Tìm lại yêu thương ngày xưa
ợt nhớ đến nồi cháo, Vũ Phong đẩy Hà Trang ra nói:
- Ngọc Loan bị ốm rồi, anh phải nấu cháo cho cô ấy.
- Nấu cháo á – Hà Trang kinh ngạc kêu lên.
- Ừ …- Vũ Phong gật đầu rồi đi xuống bếp, tiếp tục nấu nồi cháo dở dang của mình
- Nhưng anh đâu có biết nấu – Hà trang bèn đi theo xuống bếp hỏi.
- Ngọc Loan đã viết công thức sẵn rồi, anh chỉ việc nấu thôi – Vũ Phong chìa tờ giấy mà anh đã ghi lại công thức cho Hà Trang xem.
Hà Trang nhìn thấy Vũ Phong lui cui nấu cháo, trong lòng có chút khó chịu vô cùng Cô không thích anh vì người con gái khác mà tận tụy như thế, nhất là người đó lại là Ngọc Loan. Nhưng cô biết, mình và Vũ Phong mới vừa làm lành, không thể cứ lại cãi nhau với anh như thế.
Cô bèn giả lã lại gần nhìn nhìn, thấy Vũ Phong nêm tới nêm lui bèn nói:
- Hay là để em giúp anh nấu cho. Dù sao, thì em nấu ăn vẫn giỏi hỏi anh.
- Cũng được, em nấu giúp anh đi – Vũ Phong suy nghĩ rồi gật đầu, đứng tranh ra để hà trang nấu giúp.
Hà trang niêm niếm một hồi rồi gật đầu bảo:
- Vừa ăn rồi, anh mau lấy tô lại đây để em múc cháo rồi bê lên cho Ngọc Loan.
Vũ Phong bèn làm theo lời cô ta.
- Anh giúp Ngọc Loan ăn hết cháo đi. Em chờ anh ở đây, hai chúng ta cùng đi ăn sáng nha – Hà Trang dùng giọng ngọt ngào bảo.
- Được rồi, vậy em ở đây chờ anh, anh giúp Ngọc Loan ăn cháo xong rồi xuống .
Nói rồi Vũ Phong bê tô cháo đi lên trên lầu.
Ngọc Loan ăn hơn nữa tô cháo rồi nói:
- Em no rồi, không ăn nổi nữa đâu.
- Vậy anh lấy thuốc giúp em – Vũ Phong bèn đứng lên đi lấy thuốc.
Thấy Ngọc Loan uống thuốc xong, Vũ Phong bèn nói:
- Em nằm nghỉ cho khỏe đi. Anh đi làm đây, có gì thì gọi điện thoại cho anh.
Ngọc Loan ngoan ngoãn gật đầu, rồi nằm xuống nhắm mắt quay người , xoay lưng lại Vũ Phong. Khi tiếng đóng cửa vang lên, những giọt nước mắt của Ngọc Loan lần lượt trào ra, nói hổi lăm dài thấm ướt mặt gối.
Vũ Phong để lại tờ giấy dặn dò dì giúp việc chăm sóc cho Ngọc Loan. Đến trưa, dì giúp việc thấy cháo trong nồi còn nhiều bèn hâm lại rồi múc đem lên cho Ngọc Loan, nhưng trước khi bưng lên theo thói quen nấu nướng, dì nếm thử. Vừa nếm vào, vội vàng phun ra rồi thoảng thốt kêu lên:
- Mặn quá.
Ngọc Loan đang ngủ, cô cảm nhận một bàn tay mát lạnh đang áp vào trán cô, giúp cô vuốt đi những sợi tóc tơ rơi trên mặt tràn đầy yêu thương. Cảm giác mát lạnh của bàn tay đó khiến cơn nóng trong người cô dịu lại, cô cố đưa mặt áp vào bàn tay đó trong mơ màng. Nhưng rồi cô cảm thấy có điều gì đó kh6ng đúng, bàn tay này không giống như bàn tay của Vũ Phong, Ngọc Loan khẽ mắt ra. Người ngồi trước mặt cô là Tùng Quân.
Ngọc Loan giật mình toan ngồi dậy và gọi khẹ:
- Anh Tùng Quân, sao anh lại ở đây.
Nói gì thì nói, dù chỉ là trên danh nghĩa thôi, nhưng thân phận cô là người đã có chồng, sao có thể cùng một người đàn ông khác ở chung một phòng như vậy.
- Còn có mình nữa nè – Tú Quyên từ phía sau lưng Tùng Quân lú đầu ra tươi cười với cô.
- Đừng vội ngồi dậy, em cứ nằm đi – Tùng Quân không để ý lắm đến thái độ của cô, anh chỉ lo việc cô bệnh nên nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Ngọc Loan lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, dù gì người giúp việc cũng ở bên nhà Vũ Phong mà ra, nếu chẳng may có gì, cô sợ rằng danh dự của mình sẽ bị tổn hại. Bây giờ có cả Tú Quyên cô có thể yên tâm được rồi. Cô từ từ nằm xuống rồi nhìn hai người bọn họ hỏi:
- Sao hai người lại ở đây?
Tùng Quân đã đứng dậy nhường cỗ cho Tú Quyên và cô trò chuyện, Tú Quyên liền ngồi xuống bên cạnh cô nói:
- Hóa ra công ty mình làm thuộc chi nhánh của công ty anh Tùng Quân. Mình bây giờ coi như là quạ dựa thế công được thăng chức, cho nên định rủ Loan tối nay đi ăn tiệc để chúc mừng thì được dì giúp việc cho hay là Loan bị bệnh nên cùng anh Tùng Quân đến đây luôn.
- Cám ơn hai người đã đến thăm em – Ngọc Loan nhìn hai người bọn họ cố gắng cười.
- Vũ Phong để mặc em ốm thế này à – Tùng Quân nhìn cô hỏi với ánh mắt trách móc.
- Em chỉ bị cảm chút thôi mà, đâu có gì nghiêm trọng. Anh ấy còn phải đi làm, sao có thể ở nhà chăm sóc em mãi được – Ngọc Loan bèn giải thích – Sáng nay anh ấy nấu cháo cho em uống thuốc rồi mới đi làm đó, công ty Vũ Phong cũng bận nhiều việc lắm.
- Uhm…- Tùng Quân không hỏi gì thêm chỉ gật đầu mà thôi, nhưng Tú Quyên thì lại lên tiếng bất bình.
- Bận gì mà bận, rõ ràng sáng nay mình thấy anh ta với Hà Trang
Ngọc Loan vội vàng nắm lấy tay Tú Quyên lay nhẹ nhắc nhở là có Tùng Quân đang ở đây. Tú Quyên tức giận nhìn cô trách móc một cái rồi im lặng.
Tùng Quân thấy cử chỉ của hai người như vậy nhưng giả vờ như không nhìn thấy, mĩm cười nhẹ với cô hỏi:
- Em thấy trong người thế nào, đã đỡ hơn chưa.
- Lúc sáng em đã ăn cháo và uống thuốc rồi, lúc nãy dì cũng đã đem cháo và ấy thuốc cho em rồi nên bây giờ em thấy khỏe hơn rất nhiều – Ngọc Loan đáp rồi hỏi – Hai người đã ăn cơm trưa chưa.
- Vẫn chưa – Tùng Quân trầm giọng đáp rồi vỗ vai Tú Quyên – Thôi anh và Tú Quyên về đây, để em nghỉ ngơi cho khỏe.
- Cám ơn hai người đã tới thăm, mau đi ăn cơm đi, trưa rồi – Ngọc loan gật đầu rồi nhìn hai người thúc giục.
- Giữ gìn sức khỏe, mai anh và Tú Quyên lại ghé thăm em – Tùng Quân nhìn cô dịu dàng bảo.
Ngọc Loan chỉ cười chứ không đáp nhìn hai người quyến luyến cho đến khi không gian chỉ còn lại một mình cô.
“Bận gì mà bận, rõ ràng sáng nay mình thấy anh ta với Hà Trang” câu nói còn bỏ dở của Tú Quyên vang vọng bên tai của cô. Ngọc Loan khẽ nhắm mắt lại, miệng nở nụ cười mà nước mắt lại chảy ra, cô họng cô khô đắng. Cô biết chứ, cô biết họ ở bên nhau chứ, chính tai cô còn nghe họ hẹn nhau mà. Nhưng cô có thể làm đuợc gì đây, cô không là gì hết, càng không có tư cách ghen tuông.
Cũng không thể từ chối chén cháo mà Hà trang đã nấu. Chén cháo đó rõ ràng mặn như thế, nhưng cũng không bằng vị đắng ở torng lòng cô.
Vũ Phong vừa kết thúc buổi họp thì nhận được tin nhắn của Hà Trang:“Anh xong chưa, em đói bụng gần chết rồi”. Vũ Phong bèn gọi cho Hà Trang bảo:
- Cuộc họp vừa kết thúc. Em cứ gọi món trước đi, anh sẽ đến ngay.
