ cười cô ngốc ghếch, vì sao lại vì một người đàn ông như thế mà hạ mình. Chính bản thân cô cũng không biết câu trả lời.
Anh giống như là chiếc hộp Padora, rõ ràng biết không thể mở, nhưng vẫn không thể nén nổi lòng tò mò mà mở ra để rồi bị anh cuốn lấy, yêu anh lúc nào cũng không hay. Cho nên cô cố gắng để được ở bên cạnh anh, nhưng chỉ tiếc là những cố gắng của cô đã hoài công.
Kiều Chinh ngồi dậy thu dọn mọi thứ lại cho gọn gẽ, cô hít một hơi cố xua tan đi nỗi buồn lòng tự nhủ với bạn thân rằng: “Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng lớn lên trong bạn”
- Cốc…cốc…
- Cảnh Phong – Kiều Chinh đứng trước cửa phòng Cảnh Phong khẽ gọi cửa – Đền giờ thay băng rồi. Anh mở cửa ra, em giúp anh làm vệ sinh vết thương và thay băng mới.
- Không cần – Cảnh Phong im lặng một hồi rồi nói vọng ra – Cô về đi.
- Anh có phải là trẻ con đâu, sao tâm tính thất thường đến như thế chứ - Kiều Chinh bực tức, cô siết chặt tay quát lên – Anh mau ra đây cho em – Cô đập mạnh cánh cửa.
Cô chỉ mới đập hai cái, vừa đưa tay đập cái thứ 3 thì cánh cửa đã bật mở. Cảnh Phong bước ra, mặt đối mặt với Kiều Chinh, anh nhìn cô nói:
- Tôi nể mặt Cẩm Tú nên rất lịch sự với cô rồi. Nhưng không phải vì thế, mà tôi chấp nhận cho cô muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm trong nhà của tôi có biết hay không hả. Cô áy náy vì tôi bị thương chứ gì, được rồi, tôi nói cho cô biết, tay tôi đã khỏi rồi, vết thương đó cũng đã lành rồi. Cô từ này có thể đi không cần tới đây làm phiền tôi được nữa, không cần phải áy náy mà ở bên cạnh làm người giúp việc cho tôi nữa.
- Em không thể đi được nữa rồi – Kiều Chinh hít một hơi thật sâu nói.
- Chân cô vẫn còn lành lặn, vì sao lại không thể đi – Cảnh phong cười nhìn Kiều Chinh mĩa mai – Hay cô muốn tôi bế giúp cô ra ngoài mới cam lòng.
- Em không thể rời đi được, bởi vì em đã yêu anh rồi – Kiều Chinh nhìn Cảnh Phong, cô quyết định nói ra tình cảm của mình.
- Haha…tôi không nghĩ cô lại là hạng con gái đơn giảng đến ngu ngốc như thế - Cảnh Phong bật cười châm biếm – Chỉ vì một nụ hôn thì cô đã yêu tôi.
- Không phải. Em không biết bắt đầu từ khi nào, khi em nhắm mắt lại em có thể cảm nhận được hơi thở của anh, lắng tai nghe, em có thể nghe thấy nhịp tim của anh. Anh nói xem, đó là gì nếu không phải là cảm xúc của tình yêu.
- Chỉ có như thế cô có thể kết luận đó là tình yêu hay sao? – Cảnh phong trầm mặt nhìn cô gằn giọng nói.
- Yêu là một điều rất tự nhiên. Nó không thông báo khi nào nó đến, anh cũng không thể nào cầm nắm được nó mà chỉ có thể cảm nhận được nó mà thôi. Em có thể cảm nhận được trái tim mình đối với anh ra sao.
-Cảm nhận…cô cảm nhận theo cách nào – Cảnh Phong bật cười châm biếm nhìn cô.
Kiều Chinh nắm lấy bàn tay còn lành lặn của Cảnh Phong, cô áp nó lên ngực trái của mình. Cảnh Phong giật mình, anh không hề nghĩ một cô gái ngoan hiền như Kiều Chinh lại bạo gan như thế, nhưng chính hành động của cô lại khiến anh xúc động. Tim của cô đập rất mạnh, đồng thời hơi ấm từ cơ thể cô tỏa ra len lỏi vào từng đầu ngón tay của anh. Người ta nói tay liền với tim, cho nên hơi ấm và nhịp đập của cô truyền thẳng đến tim anh.
- Cách bày tỏ chân thật nhất chính là cho người khác thấy rõ trái tim mình. Anh có cảm nhận được nhịp đập của trái tim em hay không? – Kiều Chinh giương đôi mắt trong veo đầy sự chân thành của mình nhìn Cảnh Phong hỏi, giọng cô nhẹ, có chút mơ màng, khiến người ta bị thu hút vào trong lời nói đó.
Cảnh Phong phải cố gắng lắm mới có thể thoát được. Anh hít một hơi thật sâu, anh thừ nhận, anh muốn lợi dụng cô để đưa Cẩm Tú vào moi tin tức của Hoàng Sĩ Nghiêm, nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng tình cảm của cô. Đối với cô, anh luôn dằn dặt giữa hai chữ : “lợi dụng”, cô càng như thế, càng khiến sự áy náy của anh tăng lên gấp bội. Anh có thể không từ thủ đoạn để trả thù Hoàng Sĩ Nghiêm, nhưng anh không thể hại đời cô. Cho nên Cảnh Phong quyết định dứt khoát khiến cho tình cảm mới phát sinh trong lòng cô đối với anh lụi tàn ngay từ phút này.
