--> Lược Thê - game1s.com
XtGem Forum catalog

Lược Thê

mặc dù không thể khiến hắn ngủ yên cho đến tận bình minh, nhưng cũng làm giảm đi đau đớn…

Gió lạnh theo cửa sổ đi vào, lư hương kia, đã sớm không còn dùng được, mà hắn hàng đêm đều trong đau đớn tỉnh lại.

Hắn không mặc thêm áo, xuống giường, xoay xoay một điểm nơi góc tường, bức tường nguyên bản đứng im liền mở ra, hiện ra một khoảng cách nhỏ. Hắn lấy túi gấm ra, đồ vật bên trong hắn đã sớm thuộc như lòng bàn tay.

Một chiếc khóa vàng bình an, ấn tín, chìa khóa, cùng một đôi uyên ương quyết và lá bùa bình an, viết ngày sinh tháng đẻ để cầu nguyện.

Những thứ này đều là vật chứng minh cho thân phận của Mộ Dung Thao.

Chìa khóa này còn là để mở cửa bí mật, mọi giấy tờ, vật trọng yếu đều được cất ở trong đó.

Hắn suy nghĩ một lần lại một lần, khi huynh trưởng tự mình giao những thứ này cho hắn, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Là muốn đem hết thảy mọi thứ đã độc chiếm hai mươi mấy năm nay trao lại, từ nay ân oán chấm dứt, hết tình huynh đệ?

Cũng phải, hắn muốn thay đổi, cũng muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, đến già cũng không gặp lại.

Cho mật thám đi điều tra hành tung cho đến nay, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho cái kết quả cuối cùng.

Theo Mộ Dung Dung, chỉ cần người còn sống, thì hắn có phải lật từng tấc đất cũng phải tìm ra cho bằng được.

Hắn không tin tưởng Mộ Dung Dung, hai người vốn là lợi dụng lẫn nhau, không có tình nghĩa. Nếu đem huynh trưởng giao cho hắn, hắn lại không bằng mặt không bằng lòng, chắc chắn sẽ thừa cơ hội một ngày nào đó độc hại huynh trưởng. Nếu huynh trưởng mà không chạy thoát, thì hiện giờ chỉ sợ đã sớm chỉ còn lại bộ xương trắng.

Hắn đã tỉnh ngộ, nhưng Mộ Dung Dung thì chưa tỉnh. Mộ Dung Dung muốn cái gì, hắn liền cấp, liền thành khẩu vị mỗi lúc một lớn, đi lên càng lúc càng cao. Tương lai sau này rơi xuống thì là tan xương nát thịt, xung quanh đều là lớp đường độc, khiến cho chết rồi cũng không biết được lý do tại sao.

Huynh trưởng trước một mảnh bụng dạ rộng lượng, thì như thế nào? Ai sẽ nhận cái tình này của hắn?

Không! Hắn không hề có tính nhẫn nại.

“Là của ngươi, thì sẽ là của ngươi, chỉ cần ngươi trở về…” Lòng bàn tay mơn trớn kim khóa có khắc chữ “Thao”, cúi đầu thì thầm.

Lúc ban đầu hoảng sợ, hiện tại đã có thể tỉnh táo trở lại, hắn biết phải đối mặt như thế nào, cũng biết phải xử lý như thế nào cho chính xác. Chỉ sợ đến một ngày, ngực càng lúc càng trống rỗng, không thể nào bổ khuyết được.

Liền cả khi, tiếng nói trầm ổn vang vọng ở bên tai, vì hắn đưa canh, còn có tiếng dặn dò cũng đều dần dần mơ hồ, xa xôi sắp không nghe thấy. Chung quy sẽ có một ngày, đến ngày trống rỗng tột cùng sẽ cắn nuốt hắn, cõi nhân sinh hoang vắng cằn cỗi, hoàn toàn không có vật gì khác.

Lại qua nửa năm—

Trong một thị trấn nhỏ không biết tên, nơi cửa sổ tao nhã ở lầu hai, một nam tử quý khí ngồi dựa vào lan can, nhìn xuống đám đông bên dưới cửa sổ, ánh mắt lưa lại ở một địa điểm xác định.

Ở một quán nhỏ, một nam tử ôm đứa nhỏ, bên cạnh là một nữ tử, dung mạo hạng trung, không tính là khuynh thành tuyệt diễm, nhưng khi cười rộ lên lại phát hào quang sáng loáng, khiến cho tâm của người ta ấm lên.

Nam tử cầm đinh hương ngư khô, thấp giọng dụ dỗ, nữ tử vẫn nhăn mũi lắc đầu. Khiến cho nam tử khuyên bảo mãi mới há miệng để cho nam tử uy thức ăn.

Nam tử nở nụ cười, lòng bàn tay vỗ vỗ đầu nàng, đọc từ khẩu hình miệng, “Thật ngoan.”

Vừa bón cho đứa nhỏ, lại đút cho thê tử, bản thân lại không ăn bao nhiêu. Nử tử nhìn không nổi, cầm đũa gắp mỳ sợi đưa vào miệng cho hắn.

Một màn này, rõ ràng là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, một nhà ấm áp.

Sẽ là hắn sao?

Cách một khoảng, Mộ Dung Lược không thể xác định rõ, chỉ cảm thấy hình dánh mơ hồ giống.

Quán nhỏ kia, thậm chí ngay cả điếm bài cũng không có, chỉ có hai tiểu nhị béo mập tùy ý lau lau bàn, đem bát mỳ sợi ngay cả gia vị cũng đều là tùy ý bỏ vào, một muỗng muối, một muỗng thịt, lại thuận tay rắc rắc một ít hành đã thái lên. Kia thật là đại ca từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, ngay cả uống trà đều phải chuẩn xác hai lá trà cần bao nhiêu nước, cũng chưa bao giờ đến quá

quán trà tùy tiện nào hay sao? Hắn thật sự chịu được lại cực khổ này? Càng đừng nói trước giờ đều là người hầu hạ hắn, nào có chuyện hắn ôn tồn hầu hạ người khác?

Nói lại, đại ca tầm mắt cao, cái dạng tuyệt sắc giai lệ gì còn chưa gặp qua, chưa từng thấy hắn động tâm để ý, nữ tử này còn không được một nửa tư sắc của Nhạn Hồi, đại ca thật sự coi trọng nàng sao?

Không nhịn được, hoài nghi mật thám tìm sai người, lấy tấm thiệp trong tay áo nhìn lại một lần nữa.

Mục Ấp Trần, Đồng Thành, Trần Hương cư.

Nhận được tin tức, một lát cũng không chần chờ, thuận miệng bịa lý do với Mạc Nhạn Hồi, liền cưỡi ngựa tìm đến.

Xem ra, vẫn là ra mặt, phải hay không phải đều sẽ biết ngay.

Người hắn tìm đến, là nữ tử Mục Hướng Vũ kia, thái độ của nàng hoàn toàn là muốn chiếm giữ nam nhân không buông tay.

Đó là đương nhiên, đại ca hắn rất tốt, ai cũng muốn chiếm giữ bằng được.

Hắn trong đầu nghĩ quá một ngàn một vạn loại thủ đoạn để cùng cách, để có thể hưu nàng—

Nhưng cuối cùng, một cái cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Nàng dùng năm lượng hai mua lại từ dân buôn người, nếu thật sự là đại ca của hắn, làm sao chịu nổi nỗi nhục nhã này? Nguyên bản hắn là muốn dùng vạn lượng để trao đổi, lời chuẩn bị nói ra khỏi miệng, thì nhớ ngày đó ở trên phố, nhìn thấy hình ảnh nam tử miệng cười sung sướng, xuất phát từ tận sâu trái tim.

Nếu ở lại bên cạnh nữ tử này, có thể khiến huynh trưởng nở nụ cười vui vẻ đến vậy, hắn liệu có thể lại một lần nữa phá hoại hạnh phúc của đại ca sao?

Không biết vì sao, hắn lại không nói ra ngàn vạn thủ đoạn để cùng cách, mà lại nói ra chi tiết chân tướng, cuối cùng đổi lại một cái tát hung hăng của nữ tử.

Hắn đợi ở Đồng Thành mấy ngày, trái lo phải nghĩ, vẫn là quyết định gặp Mục Ấp Trần một lần.

Sáng sớm đến Trần Hương cư, ở tiệm chỉ có một nữ tiểu nhị, hắn tiến lên chào hỏi nữ tiểu nhị, tùy ý nhìn xung quanh.

Bỗng nhiên, dưới chân hắn xuất hiện một vật nhỏ mềm mại.