- Nhanh lên nha, em chờ anh đến đó – Hà trang nói giọng nũng nịu ngọt ngào khiến Vũ Phong thấy vui vẻ trong lòng.
Anh cúp điện thoại định đứng lên đi đến gặp Hà Trang thì nghĩ đến Ngọc Loan bèn gọi điện thoại hỏi thăm dì giúp việc.
- Ừ, bớt sốt rồi. Xem ra cũng đã khỏe lại rồi – Dì giúp việc bèn kể rõ bệnh tình của Ngọc Loan cho Vũ Phong nghe – Buổi tối có thể ăn cơm được rồi.
- Vậy dì hãy giúp con nấu mấy ngon ngon để cô ấy ăn cho ngon miệng nha dì – Vũ Phong ân cần c8an dặn.
- Haiz, dì sợ mình nấu không hợp miệng cô ấy – Dì giúp việc chép miệng than.
- Là sao hả dì – Vũ Phong cảm thấy hơi kì lạ, bình thường Ngọc Loan cũng không kén ăn, mấy món của dì nấu cũng rất ngon, Ngọc Loan ăn rất ngon miệng mà.
- Chắc là vì bị sốt nên khẩu vị có chút thay đổi. Nồi cháo con nấu mặn đến như vậy mà con bé cũng ăn hơn nữa tô. Con nói xem, tối nay nấu cơm, dì có nên nêm cho mặn một chút hay không? – Dì giúp việc thở dài đáp, bà cũng sợ nêm mặn quá thì vũ Phong không ăn được, nhưng chẳng lẽ lại phải nấu hai lần hay sao?
Vũ Phong gần như chết đứng khi nghe dì nói, ánh mắt anh tối sầm lại, ánh mắt màu đen vì thế mà càng trở nên khó hiểu. Im lặng một lúc, Vũ Phong mới nói:
- Dì cứ nấu như bình thường là được rồi ạ.
- Dì biết rồi – Được lời của vũ Phong, dì giúp việc vui mừng thoát khỏi được một tình cảnh nan giải bèn vui vẻ đáp rồi cúp máy.
Hà Trang vui vẻ chọn món ăn rồi chờ Vũ Phong đến. Hôm nay tâm trạng cô vô cùng tốt. Thứ nhất là có thể làm lành với Vũ Phong, thứ hai….cô nhớ lại cái lúc cô cố tình lẫn lộn muối và bột ngọt khi nêm nếm. Sau đó giả vờ nếm thử xem có vừa ăn hay không rồi múc ra đưa Vũ Phong đem lên cho Ngọc Loan, còn căn dặn Vũ phong phải đích thân đút cháo cho Ngọc Loan ăn. Cô biết tính Ngọc Loan, cháo là do Vũ Phong nấu, Vũ Phong lại đích thân đút cô ăn, chắc chắn Ngọc Loan sẽ ngoan ngoãn mà nuốt vào.
Nghĩ lại, cô cảm thấy mình có chút quá đáng với Ngọc Loan, nhưng cô không thể làm gì khác được. Cô yêu Vũ Phong, cô không muốn mất anh. Nếu như Vũ Phong thích cô ngay từ đầu, cô sẽ không có gì lo sợ hết. Nhưng vì Vũ Phong thích cô thông qua cái lắc tay đó, cho nên cô rất sợ một khi biết được sự thật, Vũ Phong sẽ không còn yêu cô nữa. Mà Ngọc Loan lại có thể nói với Vũ Phong bất cứ lúc nào về sự thật năm xưa, cho nên trước khi Vũ Phong biết được sự thật, cô phải khiến cho Vũ Phong yêu cô tha thiết, cô phải trói buộc anh để anh mãi mãi không rời xa cô được. Cô cũng phải để cho Ngọc Loan biết, cô ấy mãi mãi không thể lấy Vũ Phong ra khỏi tay của cô được.
Nồi cháo kia chỉ mới là một cảnh báo mà thôi. Dù có phải dùng thủ đoạn nào, cô cũng sẽ làm để có được Vũ Phong.
Đang nghỉ ngợi, Hà Trang thấy Vũ Phong đang bước vào, cô tươi cười hớn hở quẩy tay với Vũ Phong. Nhưng cô không để ý đến sắc mặt đang trầm xuống đầy giận dữ của Vũ Phong.
Nhìn bàn đồ ăn được bày đầy trước mặt, hà trang dùng giọng nhõng nhẽo hờn trách Vũ Phong:
- Sao anh đến trễ quá vậy, em đói sôi cả ruột rồi.
Vũ Phong không đáp lời cô mà chỉ giương mắt nhìn chăm chăm Hà Trang. Anh muốn nhìn thật kỹ gương mặt của cô xem có sự thay đổi nào hay không. Tại sao cô lại khác với một Hà Trang mà anh biết đến thế. Hay là vì anh chưa bao giờ thật sự hiểu con người của cô ấy, để đến bây giờ mới nhận ra.
Thấy Vũ Phong cứ nhìn mình chăm chăm như thế, hà Trang rất ngạc nhiên, cô cúi nhìn mình một lượt rồi mới ngẩng lên nhìn Vũ Phong hỏi:
- Sao thế? Sao tự nhiên lại nhìn em chằm chằm như thế vậy.
- Tại sao phải làm như vậy – Vũ Phong nhíu mày nhìn Hà Trang vặn hỏi.
- Anh nói gì, em không hiểu – Linh tính mách bảo Hà Trang chuyện nồi cháo Vũ Phong đã biết, nhưng cô cố tỏ ra thản nhiên không hiểu.
- Là em cố ý bỏ muối vào nối cháo đúng không? – Vũ Phong không vòng vo nữa, anh vào thẳng vấn đề.
- Ý anh là sao – Hà Trang ngang ngạnh hỏi.
- Nồi cháo đó, anh đã nêm rồi, cho dù em có nêm nếm lại cho ngon hơn đi chăng nữa thì làm gì có thể mặn đến thế.
- Có thể là do em lỡ tay hay nhầm lẫn đường với muối hay bột ngọt thì sao. Em chỉ là có ý tốt thôi mà , sao lại có thể nghi ngờ em như thế – hà trang giả vờ bật khóc rồi oán trách.
Nhưng Vũ Phong một chút giao động cũng không có, anh buông ra một câu:
- Anh nhớ rõ lúc đó em đã nếm lần cuối và bảo : “ Vừa ăn rồi”, sau đó bảo anh đích thân đút cho Ngọc Loan ăn nữa mà.
- Đúng là em đã nếm vừa ăn rồi, biết đâu là Ngọc Loan cố tình nói như vậy.
- Là dì đã nói với anh chứ không phải Ngọc Loan.
- Vậy thì chắc chắn là do cô ấy giở trò rồi.
- Tại sao Ngọc Loan phải làm như vậy chứ – Vũ Phong thật không hiểu tại sao đến phút này rồi mà hà trang vẫn không chịu thừa nhận – Cô ấy nghĩ anh là người nấu nồi cháo đó mà, vậy thì giở trò để làm gì
- Không đâu, cô ấy biết em nấu nồi cháo đó – Hà Trang trong lúc rối trí đã nói ra một điều bất ngờ – Lúc anh và em hôn nhau, cô ấy đứng trên cầu thang, đã thấy tất cả , cô ấy biết em nấu nồi cháo đó. Cho nên mới cố tình làm cho cháo mặn và khiến anh nghi ngờ em có dụng ý xấu.
Vũ Phong sững sờ khi nghe Hà Trang nói, anh không ngờ Ngọc Loan đã chứng kiến hết mọi việc từ đầu đến đuôi mà vẫn không nói bất cứ lời nào cả. Anh đã từng hứa với cô, một khi cô vẫn còn mang danh là vợ anh, thì anh tuyệt đối không được cùng với người con gái khác thân mật ngay trong ngôi nhà hai người họ đang sống.
Vậy mà anh lại cùng Hà Trang ôm hôn nhau như thế. Tim của anh không ai bóp mà đau, đau đến quặn thắt cả lên.
- Cả ngày hôm nay, đến xuống giường đi vệ sinh, cô ấy còn nhờ dì dìu nữa thì làm sao bỏ muối hại em được. Mà dì chắc chắn sẽ không làm như thế đâu – Vũ Phong lắc đầu cười đau khổ – Con người em là như thế sao.
- Vũ Phong, không phải đâu….anh nghe em nói đi – Hà trang hoảng hốt, cô vội vàng níu kéo tay Vũ Phong, mong muốn cầu xin một sự tha thứ, nhưng Vũ Phong đã vuột tay ra khỏi tay cô , đứng lên nói:
- Anh nghĩ chúng ta cần cho nhua thêm một chút thời gian để suy nghĩ.