Kiều Chinh dùng hết toàn bộ dũng cảm của mình để bày tỏ với Cảnh Phong, cũng không màng đến sự xấu hổ để tay anh chạm vào tim cô. Cô giống như đã đặt cược hết tất cả mọi thứ vào canh bạc này, hy vọng anh sẽ cho cô một cơ hội, nhưng anh đã rụt tay vế khiến cô thất vọng vô cùng. Nào ngờ chưa được mấy giây, Cảnh Phong đã chủ động nắm tay cô kéo mạnh vào bên trong phòng anh.
Kiều Chinh bất ngờ bị anh lôi thẳng vào trong rồi đẩy mạnh khiến cô ngã rạp lên giường. Bàn tay trái của Cảnh phong bắt đầu mở từng cái nút áo, tuy rằng bàn tay trái không thuần thục cho lắm, nhưng cái nút áo đầu tiên của anh nhanh chóng được mở ra để lộ vòm ngực vạm vỡ của anh.
- Anh …anh định làm gì? – Kiều Chinh xoay người nhìn thấy hành động của Cảnh Phong thì sợ hãi run rẩy hỏi.
- Có biết cách chứng minh tình yêu chân thật nhất là gì không? – Cảnh Phong nhìn cô, ánh mắt giễu cợt, khóe môi cong lên đầy sự thích thú. Anh từng bước tiến lại cái giường, đối mặt với Kiều Chinh, Cảnh Phong khụy một chân xuống giường, sau đó anh dùng tay trái hạ người xuống sát gần Kiều Chinh. Gương mặt anh kề sát gương mặt cô, hơi thở của anh bao phủ lên gương mặt cô càng khiến gương mặt cổ đỏ hồng lên, thậm chí Cảnh Phong có thể nghe rõ nhịp tim đập mạnh của Kiều Chinh.
- Thế nào , không phải em muốn chứng minh là em yêu tôi hay sao? Cách chứng mình tốt nhất là ở đây – Ánh mắt Cảnh Phong nhìn khắp người Kiều Chinh rồi dừng lại trên bờ ngực đang phập phồng lo lắng sợ hãi của cô lộ rõ dục vọng.
Mặt Kiều Chinh tái xanh, tuy cô nghĩ Cảnh Phong là người là loại đàn ông háo sắc, nhưng người như anh, có lẽ đối với chuyện ăn nằm với một hai cô gái là chuyện tự nhiên mà thôi. Cô không nghĩ là anh đang muốn đùa giỡn với cô, nhất là với ánh mắt đó. Cô đẩy mạnh anh ra khỏi người cô khi những ngón tay anh bắt đầu lần theo cúc áo cô muốn cởi nó ra. Cảnh Phong bị ngã bật ra giường, cánh tay bị thương của anh bị cô chạm mạnh khiến Cảnh Phong đau đớn rên rĩ, dù anh đã cố gắng kìm nén cơn đau.
Kiều Chinh đứng bật dậy, định chạy ra ngoài, nhưng nghe tiếng rên của Cảnh Phong thì dừng lại, cô quay đầu nhìn lại Cãnh Phong thì thấy máu từ vết thương của anh thấm ra ngoài chiếc băng trắng, thắm luôn cả chiếc áo sơ mi mà anh đang mặc. Cô đưa tay lên che miệng hoảng hốt kêu:
- Máu…anh chảy máu rồi…
Hai tay cô giơ về phía anh, bối rối loay hoay chưa biết thế nào, nhất là vẻ mặt của Cảnh Phong đầy đau đớn khiến cô hối hận vô cùng.
- Em xin lỗi, em xin lỗi…em không cố ý – Cô mếu máo nói, giọng gần như khàn đi.
Cảnh Phong vốn rất đau nhưng thấy vẻ mặt như mếu gần khóc của cô, trong lòng bỗng rộn rạo cảm xúc khó diễn tả, anh không muốn thấy cô khóc, cho nên anh ghiến chặt răng nén cơn đau vào bên trong, cố gắng tõ vẻ bình tĩnh nói:
- Không sao.
Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn những giọt mồ hôi vì cơn đau và sự chịu đựng mà bắt đầu túa ra thì cắn chặt môi, nhìn anh ấy náy và hối hận vô cùng.
- Tủ quần áo, bên tay trái – Cảnh Phong thở dài nhìn cô nói, Kiêu Chinh không hiểu gì tròn mắt nhìn anh – Hộp đựng thuốc – Cảnh phong chỉ đáp nhẹ, Kiều Chinh lập tức hiểu ngay, cô vội vàng chạy đến tủ quần áo mở cửa lấy tủ thuốc ra, chuân bị giúp Cảnh Phong băng bó lại.
Cầm tủ thuốc quay lại thì thấy Cảnh Phong đã nhắm mắt dựa người vào thành giường, chắc chắn là vết thương rất đau nên mới thế. Kiều Chinh bước thật nhẹ, rồi nhẹ nhàng đặt hộp thuốc xuống giường, cô hít mạnh đưa hai tay về phía Cảnh Phong. Có chút ái ngại, hai má đỏ bừng lên, khi tay cô chạm vào nút áo của anh để cởi nó ra.