Cúi đầu nhìn xuống, là một đứa nhỏ một thân phấn lam, đi lại không vững, chật vật ngã ở trước mặt hắn, chỉ là bám ở chân hắn, có ý định bò lên.

“Cha—“ Vật nhỏ mềm mại mở to đôi mắt, nhìn hắn đầy mong mỏi.

Hắn cũng dùng sức trừng lại, quyết định nhấc đứa nhỏ lên, đặt ngồi xuống dưới ghế.

“Cha!” Đứa nhỏ vừa đặt mông xuống liền đá chân đầy vẻ bất mãn.

Thế nào lại—nói mếu chính là mếu, cũng không quan tâm là đúng hay là sai?

Nữ nhân chính là nữ nhân, vừa mếu nước mắt đã thấy sắp tràn khỏi khóe mắt, hắn nhìn khóe mắt vật nhỏ mềm mại chuẩn bị rơi lệ liền ôm vào lòng.

“Cha—“ Khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều liền cọ cọ, làm gì còn chút nước mắt nào? Nữ nhân quả thực trời sinh là con hát.

Đây là đứa nhỏ của đại ca sao?

Hắn ôm đứa nhỏ đoan tranh tinh tế lên cao, muốn tìm vài phần bóng dáng của đại ca, nhưng tính thế nào cũng không thấy đúng. Đứa nhỏ ít nhất cũng đã tròn một tuổi, cùng lúc với đại ca mất tích, hay là—

Đứa nhỏ lại cọ cọ hai cái, đại khái nhận thấy cảm giác không đúng, cách ôm không thoải mái, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn gương mặt quen thuộc, nhìn lại lần hai vẫn là gương mặt quen thuộc.

“Cha?”

Nam tử vén rèm từ bên trong đi ra, thấy nữ nhi lại nằm ở trong lòng nam khách xa lạ, tức giận nói: “Mục Thanh Thanh! Ngươi, cái tiểu phản đồ không biết xấu hổ này, rốt cuộc còn muốn nhận thêm bao nhiêu người cha—“

Đối phương xoay người lại, dưới chân hắn lập tức đình chỉ.

Mộ Dung Lược thấy trong mắt hắn lóe lên, mặc dù khôi phục cực nhanh, rồi lại lập tức đi đến, đưa tay ôm lại nữ nhi: “Thật có lỗi, tiểu nữ nhà ta không quấy nhiễu đến ngài đi?”

Khuôn mặt kia, vô số vết sẹo, thậm chí còn ở sau gáy, dưới cổ áo… không thể tưởng tượng được trên cơ thể còn có bao nhiêu vết sẹo như thế…

Cho dù như thế, hắn vẫn là chỉ cần một cái liếc mắt liền nhận ra, là đại ca—người bị hắn hại thảm, người xui quẩy tám đời mới có thể trở thành huynh trưởng của hắn.

“Ngươi—“ Cổ họng dừng lại, hắn hít hít vào, ức chế cảm xúc dâng trào. “Có thể nói chuyện chút không?”

Mục Ấp Trần cười cười. “Chúng ta có quen sao?”

Ý tứ đó là—đã sớm không còn lời nào để nói với hắn.

Đừng trách người ta đối xử như người lạ, là hắn ép, đối phương không vung dao ngay khi nhìn thấy hắn, đã là đủ rộng lượng.

“Làm ơn, chỉ một chút thôi—“ Tính cách cao ngạo như hắn, không bao giờ cầu người, lúc này lại không để ý tôn nghiêm, tư thái yếu ớt cầu xin nam tử.

Là—chuyện gì đã xảy ra? Hắn sống không tốt sao? Không phải đã nói mình chỉ cần biến mất thì hắn sẽ sống tốt sao? Như vậy thì cần gì phải—Mục Ấp Trần ngừng suy nghĩ, không muốn lại tiếp tục nghĩ đến. Hết thảy đều là của hắn, đã sớm không còn quan hệ với mình, không nên tìm tòi nghiên cứu.

Đem đứa nhỏ giao cho bà vú, theo hắn đi ra khỏi tiệm.

“Ta chỉ có nửa canh giờ, chút nữa còn phải trở về chuẩn bị đồ cho hôn lễ.”

Mộ Dung Lược dừng bước. “Ngươi muốn thành hôn?”

“Ân.”

“Ngươi—“ Ngừng một lát, không biết phải nói tiếp như thế nào. “Là tình nguyện sao?”

Nam nhân nghe vậy, kinh ngạc bật cười. “Hôn nhân là chuyện nếu không tình nguyện thì sao có thể làm?”

“Ta nghe nói—nàng là dùng ngân lượng để mua ngươi, nếu—ta nói, ngươi nếu như không muốn, vô luận là bao nhiêu ngân lượng, ta cũng sẽ mua lại tự do cho ngươi, ngươi không cần phải ủy khuất chính mình…” Nếu Mục Hướng Vũ thật sự có con riêng lại muốn ép đại ca, hắn thế nào cũng không thể cho phép, đại ca xứng đáng được nhận tốt hơn.

Mục Ấp Trần lắc đầu. “Không phải như vậy, nàng tốt lắm, so với những người có quan hệ huyết thống còn thật tình đối đãi với ta hơn, có lẽ bề ngoài không phải là tuyệt thế giai nhân, nhưng lòng nàng cực mĩ, cùng nàng ở chung, là vui vẻ trước nay chưa từng có được.”

Lòng của nàng cực mĩ, không giống như hắn, đã sớm tanh tưởi hư thối không chịu nổi.

Hắn chính là cái loại người kia—được Mộ Dung Thao đối xử tử tế, lại lấy oán báo ân.

Hắn trong lòng biết rõ ràng, chịu nhận phúng ngôn bén nhọn.

Sớm biết thế này, sao trước phải làm? Hiện thời như thế này, chỉ cảm thấy buồn cười, đây vẫn là tự hắn đẩy chính mình vào tình trạng này đi?

“Huống Chi—“ Mục Ấp Trần nhàn nhạt bổ sung một câu. “Ta và ngươi vốn không quen biết, không cần phải nhọc công lo lắng.”

Thật sự là không quen biết sao? Chống lại ánh mắt của hắn, đôi mắt cười từng ấm áp đau sủng, hiện tại chỉ còn lại một mảnh ôn đạm bình thản, vô tư, phảng phất—như thật sự là người xa lạ không liên quan.

Mộ Dung Lược, ngươi là đồ hỗn đản, ta tình nguyện đối tốt với một con chó! Ngươi không xứng để ta phải hao phí cảm xúc—đại ca kỳ thực là muốn nói những lời này với hắn đi?

“Phải. Là người xa lạ, không sai.” Hắn gật đầu, thuận theo đối phương mà nói. “Chỉ là thấy ngươi, làm ta nghĩ tới đại ca sinh đôi. Hắn rất đau ta, sủng ta, ta muốn cái gì, hắn đều chưa từng làm ta thất vọng… Đào tâm đào phổi cố gắng cho ta xem tâm ý của hắn. Nhưng ta lại không biết đủ, càng cầu càng nhiều, cuối cùng….”

Hắn chuyển ánh mắt, chống lại nam tử trước mắt, từng chữ từng chữ nói: “Hắn đã chết, bị tham lam của ta lăng trì từng chút từng chút một cho đến chết.”

Từ những lời nói ra, có nghĩa là Mộ Dung Thao sủng ái mình vô tận đã không còn ở trên đời nữa.

“Ngươi hy vọng ta nói gì? Nén bi thương?”

“Không.” Hắn cắt lời, lại nói. “Ta không có đau thương, ta sống rất tốt, có được mọi thứ ta muốn, ta chính là loại người vì tư lợi, vì một nữ nhân, mà sát hại cả thân đại ca của mình. Ta không hối hận, cho dù được làm lại thì ta vẫn sẽ làm như vậy. Đây là hắn nợ ta, xứng đáng đem trả lại cho ta! Kiếp sau thì hãy sáng mắt, ngàn vạn lần đừng làm huynh đệ cùng với thứ không bằng cầm thú.”

“Ân.” Đối phương bình bình đạm đạm gật đầu. “Ngươi nói xong rồi sao? Sư phụ may đồ đã đợi ở nhà trong.”

“Đi thôi…” Đi hưởng thụ hạnh phúc của ngươi đi, ta cũng tốt lắm, rất tốt, ta không hối hận, một chút cũng không hối hận, không hối hận… đổi lấy một thân tịch liêu, chúng bạn xa lánh.

Mục Ấp Trần bước đi, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Thệ giả đã hĩ, làm cũng đã làm, liền giữ chắc mọi thứ ngươi đã dùng hết đại giới để đổi lấy, hảo hảo mà sống qua ngày.”