Nói xong Vũ Phong đứng dậy xoay lưng dứt khoát bỏ đi mặc kệ phía sua là sự réo gọi trong đau khổ của hà trang
Vũ Phong sau khi nói chuyện với Hà Trang xong, anh không đến công ty nữa mà đi thẳng về nhà. Dì giúp việc thấy Vũ Phong vể nhà cũng không ngạc nhiên, vì dì nghĩ là Vũ Phong thương vợ, thấy vợ bị bệnh nên thu xếp về nhà sớm, cho nên chỉ nói:
- Ngọc Loan vẫn còn đang ngủ.
Vũ Phong không đáp chỉ đi thẳng lên lầu, nhưng bước chân vừa lên được ba bậc tam cấp thì dừng lại, anh quay đầu hỏi dì giúp việc:
- Dì… cháo mặn thế nào hả dì.
Trong lòng Vũ Phong vẫn mang một hy vọng, Hà Trang không xấu xa đến như thế, anh hy vọng như lời cô nói là do lỡ tay hay nhầm lẫn chứ không phải cố ý. Biết đâu cháo chỉ hơi mặn chứ không đến nỗi như anh nghĩ, bởi vì Ngọc Loan vẫn ăn rất bình thường.
- Con đó, nếu muốn nấu cháo cho Ngọc Loan thì cứ kêu dì đến. Lại tự mình đi nấu như thế, còn không chịu nếm lại xem thế nào, cứ thế mà múc ra – Dì giúp việc nhìn Vũ Phong có ý trách mắng – Con xem mặn đến nỗi, dì cảm thấy tiếc một nồi cháo đầy thịt, muốn nêm lại cũng không nêm được kìa. Không tin con nếm lại thử mà xem.
Vừa nói dì vừa chỉ tay vào cái nồi cháo vẫn còn chưa đổ đi mà Vũ Phong nấu. Vũ Phong liền đến nếm thử, vừa đưa vào, anh liền phun ra ngay lập tức.
- Mà chẳng hiểu Ngọc Loan vì sao lại có thể nuốt nổi nữa – Dì giúp việc thấy vậy bèn nói thêm một câu khiến cho Vũ Phong lặng cả người.
- Con lên xem cô ấy thế nào.
Vũ Phong cứ thế đi lên phòng Ngọc loan, cô vẫn còn đang ngủ say. Sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, không còn xanh xao, ra nhiều mồ hôi nữa. Chỉ có điều…..bình nước anh chuẩn bị cho cô khi khát đã uống cạn từ bao giờ. Nắm tay bất giác siết chặt lại.
Anh đi đến bên Ngọc Loan ngồi xuống bên cô, nhìn ngắm gương mặt cô thật kỹ lòng tự hỏi vì sao một người con gái như thế lại chấp nhận yêu anh và hy sinh cho anh nhiều như thế.
Bàn tay bất giác muốn vuốt ve gương mặt cô, da cô mềm mại vì đang sốt nên có cảm giác ấm áp vô cùng. Mỗi lần ở bên cô, anh đều cảm thấy bình yên đến lại kì, anh thích nhìn thấy nụ cười của cô hơn là nét mặt đầy u sầu. Cô luôn là cô gái đáng yêu với nụ cười hồn nhiên, vậy mà nụ cười đó lại bị anh, bị chính sự ích kỷ của anh làm cho biến mất.
- Vũ Phong – Ngọc Loan giật mình tỉnh giấc mở mắt nhìn anh gọi khẽ.
Bàn tay trên mặt Ngọc Loan bỗng trở nên cứng đờ, không biết là nên rút tay lại hay không, thì tay cô đã đưa đến chạm vào tay anh. Áp tay anh sát vào gương mặt của cô hơn, cô đưa gương mặt mình dụi nhẹ vào tay anh.
- Thích thật – Ngọc Loan khẽ mĩm cười, mắt nhắm hờ, reo lên, nhưng sau đó cô nói bằng một giọng luyến tiếc – Đáng tiếc đây chỉ là giấc mơ.
Vũ Phong giống như có một luồng điện chạy vào tim, thôi thúc một cảm xúc kìm nén ẩn giấu trong tim anh từ lâu lắm. Chính bản thân Vũ Phong cũng không biết bản năng thúc giục mình, lý trí bị lu mờ, chỉ còn lại những cảm xúc chân thật của bản thân.
Hương vị nụ hôn bất ngờ của cô ngày hôm qua chợt kéo về giống như một chất kích thích dùng một lần là muốn dùng mãi.
Anh cúi đầu hôn lên môi của Ngọc Loan.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, như lá rơi theo gió nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Chỉ có điều, môi cô như một chất kết dính, mềm mại đầy hương thơm và quyến rũ khiến cho môi anh không thể rời đi. Cuối cùng trở nên tham lam muốn chiếm đoạt, giống như là không đủ, muốn chiếm nhiều hơn nữa. Lưỡi anh lướt nhẹ qua từng kẽ răng của cô, kích thích răng cô hé mở rồi nhanh chóng đi vào bên trong khoang miệng cô.
Bên trong là một khoảng không vừa trống vắng vừa ấm áp, khuyến anh không ngừng ham muốn tìm kiếm, nắm bắt trêu chọc chiếc lưỡi mềm mại và đầy ngọt ngào của cô. Cuốn lấy nó, như muốn hòa quyện làm một để lưu giữ mại hương vị ngọt ngào kia.
Lúc Tùng Quân vuốt ve gương mặt Ngọc Loan, cô đã ước phải chi bàn tay đó là bàn tay của Vũ Phong. Rồi khi cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ bàn tay đó, cô cho rằng cảm giác của bàn tay đó chỉ là khát vọng mà cô muốn có. Cho nên muốn níu giữ và luyến tiếc vô cùng.
Nhưng khi Vũ Phong hôn cô, cảm giác hơi thở nóng ấm của anh phả lên mặt cô, cảm giác bờ môi mạnh mẽ của anh áp trên môi mình khiến cả người cô run lên.
Cô đã biết đây không phải là một giấc mơ.
Là Vũ phong đang ở bên cạnh cô, bàn tay của anh, hơi ấm của anh, bờ môi của anh…..từng thứ từng thứ một. Chân thật đến rõ ràng, đến độ cô có thể cảm nhận được.
Không biết vì sao Vũ Phong lại hôn mình như thế, chỉ biết thời khắc lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, cô không muốn suy nghĩ gì nữa. Cô chỉ muốn được cùng anh hòa nguyện, từng tất từng tất trên cơ thể cô, từng hơi thở, từng giọt máu.
Cánh tay cô trượt dài lên cô anh rồi vòng tay quấn lấy, để anh có thể ở bên cạnh cô mãi mãi như thế này.
Vũ Phong cũng cảm nhận được sự đáp trả, sự chấp nhận của Ngọc Loan, anh vòng tay nâng người cô lên để nụ hôn của họ có thể xuýt xao hơn, hai cơ thể có thể hòa vào làm một.
Cho đến khi không khí đã bị hai người nuốt sạch vào bên trong, cả hai mới luyến tiếc rời nhau ra. Hơi thở cả hai dồn dập nghe rõ cả nhịp tim đập mạnh không ngừng vang ra.
Ngọc Loan đỏ cả mặt xấu hổ cụp mắt xuống không dám nhìn Vũ Phong. Vũ Phong khẽ cười, không hiểu sao anh lại thấy thích dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ này của cô như thế, anh kéo cô vào lòng mình, để đầu cô tựa vào lòng ngực anh. Tay ôm chặt thân hình mỏng manh như muốn vỡ ra của cô. Khóe môi anh không ngừng nhếch lên nở một nụ cười hạnh phúc đầy mãn nguyện.
Thật lâu sau khi cảm xúc đã dịu lại, Vũ Phong mới lên tiếng:
- Sao em khờ như vậy, tô cháo mặn như vậy mà vẫn ăn.
- Vì tô cháo đó do anh nấu cực khổ mà – Cô thổn thức nói trong lòng anh.
Vũ Phong cảm thấy đau vô cùng, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trong lòng ngực mình, khẽ luồn tay mình vào tay cô siết chặt.
- Em biết mà, nồi cháo là do Hà trang nêm, sao vẫn cứ ăn.
- Nhưng trước đó là do anh nấu.
- Anh xin lỗi. Anh lại làm tổn thương em nữa rồi.
- Chỉ cần anh được hạnh phúc, em chấp nhận chịu mọi tổn thương – Giọng cô vỡ òa ra đáp.
Vũ Phong nhắm mắt, tay anh siết chặt cô hơn nữa vào lòng mình, thầm tự trách bản thân vô cùng. Vì sao lại gây ra nhiều tổn thương cho cô đến thế.
Nằm trong vòng tay của Vũ Phong, Ngọc Loan bỗng cảm thấy mình trở nên yếu đuối vô cùng, bất giác lại tuông ra những lời nói giống như đang làm nũng, lại giống như oán trách:
- Thật ra em đau lòng lắm, đau đến mức không thở được. Nhiều lúc em muốn khóc một trận thật lớn trước mặt anh, mang hết bao nhiêu ấm ức trút ra.
- Vậy thì em hãy khóc hết đi, trút ra hết đi – Vũ Phong đau lòng như xé ruột xé gan bảo.
