--> Vô Danh Chưởng - game1s.com
XtGem Forum catalog

Vô Danh Chưởng

còn bàn nào trống.
Tên điếm hỏa theo lên tới nơi, hắn liếc nhìn đã biết chàng công tử có ý không vừa lòng.
Hắn bèn đến bên cạnh, gãi tai, nhanh nhẩu :
– Công tử đại gia, giờ này bản điếm quá đông khách, không tìm ra bàn trống. Vậy ở bàn gần cửa sổ thoáng mát kia chỉ có một công tử ngồi, vậy thỉnh công tử đại gia tạm thời ngồi chung bàn ăn uống, chúng tôi xin hết sức phục dịch.
Thư sinh áo xanh nhìn theo hướng chỉ của điếm hỏa, thì nhận ra ở bàn ấy có một nho sinh áo trắng hết sức tuấn tú thanh nhã. Vốn tự nhận mình là đẹp trai, nhưng chàng kia còn có phong thái cao nhã hơn, thật như long, như phượng trùng trùng, bèn tỏ ra hết sức thiện cảm.
Tên điếm hỏa ranh mãnh hiểu ý ngay, hắn liền đến bàn rượu, vòng tay cúi đầu nói với chàng nho sinh áo trắng một hồi, chỉ thấy chàng ta gật đầu rồi lại thản nhiên ăn uống.
Theo sự mời mọc của tên điếm hỏa, thư sinh áo xanh đến ngồi xuống bàn ăn, kêu rượu và mấy món thực phẩm chọn trong thực đơn có sẵn. Chàng cũng đưa mắt liếc nhìn nho sinh áo trắng, thấy chàng ấy bịt khăn trang nhã, sau lưng có chuôi kiếm nhô lên…
Chàng ngó và nghỉ thầm trong đầu nho sinh này không phải nhân vật võ lâm, chắc chỉ mang theo cây bảo kiếm gia truyền gì đó.
Lát sau, rượu và thức ăn đã được đưa lên. Thư sinh áo xanh cầm một chung rượu nâng lên trước mặt nho sinh áo trắng và nói rằng :
– Tại hạ là Trọng Thu, vô cớ quấy nhiễu huynh đài, xin mời cạn chung rượu để ngỏ ý tạ lỗi.
Nho sinh áo trắng ngước gương mặt tuấn tú, mỉm cười :
– Trọng huynh hà tất phải khách sáo thế. Ta cũng biết câu tứ hải giai huynh đệ, còn khách sáo làm gì. Ta tên là Vương Hùng Văn, xin cám ơn.
Dứt lời, liền nâng chung rượu uống cạn, rồi lại thản nhiên nhắm mồi, không nói năng gì nữa.
Thì ra nho sinh áo trắng là Vương Hùng Văn. Chàng từ núi Thiên Sơn chạy theo Ngọc Diện Tiên Tử, suốt tới đây vẫn chưa gặp, nên vào quán ăn uống. Không muốn nói chuyện nhiều.
Trọng Thu vốn định kết giao với chàng trai trẻ này. Nhưng thấy Hùng Văn có thái độ lạnh nhạt, trong bụng thầm nghĩ :
– Hừm làm bộ lên mặt hả?
Cũng là người có tính kiêu ngạo, nên Trọng Thu không để ý gì tới Hùng Văn nữa, mà chỉ lặng lẽ ăn uống.
Bỗng dưới lầu có tiếng ngựa hí, rồi tiếng người tằng hắng râm ran.
Trên lầu, âm thanh hỗn tạp, tiếng người huyên náo. Nhưng Trọng Thu và Hùng Văn đều nghe tiếng ngựa hí rất rõ.
Hùng Văn chẳng quan tâm đến những tiếng động bên ngoài, cứ ngồi ăn như thường. Còn Trọng Thu lại nhíu chân mày, cười lạt một tiếng và lẩm bẩm :
– Bọn oắt con, dám quấy nhiễu người khác, rồi sẽ lãnh hậu quả thôi.
Hùng Văn chỉ kín đáo quan sát cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng chàng còn bận nghĩ tới Ngọc Diện Tiên Tử nên không muốn bận đầu óc, chỉ cần ăn cho xong bữa, mượn men rượu để quên đi nỗi sầu tư trong lòng.
Chợt từ thanh lầu vang lên tiếng bước chân người, rồi mấy hán tử mặc áo đen xuất hiện, mắt tên nào cũng gườm gườm như cọp beo, trông hung ác vô cùng. Giữa bọn chúng là gã đại hán cầm cây đao lớn, miệng th
Chương 5: “Vạn Tà Sát Mạch” – Kẻ ăn tim người

Hai kẻ nọ không ngờ ở nơi đây lại có kẻ dám xông vào can thiệp, lúc chúng đã nắm phần thắng trong tay. Chúng lại thấy chưởng lực của bóng áo trắng còn dữ dội hơn, nên chẳng dám coi thường, vội đảo mình tránh xa luồng song chưởng của đối phương.
Bóng trắng khi ấy vừa trụ bộ, nhìn xoáy vào hai tên hắc đạo.
Thì ra bóng người mới đến là chính là Vương Hùng Văn.
Trọng Thu nhận ra Vương Hùng Văn thì cảm thấy mắc cỡ, bởi người ấy ẩn giấu chân tướng mà chàng cứ tưởng anh ta không trói nổi con gà.
Song Bút Đoạn Mệnh Triệu Vương và Độc Tâm Lang Quân Tuấn Kiệt cùng hét thật lớn :
– Kẻ nào to gan, dám thọc gậy bánh xe thế?
Hùng Văn lạnh lùng tằng hắng, ánh đỏ hiện thoáng trên gương mặt rồi tan biến ngay, chỉ còn lại sát khí đằng đằng.
Chợt chàng nghĩ đến một việc quan hệ, liền hỏi :
– Ngươi có biết Hắc Y Độc Tâm không?
Nghe câu hỏi của Hùng Văn, Độc Tâm Lang Quân tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
Gã đáp nhanh :
– Hắc Y Độc Tâm là một trong ba Đường chủ Ngoại đường của bản bang. Ngươi hỏi có việc gì?
Hùng Văn ngửa mặt lên trời cười căm hận, và nói lớn :
– Ta cùng hắn có mối thù giết phụ thân ta. Lâu nay ta đang cần tìm hắn… Vậy ngươi hãy nói cho ta biết Ngoại đường của Hắc Y bang hiện đang đóng ở nơi nào?
Nghe giọng hỏi trịnh thượng của Hùng Văn, Độc Tâm Lang Quân Tuấn Kiệt tức phát điên. Gã gằn từng tiếng :
– Ngươi là ai?
Hùng Văn dõng dạc đáp :
– Ta là con của Nam Sơn kiếm khách Vương Đạt, tân Chưởng môn phái Vân Hải, đại danh Vương Hùng Văn của ta các ngươi chưa biết hay sao?
Lời giới thiệu đầy cao ngạo của Hùng Văn làm lão Triệu Vương và tên Tuấn Kiệt giật mình nhìn nhau như dò hỏi.
Phái Vân Hải đã lâu không xuất hiện trên giang hồ, đương nhiên bọn này không nghe. Song Nam Sơn kiếm khách Vương Đạt mười năm trước đây là nhân vật nổi tiếng võ lâm, lẽ nào bọn chúng không biết.
Cả hai cùng bật hỏi :
– Ngươi là Vương Hùng Văn?
Chàng trai gật nhanh :
– Phải, ta chính là Hùng Văn đây.
Độc Tâm Lang Quân liền tru lên một tràng cười quái đản. Hắn gật gù bảo :
– Thật là đi đã mòn chân, nhưng không phí sức. Bang chủ của ta có lệnh phải bắt giữ ngươi. Bọn ta đang lo lắng đi tìm chưa thấy, không ngờ hôm nay nhà ngươi tự dẫn xác đến nạp mạng.
Vương Hùng Văn dựng đôi chân mày giận dữ, rồi gầm lên :
– Bang chủ của các ngươi là ai?
Tuấn Kiệt liền cười rộ và trầm giọng :
– Ngươi còn dám hỏi đến đại danh của Bang chủ sao? Hãy cúi đầu chịu chết đi, tiểu tử…
– “Bình…”
Vừa dứt lời Tuấn Kiệt đã xuất chiêu Tiều Phu Vấn Lộ vỗ vào mặt Hùng Văn như cơn lốc.
Vốn biết chưởng lực của kẻ địch không bằng mình, nhưng mang chất tuyệt độc, Hùng Văn đâu khinh suất để mắc bẫy như Trọng Thu.
Độc Tâm Lang Quân muốn lợi dụng chưởng lực áp sát để truyền độc, Hùng Văn dại gì đánh chính diện với hắn?