Nam nhân đi rồi, bộ pháp kiên định, chưa từng quay đầu.

Hắn vẫn đứng tại chỗ, thật lâu, thật lâu, một chút ánh lửa cuối cùng trong trái tim, cũng bị bao phủ bởi bóng đêm khôn cùng.
Quyển 1: Chương 8

Edit và Beta: Độc Tiếu

Nên nói thế nào với Nhạn Hồi bây giờ?

Mộ Dung Lược lại suy nghĩ, vẫn là không biết nên như thế nào.

Hắn không phải là đồ ngốc, thái độ của đại ca thực rõ ràng, đại ca sẽ không trở về, cũng không có ý định liên quan đến bất kỳ người nào ở Mộ Dung gia, từ nay trở đi chính là người xa lạ.

Ở quán rượu mấy ngày, say lại tỉnh, tỉnh lại say, vẫn không thể nào rõ ràng.

Nếu như Nhạn Hồi biết được, Mộ Dung Thao bị hủy triệt để ở trên tay hắn, không thể trở về được, nàng sẽ nói như thế nào?

Hắn không dám nghĩ.

Dĩ vãng, dùng đại ca làm cái cớ để chế trụ nàng, hiện tại – lòng bàn tay trống không, không có vật gì, đã không có lợi thế, còn có thể lưu nàng lại được sao?

Hắn ngửa đầu, lại đem rượu rót thẳng vào cổ họng.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, tâm luôn hoảng hốt đau.

“Cũng đã uống ba ngày rồi, còn chưa đủ sao?” Nữ chưởng quầy quán rượu chầm chậm đi đến, đem hắn đang say như chết kéo vào khuê phòng của mình.

Mùi rượu tanh nồng bốc lên cuồn cuộn, hắn khó chịu nôn một trận, người cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Nữ chưởng quầy đi lại một hồi, bưng nước ấm đến cho hắn lau mặt.

Hắn dựa vào giường đứng dậy, con ngươi tan rã nhìn vào khuôn mặt tiều tụy tái nhợt trên mặt nước.

Đây là hắn sao? Mặt không có một chút máu, ba phần không giống người, bảy phần lại giống quỷ, xa lạ đến mức ngay cả bản thân cũng không thể nhận ra.

Hắn như thế nào lại trở thành như vậy? Làm thế nào mà để chính mình biến thành như vậy?

“Ngươi nha, trong đầu có gì không thoải mái thì phải đi đối mặt, giải quyết cho xong, ngươi tự chuốc say trốn tránh thì để làm gì?”

Phải, nàng nói phải.

Tùy ý để nữ chưởng quầy đỡ dậy, tựa vào bộ ngực mềm mại nữ tính, nhắm mắt không nói.

Phượng tỷ tuổi trẻ đã để tang phu, đứa nhỏ trong bụng chưa sinh ra đã mồ côi. Dù vậy vẫn kiên cường gây dựng quán rượu, một mình dưỡng dục đứa nhỏ. Nàng nói nàng không có yêu quyền yêu lợi, chỉ mong ngày sống qua ngày.

So với nàng, hắn ngay cả một nữ lưu cũng không thể bằng.

“Ta yêu một người.” Đó là lần đầu, hắn thổ lộ tâm sự với nàng.

“Ân.”

“Nhưng nàng không yêu ta, ta dùng hết mọi thứ, mọi phương pháp, nhưng vẫn là không chiếm được lòng của nàng, thậm chí còn cảm thấy…. nàng cách ta càng lúc càng xa, không thể nào bắt được.”

Phượng tỷ yên lặng nghe hắn nói, lòng bàn tay ôn nhu xoa xoa tóc hắn.

Sớm biết trong lòng hắn có chuyện, hiện tại nghe hắn nói ra, cũng không ngoài ý muốn, là chuyện tình cảm. Nam nhân nhìn kiên cường, nhưng khi bị suy sụp trong tình cảm thì so với ai đều yếu ớt hơn, chỉ biết trốn tránh.

“Tỷ nói đúng, trốn tránh có ích lợi gì? Không phải của ta, vẫn như cũ không phải, cho nên, ta nghĩ cố gắng thêm một lần.” Một lần cuối cùng.

Đại ca cũng nói, muốn hắn hảo hảo mà sống những ngày sau này.

Hắn cũng muốn cùng nàng sống hảo hảo qua ngày.

Tựa vào giường đứng dậy, đi lại có chút xiêu vẹo, hắn ổn định cơ thể, lấy từ trong lòng tấm ngân phiếu đặt lên bàn, chân thành nói lời cảm tạ. “Thời gian này, đa tạ tỷ làm bạn với ta.”

Phượng tỷ cũng hiểu, đây là lời từ biệt.

Nàng không ngăn cản hắn, nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, ánh mắt có vài phần không muốn xa rời, trong lòng hiểu được, lúc này hắn rời đi, kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại.

Nghe hạ nhân nói, hắn tìm nàng.

Mạc Nhạn Hồi chậm rãi vào phòng, liền thấy hắn đang ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt chăm chú nhìn phát đau đớn, nhắm mắt lại cố gắng bình tĩnh.

Chưa đến gần, mũi liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, nàng không nhịn được nhíu mày.

Người này hoang đường không có mức độ hay sao? Thật sự muốn có ngày chết vì rượu, mới để cho nàng đến để nhặt xác?

Phát hiện có người tới gần, hắn vừa mở mắt liền thấy vẻ mặt nhíu mày của nàng, muốn giải thích một chút, nhưng vừa há miệng lại thành ho một trận. “Đừng…khụ, đừng nhíu, đây là một lần cuối… khụ khụ! Sau này, nếu nàng không muốn ta làm chuyện gì, ta sẽ không làm, thật sự!”

Đã lừa nàng suốt bao nhiêu lâu nay, giờ còn nói những lời này, ai sẽ tin?

Trong lòng cười lạnh, thấy hắn ho đến sắc mặt trắng bệch, vẫn là rót nước trà thay cho hắn.

Hắn ngước mắt, cảm kích cười. “Ngồi, chúng ta nói chuyện.”

Mạc Nhạn Hồi chần chờ, ngồi xuống bên cạnh hắn “Có tin tức—về gia chủ sao?”

Nhấp một ngụm trà, hắn cười khổ. “Trừ bỏ về đại ca, chúng ta chẳng lẽ không có chuyện khác để nói chuyện hay sao?”

“………”

“Không có, ta vẫn đang tìm, còn sống một ngày vẫn sẽ đi tìm.” Hắn suy nghĩ thật lâu, vẫn là quyết định giấu giếm chuyện của đại ca, có thể giữ nàng lại một ngày được một ngày.

Có lẽ lâu ngày, thành thói quen, cũng có lẽ… có một ngày bọn họ cũng có thể giống đại ca cùng Mục Hướng Vũ, làm một đôi vợ chồng bình thường như vậy.

“Nàng có từng nghĩ tới, sau khi tìm được hắn, bên cạnh hắn đã có người, nàng sẽ làm sao? Vẫn là cố chấp ở bên cạnh bảo vệ hắn sao? Nàng cũng biết, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.”

“Ta chưa từng nghĩ qua.” Ý nghĩ duy nhất chính là bảo vệ hắn cùng với gia nghiệp của hắn.

“Có khả năng… ta là nói, buông tha hắn, đến bên cạnh ta hay không?” Hắn ngừng lại, rồi nói tiếp: “Lời này, ta từng hỏi qua một lần, đây chính là lần cuối cùng, nếu nàng lại cự tuyệt, ta sẽ không hỏi lại.”

Từ chối hắn, mọi chuyện sẽ kết thúc, từ nay thoát khỏi con người đả thương người mình thương kia, khỏi tình yêu dây dưa, thống khổ lẫn nhau kia—

Nàng nên sảng khoái đáp, rõ ràng trong lòng trước chưa từng có ý niệm giao động, nhưng đến lúc này lại không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Chần chờ, lại chần chờ, vẫn là không nói gì.

Bế tắc ở trong lòng kia….. vẫn là không thể bỏ? Nàng không thể hiểu, tâm hoảng ý loạn.

“Ta mệt mỏi, không muốn lại tiếp tục thương tổn lẫn nhau, nếu nàng nguyện ý ở bên cạnh ta, ta sẽ dùng cả đời để yêu thương, không hề hỏi đến người trong lòng nàng là ai, lúc trước thế thân cho hắn ta cũng đã dự tính chuyện này. Nhưng nếu nàng không muốn, ta cũng sẽ không tiếp tục ép buộc—“

“Ta—“ Vừa há miệng, hắn liền vươn tay chặn lại, con ngươi co rụt, hoảng sợ.