- Ba em từng dạy:” Đàn ông không được khóc trước mặt phụ nữ. Phụ nữ cũng không được tùy tiện khóc trước mặt đàn ông. Khóc thì chỉ khiến đối phương khó xử mà thôi, chẳng thay đổi được gì cả. Người yêu thương con thật sự sẽ không dễ dàng khiến con khóc, người làm con khóc sẽ không quan tâm nước mắt con rơi như thế nào”. Cho nên em không muốn khóc trước mặt anh, em sợ anh sẽ không quan tâm dù là em khóc thế nào đi chăng nữa, và như vậy, em sẽ đau lòng càng nhiều hơn.
- Ngốc quá, nếu em khóc, anh sẽ quan tâm. Anh sẽ không bỏ mặc khi em khóc – Vũ Phong để trán mình chạm vào trán cô âu yếm, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô – Có thể trái tim anh hiện tại chưa hướng về em, nhưng anh sẽ cố gắng, cố gắng cho đến khi anh yêu em. Em có thể chờ anh không? Có thể chờ đến khi đó không?
Cuối cùng cô cũng rơi nước mắt trước mặt Vũ Phong, nhưng không phải nước mắt đau khổ mà là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô cười thật tươi gật đầu.
Cô không muốn hỏi anh , Hà Trang sẽ ra sao ….Bởi vì cô sẽ chờ, chờ đến khi trái tim anh rung động vì cô.
Giây phút này cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cô lao và lòng anh lần nữa, ôm chặt lấy anh, cảm nhận sự chân thật từ cơ thể anh. Cô không hề nằm mơ, lời hứa hẹn của anh là sự thật. Hạnh phúc này cô cầu mong biết bao nhiêu lâu rồi. Hạnh phúc đến nỗi cô nghẹn ngào rơi nước mắt thấm đầy áo anh. Vũ Phong lặng lẽ giúp cô lau nước mắt.
Cô không biết trên thế gian này có tồn tại một tình yêu vĩnh cửu hay không? Nhưng hiện tại, tình yêu của cô trao cho anh, cô chấp nhận chờ anh cho dù năm tháng có qua đi bao nhiêu lâu chăng nữa.
Không gian xung quanh họ chỉ tràn đầy bầu không khí ấm áp và hạnh phúc.
Tiếng mở cửa đã phá vỡ bầu không khí của hai người , cả hai vội buông nhau ra. Ngọc Loan xấu hổ đỏ mặt nhìn dì giúp việc đang đẩy cửa vào.
Dì giúp việc cũng thấy mình đã phá vỡ phút giây của hai vợ chồng son nên cười giả lã bảo:
- Dì chỉ muốn lên hỏi Ngọc Loan đã khỏe hơn chưa. Tối nay là nấu cơm hay tiếp tục nấu cháo mà thôi. Nhưng mà xem ra tối nay chỉ cần nấu cơm là được rồi. Thuốc tây thuôc bắc gì đó cũng không bằng thuốc của Vũ Phong. Sáng giờ còn thấy xanh xao ra đó, vậy mà chồng về thì đã đỏ hồng rồi, chẳng còn chút dấu vết bệnh tật gì.
Mặt Ngọc Loan đang đỏ bừng bừng thì nghe dì giúp việc trêu như thế càng đỏ bừng hơn nữa, cô xấu hổ kêu khẽ:
- Dì….
- Được rồi, dì đi nấu cơm đây. Hai vợ chồng cứ tiếp tục đi , sớm sanh em bé là được rồi, haha
Dì giúp việc nói xong thì bỏ ra ngoài trong tiếng cười lớn, Ngọc Loan xấu hổ bảo:
- Làm sao đây.
- Thì cứ theo ý dì, sớm sanh em bé là được rồi – Vũ Phong nheo mắt nhìn cô cười trêu.
- Anh còn nói nữa, tất cả là tại anh hết – Ngọc Loan xấu hổ đưa tay đấm nhẹ vào ngực Vũ Phong, nũng nịu trách móc.
Vũ Phong bật cười, ôm lấy cô chiều chuộng đáp:
- Ừ thì tại anh.
Ngọc Loan cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cô ước gì mai sau đều được hạnh phúc như thế
Sáng Vũ Phong thức dậy đã thấy Ngọc Loan lui cui dọn bàn ăn sáng, anh không vui nói:
- Em đang bệnh mà lại thức dậy nấu ăn làm gì? Anh tùy tiện ra ngoài ăn gì cũng được.
- Thức ăn bên ngoài vừa đắc tiền vừa không ngon, lại chưa chắc hợp vệ sinh. Em chỉ làm đơn giản thôi, chẳng vất vả gì đâu – Ngọc Loan nghe anh nói thì quay đầu mĩm cười, đưa tay vệt trán đáp.
- Nhưng em đang bệnh mà – Vũ Phong nhìn cô dịu dàng nói.
- Em hết bệnh rồi.– Ngọc Loan đi đến gần Vũ Phong đáp – Không tin anh thử xem – Cô nắm tay Vũ Phong áp lên trán mình để anh xác định là cô đã hết bệnh rồi, để anh yên tâm.
Thấy Vũ Phong vẫn không nói gì, Ngọc Loan liền nói tiếp:
- Thật mà, em hết rồi. Không còn thấy khóc chịu trong người nữa.
- Xem ra…- Vũ Phong bỗng mĩm cười, ánh mắt trở nên tinh quái nhìn cô – Xem ra nụ hôn của anh thật sự rất công hiệu, có thể trị được bệnh của em. Vậy thì lần sau cứ mỗi khi em bệnh, chỉ cần anh hôn em là được rồi.
Ngọc Loan cứ sợ Vũ Phong lo lắng cô vẫn bệnh mà lại không chịu nghĩ ngơi nên trách mắng. Đang sợ anh nổi giận thì không ngờ lại bị Vũ Phong trêu đùa như thế.
Cô đỏ cả mặt, lúng túng nửa muốn trách anh, nữa e thẹn. Bộ dạng của cô lúc này quả thật là rất đáng yêu, Vũ Phong không nhịn được đã kéo cô vào lòng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nhưng Ngọc Loan chợt nhớ ra một việc, cô vội vàng đẩy Vũ Phong ra lắc đầu nói:
- Không được, em vừa bị cảm xong, vẫn chưa hết hẳn, lỡ như em lây bệnh sang anh thì sao?
- Hôn qua chẳng phải là đã hôn rồi hay sao. Nếu mà lây bệnh, thì cũng đã lây từ lâu rồi – Vũ Phong bật cười nhìn vẻ lo lắng của cô đáp.
- Vậy không được, anh mau ăn sáng đi rồi uống một viên thuốc chống cảm mau lên – Ngọc Loan nghe vậy thì cuống lên, kéo Vũ Phong ngồi xuống bàn ăn sáng.
Vũ Phong nhìn bộ dạng luống cuống của cô thì lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Chưa có ai tưng quan tâm lo lắng cho anh nhiều đến thế, kể cả ba mẹ anh. Vũ Phong vừa ăn vừa thấy Ngọc Loan lén lút nhìn mình, nụ cười trên môi cô đọng lại, khiến hai lúm đồng tiền của cô hiện rõ. Mỗi khi anh nhìn cô, cô lại cúi đầu giả vờ ăn sáng, thật là khiến Vũ Phong không nhịn được cười.
Ăn sáng xong, Vũ Phong lên lầu thay quần áo, Ngọc Loan ở lại dọn dẹp bàn ăn. Mới được một lúc , Ngọc loan đã nghe tiếng Vũ Phong gọi mình, cô tưởng có chuyện gì, vội vã chạy lên.
Không ngờ khi cô lên, Vũ Phong tuy đã thay quần, nhưng vẫn chưa mặc áo khiến Ngọc Loan vừa nhìn thấy cơ thể cường tráng của anh liền lập tức đỏ mặt. Vừa thấy Ngọc Loan, Vũ Phong thản nhiên ra lệnh:
- Chọn giúp anh một cái áo.
Ngọc Loan liền nhìn vào tủ quần áo đã được ủi phẳng và sắp xếp gọn gàng, cô chọn một chiếc áo trắng, cô cảm thấy Vũ Phong rất hợp với màu trắng, đưa cho anh mặc vào.
- Giúp anh cài nút áo.
Ngọc Loan hơi bất ngờ, nhưng cũng vâng lời bước tới gài nút áo giúp anh. Đứng gần Vũ Phong, hơi thở của anh phả lên mái tóc của cô, khiến những sợi tóc tơ cứ chạy loạn trước mắt cô. Càng khiến trái tim đập liên hồi của cô đập rộn hơn nữa, tay cô run run cài nút áo anh khiến nó cứ trầy trật mãi mới xong.
Vũ Phong cũng rất nhẫn nại đợi cô cài hết nút áo của mình mà không phàn nàn tiếng nào. Khi cô cài xong, anh lại còn bảo.
- Thắt cà vạt giúp anh luôn.