Chủ ý đã định, chàng bèn chuyển dịch thân hình theo khinh công ảo pháp luồn ra phía sau, giương chưởng bổ xuống đầu Độc Tâm lang Quân.
Công lực của Hùng Văn bây giờ vô cùng thâm hậu, nên tạo một ngọn kình phong như dời núi lấp biển.
Độc Tâm Lang Quân tuy chuẩn bị nhưng vẫn giật mình sợ hãi, không hiểu gã này đồ đệ của ai mà có công lực ghê gớm như vậy. Hắn vội xoay mình tung chưởng phản kích. Kình lực giao nhau phát nổ dữ dội, cả hai lắc lư tựa con thuyền trên sóng. Hùng Văn lựa thế không đánh trực diện, Tuấn Kiệt chờn vờn toan hạ độc thủ, cả hai cùng phóng chưởng nhanh như chớp, trong mấy khắc đã giao nhau mười chiêu long trời lở đất, vẫn chưa phân thắng bại.
Hùng Văn là cao thủ tuyệt vời, nhưng tại sao trận đấu lại dằng dai? Nguyên nhân bởi chàng luôn ở thế bị đánh, vì chàng muốn tránh Ô Ty độc chưởng là chất kịch độc của Độc Tâm Lang Quân.
Chất độc ấy có thể xuyên qua cả chưởng phong, chân khí để thâm nhập tạng phủ con người, khiến Hùng Văn vừa né vừa tấn kích qua nhiều góc, không trực diện đối phương, thành thử chiêu thức của chàng bớt hiệu quả. Nhưng chỉ cần một khắc sơ hở của Tuấn Kiệt là Hùng Văn đập gã chết ngay.
Tuấn Kiệt biết rõ ý đồ của Hùng Văn nên hắn không nhường bước, đồng thời sử dụng tuyệt chiêu kín đáo, liên tục tấn kích, làm Hùng Văn xoay chuyển đã lâu vẫn chưa tìm ra kẻ hở.
Tình thế đang căng thẳng, bỗng nghe một tiếng thét dữ dội :
– Dừng tay…
Hai bóng người đang giao đấu như quyện vào nhau giữa chưởng phong, kình lực ào ào, lúc ấy đột nhiên giật mình đình thủ.
Tiếng thét chuyển động vừa rồi phát ra từ Trọng Thu.
Gương mặt chàng thư sinh áo xanh cũng đang xanh như tàu lá. Chàng ta lạnh lùng nói tiếp :
– Đại trượng phu, ai làm nấy chịu, chuyện của Trọng mỗ này, tại sao lại trút lên đầu Vương huynh?
Độc Tâm Lang Quân bật cười nham hiểm :
– Hà hà, ngươi cũng hào khí thật đấy. Nhưng chỉ tội nghiệp là cả hai người ngày hôm nay đều phải chịu chết thôi.
Trên mặt Hùng Văn bỗng xuất hiện một đường chỉ đỏ, rồi biến mất ngay, song đôi mắt chàng như có ngàn tia lửa bắn ra dữ dội. Trong đầu chàng đã nẩy ra ý định giết người.
Rồi Hùng Văn cười sằng sặc như điên.
Chàng thét lớn :
– Ngươi cũng giỏi lớn họng hăm he, nhưng chỉ sợ ngươi không thực hiện nổi ý đồ tàn ác.
Vừa dứt lời, chàng liền xuất chiêu Lan Thanh Bố Thiên, uy lực kinh hồn, kình khí đẩy tới như thác.
Bởi quá căm giận nên Hùng Văn không còn kiêng dè gì nữa, chàng vận khí Vân Hải chân kinh, sắc mặt đột nhiên trắng bạch.
Hiện tượng này ngay cả Hùng Văn cũng không biết. Bởi Vân Hải chân kinh do Tiên Nhũ biến thành. Mỗi lúc thi triển là sắc mặt người trắng bạch, khiến kẻ bên ngoài đang tưởng người sử dụng đang quá sức hoặc đã trọng thương.
Nhìn thoáng qua, Độc Tâm Lang Quân đã thấy chưởng lực của Hùng Văn khác trước. Nhưng hắn ỷ vào Ô Ty chưởng thì dù công lực của đối phương cao hơn, thậm chí hắn có bị thương chút đỉnh, thì chất độc khủng khiếp của hắn vẫn sát hại được kẻ địch.
Vì nghĩ thế, nên hắn nở nụ cười trên môi, rồi vận toàn lực xuất chiêu đón đánh.
Đôi bên đều là những cao thủ thượng thặng, chưởng lực phát xuất nhanh hơn tia chớp…
– “Bùng…”
Kình lực rung chuyển một vùng.
Độc Tâm Lang Quân chủ ý đánh trực diện, mà Hùng Văn cũng hết né tránh nên kình khí của đôi bên chạm nhau kinh khủng, chưởng phong cuốn đất đá bay mù.
Khi Hùng Văn đã quyết tâm hạ địch thủ, thì công lực của chàng ghê gớm biết chừng nào…
– “Ầm…”
Tiếng nổ tiếp theo như thiên long địa chấn, chưởng phong như cơn bão xoáy, nhổ phăng cổ thụ, hất tung đất đá cả một vùng như tối sầm lại chẳng khác địa ám thiên hôn.
Cùng lúc đó một tiếng rú lên thất thanh, thê thảm, làm người chung quanh phải dựng tóc gáy. Song Bút Đoạn Mệnh Triệu Vương đứng gần đó phải lùi cả trượng, còn Trọng Thu cũng sử dụng khinh công di chuyển thân thể thật xa.
Khi đất đá thôi bay, cây gãy đầy, không khí đã chìm vào tĩnh lặng, thì một cảnh tượng hãi hùng bày ra trước mắt. Bởi một bóng người vừa bị hất tung lên cao cùng mọi vật đã rơi phịch trên nền đất, máu me văng đầy, thân hình gần như nát ngướu.
Kẻ ấy chính là Độc Tâm Lang Quân đã bị trọng thương, giãy tê tê như con cá lóc bị đập đầu, thật vô phương cứu chữa.
Hùng Văn nở nụ cười lạt, liếc nhìn xác chết, rồi ánh mắt quét sang Song Bút Đoạn Mệnh Triệu Vương, khi ấy sắc mặt đang tái mắt vì thất đảm kinh hồn, đứng không muốn vững.
Hùng Văn cười khẩy :
– Hừm, ngươi cũng không tránh khỏi ta đâu…
Kình khí phát nổ rợn người và đất đá bay tung, Triệu Vương kịp thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Lão vội rút song bút sau lưng ra để toan liều mạng với Hùng Văn. Đôi bút thép này là khí giới lừng danh, giết người như ngoé, đã đưa tên tuổi Triệu Vương chấn động giang hồ, với danh hiệu Song Bút Đoạn Mệnh, song bút đã tung ra là hàng trăm người chết, nhưng bây giờ so cùng võ công của Hùng Văn thì Triệu Vương cảm thấy hai cây bút thép ghê gớm của lão chỉ như một đôi đũa tre trong quán mà thôi.
Song chẳng lẽ lão chịu bó tay nhận cái chết nhục nhã trước một gã hậu sinh? Thế là lão cứ thủ đôi bút thép, nhưng tim đập thình thịch, hoảng hốt vô cùng.
Ngó bộ tịch của lão già, Hùng Văn cảm thấy thương hại, mà lão cũng chẳng phải kẻ tử thù của chàng, vả lại cái chết nát thây của Độc Tâm Lang Quân đã làm chàng nguôi giận phần nào, nên Hùng Văn thầm nghĩ :
– Thanh thế của Hắc Y bang khá lớn, phạm vi hoạt động xuyên nhiều vùng, tại sao ta chẳng lợi dụng chúng là những kẻ tuyên truyền rộng rãi cho Thánh kiếm của ta đi khắp võ lâm?
Nghĩ như vậy rồi chàng ngừng tay, nhìn thẳng vào đôi mắt thất thần của Triệu Vương, rồi bảo :
– Ta tha chết cho ngươi, bởi kẻ thù chính của ta là Hắc Y Độc Tâm. Song ngươi phải về nói với Hắc Y bang rằng Thánh kiếm đã tái xuất giang hồ và hiện đang nằm trong tay ta. Rằm trung thu năm sau, ta sẽ chiếm được Tam kiếm Thập nhị chưởng của Nhất Tiên Sinh để lại và triệu tập quần hùng võ lâm trên đỉnh Hoa Sơn.
Dứt lời, Hùng Văn đi tới bên cạnh Trọng Thu, đỡ chàng ta lên ngựa rồi hai người cùng đi.