“Nàng thật sự muốn đi?”

Ngoài miệng nói thật sự tiêu sái, trên thực tế vẫn là không buông tay được.

Hắn thực sự không làm được, như thế nào cũng không thể buông nàng được.

“Ta—“

“Nhạn Hồi.”

“Ta không—“

“Nhạn Hồi!”

“Ta—“

“Nhạn Hồi!” Một lần lại một lần, không cho nàng nói ra khỏi miệng, dứt khoát liều lĩnh, vươn tay ôm chặt nàng, thanh âm nghẹn ngào. “Tiểu Thập Nhi…”

Ta không cần ngươi. Hắn biết, nàng thực sẽ nói ra được khỏi miệng.

Từ đêm nàng rời phủ, hắn liền ngã bệnh, cơ thể phát sốt cao, ba ngày không hạ.

Trong cơn mê mê trầm trầm, hắn phảng phất như quay trở lại khi Mộ Dung Thao chưa gặp chuyện không may, khi đó Mộ Dung Thao thức trắng đêm, canh giữ bên giường hắn, chăm sóc hắn cũng không khác gì nô bộc, liên tục thở dài vì hắn không hạ nhiệt độ.

“Cơ thể sao lại kém như vậy đây? Mấy năm nay đệ rốt cuộc là làm thế nào qua…. thôi, đừng lo, về đến nhà rồi, đại ca sẽ chăm sóc, đừng sợ, không có việc gì…..”

Nhất trịch vạn kim, tìm kì trân thuốc hay khắp mọi nơi vì hắn, cuối cùng đổi lại được một ly thuốc độc.

Từ trong cảnh mơ tỉnh dậy, lệ ướt đẫm má.

Phòng trống rỗng, chỉ có hắn.

Gió lạnh từ cửa sổ tiến nào, hắn chui vào sâu bên trong giường, vùi mình vào trong chăn đệm, khóc không tiếng động.

Sau khi đã rơi, cũng không hề giữ lại, đem mọi uất ức từ chỗ sâu nhất dưới đáy lòng phóng ra ngoài, cũng không dám đối mặt với hối hận. “Ca……

Có lẽ, cứ như vậy đi, cũng sẽ không có người nào biết được…. Mặc dù biết được, liệu còn có ai hỏi hắn vì sao lại rơi lệ?

Không có, đã không còn.

Vì một nữ nhân trong lòng chưa từng có hắn, tổn thương người thân duy nhất trên đời của hắn, đổi lấy một tội nghiệt có dùng hết nước sông Trường Giang cũng không xóa được…. Mộ Dung Lược, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?

Cho đến hôm nay, hoàn toàn mất triệt để, biết vậy chẳng làm.

Nàng đi bao lâu? Hắn không biết, bệnh đến đầu óc hồ đồ, không còn nhớ được nhiều chuyện, đần độn vượt qua mấy lần hôn mê, lại tỉnh lại một lần nữa, trời đã sáng.

Trên bàn còn có bữa trưa, tì bộc chỉ phụ trách chuẩn bị bữa trưa, đặt tại đấy.

Chén thuốc trị bệnh không chữa khỏi được vết thương trong lòng, hắn khó khăn đứng lên, đi đến cửa sổ, ngồi xuống nhìn về phía xa xa.

Thực quái, dĩ vãng tâm can đều đau, đều cuồng, hiện tại không cầu, lại cảm thấy bình tĩnh trước nay chưa từng thấy.

Nếu có thể sớm buông tay như thế, thật tốt? Liền không đến mức bị mất đi tình cảm tối trân quý nhất cả đời. Khiến huynh trưởng vô duyên vô cớ ăn nhiều đau khổ cùng khuất nhục như vậy, cũng không rơi vào cảnh ngày hôm nay hối hận không kịp.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, hắn tưởng là tì bộc đến dọn dẹp, cũng không quay đầu lại. Qua một lúc lâu, phía sau cũng không có một tia động tĩnh, hắn không hiểu, ngoái đầu nhìn lại, mới biết là nàng đã trở về.

Vừa há miệng, lại phát hiện bị bệnh mấy ngày, cổ họng khô rát, đau đớn, không thể phát ra tiếng. Hắn chuyển mình, đi đến trước bàn, châm trà nhuận nhuận hầu.

“Gặp hắn rồi?”

Nàng không lên tiếng trả lời, bình tĩnh nhìn hắn.

“Nàng nhìn cái gì?”

“Ta đang nhìn, là loại cầm thú phát rồ như thế nào mới có thể hạ ác chiêu như thế.” Hủy dung, hảo, hắn một cái Mộ Dung Lược, quả thật vô độc bất trượng phu!

Không ngoài ý muốn, đã đoán được là nàng sẽ có phản ứng này.

Lúc ban đầu, tưởng rằng đến chết cũng sẽ giấu giếm, nhưng từ khi chính miệng nói ra cái thời điểm huynh trưởng rơi xuống kia, hắn liền cái gì cũng không để ý.

“Rất đau lòng sao? Thực thương xót sao? Bên người hắn đã có người khác, cũng sắp sửa thành thân, cả đời này nàng cũng không thể có được hắn.” Nghĩ đến như thế, bọn họ cũng coi như là đồng bệnh tương liên.

“Nếu như ta lại nói với nàng, nàng sở dĩ mất đi cơ hội cùng hắn bạch đầu giai lão, tất cả đều là do ta ở giữa gây khó dễ. Chỉ vì ta nói ta muốn nàng, hắn mặc dù có tâm, cũng sẽ không tiếp tục nghĩ đến nữa. Bằng không, nàng nguyên bản là có cơ hội trở thành thê tử của hắn.
“Phải, ta rất đau lòng, thực thương xót, ta cũng hận không thể giết ngươi.” Không phải là vì nàng không thể nào có kết quả với Mộ Dung Thao, mà là hắn thờ ơ như thế.

Hắn cũng biết, gia chủ vì hắn, lấy ân báo oán, muốn nàng nhìn ân nghĩa ngày xưa của gia chủ, trước nay chưa từng cầu qua nàng điều gì, nay lại cầu duy nhất một điều, chính là muốn nàng đừng tổn thương đến hắn.

Mộ Dung Thao rất hiểu hắn, biết hắn thế thân, lừa gạt nàng, rất nhiều chuyện không thể nói ra, trọng yếu nhất là trinh tiết nữ nhân, tuy biết là đuối lý, khó cưỡng cầu, nhưng vẫn khổ tâm cầu xin một đường sống cho đệ đệ–

Hắn run rẩy không rõ ràng, chống đỡ thân thể hư nhược do bệnh tật, chậm rãi trở về bên cửa sổ, ánh mắt lại hướng về phía ánh dương sắp tàn, nhàn nhạt hỏi: “Hắn thì sao? Nói cái gì?”

“Người muốn ta chuyển lời lại cho ngươi, Mộ Dung Thao đã không còn tồn tại, ngươi chính là duy nhất.” Nàng lãnh đạm nói. “Người làm sai cái gì? Bất quá sai là không nên tin ngươi! Để rơi vào kết cục ngày hôm nay, Mộ Dung Lược, tâm ngươi vứt đi đâu?”

Ngươi luôn miệng nói muốn bồi thường ta, nếu ta nói, phương thức bồi thường duy nhất, đó là ngươi biến mất, ta không cần vĩnh viễn làm cái bóng phía sau ngươi, ta muốn là duy nhất! Ngươi nguyện ý thành toàn cho ta sao?

Hắn vẫn còn nhớ rõ những gì hắn đã nói qua.

Quả thật là cực kì hận hắn, bằng không tại sao lại muốn so đo những lời nói của hắn, quyết tâm không trở lại?

Hắn giật nhẹ môi. “Ta tự mình tạo nghiệt, ta sẽ tự mình bồi thường, không cần nàng nhiều lời.”

“Ngươi bồi thường như thế nào? Ngươi có thể trả hắn khuôn mặt tuấn mỹ vô trù? Ngươi có thể xóa đi thời gian chịu khổ tủi nhục kia sao? Những gì ngươi ngồi hưởng hiện tại, tất cả đều là của hắn!”

Ta lấy mạng để bồi thường, một mạng này, đủ không? Có đủ để thanh toán cái ân oán này hay không?

Hắn nhắm mắt dựa người vào bên cửa sổ, ủ rủ thật sâu, không muốn nhiều lời nữa.