Cảnh Phong đang nhắm mắt thì cảnh thấy bàn tay đang chạm vào mình, anh vội chụp bàn tay đó lại. Cảm thấy bàn tay cứng đờ trong tay mình. Anh mở mắt ra nhìn thì bắt gặp ánh mắt cùng gương mặt đỏ của Kiều Chinh, cô ấp úng giải thích cho hành động tự tiện cời áo nam giới của mình:
- Em giúp anh cơi áo để thay băng.
Cảnh Phong nghe vậy thì từ từ buông tay rồi khẽ gật đầu để yên cho cô làm.
Kiều Chinh liền tháo từng cái nút áo của anh từ trên xuống dưới, thân hình cùng làn da đồng sáng của Cảnh Phong dần hiện ra trước mắt của cô. Kiều Chinh bụm môi cúi đầu, cô không dám ngẩng lên cứ thế giúp anh cởi áo rồi lấy bông băng ra giúp anh thay mới. Kiều Chinh thật sự làm rất cẩn thận, cô tỉ mỉ nhẹ nhàng, sợ mình vô ý mạnh tay sẽ khiến Cảnh Phong thấy đau. Càng cố gắng nhẹ tay thì cô càng căng thẳng rất nhiều, khiến hơi thở của cô mạnh hơn, hơi thở của cô bay ra chạm vào da anh, nóng rực. Cảnh Phong bị hơi thở của cô làm kích động vô cùng, cả thân người cô cũng tiến sát gần anh, anh có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ từ cô tỏa ra. Gương mặt cô thanh tú, làn da trắng hồng, không có chút tì vết nào cả. Khi cô cúi đầu, anh có thể nhìn thấy rõ những sợi lông mi mảnh khảnh nhưng hơi cong của cô, khiến anh nghĩ đến ánh mắt đẹp trong suốt, dường như không có chút vẩn đục nào, một đôi mắt đẹp. Cảnh Phong cảm thấy gương mặt này đang dần tiến sát vào trái tim anh. Trái tim co thắt mạnh không theo một quy luật nào cả, bất giác hơi thở của Cảnh Phong cũng trở nên nóng hổi.
Kiều Chinh cũng không phải lần đầu nhìn thấy đàn ông cởi trần, nhất là đàn ông có cơ bắp 6 múi như Cảnh Phong. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ở gần thậm chí còn tiếp xúc với cơ thể này. Da Cảnh Phong lại là làn da rám nắng khỏe mạnh, cộng với thân hình 6 múi, quả thật đủ làm mê mệt biết bao cô gái. Kiều Chinh ban đầu có chút xấu hổ ngượng ngùng, nhưng cô không hề có loại tâm tư nào khác ngoài việc giúp anh băng bó vết thương, cho nên cô rất chuyên tâm làm. Nhưng khi hơi thở của anh phủ trên đỉnh đầu cô, khiến những sợi tóc có chút rung chuyển, cảm giác trên đỉnh đầu càng khiến sự căng thẳng của cô dồn dập hơn, cô vội vàng băng thật nhanh để rời xa anh trước khi trái tim cô nhảy vọt ra ngoài không kiềm chế được.
- Á…- Cảnh Phong bị đau bèn rên nhẹ một cái.
- Sao vậy, anh bị đau hả? Xin lỗi…xin lỗi…- Kiều Chinh hốt hoảng ngẩng đầu lí nhí xin lỗi.
Cảnh Phong đang cúi đầu xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, vết thương bị động khiến lưng anh cụp xuống thấp hơn. Kiều Chinh ngay lúc này lại ngẩng đầu nhìn lên, hai gương mặt liền kề sát nhau, bốn mắt giao nhau giống như có lực hút. Hơi thở gấp gáp của cả hai bao trùm lấy nhau, cảm giác nụ hôn lần trước bỗng tràn về, là mật ngọt là suối mát cũng chẳng thể nào diễn tả được. Chỉ có trái tim thôi thúc muốn được thử cảm giác đó lần nữa.
Lúc bình thường, lý trí con người luôn luôn làm chủ tất cả mọi thứ. Ai cũng cho rằng lý trí quyết định thời khắc hành động của con người. Nhưng thật ra, tình cảm mạnh hơn lý trí, bởi vì một khi tình cảm dâng trào thì lý trí bị mờ nhạt ngay, giống như trăng sáng tỏ khắp mọi nơi, nhưng chỉ cần một đám mây vô tình bay ngang, mây sẽ bị che phủ ngay lập tức.
Cảnh Phong từng cho rằng, anh là người có khả năng khống chế rất tốt, không bao giờ để tìm cảm làm chủ lý trí, hơn nữa lòng thù hận của anh với Hoàng Sĩ nghiêm được ngấm sâu vào máu, giống như chỉ cần ngừng hận thù ông ta, anh sẽ chết ngay lập tức, đối với Kiều Chinh anh luôn xác định rõ, ngoài việc thông qua cô tìm hiểu bí mật của Hoàng Sĩ Nghiêm chứ không có chút day dưa tình cảm, càng sợ day dưa tình cảm với cô. Anh có thể có tình cảm với bất cứ người nào ngoại trừ cô, càng không muốn bản thân sau này sẽ cảm thấy ray rứt lương tâm nếu như hủy hoại cả cuộc đời cô. Cho nên khi Hải đề nghị anh quyến rũ cô, dùng cô làm cầu nối để ở bên cạnh Hoàng Sĩ Nghiêm, anh chỉ trả lời: “Muốn suy nghĩ thêm” chứ không nhận lời Hải.