Song Bút Đoạn Mệnh Triệu Vương thoát chết, cũng như vừa được sinh ra lần thứ hai trên đời. Lão ngớ ngẩn chẳng khác sống trong mơ, miệng lắp bắp mấy lời :
– Thánh kiếm… Thánh kiếm… Hoa Sơn… Hoa Sơn…
Rồi lão nhìn theo bóng hai người trai trẻ bằng đôi mắt vô hồn.
Đỡ được Trọng Thu lên lưng huyết mã, Hùng Văn ngồi kèm, tay giữ dây cương rồi phóng nhanh ra khỏi thành, trước sự kinh ngạc của những người núp quanh đó xem trận đấu rung chuyển một vùng.
Ngựa càng chạy xa, Hùng Văn càng thấy cảnh vật chung quanh hoang vu, ảm đạm, chỗ nào cũng thấy gò nông, đất cát trơ trọi, rất ít hoa màu, cây cối.
Chàng lấy làm ngạc nhiên, buột miệng hỏi :
– Trọng huynh, ta đi đâu bây giờ?
Ý Hùng Văn muốn hỏi đi đâu để có thể chữa được thương tích nhiễm độc trầm trọng của chàng thư sinh áo xanh.
Sắc mặt Trọng Thu tái nhợt, chàng đau khổ đáp :
– Khó nói lắm huynh ơi…
Hùng Văn dịu giọng :
– Dù khó khăn ta cũng phải tìm ra phương cách, không lẽ Trọng huynh chịu chết với chất kịch độc này sao?
Trọng Thu chậm rãi đáp :
– Tại hạ nghe sư phụ thường nói Ô Ty chưởng này độc ghê gớm, khi đã vào cơ thể thì trên da nổi những vệt đen mảnh như sợi tơ màu đen, nên gọi là Ô Ty. Chất độc phát tán rất là khủng khiếp. Trên thế gian này chỉ có thứ Nhân Diện Thù là con nhện mặt người mới mong trị nổi, nhưng loài nhện đó rất hiếm, quý hơn vàng ngọc.
Hùng Văn kêu lên :
– Sao lại chữa bằng con nhện?
Trọng Thu lại nói :
– Kiếm được Nhân Diện Thù cứ đặt nó vào vết thương cho nó hút hết độc tố Ô Ty ra là xong. Bằng không tìm được loài nhện ấy, nạn nhân của chất độc này chỉ đành bó tay chịu chết.
Vốn đã có cảm tình với Trọng Thu, nay nghe chuyện khó khăn nguy hiểm này, Hùng Văn hoảng hốt hỏi lại :
– Ôi, thật thế sao?
Tuy dựa lưng vào mình Hùng Văn nên không nhìn thấy mặt chàng, nhưng chỉ nghe qua giọng nói, Trọng Thu cũng biết Hùng Văn lo lắng quan tâm đến người bạn mới tâm giao, điều này làm Trọng Thu cảm thấy được an ủi và hiểu ra rằng chàng không uổng công khi giao tiếp với Hùng Văn.
Xúc động trong lòng, Trọng Thu liền nói :
– Cũng không phải hoàn toàn vô phương cứu chữa, chỉ khó hơn một tí nữa thôi.
Tỏ ra nôn nóng, Hùng Văn hỏi ngay :
– Còn cách nào nữa?
Thở dài một tiếng, Trọng Thu bảo :
– Cách này chẳng dễ dàng gì. Bởi ta phải tìm được người có võ công đến mức thông huyền, dùng công lực nội gia tuyệt đỉnh mới hút hết chất độc ra để cứu chữa nạn nhân.
Hùng Văn tỏ vẻ phấn khởi :
– Vậy ta mau đi tìm tới người có công lực thông huyền đi.
Chàng chỉ buột miệng nói ra câu này trong tình thế quẫn bách. Thật ra Hùng Văn cũng đâu biết tìm người có công lực thông huyền ở nơi nào tại thế gian bao la, năm châu bốn biển? Càng nghĩ càng bí, nên bất giác im bặt luôn.
Đầu óc hoang mang, Hùng Văn không còn tâm trí điều khiển nữa, cứ buông lỏng dây cương cho con huyết mã phi tràn, như bẩm linh nó đã biết hết lối đi theo ý chủ.
Trọng Thu chợt nói :
– Bây giờ chúng ta đi tìm sư phụ của tại hạ. May ra công lực của sư phụ có thể trục được độc tố Ô Ty này.
Hùng Văn nghe có lý, bởi võ công của Trọng Thu đã khiến chàng nể phục, như vậy sư phụ của chàng ta hẳn đã đạt tới mức công lực thông huyền.
– Trọng Thu có thể cho biết quý danh của lệnh sư không?
Trọng Thu không trả lời, chỉ lắc đầu, lát sau mới nói :
– Từ thuở nhỏ, tại hạ đã được ân sư nuôi dạy cho tới lúc khôn lớn nên người, còn truyền dạy võ công, chưởng pháp, khinh công ảo diệu. Nhưng đã mấy lần hỏi tới danh hiệu của sư phụ… Thì ngài chỉ cười, không đáp, và nói rằng :
– Sau này sẽ biết. Ngay vị sư bá ở gần cũng rất kín mồm, kín miệng. Tại hạ đành chịu không thể nào biết tên họ hay đạo hiệu của ân sư.
Hùng Văn “ồ” lên một tiếng, trong đầu lấy làm lạ, sao lại có người dạy đệ tử hàng chục năm mà chẳng cho biết tên đạo hiệu gì hết.
Chàng đành phán đoán :
– Theo ngu ý của tại hạ, lệnh sư hẳn là người có võ công tuyệt thế, đã lâu ẩn tích giang hồ, không muốn người đời phát hiện nên mới giấu cả danh tánh, đạo hiệu với môn sinh.
Trọng Thu gật nhẹ :
– Tại hạ cũng suy gẫm như thế. Bây giờ Vương huynh cứ theo hướng của tại hạ chỉ mà đi, để chúng ta tới được nơi ân sư đang tu luyện.
Hùng Văn hăng hái :
– Phải đấy, ta cần đi thật nhanh, kẻo chất độc phát tán giữa đường sẽ vô cùng nguy hiểm.
Dứt lời chàng quất ngựa phóng tràn theo hướng chỉ của Trọng Thu, Trọng Thu đang ngã đầu vào ngực chàng thật mỏi mệt.
Con huyết mã khỏe mạnh phi thường, bốn vó cuốn nhanh, như nuốt chửng đường dài trước mắt.
Chừng nửa buổi, Hùng Văn bỗng kêu lên :
– Ô kìa, một ngọn núi nhọn hoắt.
Thì ra giữa vùng đất cát mênh mông thẳng tắp chân trời, duy chỉ có ngọn núi vừa xuất hiện, sừng sững thật hùng vũ phía trước. Núi này có sự lạ, đầu nhọn chúi xuống đất như mũi dùi, đầu lớn lại bằng phẳng phía trên như một mặt bàn vĩ đại. Kiểu ngọn núi chổng ngược này thật là hi hữu ở thế gian.
Hùng Văn cứ nhìn chằm chằm cảnh tượng ấy.
Trọng Thu nhếch mép nói chậm rãi :
– Núi này có tên là Thiên Ngoại thần sơn. Sư phụ và sư bá tại hạ tu luyện trong đó. Cảnh vật ở đây là một trong những linh cảnh kỳ quan của thế gian, thật là hiếm có trong trời đất.
Trước cảnh đẹp lạ lùng, Hùng Văn cứ trầm trồ khen ngợi và hỏi nhanh :
– Chúng ta tính sao đây?
Trọng Thu trỏ ngón tay :
– Vương huynh cứ dong ngựa thẳng vào trong đó.
Lát sau con huyết mã đã đưa hai người vào trong núi. Nơi đây chẳng hề có người qua lại, cảnh vật tốt tươi, nhưng địa thế cũng hiểm trở vô cùng, bầu không khí hết sức tĩnh lặng.
Ngựa phi thêm một quãng nữa thì chạy vào sơn động, lòng hang sâu hun hút, phải xuyên qua trong bóng âm u thật lâu mới qua khỏi lòng hang như ruột ngựa này để thấy được ánh sáng.
Hùng Văn nhận ra phong cảnh trước mặt rất kỳ thú mà trong đời chưa từng thấy, kể từ khi ở dưới đáy biển chui lên.
Dưới ánh sáng chan hòa là một quảng trường rộng, có xây những tòa nhà như cung điện nguy nga. Xung quanh có hoa viên, đầy kỳ hoa dị thảo và rất nhiều cây cao bóng mát cổ thụ sum xuê, có hồ rộng nước phun, núi giả và cầu vồng rực rỡ. Trên cành chim hót líu lo, dưới nước cá lội thanh thản.
Bất giác Hùng Văn buột miệng khen :
– Tuyệt vời, nơi đây chẳng khác gì tiên cảnh.