“Chủ vị nhà này, ngươi nếu ngồi được thì cứ ngồi đi! Người nguyện thành toàn cho ngươi, ta không còn lời nào để nói. Mà ta, quyết định không thể ở lại bên cạnh một người lãnh huyết mà ngay cả huynh trưởng cũng có thể hủy dung, rót một chén thuốc độc.”

Sớm biết không thế giữ được nàng.

“Phải đi, thì đi đi.” Hắn trả nàng tự do.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, hắn không nhúc nhích, thấp giọng nói nhỏ: “Từng, ta đem tính mạng này ra cược, chỉ vì muốn nàng, hiện tại, ta cũng lại phải đem mạng này ra mới có thể cắt đứt sạch sẽ…. ta sẽ…”

Nàng có nghe thấy được hay không, hắn không biết, cũng không có ý định tìm tòi nghiên cứu, cửa phòng lại một lần nữa đóng lại, rồi sau đó là tiếng bước chân nhè nhẹ đi xa.
Quyển 1: Chương 9

Edit và Beta: Độc Tiếu

Độc Tiếu: làm chương này khóc nhòe hết cả mắt từ đầu chương đến cuối chương hic hic. Tự nhiên có ý nghĩ, làm xong chương này rồi cắt cho một phát rồi ghi thêm chữ [Hoàn'> vào thì cũng k ai nghi ngờ, ai cũng sẽ tin là đã [Hoàn'> =)) đặc biệt dành cho SE, nhưng rốt cuộc ta vẫn trung thành với tác giả, trung thành với HE nên lại tiếp tục đi nốt chặng đường còn lại :3

Chương 9:

Ban đêm, ôm không thấy thân hình ấm áp ở bên cạnh, Mục Hướng Vũ mở mắt ra nhìn.

“Cũng đã canh hai rồi, sao chàng còn không ngủ?”

Nam nhân chuyển người trong bóng đêm, tay vẫn mân mê thưởng thức túi gấm ở trong tay. “Ta có cảm giác—không tốt…”

“Lại suy nghĩ đến cái thứ không ra gì kia chứ gì?” Nàng mới không dùng hai từ “đệ đệ” để gọi hắn, cái thứ kia không xứng.

“Nhìn vào thái độ ngày hôm ấy của Nhạn Hồi, ta lo lắng bọn họ không thể nào hảo hảo mà nói chuyện.” Mộ Dung Lược nói rằng sống vô cùng tốt, chưa từng hối hận qua, nhưng hắn lại thấy, không phải là như vậy.

Mấy ngày trước, khi Vũ Nhi đem túi gấm chuyển giao lại cho hắn, hắn liền cảm thấy không thích hợp.

Uyên ương quyết, bùa bình an cùng kim khóa của hắn thì hắn còn có thể lý giải, nhưng ngay cả chìa khóa cùng ấn tín đều đem trả lại, là rất không thích hợp, điều này coi như Mộ Dung Lược không có dự tính tiếp tục ở lại Mộ Dung trang.

Nhưng mà nếu không ở lại Mộ Dung trang thì có thể đi nơi nào? Còn Nhạn Hồi? Cũng buông tay không cần nữa sao?

Lúc trước dùng trả cả đại giới như thế, chỉ vì có thể ở cùng với nàng, nếu hiện tại ngay cả nàng cũng bỏ lại, nếu không phải bị buộc đến tận cùng, sẽ không thể như thế.

Tính tình Lược hay đè nén, một khi chạm đến cực hạn, sẽ làm ra chuyện gì không một ai có thể đoán trước được.

“Nghe chàng nói như vậy, hình như đúng là không thực sự thích hợp lắm—“ Mục Hướng Vũ nghiêng đầu nghĩ lại.

Ngày ấy gặp hắn ta ở trước cửa, chỉ cho là ngẫu ngộ ở trên đường, căn bản không nghĩ tới cái thứ không biết là gì kia luôn đứng ngốc đợi ở ngoài cửa.

Khi đó cùng hắn ta nói mấy câu, hắn ta hỏi nàng, vì sao lại cho Mộ Dung Thao cái tên Ấp Trần.

Trong đầu nàng khi đó không dễ chịu, cố ý trả lời hắn. “Vị thành hướng vũ áp khinh trần, khách xá Thanh Thanh liễu sắc tân. Chúng ta là người một nhà, vĩnh viễn sẽ không xa cách.” Ý định muốn hắn phải ghen tị.

“Đây là lời đưa tiễn—“

“Ngừng!” Đứa nhỏ chết tiệt, mở miệng liền không có lời hay. “Bài thơ này chỉ có hai câu đó, không có câu khác nữa.”

Hắn ngừng lại, không sao cả, cười cười. “Hắn từng nói qua, chúng ta là một thể, cùng nhau xuất hiện trên đời này, vốn là nên hỗ trợ lẫn nhau. Lời hắn nói, ta luôn luôn tin. Đoạn thơ còn lại—để ta hoàn thành.”

Cái gì gọi là đoạn thơ còn lại để hắn hoàn thành?

Khi đó cho rằng hắn ta nói câu kia không có ý gì, cũng không để ý, giờ nghĩ lại—

Khuyên quân càng tẫn một chén rượu, tây ra Dương Quan vô cớ nhân.

Hắn ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Nghe qua—có vẻ không phải là chuyện tốt.

“Lần tới… Vũ Nhi, lần tới nếu nhìn thấy hắn, khẩu khí uyển chuyển một chút, mời hắn vào uống chén trà đi!”

Có lẽ, vươn tay còn có thể kịp thời kéo hắn lại. Chung quy vẫn là đau đến tâm khảm, sao có thể nói bỏ là bỏ?

Sau đêm đó, trời đột nhiên mưa to tầm tã. Mục Ấp Trần ra cửa hiệu, cầm ô bước nhanh trên đường.

Mới đi qua nửa con phố, nửa người đã ướt đẫm, hắn khép áo khoác lại, ngăn cản những trận gió lạnh đánh đến, khi đến gần cửa, liền nhìn thấy một thân ảnh đứng đó không xa.

Ngốc tử từ đâu đến, cũng không biết được nên đứng dưới mái che tránh mưa, lại ngu ngốc đứng ở giữa cơn mưa không nhúc nhích.

Sắc trời mù mịt, nhất thời hắn không nhận ra, nguyên bản là muốn người kia đi vào bên trong tránh mưa, đến gần thêm mấy bước mới nhìn rõ gương mặt trống rỗng kia.

“Sao lại đến đây?” Vũ Nhi nói hai ngày trước nhìn thấy hắn, hay là—không phải tình cờ đi qua?

“Ta….” Vừa hé miệng, cổ họng khó có thể phát ra tiếng.

Mục Ấp Trần không cần nghĩ, đưa tay kéo hắn, bàn tay kia lạnh lẽo khiến người khác rùng mình, vừa chạm liền cả kinh. “Vào trong rồi nói.”

“Không phải—chúng ta là người xa lạ sao?” Đại ca—vẫn chịu nhận thức hắn?

Mục Ấp Trần giận dữ, cả giận nói: “Cho dù là người xa lạ thì ta cũng sẽ mời hắn vào uống mộtchén trà nóng!”

“Phải vậy không…….” Hắn bị mắng liền im lặng, dịu ngoan theo đại ca đi vào.

Mục Ấp Trần bận thu xếp trong trong ngoài ngoài, lúc là thêm quần áo, lúc lại là pha trà, lại thêm tấm vải trải giường dầy ở dưới người của hắn, ấm áp đến chặt chẽ.

Hắn từ đầu đến cuối vô cùng nhu thuận, giống như đứa nhỏ khát vọng lấy lòng người lớn, ngàn y trăm thuận, không dám có một chút nghịch ý.

“Uống hết trà gừng đi.”

“Vâng.” Cầm bát lên, uống không thừa lại một giọt.

Đốt ấm thêm cho căn phòng, lúc này mới có chút rảnh rỗi, ngồi xuống bàn đối diện với hắn.

“Ta luôn luôn là một người đệ đệ không nghe lời, luôn khiến đại ca thương tâm đau đầu.” Hắn thong thả mở miệng. “Thời gian này, suy nghĩ rất nhiều, ta phát hiện ra rằng—ta thực sự chưa từng ngoan ngoãn nghe lời đại ca một lần.”

Tuy rằng đã chậm, nhưng hắn thực sự muốn làm một đệ đệ tốt, ngoan ngoãn nghe lời một lần, đừng để ngày sau đại ca nhớ lại, vĩnh viễn chỉ nhớ được những lần hắn quái đản phản loạn, nhiều lần khiến người khác đau đầu.

Mục Ấp Trần nhìn hắn, thở dài ra tiếng. “Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?”