Giờ đây đối mặt với gương mặt kề sát của cô, cảm xúc của Cảnh Phong đã gần như nhấn chìm lý trí của anh. Trái tim thôi thúc muốn níu giữ, muốn thưởng thức vị ngọt và mát lành của bờ môi cô lần nữa. Ánh mắt dần trở nên trầm đục hơn, máu nóng trong người lưu thông ngang dọc càng khiến lý trí quay cuồng nhường cho cảm xúc tình cảm chi phối.
Cảnh Phong hé môi chạm nhẹ vào vành môi của cô tạo một sự tiếp xúc nhẹ nhàng giống như thăm dò, gửi hương vị của ly rượu mà anh sắp uống để rồi sau đó nhanh chóng uống cạn. Một cái tiếp xúc nhẹ lại giống như là luồng điện mạnh chạy qua khiến không chỉ bờ môi cảm giác tê mà cả cơ thể cũng dần trở nên tê liệt. Lý trí thật sự nhấn chìm bởi nụ hôn tham lam, một nụ hôn sâu đến ghẹt thở. Cái cảm giác phá bỏ rào cản chìm trong cảm giác ngọt ngào luôn khiến con người say đắm.
Nụ hôn kéo dài bao lâu, Kiều Chinh về nhà thế nào, chính bản thân cô cũng không nhớ rõ, chỉ biết trong lòng dâng trào cảm xúc hạnh phúc vô cùng, tựa như cô vừa bước chân vào thiên đường của hạnh phúc. Một thiên đường mà cô hằng mơ ước, thiên đường dành cho cô, thiên đường mà cô mong đợi. Nhất là khi cô đỏ mặt, thở dốc hỏi anh:” Em có thể trở thành bạn gái anh hay không?” , và Cảnh Phong đã đáp gọn:” Được”
Cả bữa cơm tối, Kiều Chinh cứ ngồi mơ màng nhớ đến nụ hôn đó, đôi lúc tự mình ngồi cười khiến ba mẹ cô khá bất ngờ. Ông bà nhìn nhau một cái rồi quay sang nhìn Cẩm Tú hỏi:
- Có phải Kiều Chinh có bạn trai rồi không cháu.
Cẩm Tú cũng ngơ ngác nhìn Kiều Chinh khó hiểu, dạo gần đây Kiều Chinh có những biểu hiện lạ, nhưng vì bận tìm việc làm thêm, cô chưa rảnh để hỏi. Mà dạo gần đây, cô và Kiều Chinh cũng ít nói chuyện với nhau, hầu như mỗi người một nơi chứ không thường xuyên đi chung với nhau nữa, chỉ có điều cô nghĩ Kiều Chinh không phải là đang yêu. Ba mẹ Kiều Chinh hỏi thế, Cẩm Tú liền phủ nhận:
- Dạ không phải ạ.
Kiều Chinh nãy giờ mơ màng không để ý đến thái độ của mọi người nhưng nghe ba mẹ hỏi thế thì cũng tỉnh trí lại, nghe Cẩm Tú đáp, cô liền gật đầu hùa theo:
- Con đâu có, chỉ là hôm nay xem một bộ phim hoạt hình vui nhộn nên thích thú cười mãi thế thôi mà.
Nói xong cô vội cúi đầu ăn cơm thật nhanh, giả vờ như không có gì, còn khen thức ăn hôm nay nấu thật là ngon. Ba mẹ cô nhìn nhau một chút rồi quyết định bỏ qua không truy cứu tiếp.
Ông Sĩ nghiêm đột nhiên gác đũa nhìn Cẩm Tú hỏi:
- Cháu đã tìm được công việc làm thêm chưa?
- Dạ chưa.
- Thế này nhé, hiện tại trợ lí của bác đang rất bận rộn, bác định tuyển người đến phụ giúp anh ta chuyện văn thư, cháu có chịu làm hay không? – Ông mĩm cười ánh mắt hòa nhã hỏi Cẩm Tú.
- Cháu chỉ sợ là mình không biết gì sẽ gây phiền phức thêm cho anh ấy mà thôi – Cẩm Tú lưỡng lựu một chút rồi đáp.
- Cháu yên tâm, bác tin những việc cậu ấy giao cho cháu, cháu có thể hoàn thành tốt.
- Vậy….- Cẩm Tú cúi đầu giả vờ suy nghĩ một lát sau đó cô mĩm cười, gật nhẹ đầu đáp – Cháu sẽ cố gắng hết sức ạ - Cô đợi điều này đã lâu, không lí nào lại từ chối.
- Hay quá, con cũng đang lo bạn ấy tìm không được công việc tốt, giờ thì vào làm ở công ty ba rồi, có ba chiếu cố, con cũng yên tâm hơn - Kiều Chinh reo vui nhìn ba mình đầy sự cám ơn.
- Con đó, đây là đi làm, chứ không phải là đi chơi đâu, thật là….- Bà Kiều Lan có chút không hài lòng khi chồng bà chẳng nói với bà câu nào đã ra quyết định như thế. Nhưng nhìn con gái vui mừng ra mặt như thế, bà cũng chẳng muốn để ý thêm làm gì, dù sao đây cũng là bạn thân của con gái, lâu lắm bà mới thấy Kiều Chinh dẫn bạn đến nhà. Bà không muốn làm buồn lòng con gái.