Nghe Hùng Văn khen, Trọng Thu nở nụ cười thích thú.
Bỗng Trọng Thu lại kêu lên :
– Sư bá, Thu nhi đã về đây.
Tiếng kêu của Trọng Thu làm Hùng Văn chú ý và nhận ra một văn nhân độ tuổi trung niên gương mặt tuấn tú, đang tươi cười nhìn hai người, Hùng Văn vội dừng ngựa lại và đỡ Trọng Thu xuống ngựa.
Văn nhân trung niên tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi lớn :
– Thu nhi, con làm sao vậy?
Câu hỏi chưa dứt, Hùng Văn đã cảm thấy một luồng kình lực lướt tới, như giằng lấy Trọng Thu.
Chàng còn ngạc nhiên thì tay mình đã mở ra và toàn thân Trọng Thu chuyển gọn vào tay vị văn nhân ấy.
Hùng Văn sửng sốt nghĩ thầm :
– Võ công của vị văn nhân trung niên này thật cao cường, ngoài sức tưởng tượng của ta.
Lúc đó tiếng của Trọng Thu mới vang lên :
– Bẩm sư bá, con bị trúng độc bởi Ô Ty chưởng, nếu không nhờ có Vương huynh giúp đỡ thì đã tiêu mạng rồi.
Vị văn nhân trung niên nhướng mắt :
– Ô Ty chưởng à? Sao thứ độc chưởng ấy lại tái xuất giang hồ? Có lẽ mấy tên ma đầu muốn tác yêu tác quái đây.
Ông vỗ nhanh vào những huyệt đạo của Trọng Thu mấy cái và hỏi :
– Nhưng Thu nhi đã có Ban Nhược thần công hộ thân, sao còn trúng độc Ô Ty được vậy?
Trọng Thu đỏ mặt, đáp khẽ :
– Dạ bởi con quá khinh địch nên không kịp vận Ban Nhược thần công.
Văn nhân trung niên gật đầu :
– Hèn gì con bị hại, lần sau không được nóng nảy sơ suất như thế nữa. Con mới hạ sơn đã bất lợi, theo đúng môn qui là phải phạt hai roi.
Ông vừa dứ

dứt lời đã dùng bàn tay phát vào mông Trọng Thu hai cái.
Cảnh tượng ấy làm Hùng Văn bật cười.
Vị văn nhân trung niên này quay nhìn chàng trai :
– Thiếu hiệp này tên gì?
Hùng Văn vội vòng tay đáp :
– Bẩm, tên của vãn bối là Vương Hùng Văn.
– Sư phụ của thiếu hiệp là ai?
– Dạ gia sư là Vân Hải Tiên Quân.
Người ấy lại trừng mắt :
– Thiếu hiệp nói gì thế? Vân Hải tiên phủ chẳng phải đã chìm sâu vào đáy biển hay sao?
Hùng Văn trả lời :
– Vãn bối đã may mắn gặp kỳ duyên nơi đáy biển!
Văn nhân trung niên bật cười hà hà :
– Hay lắm, ta có người huynh đệ đã dự đoán không sai, Vương huynh tuyệt học quả đúng là sẽ tái xuất giang hồ. Nào, hãy vào bên trong đi, để ta còn lo khử độc cho Thu nhi.
Trọng Thu bỗng đột ngột hỏi :
– Bẩm sư bá, sư phụ con đâu?
Người nọ phẩy tay :
– Sư phụ ra ngoài chưa về. Ta vào thôi.
Dứt lời, ông bồng Trọng Thu trên đôi tay, đưa vào tòa nhà lớn như ngôi cung điện. Hùng Văn đi sát theo sau.
Con huyết mã khôn ngoan hí lên một tiếng rồi chạy ra phía sau hoa viên, nơi có một dãy chuồng ngựa đủ màu lộng lẫy.
Chỉ mấy ngày sau, nhờ nội lực tuyệt đỉnh của sư bá, Trọng Thu đã bình phục như thường.
Chương 6: Huyền cơ trong thành cổ Lang Can

Những ngày này, Hùng Văn sống ở nơi linh sơn cảnh thần sơn, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Văn nhân trung niên mà Trọng Thu gọi là sư bá đã tìm hiểu về gia thế của Hùng Văn. Ông biết chàng có nỗi khổ riêng, nên không tiện truy hỏi, chỉ lắng nghe chàng thuật lại kỳ duyên và những ngày luyện được võ công dưới đáy biển.
Hùng Văn cứ thong dong dạo chơi với Trọng Thu giữa nơi cảnh đẹp, non cao cho thanh thản tâm hồn, trước khi tiếp tục lên đường tầm thù rửa hận.
Một ngày kia, Trọng Thu bỗng đưa cho Hùng Văn xem hai trái cây, nhỏ như trái mận, màu đỏ rực, mùi rất thơm.
Thấy lạ mắt, Hùng Văn hỏi :
– Trái gì vậy?
– Đây là trái Trợ Nhan Chu.
– Trợ Nhan Chu à?
Trọng Thu giải thích :
– Vâng, trợ nhan là giúp cho nhan sắc của mình được tốt, còn chu là màu đỏ. Thứ trái đỏ này là đặc sản của Thiên Ngoại thần sơn, mỗi năm chỉ cần ăn một trái, con trai sẽ tuấn tú, con gái luôn giữ được nhan sắc tuyệt trần, xinh đẹp mãi mãi.
Hùng Văn cầm lấy trái cây lạ ấy và bảo :
– Trên đời còn có thứ quả Trợ Nhan thật ly kỳ. Ta đã được mở rộng thêm điều hiểu biết. Nếu thật sự trái cây này có tác dụng như thế thì anh em mình mỗi người ăn một quả.
Trọng Thu vui vẻ :
– Trái này không thể để lâu, hái xuống thì phải ăn ngay, mà ăn nhiều cũng không tốt. Hai quả tại hạ vừa hái xong, anh em mình chia đôi là phải.
Trọng Thu liền ăn một quả, còn Hùng Văn vừa đưa trái lạ vào miệng là đã thấy tan ngay trong miệng, mùi thơm dễ chịu, tinh thần sảng khoái và cảm thấy cơ thể khỏe thêm.
Chàng liên tưởng một việc, liền hỏi :
– Trái Trợ Nhan này ở đây có nhiều không?
Trọng Thu hiểu ý Hùng Văn nên hỏi lại :
– Phải chăng Vương huynh định lấy giùm người khác?
Hùng Văn thật thà gật đầu :
– Đúng vậy, tại muốn xin cho kẻ khác, chứ bản thân dùng cũng đủ rồi.
Trọng Thu lại nháy mắt :
– Xin cho bạn trai hay bạn gái thế.
Hùng Văn chợt đỏ mặt bởi câu hỏi của Trọng Thu. Quả thật chàng vừa nhớ tới Đinh Bảo Liên. Nếu có trái này tặng nàng để người vợ mình ngày càng xinh đẹp thì hay biết mấy. Tánh Hùng Văn vốn thành thật, không biết nói dối bao giờ, nên cứ thẳng thắn gật đầu đáp :
– Vâng, đó là con gái.
Nở nụ cười tinh quái, Trọng Thu bảo :
– Loại quả Trợ Nhan này chỉ có một cây, nhưng có nhiều trái. Bao giờ trên cành cũng có mười quả. Vương huynh cứ yên tâm, lúc nào cần, tại hạ sẽ đưa huynh đi hái quả. Tuy nhiên, phải có điều kiện nhé.
Hùng Văn nhướng mắt :
– Điều kiện gì nữa vậy?
Trọng Thu bảo :
– Dễ lắm lúc đó Vương huynh phải giới thiệu cho Trọng Thu này biết mặt tẩu ấy thôi.
Cả 2 cùng bật cười vui vẻ. Chợt nghe hỏi phía sau :
– Hai đứa đang có chuyện gì vui thế?
Hùng Văn và Trọng Thu quay nhìn lại, thấy văn nhân trung niên xuất hiện tự bao giờ.
Trong đầu Hùng Văn nảy ra ý nghĩ :
– Đã nhiều lần ta muốn biết danh hiệu của ông này, mà chỉ sợ ông không nói. Nếu dễ dàng thì tại sao Trọng Thu học đã mười năm còn chưa biết tên sư phụ, sư bá là gì. Hay là nhân dịp này ta lừa thế hỏi xem sao.
Nghĩ như vậy, rồi chàng đáp :
– Bẩm tiền bối, anh em tại hạ đang nhắc đến tiền bối đấy.
Văn nhân trung niên chợt chau mày, nhưng lại cười hà hà :
– Gớm, mấy đứa nhỏ to gan, dám nói lén ta à? Nào hãy thú thật là đang nói gì về ta?
Hùng Văn đáp nhanh :
– Dạ thưa đang nói về danh hiệu của tiền bối chưa biết là gì.