Cả người đều gầy đi một vòng lớn, khí sắc đều kém thành như vậy, đã lớn từng này tuổi rồi còn không biết chiếu cố cho bản thân hay sao?

“Thực xin lỗi….” Vẫn là lại làm cho đại ca thở dài, hắn thật sự không thể làm nổi một đệ đệ nhu thuận, luôn làm cho người ta phải nhíu mày xem xét.

“Lược!” Hắn hoàn toàn không thể quen được Mộ Dung Lược nói những lời thế này, so với thế này, thì thà rằng thấy hắn ngày xưa tính tình quật cường, bộ dáng mạnh miệng vĩnh viễn không hối hận.

Ai biết được, Mộ Dung Lược lại cúi đầu nở nụ cười. “Còn tưởng rằng ngươi đã hạ quyết tâm, đến chết già vẫn không nhận thức.”

“Đây không phải là ngươi muốn hay sao? Ngươi từng nói rằng, chỉ cần Mộ Dung Thao biến mất thì đối với mọi người đều tốt, ngươi có thể trở thành duy nhất, không cần phải làm cái bóng theo sau người khác, đây không phải là điều ngươi muốn hay sao?”

“Không phải… phải nói là, ta muốn, nhưng…. kỳ thực là sai lầm rồi, ta hối hận………”

“Ngươi rất tùy hứng.” Đời người không thể nào một câu hối hận thì có thể đem hết thảy mọi thứ xóa đi. Mộ Dung Lược nên học gánh vác hậu quả những việc mình làm ra, không thể nào mãi giống như đứa nhỏ, không muốn liền chơi xấu không tiếp tục, bây giờ, hắn sẽ không tiếp tục dung túng.

“Ta biết.” Lúc này đây, hắn sẽ tự mình gánh vác. “Thật có lỗi, ta sẽ không tiếp tục quấy rầy ngươi.” Khom người thay lời cảm ơn, xoay người đi ra cửa.

Bên ngoài trời còn đang mưa, hắn muốn đi đâu?

Mục Ấp Trần nhấc tay, bắt lấy cổ tay của hắn lại. “Ngươi với Nhạn Hồi rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Còn có thể có chuyện gì? Giữa bọn họ, luôn luôn không đồng nhất không phải hay sao?

“Chúng ta tốt lắm, không có chuyện gì, chỉ là đi ngang qua, nên đến thăm ngươi.” Sau này, sẽ không lại đến quấy rầy những ngày bình yên mà đại ca vất vả có được.

Đã nhiều ngày, vòng vòng ngoài cửa, vẫn là luôn không có đủ dũng khí.

Hôm nay, là ngày cuối cùng, nếu không gặp được đại ca, đó chính là ý trời, dạy dỗ hắn một thân tội nghiệt, ngay cả một chút ý nguyện xa xôi ở trong lòng cũng không cho phép hoàn toàn.

Hắn biết chính mình không đáng để được đồng tình, cũng không vọng tưởng đại ca nhặt xác cho hắn. Chỉ là ngày cuối cùng, trong đầu chỉ có một ý nghĩa duy nhất, là gặp lại người duy nhất thật tình đối đãi với hắn, cùng hắn trò chuyện, thế là đủ rồi.

“Mộ Dung Lược, đừng ép ta tức giận!” Mục Ấp Trần nắm chặt tay hắn kéo lại, không chịu buông ra. “Trong lòng ngươi còn coi ta là đại ca thì nói cho rõ ràng, không nói rõ ràng thì đừng hòng đi!”

Bộ dáng hắn thế này, làm sao có thể yên tâm để hắn đi?

Lần kéo này, hắn nửa người nghiêng đi, mất đi trọng tâm, hoa mắt chóng mặt liền ngã xuống.

“Lược?”

Vừa có được chút ý thức, đón nhận đôi mắt sầu lo kia.

Ánh mắt ấm áp như thế…. đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi không có người từng nhìn hắn như vậy.

Mộ Dung Lược nuốt nước bọt, mười ngón tay gắt gao nắm lấy ngực áo đối phương, nói nhẹ như thở. “Ca… đệ đau quá……”

Giống như đứa nhỏ bị ủy khuất, bất lực, đau đớn, đi tìm một người tiếc thương cho hắn, khóc không tiếng động.

“Đệ biết đệ sai rồi….. không ai nói cho đệ biết nên làm gì bây giờ, ca không chấp nhận đệ, Nhạn Hồi không tha thứ cho đệ, ngay cả đệ, ngay cả đệ cũng không biết phải đối mặt với chính mình như thế nào…….

Đã tạo thành thương tổn, đệ không tìm được biện pháp trả lại cho ca những ngày chịu tra tấn khuất nhục, chỉ có thể…. chỉ có thể để mạng này lại, có thể…. có thể vì thế mà trả lại được một ít… cho ca… hận đệ ít đi một chút…. đệ không muốn…. không muốn ca hận đệ, thực sự không muốn…..”

Mục Ấp Trần cả kinh, lúc này mới lưu ý đến cánh tay dựa vào cơ thể, hơi thở mỏng manh, cơ thể trong vòng tay kia đã dần trở lạnh. “Ngươi đã làm cái gì?”

Hắn lại nhẹ nhàng cười. “Thì ra, cảm giác khi đó của ca là như thế này……”

Ngày đó rót cho đại ca độc mạn tính, đại ca phải cam chịu nhận lấy thống khổ cùng dà

dày vò, giờ mới biết, thì ra là cảm giác xé rách da thịt như thế này…. Hắn thực đáng giận, không đáng để được tha thứ.

Từng đạo nóng trào ra khỏi miệng, mũi, hắn lau lau, muốn giả tạo thái bình, cố tình lại lau thế nào cũng không hết. Mùi tanh nồng chầm chậm chiếm toàn bộ miệng, mũi, thật là khó chịu, thật buồn nôn—

“Mộ Dung Lược, ngươi! Đồ hỗn đản này!” Mục Ấp Trần thay đổi sắc mặt, vừa sợ vừa hoảng, mất phương hướng hét lớn. “Vũ Nhi, mau tới đây, giúp ta nhìn hắn một cái—“

Mục Hướng Vũ nghe tiếng chạy đến, gặp hai người một thân toàn máu, sững sốt đứng ở cửa hồi lâu.

Đây là—sao lại thế này? Ai, là ai ám toán ai?

Nàng phục hồi tinh thần lại, nhanh chân tiến lên, hỗ trợ đem ngươi đưa vào phòng.

Bắt mạch, mạch tượng hỗn loạn nghịch hướng, quả thực giống hệt với Mục Ấp Trần khi đó.

“Tiểu Mục Tử, chàng, chàng sẽ không phải là—“

“Không phải ta, là hắn tự làm chính mình thành ra như thế!”

“……” Tính tình người này có cần phải cương liệt đến như thế không? Nàng dù vẫn chưa tha thứ cho hắn, nhưng cũng không muốn hắn nếm thử lại đau khổ này.

Mộ Dung Lược rút tay về. “Không làm phiền hai người đâu.” Hắn đã nợ quá nhiều, hắn không muốn bọn họ lại phải thêm phiền toái, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là khiến có thêm mệt, thu dọn xác chết của hắn.

Mục Ấp Trần tức giận quát lớn. “Ngươi nói ta tự cho mình là đúng, ngươi thì sao? Một mực muốn lấy mạng ra đền tội, có từng nghĩ đến ta không cần hay không?”

“Ca…không hận sao?” Hắn làm chuyện đáng giận như vậy, lại chết cũng không nhận sai, đại ca không giận sao?

“Ta biết kia không phải là lời thật lòng của ngươi.” Huynh đệ nhiều năm, tính tình quật cường kia của hắn làm sao mà không hiểu, miệng thì nói “Ta tốt lắm, ta không hối hận”, vậy mà trong mắt lại tràn ngập bi thương, tịch mịch như sắp khóc, muốn nói—thực xin lỗi, là ta sai rồi, đừng giận ta, đừng không để ý đến ta…

“Ta không phải thánh nhân, đệ thành cái loại sống không ra sống thế này, ta làm sao có thể không tức giận? Huynh đệ nhà ai mà không cãi nhau, nháo loạn cả nhau? Động tý là ngươi đòi chết cho ta xem, tính tình ngươi từ đâu ra mà lớn như vậy?”

“Chỉ là……..cãi nhau?” Hắn phạm phải tội lỗi trời không dung đất không tha, mà ở trong mắt đại ca, chỉ là giận dỗi cãi nhau, không có chuyện gì sao?

“Bằng không thì sao? Huynh trưởng như cha, đệ làm gì sai, ta làm phụ huynh không tha thứ thì ai sẽ tha thứ?”