- Mẹ…- Trước lời trách mắng của mẹ, Kiều Chinh giả vờ xụ mặt tỏ vẻ buồn bã gọi khẽ.
- Được rồi. Con cũng nên người như Cẩm Tú cho mẹ bớt lo lắng đi – Bà Kiều Lan xiêu lòng trước vẻ mặt của con gái, bà cười mắng yêu cô.
- Con cám ơn bác trai bác gái đã luôn chiếu cố con – Cẩm Tú nhìn bà Kiều Lan với ánh mắt biết ơn, bà Kiều Lan cười nhẹ đáp lại lời cô.
Bữa ăn tối hôm đó vô cùng thân mật, giống như người nhà với nhau, chẳng hề có sự phân biệt nào cả,
Kiều Chinh trở về phòng, nụ hôn đó vẫn khiến cô ngây ngất, cô cảm thấy nhớ Cảnh Phong vô cùng. Nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không tài nào đuổi được hình ảnh của Cảnh Phong ra khỏi tâm trí cô. Cô bỗng muốn biết anh hiện đang làm gì, muốn biết từng hành động của anh. Cô cầm chiếc điện thoại di động mân mê thật lâu, vẫn chẳng biết có nên gọi Cảnh Phong hay không? Đang mãi suy nghĩ thì điện thoại cô reo lên bảng nhạc quen thuộc của bài “The day you went away”
Là Cảnh Phong gọi cô.
Tim Kiều Chinh đập thình thịch, là anh gọi cho cô sau khi đã nhận lời chấp nhận cho cô làm bạn gái của anh. Kiều Chinh run run, cố hít thật sâu để Cảnh Phong không nhận ra cảm xúc của cô. Cô ấn nút nghe, chưa kịp để cô lên tiếng, Cảnh phong đã nói bằng chất giọng ra lệnh đầy mạnh mẽ:
- Đến quán karaoke Vĩ Nhân. Phòng VIP 502 bên trái.
Nói xong Cảnh Phong đã cúp máy.
Kiều Chinh ngây người nhìn cái điện thoại, nỗi vui mừng khôn xiết trở thành sự hụt hẫng lẫn sự khó hiểu. Giọng Cảnh Phong có chút nhừa nhựa giống như đã uống rượu, anh gọi cho cô chỉ nói ngắn gọn như thế, chắc không phải là muốn cô đến đưa anh về nhà đấy chứ. Nhưng vì sao anh lại không gọi cho Hải và Thái, hai người đó dù sao vẫn tốt hơn là cô.
Nghĩ ngợi một lúc, Kiều Chinh quyết định mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Kiều Chinh lén ra ngoài nên cô đi rất nhẹ nhàng, cô lục tìm chùm chìa khóa dự phòng trong tủ kéo rồi nhẹ nhàng mở cửa đi ra. Cô nhìn đồng hồ đã điểm 10 giờ đúng, cũng may giờ này mọi người đều về phòng mình hết rồi, Kiều Chinh không dám đi xe, nên đành gọi điện cho taxi đến.
Thái độ lén lén lút lút của cô đã bị Cẩm Tú nhìn thấy, Cẩm Tú định lên tiếng hỏi thì Kiều Chinh đã khép cánh cửa lại rồi. Cẩm Tú mím môi nghĩ ngợi, cô thật muốn biết vì sao dạo này Kiều Chinh lại có thái độ lạ đến như thế. Cô quyết định chờ Kiều Chinh về hỏi rõ.
Kiều Chinh đến nơi , mấy người bảo vệ nhìn cô soi mói thật kỹ mấy lần, xong mới để cô đi lên tầng VIP. Kiều Chinh đi đến đây, cô gọi điện cho Cảnh Phong mấy lần nhưng anh chẳng bóc máy, cô đành đi lên trên. Nơi đây có rất nhiều thành phần phức tạp, nhìn vào có vẻ lịch sự, nhưng thành phần ăn chơi đền đây khá nhiều, thật sự cô không quen đến mấy nơi này cho lắm. Trên đường lên, cô gặp mấy anh chàng đang đứng ngoài hành lang hút thuốc trò chuyện, thấy cô đi đến, họ nháy máy trêu:
- Em gái, đi đâu thế. Vào phòng chơi với anh nè.
Tên đó dường như đang bước đến định chắn đường của cô, Kiều Chinh vội vàng nép người bước thật nhanh đi đến thang máy, những ngón tay run rẩy bấm nút thang máy. Cô quay đầu nhìn anh chàng kia, chỉ sợ anh ta bất chấp đi theo cô, hoặc là đẩy cô vào trong thang máy giở trò. Khi thang máy vừa mở cửa ra, Kiều Chinh vẫn còn nhìn thấy nụ cười ớn lạnh của hắn nhìn về phía cô. Cô vội vàng ấn nút đóng cửa thang máy, cửa thang máy đóng chặt, Kiều Chinh mới thở dài nhẹ nhỏm.
Thành phố về đêm là lúc hoạt động của những thành phần bất hảo , đúng là đáng sợ vô cùng.