Tâm trạng Ngọc Loan vừa vui vừa run, cô chọn một chiếc và vạt phù hợp với chiếc áo sơ mi của của Vũ Phong. Sau đó nhón chân cận thận vòng qua cổ Vũ Phong, giúp anh đeo vào rồi thắt lại. Xong rồi cô nhìn ngắm thật kỹ, chắc chắn nó không bị lệch thì mới hái lòng gật đầu.
Vũ Phong liền xách cái vali lên cúi sát tai Ngọc Loan nói:
- Cám ơn vợ yêu, sau này, ngày nào cũng làm phiến em giúp anh thay đồ.
Nói xong Vũ Phong hôn lên trán cô một cái đầy yêu thương giống như những người chồng trước khi đi làm thường âu yếm vợ. Hành động nhẹ nhàng tưởng chừng không có gì của Vũ Phong gần như gây chấn động trong lòng của Ngọc Loan. Cô lặng người nhìn theo bóng Vũ Phong mà vẫn không cất bước theo được.
Tối hôm qua, trong đầu cô cứ xuất hiện lời hứa hẹn của Vũ Phong. Khiến cô cứ loay hoay mãi không ngủ được. Cô nằm đó, nhìn lên trần nhà, trong ánh mắt xuất hiện rất nhiều hình ảnh tương lai của hai người do cô tưởng tượng ra.
Cô đã tưởng tượng, nếu như mai này Vũ Phong đã danh tình cảm cho cô, chấp nhận cô, thì chuyện kết hôn của họ từ giả sẽ chuyển thành thật. Vậy thì cô có thể danh chính ngôn thuận giống như bao nhiêu người vợ khác, ở bên cạnh ngày ngày chăm sóc cho chồng con.
Cô đã nghĩ, người vợ có thể ngày ngày nấu cơm cho chồng, giặt đồm ủi quần áo, giúp chồng chọn lựa quần áo phù hợp là điều hạnh phúc nhất. Nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi. Cô cho rằng ước mơ còn cách hiện thực khá xa vời, nào ngờ hôm nay Vũ Phong lại cho cô thực hiện ước mơ của mình nhanh đến vậy.
Lại còn hai tiếng “ vợ yêu” kia nữa, Ngọc Loan khẽ mĩm cười hạnh phúc, cô sẽ trân trọng những phút giây này mãi mãi. Niềm vui sướng này khiến cô muốn chia sẽ cùng ai đó. Cho nên cô lập tức đi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi để thời gian rảnh rỗi cùng Tú Quyên tám chuyện, dù sao đến trưa nữa dì giúp việc mới tới.
Ngọc Loan vừa dọn dẹp xong địnhgọi điện choTú Quyên thì nghe tiếng chuông cửa reo, cô liền đi ra mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Tùng Quân , trên tay anh còn có một làn trái cây to, cô mĩm cười cháo hỏi.
- Anh Tùng Quân! Anh đến thăm em à.
Cô chẳng chút khách sáo, đón lấy làn trái cây trên tay Tùng Quân rồi lè lưỡi cười trừ. Tùng Quân cũng chịu thua cô đành bật cười. sau đó trả lời.
- Ừ, em khỏe chưa – Tùng Quân nhẹ nhàng đáp, ánh mắt và lời nói đều chứa đựng sự quan tâm vô bờ.
- Em khỏe rồi, anh xem, em còn chạy nhảy đi lại được thế này mà, hihi
- Sắc mặt của em hôm nay đúng là tốt lên rất nhiều.
Tùng Quân nhìn Ngọc Loan, quả thật cô ngày hôm qua và hôm nay hoàn toàn khác biệt. Hôm nay trông cô tràn đầy sức sống, hoạt bát yêu đời, càng trở nên xinh đẹp và thu hút hơn.
Khi Ngọc Loan bê ly nước lên cho Tùng Quân, anh nhìn cô hỏi:
- Hôn nhân của em và Vũ Phong có thật là tốt đẹp không?
- Có thể nói hiện tại vô cùng tốt đẹp – Tuy hiện thời, cô và Vũ Phong chưa có tiến triển gì nhiều, nhưng cô hài lòng với hiện tại.
- Anh cũng mong là như vậy – Tùng Quân có chút nhíu mày nhìn sắc mặt tươi tắn của cô gật đầu.
Cả hai trao đổi dăm ba câu, cuối cùng Tuàng Quân đứng lên chào ra về.
- Anh phải về thôi, lát nữa công ty anh còn có buổi họp.
- Cũng được. Khi nào rảnh, chúng ta cùng nhau uống nước chuyện trò – Ngọc Loan vui vẻ đứng lên tiễn Tùng Quân.
Nhưng trước khi ra về, Tùng Quân quay đầu nói một câu:
- Anh hy vọng em sẽ được ở bên Vũ Phong. Nếu không…
Tùng Quân bỏ lỡ câu nói rồi ra về, Ngọc Loan đóng cửa lại mà trong lòng thắc mắc vô cùng, không hiểu ý nghĩa của câu cuối ùng Tùng Quân nói là gì.
Đang mãi nghĩ ngợi thì tiếng chuông cửa lại reo lên, cô tưởng Tùng Quân quên cái gì bàn ra mở cửa, không ngờ người bên ngoài không phải Tùng Quân mà là Hà Trang.
Cả hai gương mặt nhìn nhau, nhất thời không ai mở miệng trước. Ngọc Loan thấy Hà Trang đột nhiên xuất hiện vào giờ này. Cô cắn môi một cái rồi quyết định nói:
- Vũ Phong không có nhà, anh ấy đến công ty rồi.
- Mình biết, mình đến đây là để gặp bạn – Hà Trang nhún vai hít sâu một cái rồi đáp.
Ngọc Loan có chút sững sốt, không ngờ Hà Trang lại dám tìm gặp mặt cô như thế, gương mặt cô đanh lại, bất đắc dĩ quay người mời cô ta vào bên trong nhà.
- Vào đi.
Hà Trang không đợi cô nói tiếng thứ hai đã len người bước qua cô vào bên trong nhà. Cô ta tự nhiên ngồi xuống ghế như nhà của mình, thản nhiên cởi áo khoát ra ném qua một bên. Ngọc Loan thấy hành động thản nhiên xem nhà người ta như nhà của mình thì khó chịu vô cùng, nhưng đã đến nhà thì là khách. Cho nên cô nhẫn nhịn, cô bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Ngọc Loan.
- Tìm mình có chuyện gì thì nói đi – Ngọc Loan thấy Hà Trang vẫn chưa chịu lên tiếng thì lên tiếng thúc giục.
Hà Trang nét mặt trầm buồn, ngồi ngay ngắn lại, nhìn Ngọc Loan rồi mới lên tiếng.
- Mình đến để xin lỗi bạn.
Ngọc Loan ngây người nhìn Hà Trang, dường như cô không tin vào tai của mình, cô cứ nghĩ, Hà Trang đến để gây sự, nào ngờ phản ứng của Hà Trang lại hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ.
- Mình là thật lòng – Hà Trang thấy vẻ nghi ngại của cô bèn nói thêm, ánh mắt thành khẩn nhìn cô.
Ngọc Loan khẽ đưa mắt đi nơi khác, không đáp. Hà trang đột nhiên thở dài một cái rồi khàn giọng nói:
- Có lẽ tình yêu làm con người thay đổi. Có người thay đổi tốt hơn, có người lại thay đổi theo chiều hướng xấu đi….Mình là một cô gái xấu xa ích kỷ. Tính chiếm hữu của mình lại quá cao, khiến cho mình đánh mất chính bản thân mình. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai vì mình làm nhiều việc như Vũ Phong, cho nên mình yêu anh ấy rất nhiều, yêu hơn cả bản thân mình, cho nên mình rất sợ mất anh ấy. Chính vì sợ mất anh ấy, cho nên mình đã bất chấp tất cả để anh ấy thuộc về mình, kể cả đánh mất tình bạn thân thiết nhất.
Hà Trang nói xong mới nhìn thẳng vào Ngọc Loan nói:
- Mình đã đánh mất bạn.
Ngọc Loan có chút bối rối, tình cảm bạn bè thân thiết năm nào lại hiển hiện trong tâm trí của cô, từng nụ cười vui vẻ, từng sẽ chia kỷ niệm.
- Mình vừa ân hận vì những hành động và lời nói của mình với bạn, nhưng cũng vừa sợ mất Vũ Phong vào trong tay bạn. Cho nên trong lòng mình rất mâu thuẫn. Mâu thuẫn vô cùng – Hà Trang hai tay ôm lấy đầu, giọng nói khàn đi thấy rõ, cho thấy sự xúc động bật khóc của cô – Mình cũng không muốn, mình cũng không muốn như thế đâu.
Ngọc Loan bỗng cảm thấy đồng cảm vô cùng với tâm trạng của Hà Trang hiện giờ. Cô hiểu chứ? Hiểu là trong tình yêu luôn có sự ích kỷ, ai cũng sợ phải san sẽ người mình yêu với người khác cả. Cô cũng như vậy.