Cho nên… hắn, vẫn là đệ đệ của đại ca, đại ca vẫn chấp nhận hắn sao?

Vành mắt đều là sương mù, âm thanh nghẹn ở cổ, cúi đầu gọi. “Ca……” Dừng một chút, lại gọi. “Đại ca, đại ca……..”

Hắn chưa bao giờ cảm thấy có được một khắc may mắn như thế, kiếp này có đại ca, tham lam gọi lại gọi. Chỉ sợ gọi thiếu một lần, hắn sẽ mất đi tư cách gọi đại ca.

“Nếu có kiếp sau…. Ca nếu không chê tính tình đệ kỳ quái, chúng ta…. lại một đời làm tay chân, đệ sẽ ngoan, sẽ nghe lời ca nói, làm một đệ đệ tốt, không khiến ca phiền não lo lắng…. Ca có thể nào lại cho đệ một cơ hội……..”

“Được! Tất nhiên là được! Chúng ta sẽ sinh ở gia đình bình thường, không cần phải so đo như vậy, liền không có ân oán thị phi, nâng đỡ lẫn nhau, sống đơn giản qua ngày là tốt rồi.”

“Được…..”

Đây là cái tiết mục khổ tình gì a…. Hai cái đại nam nhân lại hai mắt đẫm lễ, khiến Mục Hướng Vũ mũi cũng ửng đỏ.

“Để ca gọi Nhạn Hồi đến đây, có được không?”

“Không cần!” Nghe thấy cái tên kia, Mộ Dung Lược bỗng nhiên phản ứng vô cùng kịch liệt, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, tay nắm chặt khiến Mộ Dung Thao cũng phải cảm thấy đau, “Đệ không cần, không cần gặp lại nàng…. Chết cũng không muốn……”

Thật vất vả để hạ quyết tâm lớn như vậy để buông tay, hắn không muốn lại bị nàng giẫm lên, khinh bỉ.

Mục Ấp Trần thở dài. “Như thế nào mà các người lại thành ra thế này?” Thế nhưng lại ra nông nỗi thà chết cũng không muốn gặp.

“Là đệ sai, đệ cầu quá mạnh mẽ…. Ca, đệ đến giờ mới biết, thì ra yêu một người không yêu mình lại khổ như vậy, đau như vậy……. đau…… đau đến như vậy…..” Từng muốn nàng đến bất chấp mọi thứ, từ nay lại muốn quên đến sạch sẽ.

Nàng chưa từng, chưa bao giờ muốn hiểu hắn, không muốn làm nữ nhân của hắn, hắn cũng không cần, cho dù là chết, cũng không cần nàng đến mộ phần thắp hương.

Tiếp nhận khăn thê tử đưa, tay không ngừng lau máu đang trào ra nơi khóe miệng, Mục Ấp Trần khó chịu, thấp giọng hỏi: “Thực không muốn nói với nàng chỉ một câu? Ca sẽ chuyển lời cho đệ.”

Muốn nói gì? Hắn suy nghĩ, đã sớm không còn lời nào để nói, nếu thật hắn muốn nói lại cái gì, hắn chỉ hy vọng, kiếp này cắt đứa, kiếp sau lại kiếp sau nữa… Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn đừng để hắn gặp nàng.

Mục Ấp Trần đưa tin tức đến Mộ Dung trang, Mạc Nhạn Hồi sau khi nhận được, lập tức chạy đến, đã là chuyện của bảy ngày sau.

“Gia chủ có chuyện gì gấp cần phân phó?”

“Đừng gọi ta như vậy, ra đã sớm không phải là chủ của Mộ Dung gia.”

“Trong lòng Nhạn Hồi, cả đời chỉ nhận ngài là chủ.”

Nàng cố chấp, Lược cũng vậy, khó trách lại tự biến mình thành một thân thảm thiết như vậy cho xong chuyện.

“Ngươi đã bao lâu không gặp Lược?”

Mạc Nhạn Hồi im lặng một chút, không thể xác định rõ thời gian. “Hơn… nửa tháng thì phải.”

“Hắn ở đâu, ngươi biết không?”

“Không biết.” Đại khái lại chìm đắm trong ôn nhu hương thôi, nhìn hành vi hoang đường của người nọ, nàng đã lười tìm tòi nghiên cứu. “Gia chủ sao lại hỏi như thế?”

“Không có gì.” Nguyên bản còn hy vọng nàng có một tia để ý, giờ thấy nàng như thế, cũng không thấy có gì hay để nói. Chuyện cảm tình, vốn là không cưỡng cầu được. Huống chi Lược trước đây làm chuyện có lỗi với nàng, thế nào cũng là đuối lý.

Hắn lấy một vật từ trong tay áo ra, đặt ở trên bàn, ngay trước mặt nàng. “Đây là thứ hắn muốn ta chuyển lại. Hắn nói, đã muốn đoạn tuyệt sạch sẽ, những vật có liên quan đến ngươi, cũng không nên giữ lại.”

Đó là một bức tượng gỗ oa nhi nam với nụ cười xán lạn.

Nàng ngẩn ngơ, nhìn khuôn mặt bức tượng gỗ tươi cười.

Thì ra, đêm hôm đó là hắn.

“Gia chủ còn có gì phân phó?”

“Đã không còn.”

Nàng gật gật đầu. “Vậy Nhạn Hồi đi trước một bước.” Đứng dậy, hành lễ cáo lui, nghĩ đến cái gì, ngoái đầu lại nhìn, hỏi: “Hắn khi nào thì quay lại trang?”

Nàng không có ý gì khác, chỉ là đã quyết định, như vậy thì hắn tốt nhất vẫn là trở về nhanh chóng xử lý hết thảy sự vụ, rồi mới có thể đi.

Nghe ý trong lời của nàng, cũng không biết tại sao não nàng lại vô tình. Tuy rằng Lược trước đây là sai, nhưng ít nhất tất cả đều là một mảng chân tình, ngay cả mạng đều dùng để đổi, cuối cùng chỉ đổi lấy được khuôn mặt lạnh lẽo như thế. Cũng khó trách, muốn đi đến tuyệt lộ.

Nghĩ đến điều này, hắn không phải không có châm chọc, nói: “Không cần hao tâm tốn sức, ngươi vĩnh viễn cũng không cần phải lại gặp hắn.”

“Có ý gì?”

“Hắn đã chết, bảy ngày trước.”

Mạc Nhạn Hồi nhất thời không chú ý, đụng phải mép bàn, hoảng hốt ngã xuống, vang lên âm thanh đổ vỡ.

“Cái gì?” Nàng nghe không rõ, tai giống như bị liệt thanh, bước từng từng bước nhỏ về phía nam nhân mang khuôn mặt bình tĩnh.

Hẳn là nghe nhầm, nếu, nếu không thì gia chủ không nên làm vẻ mặt như vậy.

“Ta nói, hắn đã chết, chúng ta ai cũng không thể gặp hắn.”

“Vâng, phải không….” Âm thanh vù vù bên tai không ngừng, đầu óc choáng váng, trái tim ngơ ngác trống rỗng, cái gì cũng không cảm nhận được, gần như là chết lặng.

“Hắn…làm sao có thế….” Lần trước nhìn thấy hắn, vẫn còn rõ ràng là một người, làm thế nào vừa đảo mắt liền thành không có?

“Ngươi hiểu hắn được bao nhiêu? Ở trong mắt ngươi, hắn thật sự là loại người lãnh huyết giết huynh trưởng không có cảm giác sao? Hắn cũng hối hận, nhưng tính tình hắn như thế làm sao có thể nói ra khỏi miệng? Hắn mỗi ngày đều tự rót thuốc độc vào miệng, đang sống tốt lại âm thầm tự ép mình đi đến tuyệt lộ.

Ta nói với ngươi một lần nữa, ta không trách hắn, cũng không cần ngươi lấy chuyện này ra nặng nề trách móc hắn, nhưng ngươi nghe lọt được mấy phần? Ngươi biết ta vì sao không trách? Hắn đúng là hạ dược ta, nhưng cũng lại tự mình cầm dao đâm ngực chính mình để bồi thường ta, muốn ta trách hắn như thế nào? Hắn gặp nguy bị khổ, không người để nói, ngươi hiểu không? Không, ngươi không hiểu, ngươi nếu hiểu, hôm nay đã không thành ra như thế.”

“Hắn…….đâu?” Ngực giống như có gì đó đánh mạnh vào, nặng nề khó chịu, nàng hút không khí vào lại nói: “Đã đưa tang sao? Ở chỗ nào?”