- Ding…
Cửa thang máy lầu 5 mở ra, Kiều Chinh bước ra ngóc dáo dát tìm phòng 502. Nó cũng không khó tìm lắm, chỉ cách thang máy có một đoạn mà thôi. Kiều Chinh vừa bước đến cửa phòng đã nghe tiếng ồn ào rộn rã từ bên trong vang ra, có cả nam cả nữ. Kiều Chinh chau mày, cô không nghĩ Cảnh Phong lại thích những nơi ồn ào thế này. Cô mím môi hít thở sau quyết định gõ cửa.
- Cốc…cốc…cốc…- Ba tiếng gõ cửa rõ rệt vang lên, Kiều Chinh phải dùng sức để có thể át âm thanh nhạc bên trong khiến mấy đốt ngón tay tê rần.
Một người con trai ra mở cửa giúp cô. Ánh mắt anh ta nheo lại , khóe môi nhếch lên nhìn cô buông lời trêu ghẹo:
- Gì vậy cưng?
- Có…có Cảnh Phong ở đây không? – Kiều Chinh ấp úng cúi đầu hỏi.
Anh chàng kia quay đầu vào bên trong gọi lớn:
- Cảnh Phong, có người tìm cậu.
Kêu xong anh ta mở rộng cửa hất đầu bảo cô:
- Vào đi em gái.
Kiều Chinh nhìn vào bên trong, xác định rõ là có Cảnh phong bên trong mới dám bước vào. Cô sợ mình bị dụ vào bên trong. Cảnh Phong thấy cô vào vẫn thản nhiên ngồi cũng chai bia với anh bạn ngồi kế bên rồi tu một hơi gần hết nữa chai bia lạnh kia. Tiếng nhạc vẫn xậm, xình, cái giọng eo éo hơi khó nghe của một côp gái vẫn không ngừng cất lên. Tiếng ôn, mùi rượu bia, mùi khói thuốc là…..một bầu không gian thật khiến người ta thấy khó chịu đến buồn nôn. Kiều Chinh thật sự muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Nhưng vì Cảnh Phong, cô vẫn cố bước vào bên trong.
- Mọi người – Anh chàng mở cửa cho cô vỗ tay hô lớn – Cảnh Phong theo lời hứa, đã gọi bạn gái của cậu ấy đến đây. Mọi người nể mặt im lặng để chào đón người mới nào.
Cô gái kia cũng buông miro rồi ngồi im lặng quan sát Kiều Chinh đang rụt rè không biết nên chào hỏi với mọi người thế nào. Hai tay cô siết vào nhau, hai chân cũng có chút run rẩy…
- Lại đây – Cảnh Phong quẩy tay gọi cô, giọng lạnh lạnh lùng vô cùng nhưng Kiều Chinh lại thấy vui mừng khi nghe được giọng nói của anh , cô vội nhanh chân bước đến bên cạnh Cảnh Phong.
Kiều Chinh đang định ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Cảnh phong thì đã bị anh với tay kéo ngã vào lòng mình. Ngay lập tức anh đặt lên môi cô một nụ hôn, nhưng nụ hôn này không hoàn toàn là một nụ hôn, bởi vì thông qua nụ hôn, Cảnh Phong đã đẩy một lượng bia vào trong miệng cô. Kiều Chinh bất ngờ chỉ có thể cố gắng nuốt số bia đó vào cổ họng, nhưng cô lại bị sặc. Cô vội vàng đẩy Cảnh phong ra, rồi ho sặc sụa.
Tiếng vỗ tay hoan hô vang lên rầm rộ, trong khi hốc mắt của Kiều Chinh đã đỏ hoe, và cô cúi đầu ôm lấy ngực ho sặc sụa, thật sự muốn nhổ sạch sẽ mùi bia ra khỏi miệng cô.
- Cảnh Phong, từ từ nào, vẫn còn nhiều thời gian để bắt đầu trò chơi mà – Một anh chàng trong phòng lên tiếng trêu đùa – Phải thương hoa tiếc ngọc chứ.
- Không sao chứ? – Giọng Cảnh Phong vang lên bên tai Kiều Chinh, khiến cho uất ức mới hình thành trong cô dịu lại. Kiều Chinh đưa tay áo định lau miệng thì Cảnh Phong đã đưa tay nâng cằm cô lên, dùng khăn giấy nhẹ nhàng giúp cô lau khóe môi, hành động của anh khiến Kiều Chinh xúc động vô cùng, cô quên mất việc vừa bị anh đối xử không tốt.
- Âu yếm thế đủ rồi, mau tiến hành trò chơi đi, hôm nay xem như đến đây thật là không uổng phí mà – Anh chàng mở cửa nhìn hai người lớn tiếng yêu cầu. Vừa nói, anh ta vừa khui hai chai bia đặt lên trên bàn, đẩy về phía họ.
Kiều Chinh sợ hãi nép người vào Cảnh Phong, cô đưa tay giật khẽ tay áo anh, giọng yếu ớt gọi:
- Cảnh Phong.
- Có phải em bảo là em yêu anh và muốn trở thành bạn gái anh phải không – Cảnh Phong cúi đầu nhìn cô nghiêm túc hỏi.
Kiều Chinh lặng lẽ gật đầu. Cô trước giờ không tự tiện nói những lời đó với bất kì ai khác cả.
- Có hối hận không?
Kiều Chinh lắc đầu rõ ý không hối hận.