Nếu là cô, cô cũng muốn độc chiếm Vũ Phong cho riêng mình mình mà thôi. Cũng sợ mất anh vào trong tay của người con gái khác. Chỉ có điều, cách giữ tình yêu của cô và Hà trang khác nhau, mỗi người có sự chọn lựa con đường tình yêu cho riêng mình.
- Mình thật sự rất yêu Vũ Phong – Hà Trang đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Ngọc Loan van nài.
- Vậy thì sao? – Mặt Ngọc Loan đanh lại, cô nhìn thẳng Hà trang hỏi. Cô đã chọn rồi, nếu như hai ngày trước, Hà trang đến nói với cô những lời này, có lẽ cô thật sự sẽ mầm lòng mà rút lui. Nhưng bây giờ đã không thể nữa rồi. Vũ Phong đã cho cô lời hứa hẹn, một lời hứa hẹn mà cô mong đợi đã từ lâu. Cô không thể buông tay được nữa.
Có lẽ đây cũng là một sự ích kỷ, một sự chiếm hữu, nhưng đây là kết quả của sự đợi chờ mà cô đã bỏ ra bao nhiêu lâu nay, chứ không phải là sự giành giật, hay dùng bất cứ thủ đoạn nào để có được nó. Cho nên cô xứng đáng có được nó.
Hà Trang có lẽ bất ngờ khi Ngọc Loan lại dùng những lời lẽ và giọng nói như thế để nói với cô ta , sau những tâm tình mà cô ta vừa phơi bày ra, cho nên nhất thời không nói nên lời.
Trước khi cô ta nói, Ngọc Loan đã lên tiếng trước:
- Hôm nay Trang đến đây là cố tình nói những lời này cho mình nghe với mục đích gì?
- Mình chỉ là …– Hà Trang bị Ngọc loan đoán được mục đích của cô ta liền trở nên lúng túng.
- Chỉ là muốn mình như con ngốc bị bạn tiếp tục lừa dối đúng không? – Ngọc Loan khẽ cười.
- Không phải đâu…..- Hà trang hốt hoảng kêu lên.
- Vậy thì là ý gì? – Ngọc Loan nghiêm nét mặt nhìn cô ta, ánh mắt cô cương nghị khiến cho Hà Trang không thể không trả lời.
- Mình chỉ muốn Loan giữ lời hứa với mình mà thôi.
- Cô muốn tôi giữ lời hứa nào?
- Mãi mãi không nói ra chuyện bạn chính là cô gái năm xưa – Hà trang như chỉ chờ có thế bèn nói ra yêu cầu của mình.
- Từ trước đến giờ mình chưa hề nói ra một lời nào cả – Ngọc Loan buông tiếng, ánh mắt cô nhìn Hà trang một cách khinh bỉ.
Hóa ra những cảm xúc nãy giờ của cô ta là giả dối. Vậy mà cô xém chút nữa là đồng cảm với cô ta rồi.
- Nhưng biết đâu….- Hà Trang ngập ngừng nhìn cô ái ngại.
- Biết đâu tôi vì lợi ích của mình , muốn độc chiếm Vũ Phong cho nên nói ra để trói buộc anh ấy có đúng không? – Ngọc Loan nhìn Hà Trang cười nhạt – Dù rất muốn, nhưng xin lỗi, tôi không muốn xếp đồng hạng với loại người như cô.
Hà Trang trợn mắt nhìn Ngọc Loan, cô ta không ngờ Ngọc Loan vốn hiền lành, giờ lại ăn nói đanh thép như thế, biết giễu người như thế.
- Không phải chỉ mình Trang thay đổi đâu, mình cũng thay đổi – Ngọc Loan khẽ cười nhìn vẻ mặt bất ngờ của hà trang nói – Nhưng mình thay đổi không phải vì Vũ Phong, mà là vì mình mất lòng tin vào tình bạn.
- Chứ không phải đây mới lá bản tính thật sự của cô à – Hà Trang có chút sợ hãi, giống như cô ta đang bị Ngọc loan đẩy xuống một hố sâu. Cho nên cô ta quyết định bộc lộ hết khá năng vùng thoát.
- Cô thích xem là thế cũng được – Ánh mắt Ngọc Loan nhìn cô ta đầy giễu cợt, không chút phủ nhận lời cô ta nói.
- Cô đừng vội đắc ý. Cô tưởng là mình đã nắm được Vũ Phong trong tay. Anh ấy chỉ là đang giận dỗi với tôi và thương hại cô thôi – Hà Trang tức tối đứng bật dậy hét lên.
Câu nói của Hà trang quả thật là đã kích với Ngọc Loan, cô vẫn biết hiện giờ Vũ Phong là đang áy náy với cô, thương hại cô cho nên mới chấp nhận bên cô như thế.
- Người anh ấy yêu là tôi, cô biết rõ mà. Chỉ một thời gian nữa thôi, anh ấy sẽ trở về bên tôi thôi.
Ngọc Loan không đáp, bởi vì chính cô cũng không dám khẳng định mình đủ sức để Vũ Phong quên Hà trang, rời xa cô ấy để trở về với cô.
- Sao cô không trả lời? Cô sợ à.
- Yêu hay không yêu, là quyết định của Vũ Phong, tôi tôn trọng quyết định của anh ấy.
- Cô có muốn đánh cá không? Đánh cá để xem Vũ phong cuối cùng thuộc về ai? – Hà Trang đắc ý nhìn săc mặt của ngọc Loan, cô ta quyết định bước tới
Ngọc Loan nhìn cô ta chằm chằm với ánh mắt giận dữ khiến Hà Trang có chút hốt hoảng. Vốn nhìn thấy Ngọc Loan hiền lành, chưa bao giờ thấy Ngọc Loan đáng sợ như lúc này, cả người cô ta có chút run rẩy. Nhưng không để cô ta run rẩy lâu, Ngọc Loan đã giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta. Hà Trang quá bất ngờ, cô ta không hề có sự chuẩn bị gì nên lảo đảo lùi lại vài bước rồi va vào cái ghế phía sau, ngã phịch xuống.
Tay ôm lấy bên mặt bị cái tát của Ngọc Loan làm đỏ ửng lên, tức giận quay đầu nhìn Ngọc Loan, ánh mắt hằn học, miệng nói không nên lời:
- Cô….
- Để mình nói cho Trang hiểu – Ngọc Loan không chút sợ hãi hay hối lỗi, nhìn cô ta phẫn nộ nói – Vũ Phong, anh ấy là người, không phải là đồ vật, càng không phải là vật sở hữu của mình hay bạn. Anh ấy có cảm xúc của riêng mình, và anh ấy tự làm chủ bản thân anh ấy. Mình không thể điều khiển cảm xúc của anh ấy, Trang càng không thể. Anh ấy yêu ai, và quyết định ở bên cạnh ai, mình sẽ tôn trọng ước nguyện của anh ấy. Cho nên, mình sẽ không đem Vũ Phong ra làm vật đánh cá đâu. Trang bảo , Trang yêu anh ấy, nhưng mà mình khinh thường cái tình yêu đó của Trang. Trang coi anh ấy là gì? Tùy tiện đem anh ấy ra đánh cá, nếu Vũ Phong biết được thì sao đây. Anh ấy chắc chắn sẽ rất thất vọng, rất đau lòng vì câu nói này của Trang.
- Vậy thì cô hãy rời xa anh ấy đi. Trả Vũ Phong lại cho tôi, anh ấy là của tôi. Là của tôi, cô hiểu chưa? – Hà Trang gào thét, lời của Ngọc Loan khiến cô ta tái mặt, quả thật cô sợ hãi nếu như Vũ Phong biết được truyện cô tùy tiện đem anh ấy ra đánh cá, chắc chắn sẽ rất thất vọng về cô, nói không chừng anh ấy sẽ rời xa cô vĩnh viễn.
- Mình đã nói, nếu anh ấy là của trang thì sẽ mãi mãi là của Trang. Từ trước đến nay, mình chưa hề giành giật Vũ Phong với Trang cả. Mình đã nói, mình tôn trọng ý nguyện của Vũ Phong. Yêu không phải là chiếm đoạt hay sở hữu. Yêu là hy vọng người mình yêu được hạnh phúc. Chỉ cần Vũ Phong hạnh phúc thì dù anh ấy ở bên Trang hay bất kì cô gái nào khác, mình cũng đều chúc phúc cho anh ấy. Còn bây giờ, chỉ khi nào Vũ Phong bảo mình tránh xa anh ấy, nếu không dù chỉ là một ngày được ở bên cạnh anh ấy, mình cũng sẽ trân trọng, sẽ cố hết sức để anh ấy được hạnh phúc, được vui vẻ từng phút từng giây. Đó chính là tình yêu của mình dành cho anh ấy, không ích kỷ, không tư lợi, một tình yêu trong sáng.