Nhìn thẳng mặt Hùng Văn ông cười rộ :
– A nhóc con lõi đời bẻm mép. Đôi mắt ti hí của ngươi không giấu nổi ta đâu. Phải chăng các ngươi đang muốn biết danh hiệu của ta trước kia là gì. Đúng thế không nào?
Bị ông nói đúng thâm tâm, Hùng Văn đành cúi đầu, tỏ vẻ thú nhận ý muốn của mình.
Văn nhân trung niên vẫn cười và quay lại Trọng Thu :
– Thu nhi, thật ra sư phụ của ngươi và cả ta cũng không muốn giấu ngươi tên hiệu làm gì. Nhưng chỉ ngại ngươi chỉ dựa vào uy lực của sư môn mà ra ngoài tỏ ra kiêu ngạo quá mức, hậu quả khó lường hoặc gây nên những sự việc không hay.
Trọng Thu liền nói :
– Tính cách của con ra sao lâu nay sư bá đã biết rồi, vậy sư bá có thể cho con biết danh hiệu của sư phụ được không.
Văn nhân trung niên gật gù :
– Ta sẽ nói. Thật ra Thu nhi chưa biết tên sư phụ cũng chẳng sao, nhưng ta muốn Văn nhi được biết địa vị sư phụ của Thu nhi trong võ lâm giang hồ. Vậy sư phụ của Thu nhi chính là người đang được võ lâm giang hồ tôn trọng với danh hiệu Kiếm Tiên.
Chỉ nghe hai chữ mà Hùng Văn đã giật mình, chàng vội vàng nhắc lại :
– Ôi, Kiếm Tiên.
Người kia chậm rãi đáp :
– Đúng thế, mấy mươi năm về trước, sư phụ của bản môn đã là nhân vật đứng đầu võ lâm, cho đến nay, địa vị ấy cũng chưa ai thay thế được. Một vị tài cao đức trọng, người đứng đầu nhiều môn phái, mà sự kiện nào cũng trôi chảy, phái nào cũng lừng danh với võ công có sắc thái riêng, bởi vậy người mới được suy tôn là Kiếm Tiên uy danh đệ nhất thiên hạ. Ngay cả phái Vân Hải của Văn nhi cũng có một thời quan hệ sâu sắc với bản môn đấy.
Hùng Văn cảm thấy bàng hoàng vì sung sướng bất ngờ. Chàng vốn đã kính phục Kiếm Tiên từ lâu. Ông còn là nhạc phụ tương lai của chàng. Không ngờ lại là sư phụ của Trọng Thu. Hèn chi võ công của Trọng Thu rất cao cường, đặc biệt là môn khinh công vô cùng ảo diệu.
Nhớ trước đây, khi Bảo Liên thi triển thân pháp Thiên Long, Hùng Văn đã khen là tuyệt vời, nhưng nàng nói thân phụ Kiếm Tiên còn có khinh công kỳ diệu hơn, chàng cứ tưởng nàng khoa trương… Nay qua thân pháp của Trọng Thu, Hùng Văn hiểu ra là Bảo Liên nói rất thật.
Lần đầu Trọng Thu bôn tẩu giang hồ, thời gian của chuyến đi cũng chưa lâu nên tất nhiên chàng chưa nghe đến danh hiệu Kiếm Tiên. Tuy nhiên chàng cũng nói góp một câu :
– Võ công của sư phụ thần thông biến hóa, quả xứng với danh hiệu Kiếm Tiên của thiên hạ suy tôn.
Văn nhân trung niên nói ngay :
– Thu nhi đã biết đại danh của sư phụ, từ nay quyết không được làm gì để thương tổn sư môn nhé.
Trọng Thu vội nói :
– Sư bá yên tâm, con không bao giờ làm điều trái đạo hay hèn nhát. Nhưng sư bá chưa cho con biết danh hiệu của sư bá nữa.
Bật một tràng cười, người này nói :
– Danh hiệu của ta nghe không được êm tai lắm. Nhưng các con đã muốn biết thì ta cũng nói luôn. Trong võ lâm giang hồ thời trước đã từng biết đến cái tên Hải Ngoại Thần Quái của ta.
Cả Hùng Văn và Trọng Thu đều giật mình vì bốn chữ Hải Ngoại Thần Quái lọt vào tai nhân vật võ lâm nào đó chắc cũng phải thất sắc. Bởi vì, Hải Ngoại Thần Quái mấy chục năm trước đã là một đại ma đầu nổi bật về hành động đẫm máu, những người trong Hắc, Bạch lưỡng đạo trong võ lâm chẳng ai không sợ. Ông hành sự không phân biệt chính tà, lại cư ngụ ở Thiên Ngoại thần sơn, nên mới có cái tên đó.
Trọng Thu nhíu mày và nói :
– Ôi, cái tên không được đẹp. Phải đổi đi thôi.
Hùng Văn liền tiếp lời :
– Tốt nhất nên đổi là Hải Ngoại Thần Tôn.
Hải Ngoại Thần Quái chưa kịp trả lời, thì đã nghe vọng tới một tràng cười dài lộng óc, tiếp đó có tiếng nói :
– Hải Ngoại Thần Tôn đổi cái tên ấy hay lắm.
Vừa lúc đó một cái bóng như tia chớp xẹt về phía ba người.
Hải Ngoại Thần Quái liền cười khà khà :
– Lão già trời đánh thánh vật này đã lâu không tới đây. Ta tưởng lão đi chầu Diêm Vương rồi chứ.
Hùng Văn liếc nhìn, thấy ngay một lão nhân áo lam, người cao gầy, chớp mắt đã đứng sững ngay trước mặt. Thân pháp kỳ ảo của lão thật lạ lùng, so ra võ công chẳng thua gì Hải Ngoại Thần Quái.
Lam Y lão nhân không hề tức bực bởi câu nói của Hải Ngoại Thần Quái, mà chỉ cười xòa rồi mắng lại :
– Lão quỷ này lúc nào cũng có thái độ coi trời bằng vung, không sợ bọn nhỏ nó cười cho.
Lão liếc ngang liền dọc, rồi lại hỏi :
– Đinh hiền đệ của ta đâu rồi?
Trọng Thu đã nhìn rõ lão già, nên vòng tay :
– Sấu bá bá, đã lâu không tới đây. Bá bá hỏi thăm sư phụ à?
Lam Y lão nhân gật đầu :
– Phải, sư phụ ngươi đi đâu vắng?
Hải Ngoại Thần Quái đáp thong thả thay cho Trọng Thu :
– Ông ấy đi ra ngoài, có lẽ là việc hệ trọng. Gần đây nghe nói Thánh kiếm tái xuất giang hồ, quần hùng muốn nổi dậy, mà các nhân vật kỳ dị cũng ra mặt khá nhiều. Họ đều muốn giành lấy Thánh kiếm đã nổi tiếng từ mấy mươi năm về trước.
Hùng Văn chột dạ, vừa định nói gì, thì đã nghe Lam Y lão nhân tiếp một câu hỏi :
– Không lẽ Đinh hiền đệ cũng muốn đoạt lấy Tam kiếm Thập nhị chưởng ở trong Thánh kiếm ấy?
Hải Ngoại Thần Quái lắc đầu :
– Không phải thế đâu. Với võ công của Kiếm Tiên bây giờ thì ông ấy đâu cần Tam kiếm Thập nhị chưởng. Song Đinh huynh vốn lòng nhân từ, chỉ lo Thánh kiếm xuất hiện là gây nên một trận đại thảm sát trong võ lâm, thây nằm chật đất, máu chảy thành sông, nên muốn ra tay can thiệp.
Lam Y lão nhân gật gù :
– Lòng nhân từ của Đinh hiền đệ thì ai chẳng phải phục. Nhưng ta nghi cái vụ Thánh kiếm chỉ là tin đồn ba láp, không có sự thực. Chuyện ấy nếu phải sự thực mới thành vấn đề.
Hùng Văn chợt nói xen vào :
– Thưa tiền bối, chuyện đó đúng là sự thực.
Lam Y lão nhân và Hải Ngoại Thần Quái đều ngẩn người ra và trố mắt nhìn soi mói về phía Hùng Văn.
Trọng Thu liền hỏi :
– Sao Vương huynh biết thực sự Thánh kiếm tái xuất?
Hùng Văn đáp :
– Biết chắc lắm rồi…
– Huynh đã tận mắt thấy Thánh kiếm?
– Chẳng những thấy mà tại hạ còn đang cầm nó trong tay.
Vừa nói Hùng Văn vừa cởi cây kiếm sau lưng ra đưa tận tay Hải Ngoại Thần Quái và nói :
– Thỉnh tiền bối xem qua.