- Là em nói đó nha – Cảnh Phong cười gằn, anh chộp lấy chai bia trên bàn lại lần nữa tu một hơi dài sau đó ôm lấy Kiều Chinh sát vào lòng mình tiếp tục trò chơi cùng uống bia bằng miệng của mình. Kiều Chinh thật sự khó nhọc mới có thể nuốt hết số bia đó xuống miệng. Cảnh Phong vừa thả cô ra, Kiều Chinh chưa kịp hít thở trở lại thì anh đã tiếp tục đưa tiếp bia vào miệng của cô hết lần này đến lần khác, đến khi hai má của Kiều Chinh đỏ hồng cả lên, đôi mắt cô trở nên tối sầm , cô cảm thấy gạt thở vô cùng, đưa tay đẩy Cảnh Phong ra. Nhưng anh lại ôm cô quá chật, Kiều Chinh khổ sở phải đấm mạnh vùng vẫy trong lòng của Cảnh Phong.
Cuối cùng thì Cảnh Phong cũng buông cô ra, Kiều Chinh lại lần nữ ho sặc sụa, cô đưa hai mắt nhìn Cảnh Phong đầy oán trách. Cô thật không hiểu đây là loại trò chơi gì? Loại trò chơi toàn nhẫn như thế vậy mà bọn người xung quanh lại vỗ tay lại hứng thú nhìn và reo hò cổ vũ như thế.
- Khó chịu lắm sao – Cảnh Phong nhìn cái bộ dạng thê thảm của Kiều Chinh, anh nhếch môi, đưa chai bia lên miệng mình uống cạn phần còn lại, thờ ơ lạnh đạm hỏi cô.
- Anh kêu em đến đây để làm trò đùa à? – Kiều Chinh mếu máo nhìn Cảnh Phong hỏi.
- Đây là cái giá phải trả khi muốn làm bạn gái của tôi. Hôm nay mấy anh em tôi tụ tập ở đây, ai cũng đem theo bạn gái cả, em là bạn gái của tôi, tất nhiên phải gọi em đến đây. Tụ họp thi phải chơi trò chơi rồi, đây chỉ là trò chơi thứ nhất mà thôi. Em nhìn đi, ai cũng phải chơi trò này hết.
Kiều Chinh đưa mắt nhìn mấy người kia, một cô gái mặc chiếc áo thu ba lỗ màu xanh, còn sẽ ngay phần ngực, để lộ đôi gò bồng đảo căng tròn đầy gợi cảm, cô ấy cười đắc ý uống một ngụm bia lớn rồi nhào vào lòng anh chàng vừa mở cửa cho Kiều Chinh, sau đó hai người hôn truyền bia.
- Thấy rõ rồi chứ. Nếu em vẫn kiên trì làm bạn gái của tôi. Em phải chấp nhận trò chơi này. Thế nào, làm tiếp hay rút lui. Tiếp tục chứ?
Kiều Chinh bây giờ mới biết Cảnh Phong vì muốn cô bỏ cuộc nên mới gọi cô đến, làm như vậy khiến cô sợ hãi mà bỏ cuộc. Cô đưa tay áo vệt môi sạch sẽ rồi nhìn Cảnh Phong, quyết tâm đáp:
- Được.
Cảnh Phong nheo mắt nhìn cô, mấy người ở đó cũng im lặng nhìn hai người bọn họ, giống như đang chứng kiến một vở kịch vui.
Một tiếng “ được” khiến Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh không dứt, là cô từ bỏ hay là đồng ý. Câu trả lời của cô đầy mơ hồ, nhưng cũng xem như là cô đồng ý tiếp tục cuộc chơi. Cảnh Phong mĩm cười, nụ cười tươi tỏa sáng nhưng như chưa một sự giễu cợt, anh lại gõi tiếp:
- Vậy thì tiếp tục. Đến đây.
Cảnh Phong vừa với tay kéo cô lần nữa về phía mình lần nữa, thân thể hai người dính chặt vào nhau, chặt đến nỗi gần như không cho cô có cơ hội vùng thoát lần nữa. Kiều Chinh lần nữa muốn phản kháng thoát khỏi vòng tay như gọng kiềm của anh, nhưng dường như đọng đến vết thương của Cảnh Phong, anh khẽ rên nhẹ một cái, ánh mắt thất thần, cô vội vàng dừng phản kháng ngay. Cảnh Phong thấy cô đã thôi vùng quẫy, hít một hơi, xua đi cơn đau, anh với tay chụp lấy chai bia còn lại ở trên bàn, định đưa lên miệng uống tiếp tục trò chơi khi nãy còn dang dỡ của mình. Nhưng Kiều Chinh đã giơ tay ngăn lại, tay cô nắm lấy tay cầm bia của anh, ánh mắt nhìn anh không rời. Một ánh mắt hoang dại.
Cảnh Phong cảm thấy anh mắt phức tạp của Kiều Chinh cho nên không phản ứng khi cô gỡ nhẹ chai bia trong tay mình.
Kiều Chinh từ từ đưa chai bia lên miệng của mình uống, ánh mắt không rời khỏi mắt Cảnh Phong. Trước mắt anh bỗng cảm thấy cô giống như một ngọn lửa đang bùng cháy, đủ sức thêu đốt mọi thứ.