“Hắn không muốn ta làm tang sự, chỉ cần một bát hương, không cần linh đường cúng bái hành lễ, hắn không muốn nợ lại thêm nợ. Nói nếu ta có rảnh, thắp nén hương nói chuyện với hắn là được rồi. Về phần ngươi, hắn muốn ta chuyển lại vài từ–“

“Từ gì?” Nàng nín thở, ngưng thần lắng nghe.

“Một đời tình tuyệt, trên đường đến hoàng tuyền tuyệt đối không gặp lại, kiếp sau làm nô làm súc vật cũng không muốn lại quen biết Mạc Nhạn Hồi ngươi.”

“Phải không………” Gia chủ nói, thực hiểu được, đều đã dùng mệnh để kết thúc cùng nàng, cũng không để lại bàn thờ cho nàng tế lễ, khiến hắn cho dù ở dưới cửu tuyền cũng ngủ không yên.

Cũng là như thế, nàng cũng nên thức thời.

Nàng khom người, nhặt từng mảnh từng mảnh nhỏ. Người gỗ kia rơi vỡ triệt để, tan nát thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, nàng nhẫn nại nhặt từng miếng một, cho vào trong khăn gói lại.

Nhớ tới cái gì, nàng ngước mắt hỏi: “Ba năm trước, mùng bảy tháng ta, ở vườn trà Nghi Hưng, là người hay hắn?”

“Là hắn.”

“Cách đó một năm, mười lăm tháng giêng, hội đèn lồng Lãnh Châu—“

“Là hắn.”

“Mùng ba tháng chín, Rượu trang của Thiệu gia?”

“Là hắn.”

“Tháng chạp–.”

“Là hắn, tất cả đều là hắn.” Hắn thở dài: “Đừng hỏi nữa, người có thể cho ngươi tâm tâm niệm niệm, những mảnh trí nhớ quyến luyến quý trọng, tất nhiên là hắn. Nhạn Hồi, ta cùng với ngươi luôn giới tuyến rành mạch, chưa từng mơ hồ, nam nhân dùng toàn tâm yêu ngươi thương ngươi, vĩnh viễn chỉ là hắn.”

Nam nhân dùng toàn tâm yêu ngươi thương ngươi, vĩnh viễn chỉ là hắn……

Nàng cúi đầu cười, cũng không hiểu là cười cái gì, càng cười càng trống rỗng, làm thế nào cũng không dừng lại được.

“Nhạn Hồi?”

“Có lẽ người cảm thấy, ta quá mức vô tình với hắn, nhưng hắn có được trí nhớ hoàn chỉnh, còn với ta mà nói lại chính là trống rỗng, tất cả những đoạn ngắn khi ta nhục ta đều là hắn, còn lại tất cả đều là người, người muốn ta phải có cảm giác gì với hắn? Cho đến tận giờ khắc này, ta mới biết được, ta cùng hắn lại có nhiều kỉ niệm như vậy, vượt quá cả tưởng tượng của ta.

Người cho rằng hết thảy những chuyện kia ta không quyến luyến một tí nào sao? Người cho rằng một người nam nhân dùng hết mọi tâm tư để sủng ái ta, ta sẽ thờ ơ? Nhưng…… lý trí biết được là hắn, trong lòng trong mắt nhìn thấy lại là người, ta ngay cả việc hắn không phải là người đều không nhận ra. Hắn bắt chước giống như thế, giống đến cơ hồ không có cái gì khác… ngay cả ta đều không phân biệt được. Động lòng với hắn như vậy, vẫn là coi là người…..”

Mục Ấp Trần kinh ngạc.

Nhạn Hồi cũng không phải là vô tình, chỉ là…… Lược, đây là mua dây buộc mình.

Có thể trách ai? Ai cũng không sai, hoặc cũng có thể nói, ai cũng sai, mặc cho là ai cũng không thể có biện pháp không trách.

“Việc đã đến nước này, cần gì theo đuổi miệt mài ý nghĩa đã mất, hắn buông ngươi, ngươi cũng buông tha chính mình, sau này, muốn ở lại hay rời đi Mộ Dung trang đều tự ngươi quyết định, dù sao—nơi đó cùng huynh đệ ta không quan hệ.” Hắn đem chìa khóa cùng ấn tín giao lại, xoay người đi vào trong nội uyển.

Dòng họ có nhiều tài năng kinh thương, thiếu Mộ Dung Thao, vẫn có Mộ Dung Lược chống đỡ. Mộ Dung Lược đi rồi, cũng vẫn còn có người làm cho nó đứng sừng sững không điêu đổ, ai là đương gia, ai ngồi chủ vị, thì có hề gì? Tuy là giang sơn đổi chủ, sinh hoạt hàng ngày cũng vẫn như cũ không thay đổi, huống hồ một cái Mộ Dung trang nho nhỏ?

Thiên hạ này không bao giờ vì ai mà thay đổi, đạo lý này, hắn đã sớm hiểu, hiện tại hắn chỉ thầm nghĩ bảo vệ người ở bên cạnh, để ý người, bảo vệ hạnh phúc nho nhỏ của hắn.

Ít nhất, tại ngôi nhà bình thường này, cặp song sinh sẽ không phải là bị nguyền rủa, càng sẽ không bị chia rẽ cùng thương tổn.

Quyển 1: Chương 10

Edit và Beta: Độc Tiếu

Nam nhân dùng toàn tâm yêu ngươi thương ngươi, vĩnh viễn chỉ là hắn……

Lấy những mảnh vỡ được bọc trong khăn ra, cố gắng gắn lại bức tượng gỗ nam oa nhi, cuối cùng vẫn là vô ích.

Nàng đã sắp không nghĩ ra nổi bức tượng này trông như thế nào, chỉ nhớ rõ nó có một khuôn mặt tươi cười sáng lạn.

Nàng gắn lại, gắn lại, lại nhớ tới lời nói ở bờ sông.

“Muốn thương ngươi, sủng ngươi, bất kỳ việc gì cũng theo ý ngươi, còn phải gia thế tốt, tướng mạo tốt mới xứng đôi được với Nhạn Hồi nhà chúng ta, trọng yếu nhất là—nhất định phải thật tình đối đãi với ngươi, cả một đời tình ý không chuyển.”

“Trên đời này, sẽ có người như thế sao?”

“Sẽ có. Ngươi không tìm được, ta sẽ phụ trách tìm về cho ngươi.”

Khi đó chỉ cảm thấy điều kiện mà hắn nói rất hà khắc, trên đời này có được loại nam nhân như thế sao? Cho dù có, nàng lại lấy đâu ra phúc phận này?

Hiện tại nghĩ lại, từng cái điều kiện một đều giống như hắn, sợ là khi đó muốn ám chỉ với nàng, muốn nàng hảo hảo nhìn lại một lần thôi.

“Ngươi cũng đừng cố chấp, nếu có nhân duyên thích hợp, phải hiểu được chính mình cần nắm chắc, đừng đem tình yêu của ngươi cho nam nhân không thuộc về ngươi, mọi thứ trong tay sẽ bay đi mất.”

Nàng quả thật là làm một nam nhân đem cả cuộc đời đi yêu nàng bay đi mất rồi, nhưng nàng không hiểu được, rốt cuộc là mình có muốn hay không.

Dĩ vãng, đem gia chủ giấu vào trong lòng, thật lâu, thật lâu, đến nỗi hình ảnh kia không thể nào xóa đi. Cho tới nay, chỉ nhìn hắn, cũng chỉ chấp nhận hắn, tựa như mặt trời sáng rọi sau cơn mưa, là ánh sáng mĩ lệ nhất, là bức tranh đẹp nhất trong cuộc đời của nàng, không thể nào rời mắt được.

Mà Mộ Dung Lược, phải cảm tạ mặt trời mĩ lệ xinh đẹp sáng rọi, mạnh mẽ xâm nhập vào trái tim nàng, hắn là dòng suối nước lạnh, lại lợi dụng hình ảnh ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, biểu hiện giả dối, lừa dối đôi mắt của nàng. Vì thế khi nàng nhìn đôi mắt trong như bầu trời, không tự giác bị hình ảnh phản ánh trên mặt hồ hấp dẫn, tham lam cùng quyến luyến nhìn ánh sáng kia.

Nàng nhìn, không phải hắn, mà là ánh sáng kia, phía bầu trời sáng không thể chạm vào, nhưng mặt trời trên mặt hồ kia, nàng có thể chạm, vì thế mà trong lòng tràn đầy vui mừng.

Nhưng là, cầu vồng sau đó cũng biến mất,

ĐẾN TRANG
Thông Tin
Lượt Xem : 6129
Tác Giả : Sưa Tầm
GỬI BÌNH LUẬN