Ba người trố mắt nhìn cây kiếm rất cũ, thân kiếm bao kín bằng vải vì không có vỏ. Mở lớp vải bên ngoài thì thấy cây trường kiếm rỉ sét hiện ra.
Trọng Thu có vẻ không tin, hỏi lớn :
– Đây là Thánh kiếm sao?
Hải Ngoại Thần Quái gương mặt trầm tĩnh, cẩn thận đưa tay phủi lớp rỉ trên thân kiếm, chăm chú quan sát, rồi nghiêm giọng hỏi :
– Đây chính là Thánh kiếm chấn động võ lâm hào kiệt. Hiền điệt lấy được kiếm ở đâu?
Vương Hùng Văn liền thuật lại nguyên nhân lấy được kiếm và nói tiếp :
– Người trao cây kiếm này cho tại hạ cũng là người có tấm lòng vị tha, như Kiếm Tiên lão tiền bối. Vãn bối cũng không ham gì Tam kiếm Thập nhị chưởng mà chỉ tuân theo lời dặn của người trao kiếm, là để trừ hậu loạn cho võ lâm thôi.
Hải Ngoại Thần Quái bảo :
– Nhiệm vụ ấy rất nặng nề. Phải biết rằng khi võ lâm giang hồ biết Thánh kiếm trong tay hiền diệt thì sẽ dùng trăm mưu ngàn kế đoạt cho được cây kiếm. Trong giang hồ nhiều nguy hiểm rất khó đề phòng, dù võ công cao mà kinh nghiệm không đủ cũng dễ lâm vào chỗ chết. Vậy hiền diệt nên hết sức thận trọng, đừng bao giờ sơ suất nhé.
Lam Y lão nhân thì chẳng nói gì, chỉ nhìn Hùng Văn thật chăm chú. Bỗng ông lướt tới phóng tay điểm liền ba huyệt lớn trước ngực chàng trai. Lão nhân xuất thủ rất nhanh và hành động thật đột ngột. Hùng Văn hoảng sợ, vội búng mình ra xa, đồng thời vận Vân Hải chân kinh để hộ thân cấp tốc.
Hữu thủ của Lam Y lão nhân vừa phóng đến ngực Hùng Văn bỗng cảm thấy có luồng kình lực rất lớn chặn lại, ông chột dạ nghĩ thầm :
– Dường như tiểu tử này cũng có Ban Nhược thần công phòng hộ?
Chính lúc lão nhân phân tâm, Hùng Văn nắm thời cơ thét vang, rồi xuất luôn một chưởng nhanh như chớp.
Lam Y lão nhân cũng tung chưởng đón :
– “Bình…”
Hai luồng kình lực va chạm dữ dội. Hùng Văn bị đẩy lui ba bước, còn Lam Y lão nhân cũng lảo đảo như con thuyền chao đảo giữa biển khơi, một lúc mới trụ bộ được.
Hùng Văn nổi giận, đang định xuất chiêu đánh tiếp, thì nghe Lam Y lão nhân bật cười khà khà mà bảo rằng :
– Khá lắm! Khá lắm! Quả là long phượng trong võ lâm, sức mạnh của chưởng lực này trong võ lâm giang hồ ngày nay chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ứng xử biến hóa thần tốc, tương lai của tiểu tử tươi sáng, có đủ năng lực làm nhiệm vụ được giao đấy.
Ông trầm lặng hỏi tiếp :
– Chẳng hay lệnh sư là ai mà rèn luyện được cao đồ đến thế?
Lúc này Hùng Văn mới biết là Lam Y lão nhân chỉ thử võ công của mình thôi. Chàng lập tức vòng tay, cúi đầu đáp :
– Đa tạ tiền bối quá khen. Lãnh giáo một chiêu của tiền bối, vãn bối thêm sáng mắt. Gia sư của vãn bối là Vân Hải Tiên Quân.
Ông lão gật gù :
– Võ công của phái Vân Hải thất truyền từ lâu, bây giờ tái xuất sẽ gây chấn động giang hồ. Nhưng lão phu xin nói thẳng một câu. Chưởng lực của hiền diệt rất hùng hậu, ứng biến thần tốc là ưu điểm lớn, song khinh công hãy còn quá yếu.
Hùng Văn đáp ngay :
– Bẩm, tiền bối dạy rất phải. Vãn bối cũng tự nhận thấy khinh công kém cỏi, còn thua xa Trọng huynh.
Lam Y lão nhân cười khà khà :
– Hiền điệt tỏ ra hiểu kỹ đấy. Khinh công của sư phụ Trọng Thu là đệ nhất thiên hạ, làm sao hiền diệt có thể sánh được. Nhưng khi gặp Đinh hiền đệ, ta sẽ yêu cầu truyền tuyệt kỹ khinh công cho cháu.
Hùng Văn vòng tay cúi đầu :
– Đa tạ lão tiền bối…
Hải Ngoại Thần Quái bật cười :
– Lão già lắm chuyện, đừng ra bộ của người phúc ta. Hãy vào trong làm vài chung rượu đi.
Dứt lời, Hải Ngoại Thần Quái trao cây kiếm lại cho Hùng Văn và không quên dặn dò :
– Cây kiếm này có quan hệ rất lớn, hiền điệt đừng bao giờ để mất.
Hùng Văn xúc động vì trong một buổi mà được tiếp thu nhiều điều dạy dỗ quan trọng của các bậc tiền bối võ lâm. Chàng cùng Trọng Thu bước theo hai vị tiền bối vào nội sảnh.
Trao đổi vài chung rượu, Hùng Văn cùng Trọng Thu ngồi tâm sự bên nhau, thật thoải mái.
Bỗng nghe Lam Y lão nhân lên tiếng :
– Này lão quỹ, lần này thâm nhập giang hồ, ta có thu lượm được nguồn tin quan trọng.
Hải Ngoại Thần Quái nheo mắt hỏi :
– Tin gì vậy?
Lão nhân đáp :
– Gần đây thanh thế của Hắc Y bang ngày càng mở rộng. Nanh vuốt của chúng rải khắp hang cùng ngõ hẻm, với khí thế xưng hùng xưng bá võ lâm. Hơn nữa bọn cao thủ của chúng nhiều như lá mùa thu trên mặt đất. Tất nhiên bọn cao thủ hắc đạo này làm người ta phải quan tâm, nhưng chẳng thấm vào đâu với sự kiện người chủ trì phía sau Hắc Y bang lại là…
Lam Y lão nhân nói tới đây bỗng dừng lại để hỏi Hải Ngoại Thần Quái như một câu đố :
– Lão quỹ có biết người ấy là ai không?
Hải Ngoại Thần Quái liền phẩy tay :
– Đừng đánh đố nữa, lão già nhiều chuyện hãy nói quách ra cho rồi.
Lam Y lão nhân trầm giọng :
– Hạm Không lão

tổ đấy.
Cái tên Hạm Không lão tổ vừa nói ra đã làm Hải Ngoại Thần Quái trố mắt ngạc nhiên :
– Thế nào? Vẫn con quỷ ấy à? Hắn chưa chết sao?
Lam Y lão nhân gật nhanh :
– Hắn còn sống nhăn, mà không chịu ở yên trên Hạm Không đảo, lại vào Trung Nguyên tác oai tác quái, lập ra cái gọi là Hắc Y bang gây nên những trận mưa máu trong võ lâm giang hồ.
Hải Ngoại Thần Quái thở dài :
– Thế thì Độc Tâm ngũ quái lại xuất hiện?
Đến lượt Lam Y lão nhân giật mình :
– Ai bảo thế?
Huơ tay trỏ Trọng Thu, Hải Ngoại Thần Quái đáp :
– Mấy ngày trước Thu nhi ra ngoài bị trọng thương quay về, lão có biết nó bị trúng độc gì không?
– Độc gì vậy?
– Ô Ty chưởng đó.
Lam Y lão nhân vỗ đùi bốp một cái :
– Thôi đúng rồi, Ô Ty chưởng chính là độc môn chưởng của Tử Kiết Tâm, lão thứ ba trong Độc Tâm ngũ quái.
Hải Ngoại Thần Quái nhăn mặt :
– Chính nó, bởi thế ta mới đề quyết là năm lão già dịch ấy đã tái xuất ở võ lâm.
Quay sang Trọng Thu, ông hỏi :
– Thu nhi, người thi triển Ô Ty chưởng hình dáng ra sao?
Trọng Thu vội đáp :
– Dạ, trông hình dáng dễ coi, phong độ. Dường như là Phó đường chủ gì đấy, con nghe chúng nó gọi nhau.
Lam Y lão nhân và Hải Ngoại Thần Quái đều tái mặt :
– Nếu năm con quái ấy mà kết hợp với Hạm Không lão tổ thì ta khó trừ lắm đấy.