Hà Trang đứng im lặng không biết phản bác ra sao nữa, cô ta tự nhận tình yêu của cô ta không sánh bằng Ngọc Loan. Nếu như Vũ Phong không phải là một công tử giàu có, không phải chàng hoàng tử trong mơ của biết bao cô gái. Không phải anh đối với cô rất mực chiều chuộng, rất kiên nhẫn, thậm chí luôn nghe theo những yêu cầu vô lý của cô thì có lẽ cô đã rời xa anh từ lâu rồi. Vũ Phong khiến cô rất cảm động, không biết ngoài anh ra, sẽ có bất cứ người đàn ông nào yêu cô như thế, cho nên cô muốm chiếm lấy anh, giữ lấy anh cho mình.
Cô không muốn bất cứ cô gái nào khác ở bên cạnh anh, cô sợ một ngày nào đó anh chán cô, anh sẽ rời xa cô. Cho nên dù phải đánh mất tình bạn này, cô cũng chấp nhận.
Nhưng giờ đây, đối mặt với những câu nói này, lòng cô thấy hổ thẹn vô cùng, cô quả không có tư cách gì yêu Vũ Phong, đừng nói là tranh giành anh. Nhưng mà, dù biết như vậy thì sao, dù cho cô chỉ toàn nhận tình yêu của Vũ Phong thì sao, chẳng phải cô đã cho anh đời con gái mình rồi hay sao? Vậy thì anh nhất định phải là của cô.
Không nói không rằng, Hà Trang ưởng ngực hất tóc của mình, nhìn Ngọc Loan đầy kiêu hãnh, sau đó thu dọn đồ đạc của mình mà rời đi, sau tiếng đóng sầm cửa lại.
Cánh cửa vừa đóng lại, Ngọc Loan buông mình ngồi xuống ghế thở dốc. Chưa bao giờ cô lại lấy hết can đảm của mình ra như lần này. Cả người phát run lên, quả thật là chưa bao giờ cô dùng giọng nói đanh thép như thế để nói chuyện với người khác cả.
Hà Trang đã đi rồi mà tim cô vẫn còn đập mạnh không ngừng nghỉ, cô không biết, nếu Hà Trang còn ở lại, cô sẽ trụ vững thêm được bao nhiêu lâu nữa.
Nhưng trong lòng, có một cảm giác sợ hãi, có điều gì đó dường sắp xảy ra. Chính cái thấy độ cao ngạo trước khi rời đi của hà Trang chính là điều cô e ngại. Hà Trang xưa nay chưa bao giờ là cô gái chịu lùi bước hay thỏa hiệp khi muốn có thứ gì đó.
- Reng…..reng….
Điện thoại vang lên làm Ngọc Loan thức tỉnh, cô hít thở thật sâu rồi đưa tay bóc máy. Giông Vũ Phong vang lên trong điện thoại:
- Công ty có chút rắc rối, có lẽ anh sẽ họp đến tối. Em cứ ăn cơm trước đi, không cần chờ cơm anh đâu. Anh bảo thư ký mua cơm hộp ăn là được rồi.
- Công ty xảy ra chuyện gì vậy? – Ngọc Loan nghe giọng Vũ Phong đầy mệt mỏi, cô lo lắng hỏi.
- Xảy ra vài sự cố, cần phải giải quyết ổn thỏa, nếu không….không có gì đâu – Vũ Phong không muốn cô lo lắng thêm nên chuyển đề tài – Em nhớ ngủ sớm.
- Em biết rồi – Ngọc Loan cũng không muốn quấy rầy Vũ Phong nhiều nên đáp nhanh rồi cúp máy.
Cô ở nhà, đi đứng không yên, trong lòng thấp thỏm, vừa lo lắng việc công ty Vũ Phong xảy ra chuyện, vừa lo cho bao tử Vũ Phong. Anh rất kén ăn, cơm văn phòng bên ngoài dù ngon mấy cũng ăn rất ít, buổi trưa miễn cưỡng ăn qua loa, thường thì buổi tối đi tiếp khách, anh cũng ăn qua loa, nhưng về nhà đều muốn ăn cơm nhà. Cho nên cô thường chờ anh về nhà, hâm nóng thức ăn lại cho anh ăn cơm.
Bây giờ xem ra dù có về nhà, cũng không có tâm trạng ăn cơm, bữa trưa ăn cơm hộp, buổi chiều cũng ăn cơm hộp, bao tử Vũ Phong chắc chắn sẽ không chịu nổi. Ngọc Loan suy nghĩ, cuối cùng cô quyết định sẽ nấu cơm chiều rồi mang đến cho Vũ Phong. Sẵn tiện tìm hiểu xem, Vũ Phong đang gặp chuyện gì.
Chương 7: Bởi vì yêu
Nhưng cô vừa mới nghĩ đến thì đã có điện thoại gọi, giọng mẹ chồng cô run run bên kia đầu dây.
- Ngọc Loan, ba Vũ Phong đột nhiên ngất xỉu, mẹ đã đưa ông ấy vào bệnh viện rồi. Hiện giờ đang cấp cứu, mẹ không tài nào liên lạc được với Vũ Phong.
Trong lòng Ngọc Loan bỗng thấp thỏm không ngừng, cô nghĩ là xảy ra chuyện thôi, nhưng không nghỉ là nghiêm trọng đến nỗi Vũ Phong tắt luôn cả điện thoại như thế. Bình thường khi họp, anh đều để điện thoại bên ngoài cho thư ký nghe giúp, nhưng hôm nay anh chỉ gọi cho cô thông báo là về trễ thôi rồi tắt điện thoại luôn. Xem ra tình hình khá là nghiêm trọng.
Cô không biết chuyện công ty với chuyện ba Vũ Phong đột ngột ngất xỉu như thế có liên quan nhau hay không? Nhưng giờ phút này, cô biết phải trấn an tinh thần của mẹ chồng cô trước:
- Mẹ à, mẹ đừng lo lắng, ba sẽ không sao đâu. Con lập tức tới ngay, mẹ chờ con chút.
- Con mau đến, mẹ không biết phải làm sao, mẹ sợ lắm, lỡ như ba con có chuyện gì, mẹ biết tính sao đây – Giọng mẹ Vũ Phong run lên đầy nước mắt.
- Con biết rồi, con đến liền đây, mẹ chờ con nha.
Cô vội vàng cúp máy rồi cầm túi xách đi ngay. Khi cô chạy xe đến, còn chưa kịp tháo mũ bảo hiểm ra đã chạy nhanh vào bên trong phòng cấp cứu. Cô thấy mẹ Vũ Phong đang ngồi chấp hai tay cầu khẩn, thấy cô đến vội vàng đứng lên, mếu máo nhìn cô:
- Làm sao đây, ba con đến giờ này vẫn chưa ra, không biết là có chuyện gì nữa.
- Mẹ, chắc là không sao đâu. Mẹ bình tĩnh chờ bác sĩ ra rồi hỏi xem thế nào.
Nói xong, cô dìu bà ngồi xuống ghế, vỗ nhẹ tay lên tay bà trấn an, bàn tay bà vẫn nắm chặt lấy tay cô, lạnh toát. Ngọc Loan để mẹ chồng dựa vào vai mình nghỉ ngơi một chút, trấn an tinh thần hoảng loạn của bà. Đối với một người mẹ, một người vợ thì sức khỏe và tinh thần của chồng và con cái là điều họ quý trọng nhất. Cho nên cô có thể hiểu vì sao bà lo lắng đến thế.
- Mẹ, mẹ đã ăn gì chưa, để con đi mua chút gì cho mẹ ăn nha – Ngọc Loan nhận ra đã quá giờ trưa rồi, có lẽ là mẹ chồng cô vẫn chưa ăn gì.
- Mẹ không muốn ăn – Nhìn gương mặt lo lắng của bà, bỗng chốc trở nên già nua đầy sự mệt mỏi khiến Ngọc Loan đau lòng, cô nhẹ nhàng khuyên :
- Mẹ, ba nhất định là không sao đâu mẹ. Lát nữa ba sẽ cần mẹ chăm sóc, mẹ mà không ăn gì thì lát nữa làm sao có sức mà chăm sóc ba. Vũ Phong lại bẫn chuyện ở công ty không có đây.
Mẹ chồng cô nghe vậy, miễn cưỡng gật đầu. Ngọc Loan khẽ cười rồi đi ra ngoài mua đồ ăn cho bà. Lát sau cô trở lại với một hộp vằn thắn trên tay, cô cố ép mẹ chồng ăn, được một chút thì phòng cấp cứu tắt đèn và mở cửa. Cả hai vội vàng bỏ bát vằn thắn xuống rồi lao đến bên bác sĩ:
- Bác sĩ, chồng tôi….
- Tạm thời ông ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi, sau này mọi người hãy chú ý một chút, đừng để ông ấy kích động quá.
- Cám ơn bác sĩ – Cô khẽ gật đầu nói.