- Cạch…
Kiều Chinh đặt mạnh chai bia xuống cái bàn sau lưng mình, cô nhỏm người ngồi thẳng dậy, quỳ một chân lên ghế sofa ở giữa hai chân Cảnh Phong. Hai tay cô áp nhẹ lên gương mặt anh, sau đó bắt đầu trò chơi nụ hôn truyền bia của họ. Người Cảnh Phong cứng lại, anh hòan toàn không nghĩ Kiều Chinh sẽ chủ động chơi trò chơi này, lại càng không nghĩ nụ hôn của cô kèm theo vị bia gần như đốt cháy cả người anh. Tay anh bất giác vòng quay eo cô siết chặt đón lấy vị bia cùng đôi môi ngọt ngào của cô.
Là người chủ động, Kiều Chinh mới biết, hóa ra lúc nãy, Cảnh Phong không thật sự ép buộc cô uống quá nhiều bia. Phần lớn anh đều nuốt vào trong bụng mình. Lần này cũng vậy, Cảnh Phong gần như nuốt hết số bia trong miệng cô. Cả người cô khẽ run lên, ánh mắt trở nên đỏ hoe, sóng mũi cũng thấy cay cay dứt nụ hôn nhìn Cảnh Phong. Cô thật không biết, trong lòng Cảnh Phong đang nghĩ gì, anh như vừa đối xử lạnh lùng đến tàn nhẫn với cô, vừa khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp vì được che chở.
Lần nữa…lại lần nữa….hai người chơi trò chơi trong ánh mắt nhìn nhau đầy phức tạp. Mọi người bên ngoài thấy hai người cũng đều im bặt, dõi mắt theo dõi gần như nín thở. Cho đến khi trai bia được uống hết mọi người mới sực tĩnh vỗ tay hoan hô hai người.
Kiều Chinh lặng lẽ buông Cảnh Phong ra, cô rời khỏi lòng anh ngồi xuống vị trí bên cạnh.
- Tuyệt…tuyệt….Một màn cực kì lãng mạn – Anh chàng mở cửa cho Kiều Chinh vỗ vỗ tay nhìn hai người đầy thích chí.
- Đáp lại màn lần trước của anh thôi, Long à – Cảnh Phong cười cười nhìn Long nói.
- Được lắm, nào giờ tôi mới thấy một Cảnh Phong chịu chơi như vậy, thật là hứng thú. Vậy thì tiếp tục trò chơi thứ 2 chứ. Thế nào? – Long nheo mắt một cách mờ ám nhìn Cảnh Phong rồi đưa ánh mắt quan sát Kiều Chinh, nhìn cô giống như một con cừu nhỏ bé đang run sợ, chẳng dám ngẩng đầu lên.
- Phải đó, phải đó, trò tiếp đi nào – Mấy người xung quanh liền hò reo vang dội thúc giục, Kiều Chinh ngầng đầu nhìn , cô thấy mấy cô gái kia còn hứng thú hơn cả mấy anh bạn trai của họ.
- Anh cũng thấy rồi đó, bạn gái của em cũng là một cô gái cực kì thoải mái. Cho nên cứ vô tư mà chơi đi – Cảnh Phong đáp lời Long, anh quay sang nhìn Kiều Chinh, dùng ánh mắt quyến rũ chết người của mình hỏi cô – Chắc là em không phản đối khiến mọi người mất hứng chứ.
Kiều Chinh không biết tiếp sau đó họ sẽ chơi trò chơi biến thái nào, cô mím môi nhìn Cảnh Phong, thái độ của anh rõ ràng là đang cho cô biết. Đây là cuộc sống của anh, nếu cô yêu anh thì phải chấp nhận nó cũng giống như phỉa chấp nhận con người anh. Nó giống như một thử thách để xem cô có thật lòng yêu anh hay không.
Cô là thật lòng, không phải giả dối. Ít nhất thì cô xác nhận anh chính là mối tình đầu của cô, cho dù đó là mối tình đơn phương đi chăng nữa.
Cho nên trò chơi này cô phải tiếp tục. Có thể là cô điên rồ, có thể cô quá ngốc nghếch. Nhưng cô không muốn chưa làm gì đã vội buông tay, có thể anh mãi mãi không yêu cô, sẽ không cho cô một cơ hội, nhưng ít ra cô không hối hận khi mình không đủ dũng cảm để theo đuổi tình yêu.
- Được, vậy hai người mau tiếp tục trò chơi nào – Long ngồi ngã lưng vào sofa rồi khoanh tay chờ đợi xem tiếp kịch vui.
- Mới vừa xong….để người khác bắt đầu đi – Cảnh Phong ngạt ngang, hất đầu về mấy cặp tình nhân kia.
- Ok, vậy thì quay chai chọn lựa đi – Một người lên tiếng đồng ý.
Cái vỏ chai bia màu xanh lập tức được đặt nằm trên bàn và bị xoay một cái thật mạnh khiến nó xoay vòng vòng thật lâu rồi mới dừng lại. Cái chai dừng lại ngay một cặp nam nữ phía đối diện Cảnh Phong và Kiều Chinh. Mọi người lập tức đứng lên nhường lại bộ ghế sofa dài cho hai người đó.
Kiều Chinh hoàn toàn không biết trò chơi thứ hai của họ là gì, cô đưa mắt quan sát tỉ mỉ. Cảnh Phong thấy cô nhỏm lưng nhìn thì khẽ hừ mũi cười ngoằn một cái, sau đó giảng giải cho cô quay tắc trò chơi. Đồng thời Kiều Chinh cũng được mục kích tận mắ