Hùng Văn và Trọng Thu nghe hai vị tiền bối nói chuyện mà như vịt nghe sấm. Bởi vì hai chàng trẻ tuổi đều không hiểu Hạm Không lão tổ và Độc Tâm ngũ quái là những nhân vật như thế nào mà hai vị cao thủ này phải kinh sợ như vậy.
Trọng Thu không nén được tò mò :
– Thưa sư bá, Độc Tâm ngũ quái là bọn nào? Bản lĩnh của chúng ra sao mà ta phải kiêng nể?
Hải Ngoại Thần Quái trả lời :
– Bọn ấy là những nhân vật từ năm mươi năm về trước. Hồi ấy trong võ lâm có rất nhiều nhân vật thành danh, Độc Tâm ngũ quái là một nhóm trong đám người sừng sỏ đó. Năm tên trong bọn, mỗi tên có một sở trường riêng. Vả lại từ trước tới nay, năm tên ấy thường xuyên liên kết hợp công với nhau, nên thủ pháp càng thêm cao tuyệt. Bởi vậy, kể từ thời xưa, những kẻ được gọi là đệ nhất nhân cũng không muốn dây vào năm con quỷ ấy, đủ biết võ công của chúng ghê gớm chừng nào.
Trọng Thu lắc đầu bĩu môi :
– Con không tin là có những bọn người hơn được sư phụ.
Hải Ngoại Thần Quái mỉm cười :
– Sư phụ ngươi là Kiếm Tiên thì chắc phải trấn áp được Ngũ Quái. Nhưng ông đã thề không động thủ với người khác nữa rồi.
Trọng Thu nhướng mắt :
– Vậy còn sư bá, lẽ nào sư bá không đánh thắng được chúng nó?
Hải Ngoại Thần Quái bảo :
– Một chọi một thì ta không sợ, nhưng năm lão ấy luôn hợp công, rất nguy hại cho đối thủ.
Vương Hùng Văn xen vào :
– Như thế thì không ai đánh lại chúng nó được sao?
Tằng hắng một tiếng, Hải Ngoại Thần Quái nói :
– Khống chế chúng nó không khó. Nhưng tiêu diệt được cả năm tên ấy lại chẳng phải chuyện dễ. Nếu để bỏ sót lại một vài tên sẽ gây ra hậu quả khôn lường. Phải chờ sư phụ của Thu nhi về bàn bạc, có đối sách cẩn thận mới được.
Hùng Văn cảm thấy khó chịu từ khi nghe nhắc tới Hắc Y bang. Chàng nhớ ngay đến kẻ giết cha chàng là Hắc Y Độc Tâm và còn chuyện rắc rối là cha của hắn lại là ông ngoại của chàng.
Cừu hận dâng cao trong lòng, hình ảnh Hắc Y lão ma và Hắc Y Độc Tâm làm Hùng Văn căm tức lẫn đau đớn, phải cau mày, nghiến răng, gương mặt hiện rõ sát khí. Chính lúc đó trên trán Hùng Văn nổi lên một lằn đỏ, rồi biến mất ngay.
Lam Y lão nhân liếc thấy hiện tượng ấy thì thất kinh, thầm nghĩ trong đầu :
– Có thật như vậy không, hay là ta bị hoa mắt nhìn lầm?
Nghĩ như thế, ông liền buột miệng nói :
– Tiểu huynh đệ, lại gần đây lão phu xem.
Vương Hùng Văn vâng lời bước tới, ông ngắm kỹ dung mạo chàng, đưa tay sờ nắn Mạch Môn rồi giật mình kêu lên :
– Nguy rồi, nguy rồi…
Hùng Văn cảm thấy lo lắng, hỏi ngay :
– Thưa tiền bối, cái gì nguy?
Lam Y lão nhân nhìn Hải Ngoại Thần Quái định nói gì lại thôi. Hồi lâu ông mới lên tiếng :
– Một hài tử tài ba thế này sao trên người lại sinh ra Vạn Tà Sát Mạch vậy nhỉ?
Chưa nghe dứt câu, Hải Ngoại Thần Quái đã bật lên :
– Cái gì? Vạn Tà Sát Mạch ư?
Biết là chuyện quan trọng, Hùng Văn lo lắng hỏi :
– Thưa tiền bối, Vạn Tà Sát Mạch là gì vậy?
Hải Ngoại Thần Quái đáp nhanh :
– Đó là một đường kinh mạch ác tính, sinh ra trên cơ thể con người. Kẻ nào có Vạn Tà Sát Mạch thì sau ba mươi tuổi sát tính sẽ bộc phát. Mỗi ngày phải giết một người, ăn một trái tim người, nếu không sẽ phải cuồng lên mà chết thảm.
Lời nói của vị tiền bối làm Hùng Văn sợ tái mặt, đứng thật lâu vẫn ngớ ngẩn cả người.
Bởi việc này thật là đáng sợ. Nếu sự thật như thế, chỉ mười năm nữa là Hùng Văn sẽ trở thành một Sát Nhân Vương.
Chàng nhìn Lam Y lão nhân và run giọng :
– Bẩm tiền bối, có cách gì giải cứu được không?
Lam Y lão nhân lắc đầu :
– Sát mạch bẩm sinh này vốn không phải do con người làm ra, nên làm gì có cách cứu chữa… Song trời sinh ra tất có vật chế ngự được. Ta nghe cổ nhân truyền lại rằng có một loại trái tên Thiện Tâm quả. Thứ quả này hình tựa trái tim người, màu đỏ như máu. Nếu có thể ăn liên tục ba quả là làm tan được Sát Mạch kia.
Như có nguồn hy vọng, Hùng Văn hỏi ngay :
– Thiện Tâm quả có thể tìm thấy ở đâu, thưa tiền bối.
Lam Y lão nhân phẩy tay :
– Ta nghe nói rằng loại quả này sinh trưởng trong một nơi gọi là Đoạn Trường cốc, song cái hang ấy ở chỗ nào thì còn chưa ai biết. Vả lại, tìm được một quả đã là khó, huống chi phải ăn tới ba quả mới hiệu nghiệm thì hy vọng càng quá mong manh.
Vừa nghe lão nhân nói thế, Hùng Văn lạnh cả xương sống, đột nhiên ngã lăn ra, hôn mê bất tỉnh.
Trọng Thu xúc động lo thay cho Hùng Văn, nên hỏi lớn :
– Vậy thì đành vô phương cứu chữa sao?
Lam Y lão nhân trầm giọng :
– Cũng còn một cách, nhưng rất khó khăn…
Trọng Thu năn nỉ :
– Sấu bá bá thử nói xem…
Ông lão chậm rãi :
– Cách đó là phải có một người nội công tuyệt đỉnh, dùng chân hỏa luyện từ nguyên khí nội gia của mình để hòa tan Vạn Tà Sát Mạch. Theo ta biết trong thế gian này trừ Kiếm Tiên là sư phụ của ngươi có công lực mạnh như vậy, ngoài ra ta ngại rằng khó tìm được người thứ hai.
Thở một hơi như trút được gánh nặng, Trọng Thu tươi nét mặt :
– Thế thì chỉ cần sư phụ về con sẽ cầu xin cứu chữa Vương Hùng Văn.
Lam Y lão nhân gật gù :
– Tạm thời thì bây giờ chỉ còn chờ cách ấy mà thôi…
Trọng Thu liền xoa nắn huyệt đạo cho Hùng Văn tỉnh lại và nói rõ tình hình để kết luận :
– Sấu bá bá đã nói sư phụ tại hạ đủ sức hóa giải Vạn Tà Sát Mạch, vậy Vương huynh đừng lo lắng nữa.
Vương Hùng Văn vẫn không yên tâm lại nhìn Lam Y lão nhân và hỏi với giọng khẩn khoản :
– Kiếm Tiên tiền bối không biết bao giờ trở về. Vãn bối còn nặng gánh gia thù, có nhiều việc phải làm, không ở lại đây lâu được. Lẽ nào tiền bối không tìm ra cách giúp vãn bối được sao?
Lam Y lão nhân như lâm vào thế bí, nên liếc nhìn Hải Ngoại Thần Quái, rồi bảo Hùng Văn :
– Việc này ta cùng Hải Ngoại Thần Quái hợp lực, may ra có thể mạo hiểm thử xem. Nhưng chân hỏa của hai người lại không thuần. Chẳng may có bất trắc sẽ dẫn tới hậu quả khó lường.
Trọng Thu vội hỏi :
– Thế nào là hậu quả khó lường?
Ông lão đáp :
– Không may thì chết người là cái chắc. Nhưng đó chưa phải là tình huống xấu, mà còn có kết cuộc nghiêm trọng hơn nữa.
Tỏ vẻ không tin, Trọng Thu nhếch mép :
– Ôi, còn có gì nghiêm trọng hơn cái chết nữa?