Sau đó cô dìu mẹ chồng theo xe đẩy đưa ba chồng cô về phòng bệnh. Mẹ chồng cô vì vui mừng mà vẫn không ngừng khóc. Ngọc Loan phải chạy đi làm thủ tục, còn phải chuẩn bị đồ đạc đưa đến bệnh viện. Tất bậc vô cùng, mãi cô mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mẹ Vũ Phong nhìn cô đầy cảm kích, bà nắm tay cô nói:
- Cám ơn con, Ngọc Loan. Không có con, mẹ không biết bản thân có làm xuể hay không nữa.
- Mẹ đừng nói như vậy, ba là ba của con, con phải có trách nhiệm chăm sóc ba mà – Cô dịu dàng đáp.
Mẹ Vũ Phong nhìn chồng rồi thở dài một cái rầu rĩ nói:
- Hôm nay ba con nghe được một tin, ông ấy vì quá đỗi tức giận mà bệnh tim tái phát nên mới ngất như vậy.
- Đã xảy ra chuyện gì hả mẹ?
- Chú Vũ Phong, ông ấy…..
Khi Ngọc Loan đến công ty, thư ký nhận ra cô đưa cô đi lên phòng Vũ Phong, cô đã nghe tiếng mắng **** của anh vang ra, không hề giống với tác phong lịch sự thường ngày của mình, cho thấy sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, khiến Vũ Phong cực kỳ tức giận.
Thư ký định thông báo, nhưng Ngọc Loan chặn lại, cô tự mình đi đến gõ cửa. Tiếng Vũ Phong hét lớn:
- Tôi đã nói đừng có làm phiền khi tôi đang họp kia mà.
Ngọc Loan không để ý đến sự giận dữ của Vũ Phong, cô vặn cửa tự ý đẩy vào. Vũ Phong thấy cửa mở định lên tiếng mắng nhưng nhìn thấy cô thì im bặt, hơi thở anh cũng dịu lại.
Ngọc Loan vào phòng thấy 4 vị giám đốc đang mặt mày tái xanh, đang đứng lấm lét nhìn nhau lo lắng trước cơn giận của Vũ Phong. Ngọc Loan thấy vậy bèn bảo:
- Mọi người cũng đói rồi. Mau về nhà tắm rửa ăn cơm, có gì sáng mai vào sớm bàn tiếp.
Mọi người nghe cô nói vậy thì mừng rỡ vô cùng, dù sao thì cô cũng là tổng giám đốc phu nhân, nhưng cũng phải xem Vũ Phong có đồng ý hay không.
Vũ Phong nghe vậy thì thở dài, mệt mỏi nói:
- Mọi người cũng về hết đi.
- Vâng – Tất cả vội vàng lục tục ra về, ai cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.
Vũ Phong ngã người ra ghế, mắt nhắm ghiền, hai chân mày chau lại thể hiện sự mệt mỏi cùng bất lực của bản thân. Ngọc Loan nhìn anh như vậy thì đau lòng, cô nhẹ nhàng bỏ hộp cơm mà mình chuẩn bị lên bàn rồi tiến lại sau ghế anh, nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp.
Vũ Phong im lặng đón nhận sự ân cần của cô, nét mặt có phần thư thái hơn rất nhiều. Mãi một lúc sau, anh mới nắm tay cô, xoay ghế lại kéo cô ngồi trên người mình, để đầu cô ngã vào lòng anh, anh vòng tay ôm lấy cô. Thân thể cô mềm mại, hơi thở cô nhẹ nhàng trầm ổn, ôm vào có cảm giác bình yên. Tóc cô có mùi hương bạc hà, khi anh ngửi vào tinh thần thấy sảng khoái vô cùng.
- Sao em lại đến đây.
- Em lo lắng cho anh. Em đã nghe mẹ nói, ba cũng vì chuyện này mà tức giận, bệnh tim tái phát, đã bị đưa đi cấp cứu.
- Anh cảm thấy bản thân thật vô dụng. Vừa tiếp quản công ty chưa được bao lâu thì đã xảy ra chuyện lớn thế này. Còn khiến ba tái phát bệnh như thế – Vũ Phong vuốt tóc cô, mái tóc cô mát rượu, suông mềm, thật thích.
- Đâu phải lỗi của anh. Là lỗi của chú mà, nếu chú không gây ra sự cố rồi còn ôm tiền bỏ trốn đi thì anh đã không có việc gì rồi – Cô nhẹ nhàng an ủi anh – Bây giờ anh tính sao.
- Công ty đã bị lỗ khá nặng, còn mắc nợ ngân hàng một số tiền rất lớn. Hiện tại vẫn chưa có cách nào giải quyết đống nợ này, chứ đừng nói đến chuyện khắc phục sự cố lần này – Giọng Vũ Phong sầu não đáp – Sẽ không có ngân hàng nào dám cho chúng ta vay vốn nữa.
- Nếu cuối cùng không giải quyết được thì sao? – Ngọc Loan lo lắng nhìn Vũ Phong.
- Lúc đó…có lẽ phải tuyên bố phá sản – Vũ Phong trầm giọng đáp, Ngọc Loan nghe một sự tuyệt vọng từ lời nói của Vũ Phong, cô đau lòng nói:
- Hay là để em nhờ ba giúp đỡ.
- Đừng, ba em đang ở ngước ngoài, anh không muốn quấy rầy ba. Càng không muốn dựa vào ba chút nào hết – Vũ Phong thẳng thừng từ chối.
- Vậy thì….hay là bán mảnh đất đó đi – Cuối cùng cô cũng lên tiếng đề nghị dự định trong đầu của mình trong suốt quảng đừng đến đây.
Vũ Phong nghe Ngọc Loan nói thoáng chút cau mày, anh lắc đầu nói:
- Không được.
- Vũ Phong, anh không còn cách nào khác đâu. Em biết anh không muốn báo công an kiện chú của anh, làm ầm ĩ mọi việc lên nên mới đau đầu tìm cách cứu vãn như thế. Em đã tính hết rồi, dù anh có bán hết tất cả gia sản cũng không thể trả hết được khoản nợ trên đâu. Nhưng nếu bán đi mảnh đất đó, sẽ có khả năng chi trả hơn.
- Anh biết điều đó, nhưng vẫn là không được. Ngọc Loan, mảnh đất đó thuộc về em – Ba Ngọc Loan tuy ngỏ lời cho hai vợ chồng mảnh đất đó, nhưng thực chất, người đứng tên lại là Ngọc loan, nói thẳng ra, ba Ngọc Loan cho riêng cô. Vũ Phong là chồng cô, có thể sử dụng mảnh đất đó để phát triển kinh doanh, nhưng với điều kiện hai người vẫn là vợ chồng và được sự cho phép của Ngọc Loan, còn nếu như cả hai chia tay, mảnh đất đó vẫn thuộc riêng mình Ngọc Loan, nếu anh dồn sức đầu tư, cũng có nghĩa là chấp nhận ở bên cô mãi mãi nếu không sẽ mất trắng.
Dù cho Ngọc Loan có ý tốt muốn giúp anh, nhưng là một thằng đàn ông, nếu anh lợi dụng mối quan hệ của hai người mà cướp đi mảnh đất đó thì đúng là quá hèn hạ rồi. Hơn nữa, anh không muốn mất mặt trước ba Ngọc Loan.
Vũ Phong nói nhấn mạnh điều này, Ngọc Loan hiểu ý anh. Cô hiểu, đàn ông có những nỗi mặc cảm, họ không muốn mang danh tiếng là chồng bám sau lưng vợ. Mảnh đất đó là ba cô cho cô , xem như của hồi môn của cô, bây giờ mà Vũ Phong bán nó đi, nếu sau này đồn ra ngoài, sẽ khiến anh mất mặt.
- Vậy bây giờ anh đã vay được bao nhiêu tiền rồi – Cô không muốn ép buộc anh nữa bèn chuyển đề tài.
- Anh đang cho kiểm kê lại tài sản rồi đem thế chấp, hy vọng bên ngân hàng họ sẽ đồng ý cho chúng ta vay sớm. Điều bây giờ anh lo lắng nhất là ba mẹ sẽ ra sao khi hay tin chuyện này. Chuyện của chú đã là đã kích đối với họ rồi – Vũ Phong thở dài sầu não nói.
- Vậy thay vì thế chấp tái sản hiện tại, anh hãy đem thế chấp mảnh đất đó đi – Ngọc Loan cũng lo lắng ba mẹ chồng cô hay tin nhà cửa đất đai mà họ đang sống bỗng bị đem đi đưa thế chấp thì sẽ phản ứng thế nào. Ba Vũ Phong, được bác sĩ dặn, không để bị kích động lần nữa, nếu không hậu quả nghiêm trọng – Chỉ là thế chấp thôi, chứ không phải bán. Sau này chúng ta có thể chuộc lại mà.
- Nhưng mà….- Vũ Phong trầm ngâm lưỡng lự.
- Vũ Phong, coi như là anh đang cho em một lời hứa hẹn đi. Chẳng phải anh đã nói sẽ đón nhận tình cảm của em hay sao? Coi như em dùng mảnh đất để tró