Cười một tiếng, Lam Y lão nhân phân tích :
– Điều nghiêm trọng là người không chết, võ công không mất, mà còn do sự lưu thông của chân hỏa khiến kinh mạch tăng tiến hơn…
Chưa nghe hết câu, Trọng Thu đã ngắt ngang :
– Thế thì có gì không tốt? Kinh mạch tăng tiến, võ công càng mạnh mẽ hơn, chẳng phải là điều tốt sao?
Ông lão nghiêm giọng :
– Ngươi biết một mà chẳng biết hai. Võ công được tinh tiến, nhưng Vạn Tà Sát Mạch chẳng những không trừ được mà còn bị chân hỏa kích thích, khiến bệnh nhân lập tức biết thành Sát Nhân Ma.
– Trời ơi…
Sau tiếng kêu của Trọng Thu, không khí nặng nề bao trùm cả bốn người.
Một hồi lâu Hùng Văn bỗng ngước nhìn mọi người và chàng nói với thái độ kiên định :
– Vãn bối sẵn sàng thử xem.
Lời nói nặng nề mà tha thiết của chàng trai làm ba người kia cùng nhói trong tim. Họ cảm thấy thái độ can đảm của Hùng Văn thật ngoài sức tưởng tượng.
Chàng lại nói tiếp với giọng cả quyết :
– Nếu thực sự chẳng may vãn bối biến thành… Thì xin tiền bối cứ hạ thủ, tránh hậu quả đáng tiếc.
Ba người kia cùng ngẩn ra bởi lời yêu cầu của Hùng Văn.
Lát sau Lam Y lão nhân nói lớn :
– Được, căn cứ vào lời nói của hài tử, ta cũng quyết thử xem. Ý của Hải Ngoại Thần Quái thế nào?
Vẻ mặt xúc động, Hải Ngoại Thần Quái bảo :
– Ta còn có ý gì tốt hơn nữa?
Hùng Văn cảm kích vòng tay :
– Đa tạ nhị vị tiền bối. Nhưng chẳng hiểu sẽ hành sự ra sao đây?
Lam Y lão nhân bảo :
– Tiểu điệt ngồi xuống, đúng như thế ngồi thường ngày vẫn để vận công… Mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, tuyệt đối không nghĩ gì phức tạp. Khi chân hỏa xâm nhập cơ thể, trong lòng sẽ rất nóng, nhưng phải chịu đựng, cho dù tới mức không chịu nổi nữa cũng phải nén, đừng kêu lên nhé. Nhớ đấy…
Hùng Văn lặng lẽ nghe, rồi lập tức ngồi bậc trên mặt đất, tự động vận công.
Lam Y lão nhân ngồi đối diện với Hùng Văn, còn Hải Ngoại Thần Quái ngồi phía sau một tay để lên vai Hùng Văn, nhắm mắt ngồi yên bất động.
Gương mặt Lam Y lão nhân rất trang trọng, ông cũng nhắm mắt ngồi tĩnh toạ. Lát sau từ trong mũi phun ra một đóm lửa… Vừa ra khỏi mũi ông lão đốm lửa ấy liền chui tọt vào mũi Hùng Văn.
Trọng Thu thấy cơ thể Hùng Văn rung lên một lúc thì cau mày lo ngại, song hồi lâu không có động tĩnh gì khác chàng mới yên tâm.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, gương mặt Hùng Văn đột nhiên tỏ vẻ đau khổ, thân thể rung lên nhè nhẹ.
Hải Ngoại Thần Quái và Lam Y lão nhân vẫn tĩnh tọa yên lặng như pho tượng, hay những con người đã thành thần.
Càng lâu sắc diện Hùng Văn càng thêm căng thẳng như vượt ra ngoài sức chịu đựng. Toàn thân rung lên dữ tợn, trên trán chàng mồ hôi túa ra…
Tuy không phải người trong cuộc nhưng Trọng Thu rất lo lắng, nhịp tim chàng đập loạn xạ.
Thình lình Lam Y lão nhân và Hải Ngoại Thần Quái đều rung người. Vừa lúc ấy Hùng Văn mở lớn mắt, hả miệng thét to một tiếng, một đốm lửa liền bay vút ra, chui nhanh vào mũi Lam Y lão nhân.
Trọng Thu thất kinh, nhưng chàng cũng không biết phải phản ứng ra sao nữa, nên cứ trừng mắt nhìn Hùng Văn.
Chàng thấy sắc diện Hùng Văn biến thành một màu máu. Đôi mắt chàng ta trở nên hung dữ, hậm hực nhìn ba người…
Đột nhiên chàng ta rú lên một tiếng, rồi thân hình lao vút đi như một mũi tên.
Trọng Thu lập tức phóng mình đuổi theo, miệng không ngớt kêu thật lớn, vang trong không gian :
– Vương huynh… Đứng lại.
Hùng Văn không hề ngoái lại, chỉ phát chưởng tạo thành một luồng kình lực dữ dội thật mạnh về phía sau. Trọng Thu hoảng hốt phải giảm sức khinh công. Thế là trong thời khắc Trọng Thu chậm lại, Hùng Văn đã biến mất hút ở phía chân trời.
Lại vận khinh công, Trọng Thu toan đuổi theo tiếp, nhưng chàng nghe tiếng kêu của Lam Y lão nhân từ phía sau :
– Thu nhi, hãy để Văn nhi đi, đừng theo nữa.
Ngoái đầu lại, giọng chàng trai thống thiết :
– Trời ơi, như thế là Vương huynh đã…
Ông lão thở dài :
– Đúng vậy, Sát Mạch của Hùng Văn đã biến hắn thành Sát Nhân Ma rồi.
* * * * *
Bãi cát dài mênh mông kéo tới tận chân trời, có tiếng lục lạc của đàn lạc đà vọng tới.
Một lát sau, năm bóng đen xuất hiện từ đàng xa, di chuyển chậm chạp trên bãi cát vàng. Lúc năm bóng đen tiến gần, hiện rõ đấy là năm con lạc đà cao lớn. Phải chăng một đoàn thương gia sắp đi ngang qua? Những con vật ù lì cứ thản nhiên đi trên nền cát…
Con lạc đà đi chính giữa có lọng che, chung quanh chiếc bệ ngồi vây màn kín bưng, dường như người ngồi trên đó sợ những tia nắng chiếu vào và mọi người trông thấy.
Trên bốn con lạc đà kia cùng có những gã da đen ngồi chễm chệ. Có ba người tuổi khoảng tam tứ tuần và một người nhiều tuổi hơn là một lão già quắc thước.
Từ mắt bốn người ấy đều phóng ra những luồng tinh quang như lửa, có thể thiêu đốt kẻ chung quanh. Những ai trông thấy đều biết mấy người này là cao thủ nội gia thâm hậu, nhất là lão già.
Một người trong bọn chợt nói với lão già :
– Ô Đường chủ, không hiểu tại sao chúng tôi đều cảm thấy sốt ruột. Không chừng có chuyện gì…
Gã nọ chưa dứt lời, lão già đã bật cười :
– Coi bộ Biên Cương tam quái các ngươi càng lúc lại càng nhát gan. Ta là tiên phong Sát Thủ Ô Hùng vẫn bảo đảm chẳng có chuyện gì xảy ra đâu. Các ngươi bị mấy lời của Song Bút Đoạt Mệnh Triệu Dương hù cho phát khiếp, còn gì là Biên Cương tam quái nữa. Tên tiểu quỷ họ Vương đó chưa quá hai mươi tuổi, công phu nào đã ra gì, chắc là Triệu Dương phóng đại ra đấy thôi.
Lý Khôi là gã lớn nhất trong Biên Cương tam quái liền nói :
– Thưa Ô Đường chủ, chẳng phải chúng tôi nói quá. Ngay cả Ô Ty chưởng của Độc Tâm Lang Quân lợi hại biết chừng nào, mà gã trẻ tuổi còn khắc chế được, và quật một chiêu chết tươi tên Phó đường chủ ấy. Vậy ta nên coi chừng bản lĩnh của gã thiếu niên.
Sát Thủ Ô Hùng lạnh lùng gằn giọng :
– Cho dù thằng nhỏ ấy có ba đầu sáu tay cũng chẳng sợ đâu.
Biên Cương tam quái không dám nói gì thêm, mà Ô Hùng cũng cười lạt rồi im lặng.
Tiếng lục lạc của bầy lạc đà vang lên đơn điệu, hòa cùng tiếng gió rít trên sa mạc tạo thành thứ âm thanh kỳ quái rợn người.
Đột nhiên từ xa vọng tới một tiếng rú kéo dài… Tiếng rú như có trăm ngàn mũi tên nhọn xuyên buốt

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 5876
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN